• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (9 Viewers)

  • Chương 951-955

Chương 951 Kiếm chỉ Việt vương đình (1)

Hiện giờ lại trở về ý đồ lừa dối qua cửa, Phương Nguyên tất nhiên không có lòng đồng tình gì cả, nhưng sau khi xem qua những hồ sơ đó, trong lòng vẫn rât không thoải mái,đứng trên đỉnh núi, trong lòng thực sự tích trữ một cỗ ấm ức.

- Phương tiên sinh, chúng ta cũng không nuốt lời, một ngày thời gian cũng chưa tới đã xử lý xong rồi!

Thôi công công dáng vẻ bừng bừng, mặc áo xanh chậm rãi từ trong sơn cốc đi ra, trong lòng ôm ba tập hồ sơ thật dày, Phương Nguyên còn nhớ, vừa rồi lúc hắn phán định những đệ tử đó chân ngôn giả ý, chính là thỉnh thoảng lại đối chiếu với nội dung trên hồ sơ.

Trong những đệ tử tiên môn và gia tộc tu chân đó, cũng có không ít người bị hồ sơ đó uy hiếp, không dám nói dối nữa.

- Tiền bối vất vả rồi!

Phương Nguyên thở dài, thi lễ với âm thị để tỏ lòng biết ơn.

- Là công chúa phân phó, lão nô nào dám kể công?

Âm thị đó thấy Phương Nguyên quả thật khách khí với hắn, trên khuôn mặt mập mạp cũng lộ ra nụ cười hài lòng, đôi mắt nhỏ híp tất nhiên cũng nhìn ra trong lòng Phương Nguyên đang không vui, cười nói:

- Kỳ thật Phương tiên sinh cũng không cần quá thất vọng, những đệ tử tiên môn này kỳ thật cũng là người đáng thương, sau một phen biện tra, lão nô cũng cảm thấy, trong Việt vương đình này khẳng định có có cao nhân, hắn châm ngòi ly gián, cưỡng bức dụ dỗ, cổ động lời đồn, từng bước lập bẫy, chẳng trách liên minh của Việt Quốc ngũ đại tiên môn lại dễ dàng bị tan rã từ trong ra ngoài như vậy, vị cao nhân đó là dùng thủ đoạn tranh đấu trong cung, người trong giới tu hành lại há có thể đối phó được?

- Thủ đoạn trong cung à?

Phương Nguyên nhìn về phía bắc, đó là phương hướng chỗ Việt vương đình.

- Lão nô ngươi lại lắm miệng rồi?

Cách đó không xa vang lên một tiếng cười lạnh, là Lý Hồng Kiêu chậm rãi đi tới.

- Phương tiên sinh tuổi tác không lớn, lại là quân tử ngay thật, lão nô sao dám bàn lộng thị phi ở trước mặt hắn?

Thôi công công đó vội vàng hành lễ, dâng hồ sơ trong lòng cho Lý Hồng Kiêu, sau đó khom người lui xuống.

- Sao, ta giúp ngươi giải quyết lớn như vậy lớn như vậy, ngươi vẫn không vui à?

Lý Hồng Kiêu cười dài nhìn Phương Nguyên, nhìn bộ dạng đó, dường như có chút đắc ý.

Phương Nguyên qua một lúc, mới thở dài một tiếng, nói:

- Lòng người khó dò!

- Lòng người vốn là như vậy, là ngươi nghĩ quá đơn giản mà thôi!

Lý Hồng Kiêu nhẹ giọng cười, thuận miệng nói một câu, sau đó lại nói:

- Chuyện của Thanh Dương Tông kỳ thật rất đơn giản, đều có dấu vết để lần theo, chỉ cần nắm giữ đủ tin tức, tất nhiên có thể nhất nhất phân biệt rõ ràng, trải qua chuyện này, tứ đại tiên môn đó tất nhiên cũng sẽ minh bạch một số việc, chuyện của tiên môn bọn họ, để chính bọn họ đi xử lý là được, đến lúc đó, Việt Quốc ngũ đại tiên môn sẽ lại thực sự bền chắc như thép, có sóng gió gì cũng có thể chống đỡ được, ngươi cũng có thể không ngại với tâm, tiếp tục đi cầu con đường tu hành của ngươi.

Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngẩn ra, nhìn Lý Hồng Kiêu một cái.

Trong lòng hắn muốn chính là như vậy, cũng không ngờ Lý Hồng Kiêu lại cũng nhìn ra.

Lý Hồng Kiêu nhìn có chút đắc ý, cười nói:

- Bước tiếp theo định làm gì?

Hơi dừng lại một chút, Phương Nguyên cũng không giấu diếm, thản nhiên nói:

- Ta lần này trở về, chính là muốn trả ơn báo thù, tuy trả ơn so với trong tưởng tượng của ta thì phiền hơn, nhưng cuối cùng vẫn được giải quyết, chuyện trọng yếu nhất tiếp theo tất nhiên là bắt đầu báo thù...

- Ngươi báo thù thế nào?

Lý Hồng Kiêu thuận theo ánh mắt hắn, nhìnvề phương bắc, cười nói:

- Việt vương đình hiện giờ chính là đạo thống được Tiên Minh thừa nhận!

Phương Nguyên nghe vậy, không trả lời, chỉ ánh mắt lạnh lùng, sát ý nổi lên.

Hắn cũng biết Tiên Minh dĩ hòa vi quý, không muốn giữa các đại tiên môn có nội đấu, Việt vương đình này nếu có được sự thừa nhận của Tiên Minh, vậy thì trong vô hình được Tiên Minh bảo hộ, nhưng Việt vương đình dù sao cũng làm nhiều chuyện như vậy, mình mình há có thể cứ vậy mà quên đi?

- Mạo muội khinh xuất, khó tránh khỏi rất không khôn ngoan.

Lý Hồng Kiêu nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền đã đoán được gì đó, lạnh lùng cười, vỗ hồ sơ trong lòng lên ngực Phương Nguyên, nói:

- Những cái này đều là một số tin tức trước khi ta đến Thanh Dương Tông đã sai Thôi công công đi thu thấp, tuy thời gian hơi gấp, nhưng vận dụng một số ám vệ của Cửu Trùng Thiên chúng ta ở Vân Châu, cũng nắm giữ được đại bộ phận thủ đoạn và hướng đi của Việt vương đình mấy năm gần đây, bên trong cũng bao gồm thích khách Cửu U Cung mà bọn họ điều động, thậm chí là chứng cớ cấu kết với yêu ma, dùng nó để phân biệt công tội trong các đệ tử Thanh Dương Tông, thật sự là lãng phí, bổn ý ta thu thập những thứ này, chính là để tiện cho ngươi trút giận!

- Cái này...

Phương Nguyên lần này quả thật là lắp bắp kinh hãi, nhìn hồ sơ trong lòng, có chút kinh ngạc nhìn Lý Hồng Kiêu.

- Nhìn cái gì?

Lý Hồng Kiêu đắc ý hất hất cằm, nói:

- Tuy ngươi là lục đạo khôi thủ, nhưng cũng phải có chỗ không bằng ta chứ!

Cửu Trùng Thiên thần thông, ở các nơi đều có thế lực thế lực ngầm, cũng có thể móc nối quan hệ với rất nhiều thế lực mà người thường không biết, bọn họ muốn thu thập tình báo hoặc là tin tức gì, bất kể tốc độ hay là trình độ chính xác, tất nhiên đều hơn xa tưởng tượng của người thường, chỉ có điều, Phương Nguyên lại không phải là kinh ngạc với những điều mà Lý Hồng Kiêu có thể làm được này, mà là nàng ta không ngờ lại giúp mình làm những việc này.

Nhìn sắc mặt có chút đắc ý của Lý Hồng Kiêu, Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:

- Cám ơn!
Chương 952 Kiếm chỉ Việt vương đình (2)

Lý Hồng Kiêu mỉm cười, nói:

- Chút chuyện nhỏ này mà phải nói cám ơn, vậy ngươi đã cứu mạng ta, ta chẳng phải là...

Ý thức được không quá đúng, liền dừng lại đúng lúc, sau đó chút không vui nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng không ý thức được biến hóa tâm cảnh của nàng ta, lúc này đã cúi đầu đọc hồ sơ, chỉ đọc lướt qua một cái, trong lòng liền đã có tính toán, khép hồ sơ lại, nói khẽ:

- Nếu là như vầy, vậy thì đơn giản hơn!

Lập tức, liền đi thẳng tới chủ phong của Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu biết có trò hay để xem rồi, liền cũng đi theo hắn, hai người cưỡi tường vân, lướt đi trong núi, trên các đỉnh núi chung quanh, bất luận là sứ giả từ ngoài đến bái sơn, hay là chấp sự trưởng lão đệ tử của Thanh Dương Tông, đều thi lễ từ xa, sau đó nhìn hai người bọn họ sóng vai mà đi, trong nhất thời trong lòng lại cũng có chút cảm giác khác thường.

Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba đang ở Linh Chu Phong kiểm kê linh dược, ngẩng đầu nhìn, tức giận dánh đổ linh dược trong tay.

Còn dùng sức giẫm mạnh.

Mà tiểu Kiều sư muội trong tay đang cầm một cái khay, vốn là tới tìm Phương Nguyên, lại nhìn thấy bóng lưng Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu đằng vân mà đi, muốn gọi hắn lại, nhưng chung quy vẫn không lấy nổi dũng khí này, một lúc sau, lại chỉ cười tự giễu, xoay người rời khỏi.

Về phần một đám đệ tử và chấp sự của khác của sơn môn thì trong lòng lại kinh hãi.

- Hai người này... Không thể nào...

- Chẳng lẽ lục đạo khôi thủ nhà chúng ta cũng có khả năng trở thành Phò mã gia của Cửu Trùng Thiên à?

- Ha ha, các ngươi đừng nói lung tung, ta tin bọn họ là quan hệ bằng hữu thuần khiết!

- ...

- ...

Mà ở trên chủ phong, Thanh Dương tông chủ nhìn thấy hai người này dắt tay nhau mà đến, cũng lập tức kinh hãi, ánh mắt từ trên mặt Phương Nguyên chuyển tới trên mặt Lý Hồng Kiêu, bộ dạng muốn hỏi lại không dám hỏi, Phương Nguyên cũng coi như không thấy biểu cảm này của hắn, chỉ đặt hồ sơ trong tay lên bàn, nói khẽ:

- Hiện giờ đại cục đã định, tới lúc tới Việt vương đình một chuyến rồi.

Thanh Dương tông chủ kinh hãi, chưa kịp xem kỹ hồ sơ đó đã vội vàng thấp giọng khuyên nhủ:

- Ngươi vừa trở về, còn nhiều thời gian, việc gì phải nóng lòng nhất thời? Huống hồ hiện giờ sứ giả của các đại tiên môn đạo thống vẫn ở trong núi đi, bọn họ lại là vì ngươi mà tới, ít nhiều gì cũng phải chiêu đãi bọn họ mấy ngày, chờ sau khi tiễn họ đi rồi lại bàn bạc kỹ hơn có phải là tốt không?

- Ta lần này trở về chỉ có ba tháng thời gian, còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian để kéo dài!

Phương Nguyên nói xong, nhìn ra ngoài cửa điện, trầm mặc một hồi, lại nói:

- Huống hồ những khách quý tới đây, kỳ thật trong lòng cũng đều có một số ý đồ, chỉ có điều là bọn họ chưa nói thẳng ra, ta vẫn cứ xử lý chuyện của mình trước thì tốt hơn!

Thanh Dương tông chủ không nhịn được lại nhíu mày.

Thân là Thanh Dương tông chủ, hắn tất nhiên không muốn để Phương Nguyên lúc này đi lấy thân mạo hiểm, giống như suy nghĩ trong lòng tứ đại tiên môn lúc trước, hắn chỉ mong sau khi Phương Nguyên kết thành Nguyên Anh, mới tới đối mặt với việc này, nếu không một khi có sơ xuất sẽ hối hận không thôi.

Có điều, hắn lúc này cũng nhìn ra tâm ý của Phương Nguyên đã định, nên cũng không tiện nói nhiều.

Tốt xấu gì cũng có quyết đoán, chỉ hơi cân nhắc liền vỗ nhẹ lên bàn:

- Được, ngươi đã quyết định chủ ý, vậy ta giờ truyền tin cho tông chủ của tứ đại tiên môn, mọi người điều động cao thủ, hợp binh một chỗ, chọn ngày hoàng đạo, phát binh Việt vương đình!

Nhìn bộ dạng chiến ý hừng hực của tông chủ, Phương Nguyên không nhịn được mỉm cười một tiếng.

- Nếu thực sự gióng trống khua chiêng tập kết nhân mã của ngũ đại tiên môn, thế không phải thành trực tiếp khai chiến à?

Hắn cười cười đứng lên, nói:

- Tiên Minh sẽ không ngồi yên mà nhìn trường hợp này xuất hiện đâu!

Thanh Dương tông chủ lập tức hơi ngẩn ra:

- Vậy phải như thế nào?

Phương Nguyên nói:

- Ta dẫn mấy người tới Việt vương đình một chuyến là được!

Thanh Dương tông chủ nghe vậy lại ngẩn ra, lập tức từ chối:

- Đừng hòng, không thể làm ra chuyện dùng thân mạo hiểm như vậy được!

Lý Hồng Kiêu lúc này ở bên cạnh lắng nghe, đã không nhịn được mà che miệng cười.

Phương Nguyên cũng có chút dở khóc dở cười, ngừng lại một chút, mới nói:

- Tông chủ không muốn nhìn một chút kết quả tu hành của ta mấy năm qua à?

Thanh Dương tông chủ nghe ra ẩn ý trong lời nói này, vẻ mặt trở nên có chút do dự.

Mà Phương Nguyên thì không hề do dự, chỉ bảo đồng nhi ở bên cạnh tông chủ lấy ra một đạo chiếu lệnh tiên môn, sau đó dùng ngón tay làm bút, viết mấy dòng trên chiếu lệnh, sau đó vung ra ngoài, đạo chiếu lệnh này liền bay thẳng vào đại điện.

Đạo chiếu lệnh này, lập tức bay tới trong một tòa đại điện ở lưng chừng Ngọc Phong Nhai.

Nơi này chính là chỗ tiên môn tuyên bố phù chiếu, để đệ tử tiên môn tiếp nhận nhiệm vụ lập công đức, chấp sự trị thủ tiên môn nơi đây nhận được chiếu lệnh của Phương Nguyên, đọc lướt qua, lập tức biến sắc, lại đặt chiếu lệnh này ở vị trí cao nhất, sau đó gõ đạo chung.

Các đệ tử Thanh Dương Tông nghe thấy tiếng chuông này lập tức trong lòng thắt lại, đều chạy tới đại điện phù chiếu, sau khi nhìn thấy đạo chiếu lệnh đó, lại lập tức ngẩn ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc, đều nghị luận:

- Là Phương Nguyên trưởng lão, tuyên bố đạo chiếu lệnh đầu tiên!

- Mười vạn công đức...

- Trời ạ, chỉ là một đạo chiếu lệnh như vậy, người nhận không ngờ sẽ có mười vạn công đức...

Mọi người vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, có người đi xem nội dung trong chiếu lệnh đó, sau đó ai nấy vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng.
Chương 953 Tìm tới Việt Hoàng, giết hắn (1)

- Thanh Dương Phương Nguyên bố chiếu: Việt vương đình thừa cơ mà nổi lên, khinh tông phái ta, hại đồng môn ta, đoạt linh mạch ta, cấu kết với yêu ma, trái với thiên đạo, Thanh Dương môn đồ chúng ta, ẩn nhẫn mấy năm, nhớ tới thù xưa và những đồng môn bị tàn sát, trong lòng cực kỳ đau thương...

- Chuyện là do Phương Nguyên mà ra, cũng nên do Phương Nguyên cởi bỏ!

- Hôm nay ta vừa về núi, tất nhiên phải kiếm chỉ Việt vương đình, phân rõ đục trong.

- Thanh Dương đệ tử, phàm là người có huyết cừu, lòng mang tức giận, có nguyện theo ta cùng đi hỏi rõ ràng Việt Hoàng không?

Lời nói trong chiếu lệnh rất đơn giản, rõ ràng là Phương Nguyên thuận tay viết ra, nhưng nội dung bên trong lại khiến mọi người kinh hãi.

- Phương trưởng lão thật quyết đoán, không ngờ muốn trực tiếp tìm tới Việt vương đình à?

- Trời ạ, chẳng lẽ hắn không sợ bị Việt vương đình giữ lại sao?

- Trực tiếp tìm tới hang ổ của Việt Hoàng sao?

Trong nhất thời, ai nấy đều thấp giọng nghị luận, sắc mặt âm tình bất định, hiện giờ ẩn nhẫn mấy năm, cuối cùng cũng theo sự trở về của Phương Nguyên mà thế cục cũng tốt lên, nhớ tới trong mấy năm nay bị Việt vương đình ức hiếp, gần như là đi vào tuyệt lộ, trong lòng các đệ tử tất nhiên không thể không có bi thống cừu hận, chỉ là vừa nghĩ tới Phương Nguyên không ngờ muốn trực tiếp cầm kiếm tới Việt vương đình, trong lòng lại vẫn cảm thấy có chút không tự tin, thấp thỏm không thôi...

- Nghĩ tới Việt vương đình tuy mới quật khởi chỉ mấy năm, nhưng Việt Hoàng này lại là một vị đại tu Kim Đan thần bí, nghe nói vốn là ra bên ngoài cầu tiên, về sau dưới sự ủng hộ của Âm Sơn Tông, mới trở về đoạt vương vị, thực lực đáng sợ, hơn nữa trong hoàng cung của hắn, mời chào vô số cao thủ, lại có các loại đại trận, vô số Thần Vệ Quân phòng thủ, cũng có rất nhiều thủ đoạn cấm chế Âm Sơn Tông thậm chí là yêu ma giúp hắn bố trí, thực lực của Phương trưởng lão tất nhiên không tầm thường, nhưng nếu trực tiếp xông vào hang ổ của đối phương, vậy thì liệu có được mấy phần thắng?

- Đúng vậy, nếu ngũ đại tiên môn liên hợp xuất binh thì còn có phần thắng, nhưng lỗ mãng tìm tới cửa như vậy...

- Phương trưởng lão thực lực kinh người, tất nhiên không ngại, nhưng nếu đến Việt vương đình, hắn cũng không thể chiếu cố chúng ta được chu toàn.

Trong nhất thời các loại tiếng nghị luận nổi lên, lại nhất thời không ai dám tiếp nhận phù này.

- Hừ, thúc tổ của ta ba năm trước bị người của Việt vương đình trảm sát, huyết hải thâm cừu tới nay vẫn chưa báo, hôm nay khó khăn lắm Phương trưởng lão mới trở về, muốn tới Việt vương đình hỏi cho rõ ràng, ta cho dù là vứt bỏ tính mạng, cũng phải đi theo Phương trưởng lão, báo huyết hận cho thúc gia ta!

Nhưng cũng rất nhanh, liền có một vị đệ tử cảnh giới Trúc Cơ đứng dậy, ánh mắt quyết tuyệt, thấp giọng quát khẽ.

- Ta nhịn Việt vương đình đã lâu rồi, tin rằng Phương trưởng lão nhất định có thể dẫn chúng ta đi đòi lại một cái công đạo.

Lại có người nhảy ra, tiếp nhận nhiệm vụ trong phù chiếu.

- Phương trưởng lão sẽ không làm việc không nắm chắc, đây là cơ hội lập công dựng nghiệp, làm sao có thể bỏ qua?

Sau khi Phương Nguyên tuyên bố chiếu lệnh, liền về tới tiểu lâu ở Tiểu Trúc Phong, tuy lần này đã trở lại, tiên môn chuẩn bị một tòa động phủ rộng rãi ở hậu sơn cho hắn, nhưng hắn lại không tới, vẫn ở trong tiểu lâu này, sau khi trở về, liền nói một tiếng với Quan Ngạo đang ôm Toan Nghê ngủ gà ngủ gật, vừa thấy mình trở về thì lập tức cầm sách lên giả vờ như đang đọc.

Quan Ngạo lập tức mừng rỡ, nhảy lên cao ba trượng, chạy về thay giáp trụ.

Mà Phương Nguyên thì lấy pháp kiếm của tiên môn, ngồi bên trong tiểu lâu, vừa đọc hồ sơ vừa chờ.

Hắn chỉ chờ khoảng một canh giờ, đệ tử tiên môn từ ngoài tiểu lâu chạy tới càng lúc càng nhiều.

Long Ngâm Chân Truyền Mạnh Hoàn Chân rất nhanh liền chạy tới, ngồi xuống ngoài tiểu lâu, lẳng lặng chờ đợi.

Tiểu Kiều sư muội sớm đã tới rồi, chủ động cầm danh sách, giúp Phương Nguyên kiểm kê nhân số.

Rồi sau đó, Lục Thanh Quan của Trúc Trượng Mang Hài đến, đứng chờ ngoài tiểu lâu.

Đám người Vương Côn, Thái Hợp Chân Khó khăn lắm mới được nhận về tiên môn, muốn lập công chuộc tội cũng tới.

Thần Tiêu Phong chân truyền Nghiêm Cơ đến.

Niếp Hồng Cô trên mặt che vải đen, trong phạm vi ba trượng không ai dám tới gần rất bất ngờ cũng tới.

...

Chỉ trong nửa canh giờ, trong sân đã có hai mươi ba mươi người, lại đều là người nổi bật trong lứa trẻ tuổi chiếm đa số.

Trong đó một phần ba đều có thân phận đệ tử chân truyền, nếu Phương Nguyên muốn kiếm chỉ Việt vương đình, bọn họ tất nhiên cũng cũng không thể không đếm xỉa đến, mà người còn lại thì có người bởi vì các loại nguyên nhân mà từng rời khỏi tiên môn, hiện giờ được trở về, cấp bách muốn lập hạ công huân, cũng có một số người từng cùng Phương Nguyên vào Ma Tức Hồ, cực kỳ tin tưởng Phương Nguyên, vừa thấy chiếu lệnh lập tức liền tới.

Một số người còn lại, phần lớn là người mang thâm cừu huyết hận, căm thù Việt vương đình đến tận xương tuỷ.

Về phần còn có rất nhiều người mang một bầu nhiệt huyết, nhưng tu vi chưa đạt tới Trúc Cơ, dù sao vẫn quá yếu, lại bị tiểu Kiều sư muội khuyên quay về.

Tuy trong chiếu lệnh của Phương Nguyên không quy định tu vi, nhưng chuyến này hung hiểm, tu vi quá thấp, đi cũng vô dụng.

Sau một tiếng đồng hồ, Phương Nguyên từ trong tiểu lâu đi ra, ánh mắt nhìn lướt qua mặt các đệ tử.

Hắn rất hài lòng, cười cười, giơ pháp kiếm của tiên môn lên, thản nhiên nói:

- Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi đòi lại công đạo!

- Thanh Dương Tông sao lại đột nhiên triệu tập nhân mã?
Chương 954 Tìm tới Việt Hoàng, giết hắn (2)

Trong ngoài Thanh Dương Tông lúc này, đang có rất nhiều sứ giả của các đại tiên môn tụ tập, những người này có thể được chọn là sứ giả, thay mặt tiên môn của mình tới bái phỏng, tất nhiên bất kể là tu vi hay là năng lực xử sự đều rất mạnh. Lúc này lại dưới một mảng náo nhiệt, lờ mờ phát giác Thanh Dương Tông có dấu vết điều động đệ tử, trong lòng đều cảm thấy có chút cổ quái, khi đang thầm nháy mắt cho nhau, chợt nghe ở phương hướng Tiểu Trúc Phong có tiên ý dao động, sau đó vô số linh quang phá không bay lên, dừng một chút trong không trung, sau đó thì lao thẳng tới hướng bắc!

- Dẫn đầu chính là lục đạo khôi thủ?

Mọi người từ trong những điểm linh quang đó phân biệt ra khí tức của Phương Nguyên, trong lòng đều rất hiếu kỳ.

Mà đám trưởng lão của tứ đại tiên môn, trong lòng lại cả kinh, đều nhao nhao hỏi Thanh Dương tông chủ:

- Phương trưởng lão đi đâu thế?

Thanh Dương tông chủ cười khổ, thở dài một tiếng:

- Hắn đi tới Việt vương đình!

Các tu sĩ nghe thấy những lời này, lập tức kinh hãi:

- Sao lại cấp bách như vậy?

Lần này, toàn bộ Thanh Dương Tông trên núi dưới núi đều lập tức trở nên náo nhiệt.

Phương Nguyên đi gấp, hơn nữa chỉ dẫn theo hai mươi ba mươi đệ tử trẻ tuổi, quần áo nhẹ ra trận, mà vừa rồi để người ta phát hiện người điều động nhân mã vốn chính là Thái Thạch trưởng lão, hắn lúc này đang cùng Vân trưởng lão vẫn chưa điều động nhân mã xong.

Nhưng thấy Phương Nguyên đã đi rồi, liền cũng chẳng bận tâm nữa, lập tức vội vàng đi theo...

Đây là tông chủ phân phó, tuy Phương Nguyên không cần, nhưng hắn vẫn lo lắng cho Phương Nguyên.

Có hai vị trưởng lão này đi theo bên cạnh, cũng tiện tùy thời phòng bị, bảo hộ.

Mà trưởng lão, thậm chí là tông chủ của tứ đại tiên môn khác, nghe thấy những lời này, cũng đều rối ren không thôi, lập tức truyền tin cho tông chủ, vội vàng sai tiên môn phái người tới Việt vương đình, một là để chiếu cố Phương Nguyên, hai là xem có mang tới được công dụng gì không.

Trải qua chuyện đại điển tấn thăng của Phương Nguyên, bọn họ đều đã quyết định, liên minh của ngũ đại tiên môn đã trở thành đại sự hàng đầu của bọn họ, lúc này, nếu Phương Nguyên muốn chạy tới Việt vương đình, bọn họ tất nhiên cũng không thể vắng mặt!

- Ha ha, lục đạo khôi thủ chắc hẳn muốn đại triển thần uy, chúng ta không bằng cũng đi xem nhé?

Trong các sứ giả, cũng có người nổi hứng thú, cười ha ha, vội vàng sai người độn kiếm, chạy theo Phương Nguyên.

...

- Phương Nguyên đạo hữu, hãy nghe ta nói một lời.

Bay ra khỏi Thanh Dương Tông, Phương Nguyên liền nhắm thẳng hướng bắc mà đi, lại chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng quát khẽ.

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, liền thấy một đám mây ở phía trước tản ra, để lộ một nam tử trung niên mặt trắng không râu mặc áo tím, nhìn bào phục này, chính là Tiên Minh Tuần Giám Sứ, Phương Nguyên cũng từng gặp hắn, lúc trước sau Ma Tức Thí Luyện, người từng đáp ứng sau khi Phương Nguyên đạt tới cảnh giới Kim Đan, sẽ tiến cử hắn vào Tiên Minh làm một vị Tuần Du Sứ cũng chính là hắn.

Lại vốn là có nhiều đại tiên môn sai sứ tới Thanh Dương Tông, chuyện rất ầm ĩ, Tiên Minh lại biết mâu thuẫn giữa Việt vương đình, Âm Sơn Tông và Việt Quốc ngũ đại tiên môn, nghĩ tới Phương Nguyên đã trở lại, có thể sẽ có một số phiền phức, cho nên sớm đã thủ ở đây.

- Tuần Giám Sứ đại nhân, có gì chỉ giáo?

Phương Nguyên nhìn thấy hắn, khẽ nhíu mày, khách khí thi lễ.

Vị Tuần Giám Sứ đó sắc mặt ngưng trọng, bước nhanh tới bên cạnh Phương Nguyên, trầm giọng nói:

- Bổn tọa phụng mệnh trấn thủ Vân Châu, trách nhiệm hàng đầu chính là ngăn ngừa các môn các phái vì thù riêng mà đánh nhau, vô duyên vô cớ tiêu hao lực lượng tiên môn, ngươi lần này từ Trung Châu trở về, thế tới rào rạt, bổn tọa nghĩ dù sao ngươi cũng vẫn còn trẻ tuổi khí thịnh, sợ ngươi gặp chuyện không may, muốn tìm ngươi nói chuyện, không ngờ ngươi hiện tại đã...

- Việt vương đình thế lớn, năm năm thời gian khí thế bức nhân, Tuần Giám Sứ lúc này lại muốn khuyên ta dĩ hòa vi quý à?

Phương Nguyên nhíu mày, trực tiếp cắt ngang lời hắn.

Tuần Giám Sứ đó hơi biến sắc, dường như có chút không vui, nhưng vẫn áp chế nộ khí, thấp giọng nói:

- Bổn tọa cũng biết mâu thuẫn của các ngươi rất sâu, nếu âm thầm so chiêu, âm thầm đấu pháp, bổn tọa cũng lười chẳng muốn quản ngươi, nhưng ngươi phải có chừng mực, chớ có làm ầm ĩ.

Từ trong lời nói của Tuần Giám Sứ này, Phương Nguyên nghe ra có ý tứ cảnh cáo, sắc mặt lập tức hơi biến đổi.

- Ha ha, thế nào gọi là ầm ĩ.

Cũng đúng vào lúc này, trong không trung, bỗng nhiên vang lên thanh âm thản nhiên của Lý Hồng Kiêu.

Lại thấy không biết từ khi nào, ngọc liễn của nàng ta đã tới gần, chậm rãi dừng lại trong không trung.

- Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa...

Vị Tuần Giám Sứ này thấy ngọc liễn của Lý Hồng Kiêu, sắc mặt lập tức khẽ biến, giơ tay lên thi lễ với ngọc liễn.

Đối mặt với câu hỏi của Cửu Trùng Thiên công chúa, hắn lại có chút không tiện trả lời.

Lý Hồng Kiêu lúc này ngồi trên ngọc liễn, bày ra tư thái công chúa, cười nói:

- Tuần Giám Sứ tự có trách nhiệm của Tuần Giám Sứ, chúng ta cũng lý giải, chỉ có điều, đạo thống bình thường tất nhiên phải che chở, nhưng Việt vương đình cấu kết với tà phái Cửu U Cung, ám sát Thanh Dương trưởng lão, họa loạn một vực, thậm chí âm thầm cấu kết yêu ma, rõ ràng là tà phái mười phần, lại há có thể đối đãi theo lẽ thường?

Dứt lời, nàng ta hơi dừng lại một chút, cúi đầu nhìn về phía Tuần Giám Sứ, cười nói:

- Càng mấu chốt hơn là bản cung biết được, giữa Việt vương đình này và Tuần Giám Sứ, dường như cũng có chút qua lại, việc này, không biết là lớn hay nhỏ.
Chương 955 Đánh thẳng vào Việt Hoàng cung (1)

Tuần Giám Sứ nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức đại biến, thậm chí có chút âm tình bất định.

Mà Phương Nguyên thì bình tĩnh nhìn Tuần Giám Sứ đó một cái, tay áo rung lên, một tập hồ sơ nhẹ nhàng bay vào trong lòng Tuần Giám Sứ này, thản nhiên nói:

- Ta lần này chỉ vì trảm sát yêu nhân, chứ không phải là trả thù tư đấu, Tuần Giám Sứ cũng không cần lo lắng!

Tuần Giám Sứ đó hơi biến sắc, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thấp giọng thở dài, chậm rãi tránh sang bên.

Mà Phương Nguyên thì cười một tiếng, tay áo phần phật, cuốn các Thanh Dương đệ tử bên cạnh, cấp tốc bay về phương bắc.

...

Ầm ầm...

Việt vương đình ở phía bắc Thanh Dương Tông, cách chừng bảy tám ngàn dặm, cự ly ss đối với Phương Nguyên hiện giờ mà nói, tất nhiên không là gì, bởi vậy cũng không dùng đến pháp chu, liền trực tiếp đằng vân mà đi, không những vậy, mây quanh người tản ra, cũng khiến tốc độ của những đệ tử Trúc Cơ kỳ ở phía sau hắn đề thăng mấy lần, ầm ầm chấn động trong hư không, vội vàng bay tới Việt vương đình.

Ven đường, không biết bao nhiêu người nằm vùng nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lo sợ không yên, vội vàng truyền tin.

- Không tốt, Thanh Dương Phương Nguyên này không ngờ trực tiếp chạy đến Việt vương đình...

- Vốn tưởng rằng cho dù hắn muốn động thủ, cũng phải qua mấy ngày, chuẩn bị thỏa đáng, sao lại đến nhanh như vậy?

- Nhìn một thân sát khí này của hắn, chẳng lẽ... Là muốn trực tiếp khai chiến à?

Một đường mà đi, khiến các gia tộc tu chân, thế lực nhỏ môn phái nhỏ ở cảnh nội Việt Quốc đều bị kinh động, bình thường đều tu hành ở Việt Quốc, lần này Phương Nguyên trở về, Việt vương đình liền trực tiếp thu liễm uy phong, vẫn án binh bất động, vốn khiến khiến người ta cảm thấy trong giới tu hành Việt Quốc, có một cỗ mạch nước ngầm khó có thể diễn tả bằng lời, giống như cung cứng đã kéo, chạm cái là bắn.

Mà hiện giờ, Thanh Dương Tông khách quý lâm môn, phong quang vô hạn, chính là lúc áp lực đến cực điểm!

Không ai ngờ rằng, vị đệ tử thiên kiêu của Thanh Dương Tông kia lại trực tiếp dẫn người tới Việt vương đình vào lúc này.

Lần này, lại lập tức trở nên náo nhiệt, dù là Việt Quốc, tâm thần cũng căng thẳng!

- Ba năm trước, mười tám thế gia tu chân dưới trướng Thanh Dương Tông bị cường công, chết một trăm mười sáu người, diệt tộc bảy nhà!

- Hai năm trước, một đội đệ tử Thanh Dương Tông ra ngoài làm việc, không một ai sống sót!

- Cùng năm, đại đệ tử Vương Xuân của Thanh Dương Tông bị giết, từ tổ phụ cho tới ấu tử, không một ai sống sót...

- Thú Linh Tông Tư Mã Viễn bị độc sát, giá họa cho Thanh Dương Tông.

- Hai năm trước, chú sát (rủa chết) Huống trưởng lão của Thanh Dương Tông.

- Một năm trước, âm thầm phát Truy Hồn Lệnh, phàm là đệ tử Thanh Dương Tông, thấy là giết, mỗi một cái đầu đổi được hai ngàn linh thạch...

- ...

- ...

Vừa bay về phía trước, trong lòng Phương Nguyên vừa hiện lên từng đạo tin tức.

Mấy tin tức này đều được ghi lại trên hồ sơ, giống như dùng máu viết lên, hoặc sáng hoặc tối, hoặc chết hoặc tàn phế, đều là Việt vương đình thôi động, nghĩ chắc Việt Hoàng đó quả thật là bản sự hơn người, sau khi ngũ đại tiên môn kết minh, ngay cả Âm Sơn Tông cũng nhất thời không làm gì được họ, nhưng Việt Hoàng này lại chỉ mất hơn một năm thời gian, liền xé tan liên minh của ngũ đại tiên môn, bức vào góc chết.

Phương Nguyên đọc lướt lại những hồ sơ đó một lượt, sát khí cũng bừng bừng tỏa ra!

Từ ghi chép trên hồ sơ có thể nhìn ra được, kỳ thật người Việt vương đình chủ yếu nhằm vào, thậm chí không phải là đệ tử và trưởng lão, chấp sự trong sơn môn Thanh Dương Tông, dù sao những người này ở trong tiên môn, có hộ sơn đại trận bảo hộ, không dễ ám sát.

Bởi vậy, hắn liền theo dõi những đệ tử ngoại vi đã sớm ly khai tiên môn, nhưng vẫn một lòng hướng về tiên môn, vừa có thể mượn chuyện này để xóa bỏ cánh chim, sinh ý của Thanh Dương Tông trong cảnh nội Việt Quốc, lại có thể xây dựng ý cảnh khủng hoảng, khiến Thanh Dương Tông lòng người hoang mang.

Đây cũng không thể không nói là một biện pháp hay, nhưng thực sự đã khơi dậy hận ý của Phương Nguyên.

Bởi vì, Phương Nguyên đến nay vẫn còn nhớ, lúc trước khi hắn rời khỏi Việt Quốc, trên đường đi, nhìn thấy Thanh Dương hộ đạo phù, mà từ các nơi chạy tới bảo hộ hắn, chính là những đệ tử ngoại vi của Thanh Dương Tông này, những người đó đều là ân nhân cứu mạng chân chính của hắn.

Nhưng hiện giờ, bị Việt vương đình giảo sát, bức bách nặng nhất cũng chính là bọn họ!

Thế là, Phương Nguyên không kiềm chế sát khí của mình nữa.

Theo hắn càng lúc càng tiếp cận Việt vương đình, một thân sát khí của hắn cũng liên tiếp tăng vọt!

Rất xa, phía trước đã xuất hiện một mảng tiên thành, nơi này chính là đô thành của Việt vương đình.

Chắc hẳn sau khi Việt vương đình biết Phương Nguyên đã về núi, trong lòng cũng biết sớm muộn gì cũng có phiền phức, bởi vậy hiện giờ đã điều đến trọng binh thủ hộ, Thần Vệ Quân đông nghìn nghịt, lúc này đang canh giữ ở trên cửa thành, mặc kim giáp, hàn quang chiếu rọi, như lâm đại địch.

Nhìn thấy có mấy chục tu sĩ xông tới với tốc độ cực nhanh, lập tức có người hét lớn:

- Người tới là ai, hãy xưng tên ra!

Long Ngâm Phong chân truyền Mạnh Hoàn Chân bên cạnh Phương Nguyên nhìn thấy một màn này, hơi biến sắc, thấp giọng nói:

- Phương Nguyên trưởng lão, xem ra đối phương đã sớm có chuẩn bị, phòng ngự rất nghiêm, bên trong lại không biết có bao nhiêu cạm bẫy cấm chế, không biết ngươi có kế hoạch gì không?

Nhìn mấy ngàn Thần Vệ Quân trên cửa thành, mấy chục Thanh Dương đệ tử bên cạnh Phương Nguyên cũng đều hơi biến sắc, nhân số hai bên chênh lệch quá lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom