-
Chương 961-965
Chương 961 Một thức thần thông mới lĩnh giáo (1)
Vừa nói, tay áo tung bay, tiến về phía trước, trong hành động không do dự mảy may.
- Chậm đã...
Việt Hoàng nheo mắt lại, hét lớn một tiếng, sau đó vội vàng vung tay áo, sau một đạo hư ảnh đó của hắn, đột nhiên có mấy cái lồng sắt cực lớn từ trong sương khói rơi ra, trong lồng sắt không ngờ giam giữ mấy chục người, nam nữ lão ấu đều có, tu vi lại đều không cao, có một số người thậm chí nhìn như phàm nhân không có pháp lực, ai nấy đều hoảng sợ đến cực điểm nhìn xung quanh.
- Những người này là ai?
Phương Nguyên hơi dừng chân, cau mày hỏi.
- Ngươi có lẽ không biết, nhưng Thanh Dương Tông các ngươi kiểu gì cũng có người biết...
Việt Hoàng trầm mặc một lúc, mới lạnh lùng nói:
- Đây đều là những đệ tử ngoại môn của ngũ đại tiên môn không chịu cúi đầu trước ta, còn có tộc nhân của những gia tộc tu chân trung thành với ngũ đại tiên môn, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ với các ngươi, ta dùng được họ, nhưng lại không thu được họ, đành phải nắm giữ những người này trong tay, mới tiện khiến những người đó an tâm giúp ta làm việc, không phải sao?
- Hả?
Phương Nguyên hơi trầm mặc, nói:
- Ngươi ngay cả thủ đoạn này cũng dùng đến à?
Việt Hoàng điềm nhiên nói:
- Mạng ta còn sắp không còn, còn quản gì tới thủ đoạn với không thủ đoạn?
Ngay cả Phương Nguyên cũng không thể không thừa nhận lời hắn nói cũng có vài phần đạo lý, ngẩng đầu nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Ta chỉ muốn đổi lại mạng mình.
Việt Hoàng cơ hồ là gầm lên.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không thể, nhiều nhất chỉ cho phép ngươi đầu thai!
Trên mặt Việt Hoàng hiện lên một tia quyết tuyệt, trầm mặc một lúc, mới bỗng nhiên nói:
- Vậy thế này đi, bổn hoàng hiện tại cũng không cầu gì khác, chỉ muốn giữ lại một mạng trên người. Ngươi đã không đồng ý, vậy bổn hoàng sẽ đánh cuộc với ngươi một phen, ngươi không phải là lục đạo khôi thủ à?
- Bổn vương sẽ cược trận với ngươi.
Nói xong, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, quát to:
- Bổn hoàng cũng từng dốc lòng tham ngộ trận đạo, trận pháp trong hoàng cung này chính là tác phẩm đắc ý của bổn vương, nếu ngươi có bản lĩnh, vậy thì phá trận này thử xem, đương nhiên, ngươi không được vận dụng mấy tòa thạch tôn đó... Nếu ngươi thắng, vậy bổn vương sẽ không phản kháng, tùy ngươi xử trí, nhưng nếu ngươi không thể phá được đại trận ở nội viện của ta, vậy ân oán của bổn vương và ngũ đại tiên môn sẽ xóa bỏ, lão phu cũng sẽ thả những người này, nhưng ngươi cũng đừng tìm lão phu làm phiền nữa, thế nào?
- ...
Nghe những lời nói lạnh lùng của Việt Hoàng, các đệ tử của Thanh Dương Tông cùng với tu sĩ trong hư không xung quanh đều cả kinh.
- Việt Hoàng, không ngờ là cá cược mạng sống với Phương Nguyên à?
- Đúng rồi, Việt Hoàng hiện giờ đã không có sự chống lưng của Âm Sơn Tông, thanh danh của lục đạo khôi thủ lại như mặt trời ban trưa, ngay cả Tiên Minh Tuần Giám Sứ cũng không để ý tới chuyện này, Việt Hoàng chẳng khác nào đã tới tuyệt lộ, cho nên hắn muốn dựa vào một lần cá cược, liều một đường sinh cơ cho mình, nếu thua, tất nhiên là không còn gì để nói, nếu thắng, Việt Quốc Ngũ Tông sẽ không tiện tìm hắn làm phiền.
- Đổ đấu thế này, lục đạo khôi thủ sẽ không đáp ứng chứ?
- Lục đạo khôi thủ vừa hồi sơn, chính là lúc đang nuôi thanh danh, thu nạp lòng người, nếu lúc này một lòng báo thù, không để ý tới tính mạng của gia tộc môn nhân, thanh danh sẽ hỏng mất, đối với Thanh Dương Tông cũng bất lợi, thậm chí...
Có người ngừng lại một chút, mới nói tiếp:
- ... Ngay cả Tiên Minh cũng sẽ khinh thường hắn!
Cũng có người nghe thấy những lời này, mặt lộ vẻ tức giận:
- Nhưng chiêu số vô sỉ thế này.
Người trước đó thở dài:
- Loại chiêu số này sở dĩ bị người ta chửi là vô sỉ, chính là vì nó quá ghê tởm, nhưng lại hữu dụng!
- ...
- ...
Mà trong những tiếng nghị luận, Phương Nguyên cũng lẳng lặng quan sát, chỉ thấy hoàng cung này tổng cộng phân làm ba tầng, đại trận cũng lờ mờ chia làm ba đạo, hai đạo trước đều đã bị mình xé tan lúc vừa rồi đại chiến với tứ đại hộ pháp, hiện giờ còn lại chỉ có một đạo ở nội viện, nhìn thì cũng tinh diệu hơn hai đạo ở bên ngoài rất nhiều, bất kể là tài liệu bày trận hay là biến hóa trận pháp đều ẩn mật hơn.
Chỉ quan sát mấy lần, liền bỗng nhiên giơ tay lên, tay áo rung phần phật, sáu tôn thạch điêu đó lập tức thu nhỏ lại, bay về trong tay áo hắn.
Cùng lúc đó, nhẹ nhàng vỗ túi Càn Khôn, trong tay áo, lập tức bay ra một trăm lẻ tám ngọc trù, xoay tròn bên cạnh hắn, nhiều ngọc trù (thẻ ngọc) như vậy, quỹ tích của mỗi một thẻ đều vô cùng quỷ dị, chen chúc trong không gian nhỏ như vậy, tốc độ lại chuyển động cực nhanh, không hề va chạm với nhau, một chút tiếng vang cũng không có, trông rất thần kỳ.
Mà Việt Hoàng thấy thế, cũng cảm thấy mừng rỡ, hư ảnh lấp lánh, biến mất trong trận, chân thân liều mạng thôi động đại trận.
Rất rõ ràng, hắn đã thôi động đại trận đến cực hạn, chỉ chờ Phương Nguyên đến phá.
- Thực sự muốn phá trận à?
Trong hư không xung quanh, các tu sĩ vây xem thấy một màn này, thần sắc có chút ngưng trọng.
Trong đại điện sâu trong hoàng cung, nam tử trên vương tọa chỉ vào Phương Nguyên, cười nói:
- Đồ ngu, đồ ngu!
- Ngu như vậy, dựa vào cái gì mà có thể đi đến vị trí hiện giờ?
- Người đó, quả thật là đùa bỡn lòng người đến cực điểm...
Từ xa nhìn Phương Nguyên lăng không đứng trên hoàng cung, thôi diễn đại trận, trong lòng Việt Hoàng cũng nhấp nhô.
Phương Nguyên lúc này vẫn ở ngoài đại trận nội viện hoàng cung, chưa bước vào, không nghi ngờ gì nữa là muốn suy tính quy luật đại trận xong mới tiến vào nội viện phá trận.
Chương 962 Một thức thần thông mới lĩnh giáo (2)
Chỉ là hắn không biết, lúc hắn ở ngoài thôi diễn trận thế, trong một tòa đại điện ở vị trí hạch tâm của nội viện hoàng cung, lại cất giấu một chiếc quan tài màu đồng đen, tỏa ra từng luồng khí tức quỷ dị.
Hòm đồng đó toàn thân phủ kín huyết văn, thỉnh thoảng chậm rãi sáng lên, sau đó lại chậm rãi ảm đạm xuống.
Giống như đang hô hấp, vô cùng quỷ dị.
Khí tức của hòm đồng này rất dễ bị người ta phát hiện, lại vừa hay bị đại trận trong hoàng cung che đi dấu vết một cách hoàn mỹ, cho dù là cao thủ trận thuật như Phương Nguyên,trước khi chưa thực sự tiến vào đại trận, cũng không thể cảm ứng được sự tồn tại của hòm đồng.
Mà đây chính là sát cục mà người trong hậu cung bày ra cho lục đạo khôi thủ này.
Trận thuật của Phương Nguyên có cao minh tới đâu, lúc vào trận, ít nhất cũng sẽ bị đại trận này vây khốn một lát, đây cũng là quá trình phá trận bình thường, muốn phá trận, tất nhiên trước tiên phải vào trận, rồi thôi diễn các loại vận chuyển của trận quang, sau đó từ trong suy tính ra một con đường sống!
Việc này ít nhất cũng cần hơn nửa canh giờ, Đồng Thi Sát trong tam đại yêu thi của Âm Sơn Tông đủ để giết hắn hơn mười lần.
Sở dĩ không trực tiếp tế ra yêu thi, chính bởi vì muốn trực tiếp giết lục đạo khôi thủ này là quá khó khăn.
Ngũ đại tiên môn coi hắn là bảo bối, ngoài sáng thì là hắn một mình dẫn theo mấy Thanh Dương đệ tử không nên thân tới đây, nhưng trên thực tế không biết có bao nhiêu trưởng lão Kim Đan đang âm thầm bảo hộ hắn, thậm chí ngay cả Tiên Minh Tuần Giám Sứ nhìn thấy hắn gặp nạn, nhất định cũng ra tay cứu giúp, cho nên ngoài sáng muốn giết hắn cơ hồ là không thể, biện pháp duy nhất chính là trực tiếp dùng đại trận ngăn cách hắn lại!
Cho dù hắn có bảo bối Huyết Sát Thú Tôn cũng cần phải tế ra từ ngoài trận, ở trong trận thì không có nhiều tác dụng.
Tới lúc đó, âm dương lưỡng trọng thiên, người bên ngoài cũng không cứu được mạng họ.
- Hắn nổi lên nhờ danh hiệu lục đạo khôi thủ, nhưng chung quy cũng sẽ bị danh hiệu này hại chết...
Nhớ tới một câu bên trong ngọc giản, trong lòng Việt Hoàng không nhịn được trở nên kích động.
Khi Việt Hoàng đang nghĩ vẩn vơ, Phương Nguyên đã thu hồi ngọc trù, giương mắt nhìn tới.
Trong lòng Việt Hoàng lập tức kích động:
- Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi à?
...
Lúc này, nhìn thấy Phương Nguyên thu hồi ngọc trù thôi diễn trận thế, chuẩn bị tiến vào đại trận, đám người Vân trưởng lão và Thái Thạch ở trong hư không xung quanh tim cũng trầm xuống, muốn nói gì đó, lại cuối cùng vẫn nhịn xuống, trên thực tế, trong lòng bọn họ, tuyệt đối không muốn để Phương Nguyên mạo hiểm, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không ở trước mặt mọi người nói ra những lời như Phương Nguyên đừng để ý tới tính mạng của những người đó.
Bọn họ hy vọng Phương Nguyên tạm thời thu binh, cho dù tha cho Việt Hoàng này một mạng thì sao?
Chỉ có điều, bọn họ cũng minh bạch, hiện giờ là tên đã trên dây, không thể không phát.
Phương Nguyên đã giết tới nơi này, khí thế như cầu vồng, thực sự bị bức phải ly khai, thanh danh cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Như vậy, chỉ có thể chờ mong trận thuật của Phương Nguyên cũng cao minh như trong ý liệu thôi.
...
- Ha ha, để lão phu kiến thức một chút bản lĩnh của lục đạo khôi thủ.
Trong đại trận, vang lên thanh âm của Việt Hoàng:
- Nếu có thể phá trận, cái đầu này của trẫm sẽ tặng cho ngươi.
- Nhưng nếu không thể phá trận, vậy xin ngươi hãy quay về, sinh ý và linh mạch nợ của ngũ đại tiên môn, trẫm sẽ trả lại, cũng rời khỏi Việt Quốc, nhưng từ nay về sau, ngươi đừng tới làm phiền trẫm, đường lớn thênh thang chúng ta mỗi người đi một bên.
Việt Hoàng lúc này chỉ sợ bị Phương Nguyên nhìn ra sơ hở, thanh âm trầm thấp, dường như mang theo một tia hàn ý.
Rất giống với một người đứng đầu quốc gia bị bức tới cùng đường, đang liều mạng.
- Ha ha...
Phương Nguyên cười cười, chậm rãi bước lên trước vài bước, cách tiến vào nội viện hoàng cung chỉ còn một bước.
Trong lòng Việt Hoàng rất hồi hộp.
Nhưng Phương Nguyên lại từ từ dừng lại, ngẩng đầu lên nói:
- Ai nói ta muốn phá trận?
...
Việt Hoàng nghe thấy những lời này, cũng nhất thời không kịp phản ứng:
- Ngươi không phá trận, vậy vừa rồi thôi diễn gì?
Nhưng suy nghĩ này của hắn còn chưa lóe lên, tay áo Phương Nguyên đã đột nhiên phồng lên.
Một thân thanh khí tăng mạnh, ầm ầm khuấy động tứ phương, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã thôi động tới cực hạn, hư không mờ mịt chấn động, ngay cả nhật nguyệt tinh thần sau lưng hắn dường như cũng bị thanh khí mờ mịt này nhuộm đẫm, phủ lên một tầng nhan sắc thần bí và hư ảo.
Các tu sĩ chung quanh đều có chút kinh hãi nhìn về phía Phương Nguyên, không rõ hắn hiện giờ thôi động một thân pháp lực là muốn làm gì. .
- Đó là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết?
Vân trưởng lão có chút sợ hãi nhìn về phía Phương Nguyên:
- Sao còn mạnh hơn cả đại trưởng lão ngàn năm trước...
Khi suy này còn chưa hiện lên, tay phải Phương Nguyên cũng giơ lên.
- Rắc.
Lần này hắn thi triển Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, trong thanh khí, lôi quang lấp lánh, điện xà chạy quanh, cuồng phong đột nhiên nổi lên, chiếu sáng khuôn mặt không có biểu tình của Phương Nguyên, Lôi Linh Chu Tước, Lôi Linh Thanh Lý, Bất Tử Liễu đều lúc ẩn lúc hiện bên cạnh hắn, khi đến cuối cùng, lôi quang đó chiếu rọi xung quanh, dẫn động thiên tượng, đột nhiên một đạo điện quang thô to như cánh tay trẻ con từ trên trời đánh xuống.
- Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn...
- Đó chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Thiên Lai Thành Kim gia?
Một màn này lập tức khiến vô số tu sĩ khiếp sợ, nhất là sứ giả của mấy đại tiên môn tới Thanh Dương Tông xem lễ, nhưng dường như lờ mờ mang theo mục đích nào đó, thấy Phương Nguyên thi triển lôi pháp này, liền lộ ra bộ dạng vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Chương 963 Đến phiên Âm Sơn Tông (1)
Sau đại khảo lục đạo, chuyện Phương Nguyên một mình nắm giữ hai đạo thần mạnh mẽ đã truyền khắp các vực.
Nhưng người chân chính thấy hai đạo thần pháp này của hắn lại không nhiều...
Hiện giờ thấy hắn đồng thời thi triển hai đạo thần pháp, hơn nữa còn có thần uy như vậy, trong lòng sao có thể không kích động?
- Muốn lấy đầu người, việc gì phải cần trận pháp?
Dưới sự gia trì của hai thần pháp, sắc mặt Phương Nguyên biến hóa bất định, nhưng có thể nhìn ra được, trong mắt hắn dường như có thêm một tia sát khí, có điều thanh âm lại vẫn duy trì bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Ta vừa rồi kỳ thật là thôi diễn vị trí ẩn thân của ngươi trong đại trận, xác định được điểm này, có thể mời ngươi chỉ giáo thần thông ta vừa lĩnh ngộ ra không lâu...
Phương Nguyên vừa dứt lời, Huyền Hoàng Nhất Khí đã thôi động đến cực hạn nhanh chóng tụ lại tới bên cạnh hắn, trở nên ngưng thực hơn, cuối cùng giống như thực chất, ở trong tay trái hắn hóa thành một cây cung xanh.
Ngay sau đó, tay phải Phương Nguyên giơ cao, bắt lấy một tia chớp từ trong không trung đánh xuống.
Đạo lôi điện thô to như cánh tay trẻ con không ngờ dưới sự áp chế của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, không ngừng biến hóa, cuối cùng càng ngưng tụ càng nhỏ, không ngờ hóa thành một mũi tên từ lôi điện biến thành, bị tay phải hắn cầm lấy, đặt lên trên Huyền Hoàng Nhất Khí Cung.
Sau đó Phương Nguyên kéo cung như trăng tròn, nhắm về phía một vị trí nào đó tràn ngập hắc khí trong hoàng cung Việt Quốc.
- ...
- ...
- Đại sự không ổn...
Lại nói tới Việt Hoàng ẩn thân trong đại trận của hoàng cung Việt Quốc, vốn một lòng đợi Phương Nguyên vào trận, tiện tay phục sát hắn, nhưng lại không ngờ Phương Nguyên không vào trận, mà dùng hai thần pháp hóa thành một thức thần thông, lôi tiễn khủng bố từ xa chỉ về phía mình.
Hắn lập tức sợ hết hồn, nội viện hoàng cung này có đại trận mình khổ tâm bố trí, nhưng cũng không khiến hắn cảm thấy an toàn, nhất là nhìn thấy phương hướng lỗi tiễn chỉ tới, chính là vị trí trận khu mình đang đứng, liền bất chấp tất cả, gào lên một tiếng, dùng hết toàn lực chặt đứt toàn bộ liên hệ với đại trận chung quanh, sau đó đào tẩu...
Ầm ầm...
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bật hơi khai tiếng, lỗi tiễn thoát dây bay ra!
Tất cả lực lượng đáng sợ ngưng tụ trên Huyền Hoàng Nhất Khí Cung đều gia trì lên lỗi tiễn, khiến cho tốc độ phi hành của đạo lỗi tiễn này quả thực giống như xuyên phá hư không, nháy mắt là tới, giống như ngay cả quá trình ở giữa đều trực tiếp biến mất, mà lỗi tiễn được áp súc lôi lực vô tận, lại trực tiếp tỏa ra lực lượng vô biên, hủy diệt tất cả ở ven đường.
- Vù!
Trong mắt mọi người, chỉ nhìn thấy sương đen ở trên hoàng cung Việt Quốc trực tiếp xuất hiện một cái lỗ lớn.
Nhìn xuống dưới, chỉ thấy tiễn quang chói mắt trực tiếp bay tới vùng trời Tuyên Chính Điện, nơi bình thường dùng để xử lý chính sự ở phía bắc đại trận, sau đó thẳng tắp bay vào đại điện.
Vô cùng thuận lợi, không hề có trở ngại liền bay vào đại điện.
Bởi vì Việt Hoàng vốn chính là muốn lừa Phương Nguyên vào trận, phá trận, chứ không phải muốn ngăn cản hắn.
Cho nên một tên này quả thực chính là không phải chịu bất kỳ lực cản nào.
Một giây tiếp theo, cung điện đó lập tức nổ tung, khói bụi vô tận tỏa ra, đất đá lả tả, đại điện sụp đổ, trận quang ảm đạm, bên trong còn kèm theo một tiếng hét tuyệt vọng của Việt Hoàng, nhưng rất nhanh liền bị tiếng sấm vang lên xung quanh át đi.
- Phương Nguyên sư huynh...
Nhìn thấy một màn này, các Thanh Dương đệ tử ở cách đó không xa đều xông tới, sắc mặt kích động.
- Tiến vào cứu người đi!
Phương Nguyên bắn ra một tên này, nhìn sau khi tên rơi xuống, đại điện chung quanh đều đổ sập ầm ầm, mới chậm rãi thở phào, một thức thần thông này của hắn là trong khoảng thời gian hắn về núi, ngưng tụ tất cả pháp môn học được trong đạo chiến lại với nhau, mới ngộ ra được, chính là để phát huy ra uy lực lớn nhất của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, thành công chưa lâu, vẫn chưa hoàn thiện.
Trước khi bắn ra một tên này, hắn cũng không biết uy lực sẽ như thế nào, có điều hiện giờ nhìn thì cũng không khiến người ta thất vọng.
- Vì sao lại như vậy?
Mà lúc này, trong một tòa cung điện khác, người thanh niên đang cười dài cảm ứng biến hóa bên ngoài, miệng ngậm nửa chùm nho, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay đột nhiên biến sắc, nho trong miệng rơi xuống đất.
- Trực tiếp giết người, quá không giảng đạo lý rồi?
Sắc mặt âm tình bất định, sững sờ một lúc, mới nhặt nho lên, bỏ vào trong miệng.
Trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười, vừa bắt đầu đứng dậy giết phi tử chung quanh, vừa lẩm bẩm:
- Có điều một khi như vậy, chuyện của Việt Quốc cũng triệt để không liên quan tới Âm Sơn Tông chúng ta, sau này lại tìm cơ hội chơi với ngươi tiếp.
- Một mình xông vào hoàng cung, một tên giết Việt Hoàng...
Một màn phát sinh trước hoàng cung Việt Quốc thật sự khiến các tu sĩ đều vừa sợ vừa kích động.
Khi nghe nói Phương Nguyên trực tiếp giết tới Việt vương đình, ai cũng ý thức được có thể sẽ xuất hiện một hồi đại chiến, nhưng không ngờ, trận đại chiến này lại kết thúc nhanh như vậy, nhất là khi nhìn thấy Phương Nguyên cách xa vài dặm, ở giữa có đại trận che chắn, lại một tên bắn chết Việt Hoàng trốn trong thâm cung, sự chấn động trong lòng là khó có thể hình dung.
Có thể tưởng tượng, trong giới tu hành Việt Quốc e là lại có thêm một truyền thuyết.
Cũng là Phương Nguyên làm tất cả những việc này lại không hề kích động, nói thật, giới tu hành Việt Quốc biểu hiện kích động như vậy, trên thực tế vẫn là vì Vân Châu xa xôi, nhân tài trong giới tu hành Việt Quốc cũng ít, đại bộ phận tu sĩ e là chưa từng nhìn thấy tu sĩ Tử Đan ngoài mình và Lý Hồng Kiêu, lại càng chưa được thấy bộ dạng của một vị tu sĩ Tử Đan khi xuất thủ toàn lực.
Chương 964 Đến phiên Âm Sơn Tông (2)
Đối với thực lực của tu sĩ Tử Đan, bọn họ chỉ có thể tưởng tượng, khi thực sự nhìn thấy, tất nhiên sẽ có khoảng cách.
Mà một tên vừa rồi của mình, chính là mình sau khi học lén trong đạo chiến, dung nhập vào trong lĩnh ngộ tu vi, lại kết hợp hai thần pháp Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, thôi diễn ra một thức thần thông mạnh nhất!
Một thức thần thông này, cho dù là ở Trung Châu cũng sẽ không thể coi thường, càng đừng nói tới là Việt Quốc.
- Thôi công công, ngươi kiến thức rộng rãi, hắn vừa rồi sử dụng là thần thông gì?
Không nói tu sĩ Việt Quốc chung quanh, cho dù là Lý Hồng Kiêu đỗ ở trong không trung xa xa quan chiến, nhìn thấy một tên này của Phương Nguyên, sắc mặt cũng hơi đổi, thấp giọng nói:
- Lúc trước trong đạo chiến, ta chưa thấy một chiêu này, chẳng lẽ hắn vẫn lưu lại hậu thủ?
Mắt Thôi công công cũng híp lại, qua một lúc, mới cười nói:
- Công chúa không nhìn được cũng rất bình thường, theo ta thấy, một thức thần thông này của hắn vừa hay dung hợp lực lượng của hai đạo thần pháp trên người, nhưng trên thế gian người đồng thời tu hai đạo thần pháp vốn không nhiều, càng không có ai lưu lại thần thông hợp lại từ hai đạo thần pháp, ta cảm thấy...
Hắn hơi dừng lại một chút, mới thấp giọng nói:
- ... Đây là tiểu nhi này tự mình thôi diễn ra?
- Tự thôi diễn?
Lý Hồng Kiêu lắp bắp kinh hãi:
- Hắn mới chỉ ngần này tuổi thôi mà.
Thôi công công chỉ cười cười, lại không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.
Qua một lúc, Lý Hồng Kiêu cũng bỗng nhiên mỉm cười một tiếng, nhẹ nhàng khen:
- Người này, đúng là thiên tài!
...
Lúc này Phương Nguyên tất nhiên không biết, một thức thần thông này của mình lại khiến ngay cả Lý Hồng Kiêu chuyên tu luyện tiên pháp cũng cảm thấy khiếp sợ, hắn chỉ giương mắt nhìn về phía hoàng cung Việt Quốc, hơi ngưng thần, tay áo rung lên, tế ra mười tôn Huyết Sát Thú Tôn, đón gió biến to, bay về phía các vị trí trong hoàng Việt Quốc, hiện giờ tuy Việt Hoàng đã bị một tên của mình bắn chết, nhưng đại trận vẫn còn, không ai biết trong hoàng cung Việt Quốc này có còn bè phái của Việt Hoàng hay không, vạn nhất Thanh Dương đệ tử vào trong đó, lại bị người ta mượn trận thế đánh lén thì phiền lắm.
Có điều xem ra, mình lo xa quá rồi.
Thanh Dương đệ tử theo mình tới, còn có người Vân trưởng lão và Thái Thạch dẫn theo, cùng với các đệ tử của tứ đại tiên môn vội vàng chạy đến, từng đám từng đám tiến vào trong Việt vương đình, cứu đệ tử của các tiên môn và người của gia tộc tu chân bị Việt vương đình giam giữ, đồng thời tất nhiên cũng không thể thiếu thanh lý dư đảng của Việt Hoàng nhất mạch.
Đến lúc này, Phương Nguyên cũng không cần phải quan tâm nữa, tất nhiên sẽ có người xử lý thỏa đáng.
Sau khi hắn trấn áp một phương đại trận này thì dẫn theo người, từng chút từng chút thu lại đại trận của Việt Hoàng, nhưng cũng đúng lúc này, bỗng nhiên có Thanh Dương đệ tử phát hiện một vật, lập tức giật mình không tôi, vội vàng chạy tới, thông tri cho hắn tới xem xét.
- Hả?
Phương Nguyên đến một tòa đại điện trong trận, lập tức nhìn thấy một hòm đồng.
Thần thức hơi chạm vào hòm đồng đó, hắn lập tức biến sắc, cảm thấy một loại khí tức quỷ dị khác thường.
Cũng lúc này, hắn cuối cùng đã minh bạch Việt Hoàng lúc ấy vì sao lại muốn cược trận pháp với mình.
- Con đường tu hành, đúng là từng bước hung hiểm, trong Việt vương đình nho nhỏ cũng có thể gặp phải loại chuyện này.
Phương Nguyên ngưng thần quan sát hòm đồng này, hắn không mở hòm đồng ra xem vẫn có thể cảm nhận được tà khí tích lũy bên trong, giống như bảo kiếm không cần ra khỏi vỏ đã có thể cảm nhận được sát khí trong vỏ kiếm vậy, hòm đồng này chưa mở đã khiến hắn có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm, thật sự không biết nếu mở ra, bên trong là thứ gì, lực lượng mạnh cỡ nào!
Về phần mình có thể ngăn cản hay không thì hắn càng không thể xác định.
Dẫu sao thì hắn cũng không muốn thử...
- Ha ha, cái này gọi là Đồng Quan Dưỡng Thi Pháp (phương pháp hòm đồng dưỡng thây), hòm chính là U Minh Huyền Tinh dưới lòng đất làm thành, huyết văn bên trên chính là dùng tinh huyết tâm đầu của tu sĩ Kim Đan vẽ ra, mỗi ngày đều phải dùng máu tươi của tu sĩ Trúc Cơ để tẩm bổ, như vậy, tà thi bên trong sẽ từ từ tích lũy huyết khí nồng đậm, đợi cho tế ra vào thời điểm mấu chốt, liền có thể uy lực vô cùng, chỉ nhìn khí tức của hòm đồng, tà thi bên trong tích tụ đã lâu, e là ngay cả Nguyên Anh cũng có thể trảm sát, thật sự không ngờ, ở Việt Quốc nho nhỏ cũng thấy được thứ đồ chơi tà tính như vậy.
Cách đó không xa, một tiếng cười khẽ vang lên.
Phương Nguyên quay đầu, liền nhìn thấy Lý Hồng Kiêu dưới sự hầu hạ của Thôi công công đang đi tới.
- Đồng Quan Dưỡng Thi?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, trong lòng đã khẽ động.
Môn phái sở trường về dưỡng thi ở Vân Châu, trừ Âm Sơn Tông ra thì còn có thể là ai?
Lúc trước khi hắn trảm sát Âm Sơn Tông chân truyền Cam Long Kiếm, liền từng nhìn thấy Cam Long Kiếm tế luyện huyết thi, lại nghĩ tới Việt Hoàng vốn chính là Âm Sơn Tông dốc sức đưa lên để đối phó Việt Quốc ngũ đại tiên môn, sao có thể không rõ đây là bẫy rõ ai bày ra cho mình?
Có điều lúc này, Thôi công công cũng tựa cười mà như không phải cười nhìn lướt qua chung quanh:
- Cỗ lực lượng tà thi này mạnh như vậy, e là bảo bối của người ta, mà Việt Hoàng này là khôi lỗi người ta đẩy ra để chống đỡ bên ngoài, khi không còn tác dụng thì trực tiếp cắt đuôi chạy trốn, chặt đứt tất cả liên hệ với Việt Quốc.
Chương 965 Trong tối kiếm lợi, ngoài sáng đoạt danh (1)
Đây là đang đề phòng Tiên Minh tìm tới cửa, chắc hẳn bọn họ cũng không nỡ trực tiếp đưa tà thi này cho Việt Hoàng, nếu ta đoán không sai, nơi này lúc trước nhất định còn có một người khác!
Nói xong lại chậm rãi lắc đầu:
- Trước đây lúc chúng ta xem hồ sơ về giới tu hành Việt Quốc, liền cảm thấy trong Việt vương đình này có một cao thủ giỏi chơi đùa lòng người, lại nghĩ tới kế sách vừa rồi bọn họ bố trí cho ngươi, nhìn thì vô sỉ không biết xấu hổ, nhưng lại tinh diệu như vậy, nói không chừng chính là có người trốn trong bóng tối âm thầm điều khiển Việt Hoàng, chỉ không biết rốt cuộc là vị cao nhân nào!
Lý Hồng Kiêu nói:
- Hắn ngay cả tà thi cũng ném lại nơi này, nhất định đã đi tới ngay cả bóng cũng không còn!
Nghĩ tới có người dưới sự chú ý của nhiều ngươi như vậy mà có thể lặng lẽ rời khỏi Việt vương đình, trong lòng Phương Nguyên cũng trầm xuống mấy phần, sau khi hơi dừng lại một chút, thản nhiên nói:
- Tuy ta không biết người đó là ai, nhưng cũng đoán được là từ đâu tới.
Không khí trong sân trở nên hơi âm lãnh, Lý Hồng Kiêu cảm nhận được sát khí trên người Phương Nguyên, khẽ nhíu mày.
- Phương Nguyên sư huynh, Phương Nguyên sư huynh, mau đến xem..
Cũng đúng vào lúc này, sâu trong hoàng cung, chợt có người gọi to, lộ ra có chút hoảng sợ.
Thân hình Phương Nguyên khẽ động, bay tới, sau đó cũng hơi biến sắc.
Lại thấy lúc này đang có bảy tám vị Thanh Dương đệ tử đứng trong một kẽ nứt dưới lòng đất ở hậu viện hoàng cung Việt Quốc.
Vừa đến gần, liền cảm thấy mùi máu gay mũi, thần thức quét qua khe nứt, lại hơi biến sắc.
Chỉ thấy trong khư nứt đó, rõ ràng là từng đống tàn thi, tử trạng thê thảm, giống là bị người ta lăng trì, có người bị hút khô máu, có người bị cắt thành mấy đoạn, còn có một số người thì không ngờ bày thành các loại hình dạng, giống như tác phẩm tranh, mang theo ý cảnh tàn khốc, từ trên những khuôn mặt vặn vẹo của tàn thi có thể tưởng tượng được bộ dạng thống khổ bọn họ phải chịu lúc trước.
- Tiểu công chúa đừng nhìn, đây nhất định là hài cốt nuôi dưỡng tà thi, không sai được!
Thôi công công chỉ tới nhìn một cái, liền có tính toán trong lòng, lấy một chiếc khăn tay màu trắng, bịt kín miệng mũi.
- Tộc... Tộc thúc...
Lúc này đang có nhiều Thanh Dương đệ tử hơn chạy tới, nhìn thấy thảm trạng này, đều biến sắc, bỗng nhiên có một Thanh Dương đệ tử, chính là đệ tử Vương Côn của gia tộc tu chân theo Phương Nguyên tới, khi ánh mắt đảo qua một khối tàn thi, đột nhiên kêu lên đau đớn, quỳ xuống đất, muốn vươn tay ra, lại không dám, cả người cơ hồ là sụp đổ, nhìn tàn thi đó khóc rống lên.
- Đại ca...
Lại có một vị đệ tử của Bách Thú Tông chạy tới, ánh mắt hoảng sợ tìm trong đống tàn thi hồi lâu, cuối cùng vẫn nhìn thấy cảnh mà hắn lo lắng, lập tức nước mắt rơi như mưa, hai gối quỳ xuống đất, khóc lóc bi thương vạn phần.
Mà tiếng khóc này lại lập tức dẫn tới nhiều người hơn vừa kinh vừa sợ nhìn những tàn thi này.
Trong mấy năm nay, giới tu hành Việt Quốc đại loạn, người chết vô số, mất tích còn nhiều hơn, thân phận của những tàn thi này không cần nói cũng biết.
Phương Nguyên nhìn thấy một màn này, ánh mắt lạnh dần, một lúc sau, hắn không nói câu nào, xoay người rời khỏi.
- Ngươi muốn đối phó Âm Sơn Tông?
Lý Hồng Kiêu đã nhận ra cảm xúc của Phương Nguyên, chậm rãi đi theo.
Thần sắc Phương Nguyên vẫn bình tĩnh một cách thần kỳ, chỉ thản nhiên nói:
- Việt vương đình dù sao cũng chỉ là rối gỗ!
Lý Hồng Kiêu khẽ nhíu mày:
- Âm Sơn Tông dù sao cũng khác với Việt vương đình, Việt vương đình mới quật khởi gần đây, phần lớn chỉ là một đám ô hợp, căn cơ quá nhỏ bé, bởi vậy Thôi công công vận dụng một số ám tử Vân Châu, tra rõ hành động của bọn họ, đặt tới trước mặt Tiên Minh, chính là tà phái mười phần, có thể tùy ý vê nặn, mà Âm Sơn Tông lại truyền thừa lâu đời, nội tình rất sâu, làm việc cũng cẩn thận, nhược điểm lưu lại không nhiều lắm, hơn nữa tùy thời có thể chối bay chối biến, ngươi có biện pháp gì để đối phó bọn họ?
- Ta không có biện pháp gì hay cả...
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:
- Cứ trực tiếp tìm tới cửa là được!
Đối mặt với sự lo lắng rõ ràng trong lời nói của Lý Hồng Kiêu, tuy Phương Nguyên biết rõ, nhưng lại không chuẩn bị từ bỏ.
Cũng là các đệ tử của ngũ đại tiên môn, thấy Việt Hoàng đã chết, chỉ cảm thấy đại thế đã định, tâm tình thả lỏng.
Đối với bọn họ mà nói, Việt Hoàng bị một tên bắn chết, ngũ đại tiên môn có thể lấy lại thứ vốn có của mình, báo được thâm cừu huyết hận, đây đã là kết quả tốt nhất, tuy ai cũng biết Âm Sơn Tông mới là độc thủ phía sau màn chân chính, nhưng có thể làm được gì họ chứ, Âm Sơn Tông dù sao cũng không phải Việt vương đình, đó chính là đệ nhất đại tiên môn của Vân Châu hiện giờ, địa đầu xà bàn cứ Cự Âm Sơn!
Nói tới Âm Sơn Tông này, cũng được coi là vô cùng thông minh.
Truyền thuyết nó vốn là một tiên môn tam lưu luyện thi, gần như là tà phái, cho tới khi yêu ma ngàn năm trước thừa dịp loạn xâm nhập Vân Châu, mấy đại tiên môn như Thanh Dương Tông dẫn môn nhân nghênh chiến, thực lực tổn hao nhiều, Âm Sơn Tông lại cấu kết với yêu ma, ngược lại thừa cơ nổi lên.
Trong ngàn năm về sau, Vân Châu bất kể là bách tính phàm tục, hay là đệ tử tiên môn, đều hận yêu ma tới thấu xương, huyết cừu khó quên, nhưng Âm Sơn Tông qua lại rất thân với yêu ma, xưng huynh gọi đệ, càng tích tụ được nhiều lực lượng.
Mà đây cũng là nguyên do sau ngàn năm, Âm Sơn Tông đã khác hẳn khi xưa.
Mặc dù vì một số nguyên nhân, cảnh nội Vân Châu cũng không có bao nhiêu thanh âm công nhận Âm Sơn Tông là đệ nhất đại tiên môn Vân Châu, thường thường đều là Âm Sơn Tông tự xưng.
Vừa nói, tay áo tung bay, tiến về phía trước, trong hành động không do dự mảy may.
- Chậm đã...
Việt Hoàng nheo mắt lại, hét lớn một tiếng, sau đó vội vàng vung tay áo, sau một đạo hư ảnh đó của hắn, đột nhiên có mấy cái lồng sắt cực lớn từ trong sương khói rơi ra, trong lồng sắt không ngờ giam giữ mấy chục người, nam nữ lão ấu đều có, tu vi lại đều không cao, có một số người thậm chí nhìn như phàm nhân không có pháp lực, ai nấy đều hoảng sợ đến cực điểm nhìn xung quanh.
- Những người này là ai?
Phương Nguyên hơi dừng chân, cau mày hỏi.
- Ngươi có lẽ không biết, nhưng Thanh Dương Tông các ngươi kiểu gì cũng có người biết...
Việt Hoàng trầm mặc một lúc, mới lạnh lùng nói:
- Đây đều là những đệ tử ngoại môn của ngũ đại tiên môn không chịu cúi đầu trước ta, còn có tộc nhân của những gia tộc tu chân trung thành với ngũ đại tiên môn, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ với các ngươi, ta dùng được họ, nhưng lại không thu được họ, đành phải nắm giữ những người này trong tay, mới tiện khiến những người đó an tâm giúp ta làm việc, không phải sao?
- Hả?
Phương Nguyên hơi trầm mặc, nói:
- Ngươi ngay cả thủ đoạn này cũng dùng đến à?
Việt Hoàng điềm nhiên nói:
- Mạng ta còn sắp không còn, còn quản gì tới thủ đoạn với không thủ đoạn?
Ngay cả Phương Nguyên cũng không thể không thừa nhận lời hắn nói cũng có vài phần đạo lý, ngẩng đầu nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Ta chỉ muốn đổi lại mạng mình.
Việt Hoàng cơ hồ là gầm lên.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không thể, nhiều nhất chỉ cho phép ngươi đầu thai!
Trên mặt Việt Hoàng hiện lên một tia quyết tuyệt, trầm mặc một lúc, mới bỗng nhiên nói:
- Vậy thế này đi, bổn hoàng hiện tại cũng không cầu gì khác, chỉ muốn giữ lại một mạng trên người. Ngươi đã không đồng ý, vậy bổn hoàng sẽ đánh cuộc với ngươi một phen, ngươi không phải là lục đạo khôi thủ à?
- Bổn vương sẽ cược trận với ngươi.
Nói xong, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, quát to:
- Bổn hoàng cũng từng dốc lòng tham ngộ trận đạo, trận pháp trong hoàng cung này chính là tác phẩm đắc ý của bổn vương, nếu ngươi có bản lĩnh, vậy thì phá trận này thử xem, đương nhiên, ngươi không được vận dụng mấy tòa thạch tôn đó... Nếu ngươi thắng, vậy bổn vương sẽ không phản kháng, tùy ngươi xử trí, nhưng nếu ngươi không thể phá được đại trận ở nội viện của ta, vậy ân oán của bổn vương và ngũ đại tiên môn sẽ xóa bỏ, lão phu cũng sẽ thả những người này, nhưng ngươi cũng đừng tìm lão phu làm phiền nữa, thế nào?
- ...
Nghe những lời nói lạnh lùng của Việt Hoàng, các đệ tử của Thanh Dương Tông cùng với tu sĩ trong hư không xung quanh đều cả kinh.
- Việt Hoàng, không ngờ là cá cược mạng sống với Phương Nguyên à?
- Đúng rồi, Việt Hoàng hiện giờ đã không có sự chống lưng của Âm Sơn Tông, thanh danh của lục đạo khôi thủ lại như mặt trời ban trưa, ngay cả Tiên Minh Tuần Giám Sứ cũng không để ý tới chuyện này, Việt Hoàng chẳng khác nào đã tới tuyệt lộ, cho nên hắn muốn dựa vào một lần cá cược, liều một đường sinh cơ cho mình, nếu thua, tất nhiên là không còn gì để nói, nếu thắng, Việt Quốc Ngũ Tông sẽ không tiện tìm hắn làm phiền.
- Đổ đấu thế này, lục đạo khôi thủ sẽ không đáp ứng chứ?
- Lục đạo khôi thủ vừa hồi sơn, chính là lúc đang nuôi thanh danh, thu nạp lòng người, nếu lúc này một lòng báo thù, không để ý tới tính mạng của gia tộc môn nhân, thanh danh sẽ hỏng mất, đối với Thanh Dương Tông cũng bất lợi, thậm chí...
Có người ngừng lại một chút, mới nói tiếp:
- ... Ngay cả Tiên Minh cũng sẽ khinh thường hắn!
Cũng có người nghe thấy những lời này, mặt lộ vẻ tức giận:
- Nhưng chiêu số vô sỉ thế này.
Người trước đó thở dài:
- Loại chiêu số này sở dĩ bị người ta chửi là vô sỉ, chính là vì nó quá ghê tởm, nhưng lại hữu dụng!
- ...
- ...
Mà trong những tiếng nghị luận, Phương Nguyên cũng lẳng lặng quan sát, chỉ thấy hoàng cung này tổng cộng phân làm ba tầng, đại trận cũng lờ mờ chia làm ba đạo, hai đạo trước đều đã bị mình xé tan lúc vừa rồi đại chiến với tứ đại hộ pháp, hiện giờ còn lại chỉ có một đạo ở nội viện, nhìn thì cũng tinh diệu hơn hai đạo ở bên ngoài rất nhiều, bất kể là tài liệu bày trận hay là biến hóa trận pháp đều ẩn mật hơn.
Chỉ quan sát mấy lần, liền bỗng nhiên giơ tay lên, tay áo rung phần phật, sáu tôn thạch điêu đó lập tức thu nhỏ lại, bay về trong tay áo hắn.
Cùng lúc đó, nhẹ nhàng vỗ túi Càn Khôn, trong tay áo, lập tức bay ra một trăm lẻ tám ngọc trù, xoay tròn bên cạnh hắn, nhiều ngọc trù (thẻ ngọc) như vậy, quỹ tích của mỗi một thẻ đều vô cùng quỷ dị, chen chúc trong không gian nhỏ như vậy, tốc độ lại chuyển động cực nhanh, không hề va chạm với nhau, một chút tiếng vang cũng không có, trông rất thần kỳ.
Mà Việt Hoàng thấy thế, cũng cảm thấy mừng rỡ, hư ảnh lấp lánh, biến mất trong trận, chân thân liều mạng thôi động đại trận.
Rất rõ ràng, hắn đã thôi động đại trận đến cực hạn, chỉ chờ Phương Nguyên đến phá.
- Thực sự muốn phá trận à?
Trong hư không xung quanh, các tu sĩ vây xem thấy một màn này, thần sắc có chút ngưng trọng.
Trong đại điện sâu trong hoàng cung, nam tử trên vương tọa chỉ vào Phương Nguyên, cười nói:
- Đồ ngu, đồ ngu!
- Ngu như vậy, dựa vào cái gì mà có thể đi đến vị trí hiện giờ?
- Người đó, quả thật là đùa bỡn lòng người đến cực điểm...
Từ xa nhìn Phương Nguyên lăng không đứng trên hoàng cung, thôi diễn đại trận, trong lòng Việt Hoàng cũng nhấp nhô.
Phương Nguyên lúc này vẫn ở ngoài đại trận nội viện hoàng cung, chưa bước vào, không nghi ngờ gì nữa là muốn suy tính quy luật đại trận xong mới tiến vào nội viện phá trận.
Chương 962 Một thức thần thông mới lĩnh giáo (2)
Chỉ là hắn không biết, lúc hắn ở ngoài thôi diễn trận thế, trong một tòa đại điện ở vị trí hạch tâm của nội viện hoàng cung, lại cất giấu một chiếc quan tài màu đồng đen, tỏa ra từng luồng khí tức quỷ dị.
Hòm đồng đó toàn thân phủ kín huyết văn, thỉnh thoảng chậm rãi sáng lên, sau đó lại chậm rãi ảm đạm xuống.
Giống như đang hô hấp, vô cùng quỷ dị.
Khí tức của hòm đồng này rất dễ bị người ta phát hiện, lại vừa hay bị đại trận trong hoàng cung che đi dấu vết một cách hoàn mỹ, cho dù là cao thủ trận thuật như Phương Nguyên,trước khi chưa thực sự tiến vào đại trận, cũng không thể cảm ứng được sự tồn tại của hòm đồng.
Mà đây chính là sát cục mà người trong hậu cung bày ra cho lục đạo khôi thủ này.
Trận thuật của Phương Nguyên có cao minh tới đâu, lúc vào trận, ít nhất cũng sẽ bị đại trận này vây khốn một lát, đây cũng là quá trình phá trận bình thường, muốn phá trận, tất nhiên trước tiên phải vào trận, rồi thôi diễn các loại vận chuyển của trận quang, sau đó từ trong suy tính ra một con đường sống!
Việc này ít nhất cũng cần hơn nửa canh giờ, Đồng Thi Sát trong tam đại yêu thi của Âm Sơn Tông đủ để giết hắn hơn mười lần.
Sở dĩ không trực tiếp tế ra yêu thi, chính bởi vì muốn trực tiếp giết lục đạo khôi thủ này là quá khó khăn.
Ngũ đại tiên môn coi hắn là bảo bối, ngoài sáng thì là hắn một mình dẫn theo mấy Thanh Dương đệ tử không nên thân tới đây, nhưng trên thực tế không biết có bao nhiêu trưởng lão Kim Đan đang âm thầm bảo hộ hắn, thậm chí ngay cả Tiên Minh Tuần Giám Sứ nhìn thấy hắn gặp nạn, nhất định cũng ra tay cứu giúp, cho nên ngoài sáng muốn giết hắn cơ hồ là không thể, biện pháp duy nhất chính là trực tiếp dùng đại trận ngăn cách hắn lại!
Cho dù hắn có bảo bối Huyết Sát Thú Tôn cũng cần phải tế ra từ ngoài trận, ở trong trận thì không có nhiều tác dụng.
Tới lúc đó, âm dương lưỡng trọng thiên, người bên ngoài cũng không cứu được mạng họ.
- Hắn nổi lên nhờ danh hiệu lục đạo khôi thủ, nhưng chung quy cũng sẽ bị danh hiệu này hại chết...
Nhớ tới một câu bên trong ngọc giản, trong lòng Việt Hoàng không nhịn được trở nên kích động.
Khi Việt Hoàng đang nghĩ vẩn vơ, Phương Nguyên đã thu hồi ngọc trù, giương mắt nhìn tới.
Trong lòng Việt Hoàng lập tức kích động:
- Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi à?
...
Lúc này, nhìn thấy Phương Nguyên thu hồi ngọc trù thôi diễn trận thế, chuẩn bị tiến vào đại trận, đám người Vân trưởng lão và Thái Thạch ở trong hư không xung quanh tim cũng trầm xuống, muốn nói gì đó, lại cuối cùng vẫn nhịn xuống, trên thực tế, trong lòng bọn họ, tuyệt đối không muốn để Phương Nguyên mạo hiểm, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không ở trước mặt mọi người nói ra những lời như Phương Nguyên đừng để ý tới tính mạng của những người đó.
Bọn họ hy vọng Phương Nguyên tạm thời thu binh, cho dù tha cho Việt Hoàng này một mạng thì sao?
Chỉ có điều, bọn họ cũng minh bạch, hiện giờ là tên đã trên dây, không thể không phát.
Phương Nguyên đã giết tới nơi này, khí thế như cầu vồng, thực sự bị bức phải ly khai, thanh danh cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Như vậy, chỉ có thể chờ mong trận thuật của Phương Nguyên cũng cao minh như trong ý liệu thôi.
...
- Ha ha, để lão phu kiến thức một chút bản lĩnh của lục đạo khôi thủ.
Trong đại trận, vang lên thanh âm của Việt Hoàng:
- Nếu có thể phá trận, cái đầu này của trẫm sẽ tặng cho ngươi.
- Nhưng nếu không thể phá trận, vậy xin ngươi hãy quay về, sinh ý và linh mạch nợ của ngũ đại tiên môn, trẫm sẽ trả lại, cũng rời khỏi Việt Quốc, nhưng từ nay về sau, ngươi đừng tới làm phiền trẫm, đường lớn thênh thang chúng ta mỗi người đi một bên.
Việt Hoàng lúc này chỉ sợ bị Phương Nguyên nhìn ra sơ hở, thanh âm trầm thấp, dường như mang theo một tia hàn ý.
Rất giống với một người đứng đầu quốc gia bị bức tới cùng đường, đang liều mạng.
- Ha ha...
Phương Nguyên cười cười, chậm rãi bước lên trước vài bước, cách tiến vào nội viện hoàng cung chỉ còn một bước.
Trong lòng Việt Hoàng rất hồi hộp.
Nhưng Phương Nguyên lại từ từ dừng lại, ngẩng đầu lên nói:
- Ai nói ta muốn phá trận?
...
Việt Hoàng nghe thấy những lời này, cũng nhất thời không kịp phản ứng:
- Ngươi không phá trận, vậy vừa rồi thôi diễn gì?
Nhưng suy nghĩ này của hắn còn chưa lóe lên, tay áo Phương Nguyên đã đột nhiên phồng lên.
Một thân thanh khí tăng mạnh, ầm ầm khuấy động tứ phương, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã thôi động tới cực hạn, hư không mờ mịt chấn động, ngay cả nhật nguyệt tinh thần sau lưng hắn dường như cũng bị thanh khí mờ mịt này nhuộm đẫm, phủ lên một tầng nhan sắc thần bí và hư ảo.
Các tu sĩ chung quanh đều có chút kinh hãi nhìn về phía Phương Nguyên, không rõ hắn hiện giờ thôi động một thân pháp lực là muốn làm gì. .
- Đó là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết?
Vân trưởng lão có chút sợ hãi nhìn về phía Phương Nguyên:
- Sao còn mạnh hơn cả đại trưởng lão ngàn năm trước...
Khi suy này còn chưa hiện lên, tay phải Phương Nguyên cũng giơ lên.
- Rắc.
Lần này hắn thi triển Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, trong thanh khí, lôi quang lấp lánh, điện xà chạy quanh, cuồng phong đột nhiên nổi lên, chiếu sáng khuôn mặt không có biểu tình của Phương Nguyên, Lôi Linh Chu Tước, Lôi Linh Thanh Lý, Bất Tử Liễu đều lúc ẩn lúc hiện bên cạnh hắn, khi đến cuối cùng, lôi quang đó chiếu rọi xung quanh, dẫn động thiên tượng, đột nhiên một đạo điện quang thô to như cánh tay trẻ con từ trên trời đánh xuống.
- Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn...
- Đó chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Thiên Lai Thành Kim gia?
Một màn này lập tức khiến vô số tu sĩ khiếp sợ, nhất là sứ giả của mấy đại tiên môn tới Thanh Dương Tông xem lễ, nhưng dường như lờ mờ mang theo mục đích nào đó, thấy Phương Nguyên thi triển lôi pháp này, liền lộ ra bộ dạng vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Chương 963 Đến phiên Âm Sơn Tông (1)
Sau đại khảo lục đạo, chuyện Phương Nguyên một mình nắm giữ hai đạo thần mạnh mẽ đã truyền khắp các vực.
Nhưng người chân chính thấy hai đạo thần pháp này của hắn lại không nhiều...
Hiện giờ thấy hắn đồng thời thi triển hai đạo thần pháp, hơn nữa còn có thần uy như vậy, trong lòng sao có thể không kích động?
- Muốn lấy đầu người, việc gì phải cần trận pháp?
Dưới sự gia trì của hai thần pháp, sắc mặt Phương Nguyên biến hóa bất định, nhưng có thể nhìn ra được, trong mắt hắn dường như có thêm một tia sát khí, có điều thanh âm lại vẫn duy trì bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Ta vừa rồi kỳ thật là thôi diễn vị trí ẩn thân của ngươi trong đại trận, xác định được điểm này, có thể mời ngươi chỉ giáo thần thông ta vừa lĩnh ngộ ra không lâu...
Phương Nguyên vừa dứt lời, Huyền Hoàng Nhất Khí đã thôi động đến cực hạn nhanh chóng tụ lại tới bên cạnh hắn, trở nên ngưng thực hơn, cuối cùng giống như thực chất, ở trong tay trái hắn hóa thành một cây cung xanh.
Ngay sau đó, tay phải Phương Nguyên giơ cao, bắt lấy một tia chớp từ trong không trung đánh xuống.
Đạo lôi điện thô to như cánh tay trẻ con không ngờ dưới sự áp chế của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, không ngừng biến hóa, cuối cùng càng ngưng tụ càng nhỏ, không ngờ hóa thành một mũi tên từ lôi điện biến thành, bị tay phải hắn cầm lấy, đặt lên trên Huyền Hoàng Nhất Khí Cung.
Sau đó Phương Nguyên kéo cung như trăng tròn, nhắm về phía một vị trí nào đó tràn ngập hắc khí trong hoàng cung Việt Quốc.
- ...
- ...
- Đại sự không ổn...
Lại nói tới Việt Hoàng ẩn thân trong đại trận của hoàng cung Việt Quốc, vốn một lòng đợi Phương Nguyên vào trận, tiện tay phục sát hắn, nhưng lại không ngờ Phương Nguyên không vào trận, mà dùng hai thần pháp hóa thành một thức thần thông, lôi tiễn khủng bố từ xa chỉ về phía mình.
Hắn lập tức sợ hết hồn, nội viện hoàng cung này có đại trận mình khổ tâm bố trí, nhưng cũng không khiến hắn cảm thấy an toàn, nhất là nhìn thấy phương hướng lỗi tiễn chỉ tới, chính là vị trí trận khu mình đang đứng, liền bất chấp tất cả, gào lên một tiếng, dùng hết toàn lực chặt đứt toàn bộ liên hệ với đại trận chung quanh, sau đó đào tẩu...
Ầm ầm...
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bật hơi khai tiếng, lỗi tiễn thoát dây bay ra!
Tất cả lực lượng đáng sợ ngưng tụ trên Huyền Hoàng Nhất Khí Cung đều gia trì lên lỗi tiễn, khiến cho tốc độ phi hành của đạo lỗi tiễn này quả thực giống như xuyên phá hư không, nháy mắt là tới, giống như ngay cả quá trình ở giữa đều trực tiếp biến mất, mà lỗi tiễn được áp súc lôi lực vô tận, lại trực tiếp tỏa ra lực lượng vô biên, hủy diệt tất cả ở ven đường.
- Vù!
Trong mắt mọi người, chỉ nhìn thấy sương đen ở trên hoàng cung Việt Quốc trực tiếp xuất hiện một cái lỗ lớn.
Nhìn xuống dưới, chỉ thấy tiễn quang chói mắt trực tiếp bay tới vùng trời Tuyên Chính Điện, nơi bình thường dùng để xử lý chính sự ở phía bắc đại trận, sau đó thẳng tắp bay vào đại điện.
Vô cùng thuận lợi, không hề có trở ngại liền bay vào đại điện.
Bởi vì Việt Hoàng vốn chính là muốn lừa Phương Nguyên vào trận, phá trận, chứ không phải muốn ngăn cản hắn.
Cho nên một tên này quả thực chính là không phải chịu bất kỳ lực cản nào.
Một giây tiếp theo, cung điện đó lập tức nổ tung, khói bụi vô tận tỏa ra, đất đá lả tả, đại điện sụp đổ, trận quang ảm đạm, bên trong còn kèm theo một tiếng hét tuyệt vọng của Việt Hoàng, nhưng rất nhanh liền bị tiếng sấm vang lên xung quanh át đi.
- Phương Nguyên sư huynh...
Nhìn thấy một màn này, các Thanh Dương đệ tử ở cách đó không xa đều xông tới, sắc mặt kích động.
- Tiến vào cứu người đi!
Phương Nguyên bắn ra một tên này, nhìn sau khi tên rơi xuống, đại điện chung quanh đều đổ sập ầm ầm, mới chậm rãi thở phào, một thức thần thông này của hắn là trong khoảng thời gian hắn về núi, ngưng tụ tất cả pháp môn học được trong đạo chiến lại với nhau, mới ngộ ra được, chính là để phát huy ra uy lực lớn nhất của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, thành công chưa lâu, vẫn chưa hoàn thiện.
Trước khi bắn ra một tên này, hắn cũng không biết uy lực sẽ như thế nào, có điều hiện giờ nhìn thì cũng không khiến người ta thất vọng.
- Vì sao lại như vậy?
Mà lúc này, trong một tòa cung điện khác, người thanh niên đang cười dài cảm ứng biến hóa bên ngoài, miệng ngậm nửa chùm nho, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay đột nhiên biến sắc, nho trong miệng rơi xuống đất.
- Trực tiếp giết người, quá không giảng đạo lý rồi?
Sắc mặt âm tình bất định, sững sờ một lúc, mới nhặt nho lên, bỏ vào trong miệng.
Trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười, vừa bắt đầu đứng dậy giết phi tử chung quanh, vừa lẩm bẩm:
- Có điều một khi như vậy, chuyện của Việt Quốc cũng triệt để không liên quan tới Âm Sơn Tông chúng ta, sau này lại tìm cơ hội chơi với ngươi tiếp.
- Một mình xông vào hoàng cung, một tên giết Việt Hoàng...
Một màn phát sinh trước hoàng cung Việt Quốc thật sự khiến các tu sĩ đều vừa sợ vừa kích động.
Khi nghe nói Phương Nguyên trực tiếp giết tới Việt vương đình, ai cũng ý thức được có thể sẽ xuất hiện một hồi đại chiến, nhưng không ngờ, trận đại chiến này lại kết thúc nhanh như vậy, nhất là khi nhìn thấy Phương Nguyên cách xa vài dặm, ở giữa có đại trận che chắn, lại một tên bắn chết Việt Hoàng trốn trong thâm cung, sự chấn động trong lòng là khó có thể hình dung.
Có thể tưởng tượng, trong giới tu hành Việt Quốc e là lại có thêm một truyền thuyết.
Cũng là Phương Nguyên làm tất cả những việc này lại không hề kích động, nói thật, giới tu hành Việt Quốc biểu hiện kích động như vậy, trên thực tế vẫn là vì Vân Châu xa xôi, nhân tài trong giới tu hành Việt Quốc cũng ít, đại bộ phận tu sĩ e là chưa từng nhìn thấy tu sĩ Tử Đan ngoài mình và Lý Hồng Kiêu, lại càng chưa được thấy bộ dạng của một vị tu sĩ Tử Đan khi xuất thủ toàn lực.
Chương 964 Đến phiên Âm Sơn Tông (2)
Đối với thực lực của tu sĩ Tử Đan, bọn họ chỉ có thể tưởng tượng, khi thực sự nhìn thấy, tất nhiên sẽ có khoảng cách.
Mà một tên vừa rồi của mình, chính là mình sau khi học lén trong đạo chiến, dung nhập vào trong lĩnh ngộ tu vi, lại kết hợp hai thần pháp Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, thôi diễn ra một thức thần thông mạnh nhất!
Một thức thần thông này, cho dù là ở Trung Châu cũng sẽ không thể coi thường, càng đừng nói tới là Việt Quốc.
- Thôi công công, ngươi kiến thức rộng rãi, hắn vừa rồi sử dụng là thần thông gì?
Không nói tu sĩ Việt Quốc chung quanh, cho dù là Lý Hồng Kiêu đỗ ở trong không trung xa xa quan chiến, nhìn thấy một tên này của Phương Nguyên, sắc mặt cũng hơi đổi, thấp giọng nói:
- Lúc trước trong đạo chiến, ta chưa thấy một chiêu này, chẳng lẽ hắn vẫn lưu lại hậu thủ?
Mắt Thôi công công cũng híp lại, qua một lúc, mới cười nói:
- Công chúa không nhìn được cũng rất bình thường, theo ta thấy, một thức thần thông này của hắn vừa hay dung hợp lực lượng của hai đạo thần pháp trên người, nhưng trên thế gian người đồng thời tu hai đạo thần pháp vốn không nhiều, càng không có ai lưu lại thần thông hợp lại từ hai đạo thần pháp, ta cảm thấy...
Hắn hơi dừng lại một chút, mới thấp giọng nói:
- ... Đây là tiểu nhi này tự mình thôi diễn ra?
- Tự thôi diễn?
Lý Hồng Kiêu lắp bắp kinh hãi:
- Hắn mới chỉ ngần này tuổi thôi mà.
Thôi công công chỉ cười cười, lại không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.
Qua một lúc, Lý Hồng Kiêu cũng bỗng nhiên mỉm cười một tiếng, nhẹ nhàng khen:
- Người này, đúng là thiên tài!
...
Lúc này Phương Nguyên tất nhiên không biết, một thức thần thông này của mình lại khiến ngay cả Lý Hồng Kiêu chuyên tu luyện tiên pháp cũng cảm thấy khiếp sợ, hắn chỉ giương mắt nhìn về phía hoàng cung Việt Quốc, hơi ngưng thần, tay áo rung lên, tế ra mười tôn Huyết Sát Thú Tôn, đón gió biến to, bay về phía các vị trí trong hoàng Việt Quốc, hiện giờ tuy Việt Hoàng đã bị một tên của mình bắn chết, nhưng đại trận vẫn còn, không ai biết trong hoàng cung Việt Quốc này có còn bè phái của Việt Hoàng hay không, vạn nhất Thanh Dương đệ tử vào trong đó, lại bị người ta mượn trận thế đánh lén thì phiền lắm.
Có điều xem ra, mình lo xa quá rồi.
Thanh Dương đệ tử theo mình tới, còn có người Vân trưởng lão và Thái Thạch dẫn theo, cùng với các đệ tử của tứ đại tiên môn vội vàng chạy đến, từng đám từng đám tiến vào trong Việt vương đình, cứu đệ tử của các tiên môn và người của gia tộc tu chân bị Việt vương đình giam giữ, đồng thời tất nhiên cũng không thể thiếu thanh lý dư đảng của Việt Hoàng nhất mạch.
Đến lúc này, Phương Nguyên cũng không cần phải quan tâm nữa, tất nhiên sẽ có người xử lý thỏa đáng.
Sau khi hắn trấn áp một phương đại trận này thì dẫn theo người, từng chút từng chút thu lại đại trận của Việt Hoàng, nhưng cũng đúng lúc này, bỗng nhiên có Thanh Dương đệ tử phát hiện một vật, lập tức giật mình không tôi, vội vàng chạy tới, thông tri cho hắn tới xem xét.
- Hả?
Phương Nguyên đến một tòa đại điện trong trận, lập tức nhìn thấy một hòm đồng.
Thần thức hơi chạm vào hòm đồng đó, hắn lập tức biến sắc, cảm thấy một loại khí tức quỷ dị khác thường.
Cũng lúc này, hắn cuối cùng đã minh bạch Việt Hoàng lúc ấy vì sao lại muốn cược trận pháp với mình.
- Con đường tu hành, đúng là từng bước hung hiểm, trong Việt vương đình nho nhỏ cũng có thể gặp phải loại chuyện này.
Phương Nguyên ngưng thần quan sát hòm đồng này, hắn không mở hòm đồng ra xem vẫn có thể cảm nhận được tà khí tích lũy bên trong, giống như bảo kiếm không cần ra khỏi vỏ đã có thể cảm nhận được sát khí trong vỏ kiếm vậy, hòm đồng này chưa mở đã khiến hắn có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm, thật sự không biết nếu mở ra, bên trong là thứ gì, lực lượng mạnh cỡ nào!
Về phần mình có thể ngăn cản hay không thì hắn càng không thể xác định.
Dẫu sao thì hắn cũng không muốn thử...
- Ha ha, cái này gọi là Đồng Quan Dưỡng Thi Pháp (phương pháp hòm đồng dưỡng thây), hòm chính là U Minh Huyền Tinh dưới lòng đất làm thành, huyết văn bên trên chính là dùng tinh huyết tâm đầu của tu sĩ Kim Đan vẽ ra, mỗi ngày đều phải dùng máu tươi của tu sĩ Trúc Cơ để tẩm bổ, như vậy, tà thi bên trong sẽ từ từ tích lũy huyết khí nồng đậm, đợi cho tế ra vào thời điểm mấu chốt, liền có thể uy lực vô cùng, chỉ nhìn khí tức của hòm đồng, tà thi bên trong tích tụ đã lâu, e là ngay cả Nguyên Anh cũng có thể trảm sát, thật sự không ngờ, ở Việt Quốc nho nhỏ cũng thấy được thứ đồ chơi tà tính như vậy.
Cách đó không xa, một tiếng cười khẽ vang lên.
Phương Nguyên quay đầu, liền nhìn thấy Lý Hồng Kiêu dưới sự hầu hạ của Thôi công công đang đi tới.
- Đồng Quan Dưỡng Thi?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, trong lòng đã khẽ động.
Môn phái sở trường về dưỡng thi ở Vân Châu, trừ Âm Sơn Tông ra thì còn có thể là ai?
Lúc trước khi hắn trảm sát Âm Sơn Tông chân truyền Cam Long Kiếm, liền từng nhìn thấy Cam Long Kiếm tế luyện huyết thi, lại nghĩ tới Việt Hoàng vốn chính là Âm Sơn Tông dốc sức đưa lên để đối phó Việt Quốc ngũ đại tiên môn, sao có thể không rõ đây là bẫy rõ ai bày ra cho mình?
Có điều lúc này, Thôi công công cũng tựa cười mà như không phải cười nhìn lướt qua chung quanh:
- Cỗ lực lượng tà thi này mạnh như vậy, e là bảo bối của người ta, mà Việt Hoàng này là khôi lỗi người ta đẩy ra để chống đỡ bên ngoài, khi không còn tác dụng thì trực tiếp cắt đuôi chạy trốn, chặt đứt tất cả liên hệ với Việt Quốc.
Chương 965 Trong tối kiếm lợi, ngoài sáng đoạt danh (1)
Đây là đang đề phòng Tiên Minh tìm tới cửa, chắc hẳn bọn họ cũng không nỡ trực tiếp đưa tà thi này cho Việt Hoàng, nếu ta đoán không sai, nơi này lúc trước nhất định còn có một người khác!
Nói xong lại chậm rãi lắc đầu:
- Trước đây lúc chúng ta xem hồ sơ về giới tu hành Việt Quốc, liền cảm thấy trong Việt vương đình này có một cao thủ giỏi chơi đùa lòng người, lại nghĩ tới kế sách vừa rồi bọn họ bố trí cho ngươi, nhìn thì vô sỉ không biết xấu hổ, nhưng lại tinh diệu như vậy, nói không chừng chính là có người trốn trong bóng tối âm thầm điều khiển Việt Hoàng, chỉ không biết rốt cuộc là vị cao nhân nào!
Lý Hồng Kiêu nói:
- Hắn ngay cả tà thi cũng ném lại nơi này, nhất định đã đi tới ngay cả bóng cũng không còn!
Nghĩ tới có người dưới sự chú ý của nhiều ngươi như vậy mà có thể lặng lẽ rời khỏi Việt vương đình, trong lòng Phương Nguyên cũng trầm xuống mấy phần, sau khi hơi dừng lại một chút, thản nhiên nói:
- Tuy ta không biết người đó là ai, nhưng cũng đoán được là từ đâu tới.
Không khí trong sân trở nên hơi âm lãnh, Lý Hồng Kiêu cảm nhận được sát khí trên người Phương Nguyên, khẽ nhíu mày.
- Phương Nguyên sư huynh, Phương Nguyên sư huynh, mau đến xem..
Cũng đúng vào lúc này, sâu trong hoàng cung, chợt có người gọi to, lộ ra có chút hoảng sợ.
Thân hình Phương Nguyên khẽ động, bay tới, sau đó cũng hơi biến sắc.
Lại thấy lúc này đang có bảy tám vị Thanh Dương đệ tử đứng trong một kẽ nứt dưới lòng đất ở hậu viện hoàng cung Việt Quốc.
Vừa đến gần, liền cảm thấy mùi máu gay mũi, thần thức quét qua khe nứt, lại hơi biến sắc.
Chỉ thấy trong khư nứt đó, rõ ràng là từng đống tàn thi, tử trạng thê thảm, giống là bị người ta lăng trì, có người bị hút khô máu, có người bị cắt thành mấy đoạn, còn có một số người thì không ngờ bày thành các loại hình dạng, giống như tác phẩm tranh, mang theo ý cảnh tàn khốc, từ trên những khuôn mặt vặn vẹo của tàn thi có thể tưởng tượng được bộ dạng thống khổ bọn họ phải chịu lúc trước.
- Tiểu công chúa đừng nhìn, đây nhất định là hài cốt nuôi dưỡng tà thi, không sai được!
Thôi công công chỉ tới nhìn một cái, liền có tính toán trong lòng, lấy một chiếc khăn tay màu trắng, bịt kín miệng mũi.
- Tộc... Tộc thúc...
Lúc này đang có nhiều Thanh Dương đệ tử hơn chạy tới, nhìn thấy thảm trạng này, đều biến sắc, bỗng nhiên có một Thanh Dương đệ tử, chính là đệ tử Vương Côn của gia tộc tu chân theo Phương Nguyên tới, khi ánh mắt đảo qua một khối tàn thi, đột nhiên kêu lên đau đớn, quỳ xuống đất, muốn vươn tay ra, lại không dám, cả người cơ hồ là sụp đổ, nhìn tàn thi đó khóc rống lên.
- Đại ca...
Lại có một vị đệ tử của Bách Thú Tông chạy tới, ánh mắt hoảng sợ tìm trong đống tàn thi hồi lâu, cuối cùng vẫn nhìn thấy cảnh mà hắn lo lắng, lập tức nước mắt rơi như mưa, hai gối quỳ xuống đất, khóc lóc bi thương vạn phần.
Mà tiếng khóc này lại lập tức dẫn tới nhiều người hơn vừa kinh vừa sợ nhìn những tàn thi này.
Trong mấy năm nay, giới tu hành Việt Quốc đại loạn, người chết vô số, mất tích còn nhiều hơn, thân phận của những tàn thi này không cần nói cũng biết.
Phương Nguyên nhìn thấy một màn này, ánh mắt lạnh dần, một lúc sau, hắn không nói câu nào, xoay người rời khỏi.
- Ngươi muốn đối phó Âm Sơn Tông?
Lý Hồng Kiêu đã nhận ra cảm xúc của Phương Nguyên, chậm rãi đi theo.
Thần sắc Phương Nguyên vẫn bình tĩnh một cách thần kỳ, chỉ thản nhiên nói:
- Việt vương đình dù sao cũng chỉ là rối gỗ!
Lý Hồng Kiêu khẽ nhíu mày:
- Âm Sơn Tông dù sao cũng khác với Việt vương đình, Việt vương đình mới quật khởi gần đây, phần lớn chỉ là một đám ô hợp, căn cơ quá nhỏ bé, bởi vậy Thôi công công vận dụng một số ám tử Vân Châu, tra rõ hành động của bọn họ, đặt tới trước mặt Tiên Minh, chính là tà phái mười phần, có thể tùy ý vê nặn, mà Âm Sơn Tông lại truyền thừa lâu đời, nội tình rất sâu, làm việc cũng cẩn thận, nhược điểm lưu lại không nhiều lắm, hơn nữa tùy thời có thể chối bay chối biến, ngươi có biện pháp gì để đối phó bọn họ?
- Ta không có biện pháp gì hay cả...
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:
- Cứ trực tiếp tìm tới cửa là được!
Đối mặt với sự lo lắng rõ ràng trong lời nói của Lý Hồng Kiêu, tuy Phương Nguyên biết rõ, nhưng lại không chuẩn bị từ bỏ.
Cũng là các đệ tử của ngũ đại tiên môn, thấy Việt Hoàng đã chết, chỉ cảm thấy đại thế đã định, tâm tình thả lỏng.
Đối với bọn họ mà nói, Việt Hoàng bị một tên bắn chết, ngũ đại tiên môn có thể lấy lại thứ vốn có của mình, báo được thâm cừu huyết hận, đây đã là kết quả tốt nhất, tuy ai cũng biết Âm Sơn Tông mới là độc thủ phía sau màn chân chính, nhưng có thể làm được gì họ chứ, Âm Sơn Tông dù sao cũng không phải Việt vương đình, đó chính là đệ nhất đại tiên môn của Vân Châu hiện giờ, địa đầu xà bàn cứ Cự Âm Sơn!
Nói tới Âm Sơn Tông này, cũng được coi là vô cùng thông minh.
Truyền thuyết nó vốn là một tiên môn tam lưu luyện thi, gần như là tà phái, cho tới khi yêu ma ngàn năm trước thừa dịp loạn xâm nhập Vân Châu, mấy đại tiên môn như Thanh Dương Tông dẫn môn nhân nghênh chiến, thực lực tổn hao nhiều, Âm Sơn Tông lại cấu kết với yêu ma, ngược lại thừa cơ nổi lên.
Trong ngàn năm về sau, Vân Châu bất kể là bách tính phàm tục, hay là đệ tử tiên môn, đều hận yêu ma tới thấu xương, huyết cừu khó quên, nhưng Âm Sơn Tông qua lại rất thân với yêu ma, xưng huynh gọi đệ, càng tích tụ được nhiều lực lượng.
Mà đây cũng là nguyên do sau ngàn năm, Âm Sơn Tông đã khác hẳn khi xưa.
Mặc dù vì một số nguyên nhân, cảnh nội Vân Châu cũng không có bao nhiêu thanh âm công nhận Âm Sơn Tông là đệ nhất đại tiên môn Vân Châu, thường thường đều là Âm Sơn Tông tự xưng.
Bình luận facebook