• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (4 Viewers)

  • Chương 1081-1985

Chương 1081: Một quyền đánh tan thành huyết vụ

"Tôi quả thực không phục cậu, dựa vào cái gì mà cậu có thể trở thành đệ tử của viện trưởng? Có điều, cậu cũng coi như rất đàn ông", Nguyên Bảo lại nói thêm một câu: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi đưa cho cậu chỗ bảo bối này chỉ là muốn đền bù cho cậu, không muốn cậu chết quá khó coi. Nếu như cậu thật sự muốn ra xuất chiến".

Nguyên Bảo trong khi nói chuyện lại không nhịn được nhìn tên đệ tử diện mạo xấu xí của học viện Ngạn Tự mà Tô Minh điểm ra đó, cơ thể mềm mại không kiềm chế được khẽ run lên, đáy lòng không nói nên lời, cô ta thật sự khâm phục dũng khí của Tô Minh, dũng khí ngập trời.

"Nhóc Tô, đừng làm loạn nữa!", lúc này, Cố Hoàng Sí cuối cùng cũng đi tới, sắc mặt rất căng thẳng: "Con vẫn còn nhỏ tuổi, tạm thời không cần con xuất chiến, con muốn mang lại vinh quang cho Hạp Tự, tương lai vẫn có cơ hội!"

"Sư tôn, con có thể làm được", Tô Minh cười khổ nói.

"Có thể cái rắm, hắn ta là...", Cố Hoàng Sí trực tiếp có chút tức giận trợn mắt thở phì phò.

Thế nhưng, còn chưa nói xong đã bị Tô Minh ngắt lời: "Hắn ta là cảnh giới bán bộ Bách Chiến Siêu Thoát, cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng chín hiện tại của hắn ta chẳng qua chỉ là cố ý thu liễm áp chế cảnh giới, cố ý che giấu mà thôi".

"Con biết ư?", Cố Hoàng Sí có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền mắng: "Biết rồi mà còn muốn làm loạn?"

Cùng lúc đó...

"Ha ha ha ha... cười chết mất, cậu sao, một con kiến cảnh giới Tiên Tổ tầng một cũng muốn khiêu chiến Lâm Qua sư huynh, con kiến nhỏ, cậu xứng sao?! Lâm Qua sư huynh chỉ liếc một cái thôi là mẹ kiếp cậu đã phải chết hàng triệu lần rồi!", một bên, Hoàng Bùi cuối cùng cũng coi như phản ứng lại được từ trong chấn động cực lớn, cười ha hả, cười đến mức chảy nước mắt, nhìn Tô Minh như nhìn một tên ngốc.

Đâu chỉ Hoàng Bùi, tất cả người của Ngạn Tự đều suýt chút nữa là cười chết.

Còn có người dám khiêu chiến Lâm Qua sư huynh sao? Hơn nữa, còn là một con kiến nhỏ bé cảnh giới Tiên Tổ tầng một?

Chuyện cười này đúng là nực cười đến cực điểm.

"Anh nói xem làm thế nào mới xứng?", Tô Minh khẽ quay đầu lại nhìn Hoàng Bùi một cái, trước đó anh đều không để ý tới Hoàng Bùi.

"Ít nhất cậu phải đánh bại được anh đây thì mới coi như có một tia tư cách đứng trước mặt Lâm Qua sư huynh, hiểu chưa? Tôi chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đâm chết cậu 108 lần rồi. Ê con kiến, cậu có biết hai từ 'vô tri' viết thế nào không?", Hoàng Bùi nhe răng ra cười, tàn nhẫn mà tùy tiện.

Đúng lúc này.

Đột nhiên.

Tô Minh trực tiếp biến mất.

Như thuấn di.

Dùng quy luật không gian Cửu Đoạn trung kỳ dịch chuyển, cực kỳ nhanh, có điều đối với Hoàng Bùi mà nói thì chẳng là gì, bởi vì bản thân Hoàng Bùi cũng đã nắm chắc quy luật không gian Cửu Đoạn đỉnh phong.

Hắn ta có thể nhìn ra cũng có thể cảm nhận được Tô Minh đang cấp tốc đánh về phía mình.

Hắn không hề né tránh. Không phải không tránh được mà là không cần tránh! Đối mặt với một con kiến Tiên Tổ tầng một thôi mà, có gì cần phải tránh né?

Hơn nữa, chỉ trong thời gian bằng đá đánh lửa, con kiến đầu óc có vấn đề này lại tiến tới sát bên cạnh hắn, gần như đã ở ngay trước mắt hắn ta rồi.

Sao hả? Còn muốn cận chiến ư?

Sở trường mạnh nhất của Hoàng Bùi chính là lực lượng tinh thuần và cả chiến đấu cận thân!

Trước đó, đệ nhất đệ tử Tần Hạt gì đó của học viện rách nát Hạp Tự bị trọng thương thế nào, không phải là cận chiến rồi bị hắn ta nhẹ nhàng đánh bại sao?

"Điên rồi...", đôi môi đỏ mọng của Nguyên Bảo khẽ hé ra, ánh mắt xinh đẹp có chút ngây dại, Tô Minh sao lại lựa chọn cận chiến? Nghĩ cái gì vậy chứ?

Biển người bao gồm đệ tử và cao tầng của Hạp Tự có mặt tại đó đều biến sắc, biến sắc rồi lại biến sắc.

Cảm thấy Tô Minh từ đầu đến đuôi đều là tự tìm đến cái chết.

Có thiên tài cỡ nào cũng không thể tự tìm đến cái chết như vậy được?!

Tìm tới cái chết, thật sự sẽ chết.

Rất nhiều người đều bất giác nhìn về phía Cố Hoàng Sí.

Cố Hoàng Sí muốn ra tay giữ Tô Minh lại, cứu lấy Tô Minh nhưng ông không làm vậy, bởi vì, trong đầu ông có truyền âm của Tô Minh truyền tới: "Sư tôn, tin tưởng con, đừng ngăn cản con, con có thể làm được".

Cố Hoàng Sí do dự chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định sẽ xem thêm chút nữa.

Dù sao, lúc này Tô Minh cũng đang xông về phía Hoàng Bùi, chứ không phải Lâm Qua! Nếu như là Lâm Qua thì có lẽ ông sẽ không nghe lời Tô Minh, trực tiếp ra tay ngăn cản Tô Minh, giữ Tô Minh lại rồi.

Ngay sau đó, thân ảnh tựa như thuấn di của Tô Minh lập tức đứng trước mặt Hoàng Bùi!

"Ầm..."

Đánh ra một quyền.

Một quyền thân thể thuần túy.

Tô Minh đến kiếm nguyên nhị đoạn đỉnh phong cũng không thêm vào trong một quyền này, bởi vì không cần thiết, giết gà hà cớ gì phải dùng đến dao mổ trâu?

Hoàng Bùi đồng thời cũng đánh ra một quyền, hơn nữa Hoàng Bùi lòng tin tràn đầy, dưới cường độ thân thể và lực lượng thuần túy kết hợp thành một khối này, hắn quá đỗi cường đại! Chỉ nói về cường độ thân thể và lực lượng thân thể thôi thì hắn không phải đứng thứ bảy trong nội môn Ngạn Tự, mà là thứ ba.

Trong đám đệ tử của cả học viện, ngoại trừ Lâm Qua ra thì e là không có ai có thể so sánh mức độ thân thể thuần túy được với hắn.

Con kiến trước mắt đây đúng... đúng là nực cười cực kỳ.

Cùng lúc Hoàng Bùi đánh ra một quyền, suy nghĩ trong đầu hắn chính là một quyền này liệu có trực tiếp đánh cho Tô Minh tan thành huyết vụ luôn hay không? Liệu có phải rất hùng tráng hay không? Huyết vụ huyết sắc hoa lệ thực sự rất khiến người ta say mê, không phải sao?

"Hắc hắc hắc...", bên phía Ngạn Tự, bất kể là Dư Mộc Dưỡng hay là những đệ tử khác gần như tất cả mọi người đều nở nụ cười nghiền ngẫm. Dư Mộc Dưỡng nhìn sâu về phía Cố Hoàng Sí, tâm trạng thật sự vô cùng tốt, ông ta không đợi nổi để xem biểu cảm của Cố Hoàng Sí rồi.

Thế nhưng...

Ngay sau đó.

Ầm!!

Song quyền chạm nhau.

Thanh âm nặng nề phảng phất như một dãy tần số.

Khoảnh khắc va chạm đầu tiên, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Tô Minh, chờ đợi bộ dạng thê thảm của Tô Minh...

Trong đầu rất nhiều người đều có hai luồng suy nghĩ, đang dự đoán Tô Minh sẽ bị mất cánh tay hay là sẽ trực tiếp bị đánh tan thành huyết vụ? Vế sau có khả năng lớn hơn nhỉ?

Thế nhưng cứ nhìn cứ nhìn mới phát hiện ra Tô Minh không chút sứt mẻ, sắc mặt không đổi, đến đầu quyền va chạm cũng không có bất cứ biến động gì.

"Cậu...", Hoàng Bùi hoảng sợ đến cực điểm, giọng nói vô cùng tuyệt vọng, vô cùng bất cam đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh, Hoàng Bùi nhìn chằm chằm vào Tô Minh... muốn nói gì đó.

"Cho nên, bây giờ anh thấy tôi đã xứng đáng đấu một trận với Lâm Qua sư huynh chưa?", Tô Minh hỏi, nở nụ cười thản nhiên hỏi.

Tô Minh vừa dứt lời.

"Ầm..."

Cả người Hoàng Bùi tựa như một quả bom bị nổ tung.

Nổ bắt đầu từ cánh tay, tiếp tới là cả thân hình! Nổ tung! Hóa thành huyết vụ, bao gồm cả thần hồn.

Một quyền, đánh cho hóa thành hư vô huyết sắc!
Chương 1082: Chỉ là thấy anh rất dễ bắt nạt

Trên sân võ đạo, yên tĩnh, yên tĩnh một cách kỳ quái.

"Mẹ... mẹ... kiếp!", người con gái như Nguyên Bảo, đúng, tự xưng là người con gái nữ thần bình thường chưa bao giờ nói tục, vậy mà đôi mắt xinh đẹp như suýt bay ra ngoài, câm nín phải thốt ra một câu thô tục như vậy, gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia đỏ bừng lên.

Cố Hoàng Sí lại càng ngẩng đầu lên mạnh hơn, nhìn thật sâu chằm chằm vào Tô Minh, nhãn cầu run rẩy, người làm sư tôn như ông có vẻ... có vẻ như vẫn còn coi thường đồ nhi của mình rồi!

Rất coi thường ấy chứ...

Sau ước chừng hơn mười lượt hô hấp yên tĩnh.

"Tô Minh!"

"Tô Minh!"

"Tô Minh!!!"

Đệ tử thậm chí lớp quản lý của Hạp Tử trên cả sân võ đạo đều kích động đến phát điên, giống như người bình thường đột nhiên trúng vé số độc đắc 100 triệu vậy, căn bản không kiềm chế được, không nề hà kiêng kẽ gì nữa mà hô to tên Tô Minh lên.

Niềm vui sướng bất ngờ sảng khoái thỏa chí này không thể nào hình dung được!

Trải qua nỗi tuyệt vọng sâu sắc thậm chí là tự ti khi Hoàng Bùi đánh bại Tiêu Hoàng, Tần Hạt, còn cả vẻ trào phúng không kiêng nể gì của Hoàng Bùi, bị Ngạn Tự cười nhạo khinh miệt đến cực điểm, sau khi trải qua những thứ này, cảm giác nghẹn khuất, phẫn nộ, bất cam trong lòng nhưng lại không có thực lực để chứng minh, trút bỏ nên mọi người đều uất ức đến không thở nổi!

Bây giờ, một quyền xoay chuyển 360 độ này của Tô Minh quả thực là... quả thực là khiến người ta sướng phát điên!

"A", Lâm Qua vốn rất bình tĩnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Minh, có chút bất ngờ, nhìn sâu vào Tô Minh rồi lẩm bẩm: "Cường độ thân thể cũng được đấy".

Có điều, Lâm Qua chỉ hơi khẽ ngạc nhiên chút xíu, phảng phất cảm xúc chỉ có một phần một vạn thay đổi mà thôi.

Từ trong xương tủy vẫn có sự tự tin không thể tưởng tượng được, tựa như bất luận Tô Minh có mạnh đến thế nào thì hắn ta đều có thể xử lý trong giây lát vậy.

Phảng phất như đã tu luyện được một trái tim vô địch.

"Hừ", Dư Mộc Dưỡng hừ một tiếng, có chút khó chịu, cảm thấy như bị cho một cái bạt tai, hơn nữa Hoàng Bùi cũng coi như là một thiên tài siêu cấp thế hệ trẻ hiếm có của Ngạn Tự, mất đi một người như vậy cũng có chút đáng tiếc.

"Cái đó, tiền bối, ngại quá, tôi cũng không ngờ được đệ tử của quý viện lại dễ đánh bại như vậy, tôi đã nhẹ tay rồi, không ngờ vẫn mất mạng. Tôi xin lỗi, kế tiếp khi khiêu chiến lại đệ tử của quý viện nhất định tôi sẽ cẩn thận, hết sức kiềm chế, nhất định sẽ không để xảy ra mất mạng người như vậy nữa", Tô Minh đột nhiên nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng, nói một cách rất nghiêm túc.

Lại là vả vào mặt, tựa như một màn đáp trả sự châm biếm mà Dư Mộc Dưỡng đã làm trước đó với Cố Hoàng Sí.

Sắc mặt của Dư Mộc Dưỡng tái nhợt đi, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh đã đầy vẻ oán độc và sát ý không thể che giấu!

"Tiểu bối, cậu giỏi lắm", Dư Mộc Dưỡng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm vào Tô Minh: "Tiểu bối, nếu đã mất mạng người rồi, vậy thì chi bằng trận luận bàn kế tiếp chuyển sang trận đấu sinh tử đi, thế nào?"

"Không được", Cố Hoàng Sí vội vàng quát lên.

"Sư tôn, con có nắm chắc", Tô Minh lại lên tiếng, sau đó nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng: "Được thôi! Nên đấu sinh tử chứ!"

Trong lúc nói chuyện, Tô Minh liếc nhìn Lâm Qua: "Lâm huynh, mời".

"Sư tôn, cần con xuất chiến sao?", Lâm Qua không đáp lời Tô Minh, bởi vì trong mắt hắn Tô Minh chẳng là gì cả, mặc dù vừa nãy Tô Minh đánh bại, miểu sát Hoàng Bùi, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Người đứng thứ hai trong Ngạn Tự mạnh hơn Hoàng Bùi rất nhiều, nếu hắn muốn thì cũng có thể miểu sát, giết chết trong nháy mắt, đây chính là Lâm Qua, đệ nhất truyền kỳ, đệ nhất yêu nghiệt trong hàng tỷ năm qua của học viện Ngạn Tự.

Nhìn Lâm Qua có vẻ như muốn thương lượng gì đó với Dư Mộc Dưỡng.

Dường như vẫn còn chút thời gian.

Tô Minh quay đầu lại nhìn về phía Hà Bất Hưu.

Hà Bất Hưu vốn dĩ đã cố ý khiêm tốn rồi, sau khi Tô Minh đánh bại, thuấn sát Hoàng Bùi thì hắn ta đã như con rùa rút cổ, cố ý khiêm tốn lại, không thu hút sự chú ý của người khác.

Không ngờ, Tô Minh lại nhìn về phía hắn ta.

"Viện tử Hà Bất Hưu?", Tô Minh lên tiếng.

"Không sai, Tô sư đệ có gì chỉ dạy?", Hà Bất Hưu mỉm cười, nụ cười trông có vẻ rất thân thiện, chắp tay đúng mực, ít nhất trông cũng khá có phong thái.

"Chỉ giáo thì không, chỉ là nhìn Hà sư huynh lại thấy hơi khó chịu ", Tô Minh cười nói.

Dứt lời, nụ cười trên mặt Hà Bất Hưu đông cứng lại.

Tô Minh rất thẳng thắn.

"Đúng, tôi cũng không thoải mái, một kẻ chẳng ra làm sau, ngoài biết tính kế, đố kỵ ra thì chẳng được gì cả", không ngờ, Nguyên Bảo cũng lên tiếng. Đúng, cô ta thân là đệ tử Hạp Tự, coi như cũng biết chút ít về Hà Bất Hưu, trước đây mặc dù không vừa mắt Hà Bất Hưu nhưng cũng không nói ra, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng lần này, vừa nãy khi Hoàng Bùi không kiêng nể ai, Tần Hạt cũng được, Tiêu Hoàng cũng được, rõ ràng đều biết mình không phải là đối thủ, rõ ràng biết nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì vẻ vang của học viện nên vẫn đứng ra chiến đấu, bao gồm cả cô ta Nguyên Bảo, nếu không phải Tô Minh đột nhiên xuất hiện thì cô ta đã ra ứng chiến rồi, không sợ sống chết. Nhưng Hà Bất Hưu thì sao? Quả thật là vô liêm sỉ, quả thật khiến mất mặt, quả thật đáng ghét, chẳng ra làm sao!

"Sao hả? Tô sư đệ dựa vào là đệ tử viện trưởng, dựa vào thực lực và thiên phú nên muốn sỉ nhục người mình sao? Hay là cảm thấy người mình rất dễ ức hiếp?", sắc mặt Hà Bất Hưu trở nên khó coi, ánh mắt âm trầm bất định, ngưng giọng nói.

Lời nói này rất thông minh, rất có tâm kế.

Đổ thù hận lên đầu Tô Minh.

"Quả thực là muốn sỉ nhục anh, tôi cũng không cảm thấy người mình dễ bắt nạt, chỉ là cảm thấy anh rất dễ bắt nạt thôi", Tô Minh thản nhiên nói.

Bá đạo! Vô cùng bá đạo.

Đến phản bác và giải thích cũng lười không muốn làm.

Trong lúc nói chuyện Tô Minh đã đi về phía Hà Bất Hưu, hơn nữa còn khóa chặt vào Hà Bất Hưu.

Hà Bất Hưu chợt biến sắc.

Muốn giãy dụa.

Điên cuồng vận chuyển tiên nguyên, dùng hết toàn lực nhưng vô dụng.
Chương 1083: Cảnh giới bán bộ Bách Chiến Siêu Thoát

So với Tô Minh, khoảng cách thực lực quá lớn.

Đát đát đát...

Tô Minh bước từng bước về phía Hà Bất Hưu.

Hà Bất Hưu chỉ cảm thấy ma thần đang tới gần!

Áp lực khổng lồ.

Tô Minh mỗi bước tới gần hơn là máu huyết toàn thân hắn ta đông kết lại thêm ba phần. Đợi đến khi Tô Minh đứng trước mặt hắn thì hắn đã mặt cắt không được giọt máu.

"Cậu... cậu... cậu muốn làm gì?", giọng nói của Hà Bất Hưu run rẩy, làm gì còn vẻ tính kế, mưu mô, cao ngạo đó nữa? Thanh âm đã có chút cầu xin và cả khiếp sợ kịch liệt.

"Tô Minh, đệ tử của lão phu nếu như có chỗ nào không phải thì để lão phu tự dạy dỗ, không phiền đến...", đúng lúc này, một lão giả đứng cách đó không xa liền lên tiếng, chính là Đại trưởng lão, Đại trưởng lão Hạp Tự, Đại trưởng lão có địa vị rất cao, Hà Bất Hưu chính là đệ tử của Đại trưởng lão, còn là đệ tử mà Đại trưởng lão hài lòng nhất, tự hào nhất, Đại trưởng lão đã lên tiếng rồi.

"Im miệng đi lão già", thế nhưng, còn chưa đợi cho Đại trưởng lão nói xong, Tô Minh liền nhíu mày, nhìn về phía Đại trưởng lão, quát lớn nói.

Con mẹ nó!!!

Dữ dằn.

Rất nhiều đệ tử và cao tầng của Hạp Tử đầu óc đều nổ ong ong.

"Trâu... trâu bò vãi", Nguyên Bảo lại nói tiếng tục rồi, thân hình mềm mại kích động đến mức run lên.

Bản thân Đại trưởng lão cũng hoang mang.

Tiếp theo, sắc mặt của Đại trưởng lão lập tức trở nên rét lạnh, rét lạnh thấu xương, vừa định nói gì đó thậm chí muốn ra tay.

Không ngờ.

Đại trưởng lão lại bị Cố Hoàng Sí nhắm vào: "Thật ta thì nhóc Tô nói cũng không có gì sai, chỉ biết ngang ngược làm càn ở Hạp Tự, khi đối mặt với sự khiêu khích bên ngoài thì lại như rùa rụt cổ, quả thực rất đáng thất vọng và ghê tởm đấy".

Cố Hoàng Sí trong lúc nói chuyện.

"Ầm!" âm thanh lanh lảnh vang lên.

"A a...", cùng với đó là tiếng kêu thảm của Hà Bất Hưu, tiếng kêu tuyệt vọng thê thảm.

Đan điền của Hà Bất Hưu hoàn toàn vỡ vụn, bị đánh bay ra ngoài.

Tô Minh ra tay tương đối cứng rắn.

"Không xứng trở thành một người tu võ, không xứng trở thành đệ tử của Hạp Tự thì nên tự giác chút, anh không tự giác thì để tôi giúp anh tự giác, không cần cảm ơn", Tô Minh liếc mắt nhìn Hà Bất Hưu bị đánh bay đi một cái.

Tiếp theo, trong yên tĩnh không một tiếng động.

Tô Minh xoay người, nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng và Lâm Qua, mỉm cười nói: "Bàn bạc xong chưa vậy? Bàn bạc xong rồi thì chiến thôi, kiểu không chết không xong ấy".

"Muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cậu!", dáng vẻ cả người lẫn vật vô hại, bộ dạng bình tĩnh, khí chất diện mạo xấu xí đó của Lâm Qua đột nhiên biến mất, cảm giác đó giống như một khối bảo thạch bị phủ một lớp bụi bẩn lập tức được thổi sạch đi, tản phát ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt, cực kỳ chói sáng vậy.

Lâm Qua chỉ nhìn về phía Tô Minh, chỉ nhắm vào Tô Minh.

Tô Minh vẫn ổn, nhưng đám người Nguyên Bảo bên cạnh Tô Minh thì toàn thân run rẩy, tinh thần tựa như muốn nứt toác, mùi vị cực độ nguy hiểm đến tận xương cốt đến từ Lâm Qua đó quá thuần túy, phảng phất như từng sợi sát thần chân đâm vào thần hồn đang kéo tới, cảm giác không thể né tránh được.

Vỏn vẻn chỉ có ánh mắt của Lâm Qua đã khủng bố như vậy, đệ tử luận bàn của Hạp Viện đều sợ đến mức căn cơ võ đạo vỡ vụn, quá đáng sợ!

Đến ánh mắt của Cố Hoàng Sí cũng phải run lên dữ đội: "Chồng chất hai loại thể chất cấm kỵ?"

Lâm Qua lúc này coi như đã bạo lộ từng tia khí tức, cho nên Cố Hoàng Sí mới nhìn ra được, cho dù trước đó đã có vài dự liệu về Lâm Qua nhưng lúc này vẫn chấn động không chịu được. Thể chất cấm kỵ vốn cực kỳ hiếm có, có thể mang trong mình một loại đã là yêu nghiệt chí cường có một không hai rồi, vậy mà lại có người có hai loại trong người sao? Hơn nữa, hai loại này kết hợp với nhau rất hoàn mỹ, căn bản không xung đột ư?

Đến người đã sống rất lâu, rất cổ xưa, quen thấy những thứ choáng ngợp như Cố Hoàng Sí cũng đều phải có chút run sợ.

Cùng lúc đó.

"Xuy...", điều rõ ràng là khí tức của Lâm Qua dường như đã biến thành hỏa tiễn, lại đột nhiên tăng vọt lên vài cấp bậc nữa.

Tập trung nhìn vào.

Mẹ... mẹ... mẹ kiếp!

Lâm Qua lúc này đâu chỉ là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng chín gì đó? Rõ ràng là cảnh giới bán bộ Bách Chiến Siêu Thoát!

Giờ phút này, vài đệ tử Ngạn Tự đứng bên cạnh và đằng sau Lâm Qua, ai nấy đều đứng thẳng lưng ưỡn ngực, kiêu ngạo đến cực điểm, nhìn về phía Tô Minh có vẻ châm biếm không nói ra được. Trên thế gian này còn có người dám khiêu chiến Lâm Qua sư huynh sao? Ha ha... đến trưởng lão cao tầng trong học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự cũng không dám đó!

Dư Mộc Dưỡng cũng nhe răng trợn mắt, mặt mày tươi cười.

Còn bên phía Hạp Tự, rất nhiều đệ tử đều sợ đến mức có xu hướng ngất xỉu, chỉ cảm thấy như đang gặp ác mộng, bọn họ đang nhìn thấy gì đây? Cảnh giới bán bộ Bách Chiến Siêu Thoát ư?

Lúc này, cả sân võ đạo, bất kể là Ngạn Tự hay Hạp Tự, gần như không có một ai còn cảm thấy Tô Minh có khả năng thắng được dù chỉ một chút xíu.

"Cường độ thân thể của cậu không tệ, lực lượng thân thể cũng không tệ, cậu rất thích cận chiến sao?", đúng lúc này, Lâm Qua đột nhiên hỏi, giọng nói âm u dày đặc có sự cường thế và bá đạo khó mà hình dung, là sự tự phụ và nghiền ngẫm không thể tưởng tượng nổi.

Thanh âm chưa dứt.

Lâm Qua đã động!

Vừa động...

Quả thực chói mắt.

Bởi vì, trong thân pháp mà Lâm Qua thi triển có hàm chứa quy luật không gian Cửu Đoạn đỉnh phong, hơn nữa còn mạnh hơn so với quy luật không gian Cửu Đoạn đỉnh phong của Hoàng Bùi, bởi vì của Lâm Qua là quy luật không gian đặc thù.

Quy luật không gian cũng có thể có tính đặc thù ư?

Hiếm thấy.

Không chỉ vậy, thân pháp này còn bao gồm cả quy luật trọng lực, quy luật trọng lực thôi động theo hướng nằm ngang khiến cho tốc độ thân pháp càng dọa người hơn.

Còn nhanh hơn cả thuấn di.

Trên sân võ đạo, 90% võ giả không thể dùng mắt thường thậm chí thần hồn để bắt kịp tàn ảnh của Lâm Qua, quả thực kinh khủng.

Chưa tới một phần một vạn hơi thở, cả người Lâm Qua đã đứng trước mặt Tô Minh, mặt đối mặt.

Trực diện.

"Ầm!", Lâm Qua giơ tay lên đánh ra một quyền.

Bên Ngạn Tự đó, hàng trăm đệ tử kiêu ngạo, kích động đến mức nghẹt thở, đây chính là Lâm Qua sư huynh, vô địch như vậy, thói quen của Lâm Qua sư huynh chính là dùng phương thức sở trường nhất của anh để đánh bại anh.

Có điều...
Chương 1084: Mở rộng tầm mắt

Điều khiến mọi người bất ngờ chính là… Phần lớn mọi người đều tưởng rằng Tô Minh khi đứng trước thân pháp như Lâm Qua thì sẽ không phản ứng lại. Biết đâu còn không thể đỡ lại quyền nào. Nhưng Tô Minh lại có thể dễ dàng đỡ lại trong thời gian thích hợp, đồng thời còn giơ quyền lên với tốc độc cực nhanh.

Quyền đối quyền.

“Bụp…”, âm thanh trầm xuống, lập tức vang lên âm thanh như xé tan bầu trời, xé tan tai của tất cả mọi người và xé tan hư không.

Cùng với âm thanh đó, toàn thân Tô Minh run rẩy.

Khóe miệng anh chảy máu, trên cánh tay cũng máu thịt hòa quyện, còn có thể nhìn thấy xương tay, cả cánh tay như bị đập nát. Thoạt nhìn cũng thấy thê thảm.

Nhưng Tô Minh không hề lùi về sau một bước.

Còn Lâm Qua thì khá hơn nhiều nhưng cũng không phải là không bị thương chút nào. Ít nhất thì xương tay cũng bị gãy một số, máu tươi cũng đang chảy.

Quyền này Lâm Qua chiếm ưu thế rất lớn.

Nhưng hơn trăm học viên bên phía Ngạn Tự cùng lúc há hốc mồm kinh hãi: “Thằng nhóc đó không chết ư?”

Đúng thế!

Kể cả là quyền đấu quyền và Tô Minh thể hiện yếu thế hơn nhưng mọi người bên Ngạn Tự vẫn cảm thấy như gặp ma.

Bởi vì theo như học viên của học viện Ngạn Tự thì trong lứa tuổi thanh niên chắc không có ai có thể đỡ lại một chiêu của Lâm Qua.

Một chiêu cũng không được ý chứ!

Mặc dù thoạt nhìn Tô Minh vô cùng thê thảm nhưng thật sự đã đỡ lại được chiêu đó của Lâm Qua.

Chuyện này sao có thể?

Hơn nữa ở học viện Ngạn Tự có ai mà không biết trên người Lâm Qua có một loại có tên là Kim Ma Thể, là một trong hai loại vô thượng cấm kỵ. Một khi đại thành thì kim ma toàn thân, thể xác thuần túy có thể quét sạch Bát Hoang. Còn sức mạnh và thể lực thì vô cùng khủng khiếp. Kể cả hiện giờ Lâm Qua vẫn chưa luyện thành Kim Ma Thể nhưng cũng ở cấp bậc Tiểu Thành rồi chứ?

Vậy mà một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi lại có thể…

Đúng là không thể tin nổi!

Đúng là như gặp phải quỷ!

“1500 long lực, còn mạnh hơn 1/3 sức mạnh thuần túy của mình, thể lực thì ngang tầm mình. Thú vị đấy”, Tô Minh không những không cảm thấy thất bại với tốc độ lúc này mà ngược lại, anh cảm thấy có chút kích động.

Mấy năm nay anh thật sự rất ít gặp được ai có thể so sánh, thậm chí là chèn ép thể lực của mình, nên lúc này có chút kích động.

Hơn nữa, anh có thể cảm nhận được rõ, dường như kho tàng huyết mạch cũng có chút kích động khi lần đầu bị chèn ép. Đã rất lâu rồi nó không có cảm giác đó.

Đồng thời lúc này, Tô Minh không cố ý điều khiển huyết mạch mà vết thương đã hoàn toàn hồi phục.

Mắt thường có thể thấy rõ, nó đã hoàn toàn hồi phục.

“Ố?”, lúc này ánh mắt Lâm Qua run rẩy, có chút chấn động.

Còn những người khác có mặt trên sân võ đạo thì càng hơn thế.

“Tiếp nào! Ha ha…”, Tô Minh cười lớn rồi xông về trước đánh cận chiến.

Trong lúc đó, anh đã tung quyền ra.

Một giây sau…

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Hai người giao chiến rất thật, quyền đập vào nhau mà âm thanh vang lên khiến người khác thấy ngạt thở.

Khí tức sục sôi khiến người khác ngất lịm đi.

Hai người lúc thì đánh trên hư không, lúc thì đấu quyền trong thực không.

Những mảnh vỡ không gian đáng sợ và những gợn sóng hư không liên tục bị khí tức của hai người xé nát thành hư không.

Chỉ mấy hơi thở mà hai người đã đánh ra mấy chục quyền.

“Chuyện này…”, Dư Mộc Dưỡng như sắp phát điên.

Sao có thể như thế?

Trong lứa tuổi thanh niên, thật sự có người có thể đỡ lại đòn của Lâm Qua?

Lại còn giao đấu mấy chục chiêu rồi?

Hơn nữa… Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Dư Mộc Dưỡng có thể cảm nhận được, lúc mà Tô Minh và Lâm Qua cận chiến thì dường như Tô Minh càng mạnh hơn, dường như có sức mạnh vô biên.

Mức độ khôi phục thân xác còn nhanh hơn.

Lúc bắt đầu, Tô Minh vẫn phải dùng đến 1/10 hơi thở để hồi phục vết thương nhưng sau đó thì chỉ cần 1/100 hơi thở, thậm chí là thời gian ngắn hơn là hồi phục hoàn toàn. Đúng là như trong truyện cổ tích.

Còn Lâm Qua, kể cả vết thương không nghiêm trọng nhưng vẫn không có năng lực hồi phục trong chớp mắt. Giao đấu mấy chục chiêu, rõ ràng hai tay của Lâm Qua đã không chịu nổi, sưng vù, chảy máu, tím tái thậm chí là còn nhìn thấy xương trắng bên trong.

Điều khiến Dư Mộc Dưỡng như ngạt thở và suy sụp là, sau mấy chục chiêu cận chiến thì hình như Tô Minh trưởng thành hơn.

Hình như thể lực của Tô Minh lại tăng lên. Đúng là gặp ma rồi.

Cảm giác này không chỉ xuất hiện trong đầu Dư Mộc Dưỡng mà Lâm Qua cũng có…

“Bụp!”, lại một màn đấu quyền nữa. Lần này Lâm Qua lại lùi về sau nửa bước. Đây là lần lùi bước đầu tiên từ lúc giao đấu.

Dường như trong lòng Lâm Qua đang gào thét: “Hắn… Sao sức mạnh thuần túy của hắn có thể tăng đến mức gần bằng mình? 1500 long lực ư?”

Toàn thân Lâm Qua đã nổi lên màu đen vàng lấp lánh.

Ánh sáng thần bí và đậm, càng lúc càng nhiều hơn.

Đó là Kim Ma Thể đang hoạt động.

Nó đang hoạt động đến cực độ.

Vậy mà vẫn không thể đỡ nổi.

Đúng thế!

Lâm Qua không đỡ nổi.

Sau mấy chục chiêu cận chiến, Lâm Qua kinh hãi phát hiện, Tô Minh không những mạnh hơn, trưởng thành hơn mà Tô Minh còn là thiên tài trong cận chiến. Đúng là được mở rộng tầm mắt, hầu như mỗi chiêu đều có thể dự đoán trước. Nhưng Lâm Qua nào biết, Tô Minh có sức mạnh thần hồn vô cùng lớn. Vì vậy Tô Minh có phản ứng vô cùng nhanh trong quá trình cận chiến chồng chéo như này, càng như vậy thì thần hồn sẽ càng mạnh.
Chương 1085: Ta có thể gặp lại Thiên Nữ không

Lâm Qua cảm thấy, rõ ràng thân pháp của Tô Minh còn lâu mới bằng mình nhưng Tô Minh có thể dùng quy luật không gian Cửu Đoạn trung kỳ đến mức xuất quỷ nhập thần, đã có ai được nhìn thấy mấy chục loại thần thông quy luật không gian cùng xuất hiện chưa?

Hơn nữa còn dùng được đến mức đáng sợ như vậy.

Mấy chục loại thần thông quy luật không gian chứ không phải loại bình thường!

Cứ coi như lấy quy luật không gian chứng đạo thành đế ở cảnh giới Siêu Thoát thì hao phí mấy tỷ năm cũng không làm ra mấy chục loại thần thông như này.

Nhưng trước mặt đúng là như vậy!

“Phụt…”, cuối cùng Lâm Qua cũng chảy máu.

Khí tức cũng bắt đầu theo hướng hoảng loạn.

Lâm Qua không chỉ không đỡ nổi mà còn bắt đầu như sắp kiệt sức.

Lâm Qua hầu như không được nghỉ ngơi, cận chiến mấy chục chiêu mà có thể kiên trì đến giờ đã là kỳ tích lắm rồi.

“Lẽ nào! Lẽ nào Lâm Qua này… Phải chết trong tay thằng nhóc chưa đến 30 tuổi sao?”, Lâm Qua thấy vô cùng uất ức. Bản thân mình vẫn còn rất nhiều chiêu bài siêu cấp, thực lực thật sự của hắn là khí tu, vậy mà đến cơ hội thi triển còn không có mà phải chết như vậy sao?

“A…”, Lâm Qua muốn gào hét nhưng căn bản không thể. Bởi vì nội tạng đang rỉ máu, ngăn chặn hắn có thể gào hét.

Không khí trên sân võ đạo vô cùng quái dị, lúc này đều yên tĩnh lạ thường.

Phía Hạp Tự kích động đến nỗi kinh ngạc, dường như…Chỉ đợi lúc Tô Minh giải quyết Lâm Qua hoàn toàn mới bùng phát lên. Xem ra, đây chỉ là vấn đề thời gian.

Còn phía Ngạn Tự thì vô cùng tuyệt vọng và suy sụp.

Dư Mộc Dưỡng thì muốn mà vẫn không khống chế được.

Ông ta rất muốn ra tay.

Cũng may Dư Mộc Dưỡng bị Cố Hoàng Sí khóa chặt.

Cố Hoàng Sí sẽ cho Dư Mộc Dưỡng cơ hội ra tay sao?

Nhưng…

Sau mấy hơi thở, xem ra Lâm Qua thật sự sắp rơi vào đường chết rồi!

Đột nhiên…

Tô Minh dừng lại.

Đúng vậy! Anh dừng lại mà không hề báo trước.

Anh dừng lại rồi đứng trên hư không nhìn Lâm Qua đang nhân cơ hội này lùi về sau mấy trăm mét để kéo dài khoảng cách.

Cảnh tượng xuất hiện đột ngột này khiến ai cũng bất ngờ…

Rất nhiều người trên sân võ đạo suýt nữa rơi con ngươi ra ngoài.

Bản thân Lâm Qua và cả Dư Mộc Dưỡng, thậm chí là tất cả học viên của học viện Ngạn Tự đều có cảm giác không thật cho lắm.

Thoát khỏi cõi chết??

“Cận chiến mà giết chết anh thì chẳng có gì thú vị! Cho anh cơ hội, hy vọng sẽ cho tôi điều bất ngờ ở phương diện khí tu”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh đột nhiên cười rồi nhìn Lâm Qua, nói.

Lời nói vừa dứt thì Cố Hoàng Sí suýt nữa không thở nổi.

Đúng… Đúng là hống hách, tự tin đến mức này rồi sao?

“Hắn…”, Nguyên Bảo toàn thân run rẩy đến nỗi không kìm chế nổi, lúc này không biết dùng từ gì để diễn tả nỗi chấn động của mình.

“Mày sẽ phải trả giá cho sự tự phụ của mày. Mày… Cho tao cơ hội thì tôi cũng cho mày biết thế nào là tuyệt vọng?”, từ xưa đến nay đây là lần đầu Lâm Qua bị sỉ nhục như này. Một cảm giác khó tả khiến sắc mặt hắn đỏ ửng, mắt xuất hiện tia máu. Hắn nhìn Tô Minh, khàn giọng nói.

“Ha ha… Ha ha…”, Dư Mộc Dưỡng trên sân võ đạo cười lớn, hoàn toàn mất kiểm soát. Lâm Qua thoát khỏi cõi chết? Cảm giác này đúng là vui quá đi! Nếu chiến đấu xa thì chắc chắn Lâm Qua là vô địch rồi!

Thằng nhóc chưa đến 30 tuổi kia nhất định sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng nực cười của nó.

“Đừng nhiều lời nữa! Nếu tôi là anh thì sẽ làm vết thương hồi phục nhanh chóng. Đợi lát nữa tôi muốn giết anh ở tâm thế đó hơn”, Tô Minh nói.

Lại càng hống hách hơn?

Ngông cuồng quá mức!

Trước đó chiến đấu xa Lâm Qua đã khiến anh bất ngờ, đã kích hoạt được kho tàng huyết mạch sục sôi, đúng là lãi lớn. Vì vậy Tô Minh rất muốn như thế nữa.

Cận chiến mà giết chết Lâm Qua thì chẳng phải là lãng phí lắm sao?

Ngộ nhỡ, Lâm Qua lại cho mình chút áp lực và niềm vui bất ngờ thì sao? Kho tàng huyết mạch lại một lần nữa bùng nổ?

Nhưng kỳ vọng này có lớn quá không? Ha ha… Điểm này thì Tô Minh chưa dám chắc. Tô Minh có đủ tự tin để sau này được gặp lại Thiên Nữ ở nền văn minh cấp chín không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom