• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 336-340

Chương 301 Ưu tiên người già

Giang Ái Kiếm nhìn trái nhìn phải rồi bước tới, thấp giọng nói: “Thái hậu có bệnh trong người, sau này phát hiện Thiên thư không chữ có thể chữa khỏi bệnh, bà liền lấy một phần đưa cho Thái thượng hoàng… Đáng tiếc vô dụng, bản Thiên thư đó đã được hạ táng cùng với Thái thượng hoàng rồi.”

Tiểu Diên Nhi nghe vậy kinh ngạc nói: “Như vậy là ngươi định thay sư phụ ta đào mộ tổ nhà ngươi?”

“Phi phi phi… loại chuyện thất đức như vậy sao ta dám làm? Ta tới tìm Ma Kiếm mà!” Giang Ái Kiếm nói.

“Ma Kiếm?”

“Kiếm Khư nằm sát vách lăng mộ hoàng thất, có chí dương chi khí và chí âm chi khí tẩm bổ nhiều năm, trong Kiếm Khư nhất định sẽ tẩm bổ được một thanh bảo kiếm tuyệt thế. Loại chuyện tốt này sao có thể thiếu người đứng đầu tam đại Kiếm Si là ta cơ chứ… Nha đầu, đừng có trừng ta nữa.” Giang Ái Kiếm nói.

Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Lăng mộ hoàng thất sao có thể để yên cho người khác đào bới như thế?”

Giang Ái Kiếm khoát tay nói: “Kiếm Khư là Kiếm Khư, lăng mộ là lăng mộ. Tử Dương Sơn phía nam hướng dương, phía bắc hướng âm, kéo dài mấy dặm, hai bên không hề liên quan gì đến nhau.”

Vừa nói đến đây, Giang Ái Kiếm bỗng nhiên im bặt.

Hắn chợt ý thức được lão tiền bối đứng trước mặt mình có kiến thức và lịch duyệt cao hơn hắn rất nhiều. Bản thân lại cứ nói líu lo không ngừng đúng là đang múa rìu qua mắt thợ.

Lục Châu nhìn Giang Ái Kiếm rồi đáp: “Hai bên đúng thật là không cùng một chỗ… Nhưng lại nằm trên cùng dãy núi Tử Dương Sơn, có lẽ đã bị người ta khai thông đường đi xuyên từ lâu. Ngươi nhẫn tâm nhìn cảnh này?”

Lời này có ý là: ngươi tốt xấu gì cũng là hoàng tử, giờ lại đi đào mộ phần nhà mình mà coi được sao?

“Chuyện này…”

Giang Ái Kiếm sửng sốt.

Lục Châu tiếp tục tiến về phía giao lộ bị tảng đá lớn chặn đường.

Đám tu hành giả sôi nổi quay đầu nhìn lại, thấy một lão nhân đang đi tới bèn dạt sang hai bên.

Dung mạo Lục Châu đã khác trước rất nhiều… Không chỉ là thọ mệnh nghịch chuyển mà còn thay đổi cả cách ăn mặc.

Bộ dạng Cơ Thiên Đạo trông rất xộc xệch tuỳ tiện, tính tình thì nóng nảy không biết thu liễm, quần áo trên người vừa đơn giản vừa nhàu nhĩ. Còn Lục Châu lại thích ăn mặc chỉnh tề, quần áo lúc nào cũng vừa vặn sạch sẽ… trông rất có khí khái của trưởng giả.

Nhìn Lục Châu, mọi người rất khó có thể liên tưởng đến đương kim đệ nhất đại ma đầu.

Lục Châu vuốt râu nói: “Dọn dẹp đi.”

Những người chung quanh đưa mắt nhìn nhau. Lão nhân gia đang nói chuyện với ai thế?

Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào mặt Giang Ái Kiếm: “Nhanh đi!”

“Ta?” Giang Ái Kiếm chỉ vào mũi mình.

“Ngươi chứ ai…”

Giang Ái Kiếm khóc không ra nước mắt.

Được rồi… nể tình thanh Ma Kiếm sắp vào tay, ta tạm thời nhịn một chút.

Giang Ái Kiếm ngự không bay lên, hai tay dang ra.

Long Ngâm Kiếm ra khỏi vỏ.

Đám tu hành giả đứng chung quanh đều cả kinh, lùi về phía sau.

“Thật mạnh!”

“Không phải vừa rồi hắn nói không có cách nào sao?”

“Khí tức này… là Nguyên Thần cảnh! Hắn là cao thủ Nguyên Thần cảnh!”

Khi Long Ngâm Kiếm ra khỏi vỏ, một tia kim quang vờn quanh thân kiếm tạo thành kiếm cương.

Toàn bộ kiếm cương bao trùm lấy giao lộ. Hai tay Giang Ái Kiếm chặt xuống!

Ầm!

Kiếm cương đánh mạnh vào tảng đá lớn khiến đá vụn bắn tung toé, tro bụi tràn ngập không gian.

Tất cả tu hành giả đều mở cương khí hộ thể lên tránh đi đám đá vụn bay loạn.

Một lát sau, tầm nhìn khôi phục lại, toàn bộ tảng đá lớn đã bị Long Ngâm Kiếm chém nát!

Giang Ái Kiếm hài lòng nhìn kiệt tác của mình rồi chậm rãi hạ xuống đất.

“Chịu thôi… phong cách của ta chính là cường thế.”

Giang Ái Kiếm khẽ phất tay, Long Ngâm Kiếm chủ động chui vào vỏ.

Đám tu hành giả lại lui về sau thêm mấy bước!

Quá mạnh.

Ngay cả Tiểu Diên Nhi cũng không ngờ tên da mặt dày lại có thể đánh ra chiêu thức có uy lực mạnh mẽ như thế.

Xem ra trước nay nàng vẫn xem nhẹ hắn.

Lục Châu hài lòng gật đầu, thản nhiên nói: “Đi.”

Tần Quân và Tiểu Diên Nhi theo sau.

“Ưu tiên người già.”

“Đúng đúng đúng, ưu tiên người già.”

Đám tu hành giả thấy Giang Ái Kiếm cung kính với lão nhân kia nên không dám coi thường một chút nào.

Tiểu Diên Nhi nhe răng nanh gầm gừ: “Ngươi mới là người già! Cả nhà ngươi đều già…”

Doạ đám tu hành giả hoảng hốt một trận, chỉ dám đi theo từ phía xa.

Đi được một lát, Tiểu Diên Nhi thấy đám tu hành giả vẫn lẽo đẽo theo sau bọn họ, bèn hỏi: “Sư phụ, đám người này thật là đáng ghét, có cần đồ nhi đuổi bọn hắn đi không?”

“Không cần.”

Lục Châu vuốt râu, mắt nhìn thẳng phía trước. “Trong Kiếm Khư có rất nhiều kiếm, tu vi bọn hắn không cao, không thể nào lấy được Ma Kiếm. Ngược lại, nếu có nhiều người lấy đi các loại kiếm khác trong Kiếm Khư thì có thể làm suy yếu kiếm trận.”

Giang Ái Kiếm nói: “Có lý lắm… lão tiền bối đúng là lão tiền bối, kiến thức thật rộng rãi, bội phục bội phục.”

“Đồ nịnh hót. Lêu lêu lêu…” Tiểu Diên Nhi le lưỡi làm mặt quỷ với hắn.

Tần Quân chắp tay nói: “Ý lão tiên sinh là kiếm trận trong Kiếm Khư đều là kiếm vô chủ?”

“Kiếm vô chủ nên mới dễ dàng nhận chủ… Nếu muốn huỷ chúng đi thì phải phí không ít khí lực.” Lục Châu đáp.

“Thì ra là thế… thụ giáo.” Tần Quân khom người.

Đám tu hành giả đi phía sau nghe được đối thoại của mấy người, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Trong đó có mấy tên tu hành giả gan lớn còn khom người nói với Lục Châu:

“Lão tiên sinh nói đúng lắm. Đến Kiếm Khư cần phải đoàn kết! Đoàn kết thì việc gì cũng xong! Tu vi chúng tôi nhỏ yếu, chỉ cần kiếm cùng cấp bậc. Tu vi lão tiên sinh cao vời vợi thì dùng kiếm tốt, vẹn toàn cả đôi bên!”

“Lão tiên sinh có tấm lòng nhân hậu, khoan dung độ lượng, chẳng giống tên tiểu nhân hèn hạ Tư Vô Nhai kia chỉ biết tự tư tự lợi.”

“. . .”

Tiểu Diên Nhi lúng túng nhìn sư phụ.

Lục Châu không hề tỏ ra tức giận. Nghiệt đồ làm ra chuyện như thế, bị mắng cũng là đáng đời.

Có lẽ cảm thấy lão nhân gia hoà ái dễ gần nên đám tu hành giả cũng can đảm hơn trước, cả đám lẽo đẽo theo sau không còn sợ hãi nữa.

Một lát sau.

Mọi người đã đến lối vào Kiếm Khư.

“Phía trước chính là Kiếm Khư…”

“Lối vào lại bị chắn.”

“Tại sao hắn phải làm như thế nhỉ? Vừa hại người vừa chẳng lợi mình.”

Lục Châu không để ý đến thảo luận của bọn họ, chỉ thản nhiên nói: “Giang Ái Kiếm.”

“Sao thế?”

“Dọn dẹp đi.”

“Lại là ta sao?” Giang Ái Kiếm cảm nhận được ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình. “Được rồi được rồi… để ta!”

Hầy.

Mẹ nó, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của hắn nha!

Giống như lần trước, Giang Ái Kiếm nhẹ nhàng loại bỏ chướng ngại vật trên đường.

Tần Quân nói: “Có phải là để kéo dài thời gian không nhỉ? Những tảng đá lớn này đâu ngăn trở được tu hành giả. Hắn làm vậy hẳn là để tranh thủ thời gian.”

“Ma Kiếm đâu có dễ lấy như vậy.” Giang Ái Kiếm khinh thường nói.

“Ngươi nói đúng, nhưng đừng quên hắn chính là thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các!” Tần Quân nói như tát nước vào mặt.

Giang Ái Kiếm: “. . .”

Lời Tần Quân khiến hắn hốt hoảng.

Không biết nói chuyện phiếm thì im mẹ mồm giùm!

Lục Châu không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng tiến về phía trước, bước vào Kiếm Khư.

Tiểu Diên Nhi cũng ngay lập tức theo sau. Đám tu hành giả chen chúc mà vào.

Sau khi đoàn người bước vào bên trong, từng khối kiếm mộ lần lượt xuất hiện trước mắt.

Trên mỗi kiếm mộ đều cắm đầy các loại trường kiếm.

To có nhỏ có, dài có ngắn có.

Đám tu hành giả thấy thế, hai mắt loé sáng.

Giang Ái Kiếm lại lắc đầu: “Toàn là hàng phàm phẩm thấp kém!”

Hắn nôn được nhìn thấy Ma Kiếm lắm rồi.

Trong mắt hắn, đám kiếm mộ trước mặt đều là dong chi tục phấn.

(Chú thích: dong chi tục phấn là từ thường dùng để chỉ những cô gái ăn mặc và trang điểm loè loẹt diêm dúa, thiếu tinh tế và kém văn hoá.)

Chỉ có thanh Ma Kiếm trong kiếm trận kia mới là giai nhân tuyệt sắc trong lòng hắn! Mới là bảo kiếm mà hắn vẫn luôn nhớ thương!
Chương 302 Thất Tinh Lạc Địa

Đương nhiên Lục Châu cũng không để mấy thanh kiếm phàm phẩm này vào mắt.

Bốn người lại tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Đám tu hành giả phía sau cũng chú ý thấy điều này, sau khi thăm dò một phen chẳng thấy có thanh kiếm nào ra hồn ra dáng.

Phàm phẩm vẫn cần phải tẩm bổ thêm.

Sâu bên trong Kiếm Khư, thiên thời địa lợi thích hợp sẽ nuôi dưỡng được nhiều thanh kiếm tốt hơn.

Giang Ái Kiếm vừa đi vừa cười nói: “Lão tiền bối, có đôi khi ta rất tò mò, không hiểu người nào đã tạo ra Kiếm Khư to lớn như vậy, lại làm ra nhiều thanh kiếm như thế là có mưu đồ gì?”

Lục Châu vuốt râu nói:

“Kiếm mộ chính là nơi chôn kiếm. Tuổi thọ của kiếm lâu dài hơn con người rất nhiều, quanh năm tích luỹ, người thì tiêu vong nhưng kiếm lại ngày càng nhiều lên. Có người hiểu chuyện đã thu gom lại đặt cùng một chỗ tạo thành kiếm mộ để luyện hoá và tẩm bổ.”

Tần Quân cũng lên tiếng: “Kiếm Khư này chưa tính là gì, nghe đồn Mê Vụ Sâm Lâm của Đại Viêm có một kiếm mộ chứa đến mười vạn thanh kiếm… đó là nơi đã chôn xác vô số cao thủ kiếm đạo thất diệp, thậm chí là bát diệp. Kiếm của bọn họ đều là bảo vật ngàn dặm mới tìm được một, nên phải có cả vạn thanh kiếm chôn cùng.”

Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Một lũ bệnh tâm thần.”

“Đó không phải là bệnh tâm thần, ta hoàn toàn có thể hiểu được bọn họ. Đợi khi ta sắp chết, ta cũng sẽ thu thập tất cả bảo kiếm chôn cùng một chỗ. Kiếm của ta không ai được phép nhúng chàm, ta sẽ bố trí đại trận kinh thiên để thủ hộ nó! Lại tìm tới cả triệu thanh kiếm chôn cùng! Ta đứng giữa kiếm mộ, xem ai có dũng khí đến cướp đoạt kiếm của ta?!” Giang Ái Kiếm hùng hồn nói.

“. . .”

“Ách… đừng nhìn ta như vậy, nói phét thôi, hắc hắc… nói phét thôi mà…” Giọng hắn càng lúc càng thấp.

Mọi người dừng bước, nhìn Giang Ái Kiếm như nhìn một bệnh nhân tâm thần vừa trốn trại.

Lục Châu cũng liếc hắn một cái rồi tiếp tục đi tới.

Tam đại Kiếm Si… đúng là danh bất hư truyền.

Tần Quân nói: “Kiếm trận trong Kiếm Khư lăng mộ chính là Thất Tuyệt Kiếm Trận… nghe đồn kiếm trận này do một tu hành giả cường đại tham khảo Thất Tinh Lạc Địa rồi bày ra, đến nay đã tồn tại không biết bao nhiêu năm.”

“Thất Tinh Lạc Địa?”

“Mấy quyển điển tịch nói quá lên mà thôi… Có điều kiếm trận này đúng là rất cường đại. Thất Tuyệt Kiếm Trận khiến các tu hành giả cấp thấp không thể vào được khu vực hạch tâm của kiếm trận, càng không có khả năng lấy được Ma Kiếm.” Tần Quân nói.

Vừa nói xong lời này, từ sâu bên trong Kiếm Khư đột nhiên truyền tới tiếng kêu thảm.

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh.

“Có động tĩnh.”

“Đến đó nhìn xem.”

Giang Ái Kiếm nhớ tới lời Tần Quân, vội bước nhanh hơn.

Hắn nhất định phải lấy cho được thanh Ma Kiếm này, nếu thật bị Tư Vô Nhai cầm đi thì hắn chẳng thể nào đoạt về được nữa.

Tốc độ của mọi người rất nhanh.

Tuy rằng trong lòng đám tu hành giả rất căng thẳng nhưng nghĩ đến những thanh kiếm tốt trong kiếm mộ, bọn họ liền cảm thấy hưng phấn và kích thích vô cùng.

Người chết vì tiền chim chết vì ăn.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, vốn chẳng có con đường nào an nhàn.

Lục Châu ngự không phi hành.

Giang Ái Kiếm nhìn thoáng qua rồi cười nói: “Lão tiền bối…”

“Chuyện gì?” Lục Châu hỏi.

“Không có gì…”

Tần Quân lại lần nữa cảm động muốn trào nước mắt. Trên đường đi chiếu cố ta thì thôi đi, vào trong Kiếm Khư rồi mà lão tiên sinh vẫn quan tâm ta như vậy, sao không cảm động cho được?

Đám tu hành giả cấp thấp chỉ có thể chạy dưới mặt đất.

Một lát sau.

Bốn người đã bay vào sâu bên trong Kiếm Khư.

Vù!

Vù vù!

Từng thanh phi kiếm bay vụt qua trên không trung.

“Có phi kiếm, chúng ta đã đến khu vực kiếm trận.”

Trên không trung có nguyên khí lưu động như thể có lực lượng đặc thù nào đó đang dẫn dắt đám phi kiếm bay lượn.

Vù!

Vù vù!

Không ít phi kiếm lướt qua người bọn họ.

“Có thi thể.”

Dưới luồng ánh sáng yếu ớt, bọn họ nhìn thấy thi thể của các tu hành giả dưới mặt đất.

Giang Ái Kiếm hạ xuống xem xét một lúc rồi nói: “Vừa mới chết cách đây không lâu…”

“Thành viên Ám Võng?” Lục Châu hỏi.

“Là người của Đan Tâm Tông…” Giang Ái Kiếm đáp.

“Đan Tâm Tông không lo luyện đan, chạy tới đây làm gì?” Tần Quân nghi hoặc hỏi.

“Nói đúng ra thì không chỉ có Đan Tâm Tông mà ngay cả người của Thiên Sư Đạo, Hoành Cừ Học Phái và Thất Tinh Sơn Trang cũng tới! Kiếm Khư hiếm lắm mới mở ra một lần, bọn hắn sao có thể vắng mặt được?”

Tiểu Diên Nhi nghe vậy bèn kỳ quái hỏi: “Sư phụ, thanh Ma Kiếm này tốt như vậy sao?”

“Chí bảo thiên giai.” Lục Châu nói, lại nghĩ chỉ có ‘thiên giai’ thì không đủ để miêu tả giá trị của nó bèn bổ sung: “Hàng thượng phẩm nhất trong thiên giai.”

Tuy là những từ ngữ mơ hồ nhưng đã đủ để nói lên giá trị của Ma Kiếm.

Vù!

Vù ——

Ngày càng nhiều phi kiếm bị nguyên khí rung động bay tán loạn khắp nơi.

Giang Ái Kiếm mỉm cười, Long Ngâm Kiếm trong tay lao ra khỏi vỏ, toả ra kim quang chói mắt, kiếm cương lượn vòng.

Keng keng keng!

Đánh rơi mười thanh phi kiếm xuống đất.

Giang Ái Kiếm nhìn lướt qua rồi thất vọng nói: “Hoàng giai.”

Long Ngâm Kiếm vừa tra vào vỏ, đám phi kiếm vừa bị đánh rơi kia lại rung động muốn bay về trong kiếm trận.

“Quả nhiên phải huỷ đi mới được! Phiền phức…” Giang Ái Kiếm giơ tay lên.

Đúng lúc này, đám tu hành giả đằng sau thật vất vả mới đuổi kịp bốn người, đột nhiên kinh hô ——

“Hoàng giai… ha ha ha, là kiếm hoàng giai, ta muốn, ta muốn!”

“Ít nhất cũng đã nhập giai!”

Thừa dịp đám phi kiếm còn chưa kịp bay về kiếm trận, đám tu hành giả nhanh chóng lao lên đoạt.

Rất nhanh đã bị đoạt sạch.

“Đúng là để họ theo không sai mà!” Giang Ái Kiếm nói.

Tần Quân nói lớn: “Những người lấy được kiếm rồi, không muốn chết thì mau cút ra ngoài đi!”

“Đa tạ tiền bối!”

“Đừng cảm ơn ta, hãy cảm ơn vị lão tiên sinh này.” Tần Quân chỉ về phía Lục Châu.

Hơn mười tu hành giả khom người vái Lục Châu:

“Đa tạ lão tiên sinh!”

[Ting —được 12 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 120 điểm công đức.]

Những tu hành giả còn lại không hài lòng với kiếm hoàng giai nên vẫn tiếp tục theo sau Lục Châu.

Ầm ầm ầm!

Phía trước lại truyền tới tiếng kêu thảm.

Lục Châu thản nhiên bước vào khu vực kiếm trận, mở cương khí hộ thể lên.

Mức độ gây tổn thương của kiếm trận không cao, cương khí vẫn có thể ngăn cản được.

Giang Ái Kiếm thấy thế bèn nói: “Lão tiền bối khống chế nguyên khí đến xuất thần nhập hoá, bội phục!”

Lục Châu không thèm để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Không bao lâu sau, mọi người đã đi đến nơi sâu nhất trong Kiếm Khư.

Tràng cảnh trước mắt rung động mọi người ——

Ở ngay chính giữa là một khối bia mộ cao chót vót không thấy đỉnh, trên mộ khắc văn tự chi chít, khối bia mộ bị xiềng xích dày nặng từ bốn phương tám hướng treo vững vàng ở giữa Kiếm Khư.

Chung quanh bia mộ là những thanh trường kiếm nằm tán loạn đủ loại hình thức, dài ngắn to nhỏ khác nhau.

Trên không trung, đám phi kiếm đang bay xung quanh bia mộ nhiều không kể xiết, tựa như một bầy cá đang vùng vẫy giữa đại dương.

Chính đám phi kiếm bay đầy trời này đã đánh lui những tu hành giả đến gần bia mộ!

Có hơn trăm tu hành giả đang nấp trong các xó xỉnh, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt vào khối bia mộ kia.

Lục Châu nhíu mày nói: “Đồ của lão phu đang ở đâu?”

Hắn không có chút hứng thú nào đối với mấy thanh kiếm này.

Mục tiêu của Lục Châu chỉ là lấy được một phần cuối cùng của Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên.

Tần Quân chỉ tay về phía hành lang nhỏ ở đằng xa: “Đi vào hành lang này…”

Tiểu Diên Nhi cũng đã phát hiện ra: “Hình như là hành lang dẫn đến mộ tổ nhà ngươi đấy.”

Giang Ái Kiếm: “. . .”

Lời nói của tiểu tổ tông có thể nghẹn chết người.

Có điều… nàng nói không sai.

Tần Quân nói: “Làm sao đi qua được đây? Thất Tuyệt Kiếm Trận là chướng ngại vật, sợ là rất khó đi.”

Lục Châu cũng đang nghĩ tới vấn đề này…

Phi kiếm trong kiếm trận có rất nhiều, uy lực lại to lớn.

Trừ phi… hắn sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương bay qua. Nhưng một tấm tuyệt đối không đủ.

Lỡ như trong hành lang lại có cạm bẫy khác thì sao?

Vừa đúng lúc này ——

Đám tu hành giả đang nấp trong các xó xỉnh của Kiếm Khư lại bắt đầu công kích kiếm trận.

“Nghe theo khẩu lệnh của ta… Đánh hạ kiếm trận.”

“Những người mới tới mau xếp hàng ở phía sau!”

Xếp hàng?


Đang tải...
Chương 303 Lần đầu so chiêu đã thua

Đến thử thời vận tìm một thanh kiếm tốt mà còn phải xếp hàng?

Giang Ái Kiếm nghe mà mơ mơ hồ hồ.

Tần Quân cười nói: “Nơi này có quá nhiều người, chỉ riêng thập đại danh môn chính phái đã có đến ba tông môn ở đây, chắc chắn phải được ưu tiên. Còn lại đám tiểu môn phái lại càng phải đoàn kết nhất trí. Chính đạo đều thích làm theo mấy cái quy củ vớ vẩn này, nhưng kết quả quyết định chiến lợi phẩm thuộc về ai vẫn phải dựa vào thực lực.”

Phía trên đám tu hành giả tụ tập quả nhiên có một người đang lăng không lơ lửng, có vẻ chính là người dẫn đầu do bọn họ bầu ra, để hắn chủ trì tiết tấu tấn công.

Đám phi kiếm trên bầu trời Kiếm Khư lại bay đến trước mặt đám người lần nữa.

“Tấn công!”

Chưởng ấn, kiếm cương, đạo ấn, phật ấn bay ra loạn xạ.

Ầm ầm ầm!

Giang Ái Kiếm chăm chú quan sát một lúc rồi nói: “Tính ra đám người này cũng thông minh đó chứ, tựa như đang đánh cá.”

Sau một đợt tấn công, trên trời rớt xuống không ít phi kiếm. Nhưng rất nhanh sau đó luồng khí lưu đã cuốn lên không ít trường kiếm cắm quanh bia mộ, lần nữa gia nhập quỹ đạo, cấp tốc bay vòng vòng trên không.

Người thiết kế ra Thất Tuyệt Kiếm Trận đúng thật là một thiên tài.

“Dừng tay!” Tu hành giả đang lăng không đứng chợt hô lên, “Chuẩn bị nhặt kiếm…”

Tần Quân thấy bọn hắn đang chia nhau đám phi kiếm vừa bị đánh rơi bèn lắc đầu nói: “Bọn hắn làm việc vô ích rồi. Người thiết kế ra Thất Tuyệt Kiếm Trận sao lại không nghĩ tới trò này… Khi phi kiếm trong kiếm trận giảm đến một số lượng nhất định thì Thất Tuyệt Kiếm Trận chắc chắn sẽ cướp đoạt kiếm của bọn hắn.”

Giang Ái Kiếm vừa nghe vậy đã ôm chặt Long Ngâm Kiếm vào lòng.

Biết thế đã không mang Long Ngâm tới đây, e là lần này bị thiệt rồi.

Tần Quân cười nói: “Đừng lo lắng, Thất Tuyệt Kiếm Trận sẽ ưu tiên cướp lại những thanh kiếm thuộc về kiếm trận.”

Lúc này, tu hành giả đang lơ lửng trên không lại nhìn về phía đám người Lục Châu ——

“Xin hỏi các vị thuộc môn phái nào?”

“Không môn không phái.” Giang Ái Kiếm đáp.

“Vậy mời chư vị lui về sau! Đây là Thất Tuyệt Kiếm Trận, lỡ như đả thương các ngươi thì đừng hối hận!”

Tiểu Diên Nhi nghe vậy, vừa định nổi giận thì Lục Châu đã lên tiếng: “Để bọn hắn lên trước đi.”

Một đám người si đa lại cứ thích xông pha lên hiến máu, cứ mặc kệ bọn hắn.

“Vâng.” Tiểu Diên Nhi lui về.

“Lão tiền bối anh minh. Chúng ta hành sự tuỳ theo hoàn cảnh.” Giang Ái Kiếm cũng lui về sau một bước rồi nói: “Điều này rất phù hợp với phong cách làm việc của ta.”

Tần Quân nói: “Phải cẩn thận đề phòng người của tam đại danh môn… Mục tiêu của bọn hắn e cũng là thanh Ma Kiếm kia.”

Lục Châu vuốt râu, lẳng lặng đứng quan sát.

Cùng lúc đó, trong tiểu trúc thanh tĩnh.

Tư Vô Nhai đang nằm phơi nắng.

“Giáo chủ, bên Kiếm Khư có hồi âm, lão tiền bối đã đi vào trong Kiếm Khư!” Diệp Tri Hành chợt xuất hiện bên cạnh, khom người nói.

Tư Vô Nhai đột nhiên mở bừng mắt, mày cau lại.

“Ngươi nói lại lần nữa xem?”

Diệp Tri Hành hơi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giáo chủ có động tĩnh lớn như thế.

“Lão tiền bối đã tiến vào Kiếm Khư.” Diệp Tri Hành thành thật lặp lại.

Tư Vô Nhai chậm rãi đứng dậy, sắc mặt cứng đờ.

Hắn không tỏ ra giận dữ nhưng ai cũng có thể cảm nhận được trong lòng hắn đang cực kỳ phẫn nộ.

“Sư phụ ơi là sư phụ… Người lại làm hỏng đại sự của ta!” Tư Vô Nhai liên tục lắc đầu.

Tư Vô Nhai chậm rãi nói: “Ta cố ý bảo người truyền đi tin tức Kiếm Khư đã mở, nhị sư huynh dùng sức mạnh cưỡng ép mở ra lối vào Kiếm Khư, mục đích là để dẫn dụ đám danh môn chính đạo tiến vào, một mẻ hốt gọn!”

Nhưng bây giờ… sư phụ lão nhân gia người cũng đi vào trong.

Vì để hoàn thành kế hoạch, chẳng lẽ… phải thí sư?

Diệp Tri Hành không dám làm ảnh hưởng đến phán đoán của Tư Vô Nhai nên chỉ dám yên lặng đứng ở một bên, chờ đợi hắn ra lệnh.

Cho dù Giáo chủ ra mệnh lệnh gì, hắn đều sẽ chấp hành vô điều kiện.

Tư Vô Nhai trầm mặc một lát rồi nói: “Có tin tức của nhị sư huynh không?”

“Sau khi mở ra Kiếm Khư, Kiếm Ma tiền bối đã rời khỏi đó. Kiếm Ma tiền bối không thích có người đi theo nên hiện tại đã mất tin tức.”

“Đại sư huynh thì sao?”

“Đại tiên sinh đang bắt đầu ra tay với Chính Nhất Đạo. Nhưng đại tiên sinh từng nói nếu Giáo chủ có việc gì thì có thể đến tìm ngài ấy.” Diệp Tri Hành đáp.

Tư Vô Nhai ngẫm nghĩ rồi thở dài. “Ta tin tưởng hai vị sư huynh cũng có cùng suy nghĩ với ta.”

Nói rồi vẻ mặt hắn trở nên bình tĩnh. “Từ bỏ kế hoạch ở Kiếm Khư.”

“Thuộc hạ cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”

Diệp Tri Hành vừa định rời đi thì Tư Vô Nhai lại lên tiếng:

“Người truyền tin tức cho sư phụ là ai?”

“Một trong tam đại Kiếm Si, Giang Ái Kiếm.” Diệp Tri Hành nói.

“Điều tra thân phận thật của hắn.”

“Vâng.”

Lúc này Tư Vô Nhai đã bình tĩnh trở lại, hắn tự mình lẩm bẩm: “Nếu có thể bắt được con cá lớn này… thì cũng miễn cưỡng chấp nhận được.”

Trong Kiếm Khư.

Xung quanh tấm bia mộ khổng lồ, đám phi kiếm đã bay hết vòng này tới vòng khác.

Nhóm tu hành giả lại thực hiện thủ đoạn hệt như lúc này.

“Ngừng lại.”

Lại kết thúc một vòng.

“Đếm lại chiến lợi phẩm.” Tu hành giả đang lăng không đứng giữa không trung ra lệnh.

“Tổng cộng có năm mươi thanh kiếm… mười thanh chưa nhập gia, ba mươi thanh hoàng giai, mười thanh huyền giai.”

“Đợt này không may mắn rồi, đến một thanh kiếm địa giai cũng không có.”

“Không phải nói cứ cách một đoạn thời gian thì Kiếm Khư sẽ tẩm bổ ra một thanh kiếm tốt sao? Lâu như vậy rồi mà đến một thanh kiếm địa giai cũng không có là sao?” Có người lên tiếng chất vấn.

“Thế thì chưa chắc, chúng ta mới đánh rơi được có năm mươi thanh phi kiếm. Địa giai vốn thưa thớt không nhiều, sao có thể dễ dàng có được.”

Tu hành giả đang lăng không đứng cũng gật đầu nói: “Tiếp tục.”

Thế nhưng…

Đám phi kiếm bay xung quanh bia mộ đột nhiên đồng loạt bay về một phương hướng khác!

Keng keng keng!

Tiếng kiếm va chạm nhau kịch liệt vang lên.

Khi bay ngang kiếm mộ, chúng lại cuốn lên một mớ kiếm khác tạo thành một quần thể phi kiếm cực lớn.

Dưới mặt đất có bảy vòng sáng toả ra quang mang nhàn nhạt.

Tần Quân khẽ nhíu mày nói: “Không xong rồi, Thất Tuyệt Kiếm Trận phát động! Chỉ mới năm mươi thanh kiếm đã phát động kiếm trận rồi? Đám ngu xuẩn này!”

Giang Ái Kiếm cũng kinh ngạc không kém, vừa nhìn đám phi kiếm bay đầy trời vừa nói: “Cửa vào Kiếm Khư không hề tự động mở ra! Lão tiền bối… ta bị đồ đệ của ngài lừa thảm rồi!”

“Hửm?” Lục Châu nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm.

“Tai mắt của ta đều bị người trong Ám Võng diệt trừ… Rơi vào đường cùng, ta đành phải tự mình đến Kiếm Khư.”

Giang Ái Kiếm chỉ tay về phía đám phi kiếm không ngừng bay lượn trên bầu trời, tiếp tục nói: “Hầy, lần đầu so chiêu với Tư Vô Nhai ta đã thua, thật thảm ——”

Vẻ mặt này của hắn mà cũng gọi là thảm?

Lục Châu bình tĩnh đáp: “Một chút khôn vặt mà thôi… nó muốn dùng Thất Tuyệt Kiếm Trận để tiêu diệt đám danh môn chính đạo này. Nghĩ hay lắm, nhưng hành lang trong Kiếm Khư đã thông với lăng mộ hoàng thất, cho dù có ngăn chặn ở lối vào Kiếm Khư thì cũng chẳng làm được gì.”

Giang Ái Kiếm gãi đầu nói: “Có đạo lý.”

Tần Quân cũng lên tiếng: “Có lẽ ở đầu bên kia hành lang đã được bố trí cạm bẫy nên hắn mới dám lên kế hoạch như thế?”

“Chờ xem là biết ngay thôi.” Giang Ái Kiếm nói.

Phi kiếm đã tụ tập lại đầy đủ. Toàn bộ đám phi kiếm không chút lưu tình tấn công đám tu hành giả phe chính đạo.

Vù!

Vù vù!

“Không được, Thất Tuyệt Kiếm Trận đã khởi động rồi! Rút lui!”

“Mau rút thôi!”

Nhóm tu hành giả lập tức phi nước đại ra bên ngoài!

Phi kiếm tăng tốc độ, đâm xuyên qua lồng ngực đám tu hành giả.

Trong chớp mắt đã có hơn mười tên tu hành giả cấp thấp bỏ mạng.

Pháp thân hiện ra!

Một số tu hành giả tu vi cao hơn đã gọi ra pháp thân và cương khí để chống cự!

Ầm ầm ầm!

Ông —— ——

Một toà kim thân cực lớn xuất hiện ngăn ở phía trước.

Không phải pháp thân mà là kim thân.

Tất cả phi kiếm đâm vào kim thân đều bay ngược trở về.

Mọi người đều quay đầu nhìn về phía kim thân xuất hiện.
Chương 304 Thủ toạ Đại Không Tự

Kim thân là một loại hình thức khác của pháp thân, về bản chất thì không khác nhau là mấy.

“Phật Tổ kim thân!”

“Là cao thủ Phật môn!”

“Phật môn đại sư!”

Toà kim thân này rõ ràng cao lớn hơn La Hán Kim Thân rất nhiều.

Tôn Giả kim thân tương đương với tu vi ngũ diệp, Bồ Tát kim thân tương đương với pháp thân lục diệp, Phật Tổ kim thân tương đương với thất diệp, thậm chí là bát diệp.

Mà toà kim thân trước mặt lại chính là Phật Tổ kim thân.

Bọn hắn không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp được một vị Phật môn đại sư.

Giang Ái Kiếm từng ở thánh đàn Nhữ Nam thành nhìn thấy Lục Châu thi triển Phật Tổ kim thân, nay vừa nhìn thấy kim thân đã nhận ra ngay.

Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn về phía Lục Châu rồi nói: “So sánh với Phật Tổ kim thân của lão tiền bối thì kim thân này cứ như cháu trai nhỏ gặp phải ông nội…”

Tần Quân nghi hoặc hỏi: “Lão tiên sinh cũng biết phương pháp tu hành Thiền tông của Phật môn?”

“Đâu chỉ biết thôi. Lão tiền bối mà nhận mình đứng thứ hai thì trên đời này không ai dám đứng nhất nữa…” Giang Ái Kiếm không hề tiếc lời khen ngợi người phe mình.

Từ khi tận mắt nhìn thấy Phật Tổ kim thân của Lục Châu, về sau hễ gặp phải tu hành giả Phật môn nào hắn cũng đều cảm thấy bọn họ quá nhỏ yếu, một chút thực lực cũng không có.

Hiện tại cũng hệt như vậy.

Chỉ là…

Đối với những tu hành giả khác thì Phật Tổ kim thân này chính là một vị đại sư Phật môn điển hình!

Keng keng keng!

Đám phi kiếm kia đâm vào kim thân không gây được hề hấn gì, toàn bộ quay trở về rồi lấy đà lao vào lần nữa.

Đại sư trầm giọng nói: “Một đám phế vật.”

Hả?

Đám người ngẩn ra.

Vị đại sư này… sao lại nói chuyện thô bỉ quá vậy?

“Vứt bỏ phi kiếm!” Đại sư lại quát lên.

“Vâng vâng vâng…”

Có cao nhân ở đây, những người khác làm sao còn có can đảm nắm chặt kiếm không buông.

Ai nấy đều ném kiếm ra ngoài.

Những thanh kiếm kia bị một cỗ nguyên khí cuốn lấy, một lần nữa quay trở vào trong Thất Tuyệt Kiếm Trận.

Kiếm trận không tiếp tục tấn công mà quay về bộ dáng lúc trước, không ngừng xoay tròn chung quanh tấm bia mộ khổng lồ.

Nếu không phải trên mặt đất có bảy vòng sáng toả ra quang mang nhàn nhạt thì bọn họ đã cho rằng mấy thanh kiếm này bị người ta thao túng.

Sau khi Thất Tuyệt Kiếm Trận khôi phục, Phật Tổ kim thân cũng biến mất.

Cố gắng lúc trước của mấy tu hành giả kia đều là dã tràng se cát… Thật vất vả mới lấy được phi kiếm, giờ lại phải trả hết về.

Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung nhìn về phía vị “đại sư” kia.

Hiện tại mọi người đã nhìn rõ ràng bộ dạng của hắn.

Đó là một người gầy gò mặc tăng y màu xám, tuổi tác trông như một lão nhân ngoài sáu mươi nhưng tinh thần có vẻ rất phấn chấn.

“Thì ra là Phật môn đại sư! Thất kính, thất kính!”

Đám người lập tức khom người với hắn.

Đúng lúc này, Giang Ái Kiếm đột nhiên cười nói: “Không Viễn… sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?”

Tăng nhân kia khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc như đao nhìn về phía Giang Ái Kiếm…

Đám người lập tức kinh hô.

“Không Viễn đại sư?”

“Là Không Viễn đại sư của Đại Không Tự?”

Đại Không Tự đứng đầu trong tứ đại Phật môn, luôn được người người kính ngưỡng. Nhưng từ sau chuyện xảy ra ở thánh đàn Nhữ Nam thành, tiếng xấu của Đại Không Tự đã lan truyền trong tu hành giới.

Nhưng đối mặt với cao thủ bậc này, đám tu hành giả chỉ biết sợ hãi, không dám nói một lời không hay.

“Ngươi nhận ra lão nạp?” Không Viễn hỏi.

“Không Viễn đại sư… ngươi muốn cải trang thành một tiểu hoà thượng thông thường thì ta cũng có thể hiểu được, nhưng làm ơn cất Phật Đà Niệm Châu đi, cái đồ chơi này quá bắt mắt rồi.” Giang Ái Kiếm nói.

Không Viễn nhìn lại Niệm Châu trên người mình.

Hẳn là lúc nãy khi hắn thi triển kim thân, nguyên khí thôi động Niệm Châu nên đã bị người ta nhận ra thân phận.

Trong tứ đại Phật môn, chỉ có Không Viễn có Phật Đà Niệm Châu.

Nhưng mà… chuyện này cũng không quan trọng.

Không Viễn trầm giọng nói: “Đã như vậy thì lão nạp cũng không cần phải giấu diếm nữa. Lão nạp nhất định phải lấy được Ma Kiếm trong Thất Tuyệt Kiếm Trận, còn những thứ khác lão nạp đều không cần, sẽ chia hết cho các ngươi. Thấy thế nào?”

Những tu hành giả kia nào dám bàn điều kiện với cao thủ. Dù sao đây cũng là nơi cường giả vi tôn.

Vả lại bọn hắn cũng tự thấy mình không có tư cách cầm được thanh Ma Kiếm đó. Nếu có người dẫn dắt đánh hạ Thất Tuyệt Kiếm Trận rồi đoạt được những thanh phi kiếm khác thì đã xem là thành công.

“Đã thế, mời đại sư bày mưu tính kế.”

“Đại sư… ngài muốn lấy thanh Ma Kiếm, bọn ta đồng ý, nhưng kiếm trận này cực kỳ quỷ dị, ngài định phá giải như thế nào?”

Thấy thế Giang Ái Kiếm âm thầm lắc đầu.

Cái gì mà danh môn chính phái, gặp phải con lừa trọc này toàn bộ đều biến thành kẻ chết nhát.

Không Viễn nhìn kiếm trận rồi nói: “Lão nạp vì muốn có được thanh kiếm này nên đã chuẩn bị đâu vào đó. Những người không liên quan hoặc những kẻ không đồng ý để lão nạp lấy đi Ma Kiếm… bây giờ có thể cút rồi.”

Hắn dùng chữ “cút” cực kỳ không phù hợp với thân phận của mình.

Không Viễn vừa nói xong, trong đám tu hành giả có hai người bước ra, không nói một lời rời khỏi Kiếm Khư.

Giang Ái Kiếm thấp giọng nói: “Ối chà, thật là có cốt khí…”

Không Viễn không hề cản lại.

Ánh mắt hắn nhìn về phía nhóm người Lục Châu. “Các vị thí chủ có ý kiến gì không?”

Giang Ái Kiếm đáp: “Ta có.”

“Mời thí chủ nói.”

Không Viễn chưa từng gặp mặt Lục Châu, lại thêm trong Kiếm Khư ánh sáng không đủ nên hắn chưa hề chú ý đến lão giả đứng bên cạnh Giang Ái Kiếm.

Giang Ái Kiếm hỏi: “Nếu ngươi không phá được kiếm trận thì sao?”

Không Viễn khinh thường đáp: “Lão nạp đã có can đảm đến đây thì cũng có tự tin phá được.”

“Nhưng ta lại cảm thấy ngươi sẽ phá không nổi… Nếu ngươi phá không được mà lại khăng khăng muốn có được thanh Ma Kiếm này thì… da mặt của ngươi đúng là rất dày.”

“. . .”

Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Tần Quân đều quay đầu nhìn sang Giang Ái Kiếm. Gia hoả này đúng là rất mồm mép nha.

Không Viễn vốn là người đứng ở vị trí cao, là phương trượng của Đại Không Tự, há có thể để cho người khác chất vấn mình, liền đáp:

“Nếu lão nạp không phá được kiếm trận này, lão nạp sẽ không tranh giành Ma Kiếm nữa. Nhưng mà, đến cả lão nạp còn phá không được thì ai sẽ phá được đây?”

Giang Ái Kiếm nói: “Người khác phá được hay không thì ta không biết… ta chỉ biết ngươi sẽ không phá được.”

Không Viễn lại liếc nhìn Giang Ái Kiếm.

Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Giang Ái Kiếm cảm nhận được một tia sát cơ.

Tim Giang Ái Kiếm thót lại, đây mà là Phật môn đại sư?

Hắn vội lui về sau, cố ý đứng gần Lục Châu một chút.

Lục Châu khẽ quát: “Cút.”

“Ta cút ta cút…” Giang Ái Kiếm bèn chạy sang một bên.

Cáo mượn oai hùm, còn dám mượn lên đầu lão phu?

Không Viễn không thèm để ý tới Giang Ái Kiếm nữa mà quay sang nói với đám tu hành giả: “Các đệ tử Đan Tâm Tông, Thất Tinh Sơn Trang, Thiên Sư Đạo và Hoành Cừ Học Phái bước ra đây.”

Có khoảng hai mươi tên đệ tử bước ra.

“Mời đại sư phân phó.”

“Lão nạp muốn nhìn thấy bản lĩnh thật sư của các vị… đừng bôi nhọ mặt mũi Môn chủ của mình.” Không Viễn nói.

Hai mươi tên đệ tử đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu thở dài.

Trong đám bọn họ, người có tu vi mạnh nhất cũng chỉ vừa bước vào Nguyên Thần cảnh, còn lại đều là Phạn Hải cảnh và mấy tên Thần Đình cảnh.

Sao có thể chống lại Không Viễn được.

“Vậy thì bắt đầu đi.” Có người đáp lời.

Đám tu hành giả lại trở về vị trí cũ lần nữa, gọi ra pháp thân.

Giang Ái Kiếm không đành lòng nhìn đám pháp thân nhỏ yếu đến đáng thương kia, chỉ đành lấy tay che mắt.

“Lão tiền bối… động thủ?” Giang Ái Kiếm đề nghị.

“Không vội.” Lục Châu lạnh nhạt đáp.

Có người muốn làm pháo hôi, Lục Châu đương nhiên rất vui vẻ được làm ngư ông đắc lợi.

Hơn nữa, bây giờ không phải là thời kỳ đỉnh cao của Lục Châu, thẻ đạo cụ bớt dùng tấm nào hay tấm nấy.

Không Viễn liếc mắt nhìn về phía Giang Ái Kiếm, trong mắt loé lên sát cơ rồi biến mất.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, tăng bào rung động, kim quang nhàn nhạt xuất hiện quanh thân.

“Minh Kính Đài.”
Chương 305 Đệ nhất Ma thiền tự cổ chí kim

Chiêu Minh Kính Đài này Lục Châu đã nhìn thấy không ít lần.

Lần gần đây nhất là khi pháp sư Tịnh Ngôn, đệ tử của Vô Niệm, thi triển trên Liên Hoa đài.

Nhưng mà Minh Kính Đài của Không Viễn hoà thượng dường như mạnh mẽ hơn của Tịnh Ngôn rất nhiều.

Trên người Không Viễn toả ra quang mang, đồng thời vòng sáng lấy Không Viễn làm trung tâm toả ra tứ phía.

Phàm là những người được vòng sáng vây lấy đều nhận được lực lượng phụ trợ của Minh Kính Đài.

Đám tu hành giả kia cảm nhận được lực lượng trong cơ thể gia tăng đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Tấn công!”

Chưởng ấn, đạo ấn… mạnh hơn trước mấy lần, khí thế như phô thiên cái địa đánh về phía đám phi kiếm đang bay vòng vòng quanh bia mộ.

Keng keng keng!

Không Viễn rất hài lòng.

Tu hành giả đến từ thập đại danh môn quả nhiên mạnh hơn hẳn tu hành giả của những tiểu môn phái khác.

Dưới sự phụ trợ của Minh Kính Đài, lực lượng đánh ra càng thêm mạnh, hiệu quả rất tốt.

Keng keng keng!

Đợt tấn công mạnh mẽ này khiến bầy phi kiếm bị đánh tan, rơi rụng đầy đất.

Cảnh tượng lúc trước lại xảy ra lần nữa, bảy vòng sáng toả ra quang mang bắt đầu xuất hiện.

Giang Ái Kiếm nghi ngờ hỏi: “Lão tiền bối, bảy vòng sáng này là gì vậy?”

Lục Châu đáp: “Số một Thiên Xu, số hai Thiên Tuyền, số ba Thiên Cơ, số bốn Thiên Quyền, số năm là Ngọc Hành, số sáu Khai Dương, số bảy Dao Quang. Từ số một đến số bốn là phần đầu, từ số năm đến số bảy là phần đuôi, hợp lại thành Bắc Đẩu.”

(Chú thích: Lục Châu đang kể tên các ngôi sao trong chòm sao Bắc Đẩu của Thất Tuyệt Kiếm Trận.)

“Thì ra là thế.” Giang Ái Kiếm biểu lộ vẻ mặt giật mình hiểu ra.

Tiểu Diên Nhi quay sang hỏi Giang Ái Kiếm: “Nghĩa là sao ta không hiểu?”

“Đừng hỏi ta… Ta chỉ ra vẻ là mình hiểu thôi.” Giang Ái Kiếm nhìn về phía bảy vòng sáng.

Tần Quân bèn lên tiếng giải thích:

“Thất Tinh Lạc Địa nghĩa là bảy ngôi sao rơi xuống mặt đất, theo thứ tự từ một tới bảy là sao Thiên Xu, sao Thiên Tuyền, sao Thiên Cơ, sao Thiên Quyền, sao Ngọc Hành, sao Khai Dương, cuối cùng là sao Dao Quang. Khi bảy vòng sáng này hợp lại làm một sẽ tạo ra uy lực vô cùng đáng sợ.”

Đúng như lời Tần Quân nói.

Bầy phi kiếm bị đánh rơi lúc nãy giống như đang tức giận, không ngừng tấn công về phía đám tu hành giả.

Vù vù!

“Đại sư… còn chưa ra tay sao?” Có người hỏi.

Không Viễn hừ lạnh một tiếng, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo chưởng ấn, đồng thời quay đầu hạ lệnh: “Còn chờ gì nữa, nhân lúc vắng mà xông vào đi! Ngăn cản Thất Tinh Lạc Địa!”

Đám tu hành giả nhìn về phía những thanh phi kiếm đang toả ra quang mang sáng rực nằm đầy đất, lại thêm đám người Không Viễn đang ngăn cản bầy phi kiếm, trong lúc nhất thời bọn họ vô cùng hưng phấn, lập tức chạy ngay vào bên trong khu vực Thất Tinh Lạc Địa.

Có người dẫn đầu hành động, đám tu hành giả còn lại cũng chạy hết vào.

Cả đám gần như phát cuồng.

“Địa giai! Địa giai… đây là một thanh kiếm địa giai! Ha ha ha ha…”

Có tu hành giả nhặt được một thanh vũ khí địa giai trong khu vực Thất Tinh Lạc Địa, hưng phấn gào thét.

Bọn họ không hề ý thức được bản thân mình đã chui đầu vào nguy hiểm.

Không Viễn hừ lạnh một tiếng: “Mở!”

Chưởng ấn của hắn đột nhiên dừng lại!

Minh Kính Đài biến mất!

Lực lượng tấn công suy yếu trên diện rộng!

Đám phi kiếm bay đầy trời lập tức quay đầu lại tấn công nhóm tu hành giả bên trong khu vực Thất Tinh Lạc Địa.

Những thanh kiếm lạnh lẽo vô tình đâm xuyên qua thân thể bọn họ.

Khắp nơi đều là gió tanh mưa máu!

Nhóm tu hành giả đứng bên ngoài hoàn toàn sửng sốt…

Nhìn thấy tình cảnh các tu hành giả trong Thất Tinh Lạc Địa bị đâm nát như tổ ong, Tiểu Diên Nhi cũng phải quay đầu đi che mắt lại.

Lục Châu bình tĩnh nhìn cảnh tượng này… Có lẽ do ký ức và lịch duyệt của Cơ Thiên Đạo quá mức phong phú đã khiến hắn hoàn toàn chết lặng, trước tình cảnh này cũng không còn thấy kinh ngạc nữa.

Một đợt tấn công này đã lấy mạng hơn ba mươi tu hành giả.

Có những người chật vật trốn thoát được thì toàn thân cũng đầy vết thương.

“Không Viễn! Rốt cuộc ngươi đang làm gì?” Có người trừng mắt chất vấn.

Không Viễn chắp một tay trước ngực nói: “A di đà phật, muốn lấy được Ma Kiếm thì nhất định phải cho Thất Tinh uống no máu… Đương nhiên phải có người hy sinh. Lão nạp tán thưởng dũng khí của bọn họ, sau khi trở về Đại Không Tự lão nạp nhất định sẽ tụng kinh siêu độ.”

“Ngươi…”

Hành vi của Không Viễn khiến tất cả mọi người đều phẫn nộ.

Nhưng trong mắt Không Viễn lại hiện ra quang hoa quỷ dị. “Lão nạp đã cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng oán lão nạp.”

Thất Tinh Lạc Địa được máu tươi tẩm bổ nên năng lượng dần dần bành trướng.

Từng đạo vòng sáng không ngừng mở rộng ra.

Máu tươi chảy thành từng dòng dưới mặt đất, hệt như kinh mạch uốn lượn bốn phía tạo thành một khối.

Năng lượng đã quán thông, Thất Tuyệt Kiếm Trận hình thành.

Tần Quân thất thanh hô lên: “Thất Tinh Lạc Địa đã khởi động, không kịp ra ngoài nữa. Lão tiền bối, chúng ta phải làm sao đây?”

Tần Quân đặt hết hy vọng lên người Lục Châu.

Lục Châu lại nhìn về phía đám tu hành giả.

Khí tức trên người Không Viễn dần dần thay đổi…

Không Viễn nhìn đồ án thất tinh dưới đất và bầu trời bị đám phi kiếm phá tan hoang, khẽ nói: “A di đà phật…”

Sóng âm lăn lộn đánh ra bốn phương tám hướng.

Âm công thật mạnh!

Người có tu vi thấp bị chấn động đến tê cả da đầu, khí huyết cuồn cuộn.

Lục Châu không bị ảnh hưởng chút nào, lực lượng phi phàm của Thiên thư có khả năng khắc chế hiệu quả các loại âm công khiến hắn không bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.

Có người không chịu đựng được nữa, giận dữ nói:

“Không Viễn! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Các ngươi sẽ trở thành một bộ phận của kiếm mộ…” Không Viễn âm trầm đáp.

Ai mà ngờ được một đời cao tăng lại có thể trở nên âm độc và tàn nhẫn đến thế.

Bầy phi kiếm trên trời lại bay tới tấn công nhóm tu hành giả.

Pháp thân và cương khí hộ thể của tất cả bọn họ đều mở ra, cảnh tượng rất hùng vĩ.

Keng keng keng!

Keng keng keng!

Trường kiếm như bạo vũ lê hoa đâm vào người bọn họ.

Khu vực của Thất Tinh càng lúc càng mở rộng, bao trùm lên toàn bộ bia mộ!

Phi kiếm không còn bay xung quanh bia mộ nữa mà dồn hết về phía nhóm tu hành giả, hòng lấy mạng tất cả mọi người.

Giang Ái Kiếm giơ tay lên, một đạo cương khí ngăn ở trước mặt Lục Châu: “Lão tiền bối, để ta lên cản.”

“Sư phụ ta không cần ngươi bảo hộ! Đáng ghét…” Tiểu Diên Nhi chạy đến trước mặt Lục Châu, cương khí hộ thể của nàng tạo thành một bức tường ngăn trước mặt hắn.

Giang Ái Kiếm không nhịn được cười rộ lên, không tranh giành với nàng.

Lục Châu thì lại không thèm để ý mấy chuyện này, chỗ bọn họ đang đứng có thể tránh được hầu hết phi kiếm.

Vả lại bản thân Lục Châu cũng có tu vi Thần Đình cảnh, lực tấn công cỡ này hắn vẫn có thể chống đỡ được.

Nhưng nhóm tu hành giả của tứ đại danh môn lại gặp phải khó khăn.

Đám phi kiếm cố ý công kích bọn họ.

Ông.

Ông ông.

Đúng lúc này, bia mộ lại rung động không ngừng.

Không Viễn ngẩng đầu, sảng khoái cười to: “Cơ hội của lão nạp tới rồi!”

Hắn điểm nhẹ mũi chân phóng lên, tránh né bầy phi kiếm, toàn thân bộc phát nguồn năng lượng màu đen.

Thân ảnh Không Viễn xuất hiện phía trên bia mộ, đánh xuống một chưởng!

Ầm!

Năng lượng màu đen đánh vào bia mộ khổng lồ, trên bia mộ xuất hiện vết nứt.

Bi văn trên bia mộ đột nhiên sáng lên!

Giang Ái Kiếm nhướng mày: “Thì ra Ma Kiếm nằm ở bên trong bia mộ!”

Lục Châu cũng không ngờ tới…

Không Viễn đứng phía trên bia mộ, từ trên cao nhìn xuống quan sát mọi người. Ánh mắt hắn nhìn về phía Giang Ái Kiếm.

Bầy phi kiếm vẫn đang điên cuồng tấn công những tu hành giả kia.

Không Viễn thì lại an toàn đứng đó.

Lục Châu thấy quanh thân Không Viễn không ngừng toả ra năng lượng màu đen, bèn truyền âm nói: “Ma thiền?”

Ánh mắt Không Viễn lập tức dời từ Giang Ái Kiếm sang lão giả đứng bên cạnh.

Tiếng truyền âm này không phải là thứ một người bình thường có thể làm được.

Không Viễn chưa từng gặp mặt Lục Châu, lại thêm ánh sáng không đủ nên không hề nhận ra thân phận hắn.

“Nhãn lực thí chủ thật tốt.” Không Viễn nói.

“Một kẻ tu Ma thiền khác mà ta biết chính là nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền của Ma Sát Tông, cũng là người duy nhất tu Ma thiền đạt tới Nguyên Thần cảnh.”

Sóng âm của Lục Châu truyền khắp bốn phía, lọt vào tai tất cả mọi người.

Không Viễn lắc đầu nói:

“Một tên Tả Tâm Thiền nho nhỏ sao xứng đáng đánh đồng với lão nạp. Lão nạp tu song thiền, là đệ nhất Ma thiền tự cổ chí kim.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom