-
Chương 1001-1005
Chương 1001 Trời hạ tàn phiến (2)
Thanh Dương tông chủ thở dài, nói:
- Ngươi đã lập hạ công lớn cho Thanh Dương, bí mật này, nên có một phần của ngươi!
Phương Nguyên nghe tông chủ nói năng thành khẩn, nhất thời cũng có chút do dự.
Hắn trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu nói:
- Tông chủ suy xét kỹ chưa?
Trần Huyền Ngang cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu chưa suy xét kỹ, sao lại dẫn ngươi tới đây?
Phương Nguyên liền gật đầu.
Hắn thực sự cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, quả thật muốn xem bên trong động phủ này có gì.
Tông chủ thấy thế, thở dài một tiếng, đi lên trước.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đá rất cổ xưa, cắm vào trong một lỗ thủng không dễ phát giác ở bên trái động phủ, sau đó lại lấy ra hai chiếc khác, là hai chiếc lúc trước Tần trưởng lão và Thái Thạch trưởng lão đưa cho hắn, cũng cắm vào hai lỗ khác.
Một chiếc cuối cùng, lại là Vân trưởng lão lấy, cắm vào trong lỗ thủng cuối cùng.
Làm xong tất cả, tông chủ phân biệt vặn bốn chiếc chìa khóa, sau đó liền thấy trên cửa đá động phủ, xuất hiện một pháp trận khí cơ cổ xưa, sau đó hắn chậm rãi vận chuyển một thân pháp lực, bức ra một giọt tinh huyết, chậm rãi nhỏ vào trong pháp trận.
Lại qua hồi lâu, mới nghe trong pháp trận có tiếng cơ quan vận chuyển.
Cửa động phủ lặng lẽ mở ra.
Bên trong không có ánh sáng, tối om như miệng cự thú.
- Vào đi!
Tông chủ đi trước dẫn đường, dẫn Phương Nguyên vào, Vân trưởng lão thì trực tiếp ở lại gác cửa động.
Nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của bọn họ, Phương Nguyên không khỏi có chút khẩn trương, ngưng thần quan sát chung quanh.
Lại thấy động phủ này không lớn, chỉ giống như động phủ tiên gia bình thường, trong có phòng đan, phòng sách, còn có một số giá sách, chỉ là sách bên trên đã được chuyển đi, chỉnh thể lộ ra vô cùng cổ xưa, tuy bên ngoài động phủ có cấm trận chống bụi, nhưng bên trong vẫn có một số nơi phủ đầy bụi, có thể thấy đã rất nhiều năm rồi không ai tiến vào.
Ở đây mình có thể nhìn thấy gì?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn về phía tông chủ, trong lòng có chút nghi hoặc.
Mà tông chủ thì trầm mặc không nói gì, một đườngdẫn theo Phương Nguyên đi tới cuối động phủ, lại thấy trên giường ngọc huyền băng phủ đầy bụi bặm, đặt một tảng đá cũ nát, phạm vi chừng ba thước, bên trên chi chít vết rạn, mơ hồ thấy được một số chữ, vừa nhìn một cái liền cảm thấy là một tảng đá cực kỳ bình thường, giống như thuận tay dùng đá đen khắc thành, không có chỗ gì đặc thù.
- Đây là?
Phương Nguyên nhìn một lúc, không nhìn ra có gì đặc biệt, kinh ngạc quay sang Trần Huyền Ngang.
- Mỗi tiên môn truyền thừa lâu đời đều có bí mật riêng, Thanh Dương Tông chúng ta cũng không ngoại lệ!
Sắc mặt tông chủ Trần Huyền Ngang đầy ngưng trọng, nói khẽ:
- Theo tông chủ các đời của Thanh Dương Tông chúng ta truyền lại, tảng đá này là một tàn phiến đã tổn hại từ đại kiếp ba ngàn năm trước rơi xuống, vẫn được nắm trong tay Thanh Dương Tông, trên trình độ nào đó mà nói, đây cũng là nguyên nhân Thanh Dương Tông trước giờ luôn có thể ngồi vững trên vị trị đệ nhất đại đạo thống Vân Châu.
Nói đến đây, thanh âm lại trở nên thâm trầm, ngưng trọng nói:
- Trước đây, từng có mấy vị tông chủ, hoặc là đại trưởng lão có được lĩnh ngộ nào đó trên tảng đá này, thực lực tăng mạnh, dựa vào một thân huyền pháp, có thể xưng bá một châu.
- Có được lĩnh ngộ?
Phương Nguyên nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Vậy vì sao không lưu truyền xuống?
Trong lòng không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ trừ tứ đại huyền công và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, Thanh Dương Tông còn có truyền thừa khác?
- Không truyền được...
Tông chủ Thanh Dương Tông cười khổ nói:
- Có một vị tông chủ từng nói, bí mật bên trên tảng đá này không thể truyền thừa, chỉ có thể truyền tâm, bởi vậy, môn tuyệt học này chưa từng thấy ở văn tự, chỉ có thể do các tông chủ và đại trưởng lão tự mình cảm ngộ....
Phương Nguyên có chút tò mò:
- Vậy tông chủ ngươi...
Mặt tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang đỏ lên, nói:
- Vừa rồi nói từng có mấy vị tông chủ và có được lĩnh ngộ từ trên tảng đá này, đó cũng chỉ là biểu thị thôi, vẫn có rất nhiều người không ngộ được, lão phu chỉ là một trong số đó.
Nói đến đây, lại không nhịn được bổ sung một câu:
- Bọn Vân trưởng lão, Tần trưởng lão cũng đều thất bại!
- Ừ...
Phương Nguyên gật đầu, không nói gì nữa, tông chủ lập tức thở phào.
Tông chủ Trần Huyền Ngang thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi từng nói ba tháng sau sẽ tới Côn Luân, nhưng chỉ tiếc, để tuyệt hậu hoạn vĩnh viễn cho tiên môn, ngươi lại mất đi tạo hóa rất lớn này, thân là tông chủ, ta rất đau lòng, lại không cam lòng, nhưng bất kể là như thế nào, Côn Luân Sơn đã không đi được, Thanh Dương Tông chúng ta luôn muốn trao cho ngươi tất cả, nghĩ tới hiện giờ, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và tứ đại huyền công, ngươi đã tu luyện rất có hỏa hậu, không thua gì mấy lão gia hỏa chúng ta, cái duy nhất có thể cho ngươi chính là tạo hóa này!
Phương Nguyên nghe ra ý muốn bồi thường trong lời nói của Trần Huyền Ngang, lại cười cười:
- Đó vốn là tự ta chọn mà!
Vừa nói vừa nhìn về phía tảng đá, nói:
- Có điều ta quả thật rất hiếu kỳ về tảng đá này...
Biết trong tảng đá này ẩn chứa bí mật như vậy, trong lòng hắn tất nhiên cũng không dám chậm trễ, từ từ ngồi xuống, quan sát tảng đá một lúc, càng nhìn càng hoài nghi, theo bản năng vươn tay ra, cầm nó vào tay, nhìn đi nhìn lại.
- Ái chà, cẩn thận đừng có đánh rơi...
Tông chủ Trần Huyền Ngang kinh hãi, theo bản năng chuyện vươn tay ra đỡ.
Phương Nguyên cười bất đắc dĩ:
- Đây có phải đồ sứ đâu, việc gì phải lo lắng thế?
Áng áng trong tay, cũng cảm thấy vào tay có chút trầm trọng, lành lạnh, nhưng rõ ràng không có cấm chế hoặc là bí mật khác, thế là liền có chút tò mò, lật nó lại, sau đó quan sát kỹ văn tự bên trên, càng nhìn càng hoài nghi.
Chương 1002 Tảng đá không hoàn chỉnh (1)
- Chữ triện cổ xưa.
Sau đó Phương Nguyên ngây ra một thoáng, có thể nhận ra được, đây là một loại văn tự vô cùng cổ xưa.
Hơn nữa loại văn tự này hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
- Không sai, là chữ triện cổ xưa, cũng chính là tiên văn trong truyền thuyết.
Thanh Dương tông chủ thở dài một tiếng, nói:
- Trải qua vô số năm, văn tự bên trên sớm đã được các tiền bối tham ngộ ra đại bộ phận, đều ghi lại trên thẻ tre bên cạnh, nếu ngươi xem, chắc hẳn cũng sẽ biết được!
Phương Nguyên theo lời cầm lấy thẻ tre bên cạnh, mở ra xem, liền thấy bên trên viết mấy hàng chữ:
- Đạo trời, tổn hại có thừa mà không tu bổ được, đạo của người thì không phải vậy, không hao tổn mà lại dư thừa, ai có thể lấy cái thừa dâng cho thiên hạ, chính là đạo giả...
Xem một lúc, sắc mặt hắn dần dần trở nên ngưng trọng:
- Đây là nội dung nửa đoạn sau của chương thứ bảy mươi bảy trong Đạo Nguyên Chân Giải.
Thanh Dương tông chủ gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Cố Tùng thái sư thúc trước khi chết một mực mang theo tảng đá này ở bên cạnh, hắn muốn mượn nó để phá giải bí mật của Đạo Nguyên Chân Giải, nhưng chỉ tiếc, hắn vẫn thất bại!
Một tảng đá vừa sứt mẻ vừa bình thường như vậy, lại chính là bí mật khiến Thanh Dương Tông từng rất cường đại?
Trong lòng Phương Nguyên ít nhiều cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Kỳ thật hắn lúc trước cũng từng nghĩ, Thanh Dương Tông trước đây thân là đệ nhất đại tiên môn Vân Châu, bất kể là nội tình hay là truyền thừa, đều có một chút chênh lệch với Âm Sơn Tông, tuy trong đây khẳng định có nguyên nhân do nghênh chiến yêu ma mà bị hao tổn từ ngàn năm trước, nhưng nguyên nhân này lại không thể hoàn toàn giải thích vấn đề khác, dù sao, trải qua chiến dịch đó, Thanh Dương Tông bị đoạn tuyệt không ít truyền thừa, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết được xưng là mạnh nhất vẫn còn lưu truyền, nhưng sau khi mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại cảm thấy pháp này không thể giải thích được tất cả vấn đề.
Nếu hắn không tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, không có Thiên Diễn Thuật, hoặc là về sau không du lịch mấy năm ở bên ngoài, chỉ từng bước mà đi trong tiên môn, hắn chắc đã kết thành nửa bước Thiên Đạo Trúc Cơ, hoặc là Ngũ Hành Trúc Cơ, sau đó lúc kết đan, thành tựu cao nhất là Kim Đan, cứ như vậy mất mấy chục năm, hoặc là hơn trăm năm, có lẽ có thể trở thành đại tu Kim Đan ít có địch thủ một phương.
Như vậy cũng không tồi, nhưng dường như vẫn chưa đủ để khiến Thanh Dương Tông ngồi vững trên vị trí đệ nhất tiên môn Vân Châu.
Cho nên lúc trước, hắn liền nghĩ, Thanh Dương Tông có lẽ có truyền thừa khác.
Có điều đám người tông chủ không nói, hắn cũng không hỏi, chỉ cho rằng truyền thừa đó đã đoạn tuyệt.
Không ngờ, đám người tông chủ vào lúc mình mất mát nhất, bỗng nhiên cho hắn một đáp án!
- Tông chủ, ta muốn nghiên cứu kỹ tảng đá này!
Phương Nguyên cân nhắc một hồi, quay đầu nói với tông chủ Trần Huyền Ngang.
Trần Huyền Ngang gật đầu, nói:
- Ta dẫn ngươi tới đây cũng là muốn để ngươi nghiên cứu cho kỹ, trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại đây đi, ta và Tần trưởng lão, Vân trưởng lão, Thái Thạch trưởng lão sẽ thay phiên thủ quan cho ngươi, ngươi không cần lo chuyện khác, nơi này cũng có rất nhiều bút ký về nghiên cứu tảng đá này và Đạo Nguyên Chân Giải mà Cố Tùng thái sư thúc lưu lại, vừa hay có thể giúp ngươi tham ngộ, nghe nói phía tây có Hắc Ám Chi Chủ xuất thế, ngộ ra bí mật của Đạo Nguyên Chân Giải, có thể thấy được Đạo Nguyên Chân Giải thực sự có thật, cái mà Cố Tùng thái sư thúc có được là giả...
Vừa nói vừa đi ra ngoài, chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu dặn dò:
- Đừng gõ ra xem nhé!
Phương Nguyên bất đắc dĩ, gật đầu nói:
- Ta biết mà!
Tông chủ đi ra, để lại một mình Phương Nguyên trong động phủ yên tĩnh.
Phương Nguyên thở hắt ra một hơn, trầm tĩnh một phen, sau đó bắt đầu quan sát kỹ tảng đá này, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, trong lòng loáng thoáng có một suy đoán, thứ tương tự với tảng đá này hắn quả thật đã từng thấy rồi.
Lúc trước ở trong Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, hắn đi theo Bạch Miêu tiến vào một không gian kỳ dị, ở đó phát hiện một khối Tội Nhân Bi, bên trên cũng viết chữ triện cổ tương tự, chỉ là đối với những chữ triện cổ này, hắn không nhận ra được đầy đủ, chỉ nhận được vài chữ, về sau hắn đều ghi nhớ lại nội dung trên bia đá, cũng từng đi tìm một số điển tịch để đối chiếu, nhưng đáng tiếc là, chữ triện thực sự quá cổ xưa, cổ xưa tới mức nền văn minh đó đã bị người ta quên đi rồi, càng đừng nói tới còn có người đọc được những chữ này.
Hắn lật xem điển tịch một lượt, cũng nhiều nhất chỉ có thể phát hiện một số tiền bối lão tu có sở trường nghiên cứu, có thể phá giải ra mấy chữ ít ỏi, cũng chính là một số chữ đơn giản mà hắn từng thấy, căn bản không có trợ giúp gì nhiều cho việc phá giải nội dung trên bia đá.
- Nếu đúng là giống với Tội Nhân Bi đó, bên trên sao có thể ẩn chứa thần thông gì?
Phương Nguyên nhíu mày.
Ngay cả Tội Nhân Bi hoàn chỉnh hắn cũng thấy rồi, bên trên không có thần thông gì cả.
Cũng chỉ có Hắc Ám Ma Tức vô tận bị trấn áp phía dưới là tương đối đáng sợ!
Lật xem bút ký Cố Tùng thái sư thúc lúc trước lưu lại, phát hiện bên trên phần lớn là phiên dịch chữ triện cổ xưa trên tảng đá, thấy hắn khảo chứng kỹ càng, nghĩ chắc là chuẩn xác, chỉ có điều phần lớn lại là một số suy đoán lung tung, đại bộ phận đều nhằm vào Đạo Nguyên Chân Giải, nếu không phải Phương Nguyên tận mắt nhìn thấy, thực sự không biết lão nhân gia còn có nhiều ý tưởng lạ lùng như vậy.
Chương 1003 Tảng đá không hoàn chỉnh (2)
Có điều, đều là giả...
Bởi vì Phương Nguyên biết, quá trình mình có được Đạo Nguyên Chân Giải không xảo diệu như vậy!
Trên thực tế, hắn tới hiện tại, cũng không biết mình có được Đạo Nguyên Chân Giải thế nào.
Mà mình không biết làm thế nào có được Đạo Nguyên Chân Giải, đương nhiên cũng không biết vị Hắc Ám Chi Chủ kia là có được như thế nào.
Nghĩ kỹ lại, lúc trước mình sinh ra cảm ứng đối với Đạo Nguyên Chân Giải, chắc là trước khi tiến vào tiên môn, thậm chí là trước cả đại khảo của Tiên Tử Đường, khi đó hắn đọc nhiều kinh văn, quá mệt mỏi, sinh ra một loại ảo tượng mơ hồ, khi nửa ngủ nửa tỉnh, liền cảm ứng được kinh văn có cộng hưởng với tâm thần của mình, đang xao động, giống như núi lửa ấp ủ, bộc phát ra lực lượng to lớn!
Mà thực sự có được là khi tiến vào tiên môn, lại nhìn thấy Đạo Nguyên Chân Giải đó.
- Đạo Nguyên Chân Giải, rốt cuộc là gì?
Một lúc Phương Nguyên đang khổ sở suy nghĩ, thủy chung có chút không đoán ra nổi.
Trong động phủ này, hắn ở lại chừng bảy tám ngày, nhớ lại bút ký và tâm đắc mà Cố Tùng thái sư thúc lưu lại, ngay cả mỗi một chữ trên tảng đá cũng đều nhớ kỹ, hơn nữa không chỉ nhớ hàm nghĩa của những chữ này, mà còn khắc sâu bút họa và kiểu chữ của chữ triện cổ ở trong đâu, không thể quên đi được.
Chỉ là đối với lĩnh ngộ thần thông mà tông chủ nói, lại thủy chung không có kết quả gì.
- Chẳng lẽ mình cũng vô duyên với tảng đá này, cho nên không có được tạo hóađó?
Trong lòng Phương Nguyên cũng đành bất lực mà sinh ra suy nghĩ này.
Hắn quả thật đã xem kỹ tảng đá này từ trong ra ngoài, thậm chí vết rạn bên trên cũng dùng trận lý mà cân nhắc, nhưng hoàn toàn không có được gì, như vậy, ngay cả hắn có đôi khi không nhịn được mà sinh ra một ý tưởng:
- Có nên gõ ra xem không?
Nhưng nếu mình thật sự gõ ra, tông chủ nhất định sẽ liều mạng với mình, cho nên hay là thôi đi.
Đến một ngày về sau, Bạch Miêu không ngờ cũng thản nhiên như không xuất hiện ở nơi này.
Nghĩ tới đám người tông chủ đều canh giữ động phủ này một cách sâm nghiêm, ngoài tầng tầng đại trận, còn có bọn họ tự mình trấn thủ, e là ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, nhưng miêu huynh này vẫn nghênh ngang xuất hiện, thật sự vô cùng ngạc nhiên, có điều Phương Nguyên đã sớm thấy nhiều chuyện thần dị phát sinh trên người miêu huynh này, cho nên cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhớ tới Bạch Miêu này dường như nhận biết Tội Nhân Bi đó, liền bảo nó đến nhìn một chút, kết quả thấy Bạch Miêu này nhìn thấy tảng đá, trong ánh mắt lại lộ ra một loại bộ dạng hả giận, sau đó liền nghênh ngang vẫy đuôi mà đi.
Cái này không giống như là tới đây xem tảng đá, mà là tới đây xem thử Phương Nguyên có còn sống hay không.
Phương Nguyên bất đắc dĩ, đành phải vào ngày thứ mười thì dứt khoát rời khỏi động phủ này.
- Nhanh như vậy đã ra rồi à?
Canh giữ ngoài động phủ chính là tông chủ và Vân trưởng lão, thấy Phương Nguyên đi ra, đều có chút bất khả tư nghị, tông chủ nói:
- Trước kia người có được tảng đá này, ít nhất cũng dốc lòng nghiên cứu ở trong mấy năm, ngươi vội vã ra ngoài như vậy làm gì?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Nhìn mà hiểu thì sẽ hiểu ngay, nhìn không hiểu thì mãi cũng không hiểu, việc gì phải lãng phí thời gian?
Tông chủ nghe thấy những lời này, cũng có chút mất mát, nhưng không khuyên nữa.
Hắn cũng nhớ lại, trước kia trong những tiền bối từng từ trong tảng đá này tham ngộ ra lĩnh ngộ nào đó mà thực lực tiến nhanh, quả thật đại đa số đều là không quá lâu đã có kết quả rồi, cũng đúng như hắn nói, người một tấc cũng không rời tham ngộ mấy năm, ngược lại đều là thất bại, lúc ấy hắn vừa trở thành tông chủ, ước chừng tham ngộ ba năm...
Nghĩ như thế, cũng có chút bội phục Phương Nguyên.
- Lý Hồng Kiêu đã đi rồi à?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hành cung ở hậu sơn Thanh Dương Tông, đã không có thần vệ của Cửu Trùng Thiên canh gác, liền cười hỏi.
Tông chủ gật đầu, nói:
- Ngày hôm sau đã đi rồi, có điều để lại một câu cho ngươi...
Phương Nguyên hơi ngây ra:
- Câu gì?
Tông chủ cười khổ một tiếng, nói:
- Con đường phía trước rất dài, cứ chờ xem.
Phương Nguyên cũng ngây ra một thoáng, không nghĩ ra được là ý gì, liền cười nói:
- Vậy cũng chỉ đành chờ xem thôi!
Động phủ được đóng lại, phong ấn, bốn chiếc chìa khóa cũng trở lại trong tay tông chủ và ba vị trưởng lão, tông chủ có chút do dự hỏi Phương Nguyên có muốn cầm một chìa khóa không, bởi vì theo quy củ của Thanh Dương Tông, vốn là mỗi một vị trưởng lão từng tới xem tảng đá này, đều có tư cách cầm một chiếc chìa khóa như vậy, có điều Phương Nguyên lại cự tuyệt, sợ mình một ngày nào đó không cẩn thận mà làm mất.
Tông chủ cũng không có nhiều yêu cầu, bởi vì quy củ trước kia của Thanh Dương Tông vốn chính là, người từng xem tảng đá này, không những phải cầm một chiếc chìa khóa, hơn nữa còn phải thề độc, cho dù có được truyền thừa hay không, đều phải vĩnh viễn ở lại trong môn mà phục vụ.
Đã là tình huống đặc thù, tất nhiên phải đối đãi đặc thù.
- Ài, nếu ngay cả ngươi cũng không nghiên cứu ra bí mật trên tảng đá này, vậy thì còn ai có thể nữa?
Tông chủ cảm thấy có chút mất mát, ngồi uống trà với Phương Nguyên trong chủ điện, không khỏi lắc đầu tiếc nuối.
Nhìn ra được, hắn quả thật rất không cam lòng.
Trên thực tế, cảm tình của hắn đối với Phương Nguyên vốn rất phức tạp, theo lý thuyết Phương Nguyên không phải một tay hắn dạy ra, nhưng dù sao vận mệnh của Phương Nguyên là vì hắn mới có biến chuyển. Lúc trước hắn chống lại hai áp lực lớn, vẫn muốn bảo vệ Phương Nguyên, thật sự có thể nói là cược một ván, sau đó sự thật chứng minh hắn đã thành công, hồi báo Phương Nguyên mang về cho Thanh Dương Tông, nhiều hơn xa so với tưởng tượng của hắn.
Chương 1004 Vào Lang Gia Các (1)
Một người như vậy, nếu có thể tiếp tục đi nữa, tiền đồ sẽ rộng lớn tới mức nào?
Thế nhưng, Phương Nguyên vào thời điểm mấu chốt của tu hành, cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn ngàn năm khó gặp cứ như vậy không còn nữa.
Bởi vậy hắn không cam lòng, thậm chí còn không cam lòng hơn cả Phương Nguyên.
Hắn lúc này mới làm ra ngoại lệ, cho Phương Nguyên thấy bí mật lớn nhất của Thanh Dương Tông.
Vốn chờ mong có thể mượn bí mật này giúp Phương Nguyên quay lại con đường tu hành, nhưng không ngờ vẫn thất bại.
- Chẳng lẽ đường của đứa nhỏ này thực sự bị chặt đứt ở đây?
Hắn nghĩ tới điểm này, trong lòng liền cảm thấy có chút khó chịu, nhưng trên mặt lại giả vờ thoải mái, cười nói với Phương Nguyên:
- Không hiểu thì thôi, trong giới tu hành, không thiếu nhất chính là cơ duyên tạo hóa, ngươi là người có đại khí vận, chẳng lẽ lại sợ tương lai không tìm thấy con đường tu hành à, không bằng cứ ở lại tiên môn, dốc lòng tu hành một đoạn thời gian rồi tính sau.
- Vậy cũng không cần!
Phương Nguyên nghe ra ý trấn an trong lời nói của tông chủ Thanh Dương Tông, cười cười lắc đầu:
- Ta cũng nên đi rồi!
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang hơi ngẩn ra:
- Đi đâu?
- Về Trung Châu, nhận phần thưởng nên thuộc về ta, tìm con đường của ta.
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Dù sao, trong giới tu hành có vô số cơ duyên tạo hóa, nhưng không phải là tự dưng từ trên trời rơi xuống!
Trước khi đi, Phương Nguyên tới vùng nông hôn ở huyện Thanh Lương một chuyến, bái phỏng lão sư Chu tiên sinh của mình.
Hắn không vừa về đã lập tức tới ngay, là vì để xứ lý xong một số chuyện của Thanh Dương Tông, dù sao muốn gặp Chu tiên sinh, cũng phải có chút gì đó trong tay, mà tất cả những gì mình làm cho Thanh Dương Tông, cũng coi như là lễ vật cho Chu tiên sinh.
Có điều mấy năm không gặp, Chu tiên sinh hiện giờ tóc đã cơ hồ bạc trắng, nhưng tinh thần lại càng lúc càng tốt.
Nói đến cũng lạ, sau khi Âm Sơn Tôn bắt đầu động thủ, Thanh Dương Tông một mực muốn mời Chu tiên sinh tới sơn môn tu hành, nhưng Chu tiên sinh lại không chịu,vẫn cố chấp ở lại thôn quê, có điều trong mấy năm này, thế gia tu hành ở ngoại vi Thanh Dương Tông cũng vậy, đệ tử xuất sơn cũng thế, không biết có bao nhiêu người bị ám sát, nhưng Chu tiên sinh lại vẫn yên lành, trong đây, tất nhiên có nguyên nhân Thanh Dương Tông vẫn âm thầm phái cao thủ bảo hộ, cũng có một bộ phận là những người đó muốn giữ Chu tiên sinh lại, đợi tới cuối cùng mới dùng để đối phó Phương Nguyên.
Chỉ có điều, bọn họ không đợi được tới lúc vận dụng con bài này, đã bị Phương Nguyên tiêu diệt rồi.
- Ha ha, tiểu tử, ta biết ngươi không hổ là đứng đầu tiên bảng.
Chu tiên sinh nhìn thấy Phương Nguyên, câu đầu tiên là cười khen, vỗ vỗ vai Phương Nguyên.
Xem ra, hắn vô cùng hài lòng với những gì Phương Nguyên đã làm.
Thủ chính tru tà, diệt cỏ tận gốc,những đạo lý này vốn là hắn dạy cho Phương Nguyên!
Về phần cảnh giới tu hành của Phương Nguyên hiện giờ, vậy càng khiến hắn hài lòng hơn, trên trình độ nào đó mà nói, kỳ thật đã vượt quá trình độ mà Chu tiên sinh có thể lý giải, nhưng Chu tiên sinh cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn từ rất lâu trước đã nói với Phương Nguyên, nếu hắn có thể thi đậu hạng nhất trong các học sinh của bảy quận Việt Quốc, như vậy hắn chính là đứng đầu toàn bộ, đây là sự thật không ai có thể phủ nhận...
Nếu là đứng đầu, có thành quả tu hành như hiện nay thì có gì mà đáng ngạc nhiên?
Ở trong nhà Chu tiên sinh một đêm, uống hết một vò Lê Hoa Bạch Chu tiên sinh giấu dưới gầm giường, Phương Nguyên liền cáo từ, trước khi đi để lại mấy viên đan dược mà mình tỉ mỉ luyện chế, hy vọng Chu tiên sinh có thể sống lâu hơn một chút, nhìn thấy mình lợi hại hơn!
Rồi tới về sau, một chiếc pháp chu, chậm rãi bay lên không, nhắm thẳng tới Trung Châu!
Thanh Dương Tông và Việt Quốc tứ đại tiên môn đều có người đến tiễn, mà trưởng lão, các vị đệ tử quen biết trong môn cũng đều lưu luyến không rời, đứng kín nửa hư không, trong ánh mắt nhìn về phía pháp chu của Phương Nguyên, vừa có cảm kích, vừa có thương xót, vừa có bịn rịn...
Nhưng Phương Nguyên không nói gì, chỉ đứng ở đuôi thuyền, từ xa thi lễ.
Người tu hành của các đại tiên môn cũng đồng thời từ xa thi lễ với hắn.
Rồi tới về sau, Phương Nguyên liền về trong pháp chu, điều khiển bay về hướng đông.
Không có gì phải cáo biệt, cũng không có gì phải khóc!
Con đường tu hành đằng đẵng vô tận, làm sao có chỗ cho nhiều lưu luyến không rời như vậy?
Tu hành cũng là con đường, là con đường thì cứ đi là được!
...
Tới như nào thì về như thế, chỉ là trên pháp chu rộng rãi như vậy, bỗng nhiên thiếu đi Quan Ngạo cầm bánh lái, mất đi Toan Nghê chạy trước chạy sau vuốt mông ngựa, Phương Nguyên và Bạch Miêu nhất thời cũng cảm thấy vắng vẻ, bất đắc dĩ, Phương Nguyên đành phải tự điều chỉnh bánh lái, sau đó nấu một ấm trà, mình một chén, Bạch Miêu một chén, không nói gì chậm rãi mà uống.
Nhìn mây trôi nhanh chóng rút về phía sau ngoài pháp chu, Phương Nguyên cũng từ từ sắp xếp lại kế hoạch của mình.
Côn Luân Sơn thì không được đi, cũng không có được tiên pháp sắp tới tay, thậm chí là cả thiên công, nhưng trong lòng hắn cũng không hề tuyệt vọng, bởi vì đây vốn chính là cơ hội ngoài dự liệu của mình, có hay không có, đều không đáng để mình quá thương tâm hao tổn tinh thần!
Hắn cũng cảm thấy may mắn, cơ hội tiến vào Lang Gia Các đọc sách vẫn còn.
Trải qua đạo chiến trước đó, hắn lĩnh ngộ Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết càng sâu hơn nhiều, về sau trong đạo chiến học trộm được rất nhiều pháp môn và thần thông biến hóa, dung nhập vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cuối cùng tu luyện quán thông, ngộ ra Huyền Hoàng Nhất Tiễn.
Chương 1005 Vào Lang Gia Các (2)
Trên trình độ nào đó mà nói, điều này đã khiến pháp môn của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cao thâm hơn một tầng.
Hiện giờ tính ra, hắn cũng đã chính thức bước vào cảnh giới Kim Đan trung cấp.
Muốn tiếp tục đề thăng tu vi, vậy không có biện pháp khác, trừ tiếp tục ngưng luyện một thân pháp lực, ôn dưỡng Tử Đan ra, chính là đi tham ngộ nhiều thần thông pháp môn hơn, bất luận lớn nhỏ, chỉ cần nắm giữ được nhiều biến hóa hơn, dung nhập vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tu vi của hắn sẽ càng cao, nếu có thể đề thăng biến hóa trong đây đến vô cùng, lúc đó sẽ có biến hóa gì?
Phương Nguyên hiện giờ vẫn chưa dám nghĩ quá nhiều.
Nhưng theo lý thuyết, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thôi diễn ra quyển thứ hai, chính là thành thần pháp!
Về phần có thể tiếp tục đề thăng, hóa thành tiên pháp hay không, vậy thì phải xem hắn rốt cuộc có thể học được gì ở Lang Gia Các.
Trên đường đi không có phong ba, Phương Nguyên rất thuận lợi, sau nửa tháng, về tới gần Trung Châu Vấn Đạo Sơn.
Vốn có thể lại vào Xích Thủy Đan Khê để ở, nhưng nghĩ đến mình hiện giờ cũng coi như đang xảy ra chuyện, lại gặp cố nhân, e là phải phí rất nhiều miệng lưỡi, thế là Phương Nguyên trực tiếp dừng chân ở một tòa thành trì phụ cận, sau đó sáng sớm hôm sau, thay một thân xiêm y, đi tới Thanh Ngô Thư Viện cách Vấn Đạo Sơn không xa, đây là một trong thất đại thư viện dưới trướng Lang Gia Các, mà viện chủ Ô Mộc tiên sinh là người lúc trước đã ban cho Phương Nguyên thủ lệnh được tiến vào Lang Gia Các đọc sách một năm rưỡi, hiện giờ tới rồi, tất nhiên phải đi tìm hắn.
Thanh Ngô Thư Viện nằm trong một mảng sơn thủy thấp thoáng, nằm kề Xích Thủy Tiên Thành, Phương Nguyên sau khi đưa thủ lệnh cho đồng nhi giữ cửa, liền đứng ở cửa viện mà chờ, cũng không phải chờ quá lâu, đồng nhi đó liền đi ra, mời Phương Nguyên vào trong thư viện nói chuyện.
- Chuyện của ngươi, ta đã nghe nói.
Đại viện chủ Thanh Ngô Thư Viện Ô Mộc tiên sinh ở trong thư phòng nhìn thấy Phương Nguyên, liền cười nói:
- Dưới cơn giận dữ, hủy đại tiên môn tọa trấn một châu, còn trảm sát ám tử mà Tiên Minh tốn bao tâm bồi dưỡng ra, chuyện này vô cùng ầm ĩ, họa này cũng đủ lớn, ngươi lại vẫn có thể yên lành tới đây, xem ra Tiên Minh quả nhiên là tiếc tài.
Phương Nguyên đành phải thi lễ, nói:
- Vãn bối hổ thẹn!
- Không cần hổ thẹn!
Ô Mộc tiên sinh xua tay nói nói:
- Người trẻ tuổi có chút huyết khí là tốt, Âm Sơn Tông đó đến lúc này vẫn còn luyện chế tà thi, cũng là đáng chết, về phần Tiên Minh ám tử mà ngươi trảm sát, ha ha, Tọa Sư của hắn chắc chính là Lục Dương Chân Nhân, nhất mạch của bọn họ làm việc xưa nay nghiêng về tà đạo, lão phu rất không thích, ngươi giết ám tử hắn bồi dưỡng ra, cũng là cho hắn một bài học!
Đối với Tọa Sư của Chu Linh Đồng rốt cuộc là ai, bối cảnh như thế nào, Phương Nguyên không hề biết.
Lúc này nghe Ô Mộc tiên sinh nói, hắn cũng không tiện trả lời, chỉ thầm ghi nhớ cái tên này.
Ô Mộc tiên sinh nói:
- Nếu Tiên Minh không động tới ngươi, chứng tỏ quả thật có lòng ái tài, ngươi vì sao không nắm lấy thời gian, nghĩ biện pháp lập thêm chút công đức, có lẽ có thể thuyết phục được Tiên Minh lại cho phép ngươi vào lại Côn Luân Sơn, vì sao lại muốn tới Lang Gia Các lãng phí một năm rưỡi thời gian, điển tịch trong Lang Gia Các không ít, pháp môn cũng nhiều, nhưng chưa chắc đã có thể so sánh với thứ mà Côn Luân Sơn truyền xuống!
Phương Nguyên nói:
- Tận lực lập công thì không được tính là công đức, vả lại bản thân vãn bối đã được quy củ của Tiên Minh bảo hộ, hiện giờ vi phạm quy củ của Tiên Minh, cũng nên chịu trừng phạt, hiện giờ vãn bối chỉ muốn đọc thêm sách, để tâm cảnh của mình vững vàng hơn!
Ô Mộc tiên sinh nghe vậy, cười ha ha nói:
- Xem ra ngươi đã nghĩ thông rồi, vậy ta dẫn ngươi đi!
Nói xong liền ra khỏi thư phòng, vẫy tay một cái, một nghiên mực ở trên bàn sách liền bay xuống, đón gió biến to, lại đỡ lấy Phương Nguyên, bay tới Vấn Thương Sơn chỗ Lang Gia Các, Vấn Thương Sơn đó và Vấn Đạo Sơn nằm cạnh nhau, nhìn từ xa, ngoài núi chính là Xích Thủy Đan Khê, Thanh Phong Trận Viện, bảo vệ từng vòng, lại có tam đại thư viện vây hợp, Lang Gia Các thì ở sâu trong Vấn Thương Sơn, có rừng rậm bao quanh.
Bởi vì ngoài núi có Tam Thiên Lý Cấm, bởi vậy lúc trước Phương Nguyên ở Xích Thủy Đan Khê rất lâu, lại chưa thực sự đi vào.
Đến ngoài Vấn Thương Sơn, lại thấy một đạo long môn cao tít trong mây, nhìn giống như một cánh cửa chọc trời, một nửa thì ẩn trong mây mù phía dưới, cũng không biết rốt cuộc là bộ dạng gì...
Ô Mộc tiên sinh đánh ra pháp ấn, vừa muốn dẫn Phương Nguyên vào cửa, lại nghe thấy ở hướng tây bắc truyền đến tiếng tiên nhạc, lại thấy nơi đó có mấy chiếc pháp chu đang bay trong không trung, chung quanh có cung nga múa lượn, đạn tấu tiên nhạc, lại ở trong không trung, không biết có bao nhiêu người vây quanh, đang lưu luyến chia tay, có tiếng reo hò, có tiếng cổ vũ, cũng có ý mong đợi khó có thể giấu đi.
- Ha ha, lần này tới Côn Luân, chí lớn có thể thành, mong Mạnh huynh ngày sau đừng quên chúng ta.
Mơ hồ nghe thấy một tiếng cười dài, cả người Phương Nguyên hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
- Những người này chính là những người sắp tới Côn Luân Sơn à?
Phương Nguyên nhíu mày, quên tính ngày, mình từ Vân Châu quay về, hiện giờ cũng quả thật đến lúc những người nhận được tử chiếu giống như mình xuất phát tới Côn Luân Sơn cầu tiên pháp truyền thừa, cũng không ngờ lại gặp ở đây.
- Ha ha, có hối hận không?
Ô Mộc tiên sinh dường như nhìn ra suy nghĩ của Phương Nguyên, cười ha ha hỏi.
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Không!
Thanh Dương tông chủ thở dài, nói:
- Ngươi đã lập hạ công lớn cho Thanh Dương, bí mật này, nên có một phần của ngươi!
Phương Nguyên nghe tông chủ nói năng thành khẩn, nhất thời cũng có chút do dự.
Hắn trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu nói:
- Tông chủ suy xét kỹ chưa?
Trần Huyền Ngang cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu chưa suy xét kỹ, sao lại dẫn ngươi tới đây?
Phương Nguyên liền gật đầu.
Hắn thực sự cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, quả thật muốn xem bên trong động phủ này có gì.
Tông chủ thấy thế, thở dài một tiếng, đi lên trước.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đá rất cổ xưa, cắm vào trong một lỗ thủng không dễ phát giác ở bên trái động phủ, sau đó lại lấy ra hai chiếc khác, là hai chiếc lúc trước Tần trưởng lão và Thái Thạch trưởng lão đưa cho hắn, cũng cắm vào hai lỗ khác.
Một chiếc cuối cùng, lại là Vân trưởng lão lấy, cắm vào trong lỗ thủng cuối cùng.
Làm xong tất cả, tông chủ phân biệt vặn bốn chiếc chìa khóa, sau đó liền thấy trên cửa đá động phủ, xuất hiện một pháp trận khí cơ cổ xưa, sau đó hắn chậm rãi vận chuyển một thân pháp lực, bức ra một giọt tinh huyết, chậm rãi nhỏ vào trong pháp trận.
Lại qua hồi lâu, mới nghe trong pháp trận có tiếng cơ quan vận chuyển.
Cửa động phủ lặng lẽ mở ra.
Bên trong không có ánh sáng, tối om như miệng cự thú.
- Vào đi!
Tông chủ đi trước dẫn đường, dẫn Phương Nguyên vào, Vân trưởng lão thì trực tiếp ở lại gác cửa động.
Nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của bọn họ, Phương Nguyên không khỏi có chút khẩn trương, ngưng thần quan sát chung quanh.
Lại thấy động phủ này không lớn, chỉ giống như động phủ tiên gia bình thường, trong có phòng đan, phòng sách, còn có một số giá sách, chỉ là sách bên trên đã được chuyển đi, chỉnh thể lộ ra vô cùng cổ xưa, tuy bên ngoài động phủ có cấm trận chống bụi, nhưng bên trong vẫn có một số nơi phủ đầy bụi, có thể thấy đã rất nhiều năm rồi không ai tiến vào.
Ở đây mình có thể nhìn thấy gì?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn về phía tông chủ, trong lòng có chút nghi hoặc.
Mà tông chủ thì trầm mặc không nói gì, một đườngdẫn theo Phương Nguyên đi tới cuối động phủ, lại thấy trên giường ngọc huyền băng phủ đầy bụi bặm, đặt một tảng đá cũ nát, phạm vi chừng ba thước, bên trên chi chít vết rạn, mơ hồ thấy được một số chữ, vừa nhìn một cái liền cảm thấy là một tảng đá cực kỳ bình thường, giống như thuận tay dùng đá đen khắc thành, không có chỗ gì đặc thù.
- Đây là?
Phương Nguyên nhìn một lúc, không nhìn ra có gì đặc biệt, kinh ngạc quay sang Trần Huyền Ngang.
- Mỗi tiên môn truyền thừa lâu đời đều có bí mật riêng, Thanh Dương Tông chúng ta cũng không ngoại lệ!
Sắc mặt tông chủ Trần Huyền Ngang đầy ngưng trọng, nói khẽ:
- Theo tông chủ các đời của Thanh Dương Tông chúng ta truyền lại, tảng đá này là một tàn phiến đã tổn hại từ đại kiếp ba ngàn năm trước rơi xuống, vẫn được nắm trong tay Thanh Dương Tông, trên trình độ nào đó mà nói, đây cũng là nguyên nhân Thanh Dương Tông trước giờ luôn có thể ngồi vững trên vị trị đệ nhất đại đạo thống Vân Châu.
Nói đến đây, thanh âm lại trở nên thâm trầm, ngưng trọng nói:
- Trước đây, từng có mấy vị tông chủ, hoặc là đại trưởng lão có được lĩnh ngộ nào đó trên tảng đá này, thực lực tăng mạnh, dựa vào một thân huyền pháp, có thể xưng bá một châu.
- Có được lĩnh ngộ?
Phương Nguyên nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Vậy vì sao không lưu truyền xuống?
Trong lòng không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ trừ tứ đại huyền công và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, Thanh Dương Tông còn có truyền thừa khác?
- Không truyền được...
Tông chủ Thanh Dương Tông cười khổ nói:
- Có một vị tông chủ từng nói, bí mật bên trên tảng đá này không thể truyền thừa, chỉ có thể truyền tâm, bởi vậy, môn tuyệt học này chưa từng thấy ở văn tự, chỉ có thể do các tông chủ và đại trưởng lão tự mình cảm ngộ....
Phương Nguyên có chút tò mò:
- Vậy tông chủ ngươi...
Mặt tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang đỏ lên, nói:
- Vừa rồi nói từng có mấy vị tông chủ và có được lĩnh ngộ từ trên tảng đá này, đó cũng chỉ là biểu thị thôi, vẫn có rất nhiều người không ngộ được, lão phu chỉ là một trong số đó.
Nói đến đây, lại không nhịn được bổ sung một câu:
- Bọn Vân trưởng lão, Tần trưởng lão cũng đều thất bại!
- Ừ...
Phương Nguyên gật đầu, không nói gì nữa, tông chủ lập tức thở phào.
Tông chủ Trần Huyền Ngang thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi từng nói ba tháng sau sẽ tới Côn Luân, nhưng chỉ tiếc, để tuyệt hậu hoạn vĩnh viễn cho tiên môn, ngươi lại mất đi tạo hóa rất lớn này, thân là tông chủ, ta rất đau lòng, lại không cam lòng, nhưng bất kể là như thế nào, Côn Luân Sơn đã không đi được, Thanh Dương Tông chúng ta luôn muốn trao cho ngươi tất cả, nghĩ tới hiện giờ, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và tứ đại huyền công, ngươi đã tu luyện rất có hỏa hậu, không thua gì mấy lão gia hỏa chúng ta, cái duy nhất có thể cho ngươi chính là tạo hóa này!
Phương Nguyên nghe ra ý muốn bồi thường trong lời nói của Trần Huyền Ngang, lại cười cười:
- Đó vốn là tự ta chọn mà!
Vừa nói vừa nhìn về phía tảng đá, nói:
- Có điều ta quả thật rất hiếu kỳ về tảng đá này...
Biết trong tảng đá này ẩn chứa bí mật như vậy, trong lòng hắn tất nhiên cũng không dám chậm trễ, từ từ ngồi xuống, quan sát tảng đá một lúc, càng nhìn càng hoài nghi, theo bản năng vươn tay ra, cầm nó vào tay, nhìn đi nhìn lại.
- Ái chà, cẩn thận đừng có đánh rơi...
Tông chủ Trần Huyền Ngang kinh hãi, theo bản năng chuyện vươn tay ra đỡ.
Phương Nguyên cười bất đắc dĩ:
- Đây có phải đồ sứ đâu, việc gì phải lo lắng thế?
Áng áng trong tay, cũng cảm thấy vào tay có chút trầm trọng, lành lạnh, nhưng rõ ràng không có cấm chế hoặc là bí mật khác, thế là liền có chút tò mò, lật nó lại, sau đó quan sát kỹ văn tự bên trên, càng nhìn càng hoài nghi.
Chương 1002 Tảng đá không hoàn chỉnh (1)
- Chữ triện cổ xưa.
Sau đó Phương Nguyên ngây ra một thoáng, có thể nhận ra được, đây là một loại văn tự vô cùng cổ xưa.
Hơn nữa loại văn tự này hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
- Không sai, là chữ triện cổ xưa, cũng chính là tiên văn trong truyền thuyết.
Thanh Dương tông chủ thở dài một tiếng, nói:
- Trải qua vô số năm, văn tự bên trên sớm đã được các tiền bối tham ngộ ra đại bộ phận, đều ghi lại trên thẻ tre bên cạnh, nếu ngươi xem, chắc hẳn cũng sẽ biết được!
Phương Nguyên theo lời cầm lấy thẻ tre bên cạnh, mở ra xem, liền thấy bên trên viết mấy hàng chữ:
- Đạo trời, tổn hại có thừa mà không tu bổ được, đạo của người thì không phải vậy, không hao tổn mà lại dư thừa, ai có thể lấy cái thừa dâng cho thiên hạ, chính là đạo giả...
Xem một lúc, sắc mặt hắn dần dần trở nên ngưng trọng:
- Đây là nội dung nửa đoạn sau của chương thứ bảy mươi bảy trong Đạo Nguyên Chân Giải.
Thanh Dương tông chủ gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Cố Tùng thái sư thúc trước khi chết một mực mang theo tảng đá này ở bên cạnh, hắn muốn mượn nó để phá giải bí mật của Đạo Nguyên Chân Giải, nhưng chỉ tiếc, hắn vẫn thất bại!
Một tảng đá vừa sứt mẻ vừa bình thường như vậy, lại chính là bí mật khiến Thanh Dương Tông từng rất cường đại?
Trong lòng Phương Nguyên ít nhiều cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Kỳ thật hắn lúc trước cũng từng nghĩ, Thanh Dương Tông trước đây thân là đệ nhất đại tiên môn Vân Châu, bất kể là nội tình hay là truyền thừa, đều có một chút chênh lệch với Âm Sơn Tông, tuy trong đây khẳng định có nguyên nhân do nghênh chiến yêu ma mà bị hao tổn từ ngàn năm trước, nhưng nguyên nhân này lại không thể hoàn toàn giải thích vấn đề khác, dù sao, trải qua chiến dịch đó, Thanh Dương Tông bị đoạn tuyệt không ít truyền thừa, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết được xưng là mạnh nhất vẫn còn lưu truyền, nhưng sau khi mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại cảm thấy pháp này không thể giải thích được tất cả vấn đề.
Nếu hắn không tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, không có Thiên Diễn Thuật, hoặc là về sau không du lịch mấy năm ở bên ngoài, chỉ từng bước mà đi trong tiên môn, hắn chắc đã kết thành nửa bước Thiên Đạo Trúc Cơ, hoặc là Ngũ Hành Trúc Cơ, sau đó lúc kết đan, thành tựu cao nhất là Kim Đan, cứ như vậy mất mấy chục năm, hoặc là hơn trăm năm, có lẽ có thể trở thành đại tu Kim Đan ít có địch thủ một phương.
Như vậy cũng không tồi, nhưng dường như vẫn chưa đủ để khiến Thanh Dương Tông ngồi vững trên vị trí đệ nhất tiên môn Vân Châu.
Cho nên lúc trước, hắn liền nghĩ, Thanh Dương Tông có lẽ có truyền thừa khác.
Có điều đám người tông chủ không nói, hắn cũng không hỏi, chỉ cho rằng truyền thừa đó đã đoạn tuyệt.
Không ngờ, đám người tông chủ vào lúc mình mất mát nhất, bỗng nhiên cho hắn một đáp án!
- Tông chủ, ta muốn nghiên cứu kỹ tảng đá này!
Phương Nguyên cân nhắc một hồi, quay đầu nói với tông chủ Trần Huyền Ngang.
Trần Huyền Ngang gật đầu, nói:
- Ta dẫn ngươi tới đây cũng là muốn để ngươi nghiên cứu cho kỹ, trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại đây đi, ta và Tần trưởng lão, Vân trưởng lão, Thái Thạch trưởng lão sẽ thay phiên thủ quan cho ngươi, ngươi không cần lo chuyện khác, nơi này cũng có rất nhiều bút ký về nghiên cứu tảng đá này và Đạo Nguyên Chân Giải mà Cố Tùng thái sư thúc lưu lại, vừa hay có thể giúp ngươi tham ngộ, nghe nói phía tây có Hắc Ám Chi Chủ xuất thế, ngộ ra bí mật của Đạo Nguyên Chân Giải, có thể thấy được Đạo Nguyên Chân Giải thực sự có thật, cái mà Cố Tùng thái sư thúc có được là giả...
Vừa nói vừa đi ra ngoài, chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu dặn dò:
- Đừng gõ ra xem nhé!
Phương Nguyên bất đắc dĩ, gật đầu nói:
- Ta biết mà!
Tông chủ đi ra, để lại một mình Phương Nguyên trong động phủ yên tĩnh.
Phương Nguyên thở hắt ra một hơn, trầm tĩnh một phen, sau đó bắt đầu quan sát kỹ tảng đá này, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, trong lòng loáng thoáng có một suy đoán, thứ tương tự với tảng đá này hắn quả thật đã từng thấy rồi.
Lúc trước ở trong Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, hắn đi theo Bạch Miêu tiến vào một không gian kỳ dị, ở đó phát hiện một khối Tội Nhân Bi, bên trên cũng viết chữ triện cổ tương tự, chỉ là đối với những chữ triện cổ này, hắn không nhận ra được đầy đủ, chỉ nhận được vài chữ, về sau hắn đều ghi nhớ lại nội dung trên bia đá, cũng từng đi tìm một số điển tịch để đối chiếu, nhưng đáng tiếc là, chữ triện thực sự quá cổ xưa, cổ xưa tới mức nền văn minh đó đã bị người ta quên đi rồi, càng đừng nói tới còn có người đọc được những chữ này.
Hắn lật xem điển tịch một lượt, cũng nhiều nhất chỉ có thể phát hiện một số tiền bối lão tu có sở trường nghiên cứu, có thể phá giải ra mấy chữ ít ỏi, cũng chính là một số chữ đơn giản mà hắn từng thấy, căn bản không có trợ giúp gì nhiều cho việc phá giải nội dung trên bia đá.
- Nếu đúng là giống với Tội Nhân Bi đó, bên trên sao có thể ẩn chứa thần thông gì?
Phương Nguyên nhíu mày.
Ngay cả Tội Nhân Bi hoàn chỉnh hắn cũng thấy rồi, bên trên không có thần thông gì cả.
Cũng chỉ có Hắc Ám Ma Tức vô tận bị trấn áp phía dưới là tương đối đáng sợ!
Lật xem bút ký Cố Tùng thái sư thúc lúc trước lưu lại, phát hiện bên trên phần lớn là phiên dịch chữ triện cổ xưa trên tảng đá, thấy hắn khảo chứng kỹ càng, nghĩ chắc là chuẩn xác, chỉ có điều phần lớn lại là một số suy đoán lung tung, đại bộ phận đều nhằm vào Đạo Nguyên Chân Giải, nếu không phải Phương Nguyên tận mắt nhìn thấy, thực sự không biết lão nhân gia còn có nhiều ý tưởng lạ lùng như vậy.
Chương 1003 Tảng đá không hoàn chỉnh (2)
Có điều, đều là giả...
Bởi vì Phương Nguyên biết, quá trình mình có được Đạo Nguyên Chân Giải không xảo diệu như vậy!
Trên thực tế, hắn tới hiện tại, cũng không biết mình có được Đạo Nguyên Chân Giải thế nào.
Mà mình không biết làm thế nào có được Đạo Nguyên Chân Giải, đương nhiên cũng không biết vị Hắc Ám Chi Chủ kia là có được như thế nào.
Nghĩ kỹ lại, lúc trước mình sinh ra cảm ứng đối với Đạo Nguyên Chân Giải, chắc là trước khi tiến vào tiên môn, thậm chí là trước cả đại khảo của Tiên Tử Đường, khi đó hắn đọc nhiều kinh văn, quá mệt mỏi, sinh ra một loại ảo tượng mơ hồ, khi nửa ngủ nửa tỉnh, liền cảm ứng được kinh văn có cộng hưởng với tâm thần của mình, đang xao động, giống như núi lửa ấp ủ, bộc phát ra lực lượng to lớn!
Mà thực sự có được là khi tiến vào tiên môn, lại nhìn thấy Đạo Nguyên Chân Giải đó.
- Đạo Nguyên Chân Giải, rốt cuộc là gì?
Một lúc Phương Nguyên đang khổ sở suy nghĩ, thủy chung có chút không đoán ra nổi.
Trong động phủ này, hắn ở lại chừng bảy tám ngày, nhớ lại bút ký và tâm đắc mà Cố Tùng thái sư thúc lưu lại, ngay cả mỗi một chữ trên tảng đá cũng đều nhớ kỹ, hơn nữa không chỉ nhớ hàm nghĩa của những chữ này, mà còn khắc sâu bút họa và kiểu chữ của chữ triện cổ ở trong đâu, không thể quên đi được.
Chỉ là đối với lĩnh ngộ thần thông mà tông chủ nói, lại thủy chung không có kết quả gì.
- Chẳng lẽ mình cũng vô duyên với tảng đá này, cho nên không có được tạo hóađó?
Trong lòng Phương Nguyên cũng đành bất lực mà sinh ra suy nghĩ này.
Hắn quả thật đã xem kỹ tảng đá này từ trong ra ngoài, thậm chí vết rạn bên trên cũng dùng trận lý mà cân nhắc, nhưng hoàn toàn không có được gì, như vậy, ngay cả hắn có đôi khi không nhịn được mà sinh ra một ý tưởng:
- Có nên gõ ra xem không?
Nhưng nếu mình thật sự gõ ra, tông chủ nhất định sẽ liều mạng với mình, cho nên hay là thôi đi.
Đến một ngày về sau, Bạch Miêu không ngờ cũng thản nhiên như không xuất hiện ở nơi này.
Nghĩ tới đám người tông chủ đều canh giữ động phủ này một cách sâm nghiêm, ngoài tầng tầng đại trận, còn có bọn họ tự mình trấn thủ, e là ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, nhưng miêu huynh này vẫn nghênh ngang xuất hiện, thật sự vô cùng ngạc nhiên, có điều Phương Nguyên đã sớm thấy nhiều chuyện thần dị phát sinh trên người miêu huynh này, cho nên cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhớ tới Bạch Miêu này dường như nhận biết Tội Nhân Bi đó, liền bảo nó đến nhìn một chút, kết quả thấy Bạch Miêu này nhìn thấy tảng đá, trong ánh mắt lại lộ ra một loại bộ dạng hả giận, sau đó liền nghênh ngang vẫy đuôi mà đi.
Cái này không giống như là tới đây xem tảng đá, mà là tới đây xem thử Phương Nguyên có còn sống hay không.
Phương Nguyên bất đắc dĩ, đành phải vào ngày thứ mười thì dứt khoát rời khỏi động phủ này.
- Nhanh như vậy đã ra rồi à?
Canh giữ ngoài động phủ chính là tông chủ và Vân trưởng lão, thấy Phương Nguyên đi ra, đều có chút bất khả tư nghị, tông chủ nói:
- Trước kia người có được tảng đá này, ít nhất cũng dốc lòng nghiên cứu ở trong mấy năm, ngươi vội vã ra ngoài như vậy làm gì?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Nhìn mà hiểu thì sẽ hiểu ngay, nhìn không hiểu thì mãi cũng không hiểu, việc gì phải lãng phí thời gian?
Tông chủ nghe thấy những lời này, cũng có chút mất mát, nhưng không khuyên nữa.
Hắn cũng nhớ lại, trước kia trong những tiền bối từng từ trong tảng đá này tham ngộ ra lĩnh ngộ nào đó mà thực lực tiến nhanh, quả thật đại đa số đều là không quá lâu đã có kết quả rồi, cũng đúng như hắn nói, người một tấc cũng không rời tham ngộ mấy năm, ngược lại đều là thất bại, lúc ấy hắn vừa trở thành tông chủ, ước chừng tham ngộ ba năm...
Nghĩ như thế, cũng có chút bội phục Phương Nguyên.
- Lý Hồng Kiêu đã đi rồi à?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hành cung ở hậu sơn Thanh Dương Tông, đã không có thần vệ của Cửu Trùng Thiên canh gác, liền cười hỏi.
Tông chủ gật đầu, nói:
- Ngày hôm sau đã đi rồi, có điều để lại một câu cho ngươi...
Phương Nguyên hơi ngây ra:
- Câu gì?
Tông chủ cười khổ một tiếng, nói:
- Con đường phía trước rất dài, cứ chờ xem.
Phương Nguyên cũng ngây ra một thoáng, không nghĩ ra được là ý gì, liền cười nói:
- Vậy cũng chỉ đành chờ xem thôi!
Động phủ được đóng lại, phong ấn, bốn chiếc chìa khóa cũng trở lại trong tay tông chủ và ba vị trưởng lão, tông chủ có chút do dự hỏi Phương Nguyên có muốn cầm một chìa khóa không, bởi vì theo quy củ của Thanh Dương Tông, vốn là mỗi một vị trưởng lão từng tới xem tảng đá này, đều có tư cách cầm một chiếc chìa khóa như vậy, có điều Phương Nguyên lại cự tuyệt, sợ mình một ngày nào đó không cẩn thận mà làm mất.
Tông chủ cũng không có nhiều yêu cầu, bởi vì quy củ trước kia của Thanh Dương Tông vốn chính là, người từng xem tảng đá này, không những phải cầm một chiếc chìa khóa, hơn nữa còn phải thề độc, cho dù có được truyền thừa hay không, đều phải vĩnh viễn ở lại trong môn mà phục vụ.
Đã là tình huống đặc thù, tất nhiên phải đối đãi đặc thù.
- Ài, nếu ngay cả ngươi cũng không nghiên cứu ra bí mật trên tảng đá này, vậy thì còn ai có thể nữa?
Tông chủ cảm thấy có chút mất mát, ngồi uống trà với Phương Nguyên trong chủ điện, không khỏi lắc đầu tiếc nuối.
Nhìn ra được, hắn quả thật rất không cam lòng.
Trên thực tế, cảm tình của hắn đối với Phương Nguyên vốn rất phức tạp, theo lý thuyết Phương Nguyên không phải một tay hắn dạy ra, nhưng dù sao vận mệnh của Phương Nguyên là vì hắn mới có biến chuyển. Lúc trước hắn chống lại hai áp lực lớn, vẫn muốn bảo vệ Phương Nguyên, thật sự có thể nói là cược một ván, sau đó sự thật chứng minh hắn đã thành công, hồi báo Phương Nguyên mang về cho Thanh Dương Tông, nhiều hơn xa so với tưởng tượng của hắn.
Chương 1004 Vào Lang Gia Các (1)
Một người như vậy, nếu có thể tiếp tục đi nữa, tiền đồ sẽ rộng lớn tới mức nào?
Thế nhưng, Phương Nguyên vào thời điểm mấu chốt của tu hành, cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn ngàn năm khó gặp cứ như vậy không còn nữa.
Bởi vậy hắn không cam lòng, thậm chí còn không cam lòng hơn cả Phương Nguyên.
Hắn lúc này mới làm ra ngoại lệ, cho Phương Nguyên thấy bí mật lớn nhất của Thanh Dương Tông.
Vốn chờ mong có thể mượn bí mật này giúp Phương Nguyên quay lại con đường tu hành, nhưng không ngờ vẫn thất bại.
- Chẳng lẽ đường của đứa nhỏ này thực sự bị chặt đứt ở đây?
Hắn nghĩ tới điểm này, trong lòng liền cảm thấy có chút khó chịu, nhưng trên mặt lại giả vờ thoải mái, cười nói với Phương Nguyên:
- Không hiểu thì thôi, trong giới tu hành, không thiếu nhất chính là cơ duyên tạo hóa, ngươi là người có đại khí vận, chẳng lẽ lại sợ tương lai không tìm thấy con đường tu hành à, không bằng cứ ở lại tiên môn, dốc lòng tu hành một đoạn thời gian rồi tính sau.
- Vậy cũng không cần!
Phương Nguyên nghe ra ý trấn an trong lời nói của tông chủ Thanh Dương Tông, cười cười lắc đầu:
- Ta cũng nên đi rồi!
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang hơi ngẩn ra:
- Đi đâu?
- Về Trung Châu, nhận phần thưởng nên thuộc về ta, tìm con đường của ta.
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Dù sao, trong giới tu hành có vô số cơ duyên tạo hóa, nhưng không phải là tự dưng từ trên trời rơi xuống!
Trước khi đi, Phương Nguyên tới vùng nông hôn ở huyện Thanh Lương một chuyến, bái phỏng lão sư Chu tiên sinh của mình.
Hắn không vừa về đã lập tức tới ngay, là vì để xứ lý xong một số chuyện của Thanh Dương Tông, dù sao muốn gặp Chu tiên sinh, cũng phải có chút gì đó trong tay, mà tất cả những gì mình làm cho Thanh Dương Tông, cũng coi như là lễ vật cho Chu tiên sinh.
Có điều mấy năm không gặp, Chu tiên sinh hiện giờ tóc đã cơ hồ bạc trắng, nhưng tinh thần lại càng lúc càng tốt.
Nói đến cũng lạ, sau khi Âm Sơn Tôn bắt đầu động thủ, Thanh Dương Tông một mực muốn mời Chu tiên sinh tới sơn môn tu hành, nhưng Chu tiên sinh lại không chịu,vẫn cố chấp ở lại thôn quê, có điều trong mấy năm này, thế gia tu hành ở ngoại vi Thanh Dương Tông cũng vậy, đệ tử xuất sơn cũng thế, không biết có bao nhiêu người bị ám sát, nhưng Chu tiên sinh lại vẫn yên lành, trong đây, tất nhiên có nguyên nhân Thanh Dương Tông vẫn âm thầm phái cao thủ bảo hộ, cũng có một bộ phận là những người đó muốn giữ Chu tiên sinh lại, đợi tới cuối cùng mới dùng để đối phó Phương Nguyên.
Chỉ có điều, bọn họ không đợi được tới lúc vận dụng con bài này, đã bị Phương Nguyên tiêu diệt rồi.
- Ha ha, tiểu tử, ta biết ngươi không hổ là đứng đầu tiên bảng.
Chu tiên sinh nhìn thấy Phương Nguyên, câu đầu tiên là cười khen, vỗ vỗ vai Phương Nguyên.
Xem ra, hắn vô cùng hài lòng với những gì Phương Nguyên đã làm.
Thủ chính tru tà, diệt cỏ tận gốc,những đạo lý này vốn là hắn dạy cho Phương Nguyên!
Về phần cảnh giới tu hành của Phương Nguyên hiện giờ, vậy càng khiến hắn hài lòng hơn, trên trình độ nào đó mà nói, kỳ thật đã vượt quá trình độ mà Chu tiên sinh có thể lý giải, nhưng Chu tiên sinh cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn từ rất lâu trước đã nói với Phương Nguyên, nếu hắn có thể thi đậu hạng nhất trong các học sinh của bảy quận Việt Quốc, như vậy hắn chính là đứng đầu toàn bộ, đây là sự thật không ai có thể phủ nhận...
Nếu là đứng đầu, có thành quả tu hành như hiện nay thì có gì mà đáng ngạc nhiên?
Ở trong nhà Chu tiên sinh một đêm, uống hết một vò Lê Hoa Bạch Chu tiên sinh giấu dưới gầm giường, Phương Nguyên liền cáo từ, trước khi đi để lại mấy viên đan dược mà mình tỉ mỉ luyện chế, hy vọng Chu tiên sinh có thể sống lâu hơn một chút, nhìn thấy mình lợi hại hơn!
Rồi tới về sau, một chiếc pháp chu, chậm rãi bay lên không, nhắm thẳng tới Trung Châu!
Thanh Dương Tông và Việt Quốc tứ đại tiên môn đều có người đến tiễn, mà trưởng lão, các vị đệ tử quen biết trong môn cũng đều lưu luyến không rời, đứng kín nửa hư không, trong ánh mắt nhìn về phía pháp chu của Phương Nguyên, vừa có cảm kích, vừa có thương xót, vừa có bịn rịn...
Nhưng Phương Nguyên không nói gì, chỉ đứng ở đuôi thuyền, từ xa thi lễ.
Người tu hành của các đại tiên môn cũng đồng thời từ xa thi lễ với hắn.
Rồi tới về sau, Phương Nguyên liền về trong pháp chu, điều khiển bay về hướng đông.
Không có gì phải cáo biệt, cũng không có gì phải khóc!
Con đường tu hành đằng đẵng vô tận, làm sao có chỗ cho nhiều lưu luyến không rời như vậy?
Tu hành cũng là con đường, là con đường thì cứ đi là được!
...
Tới như nào thì về như thế, chỉ là trên pháp chu rộng rãi như vậy, bỗng nhiên thiếu đi Quan Ngạo cầm bánh lái, mất đi Toan Nghê chạy trước chạy sau vuốt mông ngựa, Phương Nguyên và Bạch Miêu nhất thời cũng cảm thấy vắng vẻ, bất đắc dĩ, Phương Nguyên đành phải tự điều chỉnh bánh lái, sau đó nấu một ấm trà, mình một chén, Bạch Miêu một chén, không nói gì chậm rãi mà uống.
Nhìn mây trôi nhanh chóng rút về phía sau ngoài pháp chu, Phương Nguyên cũng từ từ sắp xếp lại kế hoạch của mình.
Côn Luân Sơn thì không được đi, cũng không có được tiên pháp sắp tới tay, thậm chí là cả thiên công, nhưng trong lòng hắn cũng không hề tuyệt vọng, bởi vì đây vốn chính là cơ hội ngoài dự liệu của mình, có hay không có, đều không đáng để mình quá thương tâm hao tổn tinh thần!
Hắn cũng cảm thấy may mắn, cơ hội tiến vào Lang Gia Các đọc sách vẫn còn.
Trải qua đạo chiến trước đó, hắn lĩnh ngộ Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết càng sâu hơn nhiều, về sau trong đạo chiến học trộm được rất nhiều pháp môn và thần thông biến hóa, dung nhập vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cuối cùng tu luyện quán thông, ngộ ra Huyền Hoàng Nhất Tiễn.
Chương 1005 Vào Lang Gia Các (2)
Trên trình độ nào đó mà nói, điều này đã khiến pháp môn của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cao thâm hơn một tầng.
Hiện giờ tính ra, hắn cũng đã chính thức bước vào cảnh giới Kim Đan trung cấp.
Muốn tiếp tục đề thăng tu vi, vậy không có biện pháp khác, trừ tiếp tục ngưng luyện một thân pháp lực, ôn dưỡng Tử Đan ra, chính là đi tham ngộ nhiều thần thông pháp môn hơn, bất luận lớn nhỏ, chỉ cần nắm giữ được nhiều biến hóa hơn, dung nhập vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tu vi của hắn sẽ càng cao, nếu có thể đề thăng biến hóa trong đây đến vô cùng, lúc đó sẽ có biến hóa gì?
Phương Nguyên hiện giờ vẫn chưa dám nghĩ quá nhiều.
Nhưng theo lý thuyết, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thôi diễn ra quyển thứ hai, chính là thành thần pháp!
Về phần có thể tiếp tục đề thăng, hóa thành tiên pháp hay không, vậy thì phải xem hắn rốt cuộc có thể học được gì ở Lang Gia Các.
Trên đường đi không có phong ba, Phương Nguyên rất thuận lợi, sau nửa tháng, về tới gần Trung Châu Vấn Đạo Sơn.
Vốn có thể lại vào Xích Thủy Đan Khê để ở, nhưng nghĩ đến mình hiện giờ cũng coi như đang xảy ra chuyện, lại gặp cố nhân, e là phải phí rất nhiều miệng lưỡi, thế là Phương Nguyên trực tiếp dừng chân ở một tòa thành trì phụ cận, sau đó sáng sớm hôm sau, thay một thân xiêm y, đi tới Thanh Ngô Thư Viện cách Vấn Đạo Sơn không xa, đây là một trong thất đại thư viện dưới trướng Lang Gia Các, mà viện chủ Ô Mộc tiên sinh là người lúc trước đã ban cho Phương Nguyên thủ lệnh được tiến vào Lang Gia Các đọc sách một năm rưỡi, hiện giờ tới rồi, tất nhiên phải đi tìm hắn.
Thanh Ngô Thư Viện nằm trong một mảng sơn thủy thấp thoáng, nằm kề Xích Thủy Tiên Thành, Phương Nguyên sau khi đưa thủ lệnh cho đồng nhi giữ cửa, liền đứng ở cửa viện mà chờ, cũng không phải chờ quá lâu, đồng nhi đó liền đi ra, mời Phương Nguyên vào trong thư viện nói chuyện.
- Chuyện của ngươi, ta đã nghe nói.
Đại viện chủ Thanh Ngô Thư Viện Ô Mộc tiên sinh ở trong thư phòng nhìn thấy Phương Nguyên, liền cười nói:
- Dưới cơn giận dữ, hủy đại tiên môn tọa trấn một châu, còn trảm sát ám tử mà Tiên Minh tốn bao tâm bồi dưỡng ra, chuyện này vô cùng ầm ĩ, họa này cũng đủ lớn, ngươi lại vẫn có thể yên lành tới đây, xem ra Tiên Minh quả nhiên là tiếc tài.
Phương Nguyên đành phải thi lễ, nói:
- Vãn bối hổ thẹn!
- Không cần hổ thẹn!
Ô Mộc tiên sinh xua tay nói nói:
- Người trẻ tuổi có chút huyết khí là tốt, Âm Sơn Tông đó đến lúc này vẫn còn luyện chế tà thi, cũng là đáng chết, về phần Tiên Minh ám tử mà ngươi trảm sát, ha ha, Tọa Sư của hắn chắc chính là Lục Dương Chân Nhân, nhất mạch của bọn họ làm việc xưa nay nghiêng về tà đạo, lão phu rất không thích, ngươi giết ám tử hắn bồi dưỡng ra, cũng là cho hắn một bài học!
Đối với Tọa Sư của Chu Linh Đồng rốt cuộc là ai, bối cảnh như thế nào, Phương Nguyên không hề biết.
Lúc này nghe Ô Mộc tiên sinh nói, hắn cũng không tiện trả lời, chỉ thầm ghi nhớ cái tên này.
Ô Mộc tiên sinh nói:
- Nếu Tiên Minh không động tới ngươi, chứng tỏ quả thật có lòng ái tài, ngươi vì sao không nắm lấy thời gian, nghĩ biện pháp lập thêm chút công đức, có lẽ có thể thuyết phục được Tiên Minh lại cho phép ngươi vào lại Côn Luân Sơn, vì sao lại muốn tới Lang Gia Các lãng phí một năm rưỡi thời gian, điển tịch trong Lang Gia Các không ít, pháp môn cũng nhiều, nhưng chưa chắc đã có thể so sánh với thứ mà Côn Luân Sơn truyền xuống!
Phương Nguyên nói:
- Tận lực lập công thì không được tính là công đức, vả lại bản thân vãn bối đã được quy củ của Tiên Minh bảo hộ, hiện giờ vi phạm quy củ của Tiên Minh, cũng nên chịu trừng phạt, hiện giờ vãn bối chỉ muốn đọc thêm sách, để tâm cảnh của mình vững vàng hơn!
Ô Mộc tiên sinh nghe vậy, cười ha ha nói:
- Xem ra ngươi đã nghĩ thông rồi, vậy ta dẫn ngươi đi!
Nói xong liền ra khỏi thư phòng, vẫy tay một cái, một nghiên mực ở trên bàn sách liền bay xuống, đón gió biến to, lại đỡ lấy Phương Nguyên, bay tới Vấn Thương Sơn chỗ Lang Gia Các, Vấn Thương Sơn đó và Vấn Đạo Sơn nằm cạnh nhau, nhìn từ xa, ngoài núi chính là Xích Thủy Đan Khê, Thanh Phong Trận Viện, bảo vệ từng vòng, lại có tam đại thư viện vây hợp, Lang Gia Các thì ở sâu trong Vấn Thương Sơn, có rừng rậm bao quanh.
Bởi vì ngoài núi có Tam Thiên Lý Cấm, bởi vậy lúc trước Phương Nguyên ở Xích Thủy Đan Khê rất lâu, lại chưa thực sự đi vào.
Đến ngoài Vấn Thương Sơn, lại thấy một đạo long môn cao tít trong mây, nhìn giống như một cánh cửa chọc trời, một nửa thì ẩn trong mây mù phía dưới, cũng không biết rốt cuộc là bộ dạng gì...
Ô Mộc tiên sinh đánh ra pháp ấn, vừa muốn dẫn Phương Nguyên vào cửa, lại nghe thấy ở hướng tây bắc truyền đến tiếng tiên nhạc, lại thấy nơi đó có mấy chiếc pháp chu đang bay trong không trung, chung quanh có cung nga múa lượn, đạn tấu tiên nhạc, lại ở trong không trung, không biết có bao nhiêu người vây quanh, đang lưu luyến chia tay, có tiếng reo hò, có tiếng cổ vũ, cũng có ý mong đợi khó có thể giấu đi.
- Ha ha, lần này tới Côn Luân, chí lớn có thể thành, mong Mạnh huynh ngày sau đừng quên chúng ta.
Mơ hồ nghe thấy một tiếng cười dài, cả người Phương Nguyên hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
- Những người này chính là những người sắp tới Côn Luân Sơn à?
Phương Nguyên nhíu mày, quên tính ngày, mình từ Vân Châu quay về, hiện giờ cũng quả thật đến lúc những người nhận được tử chiếu giống như mình xuất phát tới Côn Luân Sơn cầu tiên pháp truyền thừa, cũng không ngờ lại gặp ở đây.
- Ha ha, có hối hận không?
Ô Mộc tiên sinh dường như nhìn ra suy nghĩ của Phương Nguyên, cười ha ha hỏi.
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Không!
Bình luận facebook