• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (4 Viewers)

  • Chương 1061-1065

Chương 1061: Nỗi sợ cận chiến

“Tô Minh! Hôm nay tôi đến để giết cậu”, lúc này, giọng tàn nhẫn và đầy vẻ bỡn cợt lại một lần nữa vang lên trong không gian vô tận.

Sắc mặt đám Tống Cẩm Phồn đều không còn giọt máu.

Cũng đúng lúc này, trong chớp mắt mà Tô Minh lập tức giơ tay lên rồi kẹp chặt thanh kiếm trước mặt.

Rõ ràng mũi kiếm đã đến trước mặt Tô Minh, dường như chỉ cách lòng tử một chút xíu nữa thôi, vô cùng nguy hiểm….

Nhưng nếu cảm nhận kỹ thì rõ ràng Tô Minh không có bất cứ thay đổi cảm xúc nào, còn không thay đổi vị trí.

Điều đó chứng tỏ từ đầu đến cuối Tô Minh không có bất cứ căng thẳng nào.

Tất cả anh đều nắm chắc trong tay, bao gồm cả hai tay kẹp chặt mũi kiếm của đội trưởng Tần.

Chuyện này…

Ngay cả đám lãnh đạo và học viên của học viện Kỷ Nguyên đến để xem kịch hay, đặc biệt là những học viên xếp trong top 100 trên bảng xếp hạng nội viện có thực lực ngang tầm Bàng Hoành thì lúc này đều sáng mắt lên.

Họ cũng vô cùng kinh ngạc.

Không ngờ ‘con kiến’ chưa đến 30 tuổi này lại…

Lại thật sự có thể đỡ lại được?

Sao có thể như thế?

Làm sao mà Tô Minh có thể đoán ra được chính xác vị trí, hướng, tốc độ và góc tấn công?

Chỉ cần phán đoán sai một ly là con ngươi sẽ nát tan, đầu cũng bị xuyên thủng?

Hơn nữa thực lực của đội trưởng Tần cũng không hề yếu, thậm chí là khá mạnh!

Cảnh giới Tổ Tiên tầng tám đỉnh phong, hơn nữa rõ ràng thực lực còn mạnh hơn cả cảnh giới.

Còn Tô Minh chỉ ở cảnh giới Tiên Vương tầng chín đỉnh phong, kém đội trưởng Tần mấy chục cảnh giới mà.

Làm sao có thể dùng hai ngón tay mà kẹp chặt được kiếm?

Đùa gì vậy?

Nhưng thực tế đúng là như vậy.

Bản thân đội trưởng Tần cũng vô cùng chấn động nhưng ông ta cũng hung hăng ra tay.

Tiên nguyên cũng vận chuyển và xoay vòng, cánh tay và cổ tay đều như bùng nổ tiên nguyên.

Nhưng…

Cũng vô dụng!

Lưỡi kiếm cũng không hề nhúc nhích, dường như bị khóa chặt sau khi bị Tô Minh dùng hai ngón tay kẹp chặt.

Đội trưởng Tần cảm giác như hơi thở của mình cũng khó khăn hơn, đúng là bị hù dọa một phen.

Sức mạnh thuần túy này đúng là khiến người khác kinh hãi.

Nhưng, thoắt một cái đội trưởng Tần lại cười nham hiểm, nói: “Bổn tọa còn có một kiếm nữa, cậu không tránh được đâu”.

Lời nói vừa dứt thì đầu Tô Minh nghiêng sang trái, một đường kiếm quang lướt qua vô cùng chói mắt.

Kiếm nguyên được ngưng tụ đến mức khó có thể tưởng tượng, khống chế cũng quá chuẩn.

Đội trưởng Tần là người có thể dùng được hai kiếm liền lúc, một kiếm bị hai ngón tay của Tô Minh kẹp chặt, vậy còn một kiếm nữa thì sao?

Hơn nữa với khoảng cách gần và mặt đối mặt như này đúng là theo kiểu cận chiến. Vậy thì đòn tấn công của kiếm còn lại có thể coi là thiên thời địa lợi nhân hòa rồi.

Ông ta giơ tay lên rồi chỉ kiếm về phía đầu Tô Minh.

Quá nhanh, quá hiểm và quá độc ác.

Trong thoáng chốc căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng lại.

Chỉ nhìn thấy lưỡi kiếm kề trên đất Tô Minh, vô cùng rõ nét, vô cùng xác thực.

Bàng Hoành thở dài một tiếng. Vốn dĩ Tô Minh dùng hai ngón tay kẹp chặt kiếm của đội trưởng Tần thì hắn ta còn có chút phấn khích và mong đợi. Có lẽ con kiến này không phải là kiến vô dụng, thật sự có thể khiến mình cảm thấy thú vị khi đánh cận chiến thì sao?

Nhưng thật không ngờ…

Cũng chỉ là con đom đóm chớp nhoáng mà thôi.

Nhưng….

Vẫn chưa đợi Bàng Hoành nghĩ xong thì…

“Cheng!”, âm thanh chói tai vang lên.

Âm thanh không lớn nhưng rất chói tai.

Đồng thời lúc này, mọi người có thể nhìn rõ sắc mặt đội trưởng Tần biến đổi rõ rệt.

“Cậu… Cậu…”, đội trưởng Tần sợ chết khiếp, giọng nói sắc bén hơn hẳn.

Nếu nhìn lại thì thấy đầu Tô Minh đang chảy máu, còn có một vệt kiếm.

Nhưng cũng chỉ là một vệt, rách da đầu mà thôi.

Hơn nữa trong thoáng chốc, chỗ rách đó liền được khôi phục hoàn toàn.

Chuyện này… Chuyện này dọa người quá đi!

Đó là đầu có cấp bậc gì? Có sức mạnh thể xác đến đâu?

Đội trưởng Tần ở cảnh giới Tổ Tiên tầng tám đấy! Ông ta dùng hết sức, cầm kiếm ở cấp bậc bán bộ Thủy Nguyên để chém đầu của một thằng nhóc chỉ ở cảnh giới Tiên Vương, vậy mà không thể chém nát được?

Sao có thể?

Sao thằng nhóc đó có thể mạnh đến thế?

Bàng Hoành tự nhận là mình không làm được. Đừng nói là bản thân hắn ta hiện giờ mà ngay cả thực lực và cảnh giới của hắn ta có tăng lên mười lần thì cũng không làm được.

Sao thằng nhóc kia có thể?

Khóe mắt của Bàng Hoành không ngừng co giật.

Còn đội trưởng Tần lúc này càng chấn động và kinh hãi hơn. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ông ta là lùi về sau.

Tô Minh mạnh như vậy, có sức mạnh thuần túy khủng khiếp đến thế, nếu như cận chiến thì chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?

Phản ứng của đội trưởng Tần cũng khá nhanh nhưng tiếc là…

Ông ta đến trước mặt Tô Minh thì chính là cận chiến rồi.

Đâu còn cơ hội cho ông ta chạy thoát nữa?

“Pháp Tắc Trường Hà!”, Tô Minh nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ.

Pháp Tắc Trường Hà giống như đầm lầy sâu thăm thẳm, lại giống như biển chết, thoáng chốc mà toàn bộ không gian xung quanh đều bị kéo vào dòng sông dài thênh thang đó.

Đội trưởng Tần theo bản năng mà không ngừng giãy dụa.

Nếu cố hết sức thì ông ta vẫn có thể làm được. Dù sao thì cảnh giới Tổ Tiên tầng tám đỉnh phong không phải là trò đùa. Mặc dù Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh rất mạnh nhưng rất khó giết chết cảnh giới Tổ Tiên tầng tám đỉnh phong.

Nhưng ngăn việc đội trưởng Tần lùi về sau thì Pháp Tắc Trường Hà vẫn có thể dễ dàng làm được.

Lực ngăn cản này khiến cho đội trưởng Tần không có cách nào thi triển thân pháp quái dị và quy luật không gian Cửu Đoạn đỉnh phong của mình.

Nhân cơ hội này, Tô Minh nhe răng cười rồi ngẩng đầu lên với dáng vẻ vô cùng bá đạo.

Sức mạnh vô biên kèm theo dáng vẻ phẫn nộ.

Anh giơ tay lên rồi đập quyền ra.

Kiếm nguyên Nhị Đoạn đỉnh phong được tổng hợp trên quyền ấn với sức mạnh thuần túy.

Một quyền đập ra, thoạt nhìn thì rất bình thường nhưng thực chất khiến cho đất trời rung chuyển như sắp sụp đổ.

Sắc mặt đội trưởng Tần biến đổi, hiện giờ bị Pháp Tắc Trường Hà chặn lại khiến ông ta không lùi về sau được. Hiện giờ vẫn phải cận chiến, nếu như đấu lại quyền cước của Tô Minh thì đúng là vô cùng nguy hiểm.

Ông ta theo bản năng định ra tay ngăn lại. Trong lúc hoảng loạn không có nhiều thời gian nghĩ nhiều, ông ta giơ hai kiếm lên chắn ở trước mặt.

Với ý đồ là dùng kiếm ở cấp bậc bán bộ Thủy Nguyên chặn lại quyền của Tô Minh, cứ an toàn trước rồi tính tiếp…

Nhưng nào ngờ…
Chương 1062: Không chết không thôi

Bùm!

Âm thanh vô cùng rõ nét!

Hai thanh kiếm ở cấp bậc bán bộ Thủy Nguyên đều gãy đôi.

Sau khi đánh gãy, quyền ấn của Tô Minh tiếp tục tiến về trước, cực kỳ uy lực và kiên định đập lên ngực của đội trưởng Tần.

Ngay lập tức, sắc mặt đội trưởng Tần không còn giọt máu, máu tươi tuôn trào, thân hình nhanh chóng bị xé tan.

Trong lúc tuyệt vọng, thân hình bị hóa thành hư vô, thần hồn cũng biến mất.

Tất cả đều bị quyền này của Tô Minh đập nát thành hư vô.

Một quyền giải quyết được tất cả!

“Kiếm nguyên đáng sợ hơn kiếm ý ở chỗ, kiếm nguyên có thể dễ dàng hòa vào quyền, chưởng, đao, chứ không chỉ giới hạn ở kiếm. Chỉ dựa vào mỗi điểm này đã khiến người ta thích thú rồi. Thiên Vẫn Kiếm ý ở Nhị Đoạn đỉnh phong kết hợp với quyền ấn đã đột phá lên 400 long lực, đúng là hữu dụng”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng.

Nói ra thì đội trưởng Tần chết cũng ấm ức.

Sở trường của đội trưởng Tần là thân pháp và quy luật không gian. Nếu như ông ta thật sự dựa vào tốc độ và thân pháp kéo dài khoảng cách với Tô Minh và chiến đấu ở cự ly xa với Tô Minh, kể cả phải chết thì Tô Minh cũng phải dùng đến mấy chiêu mới giết được. Nói không chừng Tô Minh còn phải dùng đến hai chiêu bài nữa mới được.

Chỉ trách đội trưởng Tần quá tự tin…

Sau đó Tô Minh quay đầu nhìn Bàng Hoành, nói: “Được rồi! Mấy chuyện vặt vãnh đã giải quyết xong rồi, chắc không cần dùng đến một phút chăng? Mời!”

Tô Minh tùy ý nói mà cho người ta cảm giác anh giết đội trưởng Tần không mất một phút, thật sự như tùy ý di chết một con kiến… Đúng là quá dễ dàng!

Khóe miệng của Bàng Hoành có chút run rẩy.

Lời mời ứng chiến của Tô Minh như kéo hắn ta quay về thực tại sau màn chấn động mất kiểm soát ban nãy.

Đúng là chưa đến một phút Tô Minh đã giải quyết xong đội trưởng Tần.

Bàng Hoành nhìn chằm chằm vào Tô Minh, dường như lúc này hiểu biết về võ đạo và trái tim võ đạo của hắn ta bị lung lay.

Trước đó hắn ta vô cùng tự tin, mặc dù tạm thời chưa thể đứng trong top đầu của nội viện. Nhưng hắn ta có niềm tin là chỉ cần mình nỗ lực, và dựa vào thiên phú võ đạo cùng với những gì sư tôn dạy dỗ thì chắc chắn sẽ có một ngày có thể bước lên đỉnh cao của nội viện.

Mặc dù hiện giờ hắn ta kém hơn một số yêu nghiệt siêu cấp trong nội viện một chút nhưng chỉ kém về thời gian tu luyện mà thôi, còn về thiên phú võ đạo thì hắn ta dám nói là mình cùng cấp bậc với những yêu nghiệt siêu cấp đang đứng thứ nhất, thứ hai trong nội viện.

Vì vậy, sâu thẳm trong tim hắn ta vẫn luôn cảm thấy tự tin và tự phụ.

Nhưng hiện giờ trước mặt…

Đòn đả kích này quá lớn!

Bàng Hoành gần như có thể khẳng định, kể cả lát nữa có thể đánh bại được Tô Minh thì hắn ta phải thừa nhận, về thiên phú võ đạo và thành tựu sau này mình còn lâu mới là đối thủ của chàng trai trước mặt này.

Chưa đến 30 tuổi, chưa đạt đến cảnh giới Tiên Tôn, sao có thể trong một phút mà giết được đội trưởng Tần ở cảnh giới Tổ Tiên tầng tám đỉnh phong chứ?

Bàng Hoành nghĩ lại mình, khi mình mới 30 tuổi mà chưa đạt đến cảnh giới Tiên Tôn thì sức chiến đấu của mình là như thế nào?

Phép so sánh này khiến Bàng Hoành cảm thấy dường như mình chả là cái gì sất.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh rồi rơi vào hoài nghi bản thân mình.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử tu luyện võ đạo của Bàng Hoành có cảm xúc như thế. Thậm chí, hắn ta còn vô hình cảm nhận được võ đạo của mình bắt đầu hỗn loạn, dường như sắp bước lên cảnh giới tâm ma.

Cũng may, trong lúc quan trọng…

“Hoành Nhi! Còn nhớ trước đây sư tôn từng nói với con, nếu như có một ngày con gặp phải một thiên tài mà con tự thấy không thể bằng họ thì con nên làm thế nào không?”

Đó là giọng nói của sư tôn Bàng Hoành. Giọng nói già nua, trầm đục, bá đạo và nghiêm túc.

Giọng nói của tam trưởng lão đến từ nội viện của học viện Kỷ Nguyên.

Lúc này khí tức của Bàng Hoành lập tức biến đổi.

Nên làm thế nào?

Đúng vậy! Sư tôn đã từng hỏi hắn ta như thế.

Năm đó câu trả lời của hắn ta là: Nghĩ tất cả các cách giết chết đối phương.

Nếu đã không so được thì phải giết chết đối phương thôi. Vậy thì họ sẽ không thể tung đòn tấn công nữa.

Bàng Hoành đã hiểu ra.

“Nghĩ tất cả các cách để giết chết đối phương. Như vậy thì tâm ý của mình sẽ tan vỡ và mình cũng không còn hoài nghi bản thân nữa”, Bàng Hoành lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt sáng lên.

Trong ánh mắt này lộ ra sát khí kiên định.

“Hà tất phải thế?”, Tô Minh cảm nhận được điều đó nên cảm thấy có chút bất lực. Vốn dĩ Lam Tuyết cũng bị tính kế nên trong lúc hoảng loạn mới tìm đến gây phiền phức cho Tô Minh. Chứ thật ra hắn ta cũng không có lỗi gì. Nếu được thì Tô Minh chỉ muốn dạy dỗ cho hắn ta bài học là thôi. Bởi vì theo như Tô Minh thấy, Bàng Hoành cũng không phải hạng người khát máu không biết điều. Nhưng nào ngờ…

Bàng Hoành lại dấy lên sát ý, sát ý vô cùng kiên định và sục sôi.

“Không chết không thôi! Xin mời!”, giọng nói của Bàng Hoành có chút biến đổi, đầy vẻ chói tai.

Mặc dù Tô Minh có thể dễ dàng giết chết đội trưởng Tần nhưng Bàng Hoành vẫn còn niềm tin là mình có thể giết được Tô Minh. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất. Nếu hôm nay không giết được Tô Minh thì sau này chắc chắn sẽ bỏ xa mình về thực lực.

Kể cả phải dùng đến những chiêu bài ức hiếp người khác thì cũng phải giết được Tô Minh.

“Được! Không chết không thôi! Dù sao thì sự việc cũng bắt nguồn từ người phụ nữ của tôi nên tôi nhường anh một chiêu. Sau chiêu này tôi sẽ không nương tay nữa”, Tô Minh nói.
Chương 1063: Cảnh giới Siêu Thoát

Nguyên tắc…

Đây vốn là nguyên tắc của Tô Minh, không chiếm không của ai thứ gì.

Nhường đối phương một chiêu, sau đó sẽ dốc hết sức lực, sẽ không kiêng kị chút gì nữa.

Đây cũng là lý do lớn nhất giúp Tô Minh làm chủ được tư tưởng và quan niệm võ đạo của mình.

Lời nói vừa dứt thì tất cả mọi người đều vô cùng chấn động…

Nhường một chiêu ư?

Giữa các cường giả siêu cấp thì người nào ra tay trước sẽ chiếm ưu thế, chứ đừng nói là nhường một chiêu?

Nhường một chiêu thì chẳng khác nào chờ chết, có thể né tránh, có thể bị động phòng ngự nhưng không thể đối kháng lại.

Nhường một chiêu như này, đối với cao thủ mà nói thì đúng là đòn chí mạng.

Toàn bộ lãnh đạo và học viên của học viện Kỷ Nguyên lúc này đều không kìm nổi mà giật giật khóe mắt. Họ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nghĩ mãi không ra, rốt cuộc thằng nhóc này tự đại quá hay là não úng nước nữa?

“Cũng được…”, Bàng Hoành cũng không từ chối, trong đầu lúc này chỉ có một ý nghĩ là giết chết Tô Minh.

Trong chớp mắt…

“Bụp!”, trong tay hắn ta xuất hiện một thanh đoản đao.

Mặc dù là đoản đao nhưng Bàng Hoành cầm trong tay nhất thời như khóa chặt tất cả, hàm chứa hàng tỷ đao nguyên.

Đao nguyên nhất là đao nguyên Nhất Đoạn đỉnh phong là hiếm gặp nhất.

Điều khủng khiếp nhất chính là cấp bậc của đoản đao này là chí bảo cấp bậc Thủy Nguyên, còn là hạng trung phẩm. Một binh khí ở cấp bậc này, kể cả ở trong học viện Kỷ Nguyên cũng là vô cùng hiếm gặp.

Có thể thấy rõ, từng đường đao lôi đập lên trên đoản đao khiến người ta cảm thấy đầu óc tê dại.

Nhưng… Từng đường đao lôi này lại là đao lôi hư vô trong truyền thuyết.

Đao lôi này phải tu luyện cực độ mới được. Sau một thời gian tu luyện thì ý cảnh đều đi theo hướng sát phạt như đao lôi, đao hỏa.

Bàng Hoành không chỉ thi triển ra đao lôi, còn là đao lôi hư vô ở cấp bậc cao hơn. Hắn ta có thể làm chủ tốc độ, vô cùng hữu dụng.

Đây vẫn chưa phải cực hạn!

“Thiên Địa Huyền Linh Biến!”, Bàng Hoành nắm đoản đao trong tay rồi hét lớn một tiếng, toàn thân co giật, có thể nhìn thấy rõ vẻ chấn động trong đôi mắt của hắn ta. Có thể thấy rõ, thân người của hắn ta như mọc mảnh vảy, từng mảnh như hình lá liễu, hàn quang lấp lánh bao trùm khắp người.

Cùng với lớp vảy này bao trùm, rõ ràng khí tức toàn thân Bàng Hoành như được tăng lên gấp đôi, dường như khí tức được tinh luyện trong suốt tỷ năm.

Bàng Hoành lúc này dường như hợp nhất với đoản đao trong tay, đao nhập tâm, đao nhập thần hồn.

Người và đao hợp nhất hoàn toàn tự nhiên.

Đây được coi là cảnh giới đỉnh cao trong đao đạo.

Lúc này, kể cả là lãnh đạo và đệ tử trong học viện Kỷ Nguyên quen biết Bàng Hoành thì đều có chút chấn động. Họ hoàn toàn không thể ngờ, Bàng Hoành lại ẩn mình sâu đến thế.

Lúc bình thường ở trong học viện, Bàng Hoành đâu có thể hiện ra như vậy…

Nếu để lộ ra, chỉ e là không chỉ xếp hạng ở thứ 73 trên bảng xếp hạng trong nội viện, mà thậm chí có thể là xếp thứ 30 thậm chí là 20 chăng?

“Hiện giờ anh có muốn thay đổi chủ ý không?”, Bàng Hoành hỏi: “Anh có thể không cần nhường một chiêu đâu”.

“Tôi nhường anh đấy! Anh có thể ra tay!”, Tô Minh thản nhiên nói, không do dự gì mà lập tức từ chối. Còn Bàng Hoành thì vẫn có chút kinh ngạc.

“Nếu đã muốn chết thì tôi sẽ tiễn anh”, Bàng Hoành nói với giọng khàn khàn, cánh tay khẽ cử động, vô số tiếng gào thét phức tạp vang lên.

Trong chớp mắt, đao quang trong đoản đao như chấn động đất trời.

Mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của đoản đao tăng lên gấp bội.

“Xuân Thu Tịch Diệt Đao!”, sau đó trong lúc khí tức đoản đao tăng lên điểm cao nhất thì cả đất trời như bị bao trùm trong khí tức đó. Đồng thời lúc này Bàng Hoành hét lớn một tiếng, cánh tay hắn ta vung một cái, đoản đao trong tay cũng chém ra.

Ánh sáng chói mắt từ đoản đao chém ra như sao băng rơi xuống.

Đao quang chiếu sáng cả bầu trời, như chém tan hàng tỷ vì sao.

Trong lúc đao quang tiến về trước thì rõ ràng không gian phía sau Tô Minh đều bị đứt gãy vô cùng kỳ dị, ngay cả hố đen hư không cũng không đỡ được. Tất cả sụp xuống như ngày tận thế sắp ập đến.

Nhưng không khí lại vô cùng yên tĩnh.

Trong quá trình đao quang tiến về trước thì không hề có âm thanh nào.

Lúc này, rất nhiều thiên tài có xếp hạng trong top 100 trên bảng xếp hạng nội viện thường ngày rất muốn tranh đấu với Bàng Hoành thì lúc này đều không kìm nổi mà hít một hơi thật sâu.

Mạnh quá!

Đao này của Bàng Hoành chỉ e là chạm đến tầng siêu thoát rồi ý chứ.

Cảnh giới Siêu Thoát là thoát khỏi vạn vật trong trời đất, thân không còn trong tam giới lục đạo, không bị khống chế bởi những quy tắc hủ bại của trời đất, mà thọ nguyên vô tận, được coi là vĩnh hằng.

Trên cảnh giới Tổ Tiên chính là cảnh giới Siêu Thoát trong truyền thuyết.

Siêu thoát cũng chia là ba cấp: Thập Phương Siêu Thoát, Bách Chiến Siêu Thoát, Thiên Kiếp Siêu Thoát, cái nào cũng có chín tầng.

Đao này của Bàng Hoành dường như sắp chạm đến cảnh giới Siêu Thoát rồi, đúng là đáng sợ.

Phải biết rằng, kể cả là những người đứng trong top 10 trên bảng xếp hạng nội viện của học viện Kỷ Nguyên cũng có người chưa đạt đến cảnh giới Siêu Thoát.

Một chiêu mà đến gần cảnh giới Siêu Thoát thì đủ để Bàng Hoành có tư cách uy hiếp đến top 10 của nội viện rồi, có thể coi là yêu nghiệt siêu cấp.

Dù sao thì trong top 10 của nội viện không có ai dưới 300 triệu tuổi.

Còn Bàng Hoành mới mấy chục triệu tuổi mà thôi.

Dưới sức chấn động và kinh hãi vô cùng lớn, suy nghĩ và tò mò thứ hai chính là: Yêu nghiệt vạn cổ tuyệt thế vô song chưa đến 30 tuổi kia có thể tiếp chiêu không?

Lý trí nói cho tất cả mọi người biết: Không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Kể cả Tô Minh có thể giết đội trưởng Tần trong tích tắc nhưng còn kém xa.

Nhưng ngộ nhỡ thì sao?

Ngộ nhỡ chàng trai tự tin đến mức tự đại này có chiêu bài nhất định thì sao?

Nhưng tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ, chàng trai chưa đến 30 tuổi này sẽ không nhường khi đứng trước chiêu này của Bàng Hoành, thậm chí còn ứng chiến luôn.

Nếu nhường lại chiêu này của Bàng Hoành thì chết chắc.

Vì vậy tất cả mọi người đều cảm thấy câu nói nhường Bàng Hoành một chiêu đúng là nực cười.

Nhưng trong chớp mắt…
Chương 1064: Tôi nhường xong rồi, mời anh đi chết

Một đao kia cuốn theo sát khí rợp trời như một vị Thần Ma bổ đến trước mặt Tô Minh, sự sắc bén của lưỡi đao lóe sáng cắt ngang qua gương mặt anh.

"Bia Huyền Diệu", Tô Minh chỉ nói ra ba từ.

Nhường một chiêu là không tấn công mà chỉ né tránh hoặc phòng ngự thì dùng bia Huyền Diệu là thích hợp nhất. Song, Tô Minh có hơi thất vọng, còn tưởng rằng Bàng Hoành mạnh lắm, vừa hay thử giới hạn phòng ngự của bia Huyền Diệu mới đạt tới cấp Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm đến đâu. Nhưng, hình như đòn tấn công của hắn ta hơi yếu, e rằng không thể ép bia Huyền Diệu phát huy đến cực hạn.

Khi bia Huyền Diệu xuất hiện, rồi chắn trước mặt Tô Minh, nhiều người đều trợn to hai mắt, họ đã thấy gì? Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm? Điều này...

Dù là ở học viện Kỷ Nguyên cũng không có mấy món Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm nữa là! Hèn chi, tên đó có tự tin nhường một chiêu. Có bảo vật đó thì còn lo gì nữa!

"Ỷ vào có bảo vật à? Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm cũng chưa chắc có thể chống cự được đâu", Bàng Hoành thầm nghĩ, ánh mắt sáng lấp lánh.

Cùng lúc đó.

"Vèo!"

Đao mang đã bổ lên bia Huyền Diệu, thoáng chốc, mặt bia cứng rắn, trầm lặng, lấp lánh ánh sáng lập tức phát ra tiếng rên rỉ, rồi tối đi. Một vết đao hằn lên mặt bia, tạo ra một vết nứt sâu hoắm, trông cứ như muốn bổ đôi bia Huyền Diệu ra.

Ánh mắt Bàng Hoành sáng lên, nhìn chằm chằm vào nó đầy mong đợi.

0.01 giây sau, đao mang kia đã bổ bia Huyền Diệu ra gần hai phần ba. Mắt thấy, sắp bổ đôi nó ra. Nhưng, đao mang cũng đến giới hạn, không nhúc nhích được nữa, cuối cùng cũng không thể thành công.

Có điều, Bàng Hoành cũng không tiếc, trái lại còn có chút vui sướng.

Dù một đao kia không thể giết chết Tô Minh, nhưng, Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm của anh đã coi như bỏ. Đây đã là một thu hoạch rất lớn rồi.

Nếu Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm kia không hư, thì trong trận chiến sắp tới sẽ có giúp đỡ rất lớn với Tô Minh. Bàng Hoành có thể giết được anh hay không cũng chưa biết được.

Bàng Hoành khinh bỉ nghĩ, nếu là mình, khi có được Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm, còn thuộc mảng phòng ngự thì sẽ không lãng phí như vậy. Làm thế chẳng phải là tự hủy hoại lợi thế của mình trong trận chiến sống còn và tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

Đúng là bị úng não!

Thực ra, lúc này, có rất nhiều học viên trong học viện Kỷ Nguyên đều có cùng suy nghĩ với Bàng Hoành.

Nhưng, ngay sau đó.

"Đao mang của anh hơi yếu đó", Tô Minh nhàn nhạt nói.

Kế tiếp.

"Khôi phục", Tô Minh lạnh nhạt nói hai từ.

Thoáng chốc, kỳ tích chợt xuất hiện, bia Huyền Diệu rõ ràng sắp bị bổ đôi, ảm đạm không ánh sáng lại... lại... lại khôi phục như cũ dưới vô số đôi mắt!

Chắc chỉ mất một hai giây là đã lành lặn như cũ, quả thật là đáng sợ.

Đừng nói Bàng Hoành, ngay cả những học viên và những lão quái vật thuộc ban lãnh đạo như viện trưởng, phó viện trưởng, trưởng lão nội viên của học viện Kỷ Nguyên đang xem đều ngừng thở, chấn động, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Minh và bia Huyền Diệu.

Một hai giây là có thể khôi phục một Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm gần như bị hủy? Đùa gì vậy?

Dù đã nhìn thấy tận mắt, nhưng họ vẫn không tài nào tin nổi!

"Anh...", Bàng Hoành biến sắc, rồi lại bất chợt có chút luống cuống.

"Được rồi, tôi nhường xong rồi, mời, ừ, mời anh đi chết đi", Tô Minh cười, giơ tay bày ra động tác mời, sau đó... anh chợt lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào Bàng Hoành, quát: "Đi!"

Phút chốc, bia Huyền Diệu lập tức phóng to, che trời lấp đất, đâm vỡ hư không, xé rách hành tinh, như một ngọn núi Thần, một tảng đá Ma Thạch khổng lồ nhìn không tới cuối! Bao la bát ngát, lạnh lẽo đầy vẻ tàn bạo, xông thẳng về phía Bàng Hoành.

Bàng Hoành gần như không thở nổi, vì hắn ta... hắn ta thế mà lại ngửi được mùi vị của cái chết!

"Chí Bảo mang thuộc tính phòng ngự không thể đe dọa đến sinh mạng của mình mà, dù cho nó có là Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm! Rốt cuộc chuyện này là sao?", Bàng Hoành hoảng sợ nghĩ.

Cùng lúc đó, trong một căn nhà cỏ tranh đằng sau núi học viện Kỷ Nguyên, có một ông lão ngồi trên một cái bàn gỗ uống rượu.

Lúc này, ông ta đặt mạnh ly rượu lên bàn, ngẩng phắt đầu lên, liếc mắt một cái như xuyên thủng hư không, nhìn về phía đệ tử của mình và bia Huyền Diệu, không kiềm được bật thốt lên kinh ngạc: "Trong tấm bia kia có dung hợp kiếm nguyên nhị đoạn đỉnh phong ư!"

Ngay cả tam trưởng lão nội viện này cũng sợ ngây người.

Đúng là kiếm nguyên có thể dung nhập vào trong bất kỳ chiêu thức hay chí bảo nào, đây cũng là sự khác nhau giữa kiếm ý và nó và như một cái Bug. Nhưng... nhưng... nhưng tên này chỉ là một thanh niên chưa tới 30 tuổi, sao có thể đạt tới kiếm nguyên nhị đoạn đỉnh phong? Còn là kiếm nguyên đặc biệt? Đùa gì vậy!

Được rồi, dù chúng ta có thể chấp nhận điều đó, nhưng sao tên đó có thể dung hợp kiếm nguyên vào trong Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm hoàn toàn?

Kiếm nguyên có thể dung hợp với vũ khí, song, chỉ sơ sơ thôi.

Đặc biệt là kiếm nguyên nhị đoạn và Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm đều là những thứ hiếm có, có sự kiêu ngạo của mình. Dù dung hợp thì chúng cũng có sự kiêu hãnh của bản thân, nên cùng lắm chỉ miễn cưỡng kết hợp sơ sơ với nhau.

Song trước mắt, không ngờ tên này lại có thể kết hợp kiếm nguyên nhị đoạn với Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm một cách hoàn mỹ? Dù ông ta là tam trưởng lão nội viện của học viện Kỷ Nguyên cũng kinh ngạc đến ngây người!
Chương 1065: Bàng Hoành chết

"Không xong rồi!", sau khi tam trưởng lão nội viện kinh ngạc đến khó tin thì sắc mặt chợt thay đổi hẳn, quát.

Đệ tử gặp nguy hiểm rồi.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu ông ta là cứu người, nhưng... đã không còn kịp rồi.

Đó chẳng phải là vấn đề khoảng cách, dù sao từ đằng sau núi đến trước cửa, tính toán đâu ra đấy cũng có bao xa? Chắc mấy chục hay mấy trăm cây số? Chút khoảng cách ấy với tam trưởng lão nội viện mà nói chỉ là 0.001 giây, một cái suy nghĩ mà thôi.

Nguyên nhân không kịp thật sự là - bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị, không hề có dấu hiệu nào mới trở tay không kịp.

Hễ ông ta cẩn thận hơn, lúc nào cũng chuẩn bị tốt để cứu người thì đã có cơ hội cứu Bàng Hoành, tiếc là...

Thoáng chốc.

"Không!", tiếng hét hoảng loạn, sợ sãi, tuyệt vọng, không tài nào tin nổi, bất lực của Bàng Hoành vang vọng khắp đất trời. Hắn ta có thể xác định, sự giãy giụa như thiêu đốt máu huyết, đan điền, tuổi thọ, nền móng võ đạo đều là vô ích. Suy cho cùng, hắn ta cũng phải chết thôi, có giãy giụa thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.

Tiếng hét ấy vừa cất lên, đã lập tức im bặt.

"Đùng...", Bàng Hoành trực tiếp bị đập thành một đống máu loãng, thần hồn và cơ thể đều nát bét.

Bị giết chỉ trong một chiêu!

"Kiếm nguyên hết hợp với bia Huyền Diệu mạnh thật đó chứ", Tô Minh vui vẻ thầm nghĩ, sức mạnh do chúng mang lại cũng khiến anh cảm thấy bất ngờ.

"Tiểu Hoành...", khi Bàng Hoành chết, tam trưởng lão nội viện lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.

Ánh mắt Tô Minh khẽ co rút lại, lộ ra vẻ nghiêm túc.

Vừa giết trẻ xong lại tới già?

Tô Minh có thể khẳng định, ông lão kia chính là cao thủ cảnh giới Siêu Thoát hàng thật giá thật, vì ông ta khiến anh cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối là một quái vật đỉnh cấp.

Khi Tô Minh nhìn về phía tam trưởng lão nội viện, ông ta cũng đang nhìn anh với một ánh mắt lạnh lẽo khôn tả, dường như chuẩn bị ra tay.

"Hà Lậu, công bằng chiến đấu, sống chết có số", đúng lúc này, một giọng nói có chút già cả, ôn hòa, không thể chối cãi vì lời ông ta nói chính là chân lý chợt vang lên.

Hà Lậu là tên của tam trưởng lão nội viện, mà người dám gọi thẳng tên ông ta chắc cũng chỉ có viện trưởng học viện Kỷ Nguyên.

Quả nhiên sau đó, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, để tóc dài đầy nho nhã chợt xuất hiện một cách hết sức kỳ bí, vì chẳng phát ra chút tiếng động nào, ngay cả quy luật không gian cũng không dao động, thật sự giống y như là tự dưng hiện ra.

"Hà Lậu chào viện trưởng", Hà Lậu hít sâu một hơi, dằn cơn giận và sát khí xuống, hơi khom lưng, kính cẩn chào hỏi.

Sau đó, ông ta lại chắp tay với Tô Minh: "Đệ tử của tôi chết trong tay cậu cũng đúng, cậu, rất lợi hại".

Hà Lậu nói xong bèn xoay người bước đi.

Dù ông ta hết sức kinh ngạc và thưởng thức tư chất võ đạo tuyệt thế vô song của Tô Minh, nhưng lại không chấp nhận nổi việc đệ tử của mình chết trong tay anh. Ông ta không tìm Tô Minh trả thù đã là rất kiềm nén rồi.

Tô Minh hơi bất ngờ, giết nhỏ xong lớn không xông tới à? Đúng là khó tin.

Nói thật, mấy năm nay anh đều giết nhỏ xong thì lại có lớn chạy tới.

Thậm chí, ban nãy, khi giết Bàng Hoành, anh còn chuẩn bị không chết không ngừng với học viện Kỷ Nguyên.

"Đừng bất ngờ, học viện Kỷ Nguyên không có nhỏ nhen như vậy", người đàn ông trung niên áo trắng kia khẽ cười, mở miệng nói, rồi nhìn anh với ánh mắt đầy khen ngợi: "Nếu học viên học viện Kỷ Nguyên tôi bị người khác ỷ lớn hiếp nhỏ, bị cướp giật hay hạ độc hãm hại mà chết... thì dù là người làm việc lặt vặt, cả học viện cũng sẽ dốc hết sức không tiếc bất cứ giá nào trả thù, lấy lại công bằng cho họ. Học viện Kỷ Nguyên không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ rắc rối. Song, nếu là công bằng chiến đấu thì sống chết có số, phải tự gánh chịu hậu quả. Dù là bổn viện trưởng hay toàn bộ học viện cũng sẽ phân rõ đúng sai".

"Xin chào tiền bối, tôi rất nể phục người", Tô Minh gật đầu, chợt có chút thiện cảm với học viện Kỷ Nguyên, không hổ là học viện nổi tiếng nhất chư thiên vạn giới, chỉ với phong độ đó đã đủ để người ta cảm khái.

Thực tế, giờ đây Tô Minh cũng không biết có rất nhiều học viên và ban lãnh đạo của học viện Kỷ Nguyên đều vô cùng kinh ngạc vì sự xuất hiện của viện trưởng.

Tô Minh không phải người của học viện Kỷ Nguyên nên không biết sự ít xuất hiện của viện trưởng. Đừng nói là học viên, ngay cả những người đảm nhiệm chức vụ hơn trăm triệu năm trong ban lãnh đạo cũng chưa từng gặp viện trưởng dù chỉ một lần.

Mà nay, viện trưởng lại xuất hiện, trông còn là vì Tô Minh mới xuất hiện, quả thật khiến người ta phải run sợ. Lẽ nào, tư chất võ đạo của Tô Minh đã yêu nghiệt đến mức động trời như vậy? Khiến cả viện trưởng phải tự mình xuất hiện?

"Bổn viện trưởng tên là Cố Hoàng Sí", người đàn ông trung niên mở miệng nói: "Chính là viện trưởng học viện Kỷ Nguyên, nói đúng hơn là viện trưởng học viện Kỷ Nguyên hạng B. Tô Minh, tư chất của cậu rất kinh người, kiếm đạo cũng khủng bố, giờ bổn viện trưởng mời cậu gia nhập học viện Kỷ Nguyên, sao?"

Câu ấy vừa được nói ra, Tô Minh không thấy gì nhưng Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Tiêu Nhược Dư đều chất động đến không thở nổi.

Vì Tô Minh mới đến nền văn minh cấp ba nên không hiểu ý nghĩa của việc khi gia nhập học viện Kỷ Nguyên, cũng không hiểu được việc viện trưởng tự mình mời, nhưng các cô lại biết!

Thực tế, sự chấn động của ba cô cũng không đủ để hình dung hết được việc Cố Hoàng Sí tự mình mời Tô Minh. Giờ đây, cả học viện Kỷ Nguyên đều đờ đẫn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom