-
Chương 986-990
Chương 986 Không lấy đầu ngươi thề không bỏ qua (1)
Thiết Thi Sát bị các loại pháp bảo bọn họ tế ra bao phủ, xích sắt đỏ như máu quấn chặt cả người, thần kiếm sắc bén xuyên qua cơ thể, mấy đạo hồn đinh lóe ra ánh sáng lạnh cắm vào các khiếu trên thân thể, nhưng không ngờ không trực tiếp nổ tung, vẫn kéo theo hung khí khó có thể hình dung, từ trong cao thủ của các đạo thống xông ra, ánh mắt lạnh lùng, kêu to gừ gừ, lao tới Phương Nguyên.
Mà một khối Kim Thi Sát khác thì mạnh hơn, trên người bọc kim giáp, không ngờ binh đao khó tổn thương, trực tiếp xông tới trước người Phương Nguyên.
Thấy một màn này, các tu sĩ đều kinh hãi, động tác đang ác đấu cũng chậm lại.
...
- Nhìn chuyện tốt Âm Sơn Tông các ngươi làm kìa.
Mắt thấy hai khối thi sát đồng thời xông tới tới trước mặt Phương Nguyên, dưới hung phong này, Phương Nguyên cơ hồ là không thể ngăn cản,nhất định sẽ không được may mắn, trong hư không lại bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn, có một vị nam tử trung niên mặc áo tím giận dữ mà đến.
Mọi người nhìn lại, không ngờ chính là Tiên Minh Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn tọa trấn Vân Châu, hắn sau khi Phương Nguyên trở về, vẫn luôn sắm vai nhân vật ba phải, ngay cả khi Phương Nguyên tấn công Việt vương đình, hắn cũng muốn ngăn cản, huống chi là Âm Sơn Tông?
Chỉ là bị Lý Hồng Kiêu cầm chân, không thoát thân được, đã nghẹn đầy bụng tức, cơ hồ sắp hận chết Phương Nguyên...
Nhưng lúc này, hắn cũng đã hình thái thay đổi, một bầu hận ý đều trút lên trên người Âm Sơn Tông.
Nhìn kim giáp tà thi đó xông tới trước người Phương Nguyên, hắn cũng giận tím mặt, đột nhiên xông tới, ở trong không trung lẩm bẩm niệm bí chú, sau đó giơ tay lên ném một cái lồng tỏa ra kim quang, chụp kim giáp tà thi vào trong.
Mỗi một vị Tuần Giám Sứ, trừ một thân tu vi đáng sợ, còn có một kiện thần khí hộ thể được Tiên Minh ban thưởng.
Mà lúc này, Lưu Long Khôn thấy tình hình nguy cấp, không chút do dự tế ra Tam Muội Ly Hỏa Tráo của mình!
Kim giáp tà thi đó bị chụp lấy, lớn tiếng gào thét, không ngờ muốn phá lồng mà ra, nhưng Lưu Long Khôn lại phi thân lên, một chưởng đè lên trên lồng, một thân pháp lực điên cuồng ùa vào, vây khốn tà thi này, cả người đều toát mồ hôi lạnh!
Chỉ là kim giáp tà thi bị chụp, Thiết Thi Sát lại vẫn xông tới Phương Nguyên.
Thiết Thi Sát đó bị vô số pháp bảo đánh trúng, đã sắp tan vỡ, nhưng vẫn hung ý mười phần, đánh về phía Phương Nguyên.
Cùng lúc đó, trong cơ thể ô quang di động, xương tím vỡ ra, giống như từng đạo binh khí bén nhọn, hung hăng đâm tới Phương Nguyên, trái phải xa gần, vô số tu sĩ thấy một màn này, vẻ mặt kinh hãi, vội vàng xông tới, lại đã có chút không kịp.
- Ài...
Nghênh đón khối Thiết Thi Sát này, Phương Nguyên nhíu mày.
Một tên hắn đã thôi động cực hạn, sắp bắn về phía Chu Linh Đồng, lúc này lại không thể không quay lại, vù một tiếng rời tay mà ra, vừa hay bắn tới trên đầu Thiết Thi Sát đã xông tới cách mình ngoài ba mươi trượng.
Ầm!
Một tên bắn trúng, lôi quang lóe lên, quang mang chói mắt trong chốc lát đã chôn vùi tà thi.
Lực lượng vô cùng cuồng bạo, bắt đầu từ vị trí đầu của Thiết Thi Sát lan ra tứ phương.
Lôi quang như đao, trong giây lát đã xé nát đầu Thiết Thi Sát, sau đó như nước chảy ra, trực tiếp bao bọc lấy nhục thân của Thiết Thi Sát, từng tia từng tia xé thành từng mảnh, sau đó lại dưới lực lượng nóng cháy, liên tiếp luyện hóa.
Đợi cho khi một mảng lôi hải trong không trung dần dần mất đi, đã chỉ còn vài hạt bụi.
- Một tên như vậy, nếu bắn tới thân người...
Chu Linh Đồng Cách đó không xa thấy một màn này, sợ tới cả người lạnh toát, thật sự khó có thể tưởng tượng hậu quả một tên này mà bắn tới trên người mình.
- Ta có một người cha tốt.
Trong lòng hắn thở dài một tiếng, lập tức nắm lấy cơ hội hiếm có, lướt ra mấy trăm trượng chạy trốn.
Hắn tất nhiên cũng biết tông chủ Âm Sơn Tông là vì cứu mình, mới không tiếc bại lộ hai khối tà thi này, nhưng hắn cũng biết hai khối tà thi này vừa hiện thân, Âm Sơn Tông chính là thật sự xong rồi, bất luận mình ở Tọa Sư trong Tiên Minh thần thông quảng đại tới mấy cũng không cứu được.
Có điều, cũng may hai khối tà thi này cuối cùng cứu mình một mạng, cứ đào tẩu trước rồi tính.
Mà lúc này, Phương Nguyên một tên bắn chết Thiết Thi Sát, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Chu Linh Đồng.
Lúc này, lại thấy Chu Linh Đồng đã đào tẩu cực, cơ hồ sắp không nhìn thấy bóng.
Trong lòng hắn hơi trầm xuống, sau đó cắn chặt răng, vẫn triển khai thân pháp, vội vàng đuổi theo hắn.
Trong mắt một tia sát ý càng đậm:
- Yêu ma, phải chết!
Chu Linh Đồng khó khăn lắm mới giữ được tính mạng từ dưới tên của Phương Nguyên, trong lòng vô cùng hoảng sợ, vừa nghĩ tới tình cảnh lúc trước bị một tên của Phương Nguyên nhắm vào, không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh.
Với tính tình của hắn, từ nhỏ xử lý mọi việc đều thuận lợi, quả thật là chưa từng gặp phải hung hiểm tử vong đi ngang qua người như thế này, có điều cũng bởi vì vậy, khiến cho hận ý của hắn đối với Phương Nguyên cũng mãnh liệt chưa từng có.
Trong lòng xoay chuyển, đã nghĩ ra mấy chục mưu kế báo thù huyết hận Phương Nguyên.
Hiện giờ tam đại tà thi đều đã lộ ra ngoài sáng, Âm Sơn Tông e là sẽ thật sự bị hủy, cho dù không bị những người đi theo Phương Nguyên đục nước béo cò hủy diệt, cơ nghiệp mấy ngàn năm cũng nhất định sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, bởi vì vào lúc đại kiếp buông xuống này, cái Tiên Minh cần chính là duy trì trật tự, Tiên Minh sẽ không tùy tiện xuất thủ với bất kỳ một đại tông phái nào, nhưng một khi xuất thủ, tất nhiên sẽ là một kích lôi đình.
Chương 987 Không lấy đầu ngươi thề không bỏ qua (2)
Mấu chốt nhất là, Âm Sơn Tông bị hủy, mình sẽ mất đi một căn cơ có thể không ngừng chuyển vận tài nguyên cho mình, như vậy sự tu hành, sự phát triển trong Tiên Minh của mình, cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất nghiêm trọng, thậm chí, chuyện Âm Sơn Tông âm thầm luyện chế tà thi vừa sáng tỏ, như vậy chuyện trước đây qua lại với Nam Hoang Thành chỉ sợ cũng sẽ theo đó lộ ra!
Không ai sẽ vì một tông phái đã tiêu vong mà che giấu điều gì.
Mà một như vậy, thanh danh của mình cũng sẽ bị liên lụy, bởi vì rất nhiều đầu đuôi của Âm Sơn Tông đều là mình dọn dẹp.
Tiên Minh liệu có bởi vì việc này mà thay đổi cái nhìn đối với mình hay không?
...
Chu Linh Đồng vừa nghĩ tới những vấn đề này, đầu liền to cả ra, trong lòng lại hận muốn chết.
- Phương Nguyên à Phương Nguyên, nếu ta không thể đánh ngươi vào vực sâu, hại ngươi thân bại danh liệt, ta sẽ...
Trong lòng có một thanh âm phẫn nộ đang gầm lên, nhưng cũng vào lúc cơn tức bốc lên đến cực điểm, Chu Linh Đồng bỗng nhiên phát giác ra gì đó, quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy phía sau hơn mười dặm, một đạo thanh khí gào thét mà đến.
Trong thanh khí, Phương Nguyên mặt như hàn băng, trong tay cầm kiếm, thân hình chậm rãi lướt qua hư không, nhanh chóng kéo gần cự ly.
Chu Linh Đồng quả thực là vừa kinh vừa sợ, giống như bị lửa đốt, sợ tới mồ hôi lạnh đầm đìa.
- Không ngờ lại đuổi tới rồi.
- Ta đã đào tẩu xa như vậy, ngươi không ngờ vẫn đuổi theo...
- Thù gì oán gì...
Vừa hoảng sợ kêu to, Chu Linh Đồng vừa điên cuồng đề thăng tốc độ, thân hình hóa thành một đạo linh quang màu tím nhạt, trong nháy mắt đã xẹt qua hư không, mượn sự rung động của hư không, mỗi một giây đều lướt về phía trước mấy chục trượng, dần dần lại dường như kéo giãn được cự ly với Phương Nguyên ở phía sau, nhưng Phương Nguyên căn bản không để ý tới chút biến hóa cự ly này, hắn kéo theo một thân thanh khí hừng hực, đuổi theo gắt gao!
- Không tốt...
Cỗ tinh thần thề không giết mình thì không bỏ qua đó của hắn khiến Chu Linh Đồng trong lòng kinh hãi.
Tâm tư xoay chuyển cực nhanh, lập tức lướt về phía đông nam, cấp tốc chạy tới một tòa tiên thành cao lớn, nơi đó chính là một trong tứ đại tiên thành bảo vệ xung quanh Âm Sơn Tông, tọa trấn ở đây chính là một vị đại tu Kim Đan trung cấp xuất thân từ Âm Sơn Tông, lúc này hắn cũng đã nhận ra Âm Sơn Tông hình như có hình như có dị biến, đang dẫn theo các tu sĩ dưới tay đứng trên tường thành quan sát từ xa.
- Triệu thúc thúc cứu ta.
Chu Linh Đồng từ xa nhìn thấy đại tu Kim Đan trung cấp trên tường thành, cảm thấy mừng rỡ, vội vàng chui vào.
- Là thiếu tông chủ?
Đại tu Kim Đan trên tường thành thấy một đạo linh quang lướt tới, nhìn kỹ lại, liền nhận ra thân phận của Chu Linh Đồng, cũng lập tức kinh hãi, lại nhìn phía sau có một nam tử cầm kiếm đằng đằng sát khí đuổi theo, lập tức tế ra một đại ấn màu đỏ thẫm, quay tròn trong không trung ngăn cản, đồng thời hét lớn:
- Mau mau bày trận, bảo vệ thiếu tông chủ!
Người xung quanh cũng lớn tiếng dạ vâng, bố trí trận pháp ngăn cản.
Mà Chu Linh Đồng thì phi thân trốn vào trong thành, lớn tiếng kêu la thôi động đại trận, lại muốn mượn đại trận trong thành đối kháng Phương Nguyên.
- Cút ngay cho ta!
Phương Nguyên đạp không mà đến, chỉ là muốn giết Chu Linh Đồng, không ngờ bỗng dưng có người chặn đường, trong lòng cũng đằng đằng sát khí, quát khẽ một tiếng, đột nhiên thanh khí dũng động, sau lưng xuất hiện hư ảnh, thần tướng cực lớn một quyền đập tới.
Ầm một tiếng, một quyền đó đập lên trên đại ấn màu đỏ thẫm, chỉ truyền ra một tiếng nổ, đại ấn bay về phía sau.
Đại tu Kim Đan trên tường thành nhìn ra thực lực Phương Nguyên không tồi, đại ấn này tế ra, vốn là muốn bức lui Phương Nguyên, không ngờ một quyền này của hắn lại ác như vậy, không ngờ trực tiếp đập lên đại ấn, khiến pháp bảo đó bay ngược về, trong lòng hoảng sợ, không đợi ổn định pháp bảo, liền đã vội vàng bấm pháp ấn, các loại thần thông đều xuất hiện, đánh tới Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên mượn phù thi pháp, tốc độ của hắn làm sao có thể so sánh, tay áo vung lên, ngón tay ở trong tay áo vẽ mấy đường, cũng không nhìn ra động tác thi pháp, chỉ thấy thanh khí dần dần phô thiên cái địa, trực tiếp cuốn đại tu Kim Đan này lên.
- Không tốt!
Đại tu Kim Đan này ý thức được hung hiểm, cũng vội vàng vận chuyển một thân pháp lực để chống đỡ.
Nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí của Phương Nguyên bao phủ lấy hắn, đồng thời thân hình lướt qua bên cạnh hắn, kiếm quang vung lên.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, trong thanh khí đầu của đại tu Kim Đan này bay lên, trên mặt vẫn mang theo vẻ mê mang và hoảng sợ, sau đó bị Phương Nguyên lật tay đánh ra một chưởng, trực tiếp vỗ đầu hắn thành sương máu!
- Thành chủ...
- Tặc tử hung ác điên cuồng...
Khi thấy thành chủ và tiếp xúc với người ta đã bị trảm sát, các tu sĩ trong thành phẫn uất không thôi, đã kết thành đại trận nghênh đón.
Nhưng Phương Nguyên đến lúc này làm sao còn có ý định thủ hạ lưu tình.
Cũng không thèm nhìn bọn họ, thuận tay ném ra một đạo phi thạch!
Ầm một tiếng, phi thạch đó đón gió biến to, không ngờ hóa thành một ngọn núi lớn, trấn áp xuống.
Các tu sĩ trong thành tránh không kịp, trực tiếp bị núi lớn này trấn áp ở phía dưới, cũng không biết có bao nhiêu người lập tức hóa thành thịt vụn, mà Phương Nguyên thì lướt nhanh tới, phi thân điểm lên trên núi lớn, cả người mượn lực, tốc độ nhanh hơn, giống như tên rời cung, bay thẳng vào trong tiên thành, giết tới Chu Linh Đồng đang vội vàng thôi động đại trận, sát khí dày đặc như mây...
- Mẹ kiếp.
Chương 988 Một đường đuổi giết mười vạn dặm (1)
Chu Linh Đồng còn chưa thở được một hơi, đại trận trong thành còn chưa thôi động, liền nhìn thấy một màn thành chủ bị Phương Nguyên một kiếm trảm sát, các tu sĩ cũng bị hắn trấn áp, tức tới giậm chân, liều mạng đánh ra một chưởng về phía Phương Nguyên, sau đó mượn thế lướt vào không trung!
Rắc.
Một kiếm này của Phương Nguyên bị chưởng lực của hắn hơi cản lại, nhưng thân pháp di chuyển, liền tránh được chưởng lực, người lao về phía trước.
Hai người một trước một sau, tử quang lấp lánh, thanh khí lay động.
Người sau một lòng muốn giết người, người trước một lòng chạy thoát thân, tốc độ đều đạt đến cực hạn.
Trong hư không, hai đạo thần quang nhanh chóng lướt đi.
Một trận ngươi đuổi ta chạy, bọn họ không biết đi được bao xa, cách Âm Sơn Tông cũng càng lúc càng xa, chỉ là chẳng ai bận tâm tới điều này, nhất là Chu Linh Đồng ở phía trước, bất kể là như thế nào cũng không ngờ Phương Nguyên lại ác tới như vậy, đuổi giết hắn lâu như vậy mà vẫn không chút thả lỏng, trong lòng gấp tới muốn khóc, nhưng cũng chỉ có thể vội vàng nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi được sát thần này.
Mà Phương Nguyên khi ở Âm Sơn Tông, bị bức bắn ra một tên đó, với tu vi hiện giờ của hắn, một đạo thần thông đó tạm thời chưa hoàn thiện, trong thời gian ngắn không bắn được tên thứ hai, không có biện pháp khác, cũng chỉ có thể không ngừng một đường đuổi giết.
- Minh Sơn Nhất Quật Quỷ, mau cứu ta.
Phía trước phía sau đuổi giết nửa ngày, lại thấy thân hình của Chu Linh Đồng như cá, vội vàng xông vào trong một ngọn núi thấp bé được sương đen bao phủ ở bên trái, người còn chưa tới trước núi đã hoảng hốt hét to, liều mạng xin người bên trong ra cứu mạng...
- Người lên tiếng là thiếu chủ Âm Sơn Tông?
Trong sương đen, rất nhanh có mấy người thò đầu ra, nhìn vào trong hư không, vội vàng tới đón.
- Ha ha, Chu lão đệ, ngươi...
Cầm đầu là một tên tóc đỏ vừa đen vừa béo, cười to ha ha, đi tới nói chuyện.
Nhưng Chu Linh Đồng làm gì có ý tứ hàn huyên với hắn, vù một tiếng bay vòng ra sau họ.
Người cầm đầu hơi ngẩn ra, không kịp hỏi hắn, liền thấy Phương Nguyên từ phía sau đuổi tới, trong lòng cũng cả kinh, quát:
- Vị đạo hữu này, có việc gì mà đuổi gấp như vậy, hay là nể mặt Minh Sơn Lão Quái ta, ngồi xuống nói chuyện đã.
- Cút!
Phương Nguyên lúc này môi mím chặt, mắt thấy Chu Linh Đồng muốn mượn những người này để kéo dài thời gian với mình, nào có thời gian mà dong dài với bọn họ, quát khẽ một tiếng, quanh người lôi quang chớp động, Chu Tước xuất hiện, hai cánh xòe ra hơn mười trượng, giống như một mảng lôi vân phô thiên cái địa, trực tiếp vồ tới Minh Sơn Nhất Quật Quỷ, sau đó hóa thành lôi hải...
Ầm một tiếng, Minh Sơn Nhất Quật Quỷ bị quét văng.
Người chết, người bị thương, cũng có người còn chưa kịp phản ứng, Phương Nguyên đã lướt đi với tốc độ cực nhanh!
- Phế vật, phế vật...
Chu Linh Đồng buồn bã kêu to, tiếp tục đào tẩu, chỉ là tức tới tay chân run rẩy.
- Quỷ Cung Lão Mẫu, mau tới giúp ta...
Rất nhanh hắn lại chạy tới một sơn cốc hoa nhiều như gấm, hét lớn về phía một tòa động phủ sâu thẳm trong sơn cốc.
Ầm!
Nghe thấy hắn hô, cửa động phủ chậm rãi mở ra.
Phương Nguyên nhìn thoáng qua, tay áo phất một cái, ầm một tiếng, mấy đạo lôi điện thô to như cánh tay trẻ con đánh lên trước động phủ đó.
Sau đó cửa động phủ lại lặng lẽ không một tiếng động đóng lại.
- Hình Hà Yêu Giao, mau tới giúp ta nghênh địch...
Chu Linh Đồng chạy tới trên một con sông ánh sóng lấp lánh, liều mạng kêu to.
Một con cự mãng một sừng trong sông lớn nghe thấy động tĩnh, tò mò thò đầu ra, nhưng vừa lộ ra được nửa cái đầu trên mặt sông, liền trực tiếp bị một đạo kiếm quang quét qua, đầu cự mãng đã mất hơn nửa, chậm rãi nằm ngửa bụng trên sông.
Chu Linh Đồng giở hết chiêu trò, không ngờ không thoát khỏi sự đuổi giết của Phương Nguyên, nhất là bộ dạng tâm ngoan thủ lạt đó, lại dọa cho hắn cơ hồ sợ tới nôn ra mật xanh mật vàng, càng mấu chốt là, tuy thân pháp của hắn cũng không tồi, tốc độ không chậm hơn Phương Nguyên, nhưng luận về căn cơ vững chắc, Phương Nguyên dường như lại mạnh hơn hắn một bậc, cứ chạy lâu như vậy, pháp lực của hắn càng tiêu hao nghiêm trọng hơn.
Hiện giờ, tốc độ của hắn đã chậm dần, nhưng Phương Nguyên không ngờ lại nhanh hơn lúc trước.
Dưới tình huống như vậy, cự ly của hai người đã từ từ gần lại, nếu không phải hắn trên đường đã kéo ra bao nhiêu kẻ chết thay giúp mình đỡ đòn, hoặc nhiều hoặc ít đều ảnh hưởng đến Phương Nguyên, chắc hẳn Phương Nguyên lúc này đã đuổi tới rồi...
Hắn cảm thấy tuyệt vọng, cơ hồ sắp khóc rồi:
- Ngươi rốt cuộc muốn đuổi theo ta tới khi nào?
Mà Phương Nguyên sau lưng hắn thì cắn răng cầm kiếm, tốc độ nhanh hơn, thanh âm lạnh lùng mà kiên quyết:
- Chân trời góc biển!
Một đường đuổi theo, đằng đằng sát khí, Chu Linh Đồng đã triệt để bị Phương Nguyên dọa cho sợ tới vỡ mật. Trên thực tế, nếu với thực lực đan phẩm Tử Đan của hắn, chưa chắc đã không có thực lực quay lại đánh với Phương Nguyên một trận, nhưng càng đào tẩu, chiến ý trong lòng càng phai nhạt.
Chuyện đã tới nước này, hắn không hề nghi ngờ, nếu mình mà quay lại đánh với Phương Nguyên, người chết tất nhiên sẽ chính là mình!
Một thân đảm lượng, vốn cũng theo càng trốn mà càng nhỏ!
Mà điều này cũng khiến hắn không có dũng khí quay đầu lại đánh, bị Phương Nguyên một đường đuổi giết, lại chỉ dùng hết tâm tư nghĩ cách cắt đuôi Phương Nguyên, bất kể phải trả giá như thế nào, cũng phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình trước.
Chỉ là, điều này cũng không dễ dàng gì!
Trên đường đi hắn đã cầu rất nhiều người, thậm chí cả yêu ma, nhưng không ai có thể giúp hắn, cho dù có thể ngăn cản Phương Nguyên một thoáng, nhưng hắn rất nhanh lại đuổi theo, tốc độ thậm chí còn càng lúc càng nhanh, khiến Chu Linh Đồng sắp hộc ra cả gan ruột.
Chương 989 Một đường đuổi giết mười vạn dặm (2)
Ngươi không biết mệt à?
Truy đuổi đường dài như vậy, cũng thực sự khiến Chu Linh Đồng minh bạch, căn cơ của Phương Nguyên mạnh hơn mình.
Thế là hắn cũng bất chấp thể diện, không tiếc tất cả chỉ để giữ mạng.
Hắn mượn pháp bảo hạ thấp khí cơ, trốn trong thâm sơn.
Nhưng Phương Nguyên đứng trong không trung, thôi động Tử Khí Lưu Vân Quyết, từ từ lan ra, càn quét tứ phương.
Tử Khí Lưu Vân Quyết đi đến đâu, chính là thần thức của hắn đi đến đó.
Rất nhanh Phương Nguyên liền từ trong không trung chém xuống một kiếm, nước bùn bắn tung tóe, Chu Linh Đồng đành nhảy vào trong không trung mà trốn.
...
Hắn chui vào trong một cái hồ lớn, nhưng Phương Nguyên thi triển thần thông, kiếm như thần thiết, khuấy động cả hồ.
Nước hồ bị đun sôi, Chu Linh Đồng bị bức phải nhảy ra, tiếp tục chạy trốn.
...
Hắn chui vào trong một đầm lầy, cố chịu tanh tưởi và bẩn thỉu, chỉ cầu có thể thở một hơi.
Nhưng Phương Nguyên trực tiếp mở lò luyện đan, một viên độc đan đã biến đầm lầy này thành tuyệt địa, vẫn bức hắn ra.
...
Tới cuối cùng, Chu Linh Đồng trốn trong một tòa thành phàm tục, đi ngang qua tửu lâu kỹ quán, chui vào chợ bán thức ăn và chuồng nuôi dê, thấy không tránh khỏi Phương Nguyên, thậm chí chế phục một đám phàm nhân, dùng tính mạng bọn họ để uy hiếp, nhưng Phương Nguyên vẫn một kiếm chém tới!
Đối với điều này, Chu Linh Đồng gào to đau đớn, hắn không muốn dùng mạng của những phàm nhân này để đổi mạng của mình, thế là chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy!
Càng trốn càng xa, càng trốn càng lâm vào tuyệt vọng và điên cuồng...
...
Trong quá trình này, Phương Nguyên giống như một thợ săn bình tĩnh mà tàn khốc, bám chặt lấy một dòng khí tức đó của Chu Linh Đồng.
Hắn có căn cơ Tử Đan, thần thức linh mẫn mà cường đại, lại am hiểu trận đạo, lợi dụng thế cục của đối phương và địa hình các phương một cách hết sức tinh diệu, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lại nội tình dài lâu, kiếm đạo thần thông sắc bén khó cản, Chu Linh Đồng có giảo hoạt tới mấy cũng làm sao mà thoát khỏi hắn?
Hai người một đuổi, một trốn, không ngờ đã dần dần đi qua Vân Châu, đến địa giới U Châu.
Đến lúc này, thân thể Chu Linh Đồng đã lảo đảo, cả người giống như bị Phương Nguyên bức cho phát điên, lúc ban đầu hắn còn luôn thi triển một số quỷ kế, muốn ngăn cản Phương Nguyên, thậm chí là lập bẫy hại chết Phương Nguyên, nhưng đến lúc này, lại căn bản ngay cả những ý đồ này cũng không có, hắn chỉ muốn trốn, cả người đều bị sợ hãi vô biên bao phủ, lâm vào trong điên cuồng.
- Ngươi vì sao... Vì sao nhất định phải giết ta...
Trong thanh âm của hắn thậm chí đã tràn ngập sự không cam lòng, thậm chí là ủy khuất.
Phương Nguyên cắn chặt khớp hàm, không trả lời, trên mặt cũng không có biểu cảm, chỉ có kiếm quang trong tay càng lúc càng sáng...
- Ngươi... Ngươi không phải muốn tiêu diệt Âm Sơn Tông à?
- Ngươi đã thành công rồi...
- Ngươi vì sao không thể buông tha cho ta.
Chu Linh Đồng lúc này, thậm chí đã có thể nói là mất đi lý trí.
Hắn không biết vào lúc này, càng nói chuyện sẽ càng khiến pháp lực của mình bị rút đi, hắn chỉ theo bản năng muốn bằng vào công phu mình giỏi nhất, muốn gây ảnh hưởng tới tâm chí đuổi giết mình của Phương Nguyên:
- Ngươi không quan tâm tới những người được ngươi dẫn tới Âm Sơn Tông à? Ngươi không lo bọn họ tấn công Âm Sơn Tông có thể sẽ bị Tiên Minh trách phạt ư, ngươi không phải quan tâm...
- Lắm mồm thế?
Phương Nguyên gầm lên, tốc độ không ngờ tăng thêm một bậc, thanh âm giống như lôi đình!
- Đã nói giết ngươi thì phải giết ngươi!
- Trời sập cũng phải giết ngươi trước!
- Chính bởi vì ta uy hiếp tới ngươi à?
Chu Linh Đồng cơ hồ ngay cả khí lực chạy trốn cũng không có, tức thì bị sát khí lạnh lẽo mà đáng sợ đó của Phương Nguyên khiến cho trong lòng khổ sở, liều mạng kêu to:
- Ta nói đùa đó, ta cam đoan sau này tuyệt sẽ không động tới một đầu ngón tay của người bên cạnh ngươi, ta xin thề độc.
Chỉ là hắn nói xong, Phương Nguyên vẫn bất vi sở động, tiếp tục kéo gần cự ly với hắn.
Chu Linh Đồng cơ hồ tuyệt vọng rồi, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, hô to:
- Ngươi không nên chỉ muốn giết ta, ngươi nên trở về nên trở về giết nữ nhân đó, nữ nhân đến từ Việt Quốc, là nàng ta muốn tên cao to bên cạnh ngươi, là nàng ta muốn tu luyện thành phương pháp chí tà, ngươi giết ta cũng vô dụng, nữ nhân đó rất thông minh, nàng ta đã nhắm vào tên cao to kia, vậy thì nhất định sẽ không dừng tay...
- Hả?
Trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên run lên, nghĩ tới một tiểu cô nương gầy teo nho nhỏ, trong lòng ôm một bình hoa.
Điều này khiến nỗi lòng hắn có chút rối loạn!
...
Mà lúc này trước Âm Sơn Tông, chiến thế kỳ thật đã gần chấm dứt, từ nửa ngày trước, Âm Sơn Tông đã triệt để bị đánh bại, hộ sơn đại trận lăng loạn loạn, sơn môn bị phá huỷ, Đan Thất, Tàng Kinh Điện đều bị vô số tu sĩ công đánh, ngang nhiên cướp đoạt, các đệ tử Âm Sơn Tông hoặc là trực tiếp quỳ xuống hàng phục, hoặc là bị các tu sĩ đã giết tới đỏ trảm sát.
Trong một mảng hỗn loạn, ngay cả Toan Nghê trên pháp chu của Phương Nguyên cũng nhảy ra, cắn chết trưởng lão áo đen nhảy ra đầu tiên đổ hết sai lầm lên người Cam Long Kiếm, sau đó ngửa mặt lên trời thét dài, khiến một đám chiến sủng của Âm Sơn Tông đều bỏ chạy nháo nhác.
Đại thế đã mất...
Mà lúc này, người của Tiên Minh cuối cùng cũng đến.
Vân Châu Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn khống chế một khối tà thi, sớm đã truyền tin cho Tiên Minh, đợi khi cao thủ Chúng Tiên minh dưới sự suất lĩnh của một vị Trấn Thủ chạy tới nơi này, nhìn Âm Sơn Tông đã thành một mảng hỗn độn, cũng không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
- Đường đường là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, trong một đêm, không ngờ thành bộ dạng này?
Chương 990 Trảm yêu trừ ma thôi (1)
Chẳng buồn cảm thán, bọn họ vội vàng xuất thủ, ra lệnh cho nhân mã các phía dừng tay, sau đó nhốt đệ tử Âm Sơn Tông lại.
Đến lúc này, tông chủ Âm Sơn Tông vẫn bị Thôi công công cầm chân, thủy chung không thể thoát thân cũng minh bạch đại thế đã mất, thở dài một tiếng, dừng tay, Trấn Thủ của Tiên Minh chạy tới sai người dùng Phược Yêu Liên khóa hắn lại, chờ mang về Tiên Minh tra hỏi, sau đó liên tục hét lớn, muốn gọi Phương Nguyên dẫn phát một trường hạo kiếp này đến, hỏi một số chuyện!
Có điều đến lúc này, mọi người mới ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ không biết Phương Nguyên đi đâu rồi.
Hồi lâu sau mới có người đứng dậy:
- Ta thấy hắn hình như là đang đuổi giết thiếu chủ của Âm Sơn Tông, một đường chạy về hướng bắc?
- Hả?
Trấn Thủ đó nghe vậy, vội vàng hét lớn:
- Mau phân phó vậy đạo nhân mã, tìm ra hai người bọn họ!
...
Tiên Minh tất nhiên là một mảng rối ren, truyền tin điều người.
Cũng là trước Âm Sơn Tông, các tu sĩ đều trở nên thanh nhàn, đã có Tiên Minh đến xử lý đầu đuôi, bọn họ cũng không tiện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có điều tiện nghi nên chiếm thì dù sao cũng đã chiếm, lúc này cũng không gấp, hơn nữa bọn họ tấn công Âm Sơn Tông là mang cờ hiệu hàng yêu phục ma, không sợ Tiên Minh sẽ tìm bọn họ gây phiền, lúc này đã có người đang ngẫm nghĩ xem khi về thì nên khoác lác thế nào.
- Mẹ nó, Âm Sơn Tông lợi hại không? Huynh đệ ta dẫn người bình định rồi!
Về phần đám người trưởng lão và tông chủ của Thanh Dương Tông và Việt Quốc tứ đại tiên môn, nhìn Âm Sơn Tông đã là một mảng hỗn độn, thậm chí còn không thể tin được vào mắt của mình, đây còn là Âm Sơn Tông không lâu trước còn đè ngang trong lòng bọn họ, ép cho bọn họ không thở nổi sao?
Đường đường là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, cứ như vậy... không còn nữa?
Trong đám người hoặc là cảm khái, hoặc là cười thầm, hoặc là khoác lác với nhau, Quan Ngạo lúc này lại đang xách đại đao đứng ngẩn ngơ, trong trận đại chiến này, hắn xuất lực không ít, cũng không ngờ sau khi đại chiến kết thúc, lại không tìm thấy Phương Nguyên, tuy hắn bình thường đầu óc khá là đơn giản, nhưng lúc này cũng không khỏi có chút lo lắng, muốn ra ngoài tìm Phương Nguyên, nhưng lại không biết nên đi đâu mà tìm, rất là bực bội.
Đang cau mày suy nghĩ, không biết nên đi hướng nào, bỗng nhiên trước người xuất hiện một nữ hài tử.
Nàng ta dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dạng cũng tuyệt đẹp, trên người mặc một chiếc áo choàng bình thường, nhìn thì không giống đệ tử Âm Sơn Tông,trước sơn môn Âm Sơn Tông người đến người đi, thần sắc của nàng ta lộ ra vẻ bình tĩnh tới thần kỳ, cứ như vậy thản nhiên nhìn Quan Ngạo.
Qua hồi lâu, nàng ta chậm rãi bước về phía Quan Ngạo, nói:
- Ca ca!
Quan Ngạo ngây ra một thoáng, nhìn về phía nữ tử này, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vừa phức tạp vừa cổ quái.
Giống như ở sâu trong đáy lòng, nổi lên gợn sóng vô biên.
Khuôn mặt trước mắt này, rõ ràng không nhớ đã gặp ở đâu, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
- Ngươi là...
Hắn gãi gãi đầu, có chút hoang mang.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Quan Ngạo, trên mặt nữ tử đó dường như có chút mất mát.
- Thì ra ngươi thật sự đã không còn nhớ ta...
Nàng ta thở dài một tiếng, một lát sau mới nói:
- Có điều cũng không sao, ngươi không nhớ ta cũng tốt!
Sau đó nàng ta ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:
- Nhưng, thứ ngươi nên trả cho ta thì vẫn phải trả.
Nàng ta vừa nói vừa vươn một tay ra.
Ngón tay trắng nõn, giống như chạm ngọc, nhưng mang theo uẩn vị phức tạp mà quỷ dị.
Nàng ta chậm rãi vươn tay, ấn về phía ngực Quan Ngạo.
Giống như muốn đòi lại thứ gì đó!
Dựa vào thực lực hiện giờ của Quan Ngạo, nếu hắn không muốn, người dưới Nguyên Anh e là không có mấy ai có thể tùy tiện tới gần hắn, nhưng nhìn nữ tử dường như cực kỳ quen thuộc này, hắn lại cảm nhận được một loại cảm xúc phức tạp khó có thể hình dung, đối mặt với nàng ta, không ngờ không có chút phòng ngự nào, chỉ tỉnh tỉnh mê mê, vẻ mặt hoang mang, tùy ý để nàng ta bước về phía mình.
Trên bàn tay trắng nõn đó dần dần hóa ra mấy luồng sương đen quỷ dị.
Ầm!
Một đường đuổi giết mười vạn dặm, pháp lực và tu vi của bản thân Phương Nguyên kỳ thật cũng sắp đến lúc dầu hết đèn tắt.
Chỉ có điều hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại mạnh hơn xa người khác, đương nhiên, dưới tiêu hao cỡ này, pháp lực không tiếp tục được, nhưng cũng khiến cho hắn thủy chung không thể ngưng tụ ra đủ lực lượng để thi triển Huyền Hoàng Nhất Tiễn mạnh nhất của mình hiện giờ, bắn chết Chu Linh Đồng.
Mà như vậy cũng không thể không thừa nhận bản sự của Chu Linh Đồng rất lớn.
Trên trình độ nào đó mà nói, hắn thậm chí không thua gì Phương Nguyên, chỉ là hắn thủy chung không đảm lượng chính diện đối kháng với Phương Nguyên mà thôi!
Nhưng hiện giờ, hai người đều đã đến thời điểm mấu chốt.
Một đường chạy một đường giết, Chu Linh Đồng kỳ thật cũng dùng hết tâm tư, có đôi khi muốn chạy tới phía đông bắc Vân Châu, biết nơi đó có cao thủ Tiên Minh tọa trấn, có đôi khi thì muốn trốn tới phía tây, nơi đó là chỗ Yêu vực, nhưng Phương Nguyên am hiểu trận lý, tâm tư nhạy bén, lại nhìn xuyên ý đồ của hắn, một đường xoay bọc, luôn bức hắn phải thay đổi phương hướng, thủy chung không thể được như ước nguyện.
Đến hiện giờ, tốc độ của Chu Linh Đồng đã rất thấp, Phương Nguyên lại bắt đầu chậm rãi tới gần.
Mắt thấy sắp đuổi kịp thiếu chủ Âm Sơn Tông.
Nhưng lúc này, lời nói của Chu Linh Đồng lại khiến Phương Nguyên có chút lo lắng.
- Mình đuổi theo hắn ra ngoài, Quan Ngạo có phải thật sự sẽ gặp hung hiểm không?
Tâm tư vừa loạn, tốc độ liền hơi chậm lại, lập tức khiến cho Chu Linh Đồng mừng rỡ, thừa cơ lại bỏ chạy về phía trước.
Thiết Thi Sát bị các loại pháp bảo bọn họ tế ra bao phủ, xích sắt đỏ như máu quấn chặt cả người, thần kiếm sắc bén xuyên qua cơ thể, mấy đạo hồn đinh lóe ra ánh sáng lạnh cắm vào các khiếu trên thân thể, nhưng không ngờ không trực tiếp nổ tung, vẫn kéo theo hung khí khó có thể hình dung, từ trong cao thủ của các đạo thống xông ra, ánh mắt lạnh lùng, kêu to gừ gừ, lao tới Phương Nguyên.
Mà một khối Kim Thi Sát khác thì mạnh hơn, trên người bọc kim giáp, không ngờ binh đao khó tổn thương, trực tiếp xông tới trước người Phương Nguyên.
Thấy một màn này, các tu sĩ đều kinh hãi, động tác đang ác đấu cũng chậm lại.
...
- Nhìn chuyện tốt Âm Sơn Tông các ngươi làm kìa.
Mắt thấy hai khối thi sát đồng thời xông tới tới trước mặt Phương Nguyên, dưới hung phong này, Phương Nguyên cơ hồ là không thể ngăn cản,nhất định sẽ không được may mắn, trong hư không lại bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn, có một vị nam tử trung niên mặc áo tím giận dữ mà đến.
Mọi người nhìn lại, không ngờ chính là Tiên Minh Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn tọa trấn Vân Châu, hắn sau khi Phương Nguyên trở về, vẫn luôn sắm vai nhân vật ba phải, ngay cả khi Phương Nguyên tấn công Việt vương đình, hắn cũng muốn ngăn cản, huống chi là Âm Sơn Tông?
Chỉ là bị Lý Hồng Kiêu cầm chân, không thoát thân được, đã nghẹn đầy bụng tức, cơ hồ sắp hận chết Phương Nguyên...
Nhưng lúc này, hắn cũng đã hình thái thay đổi, một bầu hận ý đều trút lên trên người Âm Sơn Tông.
Nhìn kim giáp tà thi đó xông tới trước người Phương Nguyên, hắn cũng giận tím mặt, đột nhiên xông tới, ở trong không trung lẩm bẩm niệm bí chú, sau đó giơ tay lên ném một cái lồng tỏa ra kim quang, chụp kim giáp tà thi vào trong.
Mỗi một vị Tuần Giám Sứ, trừ một thân tu vi đáng sợ, còn có một kiện thần khí hộ thể được Tiên Minh ban thưởng.
Mà lúc này, Lưu Long Khôn thấy tình hình nguy cấp, không chút do dự tế ra Tam Muội Ly Hỏa Tráo của mình!
Kim giáp tà thi đó bị chụp lấy, lớn tiếng gào thét, không ngờ muốn phá lồng mà ra, nhưng Lưu Long Khôn lại phi thân lên, một chưởng đè lên trên lồng, một thân pháp lực điên cuồng ùa vào, vây khốn tà thi này, cả người đều toát mồ hôi lạnh!
Chỉ là kim giáp tà thi bị chụp, Thiết Thi Sát lại vẫn xông tới Phương Nguyên.
Thiết Thi Sát đó bị vô số pháp bảo đánh trúng, đã sắp tan vỡ, nhưng vẫn hung ý mười phần, đánh về phía Phương Nguyên.
Cùng lúc đó, trong cơ thể ô quang di động, xương tím vỡ ra, giống như từng đạo binh khí bén nhọn, hung hăng đâm tới Phương Nguyên, trái phải xa gần, vô số tu sĩ thấy một màn này, vẻ mặt kinh hãi, vội vàng xông tới, lại đã có chút không kịp.
- Ài...
Nghênh đón khối Thiết Thi Sát này, Phương Nguyên nhíu mày.
Một tên hắn đã thôi động cực hạn, sắp bắn về phía Chu Linh Đồng, lúc này lại không thể không quay lại, vù một tiếng rời tay mà ra, vừa hay bắn tới trên đầu Thiết Thi Sát đã xông tới cách mình ngoài ba mươi trượng.
Ầm!
Một tên bắn trúng, lôi quang lóe lên, quang mang chói mắt trong chốc lát đã chôn vùi tà thi.
Lực lượng vô cùng cuồng bạo, bắt đầu từ vị trí đầu của Thiết Thi Sát lan ra tứ phương.
Lôi quang như đao, trong giây lát đã xé nát đầu Thiết Thi Sát, sau đó như nước chảy ra, trực tiếp bao bọc lấy nhục thân của Thiết Thi Sát, từng tia từng tia xé thành từng mảnh, sau đó lại dưới lực lượng nóng cháy, liên tiếp luyện hóa.
Đợi cho khi một mảng lôi hải trong không trung dần dần mất đi, đã chỉ còn vài hạt bụi.
- Một tên như vậy, nếu bắn tới thân người...
Chu Linh Đồng Cách đó không xa thấy một màn này, sợ tới cả người lạnh toát, thật sự khó có thể tưởng tượng hậu quả một tên này mà bắn tới trên người mình.
- Ta có một người cha tốt.
Trong lòng hắn thở dài một tiếng, lập tức nắm lấy cơ hội hiếm có, lướt ra mấy trăm trượng chạy trốn.
Hắn tất nhiên cũng biết tông chủ Âm Sơn Tông là vì cứu mình, mới không tiếc bại lộ hai khối tà thi này, nhưng hắn cũng biết hai khối tà thi này vừa hiện thân, Âm Sơn Tông chính là thật sự xong rồi, bất luận mình ở Tọa Sư trong Tiên Minh thần thông quảng đại tới mấy cũng không cứu được.
Có điều, cũng may hai khối tà thi này cuối cùng cứu mình một mạng, cứ đào tẩu trước rồi tính.
Mà lúc này, Phương Nguyên một tên bắn chết Thiết Thi Sát, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Chu Linh Đồng.
Lúc này, lại thấy Chu Linh Đồng đã đào tẩu cực, cơ hồ sắp không nhìn thấy bóng.
Trong lòng hắn hơi trầm xuống, sau đó cắn chặt răng, vẫn triển khai thân pháp, vội vàng đuổi theo hắn.
Trong mắt một tia sát ý càng đậm:
- Yêu ma, phải chết!
Chu Linh Đồng khó khăn lắm mới giữ được tính mạng từ dưới tên của Phương Nguyên, trong lòng vô cùng hoảng sợ, vừa nghĩ tới tình cảnh lúc trước bị một tên của Phương Nguyên nhắm vào, không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh.
Với tính tình của hắn, từ nhỏ xử lý mọi việc đều thuận lợi, quả thật là chưa từng gặp phải hung hiểm tử vong đi ngang qua người như thế này, có điều cũng bởi vì vậy, khiến cho hận ý của hắn đối với Phương Nguyên cũng mãnh liệt chưa từng có.
Trong lòng xoay chuyển, đã nghĩ ra mấy chục mưu kế báo thù huyết hận Phương Nguyên.
Hiện giờ tam đại tà thi đều đã lộ ra ngoài sáng, Âm Sơn Tông e là sẽ thật sự bị hủy, cho dù không bị những người đi theo Phương Nguyên đục nước béo cò hủy diệt, cơ nghiệp mấy ngàn năm cũng nhất định sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, bởi vì vào lúc đại kiếp buông xuống này, cái Tiên Minh cần chính là duy trì trật tự, Tiên Minh sẽ không tùy tiện xuất thủ với bất kỳ một đại tông phái nào, nhưng một khi xuất thủ, tất nhiên sẽ là một kích lôi đình.
Chương 987 Không lấy đầu ngươi thề không bỏ qua (2)
Mấu chốt nhất là, Âm Sơn Tông bị hủy, mình sẽ mất đi một căn cơ có thể không ngừng chuyển vận tài nguyên cho mình, như vậy sự tu hành, sự phát triển trong Tiên Minh của mình, cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất nghiêm trọng, thậm chí, chuyện Âm Sơn Tông âm thầm luyện chế tà thi vừa sáng tỏ, như vậy chuyện trước đây qua lại với Nam Hoang Thành chỉ sợ cũng sẽ theo đó lộ ra!
Không ai sẽ vì một tông phái đã tiêu vong mà che giấu điều gì.
Mà một như vậy, thanh danh của mình cũng sẽ bị liên lụy, bởi vì rất nhiều đầu đuôi của Âm Sơn Tông đều là mình dọn dẹp.
Tiên Minh liệu có bởi vì việc này mà thay đổi cái nhìn đối với mình hay không?
...
Chu Linh Đồng vừa nghĩ tới những vấn đề này, đầu liền to cả ra, trong lòng lại hận muốn chết.
- Phương Nguyên à Phương Nguyên, nếu ta không thể đánh ngươi vào vực sâu, hại ngươi thân bại danh liệt, ta sẽ...
Trong lòng có một thanh âm phẫn nộ đang gầm lên, nhưng cũng vào lúc cơn tức bốc lên đến cực điểm, Chu Linh Đồng bỗng nhiên phát giác ra gì đó, quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy phía sau hơn mười dặm, một đạo thanh khí gào thét mà đến.
Trong thanh khí, Phương Nguyên mặt như hàn băng, trong tay cầm kiếm, thân hình chậm rãi lướt qua hư không, nhanh chóng kéo gần cự ly.
Chu Linh Đồng quả thực là vừa kinh vừa sợ, giống như bị lửa đốt, sợ tới mồ hôi lạnh đầm đìa.
- Không ngờ lại đuổi tới rồi.
- Ta đã đào tẩu xa như vậy, ngươi không ngờ vẫn đuổi theo...
- Thù gì oán gì...
Vừa hoảng sợ kêu to, Chu Linh Đồng vừa điên cuồng đề thăng tốc độ, thân hình hóa thành một đạo linh quang màu tím nhạt, trong nháy mắt đã xẹt qua hư không, mượn sự rung động của hư không, mỗi một giây đều lướt về phía trước mấy chục trượng, dần dần lại dường như kéo giãn được cự ly với Phương Nguyên ở phía sau, nhưng Phương Nguyên căn bản không để ý tới chút biến hóa cự ly này, hắn kéo theo một thân thanh khí hừng hực, đuổi theo gắt gao!
- Không tốt...
Cỗ tinh thần thề không giết mình thì không bỏ qua đó của hắn khiến Chu Linh Đồng trong lòng kinh hãi.
Tâm tư xoay chuyển cực nhanh, lập tức lướt về phía đông nam, cấp tốc chạy tới một tòa tiên thành cao lớn, nơi đó chính là một trong tứ đại tiên thành bảo vệ xung quanh Âm Sơn Tông, tọa trấn ở đây chính là một vị đại tu Kim Đan trung cấp xuất thân từ Âm Sơn Tông, lúc này hắn cũng đã nhận ra Âm Sơn Tông hình như có hình như có dị biến, đang dẫn theo các tu sĩ dưới tay đứng trên tường thành quan sát từ xa.
- Triệu thúc thúc cứu ta.
Chu Linh Đồng từ xa nhìn thấy đại tu Kim Đan trung cấp trên tường thành, cảm thấy mừng rỡ, vội vàng chui vào.
- Là thiếu tông chủ?
Đại tu Kim Đan trên tường thành thấy một đạo linh quang lướt tới, nhìn kỹ lại, liền nhận ra thân phận của Chu Linh Đồng, cũng lập tức kinh hãi, lại nhìn phía sau có một nam tử cầm kiếm đằng đằng sát khí đuổi theo, lập tức tế ra một đại ấn màu đỏ thẫm, quay tròn trong không trung ngăn cản, đồng thời hét lớn:
- Mau mau bày trận, bảo vệ thiếu tông chủ!
Người xung quanh cũng lớn tiếng dạ vâng, bố trí trận pháp ngăn cản.
Mà Chu Linh Đồng thì phi thân trốn vào trong thành, lớn tiếng kêu la thôi động đại trận, lại muốn mượn đại trận trong thành đối kháng Phương Nguyên.
- Cút ngay cho ta!
Phương Nguyên đạp không mà đến, chỉ là muốn giết Chu Linh Đồng, không ngờ bỗng dưng có người chặn đường, trong lòng cũng đằng đằng sát khí, quát khẽ một tiếng, đột nhiên thanh khí dũng động, sau lưng xuất hiện hư ảnh, thần tướng cực lớn một quyền đập tới.
Ầm một tiếng, một quyền đó đập lên trên đại ấn màu đỏ thẫm, chỉ truyền ra một tiếng nổ, đại ấn bay về phía sau.
Đại tu Kim Đan trên tường thành nhìn ra thực lực Phương Nguyên không tồi, đại ấn này tế ra, vốn là muốn bức lui Phương Nguyên, không ngờ một quyền này của hắn lại ác như vậy, không ngờ trực tiếp đập lên đại ấn, khiến pháp bảo đó bay ngược về, trong lòng hoảng sợ, không đợi ổn định pháp bảo, liền đã vội vàng bấm pháp ấn, các loại thần thông đều xuất hiện, đánh tới Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên mượn phù thi pháp, tốc độ của hắn làm sao có thể so sánh, tay áo vung lên, ngón tay ở trong tay áo vẽ mấy đường, cũng không nhìn ra động tác thi pháp, chỉ thấy thanh khí dần dần phô thiên cái địa, trực tiếp cuốn đại tu Kim Đan này lên.
- Không tốt!
Đại tu Kim Đan này ý thức được hung hiểm, cũng vội vàng vận chuyển một thân pháp lực để chống đỡ.
Nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí của Phương Nguyên bao phủ lấy hắn, đồng thời thân hình lướt qua bên cạnh hắn, kiếm quang vung lên.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, trong thanh khí đầu của đại tu Kim Đan này bay lên, trên mặt vẫn mang theo vẻ mê mang và hoảng sợ, sau đó bị Phương Nguyên lật tay đánh ra một chưởng, trực tiếp vỗ đầu hắn thành sương máu!
- Thành chủ...
- Tặc tử hung ác điên cuồng...
Khi thấy thành chủ và tiếp xúc với người ta đã bị trảm sát, các tu sĩ trong thành phẫn uất không thôi, đã kết thành đại trận nghênh đón.
Nhưng Phương Nguyên đến lúc này làm sao còn có ý định thủ hạ lưu tình.
Cũng không thèm nhìn bọn họ, thuận tay ném ra một đạo phi thạch!
Ầm một tiếng, phi thạch đó đón gió biến to, không ngờ hóa thành một ngọn núi lớn, trấn áp xuống.
Các tu sĩ trong thành tránh không kịp, trực tiếp bị núi lớn này trấn áp ở phía dưới, cũng không biết có bao nhiêu người lập tức hóa thành thịt vụn, mà Phương Nguyên thì lướt nhanh tới, phi thân điểm lên trên núi lớn, cả người mượn lực, tốc độ nhanh hơn, giống như tên rời cung, bay thẳng vào trong tiên thành, giết tới Chu Linh Đồng đang vội vàng thôi động đại trận, sát khí dày đặc như mây...
- Mẹ kiếp.
Chương 988 Một đường đuổi giết mười vạn dặm (1)
Chu Linh Đồng còn chưa thở được một hơi, đại trận trong thành còn chưa thôi động, liền nhìn thấy một màn thành chủ bị Phương Nguyên một kiếm trảm sát, các tu sĩ cũng bị hắn trấn áp, tức tới giậm chân, liều mạng đánh ra một chưởng về phía Phương Nguyên, sau đó mượn thế lướt vào không trung!
Rắc.
Một kiếm này của Phương Nguyên bị chưởng lực của hắn hơi cản lại, nhưng thân pháp di chuyển, liền tránh được chưởng lực, người lao về phía trước.
Hai người một trước một sau, tử quang lấp lánh, thanh khí lay động.
Người sau một lòng muốn giết người, người trước một lòng chạy thoát thân, tốc độ đều đạt đến cực hạn.
Trong hư không, hai đạo thần quang nhanh chóng lướt đi.
Một trận ngươi đuổi ta chạy, bọn họ không biết đi được bao xa, cách Âm Sơn Tông cũng càng lúc càng xa, chỉ là chẳng ai bận tâm tới điều này, nhất là Chu Linh Đồng ở phía trước, bất kể là như thế nào cũng không ngờ Phương Nguyên lại ác tới như vậy, đuổi giết hắn lâu như vậy mà vẫn không chút thả lỏng, trong lòng gấp tới muốn khóc, nhưng cũng chỉ có thể vội vàng nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi được sát thần này.
Mà Phương Nguyên khi ở Âm Sơn Tông, bị bức bắn ra một tên đó, với tu vi hiện giờ của hắn, một đạo thần thông đó tạm thời chưa hoàn thiện, trong thời gian ngắn không bắn được tên thứ hai, không có biện pháp khác, cũng chỉ có thể không ngừng một đường đuổi giết.
- Minh Sơn Nhất Quật Quỷ, mau cứu ta.
Phía trước phía sau đuổi giết nửa ngày, lại thấy thân hình của Chu Linh Đồng như cá, vội vàng xông vào trong một ngọn núi thấp bé được sương đen bao phủ ở bên trái, người còn chưa tới trước núi đã hoảng hốt hét to, liều mạng xin người bên trong ra cứu mạng...
- Người lên tiếng là thiếu chủ Âm Sơn Tông?
Trong sương đen, rất nhanh có mấy người thò đầu ra, nhìn vào trong hư không, vội vàng tới đón.
- Ha ha, Chu lão đệ, ngươi...
Cầm đầu là một tên tóc đỏ vừa đen vừa béo, cười to ha ha, đi tới nói chuyện.
Nhưng Chu Linh Đồng làm gì có ý tứ hàn huyên với hắn, vù một tiếng bay vòng ra sau họ.
Người cầm đầu hơi ngẩn ra, không kịp hỏi hắn, liền thấy Phương Nguyên từ phía sau đuổi tới, trong lòng cũng cả kinh, quát:
- Vị đạo hữu này, có việc gì mà đuổi gấp như vậy, hay là nể mặt Minh Sơn Lão Quái ta, ngồi xuống nói chuyện đã.
- Cút!
Phương Nguyên lúc này môi mím chặt, mắt thấy Chu Linh Đồng muốn mượn những người này để kéo dài thời gian với mình, nào có thời gian mà dong dài với bọn họ, quát khẽ một tiếng, quanh người lôi quang chớp động, Chu Tước xuất hiện, hai cánh xòe ra hơn mười trượng, giống như một mảng lôi vân phô thiên cái địa, trực tiếp vồ tới Minh Sơn Nhất Quật Quỷ, sau đó hóa thành lôi hải...
Ầm một tiếng, Minh Sơn Nhất Quật Quỷ bị quét văng.
Người chết, người bị thương, cũng có người còn chưa kịp phản ứng, Phương Nguyên đã lướt đi với tốc độ cực nhanh!
- Phế vật, phế vật...
Chu Linh Đồng buồn bã kêu to, tiếp tục đào tẩu, chỉ là tức tới tay chân run rẩy.
- Quỷ Cung Lão Mẫu, mau tới giúp ta...
Rất nhanh hắn lại chạy tới một sơn cốc hoa nhiều như gấm, hét lớn về phía một tòa động phủ sâu thẳm trong sơn cốc.
Ầm!
Nghe thấy hắn hô, cửa động phủ chậm rãi mở ra.
Phương Nguyên nhìn thoáng qua, tay áo phất một cái, ầm một tiếng, mấy đạo lôi điện thô to như cánh tay trẻ con đánh lên trước động phủ đó.
Sau đó cửa động phủ lại lặng lẽ không một tiếng động đóng lại.
- Hình Hà Yêu Giao, mau tới giúp ta nghênh địch...
Chu Linh Đồng chạy tới trên một con sông ánh sóng lấp lánh, liều mạng kêu to.
Một con cự mãng một sừng trong sông lớn nghe thấy động tĩnh, tò mò thò đầu ra, nhưng vừa lộ ra được nửa cái đầu trên mặt sông, liền trực tiếp bị một đạo kiếm quang quét qua, đầu cự mãng đã mất hơn nửa, chậm rãi nằm ngửa bụng trên sông.
Chu Linh Đồng giở hết chiêu trò, không ngờ không thoát khỏi sự đuổi giết của Phương Nguyên, nhất là bộ dạng tâm ngoan thủ lạt đó, lại dọa cho hắn cơ hồ sợ tới nôn ra mật xanh mật vàng, càng mấu chốt là, tuy thân pháp của hắn cũng không tồi, tốc độ không chậm hơn Phương Nguyên, nhưng luận về căn cơ vững chắc, Phương Nguyên dường như lại mạnh hơn hắn một bậc, cứ chạy lâu như vậy, pháp lực của hắn càng tiêu hao nghiêm trọng hơn.
Hiện giờ, tốc độ của hắn đã chậm dần, nhưng Phương Nguyên không ngờ lại nhanh hơn lúc trước.
Dưới tình huống như vậy, cự ly của hai người đã từ từ gần lại, nếu không phải hắn trên đường đã kéo ra bao nhiêu kẻ chết thay giúp mình đỡ đòn, hoặc nhiều hoặc ít đều ảnh hưởng đến Phương Nguyên, chắc hẳn Phương Nguyên lúc này đã đuổi tới rồi...
Hắn cảm thấy tuyệt vọng, cơ hồ sắp khóc rồi:
- Ngươi rốt cuộc muốn đuổi theo ta tới khi nào?
Mà Phương Nguyên sau lưng hắn thì cắn răng cầm kiếm, tốc độ nhanh hơn, thanh âm lạnh lùng mà kiên quyết:
- Chân trời góc biển!
Một đường đuổi theo, đằng đằng sát khí, Chu Linh Đồng đã triệt để bị Phương Nguyên dọa cho sợ tới vỡ mật. Trên thực tế, nếu với thực lực đan phẩm Tử Đan của hắn, chưa chắc đã không có thực lực quay lại đánh với Phương Nguyên một trận, nhưng càng đào tẩu, chiến ý trong lòng càng phai nhạt.
Chuyện đã tới nước này, hắn không hề nghi ngờ, nếu mình mà quay lại đánh với Phương Nguyên, người chết tất nhiên sẽ chính là mình!
Một thân đảm lượng, vốn cũng theo càng trốn mà càng nhỏ!
Mà điều này cũng khiến hắn không có dũng khí quay đầu lại đánh, bị Phương Nguyên một đường đuổi giết, lại chỉ dùng hết tâm tư nghĩ cách cắt đuôi Phương Nguyên, bất kể phải trả giá như thế nào, cũng phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình trước.
Chỉ là, điều này cũng không dễ dàng gì!
Trên đường đi hắn đã cầu rất nhiều người, thậm chí cả yêu ma, nhưng không ai có thể giúp hắn, cho dù có thể ngăn cản Phương Nguyên một thoáng, nhưng hắn rất nhanh lại đuổi theo, tốc độ thậm chí còn càng lúc càng nhanh, khiến Chu Linh Đồng sắp hộc ra cả gan ruột.
Chương 989 Một đường đuổi giết mười vạn dặm (2)
Ngươi không biết mệt à?
Truy đuổi đường dài như vậy, cũng thực sự khiến Chu Linh Đồng minh bạch, căn cơ của Phương Nguyên mạnh hơn mình.
Thế là hắn cũng bất chấp thể diện, không tiếc tất cả chỉ để giữ mạng.
Hắn mượn pháp bảo hạ thấp khí cơ, trốn trong thâm sơn.
Nhưng Phương Nguyên đứng trong không trung, thôi động Tử Khí Lưu Vân Quyết, từ từ lan ra, càn quét tứ phương.
Tử Khí Lưu Vân Quyết đi đến đâu, chính là thần thức của hắn đi đến đó.
Rất nhanh Phương Nguyên liền từ trong không trung chém xuống một kiếm, nước bùn bắn tung tóe, Chu Linh Đồng đành nhảy vào trong không trung mà trốn.
...
Hắn chui vào trong một cái hồ lớn, nhưng Phương Nguyên thi triển thần thông, kiếm như thần thiết, khuấy động cả hồ.
Nước hồ bị đun sôi, Chu Linh Đồng bị bức phải nhảy ra, tiếp tục chạy trốn.
...
Hắn chui vào trong một đầm lầy, cố chịu tanh tưởi và bẩn thỉu, chỉ cầu có thể thở một hơi.
Nhưng Phương Nguyên trực tiếp mở lò luyện đan, một viên độc đan đã biến đầm lầy này thành tuyệt địa, vẫn bức hắn ra.
...
Tới cuối cùng, Chu Linh Đồng trốn trong một tòa thành phàm tục, đi ngang qua tửu lâu kỹ quán, chui vào chợ bán thức ăn và chuồng nuôi dê, thấy không tránh khỏi Phương Nguyên, thậm chí chế phục một đám phàm nhân, dùng tính mạng bọn họ để uy hiếp, nhưng Phương Nguyên vẫn một kiếm chém tới!
Đối với điều này, Chu Linh Đồng gào to đau đớn, hắn không muốn dùng mạng của những phàm nhân này để đổi mạng của mình, thế là chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy!
Càng trốn càng xa, càng trốn càng lâm vào tuyệt vọng và điên cuồng...
...
Trong quá trình này, Phương Nguyên giống như một thợ săn bình tĩnh mà tàn khốc, bám chặt lấy một dòng khí tức đó của Chu Linh Đồng.
Hắn có căn cơ Tử Đan, thần thức linh mẫn mà cường đại, lại am hiểu trận đạo, lợi dụng thế cục của đối phương và địa hình các phương một cách hết sức tinh diệu, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lại nội tình dài lâu, kiếm đạo thần thông sắc bén khó cản, Chu Linh Đồng có giảo hoạt tới mấy cũng làm sao mà thoát khỏi hắn?
Hai người một đuổi, một trốn, không ngờ đã dần dần đi qua Vân Châu, đến địa giới U Châu.
Đến lúc này, thân thể Chu Linh Đồng đã lảo đảo, cả người giống như bị Phương Nguyên bức cho phát điên, lúc ban đầu hắn còn luôn thi triển một số quỷ kế, muốn ngăn cản Phương Nguyên, thậm chí là lập bẫy hại chết Phương Nguyên, nhưng đến lúc này, lại căn bản ngay cả những ý đồ này cũng không có, hắn chỉ muốn trốn, cả người đều bị sợ hãi vô biên bao phủ, lâm vào trong điên cuồng.
- Ngươi vì sao... Vì sao nhất định phải giết ta...
Trong thanh âm của hắn thậm chí đã tràn ngập sự không cam lòng, thậm chí là ủy khuất.
Phương Nguyên cắn chặt khớp hàm, không trả lời, trên mặt cũng không có biểu cảm, chỉ có kiếm quang trong tay càng lúc càng sáng...
- Ngươi... Ngươi không phải muốn tiêu diệt Âm Sơn Tông à?
- Ngươi đã thành công rồi...
- Ngươi vì sao không thể buông tha cho ta.
Chu Linh Đồng lúc này, thậm chí đã có thể nói là mất đi lý trí.
Hắn không biết vào lúc này, càng nói chuyện sẽ càng khiến pháp lực của mình bị rút đi, hắn chỉ theo bản năng muốn bằng vào công phu mình giỏi nhất, muốn gây ảnh hưởng tới tâm chí đuổi giết mình của Phương Nguyên:
- Ngươi không quan tâm tới những người được ngươi dẫn tới Âm Sơn Tông à? Ngươi không lo bọn họ tấn công Âm Sơn Tông có thể sẽ bị Tiên Minh trách phạt ư, ngươi không phải quan tâm...
- Lắm mồm thế?
Phương Nguyên gầm lên, tốc độ không ngờ tăng thêm một bậc, thanh âm giống như lôi đình!
- Đã nói giết ngươi thì phải giết ngươi!
- Trời sập cũng phải giết ngươi trước!
- Chính bởi vì ta uy hiếp tới ngươi à?
Chu Linh Đồng cơ hồ ngay cả khí lực chạy trốn cũng không có, tức thì bị sát khí lạnh lẽo mà đáng sợ đó của Phương Nguyên khiến cho trong lòng khổ sở, liều mạng kêu to:
- Ta nói đùa đó, ta cam đoan sau này tuyệt sẽ không động tới một đầu ngón tay của người bên cạnh ngươi, ta xin thề độc.
Chỉ là hắn nói xong, Phương Nguyên vẫn bất vi sở động, tiếp tục kéo gần cự ly với hắn.
Chu Linh Đồng cơ hồ tuyệt vọng rồi, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, hô to:
- Ngươi không nên chỉ muốn giết ta, ngươi nên trở về nên trở về giết nữ nhân đó, nữ nhân đến từ Việt Quốc, là nàng ta muốn tên cao to bên cạnh ngươi, là nàng ta muốn tu luyện thành phương pháp chí tà, ngươi giết ta cũng vô dụng, nữ nhân đó rất thông minh, nàng ta đã nhắm vào tên cao to kia, vậy thì nhất định sẽ không dừng tay...
- Hả?
Trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên run lên, nghĩ tới một tiểu cô nương gầy teo nho nhỏ, trong lòng ôm một bình hoa.
Điều này khiến nỗi lòng hắn có chút rối loạn!
...
Mà lúc này trước Âm Sơn Tông, chiến thế kỳ thật đã gần chấm dứt, từ nửa ngày trước, Âm Sơn Tông đã triệt để bị đánh bại, hộ sơn đại trận lăng loạn loạn, sơn môn bị phá huỷ, Đan Thất, Tàng Kinh Điện đều bị vô số tu sĩ công đánh, ngang nhiên cướp đoạt, các đệ tử Âm Sơn Tông hoặc là trực tiếp quỳ xuống hàng phục, hoặc là bị các tu sĩ đã giết tới đỏ trảm sát.
Trong một mảng hỗn loạn, ngay cả Toan Nghê trên pháp chu của Phương Nguyên cũng nhảy ra, cắn chết trưởng lão áo đen nhảy ra đầu tiên đổ hết sai lầm lên người Cam Long Kiếm, sau đó ngửa mặt lên trời thét dài, khiến một đám chiến sủng của Âm Sơn Tông đều bỏ chạy nháo nhác.
Đại thế đã mất...
Mà lúc này, người của Tiên Minh cuối cùng cũng đến.
Vân Châu Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn khống chế một khối tà thi, sớm đã truyền tin cho Tiên Minh, đợi khi cao thủ Chúng Tiên minh dưới sự suất lĩnh của một vị Trấn Thủ chạy tới nơi này, nhìn Âm Sơn Tông đã thành một mảng hỗn độn, cũng không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
- Đường đường là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, trong một đêm, không ngờ thành bộ dạng này?
Chương 990 Trảm yêu trừ ma thôi (1)
Chẳng buồn cảm thán, bọn họ vội vàng xuất thủ, ra lệnh cho nhân mã các phía dừng tay, sau đó nhốt đệ tử Âm Sơn Tông lại.
Đến lúc này, tông chủ Âm Sơn Tông vẫn bị Thôi công công cầm chân, thủy chung không thể thoát thân cũng minh bạch đại thế đã mất, thở dài một tiếng, dừng tay, Trấn Thủ của Tiên Minh chạy tới sai người dùng Phược Yêu Liên khóa hắn lại, chờ mang về Tiên Minh tra hỏi, sau đó liên tục hét lớn, muốn gọi Phương Nguyên dẫn phát một trường hạo kiếp này đến, hỏi một số chuyện!
Có điều đến lúc này, mọi người mới ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ không biết Phương Nguyên đi đâu rồi.
Hồi lâu sau mới có người đứng dậy:
- Ta thấy hắn hình như là đang đuổi giết thiếu chủ của Âm Sơn Tông, một đường chạy về hướng bắc?
- Hả?
Trấn Thủ đó nghe vậy, vội vàng hét lớn:
- Mau phân phó vậy đạo nhân mã, tìm ra hai người bọn họ!
...
Tiên Minh tất nhiên là một mảng rối ren, truyền tin điều người.
Cũng là trước Âm Sơn Tông, các tu sĩ đều trở nên thanh nhàn, đã có Tiên Minh đến xử lý đầu đuôi, bọn họ cũng không tiện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có điều tiện nghi nên chiếm thì dù sao cũng đã chiếm, lúc này cũng không gấp, hơn nữa bọn họ tấn công Âm Sơn Tông là mang cờ hiệu hàng yêu phục ma, không sợ Tiên Minh sẽ tìm bọn họ gây phiền, lúc này đã có người đang ngẫm nghĩ xem khi về thì nên khoác lác thế nào.
- Mẹ nó, Âm Sơn Tông lợi hại không? Huynh đệ ta dẫn người bình định rồi!
Về phần đám người trưởng lão và tông chủ của Thanh Dương Tông và Việt Quốc tứ đại tiên môn, nhìn Âm Sơn Tông đã là một mảng hỗn độn, thậm chí còn không thể tin được vào mắt của mình, đây còn là Âm Sơn Tông không lâu trước còn đè ngang trong lòng bọn họ, ép cho bọn họ không thở nổi sao?
Đường đường là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, cứ như vậy... không còn nữa?
Trong đám người hoặc là cảm khái, hoặc là cười thầm, hoặc là khoác lác với nhau, Quan Ngạo lúc này lại đang xách đại đao đứng ngẩn ngơ, trong trận đại chiến này, hắn xuất lực không ít, cũng không ngờ sau khi đại chiến kết thúc, lại không tìm thấy Phương Nguyên, tuy hắn bình thường đầu óc khá là đơn giản, nhưng lúc này cũng không khỏi có chút lo lắng, muốn ra ngoài tìm Phương Nguyên, nhưng lại không biết nên đi đâu mà tìm, rất là bực bội.
Đang cau mày suy nghĩ, không biết nên đi hướng nào, bỗng nhiên trước người xuất hiện một nữ hài tử.
Nàng ta dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dạng cũng tuyệt đẹp, trên người mặc một chiếc áo choàng bình thường, nhìn thì không giống đệ tử Âm Sơn Tông,trước sơn môn Âm Sơn Tông người đến người đi, thần sắc của nàng ta lộ ra vẻ bình tĩnh tới thần kỳ, cứ như vậy thản nhiên nhìn Quan Ngạo.
Qua hồi lâu, nàng ta chậm rãi bước về phía Quan Ngạo, nói:
- Ca ca!
Quan Ngạo ngây ra một thoáng, nhìn về phía nữ tử này, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vừa phức tạp vừa cổ quái.
Giống như ở sâu trong đáy lòng, nổi lên gợn sóng vô biên.
Khuôn mặt trước mắt này, rõ ràng không nhớ đã gặp ở đâu, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
- Ngươi là...
Hắn gãi gãi đầu, có chút hoang mang.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Quan Ngạo, trên mặt nữ tử đó dường như có chút mất mát.
- Thì ra ngươi thật sự đã không còn nhớ ta...
Nàng ta thở dài một tiếng, một lát sau mới nói:
- Có điều cũng không sao, ngươi không nhớ ta cũng tốt!
Sau đó nàng ta ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:
- Nhưng, thứ ngươi nên trả cho ta thì vẫn phải trả.
Nàng ta vừa nói vừa vươn một tay ra.
Ngón tay trắng nõn, giống như chạm ngọc, nhưng mang theo uẩn vị phức tạp mà quỷ dị.
Nàng ta chậm rãi vươn tay, ấn về phía ngực Quan Ngạo.
Giống như muốn đòi lại thứ gì đó!
Dựa vào thực lực hiện giờ của Quan Ngạo, nếu hắn không muốn, người dưới Nguyên Anh e là không có mấy ai có thể tùy tiện tới gần hắn, nhưng nhìn nữ tử dường như cực kỳ quen thuộc này, hắn lại cảm nhận được một loại cảm xúc phức tạp khó có thể hình dung, đối mặt với nàng ta, không ngờ không có chút phòng ngự nào, chỉ tỉnh tỉnh mê mê, vẻ mặt hoang mang, tùy ý để nàng ta bước về phía mình.
Trên bàn tay trắng nõn đó dần dần hóa ra mấy luồng sương đen quỷ dị.
Ầm!
Một đường đuổi giết mười vạn dặm, pháp lực và tu vi của bản thân Phương Nguyên kỳ thật cũng sắp đến lúc dầu hết đèn tắt.
Chỉ có điều hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại mạnh hơn xa người khác, đương nhiên, dưới tiêu hao cỡ này, pháp lực không tiếp tục được, nhưng cũng khiến cho hắn thủy chung không thể ngưng tụ ra đủ lực lượng để thi triển Huyền Hoàng Nhất Tiễn mạnh nhất của mình hiện giờ, bắn chết Chu Linh Đồng.
Mà như vậy cũng không thể không thừa nhận bản sự của Chu Linh Đồng rất lớn.
Trên trình độ nào đó mà nói, hắn thậm chí không thua gì Phương Nguyên, chỉ là hắn thủy chung không đảm lượng chính diện đối kháng với Phương Nguyên mà thôi!
Nhưng hiện giờ, hai người đều đã đến thời điểm mấu chốt.
Một đường chạy một đường giết, Chu Linh Đồng kỳ thật cũng dùng hết tâm tư, có đôi khi muốn chạy tới phía đông bắc Vân Châu, biết nơi đó có cao thủ Tiên Minh tọa trấn, có đôi khi thì muốn trốn tới phía tây, nơi đó là chỗ Yêu vực, nhưng Phương Nguyên am hiểu trận lý, tâm tư nhạy bén, lại nhìn xuyên ý đồ của hắn, một đường xoay bọc, luôn bức hắn phải thay đổi phương hướng, thủy chung không thể được như ước nguyện.
Đến hiện giờ, tốc độ của Chu Linh Đồng đã rất thấp, Phương Nguyên lại bắt đầu chậm rãi tới gần.
Mắt thấy sắp đuổi kịp thiếu chủ Âm Sơn Tông.
Nhưng lúc này, lời nói của Chu Linh Đồng lại khiến Phương Nguyên có chút lo lắng.
- Mình đuổi theo hắn ra ngoài, Quan Ngạo có phải thật sự sẽ gặp hung hiểm không?
Tâm tư vừa loạn, tốc độ liền hơi chậm lại, lập tức khiến cho Chu Linh Đồng mừng rỡ, thừa cơ lại bỏ chạy về phía trước.
Bình luận facebook