• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 331-335

Chương 331 Loại thần thông Thiên thư thứ ba

Mọi người đã quen nhìn năng lượng màu vàng lấp lánh. Đột nhiên thấy một loại năng lượng mới màu xanh lam, ai cũng ngạc nhiên mở to mắt mà nhìn.

"Hoa trưởng lão. . . Đây là Lục Hợp Đạo Ấn của ngươi sao?" Phan Ly Thiên hỏi.

"Đúng vậy, không thể nào là giả được."

"Đây là lực lượng của bình chướng?"

Ba vị trưởng lão không thể nào lý giải được.

Đây là lần thứ ba Hoa Vô Đạo nhìn thấy Lục Châu sử dụng loại lực lượng quỷ dị này.

Lần đầu tiên là khi Lục Châu đang bế quan trong mật thất, lần thứ hai là trên Liên Hoa đài Lục Châu dùng một chiêu tiêu diệt đại vu thuật, bây giờ chính là lần thứ ba.

Thông thường thì khi ngưng khí thành cương đều sẽ có màu vàng kim, dù là công pháp của nhà nào cũng đều như thế.

Trận pháp sẽ có màu xanh lam, các loại trận pháp phụ trợ tăng phúc cũng tương tự.

Một số cách thức trị liệu thì có màu xanh lam hoặc xanh lục.

Một vài trận pháp sử dụng thuộc tính ngũ hành thì sẽ biến hoá màu sắc theo ngũ hành.

Ma thiền thì là màu đen.

Thế nên cho dù là loại năng lượng gì cũng đều có một màu sắc riêng nhất định.

Lục Hợp Đạo Ấn thật sự phải có màu vàng kim mới đúng!

Đối với Lục Hợp Đạo Ấn màu xanh lam trước mắt, bọn họ chỉ có thể cho rằng đó là do Lục Châu sử dụng lực lượng của bình thướng.

"Đây là…" Hoa Vô Đạo á khẩu không nói nên lời.

Sáu chữ triện tiếp theo "Tử", "Thủy", "Hỏa", "Hữu", "Vô", "Ly" đều đã xuất hiện toàn bộ quanh người Lục Châu.

Cộng thêm ba chữ trước đây, tổng cộng là chín chữ!

Cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn đã được thi triển một cách hoàn mỹ!

Ánh mắt Lục Châu quan sát chín chữ triện này, trong não hải lại hiện ra nội dung của thiên thư…

Đây chính là thần thông thứ ba của Thiên Thư Khai Quyển?

Như vậy thì thần thông thứ ba có thể giúp Lục Châu tùy tâm sở dục thi triển ra các loại công pháp mà hắn biết?

Trong lương đình lúc này đã lặng ngắt như tờ.

Lãnh La khom người chắp tay.

Phan Ly Thiên vốn mang bộ dáng lười biếng, lúc này cũng chắp tay tỏ vẻ kính trọng.

Hoa Vô Đạo chân tay luống cuống, trên gương mặt già tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Rốt cuộc hắn cũng chắp tay nói: "Hoa Vô Đạo cam bái hạ phong!"

"Các chủ thần uy cái thế!" Phan Trọng dẫn đầu hô lên.

Lục Châu đã không cần bậc thang để đi xuống. Hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng với cảnh tượng trước mắt.

Chín chữ triện không ngừng xoay quanh thân Lục Châu, bát quái trận dưới chân lại sáng lên, lực phòng ngự cực mạnh không thể nghi ngờ.

Trong người Lục Châu vẫn còn lực lượng phi phàm.

"Lên!" Lục Châu phất tay.

Ông!

Chữ “Hợp" thứ mười trong Lục Hợp Đạo Ấn bắn ra khỏi lòng bàn tay, gia nhập vào nhóm chín chữ xung quanh. Mười tự ấn hợp thành một khối, tạo thành một vòng tròn kín kẽ.

Khi mười con chữ hòa làm một thể, Bát Quái Ấn lơ lửng dưới chân Lục Châu đột nhiên nở rộ, phạm vi mở rộng càng ngày càng lớn.

Lấy Lục Châu làm trung tâm, vòng tròn phòng ngự đã bao phủ khắp lương đình, bao phủ gần như một nửa Kim Đình sơn, kể cả Ma Thiên Các cao ngất ẩn vào trong mây…

Chỉ thêm một chữ cuối, lực lượng phòng ngự đã gia tăng lên mấy chục lần!

"Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn?" Hoa Vô Đạo nghẹn ngào nói.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Lục Hợp Đạo Ấn toả ra quang mang màu xanh lam trên không, trong lúc nhất thời chẳng ai nói nên lời.

Chín chữ xuất hiện đã khiến bọn họ tin phục.

Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện chữ thứ mười, bảo bọn họ làm sao không sợ hãi cho được?

"Tán!"

Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn chỉ trong giây lát đã tan thành mây khói.

Lục Châu chậm rãi hạ xuống. Chuyến này trang bức thành công!

Trong lòng nghĩ thế nào không quan trọng nhưng ngoài mặt vẫn phải có đủ phong phạm cao thủ.

Vẻ mặt già nua của Lục Châu vẫn thản nhiên như trước, tay khẽ vuốt râu.

Hiệu quả rất không tệ, thực hài lòng.

Nhưng đồng thời Lục Châu cũng âm thầm ra quyết định, sau này vẫn nên ít trang bức trước mặt đám người này thì hơn. Lực lượng phi phàm mà hắn vất vả tích trữ lại hết veo rồi.

Có thời gian đi khoe khoang, chẳng bằng nghiêm túc dạy dỗ đám đồ nhi của mình.

Tuy vậy lần trang bức này cũng có chút thu hoạch. Trải qua cuộc thí nghiệm vừa rồi, Lục Châu đã có thể xác định được thần thông thứ ba của Thiên thư: Túc Trụ Tuỳ Niệm thần thông.

Hai chữ “Tuỳ Niệm” này có ý nghĩa là thần thông này có thể thi triển được các chiêu thức của người khác.

Lục Châu cảm thấy rất kỳ quái, thẻ Một Kích Chí Mạng của Hệ thống cũng có hiệu quả tương tự thế này.

Nếu vậy, chẳng phải Thần thông thứ ba này của Thiên Thư Tam Quyển là một sự kết hợp mang tính vĩnh cửu giữa thẻ Một Kích Chí Mạng và thẻ Miễn Dịch Sát Thương hay sao?

Nhưng nghĩ lại trước đây khi Lục Châu sử dụng các loại thần thông Thiên thư, không lần nào hắn có thể giết đối thủ chỉ trong chớp mắt.

Nói cách khác, uy lực của thần thông Thiên thư mà hắn nắm giữ vẫn chưa đủ mạnh để có thể so sánh với thẻ đạo cụ Một Kích Chí Mạng và Miễn Dịch Sát Thương.

Lục Châu cất bước đi vào trong lương đình.

Đám người rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, ai nấy đều khom người, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Lục Châu hờ hững nhìn bọn họ rồi hỏi: "Hoa trưởng lão có còn nghi vấn gì không?"

Cõi lòng Hoa Vô Đạo đã tan nát từ lâu!

Lục Hợp Đạo Ấn do mình cực khổ nghiên cứu suốt hai mươi năm lại bị Các chủ nhẹ nhàng bâng quơ thi triển ra toàn bộ.

Sao tâm trạng có thể ổn định cho được? Tuyệt đối không ổn.

"Hoa trưởng lão?" Phan Ly Thiên đứng cách hắn không xa, không ngừng thọc cho hắn mấy chỏ.

Hoa Vô Đạo tỉnh táo lại, lau đi mồ hôi trên mặt rồi nói: "Ta, ta không còn nghi vấn gì."

Hắn rất muốn nói, ta có rất nhiều nghi vấn liên quan tới Lục Hợp Đạo Ấn, nhưng mà hắn không đủ dũng khí để tiếp tục hỏi Lục Châu nữa.

Lãnh La chắp tay nói: "Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn e là xưa nay đều chưa từng xuất hiện."

Phan Ly Thiên tán thưởng: "Đâu chỉ là xưa nay chưa từng có, chỉ sợ sau này cũng không có ai làm được… Lục Hợp Đạo Ấn cho dù vẫn giữ nguyên như thế cũng không có người nào thi triển ra được tự ấn thứ mười đâu. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ngươi có đánh chết lão hủ thì lão hủ cũng không tin có người làm được như Các chủ…"

Nói xong lời này, Phan Ly Thiên khẽ khom người với Lục Châu: "Đây thật sự là lần đầu tiên Các chủ thi triển Lục Hợp Đạo Ấn?"

Lục Châu gật đầu. Đây vốn là sự thật, mặc kệ bọn họ có tin hay không.

Lục Hợp Đạo Ấn là thứ mà Hoa Vô Đạo vẫn lấy làm kiêu ngạo, nay hắn bị đả kích đến mức chỉ biết đứng im như tượng gỗ.

"Là lực lượng của bình chướng?" Lãnh La hỏi.

Lục Châu không trả lời ngay. Bởi vì hắn biết muốn thi triển ra được Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn cần phải có tu vi thấp nhất là bát diệp.

Hắn cũng không thể nói mình có thần thông Thiên thư, thế là Lục Châu lấp lửng:

"Muốn thi triển được chữ thứ mười của Lục Hợp Đạo Ấn, nhất định phải có lực lượng cường đại để chống đỡ."

Vừa nói xong, Hoa Vô Đạo lập tức quỳ xuống, chắp tay nói:

"Hoa Vô Đạo có tài đức gì mà có dũng khí đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy với Các chủ… để Các chủ phải vận dụng tới lực lượng bình chướng. Xin Các chủ nghiêm trị!"

Sự tình phát triển đến nước này, Hoa Vô Đạo hắn là nguyên nhân chính.

Kim Đình Sơn đã không còn tầng bình chướng, Lục Châu vẻn vẹn chỉ vì muốn làm mẫu cho hắn xem lại phải dùng hết sạch lực lượng bình chướng. Sau này làm sao ứng phó với cường địch?

Thế nên Hoa Vô Đạo mới lập tức thỉnh tội.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau…

Lục Châu nhìn Hoa Vô Đạo, thấy độ trung thành của hắn đã tăng lên không ít bèn thoải mái nói: “Đứng lên đi.”

"Đa tạ Các chủ."

“Lực lượng bình chướng chẳng qua cũng chỉ là ngoại lực. Thứ thật sự quyết định thắng bại nào có phải là tầng bình chướng?" Lục Châu dời ánh mắt đi nhìn sang Phan Ly Thiên. "Phan Ly Thiên..."

Phan Ly Thiên chắp tay.

Lục Châu nói: "Lần đầu tiên đến Kim Đình Sơn, ngươi làm sao phá được bình chướng?"

Phan Ly Thiên sang sảng cười một tiếng, hồ lô rượu trong tay xoay tròn. "Chuyện này rất đơn giản… Lão hủ có biết chút kiến thức về trận pháp, bình chướng Kim Đình Sơn tuy mạnh nhưng quanh năm suốt tháng đều bị tiêu hao, đến nay đã trở nên cực kỳ yếu ớt. Lão hủ nhìn ra được, trận pháp của bình chướng đã trải qua mấy lần bổ sung và chữa trị nguyên khí, trận văn đã bị hư hỏng khá nhiều. vả lại… hồ lô rượu của lão hủ cũng không phải là phàm vật!”

Nói xong Phan Ly Thiên tung hồ lô rượu lên, để nó xoay tròn trên không trung, toả ra quang mang màu vàng nhạt.
Chương 332 Phần Thiên Thư Khai Quyển thứ tư

Lục Châu đã sớm biết hồ lô rượu này không phải vật tầm thường nên chẳng lấy làm ngạc nhiên.

Nhưng những người khác, nhất là đám người Phan Trọng, thấy vậy hai mắt toả sáng, miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Trước đó Phan Ly Thiên mất sạch tu vi nên không cách nào điều động nguyên khí. Nay có thể sử dụng hồ lô rượu, cả người trở nên có tinh thần hơn rất nhiều.

“Là bảo vật trong Hắc Mộc Sâm Lâm?” Hoa Vô Đạo kinh ngạc hỏi.

“May mắn có được mà thôi.”

Lục Châu và Lãnh La đã từng nghe Phan Ly Thiên kể về sự tích của hồ lô rượu, biết thứ này là vật trong Hắc Mộc Sâm Lâm, sau khi bị đại hoả rèn luyện đã trở thành vũ khí đặc thù không thua kém gì vũ khí thiên giai.

Mọi người đều biết vũ khí của phàm nhân là phàm phẩm, là các loại vũ khí bình thường do người không tu hành sử dụng. Các cấp cao hơn gồm có hoàng giai, huyền giai, địa giai và cuối cùng mạnh nhất là thiên giai.

Vũ khí đến cấp địa giai đã xuất hiện độ ăn ý với người sử dụng. Khi độ ăn ý lên đến đỉnh phong, tu hành giả sở hữu vũ khí đó sẽ kích phát được uy lực cao hơn rất nhiều.

Lên đến thiên giai, đặc tính riêng của từng loại vũ khí cũng sẽ được kích phát. Đương nhiên vũ khí phải thích hợp với người sử dụng mới có thể phát huy hết uy lực, chẳng hạn như đưa đao kiếm cho Hoa Vô Đạo thì xem như lãng phí vì hắn chỉ am hiểu phòng thủ. Hoặc chẳng hạn như Hoa Nguyệt Hành là thiện xạ, ngoại trừ cung tiễn ra thì chẳng còn loại vũ khí nào thích hợp với nàng.

Người am hiểu âm luật âm công thì có vũ khí như đàn, tiêu, sáo… nhưng những phương pháp tu hành này thường rất gian nan nên không có bao nhiêu người nắm giữ được.

Cho dù là loại vũ khí nào thì sau một thời gian dài tích luỹ nguyên khí và được sử dụng thường xuyên cũng sẽ dần thể hiện ra khí sắc và tác dụng của nó.

Chỉ riêng có hồ lô rượu này khi nhìn thoáng qua rất khó liên tưởng đến nó là một loại vũ khí thiên giai.

Lấy hồ lô rượu làm vũ khí, đúng là hiếm thấy.

Lãnh La hỏi: “Lão Phan, hồ lô của ngươi có tác dụng gì?”

Vẫn là Lãnh La thẳng thắn, mở miệng là hỏi thẳng loại chuyện cơ mật thế này.

Phan Ly Thiên ngửa tay ra, hồ lô rượu bay vào lòng bàn tay hắn.

“Sử dụng nhiều sẽ quen, có thể dùng nó để đập chết người, có thể dùng làm gối kê đầu khi ngủ khiến toàn thân thần thanh khí sảng, cũng có thể khiến cho người ta trở nên hồ đồ u mê.” Phan Ly Thiên dương dương tự đắc nói. “Ngươi đừng có nhìn lão hủ như vậy, lão hủ nói thật mà.”

Vẻ mặt của Lãnh La đã thể hiện rất rõ ràng thái độ của hắn. Tin ngươi chết liền! Đồ lão già họm hẹm xấu xa!

Phan Trọng nghe vậy mừng rỡ nói: “Lão Phan thật là đỉnh nha! Đến bao giờ ta mới có được loại vũ khí mạnh mẽ như vậy chứ!”

“Ngươi muốn sao?”

“Vũ khí thiên giai ai mà không muốn, nằm mơ cũng muốn nữa là. Chỉ tiếc thiên giai thật là quý hiếm khó tìm.” Phan Trọng đáp.

“Đợi ngươi vào Nguyên Thần cảnh, lão hủ tặng cho ngươi hồ lô này nhé?” Phan Ly Thiên mỉm cười nói.

“A?”

Tuy quan hệ giữa hai người rất tốt nhưng cũng đâu đến mức tặng vũ khí thiên giai cho nhau? Vũ khí thiên giai quan trọng đến cỡ nào, chỉ cần là tu hành giả nhập môn đều biết.

Phan Ly Thiên lại nói tiếp: “Muốn khống chế thiên giai thì thấp nhất cũng phải có tu vi Nguyên Thần cảnh, cố gắng tu luyện nhé.”

“Đừng nói giỡn mà lão Phan… ta sẽ không lấy vũ khí của ông đâu.” Phan Trọng nói.

Quan hệ giữa hai người rõ ràng không giống với những người khác.

Các lão đầu tử trong lương đình đều hiểu rõ nhưng chẳng ai nói ra.

Lúc này, Hoa Vô Đạo không nhịn được nữa bèn đi đến trước mặt Lục Châu, khom người nói:

“Xin Các chủ chỉ giáo cho, làm cách nào mới thi triển ra được chữ thứ mười trong Lục Hợp Đạo Ấn?”

Lục Châu khẽ vuốt râu. Chỉ cần không bắt hắn làm mẫu lần nữa thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.

Vừa rồi khi thi triển chiêu thức, Lục Châu đúng thật là có một ít tâm đắc.

“Đạo pháp tự nhiên bắt nguồn từ thiên địa, vậy thì phải quay về với thiên địa.” Lục Châu nói.

“Ách…”

Hoa Vô Đạo nghe mà chẳng hiểu ra sao.

Từng câu từng chữ Lục Châu nói rất chậm rãi và rõ ràng, sau đó hỏi lại: “Nghe hiểu không?”

Mặt mo Hoa Vô Đạo đỏ ửng.

Dầu gì cũng từng là thiên tài tu hành trong Vân Tông, nếu nói không hiểu thì đúng là quá mất mặt.

Hoa Vô Đạo ấp úng, gật đầu nói: “Hình như có hơi hiểu một chút.”

“Về sau lĩnh hội nhiều hơn, tất sẽ ngộ ra.”

Lục Châu chắp tay sau lưng đi về phía Ma Thiên Các.

Rốt cuộc cũng có lúc dùng tới môn Triết học ở kiếp trước rồi. Loại câu nói này chính là dùng trong trường hợp nào cũng đúng, ai còn dám nói không phải?

Đương nhiên là nghe không hiểu rồi.

Phải như thế mới tạo được cảm giác “Tuy rằng không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhưng có vẻ rất lợi hại thâm ảo”.

Huống hồ gì Lục Châu lại chẳng được ban thưởng tí điểm công đức nào, điều này cho thấy nếu đối tượng được chỉ điểm không phải là đồ đệ thì vô tác dụng.

Đều là một đám người già không có bao nhiêu tương lai và hy vọng, hắn vẫn nên đặt tinh lực vào việc dạy dỗ đám đồ đệ không nên thân thì hơn.

“Cung tiễn Các chủ.”

Mọi người khom người, dõi mắt nhìn theo bóng dáng Lục Châu.

Trở về tới Đông Các, Lục Châu bắt đầu kiểm kê số lượng thần thông thiên thư mình có.

Thần thông Thiên thư thứ nhất: Chúng Sinh Ngôn Âm… là một loại thần thông âm công.

Thần thông Thiên thư thứ hai: Pháp Diệt Tẫn Trí… là thần thông tấn công trên diện rộng.

Thần thông Thiên thư thứ ba: Túc Trụ Tuỳ Niệm… có thể thi triển được các thần thông tu hành của bách gia.

Lại thêm bản thân Thiên thư đã có khả năng khắc chế các loại vu thuật, phạn âm và mê hoặc tâm trí.

Nay Lục Châu đã có thể xác định một điều, thần thông Thiên thư có liên quan đến một thứ —— đó là Thiên Thư Khai Quyển.

Đã có ba loại thần thông thì sẽ có loại thần thông thứ tư.

Như vậy…

Phần Thiên Thư Khai Quyển thứ tư đang ở đâu?

Lục Châu vừa suy nghĩ vừa đi đến bên cạnh bàn nhìn tấm bản đồ da dê cổ.

Hắn phát hiện vị trí của Kiếm Khư lăng mộ đã hiện ra rõ ràng trên bản đồ.

“Quả nhiên bản đồ này hiển thị vị trí của Thiên Thư Khai Quyển.”

Lục Châu lại cẩn thận quan sát toàn bộ bản đồ, ngoại trừ Thần Đô và Kiếm Khư thì những khu vực khác đều trong trạng thái mơ hồ.

Phần Thiên Thư Khai Quyển thứ tư chỉ có thể chờ đợi đến lúc nó xuất hiện.

Có tấm bản đồ da dê cổ, Lục Châu không sợ tìm không ra Thiên Thư Khai Quyển.

Nghĩ đến đây, hắn không tiếp tục quan sát bản đồ nữa mà bước ra phía sau bình phong, ngồi xếp bằng và lĩnh hội Thiên thư.

Cùng lúc đó, tại tiểu trúc thanh tĩnh.

Tư Vô Nhai ho khan kịch liệt nhưng không thổ huyết.

Hắn cởi áo ra, để lộ cơ thể tráng kiện. Phược Thân Thần Chú đã nhạt hơn trước nhưng tu vi của hắn vẫn không hề khôi phục.

“Đây thật sự là thần chú của Đạo môn sao?”

Tư Vô Nhai chậm rãi đứng dậy, cả người trở nên có tinh thần hơn. Hắn có cảm giác thần chú này sẽ luôn trói buộc tu vi của hắn…

Diệp Tri Hành xuất hiện ở phụ cận, thấy sắc mặt Tư Vô Nhai bèn vội vàng hỏi: “Giáo chủ?”

“Ta không sao… báo cáo sự tình đi.” Tư Vô Nhai xua tay nói.

“Tai mắt ở gần Kim Đình Sơn hồi báo, bình chướng Kim Đình Sơn đã hoàn toàn biến mất.” Diệp Tri Hành nói.

Tư Vô Nhai nghe vậy lập tức nhướng mày, trong lòng buồn bực. “Ma Thiên Các đã xảy ra chuyện gì?”

“Giáo chủ, lão tiền bối vừa trở về từ Kiếm Khư… Người của chúng ta phát hiện Ma Kiếm đã bị người khác mang đi.” Diệp Tri Hành khẽ dừng một chút rồi nói tiếp. “Ma Kiếm đã rơi vào tay Giang Ái Kiếm…”

Tư Vô Nhai nói: “Với tính tình của sư phụ, không thể nào lại tuỳ tiện đem tặng Ma Kiếm cho người khác. Xem ra người vẫn đứng trong bóng tối trợ giúp Ma Thiên Các chính là Giang Ái Kiếm rồi.”

“Giang Ái Kiếm là một trong tam đại Kiếm Si, kẻ này làm người nhát gan lại sợ phiền phức, sao có thể là hắn?” Diệp Tri Hành cảm thấy kỳ quái.

Vừa hỏi xong, Diệp Tri Hành lại cảm thấy lúng túng. Giáo chủ đã ra lệnh cho hắn điều tra bối cảnh của Giang Ái Kiếm, tiếc là đến bây giờ hắn vẫn chưa tra ra được chút nào.

Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Người có thể rõ ràng chuyện trong cung như lòng bàn tay chỉ có thể là hắn.”

“Hắn?”

“Đương kim tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm, Lưu Trầm…”
Chương 333 Bí mật của Diệp Thiên Tâm

Diệp Tri Hành cả kinh.

Từ trước đến nay Tư Vô Nhai vẫn luôn là người thận trọng, cho dù có nhiều việc hắn đoán ra được nhưng vẫn đợi có chứng cứ xác thực. Nhưng chuyện của Giang Ái Kiếm lại không giống, đã đến nước này, Tư Vô Nhai có thể xác định Giang Ái Kiếm chính là Lưu Trầm.

“Năm đó trong cung rối loạn, nhị hoàng tử vì muốn diệt trừ phe cánh đối lập nên đã dùng một cơn đại hoả đốt sạch cả Cảnh Hoà cung, hơn một ngàn người bị thiêu sống, chỉ duy có thi thể Lưu Trầm là không tìm thấy, hẳn là hắn đã chạy thoát.” Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng nói.

“Có lẽ hắn đã bị đốt thành tro rồi?” Diệp Tri Hành phỏng đoán.

Tư Vô Nhai không nói gì, khả năng này cũng có nhưng lại quá nhỏ.

Lưu Trầm trong Cảnh Hoà cung cũng là một tu hành giả, nếu không phải có kẻ cố ý giết hại thì sao lại gặp phải kết cục như thế.

“Tiếp tục điều tra.”

“Tuân mệnh.”

Diệp Tri Hành khom người. “Giáo chủ, ngũ tiên sinh còn đang ở trong cung chăm sóc Thái hậu, chưa quay về Ma Thiên Các. Thuộc hạ lo lắng Mạc Ly sẽ xuống tay với nàng.”

“Tìm cách khuyên tỷ ấy trở về.”

“Nhưng mà…”

“Đừng ấp a ấp úng.” Tư Vô Nhai nhíu mày.

Khi chưa có đủ lượng tin tức cần thiết, phán đoán của hắn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Diệp Tri Hành khom người nói: “Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh khải hoàn hồi triều, nhị hoàng tử bày tiệc tẩy trần đón gió, mời hắn đến bãi săn ở Nhữ Bắc. Thuộc hạ lo lắng Thái hậu và ngũ tiên sinh cũng sẽ đến Nhữ Bắc. Hoàng đế đã phê chuẩn cho Thái hậu đi ra ngoài giải sầu dưỡng bệnh.”

“Nhữ Bắc là địa phương tốt.” Tư Vô Nhai quay đầu nhìn về phía Nhữ Bắc rồi lại ngẩng đầu nhìn trời, tiếp tục nói: “Nhị hoàng tử dã tâm lớn bừng bừng, vẫn luôn muốn nắm được thế cục triều chính. Lưu Bỉnh có quân công trên người, lại đi khắp nơi tạo quan hệ, sao nhị hoàng tử có thể không đề phòng hắn?”

Diệp Tri Hành không nói gì.

Tư Vô Nhai khẽ thở dài. “Ngũ sư tỷ cũng là người trong hoàng thất…”

“Thuộc hạ lo lắng nhất chính là điều này.”

“Khi nào cuộc đi săn diễn ra?”

“Khi trời chuyển đông, khoảng ba tháng sau.”

Tứ hoàng tử, tam hoàng tử, nhị hoàng tử… lại thêm một công chúa đột nhiên xuất hiện. Tề tựu đông đủ.

Nhắc tới việc sắp sang đông, Tư Vô Nhai cũng hơi xúc động.

Tu hành giả sau khi đã đạt đến Phạn Hải cảnh mở bát mạch, dù trời có nóng hay lạnh thì vẫn không có cảm giác nên gần như đã mất đi cảm ứng với thời tiết.

Nhưng hiện tại tu vi Tư Vô Nhai đã mất hết, trời sắp chuyển đông khiến hắn có dịp cảm nhận cái rét lạnh của trời đất một phen.

“Nếu Giang Ái Kiếm thật sự là tam hoàng tử, hẳn là hắn sẽ chiếu cố cho ngũ sư tỷ. Vì lý do an toàn, sắp xếp Ám Võng giúp đỡ hắn một tay.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Diệp Tri Hành ôm quyền nói rồi cung kính lùi sang một bên.

Lúc này, một tên tu hành giả mặc trường bào xám từ xa bay tới, quỳ một gối xuống bẩm báo: “Giáo chủ, lục tiên sinh đến…”

Trên mặt Tư Vô Nhai lộ vẻ vui mừng, vội vàng bước ra khỏi tiểu trúc, nhìn về phía lối vào.

Có lẽ vì nơi này ẩn sâu trong núi rừng nên trên lối vào có một tầng sương mù khiến tầm mắt mọi người trở nên mơ hồ.

Y phục màu trắng, tóc trắng toát, giày trắng và áo choàng trắng phất phơ.

Năm ngón tay trắng như bạch ngọc cầm lấy cán dù, từng bước đi tới không nhanh không chậm, tựa như một người bình thường đi qua bãi cỏ, bước xuyên qua sương mù.

Nhưng hạt sương và gió bụi đều không thể tiếp cận nàng mảy may.

Đây chính là lục sư tỷ của Tư Vô Nhai, Diệp Thiên Tâm. Cũng chính là lục đệ tử Ma Thiên Các.

“Tư Vô Nhai bái kiến lục sư tỷ.” Tư Vô Nhai chắp tay.

Ánh mắt Diệp Thiên Tâm nhìn về phía Tư Vô Nhai, dò xét một thoáng rồi nói: “Thất sư đệ, tu vi của đệ đâu?”

Trong khoảng thời gian này, Diệp Thiên Tâm vẫn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để chữa thương, khôi phục tu vi.

Ngoại trừ lén lút để ý tới Ma Thiên Các trong bóng tối, những việc khác nàng rất ít quan tâm đến.

Tư Vô Nhai bất đắc dĩ cười. “Đệ trúng Phược Thân Thần Chú của sư phụ lão nhân gia người.”

“Hả?” Diệp Thiên Tâm nhíu mày.

“Đều là hiểu lầm. Ta và đại sư huynh muốn diệt Tịnh Minh Đạo, không ngờ sư phụ lão nhân gia người cũng chạy tới. Rơi vào đường cùng, ta không thể làm gì khác hơn là giả làm đại sư huynh để lôi kéo sự chú ý của sư phụ… sau đó không cẩn thận bị trúng Phược Thân Thần Chú.”

Trên mặt Diệp Thiên Tâm không có biểu tình gì, ánh mắt nàng chuyển từ thân ảnh thư sinh tuấn tú của Tư Vô Nhai sang nơi khác. “Với thủ đoạn của đệ, việc giải khai thần chú có gì khó khăn đâu?”

“Lục sư tỷ có điều không biết… sư phụ hấp thu lực lượng bình chướng, thủ đoạn kinh người, ngay cả đạo nhân Thiên Sư Đạo cũng không giải khai được bùa này.” Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu.

Diệp Thiên Tâm khẽ giật mình.

Nàng nhớ lại lúc trước khi đối diện với sư phụ… mặc kệ đó là ma nguyên bí dược hay là lực lượng bình chướng…

Nàng nhớ là mình đã tận mắt nhìn thấy kim liên dưới trướng sư phụ mở ra cửu diệp…

Chẳng lẽ… thật sự là nàng bị hoa mắt thôi sao?

“Lục sư tỷ?” Tư Vô Nhai thấy nàng thất thần bèn gọi một tiếng.

Diệp Thiên Tâm tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ. “Ta không sao.”

“Sư tỷ rời Ma Thiên Các, tu vi đã khôi phục chưa?” Tư Vô Nhai hỏi.

“Được bảy tám phần rồi…” Diệp Thiên Tâm thản nhiên đáp.

“Sau này sư tỷ có tính toán gì không?”

Câu hỏi này tuy có vẻ rất tuỳ ý nhưng đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.

Hắn muốn biết rõ ràng quan hệ hiện tại giữa Diệp Thiên Tâm và Ma Thiên Các, nhất là sau khi sự kiện Ngũ Thử kết thúc.

Diệp Thiên Tâm đáp: “Ta đang tìm một vật, mà vật đó có khả năng không hề tồn tại…”

Tư Vô Nhai cười nói: “Sư tỷ muốn tìm thứ gì, có lẽ ta có thể giúp được một tay.”

“Đệ?”

“Đúng vậy, mạng lưới tình báo của Ám Võng trải rộng khắp thiên hạ. Chỉ cần ta muốn thì không có thứ tin tức gì ta không lấy được.” Tư Vô Nhai rất phóng khoáng tự tin nói.

Diệp Thiên Tâm lại lần nữa dò xét Tư Vô Nhai.

Mấy năm rời khỏi Ma Thiên Các, nàng không liên lạc gì nhiều với vị thất sư đệ này.

Danh tiếng của Ám Võng nàng cũng có nghe thấy.

“Thứ ta muốn tìm tên là ‘Thừa Hoàng’.” Diệp Thiên Tâm thản nhiên nói.

“Thừa Hoàng?” Tư Vô Nhai nhíu mày.

Diệp Thiên Tâm lắc đầu, lộ ra nụ cười khổ sở. “Được rồi, vẫn là để ta tự mình tìm đi, đệ không cần phải khó xử.”

“Sư tỷ…”

Thấy nàng xoay người định rời đi, Tư Vô Nhai vội vã đến chắn ở trước mặt, chắp tay nói: “Chuyện này không làm khó được ta…”

“Hả?”

“Cố quốc của Bạch Dân nằm ở Long Ngư Bắc, dân cư có đặc điểm da trắng tóc trắng, lại có Thừa Hoàng trông như hồ ly, trên lưng có sừng, tuổi thọ lên đến hai ngàn tuổi.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói.

Diệp Thiên Tâm nhìn Tư Vô Nhai bằng ánh mắt phức tạp. “Đệ biết Thừa Hoàng?”

“Sau khi Ngụy Trác Ngôn chết, ta đã cho người điều tra chuyện ở Độ Thiên Giang, rốt cuộc tra ra được manh mối về Thừa Hoàng.” Tư Vô Nhai thở dài. “Sau đó thì không tra được gì nữa.”

Ý hắn đã rất rõ ràng.

Ngay cả Ám Võng cũng không tìm được, dựa vào lực lượng của một mình ngươi sao có thể tìm ra nó?

“Thất sư đệ, đệ không tin loại dị thú này thật sự tồn tại?”

“Chuyện này…”

Đại nạn thọ mệnh vẫn luôn là thứ nghẹn trong lòng mỗi tu hành giả, đến nay không có ngoại lệ.

Thừa Hoàng lại có thọ mệnh đến hai ngàn tuổi, đây không phải là đột phá đại nạn ngàn năm của tu hành giả sao? Điều này sao có thể tin được?

Tư Vô Nhai hỏi: “Lục sư tỷ tin không?”

“Ta tin.”

Ngữ khí Diệp Thiên Tâm chắc chắn vô cùng khiến Tư Vô Nhai cảm thấy hơi bất ngờ.

Hắn không biết lý do Diệp Thiên Tâm tin tưởng chuyện này là gì. Nhưng từ khẩu khí và ánh mắt kiên định của nàng, hắn có thể xác định nàng thật sự tin tưởng, thậm chí niềm tin của nàng còn kiên định hơn người thường rất nhiều.
Chương 334 Thân phận của Ngu Thượng Nhung

Tư Vô Nhai chợt nhớ tới vừa rồi Diệp Thiên Tâm nói tu vi của nàng đã khôi phục được bảy tám phần.

Nhớ tới lúc nàng liên hợp với phe chính đạo vây công sư phụ rồi bị phế sạch tu vi cho đến khi bị trục xuất khỏi sư môn, chỉ mới một khoảng thời gian ngắn mà nàng đã khôi phục được tám thành tu vi. Làm sao Diệp Thiên Tâm làm được?

Chẳng lẽ đây là thiên phú đặc thù của Bạch Dân?

Tư Vô Nhai hồi đáp: “Ta sẽ giúp sư tỷ tiếp tục tìm kiếm.”

Diệp Thiên Tâm chậm rãi xoay người nhìn quanh.

Thấy tiểu trúc đơn giản thanh tĩnh được dùng làm trụ sở, nàng hỏi: “Đường đường là Giáo chủ Ám Võng mà lại ở nơi này?”

“Không còn cách nào, hiện tại tu vi ta đã mất hết, chỉ có thể cụp đuôi trốn ở đây.” Tư Vô Nhai nói.

“Làm tiểu nhân trốn ở sau lưng gây ra bao sóng gió mà đệ lại nói đường hoàng như vậy.” Diệp Thiên Tâm cười nhạo hắn.

Tư Vô Nhai xấu hổ cười một tiếng. “Hiện tại sư tỷ đang ở đâu?”

“Bốn biển là nhà.”

“Nếu lục sư tỷ không chê, có thể gia nhập Ám Võng của ta…” Tư Vô Nhai nói.

Diệp Thiên Tâm khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn thoáng qua tu hành giả mặc trường bào xám bên cạnh. “Thế nhân đều nói đệ là người rất biết tính toán. Bây giờ dám tính toán cả sư tỷ nữa sao?”

“Ta nào dám!” Tư Vô Nhai liên tục xua tay.

“Nói mới nhớ, khi còn ở Ma Thiên Các đệ cũng được xem là nhân vật phong vân. Tuy tính tình sư phụ không tốt nhưng cũng rất ít khi trách cứ đệ. Nói thật cho sư tỷ biết, tại sao đệ phải rời khỏi Ma Thiên Các?” Diệp Thiên Tâm nghiêm túc nhìn thẳng Tư Vô Nhai.

Lý do nàng rời khỏi Ma Thiên Các không giống những người khác. Thứ thúc đẩy nàng phản bội sư môn chính là chuyện ở Ngư Long thôn.

Nay hồi tưởng lại mới thấy mình sai hoàn toàn.

Những sư huynh sư đệ khác hẳn là không đến mức như nàng chứ?

Tư Vô Nhai thở dài một hơi. “Còn không phải vì đại sư huynh và nhị sư huynh sao?”

“Đại sư huynh và nhị sư huynh?” Trên mặt Diệp Thiên Tâm tràn đầy mờ mịt. Ngươi rời Ma Thiên Các thì liên quan gì đến bọn họ?

“Khi còn ở Ma Thiên Các hai người bọn họ đã thích phân cao thấp với nhau. Nếu không phải vì Ma Thiên Các có thiết luật thì hai sư huynh đã đánh nhau đến trời long đất lở rồi. Mấy năm nay bọn họ cũng đấu võ mồm không ít, ta không muốn đứng nhìn bọn họ tự giết hại lẫn nhau.” Tư Vô Nhai nói.

Diệp Thiên Tâm lắc đầu. “Chỉ có như vậy?”

Chỉ vì muốn can ngăn, lý do này không đủ!

“Những thứ còn lại sư tỷ phải hỏi đại sư huynh và nhị sư huynh.” Tư Vô Nhai nói.

“Tại sao phải hỏi bọn họ?” Diệp Thiên Tâm kỳ quái hỏi.

“Lục sư tỷ, tỷ cảm thấy nhị sư huynh như thế nào?” Tư Vô Nhai không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại.

“Khiêm tốn hữu lễ, đối xử ôn hoà tử tế với mọi người… Huynh ấy chính nhân quân tử hơn bọn chính đạo nguỵ quân tử kia ngàn lần vạn lần.” Diệp Thiên Tâm nói.

Tư Vô Nhai gật đầu nói:

“Ở phía bắc Đại Viêm, áo mũ chỉnh tề thân đeo bội kiếm, chỉ muốn sống tốt, không tranh với ai, có Huân Hoa Thảo sáng nở tối tàn, từ trên xuống dưới dù là kẻ sĩ hay là thứ dân, bất kể phú quý hay là nghèo hèn, từ lời nói đến cử chỉ đều vô cùng khiêm tốn hữu lễ.”

Diệp Thiên Tâm ban đầu nghe không hiểu, nhưng nhớ tới ngữ khí của Tư Vô Nhai giống hệt vừa rồi nói ra nguồn gốc thân phận nàng, bèn cả kinh…

Nàng không mở miệng hỏi lại… đáp án không cần nói cũng biết.

Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Tin tưởng ta, sự tình vô cùng phức tạp, ta nhất định phải tra ra rõ ràng.”

Suy nghĩ của Diệp Thiên Tâm đã hỗn loạn.

Nhớ lại khi biết được thân phận Bạch Dân của bản thân, nàng đã từng hoảng hốt rất lâu.

Giờ nghĩ lại, có gì mà không thể tin được?

Quân tử…

Sao nàng không sớm nghĩ tới điểm này?

“Còn đại sư huynh thì sao?”

“Nói thật, ta không biết.” Tư Vô Nhai đáp. “Ta vốn định chờ sau khi đại nạn thọ mệnh của sư phụ đến, ta sẽ trở lại Ma Thiên Các để điều tra việc này. Đáng tiếc là… sư phụ lão nhân gia người không chịu nhận mình già, điểm ấy hẳn lục sư tỷ đã được lĩnh giáo.”

Diệp Thiên Tâm: “. . .”

Đâu chỉ đơn giản là không chịu nhận mình già. Sư phụ hoàn toàn không khác gì thời kỳ đỉnh phong!

Nàng lại lần nữa nhớ tới thời điểm sư phụ gọi ra pháp thân cửu diệp, bèn nói: “Có lẽ sư phụ đã đột phá lên cửu diệp rồi.”

“Không có khả năng.” Tư Vô Nhai quả quyết nói.

“Ta tận mắt nhìn thấy.”

Tư Vô Nhai: “. . .”

Hắn rất muốn nói, sư tỷ à, nói chuyện giật gân phải chịu trách nhiệm nha!

Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Thiên Tâm đã lắc đầu. “Cũng có thể là do ta hoa mắt…”

“. . .”

Tư Vô Nhai lập tức thở phào một hơi. Sư tỷ nói chuyện kiểu này đúng là muốn lấy mạng hắn mà.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy không hợp lý. Nếu sư phụ thật sự đột phá cửu diệp thì còn để mặc bọn hắn làm càn khắp nơi sao? Người đã sớm mở ra pháp thân đi xử lý hết đám chính đạo kia rồi.

“Tuy ta không tán thành cách làm của đệ, nhưng vì đệ là người thông minh nhất trong số chúng ta, thế nên ta tin tưởng đệ… Thay ta vấn an đại sư huynh và nhị sư huynh.”

Nói xong, nàng xoay người đi về phía lối ra.

“Sư tỷ thật sự không cân nhắc đến việc gia nhập Ám Võng sao?” Tư Vô Nhai hỏi.

“Không… Nhìn bộ dạng của đệ kìa, lo mà chiếu cố bản thân mình thật tốt đi.”

Nói xong câu này, thân ảnh Diệp Thiên Tâm cũng đã biến mất trong làn sương mù.

Diệp Tri Hành vội vàng khom người: “Cung tiễn lục tiên sinh.”

Trong lòng hắn thả lỏng hơn rất nhiều.

Tư Vô Nhai cười nói: “Nhắc tới mới nhớ, ngươi cũng họ Diệp… sao lại sợ lục sư tỷ như vậy?”

Diệp Tri Hành liên tục xua tay. Ai mà dám nhận vơ người nhà với lục tiên sinh?

“Đại sư huynh gần đây thế nào rồi?” Tư Vô Nhai hỏi.

“Sau khi U Minh Giáo nắm Chính Nhất Đạo trong tay đã bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ. Hiện tại giáo chúng trong U Minh Giáo đã lên đến mấy vạn người, e là không bao lâu sau U Minh Giáo sẽ lại ra tay với mục tiêu kế tiếp.”

“Như vậy đại sư huynh sẽ không có thời gian chú ý đến chuyện trong cung.” Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài.

“Giáo chủ, ý của ngài là…?”

“Chuyện bãi săn Nhữ Bắc, ta muốn đích thân đi một chuyến.” Tư Vô Nhai nói.

“Giáo chủ, tu vi của người đã mất hết, tuyệt đối không thể.”

“Có ngươi bên cạnh, ta rất yên tâm.”

“…Thuộc hạ thề sống chết bảo hộ Giáo chủ!”

Thần Đô, trong Hoàng thành.

Cảnh Dương cung.

Mạc Ly ngắm nhìn gương mặt mình trong gương, tâm tình rất vui vẻ.

“Sư huynh, may mà lần này có huynh chữa thương cho ta.” Mạc Ly chậm rãi đứng dậy nói với nam tử cao lớn đứng bên ngoài tấm bình phong.

“Chúng ta là đồng môn, đừng khách khí.”

“Điện hạ đã nói một khi thành tựu đại nghiệp, sư huynh sẽ là người dưới một người trên vạn người.” Mạc Ly nhẹ nhàng cười.

Ba Mã chắp tay, lắc đầu nói: “Chỉ sợ sự tình không đơn giản như muội nghĩ.”

“Sư huynh, huynh vẫn cứ luôn thiếu quả quyết như vậy. Huynh yên tâm đi, kế hoạch lần này cực kỳ chu đáo, ngũ đệ tử Ma Thiên Các đang ở trong cung, đến lúc đó Thái hậu cũng sẽ đến Nhữ Bắc… Đã chết nhiều người như vậy, sao ta có thể tha cho bọn họ!”

Ba Mã nhớ tới cảnh tượng ở Liên Hoa đài, lắc đầu nói: “Không phải ta không tin muội… nhưng ta luôn cảm thấy lão ma đầu kia không đơn giản.”

“Chỉ sợ lão không dám tới…”

Mạc Ly cười nói. “Sư huynh, nói thật cho huynh biết, nhị hoàng tử đã đưa bản vẽ Thập Tuyệt Trận cho ta.”

Ba Mã mở to hai mắt.

Mạc Ly tiếp tục nói: “Ta phụng mệnh nhị hoàng tử, bố trí Thập Tuyệt Trận ở cả bốn thành của Đại Viêm…” Nàng quỷ dị cười một tiếng, trong giọng cười đầy vẻ dương dương tự đắc. “Trong đó có một nơi là Thượng Nguyên thành, nhưng đã bị đổi thành Nhữ Bắc. Chuyện này chỉ có ta và nhị hoàng tử điện hạ biết! Sư huynh, huynh chính là người thứ ba…”

Mạc Ly vừa cười vừa đi đến bên cạnh Ba Mã.

Ba Mã thở dài nói: “Cẩn thận, đùa với lửa có ngày chết cháy.”

“Có sư huynh ở đây, muội rất yên tâm.” Mạc Ly mỉm cười, để lộ má lúm đồng tiền động lòng người.

Thấy thế Ba Mã âm thầm nhíu mày.

“Thôi vậy, vì Lâu Lan.” Ba Mã không muốn nhìn Mạc Ly nữa, bèn quay người đi đến bên cửa sổ.

“Đúng vậy… sư muội mất nhiều năm như thế để ẩn nấp trong hoàng cung Đại Viêm, bao nhiêu khó khăn cũng chỉ có mình muội biết được. Bất kể là tu vi hay là trí tuệ sư huynh đều cao hơn muội rất nhiều… Chỉ cần hai chúng ta đoàn kết một lòng chung tay hợp tác, tất cả mọi chuyện sẽ không thành vấn đề nữa!”
Chương 335 Cầm tay chỉ việc

Ba Mã ngắm cảnh trí bên ngoài Cảnh Dương cung, nhớ tới Lâu Lan, hắn thở dài nói: “Nhị hoàng tử điện hạ có đủ hung ác không?”

Mạc Ly cười nói:

“Trong năm vị hoàng tử, nếu luận về lòng dạ độc ác thì nhị điện hạ nhất định sẽ xếp hạng nhất. Năm đó tam hoàng tử điện hạ được bệ hạ yêu thích, trong cung muốn lập hắn làm thái tử, nhị điện hạ chỉ cần dùng chút tâm kế khiến một trận hoả hoạn giải quyết hết mọi vấn đề… Ngay cả tam hoàng tử mà hắn cũng xuống tay được thì… ha ha, tứ hoàng tử chỉ là con hổ giấy mà thôi.”

Ba Mã gật đầu: “Sư đệ…”

“Gọi người ta là sư muội.” Mạc Ly nói.

“. . .”

Ba Mã cố phớt lờ đám da gà đã nổi khắp người, trầm giọng nói: “Những người khác có chết hay không ta không quan tâm… Nhưng Lưu Bỉnh nhất định phải chết!”

Mạc Ly lạnh giọng cười. “Sư huynh yên tâm, so với huynh thì ta càng muốn hắn chết hơn.”

Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh trấn thủ biên cương nhiều năm nay, từng nhiều lần suất quân đi chinh phạt Lâu Lan khiến thây phơi đầy đồng, tử thương vô số.

Lần khuất nhục nhất chính là khi Lưu Bỉnh dẫn theo Thập đại tướng quân Đại Viêm bắt vương của Lâu Lan làm tù binh.

Trong trận chiến đó, đại tu hành giả của hai bên đại chiến ba ngày ba đêm, tướng sĩ tử thương vô số. Về sau chuyện này được ghi chép lại trong sử sách: chim không còn bay, thú không còn chạy, đưa mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy mỗi xương cốt con người.

Thời gian một tháng trôi qua như một cái chớp mắt.

Lục Châu lĩnh hội Thiên thư cả tháng trời, lực lượng phi phàm đã đạt đến tình trạng bão hoà.

Khoảng thời gian này hắn vẫn không ngừng chỉ đạo đám đồ đệ trong việc tu luyện.

Tu vi của Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.

Lục Châu đến gần thác nước, thấy Đoan Mộc Sinh đang ngoan ngoãn đứng yên dưới thác, hắn hài lòng gật đầu.

“Sư phụ…” Đoan Mộc Sinh khom người hành lễ.

Lục Châu thấy cương khí trên người hắn đang không ngừng chống đỡ dòng thác đổ xuống, bèn nói:

“Thác nước có thể đề thăng khả năng bền bỉ cho nguyên khí, cũng có thể giúp ngươi rèn luyện thương thuật.”

“Đồ nhi minh bạch.”

Đoan Mộc Sinh khẽ nhấc tay, Bá Vương Thương cắm trên mặt đất vụt một tiếng bay vào lòng bàn tay hắn.

Đoan Mộc Sinh bắt đầu huy động Bá Vương Thương đánh bay dòng nước thác.

Lục Châu khẽ nhíu mày. Đoan Mộc Sinh là người khắc khổ, cũng rất biết nghe lời, nhưng khuyết điểm là hơi bị đần.

Nếu không nhờ Thiên Nhất Quyết là công pháp cực kỳ thích hợp để hắn tu luyện thì e là hắn khó lòng đạt tới cảnh giới này.

Lục Châu truyền âm nói:

“Khi nào đạt tới cảnh giới không cần dựa vào cương khí vẫn có thể khiến nước không làm ướt người thì xem như thương thuật đã thành công một phần.”

“Vâng.”

Thác nước rất lớn, nước đổ xuống như trút. Nếu chỉ đơn giản sử dụng thương thuật mà không dùng tới cương khí hộ thể để ngăn nước làm ướt người thì sao có thể?

Trừ phi thương thuật nhanh tới cực hạn, tạo ra một tầng bình chướng!

Trong lòng Đoan Mộc Sinh âm thầm kêu khổ nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Trụ cột của hắn tuy tốt nhưng vẫn chưa đủ, nhất định phải chăm chỉ rèn luyện thêm.

[Ting — chỉ đạo Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 300 điểm công đức.]

Lục Châu nhân tiện nhìn bảng giao diện Hệ thống. Dạo gần đây hắn chỉ dạy dỗ đồ đệ mà đã kiếm được tổng cộng 3.200 điểm công đức.

Hơn nữa nhờ vậy tu vi của đồ đệ cũng đã tiến nhanh.

“Sư phụ…”

Thân ảnh Tiểu Diên Nhi từ trên không trung vọt tới, khi thì vọt sang trái, lúc thì chếch qua phải. Một chú chim nhỏ đang bị nàng truy đuổi phải chạy trốn vô cùng chật vật.

“Thất Tinh Thải Vân Bộ của đồ nhi bây giờ đã rất nhuần nhuyễn rồi nha.” Tiểu Diên Nhi bắt lấy chú chim rồi thả nó đi, sau đó hạ xuống đứng bên cạnh Lục Châu, chờ đợi nghe sư phụ khích lệ.

Lục Châu đưa tay cốc đầu nàng.

“Thất Tinh Thải Vân Bộ đúng là đã tiến bộ rất nhiều, nhưng chim nhỏ không phải loài người, nếu cứ tiếp tục dùng nó làm mục tiêu thì sẽ khó tiến bộ hơn.”

“Nha.”

“Phải học tập ở tam sư huynh của con nhiều vào.” Lục Châu chỉ tay về phía Đoan Mộc Sinh.

“Nha…”

Tiểu Diên Nhi nhìn dòng thác đổ xuống như trút, trong lòng khẽ run rẩy. Bảo nàng đứng chịu trận dưới thác nước chẳng khác nào tra tấn nàng.

Con ngươi nàng đảo một vòng rồi nói: “Sư phụ, hay là người dạy con thứ khác đi?”

Lục Châu có hơi bất ngờ.

Tiểu Diên Nhi rất ít khi chủ động đề nghị như vậy, trước giờ nàng luôn là loại đồ đệ bảo gì nghe nấy.

Lục Châu bèn hỏi: “Con muốn học cái gì?”

“Thư pháp được không ạ? Thư pháp của sư phụ đẹp vô cùng, đồ nhi muốn học!” Tiểu Diên Nhi nói.

“Không được hồ nháo.”

Lục Châu nghiêm mặt nói: “Thư đạo đúng là có thể tu tâm dưỡng tính, nhưng con đường tu hành của con là Thái Thanh Ngọc Giản của Đạo môn. Thư đạo chỉ thích hợp với Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn mà thôi.”

“Nha.” Tiểu Diên Nhi có hơi hụt hẫng.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời, thấy thời gian vẫn còn sớm bèn vuốt râu nói:

“Diễn luyện quyền pháp một lần cho vi sư nhìn xem.”

“Vâng ạ.” Tiểu Diên Nhi gật đầu rồi đứng bên cây đại thụ luyện quyền pháp.

Trải qua một tháng tập luyện, quyền pháp của nàng tiến bộ không nhiều nhưng tính tình lại tốt hơn hẳn lúc trước.

Bộ quyền pháp này không nhanh không chậm, chú trọng tính ổn định và ôn hoà.

Tiểu Diên Nhi diễn luyện xong, Lục Châu gật gù, nàng diễn luyện không tệ, tuy nhiên cũng còn một chút tì vết.

“Không tệ.”

“Đa tạ sư phụ khích lệ.” Tiểu Diên Nhi được khen, lập tức cười tươi như hoa nở.

Tâm tính của nha đầu này vẫn cần được ma luyện thêm. Chuyện này không thể vội vàng, sau này sẽ hướng dẫn nàng kỹ càng hơn nữa.

Đúng lúc này…

Chu Kỷ Phong chạy tới, khom người nói: “Các chủ, có phi thư của Giang Ái Kiếm.”

“Đọc đi.”

Chu Kỷ Phong mở thư ra đọc nhỏ: “Đa tạ lão tiền bối đã cảnh cáo Tư Vô Nhai… Hắn không còn quấy nhiễu ta nữa, mà còn cho ta thêm một ít tin tức.”

Nghe đến đây, Lục Châu lộ vẻ nghi hoặc. Lão phu cảnh cáo nghiệt đồ này bao giờ?

Chu Kỷ Phong vẫn tiếp tục đọc: “Thái hậu sẽ đến Nhữ Bắc tịnh dưỡng, đồ nhi Chiêu Nguyệt của ngài sợ là cũng phải đi cùng. Trùng hợp là hai tháng sau, nhị hoàng tử Lưu Hoán mời Lưu Bỉnh đến bãi săn ở Nhữ Bắc. Mạc Ly có cao thủ tương trợ, ta hoài nghi bọn hắn sẽ ra tay… Nếu có tin tức mới ta sẽ nhanh chóng gửi phi thư.”

Lần này hắn không cười ha ha ha nữa.

Lục Châu nhíu mày. Chiêu Nguyệt không phải là kẻ ngu, biết rõ có cạm bẫy tại sao còn phải bước vào? Hơn nữa trong phi thư của Giang Ái Kiếm không hề nhắc đến Minh Thế Nhân… vậy Minh Thế Nhân đang làm gì?

Lục Châu nhớ đến đại vu thuật ở Liên Hoa đài, trong lòng cực kỳ giận dữ. “Có can đảm động vào đồ nhi của bản toạ?”

Chiêu Nguyệt là con gái của Vân Chiêu công chúa, cũng được xem là người trong hoàng thất, vậy mà Mạc Ly lại to gan đến thế!

Còn may hiện tại Chiêu Nguyệt đang ở trong hoàng thành, Mạc Ly không dám ra tay hạ thủ…

“Đưa Tần Quân tới.”

“Vâng.”

Một lát sau, Chu Kỷ Phong đã dẫn Tần Quân đến trước mặt Lục Châu.

“Bản toạ giao cho ngươi một nhiệm vụ.”

Tần Quân mừng rỡ, vội khom người nói: “Xin lão tiên sinh phân phó!”

“Trở về Thần Đô, làm tai mắt cho bản toạ…”

“A?”

“Ngươi không nguyện ý?”

“Vãn bối đương nhiên nguyện ý… vãn bối rất tình nguyện được hiệp trợ lão tiên sinh!” Tần Quân ấp úng nói, “Chỉ là bên phía đại tiên sinh…”

Tiểu Diên Nhi trợn mắt nói: “Ngươi có phải là đồ ngu không vậy? Không biết phân biệt lớn nhỏ sao?”

Tần Quân giật mình một cái, vội vàng nói: “Cửu tiên sinh dạy phải! Là Tần Quân hồ đồ!”

“Chuyện của Thái hậu ngươi biết được bao nhiêu?”

“Vãn bối chỉ biết thân thể Thái hậu có bệnh, vẫn luôn an dưỡng trong cung, việc này muốn rõ ràng phải hỏi Lý Vân Triệu.” Tần Quân đáp.

“Được rồi…”

Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Ngươi trở về nói với Lý Vân Triệu, chăm sóc tốt cho hai đồ nhi Chiêu Nguyệt và Minh Thế Nhân của bản toạ. Nếu xảy ra chuyện bản toạ sẽ hỏi tội hắn. Ngoài ra, nếu gặp được nghiệt đồ Vu Chính Hải thì phải nhanh chóng gửi phi thư.”

“Nếu vãn bối gặp được nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất gửi phi thư đến Ma Thiên Các.” Tần Quân khom người đáp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom