-
Chương 946-950
Chương 946 Tu sĩ cho vực (2)
Lan Tiên Phủ Đệ, Kim Vệ Quốc dùng nước lập đạo, Sơn Bắc Thiên Nam Tông này không ngờ đều là Vân Châu đại phái, nhất là Sơn Bắc Thiên Nam Tông, trên trình độ nào đó, đây kỳ thật đã là một tồn tại có thể đối chọi với Âm Sơn Tông, nếu phân chia tiên môn Vân Châu ra làm trên dưới ba đẳng, Việt Quốc Ngũ Tông chỉ có thể đợi goi là tam đẳng, mà Thiên Nam Tông này lại là tồn tại nhất đẳng.
- Không ngờ ngay cả quái vật lớn bực này cũng tới.
Trưởng lão của Tứ đại tiên môn đang mỉm cười hàn huyên với sứ giả của Bạch Trạch Quốc tam tông, nhưng lúc này cũng đã không dám đi lên.
Cũng là Phương Nguyên, lúc này không nhịn được mà nhìn về phía Ngô đạo nhân.
Bạch Trạch Quốc tam tông, hắn còn biết được một chút, nhưng đối với Lan Tiên Phủ Đệ này, lại quả thật chưa từng gặp mặt.
Nhất là sứ giả của hơn mười tiểu tiên môn theo Lan Tiên Phủ Đệ và Thiên Nam Tông cùng tới, đó lại càng là nghe cũng chưa từng nghe qua bao giờ.
Ngô đạo nhân nói:
- Lan Tiên Phủ Đệ là chúng ta mời, Thiên Nam Tông thì không biết, có lẽ là từ nơi khác nghe nói tới tin tức!
Phương Nguyên gật đầu, đã có khách quý tới cửa, tất nhiên phải đi tiếp đãi cho tốt.
- Sứ giả của Thương Vân Quốc Phiếu Miểu Tông tới bái phỏng.
- Sứ giả của Khê Bắc Vân Tiều Sơn tới bái phỏng..
- Người của Ngũ Kê Lĩnh Phục Ma Tán tới bái phỏng...
- ...
- ...
Lúc này sứ giả từ bên ngoài tới vẫn càng lúc càng nhiều, từng chiếc pháp chu liên tiếp hạ xuống trước sơn môn, chỉ vì bên trong sơn môn, đã không dễ tìm được không gian để đỗ pháp chu, nhìn những sứ giả thân phận cao thấp khác nhau lại đều vẻ mặt tươi cười vào sơn môn, sắc mặt đám trưởng lão của Việt Quốc tứ đại tiên môn đã có chút cổ quái, nhìn nhau, biểu cảm trầm trọng.
- Thanh Dương Phương Nguyên này có thiên kiêu tới thế nào thì cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan, sao lại có nhân mạch bực này?
Ở trong lòng bọn họ, đã cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nghe mấy tiếngtiếng xướng lễ truyền tới:
- Trung Châu Bắc Từ Đạo, sai sứ tới bái phỏng Thanh Dương!
- Trung Châu Ly Thủy Mạnh gia, sai sứ tới bái phỏng Thanh Dương.
- Trung Châu Ly Quan Tông, sai sứ tới bái phỏng Thanh Dương lục đạo khôi thủ...
- ...
Nghe thấy những tiếng xướng lễ này, tiếng nghị luận hàn huyên của các tu sĩ trong sân lập tức thấp xuống, ai nấy đều hoảng sợ.
- Trung Châu... Không ngờ ngay cả đạo thống Trung Châu cũng tới rồi?
- Trời ạ, sao lại ngay cả đạo thống Trung Châu cũng đường xa sai sứ tới?
Lần này, kinh ngạc đã không chỉ là Thanh Dương Tông và trưởng lão của Việt Quốc tứ đại tiên môn, ngay cả Phương Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trong lòng thầm nghĩ:
- Bạch Trạch Quốc và Lan Tiên Phủ Đệ thì cũng thôi, dù sao có mấy vị đạo hữu của Bạch Trạch Quốc mời, nhưng đạo thống Trung Châu nếu có sứ giả tới, cũng có thể lý giải, nhưng bọn họ sao lại khéo như vậy, cố tình tới vào lúc này?
Trong lòng buồn bực, nhưng cũng đành phải cùng Thanh Dương tông chủ đi lên nghênh đón.
Mà đến lúc này, đám người trưởng lão và tông chủ của tứ đại tiên môn đó thì trong lòng lại sợ hãi, ngay cả đến gần cũng không dám, đối với mấy tiên môn Vân Châu này mà nói, tu sĩ Trung Châu, đó đều là có tiếng cao không thể với, cho dù là một tiên môn nhỏ của Trung Châu, đến Vân Châu, cũng sẽ được người ta xem trọng, ai có thể ngờ được, hiện giờ lập tức tới nhiều như vậy?
- Thanh Dương Phương Nguyên, dù sao vẫn chỉ là một tiểu bối, sao lại được nhiều đạo thống Trung Châu...
Hồng Đan trưởng lão của Bách Hoa Cốc đa mặt đầngươi vẻ do dự, nói chuyện cũng có chút ngừng ngắc.
Có điều câu hỏi này của nàng ta, lại không ai có thể trả lời, ngược lại đều biểu hiện ra vẻ kinh hoàng.
Mắt thấy Phương Nguyên đã cùng Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang đi ra nghênh đón, nói chuyện với sứ giả của các đạo thống Trung Châu, bọn họ cơ hồ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, dường như bị một loại cảm giác không chân thực bao phủ, tất cả trực giác đều bị phủ định.
- Hắn... Chẳng lẽ thực sự đã có sức ảnh hưởng bực này, ngay cả đạo thống Trung Châu cũng coi trọng hắn như vậy?
...
Trưởng lão hay là tông chủ của Tứ đại tiên môn đều lờ mờ cảm thấy, đám người mình dường như có chút coi thường sức ảnh hưởng của lục đạo khôi thủ Phương Nguyên này rồi, chỉ là, không chờ bọn họ thích ứng được với sự kinh hoàng này, lại có người tới...
Trong không trung xa xa, một tòa tiên liễn tinh xảo hoa mỹ ngự phong mà đến, chung quanh có mấy chục nữ hầu, trước sau có mấy trăm vị thần vệ mặc giáp đen, khí cơ lạnh lùng đứng hầu, tiên phong phần phật, hoàng uy ngưng trọng, nơi đi qua, các tu sĩ đều căng thẳng, không dám cao giọng nói cười ầm ĩ, ngay cả những pháp chu của đạo thống Trung Châu cũng đều dạt sang hai bên, nhường ra một con đường lớn, để tiên liễn đó chậm rãi bay tới.
Mà bên cạnh tiên liễn kia thì có một vị nội thị áo lam mắt nhìn tứ phương, mang theo một loại âm thanh cao cao tại thượng xướng lễ:
- Xích Nguyệt Điện Hồng Tích Công Chúa dưới trướng Cửu Trùng Thiên Chủ tới thăm bạn, bái phỏng Thanh Dương, người không phận sự tránh ra, nhường đường cho tiên giá.
Lần này chung quanh quả thật đã trở nên im lặng, sắc mặt mọi người đều giống như là gặp phải quỷ.
Hoàng tộc Cửu Trùng Thiên.
Không ai ngờ được người cuối cùng đến Thanh Dương Tông xem lễ lại là công chúa của hoàng tộc Cửu Trùng Thiên!
Tiên môn Vân Châu là tồn tại gì?
Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên là tồn tại gì?
Đây căn bản là tồn tại hoàn toàn không cùng một thế giới, đó chính là quái vật lớn chiếm một châu, địa vị cao cả, thậm chí còn trên cả những thế gia cổ của Trung Châu, chỉ có sáu đại thánh địa khác mới có thể cùng ngồi cùng ăn.
Chương 947 Quân tử khi chi dĩ phương (1)
Đừng nói là tứ đại tiên môn của Việt Quốc, cho dù là Âm Sơn Tông được gọi là đệ nhất đạo thống Vân Châu, ở trước mặt Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên, có thể hoàn toàn không tính là gì.
Tên đệ tử của Thanh Dương Tông này lấy đâu ra bản sự mà ngay cả Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên cũng coi trọng hắn như vậy?
Phải biết rằng tu sĩ Tử Đan có hiếm lạ tới mấy, nhưng các châu mỗi một đời đều có mấy người, nhất là ở nơi hưng thịnh như Trung Châu, lại chỉ được tính là nhân tài nhất lưu, mà đường đường là công chúa của Cửu Trùng Thiên, lại chỉ có ít ỏi mấy người, Phương Nguyên hiện giờ tất nhiên không phải người thường, có thể nổi danh ở đại khảo, thực sự rất kinh diễm, nhưng cái danh lục đạo khôi thủ này của hắn nghe thì cũng dễ nghe đó, nhưng đối với Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên đạo uẩn thâm hậu, nhân tài vô số mà nói, cũng chỉ có thể xem như là một nhân tài không tệ lắm mà thôi.
Công chúa của Cửu Trùng Thiên vì sao lại coi trọng ngươi như vậy?
... Bởi vì ngươi đẹp trai à?
Rất khó hình dung vào lúc này có bao nhiêu niệm đầu nổi lên trong lòng các tu sĩ.
Lại có vô số người, nhìn ngọc liễn đó chậm rãi lái tới trước sơn môn của Thanh Dương Tông, bị hoàng uy vô tận đó chấn nhiếp, trong vô thức hai chân như nhũn ra, run run rẩy rẩy, vội vàng quỳ xuống, giống như phàm nhân gặp ngọc liễn của hoàng đế vậy.
- Cái này...
Ngay cả Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang cũng rõ ràng có chút run run.
Hắn mở to hai mắt, âm thầm kéo tay áo Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Chơi lớn thế?
Phương Nguyên lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không ngờ nàng ta lại đến!
- Cứ ra nghênh đón đã rồi tính...
Tông chủ Trần Huyền Ngang thầm hít sâu mấy hơi, duy trì sự bình tĩnh của mình, chợt nhớ tới một chuyện, nói:
- Sau khi gặp nàng ta, ta có cần quỳ xuống không?
Phương Nguyên thở dài, nói:
- Có chút bộ dạng của tông chủ đi được không?
- Người ta dù sao cũng là công chúa của hoàng tộc Cửu Trùng Thiên...
Tông chủ Trần Huyền Ngang quả thực sắp nghẹn lời rồi, thấy Phương Nguyên đã đi lên phía trước, mới vội vàng đi theo.
- Công chúa giá lâm, Thanh Dương Tông không bày án đón chào, thật là thất lễ, vạn mong công chúa kim thể an khang, tiên đạo vĩnh tiến...
Không thể không nói, Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang vẫn có mấy phần phong độ, trong quá trình bước về phía trước mấy bước, đã cường hành áp chế sự sợ hãi trong lòng, cùng Phương Nguyên đi tới trước ngọc liễn của Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa, thâm hít sâu một hơi, thong dong thi lễ, sau đó thấp giọng vấn an, trong thanh âm tuy khó tránh khỏi có chút kích động, nhưng tốt xấu vẫn coi như có phong phạm của người đứng đầu một tông.
- Tiền bối không cần đa lễ!
Trong ngọc liễn đó, thanh âm của Lý Hồng Kiêu thản nhiên vang lên, lúc nói chuyện với tông chủ Thanh Dương Tông này, không ngờ là dùng giọng điệu vãn bối, cười khẽ, nói:
- Bản cung và môn đồ quý tông kết bạn ở Vấn Đạo Sơn, tính tình hợp ý, coi là hảo hữu, chỉ vì bản cung nhàn du khắp nơi, ngẫu nhiên đi ngang qua Vân Châu, liền nổi lên hứng thú tới thăm bạn, có chỗ nào mạo muội, cũng mong tông chủ bao dung!
Thanh Dương tông chủ vội nói:
- Điện hạ sao lại nói vậy, kim thân giá lâm, bỉ tông cỏ cây cũng rạng rỡ hơn!
Nói xong, thấy rèm ngọc liễn đã vén lên, vội vàng đẩy Phương Nguyên một cái:
- Đi đỡ đi.
Ánh mắt Phương Nguyên lập tức có chút kinh ngạc:
- Ta? Đi đỡ nàng ta?
Tông chủ quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, giống như Phương Nguyên không đi đỡ nàng ta thì sẽ ăn thịt Phương Nguyên vậy.
Mà vào lúc này, chỉ thấy Lý Hồng Kiêu từ trong ngọc liễn đi ra, mặc cung bào màu đỏ, một thân quý khí, hoàng uy vô hạn, mặt như hoa đào, khiến hơn ngàn tu sĩ chung quanh không ai dám mở mắt nhìn, lúc này đang cười dài nhìn về phía Phương Nguyên, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, bồng bềnh trong không trung, âm thị bên cạnh lại không tới đỡ, chỉ cười tủm tỉm quan sát Phương Nguyên.
Trong lòng Phương Nguyên quả thực là bất đắc dĩ, thật sự bị ánh mắt của người xung quanh nhìn cho có chút không tự nhiên.
Còn không tới đỡ, e là không biết sẽ có bao nhiêu người nhảy ra mắng to hắn không biết lễ số...
Hắn đành phải đi lên phía trước, đỡ lấy tay phải của Lý Hồng Kiêu, dẫn nàng ta từ trên ngọc liễn đi xuống, thấp giọng nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Lý Hồng Kiêu tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, nói:
- Bản cung muốn đi đâu thì đi đó, ngươi quản được ta à?
- Ở xa tới là khách, tất nhiên không thể nhốt ngươi ở ngoài cửa!
Phương Nguyên bất đắc dĩ nói:
- Chỉ là... tự ngươi không đi được à?
Lý Hồng Kiêu thấp giọng cười nói:
- Đây là lễ số, đỡ chắc một chút!
- Bái kiến Cửu Trùng Thiên Hồng Tích Công Chúa điện hạ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài ngọc liễn, ở trước sơn môn của Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu mặt mày tươi cười, nhìn ra chung quanh, lại thấy chung quanh lập tức có vô số người đã quỳ xuống vái, giống như núi gào biển động, trong đó không chỉ có một số sứ giả Trung Châu đã biết Cửu Trùng Thiên, thậm chí còn bao gồm một số tu sĩ Vân Châu chưa từng có giao tiếp với Cửu Trùng Thiên, có thể thấy được hoàng uy của Cửu Trùng Thiên thịnh tới cỡ nào.
Nếu không phải Phương Nguyên nhìn Thanh Dương tông chủ một cái, e là hắn cũng muốn quỳ một gối xuống rồi.
- Chư vị xin chớ đa lễ, đi tới nơi này, bản cung cũng chỉ là bạn tốt của Phương Nguyên mà thôi.
Lý Hồng Kiêu cũng biểu hiện ra bộ dạng vô cùng giản dị, nhẹ giọng cười nói, liền phất tay bảo mọi người đứng dậy, sau đó dưới sự nâng đỡ của Phương Nguyên.
Chương 948 Quân tử khi chi dĩ phương (2)
Dưới sự dẫn đường của Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang, chậm rãi đằng vân bay tới trong sơn môn, các tu sĩ chung quanh đều dõi mắt nhìn, cho tới khi Lý Hồng Kiêu đã tiến vào sơn môn của Thanh Dương Tông, bay đến trên chủ phong, lúc này mới ầm một tiếng, đồng loạt ùa vào.
Tới trên chủ điện của Thanh Dương tông, tất nhiên là một bộ dạng khác hẳn.
Lý Hồng Kiêu tất nhiên ngồi ở thủ vị, sau đó chính là sứ giả của các đại đạo thống Trung Châu, cùng với sứ giả của một số đại tiên môn Vân Châu, chủ điện của Thanh Dương tông không gian không nhỏ, nhưng cũng rõ ràng chưa từng đồng thời nhiều đại nhân vật như vậy tới, chư vị trưởng lão, chấp sự, lập tức đều trở nên bận rộn, đặt chỗ ngồi, để ngọc án, bận tíu tít một hồi, cuối cùng mới mời tân khách ngồi xuống.
Mà cho dù là lúc này, vẫn có sứ giả của rất nhiều tiểu tiên môn chưa ngồi xuống, nếu có thì cũng chỉ được một cái bồ đoàn, mà đám trưởng lão của Việt Quốc tứ đại tiên môn, lúc này thì bị chen ra sau cùng, ngay cả muốn bồ đoàn cũng không nói ra được.
Cũng là Thanh Dương tông chủ nhìn thấy, đứng dậy mời họ tới, ngồi xuống đối diện Lý Hồng Kiêu.
Đến lúc này, đối diện là Cửu Trùng Thiên công chúa, bên cạnh là trưởng lão hoặc là hạng chân truyền của các đại đạo thống Trung Châu, mà trưởng lão của mấy đại tiên môn Vân Châu thậm chí còn ở sau lưng mình, trong lòng mấy vị trưởng lão của tứ đại tiên môn này cũng vừa kinh hỉ vừa sợ hãi!
Kinh hỉ là có thể cùng ngồi cùng ăn với những đại nhân vật này, thực sự là vinh quang cực lớn, tương lai truyền ra ngoài, cũng cũng là một chuyện có lợi ích cực lớn đối với thanh danh, mặt múi, mà sợ hãi là bọn họ đến lúc này, trong lòng đã thật sự xác định dc một sự kiện, đối với vị Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên mà bọn họ cảm thấy đã không coi thường hắn, thực tế lại là vẫn coi thường.
Có lẽ hắn hiện giờ quả thật vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, là một hy vọng, chứ không phải lực lượng định càn khôn.
Nhưng chỉ bằng vào sức ảnh hưởng và nhân mạch này, hắn tuyệt đối đáng để tứ đại tiên môn tận lực nâng đỡ.
Mọi người ngồi xuống, uống trà, nói chuyện.
Qua một lúc, mắt thấy đã tới giờ, Thanh Dương tông chủ liền dẫn Phương Nguyên tới trước hương án trước điện, chủ trì lễ tấn thăng, Lý Hồng Kiêu cùng sứ giả các đạo thống Trung Châu xem lễ, lúc kết thúc buổi lễ, lập tức lại là một mảng tiếng hoan hô vang vọng trong núi.
Đến lúc này, tất nhiên không có ai còn dám oán hận, cũng không có ai dám đề xuất ý kiến gì.
Đối với Phương Nguyên lúc này, hoặc nói là đối với Thanh Dương Tông lúc này, trong lòng các tu sĩ quả thực chỉ có một niệm đầu.
Chỉ là lễ tấn thăng của một vị trưởng lão, lại có nhiều đại nhân vật như vậy tới xem lễ, đây là loại phong quang cỡ nào?
Mà sau chuyện này, Thanh Dương Tông không cần làm gì khác, chỉ cần trao đổi, lui tới với những tông môn và đạo thống tới xem lễ, đã chính là nhân mạch khó có thể tưởng tượng rồi, Việt Quốc nho nhỏ, lại há có thể vây khốn được hắn? Cho dù là không làm gì, chỉ cứ như vậy vững vàng vượt qua mấy năm, Thanh Dương Tông sẽ lại cất cánh bay lên, đạt tới độ cao mà Âm Sơn Tông phải nhìn thẳng.
- Bản cung mệt rồi, xuống nghỉ ngơi trước!
Sau khi xem lễ, Lý Hồng Kiêu cười khẽ lên tiếng, xem ra cứ một mực phải gồng mình, nàng ta cũng mệt mỏi rồi.
Mà Thanh Dương Tông tất nhiên cũng không dám có nửa phần chậm trễ, vội vàng sai Phương Nguyên đưa nàng ta đến hậu sơn đến hậu sơn nghỉ ngơi, hiện giờ lại đã sớm quét dọn ra động phủ phong thuỷ tốt nhất, linh khí dồi dào nhất, bố trí tinh xảo như hoa, chỉ chờ Lý Hồng Kiêu tới ở.
Hơn nữa nói trắng ra là, loại thân phận như Lý Hồng Kiêu, cứ ngồi ở đây, Thanh Dương Tông cũng không tiện tiếp đãi người khác.
Sứ giả các phương cũng đều tôn quý đến cực điểm, cần phải nhất nhất tiếp đãi thích hợp.
Nghĩ tới điểm này, Phương Nguyên cũng cùng Lý Hồng Kiêu đến động phủ ở hậu sơn, mà tông chủ Thanh Dương Tông và Vân trưởng lão, cùng với Thái Thạch trưởng lão vừa ra khỏi trận phủ, cùng với các vị trưởng lão, chấp sự địa vị cao một chút, thậm chí ngay cả trưởng lão của tứ đại tiên môn cũng không chút do dự góp chút công sức, đều trở nên rối ren, tiếp đãi sứ giả các phương, phụng trà thiết yến thiết yến, an bài động phủ, không có một ai dám chậm trễ.
Nói tới đám trưởng lão của tứ đại tiên môn lúc ban đầu còn lòng đầy bất mãn, nhưng đến lúc này, khi nghe thấy tông chủ Thanh Dương Tông không chút khách khí sai họ giúp đỡ tiếp đãi sứ giả các phương, lại không chỉ không hề oán hận, ngược lại ai nấy lòng hoa nở rộ, đều đi tới tiếp đón, còn có người viết thư về tiên môn, sai tiên môn mau chóng vận các loại tiên nhưỡng bảo đan tới đãi khách.
...
Đưa Lý Hồng Kiêu về động phủ, Phương Nguyên thì đứng ở đỉnh núi trên hậu sơn, nhìn về phía sơn môn.
Hiện giờ cảnh tượng trong sơn môn, đã hoàn toàn khác trước.
Nhiều sứ giả như vậy cùng tới, Thanh Dương Tông trước đây còn là một mảng loạn tượng, hiện tại lại biến thành trật tự an nhiên một cách thần kỳ, đệ tử của tứ đại tiên môn đều đang ân cần bận rộn, hoàn toàn không còn vẻ bất mãn oán hận lúc trước, còn chịu khó hơn cả đệ tử Thanh Dương Tông, mà những đệ tử phản tông của Thanh Dương Tông lúc trước còn hò hét đòi quay tiên môn, thậm chí oán hận khắp nơi, cũng đều lặng lẽ không một tiếng động lưu luyến rời khỏi từ hậu sơn.
Mấy vấn đề này, tựa hồ là thật sự cứ vậy hóa thành vô hình.
Chỉ là Phương Nguyên lại không nhịn được mà nhớ tới lời Tần trưởng lão nói, trong lòng hơi có chút trầm xuống.
... Nếu trong đây, thật sự còn có rất nhiều người từng lập hạ công lao cho sơn môn thì sao, cứ vậy lãng quên à?
Chương 949 Lễ vật của Lý Hồng Kiêu (1)
Mình lần này là trở về báo ân, tất nhiên không muốn bị người ta chiếm tiện nghi, nhưng lại càng không muốn ủy khuất cho bọn họ.
- Ài, một lòng nhiệt huyết hồi báo sơn môn, không ngờ lần này về lại phát hiện phức tạp hơn so với trong tưởng tượng một vạn lần, vừa không muốn để bị một số kẻ xấu thừa cơ, lại không muốn để người nên báo ân bị ủy khuất, ngươi hiện tại có phải là rất loạn không?
Cũng đúng lúc này, phía sau có một thanh âm vang lên, là Lý Hồng Kiêu đã đổi sang một thân tiên bào bình thường, từ trong động phủ đi ra, nàng ta cười dài, có chút giống như đắc ý nhìn Phương Nguyên, dường như sớm đã được nghe nói về khốn cảnh mà đối với Phương Nguyên gặp phải hiện giờ.
Nghĩ tới Lý Hồng Kiêu thần thông quảng đại, mời nhiều tu sĩ Trung Châu tới đây, thậm chí còn đặc biệt chọn ngày mình làm lễ tấn thăng mà tới, lại nắm rõ vấn đề mà Thanh Dương Tông, thậm chí là Việt Quốc ngũ đại tiên môn đang gặp phải như lòng bàn tay, cũng không hề cảm thấy kỳ quái, Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Lòng người so với thần thông còn phức tạp hơn, ta quả thật là không rõ, chẳng lẽ ngươi có thể à?
Khi nói ra những lời này, thực sự cũng ôm mấy phần hy vọng.
Nếu Lý Hồng Kiêu thực sự có bản lĩnh này, có thể giải quyết chuyện này, như vậy hắn cũng không ngại cúi người thỉnh giáo.
- Ta đường đường chính là Cửu Trùng Thiên công chúa, sao lại biết xử lý mấy tục sự phiền phức này?
Nằm ngoài dự đoán, Lý Hồng Kiêu thuận miệng một câu phủ nhận.
Trong lòng Phương Nguyên cũng lập tức càng bất đắc dĩ hơn, liền quay đầu đi không nói nữa.
Có điều cũng đúng lúc này, Lý Hồng Kiêu bỗng nhiên cười nói:
- Quân tử chính là khi chi dĩ phương, ngươi là quân tử, tất nhiên không hiểu, ta là Cửu Trùng Thiên công chúa,tất nhiên cũng học những thủ đoạn xấu xa này, nhưng bên cạnh ta, lại không thiếu người am hiểu đạo này...
Nói xong, liền thuận miệng gọi một tiếng:
- Thôi công công.
Phía sau một cây đại thụ Cách đó không xa, vị nội thị phụng dưỡng Lý Hồng Kiêu kia cung kính nói:
- Có lão nô!
Lý Hồng Kiêu cười nhạt, nói:
- Ngươi là quân tử à?
Nội thị áo lam dáng người mập mạp đó cười tới thịt trên mặt nhíu cả lại, nói:
- Lão nô không phải là quân tử, lão nô là tiểu nhân trong tiểu nhân, lúc trước chính bởi vì lão nô ở trong cung tráo trở lật lọng, bàn lộng thị phi, cho nên mới khiến Tiên Hoàng giận dữ, giáng chức lão nô tới bên cạnh tiểu công chúa làm tùy tùng, lúc nào cùng tiểu công chúa học xong quy củ thì lúc đó mới có thể trở về.
- Hiện tại ngươi không cần học quy củ vội, dùng chút thủ đoạn cũ đi!
Lý Hồng Kiêu cười nói:
- Đám hề nhảy nhót của Thanh Dương Tông, cho ngươi thời gian ba ngày có xử lý được không?
Lão nô đó lại lập tức bật cười, nói:
- Trong Cửu Trọng Thiên Cung chúng ta động chút là điều động trên dưới mấy vạn người, mạch nước ngầm mãnh liệt, người gặp chuyện đùn đẩy nhiều vô số, người thấy phiền hăm hở tiến lên lại không có mấy, bởi vậy mỗi lần tìm công tội thưởng phạt, mới cần dùng tới mấy ngày thời gian để nhất nhất tra rõ, Phương Nguyên cũng được coi là tinh tường, nhưng Thanh Dương Tông gặp phải chút chuyện nhỏ này, việc gì phải cần tới thời gian ba ngày.
- Cho lão nô thời gian một ngày là được rồi...
Đúng là tấc có sở đoản, thước có sở trường
Phương Nguyên không ngờ, nan đề mà ngay cả hắn cũng cảm thấy khốn nhiễu, ở trong tay vị lão nô dung mạo bình thường bên cạnh Lý Hồng Kiêu này, không ngờ lại biến thành chuyện đơn giản như vậy.
Vị lão nô này sau khi được Phương Nguyên đồng ý, liền lập tức dẫn theo mấy vị âm thị khác, cùng với thị tỳ bên cạnh Lý Hồng Kiêu, đi vào Thanh Dương Tông ghi chép đại sự tiểu sự trong núi cùng với đại điện tính công đức của các đệ tử, chỉ mất không đến nửa canh giờ, trên tay liền có ba tập hồ sơ cực dày, coi như làm tài liệu tham khảo.
Rồi sau đó, lại có người trực tiếp ly khai tiên môn, chắc là đi đâu đó thu thập tình báo.
Thanh Dương tông chủ biết được có một vị đại nhân vật như vậy phối hợp với Thanh Dương Tông xử lý nội vụ, cũng kinh hãi, có điều sau khi phát hiện những người này chỉ là kiểm kê công lao, xử lý rối loạn chứ không phải muốn tiếp quản tất cả sự vụ của Thanh Dương Tông, liền cũng nửa tin nửa ngờ sai người phối hợp, thế là sự vụ rất nhanh liền càng trở nên thuận lợi, các gia tộc tu chân, đệ tử phản tông đều được mời về.
Trong một tòa sơn cốc thanh u, bố trí bàn dài, lão nô đó ngồi trước bàn, khuôn mặt tươi cười nhất nhất hỏi thăm.
Ai có lý do, oan khuất, bất mãn gì đều có thể kể lại với hắn, mà hắn thì lắng nghe tất cả, bên cạnh lại có người đang ghi chép rất nhanh, bộ dạng vô cùng trịnh trọng, cũng khiến cho mọi người không ai dám nói lung tung.
Có một đám thấy tình thế không ổn, trực tiếp lén lút từ trong sơn cốc lẻn ra.
Người bên cạnh lão nô này không ngăn cản, chỉ ghi lại tên những người này.
Rồi tới về sau, lão nô ở nghe xong các đệ tử khóc lóc kể lể, liền dùng danh nghĩa của Phương Nguyên, định ra ba tiêu chuẩn, một là lại được nhận vào sơn môn, ba thưởng dầy nặng, một là tạm vào môn tường, chịu tội lập công, cuối cùng thì là tội không thể tha, giao cho Thanh Dương Tông xử lý.
Sau khi nói xong, lại hỏi các đệ tử và gia tộc tu chân, xem có ai muốn nói lại không.
Cho tới khi các đệ tử đều thề thốt, nói mình tuyệt không nói dối, lão nô này mới lấy ra mấy tập hồ sơ thật dày, cùng với một số tình báo mà thị tỳ và Thần Vệ Quân của Cửu Trùng Thiên vừa ly khai tiên môn từ bên ngoài chuyển về, nhất nhất đối ứng.
- Vị này là đệ tử của Thanh Dương Thần Tiêu Phong phải không, ngươi họ Lưu?
Chương 950 Lễ vật của Lý Hồng Kiêu (2)
- Ha ha, ta thấy ngươi nói là mình vì có yêu nhân lấy tính danh của tộc nhân ngươi ra uy hiếp, bức ngươi không thể không rời khỏi tiên môn, về sau ngươi mặc dù thân không ở tiên môn, lại một lòng suy nghĩ cho tiên môn, lúc nào cũng chú ý tới tiên môn, còn từng âm thầm trừ yêu nhân...
- Nhưng tin tức chúng ta có được, sao lại là Lưu gia các ngươi từ ba tháng trước khi ngươi rời tông, đã dời cả tộc tới Việt Quốc, bọn họ lấy ai ra mà uy hiếp ngươi? Hơn nữa ngươi nói lúc nào cũng chú ý tới tiên môn, cái này cũng không giả, tháng chạp ba năm trước, có sư huynh đệ đồng môn của ngươi ra ngoài làm việc công, bị yêu nhân phục kích, trước khi chết còn liều mạng giết được một yêu nhân, thế lại thành công lao của ngươi à?
- Vị Tôn lão thái công của Lạc Thủy này, ngươi nói nhà mình tuy triệu hồi con cháu, nhưng lại một mực âm thầm ra sức cho Thanh Dương Tông, vậy chúng ta muốn hỏi ngươi, Lạc Thủy Tôn gia các ngươi có sinh ý qua lại với Việt vương đình là thế nào, cửa hàng Đan Các đó có phải là của nhà các ngươi không?
- Mạc tiên tử, sau khi ngươi rời khỏi sơn môn, liền chạy tới Long Hương trốn ba năm, vậy thì âm thầm ra sức thế nào được?
- Thái Hợp tiên tử, ngươi cũng rất thành thật, nói thẳng là sợ chết, ở bên ngoài tránh mấy năm, là đi hay ở thì phải xem quyết định của Thanh Dương Tông...
- Trương tiểu tiên sư, tuy ngươi nói không nhiều lắm, nhưng ngươi đúng là sau khi rời núi, vẫn ra sức cho tiên môn, sinh ý của Thanh Dương Tông ở phía nam bị người ta chèn ép, chấp sự đóng ở nơi đó bị người ta đả thương, sau đó được người thần bí cứu, chuyện này chắc chính là ngươi làm rồi, có điều xem ra lão thái công nhà ngươi là thực sự không biết ngươi làm những chuyện này, hắn vẫn một lòng sẵn sàng góp sức cho Việt vương đình.
- Lý lão gia tử, xin nhận một vái của chúng ta, ngài thân ở ngoài tiên môn, lại một lòng giúp Thanh Dương tích trữ vật tư, lập hạ công lao vô số, chỉ là lại bị người trong sơn môn Thanh Dương Tông trả đũa, ngược lại vu khống ngài góp sức cho yêu ma, quả thực chính là tội không thể tha...
- ...
- ...
Nghe thấy lời nói của âm thị này,các đệ tử tiên môn hoặc kinh hãi hoặc giận dữ, hoặc mừng quá mà khóc, tất nhiên cũng có một số người thề thốt phủ nhận, có một số người thẹn quá hóa giận, nói mình lập được nhiều công lao như vậy, tiên môn không nên đối đãi với mình như phạm nhân, nhưng âm thị này lại chẳng thèm bận tâm, chỉ ghi lại kết quả cuối cùng, sau đó thống nhất giao cho Thanh Dương Tông, tự có Giới Luật Đường quyết định.
Phương Nguyên ở ven cốc nhìn một hồi, trong lòng cũng minh bạch, lão nô này kỳ thật chính là nắm giữ rất nhiều tin tức của Việt Quốc, có một số thậm chí là cực kỳ bí mật, thông qua mấy tin tức này để đối chiếu với lời nói của các đệ tử, có một số việc tất nhiên là nhìn cái rõ ngay.
Hơn nữa lão nô này ánh mắt tàn nhẫn, tâm tư tinh tế, kín đáo như kim, cho dù có một số tình báo không đủ, hắn cũng nhất châm kiến huyết, nhìn thấu chân ngôn giả ý, ép hỏi vài câu liền có được chân tướng, khi xử lý tất nhiên sẽ chính xác hơn.
Mà ở ngoài sơn cốc quan khán một lúc, trong lòng hắn cũng thực sự có chút lửa giận.
Lòng người khó lường.
Trong nhiều người như vậy, tất nhiên quả thật có một số người chịu oan khuất, mặc dù thân bất do kỷ, lại vẫn trong lòng có tiên môn, nhưng phần lớn lại đều là nói năng bậy bạ, chỉ là thừa cơ đến nhận công lao, còn có một số, thậm chí là đang âm thầm bán đứng tiên môn.
Điều này thật sự khiến Phương Nguyên khó có thể lý giải.
Kỳ thật là người thì đều sợ chết, Phương Nguyên minh bạch, bởi vậy từ sau khi hắn trở về, liền vẫn cố nén không phát biểu ý kiến gì, cho dù là một số người vào lúc nguy nan rời bỏ sơn môn, hắn cũng không định nói gì, cho dù là tiên môn cho phép bọn họ trở về, lập công chuộc tội, cũng là chuyện hắn có thể chấp nhận, nhưng khiến hắn thống hận là có một số người thậm chí còn thừa cơ bỏ đá xuống giếng đối với tiên môn.
Những người này sao còn gan mà về tiên môn, còn trâng tráo tự cho mình là công thần?
...
...
- Bái kiến Phương trưởng lão...
Sau lưng Phương Nguyên, có một đội đệ tử bước nhanh tới, người cầm đầu vừa nhìn thấy Phương Nguyên liền khom mình hành lễ.
Người đó thân hình cao to, mặc áo choàng màu đen, chính là đệ tử Giới Luật Viện Thiết Sơn Tôn, vị Thôi công công kia dù sao cũng là người của Cửu Trùng Thiên, bởi vậy chỉ phụ trách chỉnh lý sự việc, nhưng người xử lý cuối cùng vẫn phải do đệ tử của Thanh Dương Tông Giới Luật Viện đi làm.
- Ngươi đi đi, chắc hẳn có rất nhiều chuyện đang chờ Giới Luật Viện các ngươi đến xử lý...
Tâm tình Phương Nguyên không tốt, qua một lúc, mới nhìn về phía sơn cốc, lắc đầu, nói khẽ.
- Đệ tử tuân mệnh!
Thiết Sơn Tôn lại khom người thi lễ.
Hắn nhìn Phương Nguyên, không lập tức rời khỏi, dường như cũng nhớ tới một số chuyện trước kia, sắc mặt có chút thổn thức.
- Sau chuyện, ngươi lại hỏi một lần nữa, chớ có để người tốt bị oan uổng.
Phương Nguyên ngừng lại một chút, nhẹ nhàng phân phó.
Thiết Sơn Tôn nghe vậy, hơi ngẩn ra, muốn nói lại thôi.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng lạnh lùng mở miệng:
- Càng chớ có buông tha cho những người đã rời tông thì không nói, lại còn muốn bỏ đá xuống giếng!
Thiết Sơn Tôn cuối cùng bật cười, nói:
- Trưởng lão có thể tin ta à!
...
Thiết Sơn Tôn phụng mệnh mà đi, lại không thiếu được một trường phong ba, đối với những người ruồng bỏ tông môn lúc nguy nan, thậm chí là âm thầm góp sức cho Việt vương đình.
Lan Tiên Phủ Đệ, Kim Vệ Quốc dùng nước lập đạo, Sơn Bắc Thiên Nam Tông này không ngờ đều là Vân Châu đại phái, nhất là Sơn Bắc Thiên Nam Tông, trên trình độ nào đó, đây kỳ thật đã là một tồn tại có thể đối chọi với Âm Sơn Tông, nếu phân chia tiên môn Vân Châu ra làm trên dưới ba đẳng, Việt Quốc Ngũ Tông chỉ có thể đợi goi là tam đẳng, mà Thiên Nam Tông này lại là tồn tại nhất đẳng.
- Không ngờ ngay cả quái vật lớn bực này cũng tới.
Trưởng lão của Tứ đại tiên môn đang mỉm cười hàn huyên với sứ giả của Bạch Trạch Quốc tam tông, nhưng lúc này cũng đã không dám đi lên.
Cũng là Phương Nguyên, lúc này không nhịn được mà nhìn về phía Ngô đạo nhân.
Bạch Trạch Quốc tam tông, hắn còn biết được một chút, nhưng đối với Lan Tiên Phủ Đệ này, lại quả thật chưa từng gặp mặt.
Nhất là sứ giả của hơn mười tiểu tiên môn theo Lan Tiên Phủ Đệ và Thiên Nam Tông cùng tới, đó lại càng là nghe cũng chưa từng nghe qua bao giờ.
Ngô đạo nhân nói:
- Lan Tiên Phủ Đệ là chúng ta mời, Thiên Nam Tông thì không biết, có lẽ là từ nơi khác nghe nói tới tin tức!
Phương Nguyên gật đầu, đã có khách quý tới cửa, tất nhiên phải đi tiếp đãi cho tốt.
- Sứ giả của Thương Vân Quốc Phiếu Miểu Tông tới bái phỏng.
- Sứ giả của Khê Bắc Vân Tiều Sơn tới bái phỏng..
- Người của Ngũ Kê Lĩnh Phục Ma Tán tới bái phỏng...
- ...
- ...
Lúc này sứ giả từ bên ngoài tới vẫn càng lúc càng nhiều, từng chiếc pháp chu liên tiếp hạ xuống trước sơn môn, chỉ vì bên trong sơn môn, đã không dễ tìm được không gian để đỗ pháp chu, nhìn những sứ giả thân phận cao thấp khác nhau lại đều vẻ mặt tươi cười vào sơn môn, sắc mặt đám trưởng lão của Việt Quốc tứ đại tiên môn đã có chút cổ quái, nhìn nhau, biểu cảm trầm trọng.
- Thanh Dương Phương Nguyên này có thiên kiêu tới thế nào thì cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan, sao lại có nhân mạch bực này?
Ở trong lòng bọn họ, đã cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nghe mấy tiếngtiếng xướng lễ truyền tới:
- Trung Châu Bắc Từ Đạo, sai sứ tới bái phỏng Thanh Dương!
- Trung Châu Ly Thủy Mạnh gia, sai sứ tới bái phỏng Thanh Dương.
- Trung Châu Ly Quan Tông, sai sứ tới bái phỏng Thanh Dương lục đạo khôi thủ...
- ...
Nghe thấy những tiếng xướng lễ này, tiếng nghị luận hàn huyên của các tu sĩ trong sân lập tức thấp xuống, ai nấy đều hoảng sợ.
- Trung Châu... Không ngờ ngay cả đạo thống Trung Châu cũng tới rồi?
- Trời ạ, sao lại ngay cả đạo thống Trung Châu cũng đường xa sai sứ tới?
Lần này, kinh ngạc đã không chỉ là Thanh Dương Tông và trưởng lão của Việt Quốc tứ đại tiên môn, ngay cả Phương Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trong lòng thầm nghĩ:
- Bạch Trạch Quốc và Lan Tiên Phủ Đệ thì cũng thôi, dù sao có mấy vị đạo hữu của Bạch Trạch Quốc mời, nhưng đạo thống Trung Châu nếu có sứ giả tới, cũng có thể lý giải, nhưng bọn họ sao lại khéo như vậy, cố tình tới vào lúc này?
Trong lòng buồn bực, nhưng cũng đành phải cùng Thanh Dương tông chủ đi lên nghênh đón.
Mà đến lúc này, đám người trưởng lão và tông chủ của tứ đại tiên môn đó thì trong lòng lại sợ hãi, ngay cả đến gần cũng không dám, đối với mấy tiên môn Vân Châu này mà nói, tu sĩ Trung Châu, đó đều là có tiếng cao không thể với, cho dù là một tiên môn nhỏ của Trung Châu, đến Vân Châu, cũng sẽ được người ta xem trọng, ai có thể ngờ được, hiện giờ lập tức tới nhiều như vậy?
- Thanh Dương Phương Nguyên, dù sao vẫn chỉ là một tiểu bối, sao lại được nhiều đạo thống Trung Châu...
Hồng Đan trưởng lão của Bách Hoa Cốc đa mặt đầngươi vẻ do dự, nói chuyện cũng có chút ngừng ngắc.
Có điều câu hỏi này của nàng ta, lại không ai có thể trả lời, ngược lại đều biểu hiện ra vẻ kinh hoàng.
Mắt thấy Phương Nguyên đã cùng Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang đi ra nghênh đón, nói chuyện với sứ giả của các đạo thống Trung Châu, bọn họ cơ hồ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, dường như bị một loại cảm giác không chân thực bao phủ, tất cả trực giác đều bị phủ định.
- Hắn... Chẳng lẽ thực sự đã có sức ảnh hưởng bực này, ngay cả đạo thống Trung Châu cũng coi trọng hắn như vậy?
...
Trưởng lão hay là tông chủ của Tứ đại tiên môn đều lờ mờ cảm thấy, đám người mình dường như có chút coi thường sức ảnh hưởng của lục đạo khôi thủ Phương Nguyên này rồi, chỉ là, không chờ bọn họ thích ứng được với sự kinh hoàng này, lại có người tới...
Trong không trung xa xa, một tòa tiên liễn tinh xảo hoa mỹ ngự phong mà đến, chung quanh có mấy chục nữ hầu, trước sau có mấy trăm vị thần vệ mặc giáp đen, khí cơ lạnh lùng đứng hầu, tiên phong phần phật, hoàng uy ngưng trọng, nơi đi qua, các tu sĩ đều căng thẳng, không dám cao giọng nói cười ầm ĩ, ngay cả những pháp chu của đạo thống Trung Châu cũng đều dạt sang hai bên, nhường ra một con đường lớn, để tiên liễn đó chậm rãi bay tới.
Mà bên cạnh tiên liễn kia thì có một vị nội thị áo lam mắt nhìn tứ phương, mang theo một loại âm thanh cao cao tại thượng xướng lễ:
- Xích Nguyệt Điện Hồng Tích Công Chúa dưới trướng Cửu Trùng Thiên Chủ tới thăm bạn, bái phỏng Thanh Dương, người không phận sự tránh ra, nhường đường cho tiên giá.
Lần này chung quanh quả thật đã trở nên im lặng, sắc mặt mọi người đều giống như là gặp phải quỷ.
Hoàng tộc Cửu Trùng Thiên.
Không ai ngờ được người cuối cùng đến Thanh Dương Tông xem lễ lại là công chúa của hoàng tộc Cửu Trùng Thiên!
Tiên môn Vân Châu là tồn tại gì?
Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên là tồn tại gì?
Đây căn bản là tồn tại hoàn toàn không cùng một thế giới, đó chính là quái vật lớn chiếm một châu, địa vị cao cả, thậm chí còn trên cả những thế gia cổ của Trung Châu, chỉ có sáu đại thánh địa khác mới có thể cùng ngồi cùng ăn.
Chương 947 Quân tử khi chi dĩ phương (1)
Đừng nói là tứ đại tiên môn của Việt Quốc, cho dù là Âm Sơn Tông được gọi là đệ nhất đạo thống Vân Châu, ở trước mặt Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên, có thể hoàn toàn không tính là gì.
Tên đệ tử của Thanh Dương Tông này lấy đâu ra bản sự mà ngay cả Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên cũng coi trọng hắn như vậy?
Phải biết rằng tu sĩ Tử Đan có hiếm lạ tới mấy, nhưng các châu mỗi một đời đều có mấy người, nhất là ở nơi hưng thịnh như Trung Châu, lại chỉ được tính là nhân tài nhất lưu, mà đường đường là công chúa của Cửu Trùng Thiên, lại chỉ có ít ỏi mấy người, Phương Nguyên hiện giờ tất nhiên không phải người thường, có thể nổi danh ở đại khảo, thực sự rất kinh diễm, nhưng cái danh lục đạo khôi thủ này của hắn nghe thì cũng dễ nghe đó, nhưng đối với Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên đạo uẩn thâm hậu, nhân tài vô số mà nói, cũng chỉ có thể xem như là một nhân tài không tệ lắm mà thôi.
Công chúa của Cửu Trùng Thiên vì sao lại coi trọng ngươi như vậy?
... Bởi vì ngươi đẹp trai à?
Rất khó hình dung vào lúc này có bao nhiêu niệm đầu nổi lên trong lòng các tu sĩ.
Lại có vô số người, nhìn ngọc liễn đó chậm rãi lái tới trước sơn môn của Thanh Dương Tông, bị hoàng uy vô tận đó chấn nhiếp, trong vô thức hai chân như nhũn ra, run run rẩy rẩy, vội vàng quỳ xuống, giống như phàm nhân gặp ngọc liễn của hoàng đế vậy.
- Cái này...
Ngay cả Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang cũng rõ ràng có chút run run.
Hắn mở to hai mắt, âm thầm kéo tay áo Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Chơi lớn thế?
Phương Nguyên lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không ngờ nàng ta lại đến!
- Cứ ra nghênh đón đã rồi tính...
Tông chủ Trần Huyền Ngang thầm hít sâu mấy hơi, duy trì sự bình tĩnh của mình, chợt nhớ tới một chuyện, nói:
- Sau khi gặp nàng ta, ta có cần quỳ xuống không?
Phương Nguyên thở dài, nói:
- Có chút bộ dạng của tông chủ đi được không?
- Người ta dù sao cũng là công chúa của hoàng tộc Cửu Trùng Thiên...
Tông chủ Trần Huyền Ngang quả thực sắp nghẹn lời rồi, thấy Phương Nguyên đã đi lên phía trước, mới vội vàng đi theo.
- Công chúa giá lâm, Thanh Dương Tông không bày án đón chào, thật là thất lễ, vạn mong công chúa kim thể an khang, tiên đạo vĩnh tiến...
Không thể không nói, Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang vẫn có mấy phần phong độ, trong quá trình bước về phía trước mấy bước, đã cường hành áp chế sự sợ hãi trong lòng, cùng Phương Nguyên đi tới trước ngọc liễn của Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa, thâm hít sâu một hơi, thong dong thi lễ, sau đó thấp giọng vấn an, trong thanh âm tuy khó tránh khỏi có chút kích động, nhưng tốt xấu vẫn coi như có phong phạm của người đứng đầu một tông.
- Tiền bối không cần đa lễ!
Trong ngọc liễn đó, thanh âm của Lý Hồng Kiêu thản nhiên vang lên, lúc nói chuyện với tông chủ Thanh Dương Tông này, không ngờ là dùng giọng điệu vãn bối, cười khẽ, nói:
- Bản cung và môn đồ quý tông kết bạn ở Vấn Đạo Sơn, tính tình hợp ý, coi là hảo hữu, chỉ vì bản cung nhàn du khắp nơi, ngẫu nhiên đi ngang qua Vân Châu, liền nổi lên hứng thú tới thăm bạn, có chỗ nào mạo muội, cũng mong tông chủ bao dung!
Thanh Dương tông chủ vội nói:
- Điện hạ sao lại nói vậy, kim thân giá lâm, bỉ tông cỏ cây cũng rạng rỡ hơn!
Nói xong, thấy rèm ngọc liễn đã vén lên, vội vàng đẩy Phương Nguyên một cái:
- Đi đỡ đi.
Ánh mắt Phương Nguyên lập tức có chút kinh ngạc:
- Ta? Đi đỡ nàng ta?
Tông chủ quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, giống như Phương Nguyên không đi đỡ nàng ta thì sẽ ăn thịt Phương Nguyên vậy.
Mà vào lúc này, chỉ thấy Lý Hồng Kiêu từ trong ngọc liễn đi ra, mặc cung bào màu đỏ, một thân quý khí, hoàng uy vô hạn, mặt như hoa đào, khiến hơn ngàn tu sĩ chung quanh không ai dám mở mắt nhìn, lúc này đang cười dài nhìn về phía Phương Nguyên, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, bồng bềnh trong không trung, âm thị bên cạnh lại không tới đỡ, chỉ cười tủm tỉm quan sát Phương Nguyên.
Trong lòng Phương Nguyên quả thực là bất đắc dĩ, thật sự bị ánh mắt của người xung quanh nhìn cho có chút không tự nhiên.
Còn không tới đỡ, e là không biết sẽ có bao nhiêu người nhảy ra mắng to hắn không biết lễ số...
Hắn đành phải đi lên phía trước, đỡ lấy tay phải của Lý Hồng Kiêu, dẫn nàng ta từ trên ngọc liễn đi xuống, thấp giọng nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Lý Hồng Kiêu tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, nói:
- Bản cung muốn đi đâu thì đi đó, ngươi quản được ta à?
- Ở xa tới là khách, tất nhiên không thể nhốt ngươi ở ngoài cửa!
Phương Nguyên bất đắc dĩ nói:
- Chỉ là... tự ngươi không đi được à?
Lý Hồng Kiêu thấp giọng cười nói:
- Đây là lễ số, đỡ chắc một chút!
- Bái kiến Cửu Trùng Thiên Hồng Tích Công Chúa điện hạ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài ngọc liễn, ở trước sơn môn của Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu mặt mày tươi cười, nhìn ra chung quanh, lại thấy chung quanh lập tức có vô số người đã quỳ xuống vái, giống như núi gào biển động, trong đó không chỉ có một số sứ giả Trung Châu đã biết Cửu Trùng Thiên, thậm chí còn bao gồm một số tu sĩ Vân Châu chưa từng có giao tiếp với Cửu Trùng Thiên, có thể thấy được hoàng uy của Cửu Trùng Thiên thịnh tới cỡ nào.
Nếu không phải Phương Nguyên nhìn Thanh Dương tông chủ một cái, e là hắn cũng muốn quỳ một gối xuống rồi.
- Chư vị xin chớ đa lễ, đi tới nơi này, bản cung cũng chỉ là bạn tốt của Phương Nguyên mà thôi.
Lý Hồng Kiêu cũng biểu hiện ra bộ dạng vô cùng giản dị, nhẹ giọng cười nói, liền phất tay bảo mọi người đứng dậy, sau đó dưới sự nâng đỡ của Phương Nguyên.
Chương 948 Quân tử khi chi dĩ phương (2)
Dưới sự dẫn đường của Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang, chậm rãi đằng vân bay tới trong sơn môn, các tu sĩ chung quanh đều dõi mắt nhìn, cho tới khi Lý Hồng Kiêu đã tiến vào sơn môn của Thanh Dương Tông, bay đến trên chủ phong, lúc này mới ầm một tiếng, đồng loạt ùa vào.
Tới trên chủ điện của Thanh Dương tông, tất nhiên là một bộ dạng khác hẳn.
Lý Hồng Kiêu tất nhiên ngồi ở thủ vị, sau đó chính là sứ giả của các đại đạo thống Trung Châu, cùng với sứ giả của một số đại tiên môn Vân Châu, chủ điện của Thanh Dương tông không gian không nhỏ, nhưng cũng rõ ràng chưa từng đồng thời nhiều đại nhân vật như vậy tới, chư vị trưởng lão, chấp sự, lập tức đều trở nên bận rộn, đặt chỗ ngồi, để ngọc án, bận tíu tít một hồi, cuối cùng mới mời tân khách ngồi xuống.
Mà cho dù là lúc này, vẫn có sứ giả của rất nhiều tiểu tiên môn chưa ngồi xuống, nếu có thì cũng chỉ được một cái bồ đoàn, mà đám trưởng lão của Việt Quốc tứ đại tiên môn, lúc này thì bị chen ra sau cùng, ngay cả muốn bồ đoàn cũng không nói ra được.
Cũng là Thanh Dương tông chủ nhìn thấy, đứng dậy mời họ tới, ngồi xuống đối diện Lý Hồng Kiêu.
Đến lúc này, đối diện là Cửu Trùng Thiên công chúa, bên cạnh là trưởng lão hoặc là hạng chân truyền của các đại đạo thống Trung Châu, mà trưởng lão của mấy đại tiên môn Vân Châu thậm chí còn ở sau lưng mình, trong lòng mấy vị trưởng lão của tứ đại tiên môn này cũng vừa kinh hỉ vừa sợ hãi!
Kinh hỉ là có thể cùng ngồi cùng ăn với những đại nhân vật này, thực sự là vinh quang cực lớn, tương lai truyền ra ngoài, cũng cũng là một chuyện có lợi ích cực lớn đối với thanh danh, mặt múi, mà sợ hãi là bọn họ đến lúc này, trong lòng đã thật sự xác định dc một sự kiện, đối với vị Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên mà bọn họ cảm thấy đã không coi thường hắn, thực tế lại là vẫn coi thường.
Có lẽ hắn hiện giờ quả thật vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, là một hy vọng, chứ không phải lực lượng định càn khôn.
Nhưng chỉ bằng vào sức ảnh hưởng và nhân mạch này, hắn tuyệt đối đáng để tứ đại tiên môn tận lực nâng đỡ.
Mọi người ngồi xuống, uống trà, nói chuyện.
Qua một lúc, mắt thấy đã tới giờ, Thanh Dương tông chủ liền dẫn Phương Nguyên tới trước hương án trước điện, chủ trì lễ tấn thăng, Lý Hồng Kiêu cùng sứ giả các đạo thống Trung Châu xem lễ, lúc kết thúc buổi lễ, lập tức lại là một mảng tiếng hoan hô vang vọng trong núi.
Đến lúc này, tất nhiên không có ai còn dám oán hận, cũng không có ai dám đề xuất ý kiến gì.
Đối với Phương Nguyên lúc này, hoặc nói là đối với Thanh Dương Tông lúc này, trong lòng các tu sĩ quả thực chỉ có một niệm đầu.
Chỉ là lễ tấn thăng của một vị trưởng lão, lại có nhiều đại nhân vật như vậy tới xem lễ, đây là loại phong quang cỡ nào?
Mà sau chuyện này, Thanh Dương Tông không cần làm gì khác, chỉ cần trao đổi, lui tới với những tông môn và đạo thống tới xem lễ, đã chính là nhân mạch khó có thể tưởng tượng rồi, Việt Quốc nho nhỏ, lại há có thể vây khốn được hắn? Cho dù là không làm gì, chỉ cứ như vậy vững vàng vượt qua mấy năm, Thanh Dương Tông sẽ lại cất cánh bay lên, đạt tới độ cao mà Âm Sơn Tông phải nhìn thẳng.
- Bản cung mệt rồi, xuống nghỉ ngơi trước!
Sau khi xem lễ, Lý Hồng Kiêu cười khẽ lên tiếng, xem ra cứ một mực phải gồng mình, nàng ta cũng mệt mỏi rồi.
Mà Thanh Dương Tông tất nhiên cũng không dám có nửa phần chậm trễ, vội vàng sai Phương Nguyên đưa nàng ta đến hậu sơn đến hậu sơn nghỉ ngơi, hiện giờ lại đã sớm quét dọn ra động phủ phong thuỷ tốt nhất, linh khí dồi dào nhất, bố trí tinh xảo như hoa, chỉ chờ Lý Hồng Kiêu tới ở.
Hơn nữa nói trắng ra là, loại thân phận như Lý Hồng Kiêu, cứ ngồi ở đây, Thanh Dương Tông cũng không tiện tiếp đãi người khác.
Sứ giả các phương cũng đều tôn quý đến cực điểm, cần phải nhất nhất tiếp đãi thích hợp.
Nghĩ tới điểm này, Phương Nguyên cũng cùng Lý Hồng Kiêu đến động phủ ở hậu sơn, mà tông chủ Thanh Dương Tông và Vân trưởng lão, cùng với Thái Thạch trưởng lão vừa ra khỏi trận phủ, cùng với các vị trưởng lão, chấp sự địa vị cao một chút, thậm chí ngay cả trưởng lão của tứ đại tiên môn cũng không chút do dự góp chút công sức, đều trở nên rối ren, tiếp đãi sứ giả các phương, phụng trà thiết yến thiết yến, an bài động phủ, không có một ai dám chậm trễ.
Nói tới đám trưởng lão của tứ đại tiên môn lúc ban đầu còn lòng đầy bất mãn, nhưng đến lúc này, khi nghe thấy tông chủ Thanh Dương Tông không chút khách khí sai họ giúp đỡ tiếp đãi sứ giả các phương, lại không chỉ không hề oán hận, ngược lại ai nấy lòng hoa nở rộ, đều đi tới tiếp đón, còn có người viết thư về tiên môn, sai tiên môn mau chóng vận các loại tiên nhưỡng bảo đan tới đãi khách.
...
Đưa Lý Hồng Kiêu về động phủ, Phương Nguyên thì đứng ở đỉnh núi trên hậu sơn, nhìn về phía sơn môn.
Hiện giờ cảnh tượng trong sơn môn, đã hoàn toàn khác trước.
Nhiều sứ giả như vậy cùng tới, Thanh Dương Tông trước đây còn là một mảng loạn tượng, hiện tại lại biến thành trật tự an nhiên một cách thần kỳ, đệ tử của tứ đại tiên môn đều đang ân cần bận rộn, hoàn toàn không còn vẻ bất mãn oán hận lúc trước, còn chịu khó hơn cả đệ tử Thanh Dương Tông, mà những đệ tử phản tông của Thanh Dương Tông lúc trước còn hò hét đòi quay tiên môn, thậm chí oán hận khắp nơi, cũng đều lặng lẽ không một tiếng động lưu luyến rời khỏi từ hậu sơn.
Mấy vấn đề này, tựa hồ là thật sự cứ vậy hóa thành vô hình.
Chỉ là Phương Nguyên lại không nhịn được mà nhớ tới lời Tần trưởng lão nói, trong lòng hơi có chút trầm xuống.
... Nếu trong đây, thật sự còn có rất nhiều người từng lập hạ công lao cho sơn môn thì sao, cứ vậy lãng quên à?
Chương 949 Lễ vật của Lý Hồng Kiêu (1)
Mình lần này là trở về báo ân, tất nhiên không muốn bị người ta chiếm tiện nghi, nhưng lại càng không muốn ủy khuất cho bọn họ.
- Ài, một lòng nhiệt huyết hồi báo sơn môn, không ngờ lần này về lại phát hiện phức tạp hơn so với trong tưởng tượng một vạn lần, vừa không muốn để bị một số kẻ xấu thừa cơ, lại không muốn để người nên báo ân bị ủy khuất, ngươi hiện tại có phải là rất loạn không?
Cũng đúng lúc này, phía sau có một thanh âm vang lên, là Lý Hồng Kiêu đã đổi sang một thân tiên bào bình thường, từ trong động phủ đi ra, nàng ta cười dài, có chút giống như đắc ý nhìn Phương Nguyên, dường như sớm đã được nghe nói về khốn cảnh mà đối với Phương Nguyên gặp phải hiện giờ.
Nghĩ tới Lý Hồng Kiêu thần thông quảng đại, mời nhiều tu sĩ Trung Châu tới đây, thậm chí còn đặc biệt chọn ngày mình làm lễ tấn thăng mà tới, lại nắm rõ vấn đề mà Thanh Dương Tông, thậm chí là Việt Quốc ngũ đại tiên môn đang gặp phải như lòng bàn tay, cũng không hề cảm thấy kỳ quái, Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Lòng người so với thần thông còn phức tạp hơn, ta quả thật là không rõ, chẳng lẽ ngươi có thể à?
Khi nói ra những lời này, thực sự cũng ôm mấy phần hy vọng.
Nếu Lý Hồng Kiêu thực sự có bản lĩnh này, có thể giải quyết chuyện này, như vậy hắn cũng không ngại cúi người thỉnh giáo.
- Ta đường đường chính là Cửu Trùng Thiên công chúa, sao lại biết xử lý mấy tục sự phiền phức này?
Nằm ngoài dự đoán, Lý Hồng Kiêu thuận miệng một câu phủ nhận.
Trong lòng Phương Nguyên cũng lập tức càng bất đắc dĩ hơn, liền quay đầu đi không nói nữa.
Có điều cũng đúng lúc này, Lý Hồng Kiêu bỗng nhiên cười nói:
- Quân tử chính là khi chi dĩ phương, ngươi là quân tử, tất nhiên không hiểu, ta là Cửu Trùng Thiên công chúa,tất nhiên cũng học những thủ đoạn xấu xa này, nhưng bên cạnh ta, lại không thiếu người am hiểu đạo này...
Nói xong, liền thuận miệng gọi một tiếng:
- Thôi công công.
Phía sau một cây đại thụ Cách đó không xa, vị nội thị phụng dưỡng Lý Hồng Kiêu kia cung kính nói:
- Có lão nô!
Lý Hồng Kiêu cười nhạt, nói:
- Ngươi là quân tử à?
Nội thị áo lam dáng người mập mạp đó cười tới thịt trên mặt nhíu cả lại, nói:
- Lão nô không phải là quân tử, lão nô là tiểu nhân trong tiểu nhân, lúc trước chính bởi vì lão nô ở trong cung tráo trở lật lọng, bàn lộng thị phi, cho nên mới khiến Tiên Hoàng giận dữ, giáng chức lão nô tới bên cạnh tiểu công chúa làm tùy tùng, lúc nào cùng tiểu công chúa học xong quy củ thì lúc đó mới có thể trở về.
- Hiện tại ngươi không cần học quy củ vội, dùng chút thủ đoạn cũ đi!
Lý Hồng Kiêu cười nói:
- Đám hề nhảy nhót của Thanh Dương Tông, cho ngươi thời gian ba ngày có xử lý được không?
Lão nô đó lại lập tức bật cười, nói:
- Trong Cửu Trọng Thiên Cung chúng ta động chút là điều động trên dưới mấy vạn người, mạch nước ngầm mãnh liệt, người gặp chuyện đùn đẩy nhiều vô số, người thấy phiền hăm hở tiến lên lại không có mấy, bởi vậy mỗi lần tìm công tội thưởng phạt, mới cần dùng tới mấy ngày thời gian để nhất nhất tra rõ, Phương Nguyên cũng được coi là tinh tường, nhưng Thanh Dương Tông gặp phải chút chuyện nhỏ này, việc gì phải cần tới thời gian ba ngày.
- Cho lão nô thời gian một ngày là được rồi...
Đúng là tấc có sở đoản, thước có sở trường
Phương Nguyên không ngờ, nan đề mà ngay cả hắn cũng cảm thấy khốn nhiễu, ở trong tay vị lão nô dung mạo bình thường bên cạnh Lý Hồng Kiêu này, không ngờ lại biến thành chuyện đơn giản như vậy.
Vị lão nô này sau khi được Phương Nguyên đồng ý, liền lập tức dẫn theo mấy vị âm thị khác, cùng với thị tỳ bên cạnh Lý Hồng Kiêu, đi vào Thanh Dương Tông ghi chép đại sự tiểu sự trong núi cùng với đại điện tính công đức của các đệ tử, chỉ mất không đến nửa canh giờ, trên tay liền có ba tập hồ sơ cực dày, coi như làm tài liệu tham khảo.
Rồi sau đó, lại có người trực tiếp ly khai tiên môn, chắc là đi đâu đó thu thập tình báo.
Thanh Dương tông chủ biết được có một vị đại nhân vật như vậy phối hợp với Thanh Dương Tông xử lý nội vụ, cũng kinh hãi, có điều sau khi phát hiện những người này chỉ là kiểm kê công lao, xử lý rối loạn chứ không phải muốn tiếp quản tất cả sự vụ của Thanh Dương Tông, liền cũng nửa tin nửa ngờ sai người phối hợp, thế là sự vụ rất nhanh liền càng trở nên thuận lợi, các gia tộc tu chân, đệ tử phản tông đều được mời về.
Trong một tòa sơn cốc thanh u, bố trí bàn dài, lão nô đó ngồi trước bàn, khuôn mặt tươi cười nhất nhất hỏi thăm.
Ai có lý do, oan khuất, bất mãn gì đều có thể kể lại với hắn, mà hắn thì lắng nghe tất cả, bên cạnh lại có người đang ghi chép rất nhanh, bộ dạng vô cùng trịnh trọng, cũng khiến cho mọi người không ai dám nói lung tung.
Có một đám thấy tình thế không ổn, trực tiếp lén lút từ trong sơn cốc lẻn ra.
Người bên cạnh lão nô này không ngăn cản, chỉ ghi lại tên những người này.
Rồi tới về sau, lão nô ở nghe xong các đệ tử khóc lóc kể lể, liền dùng danh nghĩa của Phương Nguyên, định ra ba tiêu chuẩn, một là lại được nhận vào sơn môn, ba thưởng dầy nặng, một là tạm vào môn tường, chịu tội lập công, cuối cùng thì là tội không thể tha, giao cho Thanh Dương Tông xử lý.
Sau khi nói xong, lại hỏi các đệ tử và gia tộc tu chân, xem có ai muốn nói lại không.
Cho tới khi các đệ tử đều thề thốt, nói mình tuyệt không nói dối, lão nô này mới lấy ra mấy tập hồ sơ thật dày, cùng với một số tình báo mà thị tỳ và Thần Vệ Quân của Cửu Trùng Thiên vừa ly khai tiên môn từ bên ngoài chuyển về, nhất nhất đối ứng.
- Vị này là đệ tử của Thanh Dương Thần Tiêu Phong phải không, ngươi họ Lưu?
Chương 950 Lễ vật của Lý Hồng Kiêu (2)
- Ha ha, ta thấy ngươi nói là mình vì có yêu nhân lấy tính danh của tộc nhân ngươi ra uy hiếp, bức ngươi không thể không rời khỏi tiên môn, về sau ngươi mặc dù thân không ở tiên môn, lại một lòng suy nghĩ cho tiên môn, lúc nào cũng chú ý tới tiên môn, còn từng âm thầm trừ yêu nhân...
- Nhưng tin tức chúng ta có được, sao lại là Lưu gia các ngươi từ ba tháng trước khi ngươi rời tông, đã dời cả tộc tới Việt Quốc, bọn họ lấy ai ra mà uy hiếp ngươi? Hơn nữa ngươi nói lúc nào cũng chú ý tới tiên môn, cái này cũng không giả, tháng chạp ba năm trước, có sư huynh đệ đồng môn của ngươi ra ngoài làm việc công, bị yêu nhân phục kích, trước khi chết còn liều mạng giết được một yêu nhân, thế lại thành công lao của ngươi à?
- Vị Tôn lão thái công của Lạc Thủy này, ngươi nói nhà mình tuy triệu hồi con cháu, nhưng lại một mực âm thầm ra sức cho Thanh Dương Tông, vậy chúng ta muốn hỏi ngươi, Lạc Thủy Tôn gia các ngươi có sinh ý qua lại với Việt vương đình là thế nào, cửa hàng Đan Các đó có phải là của nhà các ngươi không?
- Mạc tiên tử, sau khi ngươi rời khỏi sơn môn, liền chạy tới Long Hương trốn ba năm, vậy thì âm thầm ra sức thế nào được?
- Thái Hợp tiên tử, ngươi cũng rất thành thật, nói thẳng là sợ chết, ở bên ngoài tránh mấy năm, là đi hay ở thì phải xem quyết định của Thanh Dương Tông...
- Trương tiểu tiên sư, tuy ngươi nói không nhiều lắm, nhưng ngươi đúng là sau khi rời núi, vẫn ra sức cho tiên môn, sinh ý của Thanh Dương Tông ở phía nam bị người ta chèn ép, chấp sự đóng ở nơi đó bị người ta đả thương, sau đó được người thần bí cứu, chuyện này chắc chính là ngươi làm rồi, có điều xem ra lão thái công nhà ngươi là thực sự không biết ngươi làm những chuyện này, hắn vẫn một lòng sẵn sàng góp sức cho Việt vương đình.
- Lý lão gia tử, xin nhận một vái của chúng ta, ngài thân ở ngoài tiên môn, lại một lòng giúp Thanh Dương tích trữ vật tư, lập hạ công lao vô số, chỉ là lại bị người trong sơn môn Thanh Dương Tông trả đũa, ngược lại vu khống ngài góp sức cho yêu ma, quả thực chính là tội không thể tha...
- ...
- ...
Nghe thấy lời nói của âm thị này,các đệ tử tiên môn hoặc kinh hãi hoặc giận dữ, hoặc mừng quá mà khóc, tất nhiên cũng có một số người thề thốt phủ nhận, có một số người thẹn quá hóa giận, nói mình lập được nhiều công lao như vậy, tiên môn không nên đối đãi với mình như phạm nhân, nhưng âm thị này lại chẳng thèm bận tâm, chỉ ghi lại kết quả cuối cùng, sau đó thống nhất giao cho Thanh Dương Tông, tự có Giới Luật Đường quyết định.
Phương Nguyên ở ven cốc nhìn một hồi, trong lòng cũng minh bạch, lão nô này kỳ thật chính là nắm giữ rất nhiều tin tức của Việt Quốc, có một số thậm chí là cực kỳ bí mật, thông qua mấy tin tức này để đối chiếu với lời nói của các đệ tử, có một số việc tất nhiên là nhìn cái rõ ngay.
Hơn nữa lão nô này ánh mắt tàn nhẫn, tâm tư tinh tế, kín đáo như kim, cho dù có một số tình báo không đủ, hắn cũng nhất châm kiến huyết, nhìn thấu chân ngôn giả ý, ép hỏi vài câu liền có được chân tướng, khi xử lý tất nhiên sẽ chính xác hơn.
Mà ở ngoài sơn cốc quan khán một lúc, trong lòng hắn cũng thực sự có chút lửa giận.
Lòng người khó lường.
Trong nhiều người như vậy, tất nhiên quả thật có một số người chịu oan khuất, mặc dù thân bất do kỷ, lại vẫn trong lòng có tiên môn, nhưng phần lớn lại đều là nói năng bậy bạ, chỉ là thừa cơ đến nhận công lao, còn có một số, thậm chí là đang âm thầm bán đứng tiên môn.
Điều này thật sự khiến Phương Nguyên khó có thể lý giải.
Kỳ thật là người thì đều sợ chết, Phương Nguyên minh bạch, bởi vậy từ sau khi hắn trở về, liền vẫn cố nén không phát biểu ý kiến gì, cho dù là một số người vào lúc nguy nan rời bỏ sơn môn, hắn cũng không định nói gì, cho dù là tiên môn cho phép bọn họ trở về, lập công chuộc tội, cũng là chuyện hắn có thể chấp nhận, nhưng khiến hắn thống hận là có một số người thậm chí còn thừa cơ bỏ đá xuống giếng đối với tiên môn.
Những người này sao còn gan mà về tiên môn, còn trâng tráo tự cho mình là công thần?
...
...
- Bái kiến Phương trưởng lão...
Sau lưng Phương Nguyên, có một đội đệ tử bước nhanh tới, người cầm đầu vừa nhìn thấy Phương Nguyên liền khom mình hành lễ.
Người đó thân hình cao to, mặc áo choàng màu đen, chính là đệ tử Giới Luật Viện Thiết Sơn Tôn, vị Thôi công công kia dù sao cũng là người của Cửu Trùng Thiên, bởi vậy chỉ phụ trách chỉnh lý sự việc, nhưng người xử lý cuối cùng vẫn phải do đệ tử của Thanh Dương Tông Giới Luật Viện đi làm.
- Ngươi đi đi, chắc hẳn có rất nhiều chuyện đang chờ Giới Luật Viện các ngươi đến xử lý...
Tâm tình Phương Nguyên không tốt, qua một lúc, mới nhìn về phía sơn cốc, lắc đầu, nói khẽ.
- Đệ tử tuân mệnh!
Thiết Sơn Tôn lại khom người thi lễ.
Hắn nhìn Phương Nguyên, không lập tức rời khỏi, dường như cũng nhớ tới một số chuyện trước kia, sắc mặt có chút thổn thức.
- Sau chuyện, ngươi lại hỏi một lần nữa, chớ có để người tốt bị oan uổng.
Phương Nguyên ngừng lại một chút, nhẹ nhàng phân phó.
Thiết Sơn Tôn nghe vậy, hơi ngẩn ra, muốn nói lại thôi.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng lạnh lùng mở miệng:
- Càng chớ có buông tha cho những người đã rời tông thì không nói, lại còn muốn bỏ đá xuống giếng!
Thiết Sơn Tôn cuối cùng bật cười, nói:
- Trưởng lão có thể tin ta à!
...
Thiết Sơn Tôn phụng mệnh mà đi, lại không thiếu được một trường phong ba, đối với những người ruồng bỏ tông môn lúc nguy nan, thậm chí là âm thầm góp sức cho Việt vương đình.
Bình luận facebook