• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (4 Viewers)

  • Chương 1115-1120

Chương 1116: Điều kiện

“Cậu nói xem? Nhóc con, chuông Kiếp này không phải là thứ mà cậu có thể gõ, bớt sỉ nhục chuông Kiếp!”, lão Trang quát mắng.

Cùng với lời quát mắng của lão Trang.

Trên sân Kiếp, ngay lập tức không ít người cũng nhao nhao lớn tiếng quát: “Phải đó, một tên khí tu, tay chân lèo khèo mà cũng xứng để gõ chuông Kiếp?”

“Ông Trang à, anh Tô đã nói rồi, anh ấy chắc chắn nện vỡ chuông Kiếp đó, con tin vào thực lực của anh Tô, ông chớ có coi thường người ta!”, Trì Thương Tuyết hừ một tiếng, như thể đang giận dỗi, bảo vệ Tô Minh vậy.

Nhưng lời này, chết tiệt!

Rõ ràng là đem Tô Minh lên giàn hỏa thiêu mà.

“Con khỉ khô, nện vỡ chuông Kiếp sao? Lão còn không làm được!”, lão Trang ngay lập tức dựng râu trợn mắt, thanh âm tựa như một con rồng khổng lồ cuồn cuộn trên bầu trời, tựa như quái vật khổng lồ thời hoang cổ vừa thức giấc, trực tiếp quát: “Thằng nhóc kia, lão không muốn ỷ lớn hiếp bé, vậy nên, vẫn chưa động thủ, trước khi lão còn chưa động thủ, cút cho lão, cút ra khỏi thành Kiếp, cút ra khỏi thành Kiếp!”

“Cút! Cút! Cút!”, trên sân Kiếp là tiếng người huyên náo.

Trì Thương Tuyết rất vui, nhìn Tô Minh, trên nét mặt là sự áy náy, nhưng tận đáy lòng thì lại là sự thích chí và đắc ý, cô đang chờ Tô Minh bị dọa sợ, không nhịn được nữa, phải, rất muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng khốn đốn của Tô Minh.

Nếu như Tô Minh ngay cả gõ chuông cũng không dám nữa, vậy thì hay rồi, không phải sẽ bị chế giễu, bị làm cho nhục nhã mà ói ra máu sao?!

Ai bảo anh chọc giận cô đây?

Ai bảo anh muốn cua cô đây?

Ai bảo anh nói năng lỗ mãng?

Song….

Điều khiến Trì Thương Tuyết kinh ngạc và khó hiểu là Tô Minh, đừng nói là sợ hãi, khủng hoảng, thậm chí chút cảm xúc không ổn định cũng đều không có.

Ngược lại còn mỉm cười, lại thấy Tô Minh nhìn chằm chằm lão Trang, nói: “Tiền bối, có đôi khi, không có chuyện gì xảy ra, cũng nên chờ một chút, ngộ nhỡ bị tự vả thì sao? Chuông Kiếp này đâu có quy định ai không được gõ, bất kì ai cũng đều có thể gõ. Sao vậy, tiền bối là đang sợ tôi sẽ gõ nát chuông Kiếp sao?”

“Gõ nát! Được, nhóc con, cậu gõ! Nếu cậu có thể gõ nát, lão liền sẽ quỳ xuống gọi cậu là cha! Nhưng nếu không gõ nát được, vậy thì, lão sẽ cưỡng chế dẫn cậu đi. Trong một triệu năm tới, cậu chỉ có thể ngày ngày ở cùng với một chỗ với đống phân của thú ở Kiếp tông…”

“Tiền bối, đây là muốn đánh cược sao?”, Tô Minh hỏi ngược lại.

“Cậu có thể nghĩ như vậy!”, lão Trang thật sự đã bị chọc tức đến mức suýt chút muốn chửi thề, đã từng gặp qua kẻ não tàn, đã từng gặp qua kẻ phách lối, đã từng gặp qua kẻ ngu dốt, thế nhưng cũng chưa có ai dám nói gõ nát chuông Kiếp!

Gõ nát chuông Kiếp?

Trong lịch sử, chuông Kiếp đến cả chuyện bị một gõ phát ra chín âm còn chưa từng xảy ra, chứ đừng nói là gõ nát.

Người mạnh nhất trong lịch sử Kiếp tông cũng không thể làm được!

“Nếu đã là đánh cược, tôi cả gan thay đổi quy ước một chút. Dù sao, tôi thắng, để tiền bối quỳ xuống gọi là cha thì cũng không có ý nghĩa gì, tôi là người kính già yêu trẻ, không nỡ nhìn ông lão người quỳ xuống gọi mình một tiếng cha. Nếu như tôi thắng, tiền bối chỉ cần đồng ý với tôi hai chuyện là được!”

“Nói đi, hai chuyện gì?”, giọng của lão Trang có chút run run vì tức giận, nếu không phải bởi vì không muốn ỷ lớn hiếp bé, thì lúc này, e rằng ông ta đã động thủ cả trăm lần không ngớt rồi.

“Rất đơn giản, việc thứ nhất, tôi muốn trở thành đệ tử nội viện của Kiếp tông, bước vào Kiếp tông ngày đầu tiên thì liền có tư cách bước vào Kiếp Trì. Thứ hai, tiền bối giúp tôi làm mai, tôi nghe nói con gái của tông chủ Kiếp tông xinh đẹp tuyệt trần nên lấy làm ngưỡng mộ!”. Vừa nói, Tô Minh vừa nhìn Trì Thương Tuyết một cái một cách trêu đùa.

Trì Thương Tuyết sửng sốt, có chút kinh ngạc, ánh mắt đó của Tô Minh khiến cho cô một loại dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ, tên khốn kiếp này trước giờ đã biết rõ thân phận của mình rồi sao?

“Tuyết, ý con thế nào?”, ánh mắt lão Trang long lanh, hỏi một câu, mặc dù Tô Minh không thể nào thắng được, có chết cũng không thể nào thắng được, nhưng chuyện cá cược có liên quan đến Trì Thương Tuyết, vẫn phải hỏi ý kiến riêng của cô ta, đây gọi là tôn trọng.

“Đương nhiên có thể!”, Trì Thương Tuyết cười nói.

“Lão phu đồng ý!”, lão Trang hừ giọng nói: “Nhóc con, mời nào, đừng làm lỡ thời gian nữa”.

Tô Minh gật đầu, bước đến trước chuông Kiếp.

Lại thấy chuông Kiếp đó rất to, cao chừng trăm mét, rộng chừng trăm mét.

Phần thành chuông hiển nhiên được làm bằng chất liệu kim loại đặc biệt, hàn phong điểm điểm, lại rất nội liễm, trên thành chuông có đường vân cổ xưa, bí văn, còn có họa chuông cổ xưa và văn tự phức tạp mà không ai biết.

Ngoài ra, cảm nhận kỹ thì biết cấu tạo của mỗi một phân tử kim loại trên thành chuông này như đều có các loại quy luật, tiên vận đan xen vào nhau như một sợi dây gắn kết giữa chúng.

Chuông này liền thành một khối, rất đỗi tự nhiên.

Đứng trước chuông Kiếp, cảm giác của Tô Minh không giống như đang đứng trước một cái chuông, mà là đứng trước một ngọn núi thần!

Một ngọn núi của quỷ thần.

Không khiếm khuyết, to lớn, ngang nhiên, vô biên!

“Chuông tốt!”, Tô Minh tán tưởng một câu.

Chuông này, xét về cấp bậc, chắc chắn mạnh hơn chí bảo bản mệnh và bia Huyền Diệu của Tô Minh rất rất nhiều.

“Cái chuông này… nếu chỉ với một quyền mà muốn nện nát nó, đích thật là nói mớ giữa ban ngày!”, Tô Minh tự lẩm bẩm. Mặc dù anh tự tin vào bản thân, nhưng lại không tự đại, hiện giờ, sức mạnh thuần túy của anh nếu là cực điểm thì đã đạt tới 3.500 long lực - một con số khá khó tin. Nói một cách dễ hiểu, cho dù là lão Trang kia, cảnh giới của thể tu có thể đạt tới trình độ Thiên Kiếp Siêu Thoát, chỉ xét về sức mạnh thuần túy, Tô Minh không hẳn là kém, nhưng cho dù như vậy, ngay cả lão Trang đích thân đến nện chuông Kiếp này thì cũng là không có khả năng gõ nát được chuông Kiếp này.

Vì vậy, Tô Minh khá chắc chắn, chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy của bản thân, thì sẽ không đủ, hơn nữa, chênh lệch còn khá lớn.

Nhưng, từ đầu đến cuối, anh cũng đâu có nói sẽ chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy đâu!

“Thái U Hỏa, Kiếm Nguyên, đều có thể hòa vào trong quyền đấm này!”, Tô Minh thầm nghĩ.

Như vậy thì sẽ mạnh hơn rồi.

Nhưng, vẫn chưa đủ, hay nói cách khác, vẫn chưa đủ nắm chắc.

Không kiềm được, Tô Minh giơ tay lên, chạm vào thành chuông của chuông Kiếp.

Hơn nữa, lần chạm tay này, Tô Minh không ngừng sờ xung quanh chuông Kiếp này, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó trên thành chuông vậy.

Một thời gian.

Trên sân Kiếp lại vang lên những tiếng la ó: “Làm cái gì vậy? Nhanh lên, đừng có câu giờ nữa, tìm bảo tàng chắc?”

“Một con kiến khí tu cũng dùng tay sờ mó thánh vật chuông Kiếp. Há chẳng phải là làm bẩn chuông Kiếp rồi sao? Tức chết ông đây rồi!”

“Con mẹ nó, nhanh lên, không dám thì nhận thua đi, rồi cút ra khỏi thành Kiếp!”
Chương 1117: Tô Minh đập vỡ chuông Kiếp

Ngay cả lão Trang cũng sầm mặt lại. Dù sao thì Tô Minh cứ không ngừng đi vòng quanh chuông Kiếp rồi sờ lên thành chuông dường như tìm kiếm thứ gì đó, đúng là kiểu phá hoại, cảm giác như vấy bẩn lên chuông Kiếp đó. Chuông Kiếp bị một khí tu chạm phải đúng là sỉ nhục nó rồi, chứ đừng nói đến việc Tô Minh cứ sờ mó lung tung như vậy.

Đúng là không thể chịu nổi.

“Phù, phù, phù…”, hơi thở của lão Trang cũng trở nên gấp gáp. Nếu như không phải liên tục nhắc nhở mình là trưởng bối, không được dễ dàng ra tay với một thằng nhóc chưa đến 30 tuổi thì ông ta thật sự đã ra tay 1000 lần rồi.

Cũng may là sau mấy chục hơi thở, Tô Minh vòng quanh chuông Kiếp một vòng, cũng coi như sờ xong.

“Cậu nhóc! Đừng giả thần giở quỷ nữa, mau lên chút đi!”, lão Trang hét lớn.

Tô Minh chỉ cười với điệu bỡn cợt và đầy vẻ tự tin.

Thật sự tưởng rằng Tô Minh chỉ sờ lên thành chuông Kiếp cho vui sao?

Tất nhiên là có mục đích rồi.

Trong lúc sờ lên thành chuông, Tô Minh không ngừng dùng đến thần hồn vô cùng mạnh và kho tàng huyết mạch của mình để thăm dò.

Cuối cùng anh cũng thăm dò ra manh mối.

Một chút manh mối cũng đủ lắm rồi.

Trong chớp mắt, một uy lực khiến mọi người run rẩy từ trên thành chuông Kiếp tản ra bốn phương tám hướng như sóng biển.

“Phụt…”, tất cả mọi người có mặt trên đài Võ Kiếp gần như đều thay đổi sắc mặt, đặc biệt là những người đứng gần chuông Kiếp thì cảm giác như bị cái gì đập mạnh vào ngực, thân người bắn ra rồi phun ra ngụm máu tươi.

Nếu như nhìn từ trên cao thì lúc này mọi người trên đài Võ Kiếp đều tụ lại như bầy kiến, giống như lúa mì mùa thu bị gió thổi tung, vô cùng hoành tráng.

Tất nhiên, điều này không quan trọng. Quan trọng là trong vô vàn con mắt kia phản chiếu một cảnh tượng. Chuông Kiếp đang không ngừng run rẩy, các mật văn, trận pháp kỳ dị trên chuông Kiếp đều nhanh chóng sập xuống, còn cả khí tức vốn không lọt ra của chuông Kiếp thì giờ đây bị một quyền của Tô Minh đập trúng nên cũng có sơ hở. Rất nhanh, mọi người có thể nhìn thấy rõ, có từng đường nứt gãy bắt đầu xuất hiện. Cuối cùng, rầm một tiếng, chuông Kiếp nổ tung và biến thành những mảnh vỡ.

“Cuối cùng cũng làm được!”, Tô Minh thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vì chuông Kiếp quá mạnh nên anh cũng không dám chắc 100% có thể làm được. Nhưng cộng thêm cơ may nên cuối cùng anh cũng đập vỡ được nó.

Ở phía xa, Trì Thương Tuyết há hốc mồm. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm giờ đây vì quá chấn động, há hốc miệng nên có thể nhét trọn một quả trứng vào trong. Thân người cô ta điên đảo run rẩy, gần như là mất kiểm soát, cảm giác như gặp ma.

Lão Trang cũng không khá hơn là bao… Nhưng trong lúc chấn động và không dám tin thì ông ta cũng có chút phấn khích và kích động. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh như một người hám của nhìn thấy núi vàng trước mặt.

Còn những người khác trên đài Võ Kiếp, vừa bị trọng thương vừa bị chấn động bởi cảnh tượng đó nên chỉ biết yên tĩnh, không lên tiếng mà nhớ lại câu nói chế giễu của Tô Minh lúc trước: Hy vọng các người có thể sống sót sau một quyền của tôi. Lúc này câu nói này của Tô Minh không ngừng vang vọng trong đầu của họ.

“Tiền bối! Hình như tôi đã thắng cược rồi”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh quay đầu, trước tiên chớp mắt trêu chọc Trì Thương Tuyết, sau đó nói với lão Trang.

Thoắt cái, lão Trang liền đứng ở trước mặt Tô Minh. Mặt đối mặt, tốc độ quá nhanh. Nói thật thì nhanh một cách quá mức, còn không nhìn thấy cái bóng, dường như thân pháp hơn người. Lão Trang đứng ở trước mặt Tô Minh, trợn trừng mắt, hỏi: “Cậu nhóc! Cậu làm thế nào vậy?”, lão Trang cũng vô cùng kích động.

“Dùng sức lực để đập thôi!”, Tô Minh nói với vẻ cạn lời, còn có thể làm thế nào được nữa?

“Chưa đến 30 tuổi làm sao có thể làm thế? Sao có thể…”, lão Trang lắc đầu, dường như không dám tin. Nhưng ông ta cũng vô cùng phấn khích, sau đó như cảm nhận được vẻ kích thích vô cùng lớn, đầu óc cũng không còn bình thường.
Chương 1118: Tập hợp

“Tiền bối, người trước tiên đừng kích động, quy ước cá cược đó, người vẫn nhận chứ?”, Tô Minh cười khổ nói.

Đây mới là thứ mà anh coi trọng.

“Nhận, đương nhiên nhận rồi, sao có thể không nhận chứ? Nhóc con, đi, theo lão về Kiếp tông, từ hôm nay trở đi, cậu chính là đệ tử của Kiếp tông, đệ tử nội viện, à không, đệ tử nội viện thì lại sỉ nhục cậu rồi, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là đệ tử của lão, không chỉ có một mình lão, Kiếp tông chúng ta tổng cộng có năm vị thái thượng trưởng lão, từ hôm nay trở đi, năm vị thái thượng trưởng lão chúng ta sẽ cùng nhau dạy dỗ cậu!”, lão Trang đúng là quá kích động rồi, lời nói có chút câu trước đá câu sau, thậm chí còn giơ tay nắm lấy vai Tô Minh, bởi vì quá kích động, nên có hơi dùng lực, cũng may mà sức chống đỡ của xương cốt cơ thể của Tô Minh khá tốt, bằng không, vai của anh chắc đã bị bóp gãy rồi.

Không để cho Tô Minh có cơ hội nói chuyện, lão Trang tiếp tục nói: “Giờ cậu có thể theo lão Trang ta đến Kiếp tông, tiến vào Kiếp Trì, còn về phần con bé Tuyết, nhất định phải gả cho cậu, gả cho cậu là do chính con bé đã đồng ý rồi!”

Nói đoạn, lão Trang liền quay đầu lại nhìn về phía Trì Thương Tuyết: “Phải không? Tuyết?”

“Cái gì! Con...”, mặt của Trì Thương Tuyết đột nhiên đỏ bừng, không thể giải thích được, tên đó vậy mà lại thắng cược rồi sao? Không hiểu sao lại đồng ý gả cho Tô Minh rồi? Hơn nữa, dường như, tất cả mọi người đều đã nghe thấy, muốn chơi xấu cũng vô dụng.

Trì Thương Tuyết trừng mắt nhìn Tô Minh một cách hằn học, vừa giận vừa thẹn: “Đồ khốn, ngay từ đầu anh đã biết thân phận của cô đây, anh cố ý”.

Tô Minh chỉ cười, có chút đắc ý.

“Hừ!”, Trì Thương Tuyết có chút tự kỷ, bị ánh mắt đắc ý và châm chọc kia của Tô Minh nhìn chằm chằm khiến cô ta có chút ngượng ngùng, nhịp tim cũng có chút đập nhanh hơn, loại cảm giác này là lần đầu tiên nếm trải.

Nói gì thì cũng phải đi.

Đúng vậy, lần đầu tiên tiểu ma nữ Trì Thương Tuyết trong đời chủ động né tránh, muốn trốn tránh.

Bóng Trì Thương Tuyết lóe lên, rời khỏi.

“Đi thôi, nhóc con, lão dẫn cậu về Kiếp tông. Ha ha ha, còn về phần bé Tuyết, yên tâm, cho dù bé Tuyết không thích cậu thì có lẽ con bé cũng đã có một cái nhìn khác về cậu rồi, vừa rồi mặt của bé Tuyết đã đỏ cả lên rồi, nhưng giấu không được người khác”, lão Trang cười haha nói, đạp không trung mà đi, Tô Minh đi theo ngay phía sau.

Dường như là để kiểm tra Tô Minh, lúc phát hiện Tô Minh ở bên cạnh mình rất thoải mái, lão Trang đã đạp không với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, càng lúc càng nhanh, song, dù nhanh thế nào, Tô Minh cũng đều có thể dễ dàng theo sát ngay bên cạnh.

Một hồi lâu.

“Nhóc con ngoan, nếu xét cậu là thể tu, thế nhưng cậu đều đã nắm chắc trình độ của pháp nguyên không gian rồi, đối với việc nắm chắc tinh thông pháp nguyên không gian thì càng xuất sắc, phồn thịnh xương nguyên, nhưng nếu xét cậu không phải là thể tu, nhóc con như cậu lại có thể nện nát chuông Kiếp đó.”, lão Trang không khỏi tán thưởng, ông ta đột nhiên không biết phải dùng ngôn từ gì để diễn tả Tô Minh: thiên tài, yêu nghiệt,… thì đều là sỉ nhục Tô Minh rồi.

Cũng cùng lúc này.

Kiếp tông.

Trên sân võ đạo Kiếp tông, người đông nghìn nghịt.

Vừa rồi, đột nhiên, giọng của tông chủ Trì Chân Phong truyền khắp tông môn - tất cả đệ tử, quản lý trong tông môn, phàm là người của tông môn, toàn bộ đều tập hợp trên sân võ đạo, ngay bây giờ, ngay lập tức.

Đây là đã xảy ra chuyện lớn rồi!

Bởi thế, dường như chỉ mất một trăm giây, trên sân võ đạo Kiếp tông đã tụ tập rất nhiều người rồi, một số người lúc bình thường không thể thấy như đại trưởng lão, nhị trưởng lão, còn có đệ tử đứng đầu nội viện, tất cả đều xuất hiện.

Người nào người nấy đều an tĩnh, nhưng ánh mắt lại lóe lên, nhìn về phía tông chủ Trì Chân Phong ở trung tâm sân võ đạo, có chút kinh ngạc và khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bày trận lớn như vậy?

Thậm chí, nếu nhìn kỹ, bên cạnh tông chủ còn có bốn vị lão giả, bốn vị lão giả đó rất lạ mặt, nhưng xem ra, tông chủ đối với bốn vị lão giả đó có chút tôn kính.

Lẽ nào là…

Rất nhiều người đã đoán ra được, bốn ông lão đó, rất có khả năng là bốn trong số năm vị thái thượng trưởng lão của Kiếp tông phảng phất trong truyền âm, nhưng vẫn còn thiếu mất một vị?

“Tông chủ, có chuyện gì vậy?”, đại trưởng lão Trần Cửu Ngôn không nhịn được đã hỏi một câu.

“Không rõ, chỉ là vừa rồi, nhận được truyền âm của lão Trang, lão Trang phân phó!”, Trì Chân Phong nói, bản thân ông ta cũng rất tò mò. Bình thường mà nói, năm vị thái thượng trưởng lão, địa vị cách biệt, đã hơn trăm triệu năm không có ra mệnh lệnh chuyện gì rồi, bình thường vẫn luôn tu luyện, bế quan, lần này thật kỳ lạ. Đương nhiên, Trì Chân Phong biết rất rõ, lão Trang sẽ không bắn tên mà không có đích, nếu như đã trịnh trọng như này, nhất định là có nguyên do.

“Rốt cuộc lão Trang đang làm cái quái gì vậy?”, lão Tống không nhịn được thốt ra một câu, lão Tống cũng là một trong năm vị thái thượng trưởng lão, ngày thường thích đấu võ mồm với lão Trang.

Gần vị trí trung tâm sân võ đạo, có mấy thanh niên vây quanh tựa như những ngôi sao xếp xung quanh ánh trăng sáng, cũng không nhịn được nhỏ giọng bàn tán: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Lần trước, cho dù là Hình sư huynh giành được vị trí top 10 Liên minh văn minh, cũng không có bày trận như vậy.”

“Hình sư huynh, anh có biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Người bị mấy người thanh niên vây quanh, chính là người nổi bật của bảng xếp hạng đệ tử nội viện.

Mà người dẫn đầu mấy người thanh niên này là một thanh niên tuấn tú, mặt mũi hăm hở, người mặc một bộ thường phục màu đen, tay không tấc sắt, dáng đứng ngay thẳng, trầm tĩnh khó tả, nội liễm khó tả, nhưng, nhìn kỹ, hai mắt rất sáng, giống như vực sâu, tràn ngập một chút sự kiêu ngạo, lanh lợi không phù hợp với độ tuổi.
Chương 1119: Rung động

Hắn chính chính là Hình sư huynh, tên gọi Hình Lăng, là người đứng đầu trên bảng sức mạnh trước mắt của Kiếp Tông, là sự tồn tại đã sáng lập lên rất nhiều kỳ tích, từ một người lúc đầu không được ai coi trọng, nhưng thời gian dần trôi, đã dần dần chinh phục toàn bộ yêu nghiệt siêu cấp của Kiếp Tông bằng thực lực và tài năng của mình.

“Tôi sẽ yên lặng chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi, câu trả lời sẽ được tiết lộ thôi”, Hình Lăng mở lời.

Quả nhiên lời này của hắn vừa vang lên, vài người xếp đầu trên bảng xếp hạng sức mạnh đang đứng bên cạnh đều an tĩnh lại, không thể không nói, Hình Lăng rất có sức hiệu triệu, cùng với sự bình tĩnh trở lại của vài người top đầu bảng xếp hạng sức mạnh, đương nhiên cũng trở thành gương sáng, như một làn sóng truyền xuống dưới, những sự tồn tại trên bảng xếp hạng sức mạnh khác, còn có các đệ tử nội viện và ngoại viện đều dần dần yên tĩnh lại, bớt đi chút bàn tán cùng nóng nảy.

Trì Chân Phong đều nhìn thấy tất cả những điều này, trong lòng cũng âm thầm càng ngày càng hài lòng với Hình Lăng.

Đúng lúc này.

Một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt mọi người.

Hóa ra đó là Trì Thương Tuyết đã trở lại từ thành Kiếp.

Vừa xuất hiện đương nhiên trở thành tâm điểm trong tiêu điểm, Trì Thương Tuyết vốn là công chúa nhỏ của thành Kiếp, cũng là nữ thần trong lòng của không biết bao nhiêu đệ tử.

Nhưng biểu cảm của Trì Thương Tuyết lúc này xem ra có chút kỳ quái, không lẽ là nhìn lầm rồi, giống như có chút đỏ mặt ngượng ngùng? Ảo giác sao?

“Sao lại lỗ mãng hấp tấp như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?”, Trì Chân Phong hừ một tiếng hỏi.

“Bố, đây là…”, Trì Thương Tuyết đi đến bên cạnh Trì Chân Phong, có phần kinh ngạc.

“Lão Trang của con…”, Trì Chân Phong còn chưa nói xong, Trì Thương Tuyết liền hiểu rõ, là tính cách của lão Trang, xảy ra chuyện lớn như vậy lại phát hiện ra một yêu nghiệt vô địch đương nhiên sẽ không khiêm tốn, mà muốn phách lối phô trương rồi.

Trì Thương Tuyết bất giác muốn nói ra việc Tô Minh đã đập vỡ chuông Kiếp, nhưng nghĩ một hồi, sợ rằng lão Trang rất nhanh sẽ đưa Tô Minh trở lại, bây giờ nói ra còn không bằng đợi lão Trang tự mình dẫn Tô Minh quay về gây bất ngờ cho mọi người.

Bởi vậy Trì Thương Tuyết cân nhắc một hồi vẫn là lựa chọn im lặng.

Tiếp đó, khi nhớ tới Tô Minh, mặt cô ta lại đỏ bừng xấu hổ.

Ừm, còn có hối hận.

Sao lại cùng Tô Minh đánh cược cơ chứ?

Càng nghĩ cô ta càng siết chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay là một viên lưu ảnh thạch, lúc này mới nghĩ đến viên lưu ảnh thạch này, trong nháy mắt càng thêm phần e thẹn pha chút phiền muộn, trong lưu ảnh thạch ghi lại cảnh tượng Tô Minh một quyền đánh vỡ chuông kiếp, vốn dĩ muốn lưu giữ hình ảnh này khiến anh phải mất mặt, nhưng không ngờ…

“Tên khốn kiếp, rõ ràng đã nắm chắc còn cùng mình đánh cược kiểu đó, chính là… chính là…một tên háo sắc, quá xấu xa, hừ, hẳn là trước đó nên mời anh ta một bữa cơm, rồi bỏ chút thuốc cho tào tháo đuổi đã đời, như vậy ngược lại cũng không còn sức lực đánh vỡ chuông kiếp nữa rồi”, Trì Thương Tuyết thầm nguyền rủa dưới đáy lòng.

Cùng lúc đó, Hình Lăng cũng đã bước tới bên này.

“Thương Tuyết, đã xảy ra chuyện gì sao?”, Hình Lăng gặng hỏi, không giấu giếm sự quan tâm của mình.

Điều này có phần hơi vượt quá giới hạn, dù sao Trì Chân Phong còn có vài vị thái thượng trưởng lão đều đang có mặt, hắn ta trực tiếp đi tới lo lắng hỏi Trì Thương Tuyết cũng không thích hợp.

Tuy nhiên cũng không có ai trách cứ Hình Lăng, tốt cuộc đó cũng là đặc quyền của một yêu nghiệt siêu cấp.

Hơn nữa, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Hình Lăng yêu thích Trì Thương Tuyết cũng là chuyện mọi người đều biết, Trì Chân Phong thậm chí còn rất ủng hộ.

“Không có gì”, Trì Thương Tuyết còn không đưa mắt nhìn hướng Hình Lăng, chỉ lắc đầu đáp.

Trên thực tế, quan hệ giữa cô ta và Hình Lăng vốn còn khá tốt.

Mặc dù không đạt đến mối quan hệ của những người yêu nhau.

Nhưng bởi vì Hình Lăng thực sự vô cùng ưu tú, tại thành Kiếp lúc nào cũng tràn đầy các loại yêu nghiệt cùng thiên tài này, biểu hiện siêu phàm của hắn ta thực sự chói mắt.

Trì Thương Tuyết không bài xích sự yêu mến của Hình Lăng.

Thậm chí, bố cùng các vị trưởng lão đều muốn tác hợp cho hai người họ, cô ta cũng không phản đối, dù sao nếu sau này muốn kết hôn với người nào đó, thì Hình Lăng cũng là một sự lựa chọn khá tốt.

Tuy nhiên cô ta vốn tính kiêu ngạo, mặc dù không bài xích Hình Lăng, nhưng trước mắt vẫn chưa đồng ý trước sự theo đuổi của hắn, trong lòng thầm nghĩ tôi ưu tú như vậy, cho dù đồng ý với anh cũng phải chờ đến khi anh theo đuổi đến hàng triệu năm đã.

Chẳng ngờ… lại bất ngờ xuất hiện một Tô Minh.

Trái tim Trì Thương Tuyết không hiểu sao bắt đầu rối loạn rồi.

Mông lung.

Phải làm thế nào đây?

Hình Lăng không thể giải thích được có một loại trực giác không tốt, ừm, hắn cảm nhận được sự xa cách và tránh né như ẩn như hiện từ trên người Trì Thương Tuyết.

Hắn chắc chắn rằng bản thân không cảm giác sai.

Chuyện gì đã xảy ra?

Có chút hoảng loạn.

Mặc dù hắn và Trì Thương Tuyết không xác nhận mối quan hệ tình nhân, nhưng tông chủ đã ngầm thừa nhận, các vị trưởng lão cũng có ý làm mối, cộng thêm bản thân Trì Thương Tuyết cũng không hẳn gạt bỏ sự theo đuổi của hắn ta, tất cả khiến Hình Lăng vẫn luôn cảm thấymọi chuyện như đinh đã đóng thuyền.

Cho dù vì nguyên nhân chưa xác định quan hệ, hắn và Trì Thương Tuyết cho đến nay vẫn chưa có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, suy cho cùng nam nữ cách biệt, nhưng cũng không thể xuất hiện tình huống cố ý xa lánh như vậy!

Hình Lăng có chút vội vã.

“Thương Tuyết, có chuyện gì em cứ nói, anh sẽ làm chủ cho em, tông chủ, còn có các vị trưởng lão cũng sẽ giúp em phân xử”, Hình Lăng hít sâu một hơi, cố nén lại sự sốt ruột trong lòng, nghiêm túc nói.

“Không… không có, Hình sư huynh, anh vẫn nên quay lại bên kia đi, có nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta như vậy, không thích hợp đâu”, Trì Thương Tuyết đáp.

Nháy mắt nét mặt của Hình Lăng thực sự thay đổi.

Bởi xưng hô của Trì Thương Tuyết từ ‘Lăng sư huynh’ của trước kia nay lại trở thành ‘Hình sư huynh’...

Sự khác biệt ở giữa rất lớn.

“Thương Tuyết…”, Hình Lăng còn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa dứt lời, Trì Thương Tuyết đột nhiên hét lên: “Được rồi, Hình sư huynh, anh qua đó đi, đệ tử nội viện nên đứng bên đó, có chuyện gì thì để sau lại nói”.

Bản thân Trì Thương Tuyết là ngoại lệ, cô ta là con gái của tông chủ, đứng cạnh Tông chủ cũng không có gì không thỏa đáng, nhưng Hình Lăng lại không giống vậy.

“Được rồi, Hình Lăng, con qua đó đi”, Trì Chân Phong cau mày, ngăn cản những lời nói tiếp theo của Hình Lăng, bởi ông ta cảm nhận được Trì Thương Tuyết đã nảy sinh chút cáu kỉnh và phiền chán.

Nếu Hình Lăng muốn tiếp tục dây dưa càng như thêm dầu vào lửa mà thôi.

“Vâng”, Hình Lăng chỉ có thể quay trở về, chỉ là nét mặt vô cùng khó coi.

“Tuyết Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Trì Chân Phong thấp giọng gặng hỏi, ông ta vẫn luôn vô cùng chiều chuộng người con gái độc nhất này.
Chương 1120: Đả kích

“Không có gì đâu ạ”, Trì Thương Tuyết không nói ra, không lẽ nói, con gái của người đánh cược thua rồi, quy ước phải trở thành người của tên khốn kiếp kia sao?

Bản thân Trì Thương Tuyết tự nhận thấy mình là người nói lời giữ lời, không thể thu lại được.

Vậy mà thua cược!

Thì phải thực hiện được, ngay cả khi phẫn nộ.

Nếu đã muốn làm, hiện tại cô ta đã là người của Tô Minh, vâỵ nếu còn gì vướng mắc với Hình Lăng kia, đó không phải là lỗi của cô ta sao?

Đương nhiên, nỗi tức giận và bất mãn trong lòng cô ta nhất định sẽ phát tiết lên người Tô Minh, tên khốn, đừng tưởng bổn tiểu thư sẽ bỏ qua cho anh.

Nếu muốn bổn tiểu thư trở thành người của anh chỉ vỏn vẹn thông qua một giao ước là không đủ.

Hừ.

Đúng lúc này.

Bỗng nhiên có hai bóng người xuất hiện.

Hai bóng dáng này chính là lão Trang cùng Tô Minh.

"Lão Trang, ông đang làm gì vậy? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu như không phải chuyện gì quan trọng, ông xem tôi có cùng ông đánh một trận hay không", lão Tống là người đầu tiên trách mắng.

Lão Trang và Tô Minh trực tiếp trở thành tiêu điểm.

Đặc biệt là Tô Minh, tiêu điểm lớn nhất.

Tuổi đời chưa tới ba mươi còn là một khí tu.

Quá bắt mắt.

Một khí tu cũng dám quang minh chính đại tới Kiếp Tông?

Còn được đích thân thái thượng trưởng lão đưa tới.

Kỳ quái.

"Lão Trang, đây là…", Trì Chân Phong mở lời hỏi han.

Rất nghi hoặc.

Tất cả mọi người đều vô cùng ngờ vực

"Tông chủ, là như vậy, tôi và bốn người lão Tống quyết định muốn thu nhận Tô Minh làm đệ tử. Đã nhiều năm như vậy, năm người chúng tôi vẫn chưa từng có người đệ tử nào. Hôm nay, chúng tôi nhận một đệ tử, đương nhiên muốn long trọng hơn một chút, tốt xấu gì cũng phải cho tất cả mọi người của Kiếp Tông biết đến", lão Trang cười đáp, trong giọng nói cũng lộ ra sự vui vẻ cùng kích động đong đầy.

Bốn vị thái thượng trưởng lão như lão Tống vừa muốn nói điều gì đó.

Nhưng đã trực tiếp nhận được truyền âm từ lão Trang, tỉ mỉ thuật lại tình huống của Tô Minh.

Tên nhóc này, bốn vị trưởng lão đều đột nhiên nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.

Họ cứ nhìn chòng chọc anh như vậy, chỉ hận không thể nhìn xuyên thấu cả người anh.

Cùng lúc đó, trên sân võ đạo là một mảnh náo động.

Có thể không náo động sao?

Thái thượng trưởng lão muốn nhận đệ tử?

Đây là vinh quang tột cùng!

Là vinh hiển cực lớn.

Ngay cả Hình Lăng cũng không có tư cách này, Hình Lăng tạm thời cũng chỉ là đệ tử của tông chủ mà thôi.

Đệ tử của tông chủ không thể so sánh với đệ tử của thái thượng trưởng lão.

Ngoài ra, ý của lão Trang là năm vị thái thượng trưởng lão đều muốn thu nhận một mình Tô Minh làm đệ tử? Năm người cùng nhau nhận một khí tu chưa tới ba mươi tuổi làm đồ đệ?

Cho dù là đích thân nghe được cũng phải choáng váng.

Cái này ... cái này ... cái này là đang đùa gì vậy?

"Lão Trang, chuyện này …", Trì Chân Phong có chút không hiểu và ngẩn ngơ.

"Bên cạnh đó, tông chủ à, tư cách tiến vào Trì Kiếp cũng trao lại cho Tô Minh đi", lão Trang nói tiếp.

Câu nói này vừa vang lên.

Ông trời của tôi ơi!

Vạn vật lặng thinh.

Bởi...bởi...bởi vì...

Mặc dù bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào Trì Kiếp.

Tất cả đệ tử nội viện đều có tư cách tiến vào, mặc dù mỗi lần chỉ được một người.

Tuy nhiên thời điểm khác nhau cũng đem lại hiệu quả không giống nhau.

Mà thời điểm tiến vào Trì Kiếp lần này vừa hay là một mốc thời gian đặc biệt, một mốc thời gian vô cùng quý giá mà hàng trăm triệu năm mới có thể xảy đến một lần.

Cũng chính vì lý do này, Hình Lăng, người đã đủ điều kiện tiến vào Trì Kiếp từ nhiều năm trước vẫn luôn không động bước chân.

Chính là vì đang chờ đợi cơ hội lần này.

Trước mắt chỉ còn cách vài ngày nữa.

Bất ngờ tuyên bố… muốn đổi người?

Đang đùa giỡn trò gì vậy?

"À, tông chủ, còn có…", lão Trang tiếp tục.

"Còn… còn gì nữa sao?", Trì Chân Phong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, còn chưa kịp phản bác lại việc lão Trang vừa nói muốn Tô Minh thay thế Hình Lăng tiến vào Trì Kiếp lần này, hiện tại còn có chuyện khác? Ông ta bất giác thốt lên.

“Chuyện còn lại là, tông chủ, lão đây mặt dày xin được làm mối cho nhóc Tô", lão Trang đi thẳng vào vấn đề.

Cái gì?

Trì Chân Phong bị vài câu nói nói này lão Trang tập kích tới sững sờ.

Dòng suy nghĩ cũng đình trệ lại.

Đùa gì vậy?

Việc năm vị thái thượng trưởng lão cùng nhau thu nhận một đồ đệ cũng đã là một sự kiện động trời.

Còn muốn cưỡng ép cướp đi cơ hội tuyệt vời hiếm thấy trong hàng trăm triệu năm qua từ Hình Lăng cho tên nhóc này.

Thậm chí còn muốn đứng ra làm mai mối cho tên nhóc đó? Đối tượng hiển nhiên chỉ có con gái của ông ta là Trì Thương Tuyết, ông ta chỉ có một người con gái này mà thôi.

Trì Chân Phong cũng chết lặng, nếu không, vào lúc này, có lẽ cũng đã phải phun ra hai tiếng chửi thề 'mẹ nó'.

Mỗi một câu nói của lão Trang giống như một câu tán dóc, câu nào cũng như đang cố ý nói giỡn chơi.

Mà Hình Lăng đang đứng ở một bên gần như suy sụp, hắn xém chút muốn hắc hoá, sắc mặt tái mét vặn vẹo vô cùng, nghe kỹ những gì lão Trang vừa nói, dường như mỗi một việc đều đang cố ý nhắm vào hắn ta.

Thái thượng trưởng lão nhận đệ tử vốn là việc mà Hình Lăng bấy lâu nay vẫn luôn khao khát mà không đạt được, hai việc còn lại thậm chí còn nhiều hơn thế.

Hô hấp của Hình Lăng như bị bóp nghẹt, lúc này con ngươi hắn dán chặt lên người lão Trang cùng Trì Chân Phong, nếu không phải còn một tia lý trí mỏng manh níu giữ, có lẽ hắn đã điên cuồng rít gào biểu thị nỗi bất mãn mãnh liệt của mình ra ngoài.

Sau khi nói xong, dường như lão Trang cũng biết những lời vô duyên vô cớ vừa rồi của mình khiến người khác có phần mù mịt, do đó lại không kìm được mà nói: "Tông chủ, nhóc Tô có thể một quyền đánh vỡ chuông Kiếp, nó có thể tu với tư cách vô địch, mặc dù bề ngoài chỉ là một khí tu nhưng tu luyện cơ thể của nhóc Tô càng thêm lợi hại, hơn nữa, nó còn chưa tới ba mươi tuổi".

Giờ phút này, sân võ đạo càng thêm im ắng, những ánh mắt như muốn nổ tung bay ra ngoài chỉ còn lại run rẩy.

Phải sau hơn mười nhịp thở, Trì Chân Phong mới nghẹn ngào, giọng nói run run đáp: "Chuông Kiếp bị đập vỡ rồi? Còn là cậu ta đập? Lão Trang, trò... trò đùa này, không hề buồn cười chút nào đâu".

Chuông Kiếp tuy là vật sở hữu của môn phái nhưng vì trong những năm dài đằng đẵng này, mỗi ngày, thậm chí là mỗi giờ đều có người tới gõ chuông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom