-
Chương 1066-1070
Chương 1066: Bái sư
Đó là bởi vì, kể từ khi học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự được thành lập cho đến thời điểm hiện tại đã 6,5 tỷ năm, Tô Minh là học viên duy nhất được viện trưởng Cố Hoàng Sí đích thân đưa ra lời mời.
Trừ Tô Minh, 99.9999% những học viên khác của học viện đều được nhận thông qua kỳ thi đánh giá, còn 0.00001% còn lại được sát hạch và mời tới bởi phó viện trưởng, trưởng lão nội viện của học viện.
Còn Tô Minh là người duy nhất được viện trưởng mời chào cho tới nay.
Hàm lượng giá trị hơi quá chăng?
Cho dù anh có thể giết chết Bàng Hoành trong chớp mắt, dù anh còn chưa tới 30 tuổi…
Cũng chưa đến mức nhận được sự coi trọng đến loại trình độ này, không phải sao?
Phải biết rằng, cái mà học viện Kỷ Nguyên không thiếu nhất chính là yêu nghiệt siêu cấp.
Ba người đứng đầu bảng tại nội viện của học viện Kỷ Nguyên, cũng như các ứng cử viên trong truyền thuyết, trong mắt nhiều người cũng không thua kém so với Tô Minh!
Tô Minh không có trực tiếp đồng ý hay từ chối.
Anh đang cân nhắc một cách nghiêm túc.
Một lúc lâu sau.
Tô Minh vẫn gật đầu: "Cám ơn lời mời của tiền bối, vãn bối rất vinh hạnh, nguyện ý cùng học viện Kỷ Nguyên cùng nhau tạo dựng huy hoàng”.
Đây là kết quả sau một quá trình suy nghĩ cặn kẽ.
Học viện Kỷ Nguyên quả thực rất lớn mạnh, cho dù là hai vị trưởng lão vừa xuất hiện, hay viện trưởng đang đứng trước mắt này, anh chắc chắn bản thân của hiện tại còn phải chạy một quãng đường rất xa mới là đối thủ của họ. Nội tình của học viện Kỷ Nguyên đã nằm ngoài sức tưởng tượng của anh. Nếu gia nhập, hẳn là có thể tăng nhanh tốc độ tiến bộ võ đạo, nói không chừng, còn có thể tìm được một vài đối thủ.
“Ha ha ha ha, được!”, Cố Hoàng Sí bật cười ha hả, tâm trạng lúc này của ông ta rất tốt, trên khuôn mặt tao nhã nhiều thêm nét mong đợi và kích động, nếu một màn này bị những người thân thuộc với ông ta nhìn thấy, chắc sẽ sợ hãi không thôi.
Sau đó.
Cố Hoàng Sí lại nói: “Tô Minh, tôi vô cùng trân trọng tài năng của cậu, muốn thu cậu làm đệ tử, cậu thấy thế nào?”
Lời này vừa vang lên.
Ông trời của tôi ơi.
Toàn bộ học viện Kỷ Nguyên bùng nổ.
Viện trưởng cho đến nay vẫn chưa từng nhận người đệ tử nào.
Có quá nhiều lời đồn đại về viện trưởng, trong đó có một tin đồn đáng tin cậy nhất: lai lịch của viện trưởng rất lớn, bản thân ông dường như đến từ thế lực siêu cấp của nền văn minh cấp bốn, thậm chí là cấp năm, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức cơ hồ nền văn minh cấp ba cũng không thể tiếp nạp ông, do đó, viện trưởng mới thường xuyên xuất quỷ nhập thần, hầu như không nán lại tại vực hư không của nền văn minh cấp ba…
Hơn nữa, ví dụ chứng minh thực lực và bối cảnh của viện trưởng một cách trực tiếp nhất chính là mỗi lần biến mất của viện trưởng phải mất hàng chục, hàng trăm triệu năm gần như không thăm hỏi tới học viện Kỷ Nguyên, những quản lý cấp cao của học viện như vài vị phó viện trưởng cũng chưa từng nảy sinh bất kỳ tia dã tâm nào, cũng chưa từng nghĩ qua, cũng không dám có ý nghĩ tranh giành thay thế. Có thể nhìn thấy được điều này.
Có người đã từng nghĩ tới việc muốn trở thành đệ tử của viện trưởng, tương truyền trong lịch sử của học viện Kỷ Nguyên, từng có một yêu nghiệt vô song, sự tồn tại Siêu Thoát kể từ khi lọt lòng, đúng, vừa chào đời đã đạt tới cảnh giới Siêu Thoát, đã từng muốn bái viện trưởng Cố Hoàng Sí làm thầy, nhưng lại bị ông từ chối, lúc đó, Cố Hoàng Sí chỉ phun ra hai chữ: không đủ.
Nói cách khác, yêu nghiệt vừa sinh ra đã là Siêu Thoát ấy không đủ tư cách làm đồ đệ của ông!
Phóng đại sao?
Kể từ đó, bất luận là học viên nào của học viện Kỷ Nguyên cũng không bao giờ có ý tưởng muốn bái ông ta thành sư phụ nữa.
Vốn tưởng rằng Cố Hoàng Sí vĩnh viễn sẽ không có người đệ tử nào.
Chẳng ngờ tới…
Trời ạ!
Trong phần đời còn lại của mình lại có thể chứng kiến cảnh tượng viện trưởng Cố Hoàng Sí đích thân mời ai đó làm đệ tử?
Tự mình mở lời!
“Cái này… cảm ơn tiền bối đã cất nhắc, chỉ là, vãn bối đã có sư tôn rồi”, Tô Minh có chút kinh ngạc, anh rất vinh hạnh nhưng vẫn là cự tuyệt. Ông già Ninh Triều Thiên kia không phải là sư tôn của mình sao?
Hừm?
Từ chối rồi?
Mẹ nó!
Trong học viện đã có một vài quản lý cùng học viên tâm cảnh không vững bất tỉnh nhân sự.
Chỉ cảm thấy đôi tai và mắt mình xuất hiện ảo giác.
Bản thân Cố Hoàng Sí cũng có chút ngạc nhiên, nhưng tiếp đó là hài lòng và vui vẻ, không quên ơn nghĩa ngày đầu, rất tốt.
Cố Hoàng Sí không kìm được mà phá lên cười: “Cũng không phải chỉ có thể có một người sư tôn, thầy cũng vậy, truyền đạo, thụ nghiệp, giải đáp nghi hoặc, Tô Minh à, tại sao phải bận tâm? Tôi tin rằng, vị sư tôn kia của cậu cũng sẵn lòng thấy cậu có thêm một vị sư tôn nữa. Nếu cậu thực sự còn băn khoăn, vậy thì, tôi sẽ đi cùng cậu tới trưng cầu ý kiến của vị sư tôn đó, rồi cậu lại đưa ra quyết định, thế nào?”
Tô Minh cười khổ.
Vị viện trưởng đại nhân này ngược lại cũng thật kiên trì.
Hơn nữa, Tô Minh cũng chắc chắn lão già kia khẳng định rất ủng hộ bản thân có thêm một vị sư tôn nữa, chỉ cần có thể trợ giúp anh có tiến bộ trong võ đạo, e rằng ông ấy sẽ giơ cả hai tay lên ủng hộ.
“Đồ nhi Tô Minh ra mắt sư tôn!”, hít một hơi thật sâu, Tô Minh cuối cùng vẫn là đồng ý, rốt cuộc Cố Hoàng Sí cũng rất có thành ý, đương nhiên bản thân cũng không ra vẻ lập dị nữa.
“Ha ha ha ha…”, Cố Hoàng Sí cười to, vô cùng hài lòng và mừng vui.
Sau đó.
“Nhóc Tô, đừng bài xích”, Cố Hoàng Sí khẽ dơ tay.
Một tia thần hồn thông tin được rót vào trong thần hồn thức hải của Tô Minh.
Vô cùng to lớn!
Siêu cấp to lớn!
“Đây là một chút lĩnh ngộ và cảm ngộ của ta trên phương diện kiếm đạo, con có thể tham khảo, lĩnh hội chắc hẳn sẽ có thu hoạch, nhớ lấy, chỉ có thể tham khảo, lĩnh hội, chứ không thể tiếp nhận toàn bộ, bất kỳ một tu giả võ đạo nào cũng cần phải có con đường võ đạo cho riêng mình, đặc biệt là kiếm tu, của người khác sẽ mãi mãi là của người khác”, Cố Hoàng Sí nói lời thấm thía.
Chương 1067: Tiên cảnh.
“Vâng”, Tô Minh nặng nề gật đầu, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Thu hoạch bội thu.
Anh không biết Cố Hoàng Sí mạnh mẽ đến mức nào?
Bởi nhìn không thấu, cảm nhận cũng không ra.
Tuy nhiên, thông tin kiếm đạo mà Cố Hoàng Sí ban tặng cho bản thân lớn mạnh đến dọa người… ắt hẳn sẽ không để bản thân thất vọng.
“Sư tôn, đồ nhi có một yêu cầu quá đáng”, Tô Minh tạm thời đè nén lại ham muốn muốn lập tức lĩnh hội thông tin kiếm đạo này, do dự một lúc rồi nói.
“Con đang nói đến ba vị bóng hồng này sao?”, Cố Hoàng Sí nhìn về phía ba người Tống Cẩm Phồn.
“Vâng, thưa sư tôn”, Tô Minh gật đầu.
“Phương diện kiếm đạo của cô không tồi, có thể gia nhập học viện Kỷ Nguyên”, Cố Hoàng Sí nhìn về hướng Tống Cầm Phồn nói, rồi lại nhìn sang Tiêu Nhược Dư: “Sát đạo của cô cũng không kém, có thể gia nhập học viện Kỷ Nguyên”.
Cuối cùng, Cố Hoàng Sí nhìn Lam Tuyết: “Võ đạo của cô…”
Ông ta chau mày.
“Tiền bối, tôi… thiên phú võ đạo của mình, tôi biết là rất kém, tôi…chí hướng của tôi không nằm ở võ đạo, mà là trên thương đạo”, Lam Tuyết vội vàng nói, sau đó nhìn về phía Tô Minh: “Tô Minh, em chắc chắn phải trở lại thương hội Vạn Bảo, em sẽ không gia nhập học viện Kỷ Nguyên nưã, em có lý tưởng của riêng mình”.
Tự đáy lòng Cố Hoàng Sí lẩm bẩm một câu: nguyên nhân tôi cau mày không phải là do tài năng võ đạo của cô không đủ để gia nhập học viện Kỷ Nguyên, nếu vì nguyên nhân thiên phú võ đạo, nể mặt đồ nhi Tô Minh, cho phép cô trở thành học viện của học viện cũng không phải là không thể, nguyên nhân tôi cau mày là do khí tức của cô, dường như… dường như là cô sở hữu loại thể chất hiếm gặp trong truyền thuyết!
Cố Hoàng Sí không nói ra.
Bởi loại thể chất đó là một vấn đề quan trọng.
Nếu không nắm chắc một trăm phần trăm, ông sẽ không tùy ý đưa ra kết luận nào.
“Tô Minh, em… em trở về thương hội Vạn Bảo trước đây”, Lam Tuyết nói, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, dù sao bây giờ Tô Minh cũng sẽ ở lại học viện Kỷ Nguyên, tương lai cô muốn gặp lại anh cũng rất dễ dàng.
“Không vội, cho dù không thể gia nhập học viện, cũng thể ở lại học viện mấy ngày, anh rất nhớ em”, Tô Minh hiếm hoi cưỡng bách cô lưu lại, ừm, thực sự rất nhớ mong.
Khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ của Lam Tuyết thoắt cái đỏ bừng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không nói nên lời.
“Đúng đó, chị Lam Tuyết, chị và anh Tô đã rất lâu chưa gặp mặt rồi, trước tiên cứ ở lại một khoảng thời gian đi, lại nói…”, Tống Cẩm Phồn cũng rất vui vẻ, còn trêu ghẹo nói nhỏ bên tai Lam Tuyết: “Huống hồ, chị Lam Tuyết, trước đó chị cũng từng nói qua, điều chị mong muốn nhất là có thể cùng anh Tô sinh một đứa con, hì hì…”
“Thiếu đòn”, khuôn mặt Lam Tuyết nháy mắt đỏ lựng, hờn dỗi trừng Tống Cẩm Phồn một cái.
“Nhóc Tô, đi theo sư tôn, ta sẽ sắp xếp cho con một lầu các riêng biệt với tiên nguyên dồi dào”, Cố Hoàng Sí mở lời, cất bước đi phía trước dẫn đường, theo sau là Tô Minh, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết và Tiêu Nhược Dư cùng nhau tiến vào học viện Kỷ Nguyên.
Vừa đặt chân vào học viện Kỷ Nguyên.
Cảm gian đầu tiên tràn tới chính là nguồn tiên nguyên dồi dào.
Không chỉ phong phú hơn thế giới bên ngoài gấp mười lần.
Vô cùng khoa trương.
Gần như hóa lỏng.
Bên cạnh đó, từ thế giới bên ngoài bước vào cũng giống như đặt chân tới một không gian trời đất khác.
Ngay cả quy luật thiên địa, đạo tắc hư không… cũng hoàn toàn bất đồng.
Toàn bộ học viện được xây dựng xung quanh một ngọn núi khổng lồ.
"Dưới một trăm vạn mét, chính là nơi ở của tạp dịch”.
"Một trăm vạn mét đến ba trăm vạn mét là nơi sống của ngoại viện”.
"Ba trăm ngàn đến năm trăm ngàn mét là nơi sống của nội viện”.
"Trên 500.000 mét là nơi ở của phó viện trưởng cùng viện trưởng”.
...
Cố Hoàng Sí giới thiệu.
Ông ta dẫn theo nhóm người Tô Minh, thân hình chớp động liền đến một vị trí từ 300.000 mét đến 500.000 mét trên Kỷ Nguyên Thần Sơn.
“Nhóc Tô, con là đệ tử của ta, bởi vậy khi vào học viện sẽ lập tức trở thành đệ tử nội viện, nơi ở của con sẽ bố trí ở 300.000 đến 500.000 mét”, Cố Hoàng Sí nói tiếp, chỉ vào một hang động phía trước.
Tô Minh cùng mấy người Tống Cẩm Phồn đều có chút hiếu kỳ…
“Nhóc con, đây là lầu các mà con sẽ ở, là lầu các trong thân núi, con và những bóng hồng của mình vào đó ở đi. Sư tôn còn có việc”, Cố Hoàng Sí đứng ở cửa hang nói.
Tô Minh và những người khác nhìn vào cửa hang với vẻ tò mò.
Trông không có vẻ gì nổi bật!
Mà Cố Hoàng Sí đã rời đi.
“Đi, đi vào xem một chút”, Tô Minh dẫn theo ba người phụ nữ tiến vào.
Vừa bước vào sơn động.
“Trời ạ!”
Tống Cẩm Phồn là người đầu tiên kinh ngạc kêu lên.
Vừa bước chân vào cửa động chính là một không gian khác.
Dị không gian.
Trong đó chứa cả đất trời.
Một lầu các tinh xảo giống như thiên cung với vẻ đẹp xa hoa, cổ kính khiến con người ta phải chấn động hiện ra trước mắt họ.
Có núi có sông, có cầu và cổ thụ, có tiên hạc và chim thần, chim hót hoa thơm, yên tĩnh mà đẹp đẽ, sương mù thần tiên vờn quanh…
Tô Minh không khỏi cảm thán: "Tiên cảnh”.
“Anh Tô, em không đi nữa, em nhất định không đi đâu, em muốn ở lại đây…”, Tống Cẩm Phồn trực tiếp nắm lấy cánh tay Tô Minh đong đưa, đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu yêu kiều làm nũng, kích động vô cùng.
Lam Tuyết cùng Tiêu Nhược Dư tương đối chững chạc, kìm nén lại cảm xúc.
Nhưng cũng vô cùng thích thú.
Vì đây là lầu các đáng mơ ước!
“Học viện Kỷ Nguyên không uổng là học viện Kỷ Nguyên, thật biết cách khiến người ta phải trầm trồ”, Tô Minh tự lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
Cố Hoàng Sí tinh thần vừa chuyển.
Liền trở lại lầu các của mình trên đỉnh cao của Kỷ Nguyên Thần Sơn.
Nơi đây không xa xỉ mà khoác trên mình hơi thở mộc mạc, nhưng lại vô cùng tinh tế, mang ý nhị không thể diễn tả.
Cố Hoàng Sí ngồi trên ghế linh trận, tự mình rót trà.
Đồng thời cất tiếng: “Tất cả trưởng lão nội viện đều đến đây đi”.
Sau một vài nhịp thở.
Hơn một chục vị trưởng lão xuất hiện trong lầu các của Cố Hoàng Sí, tất cả họ đều ngồi ở phía dưới đằng trước của Cố Hoàng Sí một cách cung kính, kiêng sợ.
Mỗi một vị trưởng lão nội viện ít nhất cũng là cấp bậc Siêu Thoát.
Đem bất kỳ ai trong số họ ra ngoài cũng có thể lật đổ toàn bộ liên minh các nền văn minh cấp ba.
Chương 1068: Tổng viện
“Bổn tọa đã rời đi mấy chục triệu năm rồi”, Cố Hoàng Sí quét mắt liếc nhìn hơn mười vị trưởng lão nội viện trước mắt, mở lời nói, trên gương mặt tao nhã lộ ra một tia ngưng trọng: “Các vị có biết tại sao bổn tạo bỗng nhiên lại trở về không?”
Hơn chục vị trưởng lão nội viện đều lắc đầu.
Họ đương nhiên không biết.
Sự hiểu biết của họ đối với Cố Hoàng Sí vô cùng mờ nhạt.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới sự kính sợ và tôn kính họ dành cho ông.
“Có rất nhiều học viện Kỷ Nguyên, các vị hẳn là biết điều này chứ?”, Cố Hoàng Sí hỏi.
Ánh mắt của hơn chục trưởng lão đều lóe lên, họ đương nhiên biết.
Tuy nhiên, trong hơn một tỷ năm nay, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng chưa từng có liên hệ với các học viện Kỷ Nguyên khác, thậm chí, cũng không biết đến vị trí của các học viện Kỷ Nguyên kia, cực kỳ xa lạ.
“Chuẩn bị cho tốt, gần đây lớp thế hệ trẻ của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự cấp Giáp sẽ đến để mài giũa và thách đấu”, Cố Hoàng Sí ném ra một tin tức nặng ký và lạ lẫm.
Hơn chục vị trưởng lão nội viện đều có chút sững sờ.
Có ý gì?
“Học viện kỷ nguyên phân thành bốn cấp Ất Giáp Nhất Binh. Trong đó, cấp Binh là yếu nhất, Ất là mạnh nhất. Chúng là là cấp Giáp, cũng coi như không tồi”.
“Nhưng cấp Giáp cũng chia thành mạnh yếu khác nhau”.
“Vạn giới có tổng cộng 36 học viện Kỷ Nguyên cấp Giáp, trong số 36 học viện này, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự của chúng ta cũng được tính là yếu nhược, đại khái xếp ở vị trí thứ 25”.
“Mà học Ngạn Tự sẽ giá đáo thách đấu lần này lại ở tầm vị trí thứ 10, cách biệt khá lớn”.
...
Cố Hoàng Sí nói chậm rãi và tỉ mỉ.
Hơn mười vị trưởng lão đang có mặt thoáng chốc đã phần nào hiểu ra.
Trong đó có một ông lão tóc bạc trắng hơi khom lưng hỏi: “Viện trưởng, cách biệt rốt… rốt cuộc lớn đến mức nào?"
Cái này rất quan trọng.
Suy cho cùng, càng biết nhiều thông tin mới càng có khả năng chống đỡ.
Cố Hoàng Sí rơi vào trầm mặc.
Sau hơn mười nhịp thở im lặng, ông mới đáp lại: “Khó có thể hình dung được khoảng cách chênh lệch lớn như thế nào. Tuy nhiên, đối với cuộc giao lưu này, hy vọng lớn nhất của bổn tọa chính là Hạp Tự chúng ta không thua cuộc đến mức đặc biệt khó coi”.
Lời này đã giải thích cách biệt lớn như thế nào rồi chứ?
Cố Hoàng Sí vừa dứt lời, hơn mười vị trưởng lão liền im lặng.
“Do đó, bổn tọa triệu tập mọi người tới đây, là muốn mọi người lập tức kêu gọi những đệ tử đang lịch luyện bên ngoài trở lại, sử dụng đội hình mạnh nhất để nghênh đón. Cuộc giao lưu lần này sẽ là lần đầu tiên Hạp Tự của chúng ta tiếp xúc và va chạm với những học viện Kỷ Nguyên khác trong suốt 6,5 tỷ năm qua, nó vô cùng quan trọng”.
Cố Hoàng Sí nói tiếp, vẻ mặt càng thêm phần nghiêm trọng:
“Lần cọ xát này liên quan tới thứ hạng của Hạp Tự trong cấp Giáp”.
“Mọi người cũng biết rằng độ nồng đậm của lượng tiên nguyên trong không gian nơi chúng ta đang tọa lạc này gấp nhiều lần so với thế giới bên ngoài, nguồn tiên nguyên trong dị không gian này đã tồn tại từ khi học viện Kỷ Nguyên thành lập”.
“Nhưng, mọi người có từng nghĩ qua, tiên nguyên nồng đậm như vậy rốt cuộc có nguồn gốc từ đâu không? Nồng độ tiên nguyên chính là do tổng viện học viện Kỷ Nguyên phân phối”.
“Thứ hạng càng cao, nồng độ tiên nguyên được phân chia càng nhiều”.
“Ngoài ra, mặc dù giữa các học viện Kỷ Nguyên hiếm khi xảy ra chuyện thôn tính hoặc sáp nhập với nhau, nhưng nó không phải là hoàn toàn không có”.
“Nếu chúng ta biểu hiện quá kém, quá yếu, khiến Ngạn Tự bên kia cảm thấy chỉ cần phất tay cũng có thể xử lý chúng ta, vậy thì, trong tương lai, việc chúng ta bị Ngạn Tự tấn công trên diện rộng và cưỡng ép sáp nhập, cũng không phải là không có khả năng”.
“Và điều quan trọng nhất là sẽ có một cuộc thi lớn tại tổng viện bên kia vào 10.000 năm sau, tất cả các học viên từ các phân viện đều có thể cạnh tranh để tư cách để tham gia”.
"Làm sao để chứng minh tư cách này? Lần cọ xát giao lưu này, tổng viện bên kia sẽ có phương tiện để xem và ghi lại toàn bộ quá trình, đây là một chỉ số tham khảo quan trọng”.
“Nói ra thì, cuộc thi lớn tại tổng viện bên kia cách hàng chục triệu năm sẽ được tổ chức một lần, nhưng đến nay đã 6,5 tỷ năm, Hạp Tự của chúng ta vẫn chưa có một học viên nào đủ tư cách tham gia. Thật là đáng tiếc”.
...
Cố Hoàng Sí nói rành mạch từng điểm.
Càng nói, hơn chục vị trưởng lão nội viện càng không khỏi hưng phấn!
Vô cùng hào hứng.
Vô cùng khao khát.
“Viện trưởng, chúng tôi nhất định sẽ dốc cạn toàn lực”, hơn mười vị trưởng lão từng người đều xoa tay vén áo, thân là trưởng lão nội viện, họ cũng có đệ tử của riêng mình, hơn nữa, những đệ tử này đều là những học viên xuất sắc trong ưu tú, căn bản đều có thể chiếm được top đầu trong nội viện, bọn họ đương nhiên hy vọng đồ đệ của mình có thể giành được vinh quang.
Đột nhiên.
Tam trưởng lão, cũng chính là sư tôn của Bàng Hoành thu hết can đảm hỏi: “Viện trưởng, đệ tử của ngài là Tô Minh cũng tham gia sao?”
“Hẳn là sẽ tham gia, nhưng nó rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, còn chưa tới 30 tuổi, nếu tham gia có lẽ cũng chỉ là mở mang kiến thức một trận. Muốn giành lấy vinh quang cho học viện ở giai đoạn này là rất gian khó”, Cố Hoàng Sí đáp.
Không thể nói ông không có chút kỳ vọng nào đối với Tô Minh.
Nhưng tuổi của Tô Minh…
Khó.
Quá khó.
Tô Minh lúc này đã như đã chìm đắm vào một miền quê ấm áp.
Đã nhiều năm không được gặp ba người Tống Cẩm Phồn, sự tưởng niệm chực trào, hôm nay, tại lầu các như chốn tiên cảnh này, lại không có người khác quầy rấy, có thể tưởng tượng được.
Trong lầu các có rất nhiều gian phòng, mỗi một gian đều mang phong vị cổ xưa, cực kỳ xa hoa, tâm trạng của mỗi người đều vô cùng tốt, tự mình lựa chọn phòng cho riêng mình.
Những ngày sau đó, Tô Minh đều dạo chơi trong sự dịu dàng từ ba người phụ nữ của mình, anh có một loại xúc động từ nay quân vương không lên triều sớm nữa. Tống Cẩm Phồn đáng yêu, Lam Tuyết quyến rũ xinh tươi, Tiêu Nhược Dư sắc lạnh rực rỡ, mỗi người một vẻ.
Tròn thời gian nửa tháng.
Tô Minh lần đầu tiên không tu luyện trong nửa tháng.
Chỉ toàn tâm ‘mài giũa’ bên ba người phụ nữ của mình.
Chương 1069: Dung khí
Hay dựa núi dựa biển ngắm mây trời, rồi cầm tay nhau ngắm mặt trời lặn và cả việc cùng ngủ chung quấn quýt lấy nhau trên một chiếc giường... Trong nửa tháng này, tình cảm giữa Tô Minh và ba cô càng trở nên nồng nàn. Có điều, Tô Minh cuối cùng vẫn là Tô Minh, sự dịu dàng nồng ấm của phụ nữ cũng sẽ không mai một lòng hướng đạo của anh.
Vả lại, anh biết nếu không có sức mạnh thì chẳng thể bước tiếp và bảo vệ được sự dịu dàng ấy. Muốn sống lâu và bảo vệ được người phụ nữ của mình thì phải có được sức mạnh đỉnh cấp.
Huống chi, Thiên Nữ cũng đang chờ mình.
"Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Nhược Dư, anh muốn tu luyện", Tô Minh mở miệng nói.
"Vâng", ba cô như đã đoán trước được điều đó, đồng loạt gật đầu.
"Hì hì, em với chị Nhược Dư cũng phải ra ngoài, đến học viện Kỷ Nguyên đi dạo. Dù sao, giờ tụi em đã coi như là học viên của học viện", Tống Cẩm Phồn cười hì hì, trên gương mặt ngây thơ trong sáng tràn ngập hạnh phúc, trái lại lại có vài nét đậm đà của người phụ nữ trưởng thành. Chỉ trong nửa tháng, cô đã trưởng thành rất nhiều.
"Tô Minh, em định trở về thương hội Vạn Bảo một thời gian, rồi quay lại", Lam Tuyết nói.
"Chị Lam Tuyết, nửa tháng qua, em với chị Nhược Dư đều nhường chị, nên chị chắc chắn phải có bầu đó", Tống Cẩm Phồn cái gì cũng dám nói, lè lưỡi với Lam Tuyết.
Gương mặt Lam Tuyết lập tức đỏ ửng, trừng Tống Cẩm Phồn một cái, cơ thể chợt nhũn ra.
Song, nói thật, trong lòng cô cũng rất mong đợi điều đó.
Nửa tháng qua, cô và Tô Minh đã... khụ khụ... Chắc phải có em bé chứ nhỉ?
"Anh đi tu luyện đây", Tô Minh hơi xấu hổ, nghĩ lại thì nửa tháng qua đúng là quá ăn chơi sa đọa.
Sau khi bước vào căn phòng bí mật, anh bèn vứt bỏ hết mọi suy nghĩ, khoanh chân ngồi xuống. Đầu tiên là mở ra bốn chiếc nhẫn không gian, lần lượt là của Tư Đồ Diên, Tiêu Quân, Đồ Kỳ, Bàng Hoành.
Sau khi anh mở ra.
"Chu choa", Tô Minh nín thở, sau đó thở ra một hơi, khá là hài lòng thốt lên.
"Trời, đá khắc tiên tắc, thứ tốt!"
Quả nhiên là có thứ anh ao ước nhất, chắc phải có 1800 tảng đá khắc tiên tắc, còn nhiều hơn so với dự đoán của Tô Minh. Hơn nữa, người cống hiến nhiều nhất lại là Bàng Hoành, hắn ta rất giàu.
Tô Minh đâu có biết rằng Bàng Hoành chính là đệ tử cuối cùng của tam trưởng lão, những tảng đá đó đều là ông ta tặng cho hắn ta.
Là tam trưởng lão nội viện của học viện Kỷ Nguyên, còn sống hơn 1 tỷ năm, sự tích lũy ấy phải đáng sợ cỡ nào rồi đó. Nếu cho rằng Bàng Hoành chính là người kế thừa của mình thì đương nhiên ông ta sẽ không keo kiệt... Giờ đều cống hiến cho Tô Minh.
"Nhiều đá khắc tiên tắc không gian vậy luôn?"
Mà điều khiến Tô Minh vui vẻ hơn là trong 1800 tảng đá đó, có hơn 500 tảng đá là đá khắc tiên tắc không gian.
Dù sao, trước đó, quy luật không gian của Tô Minh vẫn được xem như một con át chủ bài, nhưng gần đây, nó đã không còn tác dụng mấy. Mà thực lực của kẻ địch lại càng ngày càng mạnh, dù đã hiểu được quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong, nhưng vẫn không đủ dùng.
Ví dụ như khi đánh nhau với đội trưởng Tần, ông ta đã hiểu được quy luật không gian đến cửu đoạn đỉnh phong, sự chênh lệch của cả hai là rất lớn.
Ai ngờ... vừa đói đã có người dâng đồ ăn lên tận miệng. Vả lại, sau khi đội trưởng Tần bị giết, anh lại không tìm thấy nhẫn không gian của ông ta, kỳ lạ ghê.
"Ngoài đá khắc tiên tắc không gian, thì 1300 tảng đá còn lại đều có thể đút cho Tiên Tắc Trường Hà để gia tăng sức mạnh của nó".
"Nuốt cho tôi!", Tô Minh không chút do dự cắn nuốt những tảng đá khắc tiên tắc kia.
Quá trình ấy khá là chấn động, có thể nói là nháy mắt đã cắn nuốt sạch. Nếu bị người khác thấy, chắc chắn sẽ bị hù chết. Không những thế, khi Tô Minh hấp thu những tảng đá đó, anh còn có thể tiếp tục lục lọi bốn chiếc nhẫn không gian kia.
"Hơn 1000 kiện binh khí?"
Hơi nhiều thì phải.
Thậm chí trong bốn chiếc nhẫn không gian còn có rất nhiều thần binh.
"Có khoảng 47 kiện Chí Bảo bán bộ Thủy Nguyên, còn lại đều là Tổ Khí", Tô Minh nuốt nước miếng, dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị dọa ngây người.
Đây quả thật là giàu to rồi!
"Cho bia Huyền Diệu nuốt hết, có điều nhiều quá, mình nó nuốt thì không biết đến ngày tháng năm nào mới xong, phải dựa vào kho tàng huyết mạch rồi", Tô Minh rung đùi đắc ý nghĩ, có kho tàng huyết mạch đã ghê.
"Nếu nuốt hết những binh khí ấy, chẳng biết cấp bậc của bia Huyền Diệu có thể vượt qua ngưỡng cửa Chí Bảo Thủy Nguyên không?", Tô Minh có chút mong đợi nghĩ.
Sau Chí Bảo Thủy Nguyên sẽ không còn là binh khí nữa! Đơn giản vì cấp bậc ấy đã là giới hạn của binh khí rồi.
Vậy có phải có thể nói rằng, sau khi một kiện thần binh đạt đến cấp Chí Bảo Thủy Nguyên đã là cực hạn? Không thể tiếp tục tăng lên nữa?
Câu trả lời là không phải.
Từ binh khí bình thường đến Chí Bảo Thủy Nguyên là một quá trình từ cấp thấp đến cấp cao, vậy sau Chí Bảo Thủy Nguyên thì sao?
Đáp án là có.
Có điều, nó đã không còn là binh khí, mà là dung khí.
Dung khí nghĩa là bản thân kết hợp với binh khí, một tu giả võ đạo có thể có vố số kiện binh khí, nhưng chỉ có được một kiện dung khí.
Binh khí là vật ngoài thân, dung khí lại có thể dung hợp với cơ thể, là một bộ phận với mình.
Nói dễ hiểu một chút là từ đầu tới cuối, binh khí chỉ có thể để trong nhẫn không gian, hoặc đeo trên người, trên tay... nhưng dung khí lại có thể dung hợp với cánh tay hay bất cứ chỗ nào trên người mình. Khi chiến đấu, chỉ cần vừa nghĩ là dung khí sẽ xuất hiện, trở thành vũ khí chiến đấu. Sau khi kết thúc, nó lại trở thành một bộ phận của mình.
Muốn tạo ra dung khí thì phải có ba điều kiện, đầu tiên, nó phải là vũ khí bản mạng của anh, thứ hai, phải tăng lên tới cấp Thủy Nguyên đỉnh phong, thứ ba là nó không thể có được khí linh.
Chương 1070: Bội thu
Quan trọng là điều kiện thứ ba, khí linh chính là khi binh khí đạt tới cấp bậc đỉnh phong, rồi dưới một số điều kiện ngoài ý muốn sẽ tình cờ sinh ra khí linh.
Có khí linh thì binh khí sẽ có được suy nghĩ và linh hồn của mình, đương nhiên đã không còn thích hợp để làm dung khí. Dung khí phải là vật chết! Là một binh khí lạnh lẽo không có sự sống!
Nếu là vật sống, một khi dung hợp thì ai là chủ, ai là tớ? Chẳng phải sẽ rối loạn sao?
Có ba điều kiện ấy, rồi dùng máu huyết và tâm thần nuôi nấng, cuối cùng sẽ tạo ra dung khí.
Dung khí mạnh hơn binh khí ở điểm nào?
Câu trả lời là rất nhiều, cả hai khác xa nhau về bản chất, dung khí mà đánh nhau với binh khí thì quả thật như nghiền chết một con kiến, thế hiện rõ nét nhất chính là dung khí vẫn sẽ lành lặn không chút hao tổn.
Dù là bất cứ binh khí nào, khi dùng, tuy chủ nhân có điều khiển sức mạnh, chân nguyên hay tiên nguyên chính xác đến mấy, thì lúc anh chuyển chúng vào trong binh khí, rồi thông qua nó hình thành đòn tấn công đều sẽ bị hao tổn, mà còn hao tổn rất lớn tựa như máy móc tiến hành chuyển đổi năng lượng.
Nhưng khi dùng dung khí, lại không hao tổn chút xíu nào! Chỉ nhiêu đó thôi, dung khí đã bỏ xa binh khí vài con phố.
"Nghe nói, hầu như dưới nền văn minh cấp năm đều không có khả năng sinh ra dung khí. Tôi đây lại muốn thử một lần xem sao", Tô Minh khá là mong đợi nghĩ.
Nếu mình có được dung khí thật thì chắc thực lực sẽ tăng lên gấp 10, gấp mấy chục lần ấy nhỉ?
Anh từng đọc một số sách cổ về dung khí, nên đã thèm thuồng nó từ rất lâu.
Dung khí cũng chia cấp bậc và có thể tăng lên không bờ bến. Càng khủng bố hơn là, cấp bậc của dung khí sẽ tăng lên theo thực lực của chủ nhân. Ngược lại, khi dung khí thăng cấp, cũng sẽ kéo thực lực của chủ nhân tăng lên theo.
Trước mắt thì Tô Minh có thể dùng kho tàng huyết mạch cắn nuốt số lớn Chí Bảo dùm bia Huyền Diệu, khiến nó dần mạnh lên, song điều ấy chỉ dành riêng cho mình bia Huyền Diệu.
Chỉ khi bia Huyền Diệu trở thành dung khí, thì lúc nó cắn nuốt vô số Chí Bảo giúp mình mạnh lên, cũng sẽ khiến thực lực anh tăng vọt lên như ngồi tên lửa.
Nếu chỉ đơn giản là tăng lên cùng nhau thì cũng không khiến Tô Minh vui vẻ và mong đợi như vậy. Dù sao, nếu anh muốn thì có kho tàng huyết mạch, khi hấp thu hết các loại tiên nguyên và năng lượng thì cũng có thể tăng cảnh giới của mình lên. Nhưng làm thế, nền móng võ đạo của anh sẽ không được vững chắc!
Song, khi cấp bậc của dung khí tăng lên, chủ nhân của nó cũng mạnh lên theo và nền móng còn cực kỳ vững chắc, không cần phải lo lắng đến vấn đề ảnh hưởng cho sau này.
Điều này quả thực khủng bố, không phải sao?
Nghĩ thôi cũng đã phấn khích rồi!
Tô Minh quả thật rất muốn có được dung khí. Mấy năm nay, anh tiêu tốn vô số Chí Bảo để đào tạo bia Huyền Diệu cũng là vì muốn có được dung khí.
Vả lại, thực ra Ma La Kiếm và đỉnh Thần Ma còn mạnh hơn cả Chí Bảo Thủy Nguyên. Nói cách khác, cả hai chúng nó đều thuộc về dung khí.
Có điều, chủ nhân của cả hai đều đã chết, không thì, hai bảo vật đó không thể xuất hiện một mình được. Vì khi chủ nhân của dung khí còn sống thì nó sẽ không bao giờ tách ra được.
Cũng vì nguyên nhân đó nên Tô Minh biết, mình có thể sử dụng Ma La Kiếm và đỉnh Thần Ma, nhưng đừng bao giờ có cái suy nghĩ đào tạo chúng trở thành dung khí của mình. Đơn giản vì dù đã không còn chủ nhận, song, bản thân nó vẫn có chứa ý chí quy tắc của họ. Mà Tô Minh lại không có khả năng đi theo ý chí võ đạo của người khác.
Thế nên, mấy năm nay, dù Ma La Kiếm hay đỉnh Thần Ma có mạnh, anh có thể dùng để chiến đấu mọi nơi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn để ý bia Huyền Diệu nhất. Vì nó hoàn toàn là của anh, do anh đào tạo ra từng bước một và phù hợp 100% với anh.
Vì vậy, nếu mai sau, cả hai có cơ hội trời cho của mình, sinh ra khí linh là tốt nhất. Đến lúc đó, anh sẽ thả chúng rời đi, coi như không làm thất vọng với những giúp đỡ mà chúng đã làm cho mình.
Song, nếu mai sau, cả hai đều không sinh ra khí linh, vẫn là một binh khí lạnh như băng thì đến lúc đó, bia Huyền Diệu đã có thực lực để hấp thu chúng. Anh cũng sẽ không do dự mà để bia Huyền Diệu cắn nuốt, coi như là khiến cả hai dùng một cách khác chinh chiến chư thiên vạn giới cùng mình.
Khi bia Huyền Diệu bắt đầu nuốt các loại Chí Bảo, Tiên Tắc Trường nuốt đá khắc tiên tắc, quy luật không gian nuốt đá khắc tiên tắc không gian thì Tô Minh kiểm tra bốn chiếc nhẫn kia tiếp.
Bên trong vẫn có rất nhiều thứ tốt như đan dược, võ kỹ, công pháp, trận pháp... Song, Tô Minh cũng không thiếu và chẳng hứng thú mấy với chúng.
Trái lại, trong bốn chiếc nhẫn ấy còn có hơn 50 cái tiên nguyên mạch, cũng coi như một gặt hái rất lớn.
"Nên tăng cảnh giới rồi".
Trong khoảng thời gian này, Tô Minh vẫn cố ý giậm chân ở Tiên Vương tầng chín vì củng cố cảnh giới. Giờ, cũng coi như đã cực kỳ vững chắc, nên muốn tăng lên.
Tô Minh chợt nghĩ, có khoảng hơn 10 cái tiên nguyên mạch cực phẩm tỏa ra ánh sáng lấp lánh đầy thần bí lập tức xuất hiện trước mặt anh...
"Nuốt cho tôi!", Tô Minh khẽ quát.
Bỗng nhiên, cắn nuốt chợt mở rộng ra, anh hấp thu 10 cái tiên nguyên mạch cực phẩm cùng một lúc... Nếu khiến người ngoài thấy cảnh đó, chắc chắn sẽ bị dọa đến hồn lìa khỏi xác.
Có... có cách tu luyện khủng bố đến vậy luôn sao?
Tô Minh sẽ trả lời là có.
Từng ngày từng ngày trôi qua, ba ngày sau, hơn 10 cái tiên nguyên mạch cực phẩm đã bị hấp thu hết. Cảnh giới của Tô Minh cũng đã bước vào ngưỡng cửa Tiên Tổ.
Đúng thế! Chính là Tiên Tổ! Tăng lên cả mấy chục cảnh giới nhỏ, y như đang giỡn.
Đó là bởi vì, kể từ khi học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự được thành lập cho đến thời điểm hiện tại đã 6,5 tỷ năm, Tô Minh là học viên duy nhất được viện trưởng Cố Hoàng Sí đích thân đưa ra lời mời.
Trừ Tô Minh, 99.9999% những học viên khác của học viện đều được nhận thông qua kỳ thi đánh giá, còn 0.00001% còn lại được sát hạch và mời tới bởi phó viện trưởng, trưởng lão nội viện của học viện.
Còn Tô Minh là người duy nhất được viện trưởng mời chào cho tới nay.
Hàm lượng giá trị hơi quá chăng?
Cho dù anh có thể giết chết Bàng Hoành trong chớp mắt, dù anh còn chưa tới 30 tuổi…
Cũng chưa đến mức nhận được sự coi trọng đến loại trình độ này, không phải sao?
Phải biết rằng, cái mà học viện Kỷ Nguyên không thiếu nhất chính là yêu nghiệt siêu cấp.
Ba người đứng đầu bảng tại nội viện của học viện Kỷ Nguyên, cũng như các ứng cử viên trong truyền thuyết, trong mắt nhiều người cũng không thua kém so với Tô Minh!
Tô Minh không có trực tiếp đồng ý hay từ chối.
Anh đang cân nhắc một cách nghiêm túc.
Một lúc lâu sau.
Tô Minh vẫn gật đầu: "Cám ơn lời mời của tiền bối, vãn bối rất vinh hạnh, nguyện ý cùng học viện Kỷ Nguyên cùng nhau tạo dựng huy hoàng”.
Đây là kết quả sau một quá trình suy nghĩ cặn kẽ.
Học viện Kỷ Nguyên quả thực rất lớn mạnh, cho dù là hai vị trưởng lão vừa xuất hiện, hay viện trưởng đang đứng trước mắt này, anh chắc chắn bản thân của hiện tại còn phải chạy một quãng đường rất xa mới là đối thủ của họ. Nội tình của học viện Kỷ Nguyên đã nằm ngoài sức tưởng tượng của anh. Nếu gia nhập, hẳn là có thể tăng nhanh tốc độ tiến bộ võ đạo, nói không chừng, còn có thể tìm được một vài đối thủ.
“Ha ha ha ha, được!”, Cố Hoàng Sí bật cười ha hả, tâm trạng lúc này của ông ta rất tốt, trên khuôn mặt tao nhã nhiều thêm nét mong đợi và kích động, nếu một màn này bị những người thân thuộc với ông ta nhìn thấy, chắc sẽ sợ hãi không thôi.
Sau đó.
Cố Hoàng Sí lại nói: “Tô Minh, tôi vô cùng trân trọng tài năng của cậu, muốn thu cậu làm đệ tử, cậu thấy thế nào?”
Lời này vừa vang lên.
Ông trời của tôi ơi.
Toàn bộ học viện Kỷ Nguyên bùng nổ.
Viện trưởng cho đến nay vẫn chưa từng nhận người đệ tử nào.
Có quá nhiều lời đồn đại về viện trưởng, trong đó có một tin đồn đáng tin cậy nhất: lai lịch của viện trưởng rất lớn, bản thân ông dường như đến từ thế lực siêu cấp của nền văn minh cấp bốn, thậm chí là cấp năm, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức cơ hồ nền văn minh cấp ba cũng không thể tiếp nạp ông, do đó, viện trưởng mới thường xuyên xuất quỷ nhập thần, hầu như không nán lại tại vực hư không của nền văn minh cấp ba…
Hơn nữa, ví dụ chứng minh thực lực và bối cảnh của viện trưởng một cách trực tiếp nhất chính là mỗi lần biến mất của viện trưởng phải mất hàng chục, hàng trăm triệu năm gần như không thăm hỏi tới học viện Kỷ Nguyên, những quản lý cấp cao của học viện như vài vị phó viện trưởng cũng chưa từng nảy sinh bất kỳ tia dã tâm nào, cũng chưa từng nghĩ qua, cũng không dám có ý nghĩ tranh giành thay thế. Có thể nhìn thấy được điều này.
Có người đã từng nghĩ tới việc muốn trở thành đệ tử của viện trưởng, tương truyền trong lịch sử của học viện Kỷ Nguyên, từng có một yêu nghiệt vô song, sự tồn tại Siêu Thoát kể từ khi lọt lòng, đúng, vừa chào đời đã đạt tới cảnh giới Siêu Thoát, đã từng muốn bái viện trưởng Cố Hoàng Sí làm thầy, nhưng lại bị ông từ chối, lúc đó, Cố Hoàng Sí chỉ phun ra hai chữ: không đủ.
Nói cách khác, yêu nghiệt vừa sinh ra đã là Siêu Thoát ấy không đủ tư cách làm đồ đệ của ông!
Phóng đại sao?
Kể từ đó, bất luận là học viên nào của học viện Kỷ Nguyên cũng không bao giờ có ý tưởng muốn bái ông ta thành sư phụ nữa.
Vốn tưởng rằng Cố Hoàng Sí vĩnh viễn sẽ không có người đệ tử nào.
Chẳng ngờ tới…
Trời ạ!
Trong phần đời còn lại của mình lại có thể chứng kiến cảnh tượng viện trưởng Cố Hoàng Sí đích thân mời ai đó làm đệ tử?
Tự mình mở lời!
“Cái này… cảm ơn tiền bối đã cất nhắc, chỉ là, vãn bối đã có sư tôn rồi”, Tô Minh có chút kinh ngạc, anh rất vinh hạnh nhưng vẫn là cự tuyệt. Ông già Ninh Triều Thiên kia không phải là sư tôn của mình sao?
Hừm?
Từ chối rồi?
Mẹ nó!
Trong học viện đã có một vài quản lý cùng học viên tâm cảnh không vững bất tỉnh nhân sự.
Chỉ cảm thấy đôi tai và mắt mình xuất hiện ảo giác.
Bản thân Cố Hoàng Sí cũng có chút ngạc nhiên, nhưng tiếp đó là hài lòng và vui vẻ, không quên ơn nghĩa ngày đầu, rất tốt.
Cố Hoàng Sí không kìm được mà phá lên cười: “Cũng không phải chỉ có thể có một người sư tôn, thầy cũng vậy, truyền đạo, thụ nghiệp, giải đáp nghi hoặc, Tô Minh à, tại sao phải bận tâm? Tôi tin rằng, vị sư tôn kia của cậu cũng sẵn lòng thấy cậu có thêm một vị sư tôn nữa. Nếu cậu thực sự còn băn khoăn, vậy thì, tôi sẽ đi cùng cậu tới trưng cầu ý kiến của vị sư tôn đó, rồi cậu lại đưa ra quyết định, thế nào?”
Tô Minh cười khổ.
Vị viện trưởng đại nhân này ngược lại cũng thật kiên trì.
Hơn nữa, Tô Minh cũng chắc chắn lão già kia khẳng định rất ủng hộ bản thân có thêm một vị sư tôn nữa, chỉ cần có thể trợ giúp anh có tiến bộ trong võ đạo, e rằng ông ấy sẽ giơ cả hai tay lên ủng hộ.
“Đồ nhi Tô Minh ra mắt sư tôn!”, hít một hơi thật sâu, Tô Minh cuối cùng vẫn là đồng ý, rốt cuộc Cố Hoàng Sí cũng rất có thành ý, đương nhiên bản thân cũng không ra vẻ lập dị nữa.
“Ha ha ha ha…”, Cố Hoàng Sí cười to, vô cùng hài lòng và mừng vui.
Sau đó.
“Nhóc Tô, đừng bài xích”, Cố Hoàng Sí khẽ dơ tay.
Một tia thần hồn thông tin được rót vào trong thần hồn thức hải của Tô Minh.
Vô cùng to lớn!
Siêu cấp to lớn!
“Đây là một chút lĩnh ngộ và cảm ngộ của ta trên phương diện kiếm đạo, con có thể tham khảo, lĩnh hội chắc hẳn sẽ có thu hoạch, nhớ lấy, chỉ có thể tham khảo, lĩnh hội, chứ không thể tiếp nhận toàn bộ, bất kỳ một tu giả võ đạo nào cũng cần phải có con đường võ đạo cho riêng mình, đặc biệt là kiếm tu, của người khác sẽ mãi mãi là của người khác”, Cố Hoàng Sí nói lời thấm thía.
Chương 1067: Tiên cảnh.
“Vâng”, Tô Minh nặng nề gật đầu, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Thu hoạch bội thu.
Anh không biết Cố Hoàng Sí mạnh mẽ đến mức nào?
Bởi nhìn không thấu, cảm nhận cũng không ra.
Tuy nhiên, thông tin kiếm đạo mà Cố Hoàng Sí ban tặng cho bản thân lớn mạnh đến dọa người… ắt hẳn sẽ không để bản thân thất vọng.
“Sư tôn, đồ nhi có một yêu cầu quá đáng”, Tô Minh tạm thời đè nén lại ham muốn muốn lập tức lĩnh hội thông tin kiếm đạo này, do dự một lúc rồi nói.
“Con đang nói đến ba vị bóng hồng này sao?”, Cố Hoàng Sí nhìn về phía ba người Tống Cẩm Phồn.
“Vâng, thưa sư tôn”, Tô Minh gật đầu.
“Phương diện kiếm đạo của cô không tồi, có thể gia nhập học viện Kỷ Nguyên”, Cố Hoàng Sí nhìn về hướng Tống Cầm Phồn nói, rồi lại nhìn sang Tiêu Nhược Dư: “Sát đạo của cô cũng không kém, có thể gia nhập học viện Kỷ Nguyên”.
Cuối cùng, Cố Hoàng Sí nhìn Lam Tuyết: “Võ đạo của cô…”
Ông ta chau mày.
“Tiền bối, tôi… thiên phú võ đạo của mình, tôi biết là rất kém, tôi…chí hướng của tôi không nằm ở võ đạo, mà là trên thương đạo”, Lam Tuyết vội vàng nói, sau đó nhìn về phía Tô Minh: “Tô Minh, em chắc chắn phải trở lại thương hội Vạn Bảo, em sẽ không gia nhập học viện Kỷ Nguyên nưã, em có lý tưởng của riêng mình”.
Tự đáy lòng Cố Hoàng Sí lẩm bẩm một câu: nguyên nhân tôi cau mày không phải là do tài năng võ đạo của cô không đủ để gia nhập học viện Kỷ Nguyên, nếu vì nguyên nhân thiên phú võ đạo, nể mặt đồ nhi Tô Minh, cho phép cô trở thành học viện của học viện cũng không phải là không thể, nguyên nhân tôi cau mày là do khí tức của cô, dường như… dường như là cô sở hữu loại thể chất hiếm gặp trong truyền thuyết!
Cố Hoàng Sí không nói ra.
Bởi loại thể chất đó là một vấn đề quan trọng.
Nếu không nắm chắc một trăm phần trăm, ông sẽ không tùy ý đưa ra kết luận nào.
“Tô Minh, em… em trở về thương hội Vạn Bảo trước đây”, Lam Tuyết nói, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, dù sao bây giờ Tô Minh cũng sẽ ở lại học viện Kỷ Nguyên, tương lai cô muốn gặp lại anh cũng rất dễ dàng.
“Không vội, cho dù không thể gia nhập học viện, cũng thể ở lại học viện mấy ngày, anh rất nhớ em”, Tô Minh hiếm hoi cưỡng bách cô lưu lại, ừm, thực sự rất nhớ mong.
Khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ của Lam Tuyết thoắt cái đỏ bừng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không nói nên lời.
“Đúng đó, chị Lam Tuyết, chị và anh Tô đã rất lâu chưa gặp mặt rồi, trước tiên cứ ở lại một khoảng thời gian đi, lại nói…”, Tống Cẩm Phồn cũng rất vui vẻ, còn trêu ghẹo nói nhỏ bên tai Lam Tuyết: “Huống hồ, chị Lam Tuyết, trước đó chị cũng từng nói qua, điều chị mong muốn nhất là có thể cùng anh Tô sinh một đứa con, hì hì…”
“Thiếu đòn”, khuôn mặt Lam Tuyết nháy mắt đỏ lựng, hờn dỗi trừng Tống Cẩm Phồn một cái.
“Nhóc Tô, đi theo sư tôn, ta sẽ sắp xếp cho con một lầu các riêng biệt với tiên nguyên dồi dào”, Cố Hoàng Sí mở lời, cất bước đi phía trước dẫn đường, theo sau là Tô Minh, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết và Tiêu Nhược Dư cùng nhau tiến vào học viện Kỷ Nguyên.
Vừa đặt chân vào học viện Kỷ Nguyên.
Cảm gian đầu tiên tràn tới chính là nguồn tiên nguyên dồi dào.
Không chỉ phong phú hơn thế giới bên ngoài gấp mười lần.
Vô cùng khoa trương.
Gần như hóa lỏng.
Bên cạnh đó, từ thế giới bên ngoài bước vào cũng giống như đặt chân tới một không gian trời đất khác.
Ngay cả quy luật thiên địa, đạo tắc hư không… cũng hoàn toàn bất đồng.
Toàn bộ học viện được xây dựng xung quanh một ngọn núi khổng lồ.
"Dưới một trăm vạn mét, chính là nơi ở của tạp dịch”.
"Một trăm vạn mét đến ba trăm vạn mét là nơi sống của ngoại viện”.
"Ba trăm ngàn đến năm trăm ngàn mét là nơi sống của nội viện”.
"Trên 500.000 mét là nơi ở của phó viện trưởng cùng viện trưởng”.
...
Cố Hoàng Sí giới thiệu.
Ông ta dẫn theo nhóm người Tô Minh, thân hình chớp động liền đến một vị trí từ 300.000 mét đến 500.000 mét trên Kỷ Nguyên Thần Sơn.
“Nhóc Tô, con là đệ tử của ta, bởi vậy khi vào học viện sẽ lập tức trở thành đệ tử nội viện, nơi ở của con sẽ bố trí ở 300.000 đến 500.000 mét”, Cố Hoàng Sí nói tiếp, chỉ vào một hang động phía trước.
Tô Minh cùng mấy người Tống Cẩm Phồn đều có chút hiếu kỳ…
“Nhóc con, đây là lầu các mà con sẽ ở, là lầu các trong thân núi, con và những bóng hồng của mình vào đó ở đi. Sư tôn còn có việc”, Cố Hoàng Sí đứng ở cửa hang nói.
Tô Minh và những người khác nhìn vào cửa hang với vẻ tò mò.
Trông không có vẻ gì nổi bật!
Mà Cố Hoàng Sí đã rời đi.
“Đi, đi vào xem một chút”, Tô Minh dẫn theo ba người phụ nữ tiến vào.
Vừa bước vào sơn động.
“Trời ạ!”
Tống Cẩm Phồn là người đầu tiên kinh ngạc kêu lên.
Vừa bước chân vào cửa động chính là một không gian khác.
Dị không gian.
Trong đó chứa cả đất trời.
Một lầu các tinh xảo giống như thiên cung với vẻ đẹp xa hoa, cổ kính khiến con người ta phải chấn động hiện ra trước mắt họ.
Có núi có sông, có cầu và cổ thụ, có tiên hạc và chim thần, chim hót hoa thơm, yên tĩnh mà đẹp đẽ, sương mù thần tiên vờn quanh…
Tô Minh không khỏi cảm thán: "Tiên cảnh”.
“Anh Tô, em không đi nữa, em nhất định không đi đâu, em muốn ở lại đây…”, Tống Cẩm Phồn trực tiếp nắm lấy cánh tay Tô Minh đong đưa, đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu yêu kiều làm nũng, kích động vô cùng.
Lam Tuyết cùng Tiêu Nhược Dư tương đối chững chạc, kìm nén lại cảm xúc.
Nhưng cũng vô cùng thích thú.
Vì đây là lầu các đáng mơ ước!
“Học viện Kỷ Nguyên không uổng là học viện Kỷ Nguyên, thật biết cách khiến người ta phải trầm trồ”, Tô Minh tự lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
Cố Hoàng Sí tinh thần vừa chuyển.
Liền trở lại lầu các của mình trên đỉnh cao của Kỷ Nguyên Thần Sơn.
Nơi đây không xa xỉ mà khoác trên mình hơi thở mộc mạc, nhưng lại vô cùng tinh tế, mang ý nhị không thể diễn tả.
Cố Hoàng Sí ngồi trên ghế linh trận, tự mình rót trà.
Đồng thời cất tiếng: “Tất cả trưởng lão nội viện đều đến đây đi”.
Sau một vài nhịp thở.
Hơn một chục vị trưởng lão xuất hiện trong lầu các của Cố Hoàng Sí, tất cả họ đều ngồi ở phía dưới đằng trước của Cố Hoàng Sí một cách cung kính, kiêng sợ.
Mỗi một vị trưởng lão nội viện ít nhất cũng là cấp bậc Siêu Thoát.
Đem bất kỳ ai trong số họ ra ngoài cũng có thể lật đổ toàn bộ liên minh các nền văn minh cấp ba.
Chương 1068: Tổng viện
“Bổn tọa đã rời đi mấy chục triệu năm rồi”, Cố Hoàng Sí quét mắt liếc nhìn hơn mười vị trưởng lão nội viện trước mắt, mở lời nói, trên gương mặt tao nhã lộ ra một tia ngưng trọng: “Các vị có biết tại sao bổn tạo bỗng nhiên lại trở về không?”
Hơn chục vị trưởng lão nội viện đều lắc đầu.
Họ đương nhiên không biết.
Sự hiểu biết của họ đối với Cố Hoàng Sí vô cùng mờ nhạt.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới sự kính sợ và tôn kính họ dành cho ông.
“Có rất nhiều học viện Kỷ Nguyên, các vị hẳn là biết điều này chứ?”, Cố Hoàng Sí hỏi.
Ánh mắt của hơn chục trưởng lão đều lóe lên, họ đương nhiên biết.
Tuy nhiên, trong hơn một tỷ năm nay, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng chưa từng có liên hệ với các học viện Kỷ Nguyên khác, thậm chí, cũng không biết đến vị trí của các học viện Kỷ Nguyên kia, cực kỳ xa lạ.
“Chuẩn bị cho tốt, gần đây lớp thế hệ trẻ của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự cấp Giáp sẽ đến để mài giũa và thách đấu”, Cố Hoàng Sí ném ra một tin tức nặng ký và lạ lẫm.
Hơn chục vị trưởng lão nội viện đều có chút sững sờ.
Có ý gì?
“Học viện kỷ nguyên phân thành bốn cấp Ất Giáp Nhất Binh. Trong đó, cấp Binh là yếu nhất, Ất là mạnh nhất. Chúng là là cấp Giáp, cũng coi như không tồi”.
“Nhưng cấp Giáp cũng chia thành mạnh yếu khác nhau”.
“Vạn giới có tổng cộng 36 học viện Kỷ Nguyên cấp Giáp, trong số 36 học viện này, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự của chúng ta cũng được tính là yếu nhược, đại khái xếp ở vị trí thứ 25”.
“Mà học Ngạn Tự sẽ giá đáo thách đấu lần này lại ở tầm vị trí thứ 10, cách biệt khá lớn”.
...
Cố Hoàng Sí nói chậm rãi và tỉ mỉ.
Hơn mười vị trưởng lão đang có mặt thoáng chốc đã phần nào hiểu ra.
Trong đó có một ông lão tóc bạc trắng hơi khom lưng hỏi: “Viện trưởng, cách biệt rốt… rốt cuộc lớn đến mức nào?"
Cái này rất quan trọng.
Suy cho cùng, càng biết nhiều thông tin mới càng có khả năng chống đỡ.
Cố Hoàng Sí rơi vào trầm mặc.
Sau hơn mười nhịp thở im lặng, ông mới đáp lại: “Khó có thể hình dung được khoảng cách chênh lệch lớn như thế nào. Tuy nhiên, đối với cuộc giao lưu này, hy vọng lớn nhất của bổn tọa chính là Hạp Tự chúng ta không thua cuộc đến mức đặc biệt khó coi”.
Lời này đã giải thích cách biệt lớn như thế nào rồi chứ?
Cố Hoàng Sí vừa dứt lời, hơn mười vị trưởng lão liền im lặng.
“Do đó, bổn tọa triệu tập mọi người tới đây, là muốn mọi người lập tức kêu gọi những đệ tử đang lịch luyện bên ngoài trở lại, sử dụng đội hình mạnh nhất để nghênh đón. Cuộc giao lưu lần này sẽ là lần đầu tiên Hạp Tự của chúng ta tiếp xúc và va chạm với những học viện Kỷ Nguyên khác trong suốt 6,5 tỷ năm qua, nó vô cùng quan trọng”.
Cố Hoàng Sí nói tiếp, vẻ mặt càng thêm phần nghiêm trọng:
“Lần cọ xát này liên quan tới thứ hạng của Hạp Tự trong cấp Giáp”.
“Mọi người cũng biết rằng độ nồng đậm của lượng tiên nguyên trong không gian nơi chúng ta đang tọa lạc này gấp nhiều lần so với thế giới bên ngoài, nguồn tiên nguyên trong dị không gian này đã tồn tại từ khi học viện Kỷ Nguyên thành lập”.
“Nhưng, mọi người có từng nghĩ qua, tiên nguyên nồng đậm như vậy rốt cuộc có nguồn gốc từ đâu không? Nồng độ tiên nguyên chính là do tổng viện học viện Kỷ Nguyên phân phối”.
“Thứ hạng càng cao, nồng độ tiên nguyên được phân chia càng nhiều”.
“Ngoài ra, mặc dù giữa các học viện Kỷ Nguyên hiếm khi xảy ra chuyện thôn tính hoặc sáp nhập với nhau, nhưng nó không phải là hoàn toàn không có”.
“Nếu chúng ta biểu hiện quá kém, quá yếu, khiến Ngạn Tự bên kia cảm thấy chỉ cần phất tay cũng có thể xử lý chúng ta, vậy thì, trong tương lai, việc chúng ta bị Ngạn Tự tấn công trên diện rộng và cưỡng ép sáp nhập, cũng không phải là không có khả năng”.
“Và điều quan trọng nhất là sẽ có một cuộc thi lớn tại tổng viện bên kia vào 10.000 năm sau, tất cả các học viên từ các phân viện đều có thể cạnh tranh để tư cách để tham gia”.
"Làm sao để chứng minh tư cách này? Lần cọ xát giao lưu này, tổng viện bên kia sẽ có phương tiện để xem và ghi lại toàn bộ quá trình, đây là một chỉ số tham khảo quan trọng”.
“Nói ra thì, cuộc thi lớn tại tổng viện bên kia cách hàng chục triệu năm sẽ được tổ chức một lần, nhưng đến nay đã 6,5 tỷ năm, Hạp Tự của chúng ta vẫn chưa có một học viên nào đủ tư cách tham gia. Thật là đáng tiếc”.
...
Cố Hoàng Sí nói rành mạch từng điểm.
Càng nói, hơn chục vị trưởng lão nội viện càng không khỏi hưng phấn!
Vô cùng hào hứng.
Vô cùng khao khát.
“Viện trưởng, chúng tôi nhất định sẽ dốc cạn toàn lực”, hơn mười vị trưởng lão từng người đều xoa tay vén áo, thân là trưởng lão nội viện, họ cũng có đệ tử của riêng mình, hơn nữa, những đệ tử này đều là những học viên xuất sắc trong ưu tú, căn bản đều có thể chiếm được top đầu trong nội viện, bọn họ đương nhiên hy vọng đồ đệ của mình có thể giành được vinh quang.
Đột nhiên.
Tam trưởng lão, cũng chính là sư tôn của Bàng Hoành thu hết can đảm hỏi: “Viện trưởng, đệ tử của ngài là Tô Minh cũng tham gia sao?”
“Hẳn là sẽ tham gia, nhưng nó rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, còn chưa tới 30 tuổi, nếu tham gia có lẽ cũng chỉ là mở mang kiến thức một trận. Muốn giành lấy vinh quang cho học viện ở giai đoạn này là rất gian khó”, Cố Hoàng Sí đáp.
Không thể nói ông không có chút kỳ vọng nào đối với Tô Minh.
Nhưng tuổi của Tô Minh…
Khó.
Quá khó.
Tô Minh lúc này đã như đã chìm đắm vào một miền quê ấm áp.
Đã nhiều năm không được gặp ba người Tống Cẩm Phồn, sự tưởng niệm chực trào, hôm nay, tại lầu các như chốn tiên cảnh này, lại không có người khác quầy rấy, có thể tưởng tượng được.
Trong lầu các có rất nhiều gian phòng, mỗi một gian đều mang phong vị cổ xưa, cực kỳ xa hoa, tâm trạng của mỗi người đều vô cùng tốt, tự mình lựa chọn phòng cho riêng mình.
Những ngày sau đó, Tô Minh đều dạo chơi trong sự dịu dàng từ ba người phụ nữ của mình, anh có một loại xúc động từ nay quân vương không lên triều sớm nữa. Tống Cẩm Phồn đáng yêu, Lam Tuyết quyến rũ xinh tươi, Tiêu Nhược Dư sắc lạnh rực rỡ, mỗi người một vẻ.
Tròn thời gian nửa tháng.
Tô Minh lần đầu tiên không tu luyện trong nửa tháng.
Chỉ toàn tâm ‘mài giũa’ bên ba người phụ nữ của mình.
Chương 1069: Dung khí
Hay dựa núi dựa biển ngắm mây trời, rồi cầm tay nhau ngắm mặt trời lặn và cả việc cùng ngủ chung quấn quýt lấy nhau trên một chiếc giường... Trong nửa tháng này, tình cảm giữa Tô Minh và ba cô càng trở nên nồng nàn. Có điều, Tô Minh cuối cùng vẫn là Tô Minh, sự dịu dàng nồng ấm của phụ nữ cũng sẽ không mai một lòng hướng đạo của anh.
Vả lại, anh biết nếu không có sức mạnh thì chẳng thể bước tiếp và bảo vệ được sự dịu dàng ấy. Muốn sống lâu và bảo vệ được người phụ nữ của mình thì phải có được sức mạnh đỉnh cấp.
Huống chi, Thiên Nữ cũng đang chờ mình.
"Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Nhược Dư, anh muốn tu luyện", Tô Minh mở miệng nói.
"Vâng", ba cô như đã đoán trước được điều đó, đồng loạt gật đầu.
"Hì hì, em với chị Nhược Dư cũng phải ra ngoài, đến học viện Kỷ Nguyên đi dạo. Dù sao, giờ tụi em đã coi như là học viên của học viện", Tống Cẩm Phồn cười hì hì, trên gương mặt ngây thơ trong sáng tràn ngập hạnh phúc, trái lại lại có vài nét đậm đà của người phụ nữ trưởng thành. Chỉ trong nửa tháng, cô đã trưởng thành rất nhiều.
"Tô Minh, em định trở về thương hội Vạn Bảo một thời gian, rồi quay lại", Lam Tuyết nói.
"Chị Lam Tuyết, nửa tháng qua, em với chị Nhược Dư đều nhường chị, nên chị chắc chắn phải có bầu đó", Tống Cẩm Phồn cái gì cũng dám nói, lè lưỡi với Lam Tuyết.
Gương mặt Lam Tuyết lập tức đỏ ửng, trừng Tống Cẩm Phồn một cái, cơ thể chợt nhũn ra.
Song, nói thật, trong lòng cô cũng rất mong đợi điều đó.
Nửa tháng qua, cô và Tô Minh đã... khụ khụ... Chắc phải có em bé chứ nhỉ?
"Anh đi tu luyện đây", Tô Minh hơi xấu hổ, nghĩ lại thì nửa tháng qua đúng là quá ăn chơi sa đọa.
Sau khi bước vào căn phòng bí mật, anh bèn vứt bỏ hết mọi suy nghĩ, khoanh chân ngồi xuống. Đầu tiên là mở ra bốn chiếc nhẫn không gian, lần lượt là của Tư Đồ Diên, Tiêu Quân, Đồ Kỳ, Bàng Hoành.
Sau khi anh mở ra.
"Chu choa", Tô Minh nín thở, sau đó thở ra một hơi, khá là hài lòng thốt lên.
"Trời, đá khắc tiên tắc, thứ tốt!"
Quả nhiên là có thứ anh ao ước nhất, chắc phải có 1800 tảng đá khắc tiên tắc, còn nhiều hơn so với dự đoán của Tô Minh. Hơn nữa, người cống hiến nhiều nhất lại là Bàng Hoành, hắn ta rất giàu.
Tô Minh đâu có biết rằng Bàng Hoành chính là đệ tử cuối cùng của tam trưởng lão, những tảng đá đó đều là ông ta tặng cho hắn ta.
Là tam trưởng lão nội viện của học viện Kỷ Nguyên, còn sống hơn 1 tỷ năm, sự tích lũy ấy phải đáng sợ cỡ nào rồi đó. Nếu cho rằng Bàng Hoành chính là người kế thừa của mình thì đương nhiên ông ta sẽ không keo kiệt... Giờ đều cống hiến cho Tô Minh.
"Nhiều đá khắc tiên tắc không gian vậy luôn?"
Mà điều khiến Tô Minh vui vẻ hơn là trong 1800 tảng đá đó, có hơn 500 tảng đá là đá khắc tiên tắc không gian.
Dù sao, trước đó, quy luật không gian của Tô Minh vẫn được xem như một con át chủ bài, nhưng gần đây, nó đã không còn tác dụng mấy. Mà thực lực của kẻ địch lại càng ngày càng mạnh, dù đã hiểu được quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong, nhưng vẫn không đủ dùng.
Ví dụ như khi đánh nhau với đội trưởng Tần, ông ta đã hiểu được quy luật không gian đến cửu đoạn đỉnh phong, sự chênh lệch của cả hai là rất lớn.
Ai ngờ... vừa đói đã có người dâng đồ ăn lên tận miệng. Vả lại, sau khi đội trưởng Tần bị giết, anh lại không tìm thấy nhẫn không gian của ông ta, kỳ lạ ghê.
"Ngoài đá khắc tiên tắc không gian, thì 1300 tảng đá còn lại đều có thể đút cho Tiên Tắc Trường Hà để gia tăng sức mạnh của nó".
"Nuốt cho tôi!", Tô Minh không chút do dự cắn nuốt những tảng đá khắc tiên tắc kia.
Quá trình ấy khá là chấn động, có thể nói là nháy mắt đã cắn nuốt sạch. Nếu bị người khác thấy, chắc chắn sẽ bị hù chết. Không những thế, khi Tô Minh hấp thu những tảng đá đó, anh còn có thể tiếp tục lục lọi bốn chiếc nhẫn không gian kia.
"Hơn 1000 kiện binh khí?"
Hơi nhiều thì phải.
Thậm chí trong bốn chiếc nhẫn không gian còn có rất nhiều thần binh.
"Có khoảng 47 kiện Chí Bảo bán bộ Thủy Nguyên, còn lại đều là Tổ Khí", Tô Minh nuốt nước miếng, dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị dọa ngây người.
Đây quả thật là giàu to rồi!
"Cho bia Huyền Diệu nuốt hết, có điều nhiều quá, mình nó nuốt thì không biết đến ngày tháng năm nào mới xong, phải dựa vào kho tàng huyết mạch rồi", Tô Minh rung đùi đắc ý nghĩ, có kho tàng huyết mạch đã ghê.
"Nếu nuốt hết những binh khí ấy, chẳng biết cấp bậc của bia Huyền Diệu có thể vượt qua ngưỡng cửa Chí Bảo Thủy Nguyên không?", Tô Minh có chút mong đợi nghĩ.
Sau Chí Bảo Thủy Nguyên sẽ không còn là binh khí nữa! Đơn giản vì cấp bậc ấy đã là giới hạn của binh khí rồi.
Vậy có phải có thể nói rằng, sau khi một kiện thần binh đạt đến cấp Chí Bảo Thủy Nguyên đã là cực hạn? Không thể tiếp tục tăng lên nữa?
Câu trả lời là không phải.
Từ binh khí bình thường đến Chí Bảo Thủy Nguyên là một quá trình từ cấp thấp đến cấp cao, vậy sau Chí Bảo Thủy Nguyên thì sao?
Đáp án là có.
Có điều, nó đã không còn là binh khí, mà là dung khí.
Dung khí nghĩa là bản thân kết hợp với binh khí, một tu giả võ đạo có thể có vố số kiện binh khí, nhưng chỉ có được một kiện dung khí.
Binh khí là vật ngoài thân, dung khí lại có thể dung hợp với cơ thể, là một bộ phận với mình.
Nói dễ hiểu một chút là từ đầu tới cuối, binh khí chỉ có thể để trong nhẫn không gian, hoặc đeo trên người, trên tay... nhưng dung khí lại có thể dung hợp với cánh tay hay bất cứ chỗ nào trên người mình. Khi chiến đấu, chỉ cần vừa nghĩ là dung khí sẽ xuất hiện, trở thành vũ khí chiến đấu. Sau khi kết thúc, nó lại trở thành một bộ phận của mình.
Muốn tạo ra dung khí thì phải có ba điều kiện, đầu tiên, nó phải là vũ khí bản mạng của anh, thứ hai, phải tăng lên tới cấp Thủy Nguyên đỉnh phong, thứ ba là nó không thể có được khí linh.
Chương 1070: Bội thu
Quan trọng là điều kiện thứ ba, khí linh chính là khi binh khí đạt tới cấp bậc đỉnh phong, rồi dưới một số điều kiện ngoài ý muốn sẽ tình cờ sinh ra khí linh.
Có khí linh thì binh khí sẽ có được suy nghĩ và linh hồn của mình, đương nhiên đã không còn thích hợp để làm dung khí. Dung khí phải là vật chết! Là một binh khí lạnh lẽo không có sự sống!
Nếu là vật sống, một khi dung hợp thì ai là chủ, ai là tớ? Chẳng phải sẽ rối loạn sao?
Có ba điều kiện ấy, rồi dùng máu huyết và tâm thần nuôi nấng, cuối cùng sẽ tạo ra dung khí.
Dung khí mạnh hơn binh khí ở điểm nào?
Câu trả lời là rất nhiều, cả hai khác xa nhau về bản chất, dung khí mà đánh nhau với binh khí thì quả thật như nghiền chết một con kiến, thế hiện rõ nét nhất chính là dung khí vẫn sẽ lành lặn không chút hao tổn.
Dù là bất cứ binh khí nào, khi dùng, tuy chủ nhân có điều khiển sức mạnh, chân nguyên hay tiên nguyên chính xác đến mấy, thì lúc anh chuyển chúng vào trong binh khí, rồi thông qua nó hình thành đòn tấn công đều sẽ bị hao tổn, mà còn hao tổn rất lớn tựa như máy móc tiến hành chuyển đổi năng lượng.
Nhưng khi dùng dung khí, lại không hao tổn chút xíu nào! Chỉ nhiêu đó thôi, dung khí đã bỏ xa binh khí vài con phố.
"Nghe nói, hầu như dưới nền văn minh cấp năm đều không có khả năng sinh ra dung khí. Tôi đây lại muốn thử một lần xem sao", Tô Minh khá là mong đợi nghĩ.
Nếu mình có được dung khí thật thì chắc thực lực sẽ tăng lên gấp 10, gấp mấy chục lần ấy nhỉ?
Anh từng đọc một số sách cổ về dung khí, nên đã thèm thuồng nó từ rất lâu.
Dung khí cũng chia cấp bậc và có thể tăng lên không bờ bến. Càng khủng bố hơn là, cấp bậc của dung khí sẽ tăng lên theo thực lực của chủ nhân. Ngược lại, khi dung khí thăng cấp, cũng sẽ kéo thực lực của chủ nhân tăng lên theo.
Trước mắt thì Tô Minh có thể dùng kho tàng huyết mạch cắn nuốt số lớn Chí Bảo dùm bia Huyền Diệu, khiến nó dần mạnh lên, song điều ấy chỉ dành riêng cho mình bia Huyền Diệu.
Chỉ khi bia Huyền Diệu trở thành dung khí, thì lúc nó cắn nuốt vô số Chí Bảo giúp mình mạnh lên, cũng sẽ khiến thực lực anh tăng vọt lên như ngồi tên lửa.
Nếu chỉ đơn giản là tăng lên cùng nhau thì cũng không khiến Tô Minh vui vẻ và mong đợi như vậy. Dù sao, nếu anh muốn thì có kho tàng huyết mạch, khi hấp thu hết các loại tiên nguyên và năng lượng thì cũng có thể tăng cảnh giới của mình lên. Nhưng làm thế, nền móng võ đạo của anh sẽ không được vững chắc!
Song, khi cấp bậc của dung khí tăng lên, chủ nhân của nó cũng mạnh lên theo và nền móng còn cực kỳ vững chắc, không cần phải lo lắng đến vấn đề ảnh hưởng cho sau này.
Điều này quả thực khủng bố, không phải sao?
Nghĩ thôi cũng đã phấn khích rồi!
Tô Minh quả thật rất muốn có được dung khí. Mấy năm nay, anh tiêu tốn vô số Chí Bảo để đào tạo bia Huyền Diệu cũng là vì muốn có được dung khí.
Vả lại, thực ra Ma La Kiếm và đỉnh Thần Ma còn mạnh hơn cả Chí Bảo Thủy Nguyên. Nói cách khác, cả hai chúng nó đều thuộc về dung khí.
Có điều, chủ nhân của cả hai đều đã chết, không thì, hai bảo vật đó không thể xuất hiện một mình được. Vì khi chủ nhân của dung khí còn sống thì nó sẽ không bao giờ tách ra được.
Cũng vì nguyên nhân đó nên Tô Minh biết, mình có thể sử dụng Ma La Kiếm và đỉnh Thần Ma, nhưng đừng bao giờ có cái suy nghĩ đào tạo chúng trở thành dung khí của mình. Đơn giản vì dù đã không còn chủ nhận, song, bản thân nó vẫn có chứa ý chí quy tắc của họ. Mà Tô Minh lại không có khả năng đi theo ý chí võ đạo của người khác.
Thế nên, mấy năm nay, dù Ma La Kiếm hay đỉnh Thần Ma có mạnh, anh có thể dùng để chiến đấu mọi nơi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn để ý bia Huyền Diệu nhất. Vì nó hoàn toàn là của anh, do anh đào tạo ra từng bước một và phù hợp 100% với anh.
Vì vậy, nếu mai sau, cả hai có cơ hội trời cho của mình, sinh ra khí linh là tốt nhất. Đến lúc đó, anh sẽ thả chúng rời đi, coi như không làm thất vọng với những giúp đỡ mà chúng đã làm cho mình.
Song, nếu mai sau, cả hai đều không sinh ra khí linh, vẫn là một binh khí lạnh như băng thì đến lúc đó, bia Huyền Diệu đã có thực lực để hấp thu chúng. Anh cũng sẽ không do dự mà để bia Huyền Diệu cắn nuốt, coi như là khiến cả hai dùng một cách khác chinh chiến chư thiên vạn giới cùng mình.
Khi bia Huyền Diệu bắt đầu nuốt các loại Chí Bảo, Tiên Tắc Trường nuốt đá khắc tiên tắc, quy luật không gian nuốt đá khắc tiên tắc không gian thì Tô Minh kiểm tra bốn chiếc nhẫn kia tiếp.
Bên trong vẫn có rất nhiều thứ tốt như đan dược, võ kỹ, công pháp, trận pháp... Song, Tô Minh cũng không thiếu và chẳng hứng thú mấy với chúng.
Trái lại, trong bốn chiếc nhẫn ấy còn có hơn 50 cái tiên nguyên mạch, cũng coi như một gặt hái rất lớn.
"Nên tăng cảnh giới rồi".
Trong khoảng thời gian này, Tô Minh vẫn cố ý giậm chân ở Tiên Vương tầng chín vì củng cố cảnh giới. Giờ, cũng coi như đã cực kỳ vững chắc, nên muốn tăng lên.
Tô Minh chợt nghĩ, có khoảng hơn 10 cái tiên nguyên mạch cực phẩm tỏa ra ánh sáng lấp lánh đầy thần bí lập tức xuất hiện trước mặt anh...
"Nuốt cho tôi!", Tô Minh khẽ quát.
Bỗng nhiên, cắn nuốt chợt mở rộng ra, anh hấp thu 10 cái tiên nguyên mạch cực phẩm cùng một lúc... Nếu khiến người ngoài thấy cảnh đó, chắc chắn sẽ bị dọa đến hồn lìa khỏi xác.
Có... có cách tu luyện khủng bố đến vậy luôn sao?
Tô Minh sẽ trả lời là có.
Từng ngày từng ngày trôi qua, ba ngày sau, hơn 10 cái tiên nguyên mạch cực phẩm đã bị hấp thu hết. Cảnh giới của Tô Minh cũng đã bước vào ngưỡng cửa Tiên Tổ.
Đúng thế! Chính là Tiên Tổ! Tăng lên cả mấy chục cảnh giới nhỏ, y như đang giỡn.
Bình luận facebook