-
Chương 36-40
Chương 36 Lại về trạng thái đỉnh phong
Lục Châu đưa tay vuốt râu.
…Hình như theo thói quen đó, tâm tính của hắn cũng trở nên lão luyện.
Hắn đảo mắt nhìn những kẻ trước mặt.
Vẫn không thấy đám người Chiêu Nguyệt đâu.
Lục Châu không khỏi lắc đầu.
Dùng một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong chỉ bắt được một tên ác đồ, có vẻ không được lời cho lắm.
Thế nhưng đối mặt với cục diện này, hắn còn có đường lui sao?
Dường như là không.
“Diệp Thiên Tâm…”
Giọng Lục Châu rất bình tĩnh như lão sư đang gọi tên học trò: “Bản toạ truyền cho ngươi Bích Hải Triều Sinh Quyết, ban cho ngươi Đa Tình Hoàn, là hy vọng ngươi có đủ sức tự bảo vệ mình trong thế giới tu hành đầy hiểm ác này, chứ không phải để ngươi khi sư diệt tổ, ngỗ nghịch bản toạ.”
Diệp Thiên Tâm cười ha hả.
Tiếng cười làm cho người ta sợ hãi.
Những người nghe thấy đều dựng tóc gáy.
Lão ma đầu tung hoành nhiều năm, lại dạy bảo ra một tên đồ đệ như vậy, đúng là chuyện khiến người ta thống khoái!
Thầy nào trò nấy!
“Lão già kia, ngươi cho rằng mình vẫn còn được như trước hay sao?”
Diệp Thiên Tâm làm thủ thế, tiếp tục nói: “Ngươi đã già rồi, từ lâu đã không còn là Cơ Thiên Đạo hô phong hoán vũ. Nơi đây… chính là mồ chôn của ngươi do chính tay ta thiết kế.”
Khí tức quanh cánh rừng lập tức rung động.
Những tu hành giả có tu vi cao thâm dường như đều cảm nhận được chung quanh đang biến động.
Nơi này… thật không đơn giản.
Tiểu Diên Nhi nghe không lọt tai liền mắng: “Ngươi dám mắng sư phụ! Coi chừng bị trời đánh đó!”
Đáng tiếc, nàng mắng không đủ hùng hồn.
Lục Châu phất phất tay ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi đừng xen vào. Hắn nói: “Hành tung của bản toạ là do ai tiết lộ cho ngươi? Lão thất? Hay lão ngũ? Hay là đại sư huynh của các ngươi?”
Diệp Thiên Tâm nói:
“Không cần đến bọn họ phải ra tay.”
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết chân tướng… Việc Từ gia bị bắt cóc chính là do ta tự tay thiết kế. Mục đích là để tiểu sư
muội và lão già ngươi cắn câu.”
Phan Trọng bừng tỉnh đại ngộ, hắn kinh ngạc nói: “Người ra nhiệm vụ này chính là ngươi?”
“Là ta.”
“Nếu lão ma đầu này không xuất hiện thì sao?” Phan Trọng nghi hoặc, không rõ tại sao nàng lại khẳng định lão ma đầu sẽ xuất hiện ở đây.
Diệp Thiên Tâm nở nụ cười nhưng ngữ khí vẫn lạnh như băng: “Câu hỏi của ngươi quá nhiều, ngươi chỉ cần hoàn thành tốt việc của mình rồi nhận thù lao là đủ.”
“…” Phan Trọng cảm nhận được một cỗ sát khí.
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường, hắn mở miệng nói: “Thôi, tay bản toạ đã nhuốm máu vô số sinh linh, cũng không ngại tăng thêm một nhóm.”
Vù vù.
Tất cả mọi người đối diện hắn đều lui lại một bước như lâm đại địch.
“Lão già, ngươi còn định phí sức chống trả sao?” Ánh mắt Diệp Thiên Tâm nhìn thẳng Lục Châu. “Ma Nguyên bí dược, mỗi lần sử dụng có thể khiến nguyên khí bộc phát trong một khoảng thời gian ngắn, tác dụng phụ là trong vòng mười ngày tu vi sẽ giảm đi một nửa, lại không thể sử dụng Ma Nguyên bí dược thêm lần nữa.”
Nàng nhắc tới tên của loại bí dược này.
Lục Châu hình như cũng có chút ký ức về nó.
Hắn hồi tưởng lại, đây là loại bí dược do Dược Vương cực khổ luyện chế ra, sau này vì tác dụng quá mức bá đạo và tàn ác nên bị phe chính đạo trong thiên hạ tẩy chay, cuối cùng dần biến mất.
Nhưng hắn thật không ngờ bọn họ lại liên tưởng đến bí dược này.
“Nếu nói người khác có Ma Nguyên bí dược, ta tuyệt đối không tin. Nhưng nếu là lão ma đầu này thì ta tin…” Một tu hành giả lớn tiếng nói.
Diệp Thiên Tâm lại lần nữa nở nụ cười. “Ta còn một tin tức cực kỳ xấu, không thể không nói cho lão nhân gia người…”
Giọng nàng có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Bốn phía nơi đây đều đã bày trận pháp khiến năng lượng nguyên khí suy yếu trên diện rộng. Cho dù ngươi còn bí dược, muốn liều chết cưỡng ép sử dụng thì cũng là phí công… Được rồi, ta nói tới đây thôi. Sư phụ, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là sư phụ. Sau khi ngươi chết… ta sẽ cho người xử lý hậu sự cho ngươi, xử lý cả Kim Đình Sơn. À, đúng rồi, các cao thủ của Chính Nhất Đạo chắc đã đến Kim Đình Sơn, tam sư huynh đang bị thương, tứ sư huynh chắc hẳn đã đầu hàng.”
Nói xong, Diệp Thiên Tâm nhẹ nhàng lui về phía sau.
Nàng tựa hồ không định tự mình ra tay.
Từ đáy lòng nàng vẫn còn kính sợ Cơ Thiên Đạo nên không nguyện ý làm người đầu tiên động thủ.
Vả lại nàng cũng không cho rằng trong tay lão già này chỉ có một con át chủ bài là Ma Nguyên bí dược. Để người khác lao lên trước làm pháo hôi vẫn tốt hơn, đây cũng là nguyên nhân nàng không điều động người trong Diễn Nguyệt Cung đến.
“Trận pháp?” Tiểu Diên Nhi dò xét xung quanh.
Nàng cảm thấy năng lượng bốn phía đang dao động.
Trong lòng vô cùng lo lắng.
“Sư phụ… làm sao bây giờ?”
Một loạt tu hành giả trước mặt đang chậm rãi tới gần.
“Đừng sợ hãi.” Giọng nói của Lục Châu vẫn tự tin như trước.
Diệp Thiên Tâm trong lòng sinh nghi. Có một điều Chiêu Nguyệt sư tỷ đã nói đúng, cách hành xử của lão già này hình như đã không còn giống trước kia.
Không còn tức giận, không còn nổi điên, cũng không còn mắng chửi người khác…
“Lão gia…” Vương Phú Quý từ trong cánh rừng chạy ra, vừa thở hồng hộc vừa nghẹn ngào kêu lên.
“Phú Quý? Sao ngươi lại tới đây?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Phu nhân… Phu nhân lo lắng cho an nguy của người…”
Vương Phú Quý thấy Từ lão gia đang nằm hôn mê bất tỉnh, lại lần nữa nghẹn ngào gọi: “Lão gia, người sao rồi?”
Thấy Từ lão gia vẫn bất tỉnh, hắn dập đầu với Lục Châu: “Lão tiên sinh, xin hãy cứu Từ lão gia, van cầu người ——”
Hô!
Thân ảnh Vương Phú Quý đột nhiên lao về phía Lục Châu như tên bắn.
Trong tay hắn cầm một thanh chuỷ thủ sáng bóng!
Là cường giả Thần Đình cảnh.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, ngay cả những tu hành giả đang vây công Lục Châu cũng không ngờ tới.
Toàn bộ mọi người đều trợn trừng mắt nhìn cảnh này.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi quá sợ hãi kêu lên.
Cách quá gần.
Gần như không có khả năng tránh thoát một kích này.
Cho dù là cường giả Nguyên Thần cảnh, dưới tình huống không hề phòng bị cũng không cách nào ngạnh kháng được một kích này mà không bị thương.
Thành công rồi!
Hai mắt Diệp Thiên Tâm phát sáng, tràn đầy chờ mong.
Ầm!
Thanh chuỷ thủ đâm vào lưng Lục Châu.
“Hả?”
Chuỷ thủ không thể đâm vào người hắn một mảy may nào.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trong lòng Vương Phú Quý toát ra ngàn vạn suy nghĩ. Đây là bảo vật cấp địa giai đã được bôi kịch độc, lại thêm lực lượng một kích của hắn ở cảnh giới Thần Đình cảnh! Tại sao không có cảm giác đâm vào thân thể lão?
Với tư cách là một tên thích khách ưu tú, mỗi lần ra tay hắn đều phải suy tính kỹ càng từng bước để một kích tất sát, tựa như xạ thủ ưu tú ngay giây phút bắn tên ra đã có thể xác định có trúng mục tiêu hay không mà không cần phải nghiệm chứng lại.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên.
Chuỷ thủ…
Bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó ngăn cản lại.
Thanh âm của Lục Châu cùng lúc vang lên:
“Bản toạ muốn giết các ngươi, sao phải dùng đến bí dược?”
Oanh!
Một đạo cương phong như khí hải bạo tạc đột nhiên khuếch tán ra tứ phía!
Năng lượng cường đại trong khoảnh khắc hình thành vòng xoáy đánh bay Vương Phú Quý.
Phốc ——
Máu tươi phun ra!
Năng lượng như gợn sóng không ngừng lan tràn ra tứ phía!
“Không xong rồi! Lão ma đầu giả vờ!”
“A!”
“Kẻ bị mắc lừa không phải lão ma đầu mà là chúng ta! Diệp Thiên Tâm! Ngươi tính toán hay lắm! Ngươi lừa chúng ta được lắm!”
Ầm ầm ầm…
Toàn bộ tu hành giả Phạn Hải cảnh đều rơi xuống đất, không còn sức chống cự!
Diệp Thiên Tâm mở to hai mắt, trong lòng kịch liệt rung động!
“Giả vờ?”
Sao trận pháp lại vô hiệu?
Vì sao lão già vẫn có thể dùng bí dược?
Vấn đề nằm ở đâu?
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, hít sâu một hơi.
Nếu lúc nào cũng đạt được cảm giác này thì tốt biết bao nhiêu.
Cảm giác ở trạng thái đỉnh phong thật tốt.
Giống như thể toàn thân trở nên trẻ lại, giống như một người ngủ say đã thức tỉnh, giống như cơn đại hồng thuỷ bị kềm nén bấy lâu nay đã ập tới…
Khí thế, tu vi, năng lượng, toàn bộ đạt tới đỉnh phong!
“Diệp Thiên Tâm, ngươi trăm phương ngàn kế an bài cường giả Thần Đình cảnh nguỵ trang thành quản gia Từ phủ, bản toạ há có thể không biết?”
Trong mắt Diệp Thiên Tâm tràn ngập rung động, nàng không ngừng lùi lại.
Chương 37 Nghiệt đồ
Diệp Thiên Tâm vẫn tiếp tục lui bước.
Cảm giác sợ hãi từ từ tràn ngập cõi lòng nàng.
Đã bao nhiêu năm rồi, nàng dường như đã mất đi cảm giác sợ hãi. Thế nhưng hôm nay cảm giác đó lại quay trở lại, khiến nàng quên sạch không còn một mống kế hoạch do mình tỉ mỉ bày ra.
Từ cảnh giới Phạn Hải cảnh trở xuống, Lục Châu không thèm nhìn tới.
Những cường giả Thần Đình cảnh đang đau khổ chống đỡ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Ngay cả thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh thấy hắn đều phải chạy trốn tứ tán thì nói gì đến đám hậu bối Thần Đình cảnh này?
Ánh mắt Lục Châu từ đầu đến đuôi đều chỉ nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Hắn khẽ giơ tay lên… một lực lượng không cách nào kháng cự lại tóm lấy Vương Phú Quý bay về phía Lục Châu, như thể hắn đang cách không điều khiển vật.
“A.”
Toàn thân Vương Phú Quý không thể nhúc nhích, cổ hắn bị bàn tay già nua của Lục Châu bóp chặt.
“Lệnh bài của hoàng thất cả thiên hạ đều biết, Mộ Dung Hải sao có thể không biết. Chỉ có thể do ngươi cố ý cản trở.” Lục Châu xách cổ Vương Phú Quý lên.
Hai chân hắn rời khỏi mặt đất.
Hô hấp từ từ ngưng trệ, mặt đỏ tới mang tai.
“Ngươi… ngươi… ngươi không thể giết… ta…”
Mỗi một cường giả Thần Đình cảnh ít nhiều đều sẽ có một phương thế lực làm chỗ dựa.
Nhưng mà… chuyện đó có còn quan trọng không?
Hay nói cách khác, dưới gầm trời này có thế lực nào khiến cho đại ma đầu Kim Đình Sơn sợ hãi không?
Không có!!!
Răng rắc.
Vẻ mặt Lục Châu hờ hững, năm ngón tay khép lại.
Kẻ được gọi là cường giả Thần Đình cảnh lập tức ngoẹo đầu, tròng mắt trắng dã, xương cổ đứt lìa.
[Ting — đánh giết một tên ác đồ Thần Đình cảnh, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Ban thưởng có vẻ phong phú nhỉ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thiên Tâm không khỏi bước đi nhanh hơn.
Phi liễn màu đỏ thắm từ trên không bay xuống.
Diệp Thiên Tâm bình phục nội tâm đang run sợ, nàng phất tay áo nói: “Hắn chống đỡ không được bao lâu nữa đâu! Mọi người đừng sợ…”
Nhưng bản thân nàng lại nhẹ nhàng tung người nhảy lên phi liễn.
Sau đó phi liễn quay đầu bỏ chạy.
Lục Châu đảo mắt nhìn chung quanh, có khoảng mười lăm tên cường giả Thần Đình cảnh.
Còn lại hơn một trăm tên Phạn Hải cảnh.
“Phan Trọng, bản toạ cho ngươi một cơ hội.”
“A…” Phan Trọng bị doạ đến mất hồn mất vía, toàn thân run rẩy, “Tiền bối… tiền bối, ta bị người ta sai khiến, chứ tuyệt không có ý muốn cùng tiền bối là địch! Cầu xin tiền bối tha mạng!”
Phan Trọng biết, ở trước mặt loại siêu cấp cao thủ như thế này, một khi đã bị lão nhìn trúng thì hắn không hề có khả năng chạy trốn nào.
Cầu xin tha thứ may ra còn chút hy vọng được sống.
Tuy hắn biết, kẻ trước mắt chính là đại ma đầu giết người không chớp mắt!
“Tu hành giả Phạn Hải cảnh, một tên cũng không được để lại. Bản toạ sẽ ban thưởng Lục Dương Công cho ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói. “Sống hay chết… tự mình lựa chọn.”
Lục Châu từ từ giơ tay.
Bạch Trạch từ trên không giáng xuống, mang theo từng điểm ánh sáng như muốn gột rửa thế gian.
Toạ kỵ cấp truyền thuyết!
Phan Trọng kinh hãi.
Nghe đồn lão ma đầu tổ sư gia của Kim Đình Sơn tung hoành đã gần ngàn năm, trong tay có vô số bảo bối, công pháp và vũ khí. Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên là thật.
“Diên Nhi, mang phụ thân con về Thanh Dương Sơn, chờ vi sư trở lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi đưa Từ lão gia lên Bạch Trạch. Bạch Trạch kêu to một tiếng rồi đạp lên tường vân, cứ thế biến mất trước mắt mọi người.
Phan Trọng lập tức ra quyết định.
Hắn quỳ xuống đất, chắp tay nói: “Nguyện ra sức vì tiền bối!”
[Ting — thu hoạch được một tên bộ hạ, ban thưởng 100 điểm công đức.]
[Phan Trọng, Thần Đình cảnh, độ trung thành 5%, công pháp: Tam Âm Thức.]
“Rất tốt.”
Lục Châu điểm mũi chân xuống đất, cả người bay thẳng lên bầu trời.
Khí thế toàn thân mạnh mẽ như dời non lấp biển.
Những cường giả Thần Đình cảnh còn lại đều thất kinh nhìn lên trời.
“Diệp Thiên Tâm chạy mất rồi! Chạy mau!”
“Rút!”
“Diệp Thiên Tâm ngươi thật ghê tởm! Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!”
Trước sau chỉ mới mấy hơi thở, bọn hắn đã thấy phi liễn màu đỏ thắm của nàng ở tít ngoài xa.
Các cường giả Thần Đình cảnh đều thi triển pháp thân.
Cố gắng chống cự lại áp lực do Lục Châu mang đến.
Đáng tiếc là pháp thân tối cao của Thần Đình cảnh chỉ là Thập Phương Càn Khôn, không có cách nào thi triển Bách Kiếp Động Minh.
Làm sao có thể chống cự lại nguyên khí bộc phát cường đại của Lục Châu?
“Pháp thân, Bách Kiếp Động Minh!”
Một toà pháp thân nguy nga thân cao mười trượng, rộng hai trượng xuất hiện!
Trong phương viên mười dặm, phi cầm tẩu thú cảm nhận được lực lượng uy áp cường đại đều bỏ chạy tứ tán.
Lục Châu dùng kiếm.
Từng đạo kiếm quang xuất hiện.
“Thật mạnh!” Phan Trọng hoàn toàn tin phục trước thực lực tuyệt đối của Lục Châu.
Đã có cơ hội sao có thể không bắt lấy?
Lão ma đầu… không, tiền bối tu vi cao như vậy, không cần phải gạt ta.
Phan Trọng nổi lên lòng tin mãnh liệt. Thế nhân cười nhạo ta nhập ma, vậy ta nhập ma cho các ngươi xem.
Ha ha ha ha…
Nở nụ cười cuồng tiếu, ánh mắt Phan Trọng trở nên lăng lệ, Tam Âm Thức bộc phát ra nguyên khí: “Đều chết hết cho ta!”
Hắn vốn là cường giả Thần Đình cảnh, đối phó với những tên Phạn Hải cảnh đã bị cương khí của Lục Châu đánh rơi xuống đất thì có khác gì diều hâu bắt gà con?
Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Những tu hành giả Phạn Hải cảnh mở to mắt, nỗi sợ hãi ăn sâu vào tận xương tuỷ.
Bọn họ không thể nào hiểu nổi, tên cường giả Thần Đình cảnh lúc trước còn đang ngăn cản lão ma đầu, tại sao bây giờ lại xuống tay với bọn họ.
Máu tươi tung toé, từng đoạn tay chân văng ra!
Mùi máu nồng đậm kích thích thần kinh Phan Trọng.
Giết!
Các cường giả Thần Đình cảnh trên bầu trời đang không ngừng chạy trốn, đâu còn hơi sức mà quan tâm đến đồng bọn bên dưới, trong đầu bọn họ lúc này chỉ còn sót lại một ý niệm —— phải sống sót!
“Thái Nhất Kiếm Pháp, Thiên Quyến Hữu Khuyết?” Có tu hành giả nhận ra chiêu thức này của Lục Châu.
Cảnh tượng này sao mà tương tự cảnh tượng vây công Kim Đình Sơn lúc trước.
“Tản ra!”
“Mau tản ra!!!”
Tiếng hò hét vang lên chung quanh.
Lục Châu huy động kiếm chiêu, từng luồng kiếm quang đột nhiên biến thành màu đen.
Mây đen cuồn cuộn toả ra khí thế áp bức.
“Kiếm Ma Túc Mệnh.”
Đây là một chiêu trong Quy Nguyên Kiếm Quyết, là đại chiêu khiến ma đầu Ngu Thượng Nhung của Kim Đình Sơn nổi danh thiên hạ.
Đáng tiếc…
Khi bọn họ minh bạch thì đã muộn. Tốc độ quá nhanh, những kiếm chiêu màu đen phóng về phía bọn họ như mưa tên bão đạn.
Ngay cả cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng khó mà sống sót dưới đại chiêu này.
Không có tiếng hét thảm, không còn sức phản kháng, không có bất kỳ đường lui nào.
Cơn bão kiếm màu đen đó như hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực bọn họ.
Lục Châu đã thể hiện rất tốt một câu nói: Đứng trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào đều trở nên bất lực đến thảm hại.
[Ting — đánh giết 15 tên Thần Đình cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Lục Châu sắc mặt bình tĩnh.
Hắn không thèm nhìn xuống bên dưới, đôi mắt dõi về phía trước, ngay cả pháp thân to lớn cũng thu lại.
Thi triển đại thần thông thuật, Thiên Lý Truy.
Lông mày Diệp Thiên Tâm nhíu chặt, nàng điều động toàn bộ nguyên khí lái phi liễn bay đi.
Khi phi liễn toàn lực phi hành, rất khó có người nào đuổi kịp ngoại trừ sử dụng đại thần thông thuật.
Diệp Thiên Tâm không phải là tu hành giả bình thường, nàng là Cung chủ Diễn Nguyệt Cung, là đầu lĩnh của một phương thế lực!
Để có được địa vị như bây giờ, nàng sao có thể không tính trước đường lui cho mình.
“Lão già này… tại sao còn mạnh mẽ hơn cả thời kỳ đỉnh phong trước kia?”
Trong lòng ngổn ngang trăm mối không cách nào lý giải được.
Cuồng phong xẹt qua bên tai, nàng tản đi tầng cương khí bảo hộ để có thể điều khiển phi liễn toàn lực phi hành.
Trong lòng lo lắng, nàng quay đầu lại nhìn về phía sau.
Trên bầu trời xanh thăm thẳm không có một bóng người.
“Xem ra vừa rồi lão già đã thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh.” Khoé miệng Diệp Thiên Tâm cong lên thành nụ cười. “Ta vẫn còn nhiều thời gian…”
Phi liễn màu đỏ thắm hướng xuống mặt đất bên dưới.
Nàng vừa định lao xuống.
Vù!
Bên tai truyền đến tiếng xé gió.
Đây là âm thanh cộng hưởng khi có năng lượng cực mạnh xuất hiện.
“Ai đó?”
Diệp Thiên Tâm xoay người lại, phi liễn biến mất, cương khí bảo hộ như hải thuỷ lập tức bao bọc toàn thân nàng.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh của Lục Châu xuất hiện trước mắt Diệp Thiên Tâm, cao mười trượng, rộng hai trượng, kim liên bên dưới đã nở tám lá… không, là chín lá, cửu diệp kim liên!
“Nghiệt đồ.” Lục Châu bấm pháp quyết.
“Sư… sư phụ?” Diệp Thiên Tâm mở to hai mắt không thể tin nổi.
Dưới uy áp của pháp thân, Lục Châu kết thành thủ ấn tạo ra một lồng giam ánh sáng chụp xuống người Diệp Thiên Tâm.
“Ma Đà Thủ Ấn?”
Trong lòng Diệp Thiên Tâm dâng lên một cỗ tuyệt vọng khôn cùng.
Lão già này rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu thực lực?
Lão mạnh hơn bất kỳ cường giả nào nàng từng gặp!
Đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đều là những đại chiêu mạnh nhất!
“Đa Tình Hoàn!” Diệp Thiên Tâm không chịu thua, sử dụng vũ khí thiên giai.
Vũ khí hình bán nguyệt xuất hiện như mặt trăng lấp lánh ánh sao.
Lục Châu thản nhiên nói:
“Bản toạ có thể ban thưởng vũ khí cho ngươi, thì cũng có thể thu hồi!”
Ma Đà Thủ Ấn đột nhiên thay đổi phương hướng, chụp lấy mục tiêu không phải là Diệp Thiên Tâm!
Cứ như thể đã được tính toán từ trước!
“Thu!”
“Không!!!” Diệp Thiên Tâm tê tâm liệt phế thét lên.
Một trong những chỗ dựa lớn nhất để Diệp Thiên Tâm có thể ngồi vào vị trí như ngày hôm nay chính là nhờ vũ khí cấp thiên giai Đa Tình Hoàn này.
Đa Tình Hoàn, tên như ý nghĩa, được chế tạo thành hình vòng khuyên tròn, ba trăm sáu mươi độ đều được gắn những lưỡi dao sắc bén. Đa Tình Hoàn tổng cộng có hai vòng khuyên, chạm vào bất kỳ thứ gì đều có thể bị những lưỡi dao này gây ra thương tích. Sau khi được tu hành giả truyền vào nguyên khí thì uy lực của nó lại càng thêm đáng sợ.
Đa Tình Hoàn không phải tượng trưng cho tình yêu mà là lòng thù hận. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng tuyệt đối không thể để mất nó.
Chương 38 Thu hồi tu vi của ngươi
Diệp Thiên Tâm trơ mắt nhìn vũ khí Đa Tình Hoàn đã đi theo mình suốt mười năm nay bị một chiêu Ma Đà Thủ Ấn cường đại của Lục Châu trói buộc, mất đi ánh sáng.
Ầm!
Nàng muốn ngăn cản hắn, đoạt lại vũ khí! Một khi mất Đa Tình Hoàn, cho dù hiện tại có trốn thoát được thì thực lực của nàng cũng sẽ sụt giảm cực lớn.
Lực lượng của Bích Hải Triều Sinh Quyết bắn ra, cuồn cuộn như sóng biển đánh về phía Lục Châu.
Chỉ tiếc…
Người nàng đang đối mặt đã từng là sư phụ của nàng, là kẻ còn hiểu rõ về Bích Hải Triều Sinh Quyết hơn cả nàng.
“Phá.”
Toàn thân Lục Châu bộc phát ra lực lượng sóng biển càng mạnh hơn.
Đẩy ngược về phía Diệp Thiên Tâm.
So sánh với lực lượng của hắn, Bích Hải Triều Sinh Quyết của Diệp Thiên Tâm chỉ là một dòng suối nhỏ, không có chút ý nghĩa.
Chỉ trong khoảnh khắc đã bị sóng lớn cuốn tới.
Ầm!
Lực lượng mạnh mẽ đập mạnh vào ngực Diệp Thiên Tâm.
Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết toàn thân chảy ngược, phốc…
Rơi thẳng xuống phía dưới.
“Thiên Lý Truy.”
Thân hình Lục Châu loé lên.
Trong chớp mắt đã xuống tới mặt đất.
Diệp Thiên Tâm toàn thân đau nhức kịch liệt, não hải trống rỗng… đau đớn không thể tả.
Ngay giây phút bị Bích Hải Triều Sinh Quyết đánh rơi xuống đất, nàng đã biết, mình thua rồi.
Chỉ là…
Thua thì thua, cớ gì lão già này lại còn tiếp tục sử dụng đại thần thông thuật Thiên Lý Truy? Muốn khoe khoang vũ lực với nàng sao?
Đối mặt với Lục Châu đang sử dụng đại thần thông thuật.
Tự đáy lòng Diệp Thiên Tâm nảy sinh tuyệt vọng.
Lão già này…
Đến một tia hy vọng cũng không cho nàng!
Lục Châu nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tâm.
Đồng thời cũng quan sát sáu hướng tai nghe tám phương.
Hắn muốn xác định xem những ác đồ khác có ở phụ cận hay không.
Pháp thân khiến hắn có năng lực cảm ứng cường đại.
Tiếc là… không có ai.
Điều này thật là kỳ quái.
Theo suy đoán trước đó của hắn, chỉ dựa vào một mình Diệp Thiên Tâm hẳn là không có can đảm bày ra chuyện này.
Hơn vạn tu hành giả vây công Kim Đình Sơn đều chỉ có thể biến thành pháo hôi, huống chi lần này đến cả tu hành giả Nguyên Thần cảnh cũng không có. Toàn trường trừ Lục Châu ở trạng thái đỉnh phong ra cũng chỉ còn một mình Diệp Thiên Tâm đạt tới cảnh giới này.
Cây cao thì đón gió.
Ta không đánh ngươi thì đánh ai?
Lục Châu chậm rãi giơ tay lên.
Nguyên khí năng lượng dâng lên quấn quanh thân thể Diệp Thiên Tâm, chặt chẽ trói buộc nàng lại.
Diệp Thiên Tâm từ từ bị kéo đến trước mặt Lục Châu, năng lượng đặc thù nâng cơ thể nàng lên.
[Ting — bắt sống một tên ác đồ, lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Bốn mắt chạm nhau.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai mét.
Trong mắt Diệp Thiên Tâm tràn ngập sợ hãi và rung động.
Cho dù là lúc còn bái sư học nghệ ở Kim Đình Sơn nàng cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi như giờ phút này.
Khoảng cách quá gần… trái tim nàng đập nhanh kịch liệt, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường.
Cảm giác do trạng thái đỉnh phong mang lại khiến tâm hắn tĩnh lặng như nước.
Có thực lực sẽ có lực lượng, có lực lượng sẽ có khí thế.
“Diệp Thiên Tâm.”
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng, ba tiếng đó giống như đánh thẳng vào tim nàng, “Khi sư diệt tổ, ngỗ nghịch bản toạ…”
“Lão già… ngươi, ngươi định làm gì?”
“Bản toạ sẽ thu hồi tất cả những thứ đã ban cho ngươi lúc trước.”
“A?”
Toàn thân Diệp Thiên Tâm run rẩy, hai mắt mở to.
Gương mặt vốn đang đỏ ửng trông rất xinh đẹp bỗng trở nên trắng bệch.
Nàng vốn định cầu xin tha thứ… nhưng nàng lại phát hiện lão ma đầu trước mắt đã giơ tay lên.
Dường như đã không còn có thể thương lượng nữa rồi.
…
Bàn tay già nua nâng lên một lực lượng nguyên khí hùng hậu.
Rồi nhẹ nhàng hất một cái.
Đoàn nguyên khí mạnh mẽ lập tức bắn ra.
Phốc ——
Bay thẳng một đường cực kỳ chuẩn xác về phía đan điền khí hải của Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm ngơ ngác.
Cũng chính lúc này, nàng nghe được thanh âm vụn vỡ của đan điền khí hải mà nàng đã cố gắng tu luyện suốt nhiều năm nay, tiếng vỡ như pha lê vang lên, tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Như một quả khí cầu nổ tung, toàn bộ nguyên khí bên trong lập tức tán ra ngoài.
Cảm giác này… nàng bây giờ đã biến thành một người bình thường.
Tu vi đã mất sạch.
Đối với một tu hành giả mà nói, trên đời này không có sự tình nào tàn nhẫn hơn việc bị huỷ đi tu vi.
Diệp Thiên Tâm vì muốn trở nên mạnh mẽ, không hề sợ hãi mà bái nhập Kim Đình Sơn. Trải qua bao nhiêu là trắc trở, trả giá bao nhiêu là nỗ lực, nàng mới có được địa vị và thành tựu như ngày hôm nay, hưởng thụ sự quỳ bái và kính sợ của người khác.
Mà ngày hôm nay đây, tất cả đều đã bị huỷ cùng với đan điền khí hải của nàng, tan thành mây khói.
Nàng hoàn toàn ngơ ngác.
Đến mức quên đi cả đau đớn.
Quên mất phải suy nghĩ.
Giây phút tê liệt ngắn ngủi qua đi, cơn đau đớn kịch liệt bùng phát trong cơ thể khiến nàng đau đớn đến không muốn sống.
Chỉ trong chốc lát, đầu nàng đã đổ đầy mồ hôi.
Diệp Thiên Tâm buồn bã cười một tiếng, gian nan ngẩng đầu, sự sợ hãi trong nội tâm lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Nàng nửa như đang khóc, nửa như đang cười.
“Lão.. lão già… giết ta đi… ha ha ha…”
Lục Châu để ý thấy giá trị thù hận của Diệp Thiên Tâm đã tăng lên đến 60%.
Trong lòng hắn sinh nghi.
Cho dù tính cách Cơ Thiên Đạo táo bạo, làm đủ chuyện xấu, lại hở chút là đánh đập mắng chửi đồ đệ, nhưng hắn cũng chưa bao giờ làm ra chuyện khiến người ta nảy sinh lòng thù hận khổng lồ đến thế.
Diệp Thiên Tâm vì sao lại thù hận Cơ Thiên Đạo đến vậy?
Có điều… những chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Lục Châu làm tất cả đều là để bảo vệ mình.
“Hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi.” Lục Châu giơ tay tạo thành cương phong đánh “chát” một tiếng lên mặt nàng.
Trên gương mặt tái nhợt xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ rực.
“Muốn chém muốn giết, muốn lóc thịt rọc xương, muốn làm gì ta cũng được. Ha ha ha… ha ha…” Diệp Thiên Tâm lại nở nụ cười buồn bã, ánh mắt nhìn về phía mặt đất. “Tứ sư huynh đáng thương, tam sư huynh đáng thương… bọn họ vốn có thể tránh thoát một kiếp này… bây giờ thì sao chứ?”
“Đều là tại ngươi, tại ngươi hại chết bọn họ! Từ nay về sau, trên đời sẽ không còn Kim Đình Sơn nữa.” Diệp Thiên Tâm vừa cười buồn vừa nói. Nàng muốn dùng những lời lẽ này để chọc giận Lục Châu.
Đáng tiếc Lục Châu vẫn y như cũ mặt không biểu tình.
Lục Châu nhìn sang bảng thời gian còn lại của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Chỉ còn năm phút.
Cho dù bây giờ hắn sử dụng Thiên Lý Truy cũng không còn kịp nữa.
Có điều Hệ thống không nhề lên tiếng thông báo lão tam lão tứ đã xảy ra chuyện, nó rõ hiện tại bọn họ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lão tứ không phải là đồ ngu ngốc, sao có thể liều chết?
Lục Châu mở miệng nói.
“Ngu xuẩn.”
“Ngươi mắng ta?” Diệp Thiên Tâm khẽ giật mình. Trước kia lão ma đầu không hề mắng chửi người khác theo cách này.
“Chỉ cần một ngày bản toạ còn sống, thì không kẻ nào dám đè đầu cưỡi cổ Kim Đình Sơn.”
Nhìn bộ dáng tự tin của Lục Châu, Diệp Thiên Tâm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Nàng một lần nữa nhớ tới lời sư tỷ từng nói —— sư phụ đã không còn giống như trước kia. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ bây giờ hắn lại trở nên càng cao thâm khó lường hơn trước.
Lục Châu dùng một tay bắt lấy bả vai Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm kinh hoàng hô lên một tiếng, sợ hãi đến mức nhắm mắt lại…
… Không có chết?
Khi nàng lần nữa mở mắt ra, hai người đang phi hành trên không trung.
Non sông gấm vóc, từng dãy núi liên miên không ngừng trôi tuột ra sau lưng.
Một đạo nguyên khí trong suốt tạo thành bình chướng bao bọc lấy hai người, ngăn cản cuồng phong bên ngoài.
Xoẹt.
“A…”
Đại thần thông thuật, Thiên Lý Truy.
Sao lại như thế?
Vì cái gì lão già có thể không ngừng nghỉ mà thi triển đại thần thông thuật?
Hắn không cần điều động nguyên khí sao?
Sao hắn làm thế được?
Đây không phải là hiệu lực do sử dụng Ma Nguyên bí được, cũng tuyệt đối không phải là một loại bí dược nào khác trên đời.
Cho dù hiện tại tu vi nàng đã mất hết nhưng kinh nghiệm tích luỹ nói cho nàng biết, trên người Lục Châu không có vết tích nguyên khí tập trung lại một chỗ, hoàn toàn
khác biệt với tình trạng cơ thể khi sử dụng bí dược.
Nhưng mà… rõ ràng hắn đã già, rõ ràng hắn đã vô pháp tiếp tục dung nạp nguyên khí vào trong cơ thể!
Chương 39 Kế hoạch của Diệp Thiên Tâm?
Có một hiện tượng rất kỳ quái như thế này.
Tuy rằng thọ mệnh của tu hành giả luôn cao hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng vài chục năm hoặc trong vòng một trăm năm trước khi chết, tu vi của tu hành giả đều có xu hướng hạ xuống.
Bắt đầu từ cảnh giới Thối Thể cảnh, thân thể là điểm mấu chốt để tu hành giả đột phá.
Lên đến Thông Huyền cảnh, Ngưng Thức Cảnh rồi Phạn Hải cảnh bát mạch, không có một cảnh giới nào trong số này là không liên quan đến thân thể.
Một khi thân thể trở nên già yếu thì kinh mạch, đan điền, khí hải đều sẽ thiếu sức sống, mất đi khả năng gia tăng tiềm lực, tu vi cũng khó mà tiến thêm một bước.
Lúc này, những thứ như kinh nghiệm chiến đấu, quá trình lịch duyệt, mưu kế, ngoại lực đều là những thứ chủ chốt để bảo trì thực lực.
Nhưng vấn đề là ——
Tại sao lão già Cơ Thiên Đạo này lại mạnh hơn cả trước kia?
Diệp Thiên Tâm có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi huyền cơ trong đó.
“Tại sao chứ?”
Nàng ngẩng đầu lấy dũng khí, ánh mắt kiên định nhìn vẻ mặt ung dung không vội của Lục Châu.
“Ta thừa nhận là do ta thất sách, nhưng mà… ngươi bắt ta, ngươi cũng không thể sống tốt được!”
Vượt qua sông núi, bay qua rừng cây…
“Nói đủ chưa?”
“A?”
Lục Châu dứt khoát triệt tiêu đi một phần bình chướng ngăn cương phong trước mặt.
Vù! Cuồng phong thổi vào mặt Diệp Thiên Tâm khiến nàng không cách nào mở mắt ra được, cảm giác đau rát như bị dao rạch, tràn đầy đau đớn khó chịu.
Cùng lúc đó.
Tại một xó xỉnh nào đó trong rừng cây.
Lão bát Chư Hồng Cộng đặt mông ngồi phịch dưới đất, không ngừng lau mồ hôi đang chảy dài trên mặt.
Đứng trước mặt hắn là một vị nam tử mặc áo gấm, ánh mắt lăng lệ, trên tay cầm một cây quạt lông.
“Thất sư huynh, cũng may mà huynh tới kịp, nếu không thì… ta cũng biến thành pháo hôi rồi.” Lão bát trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vị nam tử ngọc thụ lâm phong này chính là thất đồ đệ của Cơ Thiên Đạo, Tư Vô Nhai.
“Lão bát, thường ngày đệ luôn nghe theo lời khuyên của ta, sao lần này lại đột nhiên làm bậy cùng sư tỷ?” Tư Vô Nhai lắc đầu nói.
“Hầy…”
Lão bát thở dài một tiếng. “Dạo gần đây ta luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy sư phụ tới đánh ta. Ta sợ hãi nha ——”
“Nhìn đệ kìa. Một chút tiền đồ cũng không có.”
“Hay là… huynh thu nhận Mãnh Hổ Cương của ta vào Ngoạ Long ám võng của huynh đi…” Lão bát vỗ đùi.
Tư Vô Nhai không thèm nhìn hắn, chỉ nhẹ tay phẩy phẩy chiếc quạt lông: “Đệ thôi đi, lo mà trông chừng ngọn núi nhỏ của đệ ấy.”
“Đừng mà… Huynh cũng thấy pháp thân của sư phụ rồi đó. Lục sư tỷ nhất định sẽ lại bán đứng ta, đến lúc đó… ta xong đời!” Lão bát nghẹn ngào kể khổ.
“Diệp Thiên Tâm cho rằng dựa vào đám cường giả Thần Đình cảnh này có thể bắt ép sư phụ lấy ra át chủ bài, quả thật là mơ giữa ban ngày. Tỷ ấy cũng không chịu suy nghĩ một chút, nếu thật sự sư phụ không còn thực lực thì sẽ đến lượt tỷ ấy ra tay hay sao?”
Thiên hạ lớn như thế đều đang nhìn chằm chằm Kim Đình Sơn, đâu phải chỉ có một mình nàng.
“Thất sư huynh, sư phụ dùng mấy chiêu giây giết mười lăm tên Thần Đình cảnh, huynh có nhìn thấy rõ ràng không?” Lão bát nuốt một ngụm nước bọt, tò mò hỏi.
“Không biết.”
“Ngay cả huynh mà cũng không biết?”
“Nói nhảm, đệ đường đường là Tà Vương không phải cũng chẳng biết đó sao?”
Nói thật, toà pháp thân cửu diệp kim liên đứng sừng sững ở đó, ai dám có can đảm lại gần?
“Hầy, cái xưng hào Tà Vương của ta dùng để doạ người khác một chút còn được, chứ nào dám khoe khoang ở trước mặt sư huynh.” Lão bát nói.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng không khỏi hơi hối hận vì đã khuyên hắn rời khỏi Kim Đình Sơn. Cái tên ngu ngốc này đúng là cản chân người khác.
Thấy thời gian đã không còn sớm, hắn nói: “Từ nay về sau, đệ phải đoạn tuyệt quan hệ với Diễn Nguyệt Cung.”
“A? Tại sao?”
“Diệp Thiên Tâm cầm đầu đám tu hành giả phe chính đạo đi vây công sư phụ gặp thảm bại, mà Diễn Nguyệt Cung lại không mất một binh một tốt nào. Đệ cho rằng những thế lực sau lưng các tu hành giả kia sẽ nghĩ như thế nào?”
Lão bát gật gật đầu nói: “Ta minh bạch.”
Nói tới đây.
Tư Vô Nhai than nhẹ một tiếng. “Hơn nữa, ta nhân lúc sư phụ truy kích sư tỷ đã đến kiểm tra trận pháp ở đó một chút, phát hiện trận văn không đúng.”
“Trận văn không đúng?”
“Nếu ta đoán không sai thì hẳn là Chiêu Nguyệt sư tỷ đã lâm trận lùi bước.” Tư Vô Nhai nói.
“Chiêu Nguyệt sư tỷ cũng có mặt?”
Tư Vô Nhai gật gật đầu. “Lúc Chiêu Nguyệt sư tỷ rời khỏi Kim Đình Sơn, ta đã có được tình báo tỷ ấy đến Diễn Nguyệt Cung. Với tính tình của lục sư tỷ, đương nhiên sẽ lôi kéo ngũ sư tỷ theo phe mình. Mà Chiêu Nguyệt sư tỷ cũng là lựa chọn tốt nhất để khởi động trận pháp kia…”
Lão bát nghe được lời này cũng sửng sốt.
“Tên Phan Trọng có tu vi Thần Đình cảnh kia là phản đồ của Tịnh Minh Đạo, hắn chỉ học Tam Âm Thức, có thân thể chí hàn. Lục sư tỷ khống chế người này làm pháo hôi để dẫn dụ tiểu sư muội, sợ là Tịnh Minh Đạo sẽ không cam lòng tha thứ.”
“Vậy còn tên Vương Phú Quý?” Lão bát hỏi.
Nói đến đây, Tư Vô Nhai cười ha hả: “Đó cũng là chỗ cao minh của lục sư tỷ. Vương Phú Quý tên thật là Thẩm Uyên, vốn là cao thủ dưới trướng của Ngọc phi nương nương. Vị Ngọc phi này chính là muội muội của vương phi Tây Vực mà năm đó Hoàng đế Đại Viêm cưới về!”
“Chuyện này…” Lão bát nhớ tới, vị Tây Vực vương phi kia đã chết dưới tay sư phụ.
“Chuyên này nếu nói nhỏ, thì hành động lần này của sư phụ sẽ khiến Hoàng đế Đại Viêm không hài lòng, nếu nói lớn thì có khả năng sẽ dẫn đến hai nước phân tranh. Hai nước chiến đấu sẽ khiến dân chúng lầm than.” Tư Vô Nhai nói.
“Ngoại trừ những chuyện đó ra thì mười lăm tên tu hành giả Thần Đình cảnh đều đến từ tam tông phía Nam của Đại Viêm… Năm xưa toàn bộ vũ khí địa giai trở xuống của tam tông này đều bị vũ khí thiên giai của sư phụ huỷ hết, thù này bọn họ đến giờ vẫn chưa báo. Thù cũ chưa giải, thù mới đã kết, đệ nghĩ xem tam tông sẽ làm như thế nào?”
“Lục sư tỷ lại có thể nghĩ ra kế sách như thế?” Chư Hồng Cộng có chút không dám tin, ngay cả chính hắn cũng là một bộ phận trong kế hoạch của nàng.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu cười. “Đáng tiếc… cho dù âm mưu quỷ kế có tốt như thế nào đi nữa đều không có chút ý nghĩa nào trước thực lực tuyệt đối. Sợ là Diệp Thiên Tâm không hề nghĩ tới, sư phụ lão nhân gia người có thể không ngừng sử dụng Thiên Lý Truy. Tin đồn phi liễn màu đỏ thắm của sư tỷ có thể tránh thoát được truy kích toàn lực của cường giả Nguyên Thần cảnh, không biết là thật hay giả.”
Một màn sử dụng đại thần thông thuật liên tiếp đó đã phá vỡ nhận thức của hắn.
Điều càng khiến hắn nghi ngờ hơn chính là, phương thức chiến đấu của sư phụ chú trọng tốc độ, gần như không để kế hoạch của Diệp Thiên Tâm có cơ hội thực hiện đã ra tay.
Cái gì mà Hoàng đế Đại Viêm, cái gì mà Ngọc phi, cái gì mà Tịnh Minh Đạo với chả tam tông, cứ bắt người lại trước đã rồi tính.
Lão bát đột nhiên nói: “Không được, cái chức Trại chủ này ta không muốn làm nữa… Ai thích thì đi mà làm, ta phải hồi hương, ta muốn về quê! Ta không chơi lại các sư huynh sư tỷ, chẳng lẽ chạy trốn còn không được sao?”
“…..”
Lục Châu giữ chặt Diệp Thiên Tâm, thấy đỉnh núi Thanh Dương Sơn và ánh sáng lấp lánh mang theo khí tức của Bạch Trạch.
Hắn liền lao xuống dưới.
Khi Lục Châu xuống tới Thanh Dương Sơn, Tiểu Diên Nhi đã cưỡi Bạch Trạch bay về phía hắn.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi kêu lên.
Thấy Diệp Thiên Tâm bên cạnh sư phụ, nàng kinh ngạc hô lên:
“Sư tỷ? Á phi phi, ngươi đã không còn là sư tỷ của ta rồi, kẻ phản bội…”
Diệp Thiên Tâm gian nan mở mắt ra.
Đan điền khí hải vỡ vụn khiến nàng luôn trong trạng thái mệt mỏi.
Cả người ỉu xìu như bánh tráng nhúng nước, phảng phất như thể đã mất đi hồn vía.
“Diên Nhi, coi chừng nàng.” Lục Châu đẩy Diệp Thiên Tâm về phía Diên Nhi.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Thời gian vừa kịp lúc.
Hiệu quả của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong biến mất.
Lục Châu bình phục tâm tình, nhanh chóng thích ứng với trạng thái trước mắt.
Có lẽ đã nhìn ra chút manh mối, Diệp Thiên Tâm cười khanh khách giễu cợt: “Không ngờ đường đường là lão ma đầu cũng sẽ có lúc chật vật như vậy.”
Tiểu Diên Nhi cãi lại:
“Ngươi thì biết cái gì? Sư phụ đã lớn tuổi, nghỉ ngơi một chút không được sao?”
Đột nhiên ý thức được mình đã nói sai, Tiểu Diên Nhi lập tức nói nhỏ: “Sư phụ, đồ nhi không có ý đó…”
Lục Châu khoát khoát tay: “Không sao.”
Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói: “Nếu ta là ngươi, ta đã lập tức chạy về Kim Đình Sơn. Chẳng phải ngươi đã nói, chỉ cần ngươi còn sống trên đời này một ngày thì sẽ không có ai dám đè đầu cưỡi cổ Kim Đình Sơn hay sao? Ha ha… đáng tiếc, hôm nay Kim Đình Sơn sẽ phải đổi chủ!”
“Ngươi nói hưu nói vượn!” Tiểu Diên Nhi cả giận nói.
“Còn nữa… ngươi giết chết Vương Phú Quý, chính là cao thủ dưới trướng đương kim Ngọc phi nương nương. Mười lăm tên Thần Đình cảnh đó đều là tông đồ của tam tông ở phía Nam Đại Viêm. Sư phụ à sư phụ… ngươi có hối hận đã ra tay với ta chưa? Đừng quên Diễn Nguyệt Cung của ta còn cả ngàn tỷ muội. Nếu ta không quay về, bọn họ sẽ liên hợp với hoàng thất và tam tông cùng nhau đối phó Kim Đình Sơn!”
Diệp Thiên Tâm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ít nhất nội tâm nàng đã vui vẻ lên không ít.
Giọng của nàng trở nên rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại cực kỳ cứng cỏi: “Nếu ngươi thấy hối hận rồi thì thả ta đi đi… Ít nhất, ta vẫn là chủ nhân của Diễn Nguyệt Cung.”
Chương 40 Ai cho các ngươi lá gan
Tiểu Diên Nhi nhảy xuống khỏi Bạch Trạch, đến trước mặt Diệp Thiên Tâm.
Dựa vào cảm giác, nàng cảm thấy có hơi kỳ quái nên quan sát một chút rồi kinh ngạc nói: “Tu vi của ngươi đâu?”
“Bị phế rồi.” Diệp Thiên Tâm vô cùng thê thảm nói.
“A? Bị phế rồi mà còn có dũng khí hùng hổ với ta!”
“Tiểu sư muội, đây chính là kết cục của việc tôn sư trọng đạo đó. Nghe lời sư tỷ đi, nếu lão cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng đẩy các ngươi vào vực sâu. Hắn già rồi, còn có thể che chở cho các ngươi được bao lâu nữa?” Diệp Thiên Tâm không ngừng châm ngòi thổi gió.
“Lêu lêu lêu… ta không thèm tin ngươi đâu. Đồ phản bội, nên phế bỏ tu vi của ngươi, hừ!” Tiểu Diên Nhi làm mặt quỷ.
Diệp Thiên Tâm nhíu mày.
Thời gian chưa lâu mà tiểu sư muội đã trở nên nghe lời lão già như vậy?
Nàng ăn phải mê dược gì?
“Tiểu sư muội, muội nhìn bộ dạng bây giờ của lão đi, có khác gì với một lão đầu bình thường đâu. Muội tin ta, thử đánh hắn một chưởng đi.” Diệp Thiên Tâm tuy đã mất đi tu vi nhưng vẫn cảm giác được trạng thái hiện tại của Lục Châu hoàn toàn khác biệt với lúc nãy. Nói cách khác, có lẽ là một loại bí dược nào đó nàng không biết tới đã mất đi hiệu lực.
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, tức giận hầm hừ: “Phi phi phi… Đồ phản bội!”
Nàng sao dám ra tay với sư phụ, cho dù chỉ là luận bàn cũng không dám.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời, thời gian đã đến.
“Sư phụ, con đã dùng Bạch Trạch đưa phụ thân về Từ phủ. Chúng ta đi thôi.” Tiểu Diên Nhi cười tủm tỉm nói.
Như vậy cũng tốt.
Mang thêm một người vẫn luôn cảm thấy vướng víu.
Nhưng điều khiến Lục Châu cảm thấy vui mừng chính là Tiểu Diên Nhi từ bỏ cơ hội được đoàn tụ cùng cha mẹ, nguyện ý chạy về chi viện cùng hắn, nàng xem như là đứa có lương tâm nhất trong số chín tên đồ đệ rồi.
Lục Châu xem nhẹ Diệp Thiên Tâm, phất tay nói: “Về thôi.”
Bạch Trạch kêu to một tiếng.
Khí thế của toạ kỵ cấp truyền thuyết như là vương giả trong rừng rậm, tất cả các loài muông thú đều phải phủ phục nhường đường.
Bạch Trạch giẫm bốn vó… cõng Lục Châu trên lưng.
Diệp Thiên Tâm lúc này mới phát hiện, toạ kỵ này… là toạ kỵ cấp truyền thuyết?
Từ khi nào mà toạ kỵ của lão đổi thành Bạch Trạch rồi?
Nàng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng.
Tiểu Diên Nhi đã chộp lấy nàng nhảy lên lưng Bạch Trạch. Bạch Trạch nhẹ nhàng đạp một cái, toàn thân bay lên không trung.
Tại Kim Đình Sơn.
Bình chướng vẫn chưa được chữa trị xong, tu hành giả vẫn có thể tự do ra vào.
Trong lương đình giữa sườn núi và dưới chân núi, trên các bậc thang lên Ma Thiên Các, lúc này đã đầy ắp tu hành giả.
“Nơi này không có!”
“Phía Đông cũng không có phát hiện!”
“Phía Tây không có!”
“Thật là kỳ quái, ma đầu Kim Đình Sơn đều trốn đi đâu rồi?”
“Tiếp tục tìm đi. Trưởng lão đã nói nhất định phải tìm được Cơ Thiên Đạo và Minh Thế Nhân!”
Trong rừng núi và cả trên không đều có tu hành giả cầm bội kiếm trong tay lục tung cả Kim Đình Sơn. Trừ người của Chính Nhất Đạo, còn có không ít tu hành giả Thiên Kiếm Môn tham dự hiệp trợ.
Khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn.
Trong Ma Thiên Các.
Trưởng lão Phương Tẫn Sơn của Chính Nhất Đạo đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ toạ, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Đoan Mộc Sinh đang bị xiềng xích trói chặt.
Có ba tên tu hành giả Thần Đình cảnh đang nhìn chằm chằm trông chừng Đoan Mộc Sinh.
Đây chính là tam đệ tử dưới trướng lão ma đầu Kim Đình Sơn mà người người sợ hãi. Nếu không phải vì hắn đã bị thương từ trước thì e là rất khó có thể bắt được hắn.
“Đoan Mộc Sinh, chỉ cần ngươi nói ra chỗ ở hiện tại của lão ma đầu, ta sẽ tha chết cho ngươi.” Phương Tẫn Sơn trầm giọng nói.
Đoan Mộc Sinh khinh thường nói:
“Phương Tẫn Sơn, uổng cho các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, vậy mà lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để ra tay. Nếu có gan thì thả ta ra, ngươi và ta cùng nhau đại chiến ba trăm hiệp.”
Phương Tẫn Sơn hừ lạnh nói: “Đã bị thương còn có dũng khí nói năng ngông cuồng… Ngươi tưởng là ngươi có tư cách? Đừng nói là ngươi, ngay cả lão ma đầu bây giờ không phải cũng trốn chui trốn nhủi như chuột đó sao?”
Đoan Mộc Sinh cười ha hả một tiếng, đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn nói: “Cho dù là ca ca Phương Đầu Đà của ngươi, khi nhìn thấy ta cũng phải kính sợ ba phần…”
Ầm!
Đoan Mộc Sinh nâng hai tay lên, dùng xiềng xích kháng cự một kích này.
Khí huyết quay cuồng, đau đớn khó nhịn.
Nhìn bộ dạng chật vật của Đoan Mộc Sinh, Phương Tẫn Sơn cười nói: “Ngươi là cái thá gì! Đồ chó nhà có tang! Mau nói ra nơi lão ma đầu và Minh Thế Nhân ẩn nấp… nếu không, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!”
Keng!
Tu hành giả đứng bên cạnh rút ra đại đao.
Đoan Mộc Sinh bây giờ đang có thương tích trong người, lại bị trói chặt không thể động đậy.
Nhưng điểm ngạo khí đã ăn sâu vào cốt tuỷ hắn, sao có khả năng bị vết thương da thịt khuất phục.
Đoan Mộc Sinh cười rộ lên: “Ngươi động thủ thử xem…”
“Cuồng vọng!” Phương Tẫn Sơn bóp nát ghế, vừa định động thủ thì thuộc hạ bên cạnh đã chắp tay nói: “Trưởng lão, không thể.”
“Ma đầu này không thể giết được!”
“Mục tiêu của chúng ta là Ma Thiên Các và lão ma đầu. Môn chủ nói muốn bắt sống bọn họ.”
“Phương trưởng lão xin hãy nghĩ lại! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!”
Phương Tẫn Sơn đúng là muốn nhân cơ hội này để giết Đoan Mộc Sinh báo thù cho ca ca hắn.
Phương Tẫn Sơn trừng mắt vung tay nói: “Để ta xem ngươi đắc ý được bao lâu. Môn chủ không cho ta giết ngươi, vậy được… Chắc là ngươi chưa từng nếm qua mùi vị bị cầm tù trong Cửu U, cảm giác muốn chết không được muốn sống cũng không xong nhỉ?”
Vù.
Bên ngoài Ma Thiên Các, một tu hành giả ngự kiếm bay tới.
“Chu trưởng lão!”
Các tu hành giả đứng bên trong đều ôm quyền chào hỏi.
Phương Tẫn Sơn chỉ liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng hỏi: “Chu Kỷ Phong, ngươi trở về rất đúng lúc. Có tra ra được chỗ ẩn nấp của Minh Thế Nhân chưa?”
Chu Kỷ Phong khom người nói:
“Nhị trưởng lão, ta đã lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm trên toàn bộ Kim Đình Sơn nhưng không hề có bất kỳ phát hiện nào.”
“Không có phát hiện nào? Cả ngươi và ta đều đã tận mắt nhìn thấy Minh Thế Nhân bị thương nặng. Ta không tin hắn có thương tích trong người còn có thể trốn đi xa được! Cho dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra hắn!”
“Ta cũng hy vọng nhanh chóng tìm được bọn hắn.”
“Suýt nữa đã quên, lão ma đầu này đã giết Môn chủ Lạc Trường Phong của Thiên Kiếm Môn, người đó là ân sư của ngươi.”
Chu Kỷ Phong ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu. “Có nhị trưởng lão ở đây, bọn hắn có chắp cánh cũng khó thoát.”
Phương Tẫn Sơn vỗ vỗ bả vai Chu Kỷ Phong, nói: “Tuy ngươi đến từ Thiên Kiếm Môn nhưng lại rất biết nghe lời, ngươi hiểu chuyện hơn những kẻ kia nhiều.”
“Nhị trưởng lão quá khen.”
“Rất tốt. Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi… Tự mình dùng nghiêm hình tra khảo Đoan Mộc Sinh!” Phương Tẫn Sơn chỉ vào Đoan Mộc Sinh nói.
“Chuyện này…”
Thấy hắn do dự, Phương Tẫn Sơn ha hả nở nụ cười. “Khó trách Thiên Kiếm Môn không thèm chứa chấp cái tên chó nhà có tang như ngươi. Thật không biết Môn chủ coi trọng ngươi ở điểm nào mà lại hứa hẹn vị trí trưởng lão cho ngươi. Cút đi!”
Hắn đẩy Chu Kỷ Phong ra, nhấc chân đá Đoan Mộc Sinh một kích.
Đoan Mộc Sinh dùng hai tay đón đỡ. Ầm… hắn lại lần nữa lui về sau mấy bước.
“Vẫn còn có thể phản kháng?” Phương Tẫn Sơn nghi hoặc không hiểu.
Hắn từ từ giơ tay lên.
Lần này hắn đã điều động nguyên khí.
Với tư cách là cường giả Thần Đình cảnh đỉnh phong, hắn và ca ca Phương Đầu Đà đều nắm giữ thực lực rất mạnh mẽ.
Ngay đúng lúc này…
Phía Bắc Kim Đình Sơn đột nhiên xuất hiện một đoàn ánh sáng mang theo điềm lành, đạp mây mà tới.
Các tu hành giả đang lục soát bên ngoài và những tu hành giả đang ngự không phi hành đều ngẩng đầu nhìn lên.
“Đó là cái gì?”
“Toạ kỵ cấp truyền thuyết, là cao thủ tới!”
“Mau đi thông tri trưởng lão, hẳn là cao thủ tu hành giả phe chính đạo đến chi viện chúng ta!”
Các trưởng lão của Chính Nhất Đạo đều ngừng lục soát, nhìn lên bầu trời.
Trên toạ kỵ Bạch Trạch phát ra một tiếng nói trầm thấp, vang vọng khắp cả Kim Đình Sơn.
“Ai cho các ngươi lá gan xông vào Kim Đình Sơn của ta?”
Lục Châu đưa tay vuốt râu.
…Hình như theo thói quen đó, tâm tính của hắn cũng trở nên lão luyện.
Hắn đảo mắt nhìn những kẻ trước mặt.
Vẫn không thấy đám người Chiêu Nguyệt đâu.
Lục Châu không khỏi lắc đầu.
Dùng một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong chỉ bắt được một tên ác đồ, có vẻ không được lời cho lắm.
Thế nhưng đối mặt với cục diện này, hắn còn có đường lui sao?
Dường như là không.
“Diệp Thiên Tâm…”
Giọng Lục Châu rất bình tĩnh như lão sư đang gọi tên học trò: “Bản toạ truyền cho ngươi Bích Hải Triều Sinh Quyết, ban cho ngươi Đa Tình Hoàn, là hy vọng ngươi có đủ sức tự bảo vệ mình trong thế giới tu hành đầy hiểm ác này, chứ không phải để ngươi khi sư diệt tổ, ngỗ nghịch bản toạ.”
Diệp Thiên Tâm cười ha hả.
Tiếng cười làm cho người ta sợ hãi.
Những người nghe thấy đều dựng tóc gáy.
Lão ma đầu tung hoành nhiều năm, lại dạy bảo ra một tên đồ đệ như vậy, đúng là chuyện khiến người ta thống khoái!
Thầy nào trò nấy!
“Lão già kia, ngươi cho rằng mình vẫn còn được như trước hay sao?”
Diệp Thiên Tâm làm thủ thế, tiếp tục nói: “Ngươi đã già rồi, từ lâu đã không còn là Cơ Thiên Đạo hô phong hoán vũ. Nơi đây… chính là mồ chôn của ngươi do chính tay ta thiết kế.”
Khí tức quanh cánh rừng lập tức rung động.
Những tu hành giả có tu vi cao thâm dường như đều cảm nhận được chung quanh đang biến động.
Nơi này… thật không đơn giản.
Tiểu Diên Nhi nghe không lọt tai liền mắng: “Ngươi dám mắng sư phụ! Coi chừng bị trời đánh đó!”
Đáng tiếc, nàng mắng không đủ hùng hồn.
Lục Châu phất phất tay ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi đừng xen vào. Hắn nói: “Hành tung của bản toạ là do ai tiết lộ cho ngươi? Lão thất? Hay lão ngũ? Hay là đại sư huynh của các ngươi?”
Diệp Thiên Tâm nói:
“Không cần đến bọn họ phải ra tay.”
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết chân tướng… Việc Từ gia bị bắt cóc chính là do ta tự tay thiết kế. Mục đích là để tiểu sư
muội và lão già ngươi cắn câu.”
Phan Trọng bừng tỉnh đại ngộ, hắn kinh ngạc nói: “Người ra nhiệm vụ này chính là ngươi?”
“Là ta.”
“Nếu lão ma đầu này không xuất hiện thì sao?” Phan Trọng nghi hoặc, không rõ tại sao nàng lại khẳng định lão ma đầu sẽ xuất hiện ở đây.
Diệp Thiên Tâm nở nụ cười nhưng ngữ khí vẫn lạnh như băng: “Câu hỏi của ngươi quá nhiều, ngươi chỉ cần hoàn thành tốt việc của mình rồi nhận thù lao là đủ.”
“…” Phan Trọng cảm nhận được một cỗ sát khí.
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường, hắn mở miệng nói: “Thôi, tay bản toạ đã nhuốm máu vô số sinh linh, cũng không ngại tăng thêm một nhóm.”
Vù vù.
Tất cả mọi người đối diện hắn đều lui lại một bước như lâm đại địch.
“Lão già, ngươi còn định phí sức chống trả sao?” Ánh mắt Diệp Thiên Tâm nhìn thẳng Lục Châu. “Ma Nguyên bí dược, mỗi lần sử dụng có thể khiến nguyên khí bộc phát trong một khoảng thời gian ngắn, tác dụng phụ là trong vòng mười ngày tu vi sẽ giảm đi một nửa, lại không thể sử dụng Ma Nguyên bí dược thêm lần nữa.”
Nàng nhắc tới tên của loại bí dược này.
Lục Châu hình như cũng có chút ký ức về nó.
Hắn hồi tưởng lại, đây là loại bí dược do Dược Vương cực khổ luyện chế ra, sau này vì tác dụng quá mức bá đạo và tàn ác nên bị phe chính đạo trong thiên hạ tẩy chay, cuối cùng dần biến mất.
Nhưng hắn thật không ngờ bọn họ lại liên tưởng đến bí dược này.
“Nếu nói người khác có Ma Nguyên bí dược, ta tuyệt đối không tin. Nhưng nếu là lão ma đầu này thì ta tin…” Một tu hành giả lớn tiếng nói.
Diệp Thiên Tâm lại lần nữa nở nụ cười. “Ta còn một tin tức cực kỳ xấu, không thể không nói cho lão nhân gia người…”
Giọng nàng có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Bốn phía nơi đây đều đã bày trận pháp khiến năng lượng nguyên khí suy yếu trên diện rộng. Cho dù ngươi còn bí dược, muốn liều chết cưỡng ép sử dụng thì cũng là phí công… Được rồi, ta nói tới đây thôi. Sư phụ, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là sư phụ. Sau khi ngươi chết… ta sẽ cho người xử lý hậu sự cho ngươi, xử lý cả Kim Đình Sơn. À, đúng rồi, các cao thủ của Chính Nhất Đạo chắc đã đến Kim Đình Sơn, tam sư huynh đang bị thương, tứ sư huynh chắc hẳn đã đầu hàng.”
Nói xong, Diệp Thiên Tâm nhẹ nhàng lui về phía sau.
Nàng tựa hồ không định tự mình ra tay.
Từ đáy lòng nàng vẫn còn kính sợ Cơ Thiên Đạo nên không nguyện ý làm người đầu tiên động thủ.
Vả lại nàng cũng không cho rằng trong tay lão già này chỉ có một con át chủ bài là Ma Nguyên bí dược. Để người khác lao lên trước làm pháo hôi vẫn tốt hơn, đây cũng là nguyên nhân nàng không điều động người trong Diễn Nguyệt Cung đến.
“Trận pháp?” Tiểu Diên Nhi dò xét xung quanh.
Nàng cảm thấy năng lượng bốn phía đang dao động.
Trong lòng vô cùng lo lắng.
“Sư phụ… làm sao bây giờ?”
Một loạt tu hành giả trước mặt đang chậm rãi tới gần.
“Đừng sợ hãi.” Giọng nói của Lục Châu vẫn tự tin như trước.
Diệp Thiên Tâm trong lòng sinh nghi. Có một điều Chiêu Nguyệt sư tỷ đã nói đúng, cách hành xử của lão già này hình như đã không còn giống trước kia.
Không còn tức giận, không còn nổi điên, cũng không còn mắng chửi người khác…
“Lão gia…” Vương Phú Quý từ trong cánh rừng chạy ra, vừa thở hồng hộc vừa nghẹn ngào kêu lên.
“Phú Quý? Sao ngươi lại tới đây?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Phu nhân… Phu nhân lo lắng cho an nguy của người…”
Vương Phú Quý thấy Từ lão gia đang nằm hôn mê bất tỉnh, lại lần nữa nghẹn ngào gọi: “Lão gia, người sao rồi?”
Thấy Từ lão gia vẫn bất tỉnh, hắn dập đầu với Lục Châu: “Lão tiên sinh, xin hãy cứu Từ lão gia, van cầu người ——”
Hô!
Thân ảnh Vương Phú Quý đột nhiên lao về phía Lục Châu như tên bắn.
Trong tay hắn cầm một thanh chuỷ thủ sáng bóng!
Là cường giả Thần Đình cảnh.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, ngay cả những tu hành giả đang vây công Lục Châu cũng không ngờ tới.
Toàn bộ mọi người đều trợn trừng mắt nhìn cảnh này.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi quá sợ hãi kêu lên.
Cách quá gần.
Gần như không có khả năng tránh thoát một kích này.
Cho dù là cường giả Nguyên Thần cảnh, dưới tình huống không hề phòng bị cũng không cách nào ngạnh kháng được một kích này mà không bị thương.
Thành công rồi!
Hai mắt Diệp Thiên Tâm phát sáng, tràn đầy chờ mong.
Ầm!
Thanh chuỷ thủ đâm vào lưng Lục Châu.
“Hả?”
Chuỷ thủ không thể đâm vào người hắn một mảy may nào.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trong lòng Vương Phú Quý toát ra ngàn vạn suy nghĩ. Đây là bảo vật cấp địa giai đã được bôi kịch độc, lại thêm lực lượng một kích của hắn ở cảnh giới Thần Đình cảnh! Tại sao không có cảm giác đâm vào thân thể lão?
Với tư cách là một tên thích khách ưu tú, mỗi lần ra tay hắn đều phải suy tính kỹ càng từng bước để một kích tất sát, tựa như xạ thủ ưu tú ngay giây phút bắn tên ra đã có thể xác định có trúng mục tiêu hay không mà không cần phải nghiệm chứng lại.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên.
Chuỷ thủ…
Bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó ngăn cản lại.
Thanh âm của Lục Châu cùng lúc vang lên:
“Bản toạ muốn giết các ngươi, sao phải dùng đến bí dược?”
Oanh!
Một đạo cương phong như khí hải bạo tạc đột nhiên khuếch tán ra tứ phía!
Năng lượng cường đại trong khoảnh khắc hình thành vòng xoáy đánh bay Vương Phú Quý.
Phốc ——
Máu tươi phun ra!
Năng lượng như gợn sóng không ngừng lan tràn ra tứ phía!
“Không xong rồi! Lão ma đầu giả vờ!”
“A!”
“Kẻ bị mắc lừa không phải lão ma đầu mà là chúng ta! Diệp Thiên Tâm! Ngươi tính toán hay lắm! Ngươi lừa chúng ta được lắm!”
Ầm ầm ầm…
Toàn bộ tu hành giả Phạn Hải cảnh đều rơi xuống đất, không còn sức chống cự!
Diệp Thiên Tâm mở to hai mắt, trong lòng kịch liệt rung động!
“Giả vờ?”
Sao trận pháp lại vô hiệu?
Vì sao lão già vẫn có thể dùng bí dược?
Vấn đề nằm ở đâu?
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, hít sâu một hơi.
Nếu lúc nào cũng đạt được cảm giác này thì tốt biết bao nhiêu.
Cảm giác ở trạng thái đỉnh phong thật tốt.
Giống như thể toàn thân trở nên trẻ lại, giống như một người ngủ say đã thức tỉnh, giống như cơn đại hồng thuỷ bị kềm nén bấy lâu nay đã ập tới…
Khí thế, tu vi, năng lượng, toàn bộ đạt tới đỉnh phong!
“Diệp Thiên Tâm, ngươi trăm phương ngàn kế an bài cường giả Thần Đình cảnh nguỵ trang thành quản gia Từ phủ, bản toạ há có thể không biết?”
Trong mắt Diệp Thiên Tâm tràn ngập rung động, nàng không ngừng lùi lại.
Chương 37 Nghiệt đồ
Diệp Thiên Tâm vẫn tiếp tục lui bước.
Cảm giác sợ hãi từ từ tràn ngập cõi lòng nàng.
Đã bao nhiêu năm rồi, nàng dường như đã mất đi cảm giác sợ hãi. Thế nhưng hôm nay cảm giác đó lại quay trở lại, khiến nàng quên sạch không còn một mống kế hoạch do mình tỉ mỉ bày ra.
Từ cảnh giới Phạn Hải cảnh trở xuống, Lục Châu không thèm nhìn tới.
Những cường giả Thần Đình cảnh đang đau khổ chống đỡ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Ngay cả thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh thấy hắn đều phải chạy trốn tứ tán thì nói gì đến đám hậu bối Thần Đình cảnh này?
Ánh mắt Lục Châu từ đầu đến đuôi đều chỉ nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Hắn khẽ giơ tay lên… một lực lượng không cách nào kháng cự lại tóm lấy Vương Phú Quý bay về phía Lục Châu, như thể hắn đang cách không điều khiển vật.
“A.”
Toàn thân Vương Phú Quý không thể nhúc nhích, cổ hắn bị bàn tay già nua của Lục Châu bóp chặt.
“Lệnh bài của hoàng thất cả thiên hạ đều biết, Mộ Dung Hải sao có thể không biết. Chỉ có thể do ngươi cố ý cản trở.” Lục Châu xách cổ Vương Phú Quý lên.
Hai chân hắn rời khỏi mặt đất.
Hô hấp từ từ ngưng trệ, mặt đỏ tới mang tai.
“Ngươi… ngươi… ngươi không thể giết… ta…”
Mỗi một cường giả Thần Đình cảnh ít nhiều đều sẽ có một phương thế lực làm chỗ dựa.
Nhưng mà… chuyện đó có còn quan trọng không?
Hay nói cách khác, dưới gầm trời này có thế lực nào khiến cho đại ma đầu Kim Đình Sơn sợ hãi không?
Không có!!!
Răng rắc.
Vẻ mặt Lục Châu hờ hững, năm ngón tay khép lại.
Kẻ được gọi là cường giả Thần Đình cảnh lập tức ngoẹo đầu, tròng mắt trắng dã, xương cổ đứt lìa.
[Ting — đánh giết một tên ác đồ Thần Đình cảnh, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Ban thưởng có vẻ phong phú nhỉ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thiên Tâm không khỏi bước đi nhanh hơn.
Phi liễn màu đỏ thắm từ trên không bay xuống.
Diệp Thiên Tâm bình phục nội tâm đang run sợ, nàng phất tay áo nói: “Hắn chống đỡ không được bao lâu nữa đâu! Mọi người đừng sợ…”
Nhưng bản thân nàng lại nhẹ nhàng tung người nhảy lên phi liễn.
Sau đó phi liễn quay đầu bỏ chạy.
Lục Châu đảo mắt nhìn chung quanh, có khoảng mười lăm tên cường giả Thần Đình cảnh.
Còn lại hơn một trăm tên Phạn Hải cảnh.
“Phan Trọng, bản toạ cho ngươi một cơ hội.”
“A…” Phan Trọng bị doạ đến mất hồn mất vía, toàn thân run rẩy, “Tiền bối… tiền bối, ta bị người ta sai khiến, chứ tuyệt không có ý muốn cùng tiền bối là địch! Cầu xin tiền bối tha mạng!”
Phan Trọng biết, ở trước mặt loại siêu cấp cao thủ như thế này, một khi đã bị lão nhìn trúng thì hắn không hề có khả năng chạy trốn nào.
Cầu xin tha thứ may ra còn chút hy vọng được sống.
Tuy hắn biết, kẻ trước mắt chính là đại ma đầu giết người không chớp mắt!
“Tu hành giả Phạn Hải cảnh, một tên cũng không được để lại. Bản toạ sẽ ban thưởng Lục Dương Công cho ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói. “Sống hay chết… tự mình lựa chọn.”
Lục Châu từ từ giơ tay.
Bạch Trạch từ trên không giáng xuống, mang theo từng điểm ánh sáng như muốn gột rửa thế gian.
Toạ kỵ cấp truyền thuyết!
Phan Trọng kinh hãi.
Nghe đồn lão ma đầu tổ sư gia của Kim Đình Sơn tung hoành đã gần ngàn năm, trong tay có vô số bảo bối, công pháp và vũ khí. Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên là thật.
“Diên Nhi, mang phụ thân con về Thanh Dương Sơn, chờ vi sư trở lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi đưa Từ lão gia lên Bạch Trạch. Bạch Trạch kêu to một tiếng rồi đạp lên tường vân, cứ thế biến mất trước mắt mọi người.
Phan Trọng lập tức ra quyết định.
Hắn quỳ xuống đất, chắp tay nói: “Nguyện ra sức vì tiền bối!”
[Ting — thu hoạch được một tên bộ hạ, ban thưởng 100 điểm công đức.]
[Phan Trọng, Thần Đình cảnh, độ trung thành 5%, công pháp: Tam Âm Thức.]
“Rất tốt.”
Lục Châu điểm mũi chân xuống đất, cả người bay thẳng lên bầu trời.
Khí thế toàn thân mạnh mẽ như dời non lấp biển.
Những cường giả Thần Đình cảnh còn lại đều thất kinh nhìn lên trời.
“Diệp Thiên Tâm chạy mất rồi! Chạy mau!”
“Rút!”
“Diệp Thiên Tâm ngươi thật ghê tởm! Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!”
Trước sau chỉ mới mấy hơi thở, bọn hắn đã thấy phi liễn màu đỏ thắm của nàng ở tít ngoài xa.
Các cường giả Thần Đình cảnh đều thi triển pháp thân.
Cố gắng chống cự lại áp lực do Lục Châu mang đến.
Đáng tiếc là pháp thân tối cao của Thần Đình cảnh chỉ là Thập Phương Càn Khôn, không có cách nào thi triển Bách Kiếp Động Minh.
Làm sao có thể chống cự lại nguyên khí bộc phát cường đại của Lục Châu?
“Pháp thân, Bách Kiếp Động Minh!”
Một toà pháp thân nguy nga thân cao mười trượng, rộng hai trượng xuất hiện!
Trong phương viên mười dặm, phi cầm tẩu thú cảm nhận được lực lượng uy áp cường đại đều bỏ chạy tứ tán.
Lục Châu dùng kiếm.
Từng đạo kiếm quang xuất hiện.
“Thật mạnh!” Phan Trọng hoàn toàn tin phục trước thực lực tuyệt đối của Lục Châu.
Đã có cơ hội sao có thể không bắt lấy?
Lão ma đầu… không, tiền bối tu vi cao như vậy, không cần phải gạt ta.
Phan Trọng nổi lên lòng tin mãnh liệt. Thế nhân cười nhạo ta nhập ma, vậy ta nhập ma cho các ngươi xem.
Ha ha ha ha…
Nở nụ cười cuồng tiếu, ánh mắt Phan Trọng trở nên lăng lệ, Tam Âm Thức bộc phát ra nguyên khí: “Đều chết hết cho ta!”
Hắn vốn là cường giả Thần Đình cảnh, đối phó với những tên Phạn Hải cảnh đã bị cương khí của Lục Châu đánh rơi xuống đất thì có khác gì diều hâu bắt gà con?
Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Những tu hành giả Phạn Hải cảnh mở to mắt, nỗi sợ hãi ăn sâu vào tận xương tuỷ.
Bọn họ không thể nào hiểu nổi, tên cường giả Thần Đình cảnh lúc trước còn đang ngăn cản lão ma đầu, tại sao bây giờ lại xuống tay với bọn họ.
Máu tươi tung toé, từng đoạn tay chân văng ra!
Mùi máu nồng đậm kích thích thần kinh Phan Trọng.
Giết!
Các cường giả Thần Đình cảnh trên bầu trời đang không ngừng chạy trốn, đâu còn hơi sức mà quan tâm đến đồng bọn bên dưới, trong đầu bọn họ lúc này chỉ còn sót lại một ý niệm —— phải sống sót!
“Thái Nhất Kiếm Pháp, Thiên Quyến Hữu Khuyết?” Có tu hành giả nhận ra chiêu thức này của Lục Châu.
Cảnh tượng này sao mà tương tự cảnh tượng vây công Kim Đình Sơn lúc trước.
“Tản ra!”
“Mau tản ra!!!”
Tiếng hò hét vang lên chung quanh.
Lục Châu huy động kiếm chiêu, từng luồng kiếm quang đột nhiên biến thành màu đen.
Mây đen cuồn cuộn toả ra khí thế áp bức.
“Kiếm Ma Túc Mệnh.”
Đây là một chiêu trong Quy Nguyên Kiếm Quyết, là đại chiêu khiến ma đầu Ngu Thượng Nhung của Kim Đình Sơn nổi danh thiên hạ.
Đáng tiếc…
Khi bọn họ minh bạch thì đã muộn. Tốc độ quá nhanh, những kiếm chiêu màu đen phóng về phía bọn họ như mưa tên bão đạn.
Ngay cả cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng khó mà sống sót dưới đại chiêu này.
Không có tiếng hét thảm, không còn sức phản kháng, không có bất kỳ đường lui nào.
Cơn bão kiếm màu đen đó như hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực bọn họ.
Lục Châu đã thể hiện rất tốt một câu nói: Đứng trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào đều trở nên bất lực đến thảm hại.
[Ting — đánh giết 15 tên Thần Đình cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Lục Châu sắc mặt bình tĩnh.
Hắn không thèm nhìn xuống bên dưới, đôi mắt dõi về phía trước, ngay cả pháp thân to lớn cũng thu lại.
Thi triển đại thần thông thuật, Thiên Lý Truy.
Lông mày Diệp Thiên Tâm nhíu chặt, nàng điều động toàn bộ nguyên khí lái phi liễn bay đi.
Khi phi liễn toàn lực phi hành, rất khó có người nào đuổi kịp ngoại trừ sử dụng đại thần thông thuật.
Diệp Thiên Tâm không phải là tu hành giả bình thường, nàng là Cung chủ Diễn Nguyệt Cung, là đầu lĩnh của một phương thế lực!
Để có được địa vị như bây giờ, nàng sao có thể không tính trước đường lui cho mình.
“Lão già này… tại sao còn mạnh mẽ hơn cả thời kỳ đỉnh phong trước kia?”
Trong lòng ngổn ngang trăm mối không cách nào lý giải được.
Cuồng phong xẹt qua bên tai, nàng tản đi tầng cương khí bảo hộ để có thể điều khiển phi liễn toàn lực phi hành.
Trong lòng lo lắng, nàng quay đầu lại nhìn về phía sau.
Trên bầu trời xanh thăm thẳm không có một bóng người.
“Xem ra vừa rồi lão già đã thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh.” Khoé miệng Diệp Thiên Tâm cong lên thành nụ cười. “Ta vẫn còn nhiều thời gian…”
Phi liễn màu đỏ thắm hướng xuống mặt đất bên dưới.
Nàng vừa định lao xuống.
Vù!
Bên tai truyền đến tiếng xé gió.
Đây là âm thanh cộng hưởng khi có năng lượng cực mạnh xuất hiện.
“Ai đó?”
Diệp Thiên Tâm xoay người lại, phi liễn biến mất, cương khí bảo hộ như hải thuỷ lập tức bao bọc toàn thân nàng.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh của Lục Châu xuất hiện trước mắt Diệp Thiên Tâm, cao mười trượng, rộng hai trượng, kim liên bên dưới đã nở tám lá… không, là chín lá, cửu diệp kim liên!
“Nghiệt đồ.” Lục Châu bấm pháp quyết.
“Sư… sư phụ?” Diệp Thiên Tâm mở to hai mắt không thể tin nổi.
Dưới uy áp của pháp thân, Lục Châu kết thành thủ ấn tạo ra một lồng giam ánh sáng chụp xuống người Diệp Thiên Tâm.
“Ma Đà Thủ Ấn?”
Trong lòng Diệp Thiên Tâm dâng lên một cỗ tuyệt vọng khôn cùng.
Lão già này rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu thực lực?
Lão mạnh hơn bất kỳ cường giả nào nàng từng gặp!
Đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đều là những đại chiêu mạnh nhất!
“Đa Tình Hoàn!” Diệp Thiên Tâm không chịu thua, sử dụng vũ khí thiên giai.
Vũ khí hình bán nguyệt xuất hiện như mặt trăng lấp lánh ánh sao.
Lục Châu thản nhiên nói:
“Bản toạ có thể ban thưởng vũ khí cho ngươi, thì cũng có thể thu hồi!”
Ma Đà Thủ Ấn đột nhiên thay đổi phương hướng, chụp lấy mục tiêu không phải là Diệp Thiên Tâm!
Cứ như thể đã được tính toán từ trước!
“Thu!”
“Không!!!” Diệp Thiên Tâm tê tâm liệt phế thét lên.
Một trong những chỗ dựa lớn nhất để Diệp Thiên Tâm có thể ngồi vào vị trí như ngày hôm nay chính là nhờ vũ khí cấp thiên giai Đa Tình Hoàn này.
Đa Tình Hoàn, tên như ý nghĩa, được chế tạo thành hình vòng khuyên tròn, ba trăm sáu mươi độ đều được gắn những lưỡi dao sắc bén. Đa Tình Hoàn tổng cộng có hai vòng khuyên, chạm vào bất kỳ thứ gì đều có thể bị những lưỡi dao này gây ra thương tích. Sau khi được tu hành giả truyền vào nguyên khí thì uy lực của nó lại càng thêm đáng sợ.
Đa Tình Hoàn không phải tượng trưng cho tình yêu mà là lòng thù hận. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng tuyệt đối không thể để mất nó.
Chương 38 Thu hồi tu vi của ngươi
Diệp Thiên Tâm trơ mắt nhìn vũ khí Đa Tình Hoàn đã đi theo mình suốt mười năm nay bị một chiêu Ma Đà Thủ Ấn cường đại của Lục Châu trói buộc, mất đi ánh sáng.
Ầm!
Nàng muốn ngăn cản hắn, đoạt lại vũ khí! Một khi mất Đa Tình Hoàn, cho dù hiện tại có trốn thoát được thì thực lực của nàng cũng sẽ sụt giảm cực lớn.
Lực lượng của Bích Hải Triều Sinh Quyết bắn ra, cuồn cuộn như sóng biển đánh về phía Lục Châu.
Chỉ tiếc…
Người nàng đang đối mặt đã từng là sư phụ của nàng, là kẻ còn hiểu rõ về Bích Hải Triều Sinh Quyết hơn cả nàng.
“Phá.”
Toàn thân Lục Châu bộc phát ra lực lượng sóng biển càng mạnh hơn.
Đẩy ngược về phía Diệp Thiên Tâm.
So sánh với lực lượng của hắn, Bích Hải Triều Sinh Quyết của Diệp Thiên Tâm chỉ là một dòng suối nhỏ, không có chút ý nghĩa.
Chỉ trong khoảnh khắc đã bị sóng lớn cuốn tới.
Ầm!
Lực lượng mạnh mẽ đập mạnh vào ngực Diệp Thiên Tâm.
Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết toàn thân chảy ngược, phốc…
Rơi thẳng xuống phía dưới.
“Thiên Lý Truy.”
Thân hình Lục Châu loé lên.
Trong chớp mắt đã xuống tới mặt đất.
Diệp Thiên Tâm toàn thân đau nhức kịch liệt, não hải trống rỗng… đau đớn không thể tả.
Ngay giây phút bị Bích Hải Triều Sinh Quyết đánh rơi xuống đất, nàng đã biết, mình thua rồi.
Chỉ là…
Thua thì thua, cớ gì lão già này lại còn tiếp tục sử dụng đại thần thông thuật Thiên Lý Truy? Muốn khoe khoang vũ lực với nàng sao?
Đối mặt với Lục Châu đang sử dụng đại thần thông thuật.
Tự đáy lòng Diệp Thiên Tâm nảy sinh tuyệt vọng.
Lão già này…
Đến một tia hy vọng cũng không cho nàng!
Lục Châu nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tâm.
Đồng thời cũng quan sát sáu hướng tai nghe tám phương.
Hắn muốn xác định xem những ác đồ khác có ở phụ cận hay không.
Pháp thân khiến hắn có năng lực cảm ứng cường đại.
Tiếc là… không có ai.
Điều này thật là kỳ quái.
Theo suy đoán trước đó của hắn, chỉ dựa vào một mình Diệp Thiên Tâm hẳn là không có can đảm bày ra chuyện này.
Hơn vạn tu hành giả vây công Kim Đình Sơn đều chỉ có thể biến thành pháo hôi, huống chi lần này đến cả tu hành giả Nguyên Thần cảnh cũng không có. Toàn trường trừ Lục Châu ở trạng thái đỉnh phong ra cũng chỉ còn một mình Diệp Thiên Tâm đạt tới cảnh giới này.
Cây cao thì đón gió.
Ta không đánh ngươi thì đánh ai?
Lục Châu chậm rãi giơ tay lên.
Nguyên khí năng lượng dâng lên quấn quanh thân thể Diệp Thiên Tâm, chặt chẽ trói buộc nàng lại.
Diệp Thiên Tâm từ từ bị kéo đến trước mặt Lục Châu, năng lượng đặc thù nâng cơ thể nàng lên.
[Ting — bắt sống một tên ác đồ, lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Bốn mắt chạm nhau.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai mét.
Trong mắt Diệp Thiên Tâm tràn ngập sợ hãi và rung động.
Cho dù là lúc còn bái sư học nghệ ở Kim Đình Sơn nàng cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi như giờ phút này.
Khoảng cách quá gần… trái tim nàng đập nhanh kịch liệt, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường.
Cảm giác do trạng thái đỉnh phong mang lại khiến tâm hắn tĩnh lặng như nước.
Có thực lực sẽ có lực lượng, có lực lượng sẽ có khí thế.
“Diệp Thiên Tâm.”
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng, ba tiếng đó giống như đánh thẳng vào tim nàng, “Khi sư diệt tổ, ngỗ nghịch bản toạ…”
“Lão già… ngươi, ngươi định làm gì?”
“Bản toạ sẽ thu hồi tất cả những thứ đã ban cho ngươi lúc trước.”
“A?”
Toàn thân Diệp Thiên Tâm run rẩy, hai mắt mở to.
Gương mặt vốn đang đỏ ửng trông rất xinh đẹp bỗng trở nên trắng bệch.
Nàng vốn định cầu xin tha thứ… nhưng nàng lại phát hiện lão ma đầu trước mắt đã giơ tay lên.
Dường như đã không còn có thể thương lượng nữa rồi.
…
Bàn tay già nua nâng lên một lực lượng nguyên khí hùng hậu.
Rồi nhẹ nhàng hất một cái.
Đoàn nguyên khí mạnh mẽ lập tức bắn ra.
Phốc ——
Bay thẳng một đường cực kỳ chuẩn xác về phía đan điền khí hải của Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm ngơ ngác.
Cũng chính lúc này, nàng nghe được thanh âm vụn vỡ của đan điền khí hải mà nàng đã cố gắng tu luyện suốt nhiều năm nay, tiếng vỡ như pha lê vang lên, tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Như một quả khí cầu nổ tung, toàn bộ nguyên khí bên trong lập tức tán ra ngoài.
Cảm giác này… nàng bây giờ đã biến thành một người bình thường.
Tu vi đã mất sạch.
Đối với một tu hành giả mà nói, trên đời này không có sự tình nào tàn nhẫn hơn việc bị huỷ đi tu vi.
Diệp Thiên Tâm vì muốn trở nên mạnh mẽ, không hề sợ hãi mà bái nhập Kim Đình Sơn. Trải qua bao nhiêu là trắc trở, trả giá bao nhiêu là nỗ lực, nàng mới có được địa vị và thành tựu như ngày hôm nay, hưởng thụ sự quỳ bái và kính sợ của người khác.
Mà ngày hôm nay đây, tất cả đều đã bị huỷ cùng với đan điền khí hải của nàng, tan thành mây khói.
Nàng hoàn toàn ngơ ngác.
Đến mức quên đi cả đau đớn.
Quên mất phải suy nghĩ.
Giây phút tê liệt ngắn ngủi qua đi, cơn đau đớn kịch liệt bùng phát trong cơ thể khiến nàng đau đớn đến không muốn sống.
Chỉ trong chốc lát, đầu nàng đã đổ đầy mồ hôi.
Diệp Thiên Tâm buồn bã cười một tiếng, gian nan ngẩng đầu, sự sợ hãi trong nội tâm lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Nàng nửa như đang khóc, nửa như đang cười.
“Lão.. lão già… giết ta đi… ha ha ha…”
Lục Châu để ý thấy giá trị thù hận của Diệp Thiên Tâm đã tăng lên đến 60%.
Trong lòng hắn sinh nghi.
Cho dù tính cách Cơ Thiên Đạo táo bạo, làm đủ chuyện xấu, lại hở chút là đánh đập mắng chửi đồ đệ, nhưng hắn cũng chưa bao giờ làm ra chuyện khiến người ta nảy sinh lòng thù hận khổng lồ đến thế.
Diệp Thiên Tâm vì sao lại thù hận Cơ Thiên Đạo đến vậy?
Có điều… những chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Lục Châu làm tất cả đều là để bảo vệ mình.
“Hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi.” Lục Châu giơ tay tạo thành cương phong đánh “chát” một tiếng lên mặt nàng.
Trên gương mặt tái nhợt xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ rực.
“Muốn chém muốn giết, muốn lóc thịt rọc xương, muốn làm gì ta cũng được. Ha ha ha… ha ha…” Diệp Thiên Tâm lại nở nụ cười buồn bã, ánh mắt nhìn về phía mặt đất. “Tứ sư huynh đáng thương, tam sư huynh đáng thương… bọn họ vốn có thể tránh thoát một kiếp này… bây giờ thì sao chứ?”
“Đều là tại ngươi, tại ngươi hại chết bọn họ! Từ nay về sau, trên đời sẽ không còn Kim Đình Sơn nữa.” Diệp Thiên Tâm vừa cười buồn vừa nói. Nàng muốn dùng những lời lẽ này để chọc giận Lục Châu.
Đáng tiếc Lục Châu vẫn y như cũ mặt không biểu tình.
Lục Châu nhìn sang bảng thời gian còn lại của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Chỉ còn năm phút.
Cho dù bây giờ hắn sử dụng Thiên Lý Truy cũng không còn kịp nữa.
Có điều Hệ thống không nhề lên tiếng thông báo lão tam lão tứ đã xảy ra chuyện, nó rõ hiện tại bọn họ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lão tứ không phải là đồ ngu ngốc, sao có thể liều chết?
Lục Châu mở miệng nói.
“Ngu xuẩn.”
“Ngươi mắng ta?” Diệp Thiên Tâm khẽ giật mình. Trước kia lão ma đầu không hề mắng chửi người khác theo cách này.
“Chỉ cần một ngày bản toạ còn sống, thì không kẻ nào dám đè đầu cưỡi cổ Kim Đình Sơn.”
Nhìn bộ dáng tự tin của Lục Châu, Diệp Thiên Tâm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Nàng một lần nữa nhớ tới lời sư tỷ từng nói —— sư phụ đã không còn giống như trước kia. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ bây giờ hắn lại trở nên càng cao thâm khó lường hơn trước.
Lục Châu dùng một tay bắt lấy bả vai Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm kinh hoàng hô lên một tiếng, sợ hãi đến mức nhắm mắt lại…
… Không có chết?
Khi nàng lần nữa mở mắt ra, hai người đang phi hành trên không trung.
Non sông gấm vóc, từng dãy núi liên miên không ngừng trôi tuột ra sau lưng.
Một đạo nguyên khí trong suốt tạo thành bình chướng bao bọc lấy hai người, ngăn cản cuồng phong bên ngoài.
Xoẹt.
“A…”
Đại thần thông thuật, Thiên Lý Truy.
Sao lại như thế?
Vì cái gì lão già có thể không ngừng nghỉ mà thi triển đại thần thông thuật?
Hắn không cần điều động nguyên khí sao?
Sao hắn làm thế được?
Đây không phải là hiệu lực do sử dụng Ma Nguyên bí được, cũng tuyệt đối không phải là một loại bí dược nào khác trên đời.
Cho dù hiện tại tu vi nàng đã mất hết nhưng kinh nghiệm tích luỹ nói cho nàng biết, trên người Lục Châu không có vết tích nguyên khí tập trung lại một chỗ, hoàn toàn
khác biệt với tình trạng cơ thể khi sử dụng bí dược.
Nhưng mà… rõ ràng hắn đã già, rõ ràng hắn đã vô pháp tiếp tục dung nạp nguyên khí vào trong cơ thể!
Chương 39 Kế hoạch của Diệp Thiên Tâm?
Có một hiện tượng rất kỳ quái như thế này.
Tuy rằng thọ mệnh của tu hành giả luôn cao hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng vài chục năm hoặc trong vòng một trăm năm trước khi chết, tu vi của tu hành giả đều có xu hướng hạ xuống.
Bắt đầu từ cảnh giới Thối Thể cảnh, thân thể là điểm mấu chốt để tu hành giả đột phá.
Lên đến Thông Huyền cảnh, Ngưng Thức Cảnh rồi Phạn Hải cảnh bát mạch, không có một cảnh giới nào trong số này là không liên quan đến thân thể.
Một khi thân thể trở nên già yếu thì kinh mạch, đan điền, khí hải đều sẽ thiếu sức sống, mất đi khả năng gia tăng tiềm lực, tu vi cũng khó mà tiến thêm một bước.
Lúc này, những thứ như kinh nghiệm chiến đấu, quá trình lịch duyệt, mưu kế, ngoại lực đều là những thứ chủ chốt để bảo trì thực lực.
Nhưng vấn đề là ——
Tại sao lão già Cơ Thiên Đạo này lại mạnh hơn cả trước kia?
Diệp Thiên Tâm có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi huyền cơ trong đó.
“Tại sao chứ?”
Nàng ngẩng đầu lấy dũng khí, ánh mắt kiên định nhìn vẻ mặt ung dung không vội của Lục Châu.
“Ta thừa nhận là do ta thất sách, nhưng mà… ngươi bắt ta, ngươi cũng không thể sống tốt được!”
Vượt qua sông núi, bay qua rừng cây…
“Nói đủ chưa?”
“A?”
Lục Châu dứt khoát triệt tiêu đi một phần bình chướng ngăn cương phong trước mặt.
Vù! Cuồng phong thổi vào mặt Diệp Thiên Tâm khiến nàng không cách nào mở mắt ra được, cảm giác đau rát như bị dao rạch, tràn đầy đau đớn khó chịu.
Cùng lúc đó.
Tại một xó xỉnh nào đó trong rừng cây.
Lão bát Chư Hồng Cộng đặt mông ngồi phịch dưới đất, không ngừng lau mồ hôi đang chảy dài trên mặt.
Đứng trước mặt hắn là một vị nam tử mặc áo gấm, ánh mắt lăng lệ, trên tay cầm một cây quạt lông.
“Thất sư huynh, cũng may mà huynh tới kịp, nếu không thì… ta cũng biến thành pháo hôi rồi.” Lão bát trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vị nam tử ngọc thụ lâm phong này chính là thất đồ đệ của Cơ Thiên Đạo, Tư Vô Nhai.
“Lão bát, thường ngày đệ luôn nghe theo lời khuyên của ta, sao lần này lại đột nhiên làm bậy cùng sư tỷ?” Tư Vô Nhai lắc đầu nói.
“Hầy…”
Lão bát thở dài một tiếng. “Dạo gần đây ta luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy sư phụ tới đánh ta. Ta sợ hãi nha ——”
“Nhìn đệ kìa. Một chút tiền đồ cũng không có.”
“Hay là… huynh thu nhận Mãnh Hổ Cương của ta vào Ngoạ Long ám võng của huynh đi…” Lão bát vỗ đùi.
Tư Vô Nhai không thèm nhìn hắn, chỉ nhẹ tay phẩy phẩy chiếc quạt lông: “Đệ thôi đi, lo mà trông chừng ngọn núi nhỏ của đệ ấy.”
“Đừng mà… Huynh cũng thấy pháp thân của sư phụ rồi đó. Lục sư tỷ nhất định sẽ lại bán đứng ta, đến lúc đó… ta xong đời!” Lão bát nghẹn ngào kể khổ.
“Diệp Thiên Tâm cho rằng dựa vào đám cường giả Thần Đình cảnh này có thể bắt ép sư phụ lấy ra át chủ bài, quả thật là mơ giữa ban ngày. Tỷ ấy cũng không chịu suy nghĩ một chút, nếu thật sự sư phụ không còn thực lực thì sẽ đến lượt tỷ ấy ra tay hay sao?”
Thiên hạ lớn như thế đều đang nhìn chằm chằm Kim Đình Sơn, đâu phải chỉ có một mình nàng.
“Thất sư huynh, sư phụ dùng mấy chiêu giây giết mười lăm tên Thần Đình cảnh, huynh có nhìn thấy rõ ràng không?” Lão bát nuốt một ngụm nước bọt, tò mò hỏi.
“Không biết.”
“Ngay cả huynh mà cũng không biết?”
“Nói nhảm, đệ đường đường là Tà Vương không phải cũng chẳng biết đó sao?”
Nói thật, toà pháp thân cửu diệp kim liên đứng sừng sững ở đó, ai dám có can đảm lại gần?
“Hầy, cái xưng hào Tà Vương của ta dùng để doạ người khác một chút còn được, chứ nào dám khoe khoang ở trước mặt sư huynh.” Lão bát nói.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng không khỏi hơi hối hận vì đã khuyên hắn rời khỏi Kim Đình Sơn. Cái tên ngu ngốc này đúng là cản chân người khác.
Thấy thời gian đã không còn sớm, hắn nói: “Từ nay về sau, đệ phải đoạn tuyệt quan hệ với Diễn Nguyệt Cung.”
“A? Tại sao?”
“Diệp Thiên Tâm cầm đầu đám tu hành giả phe chính đạo đi vây công sư phụ gặp thảm bại, mà Diễn Nguyệt Cung lại không mất một binh một tốt nào. Đệ cho rằng những thế lực sau lưng các tu hành giả kia sẽ nghĩ như thế nào?”
Lão bát gật gật đầu nói: “Ta minh bạch.”
Nói tới đây.
Tư Vô Nhai than nhẹ một tiếng. “Hơn nữa, ta nhân lúc sư phụ truy kích sư tỷ đã đến kiểm tra trận pháp ở đó một chút, phát hiện trận văn không đúng.”
“Trận văn không đúng?”
“Nếu ta đoán không sai thì hẳn là Chiêu Nguyệt sư tỷ đã lâm trận lùi bước.” Tư Vô Nhai nói.
“Chiêu Nguyệt sư tỷ cũng có mặt?”
Tư Vô Nhai gật gật đầu. “Lúc Chiêu Nguyệt sư tỷ rời khỏi Kim Đình Sơn, ta đã có được tình báo tỷ ấy đến Diễn Nguyệt Cung. Với tính tình của lục sư tỷ, đương nhiên sẽ lôi kéo ngũ sư tỷ theo phe mình. Mà Chiêu Nguyệt sư tỷ cũng là lựa chọn tốt nhất để khởi động trận pháp kia…”
Lão bát nghe được lời này cũng sửng sốt.
“Tên Phan Trọng có tu vi Thần Đình cảnh kia là phản đồ của Tịnh Minh Đạo, hắn chỉ học Tam Âm Thức, có thân thể chí hàn. Lục sư tỷ khống chế người này làm pháo hôi để dẫn dụ tiểu sư muội, sợ là Tịnh Minh Đạo sẽ không cam lòng tha thứ.”
“Vậy còn tên Vương Phú Quý?” Lão bát hỏi.
Nói đến đây, Tư Vô Nhai cười ha hả: “Đó cũng là chỗ cao minh của lục sư tỷ. Vương Phú Quý tên thật là Thẩm Uyên, vốn là cao thủ dưới trướng của Ngọc phi nương nương. Vị Ngọc phi này chính là muội muội của vương phi Tây Vực mà năm đó Hoàng đế Đại Viêm cưới về!”
“Chuyện này…” Lão bát nhớ tới, vị Tây Vực vương phi kia đã chết dưới tay sư phụ.
“Chuyên này nếu nói nhỏ, thì hành động lần này của sư phụ sẽ khiến Hoàng đế Đại Viêm không hài lòng, nếu nói lớn thì có khả năng sẽ dẫn đến hai nước phân tranh. Hai nước chiến đấu sẽ khiến dân chúng lầm than.” Tư Vô Nhai nói.
“Ngoại trừ những chuyện đó ra thì mười lăm tên tu hành giả Thần Đình cảnh đều đến từ tam tông phía Nam của Đại Viêm… Năm xưa toàn bộ vũ khí địa giai trở xuống của tam tông này đều bị vũ khí thiên giai của sư phụ huỷ hết, thù này bọn họ đến giờ vẫn chưa báo. Thù cũ chưa giải, thù mới đã kết, đệ nghĩ xem tam tông sẽ làm như thế nào?”
“Lục sư tỷ lại có thể nghĩ ra kế sách như thế?” Chư Hồng Cộng có chút không dám tin, ngay cả chính hắn cũng là một bộ phận trong kế hoạch của nàng.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu cười. “Đáng tiếc… cho dù âm mưu quỷ kế có tốt như thế nào đi nữa đều không có chút ý nghĩa nào trước thực lực tuyệt đối. Sợ là Diệp Thiên Tâm không hề nghĩ tới, sư phụ lão nhân gia người có thể không ngừng sử dụng Thiên Lý Truy. Tin đồn phi liễn màu đỏ thắm của sư tỷ có thể tránh thoát được truy kích toàn lực của cường giả Nguyên Thần cảnh, không biết là thật hay giả.”
Một màn sử dụng đại thần thông thuật liên tiếp đó đã phá vỡ nhận thức của hắn.
Điều càng khiến hắn nghi ngờ hơn chính là, phương thức chiến đấu của sư phụ chú trọng tốc độ, gần như không để kế hoạch của Diệp Thiên Tâm có cơ hội thực hiện đã ra tay.
Cái gì mà Hoàng đế Đại Viêm, cái gì mà Ngọc phi, cái gì mà Tịnh Minh Đạo với chả tam tông, cứ bắt người lại trước đã rồi tính.
Lão bát đột nhiên nói: “Không được, cái chức Trại chủ này ta không muốn làm nữa… Ai thích thì đi mà làm, ta phải hồi hương, ta muốn về quê! Ta không chơi lại các sư huynh sư tỷ, chẳng lẽ chạy trốn còn không được sao?”
“…..”
Lục Châu giữ chặt Diệp Thiên Tâm, thấy đỉnh núi Thanh Dương Sơn và ánh sáng lấp lánh mang theo khí tức của Bạch Trạch.
Hắn liền lao xuống dưới.
Khi Lục Châu xuống tới Thanh Dương Sơn, Tiểu Diên Nhi đã cưỡi Bạch Trạch bay về phía hắn.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi kêu lên.
Thấy Diệp Thiên Tâm bên cạnh sư phụ, nàng kinh ngạc hô lên:
“Sư tỷ? Á phi phi, ngươi đã không còn là sư tỷ của ta rồi, kẻ phản bội…”
Diệp Thiên Tâm gian nan mở mắt ra.
Đan điền khí hải vỡ vụn khiến nàng luôn trong trạng thái mệt mỏi.
Cả người ỉu xìu như bánh tráng nhúng nước, phảng phất như thể đã mất đi hồn vía.
“Diên Nhi, coi chừng nàng.” Lục Châu đẩy Diệp Thiên Tâm về phía Diên Nhi.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Thời gian vừa kịp lúc.
Hiệu quả của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong biến mất.
Lục Châu bình phục tâm tình, nhanh chóng thích ứng với trạng thái trước mắt.
Có lẽ đã nhìn ra chút manh mối, Diệp Thiên Tâm cười khanh khách giễu cợt: “Không ngờ đường đường là lão ma đầu cũng sẽ có lúc chật vật như vậy.”
Tiểu Diên Nhi cãi lại:
“Ngươi thì biết cái gì? Sư phụ đã lớn tuổi, nghỉ ngơi một chút không được sao?”
Đột nhiên ý thức được mình đã nói sai, Tiểu Diên Nhi lập tức nói nhỏ: “Sư phụ, đồ nhi không có ý đó…”
Lục Châu khoát khoát tay: “Không sao.”
Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói: “Nếu ta là ngươi, ta đã lập tức chạy về Kim Đình Sơn. Chẳng phải ngươi đã nói, chỉ cần ngươi còn sống trên đời này một ngày thì sẽ không có ai dám đè đầu cưỡi cổ Kim Đình Sơn hay sao? Ha ha… đáng tiếc, hôm nay Kim Đình Sơn sẽ phải đổi chủ!”
“Ngươi nói hưu nói vượn!” Tiểu Diên Nhi cả giận nói.
“Còn nữa… ngươi giết chết Vương Phú Quý, chính là cao thủ dưới trướng đương kim Ngọc phi nương nương. Mười lăm tên Thần Đình cảnh đó đều là tông đồ của tam tông ở phía Nam Đại Viêm. Sư phụ à sư phụ… ngươi có hối hận đã ra tay với ta chưa? Đừng quên Diễn Nguyệt Cung của ta còn cả ngàn tỷ muội. Nếu ta không quay về, bọn họ sẽ liên hợp với hoàng thất và tam tông cùng nhau đối phó Kim Đình Sơn!”
Diệp Thiên Tâm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ít nhất nội tâm nàng đã vui vẻ lên không ít.
Giọng của nàng trở nên rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại cực kỳ cứng cỏi: “Nếu ngươi thấy hối hận rồi thì thả ta đi đi… Ít nhất, ta vẫn là chủ nhân của Diễn Nguyệt Cung.”
Chương 40 Ai cho các ngươi lá gan
Tiểu Diên Nhi nhảy xuống khỏi Bạch Trạch, đến trước mặt Diệp Thiên Tâm.
Dựa vào cảm giác, nàng cảm thấy có hơi kỳ quái nên quan sát một chút rồi kinh ngạc nói: “Tu vi của ngươi đâu?”
“Bị phế rồi.” Diệp Thiên Tâm vô cùng thê thảm nói.
“A? Bị phế rồi mà còn có dũng khí hùng hổ với ta!”
“Tiểu sư muội, đây chính là kết cục của việc tôn sư trọng đạo đó. Nghe lời sư tỷ đi, nếu lão cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng đẩy các ngươi vào vực sâu. Hắn già rồi, còn có thể che chở cho các ngươi được bao lâu nữa?” Diệp Thiên Tâm không ngừng châm ngòi thổi gió.
“Lêu lêu lêu… ta không thèm tin ngươi đâu. Đồ phản bội, nên phế bỏ tu vi của ngươi, hừ!” Tiểu Diên Nhi làm mặt quỷ.
Diệp Thiên Tâm nhíu mày.
Thời gian chưa lâu mà tiểu sư muội đã trở nên nghe lời lão già như vậy?
Nàng ăn phải mê dược gì?
“Tiểu sư muội, muội nhìn bộ dạng bây giờ của lão đi, có khác gì với một lão đầu bình thường đâu. Muội tin ta, thử đánh hắn một chưởng đi.” Diệp Thiên Tâm tuy đã mất đi tu vi nhưng vẫn cảm giác được trạng thái hiện tại của Lục Châu hoàn toàn khác biệt với lúc nãy. Nói cách khác, có lẽ là một loại bí dược nào đó nàng không biết tới đã mất đi hiệu lực.
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, tức giận hầm hừ: “Phi phi phi… Đồ phản bội!”
Nàng sao dám ra tay với sư phụ, cho dù chỉ là luận bàn cũng không dám.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời, thời gian đã đến.
“Sư phụ, con đã dùng Bạch Trạch đưa phụ thân về Từ phủ. Chúng ta đi thôi.” Tiểu Diên Nhi cười tủm tỉm nói.
Như vậy cũng tốt.
Mang thêm một người vẫn luôn cảm thấy vướng víu.
Nhưng điều khiến Lục Châu cảm thấy vui mừng chính là Tiểu Diên Nhi từ bỏ cơ hội được đoàn tụ cùng cha mẹ, nguyện ý chạy về chi viện cùng hắn, nàng xem như là đứa có lương tâm nhất trong số chín tên đồ đệ rồi.
Lục Châu xem nhẹ Diệp Thiên Tâm, phất tay nói: “Về thôi.”
Bạch Trạch kêu to một tiếng.
Khí thế của toạ kỵ cấp truyền thuyết như là vương giả trong rừng rậm, tất cả các loài muông thú đều phải phủ phục nhường đường.
Bạch Trạch giẫm bốn vó… cõng Lục Châu trên lưng.
Diệp Thiên Tâm lúc này mới phát hiện, toạ kỵ này… là toạ kỵ cấp truyền thuyết?
Từ khi nào mà toạ kỵ của lão đổi thành Bạch Trạch rồi?
Nàng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng.
Tiểu Diên Nhi đã chộp lấy nàng nhảy lên lưng Bạch Trạch. Bạch Trạch nhẹ nhàng đạp một cái, toàn thân bay lên không trung.
Tại Kim Đình Sơn.
Bình chướng vẫn chưa được chữa trị xong, tu hành giả vẫn có thể tự do ra vào.
Trong lương đình giữa sườn núi và dưới chân núi, trên các bậc thang lên Ma Thiên Các, lúc này đã đầy ắp tu hành giả.
“Nơi này không có!”
“Phía Đông cũng không có phát hiện!”
“Phía Tây không có!”
“Thật là kỳ quái, ma đầu Kim Đình Sơn đều trốn đi đâu rồi?”
“Tiếp tục tìm đi. Trưởng lão đã nói nhất định phải tìm được Cơ Thiên Đạo và Minh Thế Nhân!”
Trong rừng núi và cả trên không đều có tu hành giả cầm bội kiếm trong tay lục tung cả Kim Đình Sơn. Trừ người của Chính Nhất Đạo, còn có không ít tu hành giả Thiên Kiếm Môn tham dự hiệp trợ.
Khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn.
Trong Ma Thiên Các.
Trưởng lão Phương Tẫn Sơn của Chính Nhất Đạo đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ toạ, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Đoan Mộc Sinh đang bị xiềng xích trói chặt.
Có ba tên tu hành giả Thần Đình cảnh đang nhìn chằm chằm trông chừng Đoan Mộc Sinh.
Đây chính là tam đệ tử dưới trướng lão ma đầu Kim Đình Sơn mà người người sợ hãi. Nếu không phải vì hắn đã bị thương từ trước thì e là rất khó có thể bắt được hắn.
“Đoan Mộc Sinh, chỉ cần ngươi nói ra chỗ ở hiện tại của lão ma đầu, ta sẽ tha chết cho ngươi.” Phương Tẫn Sơn trầm giọng nói.
Đoan Mộc Sinh khinh thường nói:
“Phương Tẫn Sơn, uổng cho các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, vậy mà lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để ra tay. Nếu có gan thì thả ta ra, ngươi và ta cùng nhau đại chiến ba trăm hiệp.”
Phương Tẫn Sơn hừ lạnh nói: “Đã bị thương còn có dũng khí nói năng ngông cuồng… Ngươi tưởng là ngươi có tư cách? Đừng nói là ngươi, ngay cả lão ma đầu bây giờ không phải cũng trốn chui trốn nhủi như chuột đó sao?”
Đoan Mộc Sinh cười ha hả một tiếng, đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn nói: “Cho dù là ca ca Phương Đầu Đà của ngươi, khi nhìn thấy ta cũng phải kính sợ ba phần…”
Ầm!
Đoan Mộc Sinh nâng hai tay lên, dùng xiềng xích kháng cự một kích này.
Khí huyết quay cuồng, đau đớn khó nhịn.
Nhìn bộ dạng chật vật của Đoan Mộc Sinh, Phương Tẫn Sơn cười nói: “Ngươi là cái thá gì! Đồ chó nhà có tang! Mau nói ra nơi lão ma đầu và Minh Thế Nhân ẩn nấp… nếu không, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!”
Keng!
Tu hành giả đứng bên cạnh rút ra đại đao.
Đoan Mộc Sinh bây giờ đang có thương tích trong người, lại bị trói chặt không thể động đậy.
Nhưng điểm ngạo khí đã ăn sâu vào cốt tuỷ hắn, sao có khả năng bị vết thương da thịt khuất phục.
Đoan Mộc Sinh cười rộ lên: “Ngươi động thủ thử xem…”
“Cuồng vọng!” Phương Tẫn Sơn bóp nát ghế, vừa định động thủ thì thuộc hạ bên cạnh đã chắp tay nói: “Trưởng lão, không thể.”
“Ma đầu này không thể giết được!”
“Mục tiêu của chúng ta là Ma Thiên Các và lão ma đầu. Môn chủ nói muốn bắt sống bọn họ.”
“Phương trưởng lão xin hãy nghĩ lại! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!”
Phương Tẫn Sơn đúng là muốn nhân cơ hội này để giết Đoan Mộc Sinh báo thù cho ca ca hắn.
Phương Tẫn Sơn trừng mắt vung tay nói: “Để ta xem ngươi đắc ý được bao lâu. Môn chủ không cho ta giết ngươi, vậy được… Chắc là ngươi chưa từng nếm qua mùi vị bị cầm tù trong Cửu U, cảm giác muốn chết không được muốn sống cũng không xong nhỉ?”
Vù.
Bên ngoài Ma Thiên Các, một tu hành giả ngự kiếm bay tới.
“Chu trưởng lão!”
Các tu hành giả đứng bên trong đều ôm quyền chào hỏi.
Phương Tẫn Sơn chỉ liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng hỏi: “Chu Kỷ Phong, ngươi trở về rất đúng lúc. Có tra ra được chỗ ẩn nấp của Minh Thế Nhân chưa?”
Chu Kỷ Phong khom người nói:
“Nhị trưởng lão, ta đã lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm trên toàn bộ Kim Đình Sơn nhưng không hề có bất kỳ phát hiện nào.”
“Không có phát hiện nào? Cả ngươi và ta đều đã tận mắt nhìn thấy Minh Thế Nhân bị thương nặng. Ta không tin hắn có thương tích trong người còn có thể trốn đi xa được! Cho dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra hắn!”
“Ta cũng hy vọng nhanh chóng tìm được bọn hắn.”
“Suýt nữa đã quên, lão ma đầu này đã giết Môn chủ Lạc Trường Phong của Thiên Kiếm Môn, người đó là ân sư của ngươi.”
Chu Kỷ Phong ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu. “Có nhị trưởng lão ở đây, bọn hắn có chắp cánh cũng khó thoát.”
Phương Tẫn Sơn vỗ vỗ bả vai Chu Kỷ Phong, nói: “Tuy ngươi đến từ Thiên Kiếm Môn nhưng lại rất biết nghe lời, ngươi hiểu chuyện hơn những kẻ kia nhiều.”
“Nhị trưởng lão quá khen.”
“Rất tốt. Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi… Tự mình dùng nghiêm hình tra khảo Đoan Mộc Sinh!” Phương Tẫn Sơn chỉ vào Đoan Mộc Sinh nói.
“Chuyện này…”
Thấy hắn do dự, Phương Tẫn Sơn ha hả nở nụ cười. “Khó trách Thiên Kiếm Môn không thèm chứa chấp cái tên chó nhà có tang như ngươi. Thật không biết Môn chủ coi trọng ngươi ở điểm nào mà lại hứa hẹn vị trí trưởng lão cho ngươi. Cút đi!”
Hắn đẩy Chu Kỷ Phong ra, nhấc chân đá Đoan Mộc Sinh một kích.
Đoan Mộc Sinh dùng hai tay đón đỡ. Ầm… hắn lại lần nữa lui về sau mấy bước.
“Vẫn còn có thể phản kháng?” Phương Tẫn Sơn nghi hoặc không hiểu.
Hắn từ từ giơ tay lên.
Lần này hắn đã điều động nguyên khí.
Với tư cách là cường giả Thần Đình cảnh đỉnh phong, hắn và ca ca Phương Đầu Đà đều nắm giữ thực lực rất mạnh mẽ.
Ngay đúng lúc này…
Phía Bắc Kim Đình Sơn đột nhiên xuất hiện một đoàn ánh sáng mang theo điềm lành, đạp mây mà tới.
Các tu hành giả đang lục soát bên ngoài và những tu hành giả đang ngự không phi hành đều ngẩng đầu nhìn lên.
“Đó là cái gì?”
“Toạ kỵ cấp truyền thuyết, là cao thủ tới!”
“Mau đi thông tri trưởng lão, hẳn là cao thủ tu hành giả phe chính đạo đến chi viện chúng ta!”
Các trưởng lão của Chính Nhất Đạo đều ngừng lục soát, nhìn lên bầu trời.
Trên toạ kỵ Bạch Trạch phát ra một tiếng nói trầm thấp, vang vọng khắp cả Kim Đình Sơn.
“Ai cho các ngươi lá gan xông vào Kim Đình Sơn của ta?”
Bình luận facebook