• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (6 Viewers)

  • Chương 1071-1075

Chương 1071: Lần lượt đột phá

Kinh ghê, tận Tiên Tổ tầng một!

Đây là cảnh giới mạnh nhất mà Tô Minh có thể tăng lên trong điều kiện nền móng võ đạo được củng cố một cách vững chắc. Cảnh giới tăng vọt lên như thế, đương nhiên cũng gặt hái được rất nhiều.

Đầu tiên phải nói đến chính là có thể dùng nhiều sức mạnh của kho tàng huyết mạch hơn, mà vậy thì lực phòng ngự và sức mạnh của cơ thể anh cũng tăng lên theo.

Chắc giờ lực phòng ngự của cơ thể anh đã tăng lên gấp đôi, cụ thể đáng sợ như thế nào thì Tô Minh không rõ lắm, nhưng, muốn bóp nát một tổ khí trung phẩm hay thượng phẩm bình thường thì không thành vấn đề. Tổ khí đỉnh cấp cũng đừng mơ cắt đứt được làn da anh.

Còn sức mạnh của cơ thể cũng rất kinh khủng, nhảy vọt lên tới 1000 Long lực! Là 1000 Long lực đấy! Đó là một con số mang ý nghĩ như thế nào?

Theo anh đoán thì một Tiên Tổ tàng chín đỉnh phong như Bàng Hoành, lại có sức chiến đấu mạnh hơn yêu nghiệt đỉnh cấp rất nhiều thì sức mạnh cùng lắm cũng chỉ khoảng 200 Long lực mà thôi.

Giờ, anh mạnh hơn hắn ta hẳn 5 lần. Chỉ với sức mạnh của cơ thể là anh đã có thể bóp chết Bàng Hoành một cách dễ dàng rồi.

Dù là cao thủ cảnh giới Siêu Thoát trong truyền thuyết, nếu những ai có cảnh giới nhỏ hơn Thập Phương Siêu Thoát tầng năm thì Tô Minh cũng cảm thấy, họ chưa chắc đã bằng mình ở mảng sức mạnh.

Sức mạnh kinh người đó khiến Tô Minh bất chợt có cảm giác như một quyền của mình có thể đấm vỡ hư không, xuyên thủng bầu trời.

Tô Minh nặn một cái, không gian xung quanh đều sụp xuống. Nói thật, vì sức mạnh nhảy vọt kinh khủng như vậy, thậm chí anh còn cảm thấy xa lạ, không kiểm soát chính xác được. Nó quả thật tăng lên quá nhiều, may mà vài ngày sau, anh đã thích ứng được.

Ngoài cảnh giới tăng lên một cách khủng bố ra, thì ba ngày qua, điều anh đã gặt hái được lớn nhất chính là quy luật không gian. Vốn còn đang ở bát đoạn đỉnh phong, giờ đã đạt tới cửu đoạn trung kỳ, hì hì...

Tô Minh rất hài lòng, vì anh như có một cái Bug ở mặt thần thông pháp tắc.

Trông quy luật không gian cửu đoạn trung kỳ cũng chẳng đáng là gì, vì ngay cả đội trưởng Tần đã sở hữu cửu đoạn đỉnh phong. Nhưng, Tô Minh có thể xác định, dưới vô số thần thông quy luật không gian của mình thì sức mạnh mà nó mang đến sẽ mạnh hơn cái cửu đoạn đỉnh phong kia của đội trưởng Tần rất nhiều.

Dù ông có sở hữu cấp bậc cao đến đâu, nhưng ông cũng không biết cách dùng bằng tôi!

Tôi đây là có bàn tay vàng.

"Bia Huyền Diệu vẫn đang nhích lên từng chút một, quả nhiên, muốn đạt tới giới hạn của Chí Bảo Thủy Nguyên là rất khó", Tô Minh quay sang ngó bia Huyền Diệu, nó cũng đang tiến bộ, nhưng rất chậm, mà điều đó cũng nằm trong dự đoán của anh.

Nếu đạt tới giới hạn của Chí Bảo Thủy Nguyên một cách dễ dàng như vậy thì đã không có chuyện hầu như dưới nền văn minh cấp năm đều chẳng có một kiện dung khí nào.

Tô Minh sướng rơn một lát, rồi tu luyện tiếp. Sắp tới, anh định tu luyện hồn kỹ. Vì trong ký ức của kiếp trước, anh cũng là người có được hồn kỹ, có điều, mấy ngày nay không tu luyện, nên nó chưa đạt tới trình độ cao. Với Tô Minh, hồn kỹ là một con bài chưa lật bất ngờ, rất quan trọng.

Khi Tô Minh đắm chìm trong tu luyện, thì cả học viện Kỷ Nguyên lại ầm ĩ y như nổ tung.

Mấy ngày nay, hầu như lúc nào cũng có những thiên tài nổi tiếng của học viện ra ngoài rèn luyện bỗng dưng trở về. Bình thường, đều chỉ nghe nói chứ chưa hề thấy được bọn họ, nhưng nay lại trở về hết. Mấy người đứng đầu bảng nội viện cũng trở về. Thậm chí, ngay cả vài vài tử trong truyền thuyết đều xuất hiện!

Cũng có lời đồn là những học viên của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự sắp đến giao lưu, nên thoáng chốc đã khiến cả học viện Kỷ Nguyên đều chìm trong một bầu không khí mong đợi, căng thẳng, kích động.

Vì vậy, những bàn tán về Tô Minh đã bị dẹp sang một bên.

Đột nhiên, không biết ai chợt la lên một câu: "Nguyên Bảo đã trở lại".

Sau đó, gần như tất cả mọi người trong học viện đều ngẩng đầu lên trời, quả nhiên, có một cô gái đang bước trên không trung đi đến. Cô ta cười rạng rỡ, trông rất thân thiết. Vẻ ngoài cũng cực kỳ xinh xắn, đáng yêu, khiến người ta yêu mến, không kiềm được xích lại gần hơn. Đặc biệt là đôi mắt, nó lấp lánh, sáng ngời tựa như một viên đá quý lóng lánh trong bầu trời đêm. Càng cưng hơn là, cô ta còn cột hai bím tóc.

Nhưng, trái ngược với khí chất và gương mặt xinh xắn đáng yêu của mình là dáng người thon thả, quyến rũ đến chết người, khiến người ta không nhịn được cảm thấy rạo rực. Càng chết người hơn là cách ăn mặc của cô ta cũng không kín kẽ gì mấy, hai cái đùi trắng nõn như ẩn như hiện lấp ló đằng sau vạt lụa mỏng, đi đôi giày màu tím kết hợp với chiếc váy màu xanh, khiến người ta vừa gặp đã ngẩn ngơ.

Thật sự rất đẹp!

Còn là một vẻ đẹp xen lẫn giữa sự đáng yêu và quyến rũ, khí chất đầy ma mị, thuộc loại có thể mặn có thể ngọt trong truyền thuyết.
Chương 1072: Con muốn nghe nói thật hay nói dối?

Đương nhiên, những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là thân phận của cô ta - người đứng đầu bảng xếp hạng nội viện. Năm nay, cô ta chỉ mới có 780 ngàn tuổi, rất nhỏ. Trước khi Tô Minh xuất hiện thì có thể nói Nguyên Bảo là người nhỏ tuổi nhất. Mà trẻ vậy đã là cao thủ cảnh giới Siêu Thoát, anh nói xem có khủng bố không?

Tuy chỉ là Thập Phương Siêu Thoát tầng hai, nhưng đừng nói trong nền văn minh cấp ba, mà ngay cả trong dòng sông lịch sử 6,5 tỷ năm của học viện Kỷ Nguyên cũng chưa từng xuất hiện cao thủ cảnh giới Siêu Thoát trẻ như vậy!

Càng đừng nói đến việc, sức chiến đấu của Nguyên Bảo còn mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới.

Nguyên Bảo đã ngồi chễm chệ trên vị trí đầu bảng xếp hạng nội viện rất lâu.

Hơn nữa, nếu không phải danh sách viện tử là cố định, tổng cộng chỉ có ba người thì giờ Nguyên Bảo đã là viện tử rồi.

Còn một điều nữa là cái tên Nguyên Bảo kia, khụ khụ... có chút buồn cười. Họ Nguyên, tên Bảo trong cụm bảo bối, ghép lại thành Nguyên Bảo.

"Tiểu Minh Minh, chị đây đã về rồi, mau kể chị nghe xem, trong khoảng thời gian này, có phải đã xảy ra chuyện gì thú vị không?", sau đó, dưới vô số ánh nhìn, Nguyên Bảo bước một bước vào trong học viện. Cô ta khẽ nhướng hàng lông mày lá liễu, cươi tươi hỏi.

Khi Nguyên Bảo nói thế, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt cô ta. Người này cũng là một cô gái xinh đẹp, đi ra ngoài cũng có thể coi như một nữ thần. Có điều, ở trước mặt Nguyên Bảo, cô ta có vẻ hơi lép vế.

Cô ta tên là Tiết Minh, cũng là học viên nội viện, mà còn nằm trong top 10 và là bạn thân của Nguyên Bảo.

"Cút, tôi mới là chị", Tiết Minh liếc Nguyên Bảo một cái, biết bạn thân cái gì cũng giỏi, nhưng tính cách lại rất cợt nhả, đúng vậy, chẳng có tý thục nữ nào, rất thích trêu chọc người khác, y như một ma nữ. Ví dụ như cái xưng hô chị em kia đi, rõ ràng Nguyên Bảo chỉ có 780 ngàn tuổi, trong khi Tiết Minh lại hơn 900 ngàn tuổi, nhưng cô ta lại tự xưng là chị.

"Đâu ra chuyện thực lực của chị lại yếu hơn em được? Tiểu Minh Minh, chị đây có thể đánh em nằm bò, nên Minh Minh à, em chỉ có thể làm em thôi", Nguyên Bảo đắc ý cười.

"Hừ!", Tiết Minh hừ một tiếng, cô ta đã quen bị Nguyên Bảo đả kích nên không giận, có điều, cô ta chợt nhớ tới gì đó, rồi cười hì hì nói: "Nguyên Bảo, cậu đừng có mà đắc ý, cậu đánh thắng được tôi thì sao? Có giỏi thì đánh thắng Tô Minh đi. Hừ hừ, đừng cho rằng tôi không biết cậu rất muốn trở thành đệ tử của viện trưởng, nhưng tiếc là, có người chiếm trước rồi".

"Em cứ lừa chị đi", Nguyên Bảo bĩu môi, không tin.

Sao viện trưởng có thể nhận đệ tử được?

Ngay cả tôi đây mà viện trưởng cũng không muốn nhận làm đệ tử, lẽ nào còn có ai có thể khiến ông ấy nhìn trúng sao?

Tiểu Minh Minh kia nói phét mà cũng không biết tìm đường mà nói cho đúng.

"Tôi không có lừa cậu, Tô Minh chẳng những đã trở thành đệ tử của viện trưởng, mà còn là do ông ấy tự mình mời. Vả lại, anh ta vẫn chưa đủ 30 tuổi đâu", Tiết Minh vui vẻ, đắc ý nói. Cuối cùng cũng có thể kích thích Nguyên Bảo rồi, này thì đả kích tôi.

"Không tin!", Nguyên Bảo lắc đầu nguầy nguậy.

"Không tin? Nguyên Bảo, cậu không tin thì hỏi họ thử xem...", Tiết Minh chỉ đám người yêu thầm, kính nể Nguyên Bảo đằng xa nói.

Nguyên Bảo đi hỏi thật, chẳng mấy chốc, sắc mặt cô ta đã trở nên khó coi, đôi môi nhỏ xinh trề ra.

"Không được, tôi phải đi gặp viện trưởng", Nguyên Bảo đúng là Nguyên Bảo, lập tức bay về phía đỉnh ngọn núi Thần.

Có điều, đúng lúc này.

"Nhóc Nguyên Bảo, đừng có quậy, bổn viện trưởng nhận Tô Minh làm đệ tự là có lý do của ta", giọng nói của Cố Hoàng Sí chợt truyền tới.

Nguyên Bảo ngẩng đầu, hỏi: "Viện trưởng, lý do gì chứ?"

Vì là Nguyên Bảo chứ là người khác thì nào dám hỏi như vậy?

Phải nói rằng, tư chất và thực lực khủng bố ấy của Nguyên Bảo có thể xem như công chúa nhỏ của cả học viện Kỷ Nguyên, kiêu ngạo một chút cũng là điều bình thường.

"Lý do à...", Cố Hoàng Sí chần chờ một lát, rồi hỏi: "Nhóc Nguyên Bảo, con muốn nghe lời nói thật hay nói dối?"

"Nói thật", Nguyên Bảo không chút do dự đáp.

"Nói thật chính là bổn viện trưởng có yêu cầu rất cao với đệ tử, nhóc Nguyên Bảo, con rất giỏi, nhưng vẫn thua Tô Minh một chút", Cố Hoàng Sí nói thẳng.

"Người lừa con!", đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Bảo không khỏi đỏ hoe.

Từ nhỏ, Nguyên Bảo cô ta đã chẳng kém gì ai.

Sau đó, cô ta cắn đôi môi đỏ, khí tức trên người bỗng dưng điên cuồng tăng lên...

Vốn dĩ, Nguyên Bảo là Thập Phương Siêu Thoát tầng hai, thoáng cái, đã trở thành tầng bốn.

Á đù!

Cả học viện đều im phăng phắc, ngay cả Cố Hoàng Sí cũng ngây người.

"Viện trưởng, Nguyên Bảo con không kém gì ai, vì vẫn luôn khiêm tốn, hừ hừ, sợ đả kích các sư huynh, sư tỷ, sử đệ, sư muội, nên mới cố ý che giấu cảnh giới", Nguyên Bảo khẽ giương cằm, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ kiêu ngạo, đương nhiên, vẫn hơi trề môi vì không phục.

Giờ phút này, trong ba tòa nhà cạnh núi Thần đều vang lên tiếng động.

Ba tòa nhà ấy lần lượt là Tần lâu, Hà quan và Tiêu cốc. Đó chính là chỗ ở của ba viện tử học viện Kỷ Nguyên.

Tần Hạt ở trong Tần lâu, Hà Bất Hưu ở trong Hà Quan, Tiêu Hoàng ở trong Tiêu cốc.

Ba viện tử đều cực kỳ yêu nghiệt phi phàm, mà đương nhiên phải phi phàm rồi, không thì sao có thể trở thành viện tử?

Địa vị của ba viện tử đều thuộc dạng xếp trước cả người đứng đầu bảng xếp hạng nội viện. Có thể nói là, viện tử chắc chắn từng đứng đầu bảng xếp hạng nội viện, mà người đứng đầu bảng nội viện lại chưa chắc có thể trở thành viện tử.

Lúc này, khi nhìn thấy Nguyên Bảo nhảy thẳng lên Thập Phương Siêu Thoát tầng bốn, ba viện tử đều khá là kinh ngạc, sắc mặt đổi tới đổi lui.
Chương 1072: Con muốn nghe nói thật hay nói dối?

Đương nhiên, những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là thân phận của cô ta - người đứng đầu bảng xếp hạng nội viện. Năm nay, cô ta chỉ mới có 780 ngàn tuổi, rất nhỏ. Trước khi Tô Minh xuất hiện thì có thể nói Nguyên Bảo là người nhỏ tuổi nhất. Mà trẻ vậy đã là cao thủ cảnh giới Siêu Thoát, anh nói xem có khủng bố không?

Tuy chỉ là Thập Phương Siêu Thoát tầng hai, nhưng đừng nói trong nền văn minh cấp ba, mà ngay cả trong dòng sông lịch sử 6,5 tỷ năm của học viện Kỷ Nguyên cũng chưa từng xuất hiện cao thủ cảnh giới Siêu Thoát trẻ như vậy!

Càng đừng nói đến việc, sức chiến đấu của Nguyên Bảo còn mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới.

Nguyên Bảo đã ngồi chễm chệ trên vị trí đầu bảng xếp hạng nội viện rất lâu.

Hơn nữa, nếu không phải danh sách viện tử là cố định, tổng cộng chỉ có ba người thì giờ Nguyên Bảo đã là viện tử rồi.

Còn một điều nữa là cái tên Nguyên Bảo kia, khụ khụ... có chút buồn cười. Họ Nguyên, tên Bảo trong cụm bảo bối, ghép lại thành Nguyên Bảo.

"Tiểu Minh Minh, chị đây đã về rồi, mau kể chị nghe xem, trong khoảng thời gian này, có phải đã xảy ra chuyện gì thú vị không?", sau đó, dưới vô số ánh nhìn, Nguyên Bảo bước một bước vào trong học viện. Cô ta khẽ nhướng hàng lông mày lá liễu, cươi tươi hỏi.

Khi Nguyên Bảo nói thế, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt cô ta. Người này cũng là một cô gái xinh đẹp, đi ra ngoài cũng có thể coi như một nữ thần. Có điều, ở trước mặt Nguyên Bảo, cô ta có vẻ hơi lép vế.

Cô ta tên là Tiết Minh, cũng là học viên nội viện, mà còn nằm trong top 10 và là bạn thân của Nguyên Bảo.

"Cút, tôi mới là chị", Tiết Minh liếc Nguyên Bảo một cái, biết bạn thân cái gì cũng giỏi, nhưng tính cách lại rất cợt nhả, đúng vậy, chẳng có tý thục nữ nào, rất thích trêu chọc người khác, y như một ma nữ. Ví dụ như cái xưng hô chị em kia đi, rõ ràng Nguyên Bảo chỉ có 780 ngàn tuổi, trong khi Tiết Minh lại hơn 900 ngàn tuổi, nhưng cô ta lại tự xưng là chị.

"Đâu ra chuyện thực lực của chị lại yếu hơn em được? Tiểu Minh Minh, chị đây có thể đánh em nằm bò, nên Minh Minh à, em chỉ có thể làm em thôi", Nguyên Bảo đắc ý cười.

"Hừ!", Tiết Minh hừ một tiếng, cô ta đã quen bị Nguyên Bảo đả kích nên không giận, có điều, cô ta chợt nhớ tới gì đó, rồi cười hì hì nói: "Nguyên Bảo, cậu đừng có mà đắc ý, cậu đánh thắng được tôi thì sao? Có giỏi thì đánh thắng Tô Minh đi. Hừ hừ, đừng cho rằng tôi không biết cậu rất muốn trở thành đệ tử của viện trưởng, nhưng tiếc là, có người chiếm trước rồi".

"Em cứ lừa chị đi", Nguyên Bảo bĩu môi, không tin.

Sao viện trưởng có thể nhận đệ tử được?

Ngay cả tôi đây mà viện trưởng cũng không muốn nhận làm đệ tử, lẽ nào còn có ai có thể khiến ông ấy nhìn trúng sao?

Tiểu Minh Minh kia nói phét mà cũng không biết tìm đường mà nói cho đúng.

"Tôi không có lừa cậu, Tô Minh chẳng những đã trở thành đệ tử của viện trưởng, mà còn là do ông ấy tự mình mời. Vả lại, anh ta vẫn chưa đủ 30 tuổi đâu", Tiết Minh vui vẻ, đắc ý nói. Cuối cùng cũng có thể kích thích Nguyên Bảo rồi, này thì đả kích tôi.

"Không tin!", Nguyên Bảo lắc đầu nguầy nguậy.

"Không tin? Nguyên Bảo, cậu không tin thì hỏi họ thử xem...", Tiết Minh chỉ đám người yêu thầm, kính nể Nguyên Bảo đằng xa nói.

Nguyên Bảo đi hỏi thật, chẳng mấy chốc, sắc mặt cô ta đã trở nên khó coi, đôi môi nhỏ xinh trề ra.

"Không được, tôi phải đi gặp viện trưởng", Nguyên Bảo đúng là Nguyên Bảo, lập tức bay về phía đỉnh ngọn núi Thần.

Có điều, đúng lúc này.

"Nhóc Nguyên Bảo, đừng có quậy, bổn viện trưởng nhận Tô Minh làm đệ tự là có lý do của ta", giọng nói của Cố Hoàng Sí chợt truyền tới.

Nguyên Bảo ngẩng đầu, hỏi: "Viện trưởng, lý do gì chứ?"

Vì là Nguyên Bảo chứ là người khác thì nào dám hỏi như vậy?

Phải nói rằng, tư chất và thực lực khủng bố ấy của Nguyên Bảo có thể xem như công chúa nhỏ của cả học viện Kỷ Nguyên, kiêu ngạo một chút cũng là điều bình thường.

"Lý do à...", Cố Hoàng Sí chần chờ một lát, rồi hỏi: "Nhóc Nguyên Bảo, con muốn nghe lời nói thật hay nói dối?"

"Nói thật", Nguyên Bảo không chút do dự đáp.

"Nói thật chính là bổn viện trưởng có yêu cầu rất cao với đệ tử, nhóc Nguyên Bảo, con rất giỏi, nhưng vẫn thua Tô Minh một chút", Cố Hoàng Sí nói thẳng.

"Người lừa con!", đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Bảo không khỏi đỏ hoe.

Từ nhỏ, Nguyên Bảo cô ta đã chẳng kém gì ai.

Sau đó, cô ta cắn đôi môi đỏ, khí tức trên người bỗng dưng điên cuồng tăng lên...

Vốn dĩ, Nguyên Bảo là Thập Phương Siêu Thoát tầng hai, thoáng cái, đã trở thành tầng bốn.

Á đù!

Cả học viện đều im phăng phắc, ngay cả Cố Hoàng Sí cũng ngây người.

"Viện trưởng, Nguyên Bảo con không kém gì ai, vì vẫn luôn khiêm tốn, hừ hừ, sợ đả kích các sư huynh, sư tỷ, sử đệ, sư muội, nên mới cố ý che giấu cảnh giới", Nguyên Bảo khẽ giương cằm, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ kiêu ngạo, đương nhiên, vẫn hơi trề môi vì không phục.

Giờ phút này, trong ba tòa nhà cạnh núi Thần đều vang lên tiếng động.

Ba tòa nhà ấy lần lượt là Tần lâu, Hà quan và Tiêu cốc. Đó chính là chỗ ở của ba viện tử học viện Kỷ Nguyên.

Tần Hạt ở trong Tần lâu, Hà Bất Hưu ở trong Hà Quan, Tiêu Hoàng ở trong Tiêu cốc.

Ba viện tử đều cực kỳ yêu nghiệt phi phàm, mà đương nhiên phải phi phàm rồi, không thì sao có thể trở thành viện tử?

Địa vị của ba viện tử đều thuộc dạng xếp trước cả người đứng đầu bảng xếp hạng nội viện. Có thể nói là, viện tử chắc chắn từng đứng đầu bảng xếp hạng nội viện, mà người đứng đầu bảng nội viện lại chưa chắc có thể trở thành viện tử.

Lúc này, khi nhìn thấy Nguyên Bảo nhảy thẳng lên Thập Phương Siêu Thoát tầng bốn, ba viện tử đều khá là kinh ngạc, sắc mặt đổi tới đổi lui.


Loading in progress...
Chương 1074: Đến rồi

"Hừ, không biết sống chết, não tàn đến cực điểm", Hà Quan Nội, Hà Bất Hưu cười khẩy, cực kỳ khinh miệt. Phàm là nếu như Tô Minh nếu có thể nhẫn nhịn, không để bị kích tướng thành công, biết giấu tài, tương lai bỗng nhiên nổi tiếng thì hắn ta còn có chút nể nang thậm chí sẽ coi Tô Minh là đối thủ, coi trọng Tô Minh gì đó, nhưng Tô Minh... lại tỏ ra đầu óc có vấn đề! Viện trưởng lần này thật sự đã nhận lầm đệ tử rồi!

Sâu trong lòng Tần Hạt và Tiêu Hoàng cũng có chút thở dài, cảm thấy Tô Minh đã kích động rồi, đây rõ ràng là đang tự tìm đến tai vạ. Hơn nữa, loại tai vạ này có thể còn làm mất mặt cả học viện.

"Cũng ra dáng một người đàn ông", ngược lại Nguyên Bảo chỉ hừ một tiếng, địch ý đối với Tô Minh đã giảm xuống rất nhiều: "Chỉ là, chưa đến 30 tuổi lại dám đại diện học viện đối diện với học viện Ngạn Tự ư? Tinh thần đáng quý nhưng hành vi thì ngu xuẩn, chị đây tán thưởng, đến lúc đó nếu có cơ hội sẽ chăm sóc cho cậu chút cũng không phải không được".

"Nguyên Bảo, cô nhìn chuyện tốt mà cô làm đi, cô cứ chất vấn, không phục như vậy đã ép Tô Minh miễn cưỡng xuất chiến chứng minh bản thân. Ngộ nhỡ cậu ta có mệnh hệ gì thì học viện chúng ta sẽ tổn thất mất một yêu nghiệt siêu cấp, viện trưởng cũng sẽ mất đi một đệ tử...", Tiết Minh hạ giọng nói.

"Tôi...", sắc mặt Nguyên Bảo hơi thay đổi, có chút khổ não: "Tôi cũng không ngờ được Tô Minh lại... như vậy..."

Lại kích động như vậy! Lại dễ dàng bị khích tướng như vậy.

Hoàn toàn không ngờ...

Bản thân Nguyên Bảo cũng rất hoang mang! Trong lòng còn có chút áy náy.

Nếu như lần này Tô Minh có mệnh hệ gì thì tai vạ này cô ta không gánh cũng phải gánh.

"Cùng lắm thì... cùng lắm thì nghĩ cách bù đắp, trong tay tôi có không ít chí bảo đỉnh cấp, đợi Tô Minh xuất quan tôi sẽ đưa cho cậu ta, thế nào cũng có thể giúp cậu ta tăng một điểm lực chiến đấu, giúp cậu ta không bị thua quá khó coi khi giao lưu luận bàn", Nguyên Bảo như muốn khóc, lần này cô ta vừa quay về thì họa đã từ trên trời ập xuống, sớm biết Tô Minh dễ kích động như vậy, không có đầu óc như vậy, dễ bị khích tướng như vậy thì cô ta cũng không nhiều lời chất vấn! Bây giờ thì hay rồi...

Nguyên Bảo muốn khóc.

Trong mật thất, Tô Minh lại không nhịn được bật cười.

Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, ha ha ha... cái tên này, khá thú vị.

"Tôi muốn tham gia luận bàn giao lưu không phải là do cô ép, kích tướng, tôi là vì vinh dự của sư tôn và học viện thôi!", Tô Minh tự nói, có chút xa xôi, anh cũng có vài dự cảm những đệ tử của Ngạn Tự tới đây không dễ đối phó, không thể chỉ trông mong vào mỗi đám người Nguyên Bảo.

Tô Minh lần nữa chìm vào tu luyện.

Tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh.

Toái Hồn Trảm, Hồn Tù, Yên Hồn Phong Bạo, bao gồm cả Thái U Nhiếp Hồn, anh đắm chìm vào trong thế giới tu luyện hồn kỹ, mỗi giờ mỗi phút tựa như mở ra cánh cửa tu luyện thế kỷ mới vậy.

Như Toái Hồn Trảm chính là hồn kỹ thuần túy, khi thi triển đầu tiên phải ngưng tụ thần hồn thành hình thái kiếm, rồi mới dùng kiếm để làm phương thức tấn công, nói ra thì có khá nhiều điểm tương đồng với kiếm đạo, còn Tô Minh đối với kiếm đạo đương nhiên đủ sâu sắc, cho nên khi tu luyện Toái Hồn Trảm rất thuận buồm xuôi gió, tiến bộ cực nhanh.

Sau hơn mười ngày.

"Hô...", Tô Minh cuối cùng cũng bừng tỉnh từ trong trạng thái tu luyện, mở to hai mắt ra, chỉ cảm thấy như vừa bước ra từ thế giới hồn đạo hư ảo, không khí, không gian vân vân xung quanh đều nhanh chóng hiện lên chân thực.

Ánh sáng thần hồn kỳ ảo tinh túy từ trong đôi mắt dập dờn bắn ra, tăng thêm vài phần sắc thái thần bí làm cho người khác không dám đối diện cho tròng mắt sâu thẳm đó của Tô Minh, có điều, rất nhanh hai mắt anh lại trở nên sâu hoắm, an tĩnh, trầm lãnh.

"Đã tu luyện Thái U Nhiếp Hồn tới mức độ viên mãn, Toái Hồn Trảm cũng tới viên mãn, Hồn Tù và Yên Hồn Phong Bạo thì tu luyện tới cấp độ đại thành, cũng hòm hòm rồi. Trong thời gian ngắn muốn tu luyện Hồn Tù và Yên Hồn Phong Bạo tới viên mãn cũng không dễ dàng, tạm thời chậm lại, Thái U Nhiếp Hồn và Toái Hồn Trảm trước mắt cũng tuyệt đối đủ dùng rồi", Tô Minh lẩm nhẩm tự nói.

Tiếp theo, anh cảm nhận thế giới bên ngoài một lát.

Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư cũng đang tu luyện, vô cùng chăm chỉ, Tô Minh rất vui vẻ yên tâm.

Còn trong học viện, phong trào tu luyện yên tĩnh, đều biết rằng Ngạn Tự sắp tới tập kích, đây đối với tất cả mọi người trong học viện mà nói đều là một loại áp lực và khích lệ, đương nhiên phải nỗ lực tu luyện, nâng cao từng chút từng chút một.

"Ngạn Tự vẫn chưa tới tập kích sao? Xem ra vẫn còn phải mấy ngày nữa, tiếp tục tu luyện", Tô Minh nghỉ ngơi một lát, sau mấy tiếng đồng hồ anh quyết định tiếp tục!

"Khối tin tức về kiếm đạo mà sư tôn cho mình, cũng có thể hấp thu rồi", Tô Minh thì thầm, anh đã có quyết định. Khối ký ức kiếm đạo mà Cố Hoàng Sí đưa cho anh đó quá đỗi khổng lồ, đổi lại là võ giả bình thường thì cho dù có yêu nghiệt hơn nữa, muốn hấp thu hoàn toàn có lẽ cũng phải mất ba đến năm ngàn năm, nhưng đối với Tô Minh, thần hồn chí cường như một bộ não trí tuệ không thể tin nổi thì có thể nhanh chóng hấp thu với tốc độ không thể tin nổi.

Ngay sau đó.

Oanh...

Tô Minh mở đoạn tin tức kiếm đạo đó ra.

Nháy mắt, cả người anh như bị kéo vào trong một thân cây sâu dưới lòng biển. Nhỏ bé, vô diễn, nhưng lại dị thường thỏa mãn.

Hải dương kiếm đạo dập dờn.

Trước mắt chỉ có kiếm đạo.

Tô Minh tựa như một miếng bọt biển khô cạn, điên cuồng không biết thỏa mãn hút lấy.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Sau nửa tháng.

Ngày hôm nay có vẻ như bao ngày thường khác.

Triều dương sinh khí, linh khí thành dịch, một mảng tốt lành như mộng ảo.

Đột nhiên.

"Đến rồi", học viện Kỷ Nguyên yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói nhàn nhạt đến từ Cố Hoàng Sí.

Nháy mắt, gần như tất cả đệ tử và cao tầng của học viện đều khẽ động tinh thần, khẽ động ánh mắt, nhìn ra phía bên ngoài học viện Kỷ Nguyên.

Đập vào mắt là một con chim. Nói là chim nhưng toàn thân có hỏa diễm màu tím, ước trường dài khoảng hơn mười ngàn mét, cực kỳ khoa trương.
Chương 1075: Ngang ngược hống hách

Trên lưng con chim này đều là võ giả, có người già, nhưng người trẻ vẫn nhiều hơn, ước chừng hơn trăm người.

Khí tức của con chim này quá đáng sợ!

Không kiêng nể gì, dừng lại ngay bên ngoài hàng rào không gian của học viện Kỷ Nguyên, con chim này chỉ trong một hơi thở là có cảm giác như xông vào xé thủng hàng rào không gian của học viện Kỷ Nguyên vậy, cả hàng rào không gian đều đang run rẩy.

Điều đáng sợ hơn là, vực không gian xung quanh không ngừng sụp đổ, không ngừng lõm vào, không ngừng vỡ thành chân không, lấy con chim này làm trung tâm, dao động hủy diệt tuyệt đối hướng ra xung quanh.

Hiệu quả thị giác tương đối chấn động.

Trong đầu rất nhiều người đều hiện lên một suy nghĩ - con chim này tựa hồ như là một hồn thú trong truyền thuyết.

Cái gọi là hồn thú có thể coi là phiên bản yêu thú cao cấp hơn. Khác biệt lớn nhất giữa hồn thú và yêu thú chính là - hồn thú là dị chủng huyết mạch.

Nói đơn giản như tộc Phượng Hoàng chính là yêu thú đỉnh cấp, cũng có thể được gọi là thần thú, nhưng vẫn không phải là hồn thú. Có điều, nếu như tộc Phượng Hoàng có đời nào đó có một con phượng hoàng nào đó dị biến, trở thành dị chủng đặc thù, hơn nữa dị chủng này lại trở nên mạnh một cách không hợp thói thường vậy thì có thể coi là hồn thú rồi.

Con hồn thú trước mắt đây rõ ràng chính là dị chủng của chu tước, về hình thể lớn hơn khoảng 10 lần so với chu tước, hỏa diễm toàn thân tựa hồ như được thẩm thấu lôi điện đáng sợ.

Rất mạnh.

Chỉ nhắc đến khí tức thôi, con hồn thú Chu Tước này ít nhất cũng mạnh hơn rất nhiều rất nhiều so với võ giả cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bảy tầng tám.

Dù sao, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng không có được một con hồn thú thế này, càng không nói đến những phương tiện thay thế đi bộ xa xỉ khác, chỉ có thể nói học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự rất giàu có.

"Ngạn Tự tới thăm, không mời mà đến, Cố huynh dạo này thế nào rồi?", ngay sau đó, khi toàn bộ trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự đều chấn động bởi sự đáng sợ, khổng lồ, khí tức ngợp trời của con hồn thú Chu Tước này, một người trung nhiên đứng ở chính giữa hàng trăm người trên lưng hồn thú Chu Tước lên tiếng.

Người trung niên này mặc một thân trường bào màu trắng, ăn vận giản dị, giống như một thế ngoại cao nhân, trọc đầu, dáng người vừa phải, giống như ông chú hàng xóm bình thường, nếu nhất định nói có gì đặc biệt thì có lẽ chỉ có đôi mắt, đôi mắt sáng không phù hợp với độ tuổi, nhưng vẻ sáng đó lại ẩn hiện vài phần tang thương và lâu dài không thấu.

Người trung niên tay không tấc sắt, vẻ mặt mỉm cười, mang lại cho người khác cảm giác hiền lành.

"Dư huynh đích thân tới thăm, Cố mỗ thật sự rất bất ngờ", Cố Hoàng Sí đã xuất hiện, giống như thuấn di trực tiếp xuất hiện bên ngoài học viện, tiếp tới, ông đưa tay ra điểm, hàng rào bảo vệ bao xung quanh học viện Kỷ Nguyên lập tức tan biến: "Dư huynh, mời".

'Dư huynh' mà Cố Hoàng Sí gọi đó tên là Dư Mộc Dưỡng, chính là viện trưởng học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự.

Nói chung, người dẫn đội đi giao lưu luận bàn giữa các học viện Kỷ Nguyên với nhau đều là phó viện trưởng gì đó.

Đích thân viện trưởng dẫn đi quả thực là nằm ngoài dự đoán của Cố Hoàng Sí, nhưng cũng khiến Cố Hoàng Sí thận trọng hơn, trầm lãnh hơn. Đích thân Dư Mộc Dưỡng dẫn đội, đó chỉ có thể nói rằng dã tâm của Ngạn Tự đối với Hạp Tự lớn hơn so với tưởng tượng, mà thành tích của lần giao lưu luận bàn này e là cũng có mục đích lớn hơn trong tưởng tượng.

Nhất thời, Cố Hoàng Sí tràn ngập suy nghĩ.

"Ha ha ha...", Dư Mộc Dưỡng cười lớn, tâm trạng có vẻ không tệ, khẽ động tâm niệm truyền đạt tin tức cho hồn thú Chu Tước.

"Hô..."

Hồn thú Chu Tước dang hai cánh ra, hóa thành một lưu quang màu tím, bay vào trong học viện Kỷ Nguyên.

Sắc mặt Cố Hoàng Sí không thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt lóe lên một tia hàn quang!

Dư Mộc Dưỡng lại trực tiếp cho hồn thú Chu Tước vào trong học viện ư?

Việc này tương đối láo xược.

Đừng thấy thực lực hồn thú Chu Tước khủng bố, hiếm có khó tìm, nhưng nói cho cùng thì hồn thú Chu Tước cũng chỉ là một công cụ di chuyển của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự mà thôi.

Bình thường mà nói, khi hàng rào không gian mở ra, Dư Mộc Dưỡng nên đưa theo đệ tử, cao tầng của Ngạn Tự vào trong học viện, để công cụ di chuyển là hồn thú Chu Tước này ở bên ngoài mới đúng, đây là sự tôn trọng căn bản đối với Hạp Tự, nhưng Dư Mộc Dưỡng lại kiêu ngạo...

Ánh mắt của Cố Hoàng Sí lập lòe.

E rằng không lành rồi.

Vừa xuất hiện đã càn rỡ, cường thế như vậy.

Phải coi chừng thôi.

Ngay sau đó hồn thú Chu Tước đáp xuống sân võ đạo dưới chân núi của học viện Kỷ Nguyên.

Sân võ đạo dưới chân núi của học viện Kỷ Nguyên vừa hay ở bên cạnh một mảng tiên hồ dập dờn trong suốt, tựa núi sát hồ, rất đẹp. Cộng thêm, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng coi như tài khí khá lớn, xây dựng sân võ đạo rất đẹp, các loại tượng điêu khắc, bia võ, tháp võ, vân vân...

Đáng tiếc.

Ầm!

Hồn thú Chu Tước vừa đáp xuống đất, tựa như một cây búa tạ vô địch giáng xuống sân võ đạo, cả sân võ đạo rên rỉ rung chuyển, rất nhiều bia võ, tháp võ đều hóa thành tro bụi, đến vài mặt sàn tiên thạch trên sân võ đạo cũng đều bị nghiền nát, bị hất tung lên, phảng phất như vừa trải qua một trận động đất đáng sợ vậy.

Những đệ tử và cao tầng trong học viện Kỷ Nguyên lúc này đều nháy mắt tiến tới sân võ đạo, ai nấy sắc mặt đều khó coi, thậm chí nổi giận.

Đối phương quá đỗi kiêu căng, quá đỗi ngang ngược hống hách.

"Cố huynh, thật sự ngại quá, con súc sinh này không biết sân võ đạo của quý viện đây không chắc chắn như vậy mà đã gây ra chút phá hoại rồi", Dư Mộc Dưỡng cười nói.

Có chỗ nào tỏ ra một tia cảm thấy có lỗi?

Căn bản đều là trào phúng và mỉa mai.

Nói rồi, Dư Mộc Dưỡng dẫn theo hàng trăm người bên cạnh tiến vào, đến giữa sân võ đạo.

Mà hồn thú Chu Tước dưới sự dặn dò của Dư Mộc Dưỡng đã xuống một góc của sân võ đạo.

Rất nhanh.

Trên sân võ đạo đã đầy ắp người, người đông nhưng không chật chội, viện tạp dịch và đệ tử ngoại môn lúc này đều vô cùng tự giác xếp hàng xung quanh trên không bên cạnh sân võ đạo, bọn họ chỉ có thể xem, không thể tham gia, bọn họ không có thực lực này.

Trong đệ tử nội môn, tuyệt đại đa số bộ phận cũng chỉ có thể xem, không thể tham dự, cho nên mặc dù có tới sân võ đạo thì cũng chỉ tự giác không tiếp cận vị trí trung tâm, chừa lại chỗ trống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom