-
Chương 976-980
Chương 976 Người chịu tội thay (1)
Mà thấy lão giả áo đen này không trả lời được, trưởng lão sứ giả của các đại đạo thống theo Phương Nguyên mà đến nào còn không rõ thế cục, lập tức ai nấy bật cười:
- Không ngờ không ngờ, ông trời có mắt, thì ra sớm đã có Nam Hải tiền bối nhìn các ngươi không vừa mắt, hôm nay vật chứng nhân chứng đều đủ, không biết các ngươi còn gì để nói?
- Sự thật sờ sờ ra đó còn cãi, chẳng lẽ chuyện Âm Sơn Tông các ngươi từng cấu kết với yêu ma là giả à?
Kỳ thật Phương Nguyên lấy ra túi Càn Khôn của mấy đệ tử chân truyền Âm Sơn Tông, lại thuận miệng kéo Cửu Cô ra làm cờ hiệu, thực sự cũng không coi là vật chứng nhân chứng, có điều các tu sĩ cũng không cần biết, hơn nữa vốn là thiên vị Phương Nguyên, lúc này liền tự coi đó là bằng chứng!
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, Âm Sơn Tông quả thật trong lòng có quỷ, sao dám phản bác?
Âm Sơn Tông và yêu ma Nam Hoang Thành qua lại rất thân, đó là sự thật, năm năm trước, từng có chân truyền của Âm Sơn Tông tới Việt Quốc điều tra chuyện cái chết của thế tử Yêu Vương, cũng là sự thật, bởi vậy đối với bọn họ mà nói, hiện giờ có thể làm chính là chuyện to hóa nhỏ.
Nhưng hiện giờ, Phương Nguyên lại cố tình muốn chuyện nhỏ hóa to, lại lập tức khiến bọn họ rất khó chịu!
Không đợi lão giả áo đen nói tiếp, chợt nghe sâu trong Âm Sơn, có một thanh âm truyền tới, át đi tiếng nói ầm ĩ của mọi người, thản nhiên nói:
- Bất kể là như thế nào, năm năm trước, từng có đệ tử tông ta bị yêu ma mê hoặc, tới Việt Quốc làm khó Phương tiểu hữu cũng là sự thật, tông ta không có ý thoái thác, tuy những đệ tử đó hiện giờ không còn một ai, đều chết ở Việt Quốc, khiến cho tông ta muốn điều tra chân tướng cũng không biết điều tra thế nào, nhưng dù sao cũng là Phương Nguyên tiểu hữu bị ủy khuất, không biết ngươi muốn bồi thường thế nào?
Mọi người nghe ra đây là vị cao nhân nào đó của Âm Sơn Tông đã lên tiếng, trong lòng lập tức nghiêm lại.
Lại nghe ra trong lời nói của hắn dường như có chút bất đắc dĩ, tiếng la hét ầm ĩ cũng dần dần bình ổn.
Mà Phương Nguyên khi nghe thấy những lời này, trong lòng cũng thả lỏng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Âm Sơn Tông, trầm giọng nói:
- Ta không cần bồi thường, chỉ muốn hỏi một câu mà thôi...
Thanh âm trong Âm Sơn Tông trầm mặc một lát, nói:
- Phương Nguyên tiểu hữu cứ nói!
- Ta chỉ cần các ngươi ở trước mặt người thiên hạ trả lời ta...
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, đầy khí phách lên tiếng:
- Lúc trước ta ở Thái Nhạc Thành hàng yêu phục ma có sai không?
Trong một câu này, Phương Nguyên vận đủ pháp lực, truyền ra rất xa!
Trong nhất thời, bốn phương tám hướng đều vang vọng một câu này của hắn.
Cũng vào lúc này, thiên địa đều yên lặng, lặng lẽ chờ Âm Sơn Tông trả lời.
Nhưng không ngờ là, thanh âm vừa hỏi đáp với Phương Nguyên, đột nhiên liền trầm xuống, mãi lâu sau vẫn chưa vang lên.
Cho dù là mấy vị trưởng lão chỗ sơn môn, cũng đều trầm mặc, mãi lâu sau vẫn không có ai lên tiếng.
...
Thôi công công ở bên cạnh Lý Hồng Kiêu cách đó không xa, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, nói với Lý Hồng Kiêu:
- Chúng ta lúc trước kỳ thật đã nhìn nhầm rồi, vị Phương Nguyên tiên sinh này không chỉ là quân tử, còn rất có thủ đoạn...
Lý Hồng Kiêu nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi lại nhìn ra gì à?
Thôi công công cười bồi, nói:
- Trước đây chúng ta cứ nghĩ, Phương Nguyên tiểu hữu dẫn theo nhiều người như vậy tìm tới Âm Sơn Tông, lại không thể thực sự khiến những người này cùng hắn tấn công Âm Sơn Tông, hiện tại mới hiểu được, hắn ngay từ lúc ban đầu đã không phải thật sự muốn đánh nhau, chỉ là muốn để nhiều người chứng kiến, nghe hắn đường đường chính chính hỏi Âm Sơn Tông một câu như vậy mà thôi...
Lý Hồng Kiêu nói:
- Nhiều người như vậy, chỉ tới đây nghe một câu, có phải là ngu không?
- Có đôi khi, chỉ là một câu nói, nhưng có đôi khi lại chính là một câu thần chú.
Thôi công công bật cười:
- Trước mặt mọi người, Âm Sơn Tông trả lời vấn đề này, vậy chẳng khác nào là cúi đầu nhận sai với Phương Nguyên tiểu hữu, mất hết mặt mũi thì cũng thôi, e là Tiên Minh cũng sẽ để lại một tồn tại ở Âm Sơn Tông!
Lý Hồng Kiêu lần này có chút nghe không hiểu, nói:
- Tiên Minh đã sớm biết về Âm Sơn Tông rồi, có gì mà ngạc nhiên?
Thôi công công nói:
- Nhưng lúc trước người trong thiên hạ không biết, Phương Nguyên tiên sinh hiện giờ chính là lục đạo khôi thủ, thanh danh như mặt trời ban trưa, được cả thiên hạ chú ý, hiện giờ hắn dẫn theo nhiều người như vậy, ở trước mặt mọi người hỏi Âm Sơn Tông một câu, bức Âm Sơn Tông phải cúi đầu, chuyện này tất nhiên sẽ truyền khắp mọi nơi, người trong thiên hạ cũng sẽ đều biết chuyện Âm Sơn Tông quả thật từng ra sức cho yêu ma, đến Việt Quốc đuổi giết hắn.
- Như vậy, Tiên Minh trước kia trong chuyện này do ngại bởi một số nguyên nhân nào đó mà buông tha cho Âm Sơn Tông, giờ lại không thể coi như không thấy, tất sẽ phái người đến điều tra, ngươi cảm thấy Âm Sơn Tông thật sự có thể sạch sẽ đến mức không lưu lại một chút manh mối nào à?
- Huống hồ, cho dù là không tra ra được manh mối, nhưng thanh danh của Âm Sơn Tông cũng sẽ bởi vậy mà bị phá hỏng, ài, đây là thủ đoạn của Phương Nguyên tiểu tiên sinh, hắn lần này tới đây, không phải muốn đòi lợi ích gì cả, hắn dựa vào thanh danh của mình, làm lớn chuyện mà Âm Sơn Tông muốn lấp liếm cho qua, lại mượn danh Nam Hải làm bằng chứng cho chuyện này, mục đích cuối cùng, chính là đoạt danh của Âm Sơn Tông.
- Chẳng trách hắn muốn trở lại vào lúc này...
Chương 977 Người chịu tội thay (2)
Thôi công công nói đến cuối cùng, cười bảo:
- Chúng ta hiện tại hoài nghi, hắn chính bởi vì đã trải qua chuyện Nam Hoang Thành Huyết Yêu đại náo đạo chiến, đoán được quan hệ giữa Tiên Minh và Yêu vực sẽ trở nên khẩn trương, cũng đoán được tình cảnh của Âm Sơn Tông sẽ gian nan nên mới vội vàng trở về!
- Không ngờ lại thù dai như vậy?
Lý Hồng Kiêu nghe mà trố mắt đứng nhìn:
- Đặc biệt chọn lúc này để chạy về bỏ đá xuống giếng?
...
- Kẻ này tâm địa rất ác độc...
Mà ở bên ngoài là một mảng vắng lặng, lúc đang chờ Âm Sơn Tông trả lời, sâu trong sơn môn Âm Sơn Tông, trong một chủ điện lạnh lẽo mà rộng rãi, có mấy người đang ngồi xếp bằng, không ngờ đều là đại nhân vật tay nắm thực quyền của Âm Sơn Tông, lúc này, một nam tử trung niên mặc áo lam, để ba chòm râu dài đang giận tím mặt, tay áo phất qua, hất đổ chén trà trên bàn, quát to:
- Chúng ta khó khăn mới dọn dẹp đầu đuôi sạch sẽ, hiện giờ vì một câu của hắn lại muốn đẩy Âm Sơn Tông ta vào hiểm địa à?
- Ai bảo chúng ta mất thủ đoạn ở Việt vương đình, không thể trảm sát tiểu nhi này?
Trong đại điện, một nam tử bộ dạng trẻ tuổi, nhưng nói năng lại già dặn cười lạnh nói.
Các tu sĩ trong điện, ai nấy đều có chút xấu hổ, bọn họ tất nhiên biết, đâu phải chỉ là một hồi ám sát không thành công, ngay cả Đồng Thi Sát trong tam đại tà thi cũng phải để lại ở bên ngoài, có điều chuyện này là con trai của tông chủ làm, bởi vậy không ai tiện đứng ra chỉ trích mà thôi!
- Ài, hiện tại không phải lúc nói những cái này...
Một vị trưởng lão bộ dạng trông có vẻ thành thật lo lắng nói:
- Hiện giờ chúng ta phải làm gì?
Các vị trưởng lão nghe vậy đều trầm mặc, nhất thời không ai trả lời.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, bọn họ có thể làm gì được?
Nếu Phương Nguyên một mình đến đây, bọn họ có vô số phương pháp xử lý.
Nhưng hiện giờ hắn dẫn theo nhiều người như vậy, mọi người đều chú ý, Âm Sơn Tông có phương pháp nào khả thi?
Nghĩ thôi trong lòng cũng uất nghẹn, vì sao Nam Hoang Thành lại để xảy ra loại chuyện đó, hơn nữa trước đó một chút phong thanh cũng không lộ, khiến Âm Sơn Tông trở tay không kịp, phí bao tâm lực mới có thể xử lý sạch sẽ dấu vết trước sau, vốn định náu mình ít bữa, sống qua trận phong ba này, lại không ngờ rằng con kiến năm năm trước lại giết về "Đúng lúc", lập tức khiến bọn họ trận cước đại loạn!
- Ha ha, việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp gì hay cả..
Cũng đúng vào lúc này, ngoài đại điện, bỗng nhiên có một nam tử gầy yếu mặc tiên bào dài rộng chậm rãi bước vào, người này vô cùng trẻ tuổi, cũng vô cùng tuấn tú, nhưng vừa vào điện, các trưởng lão đều thi lễ với hắn.
- Ý tứ của Thiếu tông chủ là?
Vị trưởng lão bộ dạng thành thật kia vội vàng chắp tay hỏi.
- Đừng gọi ta thiếu tông chủ, ta hiện giờ là người của Tiên Minh, không có liên quan gì tới Âm Sơn Tông các ngươi cả!
Nam tử đó xua tay, cười dài:
- Có điều chuyện của Âm Sơn Tông ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn? Ha ha, dù sao không phải vẫn có người cảm thấy chuyện phát triển đến loại trình độ này, chính bởi vì ta làm việc bất lợi ở Việt vương đình sao?
Nghe vậy, sắc mặt trưởng lão áo xám lúc trước lên tiếng lập tức khó coi thêm mấy phần.
- Đồng nhi, ngươi nói việc này nên xử lý như thế nào?
Ngoài điện bỗng nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp, không biết từ đâu đến, lại bất kỳ ai cũng nghe rõ trong tai.
Các trưởng lão nghe vậy lập tức ngồi ngay ngắn lại, biết đây là tông chủ Âm Sơn Tông đang bế quan.
- Việc đã đến nước này, còn có thể làm gì nữa, kiểu gì cũng phải cho bên ngoài một câu trả lời.
Nam tử trẻ tuổi tên là Chu Linh Đồng thở dài, sau đó nhìn về phía trưởng lão áo xám lúc trước chỉ trích hắn làm việc bất lợi, cười nói:
- Nguyên Ly trưởng lão, Cam Long Kiếm lúc trước chính là đệ tử của ngươi, hắn cũng là phụng lệnh của ngươi mới tới Việt Quốc làm chuyện này, hơn nữa sinh ý qua lại giữa Âm Sơn Tông và Nam Hoang Thành thường ngày cũng do ngươi phụ trách, chuyện này có phải từ ngươi mà ra không?
Vị Nguyên Ly trưởng lão đó nghe vậy liền tức giận:
- Ngươi muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu lão phu à?
Chu Linh Đồng cười nói:
- Tội luôn phải có người gánh, dũng cảm chút, đứng ra đi, không phải ra ngoài xin lỗi một tiếng thôi sao, cứ nói mình lúc trước cũng bị yêu ma che mắt, nguyện tự phạt bế quan ba năm, tạ tội với người trong thiên hạ, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
- Ngươi.
Nguyên Ly trưởng lão giận tím mặt.
Nhưng nghênh đón ánh mắt của mọi người trong điện, lửa giận của hắn lại dần dần biến mất.
- Được...
Hắn trầm giọng đáp ứng, sau đó chậm rãi quay người, nói với một vị trưởng lão bên cạnh:
- Chỉ là tiểu đồ nhi đó của ta...
Nhưng không chờ hắn lên tiếng, Chu Linh Đồng đột nhiên bước tới, trong năm ngón tay, linh quang lóe lên, đột nhiên hóa thành từng sợi xích sắt màu tím, nháy mắt đã quấn chặt lấy Nguyên Ly trưởng lão, Nguyên Ly trưởng lão vừa không để ý, đã bị trói lấy, không đợi hắn hét lớn, Chu Linh Đồng đã thuận thế đánh một chưởng lên đỉnh đầu Nguyên Ly trưởng lão.
- Ầm...
Nguyên Ly trưởng lão bị đánh cho sắc mặt lụi bại, ngã xuống như khúc gỗ.
Các trưởng lão trong điện đều đứng bật dậy, sắc mặt kinh nghi bất định, đồng loạt nhìn về phía Chu Linh Đồng.
Ngoài điện, thanh âm của tông chủ cũng vang lên:
- Đồng nhi, ngươi đây là có ý gì?
- Đã làm thì phải làm triệt để một chút...
Chu Linh Đồng cười nói:
- Chuyện đã ầm ĩ rồi, Tiên Minh nói không chừng cũng sắp tới điều tra, đến lúc đó chúng ta vẫn phải cần một người chịu tội thay, dứt khoát để Nguyên Ly trưởng lão vất vả chút đi, trực tiếp đẩy ra ngoài sơn môn, xoẹt một đao cho xong việc, như vậy không chỉ là cho người trong thiên hạ một câu trả lời, thậm chí cũng dễ ăn nói với Tiên Minh, mọi sự đại cát, không còn hậu hoạn.
Chương 978 Âm Sơn Chu Linh Đồng (1)
Trong đại điện, các tu sĩ nghe thấy những lời này, trong lòng không nhịn được mà lạnh toát.
Thanh âm của tông chủ đó qua hồi lâu mới lại vang lên:
- Vậy tạm thời cứ làm theo ý kiến của ngươi đi!
Chu Linh Đồng lập tức cười đắc ý, kéo thân thể của Nguyên Ly trưởng lão, muốn đi an bài, nhưng khi tới cửa đại điện, lại đột nhiên ngẩn ra, chỉ thấy chỗ cửa có một nữ hài đang đứng, màu da như đồ sứ, chỉ là sắc mặt có chút âm hàn, trên môi không có màu máu, nàng ta cứ như vậy lẳng lặng đứng ở cửa đại điện, trên mặt không có biểu cảm gì.
- Ặc, tiểu Quan sư muội, sao ngươi lại bỗng nhiên xuất quan?
Chu Linh Đồng nhìn thấy nàng ta, sắc mặt cũng hơi ngạc nhiên, giấu thân thể Nguyên Ly trưởng lão ra sau người, dù sao đây cũng là sư phó của người ta, sau đó tận lực nở nụ cười, nói:
- Thất Tuyệt Huyền Minh Pháp của ngươi luyện thành rồi à?
Nữ hài thản nhiên nhìn Nguyên Ly trưởng lão ở sau lưng hắn, sau đó thu hồi ánh mắt, lắc đầu.
Sắc mặt Chu Linh Đồng dễ coi hơn một chút, nói:
- Vẫn thiếu một chút à, đừng nóng vội, rồi cũng tu luyện thành thôi!
Nữ hài đó thản nhiên nói:
- Ta lần này xuất quan, là vì ta biết một chút đó ở đâu.
Chu Linh Đồng và các trưởng lão trong điện đều kinh hãi, vội vàng vây tới, hỏi:
- Là gì?
Nữ hài đó thản nhiên nói:
- Ta có một ca ca!
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy giật mình, kinh ngạc nói:
- Vì sao chưa nghe ngươi nói bao giờ?
Nữ hài đó nói:
- Bởi vì ta trước kia không muốn để người khác biết ta có một ca ca!
Sắc mặt các tu sĩ trong điện đều vô cùng kinh ngạc, chỉ có Chu Linh Đồng là phản ứng nhanh nhất, nói:
- Ngươi muốn gì?
Nữ hài đó chậm rãi quay người, bình tĩnh chỉra ngoài đại điện, lẳng lặng nói:
- Ta vừa rồi cảm ứng được, hắn đã tới Âm Sơn Tông, hiện giờ đang ở đây, ta bế quan nhiều năm như vậy, sở dĩ trên tu hành vẫn thiếu một chút, tu luyện không thành, chính bởi vì từ khi còn từ trong bụng mẹ, hắn đã cướp đi một vài thứ của ta, khiến ta không thể viên mãn!
Mọi người nghe vậy đều lặng ngắt như tờ, trong nhất thời rất khó tiêu hóa những nội dung này.
Nữ hài đó lại thản nhiên nói tiếp:
- Ta muốn các ngươi giúp ta mang hắn tới đây, ta muốn lấy lại thứ thuộc về ta.
Các tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Cũng chỉ có Chu Linh Đồng, khi nghe thấy những lời này lại chậm rãi bật cười, nụ cười càng lúc càng đậm.
- Tiểu Quan sư muội đừng lo lắng, ta giúp ngươi giải quyết chuyện này...
Lúc này ngoài sơn môn của Âm Sơn Tông, các tu sĩ đều lẳng lặng chờ đợi.
Lúc ban đầu, bọn họ thậm chí vẫn có chút không hiểu vì sao Phương Nguyên muốn truy hỏi Âm Sơn Tông như vậy, nhưng sau khi Âm Sơn Tông nghe thấy những lời này, bỗng nhiên trở nên lặng lẽ, dường như ngay cả người thần thông quảng đại, vẫn chưa lộ diện kia cũng không muốn trả lời, mà mấy vị trưởng lão lúc trước còn khéo ăn khéo nói ai nấy cũng giống như nuốt phải ruồi, mãi lâu sau vẫn không dám trả lời, trong lòng bọn họ cũng dần dần hồi vị, mơ hồ đoán được gì đó.
Ai nấy ánh mắt đều có chút kinh hỉ, chờ mong Âm Sơn Tông trả lời.
Âm Sơn Tông không phải rất thần thông quảng đại à?
Ngay cả Tiên Minh cũng có thể lấp liếm được, xem ngươi làm thế nào qua được cửa này...
- Phương Nguyên tiểu tiên sư.
Vào lúc mọi người ở đây đã chờ tới bực mình, có người đang cân nhắc xem có nên gào thét, tìm chút chuyện vui không, lại chợt thấy trong sơn môn của Âm Sơn Tông, bỗng nhiên xuất hiện một đồng nhi mặc áo màu, hắn nhẹ nhàng cất bước đi tới, trên người không hề có sát khí, thậm chí còn nho nhã lễ độ, đi đến trước mặt Phương Nguyên, nhẹ nhàng thi lễ, thấp giọng nói:
- Công tử nhà ta mời ngươi tới!
- Công tử nhà ngươi?
Phương Nguyên nhìn đồng nhi này một cái, thản nhiên hỏi.
Đồng nhi đó nói:
- Công tử nhà ta nói, tất cả những gì ngài muốn, hắn đều có thể cho ngài!
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên chỉ về phía sườn tây Âm Sơn Tông xa xa, ngoài sơn môn, trên một tòa cô phong cách chừng ba bốn dặm, nơi đó phong cảnh tú lệ, dựng một tòa lương đình, lờ mờ có thể nhìn thấy, trong đình hình như có một người đang ngồi.
Các tu sĩ chung quanh thấy vậy cũng hơi yên tâm.
Dù sao cũng đang ở Âm Sơn Tông, Phương Nguyên lại là hy vọng để bọn họ có được thần pháp, bởi vậy không ai dám để Phương Nguyên mạo hiểm, nếu người nào đó chờ Phương Nguyên trong Âm Sơn Tông, như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Phương Nguyên đi, có điều hiện giờ nhìn lên, thấy nơi gặp mặt là ngoài Âm Sơn Tông, cách bọn họ cũng gần, có thể tùy thời bảo hộ, trong lòng cũng yên tâm.
- Được, ta đi!
Phương Nguyên trầm ngâm một lát rồi gật đầu.
Cũng không cần đồng nhi này dẫn đường, hắn phi thân bay lên, áo xanh phần phật, nhắm thẳng tới ngọn núi ở ngoài sơn môn đó, thân hình di động trong không trung, tiến vào trong lương đình, sau đó chậm rãi ngồi xuống một bên bàn đá.
- Vị này chính là lục đạo khôi thủ danh chấn Trung Châu à?
Bên kia bàn đá là một nam tử gầy yếu mặc bào phục rộng thùng thình, bộ dạng có vài phần khí, hắn cười nói:
- Một mực nghe ngươi thanh danh đại thịnh, ai nấy đều khen ngợi, hôm nay được gặp, phong thái quả nhiên không tầm thường, ta vốn tưởng rằng ở một nơi rách nát như Vân Châu chúng ta, sẽ không xuất hiện nhân tài như vậy, không ngờ trước xuất hiện ta, sau lại xuất hiện thêm ngươi, khá thật...
Phương Nguyên quan sát hắn, không lập tức lên tiếng, chỉ gật đầu.
Không ngờ người này lại cuồng vọng như vậy, mấu chốt hơn là khi hắn nói ra những lời cuồng vọng này lại lộ ra vẻ rất đương nhiên.
Chương 979 Âm Sơn Chu Linh Đồng (2)
Người này hoặc là kẻ ngốc, hoặc chính là tên điên có lòng tự tin cường đại.
- Một chiêu này của ngươi cũng âm hiểm, khiến Âm Sơn Tông chúng ta có chút trở tay không kịp...
Nam tử đó cười một tiếng, chắp tay với Phương Nguyên, sau đó lại than khẽ, ánh mắt lộ ra có chút nghiêm túc nhìn vào mặt Phương Nguyên, nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, ngươi chắc cũng là người thông minh, nhưng ta không rõ, vì sao ngươi cứ muốn dùng loại thủ đoạn này? Tuy như vậy sẽ hại Âm Sơn Tông chúng ta rất thảm, nhưng ngươi cũng không chiếm được lợi ích gì mà?
- Nếu ngươi đang hỏi một cách nghiêm túc, vậy ta cũng trả lời một cách nghiêm túc.
Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt hắn, qua một lúc mới hồi đáp:
- Ta đối phó Âm Sơn Tông các ngươi, không cân nhắc tới lợi hại gì cả, chỉ thấy Âm Sơn Tông được các ngươi làm nhiều chuyện vượt quá phép tắc như vậy, muốn các ngươi phải trả một cái giá tương ứng...
Hơi dừng lại một chút, sau đó nói:
- Chính xác mà nói ta thậm chí không phải đang báo thù, chỉ là muốn trừ ma vệ đạo mà thôi!
Dứt lời, ánh mắt vô cùng thản nhiên nhìn nam tử đó.
- Trời ạ...
Nam tử gầy yếu nghe Phương Nguyên nói vậy, có chút ngây đơ, nhìn Phương Nguyên một lúc, mới nói:
- Đúng là bất khả tư nghị, thế đạo hiện giờ, người có tu vi và địa vị như ngươi, không ngờ lại nói ra những lời ngây thơ như thế, mấu chốt nhất là, ta từ nhỏ đã có thể nhìn một cái là biết người khác có nói dối hay không, mà khi ngươi nói những lời đạo đức giả như vậy, không ngờ lại không phải đang nói dối, cái này... Quả thực quá đáng sợ, Phương Nguyên đạo hữu, ngươi không phải là đồ ngốc chứ?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta là người đứng đầu đại khảo lục đạo, tất nhiên không thể là đồ ngốc!
Nam tử gầy yếu đó vỗ tay một cái, nói:
- Vậy ngươi nhất định là người điên...
Phương Nguyên nói:
- Nếu ta là người điên, vậy thế đạo này nhất định còn điên hơn!
- Lời này thú vị!
Nam tử gầy yếu vỗ nhẹ lên bàn, mỉm cười một tiếng, nói:
- Vậy thì tâm sự đi, ta tên là Chu Linh Đồng, tông chủ Âm Sơn Tông hiện nay là cha ta, chỉ có điều ta hiện tại mà nói thì không có quan hệ gì với Âm Sơn Tông cả, ta vào năm mười bốn tuổi đã được cha ta đưa vào Tiên Minh, hiện tại ta ở trong Tiên Minh nói một cách chính xác thì chỉ là thân phận Tuần Du Sứ...
- Người mà Lý Hồng Kiêu nói chính là hắn...
Phương Nguyên thản nhiên nhìn Chu Linh Đồng này, trong lòng đã có tính toán.
Quan sát nam tử này, chỉ thấy hắn cũng là tu vi Kim Đan, chỉ là không nhìn ra đan phẩm, trên trình độ nào đó mà nói, người này tuy có khí nữ nhân, nhưng nếu ném vào trong đám người, e là rất khó bị người ta nhận ra, một thân khí cơ của hắn cũng dùng bí pháp phong tỏa, khiến người ta rất khó nhìn thấu thực lực chân chính của hắn, nhưng Phương Nguyên có thể cảm ứng ra, người này hẳn là nhân vật khó giải quyết.
- Mục đích của ngươi đã đạt được rồi!
Chu Linh Đồng trực tiếp nói rõ thân phận của mình, sau đó nhẹ giọng cười nói, ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngoài lương đình, liền có một lão giả bị Khổn Tiên Thằng trói bay đến lương đình, thân thể rơi xuống đất, run run mấy cái.
Chu Linh Đồng đạp chân lên hắn, ánh mắt lại nhìn Phương Nguyên cười nói:
- Người này tên là Nguyên Ly, là đại trưởng lão của Âm Sơn Tông ta, trừ cha ta ra thì người có quyền thế lớn nhất là hắn, đúng rồi, người lúc trước cấu kết với Nam hoang Yêu Vương, thậm chí xưng huynh gọi đệ, cũng phái mấy vị chân truyền của mình vào Việt Quốc điều tra ngươi cũng là hắn, nói rõ một chút, hắn cũng chính là tên đầu sỏ mà ngươi muốn tìm!
Phương Nguyên nhìn lão giả đó một cái, chỉ thấy trong mắt hắn đầy vẻ không cam lòng và tuyệt vọng, nhưng dường như ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Có điều bất kể là bào phục trên người, hay là một thân khí cơ, đều cho thấy người này quả thật là đại nhân vật.
- Giao ra nhân vật lớn như vậy, bất kể là như thế nào thì chuyện này cũng có thể ăn nói với ngươi rồi chứ?
Chu Linh Đồng cười nói:
- Có điều ngươi muốn đoạt danh của Âm Sơn Tông, vậy thì phải thất vọng rồi, chuyện này ta sẽ chủ động nói chuyện với Tiên Minh, chỉ nói là ta ý thức được yêu ma có mưu đồ gây rối, bởi vậy đặc biệt về tới Âm Sơn Tông để quân pháp bất vị thân, bắt lấy lão đầu tử này, mà ngươi chỉ là tới đây quấy rối mà thôi, Âm Sơn Tông sẽ do chính tay ta chỉnh đốn, trở thành một cỗ lực lượng kiên định thủ vệ Vân Châu, ý đồ muốn Tiên Minh điều tra chúng ta tới cùng của ngươi sẽ không thành công, thậm chí còn mang tới tác dụng ngược.
Nói xong còn chớp mắt mấy cái với Phương Nguyên, cười nói:
- Dù sao lợi ích mà chúng ta Âm Sơn Tông nên có cũng có được rồi, không phải sao?
Phương Nguyên trầm mặc.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy người trước mắt này rất đáng sợ.
Ép Âm Sơn Tông giao ra một đại nhân vật như vậy, mình nên xem như đã thành công.
Nhưng đến lúc này, mình lại hoàn toàn không có cảm giác thành công, ngược lại trong lòng còn rét run.
- Khi ta tới Việt vương đình, có một người đào thoát...
Phương Nguyên qua một lúc, mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Linh Đồng, nói:
- Người đó chính là ngươi phải không?
Chu Linh Đồng cười cười gật đầu:
- Là ta là ta, phi tử của Việt Hoàng trông cũng không tồi.
Phương Nguyên nghe vậy lại trầm mặc một thoáng.
- Đừng có không thoải mái như vậy, ngoài mặt dù sao cũng là ngươi thắng mà?
Chu Linh Đồng nhìn biểu cảm của Phương Nguyên, trên mặt lại càng đắc ý, nhưng trong miệng lại vẫn khuyên:
- Kỳ thật ta lần này cũng có chuyện tới tìm ngươi thương lượng, ngươi chắc là người thông minh, loại chuyện hành hiệp trượng nghĩa này làm một hồi hai hồi cho vui là được, người dù sao cũng vẫn phải tiến về phía trước, ngươi nói xem, giờ hai người chúng ta làm một cái giao dịch nhé?
Chương 980 Chúng ta không giống nhau (1)
Phương Nguyên thản nhiên nhìn hắn, nói:
- Giao dịch gì?
Chu Linh Đồng cười cười:
- Thấy chuyện ngươi làm sau khi từ Trung Châu về, ta cũng đại khái có thể đoán được ngươi là dạng người gì, một là ngươi đối với Thanh Dương Tông quả thật không tồi, thứ hai ngươi cũng thực sự coi trọng mấy người bên cạnh, mà vừa hay, ta ở Việt vương đình mưu hoạch lâu như vậy, cũng có hiểu biết rất sâu về giới tu hành Việt Quốc, bao gồm cả một số việc nhỏ không quan trọng.
Hắn vừa nói vừa chớp chớp mắt với Phương Nguyên, cười nói:
- Ví dụ như Thanh Dương Tông có một vị sư muội vô cùng ái mộ ngươi?
- Ví dụ như trong Thái Nhạc Thành có một tiểu gia tộc họ Phương?
Nói đến cuối cùng, than khẽ:
- Lại ví dụ như thôn quê huyện Thanh Lương có một vị lão tiên sinh họ Chu?
Sắc mặt Phương Nguyên lập tức có chút khó coi, ánh mắt nhìn Chu Linh Đồng trở nên lạnh lẽo.
Chu Linh Đồng lúc này lại bật cười:
- Những người có ta đương nhiên cũng không động tới, hơn nữa ngươi nói cái gì hành hiệp trượng nghĩa, nhìn thì chắc cũng là người háo danh, ta có thể cho ngươi thanh danh tốt, ta thậm chí có thể cam đoan sau này tuyệt đối không để Âm Sơn Tông lại tới gây sự với Thanh Dương Tông, có thể thỏa mãn tất cả những gì ngươi muốn, ngươi cũng vĩnh viễn không cần phải lo lắng cho những người đó...
Phương Nguyên trực tiếp cắt ngang lời hắn, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn cái gì?
Chu Linh Đồng cười nói:
- Ta muốn tên ngốc cao to bên cạnh ngươi!
Ánh mắt Phương Nguyên trở nên lạnh lùng, nặng nề nhìn Chu Linh Đồng một cái, nhưng không lập tức lên tiếng.
- Ngươi đừng nóng, ta chỉ là đang hỏi ý kiến ngươi thôi...
Mà Chu Linh Đồng lúc này lại trở nên bình tĩnh, cười nói:
- Có điều, ta nói thật cho ngươi biết, ta mà nhìn trúng tên ngốc này, vậy ngươi sẽ không bảo vệ được hắn, ta có rất nhiều phương pháp để nắm giữ hắn trong tay.
Nói xong, tựa cười mà như không phải cười nhìn Phương Nguyên:
- Ngươi chắc hẳn cũng biết, đại kiếp sắp buông xuống, Tiên Minh đang vào lúc cần ngươi, có rất nhiều vị trí có thể cường hành điều động người, điều lệnh của Tiên Minh vừa ra, cho dù lão tu Nguyên Anh cũng phải tuân mệnh mà đi, mà ta lại có quan hệ không tồi với Tòa Sư, nếu ta muốn xin hắn một điều lệnh, đó là một chuyện vô cùng đơn giản.
Nói đến đây, không biết từ đâu lấy ra một chùm nho, ngắt một quả ăn, còn lại thì bỏ vào túi Càn Khôn, sau đó cười tủm tỉm nhìn Phương Nguyên, nói:
- Có được điều lệnh này, ta có thể cường hành điều tên ngốc đó tới Ma Biên, đại nghĩa trước mắt, ngươi hoặc là Thanh Dương Tông, chẳng lẽ có thể có dư địa để phản kháng à?
Nói đến đây, nụ cười trên mặt trở nên có chút đắc ý, nói khẽ:
- Mà hắn đến Ma Biên, vậy ta có thể dễ dàng bắt hắn, rơi vào tay ta, hắn sống hay chết chỉ là một câu nói của ta, ngươi có thể làm khó được ta sao?
Phương Nguyên nhìn bộ dạng ăn nho của hắn, biểu cảm trên mặt chậm rãi biến mất.
Chu Linh Đồng thấy vậy, lại đột nhiên mỉm cười, nói:
- Cho nên, hiện tại sự thật chính là thế này...
Hắn nói xong, nhẹ nhàng giơ ra một ngón tay:
- Âm Sơn Tông, ngươi không động tới được!
Sau đó, lại giơ ra ngón tay thứ hai:
- Tên ngốc kia, ngươi cũng không bảo vệ được...
Vừa nói vừa ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng vỗ bàn đá, cười nói:
- Vậy ngươi, có phải muốn nghe điều kiện của ta không?
Chu Linh Đồng khi nói chuyện luôn thích cười, cười như vậy, luôn lộ ra lời hắn nói giống như là đang nói đùa.
Nhưng người khác nghe hắn nói, lại thường thường không cười nổi.
Hiện giờ Phương Nguyên chính là như vậy, không những không cười nổi, ngược lại như rơi vào trong hầm lạnh!
Thấy bộ dạng của Phương Nguyên, Chu Linh Đồng lại càng cười đắc ý hơn, mặt đầy thành khẩn:
- Đương nhiên, ta hôm nay là mang thành ý tới bàn điều kiện với ngươi, cho nên ta cũng không muốn bức ngươi quá, kết thành tử cừu cũng không hay.
- Nếu ngươi đã không bảo vệ được tên ngốc đó, vậy sao không tự tay giao hắn cho ta?
Hắn càng nói càng vui vẻ:
- Ít nhất như vậy, ta sẽ chỉ khiến hắn bỏ ra chút đồ, tính mạng thì có thể giữ được, đối với hắn mà nói là một kết quả rất tốt, mà ngươi, chỉ cần đáp ứng điều kiện này, ta trừ thỏa mãn tâm nguyện muốn thành danh của ngươi ra, trực tiếp giao lão già này cho ngươi, còn có thể bồi thường cho ngươi một số thứ tốt, đương nhiên, quan trọng hơn là, hai tháng sau, ngươi đến Côn Luân Sơn, phải giúp ta làm một chuyện nho nhỏ, thế nào?
Dứt lời, hắn nhướn mày bổ sung:
- Yên tâm, việc nhỏ đó đối với hai người chúng ta đều có lợi rất lớn, nói thật, ta không phải quá chán ghét ngươi, ngươi xuất thân hàn môn, con đường tu hành không dễ đi, khi ta vừa vào Tiên Minh cũng không có ai để ý ta, chúng ta đều là dựa vào bản lĩnh của chính mình để từng chút từng chút đi lên, vốn chính là người cùng một đường, việc gì phải kèn cựa nhau?
Nghe hắn nói vậy, Phương Nguyên trầm mặc rất lâu, mới thở hắt ra một hơi.
Nụ cười trên mặt Chu Linh Đồng lập tức trở nên tươi hơn.
- Ngươi nói chuyện luôn là như vậy à?
Phương Nguyên nhìn về phía Chu Linh Đồng:
- Khiến người ta cảm thấy trừ đáp ứng điều kiện của ngươi ra thì không có con đường nào khác?
Chu Linh Đồng cười tới nheo cả mắt lại, nói:
- Bởi vì con người của ta thích nhất là giảng đạo lý!
Phương Nguyên nhìn về phía hắn, qua một lúc, thần sắc bình tĩnh nói:
- Những gì ngươi nói rất tốt, nhưng ta không đáp ứng!
...
Không khí trong lương đình, dường như trở nên có chút áp lực.
Nhưng nụ cười trên mặt Chu Linh Đồng lại không thay đổi, vẫn cười tủm tỉm nói:
- Vì sao?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi là người xấu!
Mà thấy lão giả áo đen này không trả lời được, trưởng lão sứ giả của các đại đạo thống theo Phương Nguyên mà đến nào còn không rõ thế cục, lập tức ai nấy bật cười:
- Không ngờ không ngờ, ông trời có mắt, thì ra sớm đã có Nam Hải tiền bối nhìn các ngươi không vừa mắt, hôm nay vật chứng nhân chứng đều đủ, không biết các ngươi còn gì để nói?
- Sự thật sờ sờ ra đó còn cãi, chẳng lẽ chuyện Âm Sơn Tông các ngươi từng cấu kết với yêu ma là giả à?
Kỳ thật Phương Nguyên lấy ra túi Càn Khôn của mấy đệ tử chân truyền Âm Sơn Tông, lại thuận miệng kéo Cửu Cô ra làm cờ hiệu, thực sự cũng không coi là vật chứng nhân chứng, có điều các tu sĩ cũng không cần biết, hơn nữa vốn là thiên vị Phương Nguyên, lúc này liền tự coi đó là bằng chứng!
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, Âm Sơn Tông quả thật trong lòng có quỷ, sao dám phản bác?
Âm Sơn Tông và yêu ma Nam Hoang Thành qua lại rất thân, đó là sự thật, năm năm trước, từng có chân truyền của Âm Sơn Tông tới Việt Quốc điều tra chuyện cái chết của thế tử Yêu Vương, cũng là sự thật, bởi vậy đối với bọn họ mà nói, hiện giờ có thể làm chính là chuyện to hóa nhỏ.
Nhưng hiện giờ, Phương Nguyên lại cố tình muốn chuyện nhỏ hóa to, lại lập tức khiến bọn họ rất khó chịu!
Không đợi lão giả áo đen nói tiếp, chợt nghe sâu trong Âm Sơn, có một thanh âm truyền tới, át đi tiếng nói ầm ĩ của mọi người, thản nhiên nói:
- Bất kể là như thế nào, năm năm trước, từng có đệ tử tông ta bị yêu ma mê hoặc, tới Việt Quốc làm khó Phương tiểu hữu cũng là sự thật, tông ta không có ý thoái thác, tuy những đệ tử đó hiện giờ không còn một ai, đều chết ở Việt Quốc, khiến cho tông ta muốn điều tra chân tướng cũng không biết điều tra thế nào, nhưng dù sao cũng là Phương Nguyên tiểu hữu bị ủy khuất, không biết ngươi muốn bồi thường thế nào?
Mọi người nghe ra đây là vị cao nhân nào đó của Âm Sơn Tông đã lên tiếng, trong lòng lập tức nghiêm lại.
Lại nghe ra trong lời nói của hắn dường như có chút bất đắc dĩ, tiếng la hét ầm ĩ cũng dần dần bình ổn.
Mà Phương Nguyên khi nghe thấy những lời này, trong lòng cũng thả lỏng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Âm Sơn Tông, trầm giọng nói:
- Ta không cần bồi thường, chỉ muốn hỏi một câu mà thôi...
Thanh âm trong Âm Sơn Tông trầm mặc một lát, nói:
- Phương Nguyên tiểu hữu cứ nói!
- Ta chỉ cần các ngươi ở trước mặt người thiên hạ trả lời ta...
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, đầy khí phách lên tiếng:
- Lúc trước ta ở Thái Nhạc Thành hàng yêu phục ma có sai không?
Trong một câu này, Phương Nguyên vận đủ pháp lực, truyền ra rất xa!
Trong nhất thời, bốn phương tám hướng đều vang vọng một câu này của hắn.
Cũng vào lúc này, thiên địa đều yên lặng, lặng lẽ chờ Âm Sơn Tông trả lời.
Nhưng không ngờ là, thanh âm vừa hỏi đáp với Phương Nguyên, đột nhiên liền trầm xuống, mãi lâu sau vẫn chưa vang lên.
Cho dù là mấy vị trưởng lão chỗ sơn môn, cũng đều trầm mặc, mãi lâu sau vẫn không có ai lên tiếng.
...
Thôi công công ở bên cạnh Lý Hồng Kiêu cách đó không xa, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, nói với Lý Hồng Kiêu:
- Chúng ta lúc trước kỳ thật đã nhìn nhầm rồi, vị Phương Nguyên tiên sinh này không chỉ là quân tử, còn rất có thủ đoạn...
Lý Hồng Kiêu nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi lại nhìn ra gì à?
Thôi công công cười bồi, nói:
- Trước đây chúng ta cứ nghĩ, Phương Nguyên tiểu hữu dẫn theo nhiều người như vậy tìm tới Âm Sơn Tông, lại không thể thực sự khiến những người này cùng hắn tấn công Âm Sơn Tông, hiện tại mới hiểu được, hắn ngay từ lúc ban đầu đã không phải thật sự muốn đánh nhau, chỉ là muốn để nhiều người chứng kiến, nghe hắn đường đường chính chính hỏi Âm Sơn Tông một câu như vậy mà thôi...
Lý Hồng Kiêu nói:
- Nhiều người như vậy, chỉ tới đây nghe một câu, có phải là ngu không?
- Có đôi khi, chỉ là một câu nói, nhưng có đôi khi lại chính là một câu thần chú.
Thôi công công bật cười:
- Trước mặt mọi người, Âm Sơn Tông trả lời vấn đề này, vậy chẳng khác nào là cúi đầu nhận sai với Phương Nguyên tiểu hữu, mất hết mặt mũi thì cũng thôi, e là Tiên Minh cũng sẽ để lại một tồn tại ở Âm Sơn Tông!
Lý Hồng Kiêu lần này có chút nghe không hiểu, nói:
- Tiên Minh đã sớm biết về Âm Sơn Tông rồi, có gì mà ngạc nhiên?
Thôi công công nói:
- Nhưng lúc trước người trong thiên hạ không biết, Phương Nguyên tiên sinh hiện giờ chính là lục đạo khôi thủ, thanh danh như mặt trời ban trưa, được cả thiên hạ chú ý, hiện giờ hắn dẫn theo nhiều người như vậy, ở trước mặt mọi người hỏi Âm Sơn Tông một câu, bức Âm Sơn Tông phải cúi đầu, chuyện này tất nhiên sẽ truyền khắp mọi nơi, người trong thiên hạ cũng sẽ đều biết chuyện Âm Sơn Tông quả thật từng ra sức cho yêu ma, đến Việt Quốc đuổi giết hắn.
- Như vậy, Tiên Minh trước kia trong chuyện này do ngại bởi một số nguyên nhân nào đó mà buông tha cho Âm Sơn Tông, giờ lại không thể coi như không thấy, tất sẽ phái người đến điều tra, ngươi cảm thấy Âm Sơn Tông thật sự có thể sạch sẽ đến mức không lưu lại một chút manh mối nào à?
- Huống hồ, cho dù là không tra ra được manh mối, nhưng thanh danh của Âm Sơn Tông cũng sẽ bởi vậy mà bị phá hỏng, ài, đây là thủ đoạn của Phương Nguyên tiểu tiên sinh, hắn lần này tới đây, không phải muốn đòi lợi ích gì cả, hắn dựa vào thanh danh của mình, làm lớn chuyện mà Âm Sơn Tông muốn lấp liếm cho qua, lại mượn danh Nam Hải làm bằng chứng cho chuyện này, mục đích cuối cùng, chính là đoạt danh của Âm Sơn Tông.
- Chẳng trách hắn muốn trở lại vào lúc này...
Chương 977 Người chịu tội thay (2)
Thôi công công nói đến cuối cùng, cười bảo:
- Chúng ta hiện tại hoài nghi, hắn chính bởi vì đã trải qua chuyện Nam Hoang Thành Huyết Yêu đại náo đạo chiến, đoán được quan hệ giữa Tiên Minh và Yêu vực sẽ trở nên khẩn trương, cũng đoán được tình cảnh của Âm Sơn Tông sẽ gian nan nên mới vội vàng trở về!
- Không ngờ lại thù dai như vậy?
Lý Hồng Kiêu nghe mà trố mắt đứng nhìn:
- Đặc biệt chọn lúc này để chạy về bỏ đá xuống giếng?
...
- Kẻ này tâm địa rất ác độc...
Mà ở bên ngoài là một mảng vắng lặng, lúc đang chờ Âm Sơn Tông trả lời, sâu trong sơn môn Âm Sơn Tông, trong một chủ điện lạnh lẽo mà rộng rãi, có mấy người đang ngồi xếp bằng, không ngờ đều là đại nhân vật tay nắm thực quyền của Âm Sơn Tông, lúc này, một nam tử trung niên mặc áo lam, để ba chòm râu dài đang giận tím mặt, tay áo phất qua, hất đổ chén trà trên bàn, quát to:
- Chúng ta khó khăn mới dọn dẹp đầu đuôi sạch sẽ, hiện giờ vì một câu của hắn lại muốn đẩy Âm Sơn Tông ta vào hiểm địa à?
- Ai bảo chúng ta mất thủ đoạn ở Việt vương đình, không thể trảm sát tiểu nhi này?
Trong đại điện, một nam tử bộ dạng trẻ tuổi, nhưng nói năng lại già dặn cười lạnh nói.
Các tu sĩ trong điện, ai nấy đều có chút xấu hổ, bọn họ tất nhiên biết, đâu phải chỉ là một hồi ám sát không thành công, ngay cả Đồng Thi Sát trong tam đại tà thi cũng phải để lại ở bên ngoài, có điều chuyện này là con trai của tông chủ làm, bởi vậy không ai tiện đứng ra chỉ trích mà thôi!
- Ài, hiện tại không phải lúc nói những cái này...
Một vị trưởng lão bộ dạng trông có vẻ thành thật lo lắng nói:
- Hiện giờ chúng ta phải làm gì?
Các vị trưởng lão nghe vậy đều trầm mặc, nhất thời không ai trả lời.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, bọn họ có thể làm gì được?
Nếu Phương Nguyên một mình đến đây, bọn họ có vô số phương pháp xử lý.
Nhưng hiện giờ hắn dẫn theo nhiều người như vậy, mọi người đều chú ý, Âm Sơn Tông có phương pháp nào khả thi?
Nghĩ thôi trong lòng cũng uất nghẹn, vì sao Nam Hoang Thành lại để xảy ra loại chuyện đó, hơn nữa trước đó một chút phong thanh cũng không lộ, khiến Âm Sơn Tông trở tay không kịp, phí bao tâm lực mới có thể xử lý sạch sẽ dấu vết trước sau, vốn định náu mình ít bữa, sống qua trận phong ba này, lại không ngờ rằng con kiến năm năm trước lại giết về "Đúng lúc", lập tức khiến bọn họ trận cước đại loạn!
- Ha ha, việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp gì hay cả..
Cũng đúng vào lúc này, ngoài đại điện, bỗng nhiên có một nam tử gầy yếu mặc tiên bào dài rộng chậm rãi bước vào, người này vô cùng trẻ tuổi, cũng vô cùng tuấn tú, nhưng vừa vào điện, các trưởng lão đều thi lễ với hắn.
- Ý tứ của Thiếu tông chủ là?
Vị trưởng lão bộ dạng thành thật kia vội vàng chắp tay hỏi.
- Đừng gọi ta thiếu tông chủ, ta hiện giờ là người của Tiên Minh, không có liên quan gì tới Âm Sơn Tông các ngươi cả!
Nam tử đó xua tay, cười dài:
- Có điều chuyện của Âm Sơn Tông ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn? Ha ha, dù sao không phải vẫn có người cảm thấy chuyện phát triển đến loại trình độ này, chính bởi vì ta làm việc bất lợi ở Việt vương đình sao?
Nghe vậy, sắc mặt trưởng lão áo xám lúc trước lên tiếng lập tức khó coi thêm mấy phần.
- Đồng nhi, ngươi nói việc này nên xử lý như thế nào?
Ngoài điện bỗng nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp, không biết từ đâu đến, lại bất kỳ ai cũng nghe rõ trong tai.
Các trưởng lão nghe vậy lập tức ngồi ngay ngắn lại, biết đây là tông chủ Âm Sơn Tông đang bế quan.
- Việc đã đến nước này, còn có thể làm gì nữa, kiểu gì cũng phải cho bên ngoài một câu trả lời.
Nam tử trẻ tuổi tên là Chu Linh Đồng thở dài, sau đó nhìn về phía trưởng lão áo xám lúc trước chỉ trích hắn làm việc bất lợi, cười nói:
- Nguyên Ly trưởng lão, Cam Long Kiếm lúc trước chính là đệ tử của ngươi, hắn cũng là phụng lệnh của ngươi mới tới Việt Quốc làm chuyện này, hơn nữa sinh ý qua lại giữa Âm Sơn Tông và Nam Hoang Thành thường ngày cũng do ngươi phụ trách, chuyện này có phải từ ngươi mà ra không?
Vị Nguyên Ly trưởng lão đó nghe vậy liền tức giận:
- Ngươi muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu lão phu à?
Chu Linh Đồng cười nói:
- Tội luôn phải có người gánh, dũng cảm chút, đứng ra đi, không phải ra ngoài xin lỗi một tiếng thôi sao, cứ nói mình lúc trước cũng bị yêu ma che mắt, nguyện tự phạt bế quan ba năm, tạ tội với người trong thiên hạ, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
- Ngươi.
Nguyên Ly trưởng lão giận tím mặt.
Nhưng nghênh đón ánh mắt của mọi người trong điện, lửa giận của hắn lại dần dần biến mất.
- Được...
Hắn trầm giọng đáp ứng, sau đó chậm rãi quay người, nói với một vị trưởng lão bên cạnh:
- Chỉ là tiểu đồ nhi đó của ta...
Nhưng không chờ hắn lên tiếng, Chu Linh Đồng đột nhiên bước tới, trong năm ngón tay, linh quang lóe lên, đột nhiên hóa thành từng sợi xích sắt màu tím, nháy mắt đã quấn chặt lấy Nguyên Ly trưởng lão, Nguyên Ly trưởng lão vừa không để ý, đã bị trói lấy, không đợi hắn hét lớn, Chu Linh Đồng đã thuận thế đánh một chưởng lên đỉnh đầu Nguyên Ly trưởng lão.
- Ầm...
Nguyên Ly trưởng lão bị đánh cho sắc mặt lụi bại, ngã xuống như khúc gỗ.
Các trưởng lão trong điện đều đứng bật dậy, sắc mặt kinh nghi bất định, đồng loạt nhìn về phía Chu Linh Đồng.
Ngoài điện, thanh âm của tông chủ cũng vang lên:
- Đồng nhi, ngươi đây là có ý gì?
- Đã làm thì phải làm triệt để một chút...
Chu Linh Đồng cười nói:
- Chuyện đã ầm ĩ rồi, Tiên Minh nói không chừng cũng sắp tới điều tra, đến lúc đó chúng ta vẫn phải cần một người chịu tội thay, dứt khoát để Nguyên Ly trưởng lão vất vả chút đi, trực tiếp đẩy ra ngoài sơn môn, xoẹt một đao cho xong việc, như vậy không chỉ là cho người trong thiên hạ một câu trả lời, thậm chí cũng dễ ăn nói với Tiên Minh, mọi sự đại cát, không còn hậu hoạn.
Chương 978 Âm Sơn Chu Linh Đồng (1)
Trong đại điện, các tu sĩ nghe thấy những lời này, trong lòng không nhịn được mà lạnh toát.
Thanh âm của tông chủ đó qua hồi lâu mới lại vang lên:
- Vậy tạm thời cứ làm theo ý kiến của ngươi đi!
Chu Linh Đồng lập tức cười đắc ý, kéo thân thể của Nguyên Ly trưởng lão, muốn đi an bài, nhưng khi tới cửa đại điện, lại đột nhiên ngẩn ra, chỉ thấy chỗ cửa có một nữ hài đang đứng, màu da như đồ sứ, chỉ là sắc mặt có chút âm hàn, trên môi không có màu máu, nàng ta cứ như vậy lẳng lặng đứng ở cửa đại điện, trên mặt không có biểu cảm gì.
- Ặc, tiểu Quan sư muội, sao ngươi lại bỗng nhiên xuất quan?
Chu Linh Đồng nhìn thấy nàng ta, sắc mặt cũng hơi ngạc nhiên, giấu thân thể Nguyên Ly trưởng lão ra sau người, dù sao đây cũng là sư phó của người ta, sau đó tận lực nở nụ cười, nói:
- Thất Tuyệt Huyền Minh Pháp của ngươi luyện thành rồi à?
Nữ hài thản nhiên nhìn Nguyên Ly trưởng lão ở sau lưng hắn, sau đó thu hồi ánh mắt, lắc đầu.
Sắc mặt Chu Linh Đồng dễ coi hơn một chút, nói:
- Vẫn thiếu một chút à, đừng nóng vội, rồi cũng tu luyện thành thôi!
Nữ hài đó thản nhiên nói:
- Ta lần này xuất quan, là vì ta biết một chút đó ở đâu.
Chu Linh Đồng và các trưởng lão trong điện đều kinh hãi, vội vàng vây tới, hỏi:
- Là gì?
Nữ hài đó thản nhiên nói:
- Ta có một ca ca!
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy giật mình, kinh ngạc nói:
- Vì sao chưa nghe ngươi nói bao giờ?
Nữ hài đó nói:
- Bởi vì ta trước kia không muốn để người khác biết ta có một ca ca!
Sắc mặt các tu sĩ trong điện đều vô cùng kinh ngạc, chỉ có Chu Linh Đồng là phản ứng nhanh nhất, nói:
- Ngươi muốn gì?
Nữ hài đó chậm rãi quay người, bình tĩnh chỉra ngoài đại điện, lẳng lặng nói:
- Ta vừa rồi cảm ứng được, hắn đã tới Âm Sơn Tông, hiện giờ đang ở đây, ta bế quan nhiều năm như vậy, sở dĩ trên tu hành vẫn thiếu một chút, tu luyện không thành, chính bởi vì từ khi còn từ trong bụng mẹ, hắn đã cướp đi một vài thứ của ta, khiến ta không thể viên mãn!
Mọi người nghe vậy đều lặng ngắt như tờ, trong nhất thời rất khó tiêu hóa những nội dung này.
Nữ hài đó lại thản nhiên nói tiếp:
- Ta muốn các ngươi giúp ta mang hắn tới đây, ta muốn lấy lại thứ thuộc về ta.
Các tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Cũng chỉ có Chu Linh Đồng, khi nghe thấy những lời này lại chậm rãi bật cười, nụ cười càng lúc càng đậm.
- Tiểu Quan sư muội đừng lo lắng, ta giúp ngươi giải quyết chuyện này...
Lúc này ngoài sơn môn của Âm Sơn Tông, các tu sĩ đều lẳng lặng chờ đợi.
Lúc ban đầu, bọn họ thậm chí vẫn có chút không hiểu vì sao Phương Nguyên muốn truy hỏi Âm Sơn Tông như vậy, nhưng sau khi Âm Sơn Tông nghe thấy những lời này, bỗng nhiên trở nên lặng lẽ, dường như ngay cả người thần thông quảng đại, vẫn chưa lộ diện kia cũng không muốn trả lời, mà mấy vị trưởng lão lúc trước còn khéo ăn khéo nói ai nấy cũng giống như nuốt phải ruồi, mãi lâu sau vẫn không dám trả lời, trong lòng bọn họ cũng dần dần hồi vị, mơ hồ đoán được gì đó.
Ai nấy ánh mắt đều có chút kinh hỉ, chờ mong Âm Sơn Tông trả lời.
Âm Sơn Tông không phải rất thần thông quảng đại à?
Ngay cả Tiên Minh cũng có thể lấp liếm được, xem ngươi làm thế nào qua được cửa này...
- Phương Nguyên tiểu tiên sư.
Vào lúc mọi người ở đây đã chờ tới bực mình, có người đang cân nhắc xem có nên gào thét, tìm chút chuyện vui không, lại chợt thấy trong sơn môn của Âm Sơn Tông, bỗng nhiên xuất hiện một đồng nhi mặc áo màu, hắn nhẹ nhàng cất bước đi tới, trên người không hề có sát khí, thậm chí còn nho nhã lễ độ, đi đến trước mặt Phương Nguyên, nhẹ nhàng thi lễ, thấp giọng nói:
- Công tử nhà ta mời ngươi tới!
- Công tử nhà ngươi?
Phương Nguyên nhìn đồng nhi này một cái, thản nhiên hỏi.
Đồng nhi đó nói:
- Công tử nhà ta nói, tất cả những gì ngài muốn, hắn đều có thể cho ngài!
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên chỉ về phía sườn tây Âm Sơn Tông xa xa, ngoài sơn môn, trên một tòa cô phong cách chừng ba bốn dặm, nơi đó phong cảnh tú lệ, dựng một tòa lương đình, lờ mờ có thể nhìn thấy, trong đình hình như có một người đang ngồi.
Các tu sĩ chung quanh thấy vậy cũng hơi yên tâm.
Dù sao cũng đang ở Âm Sơn Tông, Phương Nguyên lại là hy vọng để bọn họ có được thần pháp, bởi vậy không ai dám để Phương Nguyên mạo hiểm, nếu người nào đó chờ Phương Nguyên trong Âm Sơn Tông, như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Phương Nguyên đi, có điều hiện giờ nhìn lên, thấy nơi gặp mặt là ngoài Âm Sơn Tông, cách bọn họ cũng gần, có thể tùy thời bảo hộ, trong lòng cũng yên tâm.
- Được, ta đi!
Phương Nguyên trầm ngâm một lát rồi gật đầu.
Cũng không cần đồng nhi này dẫn đường, hắn phi thân bay lên, áo xanh phần phật, nhắm thẳng tới ngọn núi ở ngoài sơn môn đó, thân hình di động trong không trung, tiến vào trong lương đình, sau đó chậm rãi ngồi xuống một bên bàn đá.
- Vị này chính là lục đạo khôi thủ danh chấn Trung Châu à?
Bên kia bàn đá là một nam tử gầy yếu mặc bào phục rộng thùng thình, bộ dạng có vài phần khí, hắn cười nói:
- Một mực nghe ngươi thanh danh đại thịnh, ai nấy đều khen ngợi, hôm nay được gặp, phong thái quả nhiên không tầm thường, ta vốn tưởng rằng ở một nơi rách nát như Vân Châu chúng ta, sẽ không xuất hiện nhân tài như vậy, không ngờ trước xuất hiện ta, sau lại xuất hiện thêm ngươi, khá thật...
Phương Nguyên quan sát hắn, không lập tức lên tiếng, chỉ gật đầu.
Không ngờ người này lại cuồng vọng như vậy, mấu chốt hơn là khi hắn nói ra những lời cuồng vọng này lại lộ ra vẻ rất đương nhiên.
Chương 979 Âm Sơn Chu Linh Đồng (2)
Người này hoặc là kẻ ngốc, hoặc chính là tên điên có lòng tự tin cường đại.
- Một chiêu này của ngươi cũng âm hiểm, khiến Âm Sơn Tông chúng ta có chút trở tay không kịp...
Nam tử đó cười một tiếng, chắp tay với Phương Nguyên, sau đó lại than khẽ, ánh mắt lộ ra có chút nghiêm túc nhìn vào mặt Phương Nguyên, nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, ngươi chắc cũng là người thông minh, nhưng ta không rõ, vì sao ngươi cứ muốn dùng loại thủ đoạn này? Tuy như vậy sẽ hại Âm Sơn Tông chúng ta rất thảm, nhưng ngươi cũng không chiếm được lợi ích gì mà?
- Nếu ngươi đang hỏi một cách nghiêm túc, vậy ta cũng trả lời một cách nghiêm túc.
Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt hắn, qua một lúc mới hồi đáp:
- Ta đối phó Âm Sơn Tông các ngươi, không cân nhắc tới lợi hại gì cả, chỉ thấy Âm Sơn Tông được các ngươi làm nhiều chuyện vượt quá phép tắc như vậy, muốn các ngươi phải trả một cái giá tương ứng...
Hơi dừng lại một chút, sau đó nói:
- Chính xác mà nói ta thậm chí không phải đang báo thù, chỉ là muốn trừ ma vệ đạo mà thôi!
Dứt lời, ánh mắt vô cùng thản nhiên nhìn nam tử đó.
- Trời ạ...
Nam tử gầy yếu nghe Phương Nguyên nói vậy, có chút ngây đơ, nhìn Phương Nguyên một lúc, mới nói:
- Đúng là bất khả tư nghị, thế đạo hiện giờ, người có tu vi và địa vị như ngươi, không ngờ lại nói ra những lời ngây thơ như thế, mấu chốt nhất là, ta từ nhỏ đã có thể nhìn một cái là biết người khác có nói dối hay không, mà khi ngươi nói những lời đạo đức giả như vậy, không ngờ lại không phải đang nói dối, cái này... Quả thực quá đáng sợ, Phương Nguyên đạo hữu, ngươi không phải là đồ ngốc chứ?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta là người đứng đầu đại khảo lục đạo, tất nhiên không thể là đồ ngốc!
Nam tử gầy yếu đó vỗ tay một cái, nói:
- Vậy ngươi nhất định là người điên...
Phương Nguyên nói:
- Nếu ta là người điên, vậy thế đạo này nhất định còn điên hơn!
- Lời này thú vị!
Nam tử gầy yếu vỗ nhẹ lên bàn, mỉm cười một tiếng, nói:
- Vậy thì tâm sự đi, ta tên là Chu Linh Đồng, tông chủ Âm Sơn Tông hiện nay là cha ta, chỉ có điều ta hiện tại mà nói thì không có quan hệ gì với Âm Sơn Tông cả, ta vào năm mười bốn tuổi đã được cha ta đưa vào Tiên Minh, hiện tại ta ở trong Tiên Minh nói một cách chính xác thì chỉ là thân phận Tuần Du Sứ...
- Người mà Lý Hồng Kiêu nói chính là hắn...
Phương Nguyên thản nhiên nhìn Chu Linh Đồng này, trong lòng đã có tính toán.
Quan sát nam tử này, chỉ thấy hắn cũng là tu vi Kim Đan, chỉ là không nhìn ra đan phẩm, trên trình độ nào đó mà nói, người này tuy có khí nữ nhân, nhưng nếu ném vào trong đám người, e là rất khó bị người ta nhận ra, một thân khí cơ của hắn cũng dùng bí pháp phong tỏa, khiến người ta rất khó nhìn thấu thực lực chân chính của hắn, nhưng Phương Nguyên có thể cảm ứng ra, người này hẳn là nhân vật khó giải quyết.
- Mục đích của ngươi đã đạt được rồi!
Chu Linh Đồng trực tiếp nói rõ thân phận của mình, sau đó nhẹ giọng cười nói, ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngoài lương đình, liền có một lão giả bị Khổn Tiên Thằng trói bay đến lương đình, thân thể rơi xuống đất, run run mấy cái.
Chu Linh Đồng đạp chân lên hắn, ánh mắt lại nhìn Phương Nguyên cười nói:
- Người này tên là Nguyên Ly, là đại trưởng lão của Âm Sơn Tông ta, trừ cha ta ra thì người có quyền thế lớn nhất là hắn, đúng rồi, người lúc trước cấu kết với Nam hoang Yêu Vương, thậm chí xưng huynh gọi đệ, cũng phái mấy vị chân truyền của mình vào Việt Quốc điều tra ngươi cũng là hắn, nói rõ một chút, hắn cũng chính là tên đầu sỏ mà ngươi muốn tìm!
Phương Nguyên nhìn lão giả đó một cái, chỉ thấy trong mắt hắn đầy vẻ không cam lòng và tuyệt vọng, nhưng dường như ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Có điều bất kể là bào phục trên người, hay là một thân khí cơ, đều cho thấy người này quả thật là đại nhân vật.
- Giao ra nhân vật lớn như vậy, bất kể là như thế nào thì chuyện này cũng có thể ăn nói với ngươi rồi chứ?
Chu Linh Đồng cười nói:
- Có điều ngươi muốn đoạt danh của Âm Sơn Tông, vậy thì phải thất vọng rồi, chuyện này ta sẽ chủ động nói chuyện với Tiên Minh, chỉ nói là ta ý thức được yêu ma có mưu đồ gây rối, bởi vậy đặc biệt về tới Âm Sơn Tông để quân pháp bất vị thân, bắt lấy lão đầu tử này, mà ngươi chỉ là tới đây quấy rối mà thôi, Âm Sơn Tông sẽ do chính tay ta chỉnh đốn, trở thành một cỗ lực lượng kiên định thủ vệ Vân Châu, ý đồ muốn Tiên Minh điều tra chúng ta tới cùng của ngươi sẽ không thành công, thậm chí còn mang tới tác dụng ngược.
Nói xong còn chớp mắt mấy cái với Phương Nguyên, cười nói:
- Dù sao lợi ích mà chúng ta Âm Sơn Tông nên có cũng có được rồi, không phải sao?
Phương Nguyên trầm mặc.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy người trước mắt này rất đáng sợ.
Ép Âm Sơn Tông giao ra một đại nhân vật như vậy, mình nên xem như đã thành công.
Nhưng đến lúc này, mình lại hoàn toàn không có cảm giác thành công, ngược lại trong lòng còn rét run.
- Khi ta tới Việt vương đình, có một người đào thoát...
Phương Nguyên qua một lúc, mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Linh Đồng, nói:
- Người đó chính là ngươi phải không?
Chu Linh Đồng cười cười gật đầu:
- Là ta là ta, phi tử của Việt Hoàng trông cũng không tồi.
Phương Nguyên nghe vậy lại trầm mặc một thoáng.
- Đừng có không thoải mái như vậy, ngoài mặt dù sao cũng là ngươi thắng mà?
Chu Linh Đồng nhìn biểu cảm của Phương Nguyên, trên mặt lại càng đắc ý, nhưng trong miệng lại vẫn khuyên:
- Kỳ thật ta lần này cũng có chuyện tới tìm ngươi thương lượng, ngươi chắc là người thông minh, loại chuyện hành hiệp trượng nghĩa này làm một hồi hai hồi cho vui là được, người dù sao cũng vẫn phải tiến về phía trước, ngươi nói xem, giờ hai người chúng ta làm một cái giao dịch nhé?
Chương 980 Chúng ta không giống nhau (1)
Phương Nguyên thản nhiên nhìn hắn, nói:
- Giao dịch gì?
Chu Linh Đồng cười cười:
- Thấy chuyện ngươi làm sau khi từ Trung Châu về, ta cũng đại khái có thể đoán được ngươi là dạng người gì, một là ngươi đối với Thanh Dương Tông quả thật không tồi, thứ hai ngươi cũng thực sự coi trọng mấy người bên cạnh, mà vừa hay, ta ở Việt vương đình mưu hoạch lâu như vậy, cũng có hiểu biết rất sâu về giới tu hành Việt Quốc, bao gồm cả một số việc nhỏ không quan trọng.
Hắn vừa nói vừa chớp chớp mắt với Phương Nguyên, cười nói:
- Ví dụ như Thanh Dương Tông có một vị sư muội vô cùng ái mộ ngươi?
- Ví dụ như trong Thái Nhạc Thành có một tiểu gia tộc họ Phương?
Nói đến cuối cùng, than khẽ:
- Lại ví dụ như thôn quê huyện Thanh Lương có một vị lão tiên sinh họ Chu?
Sắc mặt Phương Nguyên lập tức có chút khó coi, ánh mắt nhìn Chu Linh Đồng trở nên lạnh lẽo.
Chu Linh Đồng lúc này lại bật cười:
- Những người có ta đương nhiên cũng không động tới, hơn nữa ngươi nói cái gì hành hiệp trượng nghĩa, nhìn thì chắc cũng là người háo danh, ta có thể cho ngươi thanh danh tốt, ta thậm chí có thể cam đoan sau này tuyệt đối không để Âm Sơn Tông lại tới gây sự với Thanh Dương Tông, có thể thỏa mãn tất cả những gì ngươi muốn, ngươi cũng vĩnh viễn không cần phải lo lắng cho những người đó...
Phương Nguyên trực tiếp cắt ngang lời hắn, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn cái gì?
Chu Linh Đồng cười nói:
- Ta muốn tên ngốc cao to bên cạnh ngươi!
Ánh mắt Phương Nguyên trở nên lạnh lùng, nặng nề nhìn Chu Linh Đồng một cái, nhưng không lập tức lên tiếng.
- Ngươi đừng nóng, ta chỉ là đang hỏi ý kiến ngươi thôi...
Mà Chu Linh Đồng lúc này lại trở nên bình tĩnh, cười nói:
- Có điều, ta nói thật cho ngươi biết, ta mà nhìn trúng tên ngốc này, vậy ngươi sẽ không bảo vệ được hắn, ta có rất nhiều phương pháp để nắm giữ hắn trong tay.
Nói xong, tựa cười mà như không phải cười nhìn Phương Nguyên:
- Ngươi chắc hẳn cũng biết, đại kiếp sắp buông xuống, Tiên Minh đang vào lúc cần ngươi, có rất nhiều vị trí có thể cường hành điều động người, điều lệnh của Tiên Minh vừa ra, cho dù lão tu Nguyên Anh cũng phải tuân mệnh mà đi, mà ta lại có quan hệ không tồi với Tòa Sư, nếu ta muốn xin hắn một điều lệnh, đó là một chuyện vô cùng đơn giản.
Nói đến đây, không biết từ đâu lấy ra một chùm nho, ngắt một quả ăn, còn lại thì bỏ vào túi Càn Khôn, sau đó cười tủm tỉm nhìn Phương Nguyên, nói:
- Có được điều lệnh này, ta có thể cường hành điều tên ngốc đó tới Ma Biên, đại nghĩa trước mắt, ngươi hoặc là Thanh Dương Tông, chẳng lẽ có thể có dư địa để phản kháng à?
Nói đến đây, nụ cười trên mặt trở nên có chút đắc ý, nói khẽ:
- Mà hắn đến Ma Biên, vậy ta có thể dễ dàng bắt hắn, rơi vào tay ta, hắn sống hay chết chỉ là một câu nói của ta, ngươi có thể làm khó được ta sao?
Phương Nguyên nhìn bộ dạng ăn nho của hắn, biểu cảm trên mặt chậm rãi biến mất.
Chu Linh Đồng thấy vậy, lại đột nhiên mỉm cười, nói:
- Cho nên, hiện tại sự thật chính là thế này...
Hắn nói xong, nhẹ nhàng giơ ra một ngón tay:
- Âm Sơn Tông, ngươi không động tới được!
Sau đó, lại giơ ra ngón tay thứ hai:
- Tên ngốc kia, ngươi cũng không bảo vệ được...
Vừa nói vừa ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng vỗ bàn đá, cười nói:
- Vậy ngươi, có phải muốn nghe điều kiện của ta không?
Chu Linh Đồng khi nói chuyện luôn thích cười, cười như vậy, luôn lộ ra lời hắn nói giống như là đang nói đùa.
Nhưng người khác nghe hắn nói, lại thường thường không cười nổi.
Hiện giờ Phương Nguyên chính là như vậy, không những không cười nổi, ngược lại như rơi vào trong hầm lạnh!
Thấy bộ dạng của Phương Nguyên, Chu Linh Đồng lại càng cười đắc ý hơn, mặt đầy thành khẩn:
- Đương nhiên, ta hôm nay là mang thành ý tới bàn điều kiện với ngươi, cho nên ta cũng không muốn bức ngươi quá, kết thành tử cừu cũng không hay.
- Nếu ngươi đã không bảo vệ được tên ngốc đó, vậy sao không tự tay giao hắn cho ta?
Hắn càng nói càng vui vẻ:
- Ít nhất như vậy, ta sẽ chỉ khiến hắn bỏ ra chút đồ, tính mạng thì có thể giữ được, đối với hắn mà nói là một kết quả rất tốt, mà ngươi, chỉ cần đáp ứng điều kiện này, ta trừ thỏa mãn tâm nguyện muốn thành danh của ngươi ra, trực tiếp giao lão già này cho ngươi, còn có thể bồi thường cho ngươi một số thứ tốt, đương nhiên, quan trọng hơn là, hai tháng sau, ngươi đến Côn Luân Sơn, phải giúp ta làm một chuyện nho nhỏ, thế nào?
Dứt lời, hắn nhướn mày bổ sung:
- Yên tâm, việc nhỏ đó đối với hai người chúng ta đều có lợi rất lớn, nói thật, ta không phải quá chán ghét ngươi, ngươi xuất thân hàn môn, con đường tu hành không dễ đi, khi ta vừa vào Tiên Minh cũng không có ai để ý ta, chúng ta đều là dựa vào bản lĩnh của chính mình để từng chút từng chút đi lên, vốn chính là người cùng một đường, việc gì phải kèn cựa nhau?
Nghe hắn nói vậy, Phương Nguyên trầm mặc rất lâu, mới thở hắt ra một hơi.
Nụ cười trên mặt Chu Linh Đồng lập tức trở nên tươi hơn.
- Ngươi nói chuyện luôn là như vậy à?
Phương Nguyên nhìn về phía Chu Linh Đồng:
- Khiến người ta cảm thấy trừ đáp ứng điều kiện của ngươi ra thì không có con đường nào khác?
Chu Linh Đồng cười tới nheo cả mắt lại, nói:
- Bởi vì con người của ta thích nhất là giảng đạo lý!
Phương Nguyên nhìn về phía hắn, qua một lúc, thần sắc bình tĩnh nói:
- Những gì ngươi nói rất tốt, nhưng ta không đáp ứng!
...
Không khí trong lương đình, dường như trở nên có chút áp lực.
Nhưng nụ cười trên mặt Chu Linh Đồng lại không thay đổi, vẫn cười tủm tỉm nói:
- Vì sao?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi là người xấu!
Bình luận facebook