• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1106-1110

Chương 1106: Không rõ tung tích

“Mời”, Bùi Kình hít một hơi thật sâu, vươn người đứng dậy, ánh mắt hắn lóe lên, làm động tác tay mời.

Đồng thời rút ra thanh đại đao màu máu đang đeo trên lưng.

Xê dịch bước chân, trong cơ thể, tiên nguyên cũng được, các loại pháp tắc cũng vậy, còn có huyết mạch, toàn bộ đều vận dụng tới cực điểm, không hiểu sao Bùi Kình có cảm giác trạng thái của bản thân đặc biệt tốt, tốt đến lạ thường.

Hắn đang tích trữ, tiên nguyên, sát ý… bất tận giống như miễn phí, điên cuồng rót vào đại đạo trong tay.

Trong nháy mắt, không gian thực tế ảo xung quanh Bùi Kình đều bị xé ra thành từng mảnh, hơi thở lạnh lẽo biến hóa kỳ lạ.

Khiến người ta phải kinh hồn táng đảm.

Đặc biệt là một vài kiếm tu đang có mặt ở hiện trường đều có thể mơ hồ cảm nhận được, dường… dường… dường như, đao đạo của Bùi Kình đã đạt tới trình độ nghịch thiên cao nhất, cấp bậc đặc biệt cao, thậm chí, có đao tu còn ngửi được hơi thở của đao nguyên đang thu nén nhưng vô cùng thuần khiết từ trên người Bùi Kình, là giai đoạn hai.

Đao nguyên giai đoạn hai

Rất nhiều kiếm tu bị chấn động tới nghẹt thở, vô cùng căng thẳng những cũng đầy chờ mong.

Một giây tiếp theo.

Bỗng nhiên.

Bùi Kình hành động.

Đao trong tay đặc biệt nhanh, nhanh tới mức không thấy bóng dáng, nhanh tới mức khiến người ta phải lạnh thấu tim gan, căn bản không thể nhìn thấy rõ hoặc nắm bắt.

Tuy nhiên, sự ác liệt và sắc bén như rung chuyển đất trời bộc phát ra trong nháy mắt, giống như cả ngân hà trút xuống.

Không kiêng nể.

Mênh mông cuồn cuộn.

Dày đặc bao phủ cả bầu trời.

Nồng đậm và tinh khiết tới mức khiến tất cả mọi người như bị kéo vào vương quốc vô tận của đao.

Tuy nhiên.

Cùng lúc đó.

“Không gian Giảo Sát”, Tô Minh chỉ nhìn hướng Bùi Kình rồi nhấc tay, tùy ý chỉ một điểm, thản nhiên phun ra bốn chữ này.

Sau đó….

Cả không gian như ngưng đọng lại.

Tất cả đao ý cùng sắc bén, tất cả sự ác liệt và sát khí, trong chớp mắt đều thụt giảm, trong nháy mắt bị khóa chặt, trong nháy mắt không tiếng động biến mất.

Đường đao của Bùi Kình vốn nhìn không rõ giống như một ảo ảnh thoáng xuất hiện rồi bị cố định, đóng băng và bất động ngay trước mắt Tô Minh.

Đồng thời cả người Bùi Kình giống như bị đông cứng lại, dù giãy giụa thế nào cũng có cảm giác như đang bị mắc kẹt trong đầm lầy, không thể thoát khỏi trói buộc.

Giây tiếp theo.

Dưới sự theo dõi của hàng trăm triệu cặp mắt, có thể thấy rõ không gian đóng băng và ràng buộc Bùi Kình kia bắt đầu dao động, bóp nghẹt, xoay vần và xé rách.

Ánh sáng lưỡi đao xông pha đi đầu của Bùi Kình trực tiếp bị siết nát thành những mảnh vỡ, hoá thành hư không.

Bản thân Bùi Kình điên cuồng thúc giúc tiên nguyên, lấy ra chí bảo phòng ngự… mưu đồ chống lại sức mạnh bóp nghẹt của không gian tối cao kia.

Đáng tiếc tất cả đều vô dụng!

Bằng mắt thường có thể thấy được Bùi Kình từng chút một bị bóp nghẹt, xé toạc, cuối cùng, ngay cả thân thể cũng như thần hồn đều hóa thành hư vô.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh.

Rất nhẹ nhàng.

Là một loại ung dung không thể diễn tả thành lời.

Không nói đến việc những người khác đang có mặt tại hiện trường nhìn tới sững sờ.

Đến chính mấy người lão tổ Hoành Nhất cũng chết lặng.

“Trời… trời ạ, cái… cái này là đang vận dụng pháp nguyên không gian giai đoạn hai mà!”, lão tổ Hoành Nhất run rẩy nói, ông ta gần như phát điên, thổi râu trừng mắt nói: “Điều này chứng minh nhóc Tô không chỉ cắn nuốt hoàn toàn không gian chiến lũy của đại bản doanh thứ ba, mà, còn luyện hóa, hấp thụ toàn bộ, thậm chí hoàn toàn nắm vững, vận dụng được nó!”

Cái này có hơi quá đáng sợ rồi không?

Mới qua mấy ngày?

“Ông đây từ năm hơn 30 triệu tuổi đã nắm vững pháp nguyên không gian, đến hôm nay, đều… đều đã gần 3 tỷ năm tuổi rồi, thực sự, đối với phương diện vận dụng pháp nguyên không gian cũng không thua kém so với nhóc Tô, thậm chí, còn không thể vận dụng thần thông pháp nguyên không gian trên người một cách hoàn mỹ và không dư thừa như vậy”, lão tổ Bành Cửu cười khổ nói, có cảm giác bản thân sống lãng phí bao năm nay.

“Chỉ Tình”, giết Bùi Kình đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy, sau khi xử lý xong, Tô Minh xoay người, bước đến bên người Trần Chỉ Tình, ôm chặt cô vào trong lòng.

“Anh Tô, dường như em đang nằm mơ vậy”, nước mắt của Trần Chỉ Tình tí tách rơi, giống như trở lại Trái Đất những năm đó, tại thành phố Dương Giang, tại nhà họ Trần, khoảng thời gian tuyệt vời bên Tô Minh mỗi ngày.

“Khánh Di, còn có Thu Thủy đâu?”, Tô Minh bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó liền hỏi.

Vậy mà không thấy Chu Khánh Di và Lạc Thu Thủy.

Chu Khánh Di là đội trưởng Chu của viện võ đạo nhà họ Diệp tại Trái Đất năm đó, là một người tài giỏi, dịu dàng, kiên cường, vì bảo vệ Mộ Cẩn và người nhà họ Diệp mà phải chịu thương nặng gần chết, nếu không phải Tô Minh với y thuật vô địch thì đời này của cô đã bị hủy rồi. Khi còn ở Trái Đất, Tô Minh cùng Chu Khánh Di đã lặng lẽ nảy sinh tình cảm, sau khi Tô Minh rời đi, Chu Khánh Di vẫn luôn sinh sống cùng mấy người Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn trong căn biệt thự của nhà họ Trần tại thành phố Dương Giang.

Về phần Lạc Thu Thủy người anh ái mộ nhưng không thể ở cạnh bên khi đang theo học tại đại học của Ma Đô, trước khi bị Từ Minh của nhà họ Từ chôn sống. Khi đó Lạc Thu Thủy là bạn cùng bàn với anh, cũng là lớp trưởng, hai người họ là oan gia, thường xuyên gây gổ với nhau, Tô Minh lại tràn ngập hảo cảm và chôn giấu tình yêu thầm kín. Sau này, anh có dịp gặp lại cô tại Đế Thành, và sau đó, gia đình nhà họ Lạc bị Tô Minh liên lụy tới… Lạc Thu Thủy vốn không có quá nhiều liên hệ với Tô Minh, nhưng trước khi anh rời khỏi Trái Đất, Trần Chỉ Tình lại vô cùng hiểu lòng người mà đưa Lạc Thu Thủy trở lại biệt thự nhà họ Trần.

Sau đó, Nam Phượng Vân cưỡng ép đưa Trần Chỉ Tình, cũng mang Lạc Thu Thủy, Chu Khánh Di, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Tiêu Nhược Dư trở về nền văn minh Nam Khải.

Vậy thì, hiện tại, Chu Khánh Di cùng Lạc Thu Thủy đâu?

“Em không rõ, mẹ em, không, là Nam Phượng Vân dường như có tính toán gì đó với Thu Thủy và Khánh Di, nên đã sắp xếp hai người họ đến nơi khác. Nhưng em không biết chính xác họ đang ở đâu. Thực ra trong khoảng thời gian này, em đối với Nam Phượng Vân vẫn có hoài nghi, do đó đã phái người bí mật điều tra, nhưng lại không có chút thu hoạch”, Trần Chỉ Tình nói khẽ, có chút áy náy: “Tô Minh, xin lỗi, em…”
Chương 1107: Ghi thù

Cô cảm thấy là nguyên nhân của bản thân mình mới khiến Lạc Thu Thủy cùng Chu Khánh Di không rõ tung tích.

“Sư tôn, con muốn tìm hai người, họ đều là hồng nhan tri kỷ của con”, Tô Minh thoáng cau mày, sau đó nói với Cố Hoàng Sí.

“Hạp Tự sẽ tìm kiếm họ”, Cố Hoàng Sí gật đầu, phàm là những chuyện có liên quan tới Tô Minh đều là việc hệ trọng.

“Em bên này cũng sẽ sắp xếp thương hội Vạn Bảo tìm kiếm Khánh Di và Thu Thủy, có lẽ có thể thăm dò được một vài manh mối”, Lam Tuyết nói.

“Anh Tô, Chỉ Tình, mọi người không cần lo lắng về Khánh Di và Thu Thủy nữa, mặc dù hai người họ hiện tại không rõ tung tích nhưng em rất chắc chắn, họ chắc hẳn không phải chịu bất kỳ tổn thương nào”, Tiêu Nhược Dư bỗng nhiên lên tiếng.

“Hửm? Là có ý gì?”, mấy người Tô Minh đều tò mò nhìn hướng Tiêu Nhược Dư.

“Em nhớ rất rõ, có lẽ là vào một năm trước, bà lão Trầm Yên đã từng nói trước mặt em một câu, bà ấy nói Khánh Di và Thu Thủy bị Nam Phượng Vân sắp xếp tới nơi nào đó, hoàn cảnh mà họ đang sống tốt hơn em khi đó rất nhiều”, Tiêu Nhược Dư nhớ lại.

Năm đó sau khi Tiêu Nhược Dư tới Thiên Nhẫn Tông không lâu, cô còn chưa hoàn toàn thích được với môi trường ở đây bởi Thiên Nhẫn Tông quá tàn khốc.

“Đây ngược lại cũng là một đầu mối, bà lão Trầm Yên là bảo vệ của Nam Phượng Vân, chuyện mà bà ấy biết nói không chừng những bảo vệ khác của Nam Phượng Vân cũng biết rõ”, Tống Cẩm Phồn đáp: “Do đó, việc khẩn cấp trước mắt là tìm kiếm những bảo vệ khác của Nam Phượng Vân”.

“Bảo vệ của Nam Phượng Vân đều ẩn nấp và giấu kín thân phận, ngoại trừ bản thân Nam Phượng Vân biết họ là ai, những người khác hoàn toàn không rõ, cho dù là bản thân bảo vệ, trừ đội trưởng Tần, giữa các bảo vệ khác hoàn toàn không biết nhau cũng không có liên hệ”, Trần Chỉ Tình cau mày.

“Nói chung vẫn có manh mối”, Lam Tuyết đã bắt đầu truyền âm, sắp xếp thương hội Vạn Bảo bên kia điều tra, về mặt thu thập tin tức thương hội Vạn Bảo cũng được tính là một điểm sáng trong nền văn minh cấp ba.

Huống hồ còn có cả học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự chung tay tra xét.

Có lẽ chẳng bao lâu sẽ có tin tức.

“Chỉ Tình, trước đừng lo lắng về điều đó, hiện tại còn chưa tra được thông tin và manh mối cụ thể, lo âu cũng vô ích”, Tô Minh an ủi Trần Chỉ Tình, xoa nhẹ đầu nhỏ của cô.

Sau đó.

Dưới sự chỉ dẫn của Trần Chỉ Tình, mọi người đều đi về phía lầu các phía sau phủ thành chủ.

“Anh Tô, đi, em dẫn anh tới bảo tàng”, trước tiên Trần Chỉ Tình sắp xếp người tiếp đãi nhóm Cố Hoàng Sí, người của học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, tiếp đó lại kéo Tô Minh rời đi.

“Anh không thiếu bảo bối”, Tô Minh cười đáp: “Em cứ giữ lại đi”.

“Như vậy sao được?”, Trần Chỉ Tình hừ một tiếng: “Anh Tô, chỉ khi anh càng mạnh mẽ mới có thể bảo vệ Chỉ Tình”.

Trần Chỉ Tình nũng nịu, kéo Tô Minh rời đi về phía sâu trong lầu các, trên đường đi cô bỗng nhiên lên tiếng: “Anh Tô, anh cõng em đi”.

“Được”, Tô Minh sao có thể từ chối, dứt lời anh liền nâng cơ thể xinh đẹp của Trần Chỉ Tình lên, cõng phía sau lưng.

Khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp của Trần Chỉ Tình khẽ ửng hồng và phảng nét ngọt ngào, cô ôm chặt lấy cổ Tô Minh, hết lần này đến lần khác quay đầu tập kích hôn lên khuôn mặt anh.

“Đừng gây chuyện nữa”, Tô Minh có chút tâm thần bất định.

“Hừ hừ, em cứ gây chuyện đó”, Trần Chỉ Tình nũng nịu đáp.

Dưới sự chỉ đường của Trần Chỉ Tình, hai người họ rất nhanh đã tới được bảo tàng.

Vừa bước chân vào trong.

Tô Minh không kìm nén được mà phun ra một câu chửi thể.

Ngay cả bản thân Trần Chỉ Tình cũng choáng váng.

Nơi đây cũng quá là xa hoa rồi!

Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng tiên nguyên mạch cực phẩm đã có tổng cộng 300 đường nằm ngay ngắn trong bảo tàng.

Có vẻ tương đối chấn động.

“Hả?”, giữa bảo tàng hoa mỹ, lộng lẫy, rộng lớn chất đầy đồ vật, Tô Minh bỗng nhiên nhìn thấy được một thứ tốt, là một thứ căn bản không có quá nhiều khả năng xuất hiện tại đây, là thứ bản thân anh cũng không dự đoán hay ngờ tới được.

Một bất ngờ hạnh phúc quá lớn!

Cùng lúc đó.

Khi Tô Minh cùng Trần Chỉ Tình còn đang choáng váng trong bảo tàng của nền văn minh Nam Khải…

Vẻ mặt của Cố Hoàng Sí, người đang nhâm nhi tách trà ở sảnh lớn phía sau lầu các phủ thành chủ bỗng nhiên thay đổi.

Trở nên vô cùng khó coi.

“Viện trưởng, sao vậy?”, lão tổ Hoành Nhất là người đầu tiên phát hiện ra biểu hiện không phù hợp của Cố Hoàng Sí, liền mở miệng hỏi.

“Đúng là ức hiếp người quá đáng, tổng viện bên kia đột nhiên truyền tin tới”, Cố Hoàng Sí trầm mặc chốc lát, sau đó siết chặt nắm đấm, tâm tình ông dao động rất lớn.

“Tin tức gì?”, lão tổ Hoành Nhất nghe vậy liền chau mày.

“Trong cuộc thi lớn diễn ra tại tổng viện vào mười nghìn năm sau, phàm là người tham gia đều phải là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát trở lên, dưới cảnh giới này, ngay cả tư cách tham gia cũng không có”, Cố Hoàng Sí đáp: “Đây rõ ràng là đang chĩa mũi nhọn vào Hạp Tự của chúng ta, nhằm vào Tô Minh, thực lực của Tô Minh còn cả một quãng đường dài mới đạt tới cảnh giới đó, hiện tại lấy cảnh giới khởi đầu làm tư cách tham gia thật không công bằng chút nào, giống như đang cố ý vô tình mưu đồ ngăn cản Tô Minh tham gia thi đấu vậy”.

Mấy người lão tổ Hoành Nhất cũng rơi vào trầm mặc.

Cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát sao?

Muốn thành công bước vào cảnh giới này là vô cùng khó khăn!

Phải nói là cực kỳ khó.

Thiên kiếp thiên kiếp, phải vượt qua nghìn kiếp mới có thể tiến vào Thiên Kiếp Siêu Thoát.

Cái gọi là kiếp, một lần đã khó có thể chịu đựng, huống hồ là nghìn kiếp?

Đừng nhìn Tô Minh hiện tại tuổi còn cực nhỏ, còn chưa tới ba mươi đã là cảnh giới Tổ Tiên, xem ra cảnh giới tu luyện của anh tiến triển cực nhanh, có thể dễ dàng bước vào Thiên Kiếp Siêu Thoát, nhưng trên thực tế không hẳn là như vậy.

Có vô số yêu nghiệt siêu cấp khi đạt tới cảnh giới Bách Trận Siêu Thoát tầng chín có thể chỉ mới vài triệu năm tuổi, nhưng khi muốn vượt qua một bước Thiên Kiếp Siêu Thoát kia đã là hàng chục triệu năm, thậm chí là hàng trăm triệu năm tuổi sau.

Thiên kiếp của cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát giống như một trạm kiểm soát.

“Mười nghìn năm, từ cảnh giới Tổ Tiên tiến vào Thiên Kiếp Siêu Thoát, quả thực…”, lão tổ Bành Cửu thở dài một hơi: “Viện trưởng, xem ra năm đó ông đắc tội với người kia, người ta đến hôm nay vẫn còn nhớ tới ông đó”.

Cố Hoàng Sí im lặng, chỉ là sâu trong đôi mắt là không cam lòng, nhục nhã, ấm ức, tất cả đọng lại thành một tiếng thở dài.

“Ngược lại cũng không phải là không còn cách nào”, lão tổ Khôn Thất bất ngờ nói.

“Ồ? Cách gì, mau nói đi”, ánh mắt mấy người lão tổ Hoành Nhất sáng rực.
Chương 1108: Kiếp Tông

"Thông thường mà nói, phải vượt qua thiên kiếp mới có thể tiến vào cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, thời gian mười nghìn năm gần như không thể trải qua nghìn kiếp, nhưng cũng không phải là không có một chút khả năng nào. Các vị dường như đã quên, có một môn phái gọi là Kiếp Tông. Tại Kiếp Tông có một Kiếp Trì, chỉ cần vào Kiếp Trì sẽ có kiếp nạn bất tận ập tới, muôn hình vạn trạng các loại, không cần nói đến mười nghìn năm, cho dù là trăm năm, chỉ cần thực lực đủ mạnh mẽ, liền có thể hoàn thành tích lũy nghìn kiếp trong Kiếp Trì đó, một lần đột phá tới cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát”, lão tổ Khôn Thất sờ râu, cười đáp.

“Không sai, Kiếp Tông, sao lại quên mất Kiếp Tông cơ chứ? Ha ha ha…”, lão tổ Bành Cửu cười ha hả, dáng vẻ sáng tỏ thông suốt.

“Kiếp Tông quả thực là một cơ hội, nhưng Kiếp Tông không dễ vào”, ánh mắt Cố Hoàng Sí lóe lên.

“Rất khó để tiến vào Kiếp Tông, nhưng nhóc Tô rốt cuộc cũng không phải là người bình thường, có cơ hội rất lớn đó”, lão tổ Khôn Thất an ủi.

Lúc này.

Bên trong kho tàng của nền văn minh Nam Khải.

Đôi mắt của Tô Minh nhìn thẳng tắp.

Anh đang nhìn chằm chằm vào một chiếc bình pha lê được đặt trên bệ da hươu ở phía trước bên trái của kho tàng.

Trong chiếc bình pha lê đó có một hạt to bằng ngón tay cái.

Hạt giống.

Đúng, là hạt giống.

Tô Minh rất chắc chắn, nhìn thoáng qua liền cảm nhận được đó là một hạt giống.

Hơn nữa còn không phải là một loại hạt giống bình thường.

“Nếu như cảm giác của mình không sai, hạt giống này dường như là hạt giống của cây thế giới”, Tô Minh trong lòng khẽ lẩm bẩm, có cảm giác đang nằm mơ.

Vận may đúng là tốt đến hoang đường!

Cây thế giới, Tô Minh anh có, vì cơ duyên may mắn nên giành được một cây thế giới.

Nhưng, cây thế giới chỉ có một gốc thôi sao? Rõ ràng không phải.

Các tầng trời đa dạng.

Nền văn minh cũng là bất tận.

Cây thế giới đương nhiên không thể chỉ có một cây.

Tuy nhiên, ngay cả khi không chỉ có một, nhưng có thể chắc chắn rằng cây thế giới cực kỳ quý hiếm.

Vô cùng hiếm gặp.

“Hạt giống của cây thế giới này có vẻ khá cao cấp”, Tô Minh lẩm bẩm, sợ rằng còn cao cấp hơn cả cây thế giới có trên người anh.

“Nếu có thể bồi dưỡng hạt giống này lớn lên, rồi dung hợp, e rằng sẽ có được thu hoạch cực lớn”, Tô Minh liếm môi vẻ thèm khát.

Công dụng của cây thế giới quá tuyệt vời.

Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng lực sinh mệnh vô tận có lẽ đã trao cho Tô Minh thuộc tính gần như bất tử.

“Có thêm một cây thế giới nữa, sợ rằng mình có thể thực sự trường sinh bất lão, uy lực của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng cũng được đẩy cao lên tới trình độ nghịch thiên rồi”, Tô Minh nghĩ thầm, không chút do dự cầm lấy hạt giống này.

Gieo trồng trong đan điền.

Thành thật mà nói, Nam Phượng Vân không phải là không biết hạt giống này là cây thế giới trong truyền thuyết?

Cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện trồng nó, đáng tiếc chỉ là tính toán ngông cuồng.

Cây thế giới là vật mà bất cứ ai cũng có gieo trồng sống sót hay sao?

Tô Minh, có thể.

Bởi, muốn trồng một cây thế giới, trước tiên phải sở hữu lực sinh mệnh vô tận, mà điểm này, vì trong cơ thể anh đã có một cây thế giới nên tự nhiên có thể cống hiến nguồn lực sinh mệnh bất tận đó.

Điểm thứ hai chính là tiếp nhận. Không phải tất cả mọi người đều có thể dung chứa nổi cây thế giới, Tô Minh có thể, nói một cách chính xác, là kho tàng huyết mạch có thể chấp nhận vô cùng dễ dàng.

Sau khi trồng xuống cây thế giới, Tô Minh tiếp tục dạo quanh kiểm tra kho tàng.

Lần này quả là thu hoạch phong phú, binh khí đỉnh cấp như thủy nguyên hậu kỳ, đỉnh phong gì đó ít nhiều cũng có hàng trăm chiếc.

Còn có đan dược, bảo vật trân quý…

Vô số.

Không thể không nói nền văn minh Nam Khải tương đối giàu có, so sánh với Vô Lượng kiếm thành cùng Thiên Nhẫn Tông không biết còn dồi dào hơn biết bao nhiêu lần.

Điều đó có thể hiểu được, rốt cuộc cùng là nền văn minh cấp ba, Vô Lượng kiếm thành và Thiên Nhẫn Tông cộng lại cũng không không thể so sánh với nền văn minh Nam Khải, càng không nói đến Nam Phượng Vân đã từng là minh chủ của liên minh các nền văn minh cấp ba.

Sau khi càn quét kho tàng.

Tô Minh cùng Trần Chỉ Tình liền trở lại sảnh lớn phía sau lầu các.

“Sư tôn, Chỉ Tình cũng muốn gia nhập Hạp Tử”, Tô Minh mở lời.

“Hoan nghênh!”, Cố Hoàng Sí hai tay chào đón, Tô Minh nguyện ý để hồng nhan tri kỷ của mình đều gia nhập vào Hạp Tử, biểu thị sự công nhận đối với Hạp Tử, nào có đạo lý không đồng ý đây?

Một đoàn người rời khỏi nền văn minh Nam Khải, cùng trở lại Hạp Tự.

Trần Chỉ Tình cũng sống trong tòa lầu các của Tô Minh.

Trong khoảng thời gian tiếp dó, Tô Minh thực sự chìm đắm trong sự ôn nhu vỗ về, có chút vui quên lối về rồi.

Có Chỉ Tình, Cẩm Phồn, Nhược Dư bầu bạn, thi thoảng Lam Tuyết cũng ghé thăm.

Thích ý tự tại.

Chỉ là vẫn luôn không có bất kỳ tin tức nào về Khánh Di cùng Thu Thủy.

Đương nhiên đây cũng không phải là một chuyện khẩn cấp.

Hơn một tháng sau.

Một ngày này.

Tô Minh quyết định kết thúc ‘kỷ nghỉ hạnh phúc’ của mình.

Anh quyết định tu luyện trở lại!

Vừa hay.

Sư tôn triệu tập.

Tinh thần Tô Minh vừa động liền đến nơi ở trên lầu các của sư tôn mình.

Cố Hoàng Sí đang ngồi xếp bằng trong linh trận.

“Ngồi xuống đi”, Cố Hoàng Sí nói.

Tô Minh cũng không khách sáo mà ngồi xuống: “Sư tôn, người gọi con có chuyện gì sao?”

Toàn bộ việc gây khó dễ của tổng viện và sự cần thiết phải đạt tới cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, Cố Hoàng Sí đều nói ra.

Một lúc lâu sau.

“Vì thế, sư tôn, ý của người là, bây giờ con phải tới Kiếp Tông và thâm nhập được vào đó?”, Tô Minh đã nắm rõ được mọi việc.

“Đúng vậy, chỉ có điều Kiếp Tông không hề dễ dàng gia nhập như vậy”, Cố Hoàng Sí lại nói: “Mặc dù sư tôn có một người bạn cũ là trưởng lão của Kiếp Tông, nhưng điều này không đảm bảo con nhất định có thể gia nhập vào Kiếp Tông”.

“Kiếp Tông rất khủng bố sao”, Tô Minh hiếu kỳ hỏi.

Bản thân sư tôn cũng không nắm chắc việc mình có thể gia nhập vào môn phái?

Là thật hay giả vậy?

“Rất mạnh, là nền văn minh cấp năm hàng thật giá thật”, Cố Hoàng Sí nghiêm giọng nói: "Hạp Tự của chúng ta dù đang ở trong nền văn minh cấp ba, nhưng trên thực tế, thực lực tổng thể còn mạnh hơn nền văn minh cấp bốn thông thường, ví dụ như Đạo Hằng Tông, Hạp Tự chúng ta chỉ dùng một tay cũng có thể hủy diệt, nhưng nếu so sánh với nền văn minh cấp năm, Hạp Tự của chúng ta còn thua kém một chút. Nếu nhất định phải bình xét cấp bậc, Hạp Tự có lẽ là bán bộ nền văn minh cấp năm. Mà Kiếp Tông lại là một nền văn minh cấp năm chân chính, hơn nữa còn là một điểm sáng nổi bật trong hàng ngũ những nền văn minh cấp năm. Ngoài ra, Hạp Tự không phải là tông môn võ đạo bình thường, Hạp Tự có chút đặc biệt. Chúng ta thu nhận học viên chỉ xét trên phương diện sức mạnh cơ thể, cường độ thân thể, không xem xét tới khí tu”.
Chương 1109: Nằm mơ cũng muốn báo thù

“Thể tông chăng?”, Tô Minh hiểu ra, nói: “Con vẫn có chút sở trường ở phương diện thể tu!”

Đáng lẽ ra sư tôn phải biết điều này chứ!

“Chưa đủ!”, Cố Hoàng Sí lắc đầu, nói: “Ta biết sức mạnh thuần túy và thể xác của con mạnh hơn những tu giả võ đạo cùng cảnh giới gấp nhiều lần nhưng như vậy vẫn chưa đủ”.

“Vẫn chưa đủ ạ?”, Tô Minh phấn khích, tự hỏi Kiếp tông mạnh đến thế sao? Nếu thật sự như vậy thì kể cả không xông vào Kiếp Trì thì anh cũng muốn gia nhập vào Kiếp tông. Dù sao thì anh luôn muốn nâng cao thể tu của mình.

“Gia nhập vào Kiếp tông chắc chắn là đủ. Chỉ có điều, nếu chỉ gia nhập thì con vẫn không thể tiếp xúc được với Kiếp Trì đâu. Đối với Kiếp tông mà nói, chỉ có đệ tử nòng cốt mới có tư cách vào Kiếp Trì. Nếu con gia nhập vào Kiếp tông và trở thành đệ tử ngoại viện, sau đó được thăng lên làm đệ tử nội viện, cuối cùng trở thành đệ tử nòng cốt. Như vậy thì chậm quá. Cả quá trình nhanh nhất cũng phải mất mấy trăm ngàn năm thậm chí là mấy triệu năm. Mà con chỉ có thời gian là mười ngàn năm thôi”, Cố Hoàng Sí giải thích, nói.

Tô Minh chau mày, ngẫm nghĩ. Vậy thì khó xử rồi đây.

“Con tham gia vào kỳ sát hạch của Kiếp tông, lấy được thành tích nghịch thiên, được các lãnh đạo của Kiếp tông để ý đến, có thể một bước lên tiên không? Giống như một lần mà trở thành đệ tử nội viện của Hạp Tự luôn”, Tô Minh lại hỏi.

“Không được! Kiếp tông không phải là thứ mà Hạp Tự có thể so sánh được đâu. Muốn lấy được tư cách ngoại lệ đó gần như là không thể. Trừ khi…”, Cố Hoàng Sí định nói gì nhưng lại thôi.

“Trừ khi con dùng quyền của mình đập nát chuông Kiếp”, Cố Hoàng Sí hít một hơi thật sâu, nói: “Chuông Kiếp là thánh vật của Kiếp tông, được đặt ở trong thành Kiếp ở trước Kiếp tông. Mỗi ngày đều có vô số người đến thành Kiếp với ý đồ đập nát chuông Kiếp để thu hút sự chú ý của Kiếp tông”.

“Đập nát chuông Kiếp?”, Tô Minh nói tiếp: “Con có thể thử!”

“Tất nhiên có thể thử nhưng đừng ôm hi vọng quá lớn. Ngoài đập nát chuông Kiếp thì còn có cách thứ hai, chính là…”, Cố Hoàng Sí định nói gì lại thôi.

“Sư tôn nói đi!”

“Chính là… Khụ khụ… Tông chủ của Kiếp tông có một cô con gái rất lanh lợi, tông chủ Kiếp tông vô cùng cưng chiều nó. Hơn nữa cô bé này rất ham chơi, thích quậy phá, đúng danh nghĩa ma nữ. Con biết Nguyên Bảo chứ, cô bé này khéo còn mạnh hơn và nghịch hơn Nguyên Bảo gấp trăm lần”, Cố Hoàng Sí có chút lúng túng, nói: “Cô bé này thường chơi đùa trong thành Kiếp. Nếu như, nếu như con…”.

“Sư tôn! Nếu con khiến cô gái này chú ý đến mình, thậm chí ‘ăn cơm mềm’ (*) của cô ta thì con có thể một bước lên tiên, trở thành đệ tử nòng cốt của Kiếp tông và dễ dàng vào được Kiếp Trì đúng không ạ?”, Tô Minh nói với vẻ cạn lời.

(*) kiểu bám váy đàn bà, sống dựa dẫm

“Khụ khụ, đúng vậy!”

Tô Minh đúng là không biết nên nói gì.

“Con không bài xích tư tưởng ‘ăn cơm mềm’. Chỉ cần cơm ngon thì cơm mềm cũng thơm ngon lắm chứ. Nhưng con vẫn muốn thử đập chuông Kiếp đó. Nếu như không thành công thì sẽ theo cách còn lại”, Tô Minh cười khổ, nói.

“Thằng nhóc này có chí khí đấy”, Cố Hoàng Sí khen ngợi, nói.

Tô Minh có chút ngượng ngùng.

Đây mà được gọi là có chí khí sao?

“Sư tôn! Nếu đã liên quan đến phương diện thể tu thì con cần thêm một số bảo bối để có thể tu luyện được”, Tô Minh cũng không khách khí. Chuyện này vô cùng quan trọng nên không phải là lúc để chảnh chọe.

“Được!”, Cố Hoàng Sí cũng không do dự mà gật đầu, dường như đã đoán trước được: “Đi theo ta!”

Cùng lúc đó…

“Chị Thiên Lan! Sao mặt chị cứ ủ rũ vậy?”, trong một góc ở nền văn minh cấp bốn trong hư không vô tận, hai cô gái đi đến thế giới lạnh băng, thân hình xinh đẹp như hai luồng sáng đầy màu sắc khiến thế giới lạnh giá cũng tươi đẹp hẳn lên. Dung mạo của họ đúng là tuyệt sắc. Cô gái dẫn đầu thì vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo nhưng bước chân rất nhẹ, chỉ có điều tốc độ không chậm. Còn cô gái đi bên cạnh thì với vẻ thuần khiết trong sáng, đặc biệt là ánh mắt, ngũ quan đều hài hòa. Cô gái với nụ cười tươi ngọt ngào. Và người lên tiếng lúc nãy chính là cô gái ngọt ngào này.

“Thu Thủy! Chị có kẻ thù, đến nằm mơ cũng muốn báo thù. Nếu không báo thù thành công thì chỉ e cả đời này chị cũng không cười nổi”, Huyền Diễm Thiên Lan lên tiếng nói, cũng đã mấy ngày trôi qua kể từ ngày bị Tô Minh đánh trọng thương lần hai. Trong thời gian này, cô ta lại một lần nữa có được kỳ tích, thực lực lại tăng lên. Hiện giờ cô ta đã ở cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng tám. Ở độ tuổi này mà đã ở cảnh giới này thì đúng là dọa người. Huống hồ, cô ta còn có sức chiến đấu vượt cấp đáng sợ.

“Á? Chị Thiên Lan! Chị lợi hại như vậy, sắp vô địch rồi mà vẫn còn có kẻ thù sao? Kể cả là có, lẽ nào chị không báo thù được sao? Chắc phải rất dễ dàng chứ?”, Lạc Thu Thuỷ có chút kinh ngạc. Theo như cô ta thấy, Huyền Diễm Thiên Lan thật sự là yêu nghiệt số một trong chư thiên vạn giới, còn có kẻ nào dám làm kẻ thù của Huyền Diễm Thiên Lan sao? Đúng là trò đùa!

“Dễ dàng ư? Không! Chị báo thù hai lần liên tiếp mà bị hắn trấn áp dễ dàng. Nếu không phải có đại khí vận thì khéo có mười cái mạng cũng chết rồi. Kể cả hiện giờ chị đã tiến bộ trăm lần thì vẫn chưa đủ. Em không biết hắn đâu. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng trên thực tế, chỉ nói về thiên phú võ đạo thì chị không là gì so với hắn”, trong đầu Huyền Diễm Thiên Lan lại hiện lên khuôn mặt của Tô Minh. Đó là khuôn mặt khiến cô ta vô cùng khâm phục nhưng cũng rất oán hận, mặc dù đáng sợ nhưng cô ta vẫn khao khát đánh bại được.

“Thật sao?”, Lạc Thu Thuỷ đờ người ra. Trên đời này còn có người giỏi vậy sao? Nhưng điều này không quan trọng, Lạc Thu Thuỷ thở dài rồi mơ hồ cảm nhận… Thiên tài hay không, yêu nghiệt hay không thì cô ta đều thấy bình thường. Điều cô ta mong muốn nhất là gặp lại Tô Minh.
Chương 1110: Những thứ hiếm thấy trong thành Kiếp

“Thở dài gì thế? Lại nhớ đến người đàn ông của em rồi à?”, Huyền Diễm Thiên Lan hỏi: “Rốt cuộc người đàn ông đó là ai mà lại khiến em ngày nhớ đêm mong đến vậy?”

“Hì hì! Em không nói đâu! Chẳng phải chị cũng không muốn nói ra kẻ thù của chị là ai sao?”, Lạc Thu Thuỷ cười khanh khách rồi lên trước một bước níu chặt tay Huyền Diễm Thiên Lan.

Mặc dù sắc mặt Huyền Diễm Thiên Lan lạnh lùng nhưng đối với Lạc Thu Thuỷ vẫn có phần nào thể hiện sự yêu quý cưng chiều.

Nói ra thì cô ta và Lạc Thu Thuỷ quen biết nhau cũng khá tình cờ. Lúc đó, Lạc Thu Thuỷ gặp phải nguy hiểm vừa hay gặp được Huyền Diễm Thiên Lan.

Huyền Diễm Thiên Lan có thể cảm nhận được nỗi bất lực và tuyệt vọng của Lạc Thu Thuỷ, dường như khiến cô ta nhìn ra chính mình trong mỗi lần đối mặt với Tô Minh.

Vì vậy cô ta không do dự gì mà cứu Lạc Thu Thuỷ.

Vốn chỉ là cứu thôi nhưng Lạc Thu Thuỷ cứ muốn báo đáp nên luôn ở bên cạnh Huyền Diễm Thiên Lan.

Dần dần hai cô gái xưng hô với nhau là chị em, còn có tình bạn thân thiết.

Nói cho cùng thì đều là những người cô đơn tìm đến nhau.

Có thể gọi là đúng người đúng thời điểm. Mặc dù không đến nỗi trở thành ruột thịt nhưng cũng coi nhau như chị em thân thiết.

Huyền Diễm Thiên Lan thích vẻ đẹp không tì vết, đơn thuần, lương thiện và không thích tranh giành với đời của Lạc Thu Thuỷ.

Còn Lạc Thu Thuỷ lại thích vẻ kiên định, dứt khoát của Huyền Diễm Thiên Lan.

Tất nhiên, đây chỉ là sự yêu thích và ngưỡng mộ đối với đối phương.

“Chị Thiên Lan! Chị thật sự muốn đến Kiếp tông sao?”, Lạc Thu Thuỷ lại hỏi.

“Ừm! Kẻ thù của chị chắc rất giỏi ở phương diện thể tu. Nếu chị muốn báo thù thì nhất định phải cố gắng ở phương diện này mới được. Kiếp tông là nơi lý tưởng để đến”, Huyền Diễm Thiên Lan nói.

“Nhưng chị Thiên Lan, chị đẹp như vậy, nếu thể tu thì liệu có xấu đi không?”, Lạc Thu Thuỷ hỏi với vẻ lo lắng.

“Ka ka…”, Huyền Diễm Thiên Lan không kìm nổi mà bật cười: “Thu Thủy! Em nói linh tinh gì đó? Em nghĩ thể tu là gì? Luyện ra cơ bắp sao? Đó là người bình thường thôi. Tu giả võ đạo như chúng ta luyện thể tu thì máu thịt cũng sẽ theo hướng hoàn hảo và mạnh hơn. Những người thể tu không những không bị ảnh hưởng đến nhan sắc mà những cô gái luyện cái này còn xinh đẹp hơn nhiều, da cũng đẹp hơn nữa”.

“Vậy á? Thế thì em cũng muốn luyện”, Lạc Thu Thuỷ ôm miệng, sau đó cười nói: “Hay thôi đi! Mệt lắm!”

“Em cũng thật là! Đàn ông thì có gì tốt chứ, tự mình mạnh lên vẫn tốt hơn”, Huyền Diễm Thiên Lan có chút cạn lời. Thiên phú võ đạo của Lạc Thu Thuỷ không hề kém nhưng tiếc là không có chí tiến thủ.

“Mạnh như vậy để làm gì chứ? Chị Thiên Lan, nếu có một ngày chị cũng rơi vào lưới tình thì chị sẽ biết tình yêu cũng ngọt ngào lắm, còn thú vị hơn cả luyện võ cơ”, Lạc Thu Thuỷ lẩm bẩm.

Trong hư không vô tận có một thành trì vô cùng lớn.

Tòa thành đó tên là thành Kiếp.

Tên của thành Kiếp đến từ Kiếp tông, thành Kiếp dựa vào Kiếp tông, vì Kiếp tông rất mạnh và có được Kiếp Trì nổi tiếng, Kiếp tông từ xưa đã rất giàu có, tu giả võ đạo cũng nhiều. Nếu nhìn từ hư không thì cả thành Kiếp vô cùng đông đúc, kiến trúc dày đặc, vô cùng náo nhiệt.

Có tin đồn, Kiếp tông không chỉ tạo nên một nền văn minh. Cuối cùng, vì một tu giả võ đạo trong lịch sử Kiếp tông bất ngờ tạo nên hệ thống thể tu khủng khiếp, từ đó hậu thế cũng chọn đi theo con đường thể tu.

Tôn chỉ võ đạo của Kiếp tông là kiếp nạn, cũng chính vì vậy mà đệ tử của Kiếp tông trước nay đều muốn thu nhận những đệ tử thế tục có thân thế đáng thương, hiếu chiến và trải qua nhiều gian nan. Nhưng yêu cầu về thiên phú võ đạo không quá cao, vì những người có tu giả võ đạo nhiều thì sẽ liên quan nhiều đến khí tu chứ không phải là thể tu.

Cũng chính vì vậy mà Kiếp tông trở thành nơi luyện võ mà rất nhiều tu giả võ đạo ở khu vực gần hư không có thực lực không quá mạnh, nhiều lần bị thế lực khác đào thải, thậm chí bao gồm những tu giả võ đạo mà một phần khí tu đan điền bởi vì bị đập nát bất ngờ nên trở thành phế nhân khí tu.

Tô Minh đứng một mình ở bên ngoài tòa thành với khí tức hoang cổ. Anh vừa từ hư không đến đây, vừa hạ xuống thì đã ngửi thấy khí tức khác biệt.

“Nền văn minh cấp năm?”, Tô Minh lẩm bẩm, có chút mong đợi.

Đến hiện giờ, nếu như loại trừ Hạp Tự thì anh còn chưa tiếp xúc với nền văn minh cấp bốn chứ đừng nói là cấp năm.

Cộng với việc nền văn minh cấp năm còn là hệ thống thể tu nên càng khiến anh phấn khích hơn.

Kể cả không phải vì Kiếp Trì của Kiếp tông thì anh vẫn có hứng thú vào Kiếp tông tu luyện một chuyến.

Tô Minh giống như một đứa trẻ đầy tò mò đi vào trong thành trì đó.

Vừa vào trong thì anh đã ngửi thấy sát khí nồng nặc.

Đúng vậy!

Sát khí khiến người ta cảm thấy tê dại.

Có chút khiến người ta không quen nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của Tô Minh. Nếu đã là thiên đường của thể tu, vậy thì tất nhiên sẽ do sát khí và huyết khí làm chủ. Tô Minh cũng biết, thể tu có sát khí nặng, khí lực nặng, huyết khí cũng thế.

Ngoài sát khí nặng thì còn có rất nhiều điểm kỳ quái.

Ngoài ra, đây đường đường là thành trì của nền văn minh cấp năm, ngoài những dãy phố buôn bán thì không có cửa hàng nào, tất cả đều là sạp hàng. Toàn là những sạp hàng nhìn không thấy điểm cuối, vô cùng hoành tráng.

Thêm một cái nữa là, có rất nhiều đồ vật mà trước nay Tô Minh chưa từng nghĩ là nó có thể dùng để mua bán. Trên đường phố này cái gì cũng bán, ví dụ như thịt của hồn thú. Nhưng trên đường phố này thì không chỉ có dưới trăm người bán loại thịt này. Hơn nữa, thịt hồn thú quý hiếm đều được rải trên đất, sau đó được bọc qua một lớp da thú là có thể bán rồi. Đúng là khiến người khác vô cùng kinh ngạc.

Ngoài thịt hồn thú còn có thịt yêu thú, có vô số loại thịt, chủng loại nhiều vô kể…

“Tu luyện thể tu quả thật cần phải bổ sung đầy đủ huyết khí, các loại thịt như thịt hồn thú đối với thể tu như kiểu khí tu hấp thụ khí tức tiên linh của trời đất”, Tô Minh lẩm bẩm.

Ngoài thịt hồn thú, ở đây còn bán các loại nguyên liệu luyện kim, đây cũng là thứ vô cùng hiếm thấy. Thông thường mà nói, ở các thành trì khác thì chỉ có thể nhìn thấy binh khí thành phẩm như đao, kiếm. Còn bán những nguyên liệu luyện kim cho các binh khí thường dùng thì vô cùng hiếm, thậm chí Tô Minh còn nhìn thấy thiên thạch sắt nữa.

Ánh mắt của Tô Minh không ngừng nhìn sang xung quanh, có thể thấy anh vô cùng hứng thú, như lần đầu tiên được nhìn thấy những thứ kỳ lạ này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom