• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (3 Viewers)

  • Chương 1121-1125

Chương 1121: Rất tốt!

Thời gian lâu rồi cũng thành quen, Kiếp tông vốn dĩ có màn hình đồng bộ hóa đặc biệt, nhưng sau đó nó đã bị gỡ bỏ, đồng bộ hình ảnh cần một số tài nguyên võ đạo như Tiên mạch, mặc dù thể tu không cần đòi hỏi nhiều linh lực tiên nguyên, nhưng không có nghĩa là một chút cũng không cần.

Vì lí do này, cứ theo dõi chuông Kiếp ở đài Võ Kiếp cũng vô nghĩa, dần dần nó cũng bị gỡ bỏ, vì vậy, trừ khi ai đó có kết quả cực tốt hoặc thật thần kì, nếu không phần lớn thời gian, tin tức về chuông Kiếp không thể truyền đến nội bộ Kiếp tông.

Hôm nay, chuông Kiếp vỡ rồi, đương nhiên đó là chuyện lớn, chỉ là, tin tức này cần có thời gian để truyền đi, tạm thời vẫn chưa truyền tới nơi. Bởi vì, những người khác ngoài Trì Thương Tuyết và lão Trang ra vẫn chưa biết tin, lúc này, trong lão Trang chỉ có một ý nghĩ đó là… quá hoang đường.

Thật là quá hoang đường.

Đây là Chuông kiếp đấy.

Lại có thể bị phá vỡ???

Nếu dễ vỡ như vậy thì làm sao có thể tồn tại mấy tỷ năm chứ.

Những người ở đây, ai mà chưa từng gõ qua Chuông Kiếp?

Chuông Kiếp đáng sợ như thế nào, ai mà không rõ.

Đừng nói là đập nát, đến gõ chuông lần thứ 3 cũng cực kỳ ít người làm được.

Hầu hết các đệ tử trong nội viện Kiếp tông cũng chỉ gõ bốn tiếng là nhiều.

Năm đó Hình Lăng cũng chỉ đánh được 6 tiếng, điều này đã làm toàn bộ Kiếp tông bị sốc, rất nhiều năm sau, nói đến thành tích của Hình Lăng cũng đều như nói một câu chuyện thần thoại.

Từ đó có thể hình dung được độ khó và hàm lượng vàng của việc gõ chuông.

“Không thể nào”, trong không trung, Hình Lăng mất kiểm soát gầm lên.

“Lão Trang, trò đùa như thế này không thể nói bừa”, Trì Chân Phong cũng hít một hơi thật sâu cười nhạt nói, địa vị của thái thượng trưởng lão khá cao, theo một khía cạnh nào đó, còn cao hơn cả địa vị Tông chủ là ông ta, nhưng nói đùa cũng phải có mức độ, huống chi, là trước mặt tất cả các đệ tử Kiếp tông và tầng lớp quản lý cao cấp, loại đùa cợt này cũng như một đòn giáng vào uy tín của lão Trang.

“Bé Tuyết, con có đã lưu ảnh đúng không, mở ra đi”, lão Trang cũng biết, đây như một phép lạ, chỉ nói thôi thì cũng không ai tin, cho dù ông ta là thái thượng trưởng lão.

Nhìn thấy mới tin được.

Trì Thương Tuyết gật mạnh đầu, trầm mặc, cô ta cũng có chút kích động, ừm, còn có chút tự hào không thể giải thích được.

“Trì Thương Tuyết, mày tự hào cái mẹ gì, cũng không phải là mày tạo ra kỳ tích”, Trì Thương Tuyết tự mắng trong lòng.

Tiếp đó, trong ánh mắt đờ đẫn của tất cả mọi người, cô ta lấy đá lưu ảnh ra.

Lập tức.

Hình ảnh trong đá lưu ảnh bắt đầu dao động.

Rõ ràng, đúng sự thật.

Cũng giống như những gì đã xảy ra.

Trong ảnh là cú đấm của Tô Minh.

Nhìn có vẻ rất bình thường, tùy ý, không có chút đặc biệt.

Nhưng dưới cú đấm này.

Vỡ nát.

Có thể nhìn rõ, Chuông kiếp bị đánh vỡ.

Thật sự vỡ rồi.

Màn hình vừa phát xong.

Đúng lúc này.

“Tông chủ, đại hỉ, đại hỉ, đại hỉ. Chuông kiếp bị một người thanh niên trẻ đánh vỡ, cậu ta hình như tên là Tô Minh”.

“Trì tông chủ, có tin mới, chuông kiếp bị đánh vỡ”.

Người báo tin bây giờ mới đến nơi.

...

Ở phía xa, gần khoảng không ngoài cổng Kiếp tông, có rất nhiều người, có cả võ tu đến từ bên ngoài, từng người một vô cùng náo nhiệt.

Một số người trong đây là tự phát.

Có một số là thế lực bên cạnh Kiếp tông.

Cũng có một số võ tu bình thường từng được Kiếp tông chiếu cố.

Như vậy thì.

Sự việc đã được xác thực.

“Đây... đây... đây”, Trì Chân Phong kích động đến mức không nói lên lời, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, mắt sáng lên: “Ha ha ha, tốt, tốt, tốt!”

Nói liền 3 chữ tốt.

Trong giới võ đạo cũng là bùng nổ.

Rất nhiều đệ tử và quản lý cao cấp của Kiếp tông đều bị dọa sợ, không nói thành câu hoàn chỉnh.

“Sao có thể chứ?”, Hình Lăng lắc đầu, thất thần, mặt không còn chút máu, hắn ta vốn dĩ đẹp trai, đĩnh đạc, điềm đạm hơn so với người thường, lúc này, tâm lý hắn có cảm giác sụp đổ, như sắp nhập ma vậy.

“Lão Trang, ba chuyện mà ông nói, bổn tông đều đồng ý, đều đồng ý, hahaha...”, Trì Chân Phong cũng cười lớn, không cần cân nhắc đã đồng ý rồi, có thể đập vỡ Chuông kiếp, mà lại chưa đến 30 tuổi, thật tuyệt khi Kiếp tông có được cậu trai này.

Con gái ông ta gả cho người này, vô cùng tốt.

“Bố...”, Trì Thương Tuyết lườm Trì Chân Phong một cái, rất xấu hổ, nhưng nhìn thì có vẻ không phản cảm với Tô Minh lắm.

Nguyên nhân thì cũng rất đơn giản, thứ nhất, cược thua rồi, cô ta là người nói lời giữ lời.

Thứ hai, Tô Minh mặc dù rất khốn nạn và xấu xa, nhưng cảnh giới võ đạo của anh quả là rất mạnh, thiên phú hơn người, ở hai phương diện này Tô Minh đều rất ưu tú, điều này giống như một cô gái bình thường đột nhiên được một người đàn ông đẹp trai nhà có trăm tỷ tỏ tình, cho dù cô ta không phải là người nông cạn, không đồng ý ngay, nhưng ít nhất cũng phải nhìn một chút chứ. Bản chất con người mà.

Thứ ba, thái độ của lão Trang và bố mình, hai người rất vừa ý với Tô Minh, giống như kiểu, cô ta kết hôn với Tô Minh là đã kiếm được món hời lớn vậy. Trì Chân Phong và bố là hai người thân nhất với cô ta, một người là bố, một người là trưởng lão nhìn cô ta lớn lên, giống như ông nội mình vậy, thái độ hai người họ khi khen Tô Minh làm cô ta ý thức được, nếu mình kết hôn với Tô Minh thì cũng không phải là chuyện gì xấu.

“Tiện nhân”, lúc này, nhìn Trì Thương Tuyết không hề phản kháng, thậm chí còn có chút xấu hổ và sợ hãi, Hình Lăng nắm chặt tay trầm giọng chửi rủa, cực kỳ phẫn uất.

Hắn ta theo đuổi Trì Thương Tuyết nhiều năm như vậy.

Hai người mặc dù chưa đến mức xác định quan hệ yêu đương, nhưng cũng đang đi về hướng đó, hắn ta và Trì Thương Tuyết rõ ràng chắc chắn có thể trở thành một đôi.

Kết quả là...
Chương 1122: Ẩn mình quá kỹ

Trì Thương Tuyết quay đầu thì…

Tất nhiên hắn vô cùng oán hận…

Lúc này hắn đã bỏ sót một chi tiết. Ngay từ đầu đến giờ hắn luôn theo đuổi Trì Thương Tuyết nhưng cô ta vẫn chưa đồng ý.

Còn Tô Minh thì theo bản năng nhìn về phía Trì Thương Tuyết với vẻ áy áy, dường như đã lừa dối sư tôn Cố Hoàng Sí.

Sớm biết vậy thì chỉ đập nát chuông Kiếp là đủ rồi chăng? Căn bản không cần đi tán tỉnh Trì Thương Tuyết làm gì.

Càng không cần đánh cược?

Hình như mình ra chiêu hơi quá nên Trì Thương Tuyết thật sự động lòng với mình rồi sao?

Tô Minh nào biết suy nghĩ hiện giờ của anh là hoàn toàn sai lầm. Thoạt nhìn có vẻ vì anh đập nát chuông Kiếp, sau đó mọi thứ trở nên đơn giản, đặc biệt là đơn giản vào được Kiếp Trì.

Nhưng trên thực tế không phải vậy.

Ít nhất, nếu không phải lão Trang nhắc đến hôn ước giữa Tô Minh và Trì Thương Tuyết, kể cả Tô Minh đập được chuông Kiếp là kỳ tích vô thượng thì Trì Chân Phong cùng lắm là tán thưởng hoặc là lôi kéo chứ không dễ dàng đồng ý cho Tô Minh thay thế Hình Lăng vào Kiếp Trì trong lần này.

Lý do rất đơn giản, cơ hội vào Kiếp Trì lần này là vô cùng hiếm có, cũng rất quan trọng. Khác với bất cứ lần nào vào Kiếp Trì, nếu như không phải là người của mình thì kể cả có ưu tú đến đâu thì Trì Chân Phong cũng không đồng ý. Đây là lẽ thường tình, Kiếp tông không phải kẻ ngốc, không thể dọn đường sẵn cho người khác được.

Vốn có ý cho Hình Lăng vào Kiếp Trì trong lần này, Trì Chân Phong cũng định gả con gái cho Hình Lăng.

Vì vậy, Tô Minh nghĩ mình đập nát chuông Kiếp thì sẽ dễ dàng vào được Kiếp Trì, đây đúng là sai lầm lớn. Vậy thì tán tỉnh Trì Thương Tuyết mới là điều quan trọng.

“Đồ khốn! Anh hài lòng rồi chứ?”, Trì Thương Tuyết cảm nhận được ánh mắt của Tô Minh nên không kìm nổi mà trừng mắt với Tô Minh một cái, nhưng sâu thẳm là sự xấu hổ. Cô ta cảm thấy, mình lúc này dường như để lộ thần thái của một cô gái nhỏ bé, bị tất cả mọi người nhìn thấy hết rồi, đúng là mất mặt quá đi. Dù sao thì bao nhiêu năm nay cô ta luôn có danh là tiểu ma nữ. Từ lúc nào mình lại yếu đuối như vậy, sau này còn ai sợ mình nữa? Khéo họ còn đang cười nhạo mình nữa ý chứ?

Chỉ đơn giản một câu, đánh cược với Tô Minh và lúc này cô ta phải chịu uất ức rồi.

Sau mười hơi thở…

“Hình Lăng! Sư tôn có lỗi với con!”, Trì Chân Phong đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi nhìn về phía Hình Lăng, ánh mắt vô cùng phức tạp. Ông ta hiểu rõ, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dường như là chuyện tốt đối với Kiếp tông, với Tuyết Nhi và với tất cả mọi người. Nhưng hình như lại rất tàn nhẫn với đệ tử của mình.

Trong lòng Trì Chân Phong thật sự thấy áy náy, trong lòng đang nghĩ làm sao để bù đắp cho Hình Lăng.

“Sư tôn! Con không sao đâu!”, Hình Lăng đúng là Hình Lăng, hít một hơi thật sâu rồi chắp tay, ngưng giọng nói.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn về phía Hình Lăng.

Ai nấy đều chấn động.

Ai cũng khâm phục.

Thử nghĩ xem, nếu đổi lại là người khác thì lúc này có thể quả quyết như Hình Lăng không?

Quả quyết ư? Chỉ là Hình Lăng ẩn mình quá kỹ thôi, trong thời gian ngắn điều chỉnh được cảm xúc của mình, đè nén oán hận và bất mãn trong lòng. Lúc này, ngoài Tô Minh có thần hồn và cảm nhận mạnh thì bất cứ ai ở đây, kể cả là năm vị thái thượng trưởng lão như lão Trang đều không cảm nhận được cảm xúc thật sự của Hình Lăng.

“Hình sư huynh… Xin… Xin lỗi!”, Trì Thương Tuyết cũng cắn răng nói với giọng áy náy, ánh mắt vô cùng phức tạp. Tất nhiên cô ta biết Hình Lăng nặng tình với mình. Hơn nữa, nếu không phải Tô Minh đột nhiên xuất hiện thì biết đâu cuối cùng Hình Lăng sẽ trở thành người yêu của mình cũng nên. Cô ta có thể tưởng tượng được trong lòng Hình Lăng nhất định rất đau khổ.

“Sư muội không làm gì có lỗi cả, Hình Lăng này thật sự không bằng Tô Minh sư đệ, kém quá xa rồi”, Hình Lăng cười nói, thoạt nhìn rất độ lượng.

Điều này càng khiến mọi người khâm phục.

Mấy vị thái thượng trưởng lão đều có cái nhìn khác về Hình Lăng, con người này đúng là giỏi thật. Tâm thái như này thì mới làm được việc lớn chứ.

Trì Chân Phong cũng rất yêu thích tính cách này của Hình Lăng. Trong lòng ông ta thầm quyết định, nếu lần này có lỗi với Hình Lăng về chuyện Kiếp Trì và Tuyết Nhi, vậy thì vị trí tông chủ phải để lại cho đồ đệ này rồi. Còn Tô Minh và Tuyết Nhi, dựa vào thiên phú võ đạo thì sau này có lẽ sẽ lên được tầng võ đạo mới mạnh hơn.

Thậm chí Trì Chân Phong còn nghĩ, có nên lấy ra một số tài nguyên võ đạo mình tích lũy hàng tỷ năm cho đồ đệ không.

Hình Lăng càng hiểu chuyện thì ông ta càng áy náy.

Trong lòng ông ta cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào.

“Lăng Nhi! Haiz…”, Trì Chân Phong định nói gì nhưng cuối cùng lại thở dài, tất cả những bù đắp đó để sau rồi tính vậy, ông ta đã nhớ kỹ trong lòng.

“Sư tôn đừng thở dài, là Lăng Nhi không bằng người ta nên con cũng khâm phục khẩu phục”, Hình Lăng nói rất nghiêm túc, rất thành thật.

Nhất thời…

“Đại sư huynh! Đại sư huynh…”, cả sân võ đạo không biết ai dẫn đầu, sau đó tất cả mọi người đều bắt đầu gọi tên ‘đại sư huynh’, âm thanh càng lúc càng lớn hơn.

Còn Hình Lăng với vẻ mặt cảm động, nói: “Cảm ơn mọi người!”

Nhưng trong lòng thì…
Chương 1123: Biểu diễn

Hắn liếc nhìn Trì Chân Phong một cái, trong lòng chỉ còn lại oán hận, thầm chửi: "Lão già khốn kiếp, ông sẽ phải hối hận, dám đối xử với tôi như vậy. Hình Lăng này hôm nay xin thề, không hủy diệt Kiếp tông, không giết chết Tô Minh và con tiện nhân Trì Thương Tuyết, thề không làm người!"

Đương nhiên, chỉ là tự nói thầm trong lòng.

Sau vài lượt hô hấp.

Hình Lăng đột nhiên quỳ xuống.

Đúng.

Trực tiếp quỳ xuống.

"Lăng Nhi, con đang làm gì vậy?", Trì Chân Phong nháy mắt đã đến bên cạnh Hình Lăng, muốn đỡ Hình Lăng đứng lên.

Hình Lăng rất kiên trì: "Sư tôn, Lăng Nhi có một chuyện muốn cầu xin".

"Con nói đi", Trì Chân Phong vội vàng nói.

"Đại sư huynh, anh đứng lên đi, anh có chuyện gì chắc chắn bố cũng sẽ đồng ý với anh", Trì Thương Tuyết cũng nói lớn.

"Sư tôn, Trang tiền bối, con cả gan thỉnh cầu, hành trình Kiếp Trì lần này con có thể đi cùng với Tô sư đệ, vào trong Kiếp Trì không?", Hình Lăng mở miệng, run rẩy cầu xin.

Đây mới là mục đích.

Màn biểu diễn vừa rồi chẳng phải là vì mục đích này sao?!

Trì Chân Phong sững người, có chút bất ngờ, thần sắc hơi chớp lóe, rối rắm.

Còn năm vị Thái Thượng trưởng lão nhóm lão Trang lại càng nhíu mày chặt lại hơn.

Trên sân võ đạo đã hết sức yên tĩnh.

Nói thực, nếu như không phải vì màn biểu diễn cực kỳ hiểu chuyện vừa nãy của Hình Lăng thì Trì Chân Phong hay là lão Trang đều sẽ lập tức từ chối. Bởi vì, Kiếp Trì từ trước đến nay mỗi lần đều chỉ được một người tiến vào. Đây là để bảo đảm hiệu quả của Kiếp Trì ở mức cao nhất.

Một lần hai người vào nhất định hiệu quả sẽ bị chia làm đôi.

"Tô sư đệ, tôi cũng biết, một lần hai người vào Kiếp Trì là phá vỡ lệ thường, chỉ là, lần này vào Kiếp Trì quá quan trọng, tôi... đôi đã đợi hàng triệu năm nay rồi, bây giờ bảo tôi trực tiếp từ bỏ, tôi... Tô sư đệ yên tâm, tôi chỉ đi theo cậu vào trong Kiếp Trì thôi, tôi có thể thề, chỉ ở ngoại tầng Kiếp Trì, tuyệt đối không tiến vào nội tầng, tuyệt đối không ảnh hưởng đến Tô sư đệ", Hình Lăng lại nói.

"Lăng Nhi, con hà tất gì phải làm thế", Trì Chân Phong sửng sốt.

Ngoại tầng? Kiếp Trì quả thật có nội ngoại tầng.

Bình thường, vào trong Kiếp Trì chắc chắn là vào trong nội tầng, hơn nữa còn là trung tâm nội tầng, như vậy hiệu quả mới tốt nhất.

Nếu là ngoại tầng, việc này...

Đây cơ bản chính là vào trong xem náo nhiệt mà thôi!

Cho dù Kiếp Trì lần này và lần trước hoàn toàn không giống nhau, hiệu quả nhất định đặc biệt tốt, nhưng ngoại tầng thì có thể có bao nhiêu hiệu quả chứ?

Còn xa mới tốt bằng để lần sau tiến vào Kiếp Trì.

Trì Chân Phong thật sự không hiểu Hình Lăng đang nghĩ gì: "Lăng Nhi, không được hành động theo cảm tính".

"Sư tôn, không phải Lăng Nhi hành động theo cảm tính, mà là... mà là, Lăng Nhi đã chờ đợi hàng triệu năm cho lần tiến vào Kiếp Trì này rồi, đã chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng, nếu như lần này không thể vào trong, tâm cảnh võ đạo của Lăng Nhi sẽ vỡ tan mất!", Hình Lăng dập đầu sát đất, nước mắt nước mũi đầy mặt, nhìn trông cực kỳ khiến người khác phải mủi lòng.

"Việc này...", Trì Chân Phong do dự trầm mặc rồi.

Phàm là người có chút lương tâm khi nghe thấy Hình Lăng khóc lóc quỳ xuống như vậy, e là trong lòng đều rất khó xử!

Đến mấy vị Thái Thượng trưởng lão như lão Trang cũng phải trầm lặng.

Trong ánh mắt Tô Minh có chút buồn cười.

Biểu diễn rất tốt.

"Trăm phương ngàn kế muốn theo mình cùng vào Kiếp Trì sao? Thậm chí còn bằng lòng ở ngoại tầng? Xem ra, hắn ta có thủ đoạn đặc biệt gì đó, có thể chắc chắn bản thân dù ở ngoại tầng cũng có thể thu hoạch lớn hơn mình ở trong trung tâm nội tầng".

"Dù sao, quy tắc của Kiếp tông là mỗi đệ tử nội môn chỉ có một cơ hội vào trong Kiếp Trì. Nếu cùng mình đi vào thì tốt xấu gì đây cũng được tính là một lần vào trong Kiếp Trì rồi, sau này hắn cũng đừng mong vào trong Kiếp Trì lần nữa"'.

"Với lòng dạ của hắn, căn bản không thể nào lấy chuyện đi vào Kiếp Trì như vậy để mạo hiểm được, cho nên, một khi vào trong Kiếp Trì, hắn tuyệt đối chắc chắn có thể lấy được cơ duyên tốt, đảo khách thành chủ?"

"Đến lúc đó, đám người lão Trang có bất mãn thì cũng còn nói gì được nữa? Dù sao, Hình Lăng ở ngoại tầng cũng có thể mạnh hơn, cũng không thể trách tội Hình Lăng vào trong Kiếp Trì quá nghiêm trọng được? Ngược lại sẽ phụ họa biến thiên tài phá vỡ chuông Kiếp là mình đây trở thành thứ hàng bỏ đi".

Trong lòng Tô Minh suy nghĩ, anh đã đoán ra được bảy tám phần rồi.

"Chỉ là... mình có kho tàng huyết mạch mà!", Tô Minh mơ hồ muốn cười, thật sự rất mong chờ.

Không phải có câu ngạn ngữ, không ăn trộm được gà còn mất nắm thóc nữa sao?

Có kho tàng huyết mạch, Hình Lăng có vào trong Kiếp Trì cùng với anh thì anh cũng có thể dễ dàng cho Hình Lăng tay trắng trở ra. Như vậy, sau này Hình Lăng cũng không còn cơ hội vào trong Kiếp Trì nữa, rất tàn nhẫn, nhưng anh rất thích.

Vốn dĩ có hơi náy náy, nhưng anh lại tính kế như thế, vậy thì tôi thành toàn cho anh là được chứ gì.

Không do dự, Tô Minh lên tiếng: "Nếu đã như vậy thì Hình Lăng sư huynh, chúng ta lần này cùng vào trong Kiếp Trì đi".

Anh đồng ý rồi.

"Nhóc Tô, cậu...", lão Trang luôn cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi nghe thấy Tô Minh dễ dàng đồng ý như vậy thì lại có chút sốt ruột. Chỉ là Tô Minh đã trực tiếp đồng ý trước mặt bao nhiêu người như vậy rồi, hơn nữa, hôm nay biểu hiện của Hình Lăng quả thực cũng rất được lòng người, khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác, Tô Minh cũng đã đồng ý rồi, ông ta còn đứng ra làm người xấu nữa thì sẽ kéo thêm rất nhiều thù hận, thậm chí đến Tô Minh cũng dễ dàng bị liên lụy thay.

"Cảm ơn Tô sư đệ, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!!", cùng lúc đó, mắt Hình Lăng sáng trưng lên, chỉ sợ Tô Minh rút lại lời nói, dập đầu thật mạnh, cực kỳ kích động, vô cùng cảm kích.

Trì Thương Tuyết khẽ nhíu mày, nhìn sâu vào Hình Lăng đang kích động dập dầu quỳ dưới đất.

Mơ hồ cô ta cảm thấy, bản thân mình cũng được hay là sư tôn cũng vậy, tựa hồ đều không quá hiểu rõ về Hình sư huynh.

Dễ dàng quỳ gối dập đầu vậy sao?

Lại còn quỳ gối dập đầu với người tựa hồ được coi như kẻ tử thù vừa cướp hết đi tất cả của hắn ta, nhìn thế nào cũng thấy có gì không đúng.
Chương 1124: Sở trường của năm vị Thái Thượng trưởng lão

"Không phải có ý đồ gì đó chứ?", Trì Thương Tuyết có chút suy đoán, bất giác muốn nhắc nhở Tô Minh, nhưng vừa định lên tiếng thì lại dừng lại. Dù sao chỉ là một chút cảm giác, không có bất cứ chứng cứ nào, nếu hồ đồ nói ra, ngộ nhỡ đổ oan cho Hình sư huynh, há chẳng phải khiến Hình sư huynh vốn đã rất bi thảm lại càng bi thảm hơn sao? Trì Thương Tuyết lại liếc nhìn Tô Minh một cái, trong lòng hừ lạnh: "Tên khốn đáng ghét này, không phải rất thông minh sao? Mỗi bước đánh cược với bổn tiểu thư đây đều tính toán hết rồi nhỉ, tính kế xong xuôi bổn tiểu thư đây rồi, làm gì có chỗ nào ra dáng một tên ngốc, sao có thể dễ dàng đồng ý với Hình sư huynh chứ?"

Lúc này.

"Được rồi, nhóc Tô, tới sau núi cùng với mấy lão già chúng ta đi, ha ha ha...", lão Trang đột nhiên cười lớn, tựa hồ có chút không đợi được nữa, nắm lấy bả vai của Tô Minh rồi biến mất.

Còn bốn người lão Tống cũng biến mất theo.

Trong mắt mấy Thái Thượng trưởng lão đám lão Trang, Tô Minh bây giờ là một phối phác ngọc, một khối phác ngọc chí bảo vô thượng. Làm sao có thể chờ đợi để mài giũa được?

Chỉ mong đem toàn bộ tích lũy liên quan đến thể tu võ đạo của bản thân truyền thụ hết lại cho Tô Minh.

Bọn họ không hề muốn tìm hiểu xem Tô Minh là người ở đâu, có bối cảnh gì? Sao lại yêu nghiệt như vậy? Vì sao lại đến thành Kiếp gõ chuông? Những thứ này đều không cần tìm hiểu.

Đổi lại nếu là cao tầng của Kiếp tông như Trì Chân Phong thì đại khái sẽ đi điều tra một chút, bằng không cũng không dám móc tim móc gan ra để bồi dưỡng Tô Minh!

Nhưng năm vị Thái Thượng trưởng lão lão Trang đây không như vậy, tâm tính của năm người bọn họ lại là kiểu gặp được một viên ngọc quý chí bảo thì trực tiếp kích động hưng phấn, không vì Kiếp tông cũng được, không vì bất cứ thứ gì cũng kệ, chỉ là muốn mài giũa, dạy dỗ, chỉ vậy mà thôi, mục đích rất thuần túy.

Cũng dễ lý giải, năm người lão Trang đều đã sống hàng tỷ năm rồi, hiện nay đến đệ tử cũng không có, thà ít mà chất đúng là cái giá phải trả xứng đáng.

Vốn cho rằng cả đời này cũng sẽ không có được một đệ tử, không ngờ... cho nên, còn cần suy nghĩ đến những thứ khác nữa không?

Đi tới phía không gian sau núi, Tô Minh biết được tên họ của bốn bị Thái Thượng trưởng lão còn lại từ lão Trang, một người là lão Tống, chính là đối thủ một mất một còn của lão Trang, hai người luôn đối đầu nhau, đương nhiên là kiểu đối đầu tỉnh táo tương tích, còn lại là lão Tiền, lão Hoàng và lão Chu.

"Nhóc Tô, sở trường của lão già tôi đây là tu luyện tứ chi bách hài", lão Trang đắc ý nói: "Chỉ cần cậu có thể chịu khổ được, tôi đảm bảo trong thời gian ngắn có thể giúp cường độ tứ chi bách hài của cậu lên một tầm cao mới".

Trong lúc nói chuyện, lão Trang chỉ về phía lão Tống nói: "Lão khốn này sở trường là cận chiến, năm đó, vào thời đại đó, danh hiệu tự xưng của ông ta là chiến thần cận chiến, mặc dù đa số đều là thổi phồng, nhưng cũng quả thực có chút bản lĩnh, ông ta sẽ phụ trách hướng dẫn cận chiến cho cậu".

“Lão Trang, ngậm cái miệng thối của ông lại đi, danh hiệu chiến thần cận chiến năm đó của lão tử được công nhận công khai, sao có thể nói là chém gió ra được?", lão Tống lập tức thổi râu trợn mắt nói.

Vừa thấy lão Trang và lão Tống có xu hướng bắt đầu cãi nhau, lão Tiền vội vàng khuyên ngăn: "Đừng cãi nữa, không sợ nhóc Tô cười cho à".

Lão Tiền rất hiền lành, dáng người có chút ục ịch, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy rất dễ gần.

Lão Tiền cười nói: "Nhóc Tô, sở trường của thân già này là mài giũa da thịt".

Lão Trang sở trường thao luyện xương cốt, lão Tiền lại có sở trường mài giũa da thịt. Hai người tựa hồ có vẻ cùng loại nhưng thực ra không hề giống nhau.

"Lão già này có sở trường vận dụng lực lượng thân thể, có thể vận dụng đến cực hạn", lão Hoàng vuốt râu lên tiếng, giọng nói rất nghiêm túc: "Bình thường mà nói, cho dù là thể tu thuần túy, mỗi tấc lực lượng của tứ chi bách hài và thân thể từ tích tụ đến vận chuyển tấn công, cả quá trình nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại rất phức tạp, đều sẽ có tiêu hao. Thể tu biết vận dụng lục lượng thân thể trong quá trình từ tích tụ lực lượng cho đến khi đánh ra chỉ tiêu hao ba phần, thể tu bình thường tiêu hao năm phần cho quá trình này, mà tôi có thể chỉ tiêu hao trong vòng một phần".

"Tiền bối có sở trường là gì ạ?", vẫn còn lão Chu chưa lên tiếng, Tô Minh tò mò nhìn về phía lão Chu, cung kính hỏi.

"Cậu đoán xem", lão Chu lại trả lời như vậy.

Tô Minh hoang mang ngay lập tức.

Đã mấy tỷ tuổi rồi mà vẫn còn hài hước dí dỏm như vậy sao?

Ngay sau đó, anh liền nghiêm mặt, biết lão Chu đang đánh giá mình, nên anh không khỏi quan sát thật kỹ lão Chu từ trên xuống dưới, tìm kiếm xem có manh mối gì không.

Rất nhanh.

Mắt Tô Minh sáng lên: "Lão Chu không có sở trường lực lượng, nhưng rất hiểu về sự kết hợp giữa lực lượng và các loại pháp nguyên, kiếm nguyên. Nói thông tục một chút thì sở trường của lão Chu thế nào cũng là phối hợp giữa các hệ thống thể tu và khí tu thậm chí cả hệ thống hồn tu”.

"A, nhóc con, cậu rất được đấy", ánh mắt lão Chu sáng lên, tràn đầy vẻ tán thưởng.

Mấy người lão Trang cũng có biểu cảm tương tự.

Càng lúc càng thấy đúng là nhặt được bảo bối.

Rất nhanh.

Cùng với năm vị Thái Thượng trưởng lão đã đến sau núi, trực tiếp tiến vào trong một vùng dị không gian đơn độc.

Trong dị không gian chỉ có mấy gian nhà cỏ tranh đơn giản.

Trước nhà cỏ là một mảng hồ nước nhỏ.
Chương 1125: Luyện xương

"Nhóc Tô, cậu đi xuống hồ đi. Sau đó, chỉ cần làm được hai điều. Đầu tiên, đừng ngất, phải giữ được tỉnh táo. Thứ hai, khi ta chưa kêu cậu lên thì cậu phải đứng dưới đó, không được lên", lão Trang mở miệng nói, vừa nói, một cái ghế gỗ, một cái bàn trà chợt xuất hiện trên bờ. Năm người lão Trang đã ngồi vào bàn, bắt đầu pha trà.

Tô Minh nghệt mặt ra, không hiểu gì hết. Nhưng, anh cũng hiểu được, lão Trang làm thế là muốn tốt cho mình.

Anh dằn sự khó hiểu trong lòng xuống, bước nhanh về phía hồ nước trước mặt.

"Lão Trang, vừa bắt đầu đã luyện xương? Nhóc Tô chịu nổi không? Sao không làm theo từng bước?", lão Hoàng hỏi.

"Đây là bài học giành cho thiên tài. Nếu cậu ta là một yêu nghiệt thể tu bình thường thì đương nhiên tôi sẽ sắp xếp một vài cách khác để làm nóng người, rồi mới bước vào hồ luyện xương này. Nhưng cậu ta là Tô Minh, một thanh niên chưa tới 30 tuổi đã có thể đập nát chuông Kiếp, vậy còn phí thời gian làm nóng người làm gì?", lão Trang không cho là đúng, giơ ly trà, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm Tô Minh với ánh mắt đầy mong đợi.

Ngay lúc này, Tô Minh đã đi đến gần hồ nước. Vốn, anh định bước ra một chân, thử xem hồ nước có gì đặc biệt hay không để biết đường chuẩn bị. Song, một cảnh tượng khiến anh trở tay không kịp bỗng xảy ra, chân anh vừa đụng vào mặt hồ, thoáng chốc, mặt hồ đã truyền đến một lực kéo cực kỳ mạnh mẽ! Mà nó không chỉ là lực kéo, mà còn lan ra cả người và khóa anh lại.

Dù Tô Minh phản ứng lại rất nhanh và dùng hết sức mạnh, nhưng anh vẫn bị trói lại, kéo vào hồ nước chỉ trong vòng chưa tới 1 giây. Trong đầu anh chỉ kịp nghĩ phải thoát khỏi nó!

Anh có thể cảm nhận được cả người mình đã bị kéo vào trong hồ nước... Cảm giác ấy thực sự giống như là đang bị cả đất trời khóa lại, rồi chèn ép, cực kỳ khó chịu và cảm thấy khủng hoảng, sợ hãi.

Tô Minh giãy giụa theo bản năng, nhưng chẳng có ích gì. Sau khi phí công giãy giụa mấy chục giây, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, rồi dùng thần hồn cảm nhận xung quanh. Vừa cảm nhận, đã thấy vô cùng vô tận!

Trước đó, khi chưa rớt vào hồ nước, chỉ dùng mắt thường nhìn thì thấy hồ nước cũng không lớn. Nhưng lúc này, khi chìm trong hồ, lại cảm thấy nó cực kỳ rộng.

Chẳng mấy chốc.

"Hử?", Tô Minh bỗng cảm thấy hình như hồ nước đang ngày càng nóng lên.

Vả lại, mỗi một giọt nước trong hồ đều như có sự sống, cực kỳ táo bạo và sinh động. Chúng không ngừng chui vào người anh từ trong lỗ chân lông, tai, mắt, mũi, miệng.

"Thuốc?", sau đó, Tô Minh bèn cảm giác được vị thuốc.

Dường như những giọt nước đang cuồn cuộn không ngừng chui vào trong người mình có... có chứa một lượng thuốc khổng lồ đến khó tin. Và nước thuốc ấy chỉ nhằm vào xương ống tay, ống chân. Sau khi chui vào cơ thể, chúng cũng không cần mình dẫn đường, đã lập tức xông về phía tay chân của anh.

Nó rất đau, cực kỳ đau.

Mỗi một cen-ti-met trên ống xương đều như bị kim đâm, đau thấu tim.

Tô Minh chợt muốn hét lên thật to, tiếc là ở dưới nước nên không thể làm được. Giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là đừng nói mỗi một giọt nước trong hồ đều là thiên tài địa bảo, được luyện chế từ đủ loại thảo dược nhé?

Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện thì anh cảm thấy có lẽ mình đã đoán đúng.

Tô Minh bình tĩnh lại, nếu biết hồ nước này có lợi cho mình, còn giúp mình rèn luyện tay chân, vậy còn lo lắng gì nữa?

Chắc hẳn chúng đều xuất phát từ tay lão Trang, anh cũng không thể phụ lòng mong đợi của ông ta được.

Tô Minh nghiến răng, cố gắng nhịn xuống cơn đau thấu tim ấy, thầm hét lên: "Kho tàng huyết mạch, nuốt cho tôi!"

Anh đang hấp thu nước thuốc.

...

...

...

Mấy ngày sau, năm ông lão ngồi ở bàn trà cạnh hồ chỉ còn biết mở to mắt, ông trừng tôi, tôi trừng ông, không ai mở miệng, y như năm bức tượng im lìm.

Bỗng nhiên, lão Trang chợt mở miệng phá tan bầu không khí: "Kiếp Trì mở rồi, nhóc Tô phải lên rồi còn vào đó nữa".

"Chắc... chắc sắp ra rồi, hầu như toàn bộ nước thuốc trong hồ đều đã bị cậu ta hấp thu, kiểu gì cũng phải ra thôi", lão Hoàng run giọng nói, sau đó lại cạn lời quay sang nhìn lão Trang: "Lão Trang, rốt cuộc thì sao ông lại gặp được một yêu nghiệt đỉnh cấp không cách nào hình dung được, có thể khiến cái gọi là thể tu và những tu giả võ đạo bị đả kích đến nỗi muốn chết quách đi cho rồi vậy?"

Lão Hoàng hạn hán lời luôn.

"Sao ông đây biết được? Lỗ nặng rồi, hồ nước này đã sắp thành nước lã luôn, cả một cái hồ nước thuốc ở dị không gian đấy, phải gom góp từng tỷ năm, lại bị cậu ta nuốt hết", lão Trang cũng cạn mẹ lời, gương mặt già nua run rẩy, có điều, chỉ đau lòng một chút, còn đâu lại là kích động và mừng rỡ.

Ngay sau đó.

"Cám ơn các tiền bối", một giọng nói chợt vang lên trước mặt năm người lão Trang, và đó chính là Tô Minh, anh nghiêm túc cúi đầu, rất biết ơn bọn họ.

Song, trông thì Tô Minh lại chẳng khác gì lúc trước.

"Nhóc Tô, sao cậu lại làm được vậy? Giờ tay chân cậu...", lão Trang bất chợt có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng, vừa hỏi xong, ông ta lại lắc đầu nói: "Thôi, cái đó để nói sau, Kiếp Trì đã mở, đừng mất thời gian nữa, giờ đến đó luôn đi".

Tại thành Kiếp.

Dù Tô Minh đã đến Kiếp tông trước mấy ngày, nhưng trên đài Võ Kiếp vẫn đông nghìn nghịt và nhiều người thì vẫn hết sức kích động.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom