• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 971-975

Chương 971 Khuấy phong vân, phát động đại thế (2)

Ngoài ra, còn có rất nhiều người truyền tin cho tiên môn hữu hảo:

- Nơi này có người tặng không thần pháp, mau tới đi.

Mà trong loạn tượng này, cũng có một số tiên môn và đạo thống, nghe người ta nói những người này chính là tới Âm Sơn Tông, lập tức kích động không thôi, trực tiếp đằng đằng sát khí dẫn theo nhân mã tiên môn, thét dài:

- Trời cao thương xót, Âm Sơn Tông ỷ thế yêu ma, khinh tông môn ta, ta ẩn nhẫn khổ sở, không làm gì được ngươi, nhưng mà nay, cuối cùng vẫn có người tìm tới ngươi, chúng ta cũng đi theo!

- Đi thôi, thừa cơ giết vào Âm Sơn Tông, báo thù cho tiên sư.

- Đi nào, chạy tới Âm Sơn Tông mà đục nước béo cò thôi.

- ...

Gió to thổi mạnh, trời tối đất đen, không biết kinh động bao nhiêu thiên nhân thần, khuấy động một vực.

Toàn bộ Vân Châu, hiện giờ đều bị cuốn theo.

Thậm chí ngay cả một số lão quái vật đã sớm thoái ẩn, từ lâu không xuất thế cũng bị động tĩnh này kinh động, ai nấy trốn trong bóng tối, mặt đầy vẻ kinh ngạc:

- Âm Sơn Tông dù sao cũng là địa đầu xà một phương, căn cơ vững chắc, làm việc sạch sẽ, ngay cả Tiên Minh cũng không làm gì được nó, Thanh Dương tiểu nhi này dẫn theo một đám ô hợp lỗ mãng mà tới như vậy, chẳng lẽ không sợ mũi dính đầy tro à?

...

Mà gióng trống khua chiêng, động tĩnh lớn như vậy, các thám báo của Âm Sơn Tông dày đặc ở ven đường cùng với những gia tộc tu chân trung thành tất nhiên cũng không thể không bị kinh động, nếu Phương Nguyên một mình mà tới, e là ám sát cũng gặp phải vài lần, nhưng hiện giờ lại không ai dám ngăn cản, chỉ bay nhanh tới Âm Sơn Tông báo tin, đợi cho khi Phương Nguyên tới trước Âm Sơn Tông, đối phương đã nghiêm trận chờ đợi.

Sơn môn của Âm Sơn Tông, tên là Tam Thiên Lý Âm Sơn.

Nơi này đã tiếp cận ranh giới Vân Châu và Yêu vực, vốn là một nơi âm u quỷ dị, yêu ma thường lui tới, tuyệt đối không tính là phong thuỷ bảo địa, có điều sau khi Âm Sơn Tông dời núi tới đây, qua mấy đời tận tâm chuẩn bị, cũng khiến cho nơi này có chút tiên ý, chung quanh có tứ đại tiên thành bảo vệ, tu sĩ lui tới, bản thân Âm Sơn Tông thì giống như một con hung thú thượng cổ, bàn cứ trên Âm Sơn.

Phương Nguyên tới trước sơn môn Âm Sơn Tông, lại thấy phía trước có hai ngọn núi màu đen cao ngất trong mây, giống như một cánh cửa, giữa ngọn núi lại tụ sương mù màu đen dày đặc, bên trong có thể mờ mờ ảo ảo nhìn thấy trận quang lấp lánh, thủ vệ sâm nghiêm, liền dừng lại.

Sứ giả của các đại tiên môn Theo Phương Nguyên mà đến, cùng với các môn phái lớn nhỏ về sau gia nhập vào Vân Châu cũng đều chậm rãi ngừng lại, lúc này nhìn qua, có thể thấy được nhân số đã đạt tới trình độ kinh người, kéo dài không dưới mấy trăm dặm!

- Ha ha, Âm Sơn Tông ta hà đức hà năng, không ngờ lại đáng để có nhiều khách quý đến vậy, thực khiến tông ta trên dưới mặt mày rạng rỡ!

Có thể nhìn thấy, nghênh đón nhiều người như vậy, trong sơn môn Âm Sơn Tông, cũng điều động nhân mã, hơi có chút bối rối.

Có điều rất nhanh, sự bối rối này cũng được bình phục, một lão giả áo đen tóc trắng từ trong đại trận hiện thân, thản nhiên nhìn các tu sĩ xông tới sơn môn, mặt không đổi sắc, cười cười thi lễ.

- Ta đã tới đây rồi, các ngươi cũng không cần phải giả vờ giả vịt!

Phương Nguyên từ trong pháp chu đi ra, đứng ở đầu thuyền, ánh mắt bình tĩnh nhìn tới.

- Ngươi chính là Thanh Dương thiên kiêu, lục đạo khôi thủ trong truyền thuyết à?

Lão giả áo đen đó nhìn Phương Nguyên một cái, ánh mắt cũng có chút cả kinh, chậm rãi híp lại, thản nhiên nói:

- Ngươi không thủ tiên môn nhà mình, đến Âm Sơn Tông ta làm gì, năm năm trước, có lẽ tông ta có chút thù cũ với Thanh Dương Tông các ngươi, nhưng qua sự điều giải của Tiên Minh, chúng ta đã không truy cứu, chẳng lẽ hiện giờ ngươi có được chút tạo hóa lại muốn tới Âm Sơn Tông ta vấn tội à?

Khi hắn nói những lời này, khí độ bất phàm, rất ung dung bình tĩnh, rõ ràng là có lòng tin đối với chuyện của giới tu hành Việt Quốc.

Hắn tin đầu đuôi đã được xử lý sạch sẽ, Phương Nguyên không làm gì được bọn họ.

- Ta không phải vì chuyện của giới tu hành Việt Quốc mà đến!

Nhưng Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, lại chỉ tiến lên một bước, thản nhiên nói:

- Hôm nay Phương mỗ đến, chỉ muốn hỏi Âm Sơn Tông các ngươi một câu, sáu năm trước, ta ở Thái Nhạc Thành diệt yêu trừ ma, kết quả qua nửa năm, lại có chân truyền của Âm Sơn Tông các ngươi tìm tới ta, ép tiên môn phải giao ta ra, hắn rốt cuộc là phụng lệnh ai, chẳng lẽ ta cầm kiếm vệ đạo, hàng yêu trừ ma là sai à?

- Ngươi...

Lão giả áo đen đó nghe thấy những lời này, không nhịn được mà nhíu mày.

Thậm chí còn có chút bực mình, dường như không ngờ Phương Nguyên gióng trống khua chiêng tìm tới cửa lại muốn hỏi một câu như vậy.

Thầm cười lạnh, lại không dám lơ là, hơi trầm ngâm rồi cười lạnh nói:

- Ngươi là nói môn đồ họ Cam đó à?

Phương Nguyên gật đầu.

Trên mặt lão giả áo đen hiện lên một tia châm chọc:

- Trước đó không lâu chúng ta đã điều tra rõ, đây là chuyện cá nhân hắn gây ra, kẻ này âm thầm cấu kết với yêu ma, làm xằng làm bậy, Âm Sơn Tông chúng ta cũng không dung hắn, cũng may hắn đã chết, táng mạng ở Việt Quốc, cũng là gieo gió gặt bảo, Âm Sơn tông chủ của chúng ta cũng đã hạ lệnh, bảo chúng ta không được báo thù cho hắn, việc này tông phái ta đang muốn thông bẩm với thiên hạ thì các ngươi đã tới.

- Không ngờ chối bỏ sạch sẽ như vậy à?

Phương Nguyên nhíu mày, không lập tức lên tiếng.

Mà lúc này, Quan Ngạo ở bên cạnh đã giận tím mặt, tiến lên quát:

- Ngươi đánh rắm...
Chương 972 Đại quân tiếp cận, phá vỡ sơn môn (1)

Phương Nguyên lập tức nhíu mày, nói:

- Không được nói những lời như vậy!

Quan Ngạo quay đầu nhìn hắn, nói nhỏ:

- Ờ!

Sau đó Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía lão giả áo đen, thấy hắn mặt mày hòa khí, nhưng lại giở ra thái độ vô lại, trong lòng cũng có chút tức giận, lại nói:

- Trực tiếp chém hắn là được rồi!

Quan Ngạo hơi ngẩn ra, lập tức mừng rỡ, mím môi lại, trực tiếp một đao chém về phía lão giả áo đen đó.

- Gì thế?

Một đao bất thình lình của Quan Ngạo cực kỳ đáng sợ, đao kình như gió, nộ diễm cuồn cuộn, trong phạm vi mười dặm cũng có thể thấy được.

Mà lão giả áo đen vốn chính là hạng người năng ngôn thiện biện mà Âm Sơn Tông vội vàng chọn ra, bảo hắn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng ai ngờ đối phương lại không phân rõ phải trái như vậy, trực tiếp chém tới một đao, hắn năng ngôn thiện biện nhưng tu vi lại không được tốt lắm, nghênh đón một đao này của Quan Ngạo, trực tiếp bị dọa cho mất hồn, xoay người chạy vào trong sơn môn.

- Sao lại trực tiếp động thủ?

Cũng không chỉ lão giả áo đen được Âm Sơn Tông cử ra, cho dù là tu sĩ của các đại đạo thống ở bên cạnh Phương Nguyên cũng sững sờ, bọn họ đi theo tới đây, chính là vì thần pháp của Phương Nguyên, cũng không định thực sự động thủ, thầm nghĩ loại chuyện này chẳng qua là cùng tới đòi công đạo, ép cho Âm Sơn Tông phải cúi đầu mà thôi, Âm Sơn Tông cũng không phải Việt vương đình, nào có đạo lý trực tiếp vừa tới đã động thủ!

Điều này khiến những người đi trước có chút ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng khó xử.

Ai có thể ngờ được, một đao này của Quan Ngạo chém ra, các tu sĩ phía sau cũng đều nhìn rõ, biết phía trước đã động thủ, trong lòng lập tức mừng như điên, có một số người vẫn chưa biết phát sinh chuyện gì, liền la to, như ong vỡ tổ ùa tới.

Đối với bọn họ mà nói, mình ở phía sau, phất cờ hò reo, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi là được, dù sao phía trước cũng có người gánh cho rồi.

Mà đối với đệ tử thủ sơn của Âm Sơn Tông mà nói, nhìn thấy đại quân áp cảnh như vậy, tâm thần liền sợ hãi, lại thấy một đao đó của Quan Ngạo đến rất khủng bố, dọa cho trưởng lão nhà mình ngã vào trong đại trận, sau đó còn chưa hồi thần, lại nghe bên ngoài là những tiếng kêu đánh kêu giết, dọa cho bọn họ không dám do dự, lập tức thôi động đại trận, từng đạo ô quang bắn ra phía ngoài.

Mà đây thông thường đều là đặc điểm của hộ sơn đại trận ở ngoại vi nhất sơn môn, đại trận ngoại vi nhất vốn không chỉ thành thật chờ người khác tới đánh, đều là công phòng một thể, vừa thôi động, những pháp chu ở trước nhất đều bị vạ lây.

- Âm Sơn Tông bá đạo lắm...

- Yêu ma to gan, trực tiếp muốn giết người à?

Trên mấy pháp chu phía trước, các tu sĩ không kịp đề phòng, liền bị trận quang bao phủ, lập tức cực kỳ hoảng sợ, có người vội vàng thôi động đại trận phòng ngự bên trên pháp chu, nhưng cũng có một số người khách khí hơn, trực tiếp tế ra các loại pháp bảo.

Người phía sau nhìn thấy phía trước đã thật sự động thủ, cũng đều vội vàng chen về phía trước, đẩy người khác tiến lên.

Bất đắc dĩ nhất là pháp chu của mấy đạo thống Trung Châu bên cạnh pháp chu của Phương Nguyên, bọn họ cũng không ngờ, chỉ chớp mắt một cái đã thực sự đánh nhau rồi, quay đầu thấy Phương Nguyên vẻ mặt âm trầm, liền nuốt lại những lời định nói.

- Thôi, bất luận là như thế nào, trước tiên cứ lấy được thần pháp đã rồi tính.

Đối với đám người bọn họ mà nói, thật đúng là không để Âm Sơn Tông vào mắt.

Nếu nói có kiêng kị, đó cũng chỉ là nếu lo khai chiến với Âm Sơn Tông, sẽ khiến Tiên Minh tìm tới mà thôi, nhưng hiện giờ thấy đại thế đã lên, bọn họ cho dù không muốn xông lên cũng không được, dù sao có việc thì Phương Nguyên gánh, cứ đánh trước đã rồi tính.

Ầm ầm ầm

Phương Nguyên lúc này không nói năng gì, tay áo rung lên, tế ra mười tôn Huyết Sát Thú Tôn.

Ầm ầm!

Huyết Sát Thú Tôn này dùng để phá hộ sơn đại trận hạch tâm nhất của Âm Sơn thì chắc không có hiệu quả lớn, nhưng đại trận ngoại vi nhất thì lại không tính là gì, vừa bay ra liền đón gió biến to, hóa thành mười tượng hung thú, trấn áp đại trận ngoại vi Âm Sơn Tông, lập tức khiến cho đại trận này vỡ tan, các đệ tử đều bại lộ.

- Dã cẩu từ đâu đến, dám cường công sơn môn ta?

Những đệ tử ở ngoại vi đó vừa sợ vừa giận, ra sức hét lớn.

Mà một đống pháp chu thì ầm một tiếng, đâm vào trong Âm Sơn Tông, trước mặt chỉ thấy bóng râm lay động, không biết có bao nhiêu đệ tử Âm Sơn Tông giống như hung thần ác sát điên cuồng chạy tới, chống đỡ mọi người, lúc này bọn họ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng là có người cường hành công vào trong núi, xuống tay làm sao còn khách khí, thấy người là hạ sát thủ.

Nhưng trên những pháp chu đằng trước toàn là một số tồn tại thực lực cường đại, địa vị cao cả, mắt thấy tình thế đã căng thẳng, không đợi những trưởng lão này hạ lệnh, tu sĩ dưới trướng bọn họ liền đánh tới đệ tử Âm Sơn Tông vừa xuất thủ.

Nháy mắt, đệ tử ở ngoại vi Âm Sơn Tông đã tử thương một đống.

Cũng đúng lúc này, một số người thực sự có cừu oán với Âm Sơn Tông, hoặc là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng đã chen lên tới phía trước, vừa thấy trên mặt đất đã có không ít thi thể, lập tức mặt đầy vui mừng tìm người mà chém giết.

Loạn tượng đã nổi lên, không thể thu được.

Người đi theo Phương Nguyên nhân số rất đông, thực lực cũng mạnh, quả thực khó có thể tưởng tượng, Âm Sơn Tông há có thể sánh bằng, mọi người theo trận trượng mà đến, vốn đã lòng tin tràn đầy, có một cỗ ý tứ đánh rắn giập đầu, chỉ sợ người ở phía trước không chịu đánh thật, lúc này thấy Âm Sơn Tông không ngờ thật sự thành chó rơi xuống nước, thế là đánh càng hăng hơn.
Chương 973 Đại quân tiếp cận, phá vỡ sơn môn (2)

Mà thấy một màn này, Phương Nguyên cũng yên tâm, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay.

- Cuồng đồ lớn mật, cả gan công đánh sơn môn, tội ác tày trời...

Phản ứng của Âm Sơn Tông cũng coi như cực nhanh, một đám đệ tử phòng ngự ở ngoại vi vừa bị đánh tan, liền nghe trong hư không vang lên rất nhiều tiếng hét lớn, có mấy vị trưởng lão chấp sự cấp tốc bay tới, thi triển pháp bảo, quét qua hư không, đánh tới Phương Nguyên trên mạn thuyền!

- Hừ, Âm Sơn Tông khẩu khí lớn thật!

Nhưng Phương Nguyên nghênh đón những công kích đó, căn bản không thèm để ý.

Trên pháp chu bên cạnh, đại trưởng lão của Nam Cung gia, cùng với mấy vị đại trưởng lão thực lực mạnh mẽ khác thấy thế, hừ lạnh một tiếng, tay áo cuốn tới, dựa vào một thân tu vi của bọn họ, mấy trưởng lão xông tới trước người Phương Nguyên tất nhiên là không chịu nổi một kích, ai nấy bị pháp lực phản phệ, bắn ra rất xa, lúc rơi xuống đất thì sắc mặt đã là một mảng lụi bại.

Có điều trưởng lão của mấy đại đạo thống lúc động thủ cũng rất có chừng mực, thực sự không định đả thương tới bọn họ, chỉ là vấn đề ở chỗ, hiện giờ thế cục rất rối loạn, mấy người này vừa rơi xuống đất, còn chưa đứng dậy, đã bị vô số người chung quanh bao vây.

Thấy một màn này, mấy vị trưởng lão đó cũng thấp giọng thở dài, thầm nghĩ mấy người này chẳng thà trực tiếp giết đi cho xong.

Từng đám người giết vào Âm Sơn Tông, có người đục nước béo cò, cũng có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhưng thực lực chỉnh thể không nghi ngờ gì nữa mạnh hơn đệ tử thủ hộ ngoại vi Âm Sơn Tông rất nhiều.

Cơ hồ là trong khoảnh khắc, đã khiến phòng ngự ở ngoại vi Âm Sơn Tông rối loạn.

Có một số người nhanh chân, lúc này đã xông tới trước phòng ngự nội môn, nhưng vừa thấy phòng ngự bên trong khá là sâm nghiêm, mà người theo kịp phía sau mà lại không có mấy, liền hùng hùng hổ hổ chạy về.

- Dừng tay...

Cũng đúng lúc này, trong không trung xa xa, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng hét lớn.

Mấy thanh âm đó đều pháp lực hùng hồn, tinh thâm khó lường, một tiếng quát này, chấn động sơn cốc, chấn cho đất đá trên vách núi cũng rơi xuống, lại khiến cho các tu sĩ chung quanh vừa ầm ĩ vui vẻ trong lòng lại cả kinh, tiếng động lớn cũng bớt đi nhiều.

Ngẩng đầu nhìn, liền thấy mấy trưởng lão mặc áo đen, tay áo bào rộng thùng thình lăng không mà đến, mỗi một người đều khí tức ngân nga, chắc hẳn thân phận không thấp, vừa tới gần liền đứng lại trong không trung, giương mắt nhìn, chỉ thấy sơn môn đã bị phá vỡ, tiên bi tổ sư gia tự viết tay cũng bị đánh nát, một đám đệ tử ngoại vi hoặc chết hoặc bị thương, trong lòng cũng sinh ra nộ khí vô tận.

Cầm đầu là một nam tử trung niên mặc áo lam, hắn khống chế mấy người bên cạnh, bản thân cũng kiềm nén lửa giận, chắp tay với các tu sĩ, trầm giọng nói:

- Chư vị đồng đạo, không biết Âm Sơn Tông ta đã làm ra chuyện ác gì mà chọc cho các ngươi phải đánh tới cửa?

- Âm Sơn Tông cấu kết yêu ma, làm nhiều việc ác, còn hỏi chúng ta đã làm gì à?

- Không sai, ác giả ác báo, Âm Sơn Tông cũng đến lúc trả nợ rồi...

- ...

Nghe nam tử trung niên này hỏi vậy, không đợi Phương Nguyên trả lời, đã có không ít người mắng to.

Nam tử trung niên đó trong tình thế lộn xộn này tất nhiên cũng không thể trả lời.

Ánh mắt nghiêm lại, nhìn thẳng về phía Phương Nguyên, quát khẽ:

- Vị này chính là Phương Nguyên tiểu hữu phải không, năm năm trước, chuyện ngươi giết chân truyền của Âm Sơn Tông ta, chúng ta cũng nhịn rồi, nghe ngươi gióng trống khua chiêng, cổ động các tu sĩ tìm tới cửa, Âm Sơn Tông ta cũng chỉ phái người ra nói chuyện tử tế với ngươi, lễ số đã làm rất tốt, vì sao ngươi còn vô lễ như vậy, khinh Âm Sơn Tông ta thế sao?

- Ngươi nói các ngươi nín nhịn à?

Phương Nguyên cũng ánh mắt lạnh lùng, tiến lên một bước, quát:

- Ta nói các ngươi bình thường có cấu kết với Nam Hoang Thành, chắc các ngươi sẽ không nhận, ngay cả Tiên Minh cũng giấu diếm được, nhưng năm năm trước đệ tử của Âm Sơn Tông ngươi phụng lệnh yêu ma vào Thanh Dương tìm ta, có phải là giả không?

Nam tử trung niên áo lam nghe thấy vậy, mặt hơi trầm xuống, sau đó nói:

- Quả thực là có việc này, nhưng Âm Sơn Tông ta sau khi Nam Hoang Thành Huyết Sứ Giả đại náo Trung Châu, đã nghiêm cấm môn hạ đệ tử lui tới với yêu ma, lại bởi vậy mà tra ra một số việc, Cam Long Kiếm đó đích xác từng cấu kết với yêu ma, hiện giờ đã bị tông chủ tông ta hạ lệnh xóa bỏ tất cả danh phận, trục xuất khỏi môn phái rồi.

Nói đến đây, lại dường như có chút bi thống, vái xung quanh, thở dài:

- Chư vị đồng đạo ở đây, chứng kiến cho Âm Sơn Tông ta, việc này thật sự không phải Âm Sơn Tông ta chối bỏ, môn phái nào mà không có mấy kẻ ngu dốt bại hoại, nhưng tiên môn ta thực sự không biết chuyện này, lão phu không biết tiểu nhi này rốt cuộc dùng những lời quỷ quyệt gì, hoặc là hứa cho lợi ích gì...

Nói tới đây cố ý dừng lại một chút:

- ... Nhất thời che mắt chư vị, nhưng xin chư vị minh xét, chớ có xung động nhất thời, phạm phải sai lầm lớn!

Lời này đã có ý tru tâm, ám chỉ các đại đạo thống nhận lợi ích của Phương Nguyên.

Mục đích tất nhiên là muốn đánh tan khí thế của đạo thống.

Chỉ cần làm tan rã ý chí của các tu sĩ, chỉ dựa vào một mình Phương Nguyên, Âm Sơn Tông bọn họ sao phải để vào mắt?

Có điều bọn họ không ngờ là, trưởng lão và sứ giả của những đạo thống này ai nấy đều đa mưu túc trí, nào có phải hạng đơn giản?

Nghe hắn nói vậy, ai nấy nghiêm nghị bất động, sắc mặt không thay đổi, thậm chí còn có người cười ra tiếng.
Chương 974 Hồ thuyết bát đạo ai mà không biết (1)

- ... Chúng ta quả thật có nhận lợi ích, không có lợi thì ai thèm đến chứ?

- Đúng vậy, chúng ta bằng vào bản sự mà nhận lợi ích, Âm Sơn Tông các ngươi chỉ trích được à?

- Có bản lĩnh thì ngươi cũng đưa ra lợi ích đi.

Trong những tiếng thì thầm to nhỏ, ở phia sau lại có người kêu to:

- Phía trước sao lại bất động, không phải nói nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?

Thấy các tu sĩ chung quanh phản đối, dường như chỉ muốn thấy Âm Sơn Tông bị chê cười, nhưng cũng khiến cho mấy vị trưởng lão của Âm Sơn Tông sắc mặt càng khó coi, bọn họ cho tới hiện tại vẫn không rõ Phương Nguyên làm thế nào để thuyết phục nhiều người như vậy cùng tới tìm Âm Sơn Tông gây phiền, nhưng bất kể là như thế nào, người cũng quá nhiều, đã nhiều tới mức một tiên môn như Âm Sơn Tông cũng khó có thể ngăn cản, điều này cũng khiến bọn họ vừa sợ vừa giận, nhưng trong lòng cũng căng thẳng, không dám nói lung tung.

- Chư vị đồng đạo minh giám...

Lúc này, lão già áo đen lúc trước canh giữ ở ngoài sơn môn thấy đã có chỗ dựa, liền đánh bạo đứng dậy, mặt đầy ai oán nói:

- Các ngươi bị Thanh Dương tiểu đồ này mê hoặc, đến Âm Sơn Tông ta gây sự, cũng là mang lòng hiệp nghĩa, chúng ta lý giải, nhưng chư vị đồng đạo cũng phải cẩn thận, chớ có bị hắn lừa bịp, tiểu nhi họ Cam đó vốn là khí đồ của Âm Sơn ta, hắn bị yêu ma làm mờ mắt, rốt cuộc đã tới Việt Quốc làm những gì, cho dù là Âm Sơn Tông ta cũng không biết, hiện giờ ngươi tìm tới cửa thì biết phải làm sao?

Hắn nhún mình như vậy, cũng khiến cho tiếng động lớn chung quanh dần dần yếu đi.

Đại tông môn như Âm Sơn Tông không ngờ lại bày ra loại diễn xuất này, dường như bọn họ biết sau khi Âm Sơn Tông qua lại với yêu ma, căn bản không thể chối bỏ sạch sẽ, cho dù nói Âm Sơn Tông không qua lại với yêu ma, cũng không có ai chịu tin, bởi vậy liền dứt khoát bám lấy chết không đối chứng, đẩy tất cả mọi chuyện lên người người chết, xem da mặt ai dày hơn.

Phương Nguyên lúc này thấp giọng lên tiếng:

- Đã đến nước này, các ngươi còn không muốn thừa nhận chuyện cấu kết với yêu ma à?

Nghe thấy hai chữ "Yêu ma", lão giả áo đen đó biến sắc, khi hắn nhìn về phía các tu sĩ chung quanh, sắc mặt đã mang theo vẻ cầu xin, nhưng khi nhìn về phía Phương Nguyên, lại cố ý bày ra bộ dạng phẫn uất, quở trách:

- Vị Phương Nguyên tiểu hữu này, ngươi không có bằng chứng, tại sao lại cứ nói hưu nói vượn, đó rõ ràng là một khí đồ của Âm Sơn Tông ta gây nên, mọi người đều thấy, nhưng ngươi trong tối ngoài sáng, cứ lấy chuyện một người gây ra đổ lên đầu cả Âm Sơn Tông ta, đây là tâm tư gì, cứ muốn dồn Âm Sơn Tông ta vào chỗ bất nhân à?

Phương Nguyên nghe vậy lạnh lùng nói:

- Nếu đúng là hành vi cá nhân của đệ tử Âm Sơn Tông, hắn chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, sao có thể điều động thích khách Cửu U Cung, sao có thể khiến cho nhiều yêu ma cùng vào Việt Quốc, tàn sát chúng ta khắp nơi?

- Ài, Cửu U thích khách là trước đó đã mời tới rồi, cái đó tính làm gì?

Lão giả áo đen đó thở dài một tiếng, nhìn Phương Nguyên, trong biểu cảm thậm chí còn lộ ra vẻ trào phúng:

- Về phần yêu ma, dù sao hiện giờ cũng đã thời quá cảnh thiên, tất nhiên mặc ngươi nói sao thì nói, ngươi sao không nói luôn là hắn cấu kết với Yêu Vương đi?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Vậy các ngươi thực sự muốn đùn đẩy tới cùng?

Lão giả áo đen nói:

- Không có bằng chứng, tùy miệng nói bậy là đáng giận nhất, Phương Nguyên tiểu hữu sao không tới Yêu vực tìm chút chứng cớ? Nếu ngươi thực sự chứng minh được Âm Sơn Tông ta có cấu kết với yêu ma, liên thủ hại ngươi, vậy lão phu không còn gì để nói?

Nghe thấy những lời này, trưởng lão của các đạo thống Trung Châu theo Phương Nguyên đến cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Phương pháp xử sự của Âm Sơn Tông đã rất rõ ràng, chính là đùn đẩy sạch sẽ.

Mà nếu Phương Nguyên không nói được gì, vậy đám người bọn họ cũng chính xác là đến không công.

Cũng là mấy vị trưởng lão Âm Sơn Tông có chút tán thưởng nhìn lão giả áo đen, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là thuật nghiệp có chuyên công, lão nhân này tu vi bình thường, nhưng luận về ăn nói, lại mạnh hơn đám người mình rất nhiều, hiện giờ hắn đục nước béo cò, đảo loạn sự việc, chỉ cần ổn định được những người tu hành theo Phương Nguyên mà đến, vậy về sau cũng chỉ là cãi lộn mà thôi, không cần lo lắng.

- Chứng cớ... Chứng cớ...

Nhưng Phương Nguyên nghe lão giả áo đen nóivậy, thần sắc dần dần trầm xuống.

Hắn nhìn chằm chằm lão giả áo đen, trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng, bỗng nhiên tay áo chậm rãi phất một cái, lại có bảy tám túi Càn Khôn xuất hiện trong hư không, bên trên còn dính một số vết máu chưa khô, được một cỗ lực lượng vô hình đỡ bồng bềnh trong không trung.

Phương Nguyên tiến lên một bước, áo xanh bay phần phật, trầm giọng nói:

- Cũng được, các ngươi đã nói đệ tử họ Cam đó một mình cấu kết với yêu ma, như vậy người khác thì sao? Lúc trước Âm Sơn Tông ít nhất có bốn vị chân truyền vào Việt Quốc, đi theo còn có sáu vị Yêu Tướng, lúc ấy bọn họ đều bị một vị tiền bối trảm sát, trước khi chết cũng khai ra chính là làm theo lệnh tông môn, chuyện này các ngươi giải thích như thế nào?

- Nếu một vị chân truyền cấu kết yêu ma, tiên môn các ngươi không biết thì cũng thôi, kết quả bốn vị chân truyền đều cấu kết với yêu ma, nếu Âm Sơn Tông các ngươi vẫn không biết, chẳng lẽ mắt tông chủ trưởng lão thượng tầng của Âm Sơn Tông đều mù cả à?

- ...

Nghe Phương Nguyên nói vậy, tất cả mọi người lập tức xôn xao.
Chương 975 Hồ thuyết bát đạo ai mà không biết (2)

Ngay cả bọn họ cũng không biết bên trong còn có chuyện như vậy, vốn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ trong Trúc Cơ, không ngờ lại liên lụy đến bốn vị chân truyền của Âm Sơn Tông và sáu vị Yêu Tướng, xem ra to chuyện rồi, so với tưởng tượng của bọn họ thì còn to hơn nhiều.

Ngay cả mấy vị trưởng lão Âm Sơn Tông lúc này cũng không nhịn được mà biến sắc, nhìn chằm chằm túi Càn Khôn đó.

- Chuyện này cuối cùng vẫn lộ ra rồi...

Trong lòng bọn họ thậm chí cảm thấy rét run.

Người ngoài không biết, kỳ thật Âm Sơn Tông năm năm trước, không chỉ tổn thất một vị đệ tử chân truyền, trên thực tế, Âm Sơn Tông lúc trước vốn là chí ắt phải thành, phái ra ước chừng năm vị chân truyền, còn có sáu vị Yêu Tướng của Nam Hoang Thành cùng đi tra xét, nhưng khiến người ta không ngờ là, chân truyền Cam Long Kiếm bị Thanh Dương đệ tử này ở Vân Phù Sơn, trảm sát trước mắt mọi người, cái này thì cũng thôi.

Nhưng càng mấu chốt là, những chân truyền và Yêu Tướng đó không ngờ cũng đồng thời mất đi tin tức ở các nơi Vân Châu.

Âm Sơn Tông lúc ban đầu muốn điều tra, kỳ thật chính là muốn điều tra về cái chết của những người này, bọn họ quả thực nghĩ không thông, rốt cuộc là ai có bản sự lớn như vậy, có thể khiến những người này mất tích một cách lặng lẽ, lúc đầu còn tưởng rằng gặp phải đại địch, trên dưới giữ kín, nhưng không ngờ, tra xét hồi lâu, lại một chút manh mối cũng không có, những người đó không giống như là đã chết, mà trực tiếp biến mất vậy.

Hơn nữa, thám tử bọn họ phái vào Việt Quốc, cũng dần dần tìm hiểu được, Việt Quốc ngũ đại tiên môn, thậm chí cũng không biết tới sự tồn tại của những người này, chỉ cho rằng Âm Sơn Tông phái một mình Cam Long Kiếm tới, điều này cũng khiến bọn họ dần dần cảm thấy, có lẽ những chân truyền và Yêu Tướng đó chỉ là bị một vị ẩn tu Vân Châu thống hận yêu ma giết đi, nói không chừng còn là có rất nhiều người cùng động thủ.

Hơn nữa nếu những người đó chỉ dám lén lút động thủ, không dám đứng ra, vậy chứng minh thực lực của bọn họ cũng không mạnh như trong tưởng tượng, thế là Âm Sơn Tông mới có một loạt kế hoạch về sau, tiến hành dao nhỏ cắt thịt đối với Việt Quốc ngũ đại tiên môn, ép bức từng chút từng chút.

Trên trình độ nào đó, cũng là muốn bức ra những người đó, chỉ là hiện giờ năm năm trôi qua, thủy chung vẫn không có kết quả.

Cho tới hiện tại, Phương Nguyên mới đột nhiên vạch ra chuyện này, trong lòng họ sao không sợ hãi?

Nhất là nhìn mấy túi Càn Khôn đó, trong đó rõ ràng có một số bên trên đánh tiên văn của Âm Sơn Tông, làm sao không nhận ra đây là vật sở hữu của mấy vị đệ tử chân truyền Âm Sơn Tông, còn lại thì nhất định chính là vật sở hữu của Yêu Tướng Nam Hoang Thành.

Không ngờ, bí mật chôn giấu năm năm, lại bị tiểu nhi này bỗng nhiên vạch trần.

Chỉ là khiến bọn họ nghĩ không thông, cho dù trưởng lão tông chủ của Việt Quốc ngũ đại tiên môn, cũng không có sức làm được việc này?

Vậy rốt cuộc là ai giúp hắn?

Ngoài kinh hãi, trưởng lão áo lam đó bước lên trước một bước, quát khẽ:

- Những di vật của Âm Sơn đệ tử, ngươi là từ đâu mà có?

Phương Nguyên hiểu ý hắn, thản nhiên nói:

- Lúc trước giết những người đó là một vị tiền bối của Nam Hải Vong Tình Đảo, nàng ta đi ngang qua Việt Quốc, lại thấy đệ tử Âm Sơn Tông và yêu ma cấu kết với nhau, họa loạn nhân gian, thật sự là mất hết đức hạnh, cho nên mới trảm sát hết, nếu không phải nàng ta còn có chuyện quan trọng, e là năm năm trước đã đến Âm Sơn Tông các ngươi tính sổ rồi...

- Nam Hải Vong Tình Đảo?

Nghe thấy cái tên này, các tu sĩ trong sân đồng thời yên lặng, có chút hoảng sợ nhìn Phương Nguyên.

Cũng có một số người, không nhịn được nhìn về phía ngọc liễn của Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa Lý Hồng Kiêu trong hư không cách đó không xa.

Mà sắc mặt của lão giả áo đen thì đột nhiên biến đổi, kêu lên thất thanh:

- Ngươi... Hồ ngôn loạn ngữ, ăn nói lung tung...

Phương Nguyên lúc này lại bình tĩnh một cách thần kỳ, thản nhiên nói:

- Những gì Phương mỗ nói thực sự không sai, nếu các ngươi hoài nghi vị tiền bối này nói dối, vậy có thể tới Nam Hải đối chất với nàng ta, nàng ta xếp thứ chín ở Vong Tình Đảo, chắc cũng rất dễ tìm.

Khi nói đến đây, hơi cười lạnh:

- Chuyện nói hưu nói vượn, các ngươi biết, chẳng lẽ ta không biết?

Tìm cái con mẹ ngươi...

Âm Sơn Tông làm gì có gan mà đi tìm người của Nam Hải Vong Tình Đảo đối chất?

Nam Hải Vong Tình Đảo, đó chính là một trong thất đại thánh địa tu hành, nằm ở trên Nam Hải, liền với phúc địa Cửu Châu, nhưng uy danh lại không ai dám khinh thường, bất kể Âm Sơn Tông nghĩ như thế nào, cũng không ngờ năm năm trước giết đệ tử nhà mình và Yêu Tướng lại là người của Vong Tình Đảo, nhất thời trong lòng bọn họ vừa kinh vừa sợ, không dám tin, nhưng cảm thấy Phương Nguyên không dám tự dưng bịa ra những chuyện này!

Lại nghĩ, nếu ngay cả Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa cũng tới Thanh Dương Tông, vậy dường như, Nam Hải có mấy người đến cũng không có gì lạ.

Mấy vị trưởng lão đó rõ ràng đã hoảng hốt.

Họ Phương, Âm Sơn Tông ta có cừu oán gì với ngươi, mà ngươi lại dẫn theo hai đại thánh địa tới đối phó ta?

Nhất thời không biết nên trả lời thế nào!

Nếu mắng Phương Nguyên nói hưu nói vượn, trên trình độ nào đó chẳng phải là đang mắng vị Nam Hải tiền bối kia nói hưu nói vượn à?

Hắn không có gan đó.

Nói trắng ra đây cũng là Phương Nguyên để lại cạm bẫy trong lời nói, khiến hắn không biết đáp lại như thế nào.

Hiện tại hắn có một loại cảm giác muốn tự tát vào miệng mình.

Mình chỉ là thuận miệng nói câu bảo hắn tới Yêu vực tìm chứng cớ, kết quả thằng ôn này liền bắt mình tới Nam Hải đối chất....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom