-
Chương 1101-1105
Chương 1101: Cùng với nền văn minh Nam Khải
Ra tới cửa mật thất thì vừa hay gặp Lam Tuyết, Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư.
"Lam Tuyết, em tới rồi à?", Tô Minh có chút ngạc nhiên, bởi vì thời gian trước Lam Tuyết đã trở về thương hội Vạn Bảo rồi.
"Chúng ta cùng tới nền văn minh Nam Khải", Lam Tuyết nói.
"Các em biết rồi à?"
"Đương nhiên, cả học viện đều đã truyền tai nhau hết rồi, hơn nữa, chúng em cũng đã đợi anh ở đây được một hai ngày rồi, nếu như anh còn chưa kết thúc bế quan thì đã tới gõ cửa rồi đấy", Tống Cẩm Phồn trừng mắt nhìn Tô Minh một cái: "Anh Tô, anh đúng là kẻ nghiện tu luyện".
"Tô Minh, mấy người viện trưởng đã tới tập trung ở sân võ đạo rồi, chỉ còn đợi anh thôi, tình hình là đặc biệt... đặc biệt long trọng", Tiêu Nhược Dư có chút kích động nói.
"Đi thôi", Tô Minh thi triển pháp nguyên không gian, dịch chuyển thân hình, đã đưa cả ba người Tống Cẩm Phồn đến sân võ đạo.
Mấy người Tô Minh vừa xuất hiện.
"Tô Minh! Tô Minh! Tô Minh!!!!", lập tức trở thành tiêu điểm, tất cả đệ tử đều điên cuồng giống như nhìn thấy thần tượng, lớn tiếng hô tên anh, cảm xúc vô cùng kích động.
"Anh Tô, bây giờ anh thành thần ở trong học viện rồi, sắp điêu khắc tượng cho anh rồi đấy, anh không biết trong học viện tất cả mọi người đều điên cuồng và sùng bái anh thế nào đâu", Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng nói.
Tô Minh mỉm cười, đến bản thân anh cũng có chút đánh giá thấp sự ảnh hưởng của việc đánh bại Ngạn Tự, bảo vệ danh tiếng của Hạp Tự lần trước.
Nhìn từ một phương diện thì nội bộ Hạp Tự tương đối đoàn kết.
Hạp Tự là một thế lực có nội bộ đoàn kết nhất mà Tô Minh đã từng gặp và tiếp xúc cho đến hiện tại.
Vinh quang và danh tiếng của Hạp Tự giống như khắc sâu vào trong đầu và tinh thần của từng võ giả trong Hạp Tự vậy.
Như tín ngưỡng.
Đây là chuyện tốt.
Nói thực, cho dù Tô Minh vừa vào Hạp Tự không lâu, nhưng đối với Hạp Tự như vậy anh có sự đồng cảm và thuộc về, càng muốn quang minh chính đại, tự hào nói mình là người của Hạp Tự.
"Nhóc con giỏi lắm, đã tới cảnh giới Tiên Tổ tầng chín rồi, được lắm được lắm...", đúng lúc này, lão tổ Bành Cửu trong ba vị lão tổ đứng bên cạnh Cố Hoàng Sí nhìn Tô Minh một cái, rất hài lòng, gật đầu nói.
Hóa ra cảnh giới võ đạo của Tô Minh cũng đột phá, hơn nữa, còn cuồng bạo tăng vọt một cách điên rồ.
Lần trước, Tô Minh mà mọi người nhìn thấy vẫn chỉ là cảnh giới Tiên Tổ tầng một, bây giờ đã tầng chín rồi!
Quá đỗi khoa trương.
Cảnh giới lần này đột phá rồi lại đột phá, thực ra cũng là bị buộc không còn cách nào khác. Bởi vì kiếm nguyên Ngũ Đoạn tiền kỳ và pháp nguyên không gian Nhị Đoạn tiền kỳ quá mạnh, muốn sử dụng tốt hơn thì cảnh giới cũng phải tăng lên, cho nên Tô Minh chỉ có thể đột phá, cũng may quãng thời gian này căn bản đủ để vững chắc ổn định, muốn đột phá cũng không khó.
Sau khi liền một mạch hấp thu mấy chục nhánh tiên nguyên mạch cực phẩm, cuối cùng anh cũng đột phá thành công.
Hiện giờ, Tô Minh đã là cảnh giới Tiên Tổ tầng chín, không chỉ có thể nhẹ nhàng nắm vững sử dụng kiếm nguyên Ngũ Đoạn tiền kỳ và pháp nguyên không gian Nhị Đoạn tiền kỳ, hơn nữa, về mặt lực lượng tinh thuần cũng lần nữa tăng lên, đạt tới 3000 long lực! Một cấp độ lực lượng phát rồ, phát rồ đến mức độ nào chứ? Dựa vào ghi chép trong Võ Đạo Đại Toàn, một võ giả cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát tầng chín bình thường mới có thể nhẹ nhàng xuất ra lực lượng tinh thuần khoảng trên dưới 3000 long lực!
"May mắn thôi ạ", Tô Minh khách sáo đáp lời: "Bái kiến ba vị lão tổ".
"Tên nhóc nhà cậu biết ba lão già chúng tôi sao?", lão tổ Bành Cửu hỏi.
"Hôm đó, ở đại bản doanh đời thứ ba đã từng gặp qua ba vị lão tổ", Tô Minh không giấu diếm.
"Lão phu đã nói mà, khi đó thằng nhóc này có thể nhìn ra chỗ chúng ta ẩn náu!", lão tổ Hoành Nhất hào hứng nói.
"Nhóc Tô, đi thôi", Cố Hoàng Sí nói, cũng không nói gì nhiều khác, bởi vì thời gian quá gấp rút rồi.
Tô Minh gật đầu, sau đó khóe miệng Tô Minh có hơi mấp máy, nhìn ba vị lão tổ bên cạnh Cố Hoàng Si và cả hơn mười vị trưởng lão nội môn sau lưng, cùng với mấy trăm nhân tài nổi bật trong nội môn Hạp Tự phía sau nữa...
Không nhịn được hỏi: "Sư tôn, tất cả đều đi cùng với con sao?"
"Không sai", Cố Hoàng Sí gật đầu: "Sư tôn đều biết rõ về ân oán giữa con và nền văn minh Nam Khải và Nam Phượng Vân rồi, Nam Phượng Vân và nền văn minh Nam Khải muốn ỷ lớn hiếp bé, vậy thì Hạp Tự chúng ta cũng có thể học tập, không phải cũng là ỷ lớn hiếp bé sao?!"
Cố Hoàng Sí sát khí bừng bừng.
"Dù vậy cũng không cần nhiều người như thế này mà!", Tô Minh nói thầm một câu, thế này thì quá phô trương. Thôi được, dù sao cũng cảm động, cũng có kích động, mấy năm nay anh vẫn luôn hành động đơn độc, từ trước đến nay đều là một mình anh đối mặt với những thế lực khổng lồ chống lưng cho người khác, bây giờ ngược lại, có lẽ cảm thấy sẽ rất tốt.
"Nhóc Tô, nghe lão phu nói, tới nền văn minh Nam Khải, không cần phải kiêng nể gì hết, tuyệt đối đừng nương tay, muốn giết chết ai thì cứ giết chết kẻ đó, không xử lý được, lão phu giúp cậu, lão phu không làm được thì để Thao Thiết Văn Minh giúp cậu", lão tổ Hoành Nhất sát khí đùng đùng nói.
"Lão tổ, tôi hiểu rồi", Tô Minh gật đầu.
Ngay sau đó một con cự thú khổng lồ xuất hiện trên sân võ đạo.
Mọi người đều bay lên lưng cự thú.
Phóng thẳng lên trời.
...
Nền văn minh Nam Khải.
Náo nhiệt.
Náo nhiệt ngập trời.
Hôm nay, cả chín cổng phủ thành chủ đều mở.
Trên sân võ đạo lớn nhất trong phủ thành chủ sớm đã người đông như kiến.
Sớm đã đèn đóm sáng trưng rồi, sớm đã được bày đầy linh tửu, tiên quả vân vân...
Vô cùng náo nhiệt.
Có một vài tiết mục biểu diễn tinh quái, có tiên nương vũ nữ đang ca hát, có du hiệp hư không đang múa kiếm...
Thịnh thế phồn hoa không diễn tả được bằng lời.
Trên sân võ đạo cũng phân ra ngoại tầng, trung tầng, nội tầng và chủ tầng.
Hàng tỷ võ giả thì tập trung ở ngoại tầng và trung tầng, nội tầng là nơi dành cho những cường giả, yêu nghiệt siêu cấp, thế lực cổ xưa có máu mặt, đến chất lượng linh tửu và tiên quả cũng tốt hơn.
Còn chủ tầng lại càng xa hoa hơn, toát lên thần quang vô thượng tiên hoa.
Chủ tầng rộng lớn, không có người nào, chủ tầng hôm nay sẽ tiếp đón hai thế lực lớn, một là Đạo Hằng tông, hai là học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự.
Chương 1102: Khách tới
Lúc này trong lầu chính, Nam Phượng Vân mặc váy dài màu đỏ, trang điểm khá đẹp nhưng hơi lớn tuổi như nữ hoàng khí phách ngồi trên bảo tọa, đứng bên cạnh bà ta vẫn là các trưởng lão, người phục vụ của nền văn minh Nam Khải.
Trần Chỉ Tình đang ngồi trên bảo tọa nhỏ hơn một chút bên cạnh Nam Phượng Vân.
Chỉ là so với sự thô bạo, vui vẻ của Nam Phương Vân.
Trần Chỉ Tình lại mang vẻ mặt lạnh lùng.
Lạnh thấu xương.
Mặc dù đẹp tuyệt trần nhưng lại là cái đẹp khiến người ta không thể đến gần.
Thế nhưng ấn tượng trước giờ của mọi người về Trần Chỉ Tình luôn là lạnh lùng nên cũng không ai tò mò về cảm xúc của Trần Chỉ Tình.
“Đại trưởng lão, đều đã thông báo với tất cả thế lực trong liên minh chưa?”, lúc này Nam Phượng Vân lạnh nhạt hỏi, ảnh mắt không khỏi lướt nhìn các cường giả tai to mặt lớn trong tầng.
“Đã thông báo hết rồi”, đại trưởng lão cung kính nói.
“Thế thì tốt, sau bữa tiệc lần này, tôi nghĩ nội bộ liên minh chắc hẳn không ai dám phản đối tôi trở thành minh chủ mới của liên minh đâu nhỉ?”, Nam Phượng Vân hừ một tiếng.
Ý bà ta là vị trí minh chủ liên minh nền văn minh cấp ba.
Mặc dù bà ta từng làm một lần.
Nhưng chỉ có một lần.
Không thỏa mãn được bà ta.
Bữa tiệc lớn lần này, nền văn minh Nam Khải phải thể hiện được sự lớn mạnh.
Kết thông gia với Đạo Hằng tông ở nền văn minh cấp bốn.
Ngay cả học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng đến chúc mừng, thể diện biết bao.
Chỉ với hai điều này thôi chắc đã có thể khiến tất cả thế lực trong liên minh nền văn minh cấp ba khiếp sợ rồi nhỉ?
Còn ai dám ngăn cản?
Mặc dù có lẽ rất nhanh thôi là nền văn minh Nam Khải sẽ tiến lên nền văn minh cấp bốn với sự giúp đỡ của Đạo Hằng tông, nhưng trước khi tiến lên thành công thì bà ta phải trở thành minh chủ liên minh nền văn minh cấp ba lần nữa, cũng có lợi ích, tốt xấu gì cũng có thể lấy máu của liên minh tiếp tục làm nền văn minh Nam Khải lớn mạnh, không phải sao? Đó cũng chính là tận dụng vật thừa.
Trần Chỉ Tình bên cạnh Nam Phượng Vân không khỏi cười khẩy.
Dã tâm của mẹ cô đã không còn chỗ nào để nói nữa rồi.
Dã tâm quá lớn.
Sống thế không mệt sao?
“Con cười cái gì? Chỉ Tình, mẹ nhắc con hôm nay Đạo Hằng tông sẽ đến, học viện Kỷ Nguyên cũng đến, con tốt nhất nên biểu hiện cho tốt, nếu làm hỏng việc lớn thì mẹ đảm bảo với con Tô Minh đó sẽ chết ngay lập tức, chết rất thảm đó!”, Nam Phượng Vân đe dọa, hôm nay rất quan trọng nên tuyệt đối không thể xuất hiện chút sơ suất nào, bà ta nghĩ Trần Chỉ Tình chính là sơ suất.
“Học viện Kỷ Nguyên cũng đến?”, mắt Trần Chỉ Tình lóe sáng, mặc dù cô đã biết tin tức này nhưng vẫn không tin.
Cũng đến nền văn minh Nam Khải khá lâu rồi.
Cô biết rõ sự lớn mạnh, bí ẩn và kiêu ngạo của Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự.
Một câu nói thôi đã muốn cách xa.
Học viện Kỷ Nguyên luôn không nể mặt người khác.
Tại sao lần này.
Cô không tin lắm.
“Hừ, tất nhiên, không chỉ đến, thậm chí một trưởng lão của nội viện còn đích thân đến”, Nam Phượng Vân hơi phấn khích cũng khá kiêu ngạo.
Trần Chỉ Tình không lên tiếng.
Đáy lòng cảm thấy thật lạnh lẽo.
Ngay cả học viện Kỷ Nguyên cũng đến? Học viện Kỷ Nguyên cộng thêm Đạo Hằng tông cùng tạo thanh thế cho nền văn minh Nam Khải, e là nền văn minh Nam Khải thật sự sắp trở thành nền văn minh cấp bốn rồi.
Dã tâm của mẹ mình ngày càng bộc phát rồi sao?
Đúng lúc này.
“Tàu chiến con thoi của Đạo Hằng tông sắp đến rồi, đi đón thôi!”, Nam Phượng Vân bỗng đứng lên lớn giọng nói.
Vinh quang của nền văn minh Nam Khải sắp chính thức bắt đầu rồi.
Sắc mặt Trần Chỉ Tình càng tái nhợt.
Hoàn toàn không hề tình nguyện gì.
Nhưng nghĩ đến Tô Minh, nghĩ đến anh Tô, cô chỉ có thể đứng dậy đi theo bên cạnh Nam Phượng Vân.
Cùng lúc đó.
Đột nhiên.
Một vật thể cực lớn xuất hiện trên bầu trời.
Tiếp đó ánh sáng vàng tùy ý chiếu lên bầu trời, từng loạt thang trời nhanh chóng bao phủ cả bầu trời bắt đầu từ boong tàu chiến con thoi đó kéo dài đến sân võ đạo của phủ thành chủ.
“Cung nghênh Đạo Hằng tông!”, Nam Phượng Vân lớn tiếng nói.
Ngay lập tức.
Hàng trăm ngàn người trên sân võ đạo đồng loạt hô, có cung kính, có mong đợi, có say mê…
Trần Chỉ Tình không hô, chỉ khổ tâm im lặng, đáy lòng cảm thấy cực kỳ uất ức, hơi thất thần: “Anh Tô, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh”.
Ngay sau đó.
Trong từng ánh mắt đầy kinh ngạc, kính cẩn, hai mươi người xuất hiện trên boong tàu chiến con thoi của Đạo Hằng tông, nam nữ già trẻ đều có, đi đầu vẫn là một thanh niên có tướng mạo khá thô kệch, hơi thở hung bạo, có một con dao màu máu sau lưng và một ông lão đầu trọc.
“Chỉ Tình, nhìn thấy chưa? Đó chính là đạo tử của Đạo Hằng tông!”, giọng Nam Phượng Vân tràn đầy sự điên cuồng, tôn kính và kinh ngạc, đè thấp giọng nói.
Đạo tử Đạo Hằng tông mà bà ta nói chính là thanh niên có tướng mạo khá thô kệch, hơi thở hung bạo, có một con dao màu máu sau lưng.
Gương mặt xinh đẹp của Trần Chỉ Tình không có cảm xúc gì, chỉ có lạnh lùng và thờ ơ, chỉ có sự im lặng đau thương.
“Cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát khi chưa đầy mười triệu tuổi, còn là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng sáu, con có thể tượng tưởng được không?”, Nam Phượng Vân lại nói, bà ta càng cảm thấy mình ép buộc con gái gả cho đạo tử Đạo Tông là quyết định vừa thông minh vừa chính xác nhất. Con gái của Nam Phượng Vân nên gả cho cường giả siêu cấp như thế, yêu quái tuyệt thế. Còn về những tên hung dữ của đạo tử Đạo Hằng có lẽ đều là lời đồn? Huống gì Đạo Hằng tông đã đồng ý chỉ cần kết thông gia thì sẽ giúp nền văn minh Nam Khải trở thành nền văn minh cấp bốn.
“Quả nhiên Đạo Hằng tông rất lớn mạnh!”. Ngoài đạo tử Đạo Hằng ra, Nam Phượng Vân cũng càng kinh ngạc và cung kính hơn khi cảm nhận những người khác của Đạo Hằng tông, hai mươi người đến này thấp nhất cũng là cảnh giới Tổ Tiên tầng tám, tầng chín, nhất là ông lão đầu trọc bên cạnh đạo tử Đạo Hằng, đỉnh cao cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát, đúng là mạnh đến mức không thể tin được.
Nền văn minh cấp bốn quả là nền văn minh cấp bốn.
Mạnh hơn nền văn minh cấp ba không biết bao nhiêu lần.
Chương 1103: Đạo tử Đạo Hằng tông
“Tôi tên là Bùi Kình, là đạo tử đương nhiệm của Đạo Hằng tông”, ngay sau đó đạo tử Đạo Hằng tông đó lạnh nhạt, không cảm xúc mà giới thiệu, nhưng chính vẻ tùy ý thờ ơ, không cảm xúc đó khiến người khác không khỏi sinh ra sự kính cẩn sợ hãi, đây chính là đạo tử của nền văn minh cấp bốn đấy. Bẩm sinh đã cao quý, trời sinh đã ở trên cao, không ai cảm thấy sự kiêu ngạo của Bùi Kình khiến mọi người ghét, vì Bùi Kình xứng đáng như thế.
Tiếp đó, Bùi Kình lướt nhìn bên dưới, mắt nhìn đến Trần Chỉ Tình bên cạnh Nam Phượng Vân, ánh mắt sâu hõm, bỗng chốc hiện vẻ tham lam thèm khát, kinh ngạc và dục vọng không hề che giấu. Dung nhan của Trần Chỉ Tình quá xuất sắc, nghiêng nước nghiêng thành, hắn rất thích, nhất là vẻ lạnh nhạt, thờ ơ và ghét bỏ mọi thứ của Trần Chỉ Tình, thật khiến người ta có ý muốn chinh phục.
“Cô là Trần Chỉ Tình?”, Bùi Kình nói: “Tôi rất hài lòng”.
Ừm, hắn rất vừa ý với người vợ chưa cưới này.
Trần Chỉ Tình không lên tiếng, vẫn lạnh như băng.
“Chỉ Tình, còn không cảm ơn lời khen của đạo tử đi, ngây ra đó làm gì?”, Nam Phượng Vân quở trách, đáy lòng lại thầm vui mừng, Bùi Kình thích Chỉ Tình là được, ổn rồi, mọi chuyện đều ổn cả.
Trần Chỉ Tình vẫn im lặng không nói.
Sự kháng cự trong thầm lặng.
“Chỉ Tình, con…”, Nam Phượng Vân tức giận, nếu thái độ này của Trần Chỉ Tình chọc tức Bùi Kình thì mọi chuyện đều hỏng, nghe đồn Bùi Kình khá thô bạo, khát máu, không chọc vào nổi.
“Không sao, cô Trần rất cá tính, tôi rất thích!”, không ngờ Bùi Kình lại không hề trách tội, ngược lại sự ngang ngược và vừa lòng trong mắt hắn càng thêm rõ hơn. Nói rồi Bùi Kình bước xuống cầu thang đi đến sân võ đạo, những người khác của Đạo Hằng tông cũng đi theo bên cạnh và phía sau Bùi Kình.
Chẳng mấy chốc.
Đám người Đạo Hằng tông đã đến tầng chính của sân võ đạo.
“Chỉ Tình, con và đạo tử ngồi chung bàn đi, ngoan ngoãn và hiểu chuyện một chút, nếu không đừng trách mẹ bảo người đến nhà họ Tô - Chiến Uyên ở thế giới Tiểu Thiên, giết Tô Minh và toàn bộ người nhà cậu ta”.
Trần Chỉ Tình khẽ run, nhìn Nam Phượng Vân nói: “Đúng là ghê tởm, ngoài uy hiếp tôi, bà còn làm gì nữa? Chuyện mà Trần Chỉ Tình tôi cảm thấy buồn nôn nhất đời này là trở thành con gái của bà, tôi ước gì bà chết đi”.
“Câm miệng!”, Nam Phượng Vân lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Chỉ Tình, bà ta kéo Trần Chỉ Tình đi thẳng về phía bàn chính.
Đến cạnh bàn, đám người Bùi Kình đã ngồi vào chỗ.
Nam Phượng Vân muốn cho Trần Chỉ Tình ngồi cạnh Bùi Kình.
Trần Chỉ Tình chẳng hề muốn chút nào.
Đứng cạnh bàn nhưng không muốn ngồi vào chỗ.
Bầu không khí khá căng thẳng.
“Chỉ Tình, con tưởng mẹ đang dọa con sao? Con muốn Tô Minh chết không chỗ chôn à?”, Nam Phượng Vân nắm chặt cổ tay Trần Chỉ Tình muốn ép Trần Chỉ Tình ngồi xuống cạnh Bùi Kình, nhưng dù có kéo thế nào cô cũng không nhúc nhích. Trần Chỉ Tình đã dùng đến Tiên Nguyên, liều mạng, vô cùng kiên quyết, Nam Phượng Vân sốt ruột, lẽ nào việc sắp thành lại hỏng?
“Tôi nghĩ bà đang dọa tôi đấy, với những gì tôi hiểu về bà thì mấy ngày nay tôi càng không nghe lời bà thì bà sẽ càng lấy hành động ra đe dọa tôi để khiến tôi càng nghe lời bà, mà không chỉ là đe dọa bằng miệng, thế nên bây giờ tôi hơi nghi ngờ có phải bà không thể giết được anh Tô và người thân của anh Tô không”, Trần Chỉ Tình nhìn vào mắt Nam Phượng Vân, lạnh lùng nói.
Tiếp đó Trần Chỉ Tình khẽ cười.
Vì cô đã nhìn ra rồi.
Vừa rồi cô vẫn không chắc chắn, chỉ là phỏng đoán, nhưng lúc nói mấy lời đó, rõ ràng trong mắt Nam Phượng Vân hiện lên vẻ dao động.
Quả nhiên cô đoán đúng rồi.
“Con tiện nhân này, mày khiêu khích tao?”, Nam Phượng Vân nổi giận.
“Người mẹ thân mến à, bà thật là đê tiện, luôn nói dối gạt người sao? Trần Chỉ Tình tôi thậm chí còn đang nghi ngờ mình có phải là con gái bà không, có phải đây cũng là một lời nói dối lừa bịp không, còn nữa Khánh Di ở đâu rồi? Thu Thủy đang ở đâu?”, Trần Chỉ Tình nói tiếp.
“Mày…”, Nam Phượng Vân tức giận muốn bùng nổ. Bà ta hoàn toàn không ngờ vào thời điểm quan trọng thế này mà Trần Chỉ Tình bỗng làm loạn.
Phóng lao rồi khó mà không theo lao.
Lẽ nào giờ lại ra tay đánh nó?
Không thể được, ngộ nhỡ như thế thật thì uy nghiêm của bà ta sẽ nát bét mất.
Mặt khác bà ta cũng không dám xằng bậy trước mặt Bùi Kình.
“Cô Trần không thích đạo tử tôi sao!”, đúng lúc này như cảm nhận được Nam Phượng Vân đang khó xử, Bùi Kình đã ngồi vào chỗ bưng ly rượu lên rồi lắc rượu trong ly, khóe môi cong lên, hơi ngẩng đầu nhìn Trần Chỉ Đình đang náo loạn với Nam Phượng Vân ở một bên: “Nếu cô Trần không muốn ngồi đây cũng không sao, hay là uống một ly với tôi, thế nào?”
Nam Phượng Vân cảm kích nhìn Bùi Kình.
Đạo tử đã giải vây cho mình.
“Chỉ Tình, đừng có mà không biết tốt xấu nữa”, giọng Nam Phượng Vân đã lạnh đến cực điểm, mang theo ý đe dọa, thậm chí là có sát khí trong đó.
“Không thế nào cả, tôi không muốn uống rượu, càng không muốn uống với anh”, thế nhưng Trần Chỉ Tình không hề sợ hãi nói. Cô vừa dứt lời, bầu không khí của cả sân võ đạo bỗng chốc trở nên lúng túng, Nam Phượng Vân cũng khiếp sợ đến độ cả người cứng đờ, bà ta đã đánh giá thấp sự bạo gan của Trần Chỉ Tình, quả là kiên quyết đến cực điểm, không hề sợ chết.
Thậm chí Nam Phượng Vân vô thức nghĩ đến Trần Chỉ Tình đang cố ý muốn kéo cả nền văn minh Nam Khải và mình chôn cùng.
Trần Chỉ Tình trêu tức Bùi Kình như thế.
Bùi Kình nổi tiếng là tàn bạo.
Trong cơn tức giận, Trần Chỉ Tình chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm, chết cũng là tham vọng cao cả, còn nền văn minh Nam Khải cũng bị kéo xuống nước chung.
Chương 1104: Học viện Kỷ Nguyên tới
“Không biết tốt xấu!”. Các đệ tử và quản lý của Đạo Hằng tông đang ngồi cùng một chỗ cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Chỉ Tình, thờ ơ nói.
“Cô Trần chắc chắn chứ? Tính tình của bổn đạo tử không tốt, tôi nghĩ chắc cô cũng từng nghe qua rồi. Mặc dù cô rất vừa mắt với bổn đạo tử, thế nhưng, khiêu khích nhiều lần, nếu sự kiên nhẫn của bổn đạo tử không còn nữa, cô đoán xem hậu quả sẽ là gì?”, Bùi Kình lạnh lùng cười.
Không khí lại càng thêm cứng đờ.
Đến cả hít thở còn khó khăn.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
Dù Bùi Kình còn chưa tức giận, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghĩ tới hậu quả của việc khiến hắn tức giận.
Ngay cả sắc mặt của Nam Phượng Vân cũng trở nên tái mét.
Ngược lại, Trần Chỉ Tình chẳng hề sợ hãi.
Cô vừa muốn nói gì đó.
“Vậy anh đoán xem nếu khiêu khích người phụ nữ của Tô Minh thì sẽ có hậu quả gì?”, thế nhưng, đúng lúc đó, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Giọng nói vang khắp sân võ đạo.
Cùng lúc đó.
“Gào!”
Cuối chân trời, bóng hình một con phi thú xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Một con phi thú khổng lồ.
To lớn…
Ngạo nghễ…
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong nháy mắt, nó đã tiếp đất.
Ngay ở trung tâm của sân võ đạo.
“Anh Tô…”, cơ thể Trần Chỉ Tình run lên, giọng nói có nằm mơ cũng muốn nhớ lại đó, cuối... cuối cùng cũng xuất hiện thật rồi!
Ngay đúng lúc cô đứng trước sự tận cùng của bất lực và tuyệt vọng.
Ngay khi cô sẵn sàng đón nhận cái chết.
Anh Tô lại xuất hiện!
Anh Tô, chưa từng khiến cô thất vọng!
Khi đó.
Tất cả mọi người tại sân đều nhìn về phía phi thú khổng lồ.
Vừa nhìn là mắt của mọi người đều mở to, run rẩy.
Run rẩy điên cuồng.
Bao gồm cả đạo tử của Đạo Hằng tông là Bùi Kình cũng thay đổi sắc mặt.
Bọn họ sợ đến mức sắp tiểu ra quần.
Có thể không sợ đến mức đó hay sao?
Hãy nhìn học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự đến từ học viện Kỷ Nguyên đi.
Cố Hoàng Sí - viện trưởng học viện Kỷ Nguyên, là cường giả siêu đỉnh cấp trong các cấp, dù là tông chủ của Đạo Hằng tông cũng không phải đối thủ của Cố Hoàng Sí, hơn nữa khoảng cách chênh lệch quá lớn. Nhiều năm trước, tông chủ từng muốn đến học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự để tu tiên, thế nhưng đến cuối cùng vì vài chuyện ngoài ý muốn mà phải từ bỏ chuyện này. Tuy nhiên, Bùi Kình lại nhớ rất rõ, năm đó, tông chủ đưa hắn đến tận cùng không trung, vô tình gặp được Cố Hoàng Sí đang du lịch trong hư không. Khi đó, tông chủ rất kính nể Cố Hoàng Sí, khi đó, Bùi Kình hiểu được, dù Đạo Hằng tông có là thế lực cấp bốn, cũng kém xa so với học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự.
Huống chi là ngoài Cố Hoàng Sí, mẹ nó, bên cạnh Cố Hoàng Sí còn có... còn có ba vị lão quái vật siêu cấp!
Gần như không cần suy nghĩ cũng cảm nhận được khí tức cổ xưa của ba vị lão quái vật kia, có lẽ ba vị lão quái vật này chính là ba vị lão tổ của Hạp Tự trong truyền thuyết.
Ba vị lão tổ này cũng xuất hiện sao?
Ngoài ra, còn có những trưởng lão, những đệ tử nội môn của Hạp Tự.
Cứ nói như vậy đi.
Với thế trận này, cũng có thể tiêu diệt được Đạo Hằng tông tầm ba hoặc năm lần.
Mà điều này không quan trọng, quan trọng nhất chính là... nhóm người đến từ Hạp Tự này dường như do một thanh niên cảnh giới Tổ Tiên tầng thứ chín chưa đến 30 tuổi dẫn đầu?
Như sao vây quanh trăng!
Người thanh niên này, liệu có thân phận gì?
“Đáng chết! Hắn vẫn sống sao? Còn trở thành người của học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự?”, Nam Phượng Vân đứng không vững, sắp vỡ tim vì sợ hãi. Bà ta không phải kẻ ngốc, bà ta có thể đọc hiểu tình huống trước mắt, Tô Minh không những gia nhập học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, mà còn có địa vị rất cao, là vị trí cao không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng đến cả viện trưởng và ba vị lão tổ trong truyền thuyết cũng đi cùng anh ấy?
Như một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ này, lại là một cơn ác mộng.
Đúng lúc này.
Giữa không trung.
Đột nhiên xuất hiện một không gian kính.
Một không gian kính đang chuyển động.
Sau đó, trong không gian kính đó, một bóng người trung niên xuất hiện.
Người trung niên này mặc áo bào tím.
Tràn đầy khí chất.
Tướng mạo rất anh tuấn, nhưng lại có vẻ tang thương.
Lúc này, vẻ mặt của người trung niên đột nhiên thay đổi, có chút ngạc nhiên, không khỏi cười gượng, chắp tay trong không gian kính: “Vãn bối từng gặp ba lão tổ Hạp Tự, anh Cố, lâu rồi không gặp, hi vọng mọi người vẫn khỏe”.
Hóa ra, người đàn ông trung niên này chính là tông chủ của Đạo Hằng tông.
Tại sao ông ta lại xuất hiện lúc này? Nguyên nhân rất đơn giản, ông ta để lại hồn ấn trên người Bùi Kình, một khi Bùi Kình gặp nguy hiểm, chỉ cần Bùi Kình huy động hồn ấn, ông ta có thể cảm nhận được.
Cố Hoàng Sí liếc qua tông chủ của Đạo Hằng tông một cái, nhưng lại không có phản ứng gì.
“Anh Cố, không biết đã xảy ra chuyện gì? Là... là do tôi không dạy dỗ đồ nhi, không biết tốt xấu trêu chọc phải quý tông sao? Nếu là vậy, thì tôi chắc chắn sẽ nghiêm trị Bùi Kình”. Vị tông chủ Đạo Hằng tông dường như đang lấy lòng và cầu xin.
“Đừng có nói nhảm, đồ nhi của ông muốn chọc đến hồng nhan tri kỷ của thằng nhóc họ Tô này nên hắn chắc chắn phải chết, có hiểu không? Chuyện ông nên lo lắng bây giờ là Đạo Hằng tông của ông có chịu được ảnh hưởng do vị đồ nhi này gây ra hay không. Tôi rất muốn đến Đạo Hằng tông của các người một chuyến, tất nhiên là mang theo Thao Thiết của nền văn minh”. Cố Hoàng Sí còn chưa kịp nói, lão tổ Bành Cửu đã liếc nhìn người đàn ông trung niên trong không gian kính, quát lên, giống như người lớn đang mắng nhiếc trẻ con.
Rất bá đạo.
Không hề kiêng nể ai.
Còn sắc mặt của tông chủ Đạo Hằng tông lại tái nhợt, cơ thể run rẩy, cảm thấy sợ hãi.
Vô cùng kinh khủng.
“Tiền... tiền... tiền bối, ông cứ coi như vãn bối nói xạo đi, tên đồ nhi này của vãn bối gieo gió gặt bão, ông muốn giải quyết thế nào thì giải quyết như vậy, mong tiền bối tha cho Đạo Hằng tông! Tôi... Đạo Hằng tông của chúng tôi vô tội”. Giọng nói của vị tông chủ Đạo Hằng tông kia run lên, ông ấy đã bị dọa sợ, cực kỳ sợ hãi.
“Lượn đi!”, lão tổ Bành Cửu khoát tay áo.
“Vâng vâng vâng…”, tông chủ Đạo Hằng tông mau chóng rời đi, không gian kính liền biến mất.
Hiện giờ, trên sân võ đạo lại càng thêm yên lặng.
Yên lặng đến mức kỳ lạ!
“Người anh em, tôi... tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi bị quỷ ám... tha... tha cho tôi với”, giây tiếp theo, Bùi Kình đột nhiên quỳ xuống.
Đúng thế, Bùi Kình - kẻ mà một giây trước còn lạnh lùng, ngang ngược, cao cao tại thượng, nhìn tất cả bằng nửa con mắt liền quỳ xuống.
Chương 1105: Xin tha
Bùi Kình dập mạnh đầu xuống đất.
Giọng nói có chút nức nở.
Không chỉ hắn, những người của Đạo Hằng tông đến cùng Bùi Kình, bao gồm cả lão già đầu trọc cũng quỳ xuống, run rẩy van xin.
“Nam Phượng Vân, tôi không hề chết trong tay bà lão Trầm Yên, cũng không hề chết trong tay đội trưởng Tần, có phải bà thất vọng lắm không?”, Tô Minh nhìn về phía đám người Bùi Kình, tiếp theo nhìn về phía Nam Phượng Vân, lạnh lùng hỏi.
Nam Phượng Vân sớm đã bị dọa sợ đến mức cứng đơ như pho tượng.
Đầu óc bà ta ong ong nên cũng không thể nói được gì cả.
Một lúc lâu sau, Nam Phượng Vân mới nói với một giọng điệu dị thường: “Có thể... có thể cho tôi biết, bây giờ... cậu đang là thân phận gì không?”
“Thân phận gì à? Nói thế này đi, ba lão già chúng tôi có thể chết, viện trưởng cũng có thể chết, Hạp Tự chúng tôi cũng có thể bị tiêu diệt, nhưng ai dám động đến một cọng tóc của thằng nhãi Tô, thì cứ thử xem!”, lão tổ Hoành Nhất nói.
Nam Phượng Vân sợ hãi đến mức không còn chút sức lực nào.
Bà ta liền quỳ xuống mặt đất.
Sau đó, Nam Phượng Vân như nhớ ra điều gì đó, bò đến bên cạnh Trần Chỉ Tình, ôm lấy chân Trần Chỉ Tình, nói: “Chỉ Tình, con... con... con cầu xin cho mẹ với! Mẹ sai rồi, là mẹ bị quỷ ám, mẹ sai rồi...”
“Bà ấy sai người giết anh thật sao?”, Trần Chỉ Tình không thèm nhìn Nam Phượng Vân, ngược lại lại nhìn về phía Tô Minh, trong đôi mắt của cô đã là lệ hoen mi, tràn đầy sự áy náy.
Tô Minh gật đầu.
“Bà ta phái người giết anh Tô, còn hãm hại Lam Tuyết, Nhược Dư, và rất nhiều người khác!”, Tống Cẩm Phồn lớn tiếng nói.
“Tiền bối, có thể giết bà ấy sao?”, Trần Chỉ Tình nhận được câu trả lời, nhưng lại nhìn về phía lão tổ Hoành Nhất bên cạnh Tô Minh.
“Đứa bé này khá lắm, Tô Minh không hề nhìn lầm cô, ông đây rất xem trọng cô!”, lão tổ Hoành Nhất rất hài lòng, khá ưng bụng Trần Chỉ Tình. Trần Chỉ Tình không vì người phụ nữ độc ác, không có tính người Nam Phượng Vân này là mẹ, mà tỏ vẻ thánh mẫu, điều này rất tốt. Nhưng mặt khác, cô nhờ lão tổ Hoành Nhất ra tay chứ không phải Tô Minh. Điều này rất tinh tế, dù sao thì, Nam Phượng Vân cũng là mẹ của Trần Chỉ Tình, nếu như tự tay Tô Minh giết bà tay thì cũng không hay, thế nên...
“Con bé ti tiện, ha ha ha ha... cùng nhau chết đi!”, ngay sau đó, đột nhiên Nam Phượng Vân tự nổ.
Đúng thế.
Tự nổ.
Thật ra, từ khi tông chủ Đạo Hằng tông trong không gian kính kia bị dọa sợ thành chó mất chủ, bà ta liền hiểu ra, tất cả đã kết thúc rồi!
Còn việc cầu xin Trần Chỉ Tình, cũng chỉ là còn nước còn tát mà thôi. Lỡ như Trần Chỉ Tình nể tình mẹ con thì sao? Nhưng đáng tiếc...
Nếu đã vậy…
Thì cùng chết đi!
Dù sao cũng phải chết, cũng không thể để con bé Trần Chỉ Tình này một mình sống hạnh phúc được!
Đúng thế, Nam Phượng Vân nghĩ vậy, tất cả đều do Trần Chỉ Tình, không có con bé ti tiện này, nền văn minh Nam Khải sẽ không đến bước đường này.
Đều do con bé xui xẻo Trần Chỉ Tình này!
Bà ta hận không thể băm Trần Chỉ Tình thành từng mảnh.
Cùng chết, cũng coi như tiện cho Trần Chỉ Tình.
Đúng lúc đó.
Trần Chỉ Tình rất thoải mái, quả nhiên, lựa chọn của cô không sai, không tha cho Nam Phượng Vân là đúng, Nam Phượng Vân vốn dĩ không hề coi cô là con gái, đến cả tự nổ cũng muốn kéo cô chết theo.
Chút vướng mắc trong lòng được giải tỏa trong chớp mắt.
Còn về việc liệu cô có chôn theo Nam Phượng Vân tự nổ hay không?
Có khả năng không?
Rõ ràng là không có khả năng.
Tô Minh còn không cần ra tay, lão tổ Hoành Nhất đã sớm chuẩn bị, khi Nam Phượng Vân tự bạo, ông ta đã tùy ý giơ tay vẫy vẫy.
Một luồng khí tức giống như thuấn di bao quanh cơ thể Nam Phượng Vân, luồng khí do bà ta tự nổ tạo ra lập tức bị ngưng kết.
Nam Phượng Vân tự nổ thành hư vô, còn dư âm cú nổ thì bị ngưng kết, đóng băng.
Trần Chỉ Tình không hề bị thương.
“Cho anh hai lựa chọn, thứ nhất, tự bạo đan điền, tiếp tục sống. Thứ hai, cho anh cơ hội chiến đấu với tôi, nếu như anh thắng, anh có thể tiếp tục sống!”, sau đó, Tô Minh nhìn về phía Bùi Kình xụi lơ, vẫn còn đang dập đầu rồi nói.
Anh vừa dứt lời.
Tất cả đều ngây ra!
Bởi vì, dù thân phận của Tô Minh có cao đến mức dọa người, có được sự ủng hộ của toàn bộ Hạp Tự, ngay cả lão tổ Hạp Tự cũng cực kỳ cực kỳ ủng hộ Tô Minh...
Nhưng dù sao thì, Tô Minh cũng chưa tới 30 tuổi, lại còn là tầng thứ chín cảnh giới Tổ Tiên!
Đúng thế, là thiên phú, chỉ sợ là vô địch!
Tầng thứ chín cảnh giới Tổ Tiên khi chưa tới 30 tuổi, vài tỷ năm cũng khó có thể tìm được.
Nhưng cũng chỉ là thiên phú mà thôi!
Nếu nói về đối chiến, thì phải bàn về thực lực.
Để Bùi Kình tự bạo đan điền, hay là chiến đấu sống chết đây?
Bùi Kình có là tên ngốc cũng biết nên chọn thế nào.
“Anh... anh chắc chứ?”, Bùi Kình cũng ngây ra, hắn luôn tự hỏi tai mình có ảo giác hay không.
“Tôi chắc chắn!”, Tô Minh gật đầu.
“Nếu... nếu tôi giết anh thật, bọn họ sẽ tha cho tôi chứ?”, Bùi Kình nhìn về phía Cố Hoàng Sí, lão tổ Hoành Nhất.
“Tất nhiên rồi, sư tôn, ba vị lão tổ, những người khác của Hạp Tự cũng đồng ý, nói được làm được, ít nhất chúng tôi cũng giữ chữ tín!”, Tô Minh bình tĩnh nói.
“Vậy thì tôi sẽ chiến đấu đến chết!”, Bùi Kình hưng phấn, như được bơm máu sống lại.
Vốn dĩ, hắn đã tuyệt vọng đến vực sâu của địa ngục rồi.
Không ngờ...
Bùi Kình thích nhất là loại người tự cao tự đại như Tô Minh.
Cảnh giới Tổ Tiên tầng thứ chín, đây là cái quái gì chứ hả?
Thiên phú không có nghĩa là có thực lực.
Bùi Kình là tầng thứ sáu của cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát thật sự đây này.
Khoảng cách giữa hai cảnh giới cũng như trời và đất vậy.
Chắc chắn Bùi Kình sẽ nhẹ nhàng giết chết Tô Minh.
Chỉ cần giết chết Tô Minh, mặc kệ đám người Hạp Tự có tha cho hắn hay không, thì khả năng lớn cũng phải giữ lời, dù không tha cho hắn, thì kéo Tô Minh ra làm đệm lưng, đế Tô Minh chết trước, hắn cũng thoải mái rồi.
Sâu tận đáy lòng, chẳng phải Bùi Kình ghen ghét, đố kỵ với Tô Minh đến cực hạn rồi hay sao?
“Anh Tô...”, Trần Chỉ Tình không rõ thực lực hiện giờ của Tô Minh, tất nhiên cô cảm thấy lo lắng, nhưng lời nói đã cất đến đầu môi, cô lại nở nụ cười, đúng thế, cô tin tưởng thực lực người đàn ông của mình.
Luôn luôn là người vô địch.
Dù là ở trái đất hay là nền văn minh Nam Khải.
Ra tới cửa mật thất thì vừa hay gặp Lam Tuyết, Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư.
"Lam Tuyết, em tới rồi à?", Tô Minh có chút ngạc nhiên, bởi vì thời gian trước Lam Tuyết đã trở về thương hội Vạn Bảo rồi.
"Chúng ta cùng tới nền văn minh Nam Khải", Lam Tuyết nói.
"Các em biết rồi à?"
"Đương nhiên, cả học viện đều đã truyền tai nhau hết rồi, hơn nữa, chúng em cũng đã đợi anh ở đây được một hai ngày rồi, nếu như anh còn chưa kết thúc bế quan thì đã tới gõ cửa rồi đấy", Tống Cẩm Phồn trừng mắt nhìn Tô Minh một cái: "Anh Tô, anh đúng là kẻ nghiện tu luyện".
"Tô Minh, mấy người viện trưởng đã tới tập trung ở sân võ đạo rồi, chỉ còn đợi anh thôi, tình hình là đặc biệt... đặc biệt long trọng", Tiêu Nhược Dư có chút kích động nói.
"Đi thôi", Tô Minh thi triển pháp nguyên không gian, dịch chuyển thân hình, đã đưa cả ba người Tống Cẩm Phồn đến sân võ đạo.
Mấy người Tô Minh vừa xuất hiện.
"Tô Minh! Tô Minh! Tô Minh!!!!", lập tức trở thành tiêu điểm, tất cả đệ tử đều điên cuồng giống như nhìn thấy thần tượng, lớn tiếng hô tên anh, cảm xúc vô cùng kích động.
"Anh Tô, bây giờ anh thành thần ở trong học viện rồi, sắp điêu khắc tượng cho anh rồi đấy, anh không biết trong học viện tất cả mọi người đều điên cuồng và sùng bái anh thế nào đâu", Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng nói.
Tô Minh mỉm cười, đến bản thân anh cũng có chút đánh giá thấp sự ảnh hưởng của việc đánh bại Ngạn Tự, bảo vệ danh tiếng của Hạp Tự lần trước.
Nhìn từ một phương diện thì nội bộ Hạp Tự tương đối đoàn kết.
Hạp Tự là một thế lực có nội bộ đoàn kết nhất mà Tô Minh đã từng gặp và tiếp xúc cho đến hiện tại.
Vinh quang và danh tiếng của Hạp Tự giống như khắc sâu vào trong đầu và tinh thần của từng võ giả trong Hạp Tự vậy.
Như tín ngưỡng.
Đây là chuyện tốt.
Nói thực, cho dù Tô Minh vừa vào Hạp Tự không lâu, nhưng đối với Hạp Tự như vậy anh có sự đồng cảm và thuộc về, càng muốn quang minh chính đại, tự hào nói mình là người của Hạp Tự.
"Nhóc con giỏi lắm, đã tới cảnh giới Tiên Tổ tầng chín rồi, được lắm được lắm...", đúng lúc này, lão tổ Bành Cửu trong ba vị lão tổ đứng bên cạnh Cố Hoàng Sí nhìn Tô Minh một cái, rất hài lòng, gật đầu nói.
Hóa ra cảnh giới võ đạo của Tô Minh cũng đột phá, hơn nữa, còn cuồng bạo tăng vọt một cách điên rồ.
Lần trước, Tô Minh mà mọi người nhìn thấy vẫn chỉ là cảnh giới Tiên Tổ tầng một, bây giờ đã tầng chín rồi!
Quá đỗi khoa trương.
Cảnh giới lần này đột phá rồi lại đột phá, thực ra cũng là bị buộc không còn cách nào khác. Bởi vì kiếm nguyên Ngũ Đoạn tiền kỳ và pháp nguyên không gian Nhị Đoạn tiền kỳ quá mạnh, muốn sử dụng tốt hơn thì cảnh giới cũng phải tăng lên, cho nên Tô Minh chỉ có thể đột phá, cũng may quãng thời gian này căn bản đủ để vững chắc ổn định, muốn đột phá cũng không khó.
Sau khi liền một mạch hấp thu mấy chục nhánh tiên nguyên mạch cực phẩm, cuối cùng anh cũng đột phá thành công.
Hiện giờ, Tô Minh đã là cảnh giới Tiên Tổ tầng chín, không chỉ có thể nhẹ nhàng nắm vững sử dụng kiếm nguyên Ngũ Đoạn tiền kỳ và pháp nguyên không gian Nhị Đoạn tiền kỳ, hơn nữa, về mặt lực lượng tinh thuần cũng lần nữa tăng lên, đạt tới 3000 long lực! Một cấp độ lực lượng phát rồ, phát rồ đến mức độ nào chứ? Dựa vào ghi chép trong Võ Đạo Đại Toàn, một võ giả cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát tầng chín bình thường mới có thể nhẹ nhàng xuất ra lực lượng tinh thuần khoảng trên dưới 3000 long lực!
"May mắn thôi ạ", Tô Minh khách sáo đáp lời: "Bái kiến ba vị lão tổ".
"Tên nhóc nhà cậu biết ba lão già chúng tôi sao?", lão tổ Bành Cửu hỏi.
"Hôm đó, ở đại bản doanh đời thứ ba đã từng gặp qua ba vị lão tổ", Tô Minh không giấu diếm.
"Lão phu đã nói mà, khi đó thằng nhóc này có thể nhìn ra chỗ chúng ta ẩn náu!", lão tổ Hoành Nhất hào hứng nói.
"Nhóc Tô, đi thôi", Cố Hoàng Sí nói, cũng không nói gì nhiều khác, bởi vì thời gian quá gấp rút rồi.
Tô Minh gật đầu, sau đó khóe miệng Tô Minh có hơi mấp máy, nhìn ba vị lão tổ bên cạnh Cố Hoàng Si và cả hơn mười vị trưởng lão nội môn sau lưng, cùng với mấy trăm nhân tài nổi bật trong nội môn Hạp Tự phía sau nữa...
Không nhịn được hỏi: "Sư tôn, tất cả đều đi cùng với con sao?"
"Không sai", Cố Hoàng Sí gật đầu: "Sư tôn đều biết rõ về ân oán giữa con và nền văn minh Nam Khải và Nam Phượng Vân rồi, Nam Phượng Vân và nền văn minh Nam Khải muốn ỷ lớn hiếp bé, vậy thì Hạp Tự chúng ta cũng có thể học tập, không phải cũng là ỷ lớn hiếp bé sao?!"
Cố Hoàng Sí sát khí bừng bừng.
"Dù vậy cũng không cần nhiều người như thế này mà!", Tô Minh nói thầm một câu, thế này thì quá phô trương. Thôi được, dù sao cũng cảm động, cũng có kích động, mấy năm nay anh vẫn luôn hành động đơn độc, từ trước đến nay đều là một mình anh đối mặt với những thế lực khổng lồ chống lưng cho người khác, bây giờ ngược lại, có lẽ cảm thấy sẽ rất tốt.
"Nhóc Tô, nghe lão phu nói, tới nền văn minh Nam Khải, không cần phải kiêng nể gì hết, tuyệt đối đừng nương tay, muốn giết chết ai thì cứ giết chết kẻ đó, không xử lý được, lão phu giúp cậu, lão phu không làm được thì để Thao Thiết Văn Minh giúp cậu", lão tổ Hoành Nhất sát khí đùng đùng nói.
"Lão tổ, tôi hiểu rồi", Tô Minh gật đầu.
Ngay sau đó một con cự thú khổng lồ xuất hiện trên sân võ đạo.
Mọi người đều bay lên lưng cự thú.
Phóng thẳng lên trời.
...
Nền văn minh Nam Khải.
Náo nhiệt.
Náo nhiệt ngập trời.
Hôm nay, cả chín cổng phủ thành chủ đều mở.
Trên sân võ đạo lớn nhất trong phủ thành chủ sớm đã người đông như kiến.
Sớm đã đèn đóm sáng trưng rồi, sớm đã được bày đầy linh tửu, tiên quả vân vân...
Vô cùng náo nhiệt.
Có một vài tiết mục biểu diễn tinh quái, có tiên nương vũ nữ đang ca hát, có du hiệp hư không đang múa kiếm...
Thịnh thế phồn hoa không diễn tả được bằng lời.
Trên sân võ đạo cũng phân ra ngoại tầng, trung tầng, nội tầng và chủ tầng.
Hàng tỷ võ giả thì tập trung ở ngoại tầng và trung tầng, nội tầng là nơi dành cho những cường giả, yêu nghiệt siêu cấp, thế lực cổ xưa có máu mặt, đến chất lượng linh tửu và tiên quả cũng tốt hơn.
Còn chủ tầng lại càng xa hoa hơn, toát lên thần quang vô thượng tiên hoa.
Chủ tầng rộng lớn, không có người nào, chủ tầng hôm nay sẽ tiếp đón hai thế lực lớn, một là Đạo Hằng tông, hai là học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự.
Chương 1102: Khách tới
Lúc này trong lầu chính, Nam Phượng Vân mặc váy dài màu đỏ, trang điểm khá đẹp nhưng hơi lớn tuổi như nữ hoàng khí phách ngồi trên bảo tọa, đứng bên cạnh bà ta vẫn là các trưởng lão, người phục vụ của nền văn minh Nam Khải.
Trần Chỉ Tình đang ngồi trên bảo tọa nhỏ hơn một chút bên cạnh Nam Phượng Vân.
Chỉ là so với sự thô bạo, vui vẻ của Nam Phương Vân.
Trần Chỉ Tình lại mang vẻ mặt lạnh lùng.
Lạnh thấu xương.
Mặc dù đẹp tuyệt trần nhưng lại là cái đẹp khiến người ta không thể đến gần.
Thế nhưng ấn tượng trước giờ của mọi người về Trần Chỉ Tình luôn là lạnh lùng nên cũng không ai tò mò về cảm xúc của Trần Chỉ Tình.
“Đại trưởng lão, đều đã thông báo với tất cả thế lực trong liên minh chưa?”, lúc này Nam Phượng Vân lạnh nhạt hỏi, ảnh mắt không khỏi lướt nhìn các cường giả tai to mặt lớn trong tầng.
“Đã thông báo hết rồi”, đại trưởng lão cung kính nói.
“Thế thì tốt, sau bữa tiệc lần này, tôi nghĩ nội bộ liên minh chắc hẳn không ai dám phản đối tôi trở thành minh chủ mới của liên minh đâu nhỉ?”, Nam Phượng Vân hừ một tiếng.
Ý bà ta là vị trí minh chủ liên minh nền văn minh cấp ba.
Mặc dù bà ta từng làm một lần.
Nhưng chỉ có một lần.
Không thỏa mãn được bà ta.
Bữa tiệc lớn lần này, nền văn minh Nam Khải phải thể hiện được sự lớn mạnh.
Kết thông gia với Đạo Hằng tông ở nền văn minh cấp bốn.
Ngay cả học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng đến chúc mừng, thể diện biết bao.
Chỉ với hai điều này thôi chắc đã có thể khiến tất cả thế lực trong liên minh nền văn minh cấp ba khiếp sợ rồi nhỉ?
Còn ai dám ngăn cản?
Mặc dù có lẽ rất nhanh thôi là nền văn minh Nam Khải sẽ tiến lên nền văn minh cấp bốn với sự giúp đỡ của Đạo Hằng tông, nhưng trước khi tiến lên thành công thì bà ta phải trở thành minh chủ liên minh nền văn minh cấp ba lần nữa, cũng có lợi ích, tốt xấu gì cũng có thể lấy máu của liên minh tiếp tục làm nền văn minh Nam Khải lớn mạnh, không phải sao? Đó cũng chính là tận dụng vật thừa.
Trần Chỉ Tình bên cạnh Nam Phượng Vân không khỏi cười khẩy.
Dã tâm của mẹ cô đã không còn chỗ nào để nói nữa rồi.
Dã tâm quá lớn.
Sống thế không mệt sao?
“Con cười cái gì? Chỉ Tình, mẹ nhắc con hôm nay Đạo Hằng tông sẽ đến, học viện Kỷ Nguyên cũng đến, con tốt nhất nên biểu hiện cho tốt, nếu làm hỏng việc lớn thì mẹ đảm bảo với con Tô Minh đó sẽ chết ngay lập tức, chết rất thảm đó!”, Nam Phượng Vân đe dọa, hôm nay rất quan trọng nên tuyệt đối không thể xuất hiện chút sơ suất nào, bà ta nghĩ Trần Chỉ Tình chính là sơ suất.
“Học viện Kỷ Nguyên cũng đến?”, mắt Trần Chỉ Tình lóe sáng, mặc dù cô đã biết tin tức này nhưng vẫn không tin.
Cũng đến nền văn minh Nam Khải khá lâu rồi.
Cô biết rõ sự lớn mạnh, bí ẩn và kiêu ngạo của Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự.
Một câu nói thôi đã muốn cách xa.
Học viện Kỷ Nguyên luôn không nể mặt người khác.
Tại sao lần này.
Cô không tin lắm.
“Hừ, tất nhiên, không chỉ đến, thậm chí một trưởng lão của nội viện còn đích thân đến”, Nam Phượng Vân hơi phấn khích cũng khá kiêu ngạo.
Trần Chỉ Tình không lên tiếng.
Đáy lòng cảm thấy thật lạnh lẽo.
Ngay cả học viện Kỷ Nguyên cũng đến? Học viện Kỷ Nguyên cộng thêm Đạo Hằng tông cùng tạo thanh thế cho nền văn minh Nam Khải, e là nền văn minh Nam Khải thật sự sắp trở thành nền văn minh cấp bốn rồi.
Dã tâm của mẹ mình ngày càng bộc phát rồi sao?
Đúng lúc này.
“Tàu chiến con thoi của Đạo Hằng tông sắp đến rồi, đi đón thôi!”, Nam Phượng Vân bỗng đứng lên lớn giọng nói.
Vinh quang của nền văn minh Nam Khải sắp chính thức bắt đầu rồi.
Sắc mặt Trần Chỉ Tình càng tái nhợt.
Hoàn toàn không hề tình nguyện gì.
Nhưng nghĩ đến Tô Minh, nghĩ đến anh Tô, cô chỉ có thể đứng dậy đi theo bên cạnh Nam Phượng Vân.
Cùng lúc đó.
Đột nhiên.
Một vật thể cực lớn xuất hiện trên bầu trời.
Tiếp đó ánh sáng vàng tùy ý chiếu lên bầu trời, từng loạt thang trời nhanh chóng bao phủ cả bầu trời bắt đầu từ boong tàu chiến con thoi đó kéo dài đến sân võ đạo của phủ thành chủ.
“Cung nghênh Đạo Hằng tông!”, Nam Phượng Vân lớn tiếng nói.
Ngay lập tức.
Hàng trăm ngàn người trên sân võ đạo đồng loạt hô, có cung kính, có mong đợi, có say mê…
Trần Chỉ Tình không hô, chỉ khổ tâm im lặng, đáy lòng cảm thấy cực kỳ uất ức, hơi thất thần: “Anh Tô, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh”.
Ngay sau đó.
Trong từng ánh mắt đầy kinh ngạc, kính cẩn, hai mươi người xuất hiện trên boong tàu chiến con thoi của Đạo Hằng tông, nam nữ già trẻ đều có, đi đầu vẫn là một thanh niên có tướng mạo khá thô kệch, hơi thở hung bạo, có một con dao màu máu sau lưng và một ông lão đầu trọc.
“Chỉ Tình, nhìn thấy chưa? Đó chính là đạo tử của Đạo Hằng tông!”, giọng Nam Phượng Vân tràn đầy sự điên cuồng, tôn kính và kinh ngạc, đè thấp giọng nói.
Đạo tử Đạo Hằng tông mà bà ta nói chính là thanh niên có tướng mạo khá thô kệch, hơi thở hung bạo, có một con dao màu máu sau lưng.
Gương mặt xinh đẹp của Trần Chỉ Tình không có cảm xúc gì, chỉ có lạnh lùng và thờ ơ, chỉ có sự im lặng đau thương.
“Cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát khi chưa đầy mười triệu tuổi, còn là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng sáu, con có thể tượng tưởng được không?”, Nam Phượng Vân lại nói, bà ta càng cảm thấy mình ép buộc con gái gả cho đạo tử Đạo Tông là quyết định vừa thông minh vừa chính xác nhất. Con gái của Nam Phượng Vân nên gả cho cường giả siêu cấp như thế, yêu quái tuyệt thế. Còn về những tên hung dữ của đạo tử Đạo Hằng có lẽ đều là lời đồn? Huống gì Đạo Hằng tông đã đồng ý chỉ cần kết thông gia thì sẽ giúp nền văn minh Nam Khải trở thành nền văn minh cấp bốn.
“Quả nhiên Đạo Hằng tông rất lớn mạnh!”. Ngoài đạo tử Đạo Hằng ra, Nam Phượng Vân cũng càng kinh ngạc và cung kính hơn khi cảm nhận những người khác của Đạo Hằng tông, hai mươi người đến này thấp nhất cũng là cảnh giới Tổ Tiên tầng tám, tầng chín, nhất là ông lão đầu trọc bên cạnh đạo tử Đạo Hằng, đỉnh cao cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát, đúng là mạnh đến mức không thể tin được.
Nền văn minh cấp bốn quả là nền văn minh cấp bốn.
Mạnh hơn nền văn minh cấp ba không biết bao nhiêu lần.
Chương 1103: Đạo tử Đạo Hằng tông
“Tôi tên là Bùi Kình, là đạo tử đương nhiệm của Đạo Hằng tông”, ngay sau đó đạo tử Đạo Hằng tông đó lạnh nhạt, không cảm xúc mà giới thiệu, nhưng chính vẻ tùy ý thờ ơ, không cảm xúc đó khiến người khác không khỏi sinh ra sự kính cẩn sợ hãi, đây chính là đạo tử của nền văn minh cấp bốn đấy. Bẩm sinh đã cao quý, trời sinh đã ở trên cao, không ai cảm thấy sự kiêu ngạo của Bùi Kình khiến mọi người ghét, vì Bùi Kình xứng đáng như thế.
Tiếp đó, Bùi Kình lướt nhìn bên dưới, mắt nhìn đến Trần Chỉ Tình bên cạnh Nam Phượng Vân, ánh mắt sâu hõm, bỗng chốc hiện vẻ tham lam thèm khát, kinh ngạc và dục vọng không hề che giấu. Dung nhan của Trần Chỉ Tình quá xuất sắc, nghiêng nước nghiêng thành, hắn rất thích, nhất là vẻ lạnh nhạt, thờ ơ và ghét bỏ mọi thứ của Trần Chỉ Tình, thật khiến người ta có ý muốn chinh phục.
“Cô là Trần Chỉ Tình?”, Bùi Kình nói: “Tôi rất hài lòng”.
Ừm, hắn rất vừa ý với người vợ chưa cưới này.
Trần Chỉ Tình không lên tiếng, vẫn lạnh như băng.
“Chỉ Tình, còn không cảm ơn lời khen của đạo tử đi, ngây ra đó làm gì?”, Nam Phượng Vân quở trách, đáy lòng lại thầm vui mừng, Bùi Kình thích Chỉ Tình là được, ổn rồi, mọi chuyện đều ổn cả.
Trần Chỉ Tình vẫn im lặng không nói.
Sự kháng cự trong thầm lặng.
“Chỉ Tình, con…”, Nam Phượng Vân tức giận, nếu thái độ này của Trần Chỉ Tình chọc tức Bùi Kình thì mọi chuyện đều hỏng, nghe đồn Bùi Kình khá thô bạo, khát máu, không chọc vào nổi.
“Không sao, cô Trần rất cá tính, tôi rất thích!”, không ngờ Bùi Kình lại không hề trách tội, ngược lại sự ngang ngược và vừa lòng trong mắt hắn càng thêm rõ hơn. Nói rồi Bùi Kình bước xuống cầu thang đi đến sân võ đạo, những người khác của Đạo Hằng tông cũng đi theo bên cạnh và phía sau Bùi Kình.
Chẳng mấy chốc.
Đám người Đạo Hằng tông đã đến tầng chính của sân võ đạo.
“Chỉ Tình, con và đạo tử ngồi chung bàn đi, ngoan ngoãn và hiểu chuyện một chút, nếu không đừng trách mẹ bảo người đến nhà họ Tô - Chiến Uyên ở thế giới Tiểu Thiên, giết Tô Minh và toàn bộ người nhà cậu ta”.
Trần Chỉ Tình khẽ run, nhìn Nam Phượng Vân nói: “Đúng là ghê tởm, ngoài uy hiếp tôi, bà còn làm gì nữa? Chuyện mà Trần Chỉ Tình tôi cảm thấy buồn nôn nhất đời này là trở thành con gái của bà, tôi ước gì bà chết đi”.
“Câm miệng!”, Nam Phượng Vân lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Chỉ Tình, bà ta kéo Trần Chỉ Tình đi thẳng về phía bàn chính.
Đến cạnh bàn, đám người Bùi Kình đã ngồi vào chỗ.
Nam Phượng Vân muốn cho Trần Chỉ Tình ngồi cạnh Bùi Kình.
Trần Chỉ Tình chẳng hề muốn chút nào.
Đứng cạnh bàn nhưng không muốn ngồi vào chỗ.
Bầu không khí khá căng thẳng.
“Chỉ Tình, con tưởng mẹ đang dọa con sao? Con muốn Tô Minh chết không chỗ chôn à?”, Nam Phượng Vân nắm chặt cổ tay Trần Chỉ Tình muốn ép Trần Chỉ Tình ngồi xuống cạnh Bùi Kình, nhưng dù có kéo thế nào cô cũng không nhúc nhích. Trần Chỉ Tình đã dùng đến Tiên Nguyên, liều mạng, vô cùng kiên quyết, Nam Phượng Vân sốt ruột, lẽ nào việc sắp thành lại hỏng?
“Tôi nghĩ bà đang dọa tôi đấy, với những gì tôi hiểu về bà thì mấy ngày nay tôi càng không nghe lời bà thì bà sẽ càng lấy hành động ra đe dọa tôi để khiến tôi càng nghe lời bà, mà không chỉ là đe dọa bằng miệng, thế nên bây giờ tôi hơi nghi ngờ có phải bà không thể giết được anh Tô và người thân của anh Tô không”, Trần Chỉ Tình nhìn vào mắt Nam Phượng Vân, lạnh lùng nói.
Tiếp đó Trần Chỉ Tình khẽ cười.
Vì cô đã nhìn ra rồi.
Vừa rồi cô vẫn không chắc chắn, chỉ là phỏng đoán, nhưng lúc nói mấy lời đó, rõ ràng trong mắt Nam Phượng Vân hiện lên vẻ dao động.
Quả nhiên cô đoán đúng rồi.
“Con tiện nhân này, mày khiêu khích tao?”, Nam Phượng Vân nổi giận.
“Người mẹ thân mến à, bà thật là đê tiện, luôn nói dối gạt người sao? Trần Chỉ Tình tôi thậm chí còn đang nghi ngờ mình có phải là con gái bà không, có phải đây cũng là một lời nói dối lừa bịp không, còn nữa Khánh Di ở đâu rồi? Thu Thủy đang ở đâu?”, Trần Chỉ Tình nói tiếp.
“Mày…”, Nam Phượng Vân tức giận muốn bùng nổ. Bà ta hoàn toàn không ngờ vào thời điểm quan trọng thế này mà Trần Chỉ Tình bỗng làm loạn.
Phóng lao rồi khó mà không theo lao.
Lẽ nào giờ lại ra tay đánh nó?
Không thể được, ngộ nhỡ như thế thật thì uy nghiêm của bà ta sẽ nát bét mất.
Mặt khác bà ta cũng không dám xằng bậy trước mặt Bùi Kình.
“Cô Trần không thích đạo tử tôi sao!”, đúng lúc này như cảm nhận được Nam Phượng Vân đang khó xử, Bùi Kình đã ngồi vào chỗ bưng ly rượu lên rồi lắc rượu trong ly, khóe môi cong lên, hơi ngẩng đầu nhìn Trần Chỉ Đình đang náo loạn với Nam Phượng Vân ở một bên: “Nếu cô Trần không muốn ngồi đây cũng không sao, hay là uống một ly với tôi, thế nào?”
Nam Phượng Vân cảm kích nhìn Bùi Kình.
Đạo tử đã giải vây cho mình.
“Chỉ Tình, đừng có mà không biết tốt xấu nữa”, giọng Nam Phượng Vân đã lạnh đến cực điểm, mang theo ý đe dọa, thậm chí là có sát khí trong đó.
“Không thế nào cả, tôi không muốn uống rượu, càng không muốn uống với anh”, thế nhưng Trần Chỉ Tình không hề sợ hãi nói. Cô vừa dứt lời, bầu không khí của cả sân võ đạo bỗng chốc trở nên lúng túng, Nam Phượng Vân cũng khiếp sợ đến độ cả người cứng đờ, bà ta đã đánh giá thấp sự bạo gan của Trần Chỉ Tình, quả là kiên quyết đến cực điểm, không hề sợ chết.
Thậm chí Nam Phượng Vân vô thức nghĩ đến Trần Chỉ Tình đang cố ý muốn kéo cả nền văn minh Nam Khải và mình chôn cùng.
Trần Chỉ Tình trêu tức Bùi Kình như thế.
Bùi Kình nổi tiếng là tàn bạo.
Trong cơn tức giận, Trần Chỉ Tình chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm, chết cũng là tham vọng cao cả, còn nền văn minh Nam Khải cũng bị kéo xuống nước chung.
Chương 1104: Học viện Kỷ Nguyên tới
“Không biết tốt xấu!”. Các đệ tử và quản lý của Đạo Hằng tông đang ngồi cùng một chỗ cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Chỉ Tình, thờ ơ nói.
“Cô Trần chắc chắn chứ? Tính tình của bổn đạo tử không tốt, tôi nghĩ chắc cô cũng từng nghe qua rồi. Mặc dù cô rất vừa mắt với bổn đạo tử, thế nhưng, khiêu khích nhiều lần, nếu sự kiên nhẫn của bổn đạo tử không còn nữa, cô đoán xem hậu quả sẽ là gì?”, Bùi Kình lạnh lùng cười.
Không khí lại càng thêm cứng đờ.
Đến cả hít thở còn khó khăn.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
Dù Bùi Kình còn chưa tức giận, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghĩ tới hậu quả của việc khiến hắn tức giận.
Ngay cả sắc mặt của Nam Phượng Vân cũng trở nên tái mét.
Ngược lại, Trần Chỉ Tình chẳng hề sợ hãi.
Cô vừa muốn nói gì đó.
“Vậy anh đoán xem nếu khiêu khích người phụ nữ của Tô Minh thì sẽ có hậu quả gì?”, thế nhưng, đúng lúc đó, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Giọng nói vang khắp sân võ đạo.
Cùng lúc đó.
“Gào!”
Cuối chân trời, bóng hình một con phi thú xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Một con phi thú khổng lồ.
To lớn…
Ngạo nghễ…
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong nháy mắt, nó đã tiếp đất.
Ngay ở trung tâm của sân võ đạo.
“Anh Tô…”, cơ thể Trần Chỉ Tình run lên, giọng nói có nằm mơ cũng muốn nhớ lại đó, cuối... cuối cùng cũng xuất hiện thật rồi!
Ngay đúng lúc cô đứng trước sự tận cùng của bất lực và tuyệt vọng.
Ngay khi cô sẵn sàng đón nhận cái chết.
Anh Tô lại xuất hiện!
Anh Tô, chưa từng khiến cô thất vọng!
Khi đó.
Tất cả mọi người tại sân đều nhìn về phía phi thú khổng lồ.
Vừa nhìn là mắt của mọi người đều mở to, run rẩy.
Run rẩy điên cuồng.
Bao gồm cả đạo tử của Đạo Hằng tông là Bùi Kình cũng thay đổi sắc mặt.
Bọn họ sợ đến mức sắp tiểu ra quần.
Có thể không sợ đến mức đó hay sao?
Hãy nhìn học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự đến từ học viện Kỷ Nguyên đi.
Cố Hoàng Sí - viện trưởng học viện Kỷ Nguyên, là cường giả siêu đỉnh cấp trong các cấp, dù là tông chủ của Đạo Hằng tông cũng không phải đối thủ của Cố Hoàng Sí, hơn nữa khoảng cách chênh lệch quá lớn. Nhiều năm trước, tông chủ từng muốn đến học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự để tu tiên, thế nhưng đến cuối cùng vì vài chuyện ngoài ý muốn mà phải từ bỏ chuyện này. Tuy nhiên, Bùi Kình lại nhớ rất rõ, năm đó, tông chủ đưa hắn đến tận cùng không trung, vô tình gặp được Cố Hoàng Sí đang du lịch trong hư không. Khi đó, tông chủ rất kính nể Cố Hoàng Sí, khi đó, Bùi Kình hiểu được, dù Đạo Hằng tông có là thế lực cấp bốn, cũng kém xa so với học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự.
Huống chi là ngoài Cố Hoàng Sí, mẹ nó, bên cạnh Cố Hoàng Sí còn có... còn có ba vị lão quái vật siêu cấp!
Gần như không cần suy nghĩ cũng cảm nhận được khí tức cổ xưa của ba vị lão quái vật kia, có lẽ ba vị lão quái vật này chính là ba vị lão tổ của Hạp Tự trong truyền thuyết.
Ba vị lão tổ này cũng xuất hiện sao?
Ngoài ra, còn có những trưởng lão, những đệ tử nội môn của Hạp Tự.
Cứ nói như vậy đi.
Với thế trận này, cũng có thể tiêu diệt được Đạo Hằng tông tầm ba hoặc năm lần.
Mà điều này không quan trọng, quan trọng nhất chính là... nhóm người đến từ Hạp Tự này dường như do một thanh niên cảnh giới Tổ Tiên tầng thứ chín chưa đến 30 tuổi dẫn đầu?
Như sao vây quanh trăng!
Người thanh niên này, liệu có thân phận gì?
“Đáng chết! Hắn vẫn sống sao? Còn trở thành người của học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự?”, Nam Phượng Vân đứng không vững, sắp vỡ tim vì sợ hãi. Bà ta không phải kẻ ngốc, bà ta có thể đọc hiểu tình huống trước mắt, Tô Minh không những gia nhập học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, mà còn có địa vị rất cao, là vị trí cao không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng đến cả viện trưởng và ba vị lão tổ trong truyền thuyết cũng đi cùng anh ấy?
Như một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ này, lại là một cơn ác mộng.
Đúng lúc này.
Giữa không trung.
Đột nhiên xuất hiện một không gian kính.
Một không gian kính đang chuyển động.
Sau đó, trong không gian kính đó, một bóng người trung niên xuất hiện.
Người trung niên này mặc áo bào tím.
Tràn đầy khí chất.
Tướng mạo rất anh tuấn, nhưng lại có vẻ tang thương.
Lúc này, vẻ mặt của người trung niên đột nhiên thay đổi, có chút ngạc nhiên, không khỏi cười gượng, chắp tay trong không gian kính: “Vãn bối từng gặp ba lão tổ Hạp Tự, anh Cố, lâu rồi không gặp, hi vọng mọi người vẫn khỏe”.
Hóa ra, người đàn ông trung niên này chính là tông chủ của Đạo Hằng tông.
Tại sao ông ta lại xuất hiện lúc này? Nguyên nhân rất đơn giản, ông ta để lại hồn ấn trên người Bùi Kình, một khi Bùi Kình gặp nguy hiểm, chỉ cần Bùi Kình huy động hồn ấn, ông ta có thể cảm nhận được.
Cố Hoàng Sí liếc qua tông chủ của Đạo Hằng tông một cái, nhưng lại không có phản ứng gì.
“Anh Cố, không biết đã xảy ra chuyện gì? Là... là do tôi không dạy dỗ đồ nhi, không biết tốt xấu trêu chọc phải quý tông sao? Nếu là vậy, thì tôi chắc chắn sẽ nghiêm trị Bùi Kình”. Vị tông chủ Đạo Hằng tông dường như đang lấy lòng và cầu xin.
“Đừng có nói nhảm, đồ nhi của ông muốn chọc đến hồng nhan tri kỷ của thằng nhóc họ Tô này nên hắn chắc chắn phải chết, có hiểu không? Chuyện ông nên lo lắng bây giờ là Đạo Hằng tông của ông có chịu được ảnh hưởng do vị đồ nhi này gây ra hay không. Tôi rất muốn đến Đạo Hằng tông của các người một chuyến, tất nhiên là mang theo Thao Thiết của nền văn minh”. Cố Hoàng Sí còn chưa kịp nói, lão tổ Bành Cửu đã liếc nhìn người đàn ông trung niên trong không gian kính, quát lên, giống như người lớn đang mắng nhiếc trẻ con.
Rất bá đạo.
Không hề kiêng nể ai.
Còn sắc mặt của tông chủ Đạo Hằng tông lại tái nhợt, cơ thể run rẩy, cảm thấy sợ hãi.
Vô cùng kinh khủng.
“Tiền... tiền... tiền bối, ông cứ coi như vãn bối nói xạo đi, tên đồ nhi này của vãn bối gieo gió gặt bão, ông muốn giải quyết thế nào thì giải quyết như vậy, mong tiền bối tha cho Đạo Hằng tông! Tôi... Đạo Hằng tông của chúng tôi vô tội”. Giọng nói của vị tông chủ Đạo Hằng tông kia run lên, ông ấy đã bị dọa sợ, cực kỳ sợ hãi.
“Lượn đi!”, lão tổ Bành Cửu khoát tay áo.
“Vâng vâng vâng…”, tông chủ Đạo Hằng tông mau chóng rời đi, không gian kính liền biến mất.
Hiện giờ, trên sân võ đạo lại càng thêm yên lặng.
Yên lặng đến mức kỳ lạ!
“Người anh em, tôi... tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi bị quỷ ám... tha... tha cho tôi với”, giây tiếp theo, Bùi Kình đột nhiên quỳ xuống.
Đúng thế, Bùi Kình - kẻ mà một giây trước còn lạnh lùng, ngang ngược, cao cao tại thượng, nhìn tất cả bằng nửa con mắt liền quỳ xuống.
Chương 1105: Xin tha
Bùi Kình dập mạnh đầu xuống đất.
Giọng nói có chút nức nở.
Không chỉ hắn, những người của Đạo Hằng tông đến cùng Bùi Kình, bao gồm cả lão già đầu trọc cũng quỳ xuống, run rẩy van xin.
“Nam Phượng Vân, tôi không hề chết trong tay bà lão Trầm Yên, cũng không hề chết trong tay đội trưởng Tần, có phải bà thất vọng lắm không?”, Tô Minh nhìn về phía đám người Bùi Kình, tiếp theo nhìn về phía Nam Phượng Vân, lạnh lùng hỏi.
Nam Phượng Vân sớm đã bị dọa sợ đến mức cứng đơ như pho tượng.
Đầu óc bà ta ong ong nên cũng không thể nói được gì cả.
Một lúc lâu sau, Nam Phượng Vân mới nói với một giọng điệu dị thường: “Có thể... có thể cho tôi biết, bây giờ... cậu đang là thân phận gì không?”
“Thân phận gì à? Nói thế này đi, ba lão già chúng tôi có thể chết, viện trưởng cũng có thể chết, Hạp Tự chúng tôi cũng có thể bị tiêu diệt, nhưng ai dám động đến một cọng tóc của thằng nhãi Tô, thì cứ thử xem!”, lão tổ Hoành Nhất nói.
Nam Phượng Vân sợ hãi đến mức không còn chút sức lực nào.
Bà ta liền quỳ xuống mặt đất.
Sau đó, Nam Phượng Vân như nhớ ra điều gì đó, bò đến bên cạnh Trần Chỉ Tình, ôm lấy chân Trần Chỉ Tình, nói: “Chỉ Tình, con... con... con cầu xin cho mẹ với! Mẹ sai rồi, là mẹ bị quỷ ám, mẹ sai rồi...”
“Bà ấy sai người giết anh thật sao?”, Trần Chỉ Tình không thèm nhìn Nam Phượng Vân, ngược lại lại nhìn về phía Tô Minh, trong đôi mắt của cô đã là lệ hoen mi, tràn đầy sự áy náy.
Tô Minh gật đầu.
“Bà ta phái người giết anh Tô, còn hãm hại Lam Tuyết, Nhược Dư, và rất nhiều người khác!”, Tống Cẩm Phồn lớn tiếng nói.
“Tiền bối, có thể giết bà ấy sao?”, Trần Chỉ Tình nhận được câu trả lời, nhưng lại nhìn về phía lão tổ Hoành Nhất bên cạnh Tô Minh.
“Đứa bé này khá lắm, Tô Minh không hề nhìn lầm cô, ông đây rất xem trọng cô!”, lão tổ Hoành Nhất rất hài lòng, khá ưng bụng Trần Chỉ Tình. Trần Chỉ Tình không vì người phụ nữ độc ác, không có tính người Nam Phượng Vân này là mẹ, mà tỏ vẻ thánh mẫu, điều này rất tốt. Nhưng mặt khác, cô nhờ lão tổ Hoành Nhất ra tay chứ không phải Tô Minh. Điều này rất tinh tế, dù sao thì, Nam Phượng Vân cũng là mẹ của Trần Chỉ Tình, nếu như tự tay Tô Minh giết bà tay thì cũng không hay, thế nên...
“Con bé ti tiện, ha ha ha ha... cùng nhau chết đi!”, ngay sau đó, đột nhiên Nam Phượng Vân tự nổ.
Đúng thế.
Tự nổ.
Thật ra, từ khi tông chủ Đạo Hằng tông trong không gian kính kia bị dọa sợ thành chó mất chủ, bà ta liền hiểu ra, tất cả đã kết thúc rồi!
Còn việc cầu xin Trần Chỉ Tình, cũng chỉ là còn nước còn tát mà thôi. Lỡ như Trần Chỉ Tình nể tình mẹ con thì sao? Nhưng đáng tiếc...
Nếu đã vậy…
Thì cùng chết đi!
Dù sao cũng phải chết, cũng không thể để con bé Trần Chỉ Tình này một mình sống hạnh phúc được!
Đúng thế, Nam Phượng Vân nghĩ vậy, tất cả đều do Trần Chỉ Tình, không có con bé ti tiện này, nền văn minh Nam Khải sẽ không đến bước đường này.
Đều do con bé xui xẻo Trần Chỉ Tình này!
Bà ta hận không thể băm Trần Chỉ Tình thành từng mảnh.
Cùng chết, cũng coi như tiện cho Trần Chỉ Tình.
Đúng lúc đó.
Trần Chỉ Tình rất thoải mái, quả nhiên, lựa chọn của cô không sai, không tha cho Nam Phượng Vân là đúng, Nam Phượng Vân vốn dĩ không hề coi cô là con gái, đến cả tự nổ cũng muốn kéo cô chết theo.
Chút vướng mắc trong lòng được giải tỏa trong chớp mắt.
Còn về việc liệu cô có chôn theo Nam Phượng Vân tự nổ hay không?
Có khả năng không?
Rõ ràng là không có khả năng.
Tô Minh còn không cần ra tay, lão tổ Hoành Nhất đã sớm chuẩn bị, khi Nam Phượng Vân tự bạo, ông ta đã tùy ý giơ tay vẫy vẫy.
Một luồng khí tức giống như thuấn di bao quanh cơ thể Nam Phượng Vân, luồng khí do bà ta tự nổ tạo ra lập tức bị ngưng kết.
Nam Phượng Vân tự nổ thành hư vô, còn dư âm cú nổ thì bị ngưng kết, đóng băng.
Trần Chỉ Tình không hề bị thương.
“Cho anh hai lựa chọn, thứ nhất, tự bạo đan điền, tiếp tục sống. Thứ hai, cho anh cơ hội chiến đấu với tôi, nếu như anh thắng, anh có thể tiếp tục sống!”, sau đó, Tô Minh nhìn về phía Bùi Kình xụi lơ, vẫn còn đang dập đầu rồi nói.
Anh vừa dứt lời.
Tất cả đều ngây ra!
Bởi vì, dù thân phận của Tô Minh có cao đến mức dọa người, có được sự ủng hộ của toàn bộ Hạp Tự, ngay cả lão tổ Hạp Tự cũng cực kỳ cực kỳ ủng hộ Tô Minh...
Nhưng dù sao thì, Tô Minh cũng chưa tới 30 tuổi, lại còn là tầng thứ chín cảnh giới Tổ Tiên!
Đúng thế, là thiên phú, chỉ sợ là vô địch!
Tầng thứ chín cảnh giới Tổ Tiên khi chưa tới 30 tuổi, vài tỷ năm cũng khó có thể tìm được.
Nhưng cũng chỉ là thiên phú mà thôi!
Nếu nói về đối chiến, thì phải bàn về thực lực.
Để Bùi Kình tự bạo đan điền, hay là chiến đấu sống chết đây?
Bùi Kình có là tên ngốc cũng biết nên chọn thế nào.
“Anh... anh chắc chứ?”, Bùi Kình cũng ngây ra, hắn luôn tự hỏi tai mình có ảo giác hay không.
“Tôi chắc chắn!”, Tô Minh gật đầu.
“Nếu... nếu tôi giết anh thật, bọn họ sẽ tha cho tôi chứ?”, Bùi Kình nhìn về phía Cố Hoàng Sí, lão tổ Hoành Nhất.
“Tất nhiên rồi, sư tôn, ba vị lão tổ, những người khác của Hạp Tự cũng đồng ý, nói được làm được, ít nhất chúng tôi cũng giữ chữ tín!”, Tô Minh bình tĩnh nói.
“Vậy thì tôi sẽ chiến đấu đến chết!”, Bùi Kình hưng phấn, như được bơm máu sống lại.
Vốn dĩ, hắn đã tuyệt vọng đến vực sâu của địa ngục rồi.
Không ngờ...
Bùi Kình thích nhất là loại người tự cao tự đại như Tô Minh.
Cảnh giới Tổ Tiên tầng thứ chín, đây là cái quái gì chứ hả?
Thiên phú không có nghĩa là có thực lực.
Bùi Kình là tầng thứ sáu của cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát thật sự đây này.
Khoảng cách giữa hai cảnh giới cũng như trời và đất vậy.
Chắc chắn Bùi Kình sẽ nhẹ nhàng giết chết Tô Minh.
Chỉ cần giết chết Tô Minh, mặc kệ đám người Hạp Tự có tha cho hắn hay không, thì khả năng lớn cũng phải giữ lời, dù không tha cho hắn, thì kéo Tô Minh ra làm đệm lưng, đế Tô Minh chết trước, hắn cũng thoải mái rồi.
Sâu tận đáy lòng, chẳng phải Bùi Kình ghen ghét, đố kỵ với Tô Minh đến cực hạn rồi hay sao?
“Anh Tô...”, Trần Chỉ Tình không rõ thực lực hiện giờ của Tô Minh, tất nhiên cô cảm thấy lo lắng, nhưng lời nói đã cất đến đầu môi, cô lại nở nụ cười, đúng thế, cô tin tưởng thực lực người đàn ông của mình.
Luôn luôn là người vô địch.
Dù là ở trái đất hay là nền văn minh Nam Khải.
Bình luận facebook