• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 326-330

Chương 326 Dã tâm của đại sư huynh

Lục Châu cảm thấy bất ngờ.

Khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Ma Thiên Các, tu vi nàng chỉ vừa mới khôi phục được một chút, có sống sót được hay không đã là vấn đề.

Làm sao nàng có thể khôi phục tu vi trong một khoảng thời gian ngắn đến vậy?

Đoan Mộc Sinh chắp tay nói: “Sư phụ, chuyện của Ngũ Thử xảy ra khi sư phụ người đang bế quan… Đồ nhi không dám quấy rầy sư phụ…”

“Không sao.”

Khi Lục Châu bế quan thường đắm chìm trong trạng thái lĩnh hội Thiên thư, đây là việc rất quan trọng với hắn.

Cho dù có bị quấy rầy, chưa chắc Lục Châu đã chịu dừng việc lĩnh hội để đi xử lý sự vụ.

Hoa Vô Đạo nói: “Diệp Thiên Tâm vốn là đệ tử Ma Thiên Các, tuy bị trục xuất khỏi sư môn nhưng xem như cũng biết quay đầu.”

Lãnh La thở dài. “Đều tại Lãnh mỗ lúc trước đã chủ quan, trúng quỷ kế của Mạc Ly để rồi bị ả ta điều khiển…”

Mọi người lục tục quay đầu nhìn về phía Lãnh La.

Không ngờ đại nhân vật từng đứng đầu Hắc Bảng cũng biết nói lời tự kiểm điểm như thế. Thật là hiếm thấy.

Nhưng chuyện này cũng không thể đổ trách nhiệm cho Lãnh La được.

Thực tế kẻ chấp hành mệnh lệnh tàn sát Bạch Dân là thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn, mà kẻ này đã chết từ lâu, chỉ còn lại tên chủ mưu phía sau màn là Mạc Ly vẫn luôn ẩn nấp trong hoàng cung, cũng chính là tử địch của Lãnh La.

Lục Châu nhìn lướt qua ba vị trưởng lão tuổi tác đã cao, trông thần thái ai nấy đều đã mỏi mệt. Cung Nguyên Đô đến luận kiếm đã khiến bọn họ dốc nhiều sức lực.

Vì thế Lục Châu khẽ phất tay: “Ba vị trưởng lão hãy trở về nghỉ ngơi đi.”

Ba người chắp tay với Lục Châu rồi an tĩnh rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.

Những người còn lại vẫn cung kính đứng đợi Lục Châu phân phó.

Tiểu Diên Nhi đi đến bên cạnh Lục Châu. “Sư phụ, hay là để đồ nhi đi tìm Thiên Tâm sư tỷ về?”

“Không cần.”

Lục Châu nhìn nàng một cái rồi không nói gì nữa. Thái độ của hắn đã rất rõ ràng.

Mọi người im lặng không dám nói thêm lời nào. Chỉ giết có năm con chuột… mà đã muốn quay về Ma Thiên Các?

Diệp Thiên Tâm xử lý Ngũ Thử nhưng đã từng hỏi ý lão phu chưa? Chẳng lẽ để người làm sư phụ như lão phu đi đón nghiệt đồ khi sư diệt tổ như nàng ta về?

Đừng có mơ!

Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có hơi lo lắng cho lão tứ, dù sao nơi đó cũng là Thần Đô…”

Lục Châu khoát tay. “Trên đời này e là không có nơi nào an toàn hơn trong cung đâu. Đừng lo lắng.”

“Đồ nhi minh bạch.”

Nếu nơi đó không an toàn thì Lục Châu đã sớm điều khiển Bạch Trạch bay vào cung lấy mạng chó của Mạc Ly rồi.

Đâu đến lượt để cho nàng ta cứ hết lần này đến lần khác bày ra âm mưu quỷ kế?

Huống hồ còn có Giang Ái Kiếm yểm trợ bên trong, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Lục Châu vốn định nghiên cứu xem loại thần thông thứ ba của Thiên thư là gì, nhưng nghĩ đến cái chết của Cung Nguyên Đô, trong lòng hắn lại âm thầm thở dài ——

Lục Châu nhìn sang giao diện Hệ thống.

Cung Nguyên Đô chết, hắn được ban thưởng 1.500 điểm công đức.

Có thể thấy Cung Nguyên Đô cũng là một trong những mục tiêu cần giết, điểm ban thưởng rất cao.

Chẳng lẽ cửu diệp thật sự là giới hạn của tu hành giới? Từ xưa đến nay chưa từng có ai đột phá đại nạn ngàn năm?

Tuy nói Cung Nguyên Đô là đối thủ cũ, nhưng suy cho cùng hắn cũng là người cùng một thời với Lục Châu, nếu nói trong lòng không có xúc động thì đó là lừa người dối mình.

Lục Châu chợt nghĩ, có phải Cơ Thiên Đạo cũng vì đột phá cửu diệp thất bại nên mới chết hay không?

Bạch Dân, Thừa Hoàng, bí mật của trường sinh, vớt xác ở Độ Thiên Giang…

Trên đời này không chỉ có mình hắn đi tìm bí mật của thọ mệnh.

Lúc ban đầu Lục Châu hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này vì hắn đã có Thẻ Nghịch Chuyển. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Cơ Thiên Đạo có hệ thống mà vẫn chết, chưa chắc bản thân mình có thể tránh thoát khỏi vết xe đổ này.

Huống chi đám đồ đệ không làm hắn bớt lo lại không có Thẻ Nghịch Chuyển, bọn chúng rồi sẽ già đi.

Đồ đệ mà chết già thì ai kiếm điểm công đức cho hắn xài đây?

Tới lúc đó hắn cũng chẳng còn cách nào để mà trường sinh nữa!

Lục Châu nghĩ tới Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, khi hai nghiệt đồ rời khỏi Ma Thiên Các đã là Nguyên Thần cảnh bát diệp. Nhiều năm đã trôi qua, với thiên phú của bọn hắn có phải cũng đang tìm kiếm bí mật của cửu diệp và đại nạn thọ mệnh không?

Rốt cuộc từ bát diệp lên cửu diệp ẩn giấu bao nhiêu bí mật?

“Giải Tần Quân tới.”

“Vâng.”

Không bao lâu sau, Phan Trọng đã đưa Tần Quân vào đại điện.

Tần Quân tuy là Kỳ Vương nhưng khi tiến vào đại điện, thấy nhiều người tu vi mạnh mẽ như vậy hắn cũng cực kỳ căng thẳng, mồ hôi đầm đìa.

“Lão tiên sinh…” Tần Quân xấu hổ chắp tay.

“Ngươi đã giúp Vu Chính Hải làm những việc không hay ho gì?” Lục Châu hỏi.

“Nói mau!” Tiểu Diên Nhi vội vàng thúc giục.

Vốn đã căng thẳng, nay lại bị vẻ hùng hổ của Tiểu Diên Nhi hù doạ, Tần Quân không khỏi sợ hãi lui lại một bước.

“Lão tiên sinh, oan uổng quá… Vãn bối thật sự đâu có giúp Vu giáo chủ làm mấy chuyện không hay ho đâu! Giáo chủ từng đến thăm phủ của vãn bối ba lần, lần nào cũng chỉ để thăm quan Thần Đô. Việc hợp tác giữa hai bên là vãn bối truyền cho ngài ấy một số tin tức, nhưng chưa bao giờ vãn bối dám truyền tin tức của Ma Thiên Các cho ngài ấy cả. Mong lão tiên sinh minh xét!”

“Ngươi đã truyền những tin tức gì?” Lục Châu hỏi.

“Phần lớn là tin tức về cấm quân Hoàng thành và Thập Tuyệt Trận, tình huống ở An Dương thành và Thượng Nguyên thành, còn có… còn có…”

Tần Quân gãi đầu rồi nói tiếp. “Còn có tình hình của năm vị hoàng tử…”

“Hoàng tử?”

“Vãn bối cũng không biết tại sao ngài ấy lại quan tâm tới chuyện của các hoàng tử.” Tần Quân đáp.

“Nói tiếp đi.”

Thái độ của Lục Châu rất rõ ràng, Tần Quân phải khai ra toàn bộ, không được giấu giếm bất kỳ sự tình nào.

Tần Quân nhận ân huệ của Ma Thiên Các, đương nhiên biết quy củ và uy danh nơi này nên không dám giấu diếm dù chỉ một chút.

“Đúng rồi, lần gần đây nhất khi Vu giáo chủ đến Thần Đô, vào khoảng hơn một tháng trước, ngài ấy nói sẽ phân cao thấp một trận với Kiếm Ma tiền bối. Trừ chuyện đó ra thì không còn gì khác! Vãn bối xin thề có trời đất chứng giám!”

Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ, hẳn là Kỳ Vương chỉ có thể cung cấp bấy nhiêu tin tức mà thôi.

Lục Châu đã sớm đoán được dã tâm của Vu Chính Hải.

Nghe ngóng chuyện cấm vệ quân và Thập Tuyệt Trận, rõ ràng là để sau này tấn công. Loạn ở An Dương thành và Thượng Nguyên thành chắc chắn có liên quan đến hắn. Lần đó ở An Dương thành nhìn thấy phi liễn của U Minh Giáo, nay đã có thể giải thích rõ ràng.

“Nó muốn phân cao thấp với Ngu Thượng Nhung?”

“Đại tiên sinh và nhị tiên sinh đều là đệ tử Ma Thiên Các, tu vi của hai người vốn nổi tiếng khắp tu hành giới. Có lẽ cao thủ đều có chung ý nghĩ, muốn phân cao thấp một lần.” Tần Quân đáp.

Thiết luật từ xưa tới nay của Ma Thiên Các chính là đồng môn không được chém giết lẫn nhau.

Hai người này khi còn ở trên Ma Thiên Các vẫn rất kính trọng nhau, sao rời khỏi Ma Thiên Các rồi lại thành cừu nhân thế này?

“Lúc nào? Ở đâu?” Lục Châu hỏi.

“Hình như là bốn tháng sau, còn ở đâu thì vãn bối thật sự không biết.”

Cả hai đều là ma đầu đáng sợ, nơi bọn họ quyết đấu sao có thể để cho ngoại nhân biết được?

Lục Châu chậm rãi đứng dậy bước xuống bậc thềm, mắt nhìn thẳng Tần Quân. “Vậy ngươi có biết tu vi thật sự của Vu Chính Hải không?”

Tần Quân không dám đối diện với ánh mắt của Lục Châu, chỉ biết lắc đầu.

Tu vi là chuyện vô cùng bí mật, hắn không biết cũng chẳng có gì lạ.

“Thôi được rồi.” Lục Châu phất tay áo.” Lui ra hết đi.”

“Thuộc hạ cáo lui.”

“Đồ nhi cáo lui.”

Sau khi đám người rời khỏi đại điện, Lục Châu trở về chỗ ngồi, mở giao diện Hệ thống lên ——

Điểm công đức: 1.500 điểm.

Đúng là nghèo khố rách áo ôm.
Chương 327 Sau này vi sư sẽ nghiêm túc dạy dỗ các ngươi

Mọi thứ hắn có đều liên quan đến điểm công đức.

Nghèo đói thế này lấy gì mà mua pháp thân đề thăng tu vi?

Lục Châu luôn muốn bắt hết mấy tên nghiệt đồ lại, nhưng vấn đề là ba tên nghiệt đồ cuối cùng này thật không đơn giản tí nào.

Lão thất rõ ràng đã trúng phải Phược Thân Thần Chú, trên người không còn tu vi nhưng vẫn không chịu ló mặt ra.

Hơn nữa Minh Thế Nhân đã dùng hết bản sự mà vẫn không thể bắt hắn trở lại, có thể thấy việc này khó khăn cỡ nào.

Tu vi hiện tại của Lục Châu lại chẳng bằng ai…

Thần thông thứ ba đã có, nhưng vẫn chưa biết tác dụng của nó là gì. Nhưng điều khiến Lục Châu bât ngờ là một chiêu thần thông sóng âm vừa rồi chỉ lãng phí có một nửa lực lượng phi phàm trong cơ thể hắn.

Nói cách khác, Thiên Thư Khai Quyển không chỉ tặng cho hắn thần thông thứ ba mà còn gia tăng lực lượng phi phàm.

Tu vi của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung hẳn đều là bát diệp.

Lục Châu đứng dậy.

Nhất định phải đề thăng tu vi mới được, không chỉ là tu vi của hắn mà còn là tu vi của đám đồ đệ.

Chỉ khi có đủ thực lực, hắn mới bắt lại được đám nghiệt đồ này và sờ đến bí mật của cửu diệp.

“Diên Nhi.” Lục Châu cất tiếng gọi.

Tiểu Diên Nhi thường xuyên tu hành ở gần đó, vừa nghe tiếng sư phụ đã vọt tới như một tia chớp, trong chớp mắt đã xuất hiện trong đại điện.

“Sư phụ! Đồ nhi có mặt.”

Nàng không quỳ mà nhảy nhảy nhót nhót, cười đùa tí tởn.

Lục Châu thản nhiên nói: “Lớn rồi mà không chính chắn gì hết.”

Tiểu Diên Nhi mếu máo, trong lòng cảm thấy tủi thân bèn nói: “Sư phụ, dạo gần đây đồ nhi đâu có làm sai cái gì đâu!”

“Trước khác nay khác.” Lục Châu chắp tay nói.

“Á?”

“Con đã lớn rồi, không thể cứ mãi như một đứa trẻ được… Rốt cuộc cũng sẽ có một ngày con phải tự mình đảm đương mọi chuyện.” Lục Châu trịnh trọng nói.

“Nha…”

Trước khi nàng không phân biệt được phải trái đúng sai, ra tay không hề có phân tấc, động một chút là đòi giết cả nhà người ta.

Bây giờ đã không giống như xưa, lòng người khó lường, khắp nơi đều là âm mưu hiểm ác, nếu cứ mãi sống như một đứa trẻ thì sẽ chết không có chỗ chôn.

“Gọi tam sư huynh của con tới đây.”

“Đồ nhi đi ngay.”

Không bao lâu sau, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đã cùng nhau bước vào đại điện.

Hiện tại đồ đệ có mặt ở Ma Thiên Các chỉ có hai người bọn họ. Về phần lão bát thì cứ để hắn ở trong động diện bích tu tâm dưỡng tính.

“Sư phụ!” Đoan Mộc Sinh khom người hành lễ.

Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi rồi nói: “Thiên Nhất Quyết tu luyện thế nào rồi?”

“Tốc độ tu luyện đã nhanh hơn trước, nhưng đồ nhi cảm thấy còn hơi chậm.”

“Còn con thì sao, Diên Nhi?”

“Sư phụ, con thấy rất ổn… Hình như lại sắp khai diệp nữa rồi.” Tiểu Diên Nhi trưng ra gương mặt chó con mong mỏi được khen ngợi.

Lục Châu: “. . .”

Cảm thấy hình như tự mình đa tình rồi.

Loại đồ nhi có thiên phú yêu nghiệt thế này thật sự cần hắn dạy dỗ sao?

Lục Châu mặt dày không đổi sắc, thản nhiên nói: “Sau này vi sư sẽ nghiêm túc dạy dỗ các ngươi.”

Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi nghe vậy hai mắt toả sáng.

“Đa tạ sư phụ!” Hai người đồng thanh nói.

Sáng hôm sau.

Trong lương đình bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.

Bên dưới lương đình là một khoảng đất trống trải, cảnh vật đẹp đẽ rất thích hợp để tu luyện.

Lục Châu ngồi trong lương đình, nhìn Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đứng ở bên dưới.

“Ngươi trước đi.” Lục Châu chỉ tay vào Đoan Mộc Sinh. “Luyện Thiên Nhất Quyết một lần, không sử dụng nguyên khí.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Đoan Mộc Sinh khẽ nhấc tay, Bá Vương Thương lập tức bay tới, hắn bắt đầu diễn luyện Thiên Nhất Quyết.

Cửu đại đệ tử Ma Thiên Các cực kỳ nổi tiếng trong giới tu hành. Thế nhân đều luôn thắc mắc không biết vị tổ sư gia này dạy dỗ đồ đệ như thế nào.

Vừa nghe thấy Lục Châu đột nhiên muốn nghiêm túc dạy dỗ đồ đệ, tất cả đều chạy tới đứng quan sát từ xa.

Nhất là ba vị trưởng lão của Ma Thiên Các, muốn đến nhìn xem nhưng lại ỷ vào thân phận mình, không muốn đứng cùng một chỗ với đám thanh niên hậu bối, bèn đứng ở một bên riêng biệt.

Tất cả bọn họ đều rất hiếu kỳ.

“Vào đây cả đi.” Lục Châu khẽ phất tay, ra hiệu cho ba vị trưởng lão bước vào lương đình. Đằng nào bọn họ cũng là trưởng lão Ma Thiên Các.

“Đa tạ Các chủ.”

Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo đi vào lương đình rồi đưa mắt quan sát Đoan Mộc Sinh.

Khí thế của Đoan Mộc Sinh cương mãnh bá đạo, từng chiêu từng thức đều được các vị trưởng lão quan sát thật kỹ.

Một lát sau, Đoan Mộc Sinh diễn luyện thương thuật xong, có hơi tự đắc nói: “Sư phụ, đồ nhi đã diễn luyện xong!”

Lục Châu nhìn về phía ba vị trưởng lão. “Các vị thấy thế nào?”

“Các chủ, bọn ta chỉ là trưởng lão Ma Thiên Các, không dám vượt quá giới hạn.” Hoa Vô Đạo liều mạng xua tay.

Bình thường chỉ điểm một chút không sao. Nhưng trong trường hợp này thì phải biết khiêm tốn một chút. Dù sao Đoan Mộc Sinh cũng không phải là đồ đệ của bọn hắn.

Thật ra Lục Châu chẳng hề để ý mấy chuyện này. Nhưng nếu bọn họ đã không muốn lên tiếng thì thôi vậy.

Lục Châu đứng dậy đi tới bên lan can lương đình, đánh ra một chưởng…

Một đạo gia chưởng ấn cỡ nhỏ lấp lánh kim quanh đánh về phía Đoan Mộc Sinh.

“Không được tránh.” Lục Châu nói.

Ầm!

Chưởng ấn vỗ vào đùi Đoan Mộc Sinh. Đoan Mộc Sinh không dám di chuyển, lấy cứng đối cứng ngạnh kháng một kích này.

Chưởng ấn của Lục Châu không hề mạnh, hoàn toàn chỉ để thăm dò.

“Cơ sở không tệ…”

Đoan Mộc Sinh đang định cảm tạ, lại nghe Lục Châu nói thêm một câu.

“Nhưng thế công quá xao động vội vàng, dùng sức quá lớn.”

Điểm này có thể nhìn ra khi Đoan Mộc Sinh đối đầu với kẻ địch.

Đám người Lãnh La sôi nổi gật đầu.

Quả thật ba người bọn họ đều nhìn ra vấn đề của Đoan Mộc Sinh, điều này có liên quan mật thiết đến tính cách của hắn.

Tuy hắn có thiên phú tốt nhưng ở trước mặt đám tiền bối này thì vẫn chỉ là một thanh niên hậu bối. Thầy nhìn ra vấn đề của trò không phải là việc gì khó, huống hồ đây còn là một đám lão tiền bối có tu vi đáng sợ.

Lục Châu có ký ức ngàn năm của Cơ Thiên Đạo, cho dù ký ức đó có thiếu đi một phần nhưng kinh nghiệm và lịch duyệt của hắn không ai có thể so sánh được.

Đoan Mộc Sinh bị giáo huấn không dám động đậy.

Lục Châu nói: “Mỗi ngày ra thác nước ở hậu sơn rèn luyện ba canh giờ, liên tục rèn luyện trong ba tháng.”

“Đồ nhi tuân mệnh!” Đoan Mộc Sinh không hề thấy khó chịu chút nào mà ngược lại, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Trước đây sư phụ chưa bao giờ chịu dạy dỗ bọn hắn đàng hoàng nha! Chỉ có đánh cho một trận tơi bời rồi vừa đánh vừa dạy.

Bây giờ sư phụ không chỉ trở nên hiền hoà mà còn nghiêm túc dạy dỗ, chỉ cho bọn hắn phương pháp tu hành đúng đắn, sao Đoan Mộc Sinh có thể không vui vẻ cho được?

[Ting — chỉ đạo Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 300 điểm công đức.]

Lục Châu nghe tiếng thông báo của Hệ thống, thầm hô một tiếng ‘Quả nhiên!’

Trước kia việc dạy dỗ nghiêm khắc chiếm đa số điểm thưởng, bây giờ muốn thu hoạch được điểm công đức chỉ có thể chỉ đạo tu hành.

Lúc đầu khi hắn chỉ đạo Tiểu Diên Nhi đã từng được ban thưởng điểm công đức, giờ nghĩ lại, đúng thật là đã bỏ gần tìm xa.

“Phương pháp này của Các chủ rất hay, đứng dưới thác nước có thể rèn luyện tính nhẫn nại rất tốt, đồng thời cũng ma luyện thương thuật của hắn.”

“Xem ra đệ tử Ma Thiên Các mạnh mẽ như vậy đều có nguyên nhân cả.”

“Thụ giáo.” Lãnh La chỉ khẽ khàng nhả ra hai chữ này.

Lục Châu nghi ngờ liếc ba vị trưởng lão một cái. Còn trông cậy vào bọn hắn góp thêm chút ý kiến, mà kiểu này…

Lão Niên Các chắc phải thêm vào hai chữ nữa mới đủ: Lão Niên Mông Ngựa Các.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng cách đó không xa quan sát, thấy vậy vô cùng ghen tị. Tịnh Minh Đạo và Thiên Kiếm Môn cũng chưa từng có cảnh sư phụ dạy bảo đồ đệ từng chút thế này đâu…

“Sử dụng nguyên khí, diễn luyện lại lần nữa.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi tuân mệnh!”
Chương 328 Thiên phú đáng sợ

Đoan Mộc Sinh vốn là người cương mãnh.

Khi không được sử dụng nguyên khí, hắn diễn luyện chiêu thức không thoải mái chút nào. Nhiều người đứng nhìn như vậy nhưng lại không thể biểu hiện ra toàn bộ lực lượng của mình.

Nay nghe được mệnh lệnh của sư phụ, Đoan Mộc Sinh đương nhiên rất kích động, cầu còn không được! Bá Vương Thương lập tức nắm chặt trong tay!

Ầm!

Cương khí bắn ra từ đầu ngón tay.

Thấy cảnh này, đám nữ đệ tử mở to mắt sùng bái đến cực điểm!

Ngay cả người có thiên phú không tệ như Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng phải tán thưởng không thôi, nảy sinh lòng kính sợ.

Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề nhìn môn đạo.

Bốn lão già trong lương đình liên tiếp lắc đầu.

Lúc này, Đoan Mộc Sinh đã diễn luyện xong Thiên Nhất Quyết, khắp quảng trường bên dưới lương đình cương khí tung hoành phát tiết ra tứ phía, từng chiêu từng thức đều đạt tới cực hạn.

“Tiểu sư muội mau tránh xa một chút.”

Đoan Mộc Sinh nhảy lên không trung, cả người dốc ngược, đầu thương chĩa xuống mặt đất.

Thấy cảnh này, Hoa Vô Đạo khẽ nhíu mày nói: “Thiên Quyến Hữu Khuyết?”

Cùng Đoan Mộc Sinh luận bàn rất nhiều lần nên Hoa Vô Đạo hiểu rất rõ từng chiêu thức của hắn.

Thiên Quyến Hữu Khuyết là chiêu thức mạnh nhất trong Thiên Nhất Quyết. Lúc trước Lục Châu từng dùng một chiêu này để chém giết mấy trăm tu hành giả của thập đại danh môn.

Khi đó pháp thân Bách Kiếp Động Minh mở ra, ngưng kết đại lượng nguyên khí thành cương.

Còn kiểu đánh từ trên hướng xuống như Đoan Mộc Sinh rất ít thấy.

Nào có địch nhân đứng yên dưới đất chờ ngươi ra chiêu? Nhưng vì đây là diễn luyện nên không ai xoắn xuýt chuyện này.

Chiêu thức đánh ra, đầu thương xuất hiện ngàn vạn thương ảnh, trong giây lát hợp lại làm một, xoay tròn đánh xuống dưới!

Ầm!

Bá Vương Thương nện thẳng xuống đất.

Đoan Mộc Sinh đạp không xoay người một trăm tám mươi độ rồi chậm rãi hạ xuống.

“Sư phụ, đồ nhi đã diễn luyện xong.”

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng quan sát lập tức vỗ tay. Đám nữ đệ tử cũng vỗ tay không ngừng.

Bên trong lương đình.

Lục Châu bình tĩnh vuốt râu, nhìn về phía ba vị trưởng lão. “Các vị có ý kiến gì không? Cứ nói thoải mái.”

Hắn sợ bọn họ lại chối đây đẩy như lúc nãy nên đã nói nhiều thêm bốn chữ.

Hoa Vô Đạo là người có cảm xúc nhất, bèn dẫn đầu chắp tay nói: “Các chủ muốn nghe lời nói thật?”

“Nói đi.”

“Có hoa không quả.” Hoa Vô Đạo chỉ đánh giá Đoan Mộc Sinh bằng bốn chữ.

Đoan Mộc Sinh: “? ? ?”

Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, đám nữ đệ tử: “? ? ?”

Lục Châu lại nhìn về phía Lãnh La.

Lãnh La hiểu ý, đi đến ven lương đình nhìn xuống thanh vũ khí Bá Vương Thương đang cắm trên mặt đất, lắc đầu nói: “Khoa chân múa tay.”

Đoan Mộc Sinh: “? ? ?”

Lục Châu lại nhìn sang Phan Ly Thiên.

Phan Ly Thiên cầm hồ lô rượu lên, uống một ngụm rồi đáp: “Chiêu thức màu mè.”

Đoan Mộc Sinh xấu hổ đến mức gương mặt nóng ran, nhưng hắn lại không biết mình sai ở đâu, chỉ có thể khom người chờ sư phụ đánh giá.

Sau khi ba vị trưởng lão đánh giá xong đều quay về chỗ ngồi, đồng thời quay sang nhìn Lục Châu…

Lục Châu rất bình tĩnh, không hề tức giận vì đánh giá của bọn họ mà chỉ nhìn về phía Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh.

“Lời ba vị trưởng lão nói đã nghe rõ ràng chưa?” Lục Châu hỏi.

“Đồ nhi… đồ nhi nghe rõ.”

Lục Châu khẽ khàng lắc đầu. “Ngay cả chiêu thức của Thiên Nhất Quyết còn chưa tinh thông mà đã mưu toan sáng tạo chiêu thức mới?”

Đoan Mộc Sinh đỏ bừng mặt, không dám nói lời nào. Có phải sư phụ sắp lao xuống đây đánh hắn rồi không?

“Vi sư từng tự mình làm mẫu Thiên Quyến Hữu Khuyết trên Ma Thiên Các, ngươi có còn nhớ?” Lục Châu hỏi.

“Đồ nhi nhớ kỹ.”

“Dựa theo đó mà tu luyện. Khi nào có thể phá vỡ được Lục Hợp Đạo Ấn bát tự thì xem như hợp cách.” Lục Châu nói.

Hoa Vô Đạo: “? ? ?”

Trong lòng Hoa Vô Đạo đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành.

“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh, nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện Thiên Quyến Hữu Khuyết!” Đoan Mộc Sinh chắp tay nói.

“Lui ra đi.”

“Vâng.”

Đoan Mộc Sinh chân đạp đại địa, Bá Vương Thương chịu lực bắn ra khỏi mặt đất.

[Ting — chỉ đạo Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 300 điểm công đức.]

Lại lần nữa thu hoạch được điểm công đức khiến Lục Châu không khỏi bất ngờ.

Nhà giáo là phải truyền đạo dạy nghề, có lẽ đây mới là điều sư phụ nên làm.

Một cơn gió lớn thổi tới, phất qua lương đình.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn thiên không. Gió lớn hơn hẳn trước kia.

Hoa Vô Đạo chắp tay: “Các chủ, bình chướng Kim Đình Sơn đã biến mất, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là đám chính đạo kia sẽ đứng ngồi không yên.”

Lãnh La lắc đầu, khinh thường nói: “Lãnh mỗ không cho là vậy.”

“Hả?”

“Các chủ từng đánh bại Thiên Kiếm Môn trên Liên Hoa đài, cứu được rất nhiều tu hành giả, việc này chắc chắc đã lan truyền trong tu hành giới. Danh môn chính đạo ngấp nghé bảo bối Ma Thiên Các đã phạm phải không ít sai lầm, lần nào cũng phải nếm mùi thất bại. Nay không còn tầng bình chướng… nếu là ngươi thì ngươi có trực tiếp xông lên núi không?” Lãnh La hỏi.

Phan Ly Thiên cười ha hả. “Lão Hoa, ngươi xuất thân từ Vân Tông, phải càng hiểu tác phong làm việc của bọn chính đạo mới đúng…”

Hoa Vô Đạo gật gật đầu, khẽ thở dài.

Bọn họ không nói rõ ra nhưng Lục Châu cũng hiểu được cái gì gọi là tác phong làm việc của phe chính đạo.

Cho dù là lần đầu hay lần thứ hai đám chính đạo vây công Kim Đình Sơn, bọn hắn vẫn luôn thích giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, lấy danh tiếng thảo phạt ma đạo để tụ tập cùng nhau.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Lục Châu vuốt râu, đạm mạc nói: “Một đám chuột nhắt mà thôi. Bản toạ còn ở Ma Thiên Các ngày nào thì sẽ không để ai giẫm lên đầu Ma Thiên Các ngày đó.”

Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh thản nhiên nhưng lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ không thể nghi ngờ. Cho dù ba vị trưởng lão là người có thân phận cũng cảm thấy yên tâm không ít.

Phan Ly Thiên thở dài nói: “Tịnh Minh Đạo, Thiên Kiếm Môn, Chính Nhất Đạo đã bị diệt. Cho dù bọn hắn muốn kéo bè kéo đảng đánh tới cũng phải cân nhắc cực kỳ cẩn thận.”

Mọi người đều gật gù.

“Sư phụ, đến lượt đồ nhi.” Tiểu Diên Nhi chẳng biết đã nhảy ra giữa sân từ bao giờ.

Bốn người dừng cuộc thảo luận về bình chướng lại, quay ra nhìn Tiểu Diên Nhi.

Lãnh La: “Vân Thường Vũ Y.”

Phan Ly Thiên: “Đạp Vân Ngoa.”

Hoa Vô Đạo: “Phạm Thiên Lăng.”

Những người khác: “? ? ?”

Hầy…

Có một số người liều sống liều chết để đoạt được thứ gì đó, mà một số người khác sinh ra đã có sẵn.

Thiên phú đáng sợ thì thôi đi, lại còn trang bị bảo bối nghịch thiên toàn thân.

Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, gật đầu nói: “Diễn luyện đi.”

Tiểu Diên Nhi vội vàng gật đầu, bắt đầu diễn luyện.

Từ thân pháp, bộ pháp đến quyền pháp đều được diễn luyện cực kỳ trôi chảy, gần như không có tì vết.

Nhất là Thất Tinh Thải Vân Bộ, đây cũng là một loại bộ pháp nhất lưu, lại thêm Đạp Vân Ngoa phụ trợ nên khi Tiểu Diên Nhi điều động nguyên khí thi triển, mọi người chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Sau khi Tiểu Diên Nhi diễn luyện xong, mọi người tán thưởng không thôi.

“Sư phụ, đã xong rồi.” Tiểu Diên Nhi thoả mãn chờ đợi nghe sư phụ khen thưởng.

Giống như vừa rồi, Lục Châu không vội đánh giá mà quay sang ba vị trưởng lão.

“Các vị cảm thấy thế nào?”

Lãnh La là người đầu tiên mở miệng. “Thái Thanh Ngọc Giản?”

Tiểu Diên Nhi hồi đáp: “Đúng thế.”

Lãnh La quay đầu chắp tay nói với Lục Châu: “Ta có một chuyện không rõ, muốn được thỉnh giáo Các chủ.”

“Nói đi.”

Bọn đồ đệ thỉnh giáo, Lục Châu cảm thấy rất bình thường.

Nhưng ngay cả tam đại trưởng lão cũng muốn thỉnh giáo khiến trong lòng Lục Châu đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn được lên mặt dạy đời một phen.

Lãnh La hỏi: “Nếu Thái Thanh Ngọc Giản chủ tu thân pháp, bộ pháp và quyền pháp… Vậy tại sao Các chủ không để Tiểu Diên Nhi tu hành đạo ẩn chi thuật? Khi đại chiến với thập vu tiên hiền, Các chủ có thể đánh ra Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn cơ mà, đạo ẩn chi thuật nhỏ bé như vậy hẳn không thể làm khó được Các chủ.”
Chương 329 Đại Trùng Hư Bảo Ấn

Hai vị trưởng lão còn lại cũng gật đầu phụ hoạ, vẻ mặt chờ đợi nghe câu trả lời của Lục Châu.

Phan Ly Thiên cũng lên tiếng: “Tu hành giả thông thường tu luyện càng nhiều loại thuật pháp sẽ càng hỗn tạp, tiến độ tu luyện cũng bị kéo dài ra, khiến cho rất nhiều tu hành giả đến cuối đời cũng chỉ tinh thông hai hoặc ba loại phương pháp tu hành là hết mức.”

Lục Châu vuốt râu nói:

“Cách nói này của các vị rất chính xác, nhưng mà… còn phải xem tu hành giả đó là ai.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Đạo ẩn chi thuật cũng chỉ là thuật đào thoát mà thôi. Đạo môn có hàng trăm hàng ngàn phương pháp tu hành rườm rà hỗn loạn, thế nhưng lại không có một loại nào so được với công pháp bách gia. Đúng là tinh lực của mỗi tu hành giả có hạn, cả đời có thể tu được một loại công pháp đến cực hạn đã được xem là đại tu hành giả…”

“Nhưng mà, đồ nhi của bản toạ đương nhiên không giống với người thường.”

Lục Châu không cần nói quá thẳng, ba vị trưởng lão đã có thể minh bạch ý tứ của hắn.

Nếu đổi lại là tu hành giả của môn phái khác, đương nhiên sẽ lựa chọn đi trên một con đường tu luyện mà thôi.

Nhưng vị tu hành giả trước mặt bọn họ chính là cửu đệ tử Ma Thiên Các, thiên phú của nàng e là không một người nào có thể so sánh được.

Nếu vẫn còn thừa khả năng thì học thêm một vài phương pháp tu hành khác cũng là chuyện tốt.

“Thụ giáo.” Lãnh La chắp tay.

Phan Ly Thiên nói: “Lão Lãnh, ngươi học đạo ẩn cả đời đều là các thuật pháp đào thoát, nhưng chẳng phải chính ngươi cũng lén lút học các loại thuật pháp giết người đó sao? Nếu không sao ngươi có thể có được vị trí như ngày hôm nay?”

Lãnh La không thèm nhìn Phan Ly Thiên lấy một cái. Thời điểm mấu chốt lại đi dội nước lạnh, đúng là lão già không có ý tốt.

Phan Ly Thiên chắp tay nói với Lục Châu: “Lão hủ cho rằng, Thái Thanh Ngọc Giản đúng là một trong những công pháp thích hợp với Tiểu Diên Nhi nhất. Chỉ là thời gian tu hành của Tiểu Diên Nhi quá ngắn, cần phải chậm rãi rèn luyện thêm phần cơ sở.”

Nói xong hắn giơ hồ lô rượu trong tay lên ra hiệu.

Điều này khiến Tiểu Diên Nhi nhớ lại hôm mọi người cùng nhau đến Tịnh Minh Đạo, Phan Ly Thiên đã bảo nàng dùng Phạm Thiên Lăng để đậy nắp bình.

Đúng là lực khống chế cơ sở của nàng còn kém rất nhiều. Chỉ là loại năng lực này không thể học xong trong một sớm một chiều được.

“Hoa Vô Đạo tán thành.” Hoa Vô Đạo nói hùa theo.

Lãnh La khinh thường nói: “Ngươi cũng đã nói thời gian Tiểu Diên Nhi nhập môn quá ngắn, làm sao con bé có thời gian rèn luyện phần cơ sở? Ngươi miễn cưỡng muốn tiểu nha đầu có lực khống chế trên trăm năm, Lãnh mỗ thật sự thấy xấu hổ thay cho ngươi.”

Phan Ly Thiên: “? ? ?”

“Hoa Vô Đạo tán thành.”

Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Hoa Nguyệt Hành và đám nữ đệ tử: “? ? ?”

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng là làm khó đám lão đầu này rồi. Bắt bọn họ tìm xương trong trứng gà đúng là có chút khó khăn.

Lục Châu chắp tay nhìn Tiểu Diên Nhi.

“Lời ba vị trưởng lão dạy bảo con phải ghi nhớ thật kỹ. Ngoài ra, con quá ỷ lại vào ngoại vật. Từ hôm nay trở đi, Phạm Thiên Lăng, Đạp Vân Ngoa và Vân Thường Vũ Y đều phải cất đi, nếu không phải tình huống đặc biệt thì không cần mang những thứ này trên người.”

“Á?”

Tiểu Diên Nhi lập tức cảm thấy uỷ khuất.

Lục Châu nói bổ sung. “Đợi đến khi con khai ngũ diệp rồi tính sau.”

Ba vị trưởng lão gật đầu. Đây đúng là vấn đề lớn nhất của Tiểu Diên Nhi, chỉ là bọn họ ngại ngùng không dám nói thẳng ra.

Mang trên người một thân bảo bối đương nhiên là rất tốt, nhưng nó cũng là con dao hai lưỡi cản trở cơ sở tu hành của nàng.

Những người khác nói ra, khó tránh khỏi có người trách cứ ngấp nghé bảo bối của người khác. Để sư phụ nàng tự mình điểm chỉ vẫn là thích hợp nhất.

“Đồ nhi tuân mệnh.” Tuy Tiểu Diên Nhi không tình nguyện nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

[Ting — chỉ điểm Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 300 điểm công đức.]

Mới có bao lâu mà đã kiếm được 900 điểm công đức. Con đường dạy bảo đồ đệ đúng là tiền đồ tươi sáng.

“Đi đi.” Lục Châu phất tay.

Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đồng thời khom người rời khỏi khoảnh sân tu luyện.

Ba vị trưởng lão cảm khái không thôi.

Hoa Vô Đạo cảm thán nói: “Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, ta thật khó lòng tin tưởng Các chủ lại chỉ đạo đệ tử như thế… Đúng là hoàn toàn khác biệt với lời đồn bên ngoài.”

Lục Châu đương nhiên biết bên ngoài đồn đại những gì, nhưng hắn lười để ý.

Phan Ly Thiên chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói: “Lão hủ muốn được thỉnh giáo Các chủ.”

“Nói đi.”

“Lão hủ đến Ma Thiên Các đã được một khoảng thời gian, nghe nói Các chủ đang nghiên cứu sở trường của bách gia, chuyện này có phải là thật không?” Phan Ly Thiên hỏi.

Câu hỏi này rất thẳng thắn, đi vào trọng điểm khiến Lãnh La và Hoa Vô Đạo cũng vểnh tai lắng nghe.

Bọn họ biết Lục Châu am hiểu Phật thiền, Phật Tổ kim thân, thậm chí là Ma thiền, Đạo môn, Cửu Tự Chân Ngôn…

Về phần kiếm pháp và đao pháp thì chỉ cần nhìn đám đồ đệ của Lục Châu là biết.

Lục Châu đáp: “Bách gia trong thiên hạ, trăm sông đều đổ về một biển.”

Lục Châu chậm rãi nâng tay lên. Lần này trong lòng bàn tay hắn không có thẻ đạo cụ.

Trong não hải Lục Châu hiện ra cảm giác khi vận chuyển nguyên khí lúc sử dụng thẻ đạo cụ…

Lục Châu tựa hồ cảm thấy những thủ ấn đó trở nên rất dễ sử dụng.

Như thể mỗi lần sử dụng thẻ đạo cụ là có một vị đại tông sư xuất hiện, chỉ dẫn Lục Châu từng bước sử dụng các loại thủ ấn.

Cảm giác này loé lên trong đầu… Bách gia trong thiên hạ, trăm sông đổ về một biển. Về bản chất đều là điều động nguyên khí, ngưng khí thành cương.

Là công hay thủ, là ôn hoà hay bá đạo đều chỉ do một ý niệm quyết định.

Nguyên khí hội tụ trên lòng bàn tay Lục Châu, xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ.

Hoàn thành!

Thủ ấn xuất hiện.

Ba vị trưởng lão nhìn chằm chằm vào đạo chưởng ấn trong tay Lục Châu không chớp mắt.

“Đại Trùng Hư Bảo Ấn.”

Lục Châu dùng tay trái vuốt râu, ánh mắt thoả mãn nhìn về phía đạo thủ ấn trong tay phải.

Đương nhiên thủ ấn này không thể so sánh với thủ ấn do thẻ đạo cụ làm ra, nhưng đây chỉ là làm mẫu, không cần dốc toàn lực thi triển …

Ba vị trưởng lão tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Xung quanh Đại Trùng Hư Bảo Ấn có những chữ triện nhỏ xoay tròn, đích thật là một trong Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn chính tông của Đạo môn!

“Đúng là mở rộng tầm mắt!”

“Có thể dễ dàng thi triển như vậy sao?”

“Không thể tin được, đúng là không thể tin được…”

Nữa rồi. Lão Niên Mông Ngựa Các lại tới rồi.

Bàn tay Lục Châu nắm lại, Đại Trùng Hư Bảo Ấn biến mất.

Hoa Vô Đạo vẫn chưa thoả mãn, lại lần nữa chắp tay nói: “Các chủ… nói như vậy ngài cũng có thể thi triển Lục Hợp Đạo Ấn phải không?”

“. . .”

Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu thầm oán.

Đừng vậy nha… Lão phu không muốn trang bức đâu nha. Cứ tiếp tục như vậy thì phải trang bức đến bao giờ?

Lãnh La đã tận mắt nhìn thấy Lục Châu thi triển Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn… Trong mắt hắn, Lục Châu có thể thi triển các loại thủ ấn khác cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng Lục Hợp Đạo Ấn lại là đạo ấn do chính Hoa Vô Đạo sáng tác! Phải có tu vi Nguyên Thần cảnh mới có thể phát huy công hiệu. Hơn nữa đây còn là đại pháp do Hoa Vô Đạo nghiên cứu suốt hai mươi năm.

Lục Châu mới có tu vi Thần Đình cảnh, sao có thể thi triển được?

“Có đạo lý. Xin Các chủ làm mẫu để lão hủ được mở rộng tầm mắt một chút.” Phan Ly Thiên nói.

“Lãnh mỗ tán thành.”

Cuộc đối thoại của bốn lão đầu đã rơi vào tai đám thanh niên hậu bối đứng cách đó không xa. Bọn họ ai nấy đều cung kính lắng nghe, tuyệt đối giữ im lặng, không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Bọn họ hiểu rất rõ bốn người trong lương đình là nhân vật cỡ nào. Cảnh tượng giao lưu luận đạo như vậy cực kỳ hiếm thấy, không thể bỏ qua.

Lục Châu vuốt râu.

Chẳng lẽ phải sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương?

Vì để trang bức mà lãng phí một tấm thẻ đạo cụ quý giá, thật là không đáng!
Chương 330 Càng già càng dẻo dai

Cảm ơn đạo hữu tkay ủng hộ Kim phiếu cho truyện nha! :"3

Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Hoa Nguyệt Hành và rất nhiều nữ đệ tử đều tràn đầy chờ mong nhích về phía trước.

Hậu sinh vãn bối kiến thức ít, lịch duyệt nông cạn, thấy cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua.

Ba vị trưởng lão cũng nhìn Lục Châu bằng ánh mắt đầy chờ mong.

Lục Châu vừa vuốt râu vừa lâm vào trầm tư.

Hoa Vô Đạo phất tay nói: “Lục Hợp Đạo Ấn là chiêu thức ta tốn hai mươi năm mới nghiên cứu ra, dựa trên cơ sở của Lục Hợp Ấn để sáng tạo ra cái mới. Cho đến nay ta chỉ mới thi triển được cửu tự. Khi dùng toàn lực thi triển, lại thêm Bát Quái Ấn gia trì thì ta có thể phòng thủ được công kích của cường giả bát diệp. Mỗi một chữ do ấn tạo thành đều cần lực khống chế cực kỳ tinh chuẩn, muốn tăng thêm một chữ còn khó hơn lên trời.”

“Các ngươi đừng xem thường Lục Hợp Đạo Ấn. Lúc trước khi ta mới vào Ma Thiên Các, chỉ dùng có sáu chữ đã có thể ngăn cản một đòn công kích toàn lực của Đoan Mộc Sinh.”

Thiên Nhất Quyết của Đoan Mộc Sinh ai ai cũng đã được tận mắt chứng kiến.

Chiêu thức bá đạo có uy lực đáng sợ như vậy mà chỉ dùng Lục Hợp Đạo Ấn lục tự đã có thể ngăn trở.

Phan Trọng hiếu kỳ hỏi: “Hoa trưởng lão, Lục Hợp Đạo Ấn có thể thi triển được nhiều nhất bao nhiêu chữ?”

“Lúc trước khi ta sáng tạo Lục Hợp Đạo Ấn, nhiều nhất cũng chỉ có thập tự. Nhưng với tu vi và ngộ tính của ta thì cho đến nay vẫn chỉ mới thi triển được cửu tự.”

“Vẫn còn một chữ thứ mười?”

“Đúng vậy.”

“Tạo nghệ của Hoa trưởng lão đối với Lục Hợp Đạo Ấn đúng là thiên hạ vô song.” Đám người Phan Trọng sùng bái không thôi.

Cho dù là pháp môn tu hành nào, muốn đạt tới trình độ có thể sáng tạo cái mới thì nhất định phải cực kỳ nắm vững và tinh thông công pháp cơ sở trước.

Đoan Mộc Sinh chỉ mới là Nguyên Thần cảnh nhị diệp đã muốn sáng tạo đấu pháp là hơi vội vàng. Ít nhất cũng phải đạt tới Nguyên Thần cảnh ngũ diệp mới có thể bắt đầu sáng tạo cái mới.

“Hoa trưởng lão, thành quả do trưởng lão khổ công nghiên cứu hai mươi năm, làm sao người khác có thể thi triển ra được?” Chu Kỷ Phong bất đắc dĩ nói.

Những người khác cũng rối rít gật đầu theo.

Đúng đấy, chính mình mất hai mươi năm mới nghĩ ra Lục Hợp Đạo Ấn, cho dù người khác nhìn ra nguyên lý cũng đâu thể chỉ một lần đã thi triển ra?

Lúc này ba vị trưởng lão cũng đã nghĩ tới, lập tức xoắn xuýt tìm bậc thang cho Lục Châu hạ xuống.

Hoa Vô Đạo hối hận vô cùng.

Vừa rồi sao hắn lại lắm mồm lắm miệng đòi Các chủ làm mẫu Lục Hợp Đạo Ấn cơ chứ?

Nếu vì thế mà đắc tội Các chủ thì phải làm sao đây?

Hoa Vô Đạo len lén liếc nhìn Các chủ, thấy Lục Châu vẫn còn đang lâm vào trầm tư.

Bậc thang này không đủ lớn rồi, phải tìm bậc thang lớn hơn để giữ gìn mặt mũi của Các chủ!

Phan Ly Thiên hỏi: "Lão Hoa, Lục Hợp Đạo Ấn của ngươi có nhiều nhất là mười chữ à?"

"Đúng vậy."

"Những người khác lần đầu tiên thi triển có thể làm được nhiều nhất mấy chữ?" Phan Ly Thiên tiếp tục hỏi.

Lão Phan thật là thú vị nha. Câu hỏi này cực kỳ có trình độ.

Tìm được bậc thang cho Các chủ leo xuống rồi!

Hoa Vô Đạo vội vàng nói: "Lúc trước khi ta còn nghiên cứu Lục Hợp Đạo Ấn ở Vân Tông, Chưởng môn nghiên cứu mất ba ngày mới thi triển ra được chữ thứ nhất, mười ngày ra được chữ thứ hai, một tháng ra được chữ thứ ba, sau đó một năm vẫn không thi triển tiếp được chữ nào. Thế là Chưởng môn hoàn toàn từ bỏ."

Loại đại pháp co đầu rụt cổ này của Hoa Vô Đạo, người khác cũng chỉ vì hiếu kỳ nên mới thử nghiên cứu một chút, làm sao có thể giống như hắn tốn đến hai mươi năm nghiên cứu cơ chứ?

"Nói như vậy thì trừ ngươi ra, không có người nào thi triển được từ chữ thứ tư trở lên?"

"Đúng thật là như thế."

Nói cách khác, không có người nào thi triển ra được chữ thứ mười trong Lục Hợp Đạo Ấn.

"Chữ thứ mười là gì?"

"Hợp."

Dù sao cũng không có ai thi triển ra được, cho dù nói ra cũng không có gì đáng ngại.

Hoa Vô Đạo nghĩ ngợi, bậc thang này đã đủ rồi chứ?

Không có ai thi triển ra thì Các chủ không làm được cũng là chuyện rất bình thường.

Ngay khi Hoa Vô Đạo đang chuẩn bị nói sang chuyện khác ——

Lục Châu đột nhiên điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi lương đình.

Chân đạp hư không, Lục Châu bay lên không trung, tốc độ không nhanh không chậm, hai tay chắp sau lưng.

Vẻ mặt Lục Châu vẫn lạnh nhạt nhưng trong lòng đã suy nghĩ kỹ.

Đường đường là tổ sư gia Ma Thiên các, sao có thể để cho người khác chế giễu?

Nguyên khí ba động do Lục Châu phát ra chỉ ở mức Thần Đình cảnh… nhưng thái độ tự tin và lạnh nhạt của hắn lại khiến người ta không dám khinh thường, thậm chí còn sinh lòng kính sợ.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về thân ảnh Lục Châu.

Lục Châu khẽ dậm chân, dưới chân hắn xuất hiện một vòng sáng.

"Bát Quái Ấn! Là Bát Quái Ấn!" Chu Kỷ Phong kinh ngạc thốt lên.

Lục Châu lại dậm chân lần nữa. Vòng sáng nở rộ.

Lục Hợp Đạo Ấn xuất hiện!

Là người nắm giữ ký ức ngàn năm của Cơ Thiên Đạo, Lục Châu có được kinh nghiệm và lịch duyệt không ai sánh kịp, trong thời khắc này điều đó lại phát huy vô cùng tinh tế.

Ba vị trưởng lão nhìn cảnh tượng này không chớp mắt. Tiếp theo đó chính là thời điểm ngưng kết tự ấn.

Dù sao Lục Châu cũng không phải là Hoa Vô Đạo, chỉ dựa vào kinh nghiệm và lịch duyệt để ước đoán kỹ xảo sử dụng nên tốc độ thi triển không thể quá nhanh.

Lúc này, Lục Châu xoay người đứng từ trên cao nhìn xuống đám người.

Ông.

Chữ "Càn" lóng lánh kim quang viết theo thể chữ triện xuất hiện lơ lửng bên cạnh Lục Châu.

Đây là chữ đầu tiên trong Lục Hợp Đạo Ấn.

Trong mắt Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đều tràn ngập sự sùng bái.

Lục Châu giơ tay phải lên… Chữ "Khôn" xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Đây là chữ thứ hai.

Sau khi Lục Châu thi triển xong chữ thứ hai, hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn đám người bên dưới.

Hiệu quả đúng là không tệ.

Đám người Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đều biến thành fan não tàn.

Trên mặt ba vị trưởng lão vẫn mang bộ dạng đầy mong chờ nhìn hắn.

Nói thật, khi Lục Châu thi triển xong chữ thứ hai đã cảm thấy mình đạt đến cực hạn rồi.

Hắn chỉ mới là Thần Đình cảnh mà thôi…

Với kinh nghiệm của hắn, có thể thi triển ra hai tự ấn đã là đủ để trang bức rồi, cớ sao bọn họ còn nhìn hắn đầy chờ mong như vậy?

Không phải lúc này bọn họ nên gọi lão phu xuống rồi sao?

Tay trái Lục Châu vung lên.

Ông!

Nguyên khí xuất hiện ba động, rõ ràng là không còn ổn định như trước.

Chữ "Sinh" lại xuất hiện và trôi nổi quanh người Lục Châu.

Rốt cuộc chữ thứ ba cũng hình thành.

Có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, không cần nghiên cứu, chỉ dựa vào kinh nghiệm bản thân đã thi triển ra được chữ thứ ba trong Lục Hợp Đạo Ấn… Loại thiên phú này hoàn toàn đủ đển nghiền ép Chưởng môn Vân Tông.

Còn chữ thứ tư thì… chỉ sợ không làm ra được.

Nhưng dường như ba vị trưởng lão đã quên mất việc phải tìm bậc thang cho Các chủ leo xuống, ai nấy đều tràn đầy mong đợi quan sát Lục Châu, chờ đợi hành động tiếp theo của hắn.

Thôi vậy.

Chữ thứ tư có thất bại cũng không sao. Thi triển được ba chữ đã đủ để chứng minh năng lực của hắn.

Lục Châu chân đạp hư không, điều động hết thảy nguyên khí trong khí hải.

Khi nguyên khí bắn ra, hắn bỗng cảm giác được nguyên khí bốn phía đang rung động không ngừng.

Chẳng lẽ sắp toang thật rồi?

Tu vi Thần Đình cảnh gần như không có khả năng ngưng kết ra chữ thứ tư trong Lục Hợp Đạo Ấn!

Lục Châu âm thầm nhíu mày. Làm sao bây giờ?

Hoa Vô Đạo rốt cuộc cũng nhận thấy điều này, hắn giật mình bừng tỉnh, vội vàng nói: "Năng lực của Các chủ thật kinh người, bội phục, bội phục!"

Lãnh La cũng phụ họa theo: "Có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế ngưng kết ra ba tự ấn trong Lục Hợp Đạo Ấn, đúng là thiên hạ vô song."

Lão Niên Mông Ngựa Các bắt đầu giơ bậc thang ra, chờ đợi Lục Châu đi xuống.

Nhưng mà, lúc này Lục Châu lại phát hiện tự ấn thứ tư đang bắt đầu ngưng kết, không cách nào gián đoạn được.

Lục Châu biết, chữ thứ tư khi ngưng kết được một nửa sẽ thất bại, nguyên khí tiêu tán và kết cục là hắn cũng sẽ rơi xuống đất!

Lục Châu bèn lật tay đánh ra một chưởng!

Não hải bỗng nhiên thanh minh vô cùng. Một luồng lực lượng đặc thù mà quỷ dị bạo phát ra.

Bát Quái Ấn dưới chân càng toả ra hào quang chói mắt, sáng hơn trước gấp mấy lần.

Ba chữ triện "Càn", "Khôn", "Sinh" vốn đã lấp lánh kim quang, sau khi Lục Châu đánh ra một chưởng đột nhiên toàn bộ biến thành màu xanh lam!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom