• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1096-1100

Chương 1096: Hấp thu

Nồng nặc vô cùng.

Nồng đến mức vừa hít sâu một hơi, Tô Minh đã cảm nhận được kiếm tâm của mình đã rung động.

Càng thần kỳ hơn là, hàng ngàn hàng vạn căn phòng được tạo thành từ kiếm trúc trong truyền thuyết, chắc chắn là một danh tác.

“Nhóc Tô, không gian kỳ dị này chính là đại bản doanh thế hệ thứ ba trong quá trình đổi mới của Hạp Tự ta khoảng chừng ba tỷ năm trước”. Cố Hoàng Sí thâm trầm nói, lúc đó, bản thân Cố Hoàng Sí cũng chưa được sinh ra: “Chúng ta gọi là thế hệ thứ ba của học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, viện trưởng thế hệ thứ ba của học viện Hạ Tự Kỷ Nguyên này chính là một kiếm tu vô thượng. Lúc đó, tiền bối viện trưởng này đã dùng một thanh kiếm trúc đánh xuyên qua tâm văn minh của nền văn minh cấp bốn đỉnh cấp. Bởi vì viện trưởng là kiếm tu vô thượng, cho nên toàn bộ Hạp Tự thế hệ thứ ba, từ tạp dịch đến phó viện trường, gần như đều theo con đường kiếm tu. Đó là thời đại mà ở Hạp Tự, ai ai cũng kiếm đạo đầy mình. Mặc dù sau đó bởi vì một tai họa, mà phần lớn các học sinh của Hạp Tự thế hệ thứ ba đều bị chôn sống, nhưng đại bản doanh nay đã giữ lại. Khí tức kiếm đạo ở đây vô cùng tràn trề, gần như mỗi một phòng đều ẩn chưa khí tức kiếm đạo kinh khủng. Con có thế hấp thụ. Có thể hấp thụ bao nhiêu thì cứ hấp thụ bấy nhiêu. Đương nhiên, phải nằm trong phạm vi chịu đựng của con”.

Tô Minh gật đầu.

Kích động!

Thật sự rất kích động…

Quả thực kinh khủng.

Không chỉ bản thân Tô Minh kích động, mà kiếm tâm cũng đang dao động, cảm giác đó giống như thú hoang đói khát không biết bao nhiêu ngày lại nhìn thấy miếng thịt thơm ngon.

“Cái kia, sư tôn, thật sự là hấp thụ bao nhiêu cũng được?”, Tô Minh hỏi.

“Không sai, hấp thụ bao nhiêu cũng được, nhưng khí tức kiếm đạo ở nơi này quá nồng, quá nhiều, suốt cả một thế hệ Hạp Tự ước chừng một tỷ năm, toàn bộ các kiếm tu đã ghi chép lại, nghĩ cũng biết được, cả tỷ năm nay, sư tôn cũng đã từng đưa đến những kiếm tu kinh diễm đến hấp thụ khí tức kiếm đạo nơi này, đáng tiếc, bọn họ có thể hấp thụ ở đây, nhiều nhất là một phần vạn cũng không tệ rồi”. Cố Hoành Sí trầm ngâm giải thích. Đối với Hạp Tự mà nói, nơi đây đã là một nơi bỏ hoang, bị vứt bỏ rồi, đương nhiên là muốn dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, đáng tiếc lại giống như một người ăn cơm, cho người đó một núi món ăn quý lạ mỹ vị nhưng bụng anh ta nào lớn được như vậy! Không ăn được quá nhiều!

“Sư tôn, có lời này của người, con cũng yên tâm rồi”, Tô Minh đã không nhịn được nữa.

Tiếp theo, Cố Hoàng Sí khẽ chuyển mình, đã lập tức biến mất.

Nói là biến mất nhưng thực tế, là đến tầng ngoài của không gian kỳ lạ này, đứng ở trong nơi giao nhau của không gian hư thực của tầng ngoài, chuẩn bị nhìn xem rốt cuộc Tô Minh có thể hấp thụ được bao nhiêu?

Cùng lúc đó, ba vị lão quái vật cũng xuất hiện bên cạnh Cố Hoàng Sí.

Ba lão quái vật này, từng người một so nhau ai ai đầu tóc cũng bạc trắng, lưng còng, nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức che cả mắt, cả mũi, cả người có phong thái như bị thời gian mài giũa, ba vị lão quái vật cũng đã hơn hai tỷ năm tuổi rồi.

Ba vị lão quái vật này cũng là gốc rễ của học viện Kỷ Nguyên, chính là cấp bậc phó viện trưởng, trưởng lão nội viện của học viện Kỷ Nguyên không biết qua bao nhiêu đời.

Bình thường, cho dù là Cố Hoàng Sí cũng rất khó gặp được bọn họ.

“Cố Hoàng Sí bái kiến lão tổ Hoành Nhất, lão tổ Khôn Thất, lão tổ Bành Cửu”. Cố Hoành Sí cũng không bất ngờ, kính cẩn thi lễ.

Bởi vì tuổi tác quá lớn, đã vượt qua hoá thạch, số tuổi của ba vị lão tổ này, e rằng cả ba người họ cũng đã quên rồi, chỉ còn lại xưng hô đơn giản, ví dụ như lão tổ Hoành Nhất chính là lão tổ đứng đầu trong dòng họ Hoành của Hạp Tự năm đó.

“Tên nhóc này cũng xem như là người có thiên phú đứng đầu trong lịch sử của Hạp Tự, không cần bàn cãi gì”. Lão tổ Hoành Nhất khẽ vuốt hàng mày dài của mình, nói, âm thanh rất trầm, thậm chí từng từ từng tiếng cũng mang đầy dấu ấn thời gian và năm tháng.

“Viện trưởng, có lẽ, mục tiêu mà Hạp Tự chúng ta trong năm sáu tỷ năm nay khát vọng nhất, có thể hoàn thành ở thời đại của ông rồi, mà ba ông già chúng ta đây, có lẽ cũng có thể tận mắt nhìn thấy một thời đại mới”. Lão tổ Khôn Thất nghiêm túc nói, cũng có chút kích động, chuyện này rất đáng sợ, đối với một lão quái vật siêu cấp đã hơn hai tỷ năm tuổi, cảm xúc kích động, e là đã không còn từ lâu rồi chứ đừng nói là kích động.

“Chỉ là, hiện tại đưa cậu ta đến đại bản doanh hấp thụ khí tức kiếm đạo, có phải hơi sớm không. Sớm như vậy, sẽ không hấp thụ được nhiều khí tức kiếm đạo!”, lão tổ Bành Cửu thâm trầm nói.

Cố Hoành Sí gật đầu: “Đúng vậy, Tô Minh còn quá trẻ, còn trẻ như vậy đến hấp thụ khí tức kiếm đạo trong đại bản doanh sợ rằng không hấp thụ được bao nhiêu, lãng phí một cơ hội hấp thụ, bất kỳ học sinh nào cũng chỉ có thể đến đại bản doanh thứ ba này một lần thôi”.

Lúc nói chuyện, Cố Hoàng Sí lại thở dài một hơi, chỉ có thể cầu nguyện.

Cầu cho Tô Minh có thể hấp thụ nhiều một chút.

Cố Hoàng Sí và cả ba lão tổ kia đều nhìn Tô Minh chăm chú, đầy mong đợi.

“Viện trưởng, tên nhóc Tô này là đệ tử của ông, ông cảm thấy cậu ta có thể hấp thụ được bao nhiêu?”. Lão tổ Hoành Nhất chợt có hứng thú nói, trong ba vị lão quái vật như hoá thạch này, tính cách ông ấy khá hài hước hơn một chút, không hề cứng nhắc.

“Một phần vạn”, Cố Hoàng Sí do dự chốc lát, vẫn mở lời nói.

Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt già nua của cả ba vị lão tổ chợt có chút kinh ngạc.

“Viện trưởng, ông lại không khách sáo rồi. Nếu không nhớ nhầm thì trước hắn, những thiên tài đến đại bản doanh Hạp Tự thứ ba hấp thụ khí tức kiếm đạo cộng gộp lại cũng chỉ hơn ngàn người đúng chứ? Trong đó, một người hấp thụ được nhiều nhất cũng chỉ hấp thụ được một phần vạn khí tức kiếm đạo trong đại bản doanh thôi, có đúng không?”, lão tổ Bành Cửu cười nói.
Chương 1097: Không bằng

“Dù sao đó cũng là Tô Minh. Là sự tồn tại mà toàn bộ thiên tài trong lịch sử trước đây của Hạp Tự chúng ta liên kết lại cũng không so được. Đương nhiên tôi mong đợi rất nhiều ở cậu ta”. Cố Hoàng Sí nghiêm túc nói: “Chắc hẳn, ba vị lão tổ cũng sẽ đồng ý, nếu không ba vị lão tổ cũng sẽ không xuất hiện ở đây”.

Hơn một tỷ năm nay, những thiên tài khác từng đến đại bản doanh thứ ba hấp thụ khí tức kiếm đạo, trước giờ cũng chưa từng có đủ khả năng khiến ba vị lão tổ đích thân đến.

Lão tổ Bành Cửu đang muốn nói gì đó.

Nhưng còn chưa lên tiếng.

Đột nhiên.

“Vù!”

Chợt âm thanh rung động kỳ lạ vang lên.

“Âm thanh gì vậy?”, Cố Hoàng Sí kinh ngạc lên tiếng.

“Hình như là… Là tổng thể không gian của đại bản doanh thứ ba đang rung động”, lão tổ Hoành Nhất do dự một lát lại nó, khi nói lại chỉ về phía Tô Minh.

Bốn người đều nhìn sang Tô Minh.

Ánh mắt vừa dừng trên người Tô Minh.

Có thể thấy rõ, cả người Tô Minh bỗng chốc như hoá thành một cái hố đen!

Một hố đen vô tận, không thấy đáy.

Một hố đen không thể nhìn thấu.

Hơn nữa, hình thái hố đen nuốt trọn kia lại giống như là kiếm tâm? Thấp thoáng hình dạng kiếm tâm.

Đương nhiên, chuyện… Những chuyện này đều không quan trọng, chuyện quan trọng chính là gần như chỉ trong chớp mắt, rõ ràng, khí tức kiếm đạo nồng nặc cứng rắn trong đại bản doanh thứ ba gần như hoá lỏng, tựa như…Tựa như đã bị hấp thụ không ít.

“Chuyện này… Lão phu cảm nhận nhầm rồi sao? Dường như đã bị cậu ta hấp thụ khoảng chừng một phần vạn rồi”. Lão tổ Bành Cửu lưng khom xuống cũng đã đứng thẳng dậy, đôi mắt già nua cũng có hơi run rẩy.

“Lão phu cũng cảm nhận được rồi”. Lão tổ Hoành Nhất cũng lên tiếng như vậy, hơn nữa, còn nhìn sang lão tổ Khôn Thất bên cạnh, giống như đang nhìn xem lão tổ Khôn Thất có phải cũng cảm thấy giống vậy hay không, như đang chứng minh bản thân có phải gặp ảo giác hay không.

Lão tổ Khôn Thất lại nặng nề gật đầu.

Ông ta cũng cảm nhận được rồi.

“Không chỉ vậy! Không chỉ… Không chỉ là một phần vạn!”, Cố Hoàng Sí cũng cảm thấy da đầu tê rần, sắc mặt cũng đỏ bừng: “Năm phần vạn rồi!”

Thật kinh khủng!

Chỉ mới bao lâu chứ?

Đã hấp thụ được năm phần vạn rồi?

Năm phần vạn là khái niệm gì chứ? Hơn một tỷ năm trước đây, đã từng có hơn hàng ngàn kiếm đạo yêu nghiệt của Hạp Tự đến đây, cộng lại cũng chưa hấp thụ được năm phần vạn của đại bản doanh thứ ba này.

Mà Tô Minh chỉ trong vài nhịp thở… Đã hấp thụ rồi.

Hơn nữa, thoạt nhìn dường như Tô Minh chỉ là mới khai vị mà thôi.

Ừ, dường như vẫn chưa chính thức bắt đầu nữa.

Vẻ mặt Cố Hoàng Sí nhăn nhó.

Nhìn Tô Minh chằm chằm, nhìn chằm chằm vào Tô Minh đã biến hoá thành một hố đen, trong đầu ngập tràn cảm giác hoang đường cực điểm, thật sự ngỡ ngàng.

Nếu như nói, những thiên tài khác từng đến đại bản doanh thứ ba hấp thụ khí tức kiếm đạo thôn phệ như một con muỗi hút máu thì Tô Minh lúc này hoàn toàn như một con cá Côn khổng lồ che cả trời, đang hút nhiều vào miệng lớn.

Loại khác biệt đó, chẳng khác gì những cây nến khác nhau sao?

“Sao cậu ta làm được?”. Lão tổ Khôn Thất không nhịn được bèn hỏi, nhìn Hoàng Cố Sí, Hoàng Cố Sí dù sao cũng là sư tôn của Tô Minh, theo lão tổ Khôn Thất nghĩ thì ít nhiều Cố Hoàng Sí cũng phải biết chút ít chứ?

Điều khủng khiếp, điên cuồng nhất là, trong lúc lão tổ Khôn Thất chỉ hỏi một câu này, cũng chỉ có mấy giây thôi là đã lên đến ba mươi phần vạn rồi.

Điên rồi!

Thật sự muốn điên rồi!

Không những có thể tiếp tục hấp thụ mà tốc độ và phạm vi hấp thụ còn tăng lên nhanh chóng, tăng mạnh theo cấp độ luỹ thừa.

“Tôi cũng không biết”, Cố Hoàng Sí cũng ngơ ngác kinh ngạc, mặc dù trên danh nghĩa ông là sư tôn, nhưng đối với Tô Minh, dường như… Dường như…

Hoàn toàn không hiểu biết gì cả!

Ông ấy nghĩ rằng Tô Minh đang ở trên đỉnh núi, thì kết quả Tô Minh đã đứng trên vòm trời rồi.

Thân làm sư tôn như ông cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.

“Một trăm phần vạn rồi”.

Cũng chính là một phần trăm rồi!

Thậm chí, ba vị lão tổ và cả Cố Hoàng Sí đều cảm nhận rõ được độ đậm đặc của khí tức kiếm đạo trong đại doanh bản thứ ba đã giảm xuống một chút.

Giống như một người đang khát uống nước ở bên bờ biển, sau đó không cẩn thận, mực nước biển cũng giảm xuống một ít. Chuyện… Chuyện này, mẹ nó… Thực sự đang đùa giỡn sao? Nhưng thực tế chính là như vậy.

Tô Minh không biết được mấy người Cố Hoàng Sí rốt cuộc đã sụp đổ, chấn động đến nhường nào.

Cũng không biết tốc độ và mức độ anh hấp thụ khí tức kiếm đạo kinh khủng đến nhường nào.

Cả người anh hoàn toàn đắm chìm, đắm vào trong cảm giác thỏa mãn tràn trề.

Đương nhiên thoả mãn, kiếm tâm đang điên cuồng hấp thụ khí tức kiếm đạo, còn có kho tàng huyết mạch trợ giúp, mở thêm tính năng mạnh mẽ, anh hấp thụ mà không e ngại gì, thậm chí tạp chất trong khí tức kiếm đạo kia ngay khi vừa vào trong kiếm tâm, gần như đã bị loại trừ hoàn toàn.

Kho tàng huyết mạch phối hợp với kiếm tâm, quả thực rất trôi chảy.

Một mặt khí tức kiếm đạo tinh chất tuyệt đối đang hỗ trợ Tô Minh tăng tốc, trong chớp mắt càng lĩnh ngộ hàm ý của kiếm đạo nhiều hơn, gia tăng kiếm nguyên.

Một mặt, cũng đang cường hoá độ mạnh của kiếm tâm, vốn dĩ, kiếm tâm đã rất rất rất mạnh rồi, bây giờ thì lại càng mạnh hơn nữa, mạnh không có điểm dừng.

Sau một nén hương.

“Chết tiệt!”. Cuối cùng Cố Hoàng Sí cũng buột miệng mắng một câu, bởi vì cả gương mặt đang run rẩy lúc này cũng không ngừng được, run rẩy đến chết lặng.

Ba vị lão tổ, cũng đều ngây người.

“Một phần ba rồi, tên… Tên… Tên nhóc này đã hấp thụ một phần khí tức kiếm đạo của cả đại bản doanh thứ ba này rồi”.

Chuyện này không chỉ là nói quá.

Mà là có mơ cũng không mơ nổi.

Điên cuồng cũng có giới hạn thôi chứ!

Dù thế nào thì Cố Hoàng Sí cũng không nghĩ ra được. Tô Minh là người mà! Là người! Cho dù là kiếm đạo cực hạn cũng không thể hấp thụ được kiếm khí kiếm đạo đến mức này chứ! Bên trong đại bản doanh thứ ba là khí tức kiếm đạo do kiếm tu không biết bao nhiêu thế hệ của cả Hạp Tự tu luyện ngưng tụ trong suốt một thời đại một tỷ năm, số lượng được chắc chắn còn kinh khủng hơn cả thiên hà.

“Viện trưởng, ông… Đóng góp to lớn nhất của ông cho Hạp Tự, chính là nhận một đệ tử như vậy”, Khôn Thất hít sâu một hơi, nói.

“Viện trưởng, lão phu chân thành nói với ông, từ hôm nay trở đi, ông có thể chết, chúng ta có thể chết, tất cả học sinh khác của Hạp Tự chúng ta và cả tầng lớp cao đều có thể chết, chỉ duy tên nhóc này, nhất định phải sống thật tốt! Một mình cậu ta so với tất cả mọi người trong Hạp Tự chúng ta, không, là cả tất cả mọi người của Hạp Tự trong cả năm sáu trăm triệu năm cộng lại cũng không quan trọng bằng!”, giọng nói Bành Cửu có chút điên cuồng.
Chương 1098: Thao Thiết Văn Minh

“Mẹ kiếp! Viện trưởng! Nghe ông nói thì chủ nhân của nền văn minh Nam Khải bắt nạt Tô Minh sao? Lần này tôi đến nền văn minh Nam Khải là để tiêu diệt nó đây”, lão tổ Hoành Nhất nói thẳng ra mục đích của mình, xoay người rời đi.

“Lão tổ Hoành Nhất! Ông đừng kích động!”, Cố Hoàng Sí đờ đẫn nói: “Với thực lực hiện giờ của Tô Minh, bản thân cậu ấy cũng có thể diệt được nền văn minh Nam Khải rồi. Thù thì phải để tự bản thân mình báo mới vui”.

“Đúng đúng…”, lão tổ Hoành Nhất gật đầu, cảm thấy có chút điên dại, thậm chí còn cười khanh khách.

“Không phải nói là còn mấy ngày nữa chúng ta sẽ cùng Tô Minh đến nền văn minh Nam Khải sao? Tri kỷ của Tô Minh bị hại, bị ép gả cho đạo tử Đạo Hằng Tông? Đạo Hằng Tông cũng phải chết!”, lão tổ Bành Cửu đột nhiên nói, toàn thân đều là sát ý. Lão tổ Bành Cửu vốn là người rất có văn hóa nhưng lúc này lại nói tục, thậm chí đám Cố Hoàng Sí có thể nhìn ra tia máu trong đôi mắt già nua của lão tổ Bành Cửu.

“Khụ khụ…”, Cố Hoàng Sí cạn lời, dường như ba lão tổ này kích động quá rồi.

“Tất nhiên phải giết chết rồi! Đạo Hằng Tông chó chết kia dám cướp vợ của Tô Minh? Không những chúng phải chết mà Đạo Hằng Tông cũng bị diệt”, lão tổ Khôn Thất lớn tiếng nói: “Viện trưởng! Đợi đến lúc Tô Minh nuốt trọn khí tức kiếm đạo kết thúc, ba chúng tôi đi đến đại bản doanh đánh thức Thao Thiết Văn Minh. Lần này đến nền văn minh Nam Khải cũng mang Thao Thiết Văn Minh đi”.

Sắc mặt Cố Hoàng Sí co rúm lại, nói: “Ba vị lão tổ! Các người nghiêm túc sao?”

Đám lão tổ Bành Cửu gật đầu, không hề có ý nói đùa.

Cố Hoàng Sí cũng không biết nói gì nữa.

Điên thật rồi!

Tất cả đều điên thật rồi!

Thao Thiết Văn Minh là chiêu bài lớn nhất của Hạp Tự. Nói ra thì đây là vận khí vô địch của viện trưởng đời đầu của Hạp Tự. Trong hư không vô tận gặp được một con Thao Thiết sắp chết, lúc đó nó vừa sinh được một con Thao Thiết nhỏ.

Bỏ ra cái giá quá lớn, viện trưởng đời đầu đã đem tiểu văn minh Thao Thiết về Hạp Tự.

Cũng chính vì trả giá quá lớn nên viện trưởng đời đầu quay về Hạp Tự và phải bỏ mạng.

Nhưng kể cả như vậy thì trước khi chết, viện trưởng đời đầu vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng.

Bởi vì ông ta cảm thấy, kể cả lấy một trăm ông ta ra để đổi lại cũng đáng.

Lúc này trên thực tế là không có gì sai.

Thao Thiết Văn Minh đúng là cự thú khủng khiếp ở cấp bậc sử thi trong truyền thuyết.

Thao Thiết Văn Minh lấy văn minh làm đồ ăn, lấy hư không tinh vực làm nơi vui chơi.

Nghe đồn, Thao Thiết Văn Minh trưởng thành có thể há miệng một cái mà nuốt trọn nền văn minh cấp bốn, thậm chí là cấp năm.

Cũng chính vì Thao Thiết Văn Minh quá hiếm có nên trên thực tế, nếu như không phải vì có được con Thao Thiết Văn Minh bé thì Hạp Tự mãi mãi không đủ tư cách có được nó.

Cũng chính vì có được con bé nên liên kết với khí vận của Hạp Tự, từ nhỏ nó đã được lãnh đạo cấp cao của Hạp Tự bảo vệ.

Dần dần, Thao Thiết Văn Minh đó được gọi là ‘Tiểu Thôn’ cũng được Hạp Tự thừa nhận.

Kể cả sau này Tiểu Thôn lớn dần, có được thực lực một miếng nuốt trọn Hạp Tự thì nó vẫn ở Hạp Tự, trở thành thú bảo vệ cho Hạp Tự.

Tất nhiên, Hạp Tự luôn giấu chuyện ở đây có một con Thao Thiết Văn Minh. Tiểu Thôn luôn nằm ngủ trong đại bản doanh của Hạp Tự đời đầu.

Muốn đánh thức nó thì cần có ba huyết ấn.

Ba huyết ấn này là huyết ấn tinh huyết của Tiểu Thôn. Nếu như ngưng tụ ba huyết ấn này để luyện hóa thì có thể trở thành chủ nhân của Tiểu Thôn.

Chỉ có điều, tất cả mọi người trong Hạp Tự mấy tỷ năm nay cũng chưa có ai dám có suy nghĩ này.

Càng không nói đến việc trở thành chủ nhân của Tiểu Thôn.

Vì vậy, ba huyết ấn luôn được bảo tồn rất kỹ, hơn nữa còn được chia ra bảo tồn. Nó được lưu giữ trong tay của mấy lão quái vật già nhất có tư cách nhất và mạnh nhất.

Mấy người này tất nhiên là lão tổ Hoành Nhất, lão tổ Khôn Thất, lão tổ Bành Cửu.

“Ba vị lão tổ! Nếu Tiểu Thôn thật sự xảy ra chuyện thì chuyện này quá lớn”, Cố Hoàng Sí không kìm nổi, nói.

“Đúng thế!”, lão tổ Khôn Thất ngưng giọng nói: “Chính vì vậy mới có thể khiến những kẻ có ý đồ phải kiêng kị, sau này kẻ nào dám gây bất lời với Tô Minh thì phải nghĩ đến Tiểu Thôn trước”.

“Đúng thế! Tiểu Thôn đến nay vẫn chưa có chủ nhân! Tôi thấy, Tô Minh là hợp lý nhất”, lão tổ Bành Cửu nghiêm túc nói.

“Đúng vậy! Tôi cũng đang nghĩ thế”, lão tổ Hoành Nhất gật đầu, trong lúc nói thì giọng nói phấn khích hơn, chỉ vào Tô Minh đang nuốt trọn khí tức kiếm đạo ở bên dưới đại bản doanh: “Chết tiệt! Tôi kích động chết mất! Thằng nhóc đó đúng là vô địch. Các người cảm nhận đi, nó đã nuốt trọn được một phần hai rồi đấy”.

Đúng vậy!

Trong lúc mấy lão tổ và Cố Hoàng Sí thảo luận về Tiểu Thôn thì Tô Minh đang hấp thụ khí tức kiếm đạo, đã từ một phần ba biến thành một phần hai rồi.

“Đúng… Đúng thật là”, lão tổ Hoành Nhất cười trừ, nói: “Hì hì! Tốt lắm! Đừng nói gì nữa, cứ xem Tô Minh biểu diễn đã. Ngộ nhỡ, nó nuốt trọn cả ba đại bản doanh thì sao?”
Chương 1099: Vẫn chưa thôn phệ sảng khoái

Lời này vừa nói ra, Bành Cửu lão tổ và Khôn Thất lão tổ đều hít thở nóng rực, có chút cảm giác như mộng ảo, hiện tại đã hấp thu một phần hai khí tức kiếm đạo của cả đại bản doanh thứ ba rồi, tựa hồ hoàn toàn hấp thu, hoàn toàn rút kiệt cũng không phải là không thể.

Cố Hoàng Sí chỉ còn một mảng tối đen trong đầu, có cảm giác muốn khóc mơ hồ.

Vốn dĩ ông còn lo lắng ba bị lão tổ này không nể mặt mình, sẽ không bỏ thời gian ra để đi cùng với nhóc Tô tới nền văn minh Nam Khải.

Không ngờ... sự xem trọng đối với Tô Minh của ba vị lão tổ đây còn khoa trương hơn cả ông, sợ là đến mức có hơi phát rồ rồi.

Cố Hoàng Sí không nhịn được mà cảm thấy hơi lo lắng cho nền văn minh Nam Khải và Đạo Hằng tông.

Thật đó, chọc vào ai không chọc lại cứ phải chọc vào đúng thằng nhãi họ Tô!

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Ba vị lão tổ càng lúc càng trầm mặc, nhưng chỉ là trầm mặc về thanh âm chứ trên thực tế, nghe thật kỹ thì tiếng tim đập của ba vị lão tổ đang điên cuồng tăng tốc, nặng thêm. Đây là do quá đỗi kích động, thế cho nên Cố Hoàng Sí ở một bên cũng không kiềm chế được mà khởi động tiên nguyên bao bọc, bởi vì ba vị lão tổ quá kích động, vô hình trung không khống chế được khí tức, ba cỗ dao động khí tức chí cường khiến ông cảm thấy áp lực đặc biệt lớn.

Trên thực tế, Cố Hoàng Sĩ cũng không tốt hơn được là bao.

Lại thêm vài trăm lượt hô hấp trôi qua.

Rõ ràng, trong đại bản doanh Hạp Tự đời thứ ba, khí tức kiếm đạo đã mờ nhạt đi rồi! Đúng, rất mờ nhạt, suýt soát bị Tô Minh hấp thu hết 9,9 phần.

Đúng.

Ở mức độ đến gốc rễ cũng đào lên rồi.

Lại trải qua mấy lượt hô hấp nữa.

10 phần.

Sạch bách rồi.

Tô Minh mở to hai mắt ra, nhìn lên phía trên không trung, nhìn về phía Cố Hoàng Sí, sau đó có chút do dự, nhưng vẫn chỉ vào mấy tòa ốc xá làm từ mấy ngàn kiếm trúc được xây dựng trong sơn cốc trong đại bản doanh Hạp Tự đời thứ ba, hỏi: "Sư tôn, đó... cái đó, dường như có hơi chút gây nghiện, đồ nhi muốn hỏi một chút... cái đó... mấy tòa ốc xá đó, con có thể thôn phệ hấp thu không?"

"Những tòa nhà đó con cũng có thể thôn phệ sao?", Cố Hoàng Sí hỏi ngược lại, giọng nói rất run rẩy.

Những tòa nhà đó chính là được làm nên từ kiếm trúc, kiếm trúc trên thực tế thì không khó thôn phệ! Kiếm tu bình thường đều có thể thôn phệ khí tức kiếm đạo nồng đậm hàm chứa trong đó, nhưng cũng có đặc thù. Ví dụ như mấy ngàn căn ốc xá được làm từ kiếm trúc trong nền văn minh Hạp Tự đời thứ ba rất đặc thù, bởi vì chủ nhân của mỗi một tòa ốc xá đều là đại năng kiếm tu khác nhau ở thời đại đó, cho nên trong kiếm trúc của từng căn ốc xá đều hàm chứa ý chí kiếm đạo của bản thân họ.

Muốn thôn phệ mỗi tòa ốc xá kiếm trúc đó thì bắt buộc phải khai phá và loại bỏ được những ý chí kiếm đạo này rồi mới có thể thôn phệ, nói một cách đơn giản thì chính là phải loại bỏ chắt lọc rất sạch sẽ!

Cực khó! Gần như là chuyện không thể hoàn thành.

"Đương nhiên có thể. Sư tôn, thôn phệ những ốc xá kiếm trúc này rất... rất khó sao?", Tô Minh cũng hỏi ngược lại, hỏi một cách yếu ớt. Với cường độ kiếm tâm và mức độ cởi mở của kho tàng huyết mạch của anh thì dễ như trở bàn tay!

Cố Hoàng Sí trầm mặc, ừ, câm nín rồi, rất khó sao? Ông rất muốn nói một câu, khó, khó như lên trời.

"Vậy con thôn phệ đi", giọng nói của Cố Hoàng Sí cực kỳ quái dị, bản thân ông rốt cuộc đã thu nhận một đệ tử siêu cấp quái thai đến mức độ gì thế này! Đúng, quái thai, thiên tài yêu nghiệt cái gì đều không đủ để hình dung một phần một vạn về Tô Minh.

"Còn... còn nữa", Tô Minh không lập tức thôn phệ những ốc xá kiếm trúc đó ngay, mà lại do dự, có chút ngại ngùng, nhưng.... nhưng vẫn nhỏ giọng hơn chút nữa rồi hỏi: "Còn nữa, sư tôn, đại bản doanh thứ ba dường như bị đồ nhi thôn phệ rồi, có lẽ không còn tác dụng gì nữa nhỉ?"

"Không sai, quả thực không còn tác dụng gì nữa", Cố Hoàng Sí không biết Tô Minh muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu.

"Nếu đã vô dụng rồi, vậy con có thể thôn phệ không gian chiến lũy của vùng dị không gian mà đại bản doanh Hạp Tự đời thứ ba ở đó không? Lãng phí thì cũng đã lãng phí rồi mà", Tô Minh cười nói, có chút hưng phấn. Mảng dị không gian nơi đại bản doanh Hạp Tự đời thứ ba tọa lạc không hề đơn giản chút nào, không gian chiến lũy tương đối ưu tú, chấn động. Nếu như có thể thôn phệ thì tuyệt đối có tác dụng lớn đối với lĩnh ngộ quy luật không gian của anh, thậm chí còn rất có khả năng lớn khiến lĩnh ngộ quy luật không gian của anh bước lên một bậc thang mới.

"Chiến lũy không gian dị không gian của đại bản doanh Hạp Tự đời thứ ba con cũng có thể thôn phệ?", Cố Hoàng Sí suýt chút nữa là rơi từ không trung xuống, thật sự có cảm giác như gặp phải quỷ.

"Có thể thử xem sao!", Tô Minh không nói chắc chắn, nhưng trên thực thế thì anh vẫn nắm khá chắc, dù sao kho tàng huyết mạch của anh là vô địch mà.

"Vậy con thôn phệ đi", Cố Hoàng Sí không chút do dự nói, không kiềm chế được còn hỏi thêm một câu: "Nhóc Tô, con đã thôn phệ khí tức kiếm đạo khổng lồ như vậy rồi, thật sự không vấn đề gì chứ?"

"Có thể có vấn đề gì ạ, nếu như phải nói có vấn đề thì có thể vẫn còn thiếu chút nữa, vẫn chưa thôn phệ sảng khoái", Tô Minh trả lời, có chút tiếc nuối, lời nói này không phải là giả mà đúng là sự thật.

Giờ phút này, trong kiếm tâm của anh đã rải rác từng giọt từng giọt nguyên dịch kiếm nguyên thần hoa kinh thế rồi.

Mỗi giọt nguyên dịch kiếm nguyên e là đều có thể chặt đứt một vực hư không, chặt đứt một vùng văn minh.

Mà nguyên dịch kiếm nguyên như vậy, anh đại khái có khoảng hơn ngàn giọt, nhưng điều đáng tiếc là chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi là anh đã lấp đầy hoàn toàn được cả kiếm tâm rồi.
Chương 1100: Thu hoạch khổng lồ

Một khi làm được, kiếm tâm có thể lần nữa biến đổi về chất.

Đương nhiên, sự tiếc nuối này chỉ là sự chờ đời hạnh phúc bên ngoài, về sau có cơ hội tiếp tục nâng cao kiếm nguyên thì đương nhiên có thể thực hiện được, bây giờ anh đã rất hài lòng, rất mãn nguyện rồi.

Kiếm nguyên giờ phút này đã thay da đổi thịt lên Ngũ Đoạn tiền kỳ, đúng, là Ngũ Đoạn, Ngũ Đoạn trong truyền thuyết.

Có nghĩa là gì? Liên quan đến ghi chép về Ngũ Đoạn kiếm nguyên, thấp nhất thì cũng chỉ xuất hiện ở nền văn minh cấp bốn, mà hiện tại, nền văn minh mà Tô Minh tiếp xúc chỉ là nền văn minh cấp ba mà thôi.

Thuận tiện nhắc thêm một chút, cho dù là cấp độ kiếm nguyên của sư tôn Cố Hoàng Sí hiện tại cũng kém rất xa so với của anh, bởi vì cấp độ kiếm nguyên của sư tôn là bán bộ Tứ Đoạn, đương nhiên, sư tôn không phải là kiếm tu thuần túy.

"Được rồi, con đi thôn phệ chiến lũy không gian đi", Cố Hoàng Sí xua xua tay, cười khổ nói. Mơ hồ bị đả kích quá chừng, có cảm giác mộng ảo không chân thực.

"Cảm ơn sư tôn", Tô Minh chắp tay lại, sau đó thân hình lóe lên, đã đến bên cạnh chiến lũy không gian của đại bản doanh đời thứ ba, tiện đà, anh quát lớn một tiếng: "Nuốt cho ta!"

Lập tức, cả người Tô Minh lại lần nữa hóa thành một cái hắc động thôn phệ...

Mà chiến lũy không gian vô cùng vô cùng kiên cố của đại bản doanh đời thứ ba rõ ràng run lên.

"Thật sự có thể ư?", Cố Hoàng Sí kinh ngạc nói.

Tô Minh đã dao động được chiến lũy không gian, bằng không chiến lũy không gian tuyệt đối sẽ không lay động.

Thời gian tiếp tục trôi đi.

Sau nửa tiếng đồng hồ.

Chiến lũy không gian đời thứ ba hoàn toàn biến mất, bị thôn phệ hết sạch.

Đại bản doanh đời thứ ba của Hạp Tự hoàn toàn biến mất rồi, dường như chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy.

"Sư tôn, đồ nhi thu hoạch rất lớn, phải bế quan", Tô Minh bước tới, đi đến bên cạnh Cố Hoàng Sí nói.

"Ừ, con đã hấp thu nhiều khí tức kiếm đạo và cả chiến lũy không gian rộng lớn, quả thực phải bế quan trau truốt lại, nhất định phải gọt tỉa hoàn toàn, tuyệt đối không được để lại tai họa ngầm, dẫn đến căn cơ không vững. Nếu như gặp phải vấn đề gì thì cứ truyền âm cho sư tôn", Cố Hoàng Sí dặn dò nói, giọng điệu hết sức nghiêm túc thận trọng.

"Đồ nhi nhớ rồi ạ", Tô Minh gật đầu rồi định rời đi, nhưng lại bị Cố Hoàng Sí ngăn lại: "Nhóc Tô, đợi đã..."

Theo đó, Cố Hoàng Sí nói chuyện tiệc sinh nhật của Trần Chỉ Tình một tháng sau ra.

Tô Minh nghiêm túc lắng nghe.

Đợi Cố Hoàng Sí nói xong, mặc dù thần sắc Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng sự sắc lạnh trong ánh mắt lại thấu xương.

"Nhóc Tô, một tháng sau vi sư cùng tất cả trưởng lão của Hạp Tự, còn cả ba vị lão tổ đều sẽ cùng con tới nền văn minh Nam Khải", Cố Hoàng Sí ngưng giọng nói: "Đến lúc đó, bất luận con muốn hủy diệt cả nền văn minh Nam Khải, hay là muốn giết chết cả Đạo Hằng tông, đều tùy vào ý con".

"Cảm ơn sư tôn", Tô Minh có chút chấn động, có chút cảm động, không thể không nói, Cố Hoàng Sí cũng được mà Hạp Tự cũng được, đều thật sự đối xử rất thật tình thật ý với anh.

Lòng người đổi lấy lòng người.

Hạp Tự không phụ ta, ta sẽ không phụ Hạp Tự.

"Được rồi, con đi đi", Cố Hoàng Sí cười nói, nụ cười ngốc nghếch vui tươi hớn hở. Có một người đồ nhi khiến ngay đến sư tôn là ông cũng phải cảm thấy tự ti như Tô Minh, thật là hạnh phúc đến phiền não, mơ hồ ông thậm chí còn mong đợi vạn năm sau sẽ tới đại hội đấu võ của tổng viện. Nghĩ đến tổng viện, trong lòng Cố Hoàng Sí lại run lên, ông đã từng tới tổng viện một lần, mà ký ức lần đó cả đời ông cũng không thể quên được, vẫn luôn nằm phủ bụi sâu trong thần hồn thức hải, vẫn luôn là một khúc mắc, có lẽ vạn năm sau cùng Tô Minh tới tổng bộ thì thật sự sẽ có một tia cơ hội giải thích khúc mắc này.

Sau khi Tô Minh rời khỏi, ba người lão tổ Hoành Nhất mới từ trong nơi ẩn nấp đi ra.

"Ẩn nấp cái gì chứ, tôi đã nói không cần nấp rồi, nhóc Tô chắc chắn đã phát hiện ra các ông, rõ ràng vừa nãy nó vô ý như cố ý liếc nhìn về phía không gian hư không mà chúng ta đang ẩn nấp đó", lão tổ Hoành Nhất nói một câu.

"Việc này...", Cố Hoàng Sí càng chấn động hơn, bởi vì cho dù là ông, muốn cảm nhận được nơi ẩn náu của ba vị lão tổ cũng không dễ dàng, hoặc có thể nói không làm được, vậy mà thằng nhóc họ Tô lại có thể làm được???

Trời đất!

Đồ đệ này của ông đúng là quái thai trong quái thai!

Đúng lúc này.

Tô Minh đã quay trở lại chỗ ở của mình.

Lập tức bế quan.

Việc đầu tiên sau khi bế quan chính là làm quen với kiếm nguyên Ngũ Đoạn tiền kỳ.

Kiếm nguyên Ngũ Đoạn tiền kỳ quá đỗi lớn mạnh, lớn mạnh đến mức Tô Minh hiện tại muốn khống chế cũng không dễ dàng, cần phải luyện tập các kiểu.

Đồng thời, quy luật không gian cũng giống vậy. Không, không nên gọi là quy luật không gian nữa, mà là quy luật không gian Siêu Thoát, đạt đến cấp độ pháp nguyên không gian rồi!

Từ quy luật không gian đến pháp nguyên không gian đại khái tương đương như từ kiếm ý lên kiếm nguyên vậy.

Biến hóa về chất, hoàn toàn biến hóa về chất.

Một bước lên trời.

Sở dĩ có thu hoạch đáng sợ như vậy vẫn là do chiến lũy không gian của đại bản doanh đời thứ ba thực sự quá đỗi dọa người, nồng hậu, thuần túy, cao cấp đến mức không thể tin nổi. Tô Minh nào biết trong lịch sử Hạp Tự có một lần duy nhất suýt chút nữa bị chôn vùi chính là vào đời thứ ba, Hạp Tự đời thứ ba gặp phải tấn công của một thế lực ngoại vực, khi đó, trên dưới Hạp Tự gần như đều bị tiêu diệt, khi đó để chống đỡ sự tấn công ngoại vực, chiến lũy không gian của đại bản doanh Hạp Tự đời thứ ba trở thành bước phòng ngự đầu tiên, bởi thế Hạp Tự khi đó đã phải trả cái giá kinh thiên để cường hóa, cường hóa rồi lại cường hóa chiến lũy không gian.

Cũng chính vì vậy mà trong tổng cộng năm đời Hạp Tự, bốn đời Hạp Tự cộng lại cũng không mạnh bằng đời thứ ba về cường độ của chiến lũy không gian.

Thôn phệ được chiến lũy không gian của đại bản doanh Hạp Tự đời thứ qua đương nhiên là thu hoạch khổng lồ.

Tô Minh vừa luyện tập khống chế kiếm nguyên Ngũ Đoạn tiền kỳ, vừa làm quen với pháp nguyên không gian nhị đoạn, hơn nữa còn sáng tạo ra thần thông pháp nguyên không gian...

Thời gian từng ngày từng ngày trôi đi.

Gần một tháng sau.

Tô Minh cuối cùng cũng đi ra từ thế giới tu luyện.

Tô Minh đứng lên ra khỏi mật thất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom