-
Chương 981-985
Chương 981 Chúng ta không giống nhau (2)
Một câu trả lời này cũng khiến cho nụ cười của Chu Linh Đồng càng đậm hơn, hắn vươn hai ngón tay ra, khẽ cười nói:
- Như vậy không thú vị, đường ta cũng chiếu sáng cho ngươi rồi, trừ đáp ứng điều kiện của ta ra, ngươi còn có thể làm gì khác?
Nhìn hắn cười híp cả mắt lại, nhưng trong đó dường như ẩn tàng vẻ âm trầm vô tận, Phương Nguyên chậm rãi đứng lên.
Hắn nhìn Chu Linh Đồng một lúc, bỗng nhiên nói
- Thành thật mà nói, ngươi có phải bởi vì ta muốn làm người tốt, liền cảm thấy ta rất ngu không?
Chu Linh Đồng không giấu diếm, cười nói:
- Người thông minh ai lại đi làm người tốt?
Phương Nguyên nhìn hắn hắn một lúc, bỗng nhiên bật cười:
- Ngươi sai rồi, người thông minh mới làm người tốt, không thì làm sao chơi với ngươi được?
Thấy Phương Nguyên không ngờ không phải đang nói đùa, nụ cười trên mặt Chu Linh Đồng cũng chậm rãi rút đi.
Qua một lúc, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi muốn làm như thế nào?
Phương Nguyên chậm rãi vươn một ngón tay ra, nhẹ giọng cười nói:
- Thứ nhất, hủy Âm Sơn Tông!
Thần sắc Chu Linh Đồng biến đổi, nhìn lại ra ngoài núi, nhưng thấy người ở ngoài núi không ít, lại không có dị biến gì xuất hiện.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền nghe thấy trong sơn môn Âm Sơn Tông, bỗng nhiên truyền ra một tiếng hét thê lương.
Hắn biết tiếng hét đó là cái gì phát ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vội vàng nhìn vào trong Âm Sơn Tông.
Cũng đúng vào lúc này, chỉ thấy trong sơn môn Âm Sơn Tông, vị trí sườn tây, trong một tòa sơn cốc tương đối bí mật, đột nhiên có huyết quang ngút trời, sau đó chỉ thấy một hòm đồng bỗng nhiên bay đến trong không trung, sau đó đột nhiên nổ tung, từ trong hòm đồng, không ngờ có một quái vật toàn thân mọc lông rậm màu xanh đồng bay ra, ngửa mặt lên trời gầm rú, sau đó xông tới lương đình.
Nhìn phương hướng đồng thi xông tới, khí cơ chính là tỏa định Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên đưa lưng về phía đồng thi khí tức đáng sợ đến cực điểm, gần như là Nguyên Anh đó, lại không hề bối rối, ngược lại nhìn Chu Linh Đồng, nhẹ giọng bật cười:
- Người ta luôn sẽ phải trả một cái giá cực đắt đối với những chuyện mà mình làm sai trước kia...
- Cái giá này không chỉ là vì cấu kết với yêu ma, còn có cả luyện thi!
- ...
- Cái quỷ gì vậy?
- Không tốt, Âm Sơn Tông phóng thích yêu thi, muốn gây bất lợi đối với Phương Nguyên tiểu hữu?
Nhưng khác với sự bình tĩnh trên lương đình, trong sơn môn Âm Sơn Tông phía dưới, lại lập tức là một mảng bối rối, đại trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia, cung phụng áo trắng của Lan Tiên Phủ Đệ, đại tộc trưởng Ly Thủy Mạnh gia, mấy vị cao thủ của Ngũ Kê Lĩnh Phục Ma Tán phản ứng đầu tiên, cảm thấy vừa sợ vừa giận, vội vàng phi thân tới, cùng thi triển thần thông, đánh tới tà thi đó!
- Gừ.
Một thân huyết khí của tà thi vô cùng đáng sợ, trong hai mắt được lông xanh bao phủ, lộ ra hàn ý dày đặc, nhắm thẳng tới Phương Nguyên.
Nhưng cự ly giữa hắn và Phương Nguyên dù sao cũng rất xa, lại vừa hay bị các tu sĩ ngăn cách, vừa xông tới, liền trực tiếp bị mấy vị cao thủ này ngăn cản, trong nháy mắt các môn thần thông đều được sử ra, hóa thành một cái lưới lớn, đánh bay tà thi lông xanh này ra ngoài.
- Tà thi hung hãn quá.
- Mẹ nó, thật quá đáng, Âm Sơn Tông tự xưng là danh môn, không ngờ còn đang luyện thi?
- Luyện thi thì cũng thôi, còn dám sử ra ngay trước mặt chúng ta?
Đến lúc này, các môn các phái cũng đều có phản ứng, há miệng chửi to, đều nổi giận xuất thủ.
Chẳng trách phản ứng của bọn họ lại mạnh như vậy, thật sự tà thi vừa xuất hiện, liền khiến người ta vừa kinh vừa sợ!
Âm Sơn Tông vốn là lập nghiệp từ luyện thi, luyện huyết bảo, đây là một bí mật công khai, nhưng đây dù sao cũng là trước kia, lúc đó, lực lượng Tiên Minh chưa mạnh, đối với phân chia chính đạo tà đạo cũng không rõ ràng, quan trọng hơn là, Âm Sơn Tông khi đó vốn cũng chỉ là lén lút tiểu đả tiểu nháo, đệ tử rất thưa thớt, thanh danh không nổi, cho nên mới không dẫn tới sự chú ý của quá nhiều người!
Nhưng hiện giờ, thế cục đã hoàn toàn khác.
Âm Sơn Tông sớm đã lắc mình biến hóa, từ một tà phái nho nhỏ, hóa thành đại tiên môn chiếm cứ Vân Châu, thanh danh vượt trên tất cả, mà Tiên Minh theo đại kiếp buông xuống, sự dung thứ đối với một số tà phái thuật pháp cũng càng lúc càng thấp, bởi vì những thứ này, khi đại kiếp hàng lâm, rất có khả năng sẽ gặp phải phiền phức không ngờ, ví dụ như tà thi, khi tiên môn chiến đấu với nhau, có lẽ là lệ khí, nhưng khi đại kiếp hàng lâm, vậy không những không thể mượn nó để chống đỡ đại kiếp, ngược lại có khả năng sẽ bị tà khí lây dính, hóa thân thành sinh linh hắc ám trước!
Âm Sơn Tông cũng chính vì minh bạch điểm này, mới ra lệnh cấm môn hạ đệ tử lại dính dáng tới tà vật, đã sớm hủy đi vô số huyết bảo và tà thi, chỉ để lại ba cái này, cũng bởi vì luyện chế quá khó khăn, bởi vậy nhất thời luyến tiếc, tạm thời lưu lại.
Khi đại kiếp tới, ba cỗ tà thi này cũng phải hủy diệt!
Cũng chính bởi vậy, các tu sĩ đều cảm thấy vừa bất khả tư nghị lại vừa phẫn nộ...
Trước mặt các tu sĩ, Âm Sơn Tông không ngờ ngang nhiên tế ra tà thi, vồ giết lục đạo khôi thủ...
Những người này đã ngông cuồng tới trình độ như vậy rồi à?
...
Ôm suy nghĩ này, đã không chỉ có người xuất thủ về phía tà thi, để ngừa chúng đả thương tới thần pháp của mình, còn có người nổi giận, tế ra tất cả các loại pháp bảo thần thông, thuận tay ném tới đệ tử Âm Sơn Tông vẫn còn đang ngơ ngác sững sờ!
Rầm rầm...
Trong sân lập tức là một mảng đại loạn!
- Là ai tế ra tà thi?
- Mau mau thu lại, muốn chết à?
Chương 982 Âm Sơn đại loạn (1)
Cũng vào lúc này, mấy vị trưởng lão Âm Sơn Tông canh giữ trước nội môn cũng vẻ mặt khó hiểu, nhìn tà thi lông xanh hung khí mười phần, cơ hồ tức tới vỡ ngực, rốt cuộc là tên lợn nào lại phóng ra con quái này?
Đây là thứ có thể lộ ra trước mặt người khác à?
Nơi này chính là lãnh địa của Âm Sơn Tông, dưới mắt bao người, cho dù dùng tà thi đó giết được lục đạo khôi thủ thì sao?
Nhưng nghênh đón tiếng quát mắng của bọn họ, Âm Sơn Tông trên dưới lại vẻ mặt hồ đồ, không ai hiểu gì?
Cũng là mấy vị trưởng lão đang kinh sợ, trong tiếng hét phẫn nộ, bỗng nhiên ngẩn ra, nghĩ tới một vấn đề...
- Không đúng, Đồng Thi Sát không phải đã để ở bên ngoài à?
...
Mà lúc này trong lương đình, Phương Nguyên mặc kệ loạn tượng bên ngoài, sắc mặt bình tĩnh dị thường, hắn biết hiện giờ cao thủ của các đạo thống sẽ không cho phép mình gặp chuyện không may, cho nên cũng không lo Đồng Thi Sát đó sẽ xông tới trước người, dù sao Đồng Thi Sát có lợi hại tới mấy, thực lực tiếp cận Nguyên Anh tới mấy, nhưng dưới sự ngăn cản của nhiều cao thủ đạo thống như vậy, cũng không giở ra được uy phong gì!
- Ngươi không ngờ làm ra chuyện như vậy?
Nhưng ngược lại với sự bình tĩnh của Phương Nguyên, vẻ mặt Chu Linh Đồng lại vặn vẹo, hầm hầm nhìn Phương Nguyên.
- Lúc trước ngươi mang theo khối tà thi này tới Việt vương đình tính kế ta, chỉ là cuối cùng kế hoạch thất bại, lại rất hào phóng, chỉ lo đào tẩu, để lại Đồng Thi Sát, ta nghĩ đây dù sao cũng là đồ của Âm Sơn Tông các ngươi, đương nhiên phải mang về cho các ngươi rồi!
Phương Nguyên thản nhiên nhìn hắn, nói:
- Thậm chí, ta còn giúp ngươi thả nó ra...
Chu Linh Đồng nhìn chằm chằm Phương Nguyên:
- Ngươi đang vu oan?
- Ta chỉ là chém yêu phục ma thôi.
Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt hắn, thản nhiên nói:
- Có thể trảm được yêu ma, việc gì phải luận thủ đoạn?
Chu Linh Đồng bỗng nhiên không nói ra lời, hắn đã thật sự nhìn ra dụng ý của Phương Nguyên.
Mình thậm chí là các trưởng lão Âm Sơn Tông, lúc đầu chỉ nghĩ hắn muốn trút giận, hủy thanh danh của Âm Sơn Tông, bởi vậy cảm thấy bực mình, nhưng không cho rằng nghiêm trọng, nhưng cho tới lúc này hắn mới phát hiện, bọn họ đều nghĩ quá đơn giản, bổn ý của lục đạo khôi thủ này căn bản không phải thanh danh của Âm Sơn Tông, hắn chính là muốn hủy cả Âm Sơn Tông...
Đến lúc này, bọn họ cuối cùng cũng minh bạch, vì sao Phương Nguyên vừa tới nơi này, liền trực tiếp động thủ, hủy đại trận ở ngoại vi Âm Sơn Tông, bởi vì không hủy diệt đại trận ở ngoại vi này, hắn sao có thể thừa dịp loạn mà giấu tà thi đó vào trong sơn cốc của Âm Sơn Tông?
Mà chuyện còn lại thì đơn giản rồi, vào thời điểm mấu chốt mở hòm đồng, tới lúc đó, Đồng Thi Sát này tất nhiên sẽ vồ giết hắn, bởi vì khi ở Việt vương đình, Chu Linh Đồng đã dùng bí chú khiến Đồng Thi Sát nhớ kỹ khí tức của Phương Nguyên, chỉ là một màn này lọt vào trong mắt mọi người, lại thành Âm Sơn Tông bỗng nhiên khu động tà thi, ở trước mắt mọi người hạ sát thủ với hắn!
Bí mật luyện thi của Âm Sơn Tông, rốt cuộc không thể che giấu!
Tiên Minh chỉ sợ rất nhanh sẽ có người đến nghiêm tra, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả mấy tà thi khác cũng không giấu được, hiện giờ dưới thế cục rung chuyển, Tiên Minh sao có thể để dung thứ cho một môn phái ngoài mặt thì ra vẻ đạo đức, trong bụng lại ngấm ngầm luyện thi?
Âm Sơn Tông, e là định trước sẽ bị hủy rồi.
Chu Linh Đồng thở hắt ra mấy hơi, mới khiến tâm thần của mình ổn định lại.
Sau đó hắn chậm rãi đứng lên, nghiêm túc nhìn về phía Phương Nguyên, thản nhiên nói:
- Một chiêu này của ngươi rất lợi hại, ngay cả ta cũng không thể không phục ngươi, nhưng ngươi làm như vậy, cũng khiến cho hai người chúng ta không còn dư địa để lui, Âm Sơn Tông bị hủy cũng không sao, nhưng từ giờ trở đi, đến phiên ta, trước kia ta chỉ là đùa với ngươi mà thôi, nhưng sau này, ta sẽ chơi lớn với ngươi.
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng âm lãnh, khiến người ta trong lòng lạnh toát!
Có điều nghênh đón ánh mắt âm lãnh đó của hắn, Phương Nguyên lại chậm rãi vươn hai ngón tay ra.
- Đây là ta muốn chứng minh với ngươi chuyện thứ hai...
Hắn cười khẽ, cong một ngón tay lại, thấp giọng nói:
- Ngươi tự xưng là là người thông minh, lăn lộn ra chút địa vị trong Tiên Minh, liền muốn đùa bỡn lòng người, đùa bỡn quy tắc, cảm thấy mọi việc đều thuận lợi, nhưng không biết ngươi có nghĩ tới không, chúng ta không giống nhau...
Chu Linh Đồng hơi biến sắc, lạnh giọng nói:
- Đều ở dưới sự che chở của Tiên Minh, có gì khác nhau?
- Ta dám giết người!
Phương Nguyên quát khẽ, sau đó đột nhiên gian đứng dậy xuất kiếm, sát khí tuôn ra, phong vân biến sắc!
- Bất kể ngươi có âm mưu quỷ kế gì, chỉ cần giết ngươi, chẳng phải là xong hết mọi chuyện ư?
- Ngươi dám giết ta?
Chu Linh Đồng đột nhiên nhìn thấy sát khí của Phương Nguyên tỏa ra, một đạo kiếm quang màu xanh đâm đến giữa trán mình, cả người giống như bị lửa đốt mông đứng bật dậy, hai tay áo đồng thời vũ động, dưới tay áo mơ hồ giống như xuất hiện hai vòng xoáy, va chạm mạnh về phía không trung, kích tan kiếm quang màu xanh đó của Phương Nguyên, nhưng lực lượng này lại hất hắn bay ra ngoài, lưng đập mạnh vào cột hành lang của thạch đình.
Trong mắt hắn đầy vẻ khó có thể lý giải, quát:
- Ta là người của Tiên Minh, ngươi sao dám...
- Ngươi quá đáng sợ!
Tay áo Phương Nguyên rung lên, bên cạnh thanh khí ngưng tụ, lại hóa ra một thanh kiếm, điềm nhiên nói:
- Chính bởi vì ngươi quá đáng sợ, cho nên ta biết ngươi ngày sau nhất định sẽ mang đến cho ta phiền phức vô biên, cho nên lần này ta nhất định phải giết ngươi...
- Ầm!
Chương 983 Âm Sơn đại loạn (2)
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên bước ra một bước, một thân thanh khí khuấy động, lực đạo cuồng bạo khó có thể hình dung đều gia trì lên trên trường kiếm màu xanh trong tay, hư không chung quanh trở nên vặn vẹo, phía sau giống như có vô số hư ảnh xuất hiện, đó chính là biểu hiện hắn đã thôi động kiếm ý đến cực điểm, xoẹt một tiếng, kiếm khí tung hoành, chém về phía trước!
- Ngươi... Quả nhiên là người điên!
Nghênh đón một kiếm này, Chu Linh Đồng đã sợ tới sắc mặt hoang mang, cũng không phải bị một kiếm này của Phương Nguyên dọa sợ, mà là bị sát khí giống như thực chất ở trên người Phương Nguyên khiến cho cả kinh, trong chớp mắt liền bứt ra, đồng thời trong tay áo trượt ra ba bốn kiện pháp bảo phòng ngự, bay nhanh tới ngăn giữa hắn và Phương Nguyên, sau đó phi thân như tia chớp lao vào trong nội môn Âm Sơn Tông.
Hắn có thực lực, nhưng giống như một người bình thường không ai dám liều mạng với kẻ điên, hắn cũng sợ Phương Nguyên.
Ầm một tiếng, chỉ nghe phía sau có tiếng nổ, kiếm khí đánh tan mây trôi, tòa lương đình đó trực tiếp nổ tung.
Pháp bảo phòng ngự Chu Linh Đồng tế ra cũng tứ phân ngũ liệt, mà thân hình Phương Nguyên thì trực tiếp từ trong khói bụi bay ra, đi đến trong không trung, dưới sự thúc giục của thanh khí, một thân kiếm ý thôi động đến cực hạn, từ trong không trung, giống như ngân hà trút xuống!
- Phập.
Trong lòng Chu Linh Đồng không có chiến ý, chỉ muốn trốn vào nội môn Âm Sơn Tông, nhưng lúc này trước nội môn Âm Sơn Tông tu sĩ như mây, sát khí lạnh thấu xương, vừa hay ngăn cản đường đi của hắn, chỉ hơi bị khựng lại, sau lưng liền cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, từng đạo kiếm quang đã tới phía sau mình, hắn vừa sợ vừa giận, gầm khẽ một tiếng, vội vàng xoay người, hai tay đột nhiên vỗ vào nhau!
Rắc rắc!
Trước người hắn lập tức xuất hiện hư không vặn vẹo vô tận, đồng thời một thân pháp lực tăng vọt, không ngờ cũng tỏa ra đan quang màu tím, không ngờ cũng một tu sĩ Tử Đan, hơn nữa thần thông vô cùng quỷ dị, trực tiếp che lại hư không trước người.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên sao lại khách khí với hắn, cũng không thèm nhìn, trực tiếp chém xuống.
Khói bụi cuồn cuộn, không trung nổ tung, kiếm khí và hư không vặn vẹo đều run rẩy.
- Phập...
Tuy pháp lực của Chu Linh Đồng không kém, nhưng dù sao cũng là bị bức phải lâm thời thi triển một chiêu này, bị kiếm khí của Phương Nguyên bức ép, lại ăn quả đắng, tuy cuối cùng vẫn cản được một kiếm này, nhưng sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch, khóe miệng đã chảy ra máu tươi, thân hình ngã về phía sau mấy chục trượng, sau đó cuối cùng không dám trì hoãn, bứt ra chạy về hướng bắc.
Việc đã đến nước này, hắn đã không kịp trốn về sơn môn, chỉ có thể thoát được đã rồi tính!
Mà nhìn thấy một màn này, Phương Nguyên càng không nói năng gì, chỉ sầm mặt, thân hình xẹt qua hư không, đuổi sát theo sau.
Tay phải cầm kiếm, kiếm khí tung hoành, tay trái nhanh chóng vẽ ra mấy đạo phù trong không trung, dưới chân một con Chu Tước cực lớn xuất hiện, lôi điện vấn vít, bay theo Chu Linh Đồng, đồng thời bên cạnh vươn ra vô số cành liễu giống như lôi tiên, đều đập về phía trước.
Dưới sự tấn công điên cuồng như vậy, Chu Linh Đồng lại gầm lên một tiếng, cởi tiên bào trên người xuống, ném về phía sau.
Đó không ngờ cũng là một kiện pháp bảo, hất văng tất cả lôi tiên, nhưng cuối cùng vẫn không thể cản được hết, bị một đạo lôi điện từ trên trời hạ xuống đánh lên đầu, khiến cho hắn lảo đảo, nửa người đã cháy đen một mảng!
Lăn hai vòng trong không trung, Chu Linh Đồng hoàn toàn không còn chiến ý, nhảy lên, tiếp tục bỏ chạy.
Chỉ cảm thấy đã hoảng sợ đến cực điểm, liều mạng hô to...
- Thiếu chủ...
Lúc này trước nội môn Âm Sơn Tông đã là một mảng đại loạn, tà thi đó vừa xuất hiện, khiến cho cục diện Âm Sơn Tông vất vả lắm mới ổn định được lại triệt để tán loạn, trong các tu sĩ, người một lòng kích sát tà thi, đề phòng Phương Nguyên bị tà thi đả thương cũng vậy, người một lòng thống hận Âm Sơn Tông, muốn lúc này đánh rắn giập đầu cũng thế, cũng có rất nhiều người muốn đục nước béo cò, công vào nội môn Âm Sơn Tông.
Vừa đánh nhau, lại giống như cuồng phong mưa rào, khóa chặt một đám trưởng lão Âm Sơn Tông ở bên trong.
Nhưng bọn họ lúc này, dù sao vẫn chưa thực sự chuẩn bị khai chiến toàn diện với nhiều tu sĩ như vậy, lại chưa được lệnh của sơn môn, lúc xuất thủ vẫn do dự, muốn đợi ổn định thế cục rồi mới quyết định, nhưng không ngờ, vừa ngẩng đầu nhìn, không ngờ thấy thiếu chủ nhà mình đang bị người ta đuổi giết, hơn nữa đối phương xuất thủ tàn nhẫn, kiếm nào kiếm nấy đều muốn lấy mạng người, lập tức kinh hãi không thôi.
Liều mạng quát to một tiếng, muốn vội vàng lao về phía Phương Nguyên.
- Lưu lại cho ta!
- Việc đã đến nước này, còn muốn đả thương người?
Nhưng bọn họ vừa ra tay, cho dù là cao thủ đạo thống Trung Châu lúc trước có bảo lưu đều cả kinh, phân biệt đón đánh.
Âm Sơn Tông vốn muốn tế ra tà thi, vồ giết Phương Nguyên, lúc này sao yên tâm để trưởng lão của bọn họ tới gần Phương Nguyên?
Đối với bọn họ mà nói, không hề có hứng thú tấn công Âm Sơn Tông.
Nhưng nếu ai muốn tổn thương tới Phương Nguyên, hủy hy vọng lấy được thần pháp của bọn họ, lại đều là tội không thể tha!
Mà điều này cũng khiến cho các trưởng lão nhất thời đều bị ngăn lại, không ngờ không ai có thể đuổi tới giúp người.
Ngược lại theo một màn Phương Nguyên giết Chu Linh Đồng xuất hiện, khiến cho một trường ác đấu trong sơn môn Âm Sơn Tông lại như lửa cháy đổ thêm dầu, sát khí của các tu sĩ tăng vọt, thế mãnh liệt được đẩy lên tới cực điểm, càng lúc càng nhiều tu sĩ thấy phía trước đã có đại chiến, liều mạng xông tới, giống như hồng thủy, đẩy chiến trường về phía trước.
Chương 984 Kim Thiết Thi Sát (1)
Hiện giờ Âm Sơn Tông trở tay không kịp, ngay cả hộ sơn đại trận ở nội môn cũng đã bị đánh tan.
- Tặc tử, ngươi dám...
Vào lúc loạn tượng cơ hồ không thể ngăn cản, trong vùng trời Âm Sơn Tông, cuối cùng vang lên một thanh âm tức giận.
Theo thanh âm này vang lên, Âm Sơn Tông cũng chậm rãi rung động, trên vùng trời Âm Sơn, giống như có từng tầng mây trôi vặn vẹo tụ tập, mà dưới mây đó, không ngờ có một người chậm rãi lộ ra thân hình, lại thấy hắn không ngờ giống như hủ thi, da thối rữa, tóc nâu bong tróc, y bào rách nát, hai chân chân, mắt xanh biếc mở ra, nhìn về phía Phương Nguyên.
- Là tông chủ Âm Sơn Tông?
- Có cao nhân cảnh giới Nguyên Anh sắp xuất thủ?
- Lão quái vật này tu tà công gì vậy, sao giống như yêu thi thế?
Các tu sĩ thấy một màn này, đồng thời kinh hãi.
Tâm niệm vừa xoay chuyển, chư vị đại trưởng lão của đạo thống Trung Châu đồng loạt muốn xông lên ngăn cản.
Nhưng Âm Sơn tông chủ này tức giận mà phát, bọn họ trong lòng không chắc chắn, nếu đại tu Nguyên Anh xuất thủ, ai có thể ngăn cản?
...
- Thôi công công, còn chờ gì nữa, ra chút sức đi.
Cũng vào lúc Âm Sơn tông chủ lên tiếng, trong hư không cách Âm Sơn Tông không xa, Lý Hồng Kiêu nói khẽ.
Thôi công công lại mặt lộ vẻ khó xử, cười khổ nói:
- Tiểu chủ tử, chúng ta muốn xuất thủ, dù sao cũng phải có lý do chứ?
Lý Hồng Kiêu nhìn về phía Âm Sơn, nhíu mày:
- Lão quái vật đó xấu quá, làm ta sợ...
- Lão nô biết rồi...
Thôi công công cười hì hì, khom người thi lễ.
...
Ầm!
Lại nói trên Âm Sơn, tông chủ Âm Sơn Tông dường như cũng lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, giống như bị bức phải hiện thân, trạng thái không tốt, nhưng bất luận là như thế nào, cũng không thể ngồi yên nhìn nhi tử quý báu của mình bị giết, mắt thấy Phương Nguyên theo sát Chu Linh Đồng không buông, kiếm nào kiếm nấy đều là sát chiêu, đã đuổi giết khiến Chu Linh Đồng vô cùng chật vật, trong lòng cuồng nộ, gầm khẽ một tiếng, liều mạng ngưng tụ pháp lực, từ xa đánh tới một chưởng.
Trong một chưởng đó ngưng tụ vô số hỏa diễm màu xanh lục, sau khi đi qua, núi đá cháy đen, cây cối héo rũ.
Mắt thấy một chưởng này quét tới, Phương Nguyên cho dù không chết cũng trọng thương.
Nhưng chợt nghe trong không trung truyền đến một tiếng cười lạnh, một chiếc áo choàng đỏ thẫm từ trên trời hạ xuống, bao bọc lấy một đạo chưởng lực này, sau đó xoay tròn, đợi cho bóng đỏ chậm rãi dừng lại, một chưởng đó cũng tiêu vong.
Thôi công công đứng yên tại chỗ, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Âm Sơn tông chủ, nói:
- Âm Sơn Tông các ngươi đúng là rời tà pháp ra thì không sống được, tuy ngươi đã kết thành Nguyên Anh, lại khiến bản thân thành bộ dạng người không giống người quỷ không giống quỷ, rốt cuộc có đáng không, chẳng trách ngươi lại sợ hãi Tiên Minh như vậy, là sợ bọn họ nhìn thấy bộ dạng ngươi dùng phương pháp tà thi dưỡng Nguyên Anh đúng không?
- Bổn tọa từ khi nào đến phiên con chó thiến ngươi cười ta?
Tông chủ Âm Sơn Tông cũng vừa sợ vừa giận, hét lớn:
- Cửu Trùng Thiên sao dám đến quản chuyện của Âm Sơn Tông?
- Cửu Trùng Thiên tất nhiên sẽ không quản chuyện lung tung.
Sắc mặt Thôi công công cũng sầm xuống, điềm nhiên nói:
- Nhưng bộ dạng xấu xí này của ngươi dọa sợ tiểu công chúa của chúng ta, là có ý đồ gì?
- Tên hoạn quan ngươi dám khinh ta.
Nghe Thôi công công nói vậy, Âm Sơn tông chủ tức tới phát cuồng, gầm lên một tiếng, từng đạo hỏa diễm màu xanh biếc cháy lên, tràn ngập tám hướng, khuấy động một mảng hư không, trên Âm Sơn rộng lớn như vậy, đều là quang mang xanh rờn, quỷ dị mà âm trầm.
Nhưng Thôi công công lúc này vẫn chỉ cười lạnh, điềm nhiên nói:
- Ha ha, khinh ngươi đấy thì sao?
Thân hình giống như quỷ mỵ, áo choàng đỏ thẫm trên người bằng không xòe ra, trong hư không đều là bóng hồng, hỏa diễm màu xanh biếc đó bị đánh cho giống như hạt mưa bay về trong nội môn Âm Sơn Tông, lại khiến cho sâu trong sơn môn Âm Sơn Tông loạn thành một đống, bất kể là đệ tử Âm Sơn Tông hay là cấm chế các nơi, đều bị hỏa diễm màu xanh biếc này ăn mòn từng mảng.
Lý Hồng Kiêu thấy tông chủ Âm Sơn Tông bị Thôi công công chọc giận cho giống như phát cuồng, lại có chút bất đắc dĩ thở dài, thậm chí có chút đồng tình nhìn hắn một cái, nói:
- Không ngờ lại đi mắng Thôi công công là chó thiến.
- Cửu Trùng Thiên chúng ta cũng không có mấy ai dám mắng như vậy...
- Hở?
Phương Nguyên đang đuổi giết Chu Linh Đồng, đột nhiên bị Âm Sơn tông chủ nhìn tới, cũng cảm thấy cả kinh.
Có điều rất nhanh liền thấy Thôi công công xuất thủ, ngăn cản tông chủ Âm Sơn Tông lại, trong lòng cũng thả lỏng, nắm vững cơ hội, không hề trì hoãn, trực tiếp xoay người giết tới Chu Linh Đồng.
Mà Chu Linh Đồng nhìn thấy tông chủ Âm Sơn Tông xuất thủ, cho rằng có thể được cứu, nhưng không ngờ người của Cửu Trùng Thiên lại cũng ngang nhiên xuất thủ, trong lòng lập tức vừa sợ vừa giận, khóe mắt thoáng nhìn về phía Phương Nguyên lại đang giết tới, âm thầm kêu khổ:
- Tên điên, ngươi đúng là người điên...
Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ trên người Phương Nguyên truyền đến, hắn vừa sợ vừa giận, thấy Phương Nguyên đuổi gấp, cuối cùng cắn răng một cái, thi triển ra truyền thừa bí pháp có được ở Tiên Minh, thân hình độn nhanh.
Ầm ầm!
Hắn bước ra một bước, hư không vặn vẹo, giống như cuộn sóng.
Trong hư không vặn vẹo này, hắn chỉ bước một bước đã đi được rất xa, phía sau lại bày ra từng đạo hư không vặn vẹo, ngăn cản Phương Nguyên.
Mắt thấy dường như đã kẽo giãn được cự ly, cảm thấy hơi thả lỏng, tim hắn đột nhiên lại đập dữ dội.
Dưới cơn hoảng sợ, bỗng nhiên vang lên một tiếng động, vội vàng quay đầu lại.
Chương 985 Kim Thiết Thi Sát (2)
Chỉ thấy Phương Nguyên lúc này, đã đứng cách hắn ngoài ba mươi trượng, một thân thanh khí sôi sục, phô thiên cái địa, chậm rãi hóa thành một cây cung xanh, cùng lúc đó, bên cạnh lôi quang lấp lánh, dẫn lôi quang từ trên chín tầng trời rơi xuống ngưng kết thành lỗi tiễn trong tay hắn.
Chính là hắn thấy Chu Linh Đồng chỉ muốn trốn, không dễ đuổi theo, trực tiếp vận dụng thần thông mạnh nhất!
- Thế này là thực sự muốn lấy mạng của ta à.
Nhìn thấy một tên này, tim Chu Linh Đồng thắt lại, cơ hồ sợ tới hết hồn.
Hắn ở Việt vương đình đã nhìn thấy một tên này của Phương Nguyên, nghĩ tới Việt Hoàng đó cũng là tu vi Kim Đan cao cấp, ở giữa còn có đại trận ngăn trở, nhưng cách nhau mười dặm, bị Phương Nguyên một tên bắn chết, ngay cả thời gian hồi thần cũng không có, có thể thấy được thần thông này khủng bố cỡ nào.
Mà lục đạo khôi thủ này không ngờ vừa tới đã trực tiếp sử ra thần thông này với mình, đó là thực sự động sát tâm rồi!
Nhìn bóng lưng đang đào thoát của Chu Linh Đồng, Phương Nguyên dùng hết toàn lực, ngưng tụ một thân pháp lực, sát tâm của hắn chưa bao giờ mãnh liệt giống như lúc này, cũng chưa bao giờ không muốn thất thủ như lúc này, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết được thôi động tới cực điểm, một thân pháp lực cũng sôi sục đến cực điểm, nhìn thẳng vào Chu Linh Đồng, sau đó một tên này chậm rãi rời cung.
Chu Linh Đồng sợ tới chân nhũn cả ra, liều mạng kêu rên!
- Con ta....
Mà tông chủ Âm Sơn Tông bị Thôi công công vây khốn, cũng đột nhiên cảm nhận được sát khí từ chỗ Phương Nguyên truyền tới, vừa thấy một tên này nhắm vào còn mình, trong lòng kinh hãi không thôi, ngay cả hắn cũng cảm thấy được sự hung hiểm của một tên này, sao có thể yên tâm để nó bắn tới người con trai mình, trong lòng lo lắng như có lửa đốt, nhưng lại bị Thôi công công cản đường, không ngờ không thể cứu giúp.
Hơn nữa trong Âm Sơn Tông lúc này, cũng đã loạn thành một đống, cơ hồ bị đại quân tu sĩ khổng lồ bao phủ, Đồng Thi Sát cũng lộ ra trước mặt người khác, không biết chung quy sẽ là kết quả gì, cũng khiến hắn lúc này tâm như tro tàn...
- Thôi, thôi...
Đối mặt với Thôi công công đang cười lạnh, hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên xa xa, căm hận nói:
- Tông chủ các đời của Âm Sơn Tông ta hùng tài đại lược, nhiều đời kinh doanh, mới có được nội tình hiện giờ, ai có thể ngờ được, đại cơ nghiệp mấy ngàn năm khổ tâm vất vả, bỏ bao tâm huyết mới gây dựng được nay lại bị hủy trong tay một tiểu nhi vô tri...
- Một khi đã như vậy, thôi thôi...
Theo một tiếng gầm cuối cùng của hắn, hai tay giơ lên không trung, sau đó hung hăng đánh xuống Âm Sơn.
Ầm!
Âm khí vô biên ngưng tụ, rót vào trong Âm Sơn.
- Gừ...
Theo âm khí vô biên đó rót vào Âm Sơn, lại thấy ngọn núi dưới chân hắn, không ngờ núi đá phân liệt, giống như địa ngục, Âm Sơn vô cùng to lớn đó không ngờ lúc này chậm rãi nứt ra, để lộ hai lỗ thủng màu đen cực lớn, một lúc sau, bỗng nhiên vang lên hai tiếng gầm khiến người ta cả thể xác và tinh thần đều lạnh cóng, sau đó một đạo kim mang, một đạo ô quang, đồng thời từ trong động chạy ra.
Thôi công công thấy một màn này, sắc mặt lập tức khẽ biến.
Mà các tu sĩ trên dưới Âm Sơn Tông thấy một màn này, cũng mặt đầy bi phẫn, vừa sợ vừa giận.
Hai đạo quang mang đó bay tới trong không trung, nhẹ nhàng dừng lại, phát ra tà khí, rõ ràng là hai cỗ quan tài, một cỗ màu đen, chính là thiết quan, một cỗ màu vàng, chính là kim quan, dù người không biết Âm Sơn Tông lúc này cũng nhìn ra...
Âm Sơn Tông đã tế ra hai cỗ tà thi còn lại rồi!
Thiết Thi Sát!
Kim Thi Sát!
Nếu nói Đồng Thi Sát trước chỉ là Phương Nguyên vụng trộm vào Âm Sơn Tông, có một chút dư địa để biện giải, như vậy theo hai tà thi này được tế ra, Âm Sơn Tông đã thực sự không thể chối cãi, triệt để bại lộ sự thật mình luyện thi ở trước mặt mọi người, bất kể là các đại đạo thống chính đạo, hay là Tiên Minh, đều sẽ bởi vì chuyện này mà bị kinh động, điều tra tới cùng.
Tông chủ Âm Sơn Tông, rơi vào đường cùng, cũng đánh liều tất cả.
Hắn thấy Chu Linh Đồng gặp phải hiện tượng nguy hiểm, không thể không cứu...
- Đi, giết hắn...
Hắn cuồng nộ mà điên cuồng hét to, từ xa chỉ về phía Phương Nguyên.
Ầm ầm.
Hai cỗ quan tài nổ ra, hai khối tà thi xuất hiện trong không trung, một khối chung quanh chảy máu đen, lộ ra xương trắng dày đặc, một khối quanh người bọc một tầng kim giáp, cực kỳ chói mắt, mà điểm chung của cả hai thì đều là tà khí kinh người, ngửa mặt lên trời gào thét, đánh tan một mảng mây trôi trong hư không, ác khí bức người, xông về phía Phương Nguyên.
- Không tốt!
Thấy một màn này, Thôi công công biến sắc, phi thân tới muốn ngăn cản.
Nhưng đến lúc này, tông chủ Âm Sơn Tông lại vội vàng bức tới, pháp lực tuôn ra, cuốn lấy Thôi công công, vừa rồi là Thôi công công cản hắn, lúc này thì ngược lại, lạnh lùng cười to:
- Tiểu nhi đó chắc chắn sẽ phải chết, không ai cứu được hắn cả...
Ầm ầm!
Hai tà thi vừa ra, lướt qua hư không, lao thẳng tới Phương Nguyên.
Mà ở trong sơn môn Âm Sơn Tông, các trưởng lão của đại đạo thống đang ác chiến nhìn thấy một màn này, cũng đều kinh hãi, đồng thời phi thân lên, tế ra các loại pháp bảo, liều mạng tung về phía một khối tà thi trong đó.
Nhưng đáng tiếc, một là lực lượng của hai khối tà thi này mạnh hơn, thứ hai bọn họ ở trong hỗn chiến, cũng bị chư vị trưởng lão và cao thủ của Âm Sơn Tông cuốn lấy, trong lúc bận rộn người có thể rảnh tay xuất thủ không nhiều, không ngờ không thể thoải mái giống như lúc trước đối phó Đồng Thi Sát.
Một câu trả lời này cũng khiến cho nụ cười của Chu Linh Đồng càng đậm hơn, hắn vươn hai ngón tay ra, khẽ cười nói:
- Như vậy không thú vị, đường ta cũng chiếu sáng cho ngươi rồi, trừ đáp ứng điều kiện của ta ra, ngươi còn có thể làm gì khác?
Nhìn hắn cười híp cả mắt lại, nhưng trong đó dường như ẩn tàng vẻ âm trầm vô tận, Phương Nguyên chậm rãi đứng lên.
Hắn nhìn Chu Linh Đồng một lúc, bỗng nhiên nói
- Thành thật mà nói, ngươi có phải bởi vì ta muốn làm người tốt, liền cảm thấy ta rất ngu không?
Chu Linh Đồng không giấu diếm, cười nói:
- Người thông minh ai lại đi làm người tốt?
Phương Nguyên nhìn hắn hắn một lúc, bỗng nhiên bật cười:
- Ngươi sai rồi, người thông minh mới làm người tốt, không thì làm sao chơi với ngươi được?
Thấy Phương Nguyên không ngờ không phải đang nói đùa, nụ cười trên mặt Chu Linh Đồng cũng chậm rãi rút đi.
Qua một lúc, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi muốn làm như thế nào?
Phương Nguyên chậm rãi vươn một ngón tay ra, nhẹ giọng cười nói:
- Thứ nhất, hủy Âm Sơn Tông!
Thần sắc Chu Linh Đồng biến đổi, nhìn lại ra ngoài núi, nhưng thấy người ở ngoài núi không ít, lại không có dị biến gì xuất hiện.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền nghe thấy trong sơn môn Âm Sơn Tông, bỗng nhiên truyền ra một tiếng hét thê lương.
Hắn biết tiếng hét đó là cái gì phát ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vội vàng nhìn vào trong Âm Sơn Tông.
Cũng đúng vào lúc này, chỉ thấy trong sơn môn Âm Sơn Tông, vị trí sườn tây, trong một tòa sơn cốc tương đối bí mật, đột nhiên có huyết quang ngút trời, sau đó chỉ thấy một hòm đồng bỗng nhiên bay đến trong không trung, sau đó đột nhiên nổ tung, từ trong hòm đồng, không ngờ có một quái vật toàn thân mọc lông rậm màu xanh đồng bay ra, ngửa mặt lên trời gầm rú, sau đó xông tới lương đình.
Nhìn phương hướng đồng thi xông tới, khí cơ chính là tỏa định Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên đưa lưng về phía đồng thi khí tức đáng sợ đến cực điểm, gần như là Nguyên Anh đó, lại không hề bối rối, ngược lại nhìn Chu Linh Đồng, nhẹ giọng bật cười:
- Người ta luôn sẽ phải trả một cái giá cực đắt đối với những chuyện mà mình làm sai trước kia...
- Cái giá này không chỉ là vì cấu kết với yêu ma, còn có cả luyện thi!
- ...
- Cái quỷ gì vậy?
- Không tốt, Âm Sơn Tông phóng thích yêu thi, muốn gây bất lợi đối với Phương Nguyên tiểu hữu?
Nhưng khác với sự bình tĩnh trên lương đình, trong sơn môn Âm Sơn Tông phía dưới, lại lập tức là một mảng bối rối, đại trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia, cung phụng áo trắng của Lan Tiên Phủ Đệ, đại tộc trưởng Ly Thủy Mạnh gia, mấy vị cao thủ của Ngũ Kê Lĩnh Phục Ma Tán phản ứng đầu tiên, cảm thấy vừa sợ vừa giận, vội vàng phi thân tới, cùng thi triển thần thông, đánh tới tà thi đó!
- Gừ.
Một thân huyết khí của tà thi vô cùng đáng sợ, trong hai mắt được lông xanh bao phủ, lộ ra hàn ý dày đặc, nhắm thẳng tới Phương Nguyên.
Nhưng cự ly giữa hắn và Phương Nguyên dù sao cũng rất xa, lại vừa hay bị các tu sĩ ngăn cách, vừa xông tới, liền trực tiếp bị mấy vị cao thủ này ngăn cản, trong nháy mắt các môn thần thông đều được sử ra, hóa thành một cái lưới lớn, đánh bay tà thi lông xanh này ra ngoài.
- Tà thi hung hãn quá.
- Mẹ nó, thật quá đáng, Âm Sơn Tông tự xưng là danh môn, không ngờ còn đang luyện thi?
- Luyện thi thì cũng thôi, còn dám sử ra ngay trước mặt chúng ta?
Đến lúc này, các môn các phái cũng đều có phản ứng, há miệng chửi to, đều nổi giận xuất thủ.
Chẳng trách phản ứng của bọn họ lại mạnh như vậy, thật sự tà thi vừa xuất hiện, liền khiến người ta vừa kinh vừa sợ!
Âm Sơn Tông vốn là lập nghiệp từ luyện thi, luyện huyết bảo, đây là một bí mật công khai, nhưng đây dù sao cũng là trước kia, lúc đó, lực lượng Tiên Minh chưa mạnh, đối với phân chia chính đạo tà đạo cũng không rõ ràng, quan trọng hơn là, Âm Sơn Tông khi đó vốn cũng chỉ là lén lút tiểu đả tiểu nháo, đệ tử rất thưa thớt, thanh danh không nổi, cho nên mới không dẫn tới sự chú ý của quá nhiều người!
Nhưng hiện giờ, thế cục đã hoàn toàn khác.
Âm Sơn Tông sớm đã lắc mình biến hóa, từ một tà phái nho nhỏ, hóa thành đại tiên môn chiếm cứ Vân Châu, thanh danh vượt trên tất cả, mà Tiên Minh theo đại kiếp buông xuống, sự dung thứ đối với một số tà phái thuật pháp cũng càng lúc càng thấp, bởi vì những thứ này, khi đại kiếp hàng lâm, rất có khả năng sẽ gặp phải phiền phức không ngờ, ví dụ như tà thi, khi tiên môn chiến đấu với nhau, có lẽ là lệ khí, nhưng khi đại kiếp hàng lâm, vậy không những không thể mượn nó để chống đỡ đại kiếp, ngược lại có khả năng sẽ bị tà khí lây dính, hóa thân thành sinh linh hắc ám trước!
Âm Sơn Tông cũng chính vì minh bạch điểm này, mới ra lệnh cấm môn hạ đệ tử lại dính dáng tới tà vật, đã sớm hủy đi vô số huyết bảo và tà thi, chỉ để lại ba cái này, cũng bởi vì luyện chế quá khó khăn, bởi vậy nhất thời luyến tiếc, tạm thời lưu lại.
Khi đại kiếp tới, ba cỗ tà thi này cũng phải hủy diệt!
Cũng chính bởi vậy, các tu sĩ đều cảm thấy vừa bất khả tư nghị lại vừa phẫn nộ...
Trước mặt các tu sĩ, Âm Sơn Tông không ngờ ngang nhiên tế ra tà thi, vồ giết lục đạo khôi thủ...
Những người này đã ngông cuồng tới trình độ như vậy rồi à?
...
Ôm suy nghĩ này, đã không chỉ có người xuất thủ về phía tà thi, để ngừa chúng đả thương tới thần pháp của mình, còn có người nổi giận, tế ra tất cả các loại pháp bảo thần thông, thuận tay ném tới đệ tử Âm Sơn Tông vẫn còn đang ngơ ngác sững sờ!
Rầm rầm...
Trong sân lập tức là một mảng đại loạn!
- Là ai tế ra tà thi?
- Mau mau thu lại, muốn chết à?
Chương 982 Âm Sơn đại loạn (1)
Cũng vào lúc này, mấy vị trưởng lão Âm Sơn Tông canh giữ trước nội môn cũng vẻ mặt khó hiểu, nhìn tà thi lông xanh hung khí mười phần, cơ hồ tức tới vỡ ngực, rốt cuộc là tên lợn nào lại phóng ra con quái này?
Đây là thứ có thể lộ ra trước mặt người khác à?
Nơi này chính là lãnh địa của Âm Sơn Tông, dưới mắt bao người, cho dù dùng tà thi đó giết được lục đạo khôi thủ thì sao?
Nhưng nghênh đón tiếng quát mắng của bọn họ, Âm Sơn Tông trên dưới lại vẻ mặt hồ đồ, không ai hiểu gì?
Cũng là mấy vị trưởng lão đang kinh sợ, trong tiếng hét phẫn nộ, bỗng nhiên ngẩn ra, nghĩ tới một vấn đề...
- Không đúng, Đồng Thi Sát không phải đã để ở bên ngoài à?
...
Mà lúc này trong lương đình, Phương Nguyên mặc kệ loạn tượng bên ngoài, sắc mặt bình tĩnh dị thường, hắn biết hiện giờ cao thủ của các đạo thống sẽ không cho phép mình gặp chuyện không may, cho nên cũng không lo Đồng Thi Sát đó sẽ xông tới trước người, dù sao Đồng Thi Sát có lợi hại tới mấy, thực lực tiếp cận Nguyên Anh tới mấy, nhưng dưới sự ngăn cản của nhiều cao thủ đạo thống như vậy, cũng không giở ra được uy phong gì!
- Ngươi không ngờ làm ra chuyện như vậy?
Nhưng ngược lại với sự bình tĩnh của Phương Nguyên, vẻ mặt Chu Linh Đồng lại vặn vẹo, hầm hầm nhìn Phương Nguyên.
- Lúc trước ngươi mang theo khối tà thi này tới Việt vương đình tính kế ta, chỉ là cuối cùng kế hoạch thất bại, lại rất hào phóng, chỉ lo đào tẩu, để lại Đồng Thi Sát, ta nghĩ đây dù sao cũng là đồ của Âm Sơn Tông các ngươi, đương nhiên phải mang về cho các ngươi rồi!
Phương Nguyên thản nhiên nhìn hắn, nói:
- Thậm chí, ta còn giúp ngươi thả nó ra...
Chu Linh Đồng nhìn chằm chằm Phương Nguyên:
- Ngươi đang vu oan?
- Ta chỉ là chém yêu phục ma thôi.
Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt hắn, thản nhiên nói:
- Có thể trảm được yêu ma, việc gì phải luận thủ đoạn?
Chu Linh Đồng bỗng nhiên không nói ra lời, hắn đã thật sự nhìn ra dụng ý của Phương Nguyên.
Mình thậm chí là các trưởng lão Âm Sơn Tông, lúc đầu chỉ nghĩ hắn muốn trút giận, hủy thanh danh của Âm Sơn Tông, bởi vậy cảm thấy bực mình, nhưng không cho rằng nghiêm trọng, nhưng cho tới lúc này hắn mới phát hiện, bọn họ đều nghĩ quá đơn giản, bổn ý của lục đạo khôi thủ này căn bản không phải thanh danh của Âm Sơn Tông, hắn chính là muốn hủy cả Âm Sơn Tông...
Đến lúc này, bọn họ cuối cùng cũng minh bạch, vì sao Phương Nguyên vừa tới nơi này, liền trực tiếp động thủ, hủy đại trận ở ngoại vi Âm Sơn Tông, bởi vì không hủy diệt đại trận ở ngoại vi này, hắn sao có thể thừa dịp loạn mà giấu tà thi đó vào trong sơn cốc của Âm Sơn Tông?
Mà chuyện còn lại thì đơn giản rồi, vào thời điểm mấu chốt mở hòm đồng, tới lúc đó, Đồng Thi Sát này tất nhiên sẽ vồ giết hắn, bởi vì khi ở Việt vương đình, Chu Linh Đồng đã dùng bí chú khiến Đồng Thi Sát nhớ kỹ khí tức của Phương Nguyên, chỉ là một màn này lọt vào trong mắt mọi người, lại thành Âm Sơn Tông bỗng nhiên khu động tà thi, ở trước mắt mọi người hạ sát thủ với hắn!
Bí mật luyện thi của Âm Sơn Tông, rốt cuộc không thể che giấu!
Tiên Minh chỉ sợ rất nhanh sẽ có người đến nghiêm tra, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả mấy tà thi khác cũng không giấu được, hiện giờ dưới thế cục rung chuyển, Tiên Minh sao có thể để dung thứ cho một môn phái ngoài mặt thì ra vẻ đạo đức, trong bụng lại ngấm ngầm luyện thi?
Âm Sơn Tông, e là định trước sẽ bị hủy rồi.
Chu Linh Đồng thở hắt ra mấy hơi, mới khiến tâm thần của mình ổn định lại.
Sau đó hắn chậm rãi đứng lên, nghiêm túc nhìn về phía Phương Nguyên, thản nhiên nói:
- Một chiêu này của ngươi rất lợi hại, ngay cả ta cũng không thể không phục ngươi, nhưng ngươi làm như vậy, cũng khiến cho hai người chúng ta không còn dư địa để lui, Âm Sơn Tông bị hủy cũng không sao, nhưng từ giờ trở đi, đến phiên ta, trước kia ta chỉ là đùa với ngươi mà thôi, nhưng sau này, ta sẽ chơi lớn với ngươi.
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng âm lãnh, khiến người ta trong lòng lạnh toát!
Có điều nghênh đón ánh mắt âm lãnh đó của hắn, Phương Nguyên lại chậm rãi vươn hai ngón tay ra.
- Đây là ta muốn chứng minh với ngươi chuyện thứ hai...
Hắn cười khẽ, cong một ngón tay lại, thấp giọng nói:
- Ngươi tự xưng là là người thông minh, lăn lộn ra chút địa vị trong Tiên Minh, liền muốn đùa bỡn lòng người, đùa bỡn quy tắc, cảm thấy mọi việc đều thuận lợi, nhưng không biết ngươi có nghĩ tới không, chúng ta không giống nhau...
Chu Linh Đồng hơi biến sắc, lạnh giọng nói:
- Đều ở dưới sự che chở của Tiên Minh, có gì khác nhau?
- Ta dám giết người!
Phương Nguyên quát khẽ, sau đó đột nhiên gian đứng dậy xuất kiếm, sát khí tuôn ra, phong vân biến sắc!
- Bất kể ngươi có âm mưu quỷ kế gì, chỉ cần giết ngươi, chẳng phải là xong hết mọi chuyện ư?
- Ngươi dám giết ta?
Chu Linh Đồng đột nhiên nhìn thấy sát khí của Phương Nguyên tỏa ra, một đạo kiếm quang màu xanh đâm đến giữa trán mình, cả người giống như bị lửa đốt mông đứng bật dậy, hai tay áo đồng thời vũ động, dưới tay áo mơ hồ giống như xuất hiện hai vòng xoáy, va chạm mạnh về phía không trung, kích tan kiếm quang màu xanh đó của Phương Nguyên, nhưng lực lượng này lại hất hắn bay ra ngoài, lưng đập mạnh vào cột hành lang của thạch đình.
Trong mắt hắn đầy vẻ khó có thể lý giải, quát:
- Ta là người của Tiên Minh, ngươi sao dám...
- Ngươi quá đáng sợ!
Tay áo Phương Nguyên rung lên, bên cạnh thanh khí ngưng tụ, lại hóa ra một thanh kiếm, điềm nhiên nói:
- Chính bởi vì ngươi quá đáng sợ, cho nên ta biết ngươi ngày sau nhất định sẽ mang đến cho ta phiền phức vô biên, cho nên lần này ta nhất định phải giết ngươi...
- Ầm!
Chương 983 Âm Sơn đại loạn (2)
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên bước ra một bước, một thân thanh khí khuấy động, lực đạo cuồng bạo khó có thể hình dung đều gia trì lên trên trường kiếm màu xanh trong tay, hư không chung quanh trở nên vặn vẹo, phía sau giống như có vô số hư ảnh xuất hiện, đó chính là biểu hiện hắn đã thôi động kiếm ý đến cực điểm, xoẹt một tiếng, kiếm khí tung hoành, chém về phía trước!
- Ngươi... Quả nhiên là người điên!
Nghênh đón một kiếm này, Chu Linh Đồng đã sợ tới sắc mặt hoang mang, cũng không phải bị một kiếm này của Phương Nguyên dọa sợ, mà là bị sát khí giống như thực chất ở trên người Phương Nguyên khiến cho cả kinh, trong chớp mắt liền bứt ra, đồng thời trong tay áo trượt ra ba bốn kiện pháp bảo phòng ngự, bay nhanh tới ngăn giữa hắn và Phương Nguyên, sau đó phi thân như tia chớp lao vào trong nội môn Âm Sơn Tông.
Hắn có thực lực, nhưng giống như một người bình thường không ai dám liều mạng với kẻ điên, hắn cũng sợ Phương Nguyên.
Ầm một tiếng, chỉ nghe phía sau có tiếng nổ, kiếm khí đánh tan mây trôi, tòa lương đình đó trực tiếp nổ tung.
Pháp bảo phòng ngự Chu Linh Đồng tế ra cũng tứ phân ngũ liệt, mà thân hình Phương Nguyên thì trực tiếp từ trong khói bụi bay ra, đi đến trong không trung, dưới sự thúc giục của thanh khí, một thân kiếm ý thôi động đến cực hạn, từ trong không trung, giống như ngân hà trút xuống!
- Phập.
Trong lòng Chu Linh Đồng không có chiến ý, chỉ muốn trốn vào nội môn Âm Sơn Tông, nhưng lúc này trước nội môn Âm Sơn Tông tu sĩ như mây, sát khí lạnh thấu xương, vừa hay ngăn cản đường đi của hắn, chỉ hơi bị khựng lại, sau lưng liền cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, từng đạo kiếm quang đã tới phía sau mình, hắn vừa sợ vừa giận, gầm khẽ một tiếng, vội vàng xoay người, hai tay đột nhiên vỗ vào nhau!
Rắc rắc!
Trước người hắn lập tức xuất hiện hư không vặn vẹo vô tận, đồng thời một thân pháp lực tăng vọt, không ngờ cũng tỏa ra đan quang màu tím, không ngờ cũng một tu sĩ Tử Đan, hơn nữa thần thông vô cùng quỷ dị, trực tiếp che lại hư không trước người.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên sao lại khách khí với hắn, cũng không thèm nhìn, trực tiếp chém xuống.
Khói bụi cuồn cuộn, không trung nổ tung, kiếm khí và hư không vặn vẹo đều run rẩy.
- Phập...
Tuy pháp lực của Chu Linh Đồng không kém, nhưng dù sao cũng là bị bức phải lâm thời thi triển một chiêu này, bị kiếm khí của Phương Nguyên bức ép, lại ăn quả đắng, tuy cuối cùng vẫn cản được một kiếm này, nhưng sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch, khóe miệng đã chảy ra máu tươi, thân hình ngã về phía sau mấy chục trượng, sau đó cuối cùng không dám trì hoãn, bứt ra chạy về hướng bắc.
Việc đã đến nước này, hắn đã không kịp trốn về sơn môn, chỉ có thể thoát được đã rồi tính!
Mà nhìn thấy một màn này, Phương Nguyên càng không nói năng gì, chỉ sầm mặt, thân hình xẹt qua hư không, đuổi sát theo sau.
Tay phải cầm kiếm, kiếm khí tung hoành, tay trái nhanh chóng vẽ ra mấy đạo phù trong không trung, dưới chân một con Chu Tước cực lớn xuất hiện, lôi điện vấn vít, bay theo Chu Linh Đồng, đồng thời bên cạnh vươn ra vô số cành liễu giống như lôi tiên, đều đập về phía trước.
Dưới sự tấn công điên cuồng như vậy, Chu Linh Đồng lại gầm lên một tiếng, cởi tiên bào trên người xuống, ném về phía sau.
Đó không ngờ cũng là một kiện pháp bảo, hất văng tất cả lôi tiên, nhưng cuối cùng vẫn không thể cản được hết, bị một đạo lôi điện từ trên trời hạ xuống đánh lên đầu, khiến cho hắn lảo đảo, nửa người đã cháy đen một mảng!
Lăn hai vòng trong không trung, Chu Linh Đồng hoàn toàn không còn chiến ý, nhảy lên, tiếp tục bỏ chạy.
Chỉ cảm thấy đã hoảng sợ đến cực điểm, liều mạng hô to...
- Thiếu chủ...
Lúc này trước nội môn Âm Sơn Tông đã là một mảng đại loạn, tà thi đó vừa xuất hiện, khiến cho cục diện Âm Sơn Tông vất vả lắm mới ổn định được lại triệt để tán loạn, trong các tu sĩ, người một lòng kích sát tà thi, đề phòng Phương Nguyên bị tà thi đả thương cũng vậy, người một lòng thống hận Âm Sơn Tông, muốn lúc này đánh rắn giập đầu cũng thế, cũng có rất nhiều người muốn đục nước béo cò, công vào nội môn Âm Sơn Tông.
Vừa đánh nhau, lại giống như cuồng phong mưa rào, khóa chặt một đám trưởng lão Âm Sơn Tông ở bên trong.
Nhưng bọn họ lúc này, dù sao vẫn chưa thực sự chuẩn bị khai chiến toàn diện với nhiều tu sĩ như vậy, lại chưa được lệnh của sơn môn, lúc xuất thủ vẫn do dự, muốn đợi ổn định thế cục rồi mới quyết định, nhưng không ngờ, vừa ngẩng đầu nhìn, không ngờ thấy thiếu chủ nhà mình đang bị người ta đuổi giết, hơn nữa đối phương xuất thủ tàn nhẫn, kiếm nào kiếm nấy đều muốn lấy mạng người, lập tức kinh hãi không thôi.
Liều mạng quát to một tiếng, muốn vội vàng lao về phía Phương Nguyên.
- Lưu lại cho ta!
- Việc đã đến nước này, còn muốn đả thương người?
Nhưng bọn họ vừa ra tay, cho dù là cao thủ đạo thống Trung Châu lúc trước có bảo lưu đều cả kinh, phân biệt đón đánh.
Âm Sơn Tông vốn muốn tế ra tà thi, vồ giết Phương Nguyên, lúc này sao yên tâm để trưởng lão của bọn họ tới gần Phương Nguyên?
Đối với bọn họ mà nói, không hề có hứng thú tấn công Âm Sơn Tông.
Nhưng nếu ai muốn tổn thương tới Phương Nguyên, hủy hy vọng lấy được thần pháp của bọn họ, lại đều là tội không thể tha!
Mà điều này cũng khiến cho các trưởng lão nhất thời đều bị ngăn lại, không ngờ không ai có thể đuổi tới giúp người.
Ngược lại theo một màn Phương Nguyên giết Chu Linh Đồng xuất hiện, khiến cho một trường ác đấu trong sơn môn Âm Sơn Tông lại như lửa cháy đổ thêm dầu, sát khí của các tu sĩ tăng vọt, thế mãnh liệt được đẩy lên tới cực điểm, càng lúc càng nhiều tu sĩ thấy phía trước đã có đại chiến, liều mạng xông tới, giống như hồng thủy, đẩy chiến trường về phía trước.
Chương 984 Kim Thiết Thi Sát (1)
Hiện giờ Âm Sơn Tông trở tay không kịp, ngay cả hộ sơn đại trận ở nội môn cũng đã bị đánh tan.
- Tặc tử, ngươi dám...
Vào lúc loạn tượng cơ hồ không thể ngăn cản, trong vùng trời Âm Sơn Tông, cuối cùng vang lên một thanh âm tức giận.
Theo thanh âm này vang lên, Âm Sơn Tông cũng chậm rãi rung động, trên vùng trời Âm Sơn, giống như có từng tầng mây trôi vặn vẹo tụ tập, mà dưới mây đó, không ngờ có một người chậm rãi lộ ra thân hình, lại thấy hắn không ngờ giống như hủ thi, da thối rữa, tóc nâu bong tróc, y bào rách nát, hai chân chân, mắt xanh biếc mở ra, nhìn về phía Phương Nguyên.
- Là tông chủ Âm Sơn Tông?
- Có cao nhân cảnh giới Nguyên Anh sắp xuất thủ?
- Lão quái vật này tu tà công gì vậy, sao giống như yêu thi thế?
Các tu sĩ thấy một màn này, đồng thời kinh hãi.
Tâm niệm vừa xoay chuyển, chư vị đại trưởng lão của đạo thống Trung Châu đồng loạt muốn xông lên ngăn cản.
Nhưng Âm Sơn tông chủ này tức giận mà phát, bọn họ trong lòng không chắc chắn, nếu đại tu Nguyên Anh xuất thủ, ai có thể ngăn cản?
...
- Thôi công công, còn chờ gì nữa, ra chút sức đi.
Cũng vào lúc Âm Sơn tông chủ lên tiếng, trong hư không cách Âm Sơn Tông không xa, Lý Hồng Kiêu nói khẽ.
Thôi công công lại mặt lộ vẻ khó xử, cười khổ nói:
- Tiểu chủ tử, chúng ta muốn xuất thủ, dù sao cũng phải có lý do chứ?
Lý Hồng Kiêu nhìn về phía Âm Sơn, nhíu mày:
- Lão quái vật đó xấu quá, làm ta sợ...
- Lão nô biết rồi...
Thôi công công cười hì hì, khom người thi lễ.
...
Ầm!
Lại nói trên Âm Sơn, tông chủ Âm Sơn Tông dường như cũng lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, giống như bị bức phải hiện thân, trạng thái không tốt, nhưng bất luận là như thế nào, cũng không thể ngồi yên nhìn nhi tử quý báu của mình bị giết, mắt thấy Phương Nguyên theo sát Chu Linh Đồng không buông, kiếm nào kiếm nấy đều là sát chiêu, đã đuổi giết khiến Chu Linh Đồng vô cùng chật vật, trong lòng cuồng nộ, gầm khẽ một tiếng, liều mạng ngưng tụ pháp lực, từ xa đánh tới một chưởng.
Trong một chưởng đó ngưng tụ vô số hỏa diễm màu xanh lục, sau khi đi qua, núi đá cháy đen, cây cối héo rũ.
Mắt thấy một chưởng này quét tới, Phương Nguyên cho dù không chết cũng trọng thương.
Nhưng chợt nghe trong không trung truyền đến một tiếng cười lạnh, một chiếc áo choàng đỏ thẫm từ trên trời hạ xuống, bao bọc lấy một đạo chưởng lực này, sau đó xoay tròn, đợi cho bóng đỏ chậm rãi dừng lại, một chưởng đó cũng tiêu vong.
Thôi công công đứng yên tại chỗ, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Âm Sơn tông chủ, nói:
- Âm Sơn Tông các ngươi đúng là rời tà pháp ra thì không sống được, tuy ngươi đã kết thành Nguyên Anh, lại khiến bản thân thành bộ dạng người không giống người quỷ không giống quỷ, rốt cuộc có đáng không, chẳng trách ngươi lại sợ hãi Tiên Minh như vậy, là sợ bọn họ nhìn thấy bộ dạng ngươi dùng phương pháp tà thi dưỡng Nguyên Anh đúng không?
- Bổn tọa từ khi nào đến phiên con chó thiến ngươi cười ta?
Tông chủ Âm Sơn Tông cũng vừa sợ vừa giận, hét lớn:
- Cửu Trùng Thiên sao dám đến quản chuyện của Âm Sơn Tông?
- Cửu Trùng Thiên tất nhiên sẽ không quản chuyện lung tung.
Sắc mặt Thôi công công cũng sầm xuống, điềm nhiên nói:
- Nhưng bộ dạng xấu xí này của ngươi dọa sợ tiểu công chúa của chúng ta, là có ý đồ gì?
- Tên hoạn quan ngươi dám khinh ta.
Nghe Thôi công công nói vậy, Âm Sơn tông chủ tức tới phát cuồng, gầm lên một tiếng, từng đạo hỏa diễm màu xanh biếc cháy lên, tràn ngập tám hướng, khuấy động một mảng hư không, trên Âm Sơn rộng lớn như vậy, đều là quang mang xanh rờn, quỷ dị mà âm trầm.
Nhưng Thôi công công lúc này vẫn chỉ cười lạnh, điềm nhiên nói:
- Ha ha, khinh ngươi đấy thì sao?
Thân hình giống như quỷ mỵ, áo choàng đỏ thẫm trên người bằng không xòe ra, trong hư không đều là bóng hồng, hỏa diễm màu xanh biếc đó bị đánh cho giống như hạt mưa bay về trong nội môn Âm Sơn Tông, lại khiến cho sâu trong sơn môn Âm Sơn Tông loạn thành một đống, bất kể là đệ tử Âm Sơn Tông hay là cấm chế các nơi, đều bị hỏa diễm màu xanh biếc này ăn mòn từng mảng.
Lý Hồng Kiêu thấy tông chủ Âm Sơn Tông bị Thôi công công chọc giận cho giống như phát cuồng, lại có chút bất đắc dĩ thở dài, thậm chí có chút đồng tình nhìn hắn một cái, nói:
- Không ngờ lại đi mắng Thôi công công là chó thiến.
- Cửu Trùng Thiên chúng ta cũng không có mấy ai dám mắng như vậy...
- Hở?
Phương Nguyên đang đuổi giết Chu Linh Đồng, đột nhiên bị Âm Sơn tông chủ nhìn tới, cũng cảm thấy cả kinh.
Có điều rất nhanh liền thấy Thôi công công xuất thủ, ngăn cản tông chủ Âm Sơn Tông lại, trong lòng cũng thả lỏng, nắm vững cơ hội, không hề trì hoãn, trực tiếp xoay người giết tới Chu Linh Đồng.
Mà Chu Linh Đồng nhìn thấy tông chủ Âm Sơn Tông xuất thủ, cho rằng có thể được cứu, nhưng không ngờ người của Cửu Trùng Thiên lại cũng ngang nhiên xuất thủ, trong lòng lập tức vừa sợ vừa giận, khóe mắt thoáng nhìn về phía Phương Nguyên lại đang giết tới, âm thầm kêu khổ:
- Tên điên, ngươi đúng là người điên...
Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ trên người Phương Nguyên truyền đến, hắn vừa sợ vừa giận, thấy Phương Nguyên đuổi gấp, cuối cùng cắn răng một cái, thi triển ra truyền thừa bí pháp có được ở Tiên Minh, thân hình độn nhanh.
Ầm ầm!
Hắn bước ra một bước, hư không vặn vẹo, giống như cuộn sóng.
Trong hư không vặn vẹo này, hắn chỉ bước một bước đã đi được rất xa, phía sau lại bày ra từng đạo hư không vặn vẹo, ngăn cản Phương Nguyên.
Mắt thấy dường như đã kẽo giãn được cự ly, cảm thấy hơi thả lỏng, tim hắn đột nhiên lại đập dữ dội.
Dưới cơn hoảng sợ, bỗng nhiên vang lên một tiếng động, vội vàng quay đầu lại.
Chương 985 Kim Thiết Thi Sát (2)
Chỉ thấy Phương Nguyên lúc này, đã đứng cách hắn ngoài ba mươi trượng, một thân thanh khí sôi sục, phô thiên cái địa, chậm rãi hóa thành một cây cung xanh, cùng lúc đó, bên cạnh lôi quang lấp lánh, dẫn lôi quang từ trên chín tầng trời rơi xuống ngưng kết thành lỗi tiễn trong tay hắn.
Chính là hắn thấy Chu Linh Đồng chỉ muốn trốn, không dễ đuổi theo, trực tiếp vận dụng thần thông mạnh nhất!
- Thế này là thực sự muốn lấy mạng của ta à.
Nhìn thấy một tên này, tim Chu Linh Đồng thắt lại, cơ hồ sợ tới hết hồn.
Hắn ở Việt vương đình đã nhìn thấy một tên này của Phương Nguyên, nghĩ tới Việt Hoàng đó cũng là tu vi Kim Đan cao cấp, ở giữa còn có đại trận ngăn trở, nhưng cách nhau mười dặm, bị Phương Nguyên một tên bắn chết, ngay cả thời gian hồi thần cũng không có, có thể thấy được thần thông này khủng bố cỡ nào.
Mà lục đạo khôi thủ này không ngờ vừa tới đã trực tiếp sử ra thần thông này với mình, đó là thực sự động sát tâm rồi!
Nhìn bóng lưng đang đào thoát của Chu Linh Đồng, Phương Nguyên dùng hết toàn lực, ngưng tụ một thân pháp lực, sát tâm của hắn chưa bao giờ mãnh liệt giống như lúc này, cũng chưa bao giờ không muốn thất thủ như lúc này, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết được thôi động tới cực điểm, một thân pháp lực cũng sôi sục đến cực điểm, nhìn thẳng vào Chu Linh Đồng, sau đó một tên này chậm rãi rời cung.
Chu Linh Đồng sợ tới chân nhũn cả ra, liều mạng kêu rên!
- Con ta....
Mà tông chủ Âm Sơn Tông bị Thôi công công vây khốn, cũng đột nhiên cảm nhận được sát khí từ chỗ Phương Nguyên truyền tới, vừa thấy một tên này nhắm vào còn mình, trong lòng kinh hãi không thôi, ngay cả hắn cũng cảm thấy được sự hung hiểm của một tên này, sao có thể yên tâm để nó bắn tới người con trai mình, trong lòng lo lắng như có lửa đốt, nhưng lại bị Thôi công công cản đường, không ngờ không thể cứu giúp.
Hơn nữa trong Âm Sơn Tông lúc này, cũng đã loạn thành một đống, cơ hồ bị đại quân tu sĩ khổng lồ bao phủ, Đồng Thi Sát cũng lộ ra trước mặt người khác, không biết chung quy sẽ là kết quả gì, cũng khiến hắn lúc này tâm như tro tàn...
- Thôi, thôi...
Đối mặt với Thôi công công đang cười lạnh, hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên xa xa, căm hận nói:
- Tông chủ các đời của Âm Sơn Tông ta hùng tài đại lược, nhiều đời kinh doanh, mới có được nội tình hiện giờ, ai có thể ngờ được, đại cơ nghiệp mấy ngàn năm khổ tâm vất vả, bỏ bao tâm huyết mới gây dựng được nay lại bị hủy trong tay một tiểu nhi vô tri...
- Một khi đã như vậy, thôi thôi...
Theo một tiếng gầm cuối cùng của hắn, hai tay giơ lên không trung, sau đó hung hăng đánh xuống Âm Sơn.
Ầm!
Âm khí vô biên ngưng tụ, rót vào trong Âm Sơn.
- Gừ...
Theo âm khí vô biên đó rót vào Âm Sơn, lại thấy ngọn núi dưới chân hắn, không ngờ núi đá phân liệt, giống như địa ngục, Âm Sơn vô cùng to lớn đó không ngờ lúc này chậm rãi nứt ra, để lộ hai lỗ thủng màu đen cực lớn, một lúc sau, bỗng nhiên vang lên hai tiếng gầm khiến người ta cả thể xác và tinh thần đều lạnh cóng, sau đó một đạo kim mang, một đạo ô quang, đồng thời từ trong động chạy ra.
Thôi công công thấy một màn này, sắc mặt lập tức khẽ biến.
Mà các tu sĩ trên dưới Âm Sơn Tông thấy một màn này, cũng mặt đầy bi phẫn, vừa sợ vừa giận.
Hai đạo quang mang đó bay tới trong không trung, nhẹ nhàng dừng lại, phát ra tà khí, rõ ràng là hai cỗ quan tài, một cỗ màu đen, chính là thiết quan, một cỗ màu vàng, chính là kim quan, dù người không biết Âm Sơn Tông lúc này cũng nhìn ra...
Âm Sơn Tông đã tế ra hai cỗ tà thi còn lại rồi!
Thiết Thi Sát!
Kim Thi Sát!
Nếu nói Đồng Thi Sát trước chỉ là Phương Nguyên vụng trộm vào Âm Sơn Tông, có một chút dư địa để biện giải, như vậy theo hai tà thi này được tế ra, Âm Sơn Tông đã thực sự không thể chối cãi, triệt để bại lộ sự thật mình luyện thi ở trước mặt mọi người, bất kể là các đại đạo thống chính đạo, hay là Tiên Minh, đều sẽ bởi vì chuyện này mà bị kinh động, điều tra tới cùng.
Tông chủ Âm Sơn Tông, rơi vào đường cùng, cũng đánh liều tất cả.
Hắn thấy Chu Linh Đồng gặp phải hiện tượng nguy hiểm, không thể không cứu...
- Đi, giết hắn...
Hắn cuồng nộ mà điên cuồng hét to, từ xa chỉ về phía Phương Nguyên.
Ầm ầm.
Hai cỗ quan tài nổ ra, hai khối tà thi xuất hiện trong không trung, một khối chung quanh chảy máu đen, lộ ra xương trắng dày đặc, một khối quanh người bọc một tầng kim giáp, cực kỳ chói mắt, mà điểm chung của cả hai thì đều là tà khí kinh người, ngửa mặt lên trời gào thét, đánh tan một mảng mây trôi trong hư không, ác khí bức người, xông về phía Phương Nguyên.
- Không tốt!
Thấy một màn này, Thôi công công biến sắc, phi thân tới muốn ngăn cản.
Nhưng đến lúc này, tông chủ Âm Sơn Tông lại vội vàng bức tới, pháp lực tuôn ra, cuốn lấy Thôi công công, vừa rồi là Thôi công công cản hắn, lúc này thì ngược lại, lạnh lùng cười to:
- Tiểu nhi đó chắc chắn sẽ phải chết, không ai cứu được hắn cả...
Ầm ầm!
Hai tà thi vừa ra, lướt qua hư không, lao thẳng tới Phương Nguyên.
Mà ở trong sơn môn Âm Sơn Tông, các trưởng lão của đại đạo thống đang ác chiến nhìn thấy một màn này, cũng đều kinh hãi, đồng thời phi thân lên, tế ra các loại pháp bảo, liều mạng tung về phía một khối tà thi trong đó.
Nhưng đáng tiếc, một là lực lượng của hai khối tà thi này mạnh hơn, thứ hai bọn họ ở trong hỗn chiến, cũng bị chư vị trưởng lão và cao thủ của Âm Sơn Tông cuốn lấy, trong lúc bận rộn người có thể rảnh tay xuất thủ không nhiều, không ngờ không thể thoải mái giống như lúc trước đối phó Đồng Thi Sát.
Bình luận facebook