• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (7 Viewers)

  • Chương 956-960

Chương 956 Đánh thẳng vào Việt Hoàng cung (2)

Việt vương đình từ sau khi quật khởi, vội vã mở rộng thế lực, tiền nhiều khí thịnh, bỏ ra rất nhiều tiền mời chào vô số tán tu, bên trong tất nhiên không thiếu một số nhân vật lợi hại, hiện giờ hai bên đối trận, liền cảm giác được rõ ràng thực lực của Việt vương đình đáng sợ vô cùng.

- Kế hoạch?

Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, hơi trầm ngâm, sau đó thản nhiên nói:

- Tìm tới Việt Hoàng, giết hắn!

- ... Đây, chính là kế hoạch!

- Quan Ngạo, phá quan!

Các Thanh Dương đệ tử còn chưa hồi thần từ trong kế hoạch này, liền nghe thấy hắn quát khẽ.

- Được...

Quan Ngạo ha ha đáp ứng, xông ra phá trận, nhổ nước miếng lên hai tay, sau đó cầm kim đao sau lưng, hét lớn một tiếng, ra sức chém xuống cửa thành người đông nghìn nghịt, các tu sĩ chỉ thấy trong hư không đột nhiên nổi lên hỏa quang vô biên, một đạo ánh đao vô cùng sắc bén trong phút chốc bắn tới đô thành, cả thiên địa đều theo đó mà trầm xuống.

Mà trong ánh đao này thậm chí có thể nhìn thấy loáng thoáng có chín long ảnh chạy trong đao khí, khí thế bẻ gãy nghiền nát!

Ầm ầm!

Cửa thành đó trực tiếp bị ánh đao từ trên trời bay tới này chém thành hai nửa, dư ba quét sang hai bên.

Những Thần Vệ Quân canh giữ ở cửa thành lúc này lại biến thành giống như tờ giấy, trong tiếng kêu gào thê thảm, từng mảng từng mảng bị đánh bay, khí tức mênh mông cuồn cuộn đó khiến cho tường thành kéo dài mấy chục dặm cũng bị chấn ra từng vết nứt!

Chỉ một đao, tường thành đã sụp đổ một nửa, thần vệ bị thương vô số...

- Mẹ nó...

Nhìn thấy một màn này, đệ tử của Thanh Dương Tông ở bên cạnh Phương Nguyên cũng không bình tĩnh được.

Trong đám người bọn họ trừ tiểu Kiều sư muội ra, người khác vẫn chưa được thấy Quan Ngạo xuất thủ, hiện giờ trong tiên môn cũng đang lưu truyền Quan Ngạo đi theo Phương Nguyên ra ngoài mấy năm, hiện giờ nay đã hơn xưa, từng ở đại khảo kiếm đạo Trung Châu đoạt được khôi thủ, nhưng nhìn bộ dạng Quan Ngạo mỗi ngày chỉ mặc một bộ nho bào rộng thùng thình mà đọc sách, vẫn không thể liên hệ được hắn với một cao thủ.

Nhưng hiện giờ thấy một đao này, lại đều kinh hãi.

Tu sĩ Kim Đan ta cũng không phải chưa thấy bao giờ, nhưng lại chưa thấy Kim Đan hung ác điên cuồng như vậy.

- Nhìn bộ dạng này, hắn là thực sự muốn cường công Việt vương đình sao?

- Quá bá đạo...

Chung quanh lúc này đã có một số tu sĩ chạy tới, ở trong không trung xa xa mà bàng quan, thấy thế liền biến sắc.

Ánh mắt Phương Nguyên thì trực tiếp lướt qua hắn, nhìn vào trong Việt vương đình.

Lúc này cửa thành đã phá, các Thần Vệ Quân cũng ngã trái ngã phải không thành bộ dạng, tuy hai bên vẫn có rất nhiều người chưa bị thương, nhưng ánh mắt lúc này lại giống như là thấy quỷ, rõ ràng đã bị một đao đó của Quan Ngạo chém vỡ đảm phách, không còn dám đón đỡ.

Hắn cười cười, một thân khí tức bỗng nhiên tỏa ra như thủy triều, quát khẽ:

- Việt Hoàng, Thanh Dương đệ tử đến rồi, cũng tới lúc ngươi nên trả nợ.

Nói đến đây, đồng thời đã bước nhanh ra, trực tiếp đi vào trong đô thành.

- Giết...

- Tìm Việt Hoàng để hỏi rõ ràng.

Bên cạnh Phương Nguyên, các đệ tử của Thanh Dương Tông cũng đều hét lớn, chiến ý dào dạt xông vào.

Mà lúc này, Thần Vệ Quân bên trong đô thành cũng có phản ứng, tất nhiên cũng có một số người trung thành dũng mãnh, hét lên ra lệnh cho các chúng thần xếp thành trận, xông tới đám người Phương Nguyên, lập tức liền giao thủ với các đệ tử Thanh Dương Tông.

Chỉ có điều, đại bộ phận Thần Vệ Quân vẫn lòng đầy sợ hãi, chỉ chạy quanh ở hậu phương.

Việt vương đình dù sao cũng là quái vật lớn vừa bành trướng trong khoảng thời gian ngắn, mời chào các cao thủ chung quanh, nhân số tuy nhiều, nhưng phẩm tính lại tốt xấu lẫn lộn, càng không có mấy ai thực sự trung thành với Việt vương đình, vừa rồi thấy Quan Ngạo xuất thủ, lại trong mấy ngày nay, nghe nói truyền thuyết về Phương Nguyên, hiện giờ đã cảm thấy kinh hãi, không ai muốn xuất lực, chỉ muốn quan sát thế cục rồi mới quyết định nên làm như thế nào.

Lúc này, Phương Nguyên chỉ nhìn đệ tử Thanh Dương Tông phấn khởi giao tranh với Thần Vệ Quân, bản thân cũng không vội động thủ.

Từ trên hồ sơ Lý Hồng Kiêu cho mình, có thể nhìn ra được, Việt vương đình vẫn mời chào được mấy vị cao thủ, bởi vậy hắn lúc này, chỉ lưu tâm tới mấy người đó, để tránh bị bọn họ đột nhiên giết ra, đả thương Thanh Dương đệ tử đi theo mình.

Về phần những Thần Vệ Quân hoặc là thống lĩnh bình thường, không cần mình phải xuất thủ giải quyết.

Chẳng thà nhân cơ hội xem thử tu vi hiện giờ của các đồng môn này.

Chỉ thấy Tiểu Lạt Tiêu hiện giờ tu vi tăng mạnh, cũng đã là tu vi Trúc Cơ, chỉ là đạo cơ không tốt, chỉ có lực lượng hỏa mộc lưỡng hành, nhưng sự lĩnh ngộ của nàng ta đối với thần thông cũng không tồi, trường tiên lại sử dụng rất thuần thục, hiện giờ đang dùng cũng không phải là Hỏa Long Tiên trước kia, mà là một đạo Kinh Thứ Đằng Tiên thuận tay biến ảo ra, khi cổ tay run run, giống như long ảnh, đánh bay Thần Vệ Quân chung quanh.

- Tâm tính cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến tu vi của nàng ta...

Phương Nguyên thầm nghĩ trong lòng:

- Nếu ta dùng đan dược luyện căn cơ của nàng ta, cũng có thể miễn cưỡng Kết Đan, nhưng cũng chỉ đến đó được thôi!

Mà ở một bên khác, tiểu Kiều sư muội cũng đang điều khiển Băng Sương Phi Kiếm, đóng băng một phương, chiến đấu rất vững vàng.

Đánh giá của Phương Nguyên đối với nàng ta còn cao hơn Tiểu Lạt Tiêu một chút:

- Tiểu Kiều sư muội tính tình thông minh, làm việc làm người đều tứ bình bát ổn, cẩn thận chặt chẽ, chỉ là quá vững vàng ngược lại mất đi duệ ý, nàng ta có thể từ trong lực lượng thủy hành ngộ ra băng sương chi biến, cũng là hiếm có, sau này cũng có hi vọng trùng kích cảnh giới Kim Đan, có điều có tiến vào được cảnh giới Kim Đan hậu kỳ hay không thì phải xem vào tạo hóa cá nhân của nàng ta.
Chương 957 Huyết Sát Thú Tôn (1)

Vừa tiến về phía trước dưới sự vây quanh của các đệ tử, Phương Nguyên vừa tính toán chuyện về sau.

Từ trong những đệ tử này, cũng nhìn ra được mấy người thực sự không tồi.

Long Ngâm Phong chân truyền Mạnh Hoàn Chân là một, hắn thi triển kiếm đạo, đã lờ mờ lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của kiếm ý, trong kiếm ý tung hoành, giống như thước đo, vô cùng tinh chuẩn, Thần Vệ Quân đến gần hắn, thường thường là còn chưa kịp xuất thủ đã như khúc gỗ ngã vật xuống.

Đệ tử Tiểu Trúc Phong Niếp Hồng Cô cũng là một.

Trên mặt nàng ta vẫn đeo khăn che mặt màu đen, động thủ với người ta, chỉ cười tủm tỉm, mười ngón múa lượn, phàm là Thần Vệ Quân đến gần nàng ta trong mười trượng, liền đều ai nấy hoặc là miệng sùi bọt mép, hoặc là cả người cứng ngắc, hoặc là mặt đen xì, hoặc là từ trong người có vô số trùng tử chui ra, quả thực là đáng sợ dị thường, các thần vệ không cần giao thủ với nàng ta, chỉ nhìn thôi trong lòng đã sợ rồi.

Điều này cũng khiến cho nàng ta đi đến đâu, người ta né tránh đến đó, đừng nói là Thần Vệ Quân, ngay cả đệ tử Thanh Dương Tông cũng không dám tới gần nàng ta.

- Độc đạo của nàng ta càng lúc càng lợi hại, đây cũng là thiên tài...

Phương Nguyên cảm thán trong lòng, cân nhắc sau khi trở về, có nên tìm Niếp Hồng Cô nói chuyện chút không.

Có điều trong mọi người, khiến Phương Nguyên xem trọng nhất là Lục Thanh Quan của Tiểu Trúc Phong, người này cũng là thiên tài trận pháp, chỉ là hai mắt từng mù, làm lỡ chuyện tu hành, hiện giờ đã Trúc Cơ, hai mắt đã khỏi, tu vi cũng đề thăng, nhưng không biết vì sao, trên mắt hắn hiện giờ vẫn che khăn đen, hiện giờ đang ở bên cạnh Phương Nguyên không xa, xuất thủ cũng là ít nhất trong mọi người.

Có điều có thể nhìn ra được, hắn vẫn đang quan sát thế cục chung quanh, chỉ cần có đệ tử Thanh Dương Tông gặp hung hiểm, tất nhiên sẽ lập tức đến bên cạnh người đó, nhẹ nhàng xuất thủ, liền đã trảm sát Thần Vệ Quân, phía trước phía sau, đã cứu được tính mạng của bốn năm vị đệ tử.

- Trong các Thanh Dương đệ tử, nếu luận về tiền cảnh sau này, e là người này đứng đầu.

Phương Nguyên thầm gật đầu, trong lòng có kết luận.

Cũng đúng vào lúc này, Lục Thanh Quan đó tựa hồ đã nhận ra ánh mắt Phương Nguyên, cười cười gật đầu với hắn.

Đương nhiên, trong nhiều người như vậy, mấu chốt nhất vẫn là Quan Ngạo, hắn lúc này tay cầm đại đao xung phong đi ở phía trước, đao khí vung chém, chẳng quan tâm là Thần Vệ Quân hay là thống lĩnh, tất cả đều một đao là xong, đại khai đại hợp, chém ra một con đường.

Các Thanh Dương đệ tử, kỳ thật đều chỉ nhặt cá lọt lưới dưới đao của hắn.

Tư thái mãnh tướng tuyệt thế, đã khiến tất cả người quan chiến chung quanh kinh hồn táng đảm, trong vô thức sinh ra ý sợ hãi.

Nhìn thấy một màn này, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể không thừa nhận, Quan Ngạo đã dần dần đi ra một con đường của mình, chỗ mà hắn có thể phát huy ra thực lực nhất vốn không phải là khi đơn đả độc đấu với người khác, mà là ở trên chiến trường tràn ngập thuốc súng này.

Người càng nhiều, thực lực của hắn lại càng mạnh!

Từ bọn họ xông vào đô thành, rồi đi hơn mười dặm đường tới hoàng cung, quả thực là thoải mái đến cực điểm.

Nghênh đón đại đao cuồng mãnh của Quan Ngạo, các Thần Vệ Quân sớm đã kinh hồn táng đảm, lúc đầu còn có một số hạng người trung dũng tiến lên chặn đường, nhưng đến về sau, lại đều là ai nấy quay đầu bỏ chạy, Quan Ngạo trực tiếp kéo đại đao, tiến nhanh về phía trước, mỗi một bước đều chấn động ầm ầm, chung quanh hỏa ý kinh người, khiến hư không vặn vẹo, trong mấy giây đã tới thẳng trước hoàng cung.

- Mở cho ta!

Nhìn hoàng cung đại biểu cho oai nghiêm của một quốc gia, Quan Ngạo trực tiếp vung đao chém tới.

Ầm một tiếng, một con hỏa long bay ra, bọc một đao kinh thiên địa quỷ thần khiếp đó trực tiếp chém đến hoàng thành.

Chung quanh vẫn còn không ít Thần Vệ Quân, nhưng nhìn thấy một đao này, lại đều hoa mắt ngây đơ, ai dám xông lên?

Mắt thấy một đao này sắp trực tiếp chém tan tành hoàng cung!

- Tiểu nhi vô lễ từ đâu tới, cả gan khinh trẫm?

Nhưng cũng đúng vào lúc này, trong hoàng cung vốn bất kể bên ngoài có chiến đấu kịch liệt cỡ nào, thủy chung vẫn lặng lẽ không một tiếng động, đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, mà bỗng dưng trong cả tòa hoàng cung, đột nhiên có trận quang kinh người sáng lên, kim quang chói mắt, trận quang như nước, đột nhiên hóa thành bộ dạng một lão giả thân mặc long bào, bay tới giơ tay, đánh lên một đao đó.

- Ầm!

Quan Ngạo rên lên một tiếng, một đao này không ngờ không có hiệu quả, ngược lại bị bắn ngược về.

Hai tay hắn nắm chặt đại đao, lui liền bảy tám bước, dường như có chút không cầm được đao thế trong tay.

- Hả?

Phương Nguyên nhìn lướt qua, một bước lao tới, vươn tay đẩy khẽ một cái vào lưng Quan Ngạo, mới giúp hắn đứng vững.

- Lục đạo khôi thủ, uy phong lớn thật.

Mà hư ảnh vừa ra tay, mượn trận quang vô tận đánh lui Quan Ngạo, lúc này đang nhanh chóng trở nên ảm đạm, cấp tốc thu nhỏ lại, hóa thành một cái bóng mờ mờ, chỉ thấy thân thể hắn còng còng, nhìn thì tuổi tác dường như không còn trẻ, trên đầu đội vương miện, bồng bềnh trên trận quang giống như như thủy triều trong hoàng cung, ánh mắt âm u nhìn về phía Phương Nguyên.

- Vừa rồi không để ý, để ta lại tới chém cho hắn một đao.

Quan Ngạo giật mình, nắm chặt đại đao, lại muốn lao lên.

Phương Nguyên đè vai hắn lại, ý bảo hắn đừng manh động, bản thân thì chậm rãi tiến về phía trước.

- Ngươi chính là Việt Hoàng?

Ánh mắt hắn quét qua hoàng cung, cuối cùng rơi xuống trên mặt bóng người già nua đó, trong lòng đã có tính toán, tay chắp sau lưng, thản nhiên nói:

- Lời thừa thãi đừng nói làm gì, ta là Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên, đến để giết ngươi!

- Ha ha, tới giết ta?
Chương 958 Huyết Sát Thú Tôn (2)

Nghe lời nói không lưu lại dư địa của Phương Nguyên, Việt Hoàng cười khẽ mấy tiếng, cũng không hề tức giận, chỉ sau khi trầm mặc một thoáng, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, từ xa nhìn Phương Nguyên:

- Trẫm đường đường là vua của một nước, chưởng ngự hoàng quyền, ngươi tuổi còn nhỏ, ỷ vào sự bảo vệ của Tiên Minh mà hung ác ngang ngược như vậy, bức tới cửa giết ta, trên đời này còn có quy củ tồn tại không?

Khi hắn nói đến đây, trong hoàng cung, hắc khí khuấy động, giống như một cái hồ lớn.

Cái bóng của hắn bay trên hoàng cung cũng trở nên lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng chỉ là một đạo hình chiếu chân thân của hắn, mà khi nói xong, cũng có một đạo khí tức trực tiếp từ sâu trong hoàng cung tỏa ra, đại biểu cho chân thân của hắn quả thực ở trong cung.

Hắn đã hóa toàn bộ hoàng cung thành một đại trận, trốn ở sâu trong trận.

Mà cách Phương Nguyên không xa, trong vùng trời của đại trận, xuất hiện mấy cái bóng đen xì, có lão giả áo xám thân thể còng còng, cũng có nữ tử thanh lệ váy trắng như sương, còn có một vị Kiếm Sư áo đen trên vai khiêng một thanh kiếm, ánh mắt tàn bạo, cùng với một tiểu quái vật có thân hình ngũ đoản, mặc yếm như trẻ con, nhưng trên mặt lại đầy nếp nhăn.

Tổng cộng có bốn người, lúc này lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trên vùng trời hoàng cung, âm quan sát Phương Nguyên.

- Là tứ đại hộ pháp của Việt vương đình...

Tiểu Kiều sư muội bên cạnh Phương Nguyên nhìn thấy bốn bóng người này, thân hình lập tức hơi lay động, dường như có chút kinh sợ.

Vội vàng nói với Phương Nguyên:

- Bốn người này chính là cao thủ tà đạo Việt vương đình mời chào, trong mấy năm này, giết không ít người của ngũ đại tiên môn chúng ta, người áo xám đó chính là Quỷ Lão, lúc trước Huống trưởng lão của Thanh Dương Tông chúng ta bị người ta chú sát, nghe nói là hắn thi pháp, mà nữ nhân đó vốn là phản tu của Bách Hoa Cốc, về sau lại góp sức cho Việt Hoàng, Kiếm Sư áo đen kia thì từng giết người của Huyền Kiếm Môn...

Khi nàng ta nói, thanh âm có chút run run, có thể thấy được thực sự rất kiêng kị bốn người này.

Nhưng Phương Nguyên chỉ xua tay, nói:

- Không cần nói, biết bọn họ đều đáng chết là được rồi.

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn tứ đại hộ pháp, lại thấy bọn họ đều là tu vi cảnh giới Kim Đan, có cao có thấp, người cao chỉ là Kim Đan trung kỳ, người thấp thì cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, dưới loại thế cục này, bọn họ không ngờ còn có thể ở lại bán mạng cho Việt Hoàng, cũng khiến Phương Nguyên có chút bất ngờ, có điều thấy tu vi của bốn người không cao, chắc là ỷ vào hộ sơn đại trận của vương đình.

Vì sao bất luận là môn phái nào mà chẳng bố trí hộ sơn đại trận huyền diệu nhất?

Rất đơn giản, chỉ cần trốn trong hộ sơn đại trận này, liền có thể mượn dùng lực lượng của đại trận để ngăn địch, thực lực ít nhất cũng tăng lên mấy cấp bậc, ví dụ như Kim Đan cao cấp, gặp phải Kim Đan cấp thấp đan phẩm giống nhau, nhưng tu vi lại thấp hơn hai cảnh giới, nếu động thủ thì cơ hồ có thể nghiền ép, nhưng Kim Đan trung cấp sau khi tránh trong hộ sơn đại trận, cho dù là Kim Đan cao cấp cũng không dám mạo muội xông vào.

Vừa rồi Quan Ngạo một đao chém tới, Việt Hoàng không những đỡ được một đao này, còn đánh lui hắn mấy bước, nguyên nhân chính là đây.

Tiếp được một đao của Quan Ngạo, không phải Việt Hoàng, mà là cả tòa đại trận này.

Mà tứ đại hộ pháp đó kỳ thật bản thân không đáng là gì, nhưng thân ở trong đại trận, liền có dũng khí đọ sức với Phương Nguyên.

- Tiểu nhi, bổn hoàng không thù không oán với ngươi, ngươi lại trực tiếp tìm tới cửa, khinh ta như vậy, thực sự coi bổn hoàng là quả hồng mềm à, hôm nay nếu ngươi chịu thối lui, bổn hoàng nguyện ý cúi đầu nhận sai với ngươi, nhưng chỉ cần ngươi dám tiến về phía trước thêm một bước, bổn hoàng sẽ không chết không ngừng với ngươi!

Bóng của Việt Hoàng âm ngoan mà kinh sợ nhìn về phía Phương Nguyên, giống như đang bị ức hiếp.

- Không chết không ngừng với ta?

Phương Nguyên thản nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Ta và ngươi quả thật là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nói không oán không cừu thì không khỏi quá nực cười, ta vốn không biết có người như ngươi, nhưng ngươi lại muốn dựa thế Âm Sơn Tông, cam tâm làm chó săn, khinh sư môn ta, có lẽ cảm thấy có Âm Sơn Tông làm chỗ dựa thì ngươi có thể không kiêng nể gì, thoải mái hoành hành ở cảnh nội Việt Quốc à?

Khi nói, hắn chậm rãi bước về phía trước, thanh âm càng lạnh lùng hơn:

- Nhưng ngươi có từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy không, Âm Sơn Tông cũng chỉ là dựa thế yêu ma của Nam Hoang Thành, mới có hôm nay hôm nay, chỉ tiếc yêu ma tâm thuật bất chính, sai sứ giả đến Trung Châu làm loạn, chọc cho Tiên Minh tức giận, hiện giờ cho dù là bản thân Âm Sơn Tông cũng khó bảo toàn, ngươi vẫn muốn ý vào thế họ mà cáo mượn oai hùm à?

Nói đến đây, một thân pháp lực của hắn đã sôi sục.

- Các ngươi lui đi, không cần vào theo ta!

Phương Nguyên nói một tiếng với các Thanh Dương đệ tử ở bên cạnh, sau đó bước vào đại trận hoàng cung.

Ầm!

Chỉ một bước nhẹ nhàng như vậy, nhưng lập tức dẫn phát thế cục kịch biến.

- Hắn không ngờ thật sự xông vào trong đại trận của Việt vương đình?

- Trời ạ, hắn muốn ở trong hộ sơn đại trận của người ta mà độc đấu Việt Hoàng và tứ đại hộ pháp sao?

Trong hư không xung quanhthấy một màn này, liên tục thốt lên kinh sợ.

- Cho dù ngươi là lục đạo khôi thủ thì sao, không ngờ dám xông vào trong cung?

- Ha ha ha ha, nếu có thể trảm sát được lục đạo khôi thủ, vậy chúng ta chẳng phải sẽ nổi danh thiên hạ à?
Chương 959 Việt Hoàng cược mạng (1)

- Là hắn xông vào trước, cho dù giết hắn, Tiên Minh cũng không nói được gì.

Mà cùng lúc đó, trên hoàng cung, tứ đại hộ pháp cũng đều hét lớn, thi triển tà pháp, công tới Phương Nguyên, lúc bọn họ xuất thủ, trong hoàng cung, đại trận di động, lại có từng đạo trận quang gia trì đến trên người bọn họ, khiến một thân thần thông của bọn họ càng đáng sợ hơn, cùng lúc đó, trận vị các nơi cũng đều vội vàng vận chuyển, nháy mắt đã thiết lập các loại cạm bẫy.

Chống lại Phương Nguyên, bọn họ không hề sợ hãi, ngược lại thậm chí còn vui mừng.

Dù sao cũng là ở trong hoàng cung, có đại trận gia trì, đừng nói là Phương Nguyên, chống lại Nguyên Anh bọn họ cũng dám liều mạng...

Có điều bọn họ không ngờ, sau khi Phương Nguyên bước vào hoàng cung, nghênh đón công kích hung mãnh của đối phương, lại mặt không biểu tình, không hoảng hốt sợ hãi, mà là chậm rãi bấm một pháp quyết, sau đó tay áo đột nhiên phất ra.

Ầm ầm ầm!

Tiếng vang kinh thiên động địa liên tiếp vang lên, sau đó các tu sĩ chỉ thấy, trong tay áo Phương Nguyên, không ngờ có sáu thạch tôn màu đen, khắc thành hình dạng hung thú bay ra, đón gió phóng to, mỗi một tòa đều cao hơn chục trượng, giống như núi nhỏ bay đến trong không trung, sau đó nặng nề rơi xuống, không biết đã đè sập bao nhiêu cung điện lầu các.

Càng mấu chốt là, theo bốn tôn hạ xuống, hộ sơn đại trận trong hoàng cung lập tức vận chuyển mất linh.

Không chỉ là cấm chế cạm bẫy đang di động chung quanh Phương Nguyên biến mất, ngay cả trận quang gia trì trên người tứ đại hộ pháp cũng bỗng nhiên biến mất, giống như hộ sơn đại trận được thiết kế tỉ mỉ, vô cùng mạnh mẽ trong nháy mắt đã mất đi hiệu quả.

- Đó là gì?

Cho dù các tu sĩ trong hư không, lúc này cũng sững sờ, không biết đã phát sinh chuyện gì.

- Ngươi... Ngươi?

Mà Việt Hoàng đó nháy mắt liền cả kinh giống như nuốt một quả trứng chim.

- Ngươi đấu trận với ta à?

Phương Nguyên lạnh lùng nhìn Việt Hoàng:

- Khinh danh hiệu khôi thủ trận đạo của ta là lừa được à?

Một giây tiếp theo, hắn liền trực tiếp đánh ra lôi pháp, giết về phía trước.

Vừa rồi được hắn tế ra, chính là Huyết Tế Thú Tôn, đây là một loại pháp bảo cao cấp chuyên môn trấn áp trận pháp.

Lúc trước Phương Nguyên ở Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia có được mười tôn này, về sau tự mình tiến hành một phen tế luyện, luyện thành một loại pháp bảo chuyên môn dùng trên trận thế, lúc bày trận, có mười Huyết Tế Thú Tôn này, đại trận được bố trí sẽ vững trãi khó phá, mà lúc phá trận, một khi tế ra, lại có thể ảnh hưởng tới vận chuyển đại trận của đối phương, tìm được cơ hội.

Hắn trước đây không ngại đại trận của Việt Hoàng, cả gan trực tiếp giết vào, chính là vì có pháp bảo này trong tay.

Hộ sơn đại trận của Việt Hoàng cũng không tồi, nhưng vẫn kém xa một số đạo thống nội tình lâu đời, Phương Nguyên không cần tế ra cả mười tôn Huyết Tế Thú Tôn, chỉ cần vận dụng sáu tôn đã đủ trấn áp trận quang của hắn rồi!

- Ối, không tốt rồi.

Lại nói tới tứ đại hộ pháp đang đằng đằng sát khí lao về phía Phương Nguyên, không ngờ vừa đi được một nửa, trận quang gia trì trên người lại không còn, lập tức trở thành giống như là trần truồng đón đỡ Phương Nguyên đan phẩm Tử Đan, lập tức kinh hãi, lão giả áo xám xông lên trước nhất đó hối hận không thôi, gào lên một tiếng, lập tức muốn xoay người chui vào trong hoàng cung, tạm lánh chạm trán.

Nhưng Phương Nguyên đã xuất thủ, làm sao lại cho phép hắn đào thoát.

Dưới chân đạp Cương Bộ ngộ ra trong trận pháp, phi thân lên, nháy mắt đã tới trước người lão già mặc áo xám đó, tay trái trực tiếp đánh xuống, bên cạnh đã thanh khí bồng bềnh, lôi quang bắn ra, hóa thành bộ dạng một con Chu Tước, một trảo tóm xuống.

Lão già mặc áo xám đó kêu to một tiếng, vội vàng quay người, tế ra một chiếc thuẫn bài màu đỏ, chắn trước người.

Nhưng chỉ nghe rắc một tiếng, thuẫn bài trực tiếp bị một trảo của Chu Tước bóp nát, sau đó xuyên qua thuẫn bài, tóm tới ngực hắn, gáy lên một tiếng, khi thu móng vuốt về, liền thấy trong móng vuốt của Chu Tước không ngờ đã có thêm một viên Kim Đan màu đỏ to bằng long nhãn, sau đó móng vuốt dùng sức, trực tiếp hiện lên một mảng sương đỏ, tinh khí vô tận tán vào trong hư không.

Khi nhìn lại lão già mặc áo xám đó, sớm đã chết tới không thể chết thêm, thân hình rơi xuống đất.

- Chỉ như vậy mà móc Kim Đan của người ta ra à?

Không biết bao nhiêu tu sĩ đang quan chiến ở ngoại vi, nhìn thấy một màn này, đều cảm thấy rét run.

Mà Phương Nguyên lúc này bộ pháp không ngừng, thân hình di động, không ngờ xông tới trước người ba vị hộ pháp Kim Đan đang vừa kinh vừa sợ của Việt vương đình, thanh khí di động, lôi quang lóa mắt, mang theo một cỗ khí tức kinh người, trực tiếp trấn áp xuống.

- Không tốt, không tốt...

Lại nói khi Phương Nguyên đang ác đấu với ba vị hộ pháp, chân thân của Việt Hoàng lại vội vàng xông vào một tòa cung điện sâu trong hoàng cung, vái lậy một người trên vương tọa, hoảng sợ kêu to:

- Hắn tới rồi, tới rồi, không cản được, không cản được..

- Ái chà, ngươi gấp cái gì.

Người ngồi trên vương tọa cười khổ bất đắc dĩ:

- Hắn không đến thì chúng ta làm sao có cơ hội mà giết hắn.

Trong cung điện, trên vương tọa vốn nên là Việt Hoàng ngồi, lại có một nam tử bộ dạng tuấn tú, bào phục dài rộng đang nằm lười biếng.

Hiện giờ bên ngoài đang đấu rất găng, hắn lại tuyệt không để ý, bên cạnh có mấy phi tử xinh đẹp đang đút nho cho hắn ăn, nhìn thấy Việt Hoàng mặt mày tái xanh xông vào, nam tử này chẳng những không hoang mang, ngược lại có chút đắc ý bật cười:

- Ngươi cũng thật là, làm hoàng đế mấy năm như vậy, lại vẫn không có bộ dạng của người đứng đầu một nước, lúc trước khi ngươi đáp ứng Âm Sơn Tông chúng ta, không hề có biểu hiện vô dụng như vậy.
Chương 960 Việt Hoàng cược mạng (2)

- Lúc trước lão phu đang yên lành tu hành ở Hồng Vân Lĩnh, là ngươi tới tìm ta nói...

Việt Hoàng không nhịn được mở miệng, nhìn thấy người này tựa cười mà như không phải cười liếc mình một cái, mới vội vàng sửa miệng, rầu rĩ nói:

- Chủ yếu là, lúc trước ta muốn rời khỏi Việt vương đình, nhưng ngươi lại không cho ta đi, còn nói Tiên Minh sẽ không cho phép hắn gióng trống khua chiêng mà tìm đến như vậy, nhưng hiện giờ, hắn vẫn tới, tiểu bối này hung ác điên cuồng như vậy, ta... Ta làm sao có thể là đối thủ của hắn?

- Ngươi là hoàng đế, phải xưng trẫm chứ không phải xưng ta...

Nam tử đó mỉm cười một tiếng, nói:

- Lúc ban đầu ta cho rằng Tiên Minh sẽ không ngồi nhìn hắn làm lớn như vậy, nhưng khi đó lại không ngờ tiểu công chúa của Cửu Trùng Thiên sẽ tới tìm hắn, có Cửu Trùng Thiên làm chỗ dựa, Lưu tuần giám làm sao còn dám quản hắn?

Sắc mặt Việt Hoàng lại biến hóa, không nhịn được nói:

- Vậy chúng ta mau...

- Ngươi không đi được.

Nam tử đó lắc đầu cười nói:

- Hiện giờ chung quanh hoàng cung, không biết ẩn tàng bao nhiêu cao thủ, cho dù ngươi có thể rời khỏi hoàng cung, căn bản cũng không trốn khỏi được Việt Quốc, huống hồ, khó lắm mới đợi được hắn chủ động tìm tới cửa, chúng ta không nắm lấy cơ hội này mà trảm thảo trừ căn, chẳng lẽ thực sự muốn đợi tới lúc hắn kết thành Nguyên Anh, sau đó tìm tới sơn môn của Âm Sơn Tông chúng ta gây phiền à?

Việt Hoàng nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

- Ngươi... Ngươi là thực sự muốn giết hắn?

Nam tử đó cười nói:

- Nếu không thì ta vì sao phải lưu lại, chẳng lẽ là vì các phi tử xinh đẹp này của ngươi à?

Việt Hoàng hạ thấp giọng, nói:

- Hắn chính là lục đạo khôi thủ, tu sĩ Tử Đan, Tiên Miêu được Tiên Minh lựa chọn...

Nam tử đó bận tâm, cười nói:

- Chỉ là Tiên Minh định cho hắn cơ hội mà thôi, người chết rồi thì sao mà nhận được cơ hội này?

Việt Hoàng lại biến sắc, có chút lo lắng nhìn ra phía ngoài, do dự nói:

- Nhưng ngươi... Nguyện ý xuất thủ à?

- Không cần phải nói khách khí như vậy...

Nam tử đó cười một tiếng, tựa cười mà như không phải cười nhìn về phía Việt Hoàng, thản nhiên nói:

- Ngươi lo ta sẽ không phải là đối thủ của hắn đúng không, có điều nói thật, ta cũng không định đánh bừa với hắn, nếu muốn giết người, việc gì cứ phải tự mình động thủ?

Dứt lời, cười nhạt nói:

- Ngươi đừng có gấp, dựa theo lời ta nói mà làm là được!

Vung tay áo, một chiếc ngọc giản liền bay đến trong tay Việt Hoàng.

Việt Hoàng nhìn lướt qua nội dung bên trong ngọc giản, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, có chút hoảng sợ nhìn về phía hắn.

- Lục đạo khôi thủ có lẽ thực sự có vài phần bản lĩnh...

Nam tử cười cười thản nhiên:

- Nhưng Đồng Thi Sát trong tam đại tà thi của Âm Sơn Tông ở đây, chẳng lẽ lại không giết được hắn?

Việt Hoàng nghe thấy danh đầu Đồng Thi Sát này, sắc mặt kinh sợ, không nhịn được nuốt nước miếng, thần sắc có chút hoảng sợ nói:

- Lúc trước ngươi bảo ta bắt nhiều người của gia tộc tu chân và đệ tử ngoại môn của ngũ đại tiên môn như vậy, chẳng lẽ là để...

Nam tử đó lại chỉ cười cười, không trả lời, chỉ nói:

- Còn dư một số người, cũng vừa hay mang tới công dụng!

Việt Hoàng hơi do dự một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói:

- Nếu thật sự có thể giết hắn, như vậy Cửu Trùng Thiên, còn có Tiên Minh, chỉ sợ đều sẽ không bỏ qua cho ta, tiểu Chu tiên sư, ngươi là người thông minh nhất trên đời này, tất cả mọi chuyện mấy năm nay đều là ta ra mặt, nhưng người ở sau lưng trù hoạch lại là ngươi, ta xin ngươi giúp ta, nếu lần này giết được hắn, vậy ta nên làm như thế nào, ta làm sao để giữ mạng?

Tiểu Chu tiên sư đó cười một tiếng, nói:

- Nếu ta là ngươi, sẽ lập tức rời khỏi Vân Châu, tới Yêu vực...

- Yêu vực?

Việt Hoàng nghe vậy, lập tức hơi ngẩn ra.

Nam tử đó thản nhiên cười nói:

- Mấy ngày trước Trung Châu có đại sự xảy ra, hiện giờ Tiên Minh và Yêu vực đã đánh nhau rồi, bất kể là Tiên Minh hay là Cửu Trùng Thiên, chỉ sợ đều sẽ không làm gì được ngươi đang trốn ở Yêu vực, đến lúc đó chẳng phải là mặc ngươi tự do tự tại à?

Việt Hoàng nghe vậy, trầm tư một lúc, bỗng nhiên vái hắn một cái, nói:

- Đa tạ tiểu tiên sư chỉ điểm...

Mắt thấy hắn cầm vội vàng rời đi, nam tử trên vương tọa bật cười ha ha.

Nhìn mấy phi tử trước người, hắn cười hì hì nói:

- Ta đã lừa hắn nhiều lần như vậy, hắn vì sao vẫn tin nhỉ?

Dứt lời lại cảm thán nói:

- Lòng người đúng là dễ lừa...

...

Mà lúc này, trên hoàng cung, Phương Nguyên đã xuất thủ cuồng bạo, trảm sát ba người trong tứ đại hộ pháp, một người cuối cùng, chính là tiểu quái vật dáng người thấp bé mặc yếm đó, nó lúc này đã biến sắc, trực tiếp quỳ trong không trung, thân hình bất động, chỉ không ngừng dập đầu cầu xin:

- Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi, ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta cải tà quy chính...

Phương Nguyên chậm rãi xoay người bước về phía hắn, trên áo xanh, chưa dính nửa vết máu.

- Ngươi muốn cải tà quy chính?

Vẻ mặt hắn có chút kỳ dị nhìn về phía tiểu quái vật này, cười nói:

- Vậy ngươi nghĩ xem chính đạo cần tà nhân như ngươi sao?

Khi này đã lật tay đánh ra một chưởng.

Tiểu quái vật đó giống như khúc ngỗ ngã vật xuống, một chút sinh cơ cũng không còn.

Mà Phương Nguyên thì không thèm liếc hắn lấy một cái, ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong hoàng cung.

Cái bóng của Việt Hoàng đang run rẩy không thôi, ánh mắt âm ngoan mà oán độc nhìn hắn.

Hắn dường như cố lấy dũng khí, mới bỗng nhiên quát to:

- Ngươi... Ngươi thực sự muốn giết ta sao?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Việc này còn cần ta giải thích bao nhiêu lần nữa?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom