• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1046-1050

Chương 1046: Giải cứu người đẹp

Sau đó Hà Thanh Y nhìn về phía Tiêu Nhược Dư, nói: “Nhược Dư! Luận về thiên phú võ đạo thì tôi không bằng cô, dù sao thì cô cũng nhỏ tuổi hơn. Đáng lẽ ra kể cả tôi đột phá đến cảnh giới Tiên Tổ trước nhưng cô trẻ tuổi thì vẫn có đủ tư cách đấu với tôi. Nhưng tại sao cô lại chọn cách…”, Hà Thanh Y thở dài, nói.

Dường như cô ta cảm thấy tiếc nuối cho Tiêu Nhược Dư.

Đúng là đại lượng thật!

Rất nhiều lãnh đạo và đệ tử của Thiên Nhẫn Tông đều không kìm nổi mà khen khí chất của Hà Thanh Y.

Còn Tiêu Nhược Dư vẫn trầm ngâm, hiện giờ nói gì cũng bằng thừa, kể cả Tiêu Nhược Dư có thể nhìn ra vẻ chế giễu trong ánh mắt của Hà Thanh Y.

“Nhược Dư! Giao bà lão Trầm Yên ra đây đi! Tôi có thể tha cho cô một mạng nhưng bà lão Trầm Yên thì…”, Hà Thanh Y lại nói.

“Tôi phái bà lão Trầm Yên ra ngoài cứu người rồi nên bà ấy không ở đây”, Tiêu Nhược Dư nói.

“Nhược Dư! Sao cô phải như vậy?”, Hà Thanh Y lại thở dài, nói.

Đúng lúc này…

Ở trên không trung…

“Tiêu Nhược Dư! Giao bà lão Trầm Yên ra đây đi! Thắng làm vua thua làm giặc, cô thua rồi”, Đồ Kỳ không do dự mà lên tiếng.

Lời nói vừa dứt thì mặt Tiêu Nhược Dư không còn giọt máu.

Tông chủ đã lên tiếng thì không còn cơ hội gì nữa rồi.

Thậm chí, khi Đồ Kỳ lên tiếng thì từng đường khí tức cũng khóa chặt Tiêu Nhược Dư.

Nếu cô ta không nói ra hiện giờ bà lão Trầm Yên đang ở đâu thì khéo sẽ mất mạng.



Còn lúc này Tô Minh và Tống Cẩm Phồn cũng nhanh chóng đi trong hư không.

Hai người giẫm lên không trung, được bao trọn trong quy luật không gian.

Nhanh đến mức mà thoắt cái đã sắp đến được Thiên Nhẫn Tông.

Tâm trạng Tô Minh rất tốt. Một mặt sắp được gặp Tiêu Nhược Dư, một mặt là anh hấp thụ được hơn 100 kiếm khắc trong mật thất ở Vô Lượng kiếm thành, thu hoạch rất lớn. Hiện giờ kiếm nguyên của anh đã tăng lên Nhị Đoạn hậu kỳ rồi.

Kiếm nguyên Nhị Đoạn hậu kỳ trong tay thì sức chiến đấu tất nhiên cũng tăng mạnh.

Còn bia Huyền Diệu cũng sắp đột phá, dường như thiếu chút nữa là lên đến chí bảo Thủy Nguyên rồi…

Tống Cẩm Phồn cũng thu hoạch được rất lớn. Cô đã lĩnh ngộ được kiếm kỹ trên tường thành ở mật thất, nó thật sự rất hợp với cô.

Đột nhiên…

“Ố?”, Tô Minh chau mày.

Tiếp đó, trong đôi mắt thâm sâu của Tô Minh lập tức lạnh lùng thấu xương.

“Anh Tô Minh! Anh sao vậy?”

“Có người đang bắt nạt chị Nhược Dư của em”, Tô Minh lên tiếng. Đột nhiên anh tăng tốc quy luật không gian.

Đúng lúc này.

Tại Vân Noãn Phong ở Thiên Nhẫn Tông…

“Tiêu Nhược Dư! Cô phái hộ vệ đi đánh lén Hà Thanh Y thì lần này cô chết chắc rồi! Giao bà lão Trầm Yên ra, bổn tọa có thể đồng ý cho cô được chết toàn thây”, giọng nói của Đồ Kỳ lớn hơn, dường như có chút phẫn nộ. Và chỉ chút phẫn nộ này đã khiến tất cả mọi người trong Thiên Nhẫn Tông đều cảm thấy như ngạt thở và ngửi thấy mùi máu tanh.

“Tông… Tông chủ! Chuyện gì tôi làm thì tôi nhất định thừa nhận nhưng tôi không hề phái bà lão Trầm Yên đi đánh lén Hà Thanh Y, tôi sẽ không thừa nhận chuyện mà tôi không làm. Còn nữa, tôi đã nói là bà lão Trầm Yên không có ở Thiên Nhẫn Tông, tôi đã phái bà ấy đi cứu người rồi”, mặt Tiêu Nhược Dư không còn giọt máu, toàn thân run rẩy nhưng không sợ hãi. Bởi vì cô ta biết mình cũng sắp chết rồi.

“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn cứng họng”, Đồ Kỳ phẫn nộ quát: “Chấp pháp đâu! Bắt cho ta!”

Lời nói vừa dứt thì đột nhiên…

“Nhược Dư là người của tôi”, giọng nói thản nhiên vang lên, nhưng vẫn không thấy bóng người.

Sau đó, giống như ảo giác.

Một bóng hình xuất hiện bên cạnh Tiêu Nhược Dư.

Người này rất trẻ, còn chưa đến 30 tuổi, cảnh giới cũng rất thấp, còn chẳng phải ở cảnh giới Tiên Tôn.

Tất nhiên là Tô Minh rồi!

Tô Minh ôm chặt cánh tay của Tiêu Nhược Dư.

Lúc này Tiêu Nhược Dư đờ người ra, vô cùng vui mừng và không dám tin. Mọi cảm xúc như bủa vây lấy cô ta.

Nhất thời, một trăm ngàn lãnh đạo và đệ tử của Thiên Nhẫn Tông đều đưa mắt nhìn về phía Tô Minh.

Tô Minh đã trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

“Chưa nói đến việc người như Nhược Dư không thể nào phái người đi đánh lén ai, mà kể cả là thật thì đã làm sao?”, sau đó Tô Minh lại cười rồi ngẩng đầu lên nói với Đồ Kỳ ở trên không trung.

Giọng nói không lớn nhưng vô cùng bá đạo.

Toàn bộ Thiên Nhẫn Tông đều im lặng không nói gì.

Vô vàn ánh mắt nhìn về phía Tô Minh, nhìn rất lâu với vẻ sợ hãi, đờ đẫn, không dám tin và cuối cùng….

“Ha ha…”.

Hóa thành tiếng cười lớn.

Một tên rác rưởi chưa bước tới cảnh giới Tiên Tôn mà dám nói lời ngông cuồng như vậy?

Đây không còn là truyện cười nữa, mà là mắc bệnh hoang tưởng rồi chăng?

Nói một câu khó nghe thì kể cả là đệ tử tạp dịch thấp nhất trong Thiên Nhẫn Tông cũng đều bắt đầu ở cảnh giới Tiên Tôn.

Vậy mà một kẻ còn chưa ở cảnh giới Tiên Tôn…

Mặc dù Tiêu Nhược Dư bao nhiêu năm nay chưa từng gặp lại Tô Minh nên không hiểu lắm về chuyện của anh nhưng cô ta tin tưởng tuyệt đối ở sự ‘ngông cuồng’ của Tô Minh. Cô ta tin tưởng vô điều kiện.

Lý do rất đơn giản, khi còn ở trái đất tính cách của Tô Minh đã như vậy rồi. Bất cứ lời nói mà anh nói ra cũng đều theo kiểu ngông cuồng nhưng anh lại dễ dàng làm được.

Những chuyện thần tích đã là chuyện như cơm bữa với Tô Minh.

Huống hồ, khi còn ở trái đất Tô Minh đã có năng lực chiến đấu vượt cấp ngoài sức tưởng tượng.
Chương 1047: Chỉ có vậy thôi ư



Kỳ tích đối với Tô Minh cũng giống như chuyện thường ngày vậy.

Huống hồ, khi anh còn ở Trái Đất đã sở hữu năng lực chiến đấu vượt cấp không thể tưởng tượng nổi.

Người đàn ông của Tiêu Nhược Dư tôi trước nay đều là nói sao làm vậy.

Tiêu Nhược Dư không hiểu sao có một loại cảm giác an toàn không nói thành lời, rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái, cho dù là một người có tính cách kiên định như Tiêu Nhược Dư, những năm này, sợ rằng chính bản thân cô cũng không hề cảm nhận được sự mệt mỏi vô tận của mình, dường như vẫn luôn gắng gượng chống đỡ.

Sự xuất hiện của Tô Minh vào thời điểm này, ngay cả khi bị bao vây bởi hàng trăm nghìn người của Thiên Nhẫn Tông, có vẻ như hai người họ bất cứ lúc nào cũng thể hóa thành bột phấn, nó vẫn là khoảnh khắc khiến cô an tâm nhất trong những năm qua.

"Thật xui xẻo, từ trước tới nay, cô chủ nhà tôi còn xem Tiêu Nhược Dư cô như đối thủ, vô cùng xem trọng, không ngờ tới… cô lại chìm đắm trong trụy lạc, người đàn ông của Tiêu Nhược Dư cô còn không bằng một tên người hầu của thánh nữ nhà chúng tôi”, Lục Linh châm chọc trào phúng một câu.

Tuy nhiên.

Cô ta vừa dứt lời.

“Vụt!”

Tô Minh khẽ vươn tay.

Thực sự giống như tùy ý chỉ vào một phong cảnh ở phía xa, chỉ là thoáng chỉ vào người Lục Linh.

Sau đó......

Cảnh tượng kinh dị xuất hiện!

Lục Linh nổ tung.

Hóa thành một màn sương máu.

Chết thảm.

Thần hồn cũng hóa thành hư không trong chớp mắt.

Hơn nữa, một điều kỳ lạ là trong số hàng trăm ngàn người của Thiên Nhẫn Tông, cơ hồ không có mấy người có thể nhìn ra được chính xác Tô Minh đã ra tay như thế nào?

Vẻ mặt chế giễu, đùa cợt cùng ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc của rất nhiều người đều bỗng chốc thay đổi, trở nên khó tin.

“Con kiến hôi mà lại dám tự phụ trước mặt Thiên Nhẫn Tông? Bổn tọa cho ngươi chết!”, trên không, Đồ Kỳ hét lên một tiếng giận giữ.

Sát khí ngập trời.

Bầu trời dường như nhuốm máu.

Ông ta bước một bước, như dịch chuyển không gian, xuất hiện trước mặt Tô Minh.

Đồ Kỳ mặc áo choàng màu đỏ, nước da u ám, ngũ quan nổi bật, gò má cao, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tô Minh…

“Hừ…”

Mặt đối mặt, Đồ Kỳ giơ tay lên tung ra một chưởng ấn.

Tay phải ông ta mang một chiếc găng tay.

Chiếc găng tay có màu tím đen, trên găng tay là những hoa văn kì dị màu lục lam, rõ ràng là có độc. Ngoài ra, trên găng tay đó còn được bao phủ bởi nhiều trận pháp, linh hồn pháp…

Những trận pháp này không tính là kỳ lạ.

Nhưng để có thể khắc ghi lên một đôi găng tay thì cũng rất khó, cực kỳ khó.

Với sự bảo hộ của những trận pháp này, bất kỳ võ kĩ nào của Đồ Kỳ cũng có thể tăng ít nhất 30% sức mạnh.

Tác dụng như vậy đương nhiên là bảo vật, găng tay này có cảnh giới bán bộ Thủy Nguyên, trên đó còn có một loại pháp bảo đặc biệt rất hiếm, giá trị cực kỳ cao.

Bởi vì sự tồn tại của chiếc găng tay này, Đồ Kỳ tùy ý phất tay.

Lập tức, một nửa bầu trời như bị lõm xuống.

Dấu ấn trong lòng bàn tay như hố đen vũ trụ, hấp thụ sức mạnh của hư không, trong nháy mắt sức mạnh của nó mở rộng, to lớn như một ngọn núi.

Mà quái dị hơn là huyết khí và ngạo khí màu máu kia.

Chưởng ấn này, khóa chặt Tô Minh, một đập xuống thôi mà như trời đất sụp đổ.

Ngay khi Đồ Kỳ ra tay, toàn bộ Vân Noãn Phong run lên, như sắp vỡ tan tành vậy.

Hai cô gái Tiêu Nhược Dư và Tống Cẩm Phồn ở bên cạnh Tô Minh cũng gần như sắp chết ngạt, thân thể mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, bởi vì ở quá gần Tô Minh nên cũng bị chưởng ấn đó khóa chặt.

Hoàn toàn không thể khống chế, đầu óc Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư trống rỗng.

Quá mạnh rồi.

Không chỉ có 2 cô gái này mà hàng trăm nghìn người của Thiên Nhẫn tông cũng đều run rẩy, kích động, sửng sốt. Nhiều người trong số họ đã nghe về thực lực của tông chủ Đồ Kỳ, nhưng chính mắt chứng kiến thì không có mấy người.

Hôm nay, cuối cùng họ cũng đã nhìn thấy.

Thật quá bất ngờ, quá shock.

Chỉ là một chưởng ấn bình thường của tông chủ thôi đã điên cuồng và biến thái đến vậy.

Trên không trung.

Đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão cùng đám người đều tròn mắt nhìn nhau, có loại cảm giác kinh ngạc không nói lên lời.

Đại trưởng lão ngưng trọng nói: “Thực lực của tông chủ lại… lại tấn thăng rồi! Chưa đến 40 triệu tuổi, thật là yêu nghiệt trong các đời tông chủ của Thiên Nhẫn tông. Vả lại, thực lực của tông chủ hiển nhiên cao hơn cảnh giới hiện tại rất nhiều, tùy ý đánh ra một chưởng thôi đã có thể giết vô số người”.

Giọng nói của đại trưởng lão có chút run rẩy.

Sợ hãi cực độ.

Đám trưởng lão rất lớn tuổi, địa vị cao, đã chứng kiến rất nhiều đời tông chủ, nhưng mà, trên thực tế, họ không hài lòng nhất với Đồ Kỳ, bởi vì ông ta quá khát máu, tàn nhẫn. Chủ trương những cuộc tàn sát đẫm máu, toàn bộ Thiên Nhẫn tông sắp biến thành Ma Tông rồi.

Nhưng vào lúc này, sự bất mãn sâu thẳm trong lòng kia đều đồng loạt biến mất.

Chỉ còn lại sự sợ hãi.

“Không…không tồi!”, nhị trưởng lão cũng gật đầu, nhìn về phía xa, chỉ thấy một chưởng của Đồ Kỳ đang ở trước mặt Tô Minh, không gian xung quanh anh đã hoàn toàn bị hủy diệt. Tô Minh lúc này giống như con kiến bị khóa chặt, đông cứng, đến một con cừu non cũng không bằng. Ba người bọn họ không dám cử động, đến chạy trốn cũng quên luôn. Cũng đúng, có lẽ là bị dọa sợ luôn rồi.

Tuy nhiên.

“Rác rưởi”, Tô Minh đột nhiên phun ra hai chữ.

Âm thanh chán ngắt.

Thật sự là quá buồn tẻ.

Vốn tưởng rằng Đồ Kỳ có chút thực lực.

Không ngờ đến…

Thứ rắm chó gì không biết nữa.

“Chết”, Tô Minh chỉ phun ra một chữ như vậy.

Tiếp đó.

Một ngón tay chỉ ra.

Nhìn có vẻ rất bình thường.

Nhưng đó lại chính là Kiếm Nguyên Chỉ.
Chương 1048: Huyết ngạo cốt trùng

Hơn nữa, điều khiến người ta ớn lạnh và ngột ngạt như một cơn ác mộng, đó chính là Kiếm Nguyên nhị đoạn đỉnh phong.

Còn là Kiếm Nguyên đặc biệt.

Cùng với quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong.

Kết hợp với nhau, tất cả cùng tấn công, tốc độ lên tới đỉnh điểm.

Chỉ cảm thấy một đốm sáng kì lạ, lờ mờ giống như ảo ảnh…

Chỉ như vậy mà thôi.

Chưa cần dùng đến 1/100 của hơi thở.

Phụt.

Chưởng ấn của Đồ Kỳ đã ở trước mặt Tô Minh, gần như chạm tới anh rồi, chưởng ấn đột nhiên bị đóng băng, sau đó nứt ra làm đôi.

Cực kỳ dễ dàng.

Giống như cắt kẹo bông bằng máy cắt vậy.

“Cái gì?”, ở phía xa, sắc mặt Đồ Kỳ biến đổi điên cuồng, giống như từ đỉnh cao đột nhiên ngã xuống địa ngục.

Sự tự tin mạnh mẽ tuyệt đối đến giờ phút này chỉ còn lại hơi thở nồng đậm của cái chết đang xông đến.

Máu trong thân thể ông ta như bị đốt cháy, toát một thân mồ hôi lạnh.

Đồ Kỳ, người luôn được mệnh danh là đồ tể, hiện giờ đã cảm nhận được nỗi sợ hãi vô bờ bến, không thể kiểm soát được.

Giữa đá lửa lấp lánh.

“Huyết ngạo thiên cơ thủ”, Đồ Kỳ lui về phía sau, kĩ năng thân thể thi triển đến tuyệt kĩ, đồng thời, chiếc găng tay trên tay phải dường như đã được rót vào Tiên Nguyên vô hạn, quang mang vạn trượng, kết thành màn sương màu tím.

Tiếp đó, các vân tay mờ đi và bay ra khỏi găng tay.

Hàng trăm hàng ngàn dấu ấn trong lòng bàn tay kết hợp lại, ngưng tụ trong giây lát.

Cuối cùng, kết hợp lại thành một chưởng ấn.

Chưởng ấn vừa di chuyển, sống động như thật, giống như bàn tay của trời.

Các hoa văn trong lòng bàn tay khuếch tán giống như sấm sét, chưởng phong và thiên địa kết hợp với nhau, tạo ra khoảng không, che mờ nhật nguyệt, hướng lên bầu trời, cứ thế tiến về phía trước.

Chưởng ấn này rất mạnh mẽ.

Xét cho cùng, Huyết ngạo thiên cơ thủ là tuyệt học của Đồ Kỳ.

Năm đó, khi Đồ Kỳ một mình tàn sát cả một nền văn minh cấp 3 trong một đêm, các thế hệ sau có người đến kiểm tra và phát hiện ra rằng, đám người mạnh nhất của nền văn minh đó đều chết bởi chiêu ‘Huyết ngạo thiên cơ thủ’ này, chiêu này từ đó trở nên vô cùng nổi tiếng.

Tuy nhiên…

Sự mong đợi của hàng trăm ngàn đệ tử của Thiên Nhẫn Tông đã lên đến cực kiểm.

“Cạch!”

Vỡ nát.

Chưởng ấn đó bị vỡ nát, tan tành, đối diện với một kiếm của Tô Minh, đến một phần vạn hơi thở cũng không thể kiên trì được.

Chỉ như vậy mà thôi.

Cực kỳ phóng đại.

Giống như ảo giác.

“Chết tiệt!” sắc mặt Đồ Kỳ có chút tái nhợt, sâu trong đôi mắt đã có vẻ kinh hãi ngưng trọng.

Đồ Kỳ không chút do dự, đột ngột ngẩng đầu lên hét lớn: “Đại trưởng lão, ông còn chờ gì nữa? Còn không ra tay giết chết thằng khốn này đi”.

Đồ Kỳ tức giận đến mức bừng bừng sát khí, dường như không còn nghĩ đến việc một đánh một là gì nữa, huống chi là lấy lớn bắt nạt bé.

Chỉ cần giết chết kẻ địch là được, quan tâm nhiều làm quái gì.

Giữa những tiếng gầm thét.

Đồ Kỳ điên cuồng ra tay, dùng toàn bộ sức lực của mình, hết chiêu này đến chiêu khác, chống lại một kiếm kia của Tô Minh đang đánh tới.

Đáng tiếc, liệu có tác dụng không?

Đều là vô dụng.

Chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài thêm một chút thời gian.

Nếu tiếp tục như vậy thì ông ta vẫn sẽ phải chết.

“Nhanh ra tay cho bổn tọa”, giọng Đồ Kỳ càng lớn hơn, vội vã tức giận và không kiên nhẫn.

Trên bầu trời.

Đám trưởng lão của tt hiển nhiên có chút do dự.

Bởi vì, thực lực của tông chủ Đồ Kỳ mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Chỉ tính riêng về cảnh giới, đại trưởng lão chỉ là cảnh giới Tiên Tổ tầng 3, nhị trưởng lão càng không cần nói đến.

Ngay cả tông chủ cũng không phải là đối thủ của Đồ Kỳ, tuy rằng chuyện này có chút khó tin, nhưng sự thật vẫn là sự thật.

Vậy thì bọn họ có thể là đối thủ của Tô Minh không.

Đây không phải là tự tìm cái chết sao?

Nhưng nếu không ra tay thì…

Nhất thời, đám người do dự không thôi.

“Hỗn xược, nhanh ra tay cho bổn tọa, không thì bổn tọa sẽ dùng đến huyết ngạo cốt trùng đó”, sau đó, Đồ Kỳ căn bản không cho đám trưởng lão thời gian suy nghĩ, trên mặt ông ta hiện lên vẻ khát máu và gầm lên.

Đồng thời, dương như trong miệng Đồ Kỳ đang niệm chú gì đó.

Niệm chú bắt đầu, đột nhiên, đám người trưởng lão trên bầu trời sắc mặt đại biến, thân thể run lên, kinh hãi xen lẫn phẫn hận…

Huyết ngạo cốt trùng trong truyền thuyết?

Tông chủ… không ngờ lại đầu độc cốt trùng lên bọn họ?

Đây…

Khốn kiếp!

Đúng là tiểu nhân.

Ma Tông cũng không tàn độc như vậy.

Đồ súc sinh điên cuồng này.

Phút chốc, đám đại trưởng lão đều hận Đồ Kỳ đến chết.

Nhưng họ cũng biết trùng cổ này đáng sợ đến mức nào.

Huyết ngạo cốt trùng, bọn họ rõ hơn ai hết.

Có thể nói, mạng sống của họ gần như đã nằm trong tay Đồ Kỳ.

Đồ Kỳ không thể chết, nếu ông ta chết thì bọn họ cũng sẽ đi đời vì sự bùng nổ của cốt trùng.

Thế nên, cho dù có không phải là đối thủ của Tô Minh thì bọn họ cũng phải ra tay.

Nếu ra tay thì còn chút ít cơ hội có thể sống sót, không động thủ thì chắc chắn phải chết.

Nhất thời, ánh mắt của đại trưởng lão nhìn sang phía Tô Minh.

Hơi thở của đám người đột nhiên trở nên dồn dập.

Điên cuồng chuẩn bị.
Chương 1049: Đồ Kỳ chết



“Đồ không biết xấu hổ, lấy lớn ăn hiếp bé, Thiên Nhẫn Tông cái con mẹ gì, lại còn nền văn minh cấp 3, chưa đủ mất mặt sao?”, bởi vì Đồ Kỳ đang bị Tô Minh treo lên đánh, thế nên sát khí của ông ta không ảnh hưởng đến Tống Cẩm Phồn, cô ta lúc này lớn tiếng mắng chửi.

Tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng đến việc các trưởng lão khác trong hư không xuất thủ.

Mấy người này gần như chuẩn bị ra tay.

Đột nhiên.

Đúng vào lúc đó.

“Việc gì phải tìm cái chết cơ chứ?”, Tô Minh thản nhiên hỏi.

Anh chỉ như tùy ý hỏi một câu và ngước nhìn lên trời cao.

“Pháp tắc Trường Hà”.

Sau đó...

Không có sau đó nữa.

Đại trưởng lão và những người khác vẫn chưa kịp ra tay thì đã trực tiếp bị pháp tắc Trường Hà bao phủ.

Làm gì còn có cơ hội để chống lại chứ.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy sự chật vật, tuyệt vọng của đám người trong đó, họ biến thành hư vô trong chớp mắt.

“Khốn kiếp!”, Đồ Kỳ cũng bị ép đến cực điểm, hai mắt đỏ hoe, không thể tin được vào sự thật trước mắt, thằng ranh chưa đến 30 tuổi này, nó chỉ là một kiếm tu mà thôi... vậy mà thật sự bất khả chiến bại?

Ông ta đã đánh ra hàng trăm chiêu.

Chiêu nào cũng vô cùng mạnh mẽ.

Đã dùng hết tiên nguyên trong cơ thể rồi.

Nhưng vẫn không ngăn lại được một kiếm của Tô Minh, kiếm đó của anh cứ thế tiến về trước, bất khả chiến bại.

Nó đã đến trước mặt ông ta.

“A a a...”, sắc mặt Đồ Kỳ đột nhiên trở nên điên cuồng, tràn đầy tàn nhẫn: “Bổn tọa không tin, Bạo Huyết Đại Pháp!”

Đúng vậy.

Bạo Huyết Đại Pháp.

Lời ông ta vẫn chưa dứt.

Rất rõ ràng, hàng nghìn đệ tử của Thiên Nhẫn Tông còn có đám người hộ pháp, gần như ngay lập tức bị thương và chết, hơn mười nghìn người nổ tung, máu bay đầy trời.

Máu trong người họ dường như bị thứ gì đó rút cạn.

Linh động, kì quái.

Trong phút chốc, tất cả tụ tập về cơ thể Đồ Kỳ, bị ông ta cắn nuốt hết.

Mà khí tức của Đồ Kỳ đã càng lúc càng dữ dội và điên cuồng tăng lên.

Vào giây phút ấy, ông ta từ cảnh giới Tiên Tổ tầng 4 đỉnh phong trực tiếp tấn thăng lên tầng 5 tầng 6.

Cuối cùng ngừng lại ở tầng 7.

Tăng lên 3 cảnh giới nhỏ chỉ trong chốc lát, điều này đúng là quá dọa người...

Cùng lúc đó, rất nhiều đệ tử và quản lý của Thiên Nhẫn Tông cùng nhau khóc thét lên, họ điên cuồng rút lui, hận không thể cách càng xa Đồ Kỳ càng tốt.

“Tiểu tạp chủng, cậu đã ép bổn tọa đến bước này, bổn tọa sẽ băm vằm cậu thành trăm ngàn mảnh, khiến cho cậu máu cháy thành tro, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”, sau khi bước vào cảnh giới Tiên Tổ tầng 7, toàn thân Đồ Kỳ ẩn hiện huyết khí, vẫn là bộ dạng đã nhập ma, ông ta khàn giọng nói, cả người tràn ngập khí thế bạo ngược khó tin.

Tiếp đó.

Dưới sự kinh hoàng của hàng trăm nghìn người.

“Huyết Sát Bàn Sơn”, Đồ Kỳ rống lên dữ dội, hai tay đưa lên trời.

Huyết khí như cái lồng bao trùm toàn bộ Thiên Nhẫn Tông.

Ầm ầm ầm...

Tiếng nổ và gầm rú vang lên giống như bầu trời sắp sập xuống.

Ở phía xa, trên đỉnh núi cao nhất của Thiên Nhẫn Tông, núi Lăng Sát Phong đột nhiên run lên, cả ngọn núi cao hơn 100,000 mét bất ngờ bay ra khỏi bầu trời.

Cả ngọn núi được vận chuyển bởi khí huyết vô biên.

Thật là sốc tận óc.

Đột nhiên, cả bay đến bên cạnh Đồ Kỳ.

Ngọn núi không chỉ đơn giản như vậy, mà trên đó còn vô số dòng máu và đường văn bao trùm lên đó, làm cho toàn bộ thân núi khí huyết vô tận.

“Bổn tọa...”, dùng ngọn núi này chắn trước người, Đồ Kỳ tự tin ngẩng đầu lên, lúc này mới hung ác thở ra một hơi.

Ông ta muốn nói điều gì đó.

Nhưng lời vẫn chưa kịp nói ra thì.

“Phụt!”

Một âm thanh sắc nét vang lên.

Đột nhiên xé toạc thiên địa, cắt đứt hư không, xé nát màng nhĩ của mọi người.

Đồng thời.

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đỉnh núi tròn trịa, cao chót vót và tràn ngập sát khí kia đột ngột bị cắt lìa khỏi thân núi.

Bị một kiếm của Tô Minh cắt đứt lìa.

Nó như một thanh gươm sắc bén chặt vào cây măng non vậy.

Chỉ như vậy mà thôi.

“Ông muốn nói gì?”, Tô Minh thờ ơ hỏi trong không gian im lặng đầy chết chóc.

Đồ Kỳ đúng là có lời muốn nói.

Muốn cầu xin hoặc tuyệt vọng, mắng chửi nguyền rủa đe dọa…

Tuy nhiên…

Còn cơ hội nói không?

Không có!

Trong khoảnh khắc đầu tiên sau khi mũi kiếm của Tô Minh xuất hiện cắt đứt ngọn núi của ông ta, có lẽ còn chưa cần dùng đến 1 cái hít thở thì nó đã cắt qua cổ họng ông ta.

Đồ Kỳ vô thức ôm cổ mình…

Nhưng, máu tươi vẫn tràn qua các ngón tay ông ta.

Màu máu đỏ tươi.

Rất bất mắt.

Đồ Kỳ trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cực kỳ không cam lòng.

Ông ta là Đồ Kỳ, từ khi luyện võ đã nổi tiếng yêu nghiệt và tàn bạo, nổi tiếng trong liên minh nền văn minh cấp 3, Thiên Nhẫn Tông cũng ngày càng thịnh vượng dưới sự lãnh đạo của ông ta.

Không hề khoa trương mà nói rằng, ông ta là tông chủ vĩ đại nhất của Thiên Nhẫn Tông, ông ta không ít lần vọng tưởng mình có thể đưa Thiên Nhẫn Tông trở thành nền văn minh cấp 4.

Dã tâm của ông ta cực kỳ lớn, thực lực và thiên phú của ông ta xứng đáng với tham vọng đó.

Ông ta vẫn chưa đến 100 triệu tuổi, vẫn còn rất trẻ. Còn có một cuộc sống dài vô tận để đạt được những hoài bão và mục tiêu mà mình mong muốn.

Nhưng bây giờ…

Chết!

Cái chết đến rất đột ngột.

Cái chết gọn gàng và sạch sẽ.

Sao ông ta có thể cam tâm cơ chứ.
Chương 1050: Kẻ giả mạo

Cho tới lúc chết, ông ta vẫn không thể tin rằng một kiếm của người thanh niên đến từ trái đất này lại có thể sắc bén như vậy. Ông ta đã xuất ra hàng trăm chiêu, đã dùng đến những con át chủ bài mạnh nhất, còn rời cả núi để tấn công rồi, vậy mà…

Thậm chí, ông ta có thể cảm nhận rõ ràng, mình không đơn giản chỉ bị chém đứt cổ họng không thôi, đến linh hồn và kiếm nguyên đều bị tiêu tan.

Chết một cách triệt để.

Một giây sau…

Ầm!!!

Sức sống hoàn toàn bị cạn kiệt, thân thể Đồ Kỳ nổ tung.

Trên đời này không còn ai tên Đồ Kỳ nữa.

“Tô Minh, anh…”, Tiêu Nhược Dư đứng ở bên cạnh Tô Minh, bị anh vòng tay ôm eo, máu trong cơ thể cô ta nóng lên như sắp bùng cháy, vừa tự hào vừa kinh ngạc, có chút nói không lên lời.

Đúng vậy, cô ta luôn tin rằng Tô Minh là bất bại. Nhưng khi thực sực nhìn thấy Tô Minh ra tay giết chết Đồ Kỳ, cảm giác này… vẫn có chút khó tin.

“Cô nói Tiêu Nhược Dư phái người đến ám sát cô?”, trong sự im lặng chết chóc, Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hà Thanh Y, nhàn nhạt hỏi một câu.

Hà Thanh Y sớm đã run lên vì sợ hãi, gần như là nghẹt thở.

Ngay cả khi Tô Minh chỉ liếc nhìn, Hà Thanh Y đã cảm thấy máu trong thân thể như sắp vỡ nát.

Không dám nhìn thẳng vào Tô Minh.

Hà Thanh Y tự nhận mình là yêu nghiệt, độc ác và tàn nhẫn, nếu không liệu cô ta có thể trở thành một trong hai Thánh nữ của Thiên Nhẫn Tông đầy tàn khốc này không?

Nhưng bây giờ, đối diện với Tô Minh, cô vẫn có chút sợ hãi.

“Đúng… đúng… tôi”, Hà Thanh Y không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, thật muốn khóc, trên thực tế, đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng.

Tô Minh nhíu mày, anh có thể chắc chắn, Hà Thanh Y này thật sự nghĩ rằng Tiêu Nhược Dư đã cho người ám sát mình.

Đây không phải là nói láo.

“Tiền… tiền bối, anh… anh… anh…”, Hà Thanh Y khóc mếu nói, trước đó, lúc Lục Linh bị Tô Minh giết chết, cô ta đã nhanh chóng giữ lại đá Lưu Ảnh.

Trong lúc nói chuyện, Hà Thanh Y nhanh chóng niệm chú.

Hình ảnh của đá Lưu ảnh lại một lần nữa hiện ra trên bầu trời.

Hình ảnh rất rõ ràng.

Tô Minh im lặng theo dõi.

“Hình như… thật sự là Trầm Yên tiền bối”.

Tiêu Nhược Dư cũng trầm lặng. Đúng vậy, thật sự là bà lão Trầm Yên rồi.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Tiêu Nhược Dư hỏi Tống Cẩm Phồn ở bên cạnh: “Cẩm Phồn, Trầm Yên tiền bối đâu? Chị nhận được tin cầu cứu của em thì nhờ Trầm Yên tiền bối đến Vô Lượng kiếm thành, lẽ nào, bà ấy không đến đó?”

“Cái này…”, Tống Cẩm Phồn không biết phải nói như thế nào.

Đúng lúc này.

Tô Minh mở lời.

“Bà ta không phải là bà lão Trầm Yên”, Tô Minh nhàn nhạt nói.

Ồ?

Không phải?

Thành thật mà nói, đến Tiêu Nhược Dư cũng khó hiểu nhìn về phía Tô Minh.

Càng đừng nói đến người của Thiên Nhẫn Tông, họ chỉ cảm thấy là Tô Minh đang nói nhảm, đương nhiên, cho dù anh nói nhảm thì cũng không có ai dám phản bác.

Tô Minh lại nói tiếp: “Các người phán đoán đây là bà lão Trầm Yên là bởi vì võ công của bà ta, hay là vì lí do gì khác?”

Khuôn mặt, khí chất không quan trọng, trong thế giới võ đạo, vẻ ngoài rất dễ làm giả, không dễ phán đoán.

Thế nên, Tô Minh không hề đề cập tới vấn đề khuôn mặt và khí chất của người này có giống bà lão Trầm Yên hay không.

“Không sai!”, Hà Thanh Y có vẻ mạnh dạn hơn một chút, bởi vì, Tô Minh không hề ra tay, dường như anh không phải là người thích giết người bừa bãi.

“Bà lão Trầm Yên là hộ vệ của Nam Phượng Vân, chủ nhân của liên minh các nền văn minh cấp 3, hộ vệ này là quân cờ mà Nam Phượng Vân đã sắp xếp bên cạnh Tiêu Nhược Dư”, Tô Minh nói: “Mà bà lão Trầm Yên đã chọn phản bội lại cách làm của Nam Phượng Vân khi ở Vô Lượng kiếm thành, lựa chọn rút lui, ẩn mình. Mà vị bà lão Trầm Yên đánh nén kia lại tình cờ ra tay sau khi bà lão Trầm Yên phản bội Nam Phượng Vân”.

Vì vậy...

Bà lão đã đánh nén Hà Thanh Y trên thực tế không phải bà lão Trầm Yên thật, đó chính là hộ vệ của Nam Phượng Vân.

Bởi vì họ đều là hộ vệ của Nam Phượng Vân nên luyện các bài công pháp và võ thuật giống nhau, điều này khá là hợp lý.

Những người thông minh đã hiểu ra đôi chút.

“Vả lại, hãy nhìn xeM, mục tiêu tấn công của bà lão Trầm Yên này, không phải là đầu và cổ, mà là trái tim của cô Hà Thanh Y”.

“Mặc dù tim cũng là một vị trí chết người, nhưng trên thực tế, tỉ lệ tử vong do đánh vào tim không cao bằng đánh vào cổ hoặc đầu”.

“Bởi vì, một số người có trái tim ở phía bên phải”.

“Ngoài ra, nếu nhìn kĩ hơn, vị bà lão Trầm Yên này, vào giây phút chưởng ấn chuẩn bị đánh xuống, thân ảnh của bà ta đã lộ ra trước một hơi thở”.

“Bà ta rõ ràng là người có kĩ thuật che giấu tuyệt đỉnh, hoàn toàn có thể xuất chiêu rồi mới lộ thân ảnh sau, nhưng bà ta lại tự để lộ ra trước một chút xíu, đừng xem nhẹ chút xíu thời gian này, đối với cô Hà Thanh Y, người đã tiên vào cảnh giới Tiên Tổ mà nói, chỉ cần một chút thời gian đó thôi đã đủ để tự cứu chính mình. Vì vậy, một chưởng của bà lão Trầm Yên này mới không giết chết được cô Hà Thanh Y”.

“Vả lại, điều thú vị hơn nữa là, nếu như tôi là vị bà lão Trầm Yên này, tôi sẽ lẻn vào phòng ngủ hoặc tìm nơi nào đó ẩn nấp, vậy thì, tôi có thể sắp xếp một vài trận pháp trước, cho dù không một chiêu giết chết cô Hà Thanh Y thì vẫn có thể dễ dàng ngăn đối phương lại bằng trận pháp sau đó ra đòn giết chết rồi chạy thoát”.

Tô Minh nhìn chằm chằm vào đá lưu ảnh và bình luận.

Tô Minh không nói thì còn đỡ.

Vừa nói ra thì…

Đúng vậy.

Rất nhiều người cũng nhìn ra, hình ảnh trong đá lưu ảnh này… hình như có chút kì lạ.

Hoặc nói cách khác, đó là một sự cố ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom