• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (3 Viewers)

  • Chương 1091-1095

Chương 1091: Chết là đáng đời

Một trận hỗn loạn.

“Dư Mộc Dưỡng, ông muốn chết!”, Cố Hoàng Sí tức giận, trực tiếp động thủ, giơ tay lên, nén giận xuất ra một quyền hướng về phía Dư Mộc Dưỡng.

“Thế thì sao?”, song, Dư Mộc Dưỡng sớm đã có chuẩn bị, cùng lúc xuất ra một chưởng về phía đối diện.

Bộp…

Đòn đánh giữa hai cường giả lớn mạnh mang đến sự chấn động năng lượng ngập trời.

Cố Hoàng Sí nín thở, sau một chưởng đánh, ông liền trầm mặc.

Rồi ông trầm mặc.

Một mặt, ông hiện giờ đang bị khí tức của Dư Mộc Dưỡng vây chặt, muốn cứu Tô Minh thì phải đấu với Dư Mộc Dưỡng. Dư Mộc Dưỡng sẽ ngăn cản ông.

Thực lực của Dư Mộc Dưỡng so với ông chỉ mạnh hơn chứ không có yếu.

Nếu không ông cũng chẳng phải sợ rồi.

Mà một khi đại chiến, trong khoảng thời gian ngắn, ông sẽ không giải quyết được Dư Mộc Dưỡng, cũng không cứu nổi Tô Minh. Hơn nữa khi đánh nhau rồi, nơi đây là Hạp Tự, là sân nhà, sức hủy diệt của trận đại chiến giữa hai người sẽ chôn vùi toàn bộ học viện Kỷ nguyên Hạp Tự, nền móng mấy tỷ năm bị hủy hoại trong chốc lát, thậm chí, cả học viên và quản lý của Hạp Tự cũng đều sẽ chịu thương vọng nặng nề bởi khí tức của cuộc đại chiến.

Vì vậy, cho dù Cố Hoàng Sí đang phẫn nộ đến mức toàn thân run rẩy…

Cho dù là hận không thể đấu một trận sống mái với Dư Mộc Dưỡng.

Nhưng lý trí nói với ông, không thể!

Không thể!

“Viện… viện trưởng, xin hãy bình tĩnh trước đã. Không chừng Tô Minh có thể mà, người xem, thần sắc của cậu ấy rất… rất thoải mái.”, Nguyên Bảo lên tiếng nói.

Cố Hoàng Sí lúc này mới nhìn về phía Tô Minh, kinh ngạc phát hiện, quả thực là như vậy.

Cho dù đã bị dung khí bán bộ bao phủ nhưng Tô Minh lúc này vẫn rất bình tĩnh, không có một chút hoảng sợ.

“Tô Minh, chết đi! đỉnh U Minh, trấn!”, chính lúc này, Lâm Qua đột nhiên gầm lên, cưỡng ép thúc giục đỉnh U Minh lao về phía Tô Minh.

Tô Minh vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí, có chút giễu cợt.

Bình tĩnh nhìn về phía đỉnh U Minh đang lao về phía mình, trong đầu anh liền hiện lên một suy nghĩ: Thứ rác rưởi gì vậy? Dung khí bán bộ rất mạnh đó sao? Bia Huyền Diệu của mình cũng đã thăng cấp thành dung khí bán bộ rồi đấy thôi!

Huống hồ, bia Huyền Diệu là dung khí bán bộ vẫn còn nguyên vẹn không chút hư tổn, mà đỉnh U Minh đã tàn tạ rồi. Thế càng không cần nói, đỉnh U Minh này là do Lâm Qua cưỡng ép vận dụng, mà bia Huyền Diệu là chí bảo bản mệnh của bản thân, dễ dàng liền có thể vận dụng một cách hoàn hảo.

“Vốn không muốn đem bia Huyền Diệu ra để ức hiếp người ta, cứ phải ép mình thi triển bia Huyền Diệu, hà tất phải như thế chứ!”, Tô Minh lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên một tia nghịch ngợm.

Chớp mắt.

Đã đến rồi.

Đỉnh U Minh kia theo mang sức mạnh ngập trời, mang theo sự tàn ác vô hạn, mang theo linh hồn thù hận vô thượng, lại kết hợp với sức mạnh trấn áp chư thiên, lao về phía Tô Minh.

Xem chừng, rất khủng bố.

Giống như đao Trảm Thiên đang chém con kiến vậy!

Rất nhiều học viên của Hạp Tự đều không dám nhìn.

Ngay cả Nguyên Bảo mê muội rất tin tưởng Tô Minh thì sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, căng thẳng, vô cùng căng thẳng.

Trong một phần ngàn nhịp thở, mắt thấy đỉnh U Minh và Tô Minh sắp tiếp xúc.

Đột nhiên.

“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh thốt ra ba từ này.

Ngay lập tức.

Một bên bia thần!

Cứ như vậy xuất hiện trước mặt Tô Minh, xuất hiện phía trước đỉnh U Minh một cách quỷ quyệt.

Khoảnh khắc đó, bia Huyền Diệu vừa xuất hiện, dường như hỗn độn cuồn cuộn ngất trời, gào thét, gợn sóng, trôi nổi bất định trên biển lớn, một tấm bia định Hải Thần xuất hiện.

Tất cả đều ổn định, đều an tĩnh lại.

Tất cả, đều đã khôi phục.

Có thể thấy rõ, đỉnh U Minh càng rung mạnh hơn, là... là đang sợ hãi!

Cũng cùng lúc này…

Ầm…

Bia Huyền Diệu va chạm với đỉnh U Minh.

Đỉnh U Minh trực tiếp bị bay lộn ngược đi, ánh sáng vốn đã tối chìm, vụt tắt nhanh chóng.

Mà bia Huyền Diệu thì càng lúc càng phát sáng rực rỡ.

Hơn nữa, trong lúc đỉnh U Minh đang bay lộn ngược đi, bia Huyền Diệu đã lấn át tiến tới, cấp tốc tiếp cận, nện liên tục như điên cuồng trong không trung.

Beng… Beng… Beng…

Âm thanh lanh lảnh.

Tựa như đánh vào lòng của tất cả mọi người.

Loại chấn động của thị giác và thính giác là không thể diễn tả được.

Trên sân võ đạo, rất nhiều người có chiều hướng bất tỉnh nhân sự.

Nhãn cầu sớm đã bay ra ngoài rìa.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Sao có thể?

Dung khí bán bộ?

Đó là dung khí bán bộ ư!

Tô Minh vậy mà lại sở hữu dung khí bán bộ mà ngay cả Cố Hoàng Sí và Dư Mộc Dưỡng đều không thể lấy ra?

Hơn nữa, hiển nhiên dung khí bán bộ này là do Tô Minh tự mình bồi dưỡng, ngưng tụ ra, bởi vì dung khí bán bộ này hoàn toàn tương thông với khí tức của Tô Minh, là chí bảo bản mệnh của anh.

Một người thanh niên chưa đến 30 tuổi, từng bước từng bước đã bồi dưỡng ra dung khí bán bộ của chính mình rồi?

Tên này… ôi mẹ ơi còn đáng sợ hơn gặp ma giữa ban ngày gấp trăm triệu lần.

“Sao lại thế này?”, Lâm Qua liên tục lắc đầu.

Giờ đã không phải là cảm giác tuyệt vọng nữa.

Mà là cảm giác tê dại khi bị treo lên đánh.

Lâm Qua hắn, bất kì con át chủ bài và niềm kiêu hãnh nào mà hắn có, Tô Minh cũng đều có, hơn nữa lại còn mạnh hơn.

Đẳng cấp nghiền ép càng mạnh.

Giết người không dao.

“Tôi chết tâm phục khẩu phục, tôi chết là đáng đời mà!”, khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Qua đang trong cơn tuyệt vọng đột nhiên tự nổ tung. Phải, chính là tự nổ tung chính mình, không phải là tự nổ tung bản thân để tấn công Tô Minh, bởi vì hắn biết như thế cũng là vô dụng.

Hắn chỉ muốn chết.

Căn cơ võ đạo đã bị phế.

Tất cả đều bị phế rồi.

Cũng bại rồi…

Không còn muốn sống nữa!

Chỉ vậy mà thôi!

“...”, Dư Mộc Dưỡng chỉ còn lại sự thù hận đến cực điểm và sự kinh ngạc đến im lặng cực điểm.

Tô Minh đã lấy được nhẫn không gian của Lâm Qua.

Anh thu bia Huyền Diệu về, đạp không trở lại sân võ đạo.

Trở về bên cạnh đám người Cố Hoàng Sí và Nguyên Bảo.

“Cũng may không làm nhục mệnh!”, Tô Minh mở miệng nói.

Mà đám người Cố Hoàng Sí vốn không thể nói được gì cả. Phải, cảm giác như một giấc mơ vậy.

“Tiền bối, còn muốn tiếp tục giao lưu mài giũa không?”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng mà hỏi.

“Ngạn Tự nhận thua. Chúng ta đi!”, Dư Mộc Dưỡng nhìn chằm chằm Tô Minh một cái, sau đó quay người lại quát hàng trăm người của Ngạn Tự kia.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người của Ngạn Tự, dưới sự lãnh đạo của Dư Mộc Dưỡng, cưỡi trên thân con hỗn điểu khổng lồ kia.

Biến mất tại nơi cuối chân trời.

Cũng cùng lúc này.

Không gian kính sáng như vầng trăng bỗng treo lơ lửng giữa không trung của Hạp Tự.

Trong không gian kính đó, là một khoảng không trống rỗng.
Chương 1092: Thiệp mời

Nhưng...

Từ trong không gian kính lại truyền đến một giọng nói: “Cố Hoàng Sí, chúc mừng Hạp Tự đã đạt được kết quả đáng kinh ngạc trong cuộc giao lưu trao đổi với Ngạn Tự. Tổng viện quyết định, tổ chức một cuộc tỷ võ lớn của tổng viện sau mười ngàn năm, mời học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự hạng B tham gia, đến lúc đó, viện trưởng Cố có thể dẫn ba học viên đến tổng bộ”.

Nói xong.

Không gian kính dừng lại một chút, rồi nói: “Tô Minh, rất mong cậu tới”.

Sau đó.

Không gian kính liền biến mất.

Cố Hoàng Sí run lên.

Toàn thân run rẩy.

Vì ông quá kích động.

Trong lịch sử của Hạp Tự, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên họ nhận được lời mời từ tổng viện!

Tham gia cuộc tỷ võ lớn mười ngàn năm mới tổ chức một lần của học viện Kỷ nguyên trong truyền thuyết!

Loại vinh quang này là vinh quang lớn nhất trong lịch sử của Hạp Tự.

Loại vinh quang này khiến Cố Hoàng Sí phấn khích, thậm chí muốn khóc.

“Tô Minh, cám ơn, lão phu đại diện cho toàn bộ liệt tổ liệt tông của Hạp Tự, cám ơn!”, khoảnh khắc tiếp theo, Cố Hoàng Sí đột nhiên cúi đầu với Tô Minh, giọng nói run run.

Tô Minh vội vàng đỡ lấy Cố Hoàng Sí: “Sư tôn, làm thế con sẽ tổn thọ”.

Tô Minh đối với Cố Hoàng Sí vẫn rất tôn kính.

Không nhắc tới những thứ khác, chỉ nói đến một mớ tin tức kiếm đạo khổng lồ đến mức khó tin kia cũng đã bao quát tất cả tin tức kiếm đạo toàn năng trong toàn bộ lịch sử của Hạp Tự, đối với Tô Minh mà nói, quả là quá hữu ích!

Chỉ riêng với thu hoạch này, anh đã rất rất rất biết ơn Cố Hoàng Sí rồi.

Càng không cần nói, trong thế giới võ đạo, hai chữ “sư tôn” này rất được coi trọng.

“Tô Minh, tôi... tôi xin lỗi. Lúc trước tôi chất vấn… là... là tôi…”, Nguyên Bảo bước tới, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp lộ vẻ ngượng ngùng khó xử, nói.

“Không sao”, Tô Minh cười nói: “Cảm ơn mấy bảo vật mà trước đây cô đã cho tôi, tôi rất thích”.

“Sư huynh thích thì tốt!”, Nguyên Bảo cười hi hi, phải, trực tiếp gọi Tô Minh là sư huynh, thế giới võ đạo, họ không xem tuổi tác, mà nhìn thực lực.

Thực lực của Tô Minh rất mạnh.

Cho dù hiện giờ chưa đến 30 tuổi, thì anh cũng vẫn là đàn anh/sư huynh.

“Tô Minh! Tô Minh! Tô Minh!”, cũng ngay lúc này, toàn bộ sân võ đạo lần nữa vang lên tiếng hô to đồng thanh vang đến tận trời cao, tất cả mọi người đều hưng phấn, không kìm chế được xúc động hô lớn tên của Tô Minh.

Tần Hạt và Tiêu Hoàng đang bị thương nặng cũng bước về phía trước, cung kính mà lại kính sợ nói: “Sư huynh”.

Tô Minh gật đầu.

Đối với Tần Hạt và Tiêu Hoàng đều rất có hảo cảm, hai người đều là kẻ trượng phu hiểu đạo lý, biết rõ tất bại, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn liều mạng chiến đấu, đây mới là người tu võ đạo.

“Hehe… sư tôn, con trở lại căn gác xép của mình đây”, khoảnh khắc tiếp theo, Tô Minh nói.

Bế quan được một thời gian, lại có chút khao khát chuyện tình cảm trai gái rồi sao.

Thực là đồi bại mà!

Nhược Dư và Cẩm Phồn vẫn đang ở trên căn gác xép.

Nghĩ đến đó, trong lòng liền như lửa đốt.

“Đi thôi, chăm chỉ tu luyện, không thể tự mãn, cuộc tỉ thí võ lớn của tổng bộ sau mười ngàn năm, nếu như con có thể tỏa sáng, đến lúc đó…”, Cố Hoàng Sí cũng không dám nghĩ tới nữa. Đương nhiên, hiện giờ muốn những thứ đó là không thực tế. Ở cuộc tỉ thí võ lớn của tổng bộ, những yêu nghiệt đỉnh cấp của học viện hạng A cũng sẽ tham gia, thậm chí, yêu nghiệt vô thượng của tổng bộ cũng sẽ có mặt, nếu muốn tỏa sáng, đó là chuyện hơi viển vông, nhưng, lỡ đâu thành công thì sao? Con người mà, cũng phải có chút ước mơ, xét cho cùng thì trước đây, Cố Hoàng Sí cũng không dám nghĩ rằng một ngày nào đó Hạp Tự có thể tham gia cuộc thi của tổng viện! Giờ đây, điều đó không phải đã thành hiện thực rồi sao?

“Sư tôn, người yên tâm!”, Tô Minh nói xong, bóng người lóe lên, rồi biến mất, trở về căn gác xép của mình.

Ngày tiếp theo.

Tô Minh lại bắt đầu ôm ấp ôn nhu hương.

Mỗi ngày cùng Tống Cẩm Phồn, Tiêu Nhược Dư trải qua tình yêu trai gái, vô cùng vui vẻ.

Anh còn muốn dành ra chút thời gian để dẫn Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư đến Chiến Uyên của thế giới Tiểu Thiên một chuyến.

Để Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư gặp bố mẹ mình.

Còn ở lại nhà họ Tô - Chiến Uyên một thời gian, mỗi ngày cùng với mấy cô gái Ngư Dung Băng, Đạm Đài Vô Tình vuốt ve an ủi, nhân tiện, phân phát một số của cải mà bản thân tích lũy được cho mấy người phụ nữ và thân nhân của mình.

Nhà họ Tô hiện giờ đã là thế lực mạnh nhất của thế giới Tiểu Thiên, thậm chí là cả thế giới Đại Thiên, phát triển không ngừng.

Sau khi ở lại một khoảng thời gian, Tô Minh dẫn Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư trở về Hạp Tự.

Trở về.

Bế quan!

Sau hơn một tháng hưởng thụ trọn vẹn tình yêu và tình cảm gia đình, đã đến lúc bình tâm lại tiếp tục tu luyện rồi.

Trong mật thất.

Tô Minh bắt đầu thúc giục kho tàng huyết mạch để luyện hóa Kim Ma Huyết Châu.

Thời gian trôi qua từng ngày

Hôm nay.

Một người đàn ông trung niên đã đến học viện Kỷ Nguyên.

Người đàn ông trung niên đứng bên ngoài không gian chiến lũy phòng vệ của học viện Kỷ Nguyên, cung kính chắp tay rồi lớn tiếng nói: “Tam trưởng lão Độc Cô Lạc của nền văn minh Nam Khải, phụng lệnh của Nam Phượng Vân - chủ nhân của nền văn minh Nam Khải, đến để gửi thiệp mời”.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Không gian chiến lũy phòng vệ từ từ mở ra.

“Anh Độc Cô, mời”, bên trong học viện Kỷ Nguyên vang lên một giọng nói, là một vị trưởng lão ngoại viện.

Trong học viện Kỷ nguyên, viện tạp dịch, ngoại viện, nội viện đều có trưởng lão.

Nền văn minh Nam Khải cũng có thể coi là nền văn minh cấp ba đỉnh cấp, tam trưởng lão của nền văn minh Nam Khải đến gửi thiệp mời, lại có đủ tư cách khiến trưởng lão ngoại viện đích thân tiếp đãi.

Các trưởng lão của các nền văn minh cấp ba khác đến học viện Kỷ Nguyên, cùng lắm cũng chỉ là trưởng lão của viện tạp dịch tiếp đãi mà thôi.

Trong đại sảnh của ngoại viện.

Mang trong mình một chút tôn kính và một chút tâm trạng căng thẳng, Độc Cô Lạc bước tới.

Trong đại sảnh, một vị trưởng lão của học viện Kỷ Nguyên và mấy vị chấp sự đang ngồi ở đó, uống trà đợi.

Thấy Độc Cô Lạc bước vào.

Vị trưởng lão ngoại viện kia đưa tay ra, nói: “Anh Độc Cô, mời!”

Hóa ra, là quen biết.

Nhưng, cũng chỉ là quen biết xã giao.

Chứ không thân thiết.

“Anh Dương, đây là thiệp mời. Tháng sau, công chúa Trần Chỉ Tình của nền văn minh Nam Khải chúng tôi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, đặc biệt đến đây để mời quý viện...”

Nói đến đây, Độc Cô Lạc có chút căng thẳng.

Tiệc sinh nhật của Trần Chỉ Tình, nói ra, vẫn không đủ tư cách để mời học viện Kỷ Nguyên.

Xét cho cùng, khoảng cách giữa nền văn minh Nam Khải và học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự là quá lớn.
Chương 1093: Làm chỗ dựa

Nhưng, lần này, Nam Phượng Vân - chủ nhân của nền văn minh Nam Khải có ý định tổ chức tiệc sinh nhật cho Trần Chỉ Tình thật lớn. Nghe nói rằng ngay cả nền văn minh cấp bốn Đạo Hằng tông cũng sẽ cử người đến dự tiệc sinh nhật. Xét cho cùng thì tất cả mọi người ở nền văn minh Nam Khải đều biết rằng công chúa nhỏ Trần Chỉ Tình sắp đính hôn với đạo tử của nền văn minh cấp bốn Đạo Hằng tông. Lần này, bữa tiệc sinh nhật của Trần Chỉ Tình, Đạo Hằng tông sẽ đến, ngược lại là điều bình thường.

Cũng chính vì lần này có sự tham dự của Đạo Hằng tông mà nền văn minh Nam Khải mới mời học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự.

Đây là một sự thể hiện đầy tự tin.

Đạo Hằng tông e rằng không lớn mạnh bằng học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, nhưng, cũng không nói là chênh lệch quá nhiều.

Một khi nền văn minh Nam Khải và Đạo Hằng tông kết thân, trong tương lai, không nói đến việc bọn họ sẽ ngang vai ngang vế với học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, thì ít nhất, bọn họ có một chút dũng khí giao thiệp với học viện Kỷ Nguyên rồi.

“Ồ?”, vị trưởng lão ngoại viện này bị gọi là “Anh Dương”, có chút giễu cợt, vừa định muốn nói từ chối, nhưng chính lúc này, bên tai “Anh Dương” truyền đến một giọng nói: “Đồng ý hắn đi”.

Là tiếng của viện trưởng Cố Hoàng Sí.

Anh Dương kinh ngạc.

Thành thật mà nói, một trưởng lão ngoại viện như ông ta, cả đời này cũng chưa từng được nói chuyện cùng với Cố Hoàng Sí.

Càng không ngờ được rằng có một ngày, Cố Hoàng Sí sẽ truyền âm cho mình.

“Anh Dương sao thế?”, Độc Cô Lạc có chút kinh ngạc, bởi vì, toàn thân anh Dương đột nhiên run rẩy, tâm trạng đang bị chấn động rất lớn.

“Không có gì, học viện Kỷ Nguyên nhận lời rồi!”, anh Dương hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc chấn động kia, mở miệng nói.

Viện trưởng đã phân phó rồi, có thể không đồng ý sao?

Ngược lại là Độc Cô Lạc, có chút kinh ngạc.

Đồng ý rồi?

Học viện Kỷ Nguyên nể mặt như vậy sao?

Nếu nói học viện Kỷ Nguyên nể mặt đến dự sinh nhật của Nam Phượng Vân, thì còn có một chút xíu khả năng.

Nhưng tiệc sinh nhật của công chúa nhỏ Trần Chỉ Tình, cũng nể mặt.

Điều này... điều này dường như không phù hợp với phong cách của học viện Kỷ Nguyên!

Ngược lại, Độc Cô Lạc có chút thấp thỏm.

Luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Trên thực tế, lúc ông ta đến, chính là ứng phó nhiệm vụ.

Vốn không nghĩ rằng học viện Kỷ Nguyên thực sự có thể nể mặt, thực sự có thể đồng ý đến tham dự.

Độc Cô Lạc trầm mặc suy nghĩ đủ thứ trong đầu, nhưng cũng không thể nghĩ ra manh mối.

Trên thực tế, cho dù là Độc Cô Lạc hay nền văn minh Nam Khải, cũng không hề rõ thực hư chuyện Tô Minh đã gia nhập học viện Kỷ Nguyên, càng không biết Tô Minh đã trở thành đệ tử của Cố Hoàng Sí.

Bằng không, tất cả mọi thứ đều rất dễ dàng giải thích rồi.

Tại sao cả nền văn minh Nam Khải và Nam Phượng Vân đều không rõ?

Bởi vì thám tử những tin tức đó của nền văn minh Nam Khải, vốn không dám thăm dò tin tức của học viện Kỷ Nguyên.

Cho dù là đội trưởng Tần chết không rõ nguyên nhân ở gần học viện Kỷ Nguyên, Nam Phượng Vân nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng không dám truy cứu, thậm chí, không dám điều tra sâu vào.

Phải, sức uy hiếp của học viện Kỷ Nguyên khổng lồ này quá lớn rồi.

Lúc này.

Trong một tòa các lâu phong vị cổ xưa có phần cổ kính, Cố Hoàng Sí đang lặng lẽ uống trà.

Trước mắt ông chính là cảnh tượng của đại sảnh ngoại viện.

Ông tùy ý nhìn về phía Độc Cô Lạc đang trầm tư, trong lòng biết Độc Cô Lạc đang suy nghĩ gì.

“Hận thù giữa nhóc Tô và nền văn minh Nam Khải không phải sâu như bình thường, lần này, vừa hay được giải quyết rồi.”, Cố Hoàng Sí tự lẩm bẩm, tất cả tin tức về đồ nhi của mình, thân làm sư tôn, đương nhiên là phải mất một thời gian đi tìm hiểu. Điều này là lẽ thường tình. Không thể để cái gì về đồ nhi của mình cũng đều không biết.

Trong khoảng thời gian này, sau khi hiểu rõ chuyện của Tô Minh.

Ông đã dựa theo đó, cử mấy vị lão quái vật của học viện Kỷ Nguyên đến Chiến Uyên của thế giới Tiểu Thiên, bí mật bảo vệ nhà họ Tô.

Bao gồm cả phía thương hội Vạn Bảo, cũng vậy.

Cố Hoàng Sí đối với Tô Minh hận không thể nâng niu trong tay ấy chứ.

Chùm sáng mạnh nhất trong hàng tỷ năm qua của Hạp Tự.

Đương nhiên phải hết thảy nâng đỡ.

“Trần Chỉ Tình là hồng nhan của nhóc Tô sao? Hay cho một Nam Phượng Vân, hay cho một nền văn minh Nam Khải, hay cho một Đạo Hằng tông”, Cố Hoàng Sí đặt tách trà xuống, một tia sát ý lóe lên trong ánh mắt, là sát ý đối với Nam Phượng Vân, nền văn minh Nam Khải và Đạo Hằng tông.

Bữa tiệc sinh nhật lần này.

Ông không những nhận lời tham gia.

Mà ông còn đích thân đi nữa!

Đúng!

Đường đường là viện trưởng của học viện Kỷ Nguyên, đích thân đến. Đến cùng với Tô Minh.

Vì Trần Chỉ Tình mà cùng Tô Minh chống đỡ.

“Không đủ. Một mình lão phu không đủ!”, Cố Hoàng Sí suy nghĩ một chút, đột nhiên, nói thầm câu, những câu này không phải là nói với những người khác, mà là truyền âm đến mấy vị lão tổ của Hạp Tự, mấy vị lão tổ đã mấy tỷ tuổi.

Mấy vị lão tổ này, người nào người nấy đều là những hóa thạch sống siêu cấp.

Người nào người nấy đều có thể hất tay một cái liền tiêu diệt mấy nền văn minh cấp ba.

Những lão tổ này, lúc bình thường, tuyệt đối sẽ không bao giờ ra mặt.

Nhưng, bữa tiệc sinh nhật lần này.

Đều đi.

“Bắt nạt đồ nhi của Cố Hoàng Sí này, tôi muốn Nam Phượng Vân bà, nền văn minh Nam Khải, Đạo Hằng tông, toàn bộ phải quỳ xuống cầu xin tha thứ!”, Cố Hoàng Sí lóe lên suy nghĩ hung ác, viện trưởng như ông lại dẫn theo mấy vị lão tổ của Hạp Tự, sắp đặt nhiêu đó đã đủ chưa nhỉ?

“Ừm, tất cả trưởng lão nội viện đều sẽ dẫn đi!”, Cố Hoàng Sí lại nghĩ, tiếp tục truyền âm.

Mấy ngày sau.

Nền văn minh Nam Khải.

Thành phố Nam Khải.

Dù còn vài ngày nữa mới đến sinh nhật của công chúa nhỏ Trần Chỉ Tình, nhưng Thành phố Nam Khải phồn hoa đã bắt đầu náo nhiệt rồi. Mỗi ngày, đều có vô số phi thú, tàu con thoi tác chiến,..., đến Thành phố Nam Khải.

Mỗi ngày đều có rất nhiều thiên tài có thể được xướng tên trong liên minh văn minh cấp ba xuất hiện ở Thành phố Nam Khải.

Trong biển người Thành phố Nam Khải, người nào người nấy đều háo hức và mong chờ...

Xét cho cùng, có tin đồn rằng công chúa nhỏ Trần Chỉ Tình kia chính là một người đẹp khuynh nước khuynh thành, hơn nữa, còn sở hữu thiên phú võ đạo rất đáng sợ.

Còn có tin đồn rằng trong bữa tiệc sinh nhật của Trần Chỉ Tình lần này, người của nền văn minh cấp bốn Đạo Hằng tông sẽ đến để chúc mừng.

Thậm chí, có tin đồn rằng Đạo Hằng tông và nền văn minh Nam Khải liên hôn.

Hay thậm chí, còn có tin đồn rằng bữa tiệc sinh nhật của công chúa nhỏ Trần Chỉ Tình lần này, ngay cả học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng được mời, hơn nữa, hình như bên phía học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng đã đồng ý rồi!
Chương 1094: Muốn Tô Minh sống thì con phải nghe mẹ

Mấy ngày sau ở thành Nam Khải của nền văn minh Nam Khải.

Kể cả cách ngày sinh nhật của tiểu công chúa Trần Chỉ Tình mấy ngày nữa nhưng thành Nam Khải phồn hoa đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Mỗi ngày có vô số tàu con thoi tác chiến và phi thú giáng xuống thành này.

Mỗi ngày có rất nhiều thiên tài trong nền văn minh cấp ba xuất hiện ở thành Nam Khải.

Trong thành Nam Khải người đến người đi, vô cùng phấn khích, vô cùng mong đợi…

Dù sao thì cũng có tin đồn, tiểu công chúa Trần Chỉ Tình là tuyệt sắc giai nhân lại có thiên phú võ đạo khủng khiếp.

Còn có lời đồn, trong tiệc sinh nhật lần này của Trần Chỉ Tình còn có người của nền văn minh cấp bốn Đạo Hằng Tông đến chúc mừng.

Thậm chí, có lời đồn, Đạo Hằng Tông và nền văn minh Nam Khải liên hôn với nhau.

Thậm chí có tin đồn, trong tiệc sinh nhật của Trần Chỉ Tình lần này còn mời cả học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự, hơn nữa bên đó cũng đồng ý.

Nhưng Trần Chỉ Tình vẫn tu luyện, tu luyện và tu luyện, dùng cách tu luyện để trói buộc mình.

Cô nhốt mình trong phòng không ra ngoài.

Thật không ngờ…

Ban nãy cô bị mẹ gọi dậy.

Sau đó cô nhận được tin, sau tiệc sinh nhật lần này kết thúc, cô sẽ phải cùng đạo tử của Đạo Hằng Tông đến Đạo Hằng Tông.

Dựa vào đâu chứ?

Kể cả mình vì đảm bảo sự an toàn cho Tô Minh nên đã đồng ý gả cho đạo tử của Đạo Hằng Tông, nhưng ít nhất cũng phải đợi ba năm sau.

Từ tận đáy lòng Trần Chỉ Tình nghĩ, cứ kéo dài ba năm rồi tính tiếp. Có lẽ, ba năm sau mình tu luyện thành công thì có thể phản kháng. Đến lúc đó hủy bỏ hôn ước thì mẹ mình cũng không có thực lực giết Tô Minh nữa.

Nhưng hiện giờ mẹ đột nhiên nói là sau bữa tiệc sinh nhật này, mình sẽ phải cùng đạo tử của Đạo Hằng Tông đến Đạo Hằng Tông?

Quá đột ngột!

Hơn nữa cô phải đến đó một mình. Kết cục chắc chắn sẽ rất dễ đoán. Địa bàn của Đạo Hằng Tông thì cô sẽ không thể phản kháng lại được.

Đúng là cừu vào miệng cọp.

“Mẹ cũng không muốn đâu, chỉ là… Phía đạo tử bên Đạo Hằng Tông yêu cầu”, Nam Phượng Vân nói với Trần Chỉ Tình, cuối cùng thở dài một tiếng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

“Ha ha… Mẹ à! Hi sinh con thì mẹ thật sự có thể đạt được dã tâm của mình sao? Chỉ e là không phải chỉ hi sinh con gái của mẹ đâu, khéo còn mất cả nền văn minh Nam Khải nữa. Rốt cuộc là liên hôn hay thôn tính đây. Mẹ phải nghĩ kỹ đấy”, Trần Chỉ Tình cười lạnh một tiếng, nói với giọng thất vọng.

Trong lúc nói chuyện, Trần Chỉ Tình hít một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng: “Mẹ! Con vẫn chưa đến 30 tuổi, hiện giờ đã ở cảnh giới Tổ Tiên tầng ba! Huống hồ, thời gian luyện võ của con mới được mấy năm, mặc dù hiện giờ không biết con là thể chất võ đạo gì nhưng nhất định rất mạnh. Chỉ cần cho con chút thời gian, 100000 năm, à không, kể cả là 30000 năm, 50000 năm, có lẽ con có thể vượt qua mẹ, thậm chí còn mạnh hơn nhiều. Con có thể dẫn dắt nền văn minh Nam Khải đến nền văn minh cấp bốn. Tại sao cứ nhất định phải dùng cách liên hôn để tìm đột phá cho nền văn minh Nam Khải? Một khi liên hôn thành công thì nền văn minh Nam Khải còn là nền văn minh Nam Khải nữa không?”

Trần Chỉ Tình thấy không phục!

Cô đã rất nỗ lực.

Để sớm gặp được Tô Minh, từ lúc bị mẹ đưa đến nền văn minh Nam Khải thì gần như cô đều điên cuồng tu luyện, lúc nào cũng tu luyện…

“Con vẫn còn trẻ, không biết được nền văn minh cấp ba và cấp bốn cách biệt lớn thế nào đâu. Con đúng là yêu nghiệt siêu cấp nhưng tiếc rằng con quá trẻ. Huống hồ, núi cao còn có núi cao hơn. Đợi khi con gặp được đạo tử Đạo Hằng Tông thì con sẽ biết, con chả là gì cả”, trên thực tế Nam Phượng Vân cũng bị con gái thuyết phục. Nhưng mũi tên đã bắn đi rồi thì sao lấy lại được. Hiện giờ lại đi hủy hôn Đạo Hằng Tông, có thể được không? Huống hồ, bà ta phái người đi giết Tô Minh thì chắc chắn cũng không thể cứu vãn được. Vậy thì chỉ có thể đi đến cuối cùng. Cũng may, hiện giờ con gái chưa biết gì, vậy là đủ lắm rồi.

Trần Chỉ Tình cắn chặt răng, phẫn nộ đến nỗi khó thở, cảm giác như ai đó đâm vào tim và thần hồn của mình.

“Đạo tử của Đạo Hằng Tông rất ưu tú, dường như không thể tưởng tượng nổi đâu. Trên con đường võ đạo, cậu ấy sẽ cho con thấy, núi cao còn có núi cao hơn, gả cho cậu ấy là may mắn của con đấy”, Nam Phượng Vân lại nói.

“Mẹ! Con…”, Trần Chỉ Tình định nói gì đó nhưng Nam Phượng Vân đột nhiên lạnh lùng nói: “Chỉ Tình! Những gì cần nói mẹ đều nói hết rồi, mẹ chỉ đến thông báo cho con chứ không phải đến bàn luận với con. Muốn tên Tô Minh gì gì đó sống sót thì con phải nghe lời mẹ”.

Sắc mặt Trần Chỉ Tình lập tức trắng bệch ra, cô nắm chặt nắm đấm, ngón tay đâm cả vào lòng bàn tay đến nỗi chảy máu, nước mắt cũng bất giác rơi xuống.

Trần Chỉ Tình nhìn chằm chằm vào Nam Phượng Vân, xoay người rời đi.

Sau khi Trần Chỉ Tình rời đi…

“Chủ nhân! Tô… Tô Minh…”, một người đứng trong hàng ngũ rất nhiều cung phụng đẳng cấp và trưởng lão siêu cấp của nền văn minh Nam Khải, lúc này đứng ra cung kính lo lắng nói: “Vị trí mất tích cuối cùng của Tô Minh là ở học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự. Hơn nữa, đội trưởng Tần cũng biến mất ở học viện Kỷ Nguyên, có phải là Tô Minh đã vào học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự rồi không?”

Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người đều có chút lo lắng.

Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng là nhân vật lớn, còn mạnh hơn cả Đạo Hằng Tông.

Nền văn minh Nam Khải không thể dây vào được.

“Không thể nào!”, Nam Phượng Vân chau mày, sau đó lắc đầu nói: “Việc đội trưởng Tần mất tích chắc là mạo phạm đến học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự rồi, vì vậy mới bị giết. Còn Tô Minh chắc cũng giống đội trưởng Tần, mạo phạm học viện Kỷ Nguyên nên cũng bị giết rồi chăng? Bổn tọa có được tin chính xác là Tô Minh ở Vô Lượng kiếm thành, không biết trời cao đất dày là gì nên giết chết học viên ngoại viện của học viện Kỷ Nguyên là Tư Đồ Diên. Học viên của học viện Kỷ Nguyên không dễ giết thế đâu”.
Chương 1095: Lịch sử của Hạp Tự

Nam Phượng Vân nói như vậy nên tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.

Nam Phượng Vân tiếp tục nói: “Huống hồ, kể cả Tô Minh thật sự vào được học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự thì đã sao? Trở thành đệ tử tạp dịch hay đệ tử ngoại viện? Kể cả là đệ tử ngoại viện thì học viện Kỷ Nguyên sẽ không thể vì một đệ tử ngoại viện mà hỏi tội nền văn minh Nam Khải chúng ta. Dù sao thì những lãnh đạo ở học viện Kỷ Nguyên đều rất bận, sẽ không can thiệp vào những chuyện của nội viện, càng không đích thân để hỏi tội. Huống hồ, lần này học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự đã đồng ý nhận lời đến dự tiệc sinh nhật của Chỉ Tình rồi. Đây là tín hiệu tốt”.

Nam Phượng Vân lại lẩm bẩm nói với giọng khinh bỉ: “Con kiến nhãi nhiếp thì mãi là kiến thôi. Kể cả có chút thiên phú thì làm sao xứng đáng gia nhập vào học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự. Học viện Kỷ Nguyên không phải loại rác rưởi nào cũng thu nhận đâu”.

Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự…

Mấy ngày này Cố Hoàng Sí luôn suy nghĩ những chuyện liên quan đến Tô Minh.

Ông luôn nghĩ cách làm sao để giúp Tô Minh tiếp tục tăng thêm thực lực.

Và rồi ông cũng có một vài suy nghĩ.

“Tô Minh! Có cần tài nguyên võ đạo nào không?”, Cố Hoàng Sí đột nhiên truyền âm cho Tô Minh.

Sư tôn như ông vốn cảm thấy thiên phú võ đạo của Tô Minh là vô địch nên ông muốn bắt tay vào dạy Tô Minh, chứ không thể để lãng phí thiên phú võ đạo của Tô Minh như vậy.

Nhưng trải qua giao lưu ở Ngạn Tự lần này, đột nhiên ông phát hiện ra, dường như… Sư tôn như Cố Hoàng Sí không có gì có thể dạy Tô Minh được nữa.

Kinh nghiệm chiến đấu? Kinh nghiệm chiến đấu của Tô Minh đã mạnh lắm rồi.

Kỹ thuật chiến đấu? Tiết tấu chiến đấu? Võ kỹ hay mật pháp? Nghĩ đi nghĩ lại thì mới phát hiện ra, Tô Minh ở phương diện nào cũng hoàn hảo, căn bản không có gì để dạy nữa.

Nói đơn giản ở phương diện kiếm đạo. Tô Minh đã lĩnh ngộ được kiếm nguyên Tam Đoạn rồi. Điều này có nghĩa là gì? Cố Hoàng Sí cũng chỉ lĩnh ngộ được kiếm nguyên Tam Đoạn đỉnh phong, cách biệt không quá lớn với Tô Minh.

Nếu đã không thể dạy được Tô Minh, vậy thì ông là sư tôn cũng không thể giúp được gì. Vậy thì chỉ có thể cho Tô Minh tài nguyên võ đạo thôi.

Dù sao thì học viện Kỷ Nguyên, kể cả là Hạp Tự thì chắc nền văn minh cấp ba hay cấp bốn đều không thể so sánh được.

Huống hồ lần này có sức chiến đấu nghịch thiên. Hiện giờ, đừng nói là cho Tô Minh một phần nhỏ tài nguyên võ đạo, ngay cả lập Tô Minh làm thiếu viện trưởng thì chắc không có ai dám nói một lời.

“Sư tôn! Con có rồi!”, Tô Minh truyền âm đáp.

“Con có rồi nhưng chưa đủ. Hàng chục ngàn năm sau, ta sẽ dẫn con đến tổng viện, tham gia vào trận đấu của tổng viện. Trong thời gian đó, con thiếu gì, muốn gì thì cứ nói cho sư tôn. Ta sẽ dốc hết sức để giúp con”, Cố Hoàng Sí ngưng giọng nói.

Thái độ này…

Đúng là khó diễn tả thành lời.

Trong lòng Tô Minh bỗng thấy ấm áp.

Sư tôn thật tốt!

Nếu đã như vậy thì Tô Minh cũng không khách khí nữa.

Muốn báo đáp sư tôn Cố Hoàng Sí và Hạp Tự, vậy thì chục ngàn năm sau phải có được thành tích tốt hơn, huy hoàng hơn.

“Con muốn đá khắc pháp tắc, càng nhiều càng tốt. Tốt nhất là loại đá khắc trong quy luật không gian”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, nói: “Và tất cả bảo bối ở phương diện kiếm đạo như kiếm khắc, kiếm bia, kiếm tháp, kiếm lâm. Thêm một cái nữa là con muốn hỏa chủng, tốt nhất ở cấp bậc cao, có bao nhiêu con lấy bấy nhiêu”.

“Sao con không nói sớm! Tô Minh! Sư tôn dẫn con đến một nơi”, Cố Hoàng Sí rời khỏi nơi ở của mình, thoắt một cái đã xuất hiện ở trước nơi ở của Tô Minh. Lúc này Tô Minh cũng đã đi ra.

“Sư tôn!”

“Đi nào! Sư tôn dẫn con đi!”, Cố Hoàng Sí nói, giẫm lên không trung mà đi, còn Tô Minh đi theo phía sau.

Sau đó, Tô Minh có chút bất ngờ.

Bởi vì Cố Hoàng Sí một bước giẫm lên một tầng không gian khác, một bước nữa lại là tầng không gian khác…

Tô Minh cũng nghiên cứu khá kỹ về đạo trong quy luật không gian, nếu không thì chỉ e sẽ không theo kịp bước đi của Cố Hoàng Sí.

“Sư tôn! Tầng không gian này…”, Tô Minh không kìm nổi, hỏi.

“Tô Minh! Không phải con nghĩ Hạp Tự của chúng ta giống như một ngọn núi thần mà con có thể nhìn bằng mắt thường đấy chứ?”, Cố Hoàng Sí hỏi.

“Lẽ nào không phải sao ạ?”, Tô Minh có chút đờ đẫn, hỏi lại.

“Tất nhiên là không rồi! Lịch sử của Hạp Tự khá ngắn nhưng cũng phải có năm tỷ năm đấy. Con có biết đại bản doanh của Hạp Tự trong năm tỷ năm đó có những gì đổi mới không?”, Cố Hoàng Sí nói ra một thông tin khiến Tô Minh nhất thời không tiêu hóa nổi nhưng nghĩ kỹ thì dường như…

Có lý! Giống như ở trái đất Hoa Hạ, trong những kiến trúc ở những năm 60 ở một số thành phố, đến năm 90 thì đã cũ kỹ hết cả phải phá bỏ. Những kiến trúc trong những năm 90 đến thế kỷ 21 thì lại phải phá bỏ để xây cái mới.

Dường như đây là cùng một đạo lý!

“Tô Minh! Đại bản doanh của Hạp Tự chúng ta cứ một tỷ năm lại đổi mới một lần. Đại bản doanh cũ kỹ thì chúng ta sẽ phải dùng không gian vô thượng để khóa chặt trong không gian khác. Mặc dù nó cũ kỹ không dùng đến nhưng không có nghĩa là không có chút giá trị nào”, Cố Hoàng Sí nói, trước mặt đột nhiên xuất hiện một trận pháp.

Tô Minh chỉ cảm thấy mình lại đến một không gian khác rồi.

Trước mặt là hàng triệu ngôi nhà cũ kỹ.

Những ngôi nhà này đều được xây dựng trong sơn cốc.

Toàn bộ không gian này đều mang hương vị cổ xưa, mục nát.

Tiên nguyên và linh khí đều rất ít, sinh khí cũng ít.

Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là không gian này chứa đựng rất nhiều khí tức kiếm đạo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom