-
Chương 1126-1130
Chương 1126: Nổi tiếng
Đặc biệt là những tu giả võ đạo có đá lưu ảnh đã quay lại được cảnh Tô Minh đập bể chuông Kiếp chỉ bằng một quyền. Vì ai có não cũng biết, đá lưu ảnh đó sẽ có giá rất cao, cầm đi bán sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Mà trên khắp các con phố ở thành Kiếp cũng cực kỳ ồn ào, sôi động, hầu như ai cũng đang nói về kỳ tích, lai lịch và một số điều liên quan đến Tô Minh. Đương nhiên, đa số đều là nói phét.
Lúc này, tại cổng thành Kiếp, bỗng xuất hiện hai bóng người, họ là hai cô gái và đều đeo khăn che mặt. Nhưng dù thế, từ khí chất ngời ngời, dáng người dong dỏng và cách ăn mặc thì cũng có thể xác định được hai cô rất xinh đẹp.
Hai cô cũng không nấn ná lâu, ngẩng đầu liếc nhìn cổng thành, rồi bước vào thành.
Vừa vào, cả hai đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
"Chị Thiên Lan ơi, nhiều người ghê luôn! Sôi động thật đó!", cô gái mặc áo tím phấn khích nói với cô gái áo trắng bên cạnh.
"Nơi này sôi động một cách kỳ cục luôn, giống như ai cũng phấn khích hết", cô gái áo trắng im lặng một lát, rồi mở miệng nói, vừa nói vừa chú ý nghe ngóng xung quanh đang nói gì, sau đó... cơ thể mềm mại của cô ta bỗng run lên.
Tô Minh?
Sao cô ta lại nghe thấy tiếng ồn xung quanh đều đang bàn tán về một người tên là Tô Minh vậy?
"Chị Thiên Lan, sao thế?", cô gái áo tím chính là Lạc Thu Thủy, cô ta thấy cảm xúc của Huyền Diễm Thiên Lan bỗng dao động nên thân thiết hỏi han.
Huyền Diễm Thiên Lan chưa trả lời, Lạc Thu Thủy lại bỗng ngẩn ra, vì tuy cô ta không để ý đến tiếng ồn xung quanh, nhưng cũng không điếc.
Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh, đều là Tô Minh, họ đang bàn tán về cái tên này...
"Anh Tô? Sao họ đều đang nói về anh Tô thế? Chị Thiên Lan ơi, chẳng phải chị vẫn tò mò người đàn ông trong lòng Thu Thủy là ai hả? Người đó chính là Tô Minh. Sao mọi người trong thành Kiếp đều đang bàn tán về anh Tô vậy nhỉ?", Lạc Thu Thủy có chút phấn khích và kích động, nhưng sau đó lại lắc đầu: "Tuy anh Tô của em cũng là tu giả võ đạo, nhưng anh ấy chỉ sinh ra trong thế giới Tiểu Thiên của một nền văn minh cấp thấp. Dù anh ấy rất yêu nghiệt, nhưng, cũng không thể nào đến được thành Kiếp và trở thành đề tài để nhiều người bàn tán. Vì suy cho cùng, thành Kiếp cũng là nền văn minh cấp năm, chắc chỉ là trùng tên trùng họ thôi. Có điều, trong lòng em, anh Tô rất cao cả. Anh ấy còn rất trẻ, tính ra cũng bằng Thu Thủy, chưa đến 30 tuổi nữa, tiềm lực trong tương lai là vô cùng lớn".
Cuối cùng, Lạc Thu Thủy cũng kể một số điều về Tô Minh. Cô ta chỉ đang lẩm bẩm, nhưng giọng nói lại tràn ngập nhớ nhung và kiêu ngạo.
Trông thì có vẻ cô ta chỉ đang lẩm bẩm, rốt cuộc không còn ngại ngùng, vô tình lộ ra một vài tin tức về anh Tô, nhưng người nói vô tâm, người nghe lại để ý.
Huyền Diễm Thiên Lan quay phắt đầu lại, khuôn mặt dưới khăn che mặt run rẩy, đôi mắt xinh đẹp trợn to, nhìn chằm chằm vào Lạc Thu Thủy hỏi: "Thu Thủy, em nói người đàn ông trong lòng em tên là Tô Minh, vả lại, còn chưa tới 30 tuổi?"
"Vâng!", Lạc Thu Thủy gật đầu.
Huyền Diễm Thiên Lan im lặng, cô ta không cần suy nghĩ cũng biết người đàn ông Thu Thủy yêu chính là Tô Minh - người mà có mơ cô ta cũng muốn trả thù.
Chưa đến 30 tuổi, còn tên là Tô Minh, còn có thể là ai khác sao?
"Chị Thiên Lan, chị sao thế?", Lạc Thu Thủy nhỏ giọng hỏi.
"Không sao, chúng ta đến đài Võ Kiếp trước đi, muốn vào Kiếp tông, đầu tiên phải rung được chuông, kiếm được một thành tích tốt", Huyền Diễm Thiên Lan im lặng vài giây, sau đó mới mở miệng nói.
Nhưng thực tế, trong vài giây ấy, đã có đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu cô ta, thậm chí, Huyền Diễm Thiên Lan còn định giết Lạc Thu Thủy.
Dù sao, Lạc Thu Thủy cũng là người của Tô Minh, còn là một trong số người yêu của anh. Giết Lạc Thu Thủy, cũng coi như trút giận, còn có thể khiến Tô Minh đau khổ, dù không coi là trả thù, nhưng cũng hả dạ được chút.
Có điều, suy nghĩ ấy vừa xuất hiện đã bị Huyền Diễm Thiên Lan bóp tắt. Tuy Huyền Diễm Thiên Lan cô ta bị Tô Minh đánh suýt chết rất nhiều lần và rất hận anh, nhưng cũng sẽ không chơi bẩn như thế, muốn trả thù cũng phải trả thù một cách đường đường chính chính.
Huống chi, trong những ngày ở chung, cô ta cũng rất thích một cô gái ngây thơ, tốt bụng như Lạc Thu Thủy, thậm chí Lạc Thu Thủy còn là một trong số những người bạn chân chính ít ỏi trong ký ức của cô ta.
"Vâng!", Lạc Thu Thủy vừa gật đầu, vừa ngây thơ, tò mò nhìn ngó những quán xá trên đường.
Huyền Diễm Thiên Lan đi cạnh Lạc Thu Thủy, trong đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp.
Chẳng mấy chốc, hai cô đã đi tới đài Võ Kiếp.
"Trời ơi! Sôi nổi ghê, quá trời người luôn!", Lạc Thu Thủy phấn kích hô, đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt nhìn ngó khắp nơi như một đứa trẻ.
Huyền Diễm Thiên Lan nhìn đám đông tấp nập trước mặt, nói: "Xin nhường một tý, xin nhường một tý, xin nhường một tý..."
Nhìn kiểu gì thì hai cô cũng đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dù có khăn che mặt, nhưng giọng nói vẫn rất dễ nghe. Thế nên, đã có rất nhiều người nhường đường, thoáng chốc đã hình thành một con đường thông tới chuông Kiếp ở giữa đài.
Hai cô cũng không sợ trở thành tiêu điểm chú ý, đi thẳng đến chuông Kiếp. Song...
Chương 1127: Tôi không tin!
Thoáng chốc, chỉ còn cách chuông Kiếp mấy chục mét thì lại có người không muốn tránh ra, hừ lạnh nói: "Tất cả mọi người đều muốn ngắm nhìn chuông Kiếp bị anh Tô Minh đập bể, đã vốn chật chội, thế tại sao phải nhường đường cho hai cô? Đợi chúng tôi ngắm xong, đương nhiên sẽ đến lượt các cô, cô có hiểu chuyện đến trước và sau không vậy?"
Huyền Diễm Thiên Lan ngơ ngác khựng lại.
Lạc Thu Thủy lại chợt nói: "Gì mà ngắm chuông Kiếp? Chị Thiên Lan muốn đi gõ chuông mà".
"Ha ha ha ha...", đám đông tu giả võ đạo đông nghìn nghịt xung quanh sửng sốt, sau đó, bật cười, ánh mắt nhìn hai người đều lộ ra vẻ đáng tiếc, haiz rõ ràng nhìn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà bị úng não? Không biết chuông Kiếp đã bị Tô Minh đập bể từ mấy ngày trước à?
Cười chết tôi, còn gõ chuông, chuông bể luôn rồi, tính gõ mảnh vỡ của chuông chắc?
"Chuông Kiếp bị gõ nát? Là do Tô Minh đập bể?", Huyền Diễm Thiên Lan chỉ sửng sốt mấy giây, sau đó bất chợt hỏi.
Lúc này, Huyền Diễm Thiên Lan bỗng nhớ tới lúc vừa vào thành, hầu như ai trong đây đều đang bàn tán về Tô Minh cực kỳ sôi nổi, hình như có nhắc tới việc Tô Minh gõ chuông, rồi đập bể gì gì đó. Khi ấy, vì Thu Thủy nói người trong lòng mình cũng tên là Tô Minh, nên cô ta không có nghe kỹ, trên đường đều nghĩ về điều Lạc Thu Thủy nói, nên đã bỏ qua chuyện này.
Giờ như có một cây búa đập thẳng vào đầu khiến đầu óc cô ta kêu lên ong ong, suy nghĩ đầu tiên chính là không tin, có chết cũng không tin.
Đây là lần đầu Huyền Diễm Thiên Lan đến thành Kiếp, nhưng dù sao trước đó cô ta cũng đã đọc rất nhiều sách cổ và tư liệu liên quan đến nó, hiểu rõ rồi mới tới. Nếu đã biết thì sẽ có nghe nói về chuông Kiếp ở đây.
Gõ bể chuông kiếp? Không thể nào!
Kế hoạch trong lòng Huyền Diễm Thiên Lan là dùng hết sức mạnh gõ vang lên bốn hồi chuông, với thành tích ấy thì có lẽ sẽ có tư cách tiến vào Kiếp tông.
Giờ bỗng nhiên nói với cô ta, Tô Minh đã gõ bể chuông?
Huyền Diễm Thiên Lan có chút phát điên, không tin.
"Không thể nào!", Huyền Diễm Thiên Lan không khống chế được cảm xúc buột miệng quát, giọng nói hơi lớn.
Nếu là thế thật thì cô ta còn trả thù cái gì nữa? Lấy gì để trả thù đây?
Nếu là thật, dù trong khoảng thời gian này cô ta có gặp nhiều may mắn và gặt hái được rất khả quan, thực lực cũng tiến bộ chóng mặt, nhưng chắc sự chênh lệch giữa cô ta và Tô Minh vẫn càng ngày càng lớn?
Cô ta không tin là vì không muốn tin.
"Cô gái, đừng nói cô không tin, chúng tôi cũng không tin nổi đây! Nhưng sự thật chính là sự thật, mấy ngày trước, khi cậu Tô Minh gõ chuông, chúng tôi đều có mặt ở đó và chứng kiến tận mắt", có vài tu giả võ đạo lớn tiếng nói: "Huống chi, còn có đá lưu ảnh làm chứng cứ nữa. Cô gái à, nó cũng không mắc đâu, chỉ một nguyên mạch cực phẩm thôi thì nó sẽ là của cô. Bên trong đã quay lại toàn bộ cảnh cậu Tô Minh đập bể chuông Kiếp một cách cực kỳ rõ ràng".
"Lấy cho tôi!", Huyền Diễm Thiên Lan không thèm quan tâm một cái nguyên mạch cực phẩm có mắc hay không, dứt khoát lấy ra, trao đổi một hòn đá lưu ảnh.
Ngay sau đó, vừa nhận lấy đá lưu ảnh, cô ta đã không chút do dự mở nó ra. Thoáng chốc, cảnh Tô Minh đập bể chuông Kiếp chỉ bằng một quyền sắc nét hiện lên trước mặt mọi người.
"Anh Tô?", Hình ảnh mới hiện lên, Lạc Thu Thủy đã bụm cái miệng nhỏ xinh lại, giật mình, phấn khích, không tài nào tin nổi hét lên. Cơ thể mềm mại run lên, không cách nào miêu tả nổi sự chấn động và mừng rỡ ấy trong cô ta lúc này.
Cũng may, Huyền Diễm Thiên Lan đã đoán trước được nên chẳng tỏ vẻ gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đoạn phim. Dù đây chỉ là hình ảnh, nhưng cô ta cũng có thể đoán được chuông Kiếp chắc chắn cỡ nào!
Quả thực là cứng đến phát rồ, dù chỉ là hình ảnh, nhưng sự đáng sợ và khí tức bền bỉ của nó vẫn cực kỳ rõ ràng. Cô ta đoán chừng, nếu mình gõ chuông thì muốn đập bể nó chắc chỉ như nằm mơ giữa ban ngày?
Sau đó, cô ta có hơi tự bế, ừ, có lẽ lực công kích của mình mạnh lên gấp mười lần cũng khó mà đập bể được chuông Kiếp chỉ trong một quyền.
"Chênh lệch lớn như vậy ư?", gương mặt dưới khăn che mặt của Huyền Diễm Thiên Lan trắng bệch, tràn ngập vẻ chua xót.
Lần đầu tiên, cô ta bỗng nghĩ rằng hay là mình nên từ bỏ việc trả thù?
Bị đả kích đến nỗi con đường theo đuổi võ đạo muốn sụp đổ.
"Chị Thiên Lan ơi, anh ấy chính là Tô Minh, là người đàn ông của em đó, đúng là anh ấy rồi, chị Thiên Lan ơi...", mãi đến đá lưu ảnh phát hết, đám đông nghìn nghịt trên đài Võ Kiếp lại vì được thấy kỳ tích do Tô Minh sáng lập nên mà hoan hô. Lạc Thu Thủy cũng hết sức kích động, theo bản năng nắm lấy cổ tay Huyền Diễm Thiên Lan, vì quá phấn khích nên có hơi mạnh tay: "Chị Thiên Lan ơi, chị phải tin em, em không có lừa chị đâu, anh ấy chính là anh Tô! Tuy em không biết tại sao anh ấy lại lợi hại như vậy và đến được thành Kiếp, nhưng anh ấy thật sự là Tô Minh đó!"
Lạc Thu Thủy sợ Huyền Diễm Thiên Lan không tin.
Nói thật, nếu không phải đá lưu ảnh chẳng thể làm giả và có một đống người làm chứng thì ngay cả cô ta cũng không tin.
"Chị Thiên Lan ơi, chẳng phải chị có kẻ thù, muốn trả thù hả? Anh Tô lợi hại như vậy, chúng ta đi tìm anh ấy đi, biết đâu anh ấy bằng lòng giúp chị thì sao? Hì hì, chị Thiên Lan đẹp vậy, anh Tô mà thấy chị chắc chắn sẽ siêu lòng và giúp chị ngay thôi", Lạc Thu Thủy cười hì hì, nhưng lại nghĩ tới nếu anh Tô giúp chị Thiên Lan rồi lỡ gặp nguy hiểm thì sao? Nên không khỏi hỏi: "Chị Thiên Lan ơi, kẻ thù của chị lợi hại cỡ nào thế? Anh Tô của em có thể giải quyết không?"
Chương 1128: Thiên thể Thần Phạt
Huyền Diễm Thiên Lan im lặng, quá mệt mỏi.
Đặc biệt là câu chị Thiên Lan đẹp vậy, anh Tô mà thấy chị chắc chắn sẽ chết mê chết mệt và giúp chị ngay thôi của Lạc Thu Thủy. Nó khiến cô ta muốn văng tục! Chết mê chết mệt? Giờ mỗi khi cô ta nhớ tới cảnh Tô Minh bình tĩnh đấm bể đầu mình ở Vô Lượng kiếm thành là lại không khỏi run rẩy.
Đó mà gọi là chết mê chết mệt á?
Người đàn ông đáng chết cả trăm ngàn lần kia vô tình, tàn nhẫn đến khó có thể tin thì có.
"Chị Thiên Lan ơi, giờ chúng ta đến Kiếp tông luôn đi, anh Tô của em chắc chắn đang ở đó đấy", Lạc Thu Thủy lại nói.
Huyền Diễm Thiên Lan đang định từ chối thì đúng lúc này, trên bầu trời đài Võ Kiếp chợt xuất hiện một màn hình bằng tiên nguyên khổng lồ! Trông cực kỳ sắc nét và rõ ràng.
Hình ảnh ấy giống như khiến người ta lạc vào xứ sở thần tiên.
Thoáng chốc, đám đông tấp nập trên đài Võ Kiếp đều ngẩng đầu lên. Thực ra, không chỉ ở đài Võ Kiếp mà toàn bộ người dân trong thành Kiếp cũng có thể vừa ngẩng đã thấy.
Cả tòa thành Kiếp đều sôi lên sùng sục.
"Trời đất ơi! Là Kiếp Trì!"
"Kiếp Trì của Kiếp tông mở rồi".
"Cứ cách 100 ngàn năm thì nó lại mở ra một lần".
"Mỗi lần Kiếp Trì mở thì màn hình bằng tiên nguyên này mới có thể kết nối, lại có lộc xem rồi".
"Nghe nói, lần này tiến vào Kiếp Trì hình như là đại sư huynh Hình Lăng - anh tài trong giới trẻ trong tông thì phải?"
...
Chẳng mấy chốc, trên màn hình tiên nguyên đã xuất hiện rất nhiều người.
"Đó là Trì Chân Phong - tông chủ Kiếp tông, tôi đã may mắn được thấy một lần"
"Kia là cô nhóc ma nữ Trì Thương Tuyết, ôi trời, cô ta trang điểm xinh đẹp ghê, y như một nàng tiên vậy".
"Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh, là Tô Minh kìa, mau xem, người đứng bên cạnh mấy ông lão kia chính là Tô Minh!"
...
Lúc này, đằng trước Kiếp Trì ở Kiếp tông là một biển người. Toàn bộ Kiếp tông, dù là đệ tử hay ban lãnh đạo thì đều đến đông đủ.
Nhìn từ xa, Kiếp Trì cũng chẳng có gì đặc biệt, nó chỉ là một cái ao. Trong ao là nước, có điều, nó lại có màu máu, nhìn kỹ thì lại giống như màu đen. Mặt ao rất yên ả, không chút sóng gợn.
Nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy đủ loại sương mù biến đổi kỳ lạ bên trên mặt ao. Tuy cũng rất yên ả, nhưng trong sự yên ả ấy lại là một sự cô đọng khiến cả Kiếp Trì tràn ngập một cảm giác nặng nề, giống như sự yên ả trước bão táp.
Mà Kiếp Trì cũng bị chia làm hai phần, nửa trước là tầng ngoài, còn nửa sau là trung tâm Kiếp Trì.
Rõ ràng là tầng trung tâm thì nước ao càng đậm hơn, dòng nước đỏ như máu gần như sắp hóa thành thể rắn. Tầng ngoài tuy đỏ, nhưng vẫn là chất lỏng, quả thật có thể phân được sự khác biệt ấy.
Ngoài ra, đằng trước Kiếp Trì là một cánh cổng bằng đá, trông cực kỳ cổ xưa. Trên cổng có điêu khắc đủ loại hồn thú, dị thú trông rất sống động y như chúng bị trấn áp bên trong.
Cánh cổng ấy cực kỳ dày và nặng, vả lại, còn vô cùng nổi tiếng. Nó tên là cổng Kiếp, sinh ra để trông giữ Kiếp Trì và cực kỳ mạnh.
Vì có nó mà Kiếp Trì mới có thể 100 ngàn mở ra một lần, chứ bình thường muốn xông vào Kiếp Trì là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
"Sư đệ Tô Minh, lâu quá không gặp", trong dòng người tấp nập trước Kiếp Trì, người được chú ý nhiều nhất đương nhiên là Tô Minh và Hình Lăng. Hình Lăng thấy Tô Minh đi theo lão Trang và năm Thái Thượng trưởng lão đến bèn chủ động, niềm nở chào hỏi một cách vô cùng khách sáo.
Trái lại, Trì Chân Phong đứng cạnh muốn nói lại thôi và lộ ra ánh mắt cực kỳ phức tạp. Kế bên ông ta chính là Trì Thương Tuyết.
"Bố, người không ngăn cản Hình sư huynh thật ư?", Trì Thương Tuyết nhỏ giọng hỏi, mấy ngày nay, Tô Minh đều ở đằng sau núi, được đám người lão Trang chỉ dạy, nên không biết trong Kiếp tông đã xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, trong tông quả thật đã xảy ra chuyện lớn và đều liên quan đến Hình Lăng.
Đầu tiên, về cảnh giới võ đạo của Hình Lăng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tăng lên chóng mặt. Giờ, hắn ta đã trở thành bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát. Cảnh giới ấy cũng thích hợp nhất để tiến vào Kiếp Trì. Vì bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát đã có được thực lực chống lại và hấp thu những kiếp nạn trong Kiếp Trì.
Cũng có thể nói trong tình huống chỉ những tu giả võ đạo dưới cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát mới tiến vào Kiếp Trì được, thì càng gần với cảnh giới ấy, sẽ càng có lợi hơn.
Thế nên, Hình Lăng sẽ có ưu thế hơn Tô Minh.
Vả lại, nếu Hình Lăng chiếm ưu thế nhiều hơn thì dù ở tầng ngoài, cũng có khả năng sẽ dẫn đầu bước vào cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát trước. Mà khi ấy, xét về tính chất thì hắn ta hoàn toàn có cơ hội dựa vào thực lực mạnh mẽ của cảnh giới đó cướp lấy sức mạnh ở tầng trong của Kiếp Trì, ảnh hưởng đến Tô Minh.
Nếu biết trong vòng vài ngày, Hình Lăng đã trở thành bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát thì Trì Chân Phong đã không đồng ý để hắn ta tiến vào Kiếp Trì với Tô Minh vào hôm nay.
Mà một chuyện lớn khác, vẫn liên quan đến Hình Lăng. Ngay ngày hôm qua, Hình Lăng đã thức tỉnh thiên thể Thần Phạt! Một loại thể chất cấm kỵ đỉnh cấp.
Nếu chỉ là thể chất cấm kỵ đỉnh cấp cũng thôi, không đáng bất ngờ lắm. Dù sao, trong tông cũng có rất nhiều tu giả võ đạo có thể chất cấm kỵ đỉnh cấp. Nhưng cố tình lại là thiên thể Thần Phạt?
Đặc điểm của thiên thể Thần Phạt này là có thể hấp thu thần phạt, mà thần phạt là gì? Nó là một trong những kiếp nạn phổ biến nhất trong thế gian. Nhiều kiếp nạn bày ra đều dùng thần phạt. Nói cách khác, khi có được thiên thể Thần Phạt thì lúc tiến vào Kiếp Trì sẽ giống như có bàn tay vàng.
Vì vậy, mấy ngày nay, rất nhiều người trong Kiếp tông đều đã nhìn Hình Lăng bằng con mắt khác vì hắn ta giấu giếm quá kỹ!
Lần này mà để Hình Lăng đi vào Kiếp Trì với Tô Minh thì chắc chắn nhân vật chính trong đây sẽ là Hình Lăng.
Chương 1129:Thiên vị
"Lẽ nào giờ lại không cho Tiểu Lăng đi vào? Thế chẳng phải là lật lọng?", ánh mắt Trì Chân Phong đầy phức tạp, thở dài liếc nhìn Hình Lăng, thầm nghĩ đệ tử của mình đúng là giấu giếm kỹ ghê, sau đó lại có chút bất lực nhìn sang Tô Minh. Ông ta cảm thấy, hôm nay Tô Minh tiến vào Kiếp Trì sẽ không thuận lợi lắm, thậm chí sẽ rất thảm. Trì Chân Phong còn đang do dự hay là đổi ý, dù sẽ tổn hại đến sự uy nghiêm và uy tín của tông chủ là mình, cũng phải ngăn không để Hình Lăng đi vào Kiếp Trì với Tô Minh?
Trì Chân Phong lo sự uy tín của mình sẽ bị suy giảm và cũng cảm thấy thiệt thòi với Hình Lăng, nên dù bỗng phát hiện hắn ta giấu giếm rất kỹ, cũng không tiện đổi ý.
Thế nhưng, lão Trang lại không thèm để ý đến những điều đó! Ông ta liếc Hình Lăng một cái, đôi mắt già nua lóe lên, sau đó, không chút do dự mở miệng nói: "Hình Lăng, lần sau Kiếp Trì mở ra thì cậu lại đến. Hôm nay, cậu không cần phải đi vào".
Câu ấy vừa nói ra, trước mặt Kiếp Trì lập tức im phăng phắc!
Rất nhiều người trong Kiếp tông đều khá là kinh ngạc, suy cho cùng, lúc này, lão Trang đã trực tiếp ra lệnh cho Hình Lăng không được đi vào. Có thể nói, ông ta làm thế là thiên vị Tô Minh, trái với thân phận Thái Thượng trưởng lão của mình, bắt nạt Hình Lăng.
Dù sao, mấy ngày trước, là tự Tô Minh đồng ý hôm nay Hình Lăng có thể tiến vào Kiếp Trì với mình. Càng đừng nói đến chuyện Hình Lăng đã rất biết điều chỉ tiến vào tầng ngoài.
Giờ lão Trang lại vì cảnh giới của Hình Lăng điên cuồng tăng lên, rồi còn kích hoạt thiên thể Thần Phạt mà muốn đổi ý, dùng quyền ép người thì có vẻ quá vô tình.
"Lão Trang, tôi...", Hình Lăng run lên, nghiến răng, trong lòng tràn ngập oán hận và tức giận, bắt nạt người khác cũng không có cái kiểu như vậy!
Vì Tô Minh nên khỏi cần mặt mũi luôn à? Đang sợ chắc?
"Tiểu Lăng, để lần sau đi", Trì Chân Phong cũng mở miệng, trong mắt lại càng phức tạp hơn.
"Sư tôn, con không đợi được lần sau, con đã chuẩn bị hết trong lần này và cũng đợi rất rất nhiều năm rồi", Hình Lăng nghiến răng, giả bộ đáng thương, thậm chí khi nói còn hơi nghẹn ngào.
Hắn ta nói xong, còn quay về phía lão Trang quỳ xuống: "Lão Trang, tôi là đệ tử, theo lý thì không có tư cách, cũng không dám cãi lời người, nhưng tôi chỉ mong người cho mình một cơ hội".
Đây là định ép ông ta đồng ý.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?", ánh mắt lão Trang chợt trở nên nguy hiểm.
"Vậy lão Trang dứt khoát đánh chết tôi đi! Tôi là tu giả võ đạo, cũng không cho rằng trong cùng một điều kiện thì mình sẽ thua kém người khác!", Hình Lăng cũng quyết tâm không lùi bước, dù có mạo hiểm bị đánh chết.
"Cho rằng tôi không dám giết cậu hả?", lão Trang quả thật đã nổi lên sát khí.
Có điều, lúc này Tô Minh chợt mở miệng: "Được rồi, Hình Lăng sư huynh, chúng ta đi vào thôi".
Tô Minh vừa mở miệng đã dứt khoát nói.
"Nhóc Tô, cậu...", lão Trang thay đổi sắc mặt, hận không thể chửi anh xối xả.
"Lão Trang, cứ tin vào tôi là được", Tô Minh cười nói, trong lòng thầm cảm động. Anh biết lão Trang quả thật đã nổi lên sát khí với Hình Lăng vì mình, mà một khi ông ta ra tay giết hắn ta thì sẽ mất hết danh dự, thậm chí, sau này còn không thể ở lại trong Kiếp tông. Hình Lăng biết điều đó nên mới dám cãi lại. Anh chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn lão Trang giết Hình Lăng, rồi cũng hủy hoại chính mình.
"Tô sư đệ, cảm ơn cậu!", ánh mắt Hình Lăng sáng lên, đứng phắt dậy, gần như là dịch chuyển đến bên cạnh Tô Minh.
Sau đó, dưới vô số đôi mắt, Tô Minh đi về phía Kiếp Trì, Hình Lăng theo sát bên cạnh anh.
Cuối cùng, hai người cũng đi vào Kiếp Trì.
"Hình Lăng à, hay cho một tên Hình Lăng, thâm thật. Trước đây, tôi đã không nhận ra đấy, to gan thật", lão Trang nói với giọng tràn ngập sát khí, quyết tâm nếu hôm nay Tô Minh không gặt hái được gì nhiều trong Kiếp Trì do bị Hình Lăng làm hỏng. Vậy thì, Hình Lăng chắc chắn, chắc chắn sẽ chết.
"Được rồi, lão Trang, đừng khó chịu nữa, như lời nhóc Tô nói đấy, tin tưởng cậu ta là được rồi", lão Chu khuyên.
Hiện trường vốn ầm ĩ cũng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng nhìn chằm chằm vào Tô Minh và Hình Lăng đã bước vào Kiếp Trì bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Chẳng mấy chốc, đã có người thay đổi sắc mặt, ngừng thở.
Mà giờ phút này, biển người đông đúc ở trong thành Kiếp và trên đài Võ Kiếp cũng biến sắc, đặc biệt là Lạc Thu Thủy đang kích động ngẩng đầu nhìn màn hình, gương mặt chợt trở nên tái nhợt.
Đập vào mắt là hình ảnh Tô Minh đã bước vào trung tâm Kiếp Trì ở tầng trong, còn Hình Lăng lại dừng ở tầng ngoài. Song, một cảnh tượng khiến người ta bất ngờ đã xảy ra. Sau khi cả hai đến vị trí của mình cũng không làm gì, nhưng nước ao lại chủ động dập dờn, dòng nước sền sệt đỏ đậm bên trong giống như bị thứ gì đó dẫn dắt chảy về phía Hình Lăng ở tầng ngoài.
Chương 1130: Bước vào Kiếp Trì
Giờ còn chưa bắt đầu, Hình Lăng đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.
"Hình sư huynh sử dụng cách nào để dẫn dắt nó sao? Chuyện này hình đã vi phạm với những gì Hình sư huynh đã đồng ý lúc trước thì phải?", Trì Thương Tuyết kinh ngạc nhỏ giọng hỏi Trì Chân Phong bên cạnh.
"Đương nhiên không phải, Tiểu Lăng không có chủ động dẫn dắt nước ao, cũng chẳng dùng mánh khóe gì hết. Không thì lão Trang đã sớm chửi đổng lên rồi, chứ không đứng im nhìn đâu. Nếu bố không đoán sai thì giờ nước ao chảy về phía tầng ngoài là vì Tiểu Lăng thức tỉnh thiên thể Thần Phạt, nên phù hợp với nước ao", Trì Chân Phong mở miệng nói: "Tô Minh gặp khó khăn rồi đây!"
Một câu đều vì Hình Lăng trâu bò nên nước ao mới bỏ tối theo sáng, không thể trách Hình Lăng được.
Đám đông Kiếp tông tấp nập trước Kiếp Trì, đặc biệt là những đệ tự trong tông, đều không khỏi kích động nhỏ giọng reo lên: "Hình sư huynh trâu bò, vô địch, vả mặt chết cậu ta đi".
Thoáng chốc, trong Kiếp Trì đã xảy ra biến hóa. Có thể thấy được có vô số luồng lôi kiếp đủ loại màu sắc đang tập trung lại.
"Đùng, đùng, đùng...", đì đùng rền vang.
Có một số lôi kiếp do sức mạnh khủng bố trút xuống, một số sinh ra trong ảo cảnh, một số do tâm ma, một số do pháp tắc thiếu hụt, một số do hiểu được đại đạo để lại, còn có một số lại là nỗi ám ảnh trong lòng, đủ mọi kiểu dáng!
Tất cả kiếp nạn trên đời đều tập hợp lại, giống như một tướng quân đang duyệt binh, ngày càng nhiều như bầu trời sao tụ lại trên đầu Hình Lăng và Tô Minh. Chỉ đợi tướng quân ra lệnh một tiếng, sẽ nhanh chóng bổ xuống.
Điều khiến người ta bất ngờ là những kiếp nạn mạnh, phức tạp, lóa mắt, hoàn mỹ đều hầu như chỉ tập trung lên người Tô Minh. Vả lại, số lượng còn cực kỳ khủng bố, chắc phải hơn 10 ngàn loại.
Mà những kiếp nạn dễ ăn, nhẹ nhàng hơn lại tập trung bên Hình Lăng. Hơn nữa, đếm kỹ thì những kiếp nạn ấy chỉ có 1000 loại.
Ít nhất phải có 1000 kiếp nạn mới có thể đột phá Thiên Kiếp Siêu Thoát, nó là một ranh giới. Vì thế, 1000 kiếp nạn tập trung lên người Hình Lăng đều vừa khít, đảm bảo được việc hắn ta sẽ đột phát Thiên Kiếp Siêu Thoát và còn giảm bớt nguy hiểm xuống mức tối đa.
Nếu chuyện này mà không có trò mèo gì đó thì chẳng ai tin! Y chang được đặt riêng cho hắn ta rồi còn gì!
Lại nhìn Tô Minh, đúng vậy, tuy kiếp nạn càng mạnh, càng nhiều thì một khi đột phá Thiên Kiếp Siêu Thoát sẽ khiến thực lực tăng lên một cách đáng sợ. Ở mặt nào đó thì đây là chuyện tốt.
Nhưng mà, cũng phải phân chia tình huống và giới hạn. Trước mắt, Tô Minh chỉ mới là Thập Phương Siêu Thoát! Cảnh giới đó quá thấp!
Nhiều kiếp nạn mạnh mẽ như vậy, chắc phải hơn 10 ngàn loại đều tập trung lên người Tô Minh, anh có thể chịu nổi không? Tức nước thì vỡ bờ đó! Đây là định dùng kiếp nạn để giết chết Tô Minh mà!
"Tại sao lại như thế?", lão Chu khó hiểu lẩm bẩm, có hơi lo lắng.
"E rằng sự ảnh hưởng của thiên thể Thần Phạt đối với kiếp nạn còn lớn hơn những gì chúng ta nghĩ. Nhưng, lại không có bằng chứng. Hình Lăng không nhận, nói không liên quan đến mình thì cũng chẳng thể làm gì được cậu ta. Đúng là không nên để cậu ta đi vào và mặc kệ nhóc Tô kiêu ngạo, thích làm gì thì làm!", lão Hoàng có chút sốt ruột, thở dài đầy tiếc hận.
"Bố, không phải là do Hình sư huynh đi vào cùng thật ạ?", Trì Thương Tuyết cũng nhận ra mánh khóe bên trong, nghiêm túc nói: "Hình sư huynh rõ ràng là cố ý, bố xem, trên mặt anh ta còn lóe lên vẻ đắc ý và tàn nhẫn kìa".
"Giờ nói gì cũng muộn rồi, Kiếp Trì đã đóng. Chỉ đành chờ hai người rèn luyện xong mới mở. Chúng ta chỉ có thể đứng ngoài xem chứ không vào được", Trì Chân Phong trầm giọng nói: "Tiểu Lăng thâm thật! Nếu lần này Tiểu Lăng đạt được mục đích thì mai sau chắc chắn sẽ trở thành bá chủ một vùng!"
Đúng lúc này.
"Tô sư đệ, chúng ta bắt đầu nhé?", Hình Lăng khiêm tốn hỏi, có chút không chờ nổi, cười tươi roi rói, trông rất ôn hòa, sạch sẽ và thân thiện.
"Vậy bắt đầu đi", Tô Minh gật đầu.
Ngay khi Tô Minh gật đầu, Hình Lăng nhận được sự đồng ý bèn không chút khách sáo.
"Nuốt cho tôi!"
Hắn ta bắt đầu hấp thu nước ao.
Kiếp Trì chia làm hai phần, trên đầu là kiếp nạn, nước ao lại là tinh hoa gom góp từng tý một trong hàng trăm triệu năm, tuyệt đối là thứ tốt, dù hấp thu một chút thôi cũng đã là thu hoạch rất lớn rồi.
Hễ tu giả võ đạo nào tiến vào Kiếp Trì thì đều hấp thu tinh hoa bên trong trước, đến khi no căng, không thể nuốt được nữa mới đi hưởng thụ biển kiếp nạn trên đầu.
Rõ ràng có thể thấy cả người Hình Lăng chợt run lên, còn gọi ra cả hố đen cắn nuốt của thiên thể Thần Phạt ra, bao vây lấy quanh người, đen ngòm, sâu hun hút khiến lòng người rét run, trông cực kỳ chấn động.
Mà nước ao thì lại bắt đầu cuộn trào, quay cuồng y như những cơn sóng thần.
Vốn những tinh hoa trong nước ao đã bị thiên thể Thần Phạt của Hình Lăng dẫn dắt, lúc này càng trở nên điên cuồng ùa về phía hắn ta.
Không chỉ tầng ngoài, mà cả dòng nước màu đỏ sền sệt mang đầy tinh hoa quanh người Tô Minh ở tầng trong cũng chậm rãi chảy về phía Hình Lăng.
Chỉ trong vài giây, nước ao quanh người Tô Minh đã vơi đi rất rất nhiều, trông chẳng giống tầng trong, mà còn giống tầng ngoài hơn.
Thoáng chốc, quanh người Hình Lăng đã bị vô số tinh hoa trong nước ao sền sệt màu đỏ chói mắt bủa vây, trông cực kỳ chấn động.
Đặc biệt là những tu giả võ đạo có đá lưu ảnh đã quay lại được cảnh Tô Minh đập bể chuông Kiếp chỉ bằng một quyền. Vì ai có não cũng biết, đá lưu ảnh đó sẽ có giá rất cao, cầm đi bán sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Mà trên khắp các con phố ở thành Kiếp cũng cực kỳ ồn ào, sôi động, hầu như ai cũng đang nói về kỳ tích, lai lịch và một số điều liên quan đến Tô Minh. Đương nhiên, đa số đều là nói phét.
Lúc này, tại cổng thành Kiếp, bỗng xuất hiện hai bóng người, họ là hai cô gái và đều đeo khăn che mặt. Nhưng dù thế, từ khí chất ngời ngời, dáng người dong dỏng và cách ăn mặc thì cũng có thể xác định được hai cô rất xinh đẹp.
Hai cô cũng không nấn ná lâu, ngẩng đầu liếc nhìn cổng thành, rồi bước vào thành.
Vừa vào, cả hai đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
"Chị Thiên Lan ơi, nhiều người ghê luôn! Sôi động thật đó!", cô gái mặc áo tím phấn khích nói với cô gái áo trắng bên cạnh.
"Nơi này sôi động một cách kỳ cục luôn, giống như ai cũng phấn khích hết", cô gái áo trắng im lặng một lát, rồi mở miệng nói, vừa nói vừa chú ý nghe ngóng xung quanh đang nói gì, sau đó... cơ thể mềm mại của cô ta bỗng run lên.
Tô Minh?
Sao cô ta lại nghe thấy tiếng ồn xung quanh đều đang bàn tán về một người tên là Tô Minh vậy?
"Chị Thiên Lan, sao thế?", cô gái áo tím chính là Lạc Thu Thủy, cô ta thấy cảm xúc của Huyền Diễm Thiên Lan bỗng dao động nên thân thiết hỏi han.
Huyền Diễm Thiên Lan chưa trả lời, Lạc Thu Thủy lại bỗng ngẩn ra, vì tuy cô ta không để ý đến tiếng ồn xung quanh, nhưng cũng không điếc.
Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh, đều là Tô Minh, họ đang bàn tán về cái tên này...
"Anh Tô? Sao họ đều đang nói về anh Tô thế? Chị Thiên Lan ơi, chẳng phải chị vẫn tò mò người đàn ông trong lòng Thu Thủy là ai hả? Người đó chính là Tô Minh. Sao mọi người trong thành Kiếp đều đang bàn tán về anh Tô vậy nhỉ?", Lạc Thu Thủy có chút phấn khích và kích động, nhưng sau đó lại lắc đầu: "Tuy anh Tô của em cũng là tu giả võ đạo, nhưng anh ấy chỉ sinh ra trong thế giới Tiểu Thiên của một nền văn minh cấp thấp. Dù anh ấy rất yêu nghiệt, nhưng, cũng không thể nào đến được thành Kiếp và trở thành đề tài để nhiều người bàn tán. Vì suy cho cùng, thành Kiếp cũng là nền văn minh cấp năm, chắc chỉ là trùng tên trùng họ thôi. Có điều, trong lòng em, anh Tô rất cao cả. Anh ấy còn rất trẻ, tính ra cũng bằng Thu Thủy, chưa đến 30 tuổi nữa, tiềm lực trong tương lai là vô cùng lớn".
Cuối cùng, Lạc Thu Thủy cũng kể một số điều về Tô Minh. Cô ta chỉ đang lẩm bẩm, nhưng giọng nói lại tràn ngập nhớ nhung và kiêu ngạo.
Trông thì có vẻ cô ta chỉ đang lẩm bẩm, rốt cuộc không còn ngại ngùng, vô tình lộ ra một vài tin tức về anh Tô, nhưng người nói vô tâm, người nghe lại để ý.
Huyền Diễm Thiên Lan quay phắt đầu lại, khuôn mặt dưới khăn che mặt run rẩy, đôi mắt xinh đẹp trợn to, nhìn chằm chằm vào Lạc Thu Thủy hỏi: "Thu Thủy, em nói người đàn ông trong lòng em tên là Tô Minh, vả lại, còn chưa tới 30 tuổi?"
"Vâng!", Lạc Thu Thủy gật đầu.
Huyền Diễm Thiên Lan im lặng, cô ta không cần suy nghĩ cũng biết người đàn ông Thu Thủy yêu chính là Tô Minh - người mà có mơ cô ta cũng muốn trả thù.
Chưa đến 30 tuổi, còn tên là Tô Minh, còn có thể là ai khác sao?
"Chị Thiên Lan, chị sao thế?", Lạc Thu Thủy nhỏ giọng hỏi.
"Không sao, chúng ta đến đài Võ Kiếp trước đi, muốn vào Kiếp tông, đầu tiên phải rung được chuông, kiếm được một thành tích tốt", Huyền Diễm Thiên Lan im lặng vài giây, sau đó mới mở miệng nói.
Nhưng thực tế, trong vài giây ấy, đã có đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu cô ta, thậm chí, Huyền Diễm Thiên Lan còn định giết Lạc Thu Thủy.
Dù sao, Lạc Thu Thủy cũng là người của Tô Minh, còn là một trong số người yêu của anh. Giết Lạc Thu Thủy, cũng coi như trút giận, còn có thể khiến Tô Minh đau khổ, dù không coi là trả thù, nhưng cũng hả dạ được chút.
Có điều, suy nghĩ ấy vừa xuất hiện đã bị Huyền Diễm Thiên Lan bóp tắt. Tuy Huyền Diễm Thiên Lan cô ta bị Tô Minh đánh suýt chết rất nhiều lần và rất hận anh, nhưng cũng sẽ không chơi bẩn như thế, muốn trả thù cũng phải trả thù một cách đường đường chính chính.
Huống chi, trong những ngày ở chung, cô ta cũng rất thích một cô gái ngây thơ, tốt bụng như Lạc Thu Thủy, thậm chí Lạc Thu Thủy còn là một trong số những người bạn chân chính ít ỏi trong ký ức của cô ta.
"Vâng!", Lạc Thu Thủy vừa gật đầu, vừa ngây thơ, tò mò nhìn ngó những quán xá trên đường.
Huyền Diễm Thiên Lan đi cạnh Lạc Thu Thủy, trong đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp.
Chẳng mấy chốc, hai cô đã đi tới đài Võ Kiếp.
"Trời ơi! Sôi nổi ghê, quá trời người luôn!", Lạc Thu Thủy phấn kích hô, đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt nhìn ngó khắp nơi như một đứa trẻ.
Huyền Diễm Thiên Lan nhìn đám đông tấp nập trước mặt, nói: "Xin nhường một tý, xin nhường một tý, xin nhường một tý..."
Nhìn kiểu gì thì hai cô cũng đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dù có khăn che mặt, nhưng giọng nói vẫn rất dễ nghe. Thế nên, đã có rất nhiều người nhường đường, thoáng chốc đã hình thành một con đường thông tới chuông Kiếp ở giữa đài.
Hai cô cũng không sợ trở thành tiêu điểm chú ý, đi thẳng đến chuông Kiếp. Song...
Chương 1127: Tôi không tin!
Thoáng chốc, chỉ còn cách chuông Kiếp mấy chục mét thì lại có người không muốn tránh ra, hừ lạnh nói: "Tất cả mọi người đều muốn ngắm nhìn chuông Kiếp bị anh Tô Minh đập bể, đã vốn chật chội, thế tại sao phải nhường đường cho hai cô? Đợi chúng tôi ngắm xong, đương nhiên sẽ đến lượt các cô, cô có hiểu chuyện đến trước và sau không vậy?"
Huyền Diễm Thiên Lan ngơ ngác khựng lại.
Lạc Thu Thủy lại chợt nói: "Gì mà ngắm chuông Kiếp? Chị Thiên Lan muốn đi gõ chuông mà".
"Ha ha ha ha...", đám đông tu giả võ đạo đông nghìn nghịt xung quanh sửng sốt, sau đó, bật cười, ánh mắt nhìn hai người đều lộ ra vẻ đáng tiếc, haiz rõ ràng nhìn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà bị úng não? Không biết chuông Kiếp đã bị Tô Minh đập bể từ mấy ngày trước à?
Cười chết tôi, còn gõ chuông, chuông bể luôn rồi, tính gõ mảnh vỡ của chuông chắc?
"Chuông Kiếp bị gõ nát? Là do Tô Minh đập bể?", Huyền Diễm Thiên Lan chỉ sửng sốt mấy giây, sau đó bất chợt hỏi.
Lúc này, Huyền Diễm Thiên Lan bỗng nhớ tới lúc vừa vào thành, hầu như ai trong đây đều đang bàn tán về Tô Minh cực kỳ sôi nổi, hình như có nhắc tới việc Tô Minh gõ chuông, rồi đập bể gì gì đó. Khi ấy, vì Thu Thủy nói người trong lòng mình cũng tên là Tô Minh, nên cô ta không có nghe kỹ, trên đường đều nghĩ về điều Lạc Thu Thủy nói, nên đã bỏ qua chuyện này.
Giờ như có một cây búa đập thẳng vào đầu khiến đầu óc cô ta kêu lên ong ong, suy nghĩ đầu tiên chính là không tin, có chết cũng không tin.
Đây là lần đầu Huyền Diễm Thiên Lan đến thành Kiếp, nhưng dù sao trước đó cô ta cũng đã đọc rất nhiều sách cổ và tư liệu liên quan đến nó, hiểu rõ rồi mới tới. Nếu đã biết thì sẽ có nghe nói về chuông Kiếp ở đây.
Gõ bể chuông kiếp? Không thể nào!
Kế hoạch trong lòng Huyền Diễm Thiên Lan là dùng hết sức mạnh gõ vang lên bốn hồi chuông, với thành tích ấy thì có lẽ sẽ có tư cách tiến vào Kiếp tông.
Giờ bỗng nhiên nói với cô ta, Tô Minh đã gõ bể chuông?
Huyền Diễm Thiên Lan có chút phát điên, không tin.
"Không thể nào!", Huyền Diễm Thiên Lan không khống chế được cảm xúc buột miệng quát, giọng nói hơi lớn.
Nếu là thế thật thì cô ta còn trả thù cái gì nữa? Lấy gì để trả thù đây?
Nếu là thật, dù trong khoảng thời gian này cô ta có gặp nhiều may mắn và gặt hái được rất khả quan, thực lực cũng tiến bộ chóng mặt, nhưng chắc sự chênh lệch giữa cô ta và Tô Minh vẫn càng ngày càng lớn?
Cô ta không tin là vì không muốn tin.
"Cô gái, đừng nói cô không tin, chúng tôi cũng không tin nổi đây! Nhưng sự thật chính là sự thật, mấy ngày trước, khi cậu Tô Minh gõ chuông, chúng tôi đều có mặt ở đó và chứng kiến tận mắt", có vài tu giả võ đạo lớn tiếng nói: "Huống chi, còn có đá lưu ảnh làm chứng cứ nữa. Cô gái à, nó cũng không mắc đâu, chỉ một nguyên mạch cực phẩm thôi thì nó sẽ là của cô. Bên trong đã quay lại toàn bộ cảnh cậu Tô Minh đập bể chuông Kiếp một cách cực kỳ rõ ràng".
"Lấy cho tôi!", Huyền Diễm Thiên Lan không thèm quan tâm một cái nguyên mạch cực phẩm có mắc hay không, dứt khoát lấy ra, trao đổi một hòn đá lưu ảnh.
Ngay sau đó, vừa nhận lấy đá lưu ảnh, cô ta đã không chút do dự mở nó ra. Thoáng chốc, cảnh Tô Minh đập bể chuông Kiếp chỉ bằng một quyền sắc nét hiện lên trước mặt mọi người.
"Anh Tô?", Hình ảnh mới hiện lên, Lạc Thu Thủy đã bụm cái miệng nhỏ xinh lại, giật mình, phấn khích, không tài nào tin nổi hét lên. Cơ thể mềm mại run lên, không cách nào miêu tả nổi sự chấn động và mừng rỡ ấy trong cô ta lúc này.
Cũng may, Huyền Diễm Thiên Lan đã đoán trước được nên chẳng tỏ vẻ gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đoạn phim. Dù đây chỉ là hình ảnh, nhưng cô ta cũng có thể đoán được chuông Kiếp chắc chắn cỡ nào!
Quả thực là cứng đến phát rồ, dù chỉ là hình ảnh, nhưng sự đáng sợ và khí tức bền bỉ của nó vẫn cực kỳ rõ ràng. Cô ta đoán chừng, nếu mình gõ chuông thì muốn đập bể nó chắc chỉ như nằm mơ giữa ban ngày?
Sau đó, cô ta có hơi tự bế, ừ, có lẽ lực công kích của mình mạnh lên gấp mười lần cũng khó mà đập bể được chuông Kiếp chỉ trong một quyền.
"Chênh lệch lớn như vậy ư?", gương mặt dưới khăn che mặt của Huyền Diễm Thiên Lan trắng bệch, tràn ngập vẻ chua xót.
Lần đầu tiên, cô ta bỗng nghĩ rằng hay là mình nên từ bỏ việc trả thù?
Bị đả kích đến nỗi con đường theo đuổi võ đạo muốn sụp đổ.
"Chị Thiên Lan ơi, anh ấy chính là Tô Minh, là người đàn ông của em đó, đúng là anh ấy rồi, chị Thiên Lan ơi...", mãi đến đá lưu ảnh phát hết, đám đông nghìn nghịt trên đài Võ Kiếp lại vì được thấy kỳ tích do Tô Minh sáng lập nên mà hoan hô. Lạc Thu Thủy cũng hết sức kích động, theo bản năng nắm lấy cổ tay Huyền Diễm Thiên Lan, vì quá phấn khích nên có hơi mạnh tay: "Chị Thiên Lan ơi, chị phải tin em, em không có lừa chị đâu, anh ấy chính là anh Tô! Tuy em không biết tại sao anh ấy lại lợi hại như vậy và đến được thành Kiếp, nhưng anh ấy thật sự là Tô Minh đó!"
Lạc Thu Thủy sợ Huyền Diễm Thiên Lan không tin.
Nói thật, nếu không phải đá lưu ảnh chẳng thể làm giả và có một đống người làm chứng thì ngay cả cô ta cũng không tin.
"Chị Thiên Lan ơi, chẳng phải chị có kẻ thù, muốn trả thù hả? Anh Tô lợi hại như vậy, chúng ta đi tìm anh ấy đi, biết đâu anh ấy bằng lòng giúp chị thì sao? Hì hì, chị Thiên Lan đẹp vậy, anh Tô mà thấy chị chắc chắn sẽ siêu lòng và giúp chị ngay thôi", Lạc Thu Thủy cười hì hì, nhưng lại nghĩ tới nếu anh Tô giúp chị Thiên Lan rồi lỡ gặp nguy hiểm thì sao? Nên không khỏi hỏi: "Chị Thiên Lan ơi, kẻ thù của chị lợi hại cỡ nào thế? Anh Tô của em có thể giải quyết không?"
Chương 1128: Thiên thể Thần Phạt
Huyền Diễm Thiên Lan im lặng, quá mệt mỏi.
Đặc biệt là câu chị Thiên Lan đẹp vậy, anh Tô mà thấy chị chắc chắn sẽ chết mê chết mệt và giúp chị ngay thôi của Lạc Thu Thủy. Nó khiến cô ta muốn văng tục! Chết mê chết mệt? Giờ mỗi khi cô ta nhớ tới cảnh Tô Minh bình tĩnh đấm bể đầu mình ở Vô Lượng kiếm thành là lại không khỏi run rẩy.
Đó mà gọi là chết mê chết mệt á?
Người đàn ông đáng chết cả trăm ngàn lần kia vô tình, tàn nhẫn đến khó có thể tin thì có.
"Chị Thiên Lan ơi, giờ chúng ta đến Kiếp tông luôn đi, anh Tô của em chắc chắn đang ở đó đấy", Lạc Thu Thủy lại nói.
Huyền Diễm Thiên Lan đang định từ chối thì đúng lúc này, trên bầu trời đài Võ Kiếp chợt xuất hiện một màn hình bằng tiên nguyên khổng lồ! Trông cực kỳ sắc nét và rõ ràng.
Hình ảnh ấy giống như khiến người ta lạc vào xứ sở thần tiên.
Thoáng chốc, đám đông tấp nập trên đài Võ Kiếp đều ngẩng đầu lên. Thực ra, không chỉ ở đài Võ Kiếp mà toàn bộ người dân trong thành Kiếp cũng có thể vừa ngẩng đã thấy.
Cả tòa thành Kiếp đều sôi lên sùng sục.
"Trời đất ơi! Là Kiếp Trì!"
"Kiếp Trì của Kiếp tông mở rồi".
"Cứ cách 100 ngàn năm thì nó lại mở ra một lần".
"Mỗi lần Kiếp Trì mở thì màn hình bằng tiên nguyên này mới có thể kết nối, lại có lộc xem rồi".
"Nghe nói, lần này tiến vào Kiếp Trì hình như là đại sư huynh Hình Lăng - anh tài trong giới trẻ trong tông thì phải?"
...
Chẳng mấy chốc, trên màn hình tiên nguyên đã xuất hiện rất nhiều người.
"Đó là Trì Chân Phong - tông chủ Kiếp tông, tôi đã may mắn được thấy một lần"
"Kia là cô nhóc ma nữ Trì Thương Tuyết, ôi trời, cô ta trang điểm xinh đẹp ghê, y như một nàng tiên vậy".
"Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh, là Tô Minh kìa, mau xem, người đứng bên cạnh mấy ông lão kia chính là Tô Minh!"
...
Lúc này, đằng trước Kiếp Trì ở Kiếp tông là một biển người. Toàn bộ Kiếp tông, dù là đệ tử hay ban lãnh đạo thì đều đến đông đủ.
Nhìn từ xa, Kiếp Trì cũng chẳng có gì đặc biệt, nó chỉ là một cái ao. Trong ao là nước, có điều, nó lại có màu máu, nhìn kỹ thì lại giống như màu đen. Mặt ao rất yên ả, không chút sóng gợn.
Nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy đủ loại sương mù biến đổi kỳ lạ bên trên mặt ao. Tuy cũng rất yên ả, nhưng trong sự yên ả ấy lại là một sự cô đọng khiến cả Kiếp Trì tràn ngập một cảm giác nặng nề, giống như sự yên ả trước bão táp.
Mà Kiếp Trì cũng bị chia làm hai phần, nửa trước là tầng ngoài, còn nửa sau là trung tâm Kiếp Trì.
Rõ ràng là tầng trung tâm thì nước ao càng đậm hơn, dòng nước đỏ như máu gần như sắp hóa thành thể rắn. Tầng ngoài tuy đỏ, nhưng vẫn là chất lỏng, quả thật có thể phân được sự khác biệt ấy.
Ngoài ra, đằng trước Kiếp Trì là một cánh cổng bằng đá, trông cực kỳ cổ xưa. Trên cổng có điêu khắc đủ loại hồn thú, dị thú trông rất sống động y như chúng bị trấn áp bên trong.
Cánh cổng ấy cực kỳ dày và nặng, vả lại, còn vô cùng nổi tiếng. Nó tên là cổng Kiếp, sinh ra để trông giữ Kiếp Trì và cực kỳ mạnh.
Vì có nó mà Kiếp Trì mới có thể 100 ngàn mở ra một lần, chứ bình thường muốn xông vào Kiếp Trì là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
"Sư đệ Tô Minh, lâu quá không gặp", trong dòng người tấp nập trước Kiếp Trì, người được chú ý nhiều nhất đương nhiên là Tô Minh và Hình Lăng. Hình Lăng thấy Tô Minh đi theo lão Trang và năm Thái Thượng trưởng lão đến bèn chủ động, niềm nở chào hỏi một cách vô cùng khách sáo.
Trái lại, Trì Chân Phong đứng cạnh muốn nói lại thôi và lộ ra ánh mắt cực kỳ phức tạp. Kế bên ông ta chính là Trì Thương Tuyết.
"Bố, người không ngăn cản Hình sư huynh thật ư?", Trì Thương Tuyết nhỏ giọng hỏi, mấy ngày nay, Tô Minh đều ở đằng sau núi, được đám người lão Trang chỉ dạy, nên không biết trong Kiếp tông đã xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, trong tông quả thật đã xảy ra chuyện lớn và đều liên quan đến Hình Lăng.
Đầu tiên, về cảnh giới võ đạo của Hình Lăng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tăng lên chóng mặt. Giờ, hắn ta đã trở thành bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát. Cảnh giới ấy cũng thích hợp nhất để tiến vào Kiếp Trì. Vì bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát đã có được thực lực chống lại và hấp thu những kiếp nạn trong Kiếp Trì.
Cũng có thể nói trong tình huống chỉ những tu giả võ đạo dưới cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát mới tiến vào Kiếp Trì được, thì càng gần với cảnh giới ấy, sẽ càng có lợi hơn.
Thế nên, Hình Lăng sẽ có ưu thế hơn Tô Minh.
Vả lại, nếu Hình Lăng chiếm ưu thế nhiều hơn thì dù ở tầng ngoài, cũng có khả năng sẽ dẫn đầu bước vào cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát trước. Mà khi ấy, xét về tính chất thì hắn ta hoàn toàn có cơ hội dựa vào thực lực mạnh mẽ của cảnh giới đó cướp lấy sức mạnh ở tầng trong của Kiếp Trì, ảnh hưởng đến Tô Minh.
Nếu biết trong vòng vài ngày, Hình Lăng đã trở thành bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát thì Trì Chân Phong đã không đồng ý để hắn ta tiến vào Kiếp Trì với Tô Minh vào hôm nay.
Mà một chuyện lớn khác, vẫn liên quan đến Hình Lăng. Ngay ngày hôm qua, Hình Lăng đã thức tỉnh thiên thể Thần Phạt! Một loại thể chất cấm kỵ đỉnh cấp.
Nếu chỉ là thể chất cấm kỵ đỉnh cấp cũng thôi, không đáng bất ngờ lắm. Dù sao, trong tông cũng có rất nhiều tu giả võ đạo có thể chất cấm kỵ đỉnh cấp. Nhưng cố tình lại là thiên thể Thần Phạt?
Đặc điểm của thiên thể Thần Phạt này là có thể hấp thu thần phạt, mà thần phạt là gì? Nó là một trong những kiếp nạn phổ biến nhất trong thế gian. Nhiều kiếp nạn bày ra đều dùng thần phạt. Nói cách khác, khi có được thiên thể Thần Phạt thì lúc tiến vào Kiếp Trì sẽ giống như có bàn tay vàng.
Vì vậy, mấy ngày nay, rất nhiều người trong Kiếp tông đều đã nhìn Hình Lăng bằng con mắt khác vì hắn ta giấu giếm quá kỹ!
Lần này mà để Hình Lăng đi vào Kiếp Trì với Tô Minh thì chắc chắn nhân vật chính trong đây sẽ là Hình Lăng.
Chương 1129:Thiên vị
"Lẽ nào giờ lại không cho Tiểu Lăng đi vào? Thế chẳng phải là lật lọng?", ánh mắt Trì Chân Phong đầy phức tạp, thở dài liếc nhìn Hình Lăng, thầm nghĩ đệ tử của mình đúng là giấu giếm kỹ ghê, sau đó lại có chút bất lực nhìn sang Tô Minh. Ông ta cảm thấy, hôm nay Tô Minh tiến vào Kiếp Trì sẽ không thuận lợi lắm, thậm chí sẽ rất thảm. Trì Chân Phong còn đang do dự hay là đổi ý, dù sẽ tổn hại đến sự uy nghiêm và uy tín của tông chủ là mình, cũng phải ngăn không để Hình Lăng đi vào Kiếp Trì với Tô Minh?
Trì Chân Phong lo sự uy tín của mình sẽ bị suy giảm và cũng cảm thấy thiệt thòi với Hình Lăng, nên dù bỗng phát hiện hắn ta giấu giếm rất kỹ, cũng không tiện đổi ý.
Thế nhưng, lão Trang lại không thèm để ý đến những điều đó! Ông ta liếc Hình Lăng một cái, đôi mắt già nua lóe lên, sau đó, không chút do dự mở miệng nói: "Hình Lăng, lần sau Kiếp Trì mở ra thì cậu lại đến. Hôm nay, cậu không cần phải đi vào".
Câu ấy vừa nói ra, trước mặt Kiếp Trì lập tức im phăng phắc!
Rất nhiều người trong Kiếp tông đều khá là kinh ngạc, suy cho cùng, lúc này, lão Trang đã trực tiếp ra lệnh cho Hình Lăng không được đi vào. Có thể nói, ông ta làm thế là thiên vị Tô Minh, trái với thân phận Thái Thượng trưởng lão của mình, bắt nạt Hình Lăng.
Dù sao, mấy ngày trước, là tự Tô Minh đồng ý hôm nay Hình Lăng có thể tiến vào Kiếp Trì với mình. Càng đừng nói đến chuyện Hình Lăng đã rất biết điều chỉ tiến vào tầng ngoài.
Giờ lão Trang lại vì cảnh giới của Hình Lăng điên cuồng tăng lên, rồi còn kích hoạt thiên thể Thần Phạt mà muốn đổi ý, dùng quyền ép người thì có vẻ quá vô tình.
"Lão Trang, tôi...", Hình Lăng run lên, nghiến răng, trong lòng tràn ngập oán hận và tức giận, bắt nạt người khác cũng không có cái kiểu như vậy!
Vì Tô Minh nên khỏi cần mặt mũi luôn à? Đang sợ chắc?
"Tiểu Lăng, để lần sau đi", Trì Chân Phong cũng mở miệng, trong mắt lại càng phức tạp hơn.
"Sư tôn, con không đợi được lần sau, con đã chuẩn bị hết trong lần này và cũng đợi rất rất nhiều năm rồi", Hình Lăng nghiến răng, giả bộ đáng thương, thậm chí khi nói còn hơi nghẹn ngào.
Hắn ta nói xong, còn quay về phía lão Trang quỳ xuống: "Lão Trang, tôi là đệ tử, theo lý thì không có tư cách, cũng không dám cãi lời người, nhưng tôi chỉ mong người cho mình một cơ hội".
Đây là định ép ông ta đồng ý.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?", ánh mắt lão Trang chợt trở nên nguy hiểm.
"Vậy lão Trang dứt khoát đánh chết tôi đi! Tôi là tu giả võ đạo, cũng không cho rằng trong cùng một điều kiện thì mình sẽ thua kém người khác!", Hình Lăng cũng quyết tâm không lùi bước, dù có mạo hiểm bị đánh chết.
"Cho rằng tôi không dám giết cậu hả?", lão Trang quả thật đã nổi lên sát khí.
Có điều, lúc này Tô Minh chợt mở miệng: "Được rồi, Hình Lăng sư huynh, chúng ta đi vào thôi".
Tô Minh vừa mở miệng đã dứt khoát nói.
"Nhóc Tô, cậu...", lão Trang thay đổi sắc mặt, hận không thể chửi anh xối xả.
"Lão Trang, cứ tin vào tôi là được", Tô Minh cười nói, trong lòng thầm cảm động. Anh biết lão Trang quả thật đã nổi lên sát khí với Hình Lăng vì mình, mà một khi ông ta ra tay giết hắn ta thì sẽ mất hết danh dự, thậm chí, sau này còn không thể ở lại trong Kiếp tông. Hình Lăng biết điều đó nên mới dám cãi lại. Anh chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn lão Trang giết Hình Lăng, rồi cũng hủy hoại chính mình.
"Tô sư đệ, cảm ơn cậu!", ánh mắt Hình Lăng sáng lên, đứng phắt dậy, gần như là dịch chuyển đến bên cạnh Tô Minh.
Sau đó, dưới vô số đôi mắt, Tô Minh đi về phía Kiếp Trì, Hình Lăng theo sát bên cạnh anh.
Cuối cùng, hai người cũng đi vào Kiếp Trì.
"Hình Lăng à, hay cho một tên Hình Lăng, thâm thật. Trước đây, tôi đã không nhận ra đấy, to gan thật", lão Trang nói với giọng tràn ngập sát khí, quyết tâm nếu hôm nay Tô Minh không gặt hái được gì nhiều trong Kiếp Trì do bị Hình Lăng làm hỏng. Vậy thì, Hình Lăng chắc chắn, chắc chắn sẽ chết.
"Được rồi, lão Trang, đừng khó chịu nữa, như lời nhóc Tô nói đấy, tin tưởng cậu ta là được rồi", lão Chu khuyên.
Hiện trường vốn ầm ĩ cũng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng nhìn chằm chằm vào Tô Minh và Hình Lăng đã bước vào Kiếp Trì bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Chẳng mấy chốc, đã có người thay đổi sắc mặt, ngừng thở.
Mà giờ phút này, biển người đông đúc ở trong thành Kiếp và trên đài Võ Kiếp cũng biến sắc, đặc biệt là Lạc Thu Thủy đang kích động ngẩng đầu nhìn màn hình, gương mặt chợt trở nên tái nhợt.
Đập vào mắt là hình ảnh Tô Minh đã bước vào trung tâm Kiếp Trì ở tầng trong, còn Hình Lăng lại dừng ở tầng ngoài. Song, một cảnh tượng khiến người ta bất ngờ đã xảy ra. Sau khi cả hai đến vị trí của mình cũng không làm gì, nhưng nước ao lại chủ động dập dờn, dòng nước sền sệt đỏ đậm bên trong giống như bị thứ gì đó dẫn dắt chảy về phía Hình Lăng ở tầng ngoài.
Chương 1130: Bước vào Kiếp Trì
Giờ còn chưa bắt đầu, Hình Lăng đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.
"Hình sư huynh sử dụng cách nào để dẫn dắt nó sao? Chuyện này hình đã vi phạm với những gì Hình sư huynh đã đồng ý lúc trước thì phải?", Trì Thương Tuyết kinh ngạc nhỏ giọng hỏi Trì Chân Phong bên cạnh.
"Đương nhiên không phải, Tiểu Lăng không có chủ động dẫn dắt nước ao, cũng chẳng dùng mánh khóe gì hết. Không thì lão Trang đã sớm chửi đổng lên rồi, chứ không đứng im nhìn đâu. Nếu bố không đoán sai thì giờ nước ao chảy về phía tầng ngoài là vì Tiểu Lăng thức tỉnh thiên thể Thần Phạt, nên phù hợp với nước ao", Trì Chân Phong mở miệng nói: "Tô Minh gặp khó khăn rồi đây!"
Một câu đều vì Hình Lăng trâu bò nên nước ao mới bỏ tối theo sáng, không thể trách Hình Lăng được.
Đám đông Kiếp tông tấp nập trước Kiếp Trì, đặc biệt là những đệ tự trong tông, đều không khỏi kích động nhỏ giọng reo lên: "Hình sư huynh trâu bò, vô địch, vả mặt chết cậu ta đi".
Thoáng chốc, trong Kiếp Trì đã xảy ra biến hóa. Có thể thấy được có vô số luồng lôi kiếp đủ loại màu sắc đang tập trung lại.
"Đùng, đùng, đùng...", đì đùng rền vang.
Có một số lôi kiếp do sức mạnh khủng bố trút xuống, một số sinh ra trong ảo cảnh, một số do tâm ma, một số do pháp tắc thiếu hụt, một số do hiểu được đại đạo để lại, còn có một số lại là nỗi ám ảnh trong lòng, đủ mọi kiểu dáng!
Tất cả kiếp nạn trên đời đều tập hợp lại, giống như một tướng quân đang duyệt binh, ngày càng nhiều như bầu trời sao tụ lại trên đầu Hình Lăng và Tô Minh. Chỉ đợi tướng quân ra lệnh một tiếng, sẽ nhanh chóng bổ xuống.
Điều khiến người ta bất ngờ là những kiếp nạn mạnh, phức tạp, lóa mắt, hoàn mỹ đều hầu như chỉ tập trung lên người Tô Minh. Vả lại, số lượng còn cực kỳ khủng bố, chắc phải hơn 10 ngàn loại.
Mà những kiếp nạn dễ ăn, nhẹ nhàng hơn lại tập trung bên Hình Lăng. Hơn nữa, đếm kỹ thì những kiếp nạn ấy chỉ có 1000 loại.
Ít nhất phải có 1000 kiếp nạn mới có thể đột phá Thiên Kiếp Siêu Thoát, nó là một ranh giới. Vì thế, 1000 kiếp nạn tập trung lên người Hình Lăng đều vừa khít, đảm bảo được việc hắn ta sẽ đột phát Thiên Kiếp Siêu Thoát và còn giảm bớt nguy hiểm xuống mức tối đa.
Nếu chuyện này mà không có trò mèo gì đó thì chẳng ai tin! Y chang được đặt riêng cho hắn ta rồi còn gì!
Lại nhìn Tô Minh, đúng vậy, tuy kiếp nạn càng mạnh, càng nhiều thì một khi đột phá Thiên Kiếp Siêu Thoát sẽ khiến thực lực tăng lên một cách đáng sợ. Ở mặt nào đó thì đây là chuyện tốt.
Nhưng mà, cũng phải phân chia tình huống và giới hạn. Trước mắt, Tô Minh chỉ mới là Thập Phương Siêu Thoát! Cảnh giới đó quá thấp!
Nhiều kiếp nạn mạnh mẽ như vậy, chắc phải hơn 10 ngàn loại đều tập trung lên người Tô Minh, anh có thể chịu nổi không? Tức nước thì vỡ bờ đó! Đây là định dùng kiếp nạn để giết chết Tô Minh mà!
"Tại sao lại như thế?", lão Chu khó hiểu lẩm bẩm, có hơi lo lắng.
"E rằng sự ảnh hưởng của thiên thể Thần Phạt đối với kiếp nạn còn lớn hơn những gì chúng ta nghĩ. Nhưng, lại không có bằng chứng. Hình Lăng không nhận, nói không liên quan đến mình thì cũng chẳng thể làm gì được cậu ta. Đúng là không nên để cậu ta đi vào và mặc kệ nhóc Tô kiêu ngạo, thích làm gì thì làm!", lão Hoàng có chút sốt ruột, thở dài đầy tiếc hận.
"Bố, không phải là do Hình sư huynh đi vào cùng thật ạ?", Trì Thương Tuyết cũng nhận ra mánh khóe bên trong, nghiêm túc nói: "Hình sư huynh rõ ràng là cố ý, bố xem, trên mặt anh ta còn lóe lên vẻ đắc ý và tàn nhẫn kìa".
"Giờ nói gì cũng muộn rồi, Kiếp Trì đã đóng. Chỉ đành chờ hai người rèn luyện xong mới mở. Chúng ta chỉ có thể đứng ngoài xem chứ không vào được", Trì Chân Phong trầm giọng nói: "Tiểu Lăng thâm thật! Nếu lần này Tiểu Lăng đạt được mục đích thì mai sau chắc chắn sẽ trở thành bá chủ một vùng!"
Đúng lúc này.
"Tô sư đệ, chúng ta bắt đầu nhé?", Hình Lăng khiêm tốn hỏi, có chút không chờ nổi, cười tươi roi rói, trông rất ôn hòa, sạch sẽ và thân thiện.
"Vậy bắt đầu đi", Tô Minh gật đầu.
Ngay khi Tô Minh gật đầu, Hình Lăng nhận được sự đồng ý bèn không chút khách sáo.
"Nuốt cho tôi!"
Hắn ta bắt đầu hấp thu nước ao.
Kiếp Trì chia làm hai phần, trên đầu là kiếp nạn, nước ao lại là tinh hoa gom góp từng tý một trong hàng trăm triệu năm, tuyệt đối là thứ tốt, dù hấp thu một chút thôi cũng đã là thu hoạch rất lớn rồi.
Hễ tu giả võ đạo nào tiến vào Kiếp Trì thì đều hấp thu tinh hoa bên trong trước, đến khi no căng, không thể nuốt được nữa mới đi hưởng thụ biển kiếp nạn trên đầu.
Rõ ràng có thể thấy cả người Hình Lăng chợt run lên, còn gọi ra cả hố đen cắn nuốt của thiên thể Thần Phạt ra, bao vây lấy quanh người, đen ngòm, sâu hun hút khiến lòng người rét run, trông cực kỳ chấn động.
Mà nước ao thì lại bắt đầu cuộn trào, quay cuồng y như những cơn sóng thần.
Vốn những tinh hoa trong nước ao đã bị thiên thể Thần Phạt của Hình Lăng dẫn dắt, lúc này càng trở nên điên cuồng ùa về phía hắn ta.
Không chỉ tầng ngoài, mà cả dòng nước màu đỏ sền sệt mang đầy tinh hoa quanh người Tô Minh ở tầng trong cũng chậm rãi chảy về phía Hình Lăng.
Chỉ trong vài giây, nước ao quanh người Tô Minh đã vơi đi rất rất nhiều, trông chẳng giống tầng trong, mà còn giống tầng ngoài hơn.
Thoáng chốc, quanh người Hình Lăng đã bị vô số tinh hoa trong nước ao sền sệt màu đỏ chói mắt bủa vây, trông cực kỳ chấn động.
Bình luận facebook