• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (7 Viewers)

  • Chương 941-945

Chương 941 Muốn tới thì tới muốn đi thì đi (2)

Nghĩ chắc hắn cũng không phải một người ngu dốt, một viên đan dược đặt trước mặt hắn, chỉ cần thời gian mấy hơi thở liền có thể phân rõ biến hóa tương sinh tương khắc của mấy trăm loại linh dược bảo dược bên trong, một đạo thần thông đặt trước mặt hắn, cũng chỉ nghiên cứu một hai liền có thể nắm rõ đủ loại pháp môn và chỗ biến hóa bên trong, nhưng một đống lộn xộn này trong tiên môn thì làm sao phân rõ được?

- Hờ hững xuất trần, không để ý tới tục sự, đương nhiên là đúng!

Xoay người đi ra ngoài động phủ, trầm mặc một hồi, Phương Nguyên mới nhìn Tần trưởng lão nói:

- Nhưng đây cũng chỉ là đối với cá nhân hắn mà nói thì không sai thôi, đối với toàn bộ tiên môn mà nói thì lại sai mười phần.

- Tai vạ đến nơi, chỉ muốn hờ hững xuất trần, không để ý tới thế tục, vốn chính là một loại sai, còn là một loại sai vô cùng đáng giận, hắn đã không lo lắng cho tiên môn, vậy tiên môn để hắn rời khỏi, cũng không có vấn đề gì, bằng không chỉ nuôi hắn, cung cấp cho hắn, cứ mặc cho hắn xuất trần như vậy, trừ đối với chính hắn ra thì còn có chút lợi ích nào cho ai?

Tần trưởng lão nghe vậy, trầm mặc một lúc, cũng không có ý phản bác, chỉ chậm rãi đưa hắn ra ngoài.

- Phương trưởng lão, lúc phong danh đã đến, tông chủ mời ngươi tới.

Ở bên ngoài động phủ, đã có tiểu Kiều sư muội dẫn theo hai vị đồng nhi đang chờ, trong tay cầm một cái khay.

Trong khay đặt một bộ tử bào (áo tím), một chiếc đạo quan, một thanh pháp kiếm.

Đây quả thật là tới mời Phương Nguyên đi tiếp nhận đại điển phong vị, khi vừa về núi, Phương Nguyên châm Tử Trản Mệnh Đăng, đã đại biểu cho hắn có thân phận đại trưởng lão, nhưng thân phận này vẫn cần trải qua một hồi điển lễ, phong danh chính thân, chiếu cáo thiên hạ mới được.

- Không phải là thời gian vẫn chưa tới sao?

Phương Nguyên khẽ nhíu mày, nhìn đồng nhi đó nói.

Đồng nhi đó nói:

- Sứ giả và trưởng lão của Tứ đại tiên môn đều tới rồi, đang chờ ngài, tông chủ bảo ngài tới chào hỏi!

- Ta biết rồi!

Phương Nguyên gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần trưởng lão, nói:

- Trong mấy năm này tứ đại tiên môn có từng xuất lực không?

- Tất nhiên có xuất lực!

Tần trưởng lão gật đầu, nói:

- Có thể chống đỡ được mấy năm đầu, toàn là nhờ có ngũ đại tiên môn liên minh, các môn các phái, đều phải trả giá cực đắt, chỉ có điều về sau, Việt vương đình thuận thế quật khởi, áp lực gia tăng, lại lời đồn nổi lên bốn phía, liên minh của ngũ đại tiên môn cũng chỉ còn trên danh nghĩa, đều mạnh ai nấy lo, nhất là mấy năm gần đây, nội bộ của bản thân họ cũng đã loạn.

Nói xong lại thở dài buồn bã:

- Bấm tay mà tính, có một số trưởng lão trong tiên môn, không chịu được áp lực, âm thầm kết giao với Việt vương đình, có người chỉ lo thân mình, cầu phiền phức đừng tìm tới cửa, lại có một số người đi lại với Việt vương đình, trả đũa Thanh Dương Tông, mà đây vẫn chỉ là những gì nhìn thấy ở bên ngoài, thảo luận sâu hơn thì muốn nói cũng khó mà nói hết!

Nói đến cuối cùng, hắn cũng lộ ra có chút cảm khái, thản nhiên nói:

- Lòng người khó đoán, rất nhiều chuyện cũng khó nói!

- Quả thật là khó nói.

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Ai cũng nói báo thù khó, nhưng đôi khi, báo ơn còn khó hơn là báo thù.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng nếu sứ giả của tứ đại tiên môn đã tới, tất nhiên cũng không thể không gặp, Phương Nguyên vung tay áo, cuốn hai đồng nhi đó lên, trực tiếp đằng vân chạy tới Thanh Dương chủ điện, đến trước chủ điện, chỉ thấy nơi này đã náo nhiệt phi phàm.

Tứ đại tiên môn tin tức linh thông, ngay ngày hôm sau khi Phương Nguyên trở về, liền đã có sứ giả tới.

Mà đến ngày đại điển tấn thăng, trưởng lão, thậm chí là tông chủ của các tiên môn đều chạy tới.

Nếu luận tử tế, tứ đại tiên môn này cũng đều có ơn với đối với Phương Nguyên, hắn tất nhiên cũng không thể tránh mà không gặp.

...

- Ha ha, Phương Nguyên tiểu hữu cuối cùng cũng tới rồi...

- Nên gọi là Phương trưởng lão, không ngờ mấy năm không gặp, đã có tu vi và thanh danh bực này, thật sự khiến chúng ta cảm khái.

- Ha ha, năm năm trước, ngũ đại tiên môn chúng ta hợp lực chống lại Âm Sơn Tông, chỉ để giữ cho ngươi một mạng, bình yên đưa ngươi ra khỏi Việt Quốc, hiện giờ nhìn thấy ngươi tu vi tinh thâm, khí độ phi phàm, vang danh Trung Châu, cũng thực sự không phụ chúng ta gánh phiêu lưu cho ngươi mấy năm!

Vừa vào đại điện, trưởng lão hoặc là tông chủ của tứ đại tiên môn đều tới đón, cảm khái không thôi, những người này có người Phương Nguyên đã gặp, cũng có người chưa gặp, có điều đều là bộ dạng hòa khí, mà lúc này, Phương Nguyên cũng vẫn giữ lễ vãn bối, dưới sự dẫn kiến của tông chủ, bái kiến từng người, phân trần với nhau một lúc, lúc này mới đều ngồi xuống, sau đó chờ đồng nhi dâng trà.

Dưới ánh mắt của mọi người, Phương Nguyên nhất nhất ân cần thăm hỏi, chấp lễ rất sâu.

Có điều trong lòng thì cảm thấy có chút phức tạp.

Đối với những người này, hắn quả thật là lòng mang cảm kích, lúc trước những người này không phải là sư trưởng của Thanh Dương Tông, chỉ tiếc tài hắn, liền dốc hết sức bảo vệ hắn, đối kháng Âm Sơn Tông, đưa hắn rời núi, quả thật là tình chân ý thiết, ngay cả Tần trưởng lão trước đây cũng nói, nếu không có ngũ đại tiên môn liên minh, Thanh Dương Tông cũng không thể chống đỡ được tới giờ, chỉ có điều về sau, chuyện sinh biến, lại có thêm rất nhiều biến số khó có thể nói ra.

Mà điều này cũng không tiện nhất nhất phân rõ.

Sau khi ngồi xuống, Phương Nguyên ít nói kiệm lời, cũng không ảnh hưởng tới hứng thú của mọi người, Thanh Dương tông chủ nhắc tới việc Phương Nguyên đoạt giải nhất trong đại khảo lục đạo, cũng dẫn Quan Ngạo ra, dẫn tiến với mọi người.
Chương 942 Khóc lóc minh (1)

Lại thấy người của tứ đại tiên môn hứng thú cực cao, tiếng cười không ngừng, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vui mừng, nói đến về sau, liền cũng dẫn ra những chuyện dày vò trong mấy năm nay.

Như vậy liền vang lên những tiếng cùng chung mối thù, tông chủ Thú Linh Tông không nhịn được vỗ bàn đứng lên, cười lạnh nói:

- Mấy năm nay Việt vương đình làm việc càng lúc càng quá đáng, một năm trước phong tỏa cả Xích Tinh Viên của Thú Linh Tông ta ở phía bắc Việt Quốc, đó vốn là mạch máu mà Thú Linh Tông ta trồng linh dược nuôi thú, bọn họ làm như vậy, cơ hồ khiến cho Thú Linh Tông ta ngay cả thuốc để nuôi thú cũng không có, trong mấy ngàn ấu thú, còn sống không tới ba thành, thật sự đáng giận đến cực điểm, ác độc đến cực điểm, không thể nhịn được nữa!

Nói xong quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng nói:

- Cũng may hiện giờ Phương trưởng lão đã về núi, những ngày tháng vất vả của Thú Linh Tông ta cuối cùng cũng kết thúc, chỉ mong chúng ta chúng ta lại liên thủ, trước tiên tiêu diệt Việt vương đình đáng giận đó rồi tính.

- Không sai, Bách Hoa cốc chúng ta các đời đào tạo linh đan để kiếm về tài nguyên, nhưng Việt vương đình quật khởi, lại phong tra tất cả các Đan Các của Bách Hoa cốc ta, lấy đi linh đan, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, tổn thất đâu chỉ hàng vạn, hiện giờ Phương tiểu hữu thành tài trở về, Bách Hoa cốc ta nén giận mấy năm, cũng đến lúc phát tiết rồi, mong sớm diệt được Việt vương đình, đòi lại những gì Âm Sơn Tông đã cướp đi.

Cốc chủ Bách Hoa cốc cũng đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ.

Trường tài Huyền Kiếm Tông cũng vỗ bàn quát:

- Hừ, thù Phụng Kiếm trưởng lão của tông ta chết thảm, há có thể quên được.

Rồi tới về sau, Thượng Thanh Sơn trưởng lão cũng quát lạnh, nói ra việc đệ tử chân truyền nhà mình bị giết một cách vô tội, oán giận vô cùng, rồi sau đó liên tục mở máy hát, các loại nỗi khổ đều được kể ra, cũng khiến cho người trong đại điện ai nấy mặt đỏ tai hồng, cừu hận xộc lên não, hận không thể lập tức liền kết minh phát binh, cường công Việt vương đình, trảm sát Việt Hoàng, rồi bức Âm Sơn Tông phải cúi đầu nhận tội mới cam tâm...

- Ha ha, kỳ thật nói những cái này, cũng không có tác dụng gì!

Trong những tiếng nghị luận kịch liệt, Bách Hoa Cốc Hồng Đan trưởng lão bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường lên tiếng.

- Ý tứ của Hồng Đan trưởng lão là?

Nghe thấy Hồng Đan trưởng lão nói câu đó, không khí trong sân lập tức hơi lộ ra có chút áp lực, qua một lúc, trưởng lão của Bách Thú Tông mới hỏi.

Cho dù là Phương Nguyên, ánh mắt cũng hơi đờ đẫn, nhìn về phía vị Hồng Đan trưởng lão của Bách Hoa Cốc này.

Hồng Đan trưởng lão đó cười lạnh một tiếng, nói:

- Việt vương đình hiện giờ đã thành khí, dùng nước lập đạo, chiếu cáo tứ phương, thậm chí còn có được sự thừa nhận của Tiên Minh, chúng ta chẳng lẽ cứ kêu gào là thực sự có thể nhổ tận gốc được hoàng tộc Việt Quốc à?

Nghe thấy những lời này của nàng ta, sắc mặt mọi người đều lộ ra có chút phức tạp.

Hồng Đan trưởng lão lúc này cũng nhìn Phương Nguyên, nói:

- Thanh Dương Phương tiểu hữu kinh tài tuyệt diễm, tu thành Tử Đan, đoạt lục đạo khôi thủ trở về, thực sự là tiền đồ vô lượng, đó là chúng ta còn xa mới bằng, chỉ có điều, hắn vẫn quá trẻ tuổi, hiện giờ hắn dù sao vẫn chưa phải là lão tổ Nguyên Anh, mọi người đừng quá làm khó hắn, kế hiện tại, vẫn là cân nhắc trước mắt cho thỏa đáng!

Các tu sĩ của Tứ đại tiên môn nghe vậy, cũng đều hơi ngẩn ra, không khí rõ ràng lạnh nhạt đi nhiều.

Bọn họ kêu đánh kêu giết đối với Việt vương đình, tất nhiên cũng không phải thật sự muốn giết tới, ý tứ kêu khổ nhiều hơn cừu hận.

Lời Hồng Đan trưởng lão nói, tuy hơi khó nghe một chút, nhưng cũng thiết thực đánh vào tâm khảm bọn họ.

Bọn họ không khinh thường Phương Nguyên, biết người thanh niên này bất kể là tu vi hay là địa vị, đều đã thực sự cao hơn bọn họ, tiền đồ lại vô hạn, nhưng Việt vương đình hiện giờ dù sao cũng là một đạo thống được Tiên Minh thừa nhận, Âm Sơn Tông lại là quái vật lớn bàn cứ Vân Châu, Phương Nguyên hiện giờ chỉ là Kim Đan, cho dù thành tựu lão tổ Nguyên Anh, lại há có thể thực sự dao động tới căn cơ của người ta?

- Ha ha, chư vị đồng tu cũng không cần phải lo lắng!

Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang thấy không khí có chút nặng nề, liền cười ha ha, phá vỡ sự yên lặng trong sân, nói:

- Lúc trước Âm Sơn Tông cậy thế hiếp đáp ta, khí thế bức nhân, may mà tứ đại tiên môn hiệp nghĩa làm đầu, liên minh đối kháng, mới chống đỡ được tới hôm nay, năm năm khổ thủ, các môn các phái đều tổn thất không ít, đau đớn khôn kể, nghĩa bạc vân thiên lấy đạo làm đầu, Thanh Dương Tông tất nhiên đều thấy hết.

- Thâm cừu huyết hận, cũng không thể không báo, tất cả tổn thất, cũng không có thể không đền bù!

Nói đến cuối cùng, nhẹ nhàng chắp tay với mọi người, nói:

- Việc Tìm Việt vương đình đòi lại công đạo, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, có điều lần này đệ tử Thanh Dương ta về núi, đã chuẩn bị mấy đạo hậu lễ, chỉ nguyện biểu đạt một phần vạn kính ý trong lòng, xin chư vị đồng đạo vui lòng nhận cho.

Phương Nguyên nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Thanh Dương tông chủ một cái.

Hắn tất nhiên không chuẩn bị hậu lễ gì cả, chỉ gom tất cả tài nguyên mà mình lúc ấy có thể thu thập vận về, lại không ngờ tứ đại tiên môn đến nhanh như vậy, chưa kịp chuẩn bị gì, nhưng tông chủ đã nói như vậy, vậy khẳng định là có chuẩn bị, xem ra một đống tài nguyên mà mình cầm về, hiện giờ tiên môn chắc đã chia làm năm phần cho hắn.

Mà từ trong lời nói của hắn, cũng có thể nghe ra ý tứ của Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang.
Chương 943 Khóc lóc minh (2)

Đối với Thanh Dương Tông mà nói, cũng kỳ thật là không muốn bắt hắn hiện tại phải đối kháng với Việt vương đình hoặc là Âm Sơn Tông.

Thanh Dương Tông khó khăn lắm mới xuất hiện một Tiên Miêu tri ân báo đáp, lại tiền đồ vô lượng như vậy, thành tựu tương lai của Phương Nguyên cũng quyết định độ cao của Thanh Dương Tông, bọn họ tất nhiên là quý trọng cơ hội lần này hơn cả tứ đại tiên môn, không muốn Phương Nguyên hiện giờ phải đi mạo hiểm!

Nói trắng ra là, trong lòng bọn họ, cho rằng Phương Nguyên lúc này là đại biểu cho hy vọng, chứ không phải có lực lượng một kiếm định càn khôn.

- Ồ?

Nghe Thanh Dương tông chủ nói vậy, tứ đại tiên môn đều ngẩn ra, không khí cũng hòa hoãn lại, sau đó cười nói:

- Thủ chính tru tà vốn là chuyện chúng ta phải làm,việc gì phải nói tới bồi thường, chỉ cần trút được ngụm ác khí trong lòng ta là được rồi.

Khi nói, đồng nhi bên cạnh dâng lên danh mục quà tặng, liền đều nhận lấy đọc kỹ.

Phương Nguyên nhìn đến đây, lại cảm thấy trong lòng hơi bực mình, cáo lỗi với mọi người, về thay đổi y bào rồi tính.

Trưởng lão của các môn đều đang bận xem danh mục quà tặng, liền gật đầu đáp ứng.

Khi đi tới dưới chủ phong, lại thấy nơi này cũng là một mảng náo nhiệt.

Lúc này ngoài sơn môn, có không ít đệ tử đã ra khỏi sơn môn đang quỳ gối, khẩn cầu tiên môn một lần nữa thu nhận mình, mà ở dưới chủ phong, cũng có rất nhiều người có chút quan hệ, có chút bối cảnh, đều chạy tới, vây thành một đống, cầu được tông chủ tiếp kiến.

Phương Nguyên bước xuống núi, liền nhìn thấy trong một đám tu sĩ vây quanh dưới núi, cũng có không ít người quen, ví dụ như Vương Côn, Thái Hợp Chân từng giao thủ khi hắn đoạt vị trí đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc Phong, hiện giờ bọn họ đều dưới sự vây quanh của tộc nhân trong nhà, chen chân đứng hai bên đường, nhìn thấy Phương Nguyên từ trong đám người đi qua, ánh mắt có chút nóng bỏng mà kích động nhìn về phía hắn.

- Phương Nguyên sư huynh...

Mới vừa đi chưa được vài bước, liền có một nam tử mặc áo vàng xông tới, quỳ gối trước mặt Phương Nguyên, khóc nói:

- Năm năm trước ta còn từng đi theo Phương Nguyên sư huynh vào Ma Tức Hồ thí luyện, kề vai chiến đấu, không ngờ về sau Phương Nguyên sư huynh lại ly khai tiên môn, cách năm năm mới gặp lại, sư đệ ta thấy Phương Nguyên sư huynh phong mạo như xưa, cũng an lòng.

- Ngươi đứng lên đi!

Phương Nguyên đỡ hắn đứng lên, nhìn kỹ lại, quả thật là bạn cũ, liền thở dài:

- Ngươi hiện giờ sống thế nào.

Nam tử đó nghe vậy, khóc rống lên:

- Sư đệ ta ba năm trước ra ngoài làm việc công, kết quả bị yêu nhân đánh cho trọng thương, không thể không trở về nhà nghỉ ngơi, tu vi giảm mạnh, hiện giờ nghe nói Phương Nguyên sư huynh trở về tới gặp lại, lại không được Thanh Dương thu nhận.

- Cái này...

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, đã không nhịn được mà nhíu mày.

Nam tử mặc áo vàng đó nắm chặt tay Phương Nguyên, khóc nói:

- Cầu Phương Nguyên sư huynh làm chủ, cho phép ta lại được vào tiên môn...

- Xin Phương Nguyên sư huynh làm chủ...

Bắt đầu từ nam tử này, lại có vô số người đều xúm tới, có người khóc rống, có người cầu xin, có người kêu oan.

Phương Nguyên nhất thời trong lòng trầm trọng, đứng thẳng dậy.

Giương mắt nhìn lại, đầu người lúc nhúc, bên trong xen lẫn rất nhiều khuôn mặt quen thuộc hoặc xa lạ.

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi... Còn nhớ ta không?

Lúc này, lại có một thanh âm vang lên, Phương Nguyên quay đầu lại nhìn, hơi ngẩn ra.

Có một nữ tử son phấn hơi đậm, mắt ngân ngấn còn, ở cách đó không xa ngơ ngẩn nhìn hắn, lại không phải là người lạ, chính là Ngô Thanh.

Phương Nguyên nói:

- Ngươi cũng rời khỏi tiên môn à?

Trên mặt Ngô Thanh lập tức rơi lệ, giậm chân nói:

- Ta vốn không muốn đi, nhưng lão thái gia nhà ta qua đời...

Chung quanh lại vang lên một đống thanh âm:

- Phương Nguyên sư huynh, ta cũng là bị gia tộc bức bách...

- Phương Nguyên sư huynh, huynh đệ phụ mẫu ta đều bị uy hiếp, ta có thể lựa chọn thế nào đây?

- ...

- ...

Những tiếng khóc lóc kể lể này cuối cùng vẫn khiến cho Phương Nguyên có chút bực mình, ánh mắt hắn chậm rãi nhìn xung quanh, từ trong đám người đi ra, chung quanh người tuy nhiều, lại tất nhiên không nắm được chéo áo của hắn, sau đó Phương Nguyên quay đầu nhìn những người này, sau khi khẽ nhíu mày, liền nói:

- Chuyện của các ngươi, tiên môn tự có người xử lý, cho dù là ta cũng không tiện nhiều lời!

Dứt lời, không hề dừng lại, châm đạp tường vân, phi thân mà đi.

Sau lưng truyền đến những tiếng kêu tuyệt vọng:

- Phương Nguyên sư huynh...

Đi tới một tòa cô phong, Phương Nguyên hạ xuống, từ trên cao nhìn xuống bách thái trong núi.

Tiểu Kiều sư muội lặng lẽ đi lên theo, lại không dám tới gần, chỉ đứng từ xa nhìn hắn.

- Vì sao?

- Mấy năm bị Âm Sơn Tông áp bức, chúng ta cũng từng ra sức, vì sao hiện giờ ngày tháng khổ sở qua rồi, lại không cho phép chúng ta trở về?

- Đúng vậy, gia tộc ta ít nhất cũng tổn thất ba mạng người vì tiên môn, hiện giờ tiên môn lại tuyệt tình như vậy?

- Chẳng lẽ đúng là một bước lên mây, liền mắt để trên đỉnh đầu, không nhận ra chúng ta nữa?

Từ vị trí này của Phương Nguyên, có thể nhìn thấy biểu cảm của các đệ tử đó, cũng có thể nghe thấy một số nghị luận của bọn họ, chỉ thấy trong sân ai nấy đều bi thương, cuối cùng dần dần hóa thành bất mãn, oán giận, sau đó thì hóa thành lửa giận đầy bụng.

- A, loại bảo vật Nguyệt Hoa Châu này, vì sao Huyền Kiếm Tông và Thượng Thanh Sơn có mà Thú Linh Tông ta lại không được?

Mà lúc này, chỉ nghe một tiếng cười lạnh vang lên trong chủ điện, cũng truyền ra thanh âm có người cãi nhau.

Lờ mờ có thể phân biệt ra, người lên tiếng chính là Bách Cuồng trưởng lão của Thú Linh Tông.
Chương 944 Báo thù dễ báo ơn khó (1)

Hắn trước nay luôn to giọng, lúc này lại thêm mấy phần nộ khí, đang ầm ĩ nói:

- Đừng có nói với lão phu cái gì mà để sau rồi bàn bạc lại, Việt vương đình đã thừa cơ quật khởi, chiếm hết tài nguyên, chúng ta cho dù có thể đoạt lại một số thứ trước đây, lại há có thể bù đắp được tổn thất mấy năm qua?

- Ha ha, Phương Nguyên tiểu hữu là có tiền đồ, nổi danh ở Trung Châu, nhân xưng lục đạo khôi thủ, nhưng chỉ có hư danh thì có tác dụng gì, muốn tới khi hắn thực sự trưởng thành, có thể địch nổi Việt vương đình và Âm Sơn Tông, vậy phải đợi tới khi nào?

Lại có một thanh âm lạnh lùng bật cười, nghe như là Hồng Đan trưởng lão của Bách Hoa Cốc:

- Hắn hiện tại, nhiều nhất chỉ là mượn thế của Tiên Minh, khiến hai phương này không dám tùy tiện động thủ với hắn mà thôi, nhưng Bách Hoa Cốc chúng ta mấy năm qua, vì bảo vệ Thanh Dương Tông ngươi, lại thực sự phải trả giá không ít, Thanh Dương tông chủ chỉ dùng một chút đồ này để đuổi chúng ta đi, không khỏi quá coi khinh người ta rồi.

- Không sai, lúc trước Việt Quốc Ngũ Tông chúng ta đồng lòng bảo vệ hắn, hiện giờ chỉ đổi lấy một chút kết quả này thôi sao?

- Thanh Dương tông chủ, Thanh Dương Tông các ngươi bồi dưỡng ra hy vọng tương lai, lại để tứ đại tiên môn chúng ta ở chỗ nào?

Nghe thấy những lời này, Phương Nguyên Phương Nguyên đã hơi biến đổi, có chút không vui.

Lần này hắn là mang lòng báo ơn trở về, lại không ngờ rằng, báo ơn có đôi khi lại khó hơn cả báo thù.

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi chớ có quá buồn bực!

Dường như cảm ứng được vẻ không vui trên người Phương Nguyên, tiểu Kiều sư muội lặng lẽ đi tới phía sau Phương Nguyên, ngồi xuống bên cạnh một tảng đá, thấp giọng nói:

- Những đệ tử tiên môn đó, còn cả người của tứ đại tiên môn này, kỳ thật cũng đều đang sợ hãi.

- Sợ hãi?

Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía tiểu Kiều sư muội.

Tiểu Kiều sư muội cười cười bất đắc dĩ, nói:

- Đúng vậy, là đang sợ hãi, bởi vì trong thời gian năm năm này, vẫn còn giữ vững, chỉ có một số lão bối ý chí kiên định trong ngũ đại tiên môn mà thôi, nhưng các đệ tử phía dưới lại ai có chí nấy rồi!

- Chính xác mà nói, ngũ đại tiên môn cũng không làm được kết minh như trước đây, thậm chí còn có không ít người dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Âm Sơn Tông, đã âm thầm cấu kết với Việt vương đình, phản đối chuyện Thanh Dương Tông phản công, nếu lúc này đối đãi nghiêm túc, chỉ sợ mỗi một tiên môn đều có mấy trụ cột không sạch sẽ, thậm chí còn có rất nhiều hạng người tội không thể tha!

- Việc này thực sự lật ra, ngươi lần này trở về, vậy cũng không phải là tìm bọn họ báo ơn, mà là tìm bọn họ báo thù.

Nói đến đây, nàng ta khẽ thở dài, nói:

- Hiện giờ ngươi đã trở lại, bọn họ sợ ngươi tới tính sổ sau chuyện, tất nhiên trước tiên phải quấy nước cho đục đã, vả lại, thời gian kéo dài lâu, bọn họ cũng lo lắng một số chuyện sẽ bị lộ ra ngoài, sẽ trở mặt thành thù với Thanh Dương Tông, nếu không tốt thì ai đi đường nấy, địa vị tương lai của Thanh Dương Tông có cao tới đâu, cũng không liên quan tới họ, cho nên, bọn họ hiện giờ lại muốn nhân lúc thế cục chưa rõ, đương nhiên là lấy thêm chút nào hay chút nấy, dù sao thứ đã đưa ra rồi, ngươi cũng không tiện lấy lại phải không?

Nghe tiểu Kiều sư muội nói vậy, Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, sau đó bật cười.

Cũng không ngờ, tiểu Kiều sư muội hiện giờ lại có kiến thức như vậy, gần như không mưu mà hợp với Tần trưởng lão.

Sự thật cũng quả thật là vậy, tứ đại tiên môn hiện giờ, tranh cãi càng ầm ĩ, khí diễm càng mãnh liệt, càng đại biểu cho trong lòng bọn họ đang chột dạ.

Bọn họ đang sợ hãi, sợ Phương Nguyên sẽ tìm họ đòi nợ cũ, sợ một số bê bối lộ ra ngoài.

Cho dù việc này lộ ra ngoài, Phương Nguyên không tìm bọn họ báo thù, nhưng cũng sẽ coi như là người qua đường, như vậy tất cả những gì mà bọn họ lúc trước cược trên người Phương Nguyên, cũng liền tan thành mây khói, chẳng thà lúc này, cứ vớt một chút lợi ích đã rồi tính!

Nói đến cùng, vẫn là vì Phương Nguyên ở trong cảm nhận của bọn họ không mạnh như vậy.

Hắn chỉ là tiền đồ vô lượng chứ không phải là lực lượng vô song.

Nếu Phương Nguyên biểu hiện ra lực lượng có thể trực tiếp tiêu diệt Việt vương đình, chính diện đối kháng Âm Sơn Tông, như vậy cái mà họ làm lúc này, có thể chính là hoặc giết hoặc bắt những người cấu kết với Việt vương đình, âm thầm gây bất lợi cho Thanh Dương Tông trong môn, quét sạch tất cả yêu quái quỷ quái, sau đó mang theo môn nhân đệ tử sạch sẽ nhất, tín niệm mạnh nhất cùng Thanh Dương Tông bay cao.

Nhưng nếu làm như vậy, đối với bọn họ mà nói, cũng là tổn hao thực lực.

Cho nên bọn họ dưới cân nhắc kỹ càng, vẫn là trước tiên quấy nước cho đục, bảo vệ những môn nhân đệ tử đó, chuyện tương lai thì để tương lai tính.

Nói cách khác, bọn họ cảm thấy Phương Nguyên vẫn chưa cường đại đến trình độ quan trọng hơn những môn nhân đệ tử đó.

- Ta không muốn người từng vì ta mà gánh vác áp lực phải chịu ủy khuất.

Phương Nguyên đến lúc này, lại không nhịn được thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng cũng không muốn hồ đồ như vậy!

Trên mặt Tiểu Kiều sư muội lộ ra một tia ngượng nghịu, nói:

- Nhưng có biện pháp nào khác chứ?

- Ài...

Phương Nguyên thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

Lúc này, chỉ nghe trong chủ điện, lại có thanh âm to hơn, giống như càng cãi càng hăng.

- Lại muốn nhắc tới cái gì chuyện giữa Tông Bặc trưởng lão và Việt vương đình, ha ha, trong năm năm này, trên người các ngươi chẳng lẽ đều sạch sẽ à? Thú Linh Tông chúng ta Phương Nguyên Phương Nguyên tiểu hữu, tận hết tâm lực trách nhiệm, hắn dù thế nào cũng chỉ là một tiểu bối, chúng ta tận hết trách nhiệm nên tận rồi, chẳng lẽ hắn trở lại thì không bồi hoàn gì à, lại hoài nghi chúng ta trước là đạo lý làm sao?
Chương 945 Tu sĩ cho vực (1)

- Không sai, đại nạn đã qua, không nghĩ tới báo ơn, lại muốn truy cứu chúng ta à, tiểu bối này thạt quá đáng.

Từng tiếng quát khẽ vang lên, cũng dẫn theo tiếng hoài nghi như nước sôi, nộ khí cũng nhiều hơn so với vừa rồi.

Mà trong chủ điện tranh cãi ầm ĩ, lại khiến cho những đệ tử phản tông ở bên ngoài ai nấy đều lớn gan hơn, có người nhân lúc ồn ào, lập tức cất tiếng oán trách, la hét ầm ĩ, gió mượn thế lửa, lập tức trở nên náo nhiệt hơn nhiều!

- Phương Nguyên tiểu bối ở đâu, mau mau gọi hắn vào, lão phu tự mình hỏi hắn!

- Chúng ta dù sao cũng đều là trưởng bối từng giúp đỡ hắn, đang nghị sự ở đây mà hắn lại bỏ đi là sao?

- ...

- ...

Nghe trong chủ điện đã có người không ngừng hét lớn, muốn gọi mình tới, trong lòng Phương Nguyên cũng trở nên lạnh lùng cứng rắn.

Hắn ngưng tụ mây trôi, liền muốn phi thân tới, nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng quay đầu nhìn ra ngoài núi.

Chỉ thấy lúc này ngoài sơn môn của Thanh Dương Tông, không ngờ lại có mấy chiếc pháp chu lái tới, những pháp chu đó rất quý giá tinh xảo, hiển nhiên lai lịch không nhỏ, còn chưa lái tới chỗ sơn môn, liền nghe pháp chu pháp chu đã có người kêu lớn:

- Nghe nói Trung Châu Vấn Đạo Sơn lục đạo khôi Phương tiên sinh về núi, tông chủ Bạch Trạch Quốc Thiên Thủy Tông ta đặc biệt sai sứ giả tới bái phỏng, mong Phương tiên sinh rời việc gặp một chút.

- Bạch Trạch Quốc Thiên Thủy Tông?

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, hơi ngẩn ra, cũng nhớ tới, sơn mình về núi, ở nửa đường từng gặp tu sĩ của Bạch Trạch Quốc, còn hàn huyên với và bọn họ một phen, lại không ngờ, lúc này mới không quá mấy ngày, bọn họ đã phái sứ giả tới.

Mà nghe thấy những lời này, trong chủ điện, tứ đại tiên môn đang cãi nhau không ngừng, thanh âm cũng hơi dừng lại một chút.

Sau đó liền nhìn thấy, đám người Thanh Dương tông chủ và trưởng lão của tứ đại tiên môn đều từ trong đại điện đi ra, trên mặt cũng có chút kinh ngạc, rất rõ ràng, bọn họ thân là tu sĩ Việt Quốc, tuy ở cạnh Bạch Trạch Quốc, nhưng cự ly cũng không gần, không ngờ bọn họ lại phái sứ giả tới, có điều bất kể là như thế nào, Bạch Trạch Quốc Thiên Thủy Tông cũng là thế lực tiên môn không thua gì bọn họ, tất nhiên cũng không dám mất lễ số.

- Hắc Thủy Sơn đặc biệt sai sứ giả tới gặp Phương Nguyên Phương tiên sinh.

- Cháu ruột của Phi Diễm Thành Trịnh lão tiên sinh, thành chủ Phí Diễm Thành, đặc biệt chuẩn bị chút lễ mọn, tới bái phỏng Phương Nguyên Phương tiên sinh.

Những pháp chu đó nối gót mà tới, liền có tiếng xướng lễ không ngừng vang lên.

Lúc nghe nói ba đại tông phái của Bạch Trạch Quốc đều có sứ giả tới, đám người Thanh Dương tông chủ và trưởng lão của tứ đại tiên môn đã không dám chậm trễ, lại không dám cãi nhau nữa, không thể ở trước mặt sứ giả nước khác để người ta nhìn thấy tu sĩ Việt Quốc cãi cọ chứ?

Trong chớp mắt liền đều khôi phục bộ dạng ung dung lạnh lùng, cùng nhau đến sơn môn nghênh đón.

Mà lúc này, Phương Nguyên cũng từ trên đỉnh núi xuống, nếu những đồng đạo Bạch Trạch Quốc ngẫu nhiên gặp được trên đường về này đã tới bái phỏng, hắn tất nhiên cũng không thể tránh mà không gặp, ở sơn môn thấy tông chủ và đám người trưởng lão của tứ đại tiên môn khác, sắc mặt mọi người khó tránh khỏi có chút xấu hổ, không biết tiếng cãi nhau vừa rồi của mình có bị Phương Nguyên nghe thấy hay không, nhưng lúc này cũng không tiện phân biện gì.

Chỉ có điều, việc đã đến nước này, bọn họ cũng đành bất lực, chỉ muốn ứng phó sứ giả của nước láng giềng trước rồi tính.

- Ha ha, Phương Nguyên tiên sinh, mạo muội tới chơi, mong chớ trách tội.

Đến chỗ sơn môn, từ xa thấy Phương Nguyên đi tới, mấy vị tu sĩ trên pháp chu đều chắp tay từ xa, cười to đi tới, dẫn đầu chính là Ngô đạo nhân đã gặp trên đường, hắn cười nói:

- Sau khi chúng ta về núi, nói tới chuyện từng gặp ngươi trên đường, tông chủ liền nhất định bắt chúng ta tới bái phỏng, lãnh giáo một chút, chúng ta cũng nghĩ chuyện ngươi đoạt lục đạo khôi thủ là chuyện mừng, liền tự tác chủ trương, mời mấy đồng đạo tiên môn đến chúc mừng ngươi một chút, đừng trách đừng trách!

- Các vị tiền bối nói quá lời rồi, vãn bối vô cùng cảm kích...

Phương Nguyên giờ mới hiểu vì sao bọn họ bỗng nhiên lại tới, cười cười đi tới nghênh đón, giới thiệu Thanh Dương tông chủ.

- Ha ha, tông chủ đại tài, Thanh Dương Tông có thể bồi dưỡng ra đệ tử thiên kiêu bực này, thật sự là khiến chúng ta hâm mộ muốn chết.

Mấy vị sứ giả của Bạch Trạch Quốc đều vô cùng khách khí, thấy Thanh Dương tông chủ cũng vô cùng kính cẩn.

Một màn này lọt vào trong mắt các trưởng lão của tứ đại tiên môn, ai nấy đều sắc mặt có chút khó coi, thầm nghĩ ba đại đạo thống của Bạch Trạch Quốc này luận về nội tình thì còn cao hơn cả Việt Quốc ngũ đại tiên môn, không ngờ thấy Thanh Dương tông chủ, lại khách khí như vậy.

- Vân Châu Thanh Ngô Quốc Lan Tiên Phủ Đệ, nghe thấy Thanh Dương đệ tử đoạt lục đạo khôi thủ, đặc biệt mang tới hậu lễ, tỏ ý chúc mừng.

- Quốc chủ Kim Vệ Quốc nghe thấy Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên tiên sinh đoạt lục đạo khôi thủ, sai sứ tới tỏ ý chúc mừng.

- Sơn Bắc Thiên Nam Tông sai sứ tới bái phỏng Thanh Dương Phương Nguyên tiên sinh.

- ...

- ...

Còn chưa nghênh đón sứ giả của ba tông này vào núi, liền bỗng nghe thấy xa xa có tiếng xướng lễ vang lên, sau đó chỉ thấy mấy chiếc pháp chu từ trong mây chậm rãi lái tới, luận về độ nặng của thân thuyền và đồ trang trí của pháp chu, đều hơn ba tông phái của Bạch Trạch Quốc mấy phần.

- Gì thế?

Bất kể là người liên quan trên dưới Thanh Dương Tông, hay là trưởng lão của tứ đại tiên môn, nghe thấy những lời này đều lập tức biến sắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom