• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1086-1090

Chương 1086: Ẩn mình quá kỹ

Một giây sau, Lâm Qua nhét một đống đan dược vào miệng mình. Bất cứ viên thuốc nào Lâm Qua lấy ra đều là đan dược trị thương siêu đẳng cấp, rất khó định lượng được giá trị của nó.

Sau khi nuốt vào, vết thương của Lâm Qua hồi phục nhanh chóng. Tất nhiên điều này cũng có liên quan đến Kim Ma Thể của hắn.

“Thằng nhóc này… Điên thật rồi!”, nhìn thấy Tô Minh đang đợi Lâm Qua hồi phục rồi mới ra tay thì Cố Hoàng Sí không biết nên diễn tả cảm xúc lúc này của mình thế nào.

“Viện… Viện trưởng! Người nói rất đúng, con còn lâu mới bằng được Tô Minh. Trên thế gian này, chỉ nói riêng thiên phú võ đạo thì chắc không ai bằng được cậu ấy, chẳng trách mà viện trưởng lại nhận cậu ấy làm đệ tử”, Nguyên Bảo nhỏ giọng nói, trong giọng nói đầy vẻ sùng bái với Tô Minh.

Cô ta thật sự phục rồi!

Đây là cảm xúc xuất phát từ trong tâm!

Kể cả lúc này Tô Minh đang đợi đối phương hồi phục, mặc dù thoạt nghe có chút ngông cuồng nhưng Nguyên Bảo vẫn tràn đầy niềm tin.

Cố Hoàng Sí cười khổ một cái. Mặc dù theo như ông ấy thấy, thiên phú võ đạo của Tô Minh đúng là mạnh hơn Nguyên Bảo nhưng nói thật, trước đó ông ấy không hề cảm thấy cách biệt quá lớn, cùng lắm là năm ba lần thôi. Nhưng hiện giờ… Đâu chỉ có thế? Chắc phải mấy trăm lần chăng?

“Hình như bổn tọa đã làm một việc rất đúng!”, Cố Hoàng Sí thầm nghĩ. Nhớ lại, điều khiến ông tự hào nhất trong cuộc đời này chắc là quyết định nhận Tô Minh làm đệ tử.

Rất nhanh, vết thương của Lâm Qua đã hoàn toàn hồi phục.

Nhất thời, không khí trên sân võ đạo lại căng thẳng hơn rất nhiều. Ngạn Tự hay Hạp Tự đều có rất nhiều người lặng lẽ và tự giác lùi về sau để nhường lại không gian ở giữa cho Tô Minh và Lâm Qua.

“Kiếm này có tên là Thừa Thiên!”, dường như cảm xúc của Lâm Qua cũng ổn hơn, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng, tự tin. Tất cả những bộn bề cảm xúc như hoảng loạn, phẫn nộ, không cam tâm đều có thể khống chế được trong thời gian ngắn.

Nhìn từ điểm này có thể thấy, Lâm Qua không hổ danh là yêu nghiệt số một hàng tỷ năm hiếm thấy ở học viện Ngạn Tự. Đặc biệt trong lúc sinh tử thì cảm xúc và tâm ý là vô cùng quan trọng. Nhưng những tu giả võ đạo có thể điều tiết được cảm xúc trong thời gian ngắn thì vô cùng hiếm gặp và Lâm Qua là một trong số đó.

Điều khiến mọi người chú ý hơn cả chính là kiếm trong tay Lâm Qua.

Sở dĩ mọi người để ý đến là vì khí tức của thanh kiếm này… Giết!

Khí tức như sóng biển đến nỗi khiến người ta ngạt thở.

Nếu nhìn kỹ thì trên lưỡi kiếm đều ngưng tụ ra sát ban, hơn nữa là loại đẳng cấp. Gọi là ‘sát ban’ vì sau khi binh đao khát máu thì đao quang để lại một sát đạo rất lớn.

Muốn hình thành sát ban thì có hai điều kiện. Thứ nhất là số lần và chất lượng của vũ khí khát máu này phải đạt được con số khiến người ta kinh hãi. Thứ hai là bản thân vũ khí này phải có cấp bậc cao.

Sát ban cũng phân cấp bậc, loại cao nhất chính là Vô Cấu.

Nhìn kiếm trong tay của Lâm Qua chứa đầy sát ban Vô Cấu, đúng thật là…

Kinh hãi!

Bất luận là lãnh đạo hay học viên trong học viện Ngạn Tự, kể cả là Dư Mộc Dưỡng đều không kìm nổi mà hít một hơi thật sâu và đờ đẫn. Nhìn từ sát ban Vô Cấu trên kiếm có thể đoán ra mức độ khát máu của Lâm Qua. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều tưởng, Lâm Qua không hề khát máu.

Điều này hoàn toàn mâu thuẫn!

Điều này chứng tỏ Lâm Qua ẩn mình rất kỹ.

Bề ngoài thì hắn tỏ vẻ mình không phải là kẻ khát máu nhưng trong sâu thẳm lại khát đến cực độ. Những tu giả võ đạo chết trong tay hắn khéo phải lên đến con số mấy chục triệu, thậm chí là hàng tỷ rồi.

“Ma đầu nhập ma khéo cũng không có sát tâm như này?”, sắc mặt Cố Hoàng Sí sầm lại, cũng sợ đến nỗi loạng choạng. Kể cả là bản thân Cố Hoàng Sí đã sống tỷ năm rồi, lúc còn trẻ cũng là một người tàn nhẫn và cũng tích lũy không ít sát ban.

Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào Lâm Qua rồi lại nhìn Tô Minh, cảm xúc lo lắng lại trỗi dậy.

“Tại sao không rút kiếm ra? Anh… Chẳng phải anh là kiếm tu sao?”, Lâm Qua cầm Thừa Thiên Kiếm trong tay rồi nhìn Tô Minh, hỏi.

Lúc này khí tức của hắn toàn mùi máu tanh, dường như vừa bước ra từ địa ngục. Đôi mắt toàn màu máu, nhìn một cái mà khiến người khác dường như bị rơi trong biển máu mà mãi mãi không thể thoát ra.

Thừa Thiên Kiếm trong tay hắn chỉ sục sôi một chút khí tức kiếm đạo nhưng khiến hư không, thực không xung quanh đều bị nát vụn.

“Tôi là kiếm tu thật! Sở dĩ tôi không rút kiếm là vì tạm thời không cần thiết”, Tô Minh nghiêm túc nói. Binh khí gì Tô Minh cũng dùng được nhưng rõ ràng Lâm Qua không xứng để anh dùng đến kiếm Vô Lượng và Ma La Kiếm. Nói ra thì lâu lắm rồi anh không dùng đến Ma La Kiếm. Cái chính là gần đây thực lực của anh ngày càng mạnh, nhiều lúc thật sự không cần dùng đến Ma La Kiếm.

Wao!

Lời nói vừa dứt…

Mấy trăm ngàn người bên Hạp Tự đều kích động muốn nói tục. Tô Minh hống hách và tự tin một cách quá mức!

Nguyên Bảo thì khí huyết sục sôi, trong đôi mắt như lấp lánh các vì sao.

Còn hàng trăm người bên Ngạn Tự gần như ngạt thở. Độ ngông cuồng của Tô Minh chính là sự sỉ nhục với họ.

“Thằng khốn này! Tự phụ quá mức, hậu quả nhất định thê thảm lắm! Lâm Qua! Đừng để sư tôn thất vọng”, Dư Mộc Dưỡng không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm. Là viện trưởng của học viện Ngạn Tự có địa vị cao quý, đã lâu lắm rồi ông ta không dấy lên sát ý và sự oán hận đối với một người trẻ tuổi như vậy.
Chương 1087: Thể chất cấm kỵ của Lâm Qua

“Giết!”, trong thoáng chốc, Lâm Qua liền ra tay. Hắn không thể chịu nổi nữa, Thừa Thiên Kiếm trong tay như con hoang thú ngủ say bấy lâu giờ cất tiếng gầm rú, cả thế giới như chìm vào trong thế giới của kiếm đạo.

Thừa Thiên Kiếm run rẩy, màu máu dường như đổ ra biển lớn, chảy tràn ra mọi hướng.

Màu máu bao trùm, mỗi khí tức và ý cảnh đều hòa chung vào mảnh không gian trong hư không kia.

Khi Lâm Qua ra tay thì cả thế giới trước mặt đều biến thành màu máu. Thế giới chỉ còn lại đúng màu này. Toàn bộ đều biến mất, khái niệm về thời gian và không gian cũng không còn.

Có 99% tu giả võ đạo trên sân võ đạo lúc này đều khó thở, dường như bị sát đạo khóa chặt trong không gian địa ngục đẫm máu, bất cứ lúc nào cũng bị Lâm Qua đánh rơi xuống mười tám tầng địa ngục đẫm máu đó.

Trong mắt tất cả mọi người, có thể thấy rõ một đường kiếm quang màu máu bao trùm từ mũi kiếm của Thừa Thiên Kiếm.

Rõ ràng đây là kiếm quang màu máu nhưng không biết tại sao lại cho người khác cảm giác, cả thế gian này chỉ còn lại đúng một đường kiếm quang đó. Nó có thể chịu tải được hàng tỷ khí vận, không gian và thời gian.

Hơn nữa nó còn rất ảo diệu và mờ mịt.

Nhìn một cái liền thấy kiếm quang đó chính là kiếm quang màu máu thông thường.

Nhưng nhìn cái thứ hai thì dường như kiếm quang đó đang xoay chuyển, cũng có linh hồn, đang bao trùm, đang nuốt trọn và hòa nhập vào vạn vật trong trời đất.

Trong chớp mắt, kiếm quang đó trực tiếp chém trước mặt Tô Minh, chỉ thuần túy như vậy nhưng lại mạnh đến nỗi khiến người ta thấy run rẩy.

Kể cả là Tô Minh cũng phải thừa nhận kiếm này rất mạnh.

Đầu tiên kiếm quang này của Lâm Qua bao gồm cả kiếm nguyên Nhị Đoạn đỉnh phong.

Đúng vậy! Chính là Nhị Đoạn đỉnh phong.

Cấp bậc kiếm nguyên mà trước đó Lâm Qua và Tô Minh lĩnh ngộ đều giống nhau.

Hơn nữa còn là kiếm nguyên đặc biệt vô cùng hiếm gặp, cũng giống như của Tô Minh. Chỉ có điều, kiếm nguyên của Tô Minh có tên là kiếm nguyên Thiên Vẫn.

Còn của Lâm Qua là kiếm nguyên Huyết Thần. Điều đáng nhắc tới là loại thể chất cấm kỵ thứ hai của Lâm Qua chính là Huyết Thần Thể nổi danh, lấy máu làm vật dẫn để tinh luyện vạn vật.

Cũng chính vì có Huyết Thần Thể nên cần lượng máu tươi rất lớn. Vì vậy, Lâm Qua thầm giết rất nhiều người, từ đó hình thành nên sát ban Vô Cấu.

Khi còn ở học viện Ngạn Tự, hắn nói với bên ngoài loại thể chất đặc biệt thứ hai của hắn là Huyết U Thể. Chỉ khác một chữ nhưng đã khác rất xa, ngay cả Dư Mộc Dưỡng cũng tưởng rằng đó là Huyết U Thể.

Kiếm này ngoài là kiếm nguyên Nhị Đoạn đỉnh phong, còn có một điểm đáng sợ chính là bao gồm sát đạo ý cảnh đã đạt đến cấp bậc Siêu Việt Cửu Đoạn, đạt đến sát ý biến thành sát nguyên. Trên kiếm ý là kiếm nguyên, còn trên sát ý là sát nguyên.

Sát nguyên và kiếm nguyên kết hợp hoàn hảo, bổ sung hỗ trợ cho nhau.

Cộng với việc, mặc dù Thừa Thiên Kiếm chưa đạt đến cấp bậc dung khí nhưng đạt đến chí bảo thủy nguyên đỉnh phong.

Như vậy, dưới sức tấn công toàn lực của kiếm này thì đúng là mạnh vô cùng, còn mạnh hơn tưởng tượng của Tô Minh.

Nhưng Tô Minh vẫn không định dùng đến kiếm đạo.

Thời gian này bế quan, anh nuốt trọn và lĩnh ngộ toàn bộ thông tin kiếm đạo mà sư tôn Cố Hoàng Sí truyền cho.

Vì vậy kiếm đạo của Tô Minh lại tiến bộ và đạt đến cảnh giới đáng sợ hơn, đặc biệt là về kiếm nguyên, đã đạt đến kiếm nguyên Tam Đoạn trung kỳ. Đây có thể coi là thu hoạch lớn nhất trong lần bế quan này, vì vậy tất nhiên tạm thời không cần dùng đến kiếm đạo rồi.

Trong chớp mắt…

“Pháp Tắc Trường Hà!”, Tô Minh tùy ý thốt ra bốn chữ.

Ngay lập tức Pháp Tắc Trường Hà xuất hiện ở trước mặt, chắn lại kiếm này của Lâm Qua.

“Xoẹt!”, có thể thấy rõ, kiếm quang của kiếm này dễ dàng đâm xuyên vào trong Pháp Tắc Trường Hà. Thoạt nhìn dường như trong chớp mắt đã làm đứt Pháp Tắc Trường Hà nhưng…

Sau đó có biến…

Mọi chuyện không phải vậy…

Sắc mặt Tô Minh bình tĩnh, tự tin, yên tĩnh, còn Pháp Tắc Trường Hà thì không bị hề hấn gì?

Rõ ràng kiếm của Lâm Qua điên cuồng, nhanh như chớp đâm vào Pháp Tắc Trường Hà nhưng độ rộng của Pháp Tắc Trường Hà lại vô biên, chém ra 10m lại dài ra 100m; chém ra 100m thì lại dài ra 1000m. Trong 1/1000 hơi thở, kiếm của Lâm Qua vốn sắc bén như chém đứt vạn vật trong trời đất nhưng lúc này lại bắt đầu giảm tốc độ, sát đạo trên kiếm quang cũng bắt đầu bị mài mòn.

“Cái gì?”, Dư Mộc Dưỡng trợn trừng mắt, kinh hãi hô lên với vẻ không dám tin.

Cố Hoàng Sí cũng như vậy, cảm xúc thay đổi phức tạp, vừa tự hào vừa chấn động.

Những người khác thì còn hơn cả thế.

“Quả nhiên trong Pháp Tắc Trường Hà dung hòa được tất cả sinh khí và có hiệu quả rất tốt”, Tô Minh đã đoán được điều này.

Cây Thế Giới mang lại sinh khí vô tận, sinh khí đó có tác dụng gì? Tác dụng quá lớn, như hồi phục vết thương hoặc dùng để phòng ngự hoặc nuốt trọn.

Còn sinh khí dung hòa trong Pháp Tắc Trường Hà cũng là điều kỳ diệu trong lần bế quan lần này của Tô Minh. Trước đó anh từng nghĩ đến nhưng lại không làm được.

Trong lần bế quan này anh lại thử, có lẽ vì cảnh giới đạt đến mức cần thiết, hoặc có lẽ vì cấp bậc của Pháp Tắc Trường Hà nên lần này anh có thể miễn cưỡng làm được, hiệu quả cũng rất tốt.

Sinh khí bao trùm trong Pháp Tắc Trường Hà, sức tự hồi phục cũng vô cùng đáng sợ. Chém một cái rồi lại mọc ra một cái, đúng là thần kỳ.

“Tôi không tin!”, Lâm Qua phẫn nộ, con ngươi vốn màu tím đỏ lúc này không ngừng run rẩy. Hắn gào rống lên, Thừa Thiên Kiếm trong tay như chìm vào trong vô tận, âm thanh gào rống càng lớn hơn.
Chương 1088: Chỉ có sống thì mới có hi vọng

Cánh tay hắn khẽ động, Thừa Thiên Kiếm chỉ lên trời.

“Dẫn lôi điện trời đất, tụ khí tức vạn vật, hấp thụ linh vận bốn phương!”, Lâm Qua hét ra từng câu từng chữ.

Thừa Thiên Kiếm trong tay hắn, mũi kiếm ở giữa trời đất dường như một kiếm quang duy nhất sáng lấp lánh. Vô số luồng khí, linh khí, tiên vận và quy luật từ hư không, địa mạch và cuối chân trời đều đổ dồn lại.

Trong chớp mắt, Thừa Thiên Kiếm đã được bao trùm bởi màu máu.

Khí tức của Thừa Thiên Kiếm cũng có thay đổi. Nếu như nói trước đây Thừa Thiên Kiếm là vô cùng sắc bén, vậy thì lúc này nó còn giống thứ có thể chịu tải được rất nhiều nền văn minh và vô số hư không.

“Mạnh… Mạnh quá đi!”, khi Lâm Qua lại dùng đại chiêu thì Nguyên Bảo có chút không kìm chế được mà bắt đầu lùi về sau. Nguyên Bảo còn vậy thì đừng nói đến những người khác. Chỉ một chiêu mà khí tức của Lâm Qua đã khủng khiếp đến vậy, đủ thấy uy lực của chiêu này thế nào.

Tô Minh… Tô Minh có đỡ lại được không?

Nguyên Bảo không kìm nổi mà có chút lo lắng.

Trong chớp mắt….

“Chém!”

Trong lúc khí tức của Thừa Thiên Kiếm đạt đến cực điểm thì một kiếm chém xuống, chém về phía Tô Minh.

Lần này kiếm quang vô cùng lớn.

Kiếm quang xuyên qua trời đất, xuyên qua hư không và tâm trí thần hồn.

Vừa nhìn là không thấy điểm cuối, dường như kiếm quang đã khóa chặt tất cả, không thể nào né tránh.

Trong chớp mắt…

“Xoẹt!”, Pháp Tắc Trường Hà cũng bị chém đứt.

Thật sự bị chém đứt hoàn toàn mà không thể đỡ lại.

Điều này cũng bình thường. Dù sao thì uy lực của kiếm này cũng mạnh hơn kiếm ban nãy ba lần, hơn nữa Pháp Tắc Trường Hà cũng không phải là vô địch. Kể cả là hòa nhập vào sức mạnh thuần túy thì cũng không thể dựa vào khả năng tự hồi phục để chắn lại.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Tô Minh.

“Được đấy! Anh vẫn tiếp tục không dùng binh khí và không rút kiếm sao?”, nhìn thấy kiếm của mình cuối cùng cũng chém đứt được Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh thì Lâm Qua vô cùng phấn khích rồi hét lớn.

Dư Mộc Dưỡng và hơn trăm người của học viện Ngạn Tự đều vô cùng kích động.

Còn bên Hạp Tự thì ngược lại, nhiều người đều với sắc mặt trắng bệch.

Thậm chí khóe miệng Nguyên Bảo còn đang lẩm bẩm gì đó, dường như đang cầu khẩn.

Trong thời gian ngắn ngủi, cùng với việc Pháp Tắc Trường Hà bị chém đứt thì kiếm này của Lâm Qua đã ‘mặt đối mặt’ với Tô Minh.

“Đúng là không cần dùng đến binh khí, càng không cần rút kiếm!”, Tô Minh nói, giọng nói thản nhiên nhưng vang vọng khắp đất trời. Vẫn là câu nói đó, đối mặt với Lâm Qua mà dùng đến kiếm Vô Lượng và Ma La Kiếm thì phí quá.

Anh nhấc tay lên chỉ một cái, Thái U Hỏa dường như thần chết giáng xuống, nuốt trọn ngay trước mặt.

Ngay lúc đó, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.

Trước mặt mọi người đều được bao trùm bởi màu tím đỏ.

“Lửa… Lửa đó là cấp bậc Thủy Nguyên hậu kỳ sao?”, Dư Mộc Dưỡng lẩm bẩm, có chút kinh ngạc.

Binh khí ở cấp bậc Thủy Nguyên thì rất thường gặp nhưng lửa ở cấp bậc này thì rất hiếm. Rất nhiều tu giả võ đạo có thuộc tính hỏa ở cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát thậm chí là cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát không nhất định lấy ra được lửa ở cấp bậc Thủy Nguyên hậu kỳ.

Hơn nữa, nếu chỉ là lửa bình thường thì cũng không sao. Chắc là còn lâu mới bằng được kiếm quang của Lâm Qua.

Nhưng trong lửa này lại hòa quyện kiếm nguyên.

Lại còn là kiếm nguyên Tam Đoạn trung kỳ?

Đúng vậy!

Trong Thái U Hỏa có cả kiếm nguyên Thiên Vẫn ở Tam Đoạn trung kỳ.

Vậy thì Tô Minh tạm thời thật sự không cần dùng đến kiếm và binh khí, ngay cả kiếm Vô Lượng hay Ma La Kiếm gì gì đó cũng không cần. Nhưng kiếm nguyên thì có thể dùng chút, vừa hay có thể thử xem kiếm nguyên ở Tam Đoạn trung kỳ có uy lực như nào? Anh cũng vô cùng mong đợi.

Tô Minh ôm hy vọng có thể thử uy lực của kiếm nguyên…

Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều như chết đứng.

Ai nấy suýt nữa vỡ tim vì kinh hãi.

Tất cả đều bị hù dọa chết khiếp.

Đó là kiếm nguyên ở Tam Đoạn trung kỳ? Mà còn là kiếm nguyên đặc biệt nữa?

Đến Lâm Qua cũng có chút đờ đẫn.

Kiếm nguyên ở Nhị Đoạn đỉnh phong luôn là một trong những chiêu bài lớn nhất của Lâm Qua.

Đó là niềm kiêu hãnh cực lớn của hắn.

Đừng nói là trong lứa thanh niên mà ngay cả những lão tiền bối thì có rất ít kiếm tu có thể lĩnh ngộ được kiếm nguyên ở Nhị Đoạn đỉnh phong.

Nhưng Tô Minh chưa đến 30 tuổi mà…

Lại có kiếm nguyên đặc biệt ở Tam Đoạn trung kỳ?

Lâm Qua cảm giác như trái tim võ đạo của mình như tan nát, tam quan võ đạo cũng không còn nữa.

Hắn bị đả kích đến nỗi còn có ý nghĩa muốn từ bỏ võ đạo.

Đồng thời lúc này…

“Phụt!”, Thái U Hỏa hòa quyện với kiếm nguyên Thiên Vẫn ở Tam Đoạn trung kỳ, kể cả chỉ là một chút thôi nhưng lập tức có thể xé nát rồi nuốt trọn kiếm quang đang hống hách bao trùm đất trời của Lâm Qua.

Quá trình diễn ra vô cùng dễ dàng.

Có thể thấy rõ, Lâm Qua dốc hết sức tung ra kiếm này, kể cả là lớn đến chọc trời nhưng khi đứng trước ngọn lửa của Tô Minh thì cũng không ngừng run rẩy, thậm chí là muốn từ bỏ phản kháng.

Bởi vì cách biệt quá lớn.

Lâm Qua thấy vô cùng tuyệt vọng.

Nếu như nói một giây trước Lâm Qua vẫn tự tin và muốn trấn áp và giết chết Tô Minh.

Vậy thì lúc này suy nghĩ trong đầu hắn rất mơ hồ.

Hắn chỉ muốn chết cho nhẹ đầu.

“Lâm Qua! Đừng từ bỏ!”, dường như Dư Mộc Dưỡng cảm nhận được tâm ý của đệ tử mình nên sắc mặt biến đổi, hét lớn: “Con vẫn chưa thua mà!”

Dư Mộc Dưỡng hét lớn như chiếc búa đập mạnh lên tim Lâm Qua.

Hắn lập tức nhớ lại những gì sư tôn đã dạy mình.

Đó là mấy triệu năm trước, khi mình vừa mới vào học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự, vừa mới trở thành đệ tử của sư tôn Dư Mộc Dưỡng, lúc đó Dư Mộc Dưỡng có hỏi một câu: “Lâm Qua! Nếu như có một ngày con bại chiến và sắp chết thì con sẽ làm như thế nào?”

Lâm Qua lắc đầu.

“Tự cứu mình! Bất luận phải trả giá gì thì cũng phải sống!”, Dư Mộc Dưỡng nói.

Chỉ có sống thì mới có hy vọng.

Chỉ có sống thì mới có những khả năng vô tận.

Muốn chết cho xong, muốn từ bỏ, là những ý nghĩ không nên có của tu giả võ đạo.
Chương 1089: Món quà quá lớn

“Đúng vậy! Mình phải sống, mình vẫn chưa thua, mình vẫn còn cơ hội”, cảm xúc của Lâm Qua lập tức chuyển biến 360 độ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, dường như sắp cắn đứt răng. Đôi mắt màu đỏ tím lại một lần nữa nhìn về phía Tô Minh. Hắn có thể nhìn ra sự ngông cuồng, sự tự đại của Tô Minh. Khi Tô Minh tùy ý và hống hách như vậy thì có lẽ đây chính là cơ hội của hắn.

Một giây sau đột nhiên…

“Đi chết đi!”, Lâm Qua đột nhiên rống lên một tiếng, sau đó toàn thân co rúm lại, sau đó há hốc mồm.

Xoẹt…

Một viên huyết châu màu đỏ đen hóa thành đốm sáng rồi lao về phía Tô Minh với tốc độ cực nhanh.

Khi Lâm Qua phun ra huyết châu đó thì rõ ràng thân người hắn cũng yếu đi rất nhiều, sắc mặt trắng bệch.

Thậm chí, trông hắn còn già đi trông thấy.

Huyết châu này là huyết mạch ngưng tụ trong huyết mạch Kim Ma.

Nói một cách đơn giản thì Lâm Qua vứt bỏ huyết mạch Kim Ma rồi ngưng tụ hoàn toàn huyết mạch thành một viên huyết châu.

Đây là đang từ bỏ Kim Ma Thể của mình chăng?

Đây là một thể chất cấm kỵ đẳng cấp, vậy mà Lâm Qua vứt bỏ hoàn toàn như vậy sao?

Cách làm này thật sự là điên cuồng.

Hơn nữa còn khiến người khác vô cùng khâm phục.

Chiêu này tàn độc biết bao! Quả quyết biết bao!

Thể chất cấm kỵ? Nói bỏ là bỏ luôn sao?

“Chuyện này…”, ngay cả Cố Hoàng Sí cũng thấy kinh hãi. Lâm Qua đúng là người tàn nhẫn. Nếu đổi lại là ông ấy thì khó lòng mà quả quyết từ bỏ được thể chất cấm kỵ như này.

Hơn nữa, điều này xảy ra quá đột ngột. Có thể thấy rõ, Kim Ma Huyết Châu đã đến trước mặt Tô Minh. Và bắt đầu theo hướng bùng nổ.

Tô Minh muốn tránh cũng tránh không kịp…

Một thể chất cấm kỵ ngưng tụ bởi huyết mạch rốt cuộc có uy lực như nào?

Cố Hoàng Sí không rõ, bởi vì ông sống hơn tỷ năm mà chưa từng gặp phải.

Nhưng có thể đoán ra, uy lực của nó mạnh đến nỗi không thể hình dung.

Thậm chí, ngay cả bản thân Cố Hoàng Sí cũng có thể cảm nhận được vẻ nguy hiểm trong Kim Ma Huyết Châu đó. Đúng là dọa người.

Cố Hoàng Sí theo bản năng định ra tay cứu Tô Minh nhưng ông lại bị Dư Mộc Dưỡng khóa chặt.

Dư Mộc Dưỡng cười vẻ nham hiểm, oán hận và kích động.

Cố Hoàng Sí nhà ông định cứu người ư?

Nằm mơ đi!

Đồ đệ của ông chết chắc rồi!

Muốn trách thì trách đồ đệ của ông quá yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức Lâm Qua cũng không bằng được. Thiên tài ở cấp bậc như này thì đáng chết, đáng chết hàng vạn lần. Đặc biệt thiên tài này lại là yêu nghiệt của học viện rác rưởi như học viện Hạp Tự.

Chứ đừng nói vì Tô Minh mà đồ đệ Lâm Qua của ông ta mất đi một huyết mạch cấm kỵ. Đây đúng là cái giá quá lớn. Hôm nay kể cả giết chết Tô Minh thì bản thân Lâm Qua cũng từ một yêu nghiệt siêu cấp tỷ năm hiếm gặp tụt bậc thành yêu nghiệt bình thường thôi.

“Chết tiệt!”, Cố Hoàng Sí nín thở, tâm trạng khó nói.

Ông không thể làm được gì.

“Chết đi!”, đúng lúc này, Lâm Qua nhe răng cười, tâm thái thay đổi như muốn bùng nổ Kim Ma Huyết Châu.

Nhưng….

Sau đó nụ cười của Lâm Qua chợt tắt, hóa thành tượng đá điêu khắc. Hắn hoàn toàn đờ người ra.

Không chỉ là hắn mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều nín thở, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.

Họ… Họ nhìn thấy gì thế này?

Kim Ma Huyết Châu đến trước mặt Tô Minh lại không có dấu hiệu bùng nổ mà lại không ngừng run rẩy.

Hơn nữa, rõ ràng Kim Ma Huyết Châu đã không nằm trong sự khống chế của Lâm Qua nữa.

Rốt… Rốt cuộc có chuyện gì thế này?

“Cảm ơn nhiều nha!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh lên tiếng nói.

Câu nói xuất phát từ trong lòng.

Thông thường mà nói, tu giả võ đạo có huyết mạch kiêng kị như này, khi cận chiến thì kể cả giết chết đối phương thì rất khó có được huyết mạch của đối phương.

Dường như là không có gì để nói.

Bởi vì, người có huyết mạch kiêng kị như này đều có thể tự hủy diệt hoặc tiêu hao huyết mạch nhưng không thể để Tô Minh chiếm được miễn phí.

Đến tận bây giờ, trong tay đối thủ có rất nhiều huyết mạch đặc biệt nhưng Tô Minh không thèm để ý.

Một mặt là anh không để ý đến những thứ tầm thường này.

Mặt khác là vì thật sự không có cơ hội.

Nhưng trước mặt…

Wao!

Đúng là người tốt!

Lâm Qua đúng là ‘người tốt’.

Đây có khác nào dâng huyết mạch Kim Ma đến tận nơi.

Đúng thế! Đúng là chu đáo đến nỗi cắt đứt huyết mạch Kim Ma trên người mình ngưng tụ thành huyết châu rồi dâng đến tận nơi cho Tô Minh.

Sao trên đời này lại có ‘người tốt’ đến thế?

Còn về bùng nổ? Ha ha… Đến trước mặt mình, có kho tàng huyết mạch trấn áp thì huyết châu trong huyết mạch Kim Ma làm sao mà khống chế nổi?

“Cảm ơn đã tặng!”, Tô Minh giơ tay lên, dễ dàng nắm chặt Kim Ma Huyết Châu.

Cảnh tượng này đúng là kinh dị.

Tạm thời Tô Minh không trực tiếp nuốt trọn mà thu Kim Ma Huyết Châu vào trong kiếm tâm.

Không vội!

Đợi đến lúc giải quyết xong Lâm Qua thì nuốt trọn cũng được.

Tô Minh mong đợi rất nhiều ở Kim Ma Huyết Châu này.

Trước đó, Lâm Qua thể hiện ra thể lực và sức mạnh khủng khiếp thậm chí còn có thể trấn áp được Tô Minh. Chẳng phải là nhờ vào huyết mạch Kim Ma này sao? Không nói cũng biết huyết mạch này đáng sợ đến nỗi nào?

Đối với Tô Minh mà nói, hoàn toàn có thể dùng kho tàng huyết mạch để trấn áp huyết mạch Kim Ma, sau đó dung hòa nó vào trong máu thịt của mình. Điều này có thể nâng cao sức mạnh thuần túy trong cơ thể mình. Đây đúng là món quà lớn.
Chương 1090: Đỉnh U Minh trong truyền thuyết

“Anh… Anh… Phụt…!”, Lâm Qua vừa kinh hãi vừa không cam tâm, lại đờ đẫn không dám tin, lại suy sụp. Sau mấy hơi thở hắn đột nhiên phun ra ngụm máu, khí tức toàn thân dường như giảm tột độ. Thậm chí trái tim võ đạo cũng sụp đổ.

“A… A… A…”, Lâm Qua thảm thiết gào lên.

“Không! Sao có thể thế được?”, sắc mặt Dư Mộc Dưỡng trắng bệch, toàn thân lạnh toát, không ngừng run rẩy, căn bản không thể chấp nhận.

Nếu như sớm biết kết quả như này thì có đánh chết ông ta cũng không dẫn Lâm Qua đến đây ‘giao lưu’.

Nhưng hiện giờ nói gì cũng đã muộn.

“Lâm Qua! Giết chết hắn đi!”, một giây sau Dư Mộc Dưỡng đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn: “Con vẫn còn đỉnh U Minh mà!”

Trong giọng nói của Dư Mộc Dưỡng chứa đựng khí tức của sự thất bại. Ông ta hoàn toàn mất kiểm soát, sắc mặt dữ tợn.

Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người bên phía Hạp Tự bao gồm cả Cố Hoàng Sí đều nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng với vẻ phẫn nộ. Họ đều cảm thấy Dư Mộc Dưỡng đang dùng cách khác để nhắc nhở và giúp đỡ đồ đệ của mình. Đây rõ ràng là ăn gian. Nhưng những người khác thì không nghĩ nhiều. Dù sao thì dáng vẻ của Lâm Qua như con chim chết bị Tô Minh đánh bầm dập. Bất luận có bảo bối hay binh khí gì thì đều không thể đánh lại được?

Nhưng hàng trăm lãnh đạo và học viên phía Hạp Tự khi nghe thấy tiếng hét của Dư Mộc Dưỡng thì sắc mặt đều không ngừng biến đổi. Tất cả đều không dám tin.

Đỉnh U Minh?

Đỉnh U Minh của ông lão U Minh?

Hơn một triệu năm trước ông lão U Minh tu luyện tà công, thầm có ý đồ với học viện Ngạn Tự. Trong ba mươi năm ngắn ngủi ngầm giết hại hơn 120 học viên của học viện Ngạn Tự. Học viện vô cùng phẫn nộ, cuối cùng Dư Mộc Dưỡng dẫn dắt hơn chục trưởng lão đích thân ra tay, phải trả giá không hề nhỏ mới có thể tiêu diệt được ông lão U Minh.

Trận chiến lúc đó vô cùng thê thảm. Ngay cả Dư Mộc Dưỡng cũng bị thương, còn có mấy trưởng lão thì chết tại chỗ.

Ông lão U Minh quả thật là mạnh vô cùng, còn sở dĩ ông ta mạnh như vậy là vì ông ta có chí bảo bản mệnh- chính là đỉnh U Minh.

Đỉnh đó chính là… Là bán bộ dung khí.

Đúng vậy! Thiếu chút nữa là ở cấp bậc dung khí thật sự rồi.

Ông lão U Minh chỉ thiếu chút nữa là có được bảo vật dung khí rồi. Đúng là dọa người.

Mặc dù chưa trở thành dung khí thật sự nhưng đỉnh U Minh mạnh đến nỗi còn vượt xa các binh khí ở cấp bậc Thủy Nguyên đỉnh phong.

Trận chiến đó cuối cùng ông lão U Minh cũng bị giết chết, còn đỉnh U Minh cũng bị tổn thất nặng nề và được đưa về học viện.

Là viện trưởng nên Dư Mộc Dưỡng có quyền xử lý đỉnh U Minh.

Cuối cùng, sau một hồi bàn bạc với các trưởng lão, đỉnh U Minh đã được đặt ở nơi phong tỏa sâu thẳm trong biển Kỷ Nguyên của học viện Kỷ Nguyên, mãi mãi không được thấy ánh sáng mặt trời. Lý do rất đơn giản, vì đỉnh U Minh quá tà ác.

Đỉnh U Minh vốn là chí bảo bản mệnh của ông lão U Minh. Ông lão U Minh lại là người vô cùng tà ác, vì vậy ai cũng có thể hiểu được sự tà ác và sức mạnh của chiếc đỉnh đó.

Đỉnh U Minh có thể nuốt trọn oán khí, linh khí và huyết mạch, cướp đoạt của người khác để làm mạnh cho mình.

Ngoài ra đỉnh U Minh còn có thể ảnh hưởng đến thần hồn, khóa chặt tâm ý của người khác.

Dù sao thì nó cũng là chí bảo vô cùng tà ma.

Nhưng không thể phủ nhận là nó rất mạnh.

Hiện giờ nghe thấy viện trưởng Dư Mộc Dưỡng muốn Lâm Qua dùng đến đỉnh U Minh…

Chuyện này chẳng phải nói rằng, việc đỉnh U Minh bị khóa chặt dưới biển Kỷ Nguyên là chuyện nhảm nhí sao?

Viện trưởng đã lấy đỉnh U Minh làm của riêng mình rồi giao cho đồ đệ của mình?

Nhất thời, hơn trăm người bên phía Ngạn Tự đều có suy nghĩ khác.

Nhưng phần lớn đều thấy Dư Mộc Dưỡng quá độc ác.

Phải nói thế nào được nhỉ? Bởi vì đỉnh U Minh tà ác nhưng vẫn là bán bộ dung khí. Người bình thường không thể dùng được, Lâm Qua có thiên tài đến mức nào thì cũng không thể dùng được.

Nếu như cố dùng thì hậu quả sẽ phải trả giá thê thảm.

Có thể nói rằng, chỉ cần Lâm Qua cố dùng đến đỉnh U Minh thì thần hồn và tâm thái sẽ bị ý chí còn sót lại trong đỉnh U Minh của ông lão U Minh xâm chiếm, căn cơ võ đạo cũng bị hủy diệt và rơi vào nhập ma.

Nói một cách đơn giản thì lúc này Dư Mộc Dưỡng đã từ bỏ Lâm Qua rồi.

Ông ta muốn Lâm Qua dùng cách quyết chiến để giết chết Tô Minh.

Quá độc ác!

Độc ác với người khác, độc ác với ngay cả người của mình.

Trong học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự, tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa viện trưởng Dư Mộc Dưỡng và Lâm Qua, đâu chỉ là sư tôn? Dư Mộc Dưỡng gần như coi Lâm Qua như con nuôi của mình.

Nhưng lúc này…

“Ha ha… Ha ha… Đúng vậy! Mình còn đỉnh U Minh mà”, một giây sau, nụ cười của Lâm Qua càng lúc càng tuyệt vọng, cảm giác như sắp buông xuôi. Ngay cả sư tôn cũng từ bỏ mình, cũng không lưu luyến gì mình nữa. Một kẻ phế vật thất bại như mình, cuối cùng cũng bị lợi dụng.

Lâm Qua bất chất tất cả thiêu đốt huyết mạch của mình.

Huyết mạch huyết thần bắt đầu thiêu đốt.

Tiên nguyên cũng bắt đầu thiêu đốt.

Thọ nguyên cũng vậy.

Nhất thời, Lâm Qua như cải tử hoàn sinh, cuối cùng cũng thấy mình mạnh mẽ hơn.

Dưới sức thiêu đốt này, khí tức của hắn điên cuồng gào rú.

“Đỉnh U Minh! Xuất!”

Tiếng rống đầy phẫn nộ!

Một chiếc đỉnh tàn tạ xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong không gian yên tĩnh nhưng lại khiến mọi người ớn lạnh.

Đỉnh U Minh không lớn, có rất nhiều vết máu, trông khá cũ kỹ, tàn tạ nhưng khiến người khác thấy sự lạnh lùng và tà ác.

Đỉnh U Minh vừa xuất hiện thì liền bao trùm đất trời và vạn vật.

Gần như tất cả mọi người trên sân võ đạo đều bắt đầu run rẩy, sắc mặt đều biến đổi.

“Đỉnh… Đỉnh đó… Mạnh quá!”

“Đỉnh đó là bán bộ dung khí trong truyền thuyết mà?”

“Đỉnh… Đỉnh đó khủng khiếp quá!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom