-
Chương 26-30
Chương 26 Điều tra vụ bắt cóc
U Minh Giáo là giáo phái lớn nhất trong tu hành giới hiện nay, giáo chúng lên đến ngàn vạn người. Danh môn chính phái trong thiên hạ nghe tới tên đều phải biến sắc, lúc nào cũng bị người bên chính đạo đòi đánh đòi giết.
Chỉ là không ngờ tới chuột chạy trên phố không sợ hãi mà lại còn giữa ban ngày ban mặt chiêu thu binh mã.
“Lão tiểu tử… đây là cháu gái ngươi hả? Chậc chậc chậc, tiềm lực của nha đầu này lớn hơn ngươi nhiều, dáng vẻ cũng xinh xắn… Ta có thể bẩm báo cho đà chủ, để hai ông cháu nhà ngươi được cùng gia nhập Thanh Long Hội.” Nam tử nở nụ cười giảo hoạt.
Sư phụ không nói lời nào.
Chắc là đang tức giận rồi.
Sư phụ từng nói không thể tuỳ tiện giết người, nhưng đâu có nói không thể đánh người…
Tiểu Diên Nhi xẹt một cái, nhấc chân lên đá vào ngực nam tử đang mỉm cười đầy giảo hoạt kia.
Toàn thân hắn như trái bóng bị đá bay ra ngoài, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, lực đá xuyên qua lồng ngực hắn đập tan quầy hàng ở sau lưng rồi trượt dài trên mặt đất thêm mười mét mới ngừng lại được.
Chỉ một cước đã thoi thóp.
Dân chúng xung quanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó bị doạ đến mức ai cũng rụt đầu rụt cổ.
Còn có vương pháp không? Còn có quy củ không?
Đáng tiếc, nếu nàng hiểu vương pháp là gì thì đã không phải là Tiểu Diên Nhi.
Có lẽ cảnh tượng này dân chúng cũng đã thấy nhiều nên cũng không nhiều người bỏ chạy, có một số người còn trốn trong góc hóng chuyện.
“Các ngươi dám gọi gia gia ta là lão tiểu tử?” Tiểu Diên Nhi thả chân xuống, hầm hừ nói.
Những người còn lại của Thanh Long Hội tức giận la to:
“Ngươi dám đánh người?”
“Bản cô nương không chỉ dám đánh người, còn dám giết người!”
Quanh thân Tiểu Diên Nhi đột nhiên xuất hiện cương khí nhè nhẹ.
Hai người của Thanh Long Hội trừng to mắt: “Cường giả Thông Huyền cảnh?”
Thối Thể cảnh chỉ có thân thể mạnh mẽ.
Thông Huyền cảnh đã mở ra ngũ khiếu, có thể tu luyện nguyên khí tạo thành cương khí.
Đạt tới Thông Huyền cảnh mới được xem là một tu hành giả nhập môn chân chính.
Phịch!
Hai người lập tức quỳ xuống.
“Cô nãi nãi tha mạng!”
“Cô nãi nãi tha mạng!”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu nói: “Hừ, ta không cần biết các ngươi là…”
Nắm tay nhỏ của nàng vừa mới nâng lên.
Lục Châu đã đi tới nói: “Diên Nhi, làm không tệ.”
Được sư phụ khích lệ, Tiểu Diên Nhi cười rất vui vẻ.
Nàng nói: “Hì hì, bọn họ mắng người là lão tiểu tử, con nhất thời nhịn không được, giáo huấn bọn họ một phen.”
Lục Châu nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, khoé mắt liếc nhìn xung quanh.
Kỳ thật hắn không để ý tới tính mạng của hai người này, chỉ là làm vậy có hơi khoa trương.
“Tổng bộ của phân đà Thanh Long Hội ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Ở, ở… phía bắc cách An Dương Cốc ba dặm.”
“Bản toạ… lão phu mới tới An Dương, chưa quen với cuộc sống nơi đây. Các ngươi về nói với đà chủ, ngày mai lão phu sẽ tự mình tiếp kiến.”
“Vâng.. vâng vâng!”
“Cút.”
Hai người đứng dậy kéo theo đồng bọn bị thương tất tả chạy mất.
Tiểu Diên Nhi thấp giọng nói: “Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo. Hỏi rõ hang ổ của bọn hắn rồi mai chúng ta đến bứng sạch.”
Lục Châu cười cốc vào trán nàng: “Hồ nháo. Vi sư chỉ muốn lợi dụng bọn họ để điều tra sự tình của Từ gia.”
“Sư phụ dạy phải…”
“Diên nhi, con rời nhà đã nhiều năm, còn nhớ nhà mình ở chỗ nào không?” Lục Châu hỏi.
“Con chỉ nhớ rõ, ngoài cổng nhà có hai con sư tử đá… Cha thích nhất là múa đao kiếm, mẹ thích nhất là thêu thùa, mẹ thương con nhất.” Tiểu Diên Nhi nói.
Cơ Thiên Đạo thu đồ đệ, có người là hắn cưỡng bức mang đi, có người tự nguyện dâng lên tận cửa.
Lục Châu chỉ nhớ khi Tiểu Diên Nhi được đưa đến Kim Đình Sơn, tuổi nàng còn nhỏ, không hề biết lý do tại sao cha mẹ nàng lại đưa con gái mình lên núi bái sư.
Đưa đứa nhỏ vào ổ sói, có cha mẹ nào trên đời này nguyện ý cơ chứ?
Từ gia cũng không khó tìm.
Một gia tộc lớn lại còn mang họ Từ nên số lượng rất ít, mà An Dương Thành cũng không lớn, chỉ cần nghe ngóng một chút đã biết được vị trí.
Khi hai người bước đến trước cổng Từ phủ.
Tiểu Diên Nhi hưng phấn như một con thỏ nhỏ, không ngừng nhảy tới nhảy lui trên đầu hai con sư tử đá.
“Sư phụ… đúng là hai con sư tử này! Con còn nhớ rất rõ ràng…”
“Nha đầu này, về nhà rồi đừng nghịch ngợm như vậy. Xuống đây.”
“Nha.”
[Ting — phát động nhiệm vụ chi nhánh: điều tra sự việc Từ gia bị bắt cóc, người thi hành: Lục Châu.]
Kẽo kẹt ——
Đại môn từ từ mở ra.
Một nam tử trung niên mặc trang phục quản gia thấy hai người đứng ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Hai vị tìm ai?”
“Cha mẹ ta đâu?” Tiểu Diên Nhi nhìn vào trong khe cửa, chỉ hận không thể ngay lập tức nhìn thấy cha mẹ mình.
Quản gia nghe vậy chau mày nói: “Tiểu nha đầu từ đâu đến? Ở đây không có cha mẹ ngươi.”
Chát!
Tiểu Diên Nhi tát hắn một cái thất điên bát đảo, cả người xoay một vòng.
“Muốn ăn đòn hả? Tránh ra, đừng cản đường gia gia của ta!”
Quản gia bụm mặt, toàn thân run rẩy.
Lục Châu dở khóc dở cười.
Nhưng hắn lại cảm thấy xử lý như vậy hình như cũng khá thoả đáng.
Quá mức lễ phép đôi khi sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.
Tiểu Diên Nhi tựa như một đứa cháu gái nhỏ tri kỷ, cực kỳ khéo léo hiểu lòng người, nàng đỡ Lục Châu bước vào Từ phủ.
Trong Từ phủ vắng tanh không một bóng người, chẳng có gia đinh, càng chẳng có thị nữ.
Quanh cảnh trông rất tiêu điều, ngay cả đồ dùng trong nhà như bàn ghế cũng bị dọn sạch.
Lục Châu thản nhiên nói: “Xem ra tin tức của tứ sư huynh con là thật rồi.”
Tiểu Diên Nhi thở hồng hộc chỉ tay vào quản gia: “Ngươi! Lại đây!”
“A?”
“Cha mẹ ta đâu?”
Nàng hỏi như vậy khiến quản gia chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Con gái mười tám thay đổi từng ngày, Tiểu Diên Nhi đâu còn là cô bé 10 tuổi như trước kia, tướng mạo đã thay đổi không ít, quản gia nhất thời sao có thể nhận ra.
Lục Châu nói: “Ngươi tên gì?”
“Ta… ta là quản gia của Từ gia, Vương Phú Quý.” Quản gia một tay che má, ấp úng nói.
“Con bé chính là Từ Diên Nhi, người của Từ gia.” Lục Châu đưa tay chỉ về phía Tiểu Diên Nhi.
“A?”
Vương Phú Quý nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Tiểu Diên Nhi dò xét. Một lát sau hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa dập đầu nói: “Tiểu thư, người cuối cùng cũng trở về! Ta chính là Vương Phú Quý đây!”
“Vương Phú Quý?” Tiểu Diên Nhi gãi đầu.
“Vào trong rồi nói.”
Chính sảnh của Từ phủ.
Theo lời kể của Vương Phú Quý, hai người mới biết được toàn bộ người Từ gia đều đã bị một bang hội tên là Lâm Hồ Bang trói đi. Không ai biết bang hội này có bối cảnh gì, cũng không biết do người phương nào sai khiến, thậm chí cũng tìm không ra tung tích của bọn hắn.
Từ gia bị bắt liên tục hai lần… không còn ai dám tiếp tục làm việc ở Từ gia nữa, còn lại một số tên gia đinh thì trộm lấy tài vật của Từ gia mà bỏ trốn, hiện tại chỉ còn lại một mình Vương Phú Quý.
“Tại sao ngươi không báo quan?” Lục Châu hỏi.
“Đã báo rồi nhưng quan phủ cũng không tra được. Ngày cả tộc Từ gia trừ bọn gia đinh và thị nữ bị bắt đi, tiểu nhân đúng lúc đi nhà xí nên mới may mắn đào thoát.”
“Vậy tại sao ngươi không chạy trốn?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Từ gia đối xử với ta không tệ, Vương Phú Quý ta trời sinh là người Từ gia, chết cũng phải là ma Từ gia.”
Lục Châu mỉm cười nói: “Ngươi đúng là kẻ trung thành, cũng may Diên Nhi không ra tay độc ác.”
Gương mặt Vương Phú Quý tê rần, lúng túng nói: “Chủ tử đánh ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Chuyện Diên Nhi trở về ngươi nhớ giữ bí mật. Việc cả nhà Từ gia bị bắt ta sẽ tự điều tra.” Lục Châu nói.
“A?”
Tuy Lục Châu đã trẻ lại rất nhiều nhưng vẫn mang bộ dáng của một ông lão gầy yếu gần đất xa trời. Ngoại trừ chút khí thế lão làng ra thì khiến người ta cảm thấy một bàn tay cũng có thể đánh ngã hắn.
Vương Phú Quý chỉ biết lão gia đưa tiểu thư đi, nhưng lại không biết là đi đâu, làm gì, càng không biết chuyện sư phụ của Tiểu Diên Nhi là lão ma đầu.
“Lui đi.”
Vương Phú Quý nào dám chất vấn Lục Châu. Tuy Lục Châu chỉ là một ông già nhưng từ thái độ cung kính của Tiểu Diên Nhi, hắn cũng có thể nhìn ra chút ít. Hắn liên tục vâng dạ rồi lui ra ngoài.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Sáng sớm mai con đến Thanh Long Hội, bảo bọn hắn đi điều tra Lâm Hồ Bang.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh: vận dụng thế lực của Thanh Long Hội để điều tra Lâm Hồ Bang, người thi hành: Tiểu Diên Nhi.]
“Nhớ, đừng để bại lộ thân phận.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Vừa tuyên bố xong nhiệm vụ, bên tai Lục Châu truyền đến tiếng Hệ thống nhắc nhở ——
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ chi viện Đoan Mộc Sinh, ban thưởng 200 điểm công đức.]
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ chữa trị bình chướng, người thi hành: Minh Thế Nhân.]
Nhìn giao diện nhiệm vụ của Hệ thống phát sinh thay đổi, Lục Châu nhíu mày. Lúc rời khỏi Kim Đình Sơn, hắn giao nhiệm vụ khi hai tên đồ đệ trở về thì cùng nhau chữa trị bình chướng. Nay cột nhiệm vụ lại biểu hiện chỉ có một mình Minh Thế Nhân… vậy khả năng duy nhất chính là lão tam đã thụ thương.
Cùng lúc đó.
Trên Kim Đình Sơn.
Minh Thế Nhân và kẻ thụ thương nằm trên giường Đoan Mộc Sinh cùng há hốc mồm đọc bức thư do Tiểu Diên Nhi để lại.
“Sư phụ vậy mà lại xuống núi! Lão nhân gia người rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Khụ khụ.
Đoan Mộc Sinh ho khan nói: “Có thể là ở trên núi quá buồn chán nên người ra ngoài giải sầu một chút, lại không muốn để người khác biết thân phận của mình.”
“Huynh nói có đạo lý… Dạo gần đây sư phụ toàn ra bài không theo sáo lộ, ta nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng ông ta.” Minh Thế Nhân thở dài.
“… Trước kia sư phụ có thực lực tuyệt đối nên khinh thường việc phải động não. Tất cả quỷ kế ở trước mặt thực lực tuyệt đối đều chỉ là giãy giụa không cần thiết.”
“Có lẽ vậy.”
“Việc chữa trị bình chướng đành phải làm phiền một mình sư đệ vất vả rồi. Thương thế của ta không mất vài ba tháng là không thể khỏi hẳn đâu.”
“Huynh nghĩ hay lắm!”
Chương 27 Tên cầm đầu này thật không ngoan
Minh Thế Nhân tức giận nói: “Giả bộ một chút là được rồi, đừng có được một tấc lại lấn một thước. Huynh và ta đều là những kẻ lớn lên trong đòn roi, những vết thương nặng hơn thế này đều đã bị qua cả rồi.”
“Sư đệ đúng là thông tuệ hơn người. “Đoan Mộc Sinh xấu hổ cười nói.
“Mười ngày. Sau mười ngày mà huynh không chịu ngồi dậy làm việc thì ta không thèm làm nữa. Tới lúc sư phụ trở về, xem huynh có quả ngon để ăn không.” Minh Thế Nhân khoanh tay nói.
“Mười ngày quá nhiều, bảy ngày là đủ. Sư đệ, đệ lui ra đi, ta muốn chữa thương. Cô nam quả nam ở chung một phòng thật không tiện.” Đoan Mộc Sinh khoát tay nói.
“Hừ… Thối.”
Minh Thế Nhân gắt một tiếng rồi quay người rời đi.
Ban đêm ở Kim Đình Sơn, trăng sáng trên cao.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thầm nói: “Sư phụ à sư phụ, người rốt cuộc là đang nghĩ gì?”
A, có thư tới?
Minh Thế Nhân tay mắt nhanh nhẹn, thân hình như thiểm điện vọt lên không, dễ dàng bắt lấy chim truyền tin.
Đọc xong thư, Minh Thế Nhân nhíu mày kinh ngạc: “Sao sư phụ lại biết tam sư huynh thụ thương?”
Hắn vội vàng nhìn quanh nhìn quất.
Mũi chân điểm nhẹ, cương khí tung hoành!
Năng lực cảm nhận trải rộng ra phạm vi mấy trăm mét.
Trừ một ít chim chóc và thú rừng đang nghỉ ngơi đều bị hù doạ ra thì không còn sinh vật nào khác.
Minh Thế Nhân lo lắng bất an, càng lúc càng căng thẳng. Hắn cảm thấy sư phụ lão nhân gia như đang ở đâu đó nhìn hắn chằm chằm.
Mặc kệ người có đang nhìn hay không.
Minh Thế Nhân trực tiếp quỳ xuống chắp tay nói: “Sư phụ ở trên cao, đồ nhi không hề có ý bất kính với người. Xin sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng chữa trị bình chướng, trông nom Kim Đình Sơn cẩn thận.”
Xung quanh yên tĩnh, tối đen một mảnh.
Minh Thế Nhân đứng lên, thở dài một hơi.
Đừng hoảng hốt, chỉ cần làm theo sáo lộ mới của sư phụ là được, sẽ không có vấn đề gì.
[Dạy bảo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
[Độ trung thành của Minh Thế Nhân tăng 2%.]
Lục Châu đang ngồi xếp bằng trong phòng xem Quyển Nhân của Thiên Thư.
Đối với những lời thông báo bất chợt của Hệ thống, hắn đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì dẫn đến những thay đổi ở bọn đồ đệ thì chung quy đó vẫn là chuyện tốt.
“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ để hiểu được tường tận về tương lai, mới biết rằng tương lai là thứ không thể đoán được, dù chỉ là điều bé nhỏ nhất.”
“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ để lắng nghe, trên mọi vùng lãnh thổ, với mọi thanh âm, thì việc nghe hay không nghe là tự do của mình.”
“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ đúng phương pháp, diễn thuyết cũng chẳng cần pháp môn, lời giảng như mưa thấm vào lòng người, thanh âm kỳ diệu khiến người lĩnh ngộ, đạt đến thanh tịnh siêu thoát.”
Đọc đến đây.
Lục Châu đóng quyển Thiên Thư lại.
Nội dung bên trong của Quyển Nhân cũng chỉ có như thế, còn lại vẫn là những ký tự gà bới không sao đọc được.
“Nhớ lại lần đầu khi ta xem Quyển Nhân của Thiên Thư, chỉ có trang bìa sách là đọc được, còn lại tất cả đều là những con chữ không tài nào hiểu nổi. Bây giờ lại đọc được hai trang, chẳng lẽ điều này có liên quan đến tuổi thọ và tu vi của ta sao?”
Tu luyện Thiên Thư chính là để đề thăng tu vi, bây giờ lại phát hiện phải tăng tu vi mới đọc được chữ trên đó, đúng là lẫn lộn đầu đuôi.
“Cố ý khó xử ta chứ gì?”
Lục Châu cảm nhận nguyên khí toàn thân mình. Từ khi bước vào Ngưng Thức Cảnh, nhờ có pháp thân, hắn đã hấp thu được không ít nguyên khí. Nhưng những thứ này khi đối mặt với cường giả Thần Đình cảnh thì chẳng khác nào sâu kiến.
Đêm dài đằng đẵng, ngoại trừ đọc Thiên Thư, hắn chẳng còn chuyện gì để làm.
Trong não hải Lục Châu đột nhiên hiện ra hai chữ “rút thưởng”, hắn lập tức lắc đầu.
Cái trò này có độc.
Đợi điểm công đức nhiều lên rồi tính.
Sáng hôm sau.
Ở phân đà Thanh Long Hội.
“Ngươi nói người đả thương các ngươi là một tiểu cô nương chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi và một lão già bảy tám chục tuổi?” Đà chủ Liễu Chính Phong chắp tay sau lưng hỏi.
Hai người quỳ gối trong nội đường vẻ mặt cầu xin không dám lên tiếng.
Liễu Chính Phong đi qua đi lại một lúc rồi nói: “Một người là Thông Huyền cảnh sơ kỳ, một người là tu hành giả Thối Thể bảy tám trọng… lại có dũng khí khiêu khích Thanh Long Hội chúng ta?”
“Thuộc hạ không rõ, thuộc hạ vốn đang chiêu mộ đệ tử ở An Dương Thành thì dã nha đầu đó đột nhiên xuất hiện, đạp một cước khiến Giang chấp sự trọng thương. Đã vậy gia gia của dã nha đầu đó còn nói.. còn nói…”
“Còn nói cái gì?”
“Còn nói lão sẽ đích thân tới bái phỏng.”
Liễu Chính Phong hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ nghi hoặc lẫn khinh thường.
Điều khiến hắn nghi hoặc là, một tên Thông Huyền cảnh nho nhỏ cũng dám đến cửa khiêu chiến. Điều hắn khinh thường là, đường đường là Thanh Long Hội lại có thể luân lạc tới mức chuyện nhỏ như vậy cũng phải đến tay hắn xử lý. Nhưng nếu hắn mặc kệ không nói tới thì Thanh Long Hội làm sao chiêu thu đệ tử mới?
Mặt mũi đương nhiên là phải lấy lại.
“Hôm nay ngươi dẫn theo hai mươi huynh đệ đi bắt kẻ đả thương Giang chấp sự về đây.”
“Vâng!”
Hai người dưới đất từ từ đứng lên.
Một tên thuộc hạ đột nhiên vội vàng chạy vào, chắp tay nói: “Đà chủ, bên ngoài có một nữ tử cầu kiến.”
“Không gặp.”
“Nàng nói, kiên nhẫn của nàng có hạn, khi nàng còn tuân thủ lời dạy của gia gia nàng thì… thì… người tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong lời này, tên thuộc hả len lén ngẩng đầu nhìn trộm đà chủ.
Ngoan ngoãn nghe lời, câu này như là khẩu khí của trưởng bối nói với vãn bối.
Rầm!
Rầm!
Vài thân ảnh phá vỡ cửa sổ té vào trong nội đường, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.
Tâm trạng Liễu Chính Phong đang không tốt, nhưng thấy tình hình trước mắt hắn bỗng ngơ ngác.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đi ra xem nhanh lên.”
Liễu Chính Phong dẫn theo các huynh đệ bước ra khỏi nội đường.
Trên đình viện, Tiểu Diên Nhi mặc thanh y giẫm trên nóc nhà, một tay se tóc, một tay chỉ vào các tu hành giả của Thanh Long Hội đang đứng đầy đất, nói: “Đã nói kiên nhẫn của bản cô nương có hạn, ta không đánh các ngươi đã tốt lắm rồi, còn dám để ta phải đứng đợi ngoài này sao?”
“Người này… thật là mạnh.”
“Tu vi của nàng ít nhất cũng là Phạn Hải Cảnh, làm sao bây giờ?”
“Đà chủ đến rồi!”
Đám người tránh ra.
Đà chủ Liễu Chính Phong ngẩng đầu nhìn Tiểu Diên Nhi đứng trên nóc nhà, hàng chân mày nhíu chặt.
“Đà chủ, chính là nàng, nàng là người đả thương Giang chấp sự!”
Liễu Chính Phong chắp tay nói: “Thì ra là một vị cao thủ.”
Ánh mắt Tiểu Diên Nhi nhìn về phía Liễu Chính Phong, nàng nói: “Ngươi chính là tên cầm đầu của cái Thanh Long Hội vô tích sự này?”
Ách, ‘cầm đầu’?
“Cô nương, nên biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đừng tưởng mình là Phạn Hải cảnh thì không ai làm gì được mình.” Liễu Chính Phong tức giận nói.
Tiểu Diên Nhi từ nhỏ đã ở trên Kim Đình Sơn, không biết cách giao tiếp với người khác.
Mấy thứ như nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên hay cách cư xử khiêm tốn nhã nhặn nàng hoàn toàn không hiểu… nàng chỉ biết phải tranh thủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho.
“Nói linh tinh cái gì thế? Ta đang hỏi ngươi, ngươi có phải là kẻ cầm đầu đám tiểu lâu la này không?” Tiểu Diên Nhi nhíu mày.
“Ta chính là Đà chủ Liễu Chính Phong của Thanh Long Hội phân đà An Dương.”
“Lời ngươi nói có hữu hiệu không?”
“Đương nhiên là hữu hiệu.”
“Vậy thì tốt quá, bản cô nương có chuyện muốn bàn giao với ngươi.”
Bên trong đình viện, đám tiểu lâu la đều ngẩng đầu nhìn Tiểu Diên Nhi.
Liễu Chính Phong lại tức giận, vốn hắn định suy xét xem đối phương có năng lực gì mà dám đắc tội Thanh Long Hội, nhưng nói chuyện hồi lâu với nàng chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.
“Đủ rồi. Bắt nàng ta lại.”
Hắn vung tay lên.
Cung tiễn thủ bắn tên về phía Diên Nhi.
“Tên cầm đầu này thật không ngoan!”
Mũi chân điểm nhẹ.
Một đạo cương khí hình vòng tròn xuất hiện dưới chân nàng dần tản ra tứ phía.
Phòng ốc bên dưới trong nháy mắt sụp đổ, hoá thành bột mịn.
Cương khí tạo thành gió lốc gợn sóng lan ra bốn phương tám hướng.
“Phạn Hải cảnh đã mở bát mạch?!” Liễu Chính Phong trừng to mắt.
Chương 28 Không nghe lời
Phạn Hải cảnh chia thành bát mạch.
Sau khi mở được hai mạch Nhâm Đốc mới được xem là nhập môn Phạn Hải cảnh, nếu mở được toàn bộ sáu mạch còn lại thì đạt đến Phạn Hải cảnh đỉnh phong. Sau khi mở bát mạch có thể lợi dụng nguyên khí tồn tại trong kinh mạch để phát động tấn công.
Phạn Hải cảnh mở được bát mạch chẳng khác nào là vô địch bên dưới Thần Đình cảnh.
Phân đà An Dương của Thanh Long Hội có lợi hại cỡ nào cũng không có khả năng được một cường giả Thần Đình cảnh toạ trấn.
Cương khí mạnh mẽ như muốn dời sông lấp biển nghiền ép lao tới.
Phòng ốc khắp nơi cũng nứt vỡ lung lay sắp đổ.
Đám tiểu lâu la bên dưới đồng loạt bay ngược ra sau.
Liễu Chính Phong cũng là Phạn Hải cảnh, hắn nâng hai tay lên đón đỡ một chiêu đáng sợ này.
Nhưng cương phong quá mạnh, đẩy hắn liên tiếp lùi về sau!
Ầm!
Hắn tông vào một cây cột.
Rầm rầm!
Cây cột vỡ ra thành từng mảnh.
Thật mạnh!
“Chờ một chút.” Liễu Chính Phong cố nén cảm giác muốn phun ra một ngụm máu, hắn mở to hai mắt nhìn Tiểu Diên Nhi đang từ từ hạ xuống đất.
Tiểu Diên Nhi đứng chắp tay sau lưng, điềm nhiên như không có việc gì.
Nàng giống hệt như vừa rồi, lại đưa tay lên se tóc.
“Chờ cái gì?”
“Không ngờ cô nương lại là cường giả Phạn Hải cảnh đã mở bát mạch… Tha thứ cho ta có mắt mà không thấy thái sơn, xin cô nương thủ hạ lưu tình, có chuyện gì từ từ nói.”
Tiểu Diên Nhi nhún nhảy đến trước mặt hắn, hai mắt nàng trợn lên nhìn hắn rồi nói: “Ta có việc muốn giao cho ngươi.”
“Mời cô nương nói.”
“Giúp ta điều tra Lâm Hồ Bang.”
“Lâm Hồ Bang?” Liễu Chính Phong ngơ ngác, cái tên này hắn chưa từng nghe qua.
“Việc Từ gia bị bắt cóc, bọn hắn chính là chủ mưu. Bản cô nương cho ngươi ba ngày, phải tra ra tung tích của bọn hắn cho ta.”
Vừa nghe nói chuyện này có liên quan đến Từ gia, sắc mặc Liễu Chính Phong trở nên ngưng trọng: “Lâm Hồ Bang có can đảm bắt cóc Từ gia… chuyện này… chuyện này, Thanh Long Hội quản không nổi!”
“Ngươi lặp lại lần nữa?”
“Ách… Cô nãi nãi, ta nhất định sẽ tra ra nơi ở của Lâm Hồ Bang trong vòng ba ngày.”
“Ừm, biết nghe lời.”
Tiểu Diên Nhi xoay người đi được mấy bước, bỗng nhìn về phía đám lâu la té ngã lộn xộn dưới đất. Nàng nói: “Vừa rồi cầm tiễn bắn ta là ngươi?”
“Không không không…”
“Chính là ngươi.”
Thân hình Tiểu Diên Nhi loé lên thành một đạo tàn ảnh, chớp mắt sau nàng đã xuất hiện bên cạnh kẻ đó, nhẹ nhàng nhấc chân giẫm lên nền nhà lát đá cẩm thạch ngay cạnh mặt hắn.
Răng rắc!
Một dấu chân hoàn mỹ xuất hiện.
Tiểu lâu la kia bị doạ tới phát khóc, tè cả ra quần.
Một cước này của nàng quả thực đã doạ hắn hồn phi phách tán, toàn thân run lẩy bẩy.
Đây mà là tiểu cô nương cái gì, là tiểu ác ma thì có!
“Lêu lêu lêu… đồ hèn nhát!” Tiểu Diên Nhi làm mặt quỷ.
Nàng quay sang cười hì hì với Liễu Chính Phong: “Nhớ nghe lời đó. Không nghe lời, ta giết sạch Thanh Long Hội nha.”
“…”
Tiểu Diên Nhi giang tay ra nhảy vào không trung, đạp trên nóc nhà chạy đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Toàn bộ phân đà Thanh Long Hội trong viện đều yên tĩnh một mảnh.
Liễu Chính Phong ngồi phịch xuống đất, đưa tay lau mồ hôi trên mặt.
“An Dương Thành từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi như vậy?”
Hắn nhìn sang các huynh đệ đang nằm la liệt trên mặt đất, càng thêm kỳ quái. Nếu là người của môn phái khác đến gây chuyện thì hoàn toàn có thể hạ sát thủ, nhưng cô nương này lại chỉ đả thương bọn họ rồi giao nhiệm vụ, đúng là không tài nào hiểu nổi.
“Lâm Hồ Bang… An Dương Thành có thế lực như vậy sao?”
Hắn càng nghĩ càng thấy kỳ quái, nghĩ đến nát óc cũng chẳng hiểu.
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ điều động thế lực Thanh Long Hội, ban thưởng 200 điểm công đức.]
Lục Châu uống xong ly trà bèn ra giữa sân đi dạo một chút để giải sầu.
Từ gia trông vẫn hệt như trước đây. Khi Cơ Thiên Đạo mới tới An Dương Thành, hắn gặp Tiểu Diên Nhi liền muốn thu nàng làm đồ đệ.
Gặp phải sự phản đối của cha mẹ Tiểu Diên Nhi, nhưng về sau không rõ đã xảy ra chuyện gì mà cha mẹ nàng chủ động đưa Tiểu Diên Nhi lên núi.
“Vương Phú Quý, những năm gần đây Từ gia gặp phải địch thủ nào?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
Vương Phú Quý đứng gần đó cung kính cúi thấp người đáp: “Không hề gây thù chuốc oán.”
“Năm năm trước cũng không?”
“Năm năm trước?”
Vương Phú Quý dần nhớ lại, tựa như nghĩ đến chuyện gì. “Ý ngài muốn nói tới Mộ Dung gia?”
“Tiếp tục đi.” Lục Châu đi đến bên cạnh một khối đá mài, chậm rãi ngồi xuống.
“Năm năm trước, Mộ Dung gia và Từ gia như nước với lửa. Vào thời điểm đó, sản nghiệp của hai nhà phủ khắp toàn bộ ba quận phía Nam của Đại Viêm… Lão gia một lòng đi theo con đường thương nhân, cũng được xem là phú giáp một phương. Sau này Từ gia và Mộ Dung gia trở thành kẻ thù truyền kiếp. tu hành giả ở Đại Viêm thiên hạ vốn không nên để ý đến chuyện thế tục, nhưng luôn có một số người vì lợi ích mà làm ra chuyện trái với lương tâm, vì thế lão gia và phu nhân không ít lần bị ám sát.”
“Là Mộ Dung gia làm?”
“Biết rõ là do Mộ Dung gia làm nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng, quan phủ cũng không làm được gì.”
Lục Châu minh bạch.
Lúc trước Từ gia vì muốn bảo vệ Tiểu Diên Nhi nên mới cho nàng lên núi bái sư.
“Sự kiện bắt cóc lần này có phải cũng là do Mộ Dung gia làm ra không?” Lục Châu nói.
Vương Phú Quý hơi sửng sốt: “Ta không dám tự tiện phân tích…”
“Có thể đem toàn bộ người Từ gia bắt đi, tu vi sẽ không thấp hơn Phạn Hải cảnh tứ mạch. Mộ Dung gia có tu hành giả không?”
“Bề ngoài thì không có, nhưng sau lưng có hay không thì tiểu nhân không biết.”
Lục Châu gật gật đầu.
Ngay lúc này.
Tiểu Diên Nhi đạp trên nóc nhà lướt tới rồi nhảy xuống đất.
Giọng điệu Lục Châu mang theo trách cứ: “Có cửa chính sao không đi, lại leo nóc nhà?”
“Gia gia, đi cửa chính phải gõ cửa rồi đợi mở cửa, đâu có tiện bằng leo nóc nhà.”
“Sau này không được phép làm thế nữa.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi đáp có chút không vui.
[Dạy bảo Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
“Chuyện ta giao con làm đến đâu rồi?” Lục Châu hỏi.
“Bọn hắn rất nghe lời, nói là nhất định sẽ tra ra Lâm Hồ Bang ở đâu.” Lục Tiểu Đường hưng phấn nói.
“Ồ? Con không có đánh bọn hắn đó chứ?”
“Không có đánh, tên Đà chủ đó cực kỳ thân thiện. Hắn nói, cô nãi nãi, ta nhất định sẽ tra ra nơi ở của Lâm Hồ Bang trong vòng ba ngày. Gia gia, người đừng nhìn con như vậy nha, con thề lời con nói đều là sự thật, hắn nói nguyên văn như vậy mà.” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
Lục Châu biết nàng chắc chắn đã đánh người ta.
Hắn vốn không định trách cứ nàng, chỉ là muốn nhìn xem nàng có chịu nói thật hay không thôi.
Từ từ dạy dỗ vậy.
Băng dày ba thước đâu phải chỉ do một ngày lạnh mà thành.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.
Lục Châu tĩnh toạ trong đình viện, chờ đợi kết quả điều tra của Thanh Long Hội.
Vương Phú Quý đang pha nước trà, hắn cẩn thận hỏi: “Lão tiên sinh, tiểu thư một mình đến Thanh Long Hội, người không lo lắng cho an nguy của nàng sao?”
Lục Châu nhìn hắn một cái rồi đáp:
“Nếu ta là ngươi, chẳng thà ta lo lắng cho an nguy của bang chúng trong Thanh Long Hội thì hơn.”
“Ách…”
Vương Phú Quý vẻ mặt ngơ ngác, hắn không phải tu hành giả, cho dù biết tu hành giả cũng có phân biệt giàu nghèo, phân chia cảnh giới, nhưng hắn nhìn không ra ai lợi hại hơn ai.
“Mấy ngày nay tiểu nhân cũng có nghe ngóng được chút tin tức, bang chúng của Thanh Long Hội đang ráo riết truy tra tin tức của Lâm Hồ Bang, làm náo loạn cả thành.” Vương Phú Quý nói.
Lục Châu cười không đáp.
Vương Phú Quý lo lắng là chuyện bình thường, dù sao chỗ dựa của Thanh Long Hội cũng là U Minh Giáo, Giáo chủ lại là đệ nhị cao thủ trên Hắc Bảng – Vu Chính Hải.
Chỉ dựa vào cái danh hiệu này đã đủ để khiến người khác vừa nghe tin đã sợ mất mật.
Nhưng mà…
[Ting — đánh giết một tên ác đồ, ban thưởng 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên ác đồ, ban thưởng 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên ác đồ, ban thưởng 10 điểm công đức.]
…
Chương 29 Cao thủ, cao cao thủ
Lục Châu than nhẹ một tiếng.
Cái tính tình của Tiểu Diên Nhi vẫn không trầm ổn lại được.
Khoảng chừng nửa giờ sau, tiếng thông báo tăng điểm công đức mới ngừng lại.
Lục Châu nhìn vào giao diện thông tin cá nhân ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện Khí Hóa Thần
Điểm công đức: 1.254
Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Tuổi thọ còn lại: 4.205 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch
Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư
Điểm công đức đã hơn một ngàn.
Trừ đi điểm công đức nhận được do dạy bảo đồ đệ và ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Diên Nhi đã giết chết ít nhất 50 tên ác đồ.
Lục Châu cũng không quá mong đợi Tiểu Diên Nhi vừa nhập thế sự đã có thể xử lý sự tình thoả đáng, tuổi nàng còn nhỏ, chưa phân biệt được phân tấc.
Nhưng mấy ngày nay từ miệng Vương Phú Quý, hắn cũng biết được Thanh Long Hội thường ngày làm nhiều việc ác, hiếp đáp dân đen, dân chúng bị hại đều rất tức giận mà không dám nói gì. Sau lưng bọn hắn lại có U Minh Giáo nên quan phủ cũng không dám làm gì. Cứ thể bọn hắn trở thành mối hoạ lớn của An Dương Thành. Giết thì giết thôi, không đáng thương tiếc.
“Phú Quý, ngươi đến Mộ Dung gia hỏi thăm tin tức xem gần đây họ có động tĩnh gì không?”
“Tiểu nhân đi ngay.”
“Chờ một chút.”
“Lão tiên sinh có gì phân phó?”
“Cầm theo tấm lệnh bài này, không ai dám ngăn cản ngươi. Đi đi…”
“Vâng.”
Tuy rằng các đạo cụ Cơ Thiên Đạo lợi dụng Hệ thống mang tới đều đã biến mất toàn bộ, nhưng những thứ năm đó hắn tung hoành cướp đoạt từ tay người khác đều còn đủ, lệnh bài của hoàng thất là một trong số đó. Những thứ khác không tiện mang theo, hắn đều để lại trong Ma Thiên Các.
Buổi chiều.
Khi Lục Châu đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Diên Nhi lại từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Đến tước mặt Lục Châu, nàng cười nói: “Sư phụ.”
Lục Châu nhíu mày: “Quỳ xuống!”
Thịch!
Tiểu Diên Nhi lập tức quỳ xuống, trên mặt vốn đang nở nụ cười đã lập tức biến mất không còn một mảnh. “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không nên giết người!”
“Vi sư không trách con vì chuyện này.”
“A?”
“Vi sư đã nói, đây là nhà con, phải đi cửa chính. Con xem lời ta nói là gió thoảng bên tai hay sao?”
“Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi. Đồ nhi gấp gáp trở về nên nhất thời quên mất… Đồ nhi cam đoan sau này sẽ không tái phạm nữa.” Tiểu Diên Nhi cúi đầu liên tục hứa hẹn.
Mỗi lần làm sai đều y như vậy, chẳng nhớ lâu gì cả.
Lục Châu chỉ trụ đá bên cạnh.
“Nằm xuống.”
“A?”
“Tính tình con tự do tự tại, đây là chuyện tốt. Nhưng không thể đến một chút quy củ cũng không có. Cha mẹ con không ở đây, ta sẽ dạy con.”
Tiểu Diên Nhi đáng thương nằm lên trụ đá.
Lục Châu biết, những lúc thế này càng không thể mềm lòng. Hắn đưa tay điều động một đạo cương phong yếu ớt đánh vào mông nàng.
Bộp.
Hì hì, không đau.
Tiểu nha đầu, dám chơi chiêu với ta?
Lục Châu hơi giận nói: “Tản cương khí hộ thể đi.”
“Sư phụ tha mạng, đồ nhi không dám nữa.” Tiểu Diên Nhi liên tục cầu xin tha thứ.
“Tản đi.”
“…”
Cương khí hộ thể biến mất, Tiểu Diên Nhi lúc này đã hoàn toàn biến thành người bình thường. Tính tình tự do tự tại không sao, nhưng không thể đến một chút quy củ cũng không có. Ở trên núi thì không nói, ra tới An Dương Thành lại ra tay không biết nặng nhẹ như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy rồi truyền đến tai những tên ác đồ kia sao? Nhất định phải trừng phạt để nàng nhớ lâu.
Bộp!
“Sư phụ, đau… đau.”
Lần này là nàng đau thật.
Tuy Lục Châu chỉ là Ngưng Thức cảnh, nhưng cương khí hắn điều động hoàn toàn dư sức để đánh một người bình thường.
Bốp bốp bốp… liên tục ba cái.
Lục Châu đánh thật.
Trong trí nhớ của hắn, chỉ duy có một mình Tiểu Diên Nhi là Cơ Thiên Đạo chưa từng đánh qua.
Từ lão đại tới lão bát, tên nào cũng đều bị Cơ Thiên Đạo đánh tới mặt mũi bầm dập, thậm chí còn trọng thương. Mỗi lần như vậy Cơ Thiên Đạo đều dùng dược cứu bọn hắn, cứ thế tra tấn bằng đòn roi từ nhỏ đến lớn.
Bị đánh mông, Tiểu Diên Nhi cực kỳ tủi thân.
Nàng suýt nữa đã khóc lên.
Ở trước mặt người khác, nàng là tiểu ác ma vô cùng đáng sợ, nhưng ở trước mặt Lục Châu, nàng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.
Thuở nhỏ không có cha mẹ bên cạnh, tình cảm với sư huynh sư tỷ cũng có hạn, không thể thay thế tình cha mẹ, người nàng có thể dựa dẫm chỉ có một mình sư phụ… Bây giờ sư phụ mà nàng kính trọng nhất lại ra tay đánh nàng, không tủi thân sao được.
Tủi thân muốn chết.
“Đứng lên đi.” Lục Châu chắp tay sau lưng.
“Sư phụ… đau lắm đó.”
“Đau là tốt rồi… Vi sư đã nói rồi, những đạo lý mà vi sư từng dạy con đều quên mất. Sau này lời ta nói con phải nhớ cho kỹ.” Lục Châu nói.
“Dạ biết.” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm đáp.
[Ting — cẩn thận dạy bảo đồ đệ Tiểu Diên Nhi, ban thưởng 300 điểm công đức.]
Lục Châu luôn chú ý xem độ trung thành của nàng. Trong lúc hắn đáng Tiểu Diên Nhi, độ trung thành của nàng không hề giảm xuống.
Điều này nói rõ, khi độ trung thành đạt trên 80%, chỉ cần hắn không làm ra chuyện gì khiến đồ đệ thất vọng thì sẽ không tổn hại đến độ trung thành.
Tiểu Diên Nhi còn dễ dạy bảo, tám tên còn lại thì…
Đau cả đầu.
Con đường dạy dỗ đúng là gánh nặng đường xa.
Tiểu Diên Nhi có tủi thân thì cũng đã tủi rồi, nàng đứng dậy nói nhỏ: “Thanh Long Hội nói không có Lâm Hồ Bang nào cả, là do một đám tu hành giả cố ý nguỵ trang thành…”
“Cố ý nguỵ trang?”
“Vâng. Bọn hắn dám nói dối… còn mời người từ Ích Châu đến, muốn giết đồ nhi… Đồ nhi tức giận không nhịn được mới đánh bọn hắn.”
“Đánh?”
“Là giết.” Tiểu Diên Nhi vội vàng sửa lại. “Bọn hắn mời tới cao thủ, đồ nhi mà không phản kháng sợ là không còn mạng để gặp lại người nữa nha…”
“Thôi đi. Không có cường giả Thần Đình cảnh xuất hiện thì ai dám bắt nạt con?” Lục Châu nhẹ giọng quát.
Tiểu Diên Nhi không dám nói nữa.
Lục Châu tính toán thời gian một chút.
Vương Phú Quý lẽ ra phải về tới rồi mới đúng.
Nhưng đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng hắn.
Suy nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Vương Phú Quý ra ngoài chưa về, con đi theo vi sư một chuyến.”
“Vâng.”
Hai người rời khỏi Từ phủ.
Hướng về phía Mộ Dung gia mà tới.
Tại Diễn Nguyệt Cung.
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt có vẻ nôn nóng bất an.
Nàng không ngừng đi tới đi lui.
“Sư tỷ không cần lo lắng như vậy, việc đã tới nước này, tỷ hối hận cũng không làm được gì, chỉ có thể đi tới cùng.” Diệp Thiên Tâm nhẹ nhàng cười, bước ra khỏi bình phong.
“Thiên Tâm sư muội, muội không hiểu. Nếu là một tháng trước thì ta làm vậy chẳng lo lắng gì cả. Tính tình lão già này luôn nóng nảy, từ trước tới nay làm gì cũng vì tư lợi. Thế nhưng dạo gần đây… phong cách làm việc của lão đã thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Ta nói không rõ… chỉ là mơ hồ cảm thấy thủ đoạn của lão trở nên nhu hoà, dường như tính tình cũng không còn táo bạo như trước nữa.” Chiêu Nguyệt nhớ lại tình cảnh khi lão đánh lui thập đại cao thủ.
Diệp Thiên Tâm cười khanh khách. “Tỷ đúng thật là sợ lão tới cảnh giới tột cùng rồi… Bị tra tấn nhiều năm như vậy vẫn còn sống sót được, bây giờ mới rời khỏi đó có một đoạn thời gian mà tỷ đã sợ thành dạng này.”
Chiêu Nguyệt nghĩ tới nhiều năm sống trong thống khổ, thở dài nói: “Có lẽ là do ta suy nghĩ nhiều… Muội ra lệnh cho người bắt cóc Từu gia, lão sẽ mắc câu chứ?”
“Với tính cách của lão bất tử đó thì chắc rất khó sẽ mắc câu. Nhưng tiểu sư muội bản tính đơn thuần, lại mới rời nhà có năm năm, nếu nàng biết chuyện này tất sẽ quay về An Dương, đến lúc đó chúng ta bắt tiểu sư muội là đủ. Lão già kia một ngày nào đó cũng sẽ phải rời khỏi Kim Đình Sơn, không có sự bảo vệ của tam sư huynh, tứ sư huynh và bình chướng… ta sẽ có vô số phương pháp hao mòn hết lá bài tẩy của lão.”
“Làm sao hao mòn được át chủ bài?”
“Danh môn chính đạo trong thiên hạ này rất đông, người bị hắn hại nhiều không sao kể xiết. Chỉ cần ta lan truyền tin tức ra ngoài, tỷ cho rằng các môn phái trong thiên hạ sẽ làm gì? Nhất là Thiên Kiếm Môn, Môn chủ Lạc Trường Phong đã chết trong tay lão già.”
“Nếu bọn họ đều sợ hãi lão thì sao?”
Chiêu Nguyệt đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh thập đại cao thủ và hơn vạn tu hành giả bỏ chạy tán loạn.
Tình cảnh đó thật khiến người ta khó lòng quên được.
Chỉ sợ dưới gầm trời này chỉ có một mình Cơ Thiên Đạo có thể khiến cho ngàn vạn tu hành giả nghe tiếng mà chạy.
“Ta đã đem chuyện lão già có bí dược thông báo cho thập đại môn phái. Cửu đại cao thủ cũng không phải là đồ ngu, chờ đến lúc bọn họ nghĩ thông suốt, sớm muộn gì cũng sẽ ngóc đầu trở lại.”
Vừa nói đến đây, một tên thuộc hạ tiến vào.
“Cung chủ, An Dương gửi thư về báo cáo, Thanh Long Hội đã bị diệt, lệnh bài cấm vệ quân của hoàng thất xuất hiện ở An Dương Thành.”
Chương 30 Nghe lời khuyên của ta, đừng trêu chọc bọn hắn
“Thanh Long Hội bị diệt? Là người phương nào ra tay?” Diệp Thiên Tâm nhíu mày.
“Không rõ, nhưng từ vết tích đánh nhau lưu lại ở hiện trường thì đối phương là Phạn Hải cảnh bát mạch tu hành giả.”
Chiêu Nguyệt đứng ở một bên nói: “Có khi nào là Tiểu Diên Nhi không?”
“Tiểu sư muội là cường giả Thần Đình cảnh, với tính tình của nàng thì rất có khả năng giết sạch Thanh Long Hội, nhưng nàng sẽ không ẩn giấu tu vi.” Diệp Thiên Tâm phân tích.
“Nếu lão gia hoả kia cùng nàng rời khỏi Kim Đình Sơn thì sao?” Chiêu Nguyệt nói.
Diệp Thiên Tâm lắc đầu. “Khả năng không lớn. Nhưng vì lý do an toàn, ta sẽ lập tức phái người tới Từ phủ điều tra. Người đâu…”
“Có thuộc hạ.”
“Cầm bức hoạ này đến Từ phủ ở An Dương Thành, một khi phát hiện ra hai người này lập tức hồi báo.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Tâm tiện tay vung lên.
Hai tấm chân dung treo trên bình phong đồng loạt bay đi, một tấm là chân dung Cơ Thiên Đạo tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu, một tấm là Tiểu Diên Nhi mặc thanh y trông linh động đáng yêu.
Phân phó nhiệm vụ xong, Diệp Thiên Tâm lại nói: “Còn lệnh bài của cấm vệ quân hoàng thất…”
“Vật này có thể điều động cấm vệ quân của hoàng thất, vốn nằm trong tay của hoàng đế Đại Viêm, có khắc hoạ long văn đặc biệt, sao có thể xuất hiện ở An Dương?” Chiêu Nguyệt kỳ quái nói.
“Chuyện này không quan trọng. Tuy cấm vệ quân thấy lệnh bài sẽ phải làm việc, nhưng cũng không dễ để điều động bọn họ. Lệnh bài xuất hiện chỉ có hai loại khả năng: một là có người làm giả để phô trương thanh thế, hai là hoàng đế cải trang vi hành. Mấy năm nay vương triều Đại Viêm chiến sự liên miên, hoàng đế không có khả năng sẽ đặt mình vào nguy hiểm mà cải trang xuôi về phương Nam.”
“Có đạo lý.”
Khoé môi Diệp Thiên Tâm nở nụ cười. “Sư tỷ yên tâm đi, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay muội muội…”
Cùng lúc đó.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đã đến gần Mộ Dung gia.
“Tiểu Diên Nhi, con hành sự quá mức khoa trương, sợ là đã khiến người khác chú ý. Từ giờ trở đi, vi sư bảo con làm gì thì phải làm nấy.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Diên Nhi, nếu như kẻ chủ mưu phía sau việc bắt cóc người Từ gia là sư huynh sư tỷ của con, con sẽ làm thế nào?” Lục Châu cảm thấy, nếu chuyện này không phải do đám ác đồ kia làm ra thì cũng có liên quan đến bọn hắn.
“Không phải là sư huynh sư tỷ đâu… bọn họ đối với con tốt như vậy, sao có thể nhẫn tâm bắt cóc cha mẹ con chứ?” Tiểu Diên Nhi đưa tay vuốt tóc.
Lục Châu lắc đầu.
Vẫn còn quá đơn thuần.
“Vào đi.” Lục Châu bước lên bậc thang trước cửa phủ Mộ Dung gia.
“Vâng sư phụ, để con đi gõ cửa…”
“Đá văng là được.”
Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”
Ầm!
Đại môn bị nàng một cước đá văng.
Hộ vệ của Mộ Dung gia lập tức xuất hiện, thấy một già một trả nghênh ngang xâm nhập vào trong phủ, bọn họ tức giận quát:
“Dám cả gan đạp cửa Mộ Dung gia ta, bắt lại ——”
Ánh mắt Lục Châu đảo qua đám người.
Tiện tay vung lên.
Tiểu Diên Nhi ngơ ngác hỏi lại: “Lui ạ?”
“Đánh.”
“Cái này con thích.” Tiểu Diên Nhi sau khi bị sư phụ đánh, tâm tình đều ỉu xìu không vui, đang muốn tìm nơi để trút giận.
Giờ thì tốt rồi.
Tiểu nha đầu nhảy vào đám người như sói lạc vào bầy dê, một cước đá một người.
Thân hình như điện!
Phanh phanh phanh.
Đám hộ vệ trông nhà đến bóng người cũng không kịp nhìn thấy đã bay ngược ra ngoài, không có một chút lực chống trả.
Chỉ đảo mắt một cái đã kết thúc công việc.
Tiểu Diên Nhi cực kỳ thoả mãn, nàng phủi tay nói: “Gia gia, bọn hắn chịu đòn kém quá.”
Lục Châu cũng không biết phải nói gì.
Đường đường là cường giả Thần Đình cảnh, đi bắt nạt một đám hộ vệ trông nhà Thối Thể sơ kỳ thì có cái gì đáng để khoe khoang?
Đám người này bị đánh rất thảm, mặt mũi đều bầm dập, nằm ngổn ngang trên mặt đất không nhúc nhích nổi, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.
Động tĩnh này cuối cùng cũng khiến người của Mộ Dung gia chú ý tới.
Không bao lâu sau, Gia chủ Mộ Dung gia là Mộ Dung Hải dẫn theo mấy tu hành giả nhanh chóng chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt, hắn trừng mắt nói:
“Các ngươi là người phương nào?”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Vương Phú Quý có ở chỗ ngươi không?”
“Vương Phú Quý giả mạo lệnh bài của cấm vệ quân, đã bị ta đưa đến quan phủ.”
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Lúc còn trên Kim Đình Sơn, ai dám nói chuyện với hắn bằng khẩu khí này?
“Diên Nhi, làm cho hắn nghe lời.”
“Diên Nhi minh bạch.”
Tiểu Diên Nhi vui vẻ cười một tiếng, vừa hoạt động gân cốt hai tay vừa nói: “Ngươi, nghe lời.”
“Dã nha đầu từ đâu xuất hiện…”
Lời còn chưa nói hết.
Tiểu Diên Nhi đã biến mất tại chỗ, không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Cương phong cuốn lên đánh về phía đám người Mộ Dung Hải.
Ầm!
Toàn bộ ngã xuống!
“Cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch!” Mộ Dung Hải ngồi bệt dưới đất, sắc mặt khó coi nhìn Tiểu Diên Nhi.
Những người khác đều đang che ngực, không động đậy nổi.
“A, ngươi có vẻ chịu đòn được đấy…” Tiểu Diên Nhi hết sức tò mò, muốn bổ thêm một đao.
“Đừng đừng đừng…”
Mộ Dung Hải liên tục khua tay xin tha. “Thả người, mau thả người… Vương Phú Quý không có việc gì, hắn không có việc gì.”
Không bao lâu sau.
Vương Phú Quý được người dẫn tới, mặt mũi bầm dập, hai tay bị trói sau lưng.
Tục nhữ nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, Tiểu Diên Nhi rất không vui.
“Gia gia.”
“Tuỳ con.”
Hè hè, hè hè… Tiểu Diên Nhi xoa xoa hai nắm tay, nở nụ cười lộ ra răng nanh nhỏ. “Ai đánh Phú Quý?”
Lặng ngắt như tờ, không một ai dám đáp lời nàng, chuyện này mẹ nó còn ai dám thừa nhận?
Vừa rồi Tiểu Diên Nhi đã thể hiện thực lực cường đại, tu hành giả của Mộ Dung phủ ở trước mặt nàng chẳng khác gì người bình thường.
“Là ngươi.” Tiểu Diên Nhi chỉ vào Mộ Dung Hải, nói.
“Không… không phải ta…” Mộ Dung Hải khoát tay.
Vương Phú Quý là một tên hạ nhân, sao có thể đến lượt gia chủ ra tay đánh hắn?
“Chính là ngươi.”
Tiểu Diên Nhi lách mình tới trước mặt Mộ Dung Hải, nắm tay mang theo cương phong đánh tới.
Phanh phanh phanh!
Lục Châu quay đầu đi.
Sau vài tiếng hét thảm, hắn quay lại, thấy mặt mũi Mộ Dung Hải đã bầm dập.
Mộ Dung Hải nức nở nói: “Ta với các ngươi không thù không oán, có cần làm thế? Có cần làm thế không hả…”
Lục Châu thản nhiên nói: “Chuyện Từ gia bị bắt cóc, các ngươi có biết không?”
Tràng diện trở nên yên tĩnh.
“Đừng vội trả lời.” Lục Châu chậm rãi bổ sung, quay đầu sang nhìn Tiểu Diên Nhi. “Nếu ta cảm thấy ngươi đang nói dối… thì Tiểu Diên Nhi, con đánh gãy chân hắn.”
“Vâng, gia gia.” Được ra tay đánh người, Tiểu Diên Nhi hưng phấn vô cùng.
Mộ Dung Hải càng tỏ ra khổ sở.
Ngươi nghĩ xem, nghĩ mà xem… chuyện này biết trả lời thế nào?
Những người khác không nhịn được đều rụt người lùi lại nửa bước.
“Có biết.” Mộ Dung Hải gật đầu nói.
“Là ai làm?”
“Ta chỉ biết sau lưng bọn chúng có tu hành giả rất cường đại chống lưng. Mộ Dung gia và Từ gia tuy có thù truyền kiếp nhưng cũng không làm được chuyện trong vòng một đêm bắt đi cả trăm người ở Từ phủ.” Mộ Dung Hải nức nở nói.
“Tu hành giả cường đại?”
Ánh mắt Mộ Dung Hải lướt qua Vương Phú Quý, phỏng đoán vị lão tiên sinh trước mắt này hẳn là có quan hệ tốt với Từ gia, bèn nói: “Lão tiên sinh, xin nghe lời khuyên của ta, không nên trêu chọc những người này.”
“Ngươi biết bọn họ?”
Mộ Dung Hải lắc đầu. “Không rõ ràng lắm, chỉ biết đám tu hành giả này có quan hệ với Kim Đình Sơn. Lão tiên sinh người biết Kim Đình Sơn không?”
“Không rành lắm, ngươi nói xem.”
Ngay cả Kim Đình Sơn còn chưa nghe nói qua, xem khí tức và tư thái của lão tiên sinh này có vẻ là nhân sĩ ẩn thế, sống ngăn cách với thế gian.
“Kim Đình Sơn là nơi ở của một vị ma đầu lão tổ, ông ta có chín đồ đệ, mỗi người đều là ma đầu danh chấn thiên hạ.”
“Đám tu hành giả bắt cóc người Từ phủ rất có khả năng có liên quan đến một số ma đầu trên Kim Đình Sơn.”
“Bọn hắn giết người không chớp mắt, tội ác tày trời… Ta thấy lão tiên sinh mặt mày hiền hậu, cư xử hiền hoà, tuyệt đối không nên trêu chọc bọn hắn.”
U Minh Giáo là giáo phái lớn nhất trong tu hành giới hiện nay, giáo chúng lên đến ngàn vạn người. Danh môn chính phái trong thiên hạ nghe tới tên đều phải biến sắc, lúc nào cũng bị người bên chính đạo đòi đánh đòi giết.
Chỉ là không ngờ tới chuột chạy trên phố không sợ hãi mà lại còn giữa ban ngày ban mặt chiêu thu binh mã.
“Lão tiểu tử… đây là cháu gái ngươi hả? Chậc chậc chậc, tiềm lực của nha đầu này lớn hơn ngươi nhiều, dáng vẻ cũng xinh xắn… Ta có thể bẩm báo cho đà chủ, để hai ông cháu nhà ngươi được cùng gia nhập Thanh Long Hội.” Nam tử nở nụ cười giảo hoạt.
Sư phụ không nói lời nào.
Chắc là đang tức giận rồi.
Sư phụ từng nói không thể tuỳ tiện giết người, nhưng đâu có nói không thể đánh người…
Tiểu Diên Nhi xẹt một cái, nhấc chân lên đá vào ngực nam tử đang mỉm cười đầy giảo hoạt kia.
Toàn thân hắn như trái bóng bị đá bay ra ngoài, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, lực đá xuyên qua lồng ngực hắn đập tan quầy hàng ở sau lưng rồi trượt dài trên mặt đất thêm mười mét mới ngừng lại được.
Chỉ một cước đã thoi thóp.
Dân chúng xung quanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó bị doạ đến mức ai cũng rụt đầu rụt cổ.
Còn có vương pháp không? Còn có quy củ không?
Đáng tiếc, nếu nàng hiểu vương pháp là gì thì đã không phải là Tiểu Diên Nhi.
Có lẽ cảnh tượng này dân chúng cũng đã thấy nhiều nên cũng không nhiều người bỏ chạy, có một số người còn trốn trong góc hóng chuyện.
“Các ngươi dám gọi gia gia ta là lão tiểu tử?” Tiểu Diên Nhi thả chân xuống, hầm hừ nói.
Những người còn lại của Thanh Long Hội tức giận la to:
“Ngươi dám đánh người?”
“Bản cô nương không chỉ dám đánh người, còn dám giết người!”
Quanh thân Tiểu Diên Nhi đột nhiên xuất hiện cương khí nhè nhẹ.
Hai người của Thanh Long Hội trừng to mắt: “Cường giả Thông Huyền cảnh?”
Thối Thể cảnh chỉ có thân thể mạnh mẽ.
Thông Huyền cảnh đã mở ra ngũ khiếu, có thể tu luyện nguyên khí tạo thành cương khí.
Đạt tới Thông Huyền cảnh mới được xem là một tu hành giả nhập môn chân chính.
Phịch!
Hai người lập tức quỳ xuống.
“Cô nãi nãi tha mạng!”
“Cô nãi nãi tha mạng!”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu nói: “Hừ, ta không cần biết các ngươi là…”
Nắm tay nhỏ của nàng vừa mới nâng lên.
Lục Châu đã đi tới nói: “Diên Nhi, làm không tệ.”
Được sư phụ khích lệ, Tiểu Diên Nhi cười rất vui vẻ.
Nàng nói: “Hì hì, bọn họ mắng người là lão tiểu tử, con nhất thời nhịn không được, giáo huấn bọn họ một phen.”
Lục Châu nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, khoé mắt liếc nhìn xung quanh.
Kỳ thật hắn không để ý tới tính mạng của hai người này, chỉ là làm vậy có hơi khoa trương.
“Tổng bộ của phân đà Thanh Long Hội ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Ở, ở… phía bắc cách An Dương Cốc ba dặm.”
“Bản toạ… lão phu mới tới An Dương, chưa quen với cuộc sống nơi đây. Các ngươi về nói với đà chủ, ngày mai lão phu sẽ tự mình tiếp kiến.”
“Vâng.. vâng vâng!”
“Cút.”
Hai người đứng dậy kéo theo đồng bọn bị thương tất tả chạy mất.
Tiểu Diên Nhi thấp giọng nói: “Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo. Hỏi rõ hang ổ của bọn hắn rồi mai chúng ta đến bứng sạch.”
Lục Châu cười cốc vào trán nàng: “Hồ nháo. Vi sư chỉ muốn lợi dụng bọn họ để điều tra sự tình của Từ gia.”
“Sư phụ dạy phải…”
“Diên nhi, con rời nhà đã nhiều năm, còn nhớ nhà mình ở chỗ nào không?” Lục Châu hỏi.
“Con chỉ nhớ rõ, ngoài cổng nhà có hai con sư tử đá… Cha thích nhất là múa đao kiếm, mẹ thích nhất là thêu thùa, mẹ thương con nhất.” Tiểu Diên Nhi nói.
Cơ Thiên Đạo thu đồ đệ, có người là hắn cưỡng bức mang đi, có người tự nguyện dâng lên tận cửa.
Lục Châu chỉ nhớ khi Tiểu Diên Nhi được đưa đến Kim Đình Sơn, tuổi nàng còn nhỏ, không hề biết lý do tại sao cha mẹ nàng lại đưa con gái mình lên núi bái sư.
Đưa đứa nhỏ vào ổ sói, có cha mẹ nào trên đời này nguyện ý cơ chứ?
Từ gia cũng không khó tìm.
Một gia tộc lớn lại còn mang họ Từ nên số lượng rất ít, mà An Dương Thành cũng không lớn, chỉ cần nghe ngóng một chút đã biết được vị trí.
Khi hai người bước đến trước cổng Từ phủ.
Tiểu Diên Nhi hưng phấn như một con thỏ nhỏ, không ngừng nhảy tới nhảy lui trên đầu hai con sư tử đá.
“Sư phụ… đúng là hai con sư tử này! Con còn nhớ rất rõ ràng…”
“Nha đầu này, về nhà rồi đừng nghịch ngợm như vậy. Xuống đây.”
“Nha.”
[Ting — phát động nhiệm vụ chi nhánh: điều tra sự việc Từ gia bị bắt cóc, người thi hành: Lục Châu.]
Kẽo kẹt ——
Đại môn từ từ mở ra.
Một nam tử trung niên mặc trang phục quản gia thấy hai người đứng ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Hai vị tìm ai?”
“Cha mẹ ta đâu?” Tiểu Diên Nhi nhìn vào trong khe cửa, chỉ hận không thể ngay lập tức nhìn thấy cha mẹ mình.
Quản gia nghe vậy chau mày nói: “Tiểu nha đầu từ đâu đến? Ở đây không có cha mẹ ngươi.”
Chát!
Tiểu Diên Nhi tát hắn một cái thất điên bát đảo, cả người xoay một vòng.
“Muốn ăn đòn hả? Tránh ra, đừng cản đường gia gia của ta!”
Quản gia bụm mặt, toàn thân run rẩy.
Lục Châu dở khóc dở cười.
Nhưng hắn lại cảm thấy xử lý như vậy hình như cũng khá thoả đáng.
Quá mức lễ phép đôi khi sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.
Tiểu Diên Nhi tựa như một đứa cháu gái nhỏ tri kỷ, cực kỳ khéo léo hiểu lòng người, nàng đỡ Lục Châu bước vào Từ phủ.
Trong Từ phủ vắng tanh không một bóng người, chẳng có gia đinh, càng chẳng có thị nữ.
Quanh cảnh trông rất tiêu điều, ngay cả đồ dùng trong nhà như bàn ghế cũng bị dọn sạch.
Lục Châu thản nhiên nói: “Xem ra tin tức của tứ sư huynh con là thật rồi.”
Tiểu Diên Nhi thở hồng hộc chỉ tay vào quản gia: “Ngươi! Lại đây!”
“A?”
“Cha mẹ ta đâu?”
Nàng hỏi như vậy khiến quản gia chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Con gái mười tám thay đổi từng ngày, Tiểu Diên Nhi đâu còn là cô bé 10 tuổi như trước kia, tướng mạo đã thay đổi không ít, quản gia nhất thời sao có thể nhận ra.
Lục Châu nói: “Ngươi tên gì?”
“Ta… ta là quản gia của Từ gia, Vương Phú Quý.” Quản gia một tay che má, ấp úng nói.
“Con bé chính là Từ Diên Nhi, người của Từ gia.” Lục Châu đưa tay chỉ về phía Tiểu Diên Nhi.
“A?”
Vương Phú Quý nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Tiểu Diên Nhi dò xét. Một lát sau hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa dập đầu nói: “Tiểu thư, người cuối cùng cũng trở về! Ta chính là Vương Phú Quý đây!”
“Vương Phú Quý?” Tiểu Diên Nhi gãi đầu.
“Vào trong rồi nói.”
Chính sảnh của Từ phủ.
Theo lời kể của Vương Phú Quý, hai người mới biết được toàn bộ người Từ gia đều đã bị một bang hội tên là Lâm Hồ Bang trói đi. Không ai biết bang hội này có bối cảnh gì, cũng không biết do người phương nào sai khiến, thậm chí cũng tìm không ra tung tích của bọn hắn.
Từ gia bị bắt liên tục hai lần… không còn ai dám tiếp tục làm việc ở Từ gia nữa, còn lại một số tên gia đinh thì trộm lấy tài vật của Từ gia mà bỏ trốn, hiện tại chỉ còn lại một mình Vương Phú Quý.
“Tại sao ngươi không báo quan?” Lục Châu hỏi.
“Đã báo rồi nhưng quan phủ cũng không tra được. Ngày cả tộc Từ gia trừ bọn gia đinh và thị nữ bị bắt đi, tiểu nhân đúng lúc đi nhà xí nên mới may mắn đào thoát.”
“Vậy tại sao ngươi không chạy trốn?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Từ gia đối xử với ta không tệ, Vương Phú Quý ta trời sinh là người Từ gia, chết cũng phải là ma Từ gia.”
Lục Châu mỉm cười nói: “Ngươi đúng là kẻ trung thành, cũng may Diên Nhi không ra tay độc ác.”
Gương mặt Vương Phú Quý tê rần, lúng túng nói: “Chủ tử đánh ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Chuyện Diên Nhi trở về ngươi nhớ giữ bí mật. Việc cả nhà Từ gia bị bắt ta sẽ tự điều tra.” Lục Châu nói.
“A?”
Tuy Lục Châu đã trẻ lại rất nhiều nhưng vẫn mang bộ dáng của một ông lão gầy yếu gần đất xa trời. Ngoại trừ chút khí thế lão làng ra thì khiến người ta cảm thấy một bàn tay cũng có thể đánh ngã hắn.
Vương Phú Quý chỉ biết lão gia đưa tiểu thư đi, nhưng lại không biết là đi đâu, làm gì, càng không biết chuyện sư phụ của Tiểu Diên Nhi là lão ma đầu.
“Lui đi.”
Vương Phú Quý nào dám chất vấn Lục Châu. Tuy Lục Châu chỉ là một ông già nhưng từ thái độ cung kính của Tiểu Diên Nhi, hắn cũng có thể nhìn ra chút ít. Hắn liên tục vâng dạ rồi lui ra ngoài.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Sáng sớm mai con đến Thanh Long Hội, bảo bọn hắn đi điều tra Lâm Hồ Bang.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh: vận dụng thế lực của Thanh Long Hội để điều tra Lâm Hồ Bang, người thi hành: Tiểu Diên Nhi.]
“Nhớ, đừng để bại lộ thân phận.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Vừa tuyên bố xong nhiệm vụ, bên tai Lục Châu truyền đến tiếng Hệ thống nhắc nhở ——
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ chi viện Đoan Mộc Sinh, ban thưởng 200 điểm công đức.]
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ chữa trị bình chướng, người thi hành: Minh Thế Nhân.]
Nhìn giao diện nhiệm vụ của Hệ thống phát sinh thay đổi, Lục Châu nhíu mày. Lúc rời khỏi Kim Đình Sơn, hắn giao nhiệm vụ khi hai tên đồ đệ trở về thì cùng nhau chữa trị bình chướng. Nay cột nhiệm vụ lại biểu hiện chỉ có một mình Minh Thế Nhân… vậy khả năng duy nhất chính là lão tam đã thụ thương.
Cùng lúc đó.
Trên Kim Đình Sơn.
Minh Thế Nhân và kẻ thụ thương nằm trên giường Đoan Mộc Sinh cùng há hốc mồm đọc bức thư do Tiểu Diên Nhi để lại.
“Sư phụ vậy mà lại xuống núi! Lão nhân gia người rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Khụ khụ.
Đoan Mộc Sinh ho khan nói: “Có thể là ở trên núi quá buồn chán nên người ra ngoài giải sầu một chút, lại không muốn để người khác biết thân phận của mình.”
“Huynh nói có đạo lý… Dạo gần đây sư phụ toàn ra bài không theo sáo lộ, ta nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng ông ta.” Minh Thế Nhân thở dài.
“… Trước kia sư phụ có thực lực tuyệt đối nên khinh thường việc phải động não. Tất cả quỷ kế ở trước mặt thực lực tuyệt đối đều chỉ là giãy giụa không cần thiết.”
“Có lẽ vậy.”
“Việc chữa trị bình chướng đành phải làm phiền một mình sư đệ vất vả rồi. Thương thế của ta không mất vài ba tháng là không thể khỏi hẳn đâu.”
“Huynh nghĩ hay lắm!”
Chương 27 Tên cầm đầu này thật không ngoan
Minh Thế Nhân tức giận nói: “Giả bộ một chút là được rồi, đừng có được một tấc lại lấn một thước. Huynh và ta đều là những kẻ lớn lên trong đòn roi, những vết thương nặng hơn thế này đều đã bị qua cả rồi.”
“Sư đệ đúng là thông tuệ hơn người. “Đoan Mộc Sinh xấu hổ cười nói.
“Mười ngày. Sau mười ngày mà huynh không chịu ngồi dậy làm việc thì ta không thèm làm nữa. Tới lúc sư phụ trở về, xem huynh có quả ngon để ăn không.” Minh Thế Nhân khoanh tay nói.
“Mười ngày quá nhiều, bảy ngày là đủ. Sư đệ, đệ lui ra đi, ta muốn chữa thương. Cô nam quả nam ở chung một phòng thật không tiện.” Đoan Mộc Sinh khoát tay nói.
“Hừ… Thối.”
Minh Thế Nhân gắt một tiếng rồi quay người rời đi.
Ban đêm ở Kim Đình Sơn, trăng sáng trên cao.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thầm nói: “Sư phụ à sư phụ, người rốt cuộc là đang nghĩ gì?”
A, có thư tới?
Minh Thế Nhân tay mắt nhanh nhẹn, thân hình như thiểm điện vọt lên không, dễ dàng bắt lấy chim truyền tin.
Đọc xong thư, Minh Thế Nhân nhíu mày kinh ngạc: “Sao sư phụ lại biết tam sư huynh thụ thương?”
Hắn vội vàng nhìn quanh nhìn quất.
Mũi chân điểm nhẹ, cương khí tung hoành!
Năng lực cảm nhận trải rộng ra phạm vi mấy trăm mét.
Trừ một ít chim chóc và thú rừng đang nghỉ ngơi đều bị hù doạ ra thì không còn sinh vật nào khác.
Minh Thế Nhân lo lắng bất an, càng lúc càng căng thẳng. Hắn cảm thấy sư phụ lão nhân gia như đang ở đâu đó nhìn hắn chằm chằm.
Mặc kệ người có đang nhìn hay không.
Minh Thế Nhân trực tiếp quỳ xuống chắp tay nói: “Sư phụ ở trên cao, đồ nhi không hề có ý bất kính với người. Xin sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng chữa trị bình chướng, trông nom Kim Đình Sơn cẩn thận.”
Xung quanh yên tĩnh, tối đen một mảnh.
Minh Thế Nhân đứng lên, thở dài một hơi.
Đừng hoảng hốt, chỉ cần làm theo sáo lộ mới của sư phụ là được, sẽ không có vấn đề gì.
[Dạy bảo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
[Độ trung thành của Minh Thế Nhân tăng 2%.]
Lục Châu đang ngồi xếp bằng trong phòng xem Quyển Nhân của Thiên Thư.
Đối với những lời thông báo bất chợt của Hệ thống, hắn đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì dẫn đến những thay đổi ở bọn đồ đệ thì chung quy đó vẫn là chuyện tốt.
“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ để hiểu được tường tận về tương lai, mới biết rằng tương lai là thứ không thể đoán được, dù chỉ là điều bé nhỏ nhất.”
“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ để lắng nghe, trên mọi vùng lãnh thổ, với mọi thanh âm, thì việc nghe hay không nghe là tự do của mình.”
“Dùng sự khôn ngoan trí tuệ đúng phương pháp, diễn thuyết cũng chẳng cần pháp môn, lời giảng như mưa thấm vào lòng người, thanh âm kỳ diệu khiến người lĩnh ngộ, đạt đến thanh tịnh siêu thoát.”
Đọc đến đây.
Lục Châu đóng quyển Thiên Thư lại.
Nội dung bên trong của Quyển Nhân cũng chỉ có như thế, còn lại vẫn là những ký tự gà bới không sao đọc được.
“Nhớ lại lần đầu khi ta xem Quyển Nhân của Thiên Thư, chỉ có trang bìa sách là đọc được, còn lại tất cả đều là những con chữ không tài nào hiểu nổi. Bây giờ lại đọc được hai trang, chẳng lẽ điều này có liên quan đến tuổi thọ và tu vi của ta sao?”
Tu luyện Thiên Thư chính là để đề thăng tu vi, bây giờ lại phát hiện phải tăng tu vi mới đọc được chữ trên đó, đúng là lẫn lộn đầu đuôi.
“Cố ý khó xử ta chứ gì?”
Lục Châu cảm nhận nguyên khí toàn thân mình. Từ khi bước vào Ngưng Thức Cảnh, nhờ có pháp thân, hắn đã hấp thu được không ít nguyên khí. Nhưng những thứ này khi đối mặt với cường giả Thần Đình cảnh thì chẳng khác nào sâu kiến.
Đêm dài đằng đẵng, ngoại trừ đọc Thiên Thư, hắn chẳng còn chuyện gì để làm.
Trong não hải Lục Châu đột nhiên hiện ra hai chữ “rút thưởng”, hắn lập tức lắc đầu.
Cái trò này có độc.
Đợi điểm công đức nhiều lên rồi tính.
Sáng hôm sau.
Ở phân đà Thanh Long Hội.
“Ngươi nói người đả thương các ngươi là một tiểu cô nương chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi và một lão già bảy tám chục tuổi?” Đà chủ Liễu Chính Phong chắp tay sau lưng hỏi.
Hai người quỳ gối trong nội đường vẻ mặt cầu xin không dám lên tiếng.
Liễu Chính Phong đi qua đi lại một lúc rồi nói: “Một người là Thông Huyền cảnh sơ kỳ, một người là tu hành giả Thối Thể bảy tám trọng… lại có dũng khí khiêu khích Thanh Long Hội chúng ta?”
“Thuộc hạ không rõ, thuộc hạ vốn đang chiêu mộ đệ tử ở An Dương Thành thì dã nha đầu đó đột nhiên xuất hiện, đạp một cước khiến Giang chấp sự trọng thương. Đã vậy gia gia của dã nha đầu đó còn nói.. còn nói…”
“Còn nói cái gì?”
“Còn nói lão sẽ đích thân tới bái phỏng.”
Liễu Chính Phong hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ nghi hoặc lẫn khinh thường.
Điều khiến hắn nghi hoặc là, một tên Thông Huyền cảnh nho nhỏ cũng dám đến cửa khiêu chiến. Điều hắn khinh thường là, đường đường là Thanh Long Hội lại có thể luân lạc tới mức chuyện nhỏ như vậy cũng phải đến tay hắn xử lý. Nhưng nếu hắn mặc kệ không nói tới thì Thanh Long Hội làm sao chiêu thu đệ tử mới?
Mặt mũi đương nhiên là phải lấy lại.
“Hôm nay ngươi dẫn theo hai mươi huynh đệ đi bắt kẻ đả thương Giang chấp sự về đây.”
“Vâng!”
Hai người dưới đất từ từ đứng lên.
Một tên thuộc hạ đột nhiên vội vàng chạy vào, chắp tay nói: “Đà chủ, bên ngoài có một nữ tử cầu kiến.”
“Không gặp.”
“Nàng nói, kiên nhẫn của nàng có hạn, khi nàng còn tuân thủ lời dạy của gia gia nàng thì… thì… người tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong lời này, tên thuộc hả len lén ngẩng đầu nhìn trộm đà chủ.
Ngoan ngoãn nghe lời, câu này như là khẩu khí của trưởng bối nói với vãn bối.
Rầm!
Rầm!
Vài thân ảnh phá vỡ cửa sổ té vào trong nội đường, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.
Tâm trạng Liễu Chính Phong đang không tốt, nhưng thấy tình hình trước mắt hắn bỗng ngơ ngác.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đi ra xem nhanh lên.”
Liễu Chính Phong dẫn theo các huynh đệ bước ra khỏi nội đường.
Trên đình viện, Tiểu Diên Nhi mặc thanh y giẫm trên nóc nhà, một tay se tóc, một tay chỉ vào các tu hành giả của Thanh Long Hội đang đứng đầy đất, nói: “Đã nói kiên nhẫn của bản cô nương có hạn, ta không đánh các ngươi đã tốt lắm rồi, còn dám để ta phải đứng đợi ngoài này sao?”
“Người này… thật là mạnh.”
“Tu vi của nàng ít nhất cũng là Phạn Hải Cảnh, làm sao bây giờ?”
“Đà chủ đến rồi!”
Đám người tránh ra.
Đà chủ Liễu Chính Phong ngẩng đầu nhìn Tiểu Diên Nhi đứng trên nóc nhà, hàng chân mày nhíu chặt.
“Đà chủ, chính là nàng, nàng là người đả thương Giang chấp sự!”
Liễu Chính Phong chắp tay nói: “Thì ra là một vị cao thủ.”
Ánh mắt Tiểu Diên Nhi nhìn về phía Liễu Chính Phong, nàng nói: “Ngươi chính là tên cầm đầu của cái Thanh Long Hội vô tích sự này?”
Ách, ‘cầm đầu’?
“Cô nương, nên biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đừng tưởng mình là Phạn Hải cảnh thì không ai làm gì được mình.” Liễu Chính Phong tức giận nói.
Tiểu Diên Nhi từ nhỏ đã ở trên Kim Đình Sơn, không biết cách giao tiếp với người khác.
Mấy thứ như nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên hay cách cư xử khiêm tốn nhã nhặn nàng hoàn toàn không hiểu… nàng chỉ biết phải tranh thủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho.
“Nói linh tinh cái gì thế? Ta đang hỏi ngươi, ngươi có phải là kẻ cầm đầu đám tiểu lâu la này không?” Tiểu Diên Nhi nhíu mày.
“Ta chính là Đà chủ Liễu Chính Phong của Thanh Long Hội phân đà An Dương.”
“Lời ngươi nói có hữu hiệu không?”
“Đương nhiên là hữu hiệu.”
“Vậy thì tốt quá, bản cô nương có chuyện muốn bàn giao với ngươi.”
Bên trong đình viện, đám tiểu lâu la đều ngẩng đầu nhìn Tiểu Diên Nhi.
Liễu Chính Phong lại tức giận, vốn hắn định suy xét xem đối phương có năng lực gì mà dám đắc tội Thanh Long Hội, nhưng nói chuyện hồi lâu với nàng chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.
“Đủ rồi. Bắt nàng ta lại.”
Hắn vung tay lên.
Cung tiễn thủ bắn tên về phía Diên Nhi.
“Tên cầm đầu này thật không ngoan!”
Mũi chân điểm nhẹ.
Một đạo cương khí hình vòng tròn xuất hiện dưới chân nàng dần tản ra tứ phía.
Phòng ốc bên dưới trong nháy mắt sụp đổ, hoá thành bột mịn.
Cương khí tạo thành gió lốc gợn sóng lan ra bốn phương tám hướng.
“Phạn Hải cảnh đã mở bát mạch?!” Liễu Chính Phong trừng to mắt.
Chương 28 Không nghe lời
Phạn Hải cảnh chia thành bát mạch.
Sau khi mở được hai mạch Nhâm Đốc mới được xem là nhập môn Phạn Hải cảnh, nếu mở được toàn bộ sáu mạch còn lại thì đạt đến Phạn Hải cảnh đỉnh phong. Sau khi mở bát mạch có thể lợi dụng nguyên khí tồn tại trong kinh mạch để phát động tấn công.
Phạn Hải cảnh mở được bát mạch chẳng khác nào là vô địch bên dưới Thần Đình cảnh.
Phân đà An Dương của Thanh Long Hội có lợi hại cỡ nào cũng không có khả năng được một cường giả Thần Đình cảnh toạ trấn.
Cương khí mạnh mẽ như muốn dời sông lấp biển nghiền ép lao tới.
Phòng ốc khắp nơi cũng nứt vỡ lung lay sắp đổ.
Đám tiểu lâu la bên dưới đồng loạt bay ngược ra sau.
Liễu Chính Phong cũng là Phạn Hải cảnh, hắn nâng hai tay lên đón đỡ một chiêu đáng sợ này.
Nhưng cương phong quá mạnh, đẩy hắn liên tiếp lùi về sau!
Ầm!
Hắn tông vào một cây cột.
Rầm rầm!
Cây cột vỡ ra thành từng mảnh.
Thật mạnh!
“Chờ một chút.” Liễu Chính Phong cố nén cảm giác muốn phun ra một ngụm máu, hắn mở to hai mắt nhìn Tiểu Diên Nhi đang từ từ hạ xuống đất.
Tiểu Diên Nhi đứng chắp tay sau lưng, điềm nhiên như không có việc gì.
Nàng giống hệt như vừa rồi, lại đưa tay lên se tóc.
“Chờ cái gì?”
“Không ngờ cô nương lại là cường giả Phạn Hải cảnh đã mở bát mạch… Tha thứ cho ta có mắt mà không thấy thái sơn, xin cô nương thủ hạ lưu tình, có chuyện gì từ từ nói.”
Tiểu Diên Nhi nhún nhảy đến trước mặt hắn, hai mắt nàng trợn lên nhìn hắn rồi nói: “Ta có việc muốn giao cho ngươi.”
“Mời cô nương nói.”
“Giúp ta điều tra Lâm Hồ Bang.”
“Lâm Hồ Bang?” Liễu Chính Phong ngơ ngác, cái tên này hắn chưa từng nghe qua.
“Việc Từ gia bị bắt cóc, bọn hắn chính là chủ mưu. Bản cô nương cho ngươi ba ngày, phải tra ra tung tích của bọn hắn cho ta.”
Vừa nghe nói chuyện này có liên quan đến Từ gia, sắc mặc Liễu Chính Phong trở nên ngưng trọng: “Lâm Hồ Bang có can đảm bắt cóc Từ gia… chuyện này… chuyện này, Thanh Long Hội quản không nổi!”
“Ngươi lặp lại lần nữa?”
“Ách… Cô nãi nãi, ta nhất định sẽ tra ra nơi ở của Lâm Hồ Bang trong vòng ba ngày.”
“Ừm, biết nghe lời.”
Tiểu Diên Nhi xoay người đi được mấy bước, bỗng nhìn về phía đám lâu la té ngã lộn xộn dưới đất. Nàng nói: “Vừa rồi cầm tiễn bắn ta là ngươi?”
“Không không không…”
“Chính là ngươi.”
Thân hình Tiểu Diên Nhi loé lên thành một đạo tàn ảnh, chớp mắt sau nàng đã xuất hiện bên cạnh kẻ đó, nhẹ nhàng nhấc chân giẫm lên nền nhà lát đá cẩm thạch ngay cạnh mặt hắn.
Răng rắc!
Một dấu chân hoàn mỹ xuất hiện.
Tiểu lâu la kia bị doạ tới phát khóc, tè cả ra quần.
Một cước này của nàng quả thực đã doạ hắn hồn phi phách tán, toàn thân run lẩy bẩy.
Đây mà là tiểu cô nương cái gì, là tiểu ác ma thì có!
“Lêu lêu lêu… đồ hèn nhát!” Tiểu Diên Nhi làm mặt quỷ.
Nàng quay sang cười hì hì với Liễu Chính Phong: “Nhớ nghe lời đó. Không nghe lời, ta giết sạch Thanh Long Hội nha.”
“…”
Tiểu Diên Nhi giang tay ra nhảy vào không trung, đạp trên nóc nhà chạy đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Toàn bộ phân đà Thanh Long Hội trong viện đều yên tĩnh một mảnh.
Liễu Chính Phong ngồi phịch xuống đất, đưa tay lau mồ hôi trên mặt.
“An Dương Thành từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi như vậy?”
Hắn nhìn sang các huynh đệ đang nằm la liệt trên mặt đất, càng thêm kỳ quái. Nếu là người của môn phái khác đến gây chuyện thì hoàn toàn có thể hạ sát thủ, nhưng cô nương này lại chỉ đả thương bọn họ rồi giao nhiệm vụ, đúng là không tài nào hiểu nổi.
“Lâm Hồ Bang… An Dương Thành có thế lực như vậy sao?”
Hắn càng nghĩ càng thấy kỳ quái, nghĩ đến nát óc cũng chẳng hiểu.
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ điều động thế lực Thanh Long Hội, ban thưởng 200 điểm công đức.]
Lục Châu uống xong ly trà bèn ra giữa sân đi dạo một chút để giải sầu.
Từ gia trông vẫn hệt như trước đây. Khi Cơ Thiên Đạo mới tới An Dương Thành, hắn gặp Tiểu Diên Nhi liền muốn thu nàng làm đồ đệ.
Gặp phải sự phản đối của cha mẹ Tiểu Diên Nhi, nhưng về sau không rõ đã xảy ra chuyện gì mà cha mẹ nàng chủ động đưa Tiểu Diên Nhi lên núi.
“Vương Phú Quý, những năm gần đây Từ gia gặp phải địch thủ nào?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
Vương Phú Quý đứng gần đó cung kính cúi thấp người đáp: “Không hề gây thù chuốc oán.”
“Năm năm trước cũng không?”
“Năm năm trước?”
Vương Phú Quý dần nhớ lại, tựa như nghĩ đến chuyện gì. “Ý ngài muốn nói tới Mộ Dung gia?”
“Tiếp tục đi.” Lục Châu đi đến bên cạnh một khối đá mài, chậm rãi ngồi xuống.
“Năm năm trước, Mộ Dung gia và Từ gia như nước với lửa. Vào thời điểm đó, sản nghiệp của hai nhà phủ khắp toàn bộ ba quận phía Nam của Đại Viêm… Lão gia một lòng đi theo con đường thương nhân, cũng được xem là phú giáp một phương. Sau này Từ gia và Mộ Dung gia trở thành kẻ thù truyền kiếp. tu hành giả ở Đại Viêm thiên hạ vốn không nên để ý đến chuyện thế tục, nhưng luôn có một số người vì lợi ích mà làm ra chuyện trái với lương tâm, vì thế lão gia và phu nhân không ít lần bị ám sát.”
“Là Mộ Dung gia làm?”
“Biết rõ là do Mộ Dung gia làm nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng, quan phủ cũng không làm được gì.”
Lục Châu minh bạch.
Lúc trước Từ gia vì muốn bảo vệ Tiểu Diên Nhi nên mới cho nàng lên núi bái sư.
“Sự kiện bắt cóc lần này có phải cũng là do Mộ Dung gia làm ra không?” Lục Châu nói.
Vương Phú Quý hơi sửng sốt: “Ta không dám tự tiện phân tích…”
“Có thể đem toàn bộ người Từ gia bắt đi, tu vi sẽ không thấp hơn Phạn Hải cảnh tứ mạch. Mộ Dung gia có tu hành giả không?”
“Bề ngoài thì không có, nhưng sau lưng có hay không thì tiểu nhân không biết.”
Lục Châu gật gật đầu.
Ngay lúc này.
Tiểu Diên Nhi đạp trên nóc nhà lướt tới rồi nhảy xuống đất.
Giọng điệu Lục Châu mang theo trách cứ: “Có cửa chính sao không đi, lại leo nóc nhà?”
“Gia gia, đi cửa chính phải gõ cửa rồi đợi mở cửa, đâu có tiện bằng leo nóc nhà.”
“Sau này không được phép làm thế nữa.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi đáp có chút không vui.
[Dạy bảo Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
“Chuyện ta giao con làm đến đâu rồi?” Lục Châu hỏi.
“Bọn hắn rất nghe lời, nói là nhất định sẽ tra ra Lâm Hồ Bang ở đâu.” Lục Tiểu Đường hưng phấn nói.
“Ồ? Con không có đánh bọn hắn đó chứ?”
“Không có đánh, tên Đà chủ đó cực kỳ thân thiện. Hắn nói, cô nãi nãi, ta nhất định sẽ tra ra nơi ở của Lâm Hồ Bang trong vòng ba ngày. Gia gia, người đừng nhìn con như vậy nha, con thề lời con nói đều là sự thật, hắn nói nguyên văn như vậy mà.” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
Lục Châu biết nàng chắc chắn đã đánh người ta.
Hắn vốn không định trách cứ nàng, chỉ là muốn nhìn xem nàng có chịu nói thật hay không thôi.
Từ từ dạy dỗ vậy.
Băng dày ba thước đâu phải chỉ do một ngày lạnh mà thành.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.
Lục Châu tĩnh toạ trong đình viện, chờ đợi kết quả điều tra của Thanh Long Hội.
Vương Phú Quý đang pha nước trà, hắn cẩn thận hỏi: “Lão tiên sinh, tiểu thư một mình đến Thanh Long Hội, người không lo lắng cho an nguy của nàng sao?”
Lục Châu nhìn hắn một cái rồi đáp:
“Nếu ta là ngươi, chẳng thà ta lo lắng cho an nguy của bang chúng trong Thanh Long Hội thì hơn.”
“Ách…”
Vương Phú Quý vẻ mặt ngơ ngác, hắn không phải tu hành giả, cho dù biết tu hành giả cũng có phân biệt giàu nghèo, phân chia cảnh giới, nhưng hắn nhìn không ra ai lợi hại hơn ai.
“Mấy ngày nay tiểu nhân cũng có nghe ngóng được chút tin tức, bang chúng của Thanh Long Hội đang ráo riết truy tra tin tức của Lâm Hồ Bang, làm náo loạn cả thành.” Vương Phú Quý nói.
Lục Châu cười không đáp.
Vương Phú Quý lo lắng là chuyện bình thường, dù sao chỗ dựa của Thanh Long Hội cũng là U Minh Giáo, Giáo chủ lại là đệ nhị cao thủ trên Hắc Bảng – Vu Chính Hải.
Chỉ dựa vào cái danh hiệu này đã đủ để khiến người khác vừa nghe tin đã sợ mất mật.
Nhưng mà…
[Ting — đánh giết một tên ác đồ, ban thưởng 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên ác đồ, ban thưởng 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên ác đồ, ban thưởng 10 điểm công đức.]
…
Chương 29 Cao thủ, cao cao thủ
Lục Châu than nhẹ một tiếng.
Cái tính tình của Tiểu Diên Nhi vẫn không trầm ổn lại được.
Khoảng chừng nửa giờ sau, tiếng thông báo tăng điểm công đức mới ngừng lại.
Lục Châu nhìn vào giao diện thông tin cá nhân ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện Khí Hóa Thần
Điểm công đức: 1.254
Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Tuổi thọ còn lại: 4.205 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch
Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư
Điểm công đức đã hơn một ngàn.
Trừ đi điểm công đức nhận được do dạy bảo đồ đệ và ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Diên Nhi đã giết chết ít nhất 50 tên ác đồ.
Lục Châu cũng không quá mong đợi Tiểu Diên Nhi vừa nhập thế sự đã có thể xử lý sự tình thoả đáng, tuổi nàng còn nhỏ, chưa phân biệt được phân tấc.
Nhưng mấy ngày nay từ miệng Vương Phú Quý, hắn cũng biết được Thanh Long Hội thường ngày làm nhiều việc ác, hiếp đáp dân đen, dân chúng bị hại đều rất tức giận mà không dám nói gì. Sau lưng bọn hắn lại có U Minh Giáo nên quan phủ cũng không dám làm gì. Cứ thể bọn hắn trở thành mối hoạ lớn của An Dương Thành. Giết thì giết thôi, không đáng thương tiếc.
“Phú Quý, ngươi đến Mộ Dung gia hỏi thăm tin tức xem gần đây họ có động tĩnh gì không?”
“Tiểu nhân đi ngay.”
“Chờ một chút.”
“Lão tiên sinh có gì phân phó?”
“Cầm theo tấm lệnh bài này, không ai dám ngăn cản ngươi. Đi đi…”
“Vâng.”
Tuy rằng các đạo cụ Cơ Thiên Đạo lợi dụng Hệ thống mang tới đều đã biến mất toàn bộ, nhưng những thứ năm đó hắn tung hoành cướp đoạt từ tay người khác đều còn đủ, lệnh bài của hoàng thất là một trong số đó. Những thứ khác không tiện mang theo, hắn đều để lại trong Ma Thiên Các.
Buổi chiều.
Khi Lục Châu đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Diên Nhi lại từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Đến tước mặt Lục Châu, nàng cười nói: “Sư phụ.”
Lục Châu nhíu mày: “Quỳ xuống!”
Thịch!
Tiểu Diên Nhi lập tức quỳ xuống, trên mặt vốn đang nở nụ cười đã lập tức biến mất không còn một mảnh. “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không nên giết người!”
“Vi sư không trách con vì chuyện này.”
“A?”
“Vi sư đã nói, đây là nhà con, phải đi cửa chính. Con xem lời ta nói là gió thoảng bên tai hay sao?”
“Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi. Đồ nhi gấp gáp trở về nên nhất thời quên mất… Đồ nhi cam đoan sau này sẽ không tái phạm nữa.” Tiểu Diên Nhi cúi đầu liên tục hứa hẹn.
Mỗi lần làm sai đều y như vậy, chẳng nhớ lâu gì cả.
Lục Châu chỉ trụ đá bên cạnh.
“Nằm xuống.”
“A?”
“Tính tình con tự do tự tại, đây là chuyện tốt. Nhưng không thể đến một chút quy củ cũng không có. Cha mẹ con không ở đây, ta sẽ dạy con.”
Tiểu Diên Nhi đáng thương nằm lên trụ đá.
Lục Châu biết, những lúc thế này càng không thể mềm lòng. Hắn đưa tay điều động một đạo cương phong yếu ớt đánh vào mông nàng.
Bộp.
Hì hì, không đau.
Tiểu nha đầu, dám chơi chiêu với ta?
Lục Châu hơi giận nói: “Tản cương khí hộ thể đi.”
“Sư phụ tha mạng, đồ nhi không dám nữa.” Tiểu Diên Nhi liên tục cầu xin tha thứ.
“Tản đi.”
“…”
Cương khí hộ thể biến mất, Tiểu Diên Nhi lúc này đã hoàn toàn biến thành người bình thường. Tính tình tự do tự tại không sao, nhưng không thể đến một chút quy củ cũng không có. Ở trên núi thì không nói, ra tới An Dương Thành lại ra tay không biết nặng nhẹ như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy rồi truyền đến tai những tên ác đồ kia sao? Nhất định phải trừng phạt để nàng nhớ lâu.
Bộp!
“Sư phụ, đau… đau.”
Lần này là nàng đau thật.
Tuy Lục Châu chỉ là Ngưng Thức cảnh, nhưng cương khí hắn điều động hoàn toàn dư sức để đánh một người bình thường.
Bốp bốp bốp… liên tục ba cái.
Lục Châu đánh thật.
Trong trí nhớ của hắn, chỉ duy có một mình Tiểu Diên Nhi là Cơ Thiên Đạo chưa từng đánh qua.
Từ lão đại tới lão bát, tên nào cũng đều bị Cơ Thiên Đạo đánh tới mặt mũi bầm dập, thậm chí còn trọng thương. Mỗi lần như vậy Cơ Thiên Đạo đều dùng dược cứu bọn hắn, cứ thế tra tấn bằng đòn roi từ nhỏ đến lớn.
Bị đánh mông, Tiểu Diên Nhi cực kỳ tủi thân.
Nàng suýt nữa đã khóc lên.
Ở trước mặt người khác, nàng là tiểu ác ma vô cùng đáng sợ, nhưng ở trước mặt Lục Châu, nàng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.
Thuở nhỏ không có cha mẹ bên cạnh, tình cảm với sư huynh sư tỷ cũng có hạn, không thể thay thế tình cha mẹ, người nàng có thể dựa dẫm chỉ có một mình sư phụ… Bây giờ sư phụ mà nàng kính trọng nhất lại ra tay đánh nàng, không tủi thân sao được.
Tủi thân muốn chết.
“Đứng lên đi.” Lục Châu chắp tay sau lưng.
“Sư phụ… đau lắm đó.”
“Đau là tốt rồi… Vi sư đã nói rồi, những đạo lý mà vi sư từng dạy con đều quên mất. Sau này lời ta nói con phải nhớ cho kỹ.” Lục Châu nói.
“Dạ biết.” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm đáp.
[Ting — cẩn thận dạy bảo đồ đệ Tiểu Diên Nhi, ban thưởng 300 điểm công đức.]
Lục Châu luôn chú ý xem độ trung thành của nàng. Trong lúc hắn đáng Tiểu Diên Nhi, độ trung thành của nàng không hề giảm xuống.
Điều này nói rõ, khi độ trung thành đạt trên 80%, chỉ cần hắn không làm ra chuyện gì khiến đồ đệ thất vọng thì sẽ không tổn hại đến độ trung thành.
Tiểu Diên Nhi còn dễ dạy bảo, tám tên còn lại thì…
Đau cả đầu.
Con đường dạy dỗ đúng là gánh nặng đường xa.
Tiểu Diên Nhi có tủi thân thì cũng đã tủi rồi, nàng đứng dậy nói nhỏ: “Thanh Long Hội nói không có Lâm Hồ Bang nào cả, là do một đám tu hành giả cố ý nguỵ trang thành…”
“Cố ý nguỵ trang?”
“Vâng. Bọn hắn dám nói dối… còn mời người từ Ích Châu đến, muốn giết đồ nhi… Đồ nhi tức giận không nhịn được mới đánh bọn hắn.”
“Đánh?”
“Là giết.” Tiểu Diên Nhi vội vàng sửa lại. “Bọn hắn mời tới cao thủ, đồ nhi mà không phản kháng sợ là không còn mạng để gặp lại người nữa nha…”
“Thôi đi. Không có cường giả Thần Đình cảnh xuất hiện thì ai dám bắt nạt con?” Lục Châu nhẹ giọng quát.
Tiểu Diên Nhi không dám nói nữa.
Lục Châu tính toán thời gian một chút.
Vương Phú Quý lẽ ra phải về tới rồi mới đúng.
Nhưng đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng hắn.
Suy nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Vương Phú Quý ra ngoài chưa về, con đi theo vi sư một chuyến.”
“Vâng.”
Hai người rời khỏi Từ phủ.
Hướng về phía Mộ Dung gia mà tới.
Tại Diễn Nguyệt Cung.
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt có vẻ nôn nóng bất an.
Nàng không ngừng đi tới đi lui.
“Sư tỷ không cần lo lắng như vậy, việc đã tới nước này, tỷ hối hận cũng không làm được gì, chỉ có thể đi tới cùng.” Diệp Thiên Tâm nhẹ nhàng cười, bước ra khỏi bình phong.
“Thiên Tâm sư muội, muội không hiểu. Nếu là một tháng trước thì ta làm vậy chẳng lo lắng gì cả. Tính tình lão già này luôn nóng nảy, từ trước tới nay làm gì cũng vì tư lợi. Thế nhưng dạo gần đây… phong cách làm việc của lão đã thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Ta nói không rõ… chỉ là mơ hồ cảm thấy thủ đoạn của lão trở nên nhu hoà, dường như tính tình cũng không còn táo bạo như trước nữa.” Chiêu Nguyệt nhớ lại tình cảnh khi lão đánh lui thập đại cao thủ.
Diệp Thiên Tâm cười khanh khách. “Tỷ đúng thật là sợ lão tới cảnh giới tột cùng rồi… Bị tra tấn nhiều năm như vậy vẫn còn sống sót được, bây giờ mới rời khỏi đó có một đoạn thời gian mà tỷ đã sợ thành dạng này.”
Chiêu Nguyệt nghĩ tới nhiều năm sống trong thống khổ, thở dài nói: “Có lẽ là do ta suy nghĩ nhiều… Muội ra lệnh cho người bắt cóc Từu gia, lão sẽ mắc câu chứ?”
“Với tính cách của lão bất tử đó thì chắc rất khó sẽ mắc câu. Nhưng tiểu sư muội bản tính đơn thuần, lại mới rời nhà có năm năm, nếu nàng biết chuyện này tất sẽ quay về An Dương, đến lúc đó chúng ta bắt tiểu sư muội là đủ. Lão già kia một ngày nào đó cũng sẽ phải rời khỏi Kim Đình Sơn, không có sự bảo vệ của tam sư huynh, tứ sư huynh và bình chướng… ta sẽ có vô số phương pháp hao mòn hết lá bài tẩy của lão.”
“Làm sao hao mòn được át chủ bài?”
“Danh môn chính đạo trong thiên hạ này rất đông, người bị hắn hại nhiều không sao kể xiết. Chỉ cần ta lan truyền tin tức ra ngoài, tỷ cho rằng các môn phái trong thiên hạ sẽ làm gì? Nhất là Thiên Kiếm Môn, Môn chủ Lạc Trường Phong đã chết trong tay lão già.”
“Nếu bọn họ đều sợ hãi lão thì sao?”
Chiêu Nguyệt đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh thập đại cao thủ và hơn vạn tu hành giả bỏ chạy tán loạn.
Tình cảnh đó thật khiến người ta khó lòng quên được.
Chỉ sợ dưới gầm trời này chỉ có một mình Cơ Thiên Đạo có thể khiến cho ngàn vạn tu hành giả nghe tiếng mà chạy.
“Ta đã đem chuyện lão già có bí dược thông báo cho thập đại môn phái. Cửu đại cao thủ cũng không phải là đồ ngu, chờ đến lúc bọn họ nghĩ thông suốt, sớm muộn gì cũng sẽ ngóc đầu trở lại.”
Vừa nói đến đây, một tên thuộc hạ tiến vào.
“Cung chủ, An Dương gửi thư về báo cáo, Thanh Long Hội đã bị diệt, lệnh bài cấm vệ quân của hoàng thất xuất hiện ở An Dương Thành.”
Chương 30 Nghe lời khuyên của ta, đừng trêu chọc bọn hắn
“Thanh Long Hội bị diệt? Là người phương nào ra tay?” Diệp Thiên Tâm nhíu mày.
“Không rõ, nhưng từ vết tích đánh nhau lưu lại ở hiện trường thì đối phương là Phạn Hải cảnh bát mạch tu hành giả.”
Chiêu Nguyệt đứng ở một bên nói: “Có khi nào là Tiểu Diên Nhi không?”
“Tiểu sư muội là cường giả Thần Đình cảnh, với tính tình của nàng thì rất có khả năng giết sạch Thanh Long Hội, nhưng nàng sẽ không ẩn giấu tu vi.” Diệp Thiên Tâm phân tích.
“Nếu lão gia hoả kia cùng nàng rời khỏi Kim Đình Sơn thì sao?” Chiêu Nguyệt nói.
Diệp Thiên Tâm lắc đầu. “Khả năng không lớn. Nhưng vì lý do an toàn, ta sẽ lập tức phái người tới Từ phủ điều tra. Người đâu…”
“Có thuộc hạ.”
“Cầm bức hoạ này đến Từ phủ ở An Dương Thành, một khi phát hiện ra hai người này lập tức hồi báo.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Tâm tiện tay vung lên.
Hai tấm chân dung treo trên bình phong đồng loạt bay đi, một tấm là chân dung Cơ Thiên Đạo tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu, một tấm là Tiểu Diên Nhi mặc thanh y trông linh động đáng yêu.
Phân phó nhiệm vụ xong, Diệp Thiên Tâm lại nói: “Còn lệnh bài của cấm vệ quân hoàng thất…”
“Vật này có thể điều động cấm vệ quân của hoàng thất, vốn nằm trong tay của hoàng đế Đại Viêm, có khắc hoạ long văn đặc biệt, sao có thể xuất hiện ở An Dương?” Chiêu Nguyệt kỳ quái nói.
“Chuyện này không quan trọng. Tuy cấm vệ quân thấy lệnh bài sẽ phải làm việc, nhưng cũng không dễ để điều động bọn họ. Lệnh bài xuất hiện chỉ có hai loại khả năng: một là có người làm giả để phô trương thanh thế, hai là hoàng đế cải trang vi hành. Mấy năm nay vương triều Đại Viêm chiến sự liên miên, hoàng đế không có khả năng sẽ đặt mình vào nguy hiểm mà cải trang xuôi về phương Nam.”
“Có đạo lý.”
Khoé môi Diệp Thiên Tâm nở nụ cười. “Sư tỷ yên tâm đi, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay muội muội…”
Cùng lúc đó.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đã đến gần Mộ Dung gia.
“Tiểu Diên Nhi, con hành sự quá mức khoa trương, sợ là đã khiến người khác chú ý. Từ giờ trở đi, vi sư bảo con làm gì thì phải làm nấy.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Diên Nhi, nếu như kẻ chủ mưu phía sau việc bắt cóc người Từ gia là sư huynh sư tỷ của con, con sẽ làm thế nào?” Lục Châu cảm thấy, nếu chuyện này không phải do đám ác đồ kia làm ra thì cũng có liên quan đến bọn hắn.
“Không phải là sư huynh sư tỷ đâu… bọn họ đối với con tốt như vậy, sao có thể nhẫn tâm bắt cóc cha mẹ con chứ?” Tiểu Diên Nhi đưa tay vuốt tóc.
Lục Châu lắc đầu.
Vẫn còn quá đơn thuần.
“Vào đi.” Lục Châu bước lên bậc thang trước cửa phủ Mộ Dung gia.
“Vâng sư phụ, để con đi gõ cửa…”
“Đá văng là được.”
Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”
Ầm!
Đại môn bị nàng một cước đá văng.
Hộ vệ của Mộ Dung gia lập tức xuất hiện, thấy một già một trả nghênh ngang xâm nhập vào trong phủ, bọn họ tức giận quát:
“Dám cả gan đạp cửa Mộ Dung gia ta, bắt lại ——”
Ánh mắt Lục Châu đảo qua đám người.
Tiện tay vung lên.
Tiểu Diên Nhi ngơ ngác hỏi lại: “Lui ạ?”
“Đánh.”
“Cái này con thích.” Tiểu Diên Nhi sau khi bị sư phụ đánh, tâm tình đều ỉu xìu không vui, đang muốn tìm nơi để trút giận.
Giờ thì tốt rồi.
Tiểu nha đầu nhảy vào đám người như sói lạc vào bầy dê, một cước đá một người.
Thân hình như điện!
Phanh phanh phanh.
Đám hộ vệ trông nhà đến bóng người cũng không kịp nhìn thấy đã bay ngược ra ngoài, không có một chút lực chống trả.
Chỉ đảo mắt một cái đã kết thúc công việc.
Tiểu Diên Nhi cực kỳ thoả mãn, nàng phủi tay nói: “Gia gia, bọn hắn chịu đòn kém quá.”
Lục Châu cũng không biết phải nói gì.
Đường đường là cường giả Thần Đình cảnh, đi bắt nạt một đám hộ vệ trông nhà Thối Thể sơ kỳ thì có cái gì đáng để khoe khoang?
Đám người này bị đánh rất thảm, mặt mũi đều bầm dập, nằm ngổn ngang trên mặt đất không nhúc nhích nổi, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.
Động tĩnh này cuối cùng cũng khiến người của Mộ Dung gia chú ý tới.
Không bao lâu sau, Gia chủ Mộ Dung gia là Mộ Dung Hải dẫn theo mấy tu hành giả nhanh chóng chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt, hắn trừng mắt nói:
“Các ngươi là người phương nào?”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Vương Phú Quý có ở chỗ ngươi không?”
“Vương Phú Quý giả mạo lệnh bài của cấm vệ quân, đã bị ta đưa đến quan phủ.”
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Lúc còn trên Kim Đình Sơn, ai dám nói chuyện với hắn bằng khẩu khí này?
“Diên Nhi, làm cho hắn nghe lời.”
“Diên Nhi minh bạch.”
Tiểu Diên Nhi vui vẻ cười một tiếng, vừa hoạt động gân cốt hai tay vừa nói: “Ngươi, nghe lời.”
“Dã nha đầu từ đâu xuất hiện…”
Lời còn chưa nói hết.
Tiểu Diên Nhi đã biến mất tại chỗ, không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Cương phong cuốn lên đánh về phía đám người Mộ Dung Hải.
Ầm!
Toàn bộ ngã xuống!
“Cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch!” Mộ Dung Hải ngồi bệt dưới đất, sắc mặt khó coi nhìn Tiểu Diên Nhi.
Những người khác đều đang che ngực, không động đậy nổi.
“A, ngươi có vẻ chịu đòn được đấy…” Tiểu Diên Nhi hết sức tò mò, muốn bổ thêm một đao.
“Đừng đừng đừng…”
Mộ Dung Hải liên tục khua tay xin tha. “Thả người, mau thả người… Vương Phú Quý không có việc gì, hắn không có việc gì.”
Không bao lâu sau.
Vương Phú Quý được người dẫn tới, mặt mũi bầm dập, hai tay bị trói sau lưng.
Tục nhữ nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, Tiểu Diên Nhi rất không vui.
“Gia gia.”
“Tuỳ con.”
Hè hè, hè hè… Tiểu Diên Nhi xoa xoa hai nắm tay, nở nụ cười lộ ra răng nanh nhỏ. “Ai đánh Phú Quý?”
Lặng ngắt như tờ, không một ai dám đáp lời nàng, chuyện này mẹ nó còn ai dám thừa nhận?
Vừa rồi Tiểu Diên Nhi đã thể hiện thực lực cường đại, tu hành giả của Mộ Dung phủ ở trước mặt nàng chẳng khác gì người bình thường.
“Là ngươi.” Tiểu Diên Nhi chỉ vào Mộ Dung Hải, nói.
“Không… không phải ta…” Mộ Dung Hải khoát tay.
Vương Phú Quý là một tên hạ nhân, sao có thể đến lượt gia chủ ra tay đánh hắn?
“Chính là ngươi.”
Tiểu Diên Nhi lách mình tới trước mặt Mộ Dung Hải, nắm tay mang theo cương phong đánh tới.
Phanh phanh phanh!
Lục Châu quay đầu đi.
Sau vài tiếng hét thảm, hắn quay lại, thấy mặt mũi Mộ Dung Hải đã bầm dập.
Mộ Dung Hải nức nở nói: “Ta với các ngươi không thù không oán, có cần làm thế? Có cần làm thế không hả…”
Lục Châu thản nhiên nói: “Chuyện Từ gia bị bắt cóc, các ngươi có biết không?”
Tràng diện trở nên yên tĩnh.
“Đừng vội trả lời.” Lục Châu chậm rãi bổ sung, quay đầu sang nhìn Tiểu Diên Nhi. “Nếu ta cảm thấy ngươi đang nói dối… thì Tiểu Diên Nhi, con đánh gãy chân hắn.”
“Vâng, gia gia.” Được ra tay đánh người, Tiểu Diên Nhi hưng phấn vô cùng.
Mộ Dung Hải càng tỏ ra khổ sở.
Ngươi nghĩ xem, nghĩ mà xem… chuyện này biết trả lời thế nào?
Những người khác không nhịn được đều rụt người lùi lại nửa bước.
“Có biết.” Mộ Dung Hải gật đầu nói.
“Là ai làm?”
“Ta chỉ biết sau lưng bọn chúng có tu hành giả rất cường đại chống lưng. Mộ Dung gia và Từ gia tuy có thù truyền kiếp nhưng cũng không làm được chuyện trong vòng một đêm bắt đi cả trăm người ở Từ phủ.” Mộ Dung Hải nức nở nói.
“Tu hành giả cường đại?”
Ánh mắt Mộ Dung Hải lướt qua Vương Phú Quý, phỏng đoán vị lão tiên sinh trước mắt này hẳn là có quan hệ tốt với Từ gia, bèn nói: “Lão tiên sinh, xin nghe lời khuyên của ta, không nên trêu chọc những người này.”
“Ngươi biết bọn họ?”
Mộ Dung Hải lắc đầu. “Không rõ ràng lắm, chỉ biết đám tu hành giả này có quan hệ với Kim Đình Sơn. Lão tiên sinh người biết Kim Đình Sơn không?”
“Không rành lắm, ngươi nói xem.”
Ngay cả Kim Đình Sơn còn chưa nghe nói qua, xem khí tức và tư thái của lão tiên sinh này có vẻ là nhân sĩ ẩn thế, sống ngăn cách với thế gian.
“Kim Đình Sơn là nơi ở của một vị ma đầu lão tổ, ông ta có chín đồ đệ, mỗi người đều là ma đầu danh chấn thiên hạ.”
“Đám tu hành giả bắt cóc người Từ phủ rất có khả năng có liên quan đến một số ma đầu trên Kim Đình Sơn.”
“Bọn hắn giết người không chớp mắt, tội ác tày trời… Ta thấy lão tiên sinh mặt mày hiền hậu, cư xử hiền hoà, tuyệt đối không nên trêu chọc bọn hắn.”
Bình luận facebook