-
Chương 991-995
Chương 991 Trảm yêu trừ ma thôi (2)
- Phía trước chính là Âm Sơn thiếu chủ và Thanh Dương Phương Nguyên à?
Cũng đúng vào lúc này, trong hư không phía trước bỗng nhiên có một mảng mây vàng bay tới, bọc trong mây chính là một vị tu sĩ Nguyên Anh khí cơ hùng hậu dị thường, tốc độ đến cũng cực nhanh, từ ngoài trăm dặm, một niệm quét tới Phương Nguyên và Chu Linh Đồng, lập tức gia tốc chạy tới, cự ly hơn trăm dặm này, hắn cơ hồ trong mấy hơi thở đã tới nơi, đồng thời thanh âm vang vọng, cao giọng hét lớn:
- Lão phu chính là Tiên Minh Tuần Giám Sứ trấn thủ U Châu, Tiên Minh có lệnh, bảo hai người các ngươi mau mau dừng tay, đừng phạm sai lầm....
Chu Linh Đồng nghe thấy thanh âm này, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, liều mạng nghênh đón, hô loạn:
- Là ta... Ta là Tiên Minh Ám Tử Đường Chu Linh Đồng... Mau tới cứu ta...
Mắt thấy đóa mây vàng đó tới cực nhanh, Phương Nguyên quét sạch một tia lo âu trong lòng, hung hăng chạy lên...
- Quan Ngạo sư huynh không phải kẻ ngốc, hắn sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy, mà ta...
- ... Cứ giết ngươi trước đã!
...
Trước Âm Sơn Tông, không khí an hòa, người đến người đi trước sơn môn.
Âm Sơn Tông đã bị tiêu diệt, mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng, đám người đệ tử chân truyền, hoặc là đền tội, hoặc là bị Tiên Minh bắt giữ, hỏi rõ việc tà thi, mọi người trong lòng đại định, đang nói cười, thấp giọng đàm luận, lại không ai chú ý thấy Quan Ngạo trong đám người, cùng với vị nữ hài đang chậm rãi vươn tay về phía hắn.
Mà Quan Ngạo sức khỏe vô cùng, giống như hung thần trong mắt mọi người không ngờ lại hoàn toàn không phản kháng.
- Là ngươi nợ của ta...
Khi chậm rãi vươn tay tới trước ngực Quan Ngạo, nữ hài đó ngẩng đầu nhìn Quan Ngạo một cái,trong đáy mắt dường như có chút dao động, nhưng rất nhanh dao động này liền biến mất, tâm nàng ta lại trở nên bình thản:
- Là ngươi từ lúc còn từ trong bụng mẹ đã đoạt đi tất cả của ta, làm hại ta thành bộ dạng này, cho dù ta còn sống, nhưng thủy chung vẫn thiếu rất nhiều, không đạt được viên mãn nên có.
- Nhiều năm như vậy trôi qua, ngươi trông thì trời sinh vũ dũng, sức khỏe vô cùng, bách bệnh bất sinh, chư tà không dám gần, ta lại kinh mạch đều tuyệt, dễ vỡ như bùn sứ, không biết phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ mới sống được đến hiện tại, cho dù là vất vả khiến bản thân sống sót, bước lên con đường tu hành tu luyện pháp môn, cũng vẫn vì thiếu quá nhiều thứ, thủy chung không thể đạt tới trình độ viên mãn đó.
- Lại nhìn ngươi...
- Không ngờ lại có tu vi bực này, không ngờ có bản lĩnh bực này...
- Ngươi không ngờ đã quên cả ta, bản thân vô lo vô nghĩ, đi theo người đó hành tẩu, tự do tự tại, mà ta ở trong âm quật lạnh như băng chịu đựng thống khổ ngày đêm, ngươi lại tuyệt không quan tâm, tuyệt không để ý tới ta.
- Cho nên sao?
- Ta lấy lại thứ thuộc về mình thì có gì không đúng?
Nàng ta chậm rãi mà nói, tâm ý cuối cùng vẫn quyết định, trong bàn tay, sương đen lượn lờ, ấn thẳng tới ngực Quan Ngạo, trên khuôn mặt tái nhợt giống như băng sương đó dường như vào lúc này cũng xuất hiện có chút kích động, nhưng nàng ta không ngờ vào khoảnh khắc bàn tay nàng ta sắp ấn đến ngực Quan Ngạo, Quan Ngạo bỗng nhiên lui lại mấy bước, né tránh.
Trên mặt nữ hài lộ ra biểu cảm khó có thể lý giải:
- Ngươi vì sao muốn né tránh ta?
- Cô nương, tuy ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc, nhưng...
Quan Ngạo buồn rầu và nghi hoặc, nói:
- ... Nam nữ thụ thụ bất thân, ta từng đọc sách rồi!
Biểu cảm trên mặt nữ hài lập tức cứng lại.
...
- Người của Âm Sơn Tông bị bắt hết chưa?
Cũng đúng vào lúc này, chung quanh vang lên tiếng hét lớn của một số người:
- Cẩn thận có yêu nhân trà trộn trong đám người mà đào tẩu!
- Mau tra một chút, mười đại trưởng lão, mười ba chân truyền, hình như đều đã bị Tiên Minh bắt rồi!
- Đúng rồi, hình như Âm Sơn Tông còn có một vị chân truyền, là một nữ tử rất ít hiện thân, bức những trưởng lão đó nói ra nàng ta ở đâu!
- ...
Theo mấy tiếng hét lớn này, người xung quanh cũng bắt đầu bận rộn.
Cách đó không xa có người kêu to về phía Quan Ngạo:
- Khôi thủ kiếm đạo Quan sư huynh, ngươi mau tới đây, vẫn có người lọt lưới!
Quan Ngạo lúc này căn bản không để ý tới người khác, chỉ lo lắng nhìn nữ tử này.
Mà nữ tử này cũng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên nhìn Quan Ngạo một cái thật sâu, chậm rãi quay người đi.
- Ấy ngươi đừng đi...
Quan Ngạo khẩn trương, thậm chí muốn tiến lên giữ lấy nàng ta, nhưng lại biết làm như vậy rất vô lễ, không dám vươn tay ra, chỉ ở phía sau vội vàng nói:
- Ta biết chúng ta nhất định đã gặp nhau rồi, ngươi nói cho ta biết đi, ngươi nói cho ta biết là chúng ta đã gặp ở đâu đi.
Nhưng nữ tử này không hề quay đầu lại, thân ảnh mờ mờ, giống như chậm mà thực ra lại rất nhanh, biến mất trong đám người.
Chỉ có một thanh âm như có như không thản nhiên truyền về:
- Đừng sốt ruột, sau này rồi sẽ gặp lại.
...
Trước mặt Chu Linh Đồng, đám mây vàng đó vội vàng bay tới, đã đến ngoài trăm dặm.
Hiện giờ theo bí pháp truyền thư của Vân Châu Tiên Minh, mời được U Châu Tiên Minh, cuối cùng vẫn có người bị kinh động, vội vàng điều người chung quanh tra tìm, cuối cùng vẫn phát hiện hai người một đường đuổi giết tiến vào U Châu, vội vàng chạy tới ngăn cản.
Chu Linh Đồng vì mạng sống, tất nhiên cắn chặt răng, vội vàng xông tới.
Nhưng Phương Nguyên lúc này, cũng biết tình thế nguy cấp, lại cắn răng một cái, sải bước chạy tới, số lượng Bất Tử Liễu không còn nhiều điên cuồng thôi động, mà ở sau lưng hắn, thậm chí xuất hiện hư ảnh của Bất Tử Liễu, lúc này đang nhanh chóng ảm đạm.
Chương 992 Thanh Dương điểm tướng (1)
Đây chính là mượn thần thông của Bất Tử Liễu, điên cuồng rót sinh cơ vào trong cơ thể mình, sau đó không để ý tới nhục thân đã đạt đến cực hạn, cường hành đề thăng tốc độ!
- Rầm...
Nhờ vậy, hắn cuối cùng vẫn đến được phía sau Chu Linh Đồng, gầm lên một tiếng.
Chu Linh Đồng mắt thấy đóa mây vàng đã gần trong gang tấc, kích động tới sắp khóc rồi, nhưng vừa quay đầu, lại bỗng nhiên nhìn thấy Phương Nguyên không ngờ đã đến phía sau mình, kích động hưng phấn vừa dâng lên lập tức giống như bị dội xuống một gáo nước lạnh!
- Ầm!
Phương Nguyên trực tiếp một cước đạp vào lưng hắn, khiến hắn từ trong không trung rơi xuống.
Nhục thân nhìn thì đã yếu ớt đến cực điểm của Chu Linh Đồng, trực tiếp va vào một vách núi, cũng không biết xương cốt và tạng phủ đã vỡ nát bao nhiêu, máu tươi từ trong miệng trào ra, nhưng một giây tiếp theo, hắn đã bị Phương Nguyên đánh cho một chưởng, cơ hồ là ngất đi, sau đó túm áo hắn kéo lên, tay phải giơ cao.
Thanh khí hóa kiếm, phong mang lộ hết!
Sát khí vô biên vào lúc này xộc thẳng lên trời.
- Không tốt..
Trong không trung, đóa mây vàng đó nhanh chóng tới gần, không ngờ vẫn nhìn thấy Phương Nguyên đuổi kịp Chu Linh Đồng, đánh hắn từ trong không trung rơi xuống, lập tức kinh hãi, vội vàng hô to:
- Hắn là ám tử của Tiên Minh, không thể giết...
- Ta chính là người của Tiên Minh, ngươi sao dám giết ta?
Chu Linh Đồng lúc này cũng đã mất hết sức phản kháng, bị Phương Nguyên túm áo, máu tươi trên miệng điên cuồng trào ra, nhưng cho dù là đến lúc này, hắn vẫn có chút không hiểu hành động của Phương Nguyên, miệng chỉ la hét mơ hồ không rõ:
- Ngươi giết ta cũng không có lợi ích gì. Ngươi và ta chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi. Ngươi vì sao phải giết ta, hậu quả ngươi giết ta...
- Ngươi không phải cảm thấy mình rất thông minh à?
Phương Nguyên mặt không biểu tình nhìn hắn mắt, bình tĩnh nói:
- Lại không đoán được ta thực sự dám giết ngươi sao?
Trên mặt Chu Linh Đồng lộ ra biểu cảm sầu khổ:
- Ngươi... Ngươi là điên rồi..
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Kiếp sau, đừng có đùa bỡn lòng người nữa!
Khi nói, một kiếm chém xuống!
- Xoẹt!
Thủ cấp của Chu Linh Đồng theo tiếng rơi xuống, máu tươi bắn ra.
Phương Nguyên nhìn hắn đã hồn lìa khỏi xác, ngay sau đó lại một kiếm đâm xuyên thủ cấp của hắn, khuấy nát thần hồn.
Nhưng mở mắt quan sát, lại lo lắng hắn có thể còn có bí pháp nào khác để chạy thoát thân, lại hít một hơi thật sâu, thôi động tất cả dư lực, thi triển lôi pháp, giống như một mảng lôi pháp, trực tiếp cuốn thân thể tàn phế của Chu Linh Đồng lên, dưới sự bao bọc của lôi điện khủng bố, huyết nhục của Chu Linh Đồng từng tấc hóa thành tro, khi lôi quang chậm rãi rút đi, trong sân đã chỉ còn khói đen.
- Xin lỗi...
Đến lúc này, Phương Nguyên mới nói với hư vô trống không:
- Ta đã quên ngươi không có kiếp sau!
Ầm!
Cũng đúng lúc này, U Châu Tiên Minh Tuần Giám Sứ cuối cùng cũng tới nơi, hắn vừa rồi đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, chỉ là do vẫn cách một chút cự ly, không thể ngăn cản, mắt thấy chuyện đã thành kết cục đã định, trong lòng hắn cũng chỉ cảm thấy vạn phần bực bội.
- Tiểu nhi.
Nhìn Phương Nguyên, thanh âm của hắn có chút trầm trọng:
- Ngươi biết mình đã làm gì không?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm cũng thoải mái, nói:
- Trảm yêu trừ ma thôi...
Một ngày trước, đại sự mà Vân Châu trên dưới đều đang thảo luận, vẫn là Phương Nguyên đoạt được danh hiệu lục đạo khôi thủ trong đại khảo lục đạo Trung Châu Vấn Đạo Sơn, sau đó vinh quy tiên môn, dẫn động vô số tiên môn và đạo thống trong thiên hạ sai sứ tới chúc mừng. Sau đó một ngày, đại sự Vân Châu trên dưới đều đang thảo luận liền thành chuyện Âm Sơn Tông, Vân Châu đệ nhất đại tiên môn trong một ngày bị tiêu diệt.
Chuyện này thực sự có chút nực cười, Âm Sơn Tông tự xưng là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, chấp chưởng Vân Châu bao năm, thủy chung không được mọi người thừa nhận, nhưng ngay khi tin tức nó bị tiêu diệt truyền ra, lại đột nhiên được mọi người thừa nhận là đệ nhất đại tiên môn!
Không chỉ là đệ nhất đại tiên môn, còn là đệ nhất đại tiên môn bị người ta dùng một ngày thời gian để tiêu diệt!
Việc luyện chế tà thi đã bại lộ, Tiên Minh sai người nghiêm tra tới cùng, sinh ý, thế lực ngầm các nơi đều bị nhổ tận gốc, nghe nói trong đây còn tra ra bê bối Âm Sơn Tông cấu kết với yêu ma Nam Hoang Thành, âm thầm chuyển vận tài nguyên về Nam Hoang Thành, đổi lấy lợi ích, thế là trong một đêm, Âm Sơn Tông liền trở thành tà môn ma địa mà mỗi người ở Cửu Châu đều đàm luận.
Tông chủ Âm Sơn Tông bị Tiên Minh giam giữ, chờ Thánh Nhân xét xử.
Trong thập đại trưởng lão, cũng có ba người chết trận, người còn lại đều bị bắt, nhất nhất thanh tra việc cấu kết với yêu ma.
Một đám chân truyền của Âm Sơn Tông cũng bị liên lụy, chờ nghiêm thẩm!
Về phần một đám đệ tử thì người chết, người bị thương, người bị bắt, người trốn thoát, tán loạn tứ phương.
Chờ đợi bọn họ, chính là vận mệnh bị các đại cừu gia cùng với các đại tiên môn trừ ma vệ đạo truy nã, hoang mang tới cuối đời.
Chuyện này lập tức ầm ĩ, truyền khắp thiên hạ.
...
Mà lúc này, Thanh Dương Tông Phương Nguyên, hạch tâm của trận phong ba này đã lặng lẽ về núi, lộ ra vô cùng trầm thấp, khi trường phong ba ầm ĩ tới đỉnh điểm, hắn cũng không có mặt, thành thành thật thật đứng trong một tiểu lâu hiện giờ đã có ý nghĩa phi phàm trên Tiểu Trúc Phong, uống trà đọc sách, thỉnh thoảng chơi cờ, phần lớn thời gian là ngồi trên ghế ôm Bạch Miêu nhìn về phía sương mù trong núi.
Cứ như vậy hơn mười ngày, phong ba Âm Sơn Tông dần dần trôi đi, vô số tiên môn tới Âm Sơn Tông bái phỏng cũng dần dần cáo từ, cũng chỉ có đám người Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa vẫn ở lại trong núi.
Chương 993 Thanh Dương điểm tướng (2)
Mà tới về sau, lại có mấy tiên môn phái người đến chúc mừng, có điều lại là một số tông phái thực sự có giao hảo với Phương Nguyên như hoàng tộc Ô Trì Quốc, Thiên Xu Môn, Hỏa Vân Lĩnh.
Đến lúc này, cuộc sống của Thanh Dương Tông cũng thực sự nhàn hạ, Phương Nguyên cũng từ từ sửa sang lại một vài thứ.
Nửa tháng sau, hắn mới lười biếng ra khỏi tiểu lâu, bảo tiểu Kiều sư muội mời đám người tông chủ tới Truyền Thừa Đại Điện ở Phi Vân Sơn.
- Truyền thừa của ta đến từ sư môn, mà nay có lĩnh ngộ, tất nhiên cũng nên trả lại cho sư môn...
Trong Truyền Thừa Đại Điện, Phương Nguyên thi lễ với Cổ Mặc trưởng lão, nói khẽ:
- Ta ở bên ngoài du lịch năm năm, một mình tu hành, đối với truyền thừa của tiên môn cũng có một số kiến giải của mình, lại học được một số pháp môn mới, mà nay ta đã sửa sang lại một phen, sắp xếp ra ba trăm chín mươi hai đạo thuật pháp ngũ hành, tám mươi mốt đạo công pháp Huyền cấp, đều để vào trong ngọc giản, tất nhiên là đưa cho tiên môn!
Cổ Mặc trưởng lão tuy đã sớm đoán được nguyên nhân Phương Nguyên lần này tới, nhưng nghe vậy vẫn không nhịn được mà biến sắc, trịnh trọng đứng dậy, thi lễ với Phương Nguyên, so với lúc trước thì còn sâu hơn.
Không chỉ là hắn, lúc này, Vân trưởng lão và tông chủ, Thái Thạch trưởng lão phía sau hắn cũng đồng thời thi lễ.
Chư vị trưởng lão, chấp sự có tư cách ở trong điện xem lễ cũng đồng thời thi lễ.
...
Ơn truyền pháp còn lớn hơn núi, tình trả pháp lại sâu hơn biển.
Đạo lý này, mỗi người trong giới tu hành đều minh bạch, lúc trước nếu không có Thanh Dương Tông truyền pháp, Phương Nguyên sẽ không có hôm nay, nhưng hiện giờ, Phương Nguyên trả lại lĩnh ngộ của mình, cùng với thuật pháp thần thông nhìn thấy, học được ở nơi khác cho Thanh Dương Tông, đó cũng là làm gia tăng nội tình cho Thanh Dương Tông, huống chi, pháp mà hắn trả lại nhiều như vậy, diệu như vậy, chính là đang thay đổi vận mệnh của Thanh Dương Tông.
Ba trăm chín mươi hai đạo thuật pháp ngũ hành, tám mươi mốt đạo công pháp Huyền cấp...
So sánh với tài nguyên lúc trước Phương Nguyên mang về, đây mới là bảo bối chân chính!
Tài nguyên rồi cũng dùng hết, nhưng những huyền pháp thần thông này lại có thể bồi dưỡng ra đệ tử từ đời này qua đời khác!
- Tiểu Trúc Phong Lăng Hồng Ba, Lục Thanh Quan, Thần Tiêu Phong Nghiêm Cơ, Long Ngâm Phong Mạnh Hoàn Chân...
Rồi sau đó, Phương Nguyên lại gọi tiểu Kiều sư muội tới, đưa một danh sách cho nàng ta, tiểu Kiều sư muội thi lễ, sau đó đứng trước đại điện truyền pháp, đọc ra tên của hơn hai mươi người cùng với chính nàng ta, cùng nhau vào điện, những người này đều là các tiểu thiên kiêu lúc trước đi theo Phương Nguyên giết vào Việt vương đình, cũng được Phương Nguyên nhìn trúng.
- Lăng sư tỷ, năm đó ngươi từng truyền kiếm đạo, dạy thuật pháp cho ta, mà nay ta bánh ít đi, bánh quy lại, cám ơn ân nghĩa của ngươi.
Phương Nguyên nhìn Lăng Hồng Ba, đưa một quyển sách cho nàng ta, thấp giọng nói:
- Ngươi vốn thiên tư thông minh, ngộ tính hơn người, tâm tư mạnh mẽ, lại căn cơ lạc ở thô thiển, nay ta trao một đạo huyền pháp Vạn Vật Sinh Trường Quyết mà ta thấy được ở hoàng đình Ô Trì Quốc cho ngươi, ngươi tham ngộ cho tốt, chớ vội vàng nóng nảy, nặn lại căn cơ, rồi phụ dùng đan dược, đời này vẫn có hy vọng Kết Đan...
Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên, dường như trong ánh mắt mang theo chút bất mãn, muốn nói gì đó, nhưng nàng ta thấy Phương Nguyên nhìn thẳng vào nàng ta, trong ánh mắt chỉ có bình tĩnh, sự tức giận đó cũng từ từ biến mất, chỉ còn lại có chút mỏi mệt.
Nàng ta dùng hai tay tiếp nhận, nói:
- Tạ ơn Phương trưởng lão!
Phương Nguyên nói:
- Lăng sư tỷ khách khí rồi!
Hơi dừng lại một chút, hắn bỗng nhiên thấp giọng cười nói:
- Sau này bớt bỏ thời gian vào trận kỳ đi, đừng để ảnh hưởng tới tu hành!
Tiểu Lạt Tiêu ngẩng đầu lườm hắn một cái, nhưng cũng bỗng nhiên mỉm cười.
Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía tiểu Kiều sư muội:
- Một đạo Huyền Thanh Chân Thủy Pháp này cũng là ta trong lúc vô ý học được, tiến hành thôi diễn, phẩm cấp không thấp, cũng thích hợp cho việc tu hành hiện giờ của ngươi, ngươi mang về tham ngộ đi, cái khác...
Tay áo phất nhẹ, trong tay có thêm một chiếc quạt lông năm màu, nói với tiểu Kiều sư muội:
- Đây là một kiện pháp bảo có thể điều khiển băng sương, phẩm cấp không thấp, từng giúp ta vượt qua không ít kiếp nạn, hiện giờ ta đã không cần, lại thích hợp với công pháp của ngươi, tặng cho đi!
Tiểu Kiều sư muội hé miệng, tiếp nhận quạt lông đó, thấp giọng cười nói:
- Tạ ơn Phương Nguyên sư huynh!
- Đó không ngờ là pháp bảo...
Chung quanh có không ít người nghe vậy, ánh mắt đều cả kinh.
Không ngờ tiểu Kiều sư muội lại may mắn như vậy, ngoài huyền pháp ra, không ngờ còn được một kiện pháp bảo...
Phương Nguyên cũng không nói nhiều, lại nhìn về phía đệ tử Thần Tiêu Phong Nghiêm Cơ, thấp giọng nói:
- Nghiêm Cơ sư huynh, ngươi và ta lúc trước ở trong tiên môn, cũng từng có hiềm khích, có điều hiện giờ vật đổi sao dời, nhắc lại chuyện xưa cũng chỉ buồn cười, mà nay tu vi của ngươi đã sâu, ta tặng ngươi một đạo Âm Dương Luân Chuyển Pháp, có thể cùng tu với Âm Dương Ngự Thần Thuật của ngươi, mong ngươi tu vi tinh tiến, sớm ngày Kết Đan...
- Mạnh Hoàn Chân sư huynh, đây là Kiếm Kinh ta tự tay viết, hy vọng có thể giúp ích cho ngươi...
- ...
- ....
- Lục Thanh Quan sư huynh, ngươi khác với người khác, nên tu luyện pháp môn nào đó, ta cũng không tiện nói gì, chỉ xin tiên môn ban thưởng lệnh phù, để ngươi tùy ý mượn đọc huyền pháp và thần thông ta lưu lại, thậm chí là một số tàng thư, trận kinh, đan phương của ta để lại tiên môn cũng cho phép ngươi xem, nếu trong tu hành có việc gì khó, không cần khách khí, cứ tới nghiên cứu cùng ta.
Chương 994 Nhẹ giọng than thở (1)
Nghe Phương Nguyên nói vậy, Lục Thanh Quan mặt che khăn đen tươi cười nói:
- Đa tạ Phương Nguyên trưởng lão!
Đến cuối cùng, Phương Nguyên mới nhìn về phía Niếp Hồng Cô, cười nói:
- Mặt Niếp sư tỷ đã đỡ chưa?
Niếp Hồng Cô mặt đeo cái khăn đen, cho dù là ở đại điện, trong hơn trượng bên cạnh, vẫn không có bất kỳ một ai đứng gần, giọng nói khàn khàn mỉm cười một tiếng, nói:
- Người khác có lẽ không nhìn ra được mặt ta đã đỡ hay chưa, ngươi lại không rõ à?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Ta từng đáp ứng sẽ chữa khỏi mặt cho ngươi, hiện giờ cuối cùng cũng có chút minh ngộ, hiện tại chỗ ta có một đạo đan phương, có thể khiến dung nhan của ngươi trở lại như lúc ban đầu, nhưng có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cổ thuật mà ngươi tu luyện hiện giờ, ngoài ra còn có một đạo truyền thừa, chính là Vạn Cổ Y Pháp ta nhìn thấy ở Xích Thủy Đan Khê Trung Châu, phân biệt để trong hai đạo ngọc giản này, không biết ngươi muốn chọn cái nào?
Niếp Hồng Cô nhìn hai đạo ngọc giản trong tay Phương Nguyên, trầm mặc một lát, bỗng nhiên cầm lấy.
- Ta lấy tất không được à?
Nàng ta nắm chặt hai đạo ngọc giản, nghiêng đầu nhìn Phương Nguyên một cái.
Phương Nguyên cười nói:
- Tất nhiên là được!
Phương Nguyên lại tiếp tục nói, ban thưởng huyền pháp, thậm chí là pháp bảo cho mỗi người.
Mà lúc này, các trưởng lão của Thanh Dương Tông tất nhiên cũng ra, Phương Nguyên kỳ thật không chỉ là đang truyền pháp,còn tự đề cử danh ngạch thiên kiêu cho tiên môn, những huyền pháp hoặc là pháp bảo được truyền xuống này, cái nào cũng đều phù hợp với căn cơ tu vi của những người này, nếu tiến hành phụ dùng đan dược, bỏ thêm sức lực, vậy những người này e là sẽ có hơn phân nửa có thể kết thành Kim Đan, thậm chí là cao hơn Kim Đan.
Tới lúc đó, những người này có thể trở thành cột trụ thế hệ mới của Thanh Dương Tông.
Trên trình độ nào đó, đây cũng chính là đang điểm tướng!
Mà khi dặn dò xong, Phương Nguyên mới lại lấy ra hai quyển trục, nói:
- Ngoài ra, ta còn có hai đạo thần pháp, một đạo chính là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết từng tu luyện ở tiên môn, hiện giờ qua sự thôi diễn của ta, đã dần dần hoàn thiện, có thể giúp người tu thành thiên đạo trúc cơ, thậm chí phối hợp với lôi pháp, một đường dưỡng thành Tử Đan, mà nay để lại tiên môn, do tiên môn chọn người mà truyền.
Cổ Mặc trưởng lão nghe thấy những lời này lập tức biến sắc, nhìn quyển trục trong tay Phương Nguyên, mắt như chuông đồng.
- Đây chính là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết chí cao của Thanh Dương.
Bọn họ chỉ biết Phương Nguyên để một đạo thần pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn khác ở Truyền Thừa Đại Điện, mở cửa cho người trong thiên hạ,bất kể ai tới cầu pháp, chỉ cần không phải thuôc hạ của yêu ma, đều có thể tận tình mà xem, trước đây còn vạn phần đau lòng, lại không ngờ, Phương Nguyên vẫn để lại cho thứ tốt thực sự cho tiên môn, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lúc trước còn chỉ là huyền pháp, mà này không ngờ đã trở thành thần pháp?
Thần pháp có thể bồi dưỡng ra Tử Đan, đây là giá trị tới cỡ nào?
- Tử Đan không phải dễ thành như vậy, còn phải xem tư chất cá nhân!
Nhìn ra kinh hỉ trong lòng đám người tông chủ, Phương Nguyên chỉ đành cười khổ giải thích một phen.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hắn hiện giờ lưu lại, tất nhiên đã trải qua sự thôi diễn của Thiên Diễn Thuật cùng với vô số lĩnh ngộ trong tu hành của mình, trong đó cũng có rất nhiều quan khiếu phức tạp, trải qua một số cải thiện của hắn, độ khó tu hành có lẽ sẽ hạ xuống rất nhiều, nhưng vẫn không phải người bình thường có thể lĩnh ngộ, mỗi một bước trong đó đều cần lĩnh ngộ nghiêm cẩn mà gian nan, hắn cũng chỉ có thể lưu lại pháp này, về phần tương lai người tu hành có thể lĩnh ngộ được mấy phần huyền diệu trong thần pháp, rồi cuối cùng có thể đi đến đâu, vậy thì phải xem tùy từng người.
Dù sao, cho dù pháp môn là giống nhau, nhưng kết quả mọi người tu hành ra lại không giống nhau, mình để lại đạo huyền pháp này, nhưng truyền nhân tương lai của huyền pháp có thể bỏ ra bao nhiêu công phu, đạt được mấy thành thực lực của mình, cho dù là hắn cũng không nói chắc được!
Đương nhiên, đạo lý này, tông chủ và các vị trưởng lão của Thanh Dương Tông đều minh bạch, nhưng vẫn không nhịn được mà mừng như điên.
Có pháp này trấn sơn, như vậy đủ rồi.
Hiện giờ Âm Sơn Tông đã bị tiêu diệt, chính là lúc các đại tiên môn Vân Châu thừa cơ nổi lên, Thanh Dương Tông lúc này, một là thanh danh tiêu diệt Âm Sơn, Thanh Dương tất nhiên là chiếm thủ vị, thứ hai lại có đại lượng tài nguyên Phương Nguyên mang về.
Có điều quan trọng hơn là hai đạo thần pháp!
Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mở ra cho người trong thiên hạ, cho dù theo ý tứ của Phương Nguyên, pháp này không thu một xu, chỉ truyền cho người hữu tâm, vậy cũng chắc chắn mang đến nhân mạch và thiện nhân thiện quả nhiều không đếm được cho Thanh Dương Tông, loại tài phú vô hình này kỳ thật hơn xa một số tài nguyên hữu hình, nói một cách đơn giản, nếu có người từ Thanh Dương có được pháp này, tu luyện có thành tựu, vậy có phải sẽ mang lòng cảm kích đối với Thanh Dương hay không?
Nếu tương lai thấy Thanh Dương gặp nạn, có phải sẽ vươn tay cứu viện không?
Nếu ở một số sinh ý hoặc là gặp gỡ ở nơi khác, có phải sẽ coi trọng Thanh Dương hơn một chút không?
Tông chủ cùng với các vị trưởng lão Thanh Dương Tông kỳ thật cũng ý thức được vấn đề này, lúc ban đầu thì tim đau như dao cắt, về sau lại biến thành toàn lực ủng hộ, hiện giờ bọn họ đã ở trong Thanh Dương, chuyên xây dựng một tòa Thừa Pháp Đại Điện, cung cấp cho việc truyền pháp này!
Mà Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thì càng không cần phải nói tới, pháp này sau khi qua sự tu luyện của Phương Nguyên, đã không còn khó nắm giữ như lúc trước, mà là có phương pháp tu hành có thể thực hành.
Chương 995 Nhẹ giọng than thở (2)
Hơn nữa Phương Nguyên đã dung nhập một số pháp môn trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn vào trong tu hành tiền kỳ của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, điều này có thể khiến cho người tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, khi trúc cơ có khả năng lớn hơn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ!
Chỉ cần có đệ tử tư chất thích hợp, tu hành theo nếp, vậy chưa chắc sẽ không xuất hiện Thiên Đạo Trúc Cơ thứ hai, thậm chí là Tử Đan!
Trên trình độ nào đó mà nói, chỉ một đạo Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này, đã khiến Thanh Dương Tông có tự tin vấn đỉnh Vân Châu!
Đây còn là chưa nói tới ảnh hưởng của bản thân Phương Nguyên.
Trong Thanh Dương Tông xuất hiện một vị lục đạo khôi thủ, điều này đã dẫn tới bao nhiêu gia tộc tu chân phải điên cuồng.
Không biết có bao nhiêu gia tộc, thậm chí là mấy nước khác của Vân Châu, thậm chí một số gia tộc của mấy châu khác đều giống như phát điên nhồi nhét đệ tử thiên tư xuất sắc nhà mình vào Thanh Dương Tông, bản thân điều này cũng đại biểu cho Thanh Dương Tông sẽ có huyết mạch mới mẻ cuồn cuộn không dứt!
...
Những đạo lý này Phương Nguyên tất nhiên cũng biết.
Kỳ thật hắn cũng biết hiện giờ tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang là một vị hùng tài đại lược, hiện giờ đã sớm đang chờ cơ hội khiến Thanh Dương Tông một lần nữa trèo lên đỉnh phong, chỉ nhìn hắn trong năm năm thời gian, dọn dẹp đổi mới Thanh Dương Tông từ trên xuống dưới, người nên đuổi thì đuổi, người nên hàng thì hàng, lúc thu đồ đệ cũng nghiêm cẩn hơn rất nhiều, chỉ lưu lại hạng người bền chắc như thép, tinh thần phấn chấn, có thể nhìn ra được, hắn kỳ thật vẫn luôn chuẩn bị cho lúc này, Thanh Dương Tông lần này nếu không khá lên, vậy thì đúng là...
Đương nhiên, Thanh Dương Tông hiện giờ, vấn đề lớn nhất vẫn là thiếu một số cao thủ nhân vật chính thực sự.
Mình có thể gánh vác trách nhiệm này, nhưng dù sao cũng không thể ở lâu!
Quan Ngạo cũng có tư cách này, nhưng Phương Nguyên lại lo lắng để một mình hắn ở lại.
Thế là, Phương Nguyên liền cố ý mời tới một số đệ tử trong môn, đều tự truyền pháp, trong đó có một số người là vì nhân tình trước kia, nhưng cũng có một số lại là chỉ điểm cho sơn môn, hy vọng sơn môn có thể minh bạch, những người này tâm tính đều tốt, thiên tư cũng cao, nếu bồi dưỡng tốt, đợi cho tới lúc bọn họ trưởng thành, Thanh Dương Tông nhất định sẽ nghênh đón một thời khắc huy hoàng chưa từng có!
Làm xong những việc này, mình cũng hết trách nhiệm.
Tất cả đã dặn dò rõ ràng, Phương Nguyên để cho đám người tông chủ và trưởng lão tiên môn nghị luận, bản thân thì ra khỏi điện.
Khi về tới tiểu lâu, chỉ thấy dưới ánh trăng, Lý Hồng Kiêu đang ngồi trên ghế mà hắn bình thường hay ngồi, Quan Ngạo ngồi ở bên cạnh, nhưng vẫn cao hơn nàng ta một cái đầu, bên cạnh là hai cung nữ đang pha trà, Bạch Miêu thì nằm phơi bụng trên mái nhà, Toan Nghê thì ngồi xổm dưới đất, ôm một miếng xương không biết là xương gì cắn ăn, bộ dạng an hòa.
- Xử lý xong rồi à?
Cảm nhận được khí tức của Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi một câu.
- Xong rồi!
Phương Nguyên đi tới, ngồi xuống một cột cây bên cạnh, nói:
- Sao ngươi vẫn chưa đi?
Lý Hồng Kiêu lườm hắn một cái, thong dong điềm tĩnh nói:
- Con người ngươi đó, đã nói bản cung là đến Vân Châu du lịch, kết quả ngươi thân là bạn tốt của bản cung, suốt ngày chỉ lo xử lý chuyện trong tiên môn, không dẫn ta đi chơi, tận chút tình địa chủ, hiện giờ lại chê ta ở lại chỗ ngươi lâu, giục ta mau đi đi à?
Phương Nguyên tiếp nhận trà cung nữ dâng, uống một ngụm, nói:
- Lúc trước quả thật là không có thời gian!
Lý Hồng Kiêu nói:
- Vậy hiện tại thì sao?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Hiện tại chắc sắp rảnh rồi?
Lý Hồng Kiêu nghe hắn nói vậy, thờ ơ nhìn lên trời, nói:
- Bọn họ nói như thế nào?
Phương Nguyên cười cười:
- Nhìn ra được bọn họ rất tức giận, nhưng cũng không phạt ta, chỉ bảo ta về tiên môn chờ!
Lý Hồng Kiêu nghe vậy, bất động thanh sắc, thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi vượt giới hạn rồi.
Phương Nguyên nghe vậy không cho là đúng, chỉ cười cười.
Hắn tất nhiên biết, Lý Hồng Kiêu nói đúng, mình quả thật đã vượt giới.
Lúc ấy mình đuổi giết Chu Linh Đồng mười vạn dặm, cuối cùng vẫn giết chết hắn, trong lòng cũng bỏ xuống được một viên đá to.
Nhưng chuyện này, không nghi ngờ gì nữa cũng trở nên ầm ĩ!
Chu Linh Đồng dù sao cũng là ám tử của Tiên Minh, là người có thân phận trong Tiên Minh, cho dù là mình tra ra nội tình đen tối của Âm Sơn Tông, nhưng trên trình độ nào đó, cũng phạm tới tối kỵ của Tiên Minh, chỉ là vì chuyện Âm Sơn Tông quá ầm ĩ, lại khơi dậy sự tức giận của nhiều người như vậy, bởi vậy Tiên Minh cũng không tiện công khai bắt mình, nhưng không nghi ngờ gì nữa, chuyện này, mình chung quy vẫn phải trả giá một chút.
Trong mấy ngày này, hắn sửa sang lại tất cả thần thông chủ pháp, chính là đang đợi kết quả của Tiên Minh.
Lý Hồng Kiêu trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn hắn:
- Có hối hận không?
Phương Nguyên nói:
- Nếu không thể giết chết hắn, vậy ta nhất định sẽ hối hận!
Lý Hồng Kiêu thở dài:
- Không phải trải qua chuyện Âm Sơn Tông, ta cũng không biết ngươi lại tàn nhẫn như vậy!
Phương Nguyên cười khổ một tiếng, nói:
- Vậy ngươi trước kia cảm thấy ta thế nào?
Lý Hồng Kiêu cúi đầu nghĩ nghĩ, nói:
- Con mọt sách?
Phương Nguyên không nói gì, một lát sau mới nói:
- Ngươi quả nhiên là lớn lên trong thâm cung!
Hai người nói chuyện câu được câu chăng, chậm rãi uống trà, không khí cũng không hòa hợp cho lắm.
Một lát sau, cũng không còn gì để nói, liền chỉ uống trà.
Lý Hồng Kiêu chuẩn bị rất lâu, mới thản nhiên như không nói:
- Thì ra ngươi cũng có giao tiếp với Nam Hải Vong Tình Đảo!
- Phía trước chính là Âm Sơn thiếu chủ và Thanh Dương Phương Nguyên à?
Cũng đúng vào lúc này, trong hư không phía trước bỗng nhiên có một mảng mây vàng bay tới, bọc trong mây chính là một vị tu sĩ Nguyên Anh khí cơ hùng hậu dị thường, tốc độ đến cũng cực nhanh, từ ngoài trăm dặm, một niệm quét tới Phương Nguyên và Chu Linh Đồng, lập tức gia tốc chạy tới, cự ly hơn trăm dặm này, hắn cơ hồ trong mấy hơi thở đã tới nơi, đồng thời thanh âm vang vọng, cao giọng hét lớn:
- Lão phu chính là Tiên Minh Tuần Giám Sứ trấn thủ U Châu, Tiên Minh có lệnh, bảo hai người các ngươi mau mau dừng tay, đừng phạm sai lầm....
Chu Linh Đồng nghe thấy thanh âm này, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, liều mạng nghênh đón, hô loạn:
- Là ta... Ta là Tiên Minh Ám Tử Đường Chu Linh Đồng... Mau tới cứu ta...
Mắt thấy đóa mây vàng đó tới cực nhanh, Phương Nguyên quét sạch một tia lo âu trong lòng, hung hăng chạy lên...
- Quan Ngạo sư huynh không phải kẻ ngốc, hắn sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy, mà ta...
- ... Cứ giết ngươi trước đã!
...
Trước Âm Sơn Tông, không khí an hòa, người đến người đi trước sơn môn.
Âm Sơn Tông đã bị tiêu diệt, mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng, đám người đệ tử chân truyền, hoặc là đền tội, hoặc là bị Tiên Minh bắt giữ, hỏi rõ việc tà thi, mọi người trong lòng đại định, đang nói cười, thấp giọng đàm luận, lại không ai chú ý thấy Quan Ngạo trong đám người, cùng với vị nữ hài đang chậm rãi vươn tay về phía hắn.
Mà Quan Ngạo sức khỏe vô cùng, giống như hung thần trong mắt mọi người không ngờ lại hoàn toàn không phản kháng.
- Là ngươi nợ của ta...
Khi chậm rãi vươn tay tới trước ngực Quan Ngạo, nữ hài đó ngẩng đầu nhìn Quan Ngạo một cái,trong đáy mắt dường như có chút dao động, nhưng rất nhanh dao động này liền biến mất, tâm nàng ta lại trở nên bình thản:
- Là ngươi từ lúc còn từ trong bụng mẹ đã đoạt đi tất cả của ta, làm hại ta thành bộ dạng này, cho dù ta còn sống, nhưng thủy chung vẫn thiếu rất nhiều, không đạt được viên mãn nên có.
- Nhiều năm như vậy trôi qua, ngươi trông thì trời sinh vũ dũng, sức khỏe vô cùng, bách bệnh bất sinh, chư tà không dám gần, ta lại kinh mạch đều tuyệt, dễ vỡ như bùn sứ, không biết phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ mới sống được đến hiện tại, cho dù là vất vả khiến bản thân sống sót, bước lên con đường tu hành tu luyện pháp môn, cũng vẫn vì thiếu quá nhiều thứ, thủy chung không thể đạt tới trình độ viên mãn đó.
- Lại nhìn ngươi...
- Không ngờ lại có tu vi bực này, không ngờ có bản lĩnh bực này...
- Ngươi không ngờ đã quên cả ta, bản thân vô lo vô nghĩ, đi theo người đó hành tẩu, tự do tự tại, mà ta ở trong âm quật lạnh như băng chịu đựng thống khổ ngày đêm, ngươi lại tuyệt không quan tâm, tuyệt không để ý tới ta.
- Cho nên sao?
- Ta lấy lại thứ thuộc về mình thì có gì không đúng?
Nàng ta chậm rãi mà nói, tâm ý cuối cùng vẫn quyết định, trong bàn tay, sương đen lượn lờ, ấn thẳng tới ngực Quan Ngạo, trên khuôn mặt tái nhợt giống như băng sương đó dường như vào lúc này cũng xuất hiện có chút kích động, nhưng nàng ta không ngờ vào khoảnh khắc bàn tay nàng ta sắp ấn đến ngực Quan Ngạo, Quan Ngạo bỗng nhiên lui lại mấy bước, né tránh.
Trên mặt nữ hài lộ ra biểu cảm khó có thể lý giải:
- Ngươi vì sao muốn né tránh ta?
- Cô nương, tuy ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc, nhưng...
Quan Ngạo buồn rầu và nghi hoặc, nói:
- ... Nam nữ thụ thụ bất thân, ta từng đọc sách rồi!
Biểu cảm trên mặt nữ hài lập tức cứng lại.
...
- Người của Âm Sơn Tông bị bắt hết chưa?
Cũng đúng vào lúc này, chung quanh vang lên tiếng hét lớn của một số người:
- Cẩn thận có yêu nhân trà trộn trong đám người mà đào tẩu!
- Mau tra một chút, mười đại trưởng lão, mười ba chân truyền, hình như đều đã bị Tiên Minh bắt rồi!
- Đúng rồi, hình như Âm Sơn Tông còn có một vị chân truyền, là một nữ tử rất ít hiện thân, bức những trưởng lão đó nói ra nàng ta ở đâu!
- ...
Theo mấy tiếng hét lớn này, người xung quanh cũng bắt đầu bận rộn.
Cách đó không xa có người kêu to về phía Quan Ngạo:
- Khôi thủ kiếm đạo Quan sư huynh, ngươi mau tới đây, vẫn có người lọt lưới!
Quan Ngạo lúc này căn bản không để ý tới người khác, chỉ lo lắng nhìn nữ tử này.
Mà nữ tử này cũng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên nhìn Quan Ngạo một cái thật sâu, chậm rãi quay người đi.
- Ấy ngươi đừng đi...
Quan Ngạo khẩn trương, thậm chí muốn tiến lên giữ lấy nàng ta, nhưng lại biết làm như vậy rất vô lễ, không dám vươn tay ra, chỉ ở phía sau vội vàng nói:
- Ta biết chúng ta nhất định đã gặp nhau rồi, ngươi nói cho ta biết đi, ngươi nói cho ta biết là chúng ta đã gặp ở đâu đi.
Nhưng nữ tử này không hề quay đầu lại, thân ảnh mờ mờ, giống như chậm mà thực ra lại rất nhanh, biến mất trong đám người.
Chỉ có một thanh âm như có như không thản nhiên truyền về:
- Đừng sốt ruột, sau này rồi sẽ gặp lại.
...
Trước mặt Chu Linh Đồng, đám mây vàng đó vội vàng bay tới, đã đến ngoài trăm dặm.
Hiện giờ theo bí pháp truyền thư của Vân Châu Tiên Minh, mời được U Châu Tiên Minh, cuối cùng vẫn có người bị kinh động, vội vàng điều người chung quanh tra tìm, cuối cùng vẫn phát hiện hai người một đường đuổi giết tiến vào U Châu, vội vàng chạy tới ngăn cản.
Chu Linh Đồng vì mạng sống, tất nhiên cắn chặt răng, vội vàng xông tới.
Nhưng Phương Nguyên lúc này, cũng biết tình thế nguy cấp, lại cắn răng một cái, sải bước chạy tới, số lượng Bất Tử Liễu không còn nhiều điên cuồng thôi động, mà ở sau lưng hắn, thậm chí xuất hiện hư ảnh của Bất Tử Liễu, lúc này đang nhanh chóng ảm đạm.
Chương 992 Thanh Dương điểm tướng (1)
Đây chính là mượn thần thông của Bất Tử Liễu, điên cuồng rót sinh cơ vào trong cơ thể mình, sau đó không để ý tới nhục thân đã đạt đến cực hạn, cường hành đề thăng tốc độ!
- Rầm...
Nhờ vậy, hắn cuối cùng vẫn đến được phía sau Chu Linh Đồng, gầm lên một tiếng.
Chu Linh Đồng mắt thấy đóa mây vàng đã gần trong gang tấc, kích động tới sắp khóc rồi, nhưng vừa quay đầu, lại bỗng nhiên nhìn thấy Phương Nguyên không ngờ đã đến phía sau mình, kích động hưng phấn vừa dâng lên lập tức giống như bị dội xuống một gáo nước lạnh!
- Ầm!
Phương Nguyên trực tiếp một cước đạp vào lưng hắn, khiến hắn từ trong không trung rơi xuống.
Nhục thân nhìn thì đã yếu ớt đến cực điểm của Chu Linh Đồng, trực tiếp va vào một vách núi, cũng không biết xương cốt và tạng phủ đã vỡ nát bao nhiêu, máu tươi từ trong miệng trào ra, nhưng một giây tiếp theo, hắn đã bị Phương Nguyên đánh cho một chưởng, cơ hồ là ngất đi, sau đó túm áo hắn kéo lên, tay phải giơ cao.
Thanh khí hóa kiếm, phong mang lộ hết!
Sát khí vô biên vào lúc này xộc thẳng lên trời.
- Không tốt..
Trong không trung, đóa mây vàng đó nhanh chóng tới gần, không ngờ vẫn nhìn thấy Phương Nguyên đuổi kịp Chu Linh Đồng, đánh hắn từ trong không trung rơi xuống, lập tức kinh hãi, vội vàng hô to:
- Hắn là ám tử của Tiên Minh, không thể giết...
- Ta chính là người của Tiên Minh, ngươi sao dám giết ta?
Chu Linh Đồng lúc này cũng đã mất hết sức phản kháng, bị Phương Nguyên túm áo, máu tươi trên miệng điên cuồng trào ra, nhưng cho dù là đến lúc này, hắn vẫn có chút không hiểu hành động của Phương Nguyên, miệng chỉ la hét mơ hồ không rõ:
- Ngươi giết ta cũng không có lợi ích gì. Ngươi và ta chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi. Ngươi vì sao phải giết ta, hậu quả ngươi giết ta...
- Ngươi không phải cảm thấy mình rất thông minh à?
Phương Nguyên mặt không biểu tình nhìn hắn mắt, bình tĩnh nói:
- Lại không đoán được ta thực sự dám giết ngươi sao?
Trên mặt Chu Linh Đồng lộ ra biểu cảm sầu khổ:
- Ngươi... Ngươi là điên rồi..
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Kiếp sau, đừng có đùa bỡn lòng người nữa!
Khi nói, một kiếm chém xuống!
- Xoẹt!
Thủ cấp của Chu Linh Đồng theo tiếng rơi xuống, máu tươi bắn ra.
Phương Nguyên nhìn hắn đã hồn lìa khỏi xác, ngay sau đó lại một kiếm đâm xuyên thủ cấp của hắn, khuấy nát thần hồn.
Nhưng mở mắt quan sát, lại lo lắng hắn có thể còn có bí pháp nào khác để chạy thoát thân, lại hít một hơi thật sâu, thôi động tất cả dư lực, thi triển lôi pháp, giống như một mảng lôi pháp, trực tiếp cuốn thân thể tàn phế của Chu Linh Đồng lên, dưới sự bao bọc của lôi điện khủng bố, huyết nhục của Chu Linh Đồng từng tấc hóa thành tro, khi lôi quang chậm rãi rút đi, trong sân đã chỉ còn khói đen.
- Xin lỗi...
Đến lúc này, Phương Nguyên mới nói với hư vô trống không:
- Ta đã quên ngươi không có kiếp sau!
Ầm!
Cũng đúng lúc này, U Châu Tiên Minh Tuần Giám Sứ cuối cùng cũng tới nơi, hắn vừa rồi đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, chỉ là do vẫn cách một chút cự ly, không thể ngăn cản, mắt thấy chuyện đã thành kết cục đã định, trong lòng hắn cũng chỉ cảm thấy vạn phần bực bội.
- Tiểu nhi.
Nhìn Phương Nguyên, thanh âm của hắn có chút trầm trọng:
- Ngươi biết mình đã làm gì không?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm cũng thoải mái, nói:
- Trảm yêu trừ ma thôi...
Một ngày trước, đại sự mà Vân Châu trên dưới đều đang thảo luận, vẫn là Phương Nguyên đoạt được danh hiệu lục đạo khôi thủ trong đại khảo lục đạo Trung Châu Vấn Đạo Sơn, sau đó vinh quy tiên môn, dẫn động vô số tiên môn và đạo thống trong thiên hạ sai sứ tới chúc mừng. Sau đó một ngày, đại sự Vân Châu trên dưới đều đang thảo luận liền thành chuyện Âm Sơn Tông, Vân Châu đệ nhất đại tiên môn trong một ngày bị tiêu diệt.
Chuyện này thực sự có chút nực cười, Âm Sơn Tông tự xưng là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, chấp chưởng Vân Châu bao năm, thủy chung không được mọi người thừa nhận, nhưng ngay khi tin tức nó bị tiêu diệt truyền ra, lại đột nhiên được mọi người thừa nhận là đệ nhất đại tiên môn!
Không chỉ là đệ nhất đại tiên môn, còn là đệ nhất đại tiên môn bị người ta dùng một ngày thời gian để tiêu diệt!
Việc luyện chế tà thi đã bại lộ, Tiên Minh sai người nghiêm tra tới cùng, sinh ý, thế lực ngầm các nơi đều bị nhổ tận gốc, nghe nói trong đây còn tra ra bê bối Âm Sơn Tông cấu kết với yêu ma Nam Hoang Thành, âm thầm chuyển vận tài nguyên về Nam Hoang Thành, đổi lấy lợi ích, thế là trong một đêm, Âm Sơn Tông liền trở thành tà môn ma địa mà mỗi người ở Cửu Châu đều đàm luận.
Tông chủ Âm Sơn Tông bị Tiên Minh giam giữ, chờ Thánh Nhân xét xử.
Trong thập đại trưởng lão, cũng có ba người chết trận, người còn lại đều bị bắt, nhất nhất thanh tra việc cấu kết với yêu ma.
Một đám chân truyền của Âm Sơn Tông cũng bị liên lụy, chờ nghiêm thẩm!
Về phần một đám đệ tử thì người chết, người bị thương, người bị bắt, người trốn thoát, tán loạn tứ phương.
Chờ đợi bọn họ, chính là vận mệnh bị các đại cừu gia cùng với các đại tiên môn trừ ma vệ đạo truy nã, hoang mang tới cuối đời.
Chuyện này lập tức ầm ĩ, truyền khắp thiên hạ.
...
Mà lúc này, Thanh Dương Tông Phương Nguyên, hạch tâm của trận phong ba này đã lặng lẽ về núi, lộ ra vô cùng trầm thấp, khi trường phong ba ầm ĩ tới đỉnh điểm, hắn cũng không có mặt, thành thành thật thật đứng trong một tiểu lâu hiện giờ đã có ý nghĩa phi phàm trên Tiểu Trúc Phong, uống trà đọc sách, thỉnh thoảng chơi cờ, phần lớn thời gian là ngồi trên ghế ôm Bạch Miêu nhìn về phía sương mù trong núi.
Cứ như vậy hơn mười ngày, phong ba Âm Sơn Tông dần dần trôi đi, vô số tiên môn tới Âm Sơn Tông bái phỏng cũng dần dần cáo từ, cũng chỉ có đám người Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa vẫn ở lại trong núi.
Chương 993 Thanh Dương điểm tướng (2)
Mà tới về sau, lại có mấy tiên môn phái người đến chúc mừng, có điều lại là một số tông phái thực sự có giao hảo với Phương Nguyên như hoàng tộc Ô Trì Quốc, Thiên Xu Môn, Hỏa Vân Lĩnh.
Đến lúc này, cuộc sống của Thanh Dương Tông cũng thực sự nhàn hạ, Phương Nguyên cũng từ từ sửa sang lại một vài thứ.
Nửa tháng sau, hắn mới lười biếng ra khỏi tiểu lâu, bảo tiểu Kiều sư muội mời đám người tông chủ tới Truyền Thừa Đại Điện ở Phi Vân Sơn.
- Truyền thừa của ta đến từ sư môn, mà nay có lĩnh ngộ, tất nhiên cũng nên trả lại cho sư môn...
Trong Truyền Thừa Đại Điện, Phương Nguyên thi lễ với Cổ Mặc trưởng lão, nói khẽ:
- Ta ở bên ngoài du lịch năm năm, một mình tu hành, đối với truyền thừa của tiên môn cũng có một số kiến giải của mình, lại học được một số pháp môn mới, mà nay ta đã sửa sang lại một phen, sắp xếp ra ba trăm chín mươi hai đạo thuật pháp ngũ hành, tám mươi mốt đạo công pháp Huyền cấp, đều để vào trong ngọc giản, tất nhiên là đưa cho tiên môn!
Cổ Mặc trưởng lão tuy đã sớm đoán được nguyên nhân Phương Nguyên lần này tới, nhưng nghe vậy vẫn không nhịn được mà biến sắc, trịnh trọng đứng dậy, thi lễ với Phương Nguyên, so với lúc trước thì còn sâu hơn.
Không chỉ là hắn, lúc này, Vân trưởng lão và tông chủ, Thái Thạch trưởng lão phía sau hắn cũng đồng thời thi lễ.
Chư vị trưởng lão, chấp sự có tư cách ở trong điện xem lễ cũng đồng thời thi lễ.
...
Ơn truyền pháp còn lớn hơn núi, tình trả pháp lại sâu hơn biển.
Đạo lý này, mỗi người trong giới tu hành đều minh bạch, lúc trước nếu không có Thanh Dương Tông truyền pháp, Phương Nguyên sẽ không có hôm nay, nhưng hiện giờ, Phương Nguyên trả lại lĩnh ngộ của mình, cùng với thuật pháp thần thông nhìn thấy, học được ở nơi khác cho Thanh Dương Tông, đó cũng là làm gia tăng nội tình cho Thanh Dương Tông, huống chi, pháp mà hắn trả lại nhiều như vậy, diệu như vậy, chính là đang thay đổi vận mệnh của Thanh Dương Tông.
Ba trăm chín mươi hai đạo thuật pháp ngũ hành, tám mươi mốt đạo công pháp Huyền cấp...
So sánh với tài nguyên lúc trước Phương Nguyên mang về, đây mới là bảo bối chân chính!
Tài nguyên rồi cũng dùng hết, nhưng những huyền pháp thần thông này lại có thể bồi dưỡng ra đệ tử từ đời này qua đời khác!
- Tiểu Trúc Phong Lăng Hồng Ba, Lục Thanh Quan, Thần Tiêu Phong Nghiêm Cơ, Long Ngâm Phong Mạnh Hoàn Chân...
Rồi sau đó, Phương Nguyên lại gọi tiểu Kiều sư muội tới, đưa một danh sách cho nàng ta, tiểu Kiều sư muội thi lễ, sau đó đứng trước đại điện truyền pháp, đọc ra tên của hơn hai mươi người cùng với chính nàng ta, cùng nhau vào điện, những người này đều là các tiểu thiên kiêu lúc trước đi theo Phương Nguyên giết vào Việt vương đình, cũng được Phương Nguyên nhìn trúng.
- Lăng sư tỷ, năm đó ngươi từng truyền kiếm đạo, dạy thuật pháp cho ta, mà nay ta bánh ít đi, bánh quy lại, cám ơn ân nghĩa của ngươi.
Phương Nguyên nhìn Lăng Hồng Ba, đưa một quyển sách cho nàng ta, thấp giọng nói:
- Ngươi vốn thiên tư thông minh, ngộ tính hơn người, tâm tư mạnh mẽ, lại căn cơ lạc ở thô thiển, nay ta trao một đạo huyền pháp Vạn Vật Sinh Trường Quyết mà ta thấy được ở hoàng đình Ô Trì Quốc cho ngươi, ngươi tham ngộ cho tốt, chớ vội vàng nóng nảy, nặn lại căn cơ, rồi phụ dùng đan dược, đời này vẫn có hy vọng Kết Đan...
Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên, dường như trong ánh mắt mang theo chút bất mãn, muốn nói gì đó, nhưng nàng ta thấy Phương Nguyên nhìn thẳng vào nàng ta, trong ánh mắt chỉ có bình tĩnh, sự tức giận đó cũng từ từ biến mất, chỉ còn lại có chút mỏi mệt.
Nàng ta dùng hai tay tiếp nhận, nói:
- Tạ ơn Phương trưởng lão!
Phương Nguyên nói:
- Lăng sư tỷ khách khí rồi!
Hơi dừng lại một chút, hắn bỗng nhiên thấp giọng cười nói:
- Sau này bớt bỏ thời gian vào trận kỳ đi, đừng để ảnh hưởng tới tu hành!
Tiểu Lạt Tiêu ngẩng đầu lườm hắn một cái, nhưng cũng bỗng nhiên mỉm cười.
Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía tiểu Kiều sư muội:
- Một đạo Huyền Thanh Chân Thủy Pháp này cũng là ta trong lúc vô ý học được, tiến hành thôi diễn, phẩm cấp không thấp, cũng thích hợp cho việc tu hành hiện giờ của ngươi, ngươi mang về tham ngộ đi, cái khác...
Tay áo phất nhẹ, trong tay có thêm một chiếc quạt lông năm màu, nói với tiểu Kiều sư muội:
- Đây là một kiện pháp bảo có thể điều khiển băng sương, phẩm cấp không thấp, từng giúp ta vượt qua không ít kiếp nạn, hiện giờ ta đã không cần, lại thích hợp với công pháp của ngươi, tặng cho đi!
Tiểu Kiều sư muội hé miệng, tiếp nhận quạt lông đó, thấp giọng cười nói:
- Tạ ơn Phương Nguyên sư huynh!
- Đó không ngờ là pháp bảo...
Chung quanh có không ít người nghe vậy, ánh mắt đều cả kinh.
Không ngờ tiểu Kiều sư muội lại may mắn như vậy, ngoài huyền pháp ra, không ngờ còn được một kiện pháp bảo...
Phương Nguyên cũng không nói nhiều, lại nhìn về phía đệ tử Thần Tiêu Phong Nghiêm Cơ, thấp giọng nói:
- Nghiêm Cơ sư huynh, ngươi và ta lúc trước ở trong tiên môn, cũng từng có hiềm khích, có điều hiện giờ vật đổi sao dời, nhắc lại chuyện xưa cũng chỉ buồn cười, mà nay tu vi của ngươi đã sâu, ta tặng ngươi một đạo Âm Dương Luân Chuyển Pháp, có thể cùng tu với Âm Dương Ngự Thần Thuật của ngươi, mong ngươi tu vi tinh tiến, sớm ngày Kết Đan...
- Mạnh Hoàn Chân sư huynh, đây là Kiếm Kinh ta tự tay viết, hy vọng có thể giúp ích cho ngươi...
- ...
- ....
- Lục Thanh Quan sư huynh, ngươi khác với người khác, nên tu luyện pháp môn nào đó, ta cũng không tiện nói gì, chỉ xin tiên môn ban thưởng lệnh phù, để ngươi tùy ý mượn đọc huyền pháp và thần thông ta lưu lại, thậm chí là một số tàng thư, trận kinh, đan phương của ta để lại tiên môn cũng cho phép ngươi xem, nếu trong tu hành có việc gì khó, không cần khách khí, cứ tới nghiên cứu cùng ta.
Chương 994 Nhẹ giọng than thở (1)
Nghe Phương Nguyên nói vậy, Lục Thanh Quan mặt che khăn đen tươi cười nói:
- Đa tạ Phương Nguyên trưởng lão!
Đến cuối cùng, Phương Nguyên mới nhìn về phía Niếp Hồng Cô, cười nói:
- Mặt Niếp sư tỷ đã đỡ chưa?
Niếp Hồng Cô mặt đeo cái khăn đen, cho dù là ở đại điện, trong hơn trượng bên cạnh, vẫn không có bất kỳ một ai đứng gần, giọng nói khàn khàn mỉm cười một tiếng, nói:
- Người khác có lẽ không nhìn ra được mặt ta đã đỡ hay chưa, ngươi lại không rõ à?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Ta từng đáp ứng sẽ chữa khỏi mặt cho ngươi, hiện giờ cuối cùng cũng có chút minh ngộ, hiện tại chỗ ta có một đạo đan phương, có thể khiến dung nhan của ngươi trở lại như lúc ban đầu, nhưng có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cổ thuật mà ngươi tu luyện hiện giờ, ngoài ra còn có một đạo truyền thừa, chính là Vạn Cổ Y Pháp ta nhìn thấy ở Xích Thủy Đan Khê Trung Châu, phân biệt để trong hai đạo ngọc giản này, không biết ngươi muốn chọn cái nào?
Niếp Hồng Cô nhìn hai đạo ngọc giản trong tay Phương Nguyên, trầm mặc một lát, bỗng nhiên cầm lấy.
- Ta lấy tất không được à?
Nàng ta nắm chặt hai đạo ngọc giản, nghiêng đầu nhìn Phương Nguyên một cái.
Phương Nguyên cười nói:
- Tất nhiên là được!
Phương Nguyên lại tiếp tục nói, ban thưởng huyền pháp, thậm chí là pháp bảo cho mỗi người.
Mà lúc này, các trưởng lão của Thanh Dương Tông tất nhiên cũng ra, Phương Nguyên kỳ thật không chỉ là đang truyền pháp,còn tự đề cử danh ngạch thiên kiêu cho tiên môn, những huyền pháp hoặc là pháp bảo được truyền xuống này, cái nào cũng đều phù hợp với căn cơ tu vi của những người này, nếu tiến hành phụ dùng đan dược, bỏ thêm sức lực, vậy những người này e là sẽ có hơn phân nửa có thể kết thành Kim Đan, thậm chí là cao hơn Kim Đan.
Tới lúc đó, những người này có thể trở thành cột trụ thế hệ mới của Thanh Dương Tông.
Trên trình độ nào đó, đây cũng chính là đang điểm tướng!
Mà khi dặn dò xong, Phương Nguyên mới lại lấy ra hai quyển trục, nói:
- Ngoài ra, ta còn có hai đạo thần pháp, một đạo chính là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết từng tu luyện ở tiên môn, hiện giờ qua sự thôi diễn của ta, đã dần dần hoàn thiện, có thể giúp người tu thành thiên đạo trúc cơ, thậm chí phối hợp với lôi pháp, một đường dưỡng thành Tử Đan, mà nay để lại tiên môn, do tiên môn chọn người mà truyền.
Cổ Mặc trưởng lão nghe thấy những lời này lập tức biến sắc, nhìn quyển trục trong tay Phương Nguyên, mắt như chuông đồng.
- Đây chính là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết chí cao của Thanh Dương.
Bọn họ chỉ biết Phương Nguyên để một đạo thần pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn khác ở Truyền Thừa Đại Điện, mở cửa cho người trong thiên hạ,bất kể ai tới cầu pháp, chỉ cần không phải thuôc hạ của yêu ma, đều có thể tận tình mà xem, trước đây còn vạn phần đau lòng, lại không ngờ, Phương Nguyên vẫn để lại cho thứ tốt thực sự cho tiên môn, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lúc trước còn chỉ là huyền pháp, mà này không ngờ đã trở thành thần pháp?
Thần pháp có thể bồi dưỡng ra Tử Đan, đây là giá trị tới cỡ nào?
- Tử Đan không phải dễ thành như vậy, còn phải xem tư chất cá nhân!
Nhìn ra kinh hỉ trong lòng đám người tông chủ, Phương Nguyên chỉ đành cười khổ giải thích một phen.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hắn hiện giờ lưu lại, tất nhiên đã trải qua sự thôi diễn của Thiên Diễn Thuật cùng với vô số lĩnh ngộ trong tu hành của mình, trong đó cũng có rất nhiều quan khiếu phức tạp, trải qua một số cải thiện của hắn, độ khó tu hành có lẽ sẽ hạ xuống rất nhiều, nhưng vẫn không phải người bình thường có thể lĩnh ngộ, mỗi một bước trong đó đều cần lĩnh ngộ nghiêm cẩn mà gian nan, hắn cũng chỉ có thể lưu lại pháp này, về phần tương lai người tu hành có thể lĩnh ngộ được mấy phần huyền diệu trong thần pháp, rồi cuối cùng có thể đi đến đâu, vậy thì phải xem tùy từng người.
Dù sao, cho dù pháp môn là giống nhau, nhưng kết quả mọi người tu hành ra lại không giống nhau, mình để lại đạo huyền pháp này, nhưng truyền nhân tương lai của huyền pháp có thể bỏ ra bao nhiêu công phu, đạt được mấy thành thực lực của mình, cho dù là hắn cũng không nói chắc được!
Đương nhiên, đạo lý này, tông chủ và các vị trưởng lão của Thanh Dương Tông đều minh bạch, nhưng vẫn không nhịn được mà mừng như điên.
Có pháp này trấn sơn, như vậy đủ rồi.
Hiện giờ Âm Sơn Tông đã bị tiêu diệt, chính là lúc các đại tiên môn Vân Châu thừa cơ nổi lên, Thanh Dương Tông lúc này, một là thanh danh tiêu diệt Âm Sơn, Thanh Dương tất nhiên là chiếm thủ vị, thứ hai lại có đại lượng tài nguyên Phương Nguyên mang về.
Có điều quan trọng hơn là hai đạo thần pháp!
Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mở ra cho người trong thiên hạ, cho dù theo ý tứ của Phương Nguyên, pháp này không thu một xu, chỉ truyền cho người hữu tâm, vậy cũng chắc chắn mang đến nhân mạch và thiện nhân thiện quả nhiều không đếm được cho Thanh Dương Tông, loại tài phú vô hình này kỳ thật hơn xa một số tài nguyên hữu hình, nói một cách đơn giản, nếu có người từ Thanh Dương có được pháp này, tu luyện có thành tựu, vậy có phải sẽ mang lòng cảm kích đối với Thanh Dương hay không?
Nếu tương lai thấy Thanh Dương gặp nạn, có phải sẽ vươn tay cứu viện không?
Nếu ở một số sinh ý hoặc là gặp gỡ ở nơi khác, có phải sẽ coi trọng Thanh Dương hơn một chút không?
Tông chủ cùng với các vị trưởng lão Thanh Dương Tông kỳ thật cũng ý thức được vấn đề này, lúc ban đầu thì tim đau như dao cắt, về sau lại biến thành toàn lực ủng hộ, hiện giờ bọn họ đã ở trong Thanh Dương, chuyên xây dựng một tòa Thừa Pháp Đại Điện, cung cấp cho việc truyền pháp này!
Mà Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thì càng không cần phải nói tới, pháp này sau khi qua sự tu luyện của Phương Nguyên, đã không còn khó nắm giữ như lúc trước, mà là có phương pháp tu hành có thể thực hành.
Chương 995 Nhẹ giọng than thở (2)
Hơn nữa Phương Nguyên đã dung nhập một số pháp môn trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn vào trong tu hành tiền kỳ của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, điều này có thể khiến cho người tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, khi trúc cơ có khả năng lớn hơn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ!
Chỉ cần có đệ tử tư chất thích hợp, tu hành theo nếp, vậy chưa chắc sẽ không xuất hiện Thiên Đạo Trúc Cơ thứ hai, thậm chí là Tử Đan!
Trên trình độ nào đó mà nói, chỉ một đạo Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này, đã khiến Thanh Dương Tông có tự tin vấn đỉnh Vân Châu!
Đây còn là chưa nói tới ảnh hưởng của bản thân Phương Nguyên.
Trong Thanh Dương Tông xuất hiện một vị lục đạo khôi thủ, điều này đã dẫn tới bao nhiêu gia tộc tu chân phải điên cuồng.
Không biết có bao nhiêu gia tộc, thậm chí là mấy nước khác của Vân Châu, thậm chí một số gia tộc của mấy châu khác đều giống như phát điên nhồi nhét đệ tử thiên tư xuất sắc nhà mình vào Thanh Dương Tông, bản thân điều này cũng đại biểu cho Thanh Dương Tông sẽ có huyết mạch mới mẻ cuồn cuộn không dứt!
...
Những đạo lý này Phương Nguyên tất nhiên cũng biết.
Kỳ thật hắn cũng biết hiện giờ tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang là một vị hùng tài đại lược, hiện giờ đã sớm đang chờ cơ hội khiến Thanh Dương Tông một lần nữa trèo lên đỉnh phong, chỉ nhìn hắn trong năm năm thời gian, dọn dẹp đổi mới Thanh Dương Tông từ trên xuống dưới, người nên đuổi thì đuổi, người nên hàng thì hàng, lúc thu đồ đệ cũng nghiêm cẩn hơn rất nhiều, chỉ lưu lại hạng người bền chắc như thép, tinh thần phấn chấn, có thể nhìn ra được, hắn kỳ thật vẫn luôn chuẩn bị cho lúc này, Thanh Dương Tông lần này nếu không khá lên, vậy thì đúng là...
Đương nhiên, Thanh Dương Tông hiện giờ, vấn đề lớn nhất vẫn là thiếu một số cao thủ nhân vật chính thực sự.
Mình có thể gánh vác trách nhiệm này, nhưng dù sao cũng không thể ở lâu!
Quan Ngạo cũng có tư cách này, nhưng Phương Nguyên lại lo lắng để một mình hắn ở lại.
Thế là, Phương Nguyên liền cố ý mời tới một số đệ tử trong môn, đều tự truyền pháp, trong đó có một số người là vì nhân tình trước kia, nhưng cũng có một số lại là chỉ điểm cho sơn môn, hy vọng sơn môn có thể minh bạch, những người này tâm tính đều tốt, thiên tư cũng cao, nếu bồi dưỡng tốt, đợi cho tới lúc bọn họ trưởng thành, Thanh Dương Tông nhất định sẽ nghênh đón một thời khắc huy hoàng chưa từng có!
Làm xong những việc này, mình cũng hết trách nhiệm.
Tất cả đã dặn dò rõ ràng, Phương Nguyên để cho đám người tông chủ và trưởng lão tiên môn nghị luận, bản thân thì ra khỏi điện.
Khi về tới tiểu lâu, chỉ thấy dưới ánh trăng, Lý Hồng Kiêu đang ngồi trên ghế mà hắn bình thường hay ngồi, Quan Ngạo ngồi ở bên cạnh, nhưng vẫn cao hơn nàng ta một cái đầu, bên cạnh là hai cung nữ đang pha trà, Bạch Miêu thì nằm phơi bụng trên mái nhà, Toan Nghê thì ngồi xổm dưới đất, ôm một miếng xương không biết là xương gì cắn ăn, bộ dạng an hòa.
- Xử lý xong rồi à?
Cảm nhận được khí tức của Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi một câu.
- Xong rồi!
Phương Nguyên đi tới, ngồi xuống một cột cây bên cạnh, nói:
- Sao ngươi vẫn chưa đi?
Lý Hồng Kiêu lườm hắn một cái, thong dong điềm tĩnh nói:
- Con người ngươi đó, đã nói bản cung là đến Vân Châu du lịch, kết quả ngươi thân là bạn tốt của bản cung, suốt ngày chỉ lo xử lý chuyện trong tiên môn, không dẫn ta đi chơi, tận chút tình địa chủ, hiện giờ lại chê ta ở lại chỗ ngươi lâu, giục ta mau đi đi à?
Phương Nguyên tiếp nhận trà cung nữ dâng, uống một ngụm, nói:
- Lúc trước quả thật là không có thời gian!
Lý Hồng Kiêu nói:
- Vậy hiện tại thì sao?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Hiện tại chắc sắp rảnh rồi?
Lý Hồng Kiêu nghe hắn nói vậy, thờ ơ nhìn lên trời, nói:
- Bọn họ nói như thế nào?
Phương Nguyên cười cười:
- Nhìn ra được bọn họ rất tức giận, nhưng cũng không phạt ta, chỉ bảo ta về tiên môn chờ!
Lý Hồng Kiêu nghe vậy, bất động thanh sắc, thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi vượt giới hạn rồi.
Phương Nguyên nghe vậy không cho là đúng, chỉ cười cười.
Hắn tất nhiên biết, Lý Hồng Kiêu nói đúng, mình quả thật đã vượt giới.
Lúc ấy mình đuổi giết Chu Linh Đồng mười vạn dặm, cuối cùng vẫn giết chết hắn, trong lòng cũng bỏ xuống được một viên đá to.
Nhưng chuyện này, không nghi ngờ gì nữa cũng trở nên ầm ĩ!
Chu Linh Đồng dù sao cũng là ám tử của Tiên Minh, là người có thân phận trong Tiên Minh, cho dù là mình tra ra nội tình đen tối của Âm Sơn Tông, nhưng trên trình độ nào đó, cũng phạm tới tối kỵ của Tiên Minh, chỉ là vì chuyện Âm Sơn Tông quá ầm ĩ, lại khơi dậy sự tức giận của nhiều người như vậy, bởi vậy Tiên Minh cũng không tiện công khai bắt mình, nhưng không nghi ngờ gì nữa, chuyện này, mình chung quy vẫn phải trả giá một chút.
Trong mấy ngày này, hắn sửa sang lại tất cả thần thông chủ pháp, chính là đang đợi kết quả của Tiên Minh.
Lý Hồng Kiêu trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn hắn:
- Có hối hận không?
Phương Nguyên nói:
- Nếu không thể giết chết hắn, vậy ta nhất định sẽ hối hận!
Lý Hồng Kiêu thở dài:
- Không phải trải qua chuyện Âm Sơn Tông, ta cũng không biết ngươi lại tàn nhẫn như vậy!
Phương Nguyên cười khổ một tiếng, nói:
- Vậy ngươi trước kia cảm thấy ta thế nào?
Lý Hồng Kiêu cúi đầu nghĩ nghĩ, nói:
- Con mọt sách?
Phương Nguyên không nói gì, một lát sau mới nói:
- Ngươi quả nhiên là lớn lên trong thâm cung!
Hai người nói chuyện câu được câu chăng, chậm rãi uống trà, không khí cũng không hòa hợp cho lắm.
Một lát sau, cũng không còn gì để nói, liền chỉ uống trà.
Lý Hồng Kiêu chuẩn bị rất lâu, mới thản nhiên như không nói:
- Thì ra ngươi cũng có giao tiếp với Nam Hải Vong Tình Đảo!
Bình luận facebook