-
Chương 1076-1080
Chương 1076: Trực tiếp luận bàn
Sau đó, trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự rất nhiều ánh mắt đều hướng về một vùng khu vực nhỏ ở giữa, trên khu vực nhỏ đó ngoại trừ hơn trăm người của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự ra thì còn có đám Nguyên Bảo, Tần Hạt, Hà Bất Hưu, Tiêu Hoàng vừa đến, tổng cộng 10 người, đều là những tồn tại xếp hạng 10 người đứng đều trong bảng xếp hạng nội môn.
Những ánh mắt đó của trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự nhìn chằm chằm vào đám người Nguyên Bảo, đầy vẻ mong đợi!
Ngạn Tự làm càn, kiêu ngạo như vậy, trong lòng ai mà không tức nghẹn chứ?
Để xem đám người Nguyên bảo có thể giáo huấn đối phương một trận được không?
"Nguyên Bảo, lát nữa hãy cẩn thận, Ngạn Tự mạnh hơn so với trong tưởng tượng đấy", Tần Hạt nhỏ giọng nói. Tần Hạt vẫn luôn yêu thầm mến mộ Nguyên Bảo, mọi người xung quanh đều biết, lúc này sắc mặt Tần Hạt ngưng trọng, áp chế âm thanh xuống nhắc nhở, ánh mắt lại nhìn sang mấy người trẻ tuổi đứng bên cạnh và đằng sau Dư Mộc Dưỡng kia. Không cần phải nói, đám thanh niên đó chính là đệ tử của Ngạn Tự, tựa hồ còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tưởng!
"Anh lo tốt cho bản thân anh là được", Nguyên Bảo thản nhiên nói, sâu trong đôi mắt xinh đẹp cũng đầy vẻ ngưng trọng.
"Xem ra, ý tứ bảo chúng ta đừng thua quá khó coi trong lời nói của viện trưởng không phải là nói đùa", Hà Bất Hưu thanh âm hung ác nham hiểu nói, ánh mắt liếc nhìn mấy đệ tử đó của Ngạn Tự, lại có cả đến tận cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng tám, tầng chín!!
Không thể tưởng tượng nổi!
Phải biết rằng, Tần Hạt - người mạnh nhất bên phía Hạp Tự cũng chỉ là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng sáu mà thôi...
Cùng lúc đó, Cố Hoàng Sí cũng đi tới bên cạnh đám Nguyên Bảo.
Không khí càng lúc càng cứng ngắc.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
"Dư huynh, mời tham quan học viện Hạp Tự chúng tôi trước đã nhỉ?", Cố Hoàng Sí mở miệng hỏi.
Dù sao cũng là mang tiếng tới luận bàn giao lưu. Vừa đến đã ra tay luôn thì cũng không hay nhỉ?
"Có gì hay ho mà tham quan sao? Rách nát", thế nhưng, không đợi cho Dư Mộc Dưỡng lên tiếng, một thanh niên tay cầm quạt xếp, diện mạo rất anh tuấn đứng trong số những đệ tử đứng sau Dư Mộc Dưỡng kia, khóe miệng thản nhiên ngạo nghễ cười khẩy đã lên tiếng trước.
Tương đối không lễ phép.
Dù sao, Dư Mộc Dưỡng và Cố Hoàng Sí cũng cùng một cấp bậc.
Hai người nói chuyện với nhau, một đệ tử của Ngạn Tự lại dám chen miệng vào láo xược. Thật sự láo xược!
Nhất thời, Nguyên Bảo cũng được, đám người Tần Hạt cũng được, đều lập tức nhìn về phía thanh niên đó, ánh mắt âm u.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Một đám vô dụng", thế nhưng, tên thanh niên đó không chút sợ hãi, ngược lại còn nhướn mày khiêu khích, liếc mắt đám người Nguyên Bảo một cái, nhe răng trợn mắt lên cười, kiêu căng tới cực điểm.
Ngay lập tức, đám người Nguyên Bảo bùng phát khí tức.
"Không được kích động", Cố Hoàng Sí ngăn lại.
Cố Hoàng Sí hít sâu một hơi, nói: "Xem ra, ý của Dư huynh là trực tiếp bắt đầu giao lưu luận bàn của đám tiểu bối sao?"
"Không sai", Dư Mộc Dưỡng gật đầu, thuận tiện quay đầu lại nói với người thanh niên thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú vừa chen miệng vào kia: "Nhìn con không đợi được nữa rồi, con lên trước đi, nhớ kỹ, chỉ luận bàn giao lưu, không được ra tay quá nặng, không được ảnh hưởng đến mạng người".
Trong lời nói của Dư Mộc Dưỡng có ý mỉa mai, căn bản không hề coi đám người Nguyên Bảo ra gì.
"Vâng, viện trưởng!", người thanh niên cao lớn, diện mạo tuấn tú tay cầm quạt xếp kia gật đầu, bước lên trước một bước đứng ra, đôi mắt ngạo nghễ tàn nhẫn dừng lại trên người đám Nguyên Bảo: "Ai lên bẽ mặt trước đây? Hay là cùng lên? Ồ, đúng rồi, bổn công tử đây tên là Hoàng Bùi, đứng thứ bảy trong đệ tử nội môn của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự".
Hắn ta còn xa mới là người mạnh nhất của Ngạn Tự. Nhưng cho dù chỉ đứng thứ bảy mà đã là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bảy bán bộ, cao hơn một chút so với Tần Hạt về mặt cảnh giới.
"Tôi lên", Nguyên Bảo gần như không có bất cứ do dự nào liền nói.
"Không được", thế nhưng Tần Hạt lại trực tiếp quát lên ngăn cản.
Mặc dù Nguyên Bảo vô cùng vô cùng yêu nghiệt, nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bốn, gần như không thể là đối thủ của Hoàng Bùi. Đây là đi vào chỗ chết.
Cho dù gọi là luận bàn giao lưu, không tổn hại đến tính mạng, nhưng trọng thương thậm chí căn cơ võ đạo bị phá vỡ cũng đặc biệt nghiêm trọng.
Tần Hạt không khỏi nhìn về phía Hà Bất Hưu.
Bản thân Tần Hạt không thể lên được, anh ta là người mạnh nhất trong đám đệ tử của Hạp Tự, là đệ nhất viện tử.
Anh ta đứng ra xuất chiến vậy tiếp theo phải đánh thế nào?
Hà Bất Hưu lại coi như không nhìn thấy ánh mắt của Tần Hạt.
Hà Bất Hưu cũng không phải kẻ ngốc, rõ ràng biết không phải là đối thủ, tại sao phải tự chui đầu vào rọ? Tự rước lấy tại họa sao?
Cho dù bị ép không biết làm thế nào, cuối cùng cũng phải xuất chiến thì hắn ta cũng muốn đợi một lát. Ngộ ngỡ về sau những lưu thủ của Ngạn Tự yếu đi chút, sau đó hắn đứng ra xuất chiến không phải là lựa chọn tốt hơn sao.
"Để tôi", hóa ra là Tiêu Hoàng, không có bất cứ do dự nào, anh ta cầm kiếm lên trực tiếp đi về phía Hoàng Bùi.
"Tôi ra tay đây", Hoàng Bùi mỉm cười, rất thoải mái thậm chí còn có cảm giác như đang vui đùa đùa cợt.
Thế nhưng vừa dứt lời.
Đột nhiên, khí tức của Hoàng Bùi lập tức thay đổi, thay đổi 360 độ, từ vẻ cười đùa hi hi ha ha biến thành băng hàn. Cả người tựa như biến thành một thanh đao băng, liếc nhìn một cái mà lạnh đến thấu xương.
Cùng lúc, Tiêu Hoàng cũng ra tay trong nháy mắt.
Tiêu Hoàng không có lựa chọn khác, vừa bắt đầu là phải dùng đến đại chiêu mạnh nhất. Bởi vì, anh ta biết rõ thực lực của bản thân không bằng đối phương, bắt đầu là phải dùng đại chiêu mạnh nhất thì có lẽ còn có thể chống cự được một lát.
"Đoạn Tiên Trảm!", Tiêu Hoàng nhỏ giọng quát một tiếng, kiếm trong tay nháy mắt phảng phất như xoay tròn hàng ngàn vạn lần, quang mang chói mắt, kiếm vận tràn trề, vô số kiếm quyết bí văn dập dờn trên thân kiếm, trường kiếm khẽ run, giống như một vệt ánh sáng trong bóng đêm, chói mắt mà lại có sát ý bàng bạc.
Có thể rõ ràng thấy được, cổ tay Tiêu Hoàng khẽ rung động.
Chương 1077: Thắng hay thua còn chưa biết được
Kiếm trong tay giơ lên, rồi chém xuống, một vệt sáng bạc lặng yên không một tiếng động lóe lên rồi biến mất, nhưng lại chiếu sáng cả một vùng trời. Không gian và thời gian như ngừng trôi, trên đời chỉ còn lại lưỡi kiếm sức bén kia. Mà bên trong kiếm mang còn chứa kiếm nguyên nhị đoạn trung kỳ. Thế nên, một kiếm kia hết sức khủng bố.
Đầu tiên là kiếm pháp đỉnh cấp, nó đã được Tiêu Hoàng luyện tới Nhập Thần, kết hợp với kiếm nguyên nhị đoạn trung kỳ lại càng mạnh hơn. Hơn nữa, Tiêu Hoàng cũng kiểm soát kiếm cực tốt, hầu như không để lộ bất cứ lực công kích nào. Kiếm mang lóe lên rồi biến mất như ảo giác, bổ thẳng về phía Hoàng Bùi.
Nhưng, trong giây phút ấy.
"Yếu", Hoàng Bùi lại thất vọng, nhàn nhạt nói ra một chữ, song, cây quạt trong tay bỗng bay vọt về phía trước.
Giờ phút này, bên trong một tòa nhà, Tô Minh mở bừng mắt, tỉnh lại từ trong biển kiếm đạo.
Anh vừa mở mắt đã ngẩng đầu nhìn về phía sân võ đạo dưới chân núi Thần và thấy được Hoàng Bùi đang đánh nhau với Tiêu Hoàng, rồi không khỏi nhướng mày: "Có vẻ Hạp Tự không phải đối thủ của người ta! Xem ra, mình cần phải đứng ra nghênh chiến rồi!"
Vốn bị nói khích, nên định chứng minh một chút, ít nhất cũng không thể khiến sư tôn khó xử. Đây là lý do anh chuẩn bị để ra tay, chứ chẳng muốn lên sân nổi bật. Dù gì cũng phải chừa cho mấy người đứng đầu bảng xếp hạng nội viện cơ hội rèn luyện nữa chứ.
Nhưng giờ có vẻ, Hạp Tự đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, nói cách khác, có lẽ lần này sẽ bẽ mặt.
"Ngạn Tự? Cũng là học viện Kỷ Nguyên hạng B mà mạnh vậy sao?", Tô Minh nhìn thoáng qua những học viên của Ngạn Tự, rồi không khỏi kinh ngạc.
Đúng là mạnh hơn Hạp Tự không chỉ một cấp! Trong hơn trăm học viên của Ngạn Tự, thế mà không có ai yếu hơn cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát, càng đừng nói đến việc trong số đó còn có một vài người đặc biệt nổi trội!
Vả lại, nếu anh không nhìn nhầm thì hình như có một vài học viên Ngạn Tự cố ý che giấu cảnh giới, chứ chẳng phải là Thập Phương Siêu Thoát tầng tám, tầng chín!
Tô Minh đứng dậy.
Đúng lúc này.
"Keng!", một tiếng va chạm chói tai vang vọng toàn bộ học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, mãi không dứt.
Cùng với tiếng động đó là một cái hố đen tràn ngập khí tức điên cuồng xuất hiện trên không ở giữa sân và ánh sáng lóa mắt khiến người ta không thể mở mắt ra nổi.
Có điều, dù là âm thanh hay hố đen hình thành do năng lượng va chạm vào nhau và ánh sáng chói mắt kia thì đều chỉ phát ra mấy giây, rồi trở lại như thường...
Cùng lúc đó.
"Ong, ong, ong...", Tiêu Hoàng lùi về sau, kiếm trong tay rên rỉ, run rẩy, tối đi, nhìn kỹ còn có thể thấy tay anh ta cũng đang run.
Mà cây quạt kia của Hoàng Bùi, sau khi va chạm với kiếm mang thì y như có trí khôn, trở về trong tay hắn ta, mà nó cũng không có một vết xước nào.
Điều đó đã nói lên sự chênh lệch giữa cả hai.
"Tuy chỉ là binh khí Thủy Nguyên hậu kỳ, nhưng, nó lại là chí bảo bản mạng của đối phương. Hơn nữa, hắn ta còn bỏ thêm quy luật Hủy Diệt cửu đoạn đỉnh phong, mà còn mang thuộc tính đặc biệt vào trong, cộng với việc, đối phương là bán bộ Thập Phương Siêu Thoát tầng bảy, mạnh hơn Tiêu Hoàng rất nhiều. Cuối cùng sẽ có kết quả đó cũng không bất ngờ", ánh mắt Tần Hạt lóe lên, nhỏ giọng nói với Nguyên Bảo và Hà Bất Hưu bên cạnh: "Còn mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi nữa!"
"Nếu anh chỉ có chút thực lực ấy, vậy thì, anh còn không có nổi tư cách khiến tôi làm nóng người nữa là!", Hoàng Bùi khinh bỉ cười, tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
Sân võ đạo im lặng như tờ, giờ phút này, dù là những học viên hay ban lãnh đạo của Hạp Tự đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng đầy tức giận.
Có thể nói, Tiêu Hoàng được xem như là thần tượng kiếm đạo trong lòng 99,9% học viên học viện Hạp Tự, nhưng trước mắt... Tiêu Hoàng còn không đỡ nổi một chiêu của người ta. Bọn họ không tài nào chấp nhận nổi điều ấy.
"Thắng hay thua còn chưa biết được", Tiêu Hoàng nghiến răng, quát. Đan điền điên cuồng xoay tròn như muốn nổ tung, tiên nguyên vô cùng vô tận đổ vào thanh kiếm trong tay anh ta. Cùng lúc đó, kiếm nguyên nhị đoạn cũng bùng nổ, vô số kiếm quyết phức tạp nhanh chóng chuyện động. Từng luồng kiếm vận như một cái kén, không ngừng dập dờn, ngưng tụ, ngưng tụ rồi ngừng tụ trên thân kiếm.
Có điều, trông Tiêu Hoàng có vẻ không chịu nổi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
"Cửu Diễn Kiếm trong truyền thuyết ư?", Hà Bất Hưu kinh ngạc, liếc Tiêu Hoàng. Song không chỉ là hắn ta, mà rất nhiều người trong học viện Hạp Tự đều kinh ngạc đến ngây người.
Cửu Diễn Kiếm là Chí Bảo đứng đầu của Hạp Tự, hễ là học viên của học viện thì ai cũng biết đến nó.
Nhưng, kiếm quyết của Cửu Diễn Kiếm rất phức tạp! Vậy nó phức tạp cỡ nào? Nghe nói, bình thường Thập Phương Siêu Thoát tu luyện kiếm quyết phải học được khoảng 10 lượng thông tin, thì của Cửu Diễn Kiếm sẽ là khoảng 10 ngàn, rắc rối hơn gấp ngàn lần! Phải nói là cực kỳ khủng bố.
Cũng vì thế nên 99,99% kiếm tu cũng sẽ không đi tu luyện Cửu Diễn Kiếm, cùng lắm chỉ dùng để tham khảo mà thôi.
Ai ngờ, Tiêu Hoàng lại tu luyện? Đúng là cứng đầu! Và khiến người ta bất ngờ!
Cửu Diễn tên như ý nghĩa, tổng cộng có chín loại biến hóa, dùng quỷ dị khó lường là chủ, 1 biến hóa sinh ra khí giết chóc, 2 biến sinh ra sự linh hoạt, 3 biến tạo nên hư khí, 4 biến hình thành kiếm kết... Tổng cộng chín biến, cái nào cái nấy đều hết sức rắc rối và khó hiểu.
Vậy mà Tiêu Hoàng lại tu luyện Cửu Diễn Kiếm, vả lại trông còn khá hoàn chỉnh, có vẻ đã nhập môn.
Thoáng chốc, vô số người đều nhìn Tiêu Hoàng bằng ánh mắt đầy mong đợi!
Nếu Tiêu Hoàng thi triển được Cửu Diễn Kiếm thật thì chưa biết chừng còn có thể xoay chuyển tình hình.
Nhưng, khi tất cả mọi người đều vô cùng mong đợi thì bỗng nhiên...
"Phụt!", sắc mặt Tiêu Hoàng chợt trắng bệch, mặt cắt không còn chút máu, khí tức cả người khô cạn như một cái hồ bị hút hết nước.
Thất bại trong gang tấc.
Chương 1078: Quá yếu
Chẳng những thất bại, còn bị cắn trả, miệng tràn máu tươi, hô hấp cũng trở nên yếu ớt, đứt quãng.
"Còn tưởng rằng sẽ mang đến bất ngờ gì chứ, nên ông đây mới kiên nhẫn nhìn anh, cho anh cơ hội biểu diễn, không cắt ngang, nhưng lại chỉ được nhiêu đó? Đúng là uổng công ông đây chờ đợi", Hoàng Bùi hừ lạnh, trong con ngươi hiện lên vẻ tẻ ngắt đầy tàn nhẫn. Cơ thể hắn ta lóe lên rồi biến mất, chỉ dư lại tàn ảnh, y như dịch chuyển tức thời, xuất hiện trước mặt Tiêu Hoàng.
Thân pháp và tốc độ ấy thật đáng sợ! Đó rõ ràng là quy luật không gian cửu đoạn đỉnh phong. Hơn nữa, trước đó, hắn ta còn thể hiện ra quy luật Hủy Diệt cửu đoạn đỉnh phong. Chỉ với việc sở hữu hai loại quy luật cửu đoạn đỉnh phong ấy thôi đã cực kỳ khủng bố rồi.
Tiêu Hoàng cảm giác được nguy hiểm, định giơ thanh kiếm trong tay lên ngăn cản. Nhưng vì bị cắn trả, gây ra vết thương rất nặng, nên không thể làm được.
"Rác rưởi", Hoàng Bùi quát, cây quạt trong tay xoay một cái, trên cánh quạt lóe lên ánh sáng lạnh sắc bén như lưỡi đao, quét ngang qua...
"Á!", Tiêu Hoàng hét thảm một tiếng.
"Keng!", thanh kiếm trong tay rớt xuống đất.
Rõ ràng có thể thấy cổ tay cầm kiếm của Tiêu Hoàng đã chảy đầy máu, lộ ra cả khớp xương, toàn bộ cổ tay gần như bị cắt đứt.
Tiêu Hoàng bay ngược ra ngoài.
"Láo toét!", mấy phó viện trưởng của học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cùng quát lên, đặc biệt là phó viện trưởng họ Lâm, ông ta trực tiếp nổi giận, định ra tay...
Mà giờ phút này, những học viên và ban lãnh đạo khác của học viện Hạp Tự cũng nổi giận nhìn chòng chọc vào Hoàng Bùi.
"Dư huynh, đây mà gọi là giao lưu?", sắc mặt Cố Hoàng Sí hết sức khó coi, suýt nữa đã ra tay đập chết Hoàng Bùi.
Tiêu Hoàng gần như đã bị phế, là một kiếm tu, đặc biệt khi quen dùng kiếm bằng cái tay kia, vậy mà lại bị cắt đứt cổ tay. Dù sau này có lành thì cũng sẽ không thể bình phục 100% được. Điều ấy đối với kiếm tu mà nói, chỉ kém đôi chút cũng đã coi như hủy hoại con đường kiếm đạo.
"Sư huynh..."
"Tiêu Hoàng".
"Tiêu sư huynh..."
...
Nguyên Bảo, Tần Hạt, Hà Bất Hưu và những học viên tham gia giao lưu lần này đều xông tới, hết sức sốt ruột lấy ra đan dược chữa trị tốt nhất.
Tiêu Hoàng ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu trị thương, nhưng vẻ mặt lại trắng bệch đầy mất mát. Anh ta có thể cảm giác được vết thương nơi cổ tay nghiêm trọng đến mức nào, vả lại, trên cây quạt của đối phương còn bôi độc và quy luật Hủy Diệt. Bị nó cắt đứt cổ tay, muốn hoàn toàn lành lặn là rất khó.
"Hoàng Bùi, con làm gì vậy? Chẳng phải bổn viện trưởng đã nói là phải giao lưu một cách hữu nghị sao?", đối mặt với sự chất vấn của Cố Hoàng Sí, Dư Mộc Dưỡng vội vàng nhìn ông ta với ánh mắt đầy xin lỗi, sau đó, quay sang quát Hoàng Bùi.
"Viện trưởng, con cũng có muốn đâu! Con đã nương tay rồi đó, không thì anh ta đã chết rồi. Con không biết anh ta yếu như vậy! Thật sự không thể trách con, con còn chưa cả làm nóng người nữa!", Hoàng Bùi nhún vai, bất lực, oan ức nói: "Viện trưởng, con... con mà biết anh ta yếu như thế thì đã cột tay chân mình lại đánh với anh ta rồi".
"Biết đối phương yếu, vậy thì đừng dùng vũ khí", Dư Mộc Dưỡng lại nói.
Không biết tại sao, nhưng rõ ràng Dư Mộc Dưỡng đang quát Hoàng Bùi, song khi nghe vào trong tai mọi người ở học viện Hạp Tự lại trở thành biến tướng sỉ nhục, rành rành là đang sỉ nhục bọn họ!
"Vâng, viện trưởng, con... con biết rồi. Kế tiếp, con sẽ không dùng vũ khí", Hoàng Bùi nghe lời cất cây quạt đi, nhìn sang đám Nguyên Bảo, Tần Hạt: "Mọi người này, ai là người tiếp theo?"
Hắn ta vừa nói xong, bỗng có một người trong hơn trăm học viên đứng bên cạnh Dư Mộc Dưỡng lớn tiếng nói: "Hoàng Bùi, cậu tính chơi trội một mình à? Không để chúng tôi lên làm nóng người sao?"
"Ha ha... Phương sư huynh, tôi cũng chỉ vừa ra tay thôi mà? Còn chưa đã ghiền đâu. Tôi đánh thêm hai người, nhiều nhất là hai người nữa thôi. Còn đâu, sẽ nhường cho Phương sư huynh nhé", Hoàng Bùi thong dong, cười cợt.
"Cút, còn đánh thêm hai người? Bọn họ có mấy người có thể đứng ra chứ?", Phương sư huynh kia khinh bỉ cười: "Thôi bỏ đi, dù gì ông đây cũng lười vân vê con kiến, không giành với cậu".
"Khốn kiếp!", Nguyên Bảo tức giận đến nỗi siết chặt nắm tay, đối phương thật sự quá kiêu ngạo và sỉ nhục người khác.
Nguyên Bảo định đứng ra.
"Đừng xúc động, ngay cả Tiêu Hoàng cũng không đỡ nổi một chiêu, em lên chỉ thảm hơn mà thôi", Tần Hạt mở miệng cản: "Để anh lên".
Nguyên Bảo muốn cãi lại, nhưng đáng buồn là cô ta phải công nhận rằng mình hoàn toàn không phải đối thủ của Tiêu Hoàng, chí ít là kém hơn cả một bậc. Mà dù là Tiêu Hoàng cũng không thể đỡ nổi một chiêu của đối phương, mình có lên thì đúng là chỉ mất mặt hơn mà thôi.
"Sau trận giao lưu lần này, mình phải tu luyện! Liều mạng tu luyện!", Nguyên Bảo cắn chặt khớp hàm, thầm thề trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô ta muốn cố gắng tu luyện như vậy trong hơn 700 ngàn năm qua. Thực tế, mấy năm nay, cô ta chẳng để bụng việc tu luyện mấy, dù sao mình cũng là yêu nghiệt đỉnh cấp, nhàn nhã một chút cũng không sao, vì dù thế, cô ta cũng bỏ xa người khác mấy con phố.
Lúc này, cuối cùng thì Nguyên Bảo cũng hiểu được một điều, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bản thân mình vẫn còn rất yếu.
Chương 1079: Tần Hạt thua
"Anh còn tạm được, mạnh hơn tên hồi nãy", lúc này, Tần Hạt đã đứng trước mặt Hoàng Bùi, hắn ta đánh giá Tần Hạt từ trên xuống dưới, rồi mở miệng nói.
Tần Hạt không nói gì, anh ta cũng rất bất lực và tức giận. Vốn là học viên mạnh nhất của học viện Hạp Tử, nên anh ta không thể đứng ra đánh với người đứng thứ bảy của học viện đối phương. Nhưng giờ... đành chịu thôi chứ sao!
Anh ta không đứng ra thì chắc chẳng có ai có tư cách ấy!
Tần Hạt quyết tâm, dù thế nào cũng phải thắng Hoàng Bùi, có thế thì mới có cơ hội lấy lại được chút mặt mũi từ trong sự sỉ nhục ban nãy.
"Có điều, tôi vẫn sẽ không dùng vũ khí", Hoàng Bùi lại nói.
"Thiên Địa Tứ Phương Ấn!", đáp lại Hoàng Bùi là tiếng quát của Tần Hạt, anh ta giơ tay lên, đánh ra một chưởng.
Bỗng dưng, có vô số hình ảnh động vật, non sông nước biếc hóa thành trọng lực, rồi dung hợp vào bên trong chưởng ấn. Cũng có cả đủ loại quy luật đầy màu sắc từ trong địa mạch, hư không bị kéo ra, ùa vào trong một chưởng kia. Nó lập tức phóng to, trông rất sống động, có thể thấy rõ được từng đường vân tay trên chưởng ấn màu xanh xám, kéo theo sức mạnh vô vàn như hàng tỷ đội quân.
Có từng luồng sấm sét xếp chồng lên nhau, quấn quanh chưởng ấn với sức mạnh kinh khủng mang khí thế đất rung núi chuyển như muốn hủy diệt đất trời, đánh thẳng về phía Hoàng Bùi! Mặt đất như đang kêu gào, núi Thần cũng run lên, vô cùng khủng bố.
Hơn nữa, nếu cẩn thận cảm nhận thì có thể thấy trong một chưởng ấy của Tần Hạt còn chứa lực quy tắc.
Thực tế, lực quy tắc yếu hơn quy luật.
Nhưng, vì nơi này là học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, đánh nhau trên sân nhà, nên lực quy tắc chính là số mệnh và sức mạnh căn nguyên của học viện. Vì vậy, có thể sử dụng một cách dễ dàng và mạnh hơn quy luật cửu đoạn đỉnh phong bình thường rất nhiều.
Giờ đây, rõ ràng có thể cảm giác được một chưởng ấy như dùng tới sức mạnh của cả ngọn núi Thần ở Hạp Tự.
Khi đánh ra một chưởng ấy, sắc mặt của Tần Hạt cũng hơi tái đi vì tiêu hao rất lớn. Một đòn sát thủ cỡ đó, lẽ nào lại không mất sức?
Song, ánh mắt của Tần Hạt lại sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đối phương. Nếu một chưởng kia có thể đánh thắng được hắn ta thì cũng đáng.
"Cũng tạm được", một số học viên bên cạnh Dư Mộc Dưỡng liếc chưởng ấn kia, khen một câu, nhưng, chỉ thuận miệng khen mà thôi.
Còn Hoàng Bùi, hắn ta lại không chút sợ hãi, thậm chí còn có hơi phấn khích.
"Hay!", Hoàng Bùi quát, rồi hai chân bỗng giẫm mạnh xuống đất, sức mạnh dội ngược khủng bố khiến cả người hắn ta như một mũi tên lửa, bắn thẳng về phía chưởng ấn của Tần Hạt.
Thoáng chốc.
"Nát cho ông! Nát! Nát!", Hoàng Bùi đứng lơ lửng đối diện với chưởng ấn của Tần Hạt, điên cuồng đấm ra từng quyền một.
Mà điều khiến người ta chấn động, hoảng sợ, không tài nào tin nổi là... Chưởng ấn kia của Tần Hạt lại hơi bị ngăn cản. Khí thế rợp trời cũng khựng lại, bị từng quyền của Hoàng Bùi đánh cho ngừng lại. Vả lại, ánh sáng trên chưởng ấn còn nhanh chóng biến mất!
"Không xong rồi!", Tần Hạt sợ ngây người, lòng đầy chấn động, may mà anh ta vẫn có kinh nghiệm chiến đấu, nên không dám ngây người, bất chợt phóng lên cao, đánh thẳng về phía Hoàng Bùi.
Song... khi Tần Hạt thi triển thân pháp đi đến bên cạnh Hoàng Bùi, hắn ta chỉ còn lại tàn ảnh.
"Con kiến, tốc độ của anh quá chậm", Hoàng Bùi không chút kiêng nể khinh bỉ.
Hoàng Bùi né khỏi đòn tấn công của Tần Hạt, rồi giơ nắm tay lên, đấm thẳng vào chưởng ấn.
"Ầm, ầm, ầm..."
Quyền nào quyền nấy đều hết sức điên cuồng, chẳng mấy chốc...
"Ha ha ha... chỉ vậy thôi à!"
Sau hơn mười quyền, Hoàng Bùi cười ha ha, trong tiếng cười to ấy của hắn ta, chưởng ấn của Tần Hạt đã vỡ vụn rồi biến mất, bị nắm tay đập nát!
"Chuyện này... chuyện này... sức mạnh cơ thể của anh ta chắc phải có 400 Long lực!", Nguyên Bảo run rẩy nói.
Khoảnh khắc khi Hoàng Bùi đấm nát chưởng ấn kia, phản ứng đầu tiên của Tần Hạt là lùi về phía sau, để tránh việc bị hắn ta thay đổi suy nghĩ giết chết mình.
Anh ta không né để bị giết à?
Nhưng mà... đã chậm.
"Ầm!"
Một quyền dần phóng to đấm thẳng về phía Tần Hạt, sắc mặt anh ta trắng bệch, định gập người lùi lại, nhưng vẫn không kịp!
Trong giây phút sống còn ấy, anh ta chỉ có thể giơ nắm tay lên, đón đỡ một quyền kia.
"Đùng..."
Hai quyền va vào nhau tạo nên âm thanh trầm đục.
Tần Hạt như một cây đinh bị búa đập một cái, bay ngược ra sau, trong lúc áy, cánh tay anh ta cũng nứt ra, chảy đầu máu, bị đấm thành một đống thịt vụn, trông vô cùng thê thảm.
Một giây sau, Tần Hạt nện xuống một góc trên sân võ đạo, hình thành một cái hố, bị thương rất nặng!
Vô số học viên học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự xông tới: "Tần sư huynh, anh sao rồi?"
Dù không chết, những Tần Hạt đã bị thương rất nặng.
Chương 1080: Anh ta không xứng
Vô cùng nặng, chỉ còn thoi thóp một hơi. Tần Hạt khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu trị thương, lòng hướng đạo lại gần như hỏng mất, thậm chí còn nghi ngờ con đường võ đạo của mình.
"Hoàng Bùi, sao con lại thế?", Dư Mộc Dưỡng quát: "Ta bảo con ra tay nhẹ một chút mà".
"Viện trưởng, con... con đã cố hết sức rồi, con còn không dùng cả vũ khí, mà dùng nắm tay để đánh đó, còn phải làm sao nữa? Bọn họ yếu như vậy, con... con cũng tuyệt vọng lắm chứ!", Hoàng Bùi muốn khóc, giang hai tay ra: "Con khổ quá mà".
Sắc mặt Cố Hoàng Sí hết sức khó coi! Khó coi đến mức hù chết được người.
"Mọi người, tiếp theo là ai lên đây?", Hoàng Bùi ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyên Bảo và Hà Bất Hưu.
Hắn ta vẫn cảm thấy chưa đã, chơi đùa với mấy con gà cũng rất thú vị, còn dễ ghiền nữa chứ.
Hà Bất Hưu lùi lại, hắn ta cũng không muốn đi lên chịu chết và mất mặt, người phải biết tự mình hiểu lấy.
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Bảo lóe lên, định đứng ra, dù cô ta biết sẽ thua rất thảm, nhưng cũng phải đứng ra. Không thì, đường đường là một cuộc giao lưu giữa hai học viện mà mới hai trận đã sợ? Chẳng có ai dám lên? Hạp Tự có thể thua, thua thảm, nhưng phải có can đảm và ý chí chiến đấu, không thể chưa lên đã chùn bước đúng không? Cô ta hít sâu một hơi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nói: "Tôi..."
Nhưng, Nguyên Bảo còn chưa nói xong thì trước mặt cô ta chợt xuất hiện một người.
Cô ta nhìn về phía đối phương, hỏi theo bản năng: "Cậu là ai?"
"Tô Minh", Tô Minh đáp.
"Nhóc Tô, chẳng phải con đang bế quan à? Sao con lại đi ra? Mau trở về tu luyện đi!", Cố Hoàng Sí hết sức sốt ruột nói.
Nếu sự chênh lệch giữa Hạp Tự và Ngạn Tự không lớn thì dù Tô Minh đi ra góp vui, có thua cũng không sao, coi như một bài học. Song giờ, chênh lệch giữa hai bên lại rất lớn, xui xẻo cái sẽ bị thương nặng, thậm chí lòng hướng đạo còn vì bị thua thảm mà suy đổ. Hiện tại đứng ra chính là đồ ngu, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, lại nhìn ánh mắt của Dư Mộc Dưỡng...
Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn tràn ngập sát khí. Khỏi phải nói, Dư Mộc Dưỡng cũng cảm giác được số tuổi và tư chất võ đạo của Tô Minh, nên chắc đã thấy bị đe dọa?
"Sư tôn, con cũng là học viên trong học viện", Tô Minh cười khổ, sư tôn muốn tốt cho mình, nhưng... hình như người hiểu lầm về thực lực của mình thì phải?
"Đệ tử của Cố Huynh à? Hèn chi yêu nghiệt như vậy, với số tuổi khó tin ấy mà đã có cảnh giới cỡ đó thì quả là thiên tài! Thật sự là yêu nghiệt đến biến thái!", Dư Mộc Dưỡng khen: "Vậy thì sao có thể không giao lưu cơ chứ?"
"Dư Mộc Dưỡng, ông vừa phải thôi!", Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào ông ta, gằn giọng nói.
"Ha ha... Cố huynh, làm sư tôn không thể bá đạo thế được, phải tôn trọng ý kiến của đệ tử chứ, không phải sao?", Dư Mộc Dưỡng cười ha ha, rồi quay sang Tô Minh: "Chàng trai trẻ, cậu muốn đại biểu Hạp Tử giao lưu với Ngạn Tự hả?"
"Đúng thế", Tô Minh không chút do dự gật đầu.
Dư Mộc Dưỡng nhìn về phía Hoàng Bùi, nói: "Chàng trai kia vẫn còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi nữa, nên con ra tay nhẹ chút".
Ông ta nói thế, nhưng vẻ tàn nhẫn trong mắt lại rõ mồn một.
Chính là đang nói cho Hoàng Bùi hãy giết chết Tô Minh, ngay cả Dư Mộc Dưỡng ông ta cũng phải hoảng sợ trước tư chất của cậu ta, yêu nghiệt như vậy nếu không thuộc về Ngạn Tự thì xóa sổ đi, Hạp Tự không xứng có được.
Sắc mặt Cố Hoàng Sí chợt thay đổi hẳn, bay thẳng về phía Tô Minh! Ông ta phải ngăn cản anh!
Cùng lúc đó, Tô Minh lại liếc Hoàng Bùi, rồi ngó sang Dư Mộc Dưỡng, cuối cùng giơ tay chỉ vào Hoàng Bùi, nói: "Anh ta quá yếu, còn không xứng để giao lưu với tôi..."
Anh nói xong, lại chỉ vào một thanh niên trông rất bình thường có vẻ ngoài xấu xí đứng cạnh Dư Mộc Dưỡng, nói: "Hay là, để tôi giao lưu với anh ta đi!"
Có lẽ Hạp Tự không biết về thanh niên trông bình thường, xấu xí kia, nhưng mọi người trong Ngạn Tự lại biết rất rõ, vì hắn ta chính là yêu nghiệt mạnh nhất trong một tỷ năm qua của Ngạn tự. Hắn ta đã lập nên rất nhiều truyền thuyết và kỷ lục đứng đầu học viện. Giờ, cũng là đệ tử cuối cùng của Dư Mộc Dưỡng.
Cố Hoàng Sí đang bay về phía Tô Minh cũng ngơ ngác thì đừng nói đến những người khác.
Tuy Tô Minh chỉ vào thanh niên kia trông rất bình thường và chẳng chút thu hút, nhưng, hắn ta có thể đứng bên cạnh Dư Mộc Dưỡng, còn có cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng chín!
Là học viên có cảnh giới cao nhất của Ngạn Tự.
Càng đừng nói đến việc, rõ ràng hơn trăm học viên của Ngạn Tự đều lộ ra vẻ kính trọng người này.
Có là thằng ngu cũng biết được thanh niên mà Tô Minh chỉ vào mạnh hơn Hoàng Bùi rất rất nhiều.
"Cậu... cậu điên rồi hả?", Nguyên Bảo kéo lấy ống tay áo của Tô Minh: "Đừng nói lung tung, với lại, cậu muốn đi chết thật thì cho cậu cái này..."
Nguyên Bảo nhét cho Tô Minh một chiếc nhẫn không gian.
Tô Minh ngó thử bên trong thì, đù! Chắc phải có hơn 10 kiện bảo vật và chúng thấp nhất đều là Thủy Nguyên hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong!
Phú bà, giàu thật!
Tô Minh cũng hơi ngơ ngác, lẽ nào đặt tên lại linh như vậy hả? Tên là Nguyên Bảo thì sẽ giàu cỡ đó? Vậy nếu tên là vô địch? Sau này có người phụ nữ nào tên vô địch thì sẽ hoành hành cả chư thiên vạn giới luôn à?
Sau đó, trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự rất nhiều ánh mắt đều hướng về một vùng khu vực nhỏ ở giữa, trên khu vực nhỏ đó ngoại trừ hơn trăm người của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự ra thì còn có đám Nguyên Bảo, Tần Hạt, Hà Bất Hưu, Tiêu Hoàng vừa đến, tổng cộng 10 người, đều là những tồn tại xếp hạng 10 người đứng đều trong bảng xếp hạng nội môn.
Những ánh mắt đó của trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự nhìn chằm chằm vào đám người Nguyên Bảo, đầy vẻ mong đợi!
Ngạn Tự làm càn, kiêu ngạo như vậy, trong lòng ai mà không tức nghẹn chứ?
Để xem đám người Nguyên bảo có thể giáo huấn đối phương một trận được không?
"Nguyên Bảo, lát nữa hãy cẩn thận, Ngạn Tự mạnh hơn so với trong tưởng tượng đấy", Tần Hạt nhỏ giọng nói. Tần Hạt vẫn luôn yêu thầm mến mộ Nguyên Bảo, mọi người xung quanh đều biết, lúc này sắc mặt Tần Hạt ngưng trọng, áp chế âm thanh xuống nhắc nhở, ánh mắt lại nhìn sang mấy người trẻ tuổi đứng bên cạnh và đằng sau Dư Mộc Dưỡng kia. Không cần phải nói, đám thanh niên đó chính là đệ tử của Ngạn Tự, tựa hồ còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tưởng!
"Anh lo tốt cho bản thân anh là được", Nguyên Bảo thản nhiên nói, sâu trong đôi mắt xinh đẹp cũng đầy vẻ ngưng trọng.
"Xem ra, ý tứ bảo chúng ta đừng thua quá khó coi trong lời nói của viện trưởng không phải là nói đùa", Hà Bất Hưu thanh âm hung ác nham hiểu nói, ánh mắt liếc nhìn mấy đệ tử đó của Ngạn Tự, lại có cả đến tận cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng tám, tầng chín!!
Không thể tưởng tượng nổi!
Phải biết rằng, Tần Hạt - người mạnh nhất bên phía Hạp Tự cũng chỉ là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng sáu mà thôi...
Cùng lúc đó, Cố Hoàng Sí cũng đi tới bên cạnh đám Nguyên Bảo.
Không khí càng lúc càng cứng ngắc.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
"Dư huynh, mời tham quan học viện Hạp Tự chúng tôi trước đã nhỉ?", Cố Hoàng Sí mở miệng hỏi.
Dù sao cũng là mang tiếng tới luận bàn giao lưu. Vừa đến đã ra tay luôn thì cũng không hay nhỉ?
"Có gì hay ho mà tham quan sao? Rách nát", thế nhưng, không đợi cho Dư Mộc Dưỡng lên tiếng, một thanh niên tay cầm quạt xếp, diện mạo rất anh tuấn đứng trong số những đệ tử đứng sau Dư Mộc Dưỡng kia, khóe miệng thản nhiên ngạo nghễ cười khẩy đã lên tiếng trước.
Tương đối không lễ phép.
Dù sao, Dư Mộc Dưỡng và Cố Hoàng Sí cũng cùng một cấp bậc.
Hai người nói chuyện với nhau, một đệ tử của Ngạn Tự lại dám chen miệng vào láo xược. Thật sự láo xược!
Nhất thời, Nguyên Bảo cũng được, đám người Tần Hạt cũng được, đều lập tức nhìn về phía thanh niên đó, ánh mắt âm u.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Một đám vô dụng", thế nhưng, tên thanh niên đó không chút sợ hãi, ngược lại còn nhướn mày khiêu khích, liếc mắt đám người Nguyên Bảo một cái, nhe răng trợn mắt lên cười, kiêu căng tới cực điểm.
Ngay lập tức, đám người Nguyên Bảo bùng phát khí tức.
"Không được kích động", Cố Hoàng Sí ngăn lại.
Cố Hoàng Sí hít sâu một hơi, nói: "Xem ra, ý của Dư huynh là trực tiếp bắt đầu giao lưu luận bàn của đám tiểu bối sao?"
"Không sai", Dư Mộc Dưỡng gật đầu, thuận tiện quay đầu lại nói với người thanh niên thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú vừa chen miệng vào kia: "Nhìn con không đợi được nữa rồi, con lên trước đi, nhớ kỹ, chỉ luận bàn giao lưu, không được ra tay quá nặng, không được ảnh hưởng đến mạng người".
Trong lời nói của Dư Mộc Dưỡng có ý mỉa mai, căn bản không hề coi đám người Nguyên Bảo ra gì.
"Vâng, viện trưởng!", người thanh niên cao lớn, diện mạo tuấn tú tay cầm quạt xếp kia gật đầu, bước lên trước một bước đứng ra, đôi mắt ngạo nghễ tàn nhẫn dừng lại trên người đám Nguyên Bảo: "Ai lên bẽ mặt trước đây? Hay là cùng lên? Ồ, đúng rồi, bổn công tử đây tên là Hoàng Bùi, đứng thứ bảy trong đệ tử nội môn của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự".
Hắn ta còn xa mới là người mạnh nhất của Ngạn Tự. Nhưng cho dù chỉ đứng thứ bảy mà đã là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bảy bán bộ, cao hơn một chút so với Tần Hạt về mặt cảnh giới.
"Tôi lên", Nguyên Bảo gần như không có bất cứ do dự nào liền nói.
"Không được", thế nhưng Tần Hạt lại trực tiếp quát lên ngăn cản.
Mặc dù Nguyên Bảo vô cùng vô cùng yêu nghiệt, nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bốn, gần như không thể là đối thủ của Hoàng Bùi. Đây là đi vào chỗ chết.
Cho dù gọi là luận bàn giao lưu, không tổn hại đến tính mạng, nhưng trọng thương thậm chí căn cơ võ đạo bị phá vỡ cũng đặc biệt nghiêm trọng.
Tần Hạt không khỏi nhìn về phía Hà Bất Hưu.
Bản thân Tần Hạt không thể lên được, anh ta là người mạnh nhất trong đám đệ tử của Hạp Tự, là đệ nhất viện tử.
Anh ta đứng ra xuất chiến vậy tiếp theo phải đánh thế nào?
Hà Bất Hưu lại coi như không nhìn thấy ánh mắt của Tần Hạt.
Hà Bất Hưu cũng không phải kẻ ngốc, rõ ràng biết không phải là đối thủ, tại sao phải tự chui đầu vào rọ? Tự rước lấy tại họa sao?
Cho dù bị ép không biết làm thế nào, cuối cùng cũng phải xuất chiến thì hắn ta cũng muốn đợi một lát. Ngộ ngỡ về sau những lưu thủ của Ngạn Tự yếu đi chút, sau đó hắn đứng ra xuất chiến không phải là lựa chọn tốt hơn sao.
"Để tôi", hóa ra là Tiêu Hoàng, không có bất cứ do dự nào, anh ta cầm kiếm lên trực tiếp đi về phía Hoàng Bùi.
"Tôi ra tay đây", Hoàng Bùi mỉm cười, rất thoải mái thậm chí còn có cảm giác như đang vui đùa đùa cợt.
Thế nhưng vừa dứt lời.
Đột nhiên, khí tức của Hoàng Bùi lập tức thay đổi, thay đổi 360 độ, từ vẻ cười đùa hi hi ha ha biến thành băng hàn. Cả người tựa như biến thành một thanh đao băng, liếc nhìn một cái mà lạnh đến thấu xương.
Cùng lúc, Tiêu Hoàng cũng ra tay trong nháy mắt.
Tiêu Hoàng không có lựa chọn khác, vừa bắt đầu là phải dùng đến đại chiêu mạnh nhất. Bởi vì, anh ta biết rõ thực lực của bản thân không bằng đối phương, bắt đầu là phải dùng đại chiêu mạnh nhất thì có lẽ còn có thể chống cự được một lát.
"Đoạn Tiên Trảm!", Tiêu Hoàng nhỏ giọng quát một tiếng, kiếm trong tay nháy mắt phảng phất như xoay tròn hàng ngàn vạn lần, quang mang chói mắt, kiếm vận tràn trề, vô số kiếm quyết bí văn dập dờn trên thân kiếm, trường kiếm khẽ run, giống như một vệt ánh sáng trong bóng đêm, chói mắt mà lại có sát ý bàng bạc.
Có thể rõ ràng thấy được, cổ tay Tiêu Hoàng khẽ rung động.
Chương 1077: Thắng hay thua còn chưa biết được
Kiếm trong tay giơ lên, rồi chém xuống, một vệt sáng bạc lặng yên không một tiếng động lóe lên rồi biến mất, nhưng lại chiếu sáng cả một vùng trời. Không gian và thời gian như ngừng trôi, trên đời chỉ còn lại lưỡi kiếm sức bén kia. Mà bên trong kiếm mang còn chứa kiếm nguyên nhị đoạn trung kỳ. Thế nên, một kiếm kia hết sức khủng bố.
Đầu tiên là kiếm pháp đỉnh cấp, nó đã được Tiêu Hoàng luyện tới Nhập Thần, kết hợp với kiếm nguyên nhị đoạn trung kỳ lại càng mạnh hơn. Hơn nữa, Tiêu Hoàng cũng kiểm soát kiếm cực tốt, hầu như không để lộ bất cứ lực công kích nào. Kiếm mang lóe lên rồi biến mất như ảo giác, bổ thẳng về phía Hoàng Bùi.
Nhưng, trong giây phút ấy.
"Yếu", Hoàng Bùi lại thất vọng, nhàn nhạt nói ra một chữ, song, cây quạt trong tay bỗng bay vọt về phía trước.
Giờ phút này, bên trong một tòa nhà, Tô Minh mở bừng mắt, tỉnh lại từ trong biển kiếm đạo.
Anh vừa mở mắt đã ngẩng đầu nhìn về phía sân võ đạo dưới chân núi Thần và thấy được Hoàng Bùi đang đánh nhau với Tiêu Hoàng, rồi không khỏi nhướng mày: "Có vẻ Hạp Tự không phải đối thủ của người ta! Xem ra, mình cần phải đứng ra nghênh chiến rồi!"
Vốn bị nói khích, nên định chứng minh một chút, ít nhất cũng không thể khiến sư tôn khó xử. Đây là lý do anh chuẩn bị để ra tay, chứ chẳng muốn lên sân nổi bật. Dù gì cũng phải chừa cho mấy người đứng đầu bảng xếp hạng nội viện cơ hội rèn luyện nữa chứ.
Nhưng giờ có vẻ, Hạp Tự đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, nói cách khác, có lẽ lần này sẽ bẽ mặt.
"Ngạn Tự? Cũng là học viện Kỷ Nguyên hạng B mà mạnh vậy sao?", Tô Minh nhìn thoáng qua những học viên của Ngạn Tự, rồi không khỏi kinh ngạc.
Đúng là mạnh hơn Hạp Tự không chỉ một cấp! Trong hơn trăm học viên của Ngạn Tự, thế mà không có ai yếu hơn cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát, càng đừng nói đến việc trong số đó còn có một vài người đặc biệt nổi trội!
Vả lại, nếu anh không nhìn nhầm thì hình như có một vài học viên Ngạn Tự cố ý che giấu cảnh giới, chứ chẳng phải là Thập Phương Siêu Thoát tầng tám, tầng chín!
Tô Minh đứng dậy.
Đúng lúc này.
"Keng!", một tiếng va chạm chói tai vang vọng toàn bộ học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, mãi không dứt.
Cùng với tiếng động đó là một cái hố đen tràn ngập khí tức điên cuồng xuất hiện trên không ở giữa sân và ánh sáng lóa mắt khiến người ta không thể mở mắt ra nổi.
Có điều, dù là âm thanh hay hố đen hình thành do năng lượng va chạm vào nhau và ánh sáng chói mắt kia thì đều chỉ phát ra mấy giây, rồi trở lại như thường...
Cùng lúc đó.
"Ong, ong, ong...", Tiêu Hoàng lùi về sau, kiếm trong tay rên rỉ, run rẩy, tối đi, nhìn kỹ còn có thể thấy tay anh ta cũng đang run.
Mà cây quạt kia của Hoàng Bùi, sau khi va chạm với kiếm mang thì y như có trí khôn, trở về trong tay hắn ta, mà nó cũng không có một vết xước nào.
Điều đó đã nói lên sự chênh lệch giữa cả hai.
"Tuy chỉ là binh khí Thủy Nguyên hậu kỳ, nhưng, nó lại là chí bảo bản mạng của đối phương. Hơn nữa, hắn ta còn bỏ thêm quy luật Hủy Diệt cửu đoạn đỉnh phong, mà còn mang thuộc tính đặc biệt vào trong, cộng với việc, đối phương là bán bộ Thập Phương Siêu Thoát tầng bảy, mạnh hơn Tiêu Hoàng rất nhiều. Cuối cùng sẽ có kết quả đó cũng không bất ngờ", ánh mắt Tần Hạt lóe lên, nhỏ giọng nói với Nguyên Bảo và Hà Bất Hưu bên cạnh: "Còn mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi nữa!"
"Nếu anh chỉ có chút thực lực ấy, vậy thì, anh còn không có nổi tư cách khiến tôi làm nóng người nữa là!", Hoàng Bùi khinh bỉ cười, tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
Sân võ đạo im lặng như tờ, giờ phút này, dù là những học viên hay ban lãnh đạo của Hạp Tự đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng đầy tức giận.
Có thể nói, Tiêu Hoàng được xem như là thần tượng kiếm đạo trong lòng 99,9% học viên học viện Hạp Tự, nhưng trước mắt... Tiêu Hoàng còn không đỡ nổi một chiêu của người ta. Bọn họ không tài nào chấp nhận nổi điều ấy.
"Thắng hay thua còn chưa biết được", Tiêu Hoàng nghiến răng, quát. Đan điền điên cuồng xoay tròn như muốn nổ tung, tiên nguyên vô cùng vô tận đổ vào thanh kiếm trong tay anh ta. Cùng lúc đó, kiếm nguyên nhị đoạn cũng bùng nổ, vô số kiếm quyết phức tạp nhanh chóng chuyện động. Từng luồng kiếm vận như một cái kén, không ngừng dập dờn, ngưng tụ, ngưng tụ rồi ngừng tụ trên thân kiếm.
Có điều, trông Tiêu Hoàng có vẻ không chịu nổi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
"Cửu Diễn Kiếm trong truyền thuyết ư?", Hà Bất Hưu kinh ngạc, liếc Tiêu Hoàng. Song không chỉ là hắn ta, mà rất nhiều người trong học viện Hạp Tự đều kinh ngạc đến ngây người.
Cửu Diễn Kiếm là Chí Bảo đứng đầu của Hạp Tự, hễ là học viên của học viện thì ai cũng biết đến nó.
Nhưng, kiếm quyết của Cửu Diễn Kiếm rất phức tạp! Vậy nó phức tạp cỡ nào? Nghe nói, bình thường Thập Phương Siêu Thoát tu luyện kiếm quyết phải học được khoảng 10 lượng thông tin, thì của Cửu Diễn Kiếm sẽ là khoảng 10 ngàn, rắc rối hơn gấp ngàn lần! Phải nói là cực kỳ khủng bố.
Cũng vì thế nên 99,99% kiếm tu cũng sẽ không đi tu luyện Cửu Diễn Kiếm, cùng lắm chỉ dùng để tham khảo mà thôi.
Ai ngờ, Tiêu Hoàng lại tu luyện? Đúng là cứng đầu! Và khiến người ta bất ngờ!
Cửu Diễn tên như ý nghĩa, tổng cộng có chín loại biến hóa, dùng quỷ dị khó lường là chủ, 1 biến hóa sinh ra khí giết chóc, 2 biến sinh ra sự linh hoạt, 3 biến tạo nên hư khí, 4 biến hình thành kiếm kết... Tổng cộng chín biến, cái nào cái nấy đều hết sức rắc rối và khó hiểu.
Vậy mà Tiêu Hoàng lại tu luyện Cửu Diễn Kiếm, vả lại trông còn khá hoàn chỉnh, có vẻ đã nhập môn.
Thoáng chốc, vô số người đều nhìn Tiêu Hoàng bằng ánh mắt đầy mong đợi!
Nếu Tiêu Hoàng thi triển được Cửu Diễn Kiếm thật thì chưa biết chừng còn có thể xoay chuyển tình hình.
Nhưng, khi tất cả mọi người đều vô cùng mong đợi thì bỗng nhiên...
"Phụt!", sắc mặt Tiêu Hoàng chợt trắng bệch, mặt cắt không còn chút máu, khí tức cả người khô cạn như một cái hồ bị hút hết nước.
Thất bại trong gang tấc.
Chương 1078: Quá yếu
Chẳng những thất bại, còn bị cắn trả, miệng tràn máu tươi, hô hấp cũng trở nên yếu ớt, đứt quãng.
"Còn tưởng rằng sẽ mang đến bất ngờ gì chứ, nên ông đây mới kiên nhẫn nhìn anh, cho anh cơ hội biểu diễn, không cắt ngang, nhưng lại chỉ được nhiêu đó? Đúng là uổng công ông đây chờ đợi", Hoàng Bùi hừ lạnh, trong con ngươi hiện lên vẻ tẻ ngắt đầy tàn nhẫn. Cơ thể hắn ta lóe lên rồi biến mất, chỉ dư lại tàn ảnh, y như dịch chuyển tức thời, xuất hiện trước mặt Tiêu Hoàng.
Thân pháp và tốc độ ấy thật đáng sợ! Đó rõ ràng là quy luật không gian cửu đoạn đỉnh phong. Hơn nữa, trước đó, hắn ta còn thể hiện ra quy luật Hủy Diệt cửu đoạn đỉnh phong. Chỉ với việc sở hữu hai loại quy luật cửu đoạn đỉnh phong ấy thôi đã cực kỳ khủng bố rồi.
Tiêu Hoàng cảm giác được nguy hiểm, định giơ thanh kiếm trong tay lên ngăn cản. Nhưng vì bị cắn trả, gây ra vết thương rất nặng, nên không thể làm được.
"Rác rưởi", Hoàng Bùi quát, cây quạt trong tay xoay một cái, trên cánh quạt lóe lên ánh sáng lạnh sắc bén như lưỡi đao, quét ngang qua...
"Á!", Tiêu Hoàng hét thảm một tiếng.
"Keng!", thanh kiếm trong tay rớt xuống đất.
Rõ ràng có thể thấy cổ tay cầm kiếm của Tiêu Hoàng đã chảy đầy máu, lộ ra cả khớp xương, toàn bộ cổ tay gần như bị cắt đứt.
Tiêu Hoàng bay ngược ra ngoài.
"Láo toét!", mấy phó viện trưởng của học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cùng quát lên, đặc biệt là phó viện trưởng họ Lâm, ông ta trực tiếp nổi giận, định ra tay...
Mà giờ phút này, những học viên và ban lãnh đạo khác của học viện Hạp Tự cũng nổi giận nhìn chòng chọc vào Hoàng Bùi.
"Dư huynh, đây mà gọi là giao lưu?", sắc mặt Cố Hoàng Sí hết sức khó coi, suýt nữa đã ra tay đập chết Hoàng Bùi.
Tiêu Hoàng gần như đã bị phế, là một kiếm tu, đặc biệt khi quen dùng kiếm bằng cái tay kia, vậy mà lại bị cắt đứt cổ tay. Dù sau này có lành thì cũng sẽ không thể bình phục 100% được. Điều ấy đối với kiếm tu mà nói, chỉ kém đôi chút cũng đã coi như hủy hoại con đường kiếm đạo.
"Sư huynh..."
"Tiêu Hoàng".
"Tiêu sư huynh..."
...
Nguyên Bảo, Tần Hạt, Hà Bất Hưu và những học viên tham gia giao lưu lần này đều xông tới, hết sức sốt ruột lấy ra đan dược chữa trị tốt nhất.
Tiêu Hoàng ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu trị thương, nhưng vẻ mặt lại trắng bệch đầy mất mát. Anh ta có thể cảm giác được vết thương nơi cổ tay nghiêm trọng đến mức nào, vả lại, trên cây quạt của đối phương còn bôi độc và quy luật Hủy Diệt. Bị nó cắt đứt cổ tay, muốn hoàn toàn lành lặn là rất khó.
"Hoàng Bùi, con làm gì vậy? Chẳng phải bổn viện trưởng đã nói là phải giao lưu một cách hữu nghị sao?", đối mặt với sự chất vấn của Cố Hoàng Sí, Dư Mộc Dưỡng vội vàng nhìn ông ta với ánh mắt đầy xin lỗi, sau đó, quay sang quát Hoàng Bùi.
"Viện trưởng, con cũng có muốn đâu! Con đã nương tay rồi đó, không thì anh ta đã chết rồi. Con không biết anh ta yếu như vậy! Thật sự không thể trách con, con còn chưa cả làm nóng người nữa!", Hoàng Bùi nhún vai, bất lực, oan ức nói: "Viện trưởng, con... con mà biết anh ta yếu như thế thì đã cột tay chân mình lại đánh với anh ta rồi".
"Biết đối phương yếu, vậy thì đừng dùng vũ khí", Dư Mộc Dưỡng lại nói.
Không biết tại sao, nhưng rõ ràng Dư Mộc Dưỡng đang quát Hoàng Bùi, song khi nghe vào trong tai mọi người ở học viện Hạp Tự lại trở thành biến tướng sỉ nhục, rành rành là đang sỉ nhục bọn họ!
"Vâng, viện trưởng, con... con biết rồi. Kế tiếp, con sẽ không dùng vũ khí", Hoàng Bùi nghe lời cất cây quạt đi, nhìn sang đám Nguyên Bảo, Tần Hạt: "Mọi người này, ai là người tiếp theo?"
Hắn ta vừa nói xong, bỗng có một người trong hơn trăm học viên đứng bên cạnh Dư Mộc Dưỡng lớn tiếng nói: "Hoàng Bùi, cậu tính chơi trội một mình à? Không để chúng tôi lên làm nóng người sao?"
"Ha ha... Phương sư huynh, tôi cũng chỉ vừa ra tay thôi mà? Còn chưa đã ghiền đâu. Tôi đánh thêm hai người, nhiều nhất là hai người nữa thôi. Còn đâu, sẽ nhường cho Phương sư huynh nhé", Hoàng Bùi thong dong, cười cợt.
"Cút, còn đánh thêm hai người? Bọn họ có mấy người có thể đứng ra chứ?", Phương sư huynh kia khinh bỉ cười: "Thôi bỏ đi, dù gì ông đây cũng lười vân vê con kiến, không giành với cậu".
"Khốn kiếp!", Nguyên Bảo tức giận đến nỗi siết chặt nắm tay, đối phương thật sự quá kiêu ngạo và sỉ nhục người khác.
Nguyên Bảo định đứng ra.
"Đừng xúc động, ngay cả Tiêu Hoàng cũng không đỡ nổi một chiêu, em lên chỉ thảm hơn mà thôi", Tần Hạt mở miệng cản: "Để anh lên".
Nguyên Bảo muốn cãi lại, nhưng đáng buồn là cô ta phải công nhận rằng mình hoàn toàn không phải đối thủ của Tiêu Hoàng, chí ít là kém hơn cả một bậc. Mà dù là Tiêu Hoàng cũng không thể đỡ nổi một chiêu của đối phương, mình có lên thì đúng là chỉ mất mặt hơn mà thôi.
"Sau trận giao lưu lần này, mình phải tu luyện! Liều mạng tu luyện!", Nguyên Bảo cắn chặt khớp hàm, thầm thề trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô ta muốn cố gắng tu luyện như vậy trong hơn 700 ngàn năm qua. Thực tế, mấy năm nay, cô ta chẳng để bụng việc tu luyện mấy, dù sao mình cũng là yêu nghiệt đỉnh cấp, nhàn nhã một chút cũng không sao, vì dù thế, cô ta cũng bỏ xa người khác mấy con phố.
Lúc này, cuối cùng thì Nguyên Bảo cũng hiểu được một điều, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bản thân mình vẫn còn rất yếu.
Chương 1079: Tần Hạt thua
"Anh còn tạm được, mạnh hơn tên hồi nãy", lúc này, Tần Hạt đã đứng trước mặt Hoàng Bùi, hắn ta đánh giá Tần Hạt từ trên xuống dưới, rồi mở miệng nói.
Tần Hạt không nói gì, anh ta cũng rất bất lực và tức giận. Vốn là học viên mạnh nhất của học viện Hạp Tử, nên anh ta không thể đứng ra đánh với người đứng thứ bảy của học viện đối phương. Nhưng giờ... đành chịu thôi chứ sao!
Anh ta không đứng ra thì chắc chẳng có ai có tư cách ấy!
Tần Hạt quyết tâm, dù thế nào cũng phải thắng Hoàng Bùi, có thế thì mới có cơ hội lấy lại được chút mặt mũi từ trong sự sỉ nhục ban nãy.
"Có điều, tôi vẫn sẽ không dùng vũ khí", Hoàng Bùi lại nói.
"Thiên Địa Tứ Phương Ấn!", đáp lại Hoàng Bùi là tiếng quát của Tần Hạt, anh ta giơ tay lên, đánh ra một chưởng.
Bỗng dưng, có vô số hình ảnh động vật, non sông nước biếc hóa thành trọng lực, rồi dung hợp vào bên trong chưởng ấn. Cũng có cả đủ loại quy luật đầy màu sắc từ trong địa mạch, hư không bị kéo ra, ùa vào trong một chưởng kia. Nó lập tức phóng to, trông rất sống động, có thể thấy rõ được từng đường vân tay trên chưởng ấn màu xanh xám, kéo theo sức mạnh vô vàn như hàng tỷ đội quân.
Có từng luồng sấm sét xếp chồng lên nhau, quấn quanh chưởng ấn với sức mạnh kinh khủng mang khí thế đất rung núi chuyển như muốn hủy diệt đất trời, đánh thẳng về phía Hoàng Bùi! Mặt đất như đang kêu gào, núi Thần cũng run lên, vô cùng khủng bố.
Hơn nữa, nếu cẩn thận cảm nhận thì có thể thấy trong một chưởng ấy của Tần Hạt còn chứa lực quy tắc.
Thực tế, lực quy tắc yếu hơn quy luật.
Nhưng, vì nơi này là học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, đánh nhau trên sân nhà, nên lực quy tắc chính là số mệnh và sức mạnh căn nguyên của học viện. Vì vậy, có thể sử dụng một cách dễ dàng và mạnh hơn quy luật cửu đoạn đỉnh phong bình thường rất nhiều.
Giờ đây, rõ ràng có thể cảm giác được một chưởng ấy như dùng tới sức mạnh của cả ngọn núi Thần ở Hạp Tự.
Khi đánh ra một chưởng ấy, sắc mặt của Tần Hạt cũng hơi tái đi vì tiêu hao rất lớn. Một đòn sát thủ cỡ đó, lẽ nào lại không mất sức?
Song, ánh mắt của Tần Hạt lại sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đối phương. Nếu một chưởng kia có thể đánh thắng được hắn ta thì cũng đáng.
"Cũng tạm được", một số học viên bên cạnh Dư Mộc Dưỡng liếc chưởng ấn kia, khen một câu, nhưng, chỉ thuận miệng khen mà thôi.
Còn Hoàng Bùi, hắn ta lại không chút sợ hãi, thậm chí còn có hơi phấn khích.
"Hay!", Hoàng Bùi quát, rồi hai chân bỗng giẫm mạnh xuống đất, sức mạnh dội ngược khủng bố khiến cả người hắn ta như một mũi tên lửa, bắn thẳng về phía chưởng ấn của Tần Hạt.
Thoáng chốc.
"Nát cho ông! Nát! Nát!", Hoàng Bùi đứng lơ lửng đối diện với chưởng ấn của Tần Hạt, điên cuồng đấm ra từng quyền một.
Mà điều khiến người ta chấn động, hoảng sợ, không tài nào tin nổi là... Chưởng ấn kia của Tần Hạt lại hơi bị ngăn cản. Khí thế rợp trời cũng khựng lại, bị từng quyền của Hoàng Bùi đánh cho ngừng lại. Vả lại, ánh sáng trên chưởng ấn còn nhanh chóng biến mất!
"Không xong rồi!", Tần Hạt sợ ngây người, lòng đầy chấn động, may mà anh ta vẫn có kinh nghiệm chiến đấu, nên không dám ngây người, bất chợt phóng lên cao, đánh thẳng về phía Hoàng Bùi.
Song... khi Tần Hạt thi triển thân pháp đi đến bên cạnh Hoàng Bùi, hắn ta chỉ còn lại tàn ảnh.
"Con kiến, tốc độ của anh quá chậm", Hoàng Bùi không chút kiêng nể khinh bỉ.
Hoàng Bùi né khỏi đòn tấn công của Tần Hạt, rồi giơ nắm tay lên, đấm thẳng vào chưởng ấn.
"Ầm, ầm, ầm..."
Quyền nào quyền nấy đều hết sức điên cuồng, chẳng mấy chốc...
"Ha ha ha... chỉ vậy thôi à!"
Sau hơn mười quyền, Hoàng Bùi cười ha ha, trong tiếng cười to ấy của hắn ta, chưởng ấn của Tần Hạt đã vỡ vụn rồi biến mất, bị nắm tay đập nát!
"Chuyện này... chuyện này... sức mạnh cơ thể của anh ta chắc phải có 400 Long lực!", Nguyên Bảo run rẩy nói.
Khoảnh khắc khi Hoàng Bùi đấm nát chưởng ấn kia, phản ứng đầu tiên của Tần Hạt là lùi về phía sau, để tránh việc bị hắn ta thay đổi suy nghĩ giết chết mình.
Anh ta không né để bị giết à?
Nhưng mà... đã chậm.
"Ầm!"
Một quyền dần phóng to đấm thẳng về phía Tần Hạt, sắc mặt anh ta trắng bệch, định gập người lùi lại, nhưng vẫn không kịp!
Trong giây phút sống còn ấy, anh ta chỉ có thể giơ nắm tay lên, đón đỡ một quyền kia.
"Đùng..."
Hai quyền va vào nhau tạo nên âm thanh trầm đục.
Tần Hạt như một cây đinh bị búa đập một cái, bay ngược ra sau, trong lúc áy, cánh tay anh ta cũng nứt ra, chảy đầu máu, bị đấm thành một đống thịt vụn, trông vô cùng thê thảm.
Một giây sau, Tần Hạt nện xuống một góc trên sân võ đạo, hình thành một cái hố, bị thương rất nặng!
Vô số học viên học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự xông tới: "Tần sư huynh, anh sao rồi?"
Dù không chết, những Tần Hạt đã bị thương rất nặng.
Chương 1080: Anh ta không xứng
Vô cùng nặng, chỉ còn thoi thóp một hơi. Tần Hạt khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu trị thương, lòng hướng đạo lại gần như hỏng mất, thậm chí còn nghi ngờ con đường võ đạo của mình.
"Hoàng Bùi, sao con lại thế?", Dư Mộc Dưỡng quát: "Ta bảo con ra tay nhẹ một chút mà".
"Viện trưởng, con... con đã cố hết sức rồi, con còn không dùng cả vũ khí, mà dùng nắm tay để đánh đó, còn phải làm sao nữa? Bọn họ yếu như vậy, con... con cũng tuyệt vọng lắm chứ!", Hoàng Bùi muốn khóc, giang hai tay ra: "Con khổ quá mà".
Sắc mặt Cố Hoàng Sí hết sức khó coi! Khó coi đến mức hù chết được người.
"Mọi người, tiếp theo là ai lên đây?", Hoàng Bùi ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyên Bảo và Hà Bất Hưu.
Hắn ta vẫn cảm thấy chưa đã, chơi đùa với mấy con gà cũng rất thú vị, còn dễ ghiền nữa chứ.
Hà Bất Hưu lùi lại, hắn ta cũng không muốn đi lên chịu chết và mất mặt, người phải biết tự mình hiểu lấy.
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Bảo lóe lên, định đứng ra, dù cô ta biết sẽ thua rất thảm, nhưng cũng phải đứng ra. Không thì, đường đường là một cuộc giao lưu giữa hai học viện mà mới hai trận đã sợ? Chẳng có ai dám lên? Hạp Tự có thể thua, thua thảm, nhưng phải có can đảm và ý chí chiến đấu, không thể chưa lên đã chùn bước đúng không? Cô ta hít sâu một hơi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nói: "Tôi..."
Nhưng, Nguyên Bảo còn chưa nói xong thì trước mặt cô ta chợt xuất hiện một người.
Cô ta nhìn về phía đối phương, hỏi theo bản năng: "Cậu là ai?"
"Tô Minh", Tô Minh đáp.
"Nhóc Tô, chẳng phải con đang bế quan à? Sao con lại đi ra? Mau trở về tu luyện đi!", Cố Hoàng Sí hết sức sốt ruột nói.
Nếu sự chênh lệch giữa Hạp Tự và Ngạn Tự không lớn thì dù Tô Minh đi ra góp vui, có thua cũng không sao, coi như một bài học. Song giờ, chênh lệch giữa hai bên lại rất lớn, xui xẻo cái sẽ bị thương nặng, thậm chí lòng hướng đạo còn vì bị thua thảm mà suy đổ. Hiện tại đứng ra chính là đồ ngu, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, lại nhìn ánh mắt của Dư Mộc Dưỡng...
Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn tràn ngập sát khí. Khỏi phải nói, Dư Mộc Dưỡng cũng cảm giác được số tuổi và tư chất võ đạo của Tô Minh, nên chắc đã thấy bị đe dọa?
"Sư tôn, con cũng là học viên trong học viện", Tô Minh cười khổ, sư tôn muốn tốt cho mình, nhưng... hình như người hiểu lầm về thực lực của mình thì phải?
"Đệ tử của Cố Huynh à? Hèn chi yêu nghiệt như vậy, với số tuổi khó tin ấy mà đã có cảnh giới cỡ đó thì quả là thiên tài! Thật sự là yêu nghiệt đến biến thái!", Dư Mộc Dưỡng khen: "Vậy thì sao có thể không giao lưu cơ chứ?"
"Dư Mộc Dưỡng, ông vừa phải thôi!", Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào ông ta, gằn giọng nói.
"Ha ha... Cố huynh, làm sư tôn không thể bá đạo thế được, phải tôn trọng ý kiến của đệ tử chứ, không phải sao?", Dư Mộc Dưỡng cười ha ha, rồi quay sang Tô Minh: "Chàng trai trẻ, cậu muốn đại biểu Hạp Tử giao lưu với Ngạn Tự hả?"
"Đúng thế", Tô Minh không chút do dự gật đầu.
Dư Mộc Dưỡng nhìn về phía Hoàng Bùi, nói: "Chàng trai kia vẫn còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi nữa, nên con ra tay nhẹ chút".
Ông ta nói thế, nhưng vẻ tàn nhẫn trong mắt lại rõ mồn một.
Chính là đang nói cho Hoàng Bùi hãy giết chết Tô Minh, ngay cả Dư Mộc Dưỡng ông ta cũng phải hoảng sợ trước tư chất của cậu ta, yêu nghiệt như vậy nếu không thuộc về Ngạn Tự thì xóa sổ đi, Hạp Tự không xứng có được.
Sắc mặt Cố Hoàng Sí chợt thay đổi hẳn, bay thẳng về phía Tô Minh! Ông ta phải ngăn cản anh!
Cùng lúc đó, Tô Minh lại liếc Hoàng Bùi, rồi ngó sang Dư Mộc Dưỡng, cuối cùng giơ tay chỉ vào Hoàng Bùi, nói: "Anh ta quá yếu, còn không xứng để giao lưu với tôi..."
Anh nói xong, lại chỉ vào một thanh niên trông rất bình thường có vẻ ngoài xấu xí đứng cạnh Dư Mộc Dưỡng, nói: "Hay là, để tôi giao lưu với anh ta đi!"
Có lẽ Hạp Tự không biết về thanh niên trông bình thường, xấu xí kia, nhưng mọi người trong Ngạn Tự lại biết rất rõ, vì hắn ta chính là yêu nghiệt mạnh nhất trong một tỷ năm qua của Ngạn tự. Hắn ta đã lập nên rất nhiều truyền thuyết và kỷ lục đứng đầu học viện. Giờ, cũng là đệ tử cuối cùng của Dư Mộc Dưỡng.
Cố Hoàng Sí đang bay về phía Tô Minh cũng ngơ ngác thì đừng nói đến những người khác.
Tuy Tô Minh chỉ vào thanh niên kia trông rất bình thường và chẳng chút thu hút, nhưng, hắn ta có thể đứng bên cạnh Dư Mộc Dưỡng, còn có cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng chín!
Là học viên có cảnh giới cao nhất của Ngạn Tự.
Càng đừng nói đến việc, rõ ràng hơn trăm học viên của Ngạn Tự đều lộ ra vẻ kính trọng người này.
Có là thằng ngu cũng biết được thanh niên mà Tô Minh chỉ vào mạnh hơn Hoàng Bùi rất rất nhiều.
"Cậu... cậu điên rồi hả?", Nguyên Bảo kéo lấy ống tay áo của Tô Minh: "Đừng nói lung tung, với lại, cậu muốn đi chết thật thì cho cậu cái này..."
Nguyên Bảo nhét cho Tô Minh một chiếc nhẫn không gian.
Tô Minh ngó thử bên trong thì, đù! Chắc phải có hơn 10 kiện bảo vật và chúng thấp nhất đều là Thủy Nguyên hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong!
Phú bà, giàu thật!
Tô Minh cũng hơi ngơ ngác, lẽ nào đặt tên lại linh như vậy hả? Tên là Nguyên Bảo thì sẽ giàu cỡ đó? Vậy nếu tên là vô địch? Sau này có người phụ nữ nào tên vô địch thì sẽ hoành hành cả chư thiên vạn giới luôn à?
Bình luận facebook