-
Chương 1111-1115
Chương 1111: Khám phá chuông Kiếp
Ngoài bán những vật mới lạ và cách thức bán cũng đặc biệt, Tô Minh còn chú ý được những người trong thành này đều có thực lực không hề thấp. Thậm chí có thể nói là rất mạnh.
Nhìn một cái thì gần như không có ai dưới cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát.
Cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát ở đây có thể coi là thực lực đáng gờm.
Dù sao thì trên thực tế, thể tu luôn không có phân chia cảnh giới cụ thể.
Thậm chí còn có cả cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát, nhưng không hề nhìn thấy có ai ở cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát.
Trong lúc Tô Minh đang quan sát những người khác với ánh mắt tò mò như đứa trẻ thì trên thực tế cũng có nhiều người đang chú ý đến anh.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Tô Minh quá đặc biệt.
Đặc biệt là cách ăn mặc của anh, cả vẻ sáng sủa tuấn tú thu hút ánh nhìn. Mặc dù không phải kiểu ẻo lả đàn bà nhưng không hề giống với những thể tu với dáng vẻ cao to vạm vỡ, để lộ cơ bắp cuồn cuộn trên hai cánh tay.
Ngoài ra còn có một điểm đặc biệt chính là tuổi của Tô Minh. Bởi vì trong thế giới võ đạo, tuổi tác có thể cảm nhận qua khí tức. Vừa nhìn đã có thể nhìn ra, Tô Minh là người thanh niên chưa đến 30 tuổi.
Vì vậy, Tô Minh đi trên phố đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
“Xin hỏi người anh em! Đi hướng nào có thể đến chỗ của chuông Kiếp?”, dạo một vòng trên đường phố cũng coi như lấp đầy vẻ tò mò, Tô Minh chặn một người đi đường lại rồi chắp tay hỏi.
Người đi đường đó cao tầm 2m, sau lưng đeo một chiếc búa nặng trĩu, đôi mắt to và lông mày đậm.
Người này bị Tô Minh chặn lại thì hếch mắt lên rồi nói: “Thuận theo chợ Tây này rồi đi về phía trước, đi đến giữa đường thì chính là đài Võ Kiếp- nơi treo chuông Kiếp”.
“Cảm ơn!”, Tô Minh nói.
“Người anh em! Cậu còn ít tuổi, bao nhiêu nơi không đi, sao lại đến thành Kiếp làm gì thế? Huống hồ cậu còn là một khí tu”, người đàn ông thân hình cao to khá nhiệt tình chứ không thô lỗ như dáng vẻ bề ngoài. Gã thấy Tô Minh hỏi đường nên hỏi lại, thậm chí còn nhắc nhở: “Nếu đến đó xem kịch hay thì nhìn người khác gõ chuông thì khen một câu chứ đừng động vào. Đây là thành Kiếp, là thiên hạ của thể tu, rất nhiều người ghét khí tu nên khi đến đây cậu đừng tự tìm phiền phức cho mình, càng không nói đến việc…”.
“Càng không nói đến việc gì ạ?”, Tô Minh hỏi lại. Bởi vì đối phương đang khuyên ngăn Tô Minh nhưng sau đó đột nhiên dừng lại, dường như sợ gì đó.
Sau đó người đàn ông đó do dự một lát nhưng vẫn trầm giọng, cúi đầu, ghé sát vào Tô Minh, nhỏ giọng nói: “Càng không nói đến việc vị đó hôm nay xuất tông, vào thành vui chơi. Nếu như cậu bị cô ta bắt gặp thì ha ha…”.
“Vị nào? Ai thế? Con gái của tông chủ Kiếp tông sao?”, Tô Minh lập tức có phản ứng, ánh mắt sáng ngời.
“Xuỵt! Cậu nhỏ tiếng thôi! Trong thành Kiếp này, không biết có bao nhiêu người là tai mắt của vị đó đấy. Trong thành này có ai dám nói gì liên quan đến cô ta thì cô ta đều biết hết. Cậu tự tìm cái chết thì đừng có kéo theo tôi, tôi có lòng tốt nên mới nhắc nhở cậu…”, sắc mặt người đàn ông đó biến đổi, trừng mắt nhìn Tô Minh một cái rồi rời đi.
“Đúng là ma nữ! Xem ra sư tôn nói không sai!”, Tô Minh không kìm nổi mà bật cười. Sư tôn đã nói, nếu như thật sự không được thì chuyển mục tiêu sang con gái của tông chủ Kiếp tông, một tiểu ma nữ còn nghịch ngợm hơn Nguyên Bảo gấp mười lần. Tô Minh thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc đối phương là người như thế nào, đáng sợ ra sao?
Đồng thời lúc này…
Ở giữa đoạn đường phố Tây có một sân võ đạo rộng lớn, chia làm ba tầng, lộ ra chỗ trũng chính là đài Võ Kiếp. Ở trên sân rất đông người, vô cùng náo nhiệt.
Ở một vị trí chính giữa chợ Tây gần với đài Võ Kiếp nhất có một nhà hàng chín tầng với hương vị cổ xưa.
Lúc này, trong một phòng lộ thiên trên tầng chín của nhà hàng có một cô gái. Cô ta ăn mặc như con trai, một chân vắt vẻo trên ghế, còn thân người thì ghé sát bên cửa sổ, một tay cầm chén rượu, một tay khác cầm miếng bánh ngọt. Cô gái vừa ăn vừa uống rượu, còn hếch mắt lên nhìn về phía đài Võ Kiếp. Từ vị trí của cô ta vừa hay có thể nhìn xuống thành Kiếp, thậm chí còn có thể nhìn rõ ai đang gõ chuông và gõ được thành tích gì. Đây có thể coi là vị trí vô cùng đắc địa.
Còn ở bên cạnh là hai cô gái tầm mười sáu tuổi vô cùng xinh đẹp. Họ đang đứng ở đó với dáng vẻ dè dặt.
Còn có hai người thanh niên đứng đó như hai cột đá. Hai người này không hề tầm thường, chưa quá chục triệu tuổi nhưng đều ở cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát tầng bốn, tầng năm. Đúng là vô cùng hiếm thấy.
Sau cùng là chủ nhà hàng và mấy người đang đứng phục vụ với dáng vẻ cung kính và run rẩy. Họ chỉ sợ sẽ khiến cô gái giả dạng con trai này thấy bất mãn.
“Đúng là chán chết đi được, toàn là lũ vô dụng. Cô chủ đây, à không, cậu chủ đây xem cả buổi sáng rồi mà không có ai có thể gõ được ba âm lên đó”, đột nhiên cô gái đó đặt mạnh chén rượu lên bàn rồi hừ lạnh một tiếng, mắng chửi.
Hai người thanh niên như hai hộ vệ lập tức có chút run rẩy.
Còn hai cô gái kia như muốn bật khóc. Cô chủ bé nhỏ của tôi ơi, cái chuông đó đâu có dễ gõ thế? Một gõ ba âm á? Một gõ được một âm là có thể dễ dàng vào được Kiếp tông rồi, còn một gõ ba âm thì chắc phải cỡ yêu nghiệt thể tu như trưởng lão nội viện mới làm được. Nó mà dễ dàng thế thì đúng là gặp phải ma rồi!
Tất nhiên, hai cô gái cũng không dám nói ra những lời này.
Bởi vì tính khí của cô chủ rất thất thường.
“Chán chết đi được…”, sau đó cô gái lại lẩm bẩm, nhấc tay ngọc lên đặt bên cạnh miệng rồi thổi nhẹ.
Tiếng còi lập tức vang lên, rồi một con vẹt chín màu xuất hiện.
Chương 1112: Diện kiến tiểu ma nữ
Bộ lông trên thân con vẹt rất đẹp, có tổng cộng chín màu, phân bố đồng đều, lộng lẫy đến mức nhìn một cái mà khó quên.
Điều khiến người khác kinh ngạc hơn là một con vẹt nhỏ bé mà khí tức không thua kém gì khí tức của tu giả võ đạo ở cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát.
Nếu như có mắt nhìn một chút thì có thể khẳng định con vẹt này còn là hồn thú hiếm có, chỉ có điều là nó vẫn còn nhỏ.
Có được một con vẹt như này làm thú cưng thì cũng coi như xa xỉ lắm rồi.
Con vẹt chín màu này tên là Tiểu Cửu, là vật cưng mà Trì Thương Tuyết nuôi từ nhỏ. Trì Thương Tuyết chính là tên của cô gái đóng giả con trai kia, cái tên này vô cùng nổi tiếng trong thành Kiếp.
Trì Thương Tuyết là cơn ác mộng với tất cả mọi người trong thành Kiếp, cũng là con gái duy nhất của tông chủ Kiếp tông.
Tiểu Cửu sống lâu trong thành Kiếp nên với tốc độ, độ nhạy cảm và tầm nhìn của nó thì nó có thể biết hết mọi chuyện xảy ra trong thành Kiếp bất cứ lúc nào. Đây có thể được coi là camera giám sát siêu cấp. Nhưng sao lại gọi nó là giám sát siêu cấp? Chính vì Trì Thương Tuyết muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong thành… Cô ta không muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì hay ho.
“Tiểu Cửu! Nói đi…”, Trì Thương Tuyết giơ tay lên, vuốt nhẹ đầu của Tiểu Cửu, hỏi với vẻ chán nản.
“Chủ nhân! Có một người thanh niên chưa đến 30 tuổi vào thành, hình như là một khí tu. Hình như hắn rất có hứng thú với chuông Kiếp, hơn nữa trong lời nói của hắn bất giác nhắc đến chủ nhân là… Là…”.
“Là gì?”, mắt Trì Thương Tuyết sáng lên. Vốn cô ta chỉ tiện miệng hỏi Tiểu Cửu chứ cũng không hi vọng Tiểu Cửu thật sự có thể mang về chuyện gì mới mẻ. Dù sao thì nửa tiếng trước cô ta vừa mới hỏi Tiểu Cửu, và kết quả là cũng chả có gì hay ho. Thật không ngờ nửa tiếng sau…
“Là tiểu ma nữ ạ!”, Tiểu Cửu cũng nói thật.
“Tiểu ma nữ ư?”, Trì Thương Tuyết thấy phấn khích hỏi lại.
Quả là không có nhiều người dám nói những lời thật lòng, mà đây lại là một người thanh niên chưa đến 30 tuổi, còn là một khí tu nữa.
Thú vị đấy!
Vô cùng thú vị!
Hai người thanh niên như hai cột đá bên cạnh và cả hai cô gái, thậm chí cả chủ nhà hàng đều trầm ngâm không nói gì. Họ đều thấy thương xót cho người thanh niên chưa đến 30 tuổi mà gan to bằng trời.
“Cô chủ! Có cần phái người đi bắt thằng nhóc không biết trời cao đất dày kia về không?”, một người trong hai người thanh niên kia đứng ra, cung kính hỏi.
“Không cần đâu! Hừm…!”, Trì Thương Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi bước ra, đi về một phòng kế bên ở tầng chín, nói: “Các người cứ đợi ở bên ngoài!”
Ánh mắt cô ta sáng lên, chứa đầy vẻ bỡn cợt.
Sau khi một mình bước vào gian phòng đó thì cô ta giơ tay lên, một cánh cửa không gian lập tức xuất hiện.
Cô ta một bước đi vào cánh cửa đó rồi vào một không gian khác.
Cánh cửa không gian này đã bị đóng chặt, ngoài Trì Thương Tuyết thì không ai có thể vào được, cũng không thể nhìn được thứ gì bên trong không gian khác đó. Có thể nói là được che đậy hoàn toàn.
Trì Thương Tuyết nhanh chóng thay quần áo và còn trang điểm trong không gian khác đó.
Chừng mười phút sau, cô ta đi ra ngoài.
“Cô… Cô chủ xinh quá!”, hai cô gái kia đờ đẫn ra, còn hai người thanh niên như cột đá cũng có chút mất hồn, nhưng sau đó lại khôi phục lại vẻ bình thường.
“Tất nhiên là phải xinh rồi!”, Trì Thương Tuyết cười đắc ý, nói: “Tiểu Nhất! Tiểu Nhị! Hai người đừng đi theo tôi nữa, cứ ở lại đây!”
Hóa ra hai cô gái kia tên là Tiểu Nhất và Tiểu Nhị, là tự Trì Thương Tuyết đặt cho họ, với ý vị trêu chọc là chính.
Sau đó Trì Thương Tuyết lại nhìn về phía hai người thanh niên như hai cột đá kia: “Hai người đi theo tôi nhưng nấp đi!”, Trì Thương Tuyết lại dặn dò.
“Rõ!”, hai người thanh niên gật đầu, phục tùng vô điều kiện, sau đó liền biến mất. Thuật ẩn nấp thật kỳ diệu.
“Tiểu Cửu dẫn đường đi! Ta phải đi gặp cái tên ngốc đó. Tên ngốc thú vị đấy! Hì hì! Chắc chắn là ông trời không nỡ nhìn thấy cô chủ đây chán nản nên dâng tên này cho cô chủ giải sầu đây mà”, Trì Thương Tuyết cảm thấy không thể đợi được nữa, nhanh bước đi xuống nhà hàng.
Lúc này…
“Nếu theo những gì ông anh cao to nhiệt tình kia nói thì tiểu ma nữ phải chủ động tìm đến đây rồi chứ? Phải đến sớm chút chứ!”, Tô Minh chậm rãi đi trên đường phố rồi nhìn về phía đài Võ Kiếp.
“Rối quá! Chinh phục tiểu ma nữ kia trước hay là đập nát cái chuông Kiếp kia trước đây?”, Tô Minh tự hỏi mình.
Sư tôn đã nói, hai cách này thì có thể dễ dàng vào được Kiếp tông, hơn nữa có thể được coi trọng lập tức, nhanh chóng có cơ hội vào được Kiếp Trì.
Một là thể hiện ra thực lực của bản thân, một là thể hiện khả năng tán gái, chắc là mình đều ở đẳng cấp rồi chăng? Tô Minh cảm thấy, nếu như kết hợp hai cách này thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn.
Chậm rãi đi trên đường thì đột nhiên mắt Tô Minh sáng lên.
Lúc này có một cô gái đang đi về phía trước mặt anh. Cô gái vô cùng xinh đẹp, đường nét hài hòa, đôi mắt long lanh như những vì sao sáng. Nhưng nếu nhìn kỹ thì tận sâu ánh mắt sáng đó là vẻ gian xảo.
Cô gái mặc chiếc váy dài màu đỏ nhạt, trang điểm nhạt nhưng vẻ đẹp thoát tục.
Tô Minh không cần đoán cũng có thể chắc chắn, cô gái này nhất định là con gái của tông chủ Kiếp tông.
Một cô gái nhan sắc tiên nữ, khí chất hơn người, xung quanh lại có hộ vệ ẩn nấp trong không gian ngầm bảo vệ, nếu không phải là con gái của tông chủ thì còn là ai nữa.
Ngoài ra, một điều thú vị chính là phản ứng của những người xung quanh. Kể cả rất nhiều người cố kìm chế nhưng khi cô gái này xuất hiện thì họ vẫn vô cùng căng thẳng. Tô Minh ở cấp bậc thần hồn như thế nào rồi, tất nhiên là anh có thể cảm nhận được điều này.
Một giây sau…
Chương 1113: Như kẻ ngốc
Lần lượt đối đầu, Tô Minh và Trì Thương Tuyết gần như là mặt đối mặt, khoé miệng Tô Minh khẽ nhếch có vẻ như trêu đùa, trái lại anh muốn xem thử đối phương thể hiện thế nào? Rõ ràng đối phương lao thẳng về phía mình.
“Ai da!”. Quả nhiên, một âm thanh yêu kiều chợt vang lên, ừ, Trì Thương Tuyết bị trật chân rồi.
Tô Minh muốn cười.
Chẳng có gì mới mẻ.
Hơn nữa, đường đường là cường giả võ đạo, còn là thể tu, mà lại bị trật chân? Đúng là dám nghĩ…
Sau đó, Tô Minh giống như người điếc, làm như không nghe thấy gì. Anh đi lướt qua bên người, rõ ràng Trì Thương Tuyết xinh đẹp như vậy, lại bị trật chân ở bên cạnh, suýt nữa đã bị ngã dưới đất rồi, trông rất đáng thương, xót xa, ai thấy cũng xót lòng….
Nhưng Tô Minh lại như không thấy.
Khoảnh khắc đó, Trì Thương Tuyết cũng không biết phải nói gì.
Thậm chí cô ta còn có chút nghi ngờ là tất cả mọi người trong Kiếp tông đều gọi mình là tiên nữ đứng đầu cũng chỉ là để trêu đùa mà thôi!
Nếu thật là tiên nữ thì có thể bị lơ đi như vậy sao?
Chẳng lẽ tên nhóc này nhận ra mình rồi? Không thể nào, theo như lời của Tiểu Cửu, tên này vừa mới đến thành Kiếp, vừa mới vào thành, sao có thể nhận ra mình chứ?
Hoặc là, mắt mù?
Nhìn Tô Minh vẫn thảnh thơi thong thả tiếp tục đi về phía trước, Trì Thương Tuyết hừ một tiếng, cũng không ra vẻ vờ vịt nữa, cô ta quay người đuổi theo Tô Minh, đi ngang hàng với anh: “Anh lần đầu đến thành này đúng không?”
Chủ động ra chiêu, chủ động bắt chuyện.
“Đúng”. Tô Minh gật đầu.
“Tôi cũng là lần đầu đến thành”. Trì Thương Tuyết yểu điệu nói, lúc nói chuyện càng tiến lại gần Tô Minh hơn, chỉ là nếu nhìn kỹ, tiến đến gần cũng rất có chừng mực, tựa như kề sát Tô Minh nhưng lại có khoảng cách nhất định.
“Ồ”. Tô Mình ồ một tiếng.
Trì Thương Tuyết kinh ngạc, trong lòng lại muốn mắng người, làm ra vẻ, tỏ ra lạnh nhạt hờ hững với cô đây à?
“Hiện tại trên người tôi không đồng nào, ngay cả đường về nhà cũng không tìm được, anh có xem thường tôi không?”. Giọng nói Trì Thương Tuyết thật sự rất dễ nghe mà cô ta lại cố tình nhõng nhẽo nữa, quả thực rất thú vị!
Cũng khiến xương cốt người khác như nhũn theo.
Nhưng dù sao Tô Minh cũng là Tô Minh.
Do dự một lát, anh đáp lại một câu: “Sẽ xem thường cô”.
Trì Thương Tuyết hơi sững người!
Suýt nữa đã ra tay rồi.
Cô ta gặp phải đầu đá sao?
Một câu đã khiến cô ta tức nghẹn muốn ngừng thở.
Vốn dĩ, Trì Thương Tuyết chuẩn bị giả vờ quyến rũ Tô Minh, đương nhiên chỉ là trên lời nói mà thôi. Trì Thương Tuyết cô ta là ở cấp bậc thiên chi kiêu nữ gì chứ, rõ ràng không thể thật sự đi quyến rũ Tô Minh hay để anh sờ mó gì được. Nhưng mà cũng không cần thiết, Trì Thương Tuyết cô ta chỉ cần nũng nịu đôi ba câu, chẳng lẽ lại không xoay tên ngốc này quay vòng vòng được sao, sau đó thì lại tiến hành bước tiếp theo.
Nhưng bước đầu tiên không tiến hành thuận lợi, e rằng tên này là kẻ mù rồi, có thể chống cự được sức quyến rũ của cô đây sao?
Gặp quỷ rồi.
Trì Thương Tuyết có chút tức giận nên cũng chẳng nói đến võ đức gì nữa, tâm thần chợt động, một lá bùa kỳ lạ, mỏng như sợi tóc, nhẹ nhàng bay đến bên người Tô Minh thần không biết quỷ không hay.
Trì Thương Tuyết dùng chính là bùa phong thần.
Một loại phù ấn có thể phong ấn được tâm trí một người trong thời gian ngắn mà thần không biết quỷ không hay.
Có thể nghĩ cũng biết, một khi tâm trí bị phong ấn thì đã thành kẻ khờ rồi.
Phong ấn này dùng rất tốt.
Lúc trước, Trì Thương Tuyết đã dùng bùa này trêu đùa giày vò rất nhiều người. Nhiều kẻ bị phong ấn tâm trí, đều giống như tên khờ khi đi trên đường vừa chạy vừa nhảy thậm chí còn bò dưới đất học theo chó sủa, khiến người ta dở khóc dở cười, cũng được xem là một thủ đoạn mà Trì Thương Tuyết giày vò người khác lần nào cũng thành công.
“Vốn dĩ, cô đây chuẩn bị quyến rũ anh lừa lấy tất cả tiền tài, tài nguyên võ đạo của anh, rồi tiến hành bước tiếp theo, nhưng anh lại mắt mù, như vậy chỉ có thể lên món chính thôi”. Trì Thương Tuyết nghĩ trong lòng, có chút đắc ý, bất giác đi đến bên cạnh Tô Minh nhìn xem, chờ đợi Tô Minh bỗng chốc sẽ trở thành bộ dạng của tên ngốc.
Thế nhưng…
Qua một nhịp thở.
Qua ba, năm giây.
Tô Minh vẫn bình thường như cũ, thong thả đi về phía trước.
Trông thì căn bản không có dáng vẻ bị trúng bùa phong thần.
Thật sự kỳ lạ.
“Anh…”, Trì Thương Tuyết thăm dò gọi một tiếng.
“Chuyện gì?”, Tô Minh hỏi ngược.
Mà khi Tô Minh hỏi ngược lại cô ta, thì vô cùng thần bí, vô cùng nhanh nhẹn, vô cùng kỳ dị, một lá bùa phong thần lại rơi ngược lên người Trì Thương Tuyết.
Ừ, gậy ông đập lưng ông.
Thần hồn của Tô Minh mạnh ở mức độ nào chứ?
Còn mạnh hơn máy quét gấp trăm ngàn lần.
Vì vậy, lúc Trì Thương Tuyết dùng bùa phong thần thì đã bị anh phát hiện rồi, nháy mắt đã khoá chặt bùa phong thần, giữ lấy bùa phong thần, giữ lấy rồi dùng ngược lên người Trì Thương Tuyết…
Trì Thương Tuyết hoàn toàn không ngờ được, lại càng không đề phòng việc này.
Thoáng chốc, lập tức sững người tại chỗ.
Sau đó.
“Ha ha ha…”. Cô ta cười ngốc nghếch như một tên khờ, rồi đột nhiên lại lớn tiếng hát hò.
Dáng vẻ đó rất kỳ dị, lại buồn cười.
Cho nên, xung quanh có rất nhiều người đều không nhịn được mà bật cười.
Mà hai thanh niên ẩn nấp bảo vệ cho Trì Thương Tuyết kia lại càng ý thức được là mình phải xuất hiện rồi.
Cũng may.
Rất nhanh sau đó, đôi mắt Trì Thương Tuyết từ vẻ ngây ngốc lại trở nên linh động.
Cô ta đã định thần lại rồi.
Tuy rằng bùa phong thần lợi hại, nhưng đối với tu giả võ đạo thực lực mạnh mà nói, chỉ có thể có tác dụng trong thời gian ngắn mà thôi, rõ ràng thực lực của Trì Thương Tuyết rất mạnh.
“Lúc nãy tôi sao vậy?”. Mặt Trì Thương Tuyết hơi đỏ, hô hấp vẫn chưa ổn định.
“Ồ, vừa nãy cô cứ như tên ngốc lớn tiếng hát hò, chứ không có gì cả!”, Tô Minh trả lời.
Thân thể Trì Thương Tuyết khẽ run, ham muốn giết người cũng trỗi dậy rồi!
Đôi mắt xinh đẹp sắc bén nhìn Tô Minh, nhìn Tô Minh chằm chằm, đầu óc cô ta lại không phải có vấn đề, mơ mơ hồ hồ lại thành tên ngốc, rõ ràng là đối phương động tay động chân, hơn nữa, đối phương không hề đơn giản, có thể trực tiếp giữ lấy bùa phong thần, rồi bỏ ngược lại bùa phong thần lên người cô ta để trêu đùa cô ta, sao có thể đơn giản được chứ?
Trì Thương Tuyết đã từng bị xấu hổ như vậy sao? Chịu thiệt như vậy sao?
Khoảnh khắc đó đã muốn ra tay, muốn trở mặt rồi.
Nhưng sau đó lại kiềm chế suy nghĩ lại.
Nếu trực tiếp trở mặt, trực tiếp ra tay, há chẳng phải không có gì thú vị rồi sao? Há chẳng phải dễ dàng cho tên này sao? Há chẳng phải rõ ràng Trì Thương Tuyết này vô năng sao?
Chương 1114: Gài hàng
“Anh Tô đến thành Kiếp có chuyện gì sao?”, Trì Thương Tuyết hít sâu một hơi rồi hỏi, trong đầu lại đang nghĩ nên dùng cách gì để giày vò Tô Minh.
“Theo lệnh sư tôn đến để tán gái”, Tô Minh nghiêm túc nói.
“Tán gái? Tán gái là sao?”
“Là dụ dỗ con gái!”, Tô Minh vẫn nghiêm túc như cũ. Trì Thương Tuyết lập tức muốn nhổ nước bọt vào mặt anh, trước mặt cô gái đoan trang như cô ta mà nói những lời như vậy, thật to gan lớn mật, đây cũng xem như là quấy rối rồi nhỉ?
Trì Thương Tuyết lại có suy nghĩ lập tức muốn ra tay rồi, cũng may còn nhịn được.
Trì Thương Tuyết hỏi: “Dụ dỗ ai? Còn phải đặc biệt đến thành Kiếp?”
“Cô gái tôi muốn dụ dỗ này không hề đơn giản, gốc gác rất lớn”, Tô Minh trịnh trọng nói: “Cô ta tên là gì tôi cũng nhớ không rõ, sư tôn chỉ nói cho tôi biết đối phương là con gái của Tông chủ của Kiếp tông”.
Thân thể Trì Thương Tuyết chợt run lên.
Cô ta đã không còn nhớ đây là lần thứ mấy cảm xúc của mình lại kích động mạnh đến vậy trong khi cô ta và Tô Minh chỉ tiếp xúc với nhau còn chưa đến mười phút.
“Cô phản ứng mạnh như vậy là gì? Cô biết con gái của Tông chủ Kiếp tông sao?”, Tô Minh biết rõ còn cố hỏi, trong lòng vui vẻ trêu chọc đối phương, vẻ ngoài thì rất nghiêm túc.
“Không biết. Đương nhiên không biết!”, Trì Thương Tuyết thề thốt phủ nhận.
“Nhìn cô cũng không giống như có thể quen biết được, con gái của Tông chủ Kiếp tông chắc chắn là một cô gái như nữ thần, há nào lại…”, Tô Minh liến thoắng nói, chỉ lấp lửng một nửa.
“Há nào gì cơ?”, Trì Thương Tuyết cười hỏi, nụ cười này có cảm giác như muốn cùng chết với đối phương vậy.
“Không có gì!”
“Anh nói chuyện chỉ nói một nửa khiến người tôi rất khó chịu đấy! Lại há thế nào, anh Tô cứ nói đi mà…”, cô ta lại có chút nũng nĩu.
“Được, tôi nói, vậy cô đừng có tức giận, tôi muốn nói là con gái của Tông chủ Kiếp tông chắc chắn là nữ thần, há lại quen biết với một cô gái “thú vị” có thể đột ngột nổi lên hứng thú dừng giữa đường hát hò như con dở giống cô được!”, Tô Minh nghiêm túc biểu đạt mình muốn nói.
Sắc mặt Trì Thương Tuyết đỏ bừng, hơi thở cũng không ổn định!
Thậm chí, gương mặt xinh đẹp của Trì Thương Tuyết cũng khẽ run rẩy.
Khoảnh khắc đó, chỉ hận không thể đánh vào gương mặt Tô Minh ba, năm trăm đấm mà thôi.
“Mình không tức giận, không tức giận, không tức giận…”. Cũng may Trì Thương Tuyết vẫn còn chút lý trí, liên tục tự nhắc nhở mình trong lòng như đang tẩy não.
“Tôi đùa thôi, cô không tức giận sao?”, Tô Minh biết rõ còn hỏi.
“Không… Không tức giận!”, Trì Thương Tuyết lắc đầu, tiếp đó cô ta nghĩ đến gì đó, rồi nói: “Anh vừa mới đến, anh và tôi lại có duyên gặp nhau, chi bằng, tôi mời anh một bữa cơm, tôi biết một quán ăn, mùi vị cũng không tệ”.
“Ồ?”. Tô Minh suy nghĩ, tạ như có chút do dự: “Ăn cơm? Có làm lỡ tôi đi gõ chuông không?”
“Anh muốn gõ chuông? Gõ chuông Kiếp?”. Đôi mắt Trì Thương Tuyết mở lớn, lần này không phải là giả, ừ, là thật sự kinh ngạc.
Tay chân gầy yếu như vậy…
Trẻ tuổi như vậy…
Còn có cảnh giới võ đạo như vậy…
Hình như vẫn còn là khí tu…
Đi gõ chuông?
Không phải bị điên rồi chứ?
Thế nhưng, sau khi kinh ngạc và không biết phải nói gì, Trì Thương Tuyết lại phấn khích, vốn dĩ còn nghĩ làm sao để giày vò Tô Minh, lần này cô ta lại có cách hay rồi.
“Anh Tô, chuông kia không dễ gõ, anh Tô có chắc chắn không?”
“Đương nhiên!”, Tô Minh gật đầu: “Bây giờ tôi chỉ lo lắng chuông kia không chắc chắn, đừng bị vỡ là tốt rồi!”
Trì Thương Tuyết không biết nên nói gì, đã thấy người mặt dày rồi, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến như vậy.
Không nhịn được, Trì Thương Tuyết cười lạnh trong lòng, nếu người này đã tự mình muốn mất mặt, thì đừng trách cô đây thêm dầu vào lửa.
Cô ta không do dự truyền âm cho Tiểu Cửu.
“Tiểu Cửu, cử người truyền tin, nói hôm nay sẽ có người muốn gõ chuông, là một tên chưa đến ba mươi tuổi, tuyên bố muốn gõ nát chuông Kiếp. Dù sao cũng cứ phóng đại lên, khiến nó ồn ào náo nhiệt lên, nhất định phải để tất cả mọi người trong thành Kiếp đều tập hợp ở sân Kiếp cho tôi!”, Trì Thương Tuyết dặn dò: “Đúng rồi, nhân tiện chuẩn bị một ít trái cây hư trong sân Kiếp luôn”.
Trái cây thối này cũng giống như trứng gà thối!
Dùng để ném!
Thỉnh thoảng có người gõ chuông Kiếp thể hiện quá kém, rất nhiều người vây quanh sân Kiếp sẽ tức giận, cảm thấy đối phương sỉ nhục chuông Kiếp, ném trái cây hư thối cũng không phải chuyện lạ.
Trì Thương Tuyết rất nóng lòng nhìn thấy Tô Minh bị chìm trong trái cây thối.
Chuẩn bị hết sân khấu cho anh rồi đấy…
Mất mặt thì phải mất mặt trước toàn bộ mọi người ở thành Kiếp nhá!
Mất mặt một cách khí phách vào!
“Đúng rồi, Tiểu Cửu, nhân tiện, đi cử người báo cho lão Trang, cứ nói có người tuyên bố có thể đập vỡ chuông Kiếp!”, Trì Thương Tuyết cảm thấy vẫn chưa đủ, không nhịn được lại truyền âm dặn dò Tiểu Cửu.
Lão Trang này chính là một vị Thái thượng trưởng lão của Kiếp tông, tính tình giống như một lão ngoan đầu, đã mấy tỷ tuổi rồi, thực lực cực mạnh, là một trong những người thủ hộ của Kiếp tông.
Lão Trang có một tật là rất coi trọng chuông Kiếp!
Lão Trang đã từng đề nghị, nhất định phải đáp ứng đủ điều kiện là đạt đến thực lực nào đó thì mới có tư cách gõ chuông Kiếp, nếu không loại rác rưởi gì cũng đi gõ chuông thì sẽ sỉ nhục chuông Kiếp.
Chỉ là, đề nghị của lão Trang không được Kiếp tông áp dụng mà thôi. Bởi vì, nếu chuông Kiếp hạn chế các kiểu tư cách, điều kiện thì mới có thể gõ chuông thì sẽ không có chuyện gì buồn cười, cũng không thể thu hút được nhiều thiên tài thể tu đến như vậy.
Nhưng dù có nói thế nào, lão Trang vẫn ghét nhất chính là có người vô tri đi gõ chuông, kết quả đến thành tích chó má cũng chẳng có, thậm chí cả một âm thanh cũng chẳng có.
Còn nhớ, mấy triệu năm trước, lão Trang đi vào thành Kiếp uống rượu cũng nhân tiện đến sân Kiếp xem gõ chuông, đúng lúc nhìn thấy một người gõ chuông mà không hề phát ra tiếng nào cả, trong cơn tức giận đã hung hăng dạy dỗ người kia một trận, còn đưa người đó quay về trong Kiếp tông, nhốt trong chuồng thú, mỗi ngày đều quét tước dọn phân cho những con thú lấy thịt đó.
Chương 1115: Lão Trang
Vì vậy chỉ cần lão Trang đến rồi, hì hì, kết cục tên khốn kiếp bên cạnh này có thể nghĩ cũng biết được rồi.
Bất giác, Trì Thương Tuyết bật cười.
Rất đắc ý.
“Cô cười gì?”, Tô Minh hỏi.
“Không… Không có gì. Chỉ là, hay tạm thời tôi không mời anh đi ăn cơm nữa, tôi đã rất nóng lòng muốn nhìn xem anh gõ chuông, nói không chừng còn tạo được kỷ lục nữa. Chi bằng, anh cứ đi gõ chuông trước, đến lúc đó lấy được thành tích tốt, tôi lại mời anh đến tửu lâu ăn cơm, xem như chúc mừng anh”. Trì Thương Tuyết đề nghị. Không đợi kịp nữa rồi, trước đó, muốn mời Tô Minh đến quán rượu ăn cơm, thực tế là muốn trong lúc đang ăn cơm uống rượu thì thêm ít thuốc, ví dụ như thuốc có công dụng tiêu chảy mạnh các thứ, cô ta muốn giày vò Tô Minh một chút, nhưng bây giờ rõ ràng có cách giày vò Tô Minh còn hay hơn, khiến Tô Minh mất mặt trước mọi người, còn hỏi phải chọn thế nào sao?
“Được thôi!”. Tô Minh đồng ý, cũng không cần nghĩ ngợi, thậm chí chân còn bước nhanh hơn…
Tâm tình Trì Thương Tuyết tốt hơn hẳn, nhìn Tô Minh như nhìn tên ngốc vậy!
Quả thật là tên não tàn không biết điều.
Tô Minh đi bên cạnh đột nhiên lại hỏi: “Cô gái, cô nói xem, nếu tôi gõ chuông có được thành tích tốt thì có thể khiến con gái Tông chủ Kiếp tông để ý không? Thậm chí khiến con gái Tông chủ Kiếp tông giật mình, lập tức âm thầm chấp nhận tôi không?”
“Đúng, đương nhiên sẽ được rồi. Anh trai à, tôi dám đánh cược, nếu anh có thể gõ vỡ được chuông Kiếp, con gái Tông chủ Kiếp tông biết được thì không chừng lại muốn lập tức xin được ở cạnh anh chứ?”, Trì Thương Tuyết vội nói.
“Thật sao?”, Tô Minh nhướng mày.
“Đương nhiên là thật!”. Trì Thương Tuyết gật đầu thật mạnh: “Vì vậy, anh, anh phải cố lên, nhất định phải gõ vỡ được chuông Kiếp đấy!”
“Người hiểu tôi, chỉ có cô”, Tô Minh gật gù.
Cùng lúc đó.
Tô Minh hiếu kỳ nhìn xung quanh: “Mấy người này sao lại vội vội vàng vàng như vậy, trông có vẻ như đều muốn đến sân Kiếp? Kỳ lạ”.
Trì Thương Tuyết muốn cười.
Kỳ lạ sao?
Xem ra, Tiểu Cửu đã truyền tin đi rồi.
Sân khấu đầu đã sắp xếp xong rồi, chỉ đợi tên này mất mặt thôi, bị ném trái cây thối, bị người ta phỉ nhổ sỉ nhục, bị đuổi ra khỏi thành…
“Anh, tôi cũng chuẩn bị đá lưu ảnh rồi, phải ghi lại dáng vẻ anh tuấn khi anh gõ chuông”. Trì Thương Tuyết lại giơ tay lên, trong tay quả nhiên là một viên đá lưu ảnh.
“Cô thật có lòng, chỉ cô hiểu tôi, cô thật sự là tri kỷ của tôi đấy! Tôi có phần muốn cắt đứt tình cảm rồi, con gái Tông chủ Kiếp tông có gì tốt chứ, cũng không bằng cô. Cô gái, cô nói xem, nếu tôi gõ chuông có biểu hiện tốt, cô muốn ở bên cạnh tôi không?”, Tô Minh hỏi, dáng vẻ đều là trêu chọc.
Trì Thương Tuyết lại cười ha ha: “Đương nhiên, tôi rất mong đợi màn thể hiện của anh”.
Cô ta phải dỗ ngọt Tô Minh đi làm chuyện mất mặt.
Sân khấu lớn này, chỉ đợi màn biểu diễn của Tô Minh thôi.
Đúng lúc này.
“Chủ nhân, lão Trang đã trên đường đi đến, sắp đến sân Kiếp rồi”. Tiểu Cửu truyền âm đến.
Trì Thương Tuyết vui vẻ: “Anh trai, chúng ta mau đi thôi, chuông Kiếp đang đợi anh đấy, đã không đợi nổi nữa rồi”.
“Không sai”.
Hai người bước nhanh hơn, đi đến sân Kiếp càng lúc càng đông nghịt người, chật chội.
“Nhường đường nào!”. Đến trước sân Kiếp, Trì Thương Tuyết lên tiếng, âm thanh không lớn nhưng cô ta đã dùng bí pháp, vì vậy âm thanh lại tràn ra khắp cả trên sân Kiếp.
Nhất thời, hàng loạt người nhìn chăm chú sang.
Nhìn thấy Trì Thương Tuyết thì ngay lập tức, dù là cả biển người, dù là đám đông chật chội, những tu giả võ đạo vây xem kia cũng đều kính cẩn nhường ra một lối đi, dù sao cũng có rất nhiều người nhận ra Trì Thương Tuyết.
“Không ngờ cô cũng là lần đầu đến thành Kiếp, không những biết được trong thành có quán nào ăn ngon muốn mời tôi bữa cơm, mà thậm chí ở thành Kiếp còn có uy tín như vậy nữa”. Tô Minh trêu ghẹo một câu.
“Dù sao cô đây cũng quen biết con gái Tông chủ Kiếp tông kia”. Trì Thương Tuyết cũng phản ứng nhanh, không ngập ngừng nói.
Tô Minh chỉ phối hợp khẽ cười, cũng chẳng buồn vạch trần.
“Đó chính là chuông Kiếp, anh muốn gõ chuông thì mời, tôi chúc anh mã đáo thành công”. Trì Thương Tuyết chỉ vào chiếc chuông cổ xưa ở giữa sân kia, cười nói, thậm chí còn diễn thêm, gương mặt xinh đẹp tinh xảo còn có vẻ chờ mong mê mụi.
“Mượn nhờ phúc của cô”. Tô Minh gật đầu, thế nhưng lại nghĩ đến gì đó, bèn nói: “Cô đừng quên lưu giữ hình ảnh lại, đến lúc đó, hình ảnh còn phải để cho con gái Tông chủ Kiếp tông xem nữa, tôi phải dựa vào thứ này đi tán gái nữa”.
“Đương nhiên”. Trì Thương Tuyết gật đầu, giơ đá lưu ảnh trong tay lên.
Dưới tầm mắt của cả tỷ người, Tô Minh đi về phía chuông Kiếp.
Trong thoáng chốc, đám đông nghịt người trên sân vốn dĩ không hiểu gì thì giờ đều hiểu rõ rồi, chết tiệt, thanh niên đi cùng tiểu ma đầu Trì Thương Tuyết này chính là kẻ đã ngông cuồng tuyên bố muốn gõ vỡ chuông sao?
Quả nhiên, đúng là một tên mặt trắng, trắng đến nõn mịn màng, quả nhiên, đúng là một khí tu, quả nhiên… còn chưa đến ba mươi tuổi nữa!
“Ồ…”. Trong phút chốc, trong sân đều vang lên tiếng ồn ào, cho dù Tô Minh đi cùng với tiểu ma đầu Trì Thương Tuyết đến, cũng không sợ, dù sao mọi người cũng có não, thử đoán, cũng đoán ra được, e rằng Trì Thương Tuyết cố tình trêu đùa tên ngốc này rồi, nếu không sao tin tức tên nhóc này muốn gõ chuông rồi đủ các lời nói ngông cuồng có thể truyền nhanh như vậy được?
Nhiều người thậm chí còn phấn khích cầm trái cây thối lên rồi.
Đợi sau khi Tô Minh bị xấu mặt thì hung hăng ném một trận.
Lại có thể nịnh nọt được Trì Thương Tuyết.
Lại có thể sỉ nhục tên ngốc không biết trời cao đất dày này.
Lúc này.
“Nhóc Tuyết lại làm chuyện quỷ gì vậy?”. Một âm thanh già nua truyền đến, sau đó, vô cùng kỳ lạ, trong không gian không hề dao động bỗng xuất hiện một bóng người bên cạnh Trì Thương Tuyết. Là một ông lão, tuổi tác rất cao, nhưng rất khoẻ mạnh, vóc người cao lớn, cạo trọc đầu, thậm chí gương mặt có chút cảm giác của hung thần ác sát, thế nhưng tuổi tác đã rất cao, ước chừng đã hơn ba tỷ tuổi, nhưng khí huyết cả người rất tràn trề, cũng không hề cố ý che giấu suy nghĩ, thể tu tuyệt đối, rất tinh khiết. Hơn nữa, cảnh giới thể tu e rằng đã đạt đến cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát rồi, cũng không phải là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát bình thường.
Người trọc đầu này chính là lão Trang - một trong những Thái thượng trưởng lão của Kiếp tông.
“Hi hi, như Tiểu Cửu nói với người thôi, có người muốn gõ chuông, còn nói muốn gõ vỡ chuông nữa kìa”. Trì Thương Tuyết cười hì hì rồi bĩu môi, tỏ ý bảo lão Trang nhìn Tô Minh xem.
Lão Trang theo ý của Trì Thương Tuyết nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Tô Minh, sau đó…
Gương mặt vốn như hung thần ác sát của lão Trang, lại nhăn nhó.
“Làm bừa! Một tên khí tu thì có tư cách gì mà gõ chuông? Huống hồ còn là một khí tu yếu ớt đến như vậy?”, lão Trang lập tức nổi giận, lại quát lớn: “Tên nhóc kia, đứng lại”.
Tô Minh cảm nhận được, bản thân mình bị một luồng khí tức vô cùng đáng sợ khoá chặt lại.
Tô Minh quay đầu, nhìn lão Trang: “Tiền bối đang gọi tôi?”
Ngoài bán những vật mới lạ và cách thức bán cũng đặc biệt, Tô Minh còn chú ý được những người trong thành này đều có thực lực không hề thấp. Thậm chí có thể nói là rất mạnh.
Nhìn một cái thì gần như không có ai dưới cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát.
Cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát ở đây có thể coi là thực lực đáng gờm.
Dù sao thì trên thực tế, thể tu luôn không có phân chia cảnh giới cụ thể.
Thậm chí còn có cả cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát, nhưng không hề nhìn thấy có ai ở cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát.
Trong lúc Tô Minh đang quan sát những người khác với ánh mắt tò mò như đứa trẻ thì trên thực tế cũng có nhiều người đang chú ý đến anh.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Tô Minh quá đặc biệt.
Đặc biệt là cách ăn mặc của anh, cả vẻ sáng sủa tuấn tú thu hút ánh nhìn. Mặc dù không phải kiểu ẻo lả đàn bà nhưng không hề giống với những thể tu với dáng vẻ cao to vạm vỡ, để lộ cơ bắp cuồn cuộn trên hai cánh tay.
Ngoài ra còn có một điểm đặc biệt chính là tuổi của Tô Minh. Bởi vì trong thế giới võ đạo, tuổi tác có thể cảm nhận qua khí tức. Vừa nhìn đã có thể nhìn ra, Tô Minh là người thanh niên chưa đến 30 tuổi.
Vì vậy, Tô Minh đi trên phố đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
“Xin hỏi người anh em! Đi hướng nào có thể đến chỗ của chuông Kiếp?”, dạo một vòng trên đường phố cũng coi như lấp đầy vẻ tò mò, Tô Minh chặn một người đi đường lại rồi chắp tay hỏi.
Người đi đường đó cao tầm 2m, sau lưng đeo một chiếc búa nặng trĩu, đôi mắt to và lông mày đậm.
Người này bị Tô Minh chặn lại thì hếch mắt lên rồi nói: “Thuận theo chợ Tây này rồi đi về phía trước, đi đến giữa đường thì chính là đài Võ Kiếp- nơi treo chuông Kiếp”.
“Cảm ơn!”, Tô Minh nói.
“Người anh em! Cậu còn ít tuổi, bao nhiêu nơi không đi, sao lại đến thành Kiếp làm gì thế? Huống hồ cậu còn là một khí tu”, người đàn ông thân hình cao to khá nhiệt tình chứ không thô lỗ như dáng vẻ bề ngoài. Gã thấy Tô Minh hỏi đường nên hỏi lại, thậm chí còn nhắc nhở: “Nếu đến đó xem kịch hay thì nhìn người khác gõ chuông thì khen một câu chứ đừng động vào. Đây là thành Kiếp, là thiên hạ của thể tu, rất nhiều người ghét khí tu nên khi đến đây cậu đừng tự tìm phiền phức cho mình, càng không nói đến việc…”.
“Càng không nói đến việc gì ạ?”, Tô Minh hỏi lại. Bởi vì đối phương đang khuyên ngăn Tô Minh nhưng sau đó đột nhiên dừng lại, dường như sợ gì đó.
Sau đó người đàn ông đó do dự một lát nhưng vẫn trầm giọng, cúi đầu, ghé sát vào Tô Minh, nhỏ giọng nói: “Càng không nói đến việc vị đó hôm nay xuất tông, vào thành vui chơi. Nếu như cậu bị cô ta bắt gặp thì ha ha…”.
“Vị nào? Ai thế? Con gái của tông chủ Kiếp tông sao?”, Tô Minh lập tức có phản ứng, ánh mắt sáng ngời.
“Xuỵt! Cậu nhỏ tiếng thôi! Trong thành Kiếp này, không biết có bao nhiêu người là tai mắt của vị đó đấy. Trong thành này có ai dám nói gì liên quan đến cô ta thì cô ta đều biết hết. Cậu tự tìm cái chết thì đừng có kéo theo tôi, tôi có lòng tốt nên mới nhắc nhở cậu…”, sắc mặt người đàn ông đó biến đổi, trừng mắt nhìn Tô Minh một cái rồi rời đi.
“Đúng là ma nữ! Xem ra sư tôn nói không sai!”, Tô Minh không kìm nổi mà bật cười. Sư tôn đã nói, nếu như thật sự không được thì chuyển mục tiêu sang con gái của tông chủ Kiếp tông, một tiểu ma nữ còn nghịch ngợm hơn Nguyên Bảo gấp mười lần. Tô Minh thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc đối phương là người như thế nào, đáng sợ ra sao?
Đồng thời lúc này…
Ở giữa đoạn đường phố Tây có một sân võ đạo rộng lớn, chia làm ba tầng, lộ ra chỗ trũng chính là đài Võ Kiếp. Ở trên sân rất đông người, vô cùng náo nhiệt.
Ở một vị trí chính giữa chợ Tây gần với đài Võ Kiếp nhất có một nhà hàng chín tầng với hương vị cổ xưa.
Lúc này, trong một phòng lộ thiên trên tầng chín của nhà hàng có một cô gái. Cô ta ăn mặc như con trai, một chân vắt vẻo trên ghế, còn thân người thì ghé sát bên cửa sổ, một tay cầm chén rượu, một tay khác cầm miếng bánh ngọt. Cô gái vừa ăn vừa uống rượu, còn hếch mắt lên nhìn về phía đài Võ Kiếp. Từ vị trí của cô ta vừa hay có thể nhìn xuống thành Kiếp, thậm chí còn có thể nhìn rõ ai đang gõ chuông và gõ được thành tích gì. Đây có thể coi là vị trí vô cùng đắc địa.
Còn ở bên cạnh là hai cô gái tầm mười sáu tuổi vô cùng xinh đẹp. Họ đang đứng ở đó với dáng vẻ dè dặt.
Còn có hai người thanh niên đứng đó như hai cột đá. Hai người này không hề tầm thường, chưa quá chục triệu tuổi nhưng đều ở cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát tầng bốn, tầng năm. Đúng là vô cùng hiếm thấy.
Sau cùng là chủ nhà hàng và mấy người đang đứng phục vụ với dáng vẻ cung kính và run rẩy. Họ chỉ sợ sẽ khiến cô gái giả dạng con trai này thấy bất mãn.
“Đúng là chán chết đi được, toàn là lũ vô dụng. Cô chủ đây, à không, cậu chủ đây xem cả buổi sáng rồi mà không có ai có thể gõ được ba âm lên đó”, đột nhiên cô gái đó đặt mạnh chén rượu lên bàn rồi hừ lạnh một tiếng, mắng chửi.
Hai người thanh niên như hai hộ vệ lập tức có chút run rẩy.
Còn hai cô gái kia như muốn bật khóc. Cô chủ bé nhỏ của tôi ơi, cái chuông đó đâu có dễ gõ thế? Một gõ ba âm á? Một gõ được một âm là có thể dễ dàng vào được Kiếp tông rồi, còn một gõ ba âm thì chắc phải cỡ yêu nghiệt thể tu như trưởng lão nội viện mới làm được. Nó mà dễ dàng thế thì đúng là gặp phải ma rồi!
Tất nhiên, hai cô gái cũng không dám nói ra những lời này.
Bởi vì tính khí của cô chủ rất thất thường.
“Chán chết đi được…”, sau đó cô gái lại lẩm bẩm, nhấc tay ngọc lên đặt bên cạnh miệng rồi thổi nhẹ.
Tiếng còi lập tức vang lên, rồi một con vẹt chín màu xuất hiện.
Chương 1112: Diện kiến tiểu ma nữ
Bộ lông trên thân con vẹt rất đẹp, có tổng cộng chín màu, phân bố đồng đều, lộng lẫy đến mức nhìn một cái mà khó quên.
Điều khiến người khác kinh ngạc hơn là một con vẹt nhỏ bé mà khí tức không thua kém gì khí tức của tu giả võ đạo ở cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát.
Nếu như có mắt nhìn một chút thì có thể khẳng định con vẹt này còn là hồn thú hiếm có, chỉ có điều là nó vẫn còn nhỏ.
Có được một con vẹt như này làm thú cưng thì cũng coi như xa xỉ lắm rồi.
Con vẹt chín màu này tên là Tiểu Cửu, là vật cưng mà Trì Thương Tuyết nuôi từ nhỏ. Trì Thương Tuyết chính là tên của cô gái đóng giả con trai kia, cái tên này vô cùng nổi tiếng trong thành Kiếp.
Trì Thương Tuyết là cơn ác mộng với tất cả mọi người trong thành Kiếp, cũng là con gái duy nhất của tông chủ Kiếp tông.
Tiểu Cửu sống lâu trong thành Kiếp nên với tốc độ, độ nhạy cảm và tầm nhìn của nó thì nó có thể biết hết mọi chuyện xảy ra trong thành Kiếp bất cứ lúc nào. Đây có thể được coi là camera giám sát siêu cấp. Nhưng sao lại gọi nó là giám sát siêu cấp? Chính vì Trì Thương Tuyết muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong thành… Cô ta không muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì hay ho.
“Tiểu Cửu! Nói đi…”, Trì Thương Tuyết giơ tay lên, vuốt nhẹ đầu của Tiểu Cửu, hỏi với vẻ chán nản.
“Chủ nhân! Có một người thanh niên chưa đến 30 tuổi vào thành, hình như là một khí tu. Hình như hắn rất có hứng thú với chuông Kiếp, hơn nữa trong lời nói của hắn bất giác nhắc đến chủ nhân là… Là…”.
“Là gì?”, mắt Trì Thương Tuyết sáng lên. Vốn cô ta chỉ tiện miệng hỏi Tiểu Cửu chứ cũng không hi vọng Tiểu Cửu thật sự có thể mang về chuyện gì mới mẻ. Dù sao thì nửa tiếng trước cô ta vừa mới hỏi Tiểu Cửu, và kết quả là cũng chả có gì hay ho. Thật không ngờ nửa tiếng sau…
“Là tiểu ma nữ ạ!”, Tiểu Cửu cũng nói thật.
“Tiểu ma nữ ư?”, Trì Thương Tuyết thấy phấn khích hỏi lại.
Quả là không có nhiều người dám nói những lời thật lòng, mà đây lại là một người thanh niên chưa đến 30 tuổi, còn là một khí tu nữa.
Thú vị đấy!
Vô cùng thú vị!
Hai người thanh niên như hai cột đá bên cạnh và cả hai cô gái, thậm chí cả chủ nhà hàng đều trầm ngâm không nói gì. Họ đều thấy thương xót cho người thanh niên chưa đến 30 tuổi mà gan to bằng trời.
“Cô chủ! Có cần phái người đi bắt thằng nhóc không biết trời cao đất dày kia về không?”, một người trong hai người thanh niên kia đứng ra, cung kính hỏi.
“Không cần đâu! Hừm…!”, Trì Thương Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi bước ra, đi về một phòng kế bên ở tầng chín, nói: “Các người cứ đợi ở bên ngoài!”
Ánh mắt cô ta sáng lên, chứa đầy vẻ bỡn cợt.
Sau khi một mình bước vào gian phòng đó thì cô ta giơ tay lên, một cánh cửa không gian lập tức xuất hiện.
Cô ta một bước đi vào cánh cửa đó rồi vào một không gian khác.
Cánh cửa không gian này đã bị đóng chặt, ngoài Trì Thương Tuyết thì không ai có thể vào được, cũng không thể nhìn được thứ gì bên trong không gian khác đó. Có thể nói là được che đậy hoàn toàn.
Trì Thương Tuyết nhanh chóng thay quần áo và còn trang điểm trong không gian khác đó.
Chừng mười phút sau, cô ta đi ra ngoài.
“Cô… Cô chủ xinh quá!”, hai cô gái kia đờ đẫn ra, còn hai người thanh niên như cột đá cũng có chút mất hồn, nhưng sau đó lại khôi phục lại vẻ bình thường.
“Tất nhiên là phải xinh rồi!”, Trì Thương Tuyết cười đắc ý, nói: “Tiểu Nhất! Tiểu Nhị! Hai người đừng đi theo tôi nữa, cứ ở lại đây!”
Hóa ra hai cô gái kia tên là Tiểu Nhất và Tiểu Nhị, là tự Trì Thương Tuyết đặt cho họ, với ý vị trêu chọc là chính.
Sau đó Trì Thương Tuyết lại nhìn về phía hai người thanh niên như hai cột đá kia: “Hai người đi theo tôi nhưng nấp đi!”, Trì Thương Tuyết lại dặn dò.
“Rõ!”, hai người thanh niên gật đầu, phục tùng vô điều kiện, sau đó liền biến mất. Thuật ẩn nấp thật kỳ diệu.
“Tiểu Cửu dẫn đường đi! Ta phải đi gặp cái tên ngốc đó. Tên ngốc thú vị đấy! Hì hì! Chắc chắn là ông trời không nỡ nhìn thấy cô chủ đây chán nản nên dâng tên này cho cô chủ giải sầu đây mà”, Trì Thương Tuyết cảm thấy không thể đợi được nữa, nhanh bước đi xuống nhà hàng.
Lúc này…
“Nếu theo những gì ông anh cao to nhiệt tình kia nói thì tiểu ma nữ phải chủ động tìm đến đây rồi chứ? Phải đến sớm chút chứ!”, Tô Minh chậm rãi đi trên đường phố rồi nhìn về phía đài Võ Kiếp.
“Rối quá! Chinh phục tiểu ma nữ kia trước hay là đập nát cái chuông Kiếp kia trước đây?”, Tô Minh tự hỏi mình.
Sư tôn đã nói, hai cách này thì có thể dễ dàng vào được Kiếp tông, hơn nữa có thể được coi trọng lập tức, nhanh chóng có cơ hội vào được Kiếp Trì.
Một là thể hiện ra thực lực của bản thân, một là thể hiện khả năng tán gái, chắc là mình đều ở đẳng cấp rồi chăng? Tô Minh cảm thấy, nếu như kết hợp hai cách này thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn.
Chậm rãi đi trên đường thì đột nhiên mắt Tô Minh sáng lên.
Lúc này có một cô gái đang đi về phía trước mặt anh. Cô gái vô cùng xinh đẹp, đường nét hài hòa, đôi mắt long lanh như những vì sao sáng. Nhưng nếu nhìn kỹ thì tận sâu ánh mắt sáng đó là vẻ gian xảo.
Cô gái mặc chiếc váy dài màu đỏ nhạt, trang điểm nhạt nhưng vẻ đẹp thoát tục.
Tô Minh không cần đoán cũng có thể chắc chắn, cô gái này nhất định là con gái của tông chủ Kiếp tông.
Một cô gái nhan sắc tiên nữ, khí chất hơn người, xung quanh lại có hộ vệ ẩn nấp trong không gian ngầm bảo vệ, nếu không phải là con gái của tông chủ thì còn là ai nữa.
Ngoài ra, một điều thú vị chính là phản ứng của những người xung quanh. Kể cả rất nhiều người cố kìm chế nhưng khi cô gái này xuất hiện thì họ vẫn vô cùng căng thẳng. Tô Minh ở cấp bậc thần hồn như thế nào rồi, tất nhiên là anh có thể cảm nhận được điều này.
Một giây sau…
Chương 1113: Như kẻ ngốc
Lần lượt đối đầu, Tô Minh và Trì Thương Tuyết gần như là mặt đối mặt, khoé miệng Tô Minh khẽ nhếch có vẻ như trêu đùa, trái lại anh muốn xem thử đối phương thể hiện thế nào? Rõ ràng đối phương lao thẳng về phía mình.
“Ai da!”. Quả nhiên, một âm thanh yêu kiều chợt vang lên, ừ, Trì Thương Tuyết bị trật chân rồi.
Tô Minh muốn cười.
Chẳng có gì mới mẻ.
Hơn nữa, đường đường là cường giả võ đạo, còn là thể tu, mà lại bị trật chân? Đúng là dám nghĩ…
Sau đó, Tô Minh giống như người điếc, làm như không nghe thấy gì. Anh đi lướt qua bên người, rõ ràng Trì Thương Tuyết xinh đẹp như vậy, lại bị trật chân ở bên cạnh, suýt nữa đã bị ngã dưới đất rồi, trông rất đáng thương, xót xa, ai thấy cũng xót lòng….
Nhưng Tô Minh lại như không thấy.
Khoảnh khắc đó, Trì Thương Tuyết cũng không biết phải nói gì.
Thậm chí cô ta còn có chút nghi ngờ là tất cả mọi người trong Kiếp tông đều gọi mình là tiên nữ đứng đầu cũng chỉ là để trêu đùa mà thôi!
Nếu thật là tiên nữ thì có thể bị lơ đi như vậy sao?
Chẳng lẽ tên nhóc này nhận ra mình rồi? Không thể nào, theo như lời của Tiểu Cửu, tên này vừa mới đến thành Kiếp, vừa mới vào thành, sao có thể nhận ra mình chứ?
Hoặc là, mắt mù?
Nhìn Tô Minh vẫn thảnh thơi thong thả tiếp tục đi về phía trước, Trì Thương Tuyết hừ một tiếng, cũng không ra vẻ vờ vịt nữa, cô ta quay người đuổi theo Tô Minh, đi ngang hàng với anh: “Anh lần đầu đến thành này đúng không?”
Chủ động ra chiêu, chủ động bắt chuyện.
“Đúng”. Tô Minh gật đầu.
“Tôi cũng là lần đầu đến thành”. Trì Thương Tuyết yểu điệu nói, lúc nói chuyện càng tiến lại gần Tô Minh hơn, chỉ là nếu nhìn kỹ, tiến đến gần cũng rất có chừng mực, tựa như kề sát Tô Minh nhưng lại có khoảng cách nhất định.
“Ồ”. Tô Mình ồ một tiếng.
Trì Thương Tuyết kinh ngạc, trong lòng lại muốn mắng người, làm ra vẻ, tỏ ra lạnh nhạt hờ hững với cô đây à?
“Hiện tại trên người tôi không đồng nào, ngay cả đường về nhà cũng không tìm được, anh có xem thường tôi không?”. Giọng nói Trì Thương Tuyết thật sự rất dễ nghe mà cô ta lại cố tình nhõng nhẽo nữa, quả thực rất thú vị!
Cũng khiến xương cốt người khác như nhũn theo.
Nhưng dù sao Tô Minh cũng là Tô Minh.
Do dự một lát, anh đáp lại một câu: “Sẽ xem thường cô”.
Trì Thương Tuyết hơi sững người!
Suýt nữa đã ra tay rồi.
Cô ta gặp phải đầu đá sao?
Một câu đã khiến cô ta tức nghẹn muốn ngừng thở.
Vốn dĩ, Trì Thương Tuyết chuẩn bị giả vờ quyến rũ Tô Minh, đương nhiên chỉ là trên lời nói mà thôi. Trì Thương Tuyết cô ta là ở cấp bậc thiên chi kiêu nữ gì chứ, rõ ràng không thể thật sự đi quyến rũ Tô Minh hay để anh sờ mó gì được. Nhưng mà cũng không cần thiết, Trì Thương Tuyết cô ta chỉ cần nũng nịu đôi ba câu, chẳng lẽ lại không xoay tên ngốc này quay vòng vòng được sao, sau đó thì lại tiến hành bước tiếp theo.
Nhưng bước đầu tiên không tiến hành thuận lợi, e rằng tên này là kẻ mù rồi, có thể chống cự được sức quyến rũ của cô đây sao?
Gặp quỷ rồi.
Trì Thương Tuyết có chút tức giận nên cũng chẳng nói đến võ đức gì nữa, tâm thần chợt động, một lá bùa kỳ lạ, mỏng như sợi tóc, nhẹ nhàng bay đến bên người Tô Minh thần không biết quỷ không hay.
Trì Thương Tuyết dùng chính là bùa phong thần.
Một loại phù ấn có thể phong ấn được tâm trí một người trong thời gian ngắn mà thần không biết quỷ không hay.
Có thể nghĩ cũng biết, một khi tâm trí bị phong ấn thì đã thành kẻ khờ rồi.
Phong ấn này dùng rất tốt.
Lúc trước, Trì Thương Tuyết đã dùng bùa này trêu đùa giày vò rất nhiều người. Nhiều kẻ bị phong ấn tâm trí, đều giống như tên khờ khi đi trên đường vừa chạy vừa nhảy thậm chí còn bò dưới đất học theo chó sủa, khiến người ta dở khóc dở cười, cũng được xem là một thủ đoạn mà Trì Thương Tuyết giày vò người khác lần nào cũng thành công.
“Vốn dĩ, cô đây chuẩn bị quyến rũ anh lừa lấy tất cả tiền tài, tài nguyên võ đạo của anh, rồi tiến hành bước tiếp theo, nhưng anh lại mắt mù, như vậy chỉ có thể lên món chính thôi”. Trì Thương Tuyết nghĩ trong lòng, có chút đắc ý, bất giác đi đến bên cạnh Tô Minh nhìn xem, chờ đợi Tô Minh bỗng chốc sẽ trở thành bộ dạng của tên ngốc.
Thế nhưng…
Qua một nhịp thở.
Qua ba, năm giây.
Tô Minh vẫn bình thường như cũ, thong thả đi về phía trước.
Trông thì căn bản không có dáng vẻ bị trúng bùa phong thần.
Thật sự kỳ lạ.
“Anh…”, Trì Thương Tuyết thăm dò gọi một tiếng.
“Chuyện gì?”, Tô Minh hỏi ngược.
Mà khi Tô Minh hỏi ngược lại cô ta, thì vô cùng thần bí, vô cùng nhanh nhẹn, vô cùng kỳ dị, một lá bùa phong thần lại rơi ngược lên người Trì Thương Tuyết.
Ừ, gậy ông đập lưng ông.
Thần hồn của Tô Minh mạnh ở mức độ nào chứ?
Còn mạnh hơn máy quét gấp trăm ngàn lần.
Vì vậy, lúc Trì Thương Tuyết dùng bùa phong thần thì đã bị anh phát hiện rồi, nháy mắt đã khoá chặt bùa phong thần, giữ lấy bùa phong thần, giữ lấy rồi dùng ngược lên người Trì Thương Tuyết…
Trì Thương Tuyết hoàn toàn không ngờ được, lại càng không đề phòng việc này.
Thoáng chốc, lập tức sững người tại chỗ.
Sau đó.
“Ha ha ha…”. Cô ta cười ngốc nghếch như một tên khờ, rồi đột nhiên lại lớn tiếng hát hò.
Dáng vẻ đó rất kỳ dị, lại buồn cười.
Cho nên, xung quanh có rất nhiều người đều không nhịn được mà bật cười.
Mà hai thanh niên ẩn nấp bảo vệ cho Trì Thương Tuyết kia lại càng ý thức được là mình phải xuất hiện rồi.
Cũng may.
Rất nhanh sau đó, đôi mắt Trì Thương Tuyết từ vẻ ngây ngốc lại trở nên linh động.
Cô ta đã định thần lại rồi.
Tuy rằng bùa phong thần lợi hại, nhưng đối với tu giả võ đạo thực lực mạnh mà nói, chỉ có thể có tác dụng trong thời gian ngắn mà thôi, rõ ràng thực lực của Trì Thương Tuyết rất mạnh.
“Lúc nãy tôi sao vậy?”. Mặt Trì Thương Tuyết hơi đỏ, hô hấp vẫn chưa ổn định.
“Ồ, vừa nãy cô cứ như tên ngốc lớn tiếng hát hò, chứ không có gì cả!”, Tô Minh trả lời.
Thân thể Trì Thương Tuyết khẽ run, ham muốn giết người cũng trỗi dậy rồi!
Đôi mắt xinh đẹp sắc bén nhìn Tô Minh, nhìn Tô Minh chằm chằm, đầu óc cô ta lại không phải có vấn đề, mơ mơ hồ hồ lại thành tên ngốc, rõ ràng là đối phương động tay động chân, hơn nữa, đối phương không hề đơn giản, có thể trực tiếp giữ lấy bùa phong thần, rồi bỏ ngược lại bùa phong thần lên người cô ta để trêu đùa cô ta, sao có thể đơn giản được chứ?
Trì Thương Tuyết đã từng bị xấu hổ như vậy sao? Chịu thiệt như vậy sao?
Khoảnh khắc đó đã muốn ra tay, muốn trở mặt rồi.
Nhưng sau đó lại kiềm chế suy nghĩ lại.
Nếu trực tiếp trở mặt, trực tiếp ra tay, há chẳng phải không có gì thú vị rồi sao? Há chẳng phải dễ dàng cho tên này sao? Há chẳng phải rõ ràng Trì Thương Tuyết này vô năng sao?
Chương 1114: Gài hàng
“Anh Tô đến thành Kiếp có chuyện gì sao?”, Trì Thương Tuyết hít sâu một hơi rồi hỏi, trong đầu lại đang nghĩ nên dùng cách gì để giày vò Tô Minh.
“Theo lệnh sư tôn đến để tán gái”, Tô Minh nghiêm túc nói.
“Tán gái? Tán gái là sao?”
“Là dụ dỗ con gái!”, Tô Minh vẫn nghiêm túc như cũ. Trì Thương Tuyết lập tức muốn nhổ nước bọt vào mặt anh, trước mặt cô gái đoan trang như cô ta mà nói những lời như vậy, thật to gan lớn mật, đây cũng xem như là quấy rối rồi nhỉ?
Trì Thương Tuyết lại có suy nghĩ lập tức muốn ra tay rồi, cũng may còn nhịn được.
Trì Thương Tuyết hỏi: “Dụ dỗ ai? Còn phải đặc biệt đến thành Kiếp?”
“Cô gái tôi muốn dụ dỗ này không hề đơn giản, gốc gác rất lớn”, Tô Minh trịnh trọng nói: “Cô ta tên là gì tôi cũng nhớ không rõ, sư tôn chỉ nói cho tôi biết đối phương là con gái của Tông chủ của Kiếp tông”.
Thân thể Trì Thương Tuyết chợt run lên.
Cô ta đã không còn nhớ đây là lần thứ mấy cảm xúc của mình lại kích động mạnh đến vậy trong khi cô ta và Tô Minh chỉ tiếp xúc với nhau còn chưa đến mười phút.
“Cô phản ứng mạnh như vậy là gì? Cô biết con gái của Tông chủ Kiếp tông sao?”, Tô Minh biết rõ còn cố hỏi, trong lòng vui vẻ trêu chọc đối phương, vẻ ngoài thì rất nghiêm túc.
“Không biết. Đương nhiên không biết!”, Trì Thương Tuyết thề thốt phủ nhận.
“Nhìn cô cũng không giống như có thể quen biết được, con gái của Tông chủ Kiếp tông chắc chắn là một cô gái như nữ thần, há nào lại…”, Tô Minh liến thoắng nói, chỉ lấp lửng một nửa.
“Há nào gì cơ?”, Trì Thương Tuyết cười hỏi, nụ cười này có cảm giác như muốn cùng chết với đối phương vậy.
“Không có gì!”
“Anh nói chuyện chỉ nói một nửa khiến người tôi rất khó chịu đấy! Lại há thế nào, anh Tô cứ nói đi mà…”, cô ta lại có chút nũng nĩu.
“Được, tôi nói, vậy cô đừng có tức giận, tôi muốn nói là con gái của Tông chủ Kiếp tông chắc chắn là nữ thần, há lại quen biết với một cô gái “thú vị” có thể đột ngột nổi lên hứng thú dừng giữa đường hát hò như con dở giống cô được!”, Tô Minh nghiêm túc biểu đạt mình muốn nói.
Sắc mặt Trì Thương Tuyết đỏ bừng, hơi thở cũng không ổn định!
Thậm chí, gương mặt xinh đẹp của Trì Thương Tuyết cũng khẽ run rẩy.
Khoảnh khắc đó, chỉ hận không thể đánh vào gương mặt Tô Minh ba, năm trăm đấm mà thôi.
“Mình không tức giận, không tức giận, không tức giận…”. Cũng may Trì Thương Tuyết vẫn còn chút lý trí, liên tục tự nhắc nhở mình trong lòng như đang tẩy não.
“Tôi đùa thôi, cô không tức giận sao?”, Tô Minh biết rõ còn hỏi.
“Không… Không tức giận!”, Trì Thương Tuyết lắc đầu, tiếp đó cô ta nghĩ đến gì đó, rồi nói: “Anh vừa mới đến, anh và tôi lại có duyên gặp nhau, chi bằng, tôi mời anh một bữa cơm, tôi biết một quán ăn, mùi vị cũng không tệ”.
“Ồ?”. Tô Minh suy nghĩ, tạ như có chút do dự: “Ăn cơm? Có làm lỡ tôi đi gõ chuông không?”
“Anh muốn gõ chuông? Gõ chuông Kiếp?”. Đôi mắt Trì Thương Tuyết mở lớn, lần này không phải là giả, ừ, là thật sự kinh ngạc.
Tay chân gầy yếu như vậy…
Trẻ tuổi như vậy…
Còn có cảnh giới võ đạo như vậy…
Hình như vẫn còn là khí tu…
Đi gõ chuông?
Không phải bị điên rồi chứ?
Thế nhưng, sau khi kinh ngạc và không biết phải nói gì, Trì Thương Tuyết lại phấn khích, vốn dĩ còn nghĩ làm sao để giày vò Tô Minh, lần này cô ta lại có cách hay rồi.
“Anh Tô, chuông kia không dễ gõ, anh Tô có chắc chắn không?”
“Đương nhiên!”, Tô Minh gật đầu: “Bây giờ tôi chỉ lo lắng chuông kia không chắc chắn, đừng bị vỡ là tốt rồi!”
Trì Thương Tuyết không biết nên nói gì, đã thấy người mặt dày rồi, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến như vậy.
Không nhịn được, Trì Thương Tuyết cười lạnh trong lòng, nếu người này đã tự mình muốn mất mặt, thì đừng trách cô đây thêm dầu vào lửa.
Cô ta không do dự truyền âm cho Tiểu Cửu.
“Tiểu Cửu, cử người truyền tin, nói hôm nay sẽ có người muốn gõ chuông, là một tên chưa đến ba mươi tuổi, tuyên bố muốn gõ nát chuông Kiếp. Dù sao cũng cứ phóng đại lên, khiến nó ồn ào náo nhiệt lên, nhất định phải để tất cả mọi người trong thành Kiếp đều tập hợp ở sân Kiếp cho tôi!”, Trì Thương Tuyết dặn dò: “Đúng rồi, nhân tiện chuẩn bị một ít trái cây hư trong sân Kiếp luôn”.
Trái cây thối này cũng giống như trứng gà thối!
Dùng để ném!
Thỉnh thoảng có người gõ chuông Kiếp thể hiện quá kém, rất nhiều người vây quanh sân Kiếp sẽ tức giận, cảm thấy đối phương sỉ nhục chuông Kiếp, ném trái cây hư thối cũng không phải chuyện lạ.
Trì Thương Tuyết rất nóng lòng nhìn thấy Tô Minh bị chìm trong trái cây thối.
Chuẩn bị hết sân khấu cho anh rồi đấy…
Mất mặt thì phải mất mặt trước toàn bộ mọi người ở thành Kiếp nhá!
Mất mặt một cách khí phách vào!
“Đúng rồi, Tiểu Cửu, nhân tiện, đi cử người báo cho lão Trang, cứ nói có người tuyên bố có thể đập vỡ chuông Kiếp!”, Trì Thương Tuyết cảm thấy vẫn chưa đủ, không nhịn được lại truyền âm dặn dò Tiểu Cửu.
Lão Trang này chính là một vị Thái thượng trưởng lão của Kiếp tông, tính tình giống như một lão ngoan đầu, đã mấy tỷ tuổi rồi, thực lực cực mạnh, là một trong những người thủ hộ của Kiếp tông.
Lão Trang có một tật là rất coi trọng chuông Kiếp!
Lão Trang đã từng đề nghị, nhất định phải đáp ứng đủ điều kiện là đạt đến thực lực nào đó thì mới có tư cách gõ chuông Kiếp, nếu không loại rác rưởi gì cũng đi gõ chuông thì sẽ sỉ nhục chuông Kiếp.
Chỉ là, đề nghị của lão Trang không được Kiếp tông áp dụng mà thôi. Bởi vì, nếu chuông Kiếp hạn chế các kiểu tư cách, điều kiện thì mới có thể gõ chuông thì sẽ không có chuyện gì buồn cười, cũng không thể thu hút được nhiều thiên tài thể tu đến như vậy.
Nhưng dù có nói thế nào, lão Trang vẫn ghét nhất chính là có người vô tri đi gõ chuông, kết quả đến thành tích chó má cũng chẳng có, thậm chí cả một âm thanh cũng chẳng có.
Còn nhớ, mấy triệu năm trước, lão Trang đi vào thành Kiếp uống rượu cũng nhân tiện đến sân Kiếp xem gõ chuông, đúng lúc nhìn thấy một người gõ chuông mà không hề phát ra tiếng nào cả, trong cơn tức giận đã hung hăng dạy dỗ người kia một trận, còn đưa người đó quay về trong Kiếp tông, nhốt trong chuồng thú, mỗi ngày đều quét tước dọn phân cho những con thú lấy thịt đó.
Chương 1115: Lão Trang
Vì vậy chỉ cần lão Trang đến rồi, hì hì, kết cục tên khốn kiếp bên cạnh này có thể nghĩ cũng biết được rồi.
Bất giác, Trì Thương Tuyết bật cười.
Rất đắc ý.
“Cô cười gì?”, Tô Minh hỏi.
“Không… Không có gì. Chỉ là, hay tạm thời tôi không mời anh đi ăn cơm nữa, tôi đã rất nóng lòng muốn nhìn xem anh gõ chuông, nói không chừng còn tạo được kỷ lục nữa. Chi bằng, anh cứ đi gõ chuông trước, đến lúc đó lấy được thành tích tốt, tôi lại mời anh đến tửu lâu ăn cơm, xem như chúc mừng anh”. Trì Thương Tuyết đề nghị. Không đợi kịp nữa rồi, trước đó, muốn mời Tô Minh đến quán rượu ăn cơm, thực tế là muốn trong lúc đang ăn cơm uống rượu thì thêm ít thuốc, ví dụ như thuốc có công dụng tiêu chảy mạnh các thứ, cô ta muốn giày vò Tô Minh một chút, nhưng bây giờ rõ ràng có cách giày vò Tô Minh còn hay hơn, khiến Tô Minh mất mặt trước mọi người, còn hỏi phải chọn thế nào sao?
“Được thôi!”. Tô Minh đồng ý, cũng không cần nghĩ ngợi, thậm chí chân còn bước nhanh hơn…
Tâm tình Trì Thương Tuyết tốt hơn hẳn, nhìn Tô Minh như nhìn tên ngốc vậy!
Quả thật là tên não tàn không biết điều.
Tô Minh đi bên cạnh đột nhiên lại hỏi: “Cô gái, cô nói xem, nếu tôi gõ chuông có được thành tích tốt thì có thể khiến con gái Tông chủ Kiếp tông để ý không? Thậm chí khiến con gái Tông chủ Kiếp tông giật mình, lập tức âm thầm chấp nhận tôi không?”
“Đúng, đương nhiên sẽ được rồi. Anh trai à, tôi dám đánh cược, nếu anh có thể gõ vỡ được chuông Kiếp, con gái Tông chủ Kiếp tông biết được thì không chừng lại muốn lập tức xin được ở cạnh anh chứ?”, Trì Thương Tuyết vội nói.
“Thật sao?”, Tô Minh nhướng mày.
“Đương nhiên là thật!”. Trì Thương Tuyết gật đầu thật mạnh: “Vì vậy, anh, anh phải cố lên, nhất định phải gõ vỡ được chuông Kiếp đấy!”
“Người hiểu tôi, chỉ có cô”, Tô Minh gật gù.
Cùng lúc đó.
Tô Minh hiếu kỳ nhìn xung quanh: “Mấy người này sao lại vội vội vàng vàng như vậy, trông có vẻ như đều muốn đến sân Kiếp? Kỳ lạ”.
Trì Thương Tuyết muốn cười.
Kỳ lạ sao?
Xem ra, Tiểu Cửu đã truyền tin đi rồi.
Sân khấu đầu đã sắp xếp xong rồi, chỉ đợi tên này mất mặt thôi, bị ném trái cây thối, bị người ta phỉ nhổ sỉ nhục, bị đuổi ra khỏi thành…
“Anh, tôi cũng chuẩn bị đá lưu ảnh rồi, phải ghi lại dáng vẻ anh tuấn khi anh gõ chuông”. Trì Thương Tuyết lại giơ tay lên, trong tay quả nhiên là một viên đá lưu ảnh.
“Cô thật có lòng, chỉ cô hiểu tôi, cô thật sự là tri kỷ của tôi đấy! Tôi có phần muốn cắt đứt tình cảm rồi, con gái Tông chủ Kiếp tông có gì tốt chứ, cũng không bằng cô. Cô gái, cô nói xem, nếu tôi gõ chuông có biểu hiện tốt, cô muốn ở bên cạnh tôi không?”, Tô Minh hỏi, dáng vẻ đều là trêu chọc.
Trì Thương Tuyết lại cười ha ha: “Đương nhiên, tôi rất mong đợi màn thể hiện của anh”.
Cô ta phải dỗ ngọt Tô Minh đi làm chuyện mất mặt.
Sân khấu lớn này, chỉ đợi màn biểu diễn của Tô Minh thôi.
Đúng lúc này.
“Chủ nhân, lão Trang đã trên đường đi đến, sắp đến sân Kiếp rồi”. Tiểu Cửu truyền âm đến.
Trì Thương Tuyết vui vẻ: “Anh trai, chúng ta mau đi thôi, chuông Kiếp đang đợi anh đấy, đã không đợi nổi nữa rồi”.
“Không sai”.
Hai người bước nhanh hơn, đi đến sân Kiếp càng lúc càng đông nghịt người, chật chội.
“Nhường đường nào!”. Đến trước sân Kiếp, Trì Thương Tuyết lên tiếng, âm thanh không lớn nhưng cô ta đã dùng bí pháp, vì vậy âm thanh lại tràn ra khắp cả trên sân Kiếp.
Nhất thời, hàng loạt người nhìn chăm chú sang.
Nhìn thấy Trì Thương Tuyết thì ngay lập tức, dù là cả biển người, dù là đám đông chật chội, những tu giả võ đạo vây xem kia cũng đều kính cẩn nhường ra một lối đi, dù sao cũng có rất nhiều người nhận ra Trì Thương Tuyết.
“Không ngờ cô cũng là lần đầu đến thành Kiếp, không những biết được trong thành có quán nào ăn ngon muốn mời tôi bữa cơm, mà thậm chí ở thành Kiếp còn có uy tín như vậy nữa”. Tô Minh trêu ghẹo một câu.
“Dù sao cô đây cũng quen biết con gái Tông chủ Kiếp tông kia”. Trì Thương Tuyết cũng phản ứng nhanh, không ngập ngừng nói.
Tô Minh chỉ phối hợp khẽ cười, cũng chẳng buồn vạch trần.
“Đó chính là chuông Kiếp, anh muốn gõ chuông thì mời, tôi chúc anh mã đáo thành công”. Trì Thương Tuyết chỉ vào chiếc chuông cổ xưa ở giữa sân kia, cười nói, thậm chí còn diễn thêm, gương mặt xinh đẹp tinh xảo còn có vẻ chờ mong mê mụi.
“Mượn nhờ phúc của cô”. Tô Minh gật đầu, thế nhưng lại nghĩ đến gì đó, bèn nói: “Cô đừng quên lưu giữ hình ảnh lại, đến lúc đó, hình ảnh còn phải để cho con gái Tông chủ Kiếp tông xem nữa, tôi phải dựa vào thứ này đi tán gái nữa”.
“Đương nhiên”. Trì Thương Tuyết gật đầu, giơ đá lưu ảnh trong tay lên.
Dưới tầm mắt của cả tỷ người, Tô Minh đi về phía chuông Kiếp.
Trong thoáng chốc, đám đông nghịt người trên sân vốn dĩ không hiểu gì thì giờ đều hiểu rõ rồi, chết tiệt, thanh niên đi cùng tiểu ma đầu Trì Thương Tuyết này chính là kẻ đã ngông cuồng tuyên bố muốn gõ vỡ chuông sao?
Quả nhiên, đúng là một tên mặt trắng, trắng đến nõn mịn màng, quả nhiên, đúng là một khí tu, quả nhiên… còn chưa đến ba mươi tuổi nữa!
“Ồ…”. Trong phút chốc, trong sân đều vang lên tiếng ồn ào, cho dù Tô Minh đi cùng với tiểu ma đầu Trì Thương Tuyết đến, cũng không sợ, dù sao mọi người cũng có não, thử đoán, cũng đoán ra được, e rằng Trì Thương Tuyết cố tình trêu đùa tên ngốc này rồi, nếu không sao tin tức tên nhóc này muốn gõ chuông rồi đủ các lời nói ngông cuồng có thể truyền nhanh như vậy được?
Nhiều người thậm chí còn phấn khích cầm trái cây thối lên rồi.
Đợi sau khi Tô Minh bị xấu mặt thì hung hăng ném một trận.
Lại có thể nịnh nọt được Trì Thương Tuyết.
Lại có thể sỉ nhục tên ngốc không biết trời cao đất dày này.
Lúc này.
“Nhóc Tuyết lại làm chuyện quỷ gì vậy?”. Một âm thanh già nua truyền đến, sau đó, vô cùng kỳ lạ, trong không gian không hề dao động bỗng xuất hiện một bóng người bên cạnh Trì Thương Tuyết. Là một ông lão, tuổi tác rất cao, nhưng rất khoẻ mạnh, vóc người cao lớn, cạo trọc đầu, thậm chí gương mặt có chút cảm giác của hung thần ác sát, thế nhưng tuổi tác đã rất cao, ước chừng đã hơn ba tỷ tuổi, nhưng khí huyết cả người rất tràn trề, cũng không hề cố ý che giấu suy nghĩ, thể tu tuyệt đối, rất tinh khiết. Hơn nữa, cảnh giới thể tu e rằng đã đạt đến cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát rồi, cũng không phải là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát bình thường.
Người trọc đầu này chính là lão Trang - một trong những Thái thượng trưởng lão của Kiếp tông.
“Hi hi, như Tiểu Cửu nói với người thôi, có người muốn gõ chuông, còn nói muốn gõ vỡ chuông nữa kìa”. Trì Thương Tuyết cười hì hì rồi bĩu môi, tỏ ý bảo lão Trang nhìn Tô Minh xem.
Lão Trang theo ý của Trì Thương Tuyết nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Tô Minh, sau đó…
Gương mặt vốn như hung thần ác sát của lão Trang, lại nhăn nhó.
“Làm bừa! Một tên khí tu thì có tư cách gì mà gõ chuông? Huống hồ còn là một khí tu yếu ớt đến như vậy?”, lão Trang lập tức nổi giận, lại quát lớn: “Tên nhóc kia, đứng lại”.
Tô Minh cảm nhận được, bản thân mình bị một luồng khí tức vô cùng đáng sợ khoá chặt lại.
Tô Minh quay đầu, nhìn lão Trang: “Tiền bối đang gọi tôi?”
Bình luận facebook