-
Chương 966-970
Chương 966 Trong tối kiếm lợi, ngoài sáng đoạt danh (2)
Nhưng thực lực của nó sờ sờ ra đó, cho dù không ai thừa nhận, nó cũng quả thật là cường đại.
Việt Quốc Ngũ Tông, cho dù gộp lại cũng chưa chắc là đối thủ của Âm Sơn Tông.
Hơn nữa, không tới một tháng trước, trong đạo chiến cuối cùng của đại khảo lục đạo Trung Châu Vấn Đạo Sơn, yêu ma Nam Hoang Thành hóa thân thành Huyết Sứ Giả, họa loạn đạo chiến, chọc cho Tiên Minh tức giận, nghiêm tra việc này, tuy đến hiện giờ, vẫn chưa có kết quả, nhưng quan hệ của Tiên Minh và Yêu vực vẫn lập tức trở nên khẩn trương, mà tiên môn có quan hệ gần với yêu ma, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Mà lúc này, Âm Sơn Tông phản ứng cũng cực nhanh, lập tức chặt đứt tất cả qua lại với yêu ma, nhún mình tự thủ, đóng cửa không ra, cũng chính bởi vậy, lửa giận của Tiên Minh thậm chí không thể đốt tới trên người bọn họ.
Đối mặt với đại đạo thống như vậy, sao có thể giống như đối phó với Việt vương đình?
Thấy Phương Nguyên dường như ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, Lý Hồng Kiêu dường như có chút bất đắc dĩ.
Thở dài mấy tiếng, nàng ta vẫn không nhịn được lại khuyên nhủ:
- Hay là tạm thời thu lại tâm tư tìm tới Âm Sơn Tông đi, ngươi có thể đối phó Việt vương đình, Tiên Minh không ngăn cản, đó là bởi vì Việt vương đình làm việc quả thật để lại rất nhiều nhược điểm, nhưng Âm Sơn Tông lại khác, trong bọn họ có cao nhân, có thể ảnh hưởng đến quyết định nào đó của Tiên Minh, ngươi nghĩ xem, chuyện Huyết Sứ Giả lần này ầm ĩ như vậy, Âm Sơn Tông lại không bị liên lụy là bao, chẳng lẽ vẫn chưa đủ chứng tỏ một số vấn đề à?
Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngây ra:
- Trong Tiên Minh có người của Âm Sơn Tông?
Lý Hồng Kiêu nói:
- Tông chủ đời trước của Âm Sơn Tông rất có dã tâm, chiêu số hắn đi lại khác với đại bộ phận tiên môn, từ sau khi biết ân oán của ngươi và Âm Sơn Tông, ta cũng không phải chưa tra một số chuyện của Âm Sơn Tông, lúc đầu cảm thấy Âm Sơn Tông bình thường vô kỳ, lập nghiệp từ tà lộ, cấu kết yêu ma, nội tình không sâu, nhưng về sau lại phát hiện bọn họ rất có thủ đoạn, mấy năm qua, tuy Âm Sơn Tông không xuất hiện nhân tài gì, nhưng bọn họ lại một mực nỗ lực đưa đệ tử nhà mình vào trong Tiên Minh để bồi dưỡng.
- Đưa vào trong Tiên Minh?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, thực sự lắp bắp kinh hãi.
Kỳ thật hắn cũng biết Tiên Minh cứ cách một đoạn thời gian sẽ tuyển nhận một số đệ tử trẻ tuổi từ các đại tiên môn thiên hạ, thậm chí là tà môn và yêu ma để mình sử dụng, chỉ là vô cùng nghiêm khắc, người muốn vào Tiên Minh rất nhiều, nhưng người có thể tiến vào Tiên Minh lại cực ít, càng mấu chốt hơn là, có rất nhiều tiên môn không qua được đạo khảm đó, ngược lại không hy vọng đệ tử mà nhà mình vất vả bồi dưỡng lại tiến vào Tiên Minh.
Trước đây khi ở Thanh Dương Tông, tông chủ từng cố ý muốn thu Phương nguyên vào tông chủ nhất mạch, bồi dưỡng thật tốt, lúc ấy Thanh Dương Tông có người đề xuất dị nghị, cho rằng Phương Nguyên lúc ấy đã được Tiên Minh Tuần Giám Sứ coi trọng, vạn nhất vất vả bồi dưỡng rồi Phương Nguyên lại tiến vào Tiên Minh, như vậy giống như chui vào biển sâu, có thể từ nay về sau sẽ không thấy nữa, một phen tâm huyết cũng theo đó mà trôi theo dòng nước!
Bởi vậy, Phương Nguyên cũng không ngờ, Âm Sơn Tông lại đi theo con đường ngược lại.
Lý Hồng Kiêu thản nhiên nói:
- Kỳ thật các đại đạo thống đều sẽ vừa bồi dưỡng Đạo Tử chân truyền truyền thừa hương khói nhà mình, vừa đưa một số nhân tài vào Tiên Minh, chuẩn bị cả hai tay, có điều Âm Sơn Tông khác với người khác, không bồi dưỡng ra nhân tài, lại dùng hết tâm tư đưa vào trong Tiên Minh, có điều đưa tới đều là một số huyết mạch của tông chủ nhất mạch mà thôi, phía trước phía sau đưa tới không ít, nhưng cũng đều như đá chìm đáy biển, không hề có động tĩnh, có điều nghe nói bắt đầu từ mấy năm trước, cũng có một người đứng vững được trong Tiên Minh...
- Là ai?
Phương Nguyên nhíu mày, có chút quan tâm.
- Không rõ...
Lý Hồng Kiêu lắc đầu nói:
- Cho dù là Cửu Trùng Thiên chúng ta cũng không thể dễ dàng dò la được một số bí mật trong Tiên Minh.
Phương Nguyên gật đầu, tỏ vẻ lý giải đối với điều này.
Lý Hồng Kiêu nói:
- Có điều, theo ta được biết địa vị của người này trong Tiên Minh không thấp, nếu tuyên dương ra, danh đầu đệ nhất đại tiên môn Vân Châu của Âm Sơn Tông đã sớm được tọa thực, nhưng không chỉ là người đó không có danh khí, Âm Sơn Tông cũng luôn giữ bí mật về người này, thà để người khác cười họ không có người nối nghiệp, đây có lẽ cũng tính là đặc điểm nhất quán của những người được Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, xử sự nhún nhường, không hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ muốn âm thầm thủ lợi!
Phương Nguyên gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ nhíu mày suy tư.
Lý Hồng Kiêu thấy bộ dạng này của hắn liền thở dài:
- Nói thật, Việt Hoàng vốn chỉ lá chắn Âm Sơn Tông đẩy ra, khi ngươi chưa trở về, Việt Hoàng là quân cờ để đối phó ngũ đại tiên môn, ngươi lần này đến, kỳ thật cho dù ngươi không ra tay, Âm Sơn Tông cũng sẽ tiêu diệt Việt Hoàng, dù sao Việt Hoàng chết rồi, chuyện trong giới tu hành Việt Quốc sẽ không liên quan gì tới Âm Sơn Tông nữa, bọn họ có thể chối bỏ sạch sẽ, lúc này, nếu ngươi tìm tới cửa, e là không lên tiếng phê phán được, ngược lại còn bị chế giễu.
Nghe Lý Hồng Kiêu nói vậy, Phương Nguyên cũng không nhịn được mà gật đầu.
Lý Hồng Kiêu lúc này mới mỉm cười, nói:
- Vậy ngươi hiện tại chuẩn bị làm thế nào?
Phương Nguyên bỗng nhiên cười cười, nói:
- Không phải nói trực tiếp tìm tới cửa à?
- Trời ạ, sa trước kia ta không phát hiện ngươi cố chấp như vậy?
Chương 967 Nợ thì phải trả (1)
Lý Hồng Kiêu tức tới bật cười:
- Chuyện của giới tu hành Việt Quốc, ngươi không đổ lên đầu họ được đâu!
Phương Nguyên nhìn ra Lý Hồng Kiêu đã có chút tức giận, cũng cười cười, nói:
- Lần này không phải vì giới tu hành Việt Quốc!
Lý Hồng Kiêu kinh ngạc nói
- Vậy thì vì gì?
Phương Nguyên nói:
- Vì bản thân ta, đây là thù riêng giữa ta và Âm Sơn Tông!
Lý Hồng Kiêu bất đắc dĩ quay đầu đi:
- Có gì khác nhau à?
- Có chứ!
Phương Nguyên nói:
- Giống như đệ tử Âm Sơn Tông mà ngươi nói, có lẽ hắn là chú ý tới ẩn hình biệt tích, âm thầm thủ lợi, nhưng ta lại theo đuổi đường đường chính chính, ngoài sáng đoạt danh. Cũng nhờ ngươi vừa nói, mới khiến ta nghĩ ra phương pháp!
Lý Hồng Kiêu kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn làm như thế nào?
Phương Nguyên cười nói:
- Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi!
Lý Hồng Kiêu còn muốn hỏi, nhưng Phương Nguyên cũng đã bỏ đi, khiến nàng ta tức tới giậm chân bình bịch.
- Điện hạ, việc gì phải sốt ruột như vậy, Phương Nguyên tiểu tiên sinh đã nói như vậy, tất nhiên có chủ ý của hắn!
Thôi công công không biết từ khi nào đi tới bên cạnh Lý Hồng Kiêu, cười dài khuyên nhủ.
Lý Hồng Kiêu thở phì phì nói:
- Vậy hắn không nói cho ta biết là cố ý cười ta ngu à?
Thôi công công cười nói:
- Phương Nguyên tiểu tiên sinh khác với công chúa, hắn là từ tầng dưới lên, nhìn chuyện tất nhiên cũng khác với ngài, cho nên thứ hắn có thể nghĩ đến, ngài lại không nghĩ đến, đây không phải bởi vì ngài dốt, mà là kinh lịch khác nhau mà thôi!
Lý Hồng Kiêu vậy , chỉ có thể nổi giận nói:
- Vậy ta muốn nhìn xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?
Bên Việt vương đình hiện giờ chính là rối như tơ vò, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể xử lý xong, Phương Nguyên không ở thêm, nói chuyện xong với Lý Hồng Kiêu liền trực tiếp trở về tiên môn, trên đường đi gặp không ít người từ ngũ đại tiên môn tới, từ xa nghe nói tin tức Việt Hoàng bị bắn chết, tất nhiên lại là một mảng hân hoan, Việt Hoàng bị diệt, chính là lại khích lệ sĩ khí của ngũ đại tiên môn.
Mắt thấy chuyện Việt vương đình đã xong, bọn họ cũng không vội đi tới, dứt khoát vây quanh Phương Nguyên quay về Thanh Dương Tông.
- Ha ha, Phương tiểu hữu một tên tru Việt Hoàng, thần thông quảng đại, đã định trước là danh dương thiên hạ...
- Trung Châu Đạo Chiến, cách giờ mới có một tháng, thần thông của Phương tiểu hữu lại tinh tiến rồi.
- Một tên đó kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, thần uy khó lường, chẳng lẽ chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn danh chấn thiên hạ của Phương tiểu hữu à?
- Tiếc thay, lão phu chỉ chậm một bước, liền không được thấy một tên kinh diễm này.
- Ha ha, không trách Lữ lão, chỉ trách Việt Hoàng đó không chịu nổi một kích...
- ...
Phương Nguyên được mọi người vây quanh chạy về Thanh Dương Tông, lại lập tức được sứ giả của các đạo thống trong tiên môn nghênh đón, nhất thời tiếng bàn tán không dứt bên tai, những sứ giả này đều là hạng người có địa vị cực cao trong các đại đạo thống, nắm giữ trọng quyền, vi cũng kinh người, nhưng lúc này, ai nấy đều hạ thấp tư thái, đủ loại lời ca ngợi được trút ra.
Ngay cả hơn hai mươi người đi theo Phương Nguyên tới Việt vương đình, lúc này cũng thành nhân vật anh hùng được các đệ tử Thanh Dương Tông và các vị gia chủ chấp sự của gia tộc tu chân vây quanh, vừa về liền đều quấn lấy hỏi thăm quá trình cụ thể của trận chiến này.
Trước đó, còn có rất nhiều Thanh Dương đệ tử cho rằng trận chiến này sẽ rất hung hiểm, nào ngờ lại kết thúc nhanh như vậy?
Trong lòng thật sự là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, quả thực có chút không lý giải được thực lực hiện giờ của Phương Nguyên.
Chỉ là đối với tiếng hoan hô như nước trên dưới tiên môn, trên mặt Phương Nguyên lại không có nhiều vẻ hưng phấn, sau khi chào hỏi người tới chúc mừng, liền cáo tội với mọi người, sau đó cùng đám người Thanh Dương tông chủ, Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão tới Thanh Dương chủ điện.
Ước chừng sau nửa canh giờ, cũng không biết bọn họ thương nghị gì.
Khi cửa điện mở ra, có thể thấy được sắc mặt đám người Thanh Dương tông chủ có chút trầm trọng phức tạp, vẻ mặt Phương Nguyên thì vẫn bình tĩnh.
- Mời sứ giả các phương tới đây!
Tiểu Kiều sư muội đứng ở ngoài điện, khi Phương Nguyên vừa về núi, tông chủ biết Phương Nguyên rời khỏi đã lâu, không quen với tình hình gần đây của tiên môn, sai tiểu Kiều sư muội giúp hắn xử lý công việc, tiểu Kiều sư muội cũng vô cùng tận thức tận trách, một tấc cũng không rời.
Nghe thấy Phương Nguyên phân phó, tiểu Kiều sư muội hơi ngẩn ra, không biết lúc này mời sứ giả các phương tới làm gì.
Nhưng nàng ta rất nhu thuận, cũng không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy đi tới ngoài điện.
Vào lúc đại điển tấn thăng của Phương Nguyên, không biết có bao nhiêu tiên môn tới xem lễ.
Rồi sau mấy ngày, đã có một bộ phận sứ giả tiên môn cáo biệt về núi, nhưng vẫn có một số ở lại.
Hơn nữa ở lại không ngờ phần lớn là một số sứ giả tiên môn nội tình thâm hậu.
Càng thần kỳ hơn là, trong mấy ngày sau đại điển, vẫn có thêm sứ giả tiên môn lục tục kéo tới, trên danh nghĩa đều là bái phỏng lục đạo khôi thủ, chúc mừng hắn tấn thăng Thanh Dương trưởng lão, đối với các đệ tử Thanh Dương Tông mà nói, tất nhiên càng cảm thấy hưng phấn hơn, lúc này người đến bái phỏng tiên môn càng nhiều, càng chửng tỏ danh hào lục đạo khôi thủ này đáng giá, đối với bọn họ mà nói cũng càng có lợi.
Có điều dưới sự náo nhiệt ngoài mặt, tông chủ và mấy vị trưởng lão của Thanh Dương Tông đã sớm cảm thấy có chút không thích hợp.
Bọn họ lúc đầu chỉ cho rằng những đạo thống và thế gia tiên môn này chính là tới vì danh đầu, tiềm lực của Phương Nguyên cùng với lời mời của Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa mà đến.
Chương 968 Nợ thì phải trả (2)
Nhưng tới về sau, lại dần dần cảm thấy, nhân tố của hai người này tất nhiên là có, nhưng e là cũng không thể thỉnh động được nhiều đại nhân vật như vậy, chỉ sợ sứ giả của những đạo thống này chắc còn mang theo một số mục đích riêng.
Cho tới khi Phương Nguyên và bọn họ nói chuyện một lần, cuối cùng cũng minh bạch vấn đề.
- Phương Nguyên tiểu hữu triệu kiến, không biết có gì phân phó...
- Ha ha, lão phu đã tới mấy ngày, cuối cùng cũng được thấy hình dáng của lục đạo khôi thủ.
- Phương Nguyên tiểu hữu dũng mãnh đoạt lục đạo khôi thủ, thật đáng mừng, thiếu niên anh hùng, gia chủ Ngô gia ta đặc biệt bảo ta tới tặng lễ.
Rất nhanh, chư vị sứ giả tiên môn đều tới Truyền Công Điện ở Phi Vân Sơn.
Đến lúc này, mới có thể nhìn thấy diện mạo chân thực của các sứ giả đại đạo thống, đại tiên môn này.
Có tư cách vào điện gặp mặt Phương Nguyên, có khoảng mấy chục người, mà bởi vì trong điện không đủ chỗ, bởi vậy sứ giả các phương ở dưới núi chờ đợi tin tức cũng có mấy trăm người.
Mà người vào trong Truyền Công Điện, tu vi cơ hồ đều ở Kim Đan hậu kỳ, còn có có một số người khí tức đáng sợ, dường như sắp chạm tới cánh cửa Nguyên Anh, chẳng trách Thanh Dương tông chủ và chư vị trưởng lão, càng tiếp đãi càng cảm thấy trong lòng không chắc, không nói thế lực sau lưng những người này, chỉ là thực lực của bản thân bọn họ đã đủ để diệt Thanh Dương Tông mấy chục lần rồi.
- Phương mỗ là vãn bối, làm phiền đại giá của chư vị tiền bối, thật sự hổ thẹn không dám nhận...
Phương Nguyên thấy người đã tới đủ, liền cung kính thi lễ với mọi người, sau đó nói:
- Hôm nay mời chư vị tiền bối tới, thật sự là bởi vì vãn bối có một việc muốn tuyên bố với người trong thiên hạ, muốn mời chư vị tiền bối làm chứng, giúp ta biểu thị công khai!
- Ồ?
Sứ giả của các đại tiên môn nghe vậy, đều hơi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau.
Rất nhanh, liền có người cười nói:
- Phương trưởng lão cứ nói đừng ngại, nếu là chính sự, chúng ta tất nhiên nghĩa bất dung từ!
Sau đó, liền nổi lên những tiếng phụ họa, những sứ giả này bất kể đến từ phương nào, đều lộ ra vẻ vô cùng khách khí.
- Kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ là vãn bối đưa ra một lời hứa trước ở đây thôi.
Phương Nguyên cầm lấy quyển trục trong tay, nói:
- Bên trong quyển trục này ghi lại thần pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mà năm đó ta tới Ô Trì Quốc cầu pháp, bái phỏng Thái Hoa Chân Nhân có được, vãn bối lúc trước ở Thiên Lai Thành Thông Thiên khi giao thủ với Kim gia từng hứa, ta khinh thường ý niệm bảo thủ giữ vật quý của Kim gia, thế gian nếu có người thành tâm hướng tới ta mà cầu pháp, ta sẽ truyền thụ!
Nghe thấy mấy chữ Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, các tu sĩ đều cả kinh, đồng loạt nhìn về phía quyển trục trong tay Phương Nguyên.
Không biết bao nhiêu người, lúc này ánh mắt đều trở nên có chút lấp lánh.
Trầm mặc hồi lâu, có người không nhịn được hỏi:
- Vậy lời nói lúc trước của Phương tiểu hữu, hiện giờ... còn được tính không?
- Đương nhiên có tính!
Nghênh đón vô số ánh mắt vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, Phương Nguyên bình tĩnh trả lời, sau đó ánh mắt lộ ra có chút lạnh lùng:
- Pháp này Phương mỗ vốn là định để lại trong Thanh Dương đại điện cho mọi người cùng xem, chỉ có điều trước khi vãn bối truyền pháp, còn có yêu cầu...
Vừa nghe hai chữ "Yêu cầu", những tiếng động ầm ĩ lập tức lắng xuống, không khí có chút ngưng trọng.
Có người không nhịn được nói:
- Phương Nguyên trưởng lão, ngươi chịu truyền, chính là đáng quý, tiên môn chúng ta há lại là người không biết lễ số như vậy, quy củ pháp không tùy tiện truyền là tổ tiên lưu lại, chúng ta kế thừa di trạch của tiên tổ, tự nhiên phải giữ quy củ của tiên tổ, Trung Châu Nam Cung nhất tộc ta nguyện dâng ra mười đạo huyền pháp cao cấp, ba vạn lượng linh tinh, mười kiện pháp bảo, để đổi lấy một đạo lôi pháp trên tay ngươi.
- Ồ..
Trong đại điện truyền công này, bao gồm cả đám người trưởng lão, không nhịn được đều động dung.
Nhưng thế vẫn chưa kết thúc, lại có một người lên tiếng:
- Không sai, thần pháp có giá trị của thần pháp, không ai nghĩ tới có thể tay không lấy đi, Phương Nguyên tiểu hữu, Lôi Châu U Nhạn Môn ta nguyện lấy ba trăm viên bảo đan, một gốc thần dược đổi lôi pháp của ngươi!
- U Châu Thất Giới Đạo ta nguyện lấy một quyển kiếm kinh thượng cổ, đổi Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn...
- ...
Trong nhất thời, sứ giả của các đạo thống trong đại điện không ngờ ngươi lên tiếng ta làm theo, ai nấy vội vàng nói ra điều kiện của mình, nhìn những cái giá mê người mà bọn họ tranh nhau đưa ra, ngay cả mày cũng cũng không nhăn lấy một cái, chắc là có rất nhiều người trước khi tới đều đã có được bí lệnh của tiên môn, làm tốt chuẩn bị mua đạo thần pháp này.
- Đa tạ chư vị tiền bối...
Phương Nguyên nghe thấy nhiều điều kiện như vậy, không nhịn được có chút động lòng, đồng thời cũng không nhịn được mà mỉm cười hiền lành với sứ giả Trung Châu Nam Cung tộc muốn dùng mười đạo huyền pháp thượng giai để đổi lôi pháp này, ấn tượng đối với hắn tốt tới kỳ lạ.
Sau đó hắn mới lắc đầu, nói:
- Nhưng đã nói truyền pháp sẽ không nhận một xu.
Các tu sĩ chung quanh nghe vậy, lập tức ai nấy sắc mặt kinh nghi bất định.
Bọn họ vốn là vì Phương Nguyên từng nói muốn truyền pháp mới tới, mà truyền pháp này nào mà thực sự đơn giản như vậy, nói là thành tâm cầu pháp thì truyền, nhưng đây nhất định là hư ngôn, bởi vậy ai nấy đều chuẩn bị sẵn lễ vật, căn bản không cầu Phương Nguyên sẽ truyền pháp miễn phí như lúc trước nói, chỉ cần mình có thể đổi được, nhưng nào ngờ, hắn lại thật sự không nhận một xu?
Mà đám Tần trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão của Thanh Dương Tông nghe thấy những lời này, biểu cảm lập tức có chút phức tạp.
Chương 969 Một tay che trời
Trong lòng, khó tránh khỏi dâng lên một loại đau xót.
Đây dù sao cũng là một đạo thần pháp, nếu lưu lại trong Thanh Dương Tông, vậy sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích?
Cho dù bán ra bên ngoài, cũng sẽ bán được bao nhiêu chân kim bạch ngân.
Ai ngờ, tên bại gia tử Phương Nguyên này cứ như vậy đáp ứng muốn tặng miễn phí?
Lúc này, cũng là Thanh Dương tông chủ cùng với Vân trưởng lão, tuy cũng cười khổ, nhưng thần sắc vẫn coi là bình tĩnh.
Nhất là, sâu trong thần sắc bình tĩnh đó dường như còn mang theo vẻ thổn thức.
Thanh Dương tông chủ thấp giọng cười khổ, nói với Vân trưởng lão,
- Có nhớ tới một người không?
- Có!
Vân trưởng lão thấp giọng nói:
- Chưa bao giờ coi bí pháp là bí pháp, rất nhiều năm trước cũng có một người...
Thanh Dương tông chủ nói:
- Nhưng hai người này vẫn có chút khác nhau..
...
- Phương Nguyên tiểu tiên sư, vậy ý của ngươi là..
Trong những tiếng xôn xao, vẫn là trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia thấp giọng nói một câu, người xung quanh nghe vậy đều im lặng.
- Ý tứ của Phương mỗ rất đơn giản...
Nghênh đón vô số ánh mắt vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, Phương Nguyên bình tĩnh trả lời, sau đó ánh mắt lộ ra có chút lạnh lùng:
- Pháp này Phương mỗ vốn là định để lại trong Thanh Dương đại điện cho mọi người cùng xem, nhưng vãn bối nguyện truyền pháp cho thế nhân, nhưng thế nhân...
- ... Có nguyện theo ta cùng trảm yêu trừ ma không?
Lời ấy vừa được hỏi, các tu sĩ chung quanh lập tức ngẩn ngơ, không khí lộ ra có chút áp lực.
- Phương Nguyên tiểu tiên sư, vậy ý của ngươi là...
Lúc này, vẫn là đại trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia trầm giọng mở miệng hỏi một câu.
Chung quanh liền trở nên im lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
- Thần pháp tất nhiên là sẽ truyền, hơn nữa sẽ không nhận một xu, nhưng lúc truyền pháp, Phương mỗ cũng phải xem phẩm tính thế nào, hiện giờ chư vị đường xa mà đến, ý ở cầu pháp, Phương mỗ cũng không giả bộ hồ đồ, thần pháp chính ở chỗ này, nhưng truyền cũng chỉ truyền cho người có lý niệm tương hợp với Phương mỗ!
Phương Nguyên chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói:
- Vân Châu Âm Sơn Tông, một tay che trời, họa loạn Vân Châu, sáu năm trước, Phương mỗ vẫn chỉ là một Thanh Dương tiểu đồ, thấy có yêu ma làm loạn ở Thái Nhạc Thành, cùng các đồng môn cầm kiếm giết chết, yêu ma không lên tiếng, Âm Sơn Tông lại sai chân truyền điều tra dò hỏi, cuối cùng tìm tới cửa, bức tiên môn bắt ta, may có sư môn che chở, Âm Sơn Tông lại âm thầm sai Cửu U Cung, ven đường đuổi giết, vô số đồng môn tử thương, mới xem như bảo vệ được cái mạng nhỏ này của Phương mỗ.
Nói đến đây, hai mắt Phương Nguyên đã trở nên lạnh lùng, nói:
- Hiện giờ Phương mỗ cuối cùng cũng trở về, không nghĩ gì khác, chỉ muốn đến sơn môn Âm Sơn Tông hỏi một chút, lúc trước Phương mỗ giữa đường gặp yêu ma, cầm kiếm giết hắn, chẳng lẽ là sai à?
Những lời này khiến mọi người kinh hãi, Thanh Dương Tông trên dưới đều biến sắc.
Mà các trưởng lão và sứ giả chung quanh nghe vậy, đều hơi nghiêm lại, lòng đầy căm phẫn.
- Ầm!
Đại trưởng lão Trung Châu Nam Cung gia vỗ mạnh một chưởng, quát:
- Đã sớm nghe nói Âm Sơn Tông có qua lại với yêu ma, lại không biết đã sa vào làm chó săn cho yêu ma, nghe thấy chuyện bất bình này, lão phu không thể nhịn được, Phương tiểu hữu, lão phu cùng đi với ngươi!
- Không sai, thị phi trắng đen, sao có thể đảo lộn, tới Âm Sơn Tông để hỏi cho rõ ràng!
- Yêu nô như vậy, cũng xứng làm người?
Có hắn đi đầu, các đại tiên môn khác cũng đều lửa giận ngút trời, hét lớn.
Nhất thời trong cả điện, sát khí nghi ngút.
Mà lúc này, Phương Nguyên không hề dong dài, trực tiếp đi ra ngoài điện, trong mắt đầy sát khí.
Trong lòng, một cỗ khí bực bội đâm trái gái phải, thốt lên:
- Âm Sơn Tông các ngươi quả thật là bản lĩnh thông thiên, kết giao với yêu ma sâu như vậy, thông đồng làm việc sấu, sau việc Trung Châu xuất hiện Huyết Sứ Giả, lại vẫn có thể dọn sạch đầu đuôi, khiến cho lửa giận của Tiên Minh không trút được xuống đầu, việc Việt Quốc lại nhẹ nhàng đẩy ra một lá chắn liền chối bỏ sạch sẽ.
- Chỉ có điều, các ngươi có thể né được Tiên Minh, né được chuyện Việt Quốc ngũ đại tiên môn, nhưng hiện giờ, con kiến sáu năm trước suýt nữa bị các ngươi một cước giẫm chết mang theo một bụng thù riêng đốt tới, chuyện này, các ngươi còn tránh được không?
- Đã nợ thì luôn phải trả!
Một kiếm ra khỏi Thanh Dương Tông, sát khí bức Âm Sơn...
Phương Nguyên bảo Quan Ngạo lái pháp chu, bay lên trời cao, trực tiếp ầm ầm phá tan tầng mây, tới thẳng Âm Sơn Tông.
Sau lưng hắn là pháp chu do các đại tiên môn điều khiển, vội vàng đuổi theo, đó quả thực là có tới mấy trăm chiếc pháp chu, đều là bảo vật của các đại đạo thống, phẩm chất không thấp, tiên uy cuồn cuộn, cứ như vậy cùng bay lên không, giống như mây đen áp đỉnh, đông nghìn nghịt một mảng, che phủ cả nửa bầu trời.
Lúc này, còn có rất nhiều đệ tử Thanh Dương Tông và trưởng lão chấp sự tứ đại tiên môn vẫn chưa rõ tình hình.
Chỉ là bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một màn như vậy, lập tức cả kinh không nói ra lời.
- Trời ạ, đây là muốn làm gì thế?
- Chẳng lẽ thực sự bá đạo như vậy, trực tiếp tới Âm Sơn Tông...
- ...
Lúc trước khi rất nhiều tiên môn tới Thanh Dương bái phỏng, phô trương cỡ nào, hiện giờ sát khí cũng đậm bấy nhiêu.
- Sứ giả của các đại tiên môn không ngờ thật sự cam tâm để hắn sử dụng à?
Mà ở hậu sơn Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu đang nhàn tọa trong lương đình thấy một màn này, cũng có chút trố mắt đứng nhìn.
Thôi công công ở bên cạnh bật cười:
- Dù sao vị Phương Nguyên tiểu tiên sinh này chính là lấy ra một đạo thần pháp...
Chương 970 Khuấy phong vân, phát động đại thế (1)
Lý Hồng Kiêu nhíu mày:
- Một đạo thần pháp, đáng để bọn họ làm tới mức này sao?
Thôi công công cười nói:
- Tiểu chủ tử khác với bọn họ, tất nhiên không lý giải được suy nghĩ của những đạo thống này, Cửu Trùng Thiên chúng ta chưa từng có ai phải lo lắng về truyền thừa công pháp, nhưng những đạo thống này lại khác, thần pháp chính là mệnh căn của bọn họ, không sợ hậu thế không xuất hiện nhân tài, cũng không sợ không kiếm được tài nguyên, sợ nhất chính là có nhân tài lại không biết bồi dưỡng như thế nào...
Dứt lời lại thở dài một tiếng:
- Ngài chưa thấy một đạo thần pháp thích hợp được truyền thừa ở những thế gia hạ cấp của Trung Châu là được tranh cướp thế nào đâu, nhớ tới Trung Châu Vạn Linh Thôi gia đó cũng chút danh tiếng, nhưng lúc trước gia chủ Thôi gia vì đổi lấy một đạo thần pháp thích hợp cho tôn nhi của họ, một hơi đưa ra một nửa gia nghiệp, cho dù là như vậy, Thôi gia vẫn cảm thấy là buôn bán có lời!
- Huống chi, Phương Nguyên tiểu tiên sinh chắc cũng đã sớm nhìn ra ý đồ đến của những đạo thống này, hắn ở Việt vương đình một tên bắn chết Việt Hoàng, chỉ sợ cũng có ý muốn triển lộ uy lực thần thông, hiện giờ những đạo thống này phát hiện uy lực của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn còn ở trên suy đoán của bọn họ, trong lòng càng ngứa ngáy, mắt thấy có khả năng không tốn một xu mà có được thần thông này, vậy có chuyện gì mà không làm được?
Chậm rãi nói xong, đáy mắt Thôi công công cũng lộ ra vẻ tán thưởng.
- Ta quả thật không ngờ một đạo thần pháp lại có thể khiến người ta điên cuồng như vậy...
Lý Hồng Kiêu nhíu mày, nói:
- Đây không phải là cho một số đệ tử không nên thân tu hành à, lúc trước ả hồ ly trong cung hiến ngôn cho phụ hoàng ta, không cho ta tu hành tiên pháp, trước tiên bắt đầu từ thần pháp, ta đến bây giờ vẫn nhớ kỹ hận này!
Thôi công công nghe Lý Hồng Kiêu thuận miệng nói ra những bí mật này, chỉ ở bên cạnh cười cười, không đáp lời.
Lý Hồng Kiêu nhìn từng chiếc pháp chu bay lên không, giống như đại quân ùa về phía tây, lại trầm ngâm một hồi, nói:
- Có điều với phương pháp này của hắn, chỉ sợ những tiên môn này chưa chắc đã thực sự tận tâm tận lực giúp hắn đối phó Âm Sơn Tông!
Thôi công công lúc này mới nói:
- Điện hạ nói không sai, những tiên môn này cũng không phải ngốc, bảo bọn họ đánh trống reo hò trợ uy thì được, nhưng bảo bọn họ thực sự xuất lực đối phó Âm Sơn Tông, vậy là không thực tế, có điều vị Phương Nguyên tiểu tiên sinh này e là cũng không phải thực sự muốn các đại tiên môn giúp hắn xuất lực, hiện giờ hắn đã khuấy đảo phong vân, phát động đại thế, mục đích cũng đạt được rồi.
Lý Hồng Kiêu nghe vậy, trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên bật cười, nói:
- Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt!
Thôi công công hơi ngây ra, cười nói:
- Tiểu công chúa, ngài đừng quá xung động, Cửu Trùng Thiên chúng ta cũng có quy củ của Cửu Trùng Thiên, ngài lần này ra ngoài, con kiến như Việt vương đình, bóp chết thì bóp, nhưng đạo thống như Âm Sơn Tông, ít giao tiếp với bọn họ thì tốt hơn, bằng không tương lai bị người hữu tâm nghe thấy, truyền về tai Tiên Hoàng, vậy ít nhiều cũng phiền...
- Được rồi, được rồi, đừng dong dài nữa!
Mặt Lý Hồng Kiêu ửng đỏ, lộ ra có chút hưng phấn, nói:
- Ta chỉ là đi theo chơi chút thôi, họ tách gì được ta.
Vừa nói vừa ném ra lệnh bài màu đen.
Không bao lâu sau, trong cảnh nội Thanh Dương Tông, mấy trăm thần vệ giáp đen của Cửu Trùng Thiên đều bay lên trời, hướng thẳng về phía tây.
...
- Mau mau mau, ngũ đại tiên môn chúng ta cũng phải đuổi theo.
Mà ở cảnh nội Thanh Dương Tông, trưởng lão, tông chủ của các đại tiên môn thấy một màn này, lập tức cảm thấy trong lòng kích động, sau đó đều lái pháp chu, một đường đi theo, ý thì tất nhiên cũng muốn bảo hộ Phương Nguyên, chỉ có điều, đến lúc này, thế cục đã không phải là ngũ đại tiên môn có thể nắm giữ, trong một mảng pháp chu đó, ngũ đại tiên môn không chen được tới trước mặt Phương Nguyên.
- Tiểu nhi này rốt cuộc muốn làm gì?
Trơ mắt nhìn Phương Nguyên diệt Việt vương đình, trong lòng Tiên Minh Tuần Giám Sứ vốn đã nghẹn một cục tức, cực kỳ bất mãn, lại không ngờ rằng chưa xong phong ba này lại tới phong ba khác, Phương Nguyên không ngờ lại muốn làm ra trận trượng lớn như vậy, bức thẳng tới Âm Sơn Tông.
Hắn lập tức vừa sợ vừa giận, vừa muốn đuổi theo ngăn cản.
- Tuần Giám Sứ đại nhân, việc gì phải nôn nóng như vậy, đến nói chuyện với tiểu công chúa nhà ta đã?
Nhưng thân hình của Thôi công công lại nhẹ nhàng xuất hiện, cản đường hắn, không thể không cố nhịn mà tới bái kiến Lý Hồng Kiêu.
...
...
- Trời ạ, sao lại có nhiều người như vậy bay về hướng tây, Tiên Minh sắp khai chiến với Yêu vực à?
Mà theo một mảng pháp chu đông nghìn nghịt tiến về hướng tây, vượt phủ quá cảnh, cũng lập tức kinh động tới vô số tiên môn lớn nhỏ ở ven đường, vừa thấy một màn khiến người ta hết hồn này, đều cảm thấy lạnh toát, vội vàng hỏi nhau.
- Các ngươi vẫn chưa biết à?
- Thanh Dương đệ tử muốn đi tìm Âm Sơn Tông tính sổ, ai chịu hỗ trợ sẽ tặng một đạo thần pháp.
- Mẹ nó, ngươi bị ngu à, thần pháp cũng có thể tặng sao?
- Chính xác trăm phần trăm, ngươi không thấy nhiều đạo thống Trung Châu như vậy đều xuất động à?
Đủ loại lời đồn vang lên, các đại tiên môn ven đường cũng lập tức trở nên rối ren, vội vàng dẫn theo đệ tử nhà mình, có pháp chu thì cưỡi pháp chu, người ngay cả pháp chu cũng không có một chiếc thì trực tiếp ngự kiếm đằng vân, vội vàng chạy theo.
- Chuyện tốt như vậy há có thể thiếu chúng ta?
- Mau, mau, mau, thà rằng cứ tin là có, còn hơn tin là không?
Nhưng thực lực của nó sờ sờ ra đó, cho dù không ai thừa nhận, nó cũng quả thật là cường đại.
Việt Quốc Ngũ Tông, cho dù gộp lại cũng chưa chắc là đối thủ của Âm Sơn Tông.
Hơn nữa, không tới một tháng trước, trong đạo chiến cuối cùng của đại khảo lục đạo Trung Châu Vấn Đạo Sơn, yêu ma Nam Hoang Thành hóa thân thành Huyết Sứ Giả, họa loạn đạo chiến, chọc cho Tiên Minh tức giận, nghiêm tra việc này, tuy đến hiện giờ, vẫn chưa có kết quả, nhưng quan hệ của Tiên Minh và Yêu vực vẫn lập tức trở nên khẩn trương, mà tiên môn có quan hệ gần với yêu ma, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Mà lúc này, Âm Sơn Tông phản ứng cũng cực nhanh, lập tức chặt đứt tất cả qua lại với yêu ma, nhún mình tự thủ, đóng cửa không ra, cũng chính bởi vậy, lửa giận của Tiên Minh thậm chí không thể đốt tới trên người bọn họ.
Đối mặt với đại đạo thống như vậy, sao có thể giống như đối phó với Việt vương đình?
Thấy Phương Nguyên dường như ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, Lý Hồng Kiêu dường như có chút bất đắc dĩ.
Thở dài mấy tiếng, nàng ta vẫn không nhịn được lại khuyên nhủ:
- Hay là tạm thời thu lại tâm tư tìm tới Âm Sơn Tông đi, ngươi có thể đối phó Việt vương đình, Tiên Minh không ngăn cản, đó là bởi vì Việt vương đình làm việc quả thật để lại rất nhiều nhược điểm, nhưng Âm Sơn Tông lại khác, trong bọn họ có cao nhân, có thể ảnh hưởng đến quyết định nào đó của Tiên Minh, ngươi nghĩ xem, chuyện Huyết Sứ Giả lần này ầm ĩ như vậy, Âm Sơn Tông lại không bị liên lụy là bao, chẳng lẽ vẫn chưa đủ chứng tỏ một số vấn đề à?
Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngây ra:
- Trong Tiên Minh có người của Âm Sơn Tông?
Lý Hồng Kiêu nói:
- Tông chủ đời trước của Âm Sơn Tông rất có dã tâm, chiêu số hắn đi lại khác với đại bộ phận tiên môn, từ sau khi biết ân oán của ngươi và Âm Sơn Tông, ta cũng không phải chưa tra một số chuyện của Âm Sơn Tông, lúc đầu cảm thấy Âm Sơn Tông bình thường vô kỳ, lập nghiệp từ tà lộ, cấu kết yêu ma, nội tình không sâu, nhưng về sau lại phát hiện bọn họ rất có thủ đoạn, mấy năm qua, tuy Âm Sơn Tông không xuất hiện nhân tài gì, nhưng bọn họ lại một mực nỗ lực đưa đệ tử nhà mình vào trong Tiên Minh để bồi dưỡng.
- Đưa vào trong Tiên Minh?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, thực sự lắp bắp kinh hãi.
Kỳ thật hắn cũng biết Tiên Minh cứ cách một đoạn thời gian sẽ tuyển nhận một số đệ tử trẻ tuổi từ các đại tiên môn thiên hạ, thậm chí là tà môn và yêu ma để mình sử dụng, chỉ là vô cùng nghiêm khắc, người muốn vào Tiên Minh rất nhiều, nhưng người có thể tiến vào Tiên Minh lại cực ít, càng mấu chốt hơn là, có rất nhiều tiên môn không qua được đạo khảm đó, ngược lại không hy vọng đệ tử mà nhà mình vất vả bồi dưỡng lại tiến vào Tiên Minh.
Trước đây khi ở Thanh Dương Tông, tông chủ từng cố ý muốn thu Phương nguyên vào tông chủ nhất mạch, bồi dưỡng thật tốt, lúc ấy Thanh Dương Tông có người đề xuất dị nghị, cho rằng Phương Nguyên lúc ấy đã được Tiên Minh Tuần Giám Sứ coi trọng, vạn nhất vất vả bồi dưỡng rồi Phương Nguyên lại tiến vào Tiên Minh, như vậy giống như chui vào biển sâu, có thể từ nay về sau sẽ không thấy nữa, một phen tâm huyết cũng theo đó mà trôi theo dòng nước!
Bởi vậy, Phương Nguyên cũng không ngờ, Âm Sơn Tông lại đi theo con đường ngược lại.
Lý Hồng Kiêu thản nhiên nói:
- Kỳ thật các đại đạo thống đều sẽ vừa bồi dưỡng Đạo Tử chân truyền truyền thừa hương khói nhà mình, vừa đưa một số nhân tài vào Tiên Minh, chuẩn bị cả hai tay, có điều Âm Sơn Tông khác với người khác, không bồi dưỡng ra nhân tài, lại dùng hết tâm tư đưa vào trong Tiên Minh, có điều đưa tới đều là một số huyết mạch của tông chủ nhất mạch mà thôi, phía trước phía sau đưa tới không ít, nhưng cũng đều như đá chìm đáy biển, không hề có động tĩnh, có điều nghe nói bắt đầu từ mấy năm trước, cũng có một người đứng vững được trong Tiên Minh...
- Là ai?
Phương Nguyên nhíu mày, có chút quan tâm.
- Không rõ...
Lý Hồng Kiêu lắc đầu nói:
- Cho dù là Cửu Trùng Thiên chúng ta cũng không thể dễ dàng dò la được một số bí mật trong Tiên Minh.
Phương Nguyên gật đầu, tỏ vẻ lý giải đối với điều này.
Lý Hồng Kiêu nói:
- Có điều, theo ta được biết địa vị của người này trong Tiên Minh không thấp, nếu tuyên dương ra, danh đầu đệ nhất đại tiên môn Vân Châu của Âm Sơn Tông đã sớm được tọa thực, nhưng không chỉ là người đó không có danh khí, Âm Sơn Tông cũng luôn giữ bí mật về người này, thà để người khác cười họ không có người nối nghiệp, đây có lẽ cũng tính là đặc điểm nhất quán của những người được Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, xử sự nhún nhường, không hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ muốn âm thầm thủ lợi!
Phương Nguyên gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ nhíu mày suy tư.
Lý Hồng Kiêu thấy bộ dạng này của hắn liền thở dài:
- Nói thật, Việt Hoàng vốn chỉ lá chắn Âm Sơn Tông đẩy ra, khi ngươi chưa trở về, Việt Hoàng là quân cờ để đối phó ngũ đại tiên môn, ngươi lần này đến, kỳ thật cho dù ngươi không ra tay, Âm Sơn Tông cũng sẽ tiêu diệt Việt Hoàng, dù sao Việt Hoàng chết rồi, chuyện trong giới tu hành Việt Quốc sẽ không liên quan gì tới Âm Sơn Tông nữa, bọn họ có thể chối bỏ sạch sẽ, lúc này, nếu ngươi tìm tới cửa, e là không lên tiếng phê phán được, ngược lại còn bị chế giễu.
Nghe Lý Hồng Kiêu nói vậy, Phương Nguyên cũng không nhịn được mà gật đầu.
Lý Hồng Kiêu lúc này mới mỉm cười, nói:
- Vậy ngươi hiện tại chuẩn bị làm thế nào?
Phương Nguyên bỗng nhiên cười cười, nói:
- Không phải nói trực tiếp tìm tới cửa à?
- Trời ạ, sa trước kia ta không phát hiện ngươi cố chấp như vậy?
Chương 967 Nợ thì phải trả (1)
Lý Hồng Kiêu tức tới bật cười:
- Chuyện của giới tu hành Việt Quốc, ngươi không đổ lên đầu họ được đâu!
Phương Nguyên nhìn ra Lý Hồng Kiêu đã có chút tức giận, cũng cười cười, nói:
- Lần này không phải vì giới tu hành Việt Quốc!
Lý Hồng Kiêu kinh ngạc nói
- Vậy thì vì gì?
Phương Nguyên nói:
- Vì bản thân ta, đây là thù riêng giữa ta và Âm Sơn Tông!
Lý Hồng Kiêu bất đắc dĩ quay đầu đi:
- Có gì khác nhau à?
- Có chứ!
Phương Nguyên nói:
- Giống như đệ tử Âm Sơn Tông mà ngươi nói, có lẽ hắn là chú ý tới ẩn hình biệt tích, âm thầm thủ lợi, nhưng ta lại theo đuổi đường đường chính chính, ngoài sáng đoạt danh. Cũng nhờ ngươi vừa nói, mới khiến ta nghĩ ra phương pháp!
Lý Hồng Kiêu kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn làm như thế nào?
Phương Nguyên cười nói:
- Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi!
Lý Hồng Kiêu còn muốn hỏi, nhưng Phương Nguyên cũng đã bỏ đi, khiến nàng ta tức tới giậm chân bình bịch.
- Điện hạ, việc gì phải sốt ruột như vậy, Phương Nguyên tiểu tiên sinh đã nói như vậy, tất nhiên có chủ ý của hắn!
Thôi công công không biết từ khi nào đi tới bên cạnh Lý Hồng Kiêu, cười dài khuyên nhủ.
Lý Hồng Kiêu thở phì phì nói:
- Vậy hắn không nói cho ta biết là cố ý cười ta ngu à?
Thôi công công cười nói:
- Phương Nguyên tiểu tiên sinh khác với công chúa, hắn là từ tầng dưới lên, nhìn chuyện tất nhiên cũng khác với ngài, cho nên thứ hắn có thể nghĩ đến, ngài lại không nghĩ đến, đây không phải bởi vì ngài dốt, mà là kinh lịch khác nhau mà thôi!
Lý Hồng Kiêu vậy , chỉ có thể nổi giận nói:
- Vậy ta muốn nhìn xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?
Bên Việt vương đình hiện giờ chính là rối như tơ vò, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể xử lý xong, Phương Nguyên không ở thêm, nói chuyện xong với Lý Hồng Kiêu liền trực tiếp trở về tiên môn, trên đường đi gặp không ít người từ ngũ đại tiên môn tới, từ xa nghe nói tin tức Việt Hoàng bị bắn chết, tất nhiên lại là một mảng hân hoan, Việt Hoàng bị diệt, chính là lại khích lệ sĩ khí của ngũ đại tiên môn.
Mắt thấy chuyện Việt vương đình đã xong, bọn họ cũng không vội đi tới, dứt khoát vây quanh Phương Nguyên quay về Thanh Dương Tông.
- Ha ha, Phương tiểu hữu một tên tru Việt Hoàng, thần thông quảng đại, đã định trước là danh dương thiên hạ...
- Trung Châu Đạo Chiến, cách giờ mới có một tháng, thần thông của Phương tiểu hữu lại tinh tiến rồi.
- Một tên đó kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, thần uy khó lường, chẳng lẽ chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn danh chấn thiên hạ của Phương tiểu hữu à?
- Tiếc thay, lão phu chỉ chậm một bước, liền không được thấy một tên kinh diễm này.
- Ha ha, không trách Lữ lão, chỉ trách Việt Hoàng đó không chịu nổi một kích...
- ...
Phương Nguyên được mọi người vây quanh chạy về Thanh Dương Tông, lại lập tức được sứ giả của các đạo thống trong tiên môn nghênh đón, nhất thời tiếng bàn tán không dứt bên tai, những sứ giả này đều là hạng người có địa vị cực cao trong các đại đạo thống, nắm giữ trọng quyền, vi cũng kinh người, nhưng lúc này, ai nấy đều hạ thấp tư thái, đủ loại lời ca ngợi được trút ra.
Ngay cả hơn hai mươi người đi theo Phương Nguyên tới Việt vương đình, lúc này cũng thành nhân vật anh hùng được các đệ tử Thanh Dương Tông và các vị gia chủ chấp sự của gia tộc tu chân vây quanh, vừa về liền đều quấn lấy hỏi thăm quá trình cụ thể của trận chiến này.
Trước đó, còn có rất nhiều Thanh Dương đệ tử cho rằng trận chiến này sẽ rất hung hiểm, nào ngờ lại kết thúc nhanh như vậy?
Trong lòng thật sự là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, quả thực có chút không lý giải được thực lực hiện giờ của Phương Nguyên.
Chỉ là đối với tiếng hoan hô như nước trên dưới tiên môn, trên mặt Phương Nguyên lại không có nhiều vẻ hưng phấn, sau khi chào hỏi người tới chúc mừng, liền cáo tội với mọi người, sau đó cùng đám người Thanh Dương tông chủ, Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão tới Thanh Dương chủ điện.
Ước chừng sau nửa canh giờ, cũng không biết bọn họ thương nghị gì.
Khi cửa điện mở ra, có thể thấy được sắc mặt đám người Thanh Dương tông chủ có chút trầm trọng phức tạp, vẻ mặt Phương Nguyên thì vẫn bình tĩnh.
- Mời sứ giả các phương tới đây!
Tiểu Kiều sư muội đứng ở ngoài điện, khi Phương Nguyên vừa về núi, tông chủ biết Phương Nguyên rời khỏi đã lâu, không quen với tình hình gần đây của tiên môn, sai tiểu Kiều sư muội giúp hắn xử lý công việc, tiểu Kiều sư muội cũng vô cùng tận thức tận trách, một tấc cũng không rời.
Nghe thấy Phương Nguyên phân phó, tiểu Kiều sư muội hơi ngẩn ra, không biết lúc này mời sứ giả các phương tới làm gì.
Nhưng nàng ta rất nhu thuận, cũng không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy đi tới ngoài điện.
Vào lúc đại điển tấn thăng của Phương Nguyên, không biết có bao nhiêu tiên môn tới xem lễ.
Rồi sau mấy ngày, đã có một bộ phận sứ giả tiên môn cáo biệt về núi, nhưng vẫn có một số ở lại.
Hơn nữa ở lại không ngờ phần lớn là một số sứ giả tiên môn nội tình thâm hậu.
Càng thần kỳ hơn là, trong mấy ngày sau đại điển, vẫn có thêm sứ giả tiên môn lục tục kéo tới, trên danh nghĩa đều là bái phỏng lục đạo khôi thủ, chúc mừng hắn tấn thăng Thanh Dương trưởng lão, đối với các đệ tử Thanh Dương Tông mà nói, tất nhiên càng cảm thấy hưng phấn hơn, lúc này người đến bái phỏng tiên môn càng nhiều, càng chửng tỏ danh hào lục đạo khôi thủ này đáng giá, đối với bọn họ mà nói cũng càng có lợi.
Có điều dưới sự náo nhiệt ngoài mặt, tông chủ và mấy vị trưởng lão của Thanh Dương Tông đã sớm cảm thấy có chút không thích hợp.
Bọn họ lúc đầu chỉ cho rằng những đạo thống và thế gia tiên môn này chính là tới vì danh đầu, tiềm lực của Phương Nguyên cùng với lời mời của Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa mà đến.
Chương 968 Nợ thì phải trả (2)
Nhưng tới về sau, lại dần dần cảm thấy, nhân tố của hai người này tất nhiên là có, nhưng e là cũng không thể thỉnh động được nhiều đại nhân vật như vậy, chỉ sợ sứ giả của những đạo thống này chắc còn mang theo một số mục đích riêng.
Cho tới khi Phương Nguyên và bọn họ nói chuyện một lần, cuối cùng cũng minh bạch vấn đề.
- Phương Nguyên tiểu hữu triệu kiến, không biết có gì phân phó...
- Ha ha, lão phu đã tới mấy ngày, cuối cùng cũng được thấy hình dáng của lục đạo khôi thủ.
- Phương Nguyên tiểu hữu dũng mãnh đoạt lục đạo khôi thủ, thật đáng mừng, thiếu niên anh hùng, gia chủ Ngô gia ta đặc biệt bảo ta tới tặng lễ.
Rất nhanh, chư vị sứ giả tiên môn đều tới Truyền Công Điện ở Phi Vân Sơn.
Đến lúc này, mới có thể nhìn thấy diện mạo chân thực của các sứ giả đại đạo thống, đại tiên môn này.
Có tư cách vào điện gặp mặt Phương Nguyên, có khoảng mấy chục người, mà bởi vì trong điện không đủ chỗ, bởi vậy sứ giả các phương ở dưới núi chờ đợi tin tức cũng có mấy trăm người.
Mà người vào trong Truyền Công Điện, tu vi cơ hồ đều ở Kim Đan hậu kỳ, còn có có một số người khí tức đáng sợ, dường như sắp chạm tới cánh cửa Nguyên Anh, chẳng trách Thanh Dương tông chủ và chư vị trưởng lão, càng tiếp đãi càng cảm thấy trong lòng không chắc, không nói thế lực sau lưng những người này, chỉ là thực lực của bản thân bọn họ đã đủ để diệt Thanh Dương Tông mấy chục lần rồi.
- Phương mỗ là vãn bối, làm phiền đại giá của chư vị tiền bối, thật sự hổ thẹn không dám nhận...
Phương Nguyên thấy người đã tới đủ, liền cung kính thi lễ với mọi người, sau đó nói:
- Hôm nay mời chư vị tiền bối tới, thật sự là bởi vì vãn bối có một việc muốn tuyên bố với người trong thiên hạ, muốn mời chư vị tiền bối làm chứng, giúp ta biểu thị công khai!
- Ồ?
Sứ giả của các đại tiên môn nghe vậy, đều hơi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau.
Rất nhanh, liền có người cười nói:
- Phương trưởng lão cứ nói đừng ngại, nếu là chính sự, chúng ta tất nhiên nghĩa bất dung từ!
Sau đó, liền nổi lên những tiếng phụ họa, những sứ giả này bất kể đến từ phương nào, đều lộ ra vẻ vô cùng khách khí.
- Kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ là vãn bối đưa ra một lời hứa trước ở đây thôi.
Phương Nguyên cầm lấy quyển trục trong tay, nói:
- Bên trong quyển trục này ghi lại thần pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mà năm đó ta tới Ô Trì Quốc cầu pháp, bái phỏng Thái Hoa Chân Nhân có được, vãn bối lúc trước ở Thiên Lai Thành Thông Thiên khi giao thủ với Kim gia từng hứa, ta khinh thường ý niệm bảo thủ giữ vật quý của Kim gia, thế gian nếu có người thành tâm hướng tới ta mà cầu pháp, ta sẽ truyền thụ!
Nghe thấy mấy chữ Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, các tu sĩ đều cả kinh, đồng loạt nhìn về phía quyển trục trong tay Phương Nguyên.
Không biết bao nhiêu người, lúc này ánh mắt đều trở nên có chút lấp lánh.
Trầm mặc hồi lâu, có người không nhịn được hỏi:
- Vậy lời nói lúc trước của Phương tiểu hữu, hiện giờ... còn được tính không?
- Đương nhiên có tính!
Nghênh đón vô số ánh mắt vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, Phương Nguyên bình tĩnh trả lời, sau đó ánh mắt lộ ra có chút lạnh lùng:
- Pháp này Phương mỗ vốn là định để lại trong Thanh Dương đại điện cho mọi người cùng xem, chỉ có điều trước khi vãn bối truyền pháp, còn có yêu cầu...
Vừa nghe hai chữ "Yêu cầu", những tiếng động ầm ĩ lập tức lắng xuống, không khí có chút ngưng trọng.
Có người không nhịn được nói:
- Phương Nguyên trưởng lão, ngươi chịu truyền, chính là đáng quý, tiên môn chúng ta há lại là người không biết lễ số như vậy, quy củ pháp không tùy tiện truyền là tổ tiên lưu lại, chúng ta kế thừa di trạch của tiên tổ, tự nhiên phải giữ quy củ của tiên tổ, Trung Châu Nam Cung nhất tộc ta nguyện dâng ra mười đạo huyền pháp cao cấp, ba vạn lượng linh tinh, mười kiện pháp bảo, để đổi lấy một đạo lôi pháp trên tay ngươi.
- Ồ..
Trong đại điện truyền công này, bao gồm cả đám người trưởng lão, không nhịn được đều động dung.
Nhưng thế vẫn chưa kết thúc, lại có một người lên tiếng:
- Không sai, thần pháp có giá trị của thần pháp, không ai nghĩ tới có thể tay không lấy đi, Phương Nguyên tiểu hữu, Lôi Châu U Nhạn Môn ta nguyện lấy ba trăm viên bảo đan, một gốc thần dược đổi lôi pháp của ngươi!
- U Châu Thất Giới Đạo ta nguyện lấy một quyển kiếm kinh thượng cổ, đổi Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn...
- ...
Trong nhất thời, sứ giả của các đạo thống trong đại điện không ngờ ngươi lên tiếng ta làm theo, ai nấy vội vàng nói ra điều kiện của mình, nhìn những cái giá mê người mà bọn họ tranh nhau đưa ra, ngay cả mày cũng cũng không nhăn lấy một cái, chắc là có rất nhiều người trước khi tới đều đã có được bí lệnh của tiên môn, làm tốt chuẩn bị mua đạo thần pháp này.
- Đa tạ chư vị tiền bối...
Phương Nguyên nghe thấy nhiều điều kiện như vậy, không nhịn được có chút động lòng, đồng thời cũng không nhịn được mà mỉm cười hiền lành với sứ giả Trung Châu Nam Cung tộc muốn dùng mười đạo huyền pháp thượng giai để đổi lôi pháp này, ấn tượng đối với hắn tốt tới kỳ lạ.
Sau đó hắn mới lắc đầu, nói:
- Nhưng đã nói truyền pháp sẽ không nhận một xu.
Các tu sĩ chung quanh nghe vậy, lập tức ai nấy sắc mặt kinh nghi bất định.
Bọn họ vốn là vì Phương Nguyên từng nói muốn truyền pháp mới tới, mà truyền pháp này nào mà thực sự đơn giản như vậy, nói là thành tâm cầu pháp thì truyền, nhưng đây nhất định là hư ngôn, bởi vậy ai nấy đều chuẩn bị sẵn lễ vật, căn bản không cầu Phương Nguyên sẽ truyền pháp miễn phí như lúc trước nói, chỉ cần mình có thể đổi được, nhưng nào ngờ, hắn lại thật sự không nhận một xu?
Mà đám Tần trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão của Thanh Dương Tông nghe thấy những lời này, biểu cảm lập tức có chút phức tạp.
Chương 969 Một tay che trời
Trong lòng, khó tránh khỏi dâng lên một loại đau xót.
Đây dù sao cũng là một đạo thần pháp, nếu lưu lại trong Thanh Dương Tông, vậy sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích?
Cho dù bán ra bên ngoài, cũng sẽ bán được bao nhiêu chân kim bạch ngân.
Ai ngờ, tên bại gia tử Phương Nguyên này cứ như vậy đáp ứng muốn tặng miễn phí?
Lúc này, cũng là Thanh Dương tông chủ cùng với Vân trưởng lão, tuy cũng cười khổ, nhưng thần sắc vẫn coi là bình tĩnh.
Nhất là, sâu trong thần sắc bình tĩnh đó dường như còn mang theo vẻ thổn thức.
Thanh Dương tông chủ thấp giọng cười khổ, nói với Vân trưởng lão,
- Có nhớ tới một người không?
- Có!
Vân trưởng lão thấp giọng nói:
- Chưa bao giờ coi bí pháp là bí pháp, rất nhiều năm trước cũng có một người...
Thanh Dương tông chủ nói:
- Nhưng hai người này vẫn có chút khác nhau..
...
- Phương Nguyên tiểu tiên sư, vậy ý của ngươi là..
Trong những tiếng xôn xao, vẫn là trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia thấp giọng nói một câu, người xung quanh nghe vậy đều im lặng.
- Ý tứ của Phương mỗ rất đơn giản...
Nghênh đón vô số ánh mắt vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, Phương Nguyên bình tĩnh trả lời, sau đó ánh mắt lộ ra có chút lạnh lùng:
- Pháp này Phương mỗ vốn là định để lại trong Thanh Dương đại điện cho mọi người cùng xem, nhưng vãn bối nguyện truyền pháp cho thế nhân, nhưng thế nhân...
- ... Có nguyện theo ta cùng trảm yêu trừ ma không?
Lời ấy vừa được hỏi, các tu sĩ chung quanh lập tức ngẩn ngơ, không khí lộ ra có chút áp lực.
- Phương Nguyên tiểu tiên sư, vậy ý của ngươi là...
Lúc này, vẫn là đại trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia trầm giọng mở miệng hỏi một câu.
Chung quanh liền trở nên im lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
- Thần pháp tất nhiên là sẽ truyền, hơn nữa sẽ không nhận một xu, nhưng lúc truyền pháp, Phương mỗ cũng phải xem phẩm tính thế nào, hiện giờ chư vị đường xa mà đến, ý ở cầu pháp, Phương mỗ cũng không giả bộ hồ đồ, thần pháp chính ở chỗ này, nhưng truyền cũng chỉ truyền cho người có lý niệm tương hợp với Phương mỗ!
Phương Nguyên chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói:
- Vân Châu Âm Sơn Tông, một tay che trời, họa loạn Vân Châu, sáu năm trước, Phương mỗ vẫn chỉ là một Thanh Dương tiểu đồ, thấy có yêu ma làm loạn ở Thái Nhạc Thành, cùng các đồng môn cầm kiếm giết chết, yêu ma không lên tiếng, Âm Sơn Tông lại sai chân truyền điều tra dò hỏi, cuối cùng tìm tới cửa, bức tiên môn bắt ta, may có sư môn che chở, Âm Sơn Tông lại âm thầm sai Cửu U Cung, ven đường đuổi giết, vô số đồng môn tử thương, mới xem như bảo vệ được cái mạng nhỏ này của Phương mỗ.
Nói đến đây, hai mắt Phương Nguyên đã trở nên lạnh lùng, nói:
- Hiện giờ Phương mỗ cuối cùng cũng trở về, không nghĩ gì khác, chỉ muốn đến sơn môn Âm Sơn Tông hỏi một chút, lúc trước Phương mỗ giữa đường gặp yêu ma, cầm kiếm giết hắn, chẳng lẽ là sai à?
Những lời này khiến mọi người kinh hãi, Thanh Dương Tông trên dưới đều biến sắc.
Mà các trưởng lão và sứ giả chung quanh nghe vậy, đều hơi nghiêm lại, lòng đầy căm phẫn.
- Ầm!
Đại trưởng lão Trung Châu Nam Cung gia vỗ mạnh một chưởng, quát:
- Đã sớm nghe nói Âm Sơn Tông có qua lại với yêu ma, lại không biết đã sa vào làm chó săn cho yêu ma, nghe thấy chuyện bất bình này, lão phu không thể nhịn được, Phương tiểu hữu, lão phu cùng đi với ngươi!
- Không sai, thị phi trắng đen, sao có thể đảo lộn, tới Âm Sơn Tông để hỏi cho rõ ràng!
- Yêu nô như vậy, cũng xứng làm người?
Có hắn đi đầu, các đại tiên môn khác cũng đều lửa giận ngút trời, hét lớn.
Nhất thời trong cả điện, sát khí nghi ngút.
Mà lúc này, Phương Nguyên không hề dong dài, trực tiếp đi ra ngoài điện, trong mắt đầy sát khí.
Trong lòng, một cỗ khí bực bội đâm trái gái phải, thốt lên:
- Âm Sơn Tông các ngươi quả thật là bản lĩnh thông thiên, kết giao với yêu ma sâu như vậy, thông đồng làm việc sấu, sau việc Trung Châu xuất hiện Huyết Sứ Giả, lại vẫn có thể dọn sạch đầu đuôi, khiến cho lửa giận của Tiên Minh không trút được xuống đầu, việc Việt Quốc lại nhẹ nhàng đẩy ra một lá chắn liền chối bỏ sạch sẽ.
- Chỉ có điều, các ngươi có thể né được Tiên Minh, né được chuyện Việt Quốc ngũ đại tiên môn, nhưng hiện giờ, con kiến sáu năm trước suýt nữa bị các ngươi một cước giẫm chết mang theo một bụng thù riêng đốt tới, chuyện này, các ngươi còn tránh được không?
- Đã nợ thì luôn phải trả!
Một kiếm ra khỏi Thanh Dương Tông, sát khí bức Âm Sơn...
Phương Nguyên bảo Quan Ngạo lái pháp chu, bay lên trời cao, trực tiếp ầm ầm phá tan tầng mây, tới thẳng Âm Sơn Tông.
Sau lưng hắn là pháp chu do các đại tiên môn điều khiển, vội vàng đuổi theo, đó quả thực là có tới mấy trăm chiếc pháp chu, đều là bảo vật của các đại đạo thống, phẩm chất không thấp, tiên uy cuồn cuộn, cứ như vậy cùng bay lên không, giống như mây đen áp đỉnh, đông nghìn nghịt một mảng, che phủ cả nửa bầu trời.
Lúc này, còn có rất nhiều đệ tử Thanh Dương Tông và trưởng lão chấp sự tứ đại tiên môn vẫn chưa rõ tình hình.
Chỉ là bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một màn như vậy, lập tức cả kinh không nói ra lời.
- Trời ạ, đây là muốn làm gì thế?
- Chẳng lẽ thực sự bá đạo như vậy, trực tiếp tới Âm Sơn Tông...
- ...
Lúc trước khi rất nhiều tiên môn tới Thanh Dương bái phỏng, phô trương cỡ nào, hiện giờ sát khí cũng đậm bấy nhiêu.
- Sứ giả của các đại tiên môn không ngờ thật sự cam tâm để hắn sử dụng à?
Mà ở hậu sơn Thanh Dương Tông, Lý Hồng Kiêu đang nhàn tọa trong lương đình thấy một màn này, cũng có chút trố mắt đứng nhìn.
Thôi công công ở bên cạnh bật cười:
- Dù sao vị Phương Nguyên tiểu tiên sinh này chính là lấy ra một đạo thần pháp...
Chương 970 Khuấy phong vân, phát động đại thế (1)
Lý Hồng Kiêu nhíu mày:
- Một đạo thần pháp, đáng để bọn họ làm tới mức này sao?
Thôi công công cười nói:
- Tiểu chủ tử khác với bọn họ, tất nhiên không lý giải được suy nghĩ của những đạo thống này, Cửu Trùng Thiên chúng ta chưa từng có ai phải lo lắng về truyền thừa công pháp, nhưng những đạo thống này lại khác, thần pháp chính là mệnh căn của bọn họ, không sợ hậu thế không xuất hiện nhân tài, cũng không sợ không kiếm được tài nguyên, sợ nhất chính là có nhân tài lại không biết bồi dưỡng như thế nào...
Dứt lời lại thở dài một tiếng:
- Ngài chưa thấy một đạo thần pháp thích hợp được truyền thừa ở những thế gia hạ cấp của Trung Châu là được tranh cướp thế nào đâu, nhớ tới Trung Châu Vạn Linh Thôi gia đó cũng chút danh tiếng, nhưng lúc trước gia chủ Thôi gia vì đổi lấy một đạo thần pháp thích hợp cho tôn nhi của họ, một hơi đưa ra một nửa gia nghiệp, cho dù là như vậy, Thôi gia vẫn cảm thấy là buôn bán có lời!
- Huống chi, Phương Nguyên tiểu tiên sinh chắc cũng đã sớm nhìn ra ý đồ đến của những đạo thống này, hắn ở Việt vương đình một tên bắn chết Việt Hoàng, chỉ sợ cũng có ý muốn triển lộ uy lực thần thông, hiện giờ những đạo thống này phát hiện uy lực của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn còn ở trên suy đoán của bọn họ, trong lòng càng ngứa ngáy, mắt thấy có khả năng không tốn một xu mà có được thần thông này, vậy có chuyện gì mà không làm được?
Chậm rãi nói xong, đáy mắt Thôi công công cũng lộ ra vẻ tán thưởng.
- Ta quả thật không ngờ một đạo thần pháp lại có thể khiến người ta điên cuồng như vậy...
Lý Hồng Kiêu nhíu mày, nói:
- Đây không phải là cho một số đệ tử không nên thân tu hành à, lúc trước ả hồ ly trong cung hiến ngôn cho phụ hoàng ta, không cho ta tu hành tiên pháp, trước tiên bắt đầu từ thần pháp, ta đến bây giờ vẫn nhớ kỹ hận này!
Thôi công công nghe Lý Hồng Kiêu thuận miệng nói ra những bí mật này, chỉ ở bên cạnh cười cười, không đáp lời.
Lý Hồng Kiêu nhìn từng chiếc pháp chu bay lên không, giống như đại quân ùa về phía tây, lại trầm ngâm một hồi, nói:
- Có điều với phương pháp này của hắn, chỉ sợ những tiên môn này chưa chắc đã thực sự tận tâm tận lực giúp hắn đối phó Âm Sơn Tông!
Thôi công công lúc này mới nói:
- Điện hạ nói không sai, những tiên môn này cũng không phải ngốc, bảo bọn họ đánh trống reo hò trợ uy thì được, nhưng bảo bọn họ thực sự xuất lực đối phó Âm Sơn Tông, vậy là không thực tế, có điều vị Phương Nguyên tiểu tiên sinh này e là cũng không phải thực sự muốn các đại tiên môn giúp hắn xuất lực, hiện giờ hắn đã khuấy đảo phong vân, phát động đại thế, mục đích cũng đạt được rồi.
Lý Hồng Kiêu nghe vậy, trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên bật cười, nói:
- Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt!
Thôi công công hơi ngây ra, cười nói:
- Tiểu công chúa, ngài đừng quá xung động, Cửu Trùng Thiên chúng ta cũng có quy củ của Cửu Trùng Thiên, ngài lần này ra ngoài, con kiến như Việt vương đình, bóp chết thì bóp, nhưng đạo thống như Âm Sơn Tông, ít giao tiếp với bọn họ thì tốt hơn, bằng không tương lai bị người hữu tâm nghe thấy, truyền về tai Tiên Hoàng, vậy ít nhiều cũng phiền...
- Được rồi, được rồi, đừng dong dài nữa!
Mặt Lý Hồng Kiêu ửng đỏ, lộ ra có chút hưng phấn, nói:
- Ta chỉ là đi theo chơi chút thôi, họ tách gì được ta.
Vừa nói vừa ném ra lệnh bài màu đen.
Không bao lâu sau, trong cảnh nội Thanh Dương Tông, mấy trăm thần vệ giáp đen của Cửu Trùng Thiên đều bay lên trời, hướng thẳng về phía tây.
...
- Mau mau mau, ngũ đại tiên môn chúng ta cũng phải đuổi theo.
Mà ở cảnh nội Thanh Dương Tông, trưởng lão, tông chủ của các đại tiên môn thấy một màn này, lập tức cảm thấy trong lòng kích động, sau đó đều lái pháp chu, một đường đi theo, ý thì tất nhiên cũng muốn bảo hộ Phương Nguyên, chỉ có điều, đến lúc này, thế cục đã không phải là ngũ đại tiên môn có thể nắm giữ, trong một mảng pháp chu đó, ngũ đại tiên môn không chen được tới trước mặt Phương Nguyên.
- Tiểu nhi này rốt cuộc muốn làm gì?
Trơ mắt nhìn Phương Nguyên diệt Việt vương đình, trong lòng Tiên Minh Tuần Giám Sứ vốn đã nghẹn một cục tức, cực kỳ bất mãn, lại không ngờ rằng chưa xong phong ba này lại tới phong ba khác, Phương Nguyên không ngờ lại muốn làm ra trận trượng lớn như vậy, bức thẳng tới Âm Sơn Tông.
Hắn lập tức vừa sợ vừa giận, vừa muốn đuổi theo ngăn cản.
- Tuần Giám Sứ đại nhân, việc gì phải nôn nóng như vậy, đến nói chuyện với tiểu công chúa nhà ta đã?
Nhưng thân hình của Thôi công công lại nhẹ nhàng xuất hiện, cản đường hắn, không thể không cố nhịn mà tới bái kiến Lý Hồng Kiêu.
...
...
- Trời ạ, sao lại có nhiều người như vậy bay về hướng tây, Tiên Minh sắp khai chiến với Yêu vực à?
Mà theo một mảng pháp chu đông nghìn nghịt tiến về hướng tây, vượt phủ quá cảnh, cũng lập tức kinh động tới vô số tiên môn lớn nhỏ ở ven đường, vừa thấy một màn khiến người ta hết hồn này, đều cảm thấy lạnh toát, vội vàng hỏi nhau.
- Các ngươi vẫn chưa biết à?
- Thanh Dương đệ tử muốn đi tìm Âm Sơn Tông tính sổ, ai chịu hỗ trợ sẽ tặng một đạo thần pháp.
- Mẹ nó, ngươi bị ngu à, thần pháp cũng có thể tặng sao?
- Chính xác trăm phần trăm, ngươi không thấy nhiều đạo thống Trung Châu như vậy đều xuất động à?
Đủ loại lời đồn vang lên, các đại tiên môn ven đường cũng lập tức trở nên rối ren, vội vàng dẫn theo đệ tử nhà mình, có pháp chu thì cưỡi pháp chu, người ngay cả pháp chu cũng không có một chiếc thì trực tiếp ngự kiếm đằng vân, vội vàng chạy theo.
- Chuyện tốt như vậy há có thể thiếu chúng ta?
- Mau, mau, mau, thà rằng cứ tin là có, còn hơn tin là không?
Bình luận facebook