• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 306-310

Chương 306 Nhập Ma thiền không phải thiền chân chính

Cảm ơn đạo hữu zZzTRIẾT_TÌNHzZ_80ct đã ủng hộ 1.000 TLT cho truyện ạ! ^^

Mọi người đều cả kinh.

Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu lại muốn xem xem ngươi phá Thất Tuyệt Kiếm Trận như thế nào.”

Tim Không Viễn đánh thịch một cái. Nếu chỉ có mình Giang Ái Kiếm thì hắn không hề lo lắng, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện thêm một cao thủ truyền âm, hắn không thể không phòng bị.

“Muốn làm ngư ông đắc lợi?”

Niệm Châu quấn trên hai tay Không Viễn. Hắn giơ hai tay ra, ánh mắt đảo qua đám người Giang Ái Kiếm và Lục Châu rồi nói:

“Thất Tinh đã mở, mời các vị thí chủ… lên đường. A di đà phật ——”

Song chưởng vung mạnh!

Niệm Châu xoay vòng bay tới!

Phật Đà Niệm Châu là một kiện vũ khí cực kỳ đặc thù, có thể được dùng làm ám khí, cũng có thể dùng để phòng thân…

Vũ khí này yêu cầu người sử dụng phải có tu vi cực cao, không giống như đao kiếm chỉ cần tu luyện phương thức tấn công đến cực hạn.

Niệm Châu phát ra quang mang màu đen phóng tới như sao băng.

Vù vù!

“Để ta.” Giang Ái Kiếm xung phong đứng ra, Long Ngâm Kiếm bay ra khỏi vỏ.

“Để hắn đi.” Lục Châu thấy Tiểu Diên Nhi ngo ngoe muốn động bèn gọi nàng lại.

“Vâng.”

Nha đầu mà cũng lao ra thì an nguy của lão phu chẳng lẽ phải trông cậy vào tên phế vật Tần Quân này?

Thân ảnh Giang Ái Kiếm lấp loé giữa không trung, biến thành mấy đạo tàn ảnh.

Kiếm cương màu vàng sáng phóng ra.

Choang choang choang!

Đánh trúng Phật Đà Niệm Châu đang bay tới.

Niệm Châu khẽ lui lại. Không Viễn hoà thượng dường như đã sớm dự liệu được chuyện này.

Nhìn thấy Long Ngâm Kiếm trong tay Giang Ái Kiếm, hắn mở miệng tán thưởng: “Kiếm tốt.”

Giang Ái Kiếm mỉm cười, lăng không bay lên.

Các tu hành giả khác đang cật lực chống cự lại sự tấn công của bầy phi kiếm, khí lưu và cương khí cường đại ép bọn họ đến không thở nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Ái Kiếm bay ngang qua.

Mũi chân Không Viễn điểm nhẹ, đạp không bay lên, toàn thân đứng thẳng.

Nửa người dưới của hắn đen tuyền, nửa người trên sáng rực.

“Song thiền! Trời ạ ——”

Chỉ cần là tu hành giả có chút kiến thức đều sẽ biết thuỷ hoả không thể tương dung, âm dương không thể đồng thời tồn tại.

Thế nhưng Không Viễn của Đại Không Tự lại có thể song thiền hợp nhất!

Đây là thiên phú cỡ nào!

Từ lâu đã có tin đồn Không Viễn của Đại Không Tự bế quan tu luyện, tu vi tịnh tiến cực nhanh. Nay xem ra… đúng thật là đã tiến bộ rất lớn.

Đám người nhìn Không Viễn đầy thán phục.

“Chẳng trách Không Huyền hoà thượng lại có can đảm đến Thánh đàn.”

“Tu song thiền, cho dù là các vị Môn chủ có đến cũng không làm gì được hắn.”

“Trừ phi… lão ma đầu Ma Thiên Các xuất thủ.”

“Tu vi Không Viễn tiến nhanh nhưng đến nay vẫn không dám đến Ma Thiên Các báo thù, chỉ sợ mỗi mình lão ma đầu trị được hắn… Đáng tiếc nơi đây là Kiếm Khư, sao lão ma đầu có thể xuất hiện được chứ?”

Phong cách hiện tại có vẻ hơi kỳ quái.

Tiểu môn phái sùng bái Ma Thiên Các thì thôi đi, nay đến đám danh môn chính đạo cũng đặt hy vọng vào Ma Thiên Các là sao?

Khi Giang Ái Kiếm bay đến giữa không trung, nửa người trên của Không Viễn đã xuất hiện một đạo Kết Định Ấn màu vàng kim.

Đồng thời nửa người dưới cũng xuất hiện đạo Kết Định Ấn màu đen tuyền…

Ầm!

Phanh phanh phanh!

Kiếm thuật của Giang Ái Kiếm tung ra như mưa, đầy trời đều là tàn ảnh, toàn bộ kiếm ảnh đâm vào Kết Định Ấn.

Không Viễn trầm giọng quát: “Cút!”

Song trọng Kết Định Ấn đột nhiên bành trướng như lò xo, bức lui Giang Ái Kiếm!

“Ta tránh ——”

Giang Ái Kiếm bỗng nhiên ý thức được năng lực phòng ngự của lão hoà thượng này quá đáng sợ, bèn quyết định tránh né mũi nhọn!

Thế nhưng…

Hai đạo Kết Định Ấn kia một rộng một hẹp, một buông lỏng một siết chặt như thể đã diễn tập cả trăm ngàn lần!

Ầm!

Giang Ái Kiếm giơ Long Ngâm Kiếm ra chặn trước người, ngăn trở song trọng Kết Định Ấn!

Toàn thân hắn bị chấn đến bay ngược ra sau.

“Ui nha… nha đầu, tiếp lấy ta!” Giang Ái Kiếm nói.

Bịch!

Giang Ái Kiếm rơi thất điên bát đảo xuống đất, toàn thân đau đớn.

Nếu không phải cương khí hộ thể đã giảm đi tuyệt đại bộ phận lực lượng tấn công thì song trọng Kết Định Ấn đã khiến hắn phản phệ đến trọng thương.

“Đáng đời.” Tiểu Diên Nhi cười nói.

Trên bia mộ, Không Viễn vẫn đứng lăng không lơ lửng.

Một chiêu Kết Định Ấn đã đánh lui được Giang Ái Kiếm khiến hắn rất hài lòng.

Nhưng đòn tấn công của hắn không vì thế mà dừng lại.

Phật Đà Niệm Châu tản mát ở bốn phía lại loé lên hàn mang, một lần nữa đánh tới.

“Vậy mà cũng được nữa?”

Giang Ái Kiếm trừng to mắt, một tay chưởng xuống đất lộn ngược người ra sau, lùi về phía hậu phương.

Tiểu Diên Nhi nói: “Tiếp đi chứ?!”

“Đánh không được! Ta đã cố hết sức rồi… ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!” Giang Ái Kiếm liên tục khoát tay.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được con hàng này vốn không chịu dùng toàn lực.

Ngay cả pháp thân còn không mở ra mà bảo đã cố gắng hết sức?

Tiểu Diên Nhi hừ một tiếng, cương khí hùng hậu ngăn ở trước mặt.

Phật Đà Niệm Châu bay ngược trở về, hợp lại thành một khối, trở về hình thức ban đầu là một chuỗi hạt nằm yên vị trên cổ Không Viễn hoà thượng.

“Hoà thượng này không đơn giản… không ngờ Kết Định Ấn có thể cản được Long Ngâm Kiếm của ta.” Giang Ái Kiếm nói. “E là phải để lão tiền bối ra tay rồi.”

“Sư phụ…” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái đầy khinh thường rồi quay sang nhìn sư phụ bằng ánh mắt khẩn cầu được xuất chiến.

Tuy rằng nàng có rất nhiều bảo bối phòng thân nhưng Lục Châu không hề yên tâm…

Giang Ái Kiếm hoàn toàn không sử dụng toàn lực, nhưng từ lần giao thủ vừa rồi cũng có thể nhìn ra được một hai.

Lão hoà thượng cũng còn rất nhiều sát chiêu chưa dùng tới.

Nếu để hắn nắm được cơ hội đánh ra một kích như lôi đình thì nhóm Lục Châu sẽ phải chịu thiệt thòi.

“Thôi.” Lục Châu lắc đầu.

Không Viễn nở nụ cười. “Bây giờ mới nghĩ thông suốt có phải là đã trễ rồi không? Lão nạp đã từng nói, thanh Ma Kiếm này nhất định sẽ thuộc về lão nạp.”

Lục Châu khẽ khàng đáp lại: “Nhập Ma thiền không phải là thiền chân chính…”

“Thiền giết được người mới là thiền tốt.” Không Viễn nói. “Khắp thiên hạ này chỉ có mình lão nạp tu thành song thiền.”

Lục Châu lắc đầu thở dài. “Lão phu còn tưởng là ngươi có thủ đoạn kinh thiên gì để phá huỷ Thất Tuyệt Kiếm Trận… Hoá ra lão phu đã quá coi trọng ngươi.”

“Hử?”

Ngay khi Lục Châu vừa rút thẻ Một Kích Chí Mạng ra ——

Ông.

Ông ông.

Bia mộ khổng lồ đột nhiên vỡ toang.

Đá vụn lộp độp rơi xuống.

Dưới tác động của luồng năng lượng quỷ dị, bi văn lít nha lít nhít trôi nổi giữa không trung, phát ra tiếng vo ve như muỗi kêu.

Bảy vòng sáng lại càng sáng rỡ hơn trước gấp mấy lần.

Khi toàn bộ đá vụn đã rơi xuống ——

Một thanh cự kiếm cổ màu đồng lơ lửng giữa trời.

Bi văn bắt đầu hội tụ lại, tựa như bầy thiêu thân lao vào lửa đỏ, dung nhập vào trong thanh cự kiếm.

Khói đen lượn lờ.

Thanh cự kiếm dường như đã được những bi văn này kích hoạt, thân kiếm khẽ rung động.

Tám sợi xiềng xích xung quanh phóng tới khoá chặt thân kiếm.

Đám tu hành giả kinh ngạc đến ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thì ra tám sợi xiềng xích này không phải dùng để giữ vững bia mộ mà là để khoá chặt cự kiếm.
Chương 307 Vua của phi kiếm

Các bạn thân yêu ơi, mai là đầu tháng rồi, các bạn hãy đẩy Kim phiếu để truyện được lên Kim Thánh Bảng nha! Thương yêu nhiều nhiều! ^^

Thấy Ma Kiếm xuất hiện, Không Viễn đang lơ lửng trên không trung hưng phấn cười nói: “Lão nạp ẩn nhẫn đến nay rốt cuộc cũng được đền đáp! Ha ha ha…”

Tiếng cười ha hả của hắn vang vọng toàn bộ Kiếm Khư.

Lục Châu vốn định giết chết Không Viễn…

Nhưng khi nhìn thấy thanh cự kiếm, hắn dừng tay lại.

Thanh kiếm này… có vẻ quỷ dị!

Ông.

Cự kiếm rung động như thể đang muốn tránh thoát sự kềm chế của xiềng xích.

Không Viễn trầm giọng nói: “Lão nạp sẽ không khách khí!”

Nói xong, hắn tung ra một chưởng về phía thanh cự kiếm, đồng thời thân mình lao tới bắt lấy Ma Kiếm!

Cương khí vờn quanh Ma Kiếm cảm nhận được sự xâm lấn và khiêu khích ——

Ầm!

Bi văn bay ra tứ tán!

Không Viễn trừng to mắt, toàn thân bị bi văn đánh vào bay ngược ra sau!

Cùng lúc đó, Thất Tuyệt Kiếm Trận toả ra quang mang đại thịnh, tất cả trường kiếm trong Kiếm Khư đều bị Ma Kiếm triệu hoán tụ tập bay về.

Vù vù vù….

Trên bầu trời chỉ toàn là bóng kiếm.

Không Viễn không ngờ Ma Kiếm lại khó thuần phục như thế, lập tức thi triển song trọng Kết Định Ấn.

Phanh phanh phanh!

Bầy phi kiếm chuyển sang tấn công Không Viễn! Một số khác thì tấn công đám tu hành giả!

Trong nhóm tứ đại danh môn chính phái đã bắt đầu xuất hiện thương vong…

“Đúng là một thanh kiếm đáng sợ.” Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói.

“Năng lượng tích trữ lâu như vậy, một khi bộc phát ra… đúng là cực kỳ đáng sợ.” Tần Quân than thở.

Lúc này, phi kiếm cuồn cuộn lao tới không dứt, Tiểu Diên Nhi vội vàng sử dụng cương khí ngăn trở đám phi kiếm.

Người khó chịu nhất vẫn là Không Viễn…

“Lão hoà thượng này mạnh như vậy sao?” Giang Ái Kiếm hoàn toàn không ngờ song trọng Kết Định Ấn có thể ngăn cản nhiều phi kiếm đến vậy..

Choang choang choang…

Từng sợi xiềng xích bị cắt đứt.

Chỉ trong thoáng chốc, tám sợi xiềng xích đã bị chặt đứt hoàn toàn.

Ma Kiếm có được tự do!

Năng lượng bi văn hội tụ lại, lưỡi kiếm loé ra hàn quang màu đỏ.

Toàn thân Ma Kiếm khẽ rung động rồi bay lên cao…

Tất cả những thanh phi kiếm xung quanh đều né tránh!

Vù!

Ma Kiếm phá không đâm về phía Không Viễn hoà thượng.

Hai mắt Không Viễn trợn trừng nhìn thanh Ma Kiếm.

Kết Định Ấn bành trướng ra tứ phía!

Ầm!

Ma Kiếm bị Kết Định Ấn làm cho thoáng dừng lại, nhưng nó cũng chỉ hơi đình trệ giữa không trung một lát rồi lại đâm về phía trước.

“Đây là địa bàn của Ma Kiếm, lại được Thất Tuyệt Kiếm Trận tăng cường, xem ra lần này Không Viễn gặp xui xẻo rồi.” Giang Ái Kiếm hưng phấn nói.

Đúng như lời Giang Ái Kiếm nói, Ma Kiếm điên cuồng tấn công Không Viễn hoà thượng, tựa như trong thân nó ẩn chứa lực lượng không bao giờ dùng hết.

Choang choang choang!

Không Viễn bất đắc dĩ chỉ có thể chiến đấu toàn lực với Ma Kiếm.

Ma thiền, Phật ấn,… toàn bộ chiêu thức đều tung ra đánh lên thân Ma Kiếm nhưng dường như chỉ đang gãi ngứa cho nó, chẳng có chút tác dụng nào.

Thời giant rôi qua, lực lượng của Ma Kiếm không hề giảm đi mà ngày càng mạnh thêm.

Rốt cuộc Phật Tổ kim thân cũng xuất hiện!

Kim thân đánh lui toàn bộ bầy phi kiếm, chỉ có thanh Ma Kiếm vẫn táo bạo tìm ra kẽ hở trên Phật Tổ kim thân.

“Không phải chứ? Ngay cả Phật Tổ kim thân cũng không đè ép được thanh Ma Kiếm này?” Giang Ái Kiếm gian nan nuốt nước bọt… Nếu thế hắn làm sao còn mơ tưởng chạm được vào nó?

Phật Tổ kim thân không chèn ép được Ma Kiếm có nghĩa là sớm muộn gì Không Viễn cũng sẽ thua.

Dù là pháp thân hay kim thân thì cũng tiêu hao rất nhiều lực lượng, không cách nào sử dụng được trong thời gian dài.

Quả nhiên ——

Trong khoảnh khắc Phật Tổ kim thân biến mất…

Vụt!

Ma Kiếm lấy tốc độ cực kỳ đáng sợ đâm mạnh vào thân thể Không Viễn.

Phốc ——

Hai mắt Không Viễn trợn trừng nhìn thanh Ma Kiếm, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Lão nạp… không… không cam lòng.”

Không Viễn từ trên không rơi phịch xuống đất rồi nằm yên không nhúc nhích nữa… Phật Đà Niệm Châu trước ngực hắn toát ra quang mang hết sức yếu ớt.

Sắc mặt mọi người đại biến.

Không Viễn dù gì cũng là phương trượng chủ trì Đại Không Tự, là song thiền thất diệp, sao lại bị một thanh Ma Kiếm làm thịt rồi?

Chuyện này là thế quái nào đây?

Không ai tin nổi nhìn cảnh tượng này.

Nhưng sự thật rành rành trước mắt khiến bọn họ không thể không tin!

Ma Kiếm thành công nghiền ép đối thủ, nghênh ngang thay đổi phương hướng tấn công đám tu hành giả danh môn chính phái.

So với Không Viễn, đám người này yếu ớt đến đáng thương.

Đâm một nhát là chết một người, chỉ trong chốc lát đã tạo ra cảnh tượng gió tanh mưa máu.

Thấy cảnh này, Tần Quân lo lắng nói: “Lão tiên sinh, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay… sớm muộn gì Ma Kiếm cũng sẽ quay sang đối phó chúng ta.”

Tiểu Diên Nhi lại nói: “Đáng đời đám người này… lúc vây công Kim Đình Sơn bọn hắn cũng hung hăng khác gì thanh Ma Kiếm này đâu.”

Người của tứ đại danh môn vốn là kẻ địch của Ma Thiên Các, bị Ma Kiếm thu thập cũng là chuyện tốt. Nếu không bọn họ rảnh rỗi sẽ lại liên hợp với danh môn khác để vây công Ma Thiên Các lần nữa.

Người của tiểu môn phái tháo chạy tứ tán.

Có lẽ do tu vi bọn họ quá yếu nên sau khi Ma Kiếm giết đi một nhóm tu hành giả, nó bỗng quay đầu bay về phía đám người Lục Châu.

“Hic… thanh Ma Kiếm này còn biết lựa cao thủ mà giết.” Giang Ái Kiếm nghẹn lời.

“Kiếm rốt cuộc cũng chỉ là kiếm, được trận pháp duy trì không có nghĩa là nó có trí tuệ… Ta hoài nghi có người ở sau lưng điều khiển nó.” Tần Quân nói.

Lục Châu vuốt râu gật đầu.

Ánh mắt hắn quan sát bốn phía nhưng không phát hiện được gì.

Lúc này, Giang Ái Kiếm đã tung người bay lên, Long Ngâm Kiếm trong tay mạnh mẽ va chạm với Ma Kiếm.

Tia lửa bắn ra khắp nơi! Cương khí giao thoa!

Một người một kiếm giao chiến suốt mấy hiệp!

Giang Ái Kiếm không chiếm được ưu thế…

Nếu cứ tiếp tục thì kết quả cũng không khác gì Không Viễn, thế nên Giang Ái Kiếm lựa chọn lui lại.

Giang Ái Kiếm lắc mình một cái, vọt đến bên cạnh Lục Châu. Hắn vừa lau đi mồ hôi trên mặt vừa nói:

“Đánh không lại, thật sự đánh không lại… trừ phi có thể phá được kiếm trận chết tiệt này!”

“Ngươi quá yếu, vẫn nên để ta lên thì hơn.” Tiểu Diên Nhi không nhịn được nữa, đạp bước tung người lên không, Phạm Thiên Lăng nở rộ.

Ngay lập tức nàng và Ma Kiếm lại đại chiến một trận.

Giang Ái Kiếm lắc đầu, thở dài nói: “Nha đầu háo thắng không có gì sai… nhưng lại quá lỗ mãng.”

Hắn quay sang nhìn Lục Châu đang bình tĩnh đứng bên cạnh mình. “Trông lão tiền bối có vẻ rất nắm chắc, hẳn là đã có biện pháp phá kiếm trận rồi?”

Trong mắt Giang Ái Kiếm, nhất định phải phá được Thất Tuyệt Kiếm Trận mới có thể nắm giữ thanh Ma Kiếm này.

Nếu không… dù là ai cũng trốn không thoát.

“Không có biện pháp phá trận.” Lục Châu thản nhiên đáp.

“. . .”

Giang Ái Kiếm xấu hổ gãi gãi đầu. “Đừng đùa vậy mà… ta nhát gan lắm.”

“Tin hay không thì tuỳ ngươi.”

Tần Quân cũng lên tiếng: “Trận nhãn của Thất Tuyệt Kiếm Trận không ở đây… muốn phá cũng không được.”

“Xong… xong đời rồi… chẳng lẽ Giang Ái Kiếm ta một đời anh minh lại bị huỷ ở chỗ này? Giấc mộng chôn cùng trăm vạn thanh bảo kiếm còn chưa thực hiện được mà.” Giang Ái Kiếm mếu máo nói.

Ầm!

Choang choang!

Ma Kiếm liên tục tấn công hai lần, cương khí trên người Tiểu Diên Nhi bị chấn động, buộc phải quay về.

Nàng lảo đảo rơi xuống, suýt tí nữa đã đứng không vững.

“Lại lần nữa!” Tiểu Diên Nhi còn định xông lên đã bị Tần Quân ngăn lại.

“Đừng… Vân Thường Vũ Y của ngươi cần được bổ sung năng lượng. Nếu cứ tiếp tục xông lên sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

Ma Kiếm chẳng cần biết ai với ai, cứ thế đâm về phía Tần Quân.

Ầm!

Tần Quân chỉ có tu vi Thần Đình cảnh, theo bản năng điều động cương khí, chỉ trong giây lát đã bị Ma Kiếm chấn vỡ cương khí hộ thể.

Toàn thân Tần Quân bay ngược ra sau đâm sầm vào vách đá, phun ra một ngụm máu.

Ma Kiếm thẳng tắp lơ lửng giữa không trung… mục tiêu cuối cùng của nó chính là Lục Châu.
Chương 308 Phủ phục, thần phục

Lục Châu: "Lão phu cầu kim phiếu. Ai giao nộp sẽ được lão phu chỉ điểm một phen." =))

“Sư phụ.” Tiểu Diên Nhi cũng nhận ra điều này, vội vàng hô lên.

“Lão tiền bối…”

Lục Châu nhíu mày.

Từ nãy đến giờ hắn đều đang suy nghĩ xem làm sao thuần phục được thanh kiếm này, hoặc làm sao để phá kiếm trận.

Không ngờ Ma Kiếm lại nhắm vào mình.

Lục Châu bất đắc dĩ nhìn thanh Ma Kiếm kia.

“Lui lại.” Lục Châu nhàn nhạt mở miệng.

Giang Ái Kiếm bay đến chỗ Tần Quân, đỡ hắn ngồi dậy rồi cả hai cùng né sang một bên.

Tiểu Diên Nhi cũng lui lại mấy bước!

Lục Châu đạp không bay lên.

Ma Kiếm rốt cuộc cũng kêu ông ông, xuyên phá bầu trời đâm về phía Lục Châu.

Vù ——

Ầm!

Ma Kiếm đâm vào Phật Tổ kim thân.

Toà Phật Tổ kim thân cao mười trượng chẳng biết xuất hiện từ bao giờ!

Đám người ngẩng đầu lên nhìn, kể cả nhóm tu hành giả thuộc tiểu môn phái cũng gian nan ngẩng đầu.

Trước mắt bọn hắn là một toà Phật Tổ kim thân còn cao hơn cả bia mộ!

Lục Châu đạp không đi tới, toà Phật Tổ kim thân cũng di chuyển theo đến chính giữa khu vực Thất Tuyệt Kiếm Trận.

Mặc kệ Ma Kiếm tấn công điên cuồng cỡ nào cũng không thể làm mảy may rung chuyển Phật Tổ kim thân.

Mười giây… Lục Châu chỉ có mười giây…

Trận nhãn ở đâu?

Cùng lúc đó, bầy phi kiếm trong Thất Tuyệt Kiếm Trận dường như đã cảm nhận được kẻ địch cường đại nên dốc sức tấn công Phật Tổ kim thân.

Một đám phi kiếm đông nghịt đã ngăn cản tầm mắt mọi người.

Toà Phật Tổ kim thân cao mười trượng kia chẳng hề suy suyển lấy một chút.

“Quá mạnh!”

“Đây mới thật sự là Phật Tổ kim thân!”

Nhóm tu hành giả nằm rạp dưới đất đều tròn mắt kinh hãi nhìn toà kim thân to lớn trước mặt. “Đây là ai thế?”

Đáng tiếc ——

Mười giây thật quá ngắn ngủi.

Trong khoảnh khắc Phật Tổ kim thân tiêu tán, Ma Kiếm và bầy phi kiếm lập tức ùa lên.

Ầm!

Lại là một toà Phật Tổ kim thân khác xuất hiện!

Đám phi kiếm bị Phật Tổ kim thân đánh tan tác, rơi lả tả xuống đất.

Giang Ái Kiếm tán thưởng không thôi: “Kim thân còn có thể tự do co lại giãn ra… Ta phục, con mẹ nó ta phục thật sự…”

Lục Châu dường như đã tìm được phương pháp…

Thoáng một cái đã có mấy chục thanh phi kiếm rơi xuống đất không nhúc nhích nữa.

Rõ ràng là bị hư hại hoàn toàn.

Lục Châu nâng tay phải lên.

Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện Vị Danh Kiếm nhỏ gọn tinh xảo, toàn thân toả ra luồng hồng quang nhàn nhạt.

Chỉ cần mười giây là đủ.

Cao thủ so chiêu chỉ trong khoảnh khắc, huống hồ gì thanh Ma Kiếm này còn không có ý định tránh né!

Vậy thì… lấy cứng đối cứng!

Lục Châu lách mình nhào về phía Ma Kiếm!

Đám tu hành giả mở to mắt nhìn cảnh tượng này.

Phật Tổ kim thân di chuyển về phía trước, mọi người chỉ có thể nhìn thấy nửa trên của kim thân, còn nửa dưới đã bị bầy phi kiếm lít nha lít nhít ngăn trở tầm nhìn.

Cú lách mình đột ngột của Lục Châu khiến bầy phi kiếm bị đánh tan, rơi lả tả đầy trời.

Chiến ý của Ma Kiếm càng lúc càng cao, thân kiếm rung động ông ông tựa như đang nghênh đón địch nhân của nó.

Vị Danh Kiếm trên tay Lục Châu xẹt qua thân Ma Kiếm.

Hai thanh kiếm va chạm!

Ầm!

Lấy điểm va chạm làm trung tâm, một tia sáng đột nhiên bành trướng bắn ra tứ phía.

Nguyên khí rung động như cuồng phong vũ bão tản ra khắp nơi.

Lục Châu không nhìn lại Vị Danh Kiếm trong tay vì hắn cảm giác được Vị Danh vẫn hoàn hảo không hề tổn hại.

Hắn nhìn chằm chằm vào thanh Ma Kiếm trước mặt.

Bảng thời gian trên giao diện Hệ thống cũng đang đếm ngược.

Ba giây… hai giây… một giây…

Hết giờ.

Phật Tổ kim thân tiêu tán.

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Tất cả phi kiếm của Thất Tuyệt Kiếm Trận trên bầu trời đều rơi xuống, cắm thẳng vào mặt đất.

Một số nơi có địa hình nhô cao bị chi chít kiếm cắm vào trông như lưng nhím.

Ma Kiếm không hư hao.

Nhưng điều kỳ quái là… nó không tiếp tục tấn công mà lơ lửng ở trước mặt Lục Châu, thân kiếm khẽ rung động…

Mũi kiếm vốn chĩa thẳng vào mi tâm Lục Châu thì bây giờ lại nghiêng đi, mục tiêu đổi thành Vị Danh Kiếm trên tay Lục Châu.

Lục Châu thầm nghĩ, nếu hắn sử dụng hết thẻ Miễn Dịch Sát Thương mà vẫn không áp chế được thanh Ma Kiếm này thì nên làm gì đây?

Vậy cũng chỉ còn một cách là sử dụng tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cuối cùng.

Lúc này Ma Kiếm vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Nhóm tu hành giả trong Kiếm Khư trợn tròn mắt nhìn một người một kiếm đang giằng co trên không trung. Ngoại trừ thán phục ra thì bọn họ cũng chẳng hiểu gì.

Nhưng điều bọn họ có thể chắc chắn chính là toà Phật Tổ kim thân kia mạnh hơn Không Viễn nhiều nhiều lắm.

Điều này cũng có nghĩa là nhiều khả năng Ma Kiếm sẽ bị chế ngự.

Đám trường kiếm cắm đầy đất kia mới là bảo bối mà bọn họ mơ ước.

Nỗi sợ hãi do Ma Kiếm mang tới đã biến mất.

Ông….

Ma Kiếm lại rung động lần nữa.

Tay phải Lục Châu khẽ nhấc, Vị Danh Kiếm toát ra quang mang màu đỏ nhạt.

Điều khiến Lục Châu bất ngờ là… thanh Ma Kiếm này lại lui về sau.

Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói: “Là người đứng đầu trong tam đại Kiếm Si, ta muốn tuyên bố một việc…”

Tiểu Diên Nhi và Tần Quân im lặng nhìn Giang Ái Kiếm. Thời điểm mấu chốt như vầy hắn lại có cao kiến gì?

Giang Ái Kiếm tán dương: “Long Ngâm Kiếm chỉ có thể xếp hạng hai… Thanh kiếm kia của lão tiền bối mới là xinh đẹp nhất!”

Tiểu Diên Nhi: “. . .”

Tần Quân: “. . .”

Ma Kiếm không tiếp tục tấn công.

Lục Châu nghi ngờ nhìn nó một lúc rồi khẽ vung tay lên. Vị Danh Kiếm bay tới, Ma Kiếm lại tránh về sau.

Vị Danh Kiếm bay về tay Lục Châu.

Lục Châu khẽ gật đầu… Cú va chạm vừa rồi tuy không huỷ được Ma Kiếm nhưng đã khiến nó sợ hãi.

Vụ này hơi bị kỳ quái.

Nếu Ma Kiếm sợ Vị Danh như vậy thì… để Vị Danh thu thập nó vậy.

Lục Châu ném Vị Danh ra ngoài.

Vị Danh Kiếm lơ lửng giữa trời, cương khí vờn quanh, từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, từ bốn hoá tám… kiếm cương xuất hiện đầy trời.

Nguyên khí ba động, tuy cường độ cương khí không hề cường đại nhưng Ma Kiếm lại cảm thấy bị uy hiếp vô cùng.

Ông…

Phi kiếm trong Thất Tuyệt Kiếm Trận lập tức rung động theo.

Ma Kiếm đang triệu hoán đám phi kiếm. Chỉ trong phút chốc bầy phi kiếm lại lấy tốc độ nhanh nhất bay lên, đâm thẳng về phía Vị Danh Kiếm.

Choang choang choang!

Lục Châu nhanh chóng thối lui.

Khi cần thiết hắn sẽ sử dụng thêm một tấm Miễn Dịch Sát Thương nữa.

Nhưng sự thật đã chứng minh Lục Châu lo lắng dư thừa.

Toàn bộ bầy phi kiếm do Ma Kiếm triệu tập tới đều chỉ tấn công về phía Vị Danh.

Choang choang choang…

Sau một phen tranh đấu kịch liệt, chung quanh Vị Danh xuất hiện quầng sáng to lớn chặn lại bầy phi kiếm. Toàn bộ phi kiếm bay ngược ra sau, rơi loảng xoảng xuống đất.

Sau khi phát ra năng lượng đặc thù, Vị Danh Kiếm lại khôi phục bộ dáng lúc trước, lơ lửng giữa trời, toàn thân toả ra hồng quang nhàn nhạt.

Leng keng… leng keng…

Đám phi kiếm rơi xuống phát ra âm thanh vụn vỡ.

Những thanh kiếm phẩm chất thấp không chịu nổi sức mạnh này đều bị huỷ ngay tại chỗ.

Một số thanh kiếm phẩm giai cao hơn sau khi rơi xuống thì nằm bẹp dưới đất run rẩy.

Chuyện sau đó xảy ra khiến đám tu hành giả đang quan sát đều tiếc của đến thắt cả ruột... Phàm là những thanh kiếm có va chạm với Vị Danh đều xuất hiện vết nứt, thậm chí bị gãy đôi!

Cả bầy phi kiếm không còn thanh nào nhúc nhích.

“Đây là kiếm gì thế?” Những tu hành giả kia trợn trừng mắt hỏi.

“Trừ Ma Kiếm ra, những thanh kiếm khác đều không xứng làm đối thủ của nó.” Hai mắt Giang Ái Kiếm toả sáng, chỉ hận không thể ném Long Ngâm Kiếm đi. Trong mắt hắn lúc này đều là Vị Danh Kiếm.

Lục Châu cũng rất bất ngờ.

Độ sắc bén của Vị Danh Kiếm đã hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Chương 309 Đệ nhị Ma thiền

Ông!

Ma Kiếm lao vụt tới.

Lục Châu điều động nguyên khí, khống chế Vị Danh nghênh đón.

Choang choang choang!

Liên tục va chạm ba cái, Ma Kiếm bị đánh lui!

Lần này nó không còn được may mắn như trước.

Ma Kiếm rơi xuống!

“Thất Tuyệt Kiếm Trận bị diệt… không có bầy phi kiếm, Thất Tuyệt Kiếm Trận cũng chẳng thể nào thi triển được nữa.”

Trong mắt nhóm tu hành giả lập loè hy vọng.

Tuy rằng những thanh kiếm cấp thấp đều đã bị hư hại nhưng những thanh tốt hơn lại còn nguyên vẹn, rõ ràng đều là kiếm tốt, bọn họ cũng không cần phải tốn công sàng lọc lựa chọn nữa.

Tần Quân ngồi thẳng người dậy, hắn lau đi vết máu bên khoé môi, trong mắt tràn đầy kinh nghi nhìn Thất Tuyệt Kiếm Trận dưới mặt đất.

Không tìm được trận nhãn sao có thể diệt được Thất Tuyệt Kiếm Trận?

Chuyện này thật là phi lý.

Tần Quân nhìn chung quanh một lát cũng không thấy có nơi nào kỳ lạ đặc thù.

Hắn đành ngẩng đầu lên nhìn về phía Vị Danh Kiếm.

Còn Giang Ái Kiếm lúc này đã như người mất hồn… hai mắt hắn nhìn Vị Danh Kiếm đến thất thần, nước miếng chảy ra… Bàn tay ôm Long Ngâm Kiếm trước ngực cũng không còn chặt nữa…

Đúng lúc này…

Ầm!

Ma Kiếm rơi vào giữa Thất Tuyệt Kiếm Trận, toàn thân rung động.

Bi văn trên thân kiếm tựa như một bầy ong mật bay vù vù lên không trung…

“Nguồn năng lượng bi văn này..” Lục Châu nghi hoặc, nhưng hắn không lập tức thu hồi Vị Danh Kiếm mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

Từng đạo bi văn bay về phía Vị Danh Kiếm rồi chui tọt vào bên trong thân kiếm.

“Đây là…”

Giang Ái Kiếm mếu máo nói: “Ma Kiếm thần phục… năng lượng được tẩm bổ nhiều năm như vậy đều bị lão tiền bối cướp đi rồi.”

Mạnh được yếu thua.

Thế giới của kiếm đơn giản hơn của con người nhiều. Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Ma Kiếm lúc này đã thần phục, nằm rạp dưới đất.

Ai mà ngờ được kết quả sẽ là thế này?

Ma Kiếm nằm run lẩy bẩy trên mặt đất, bi văn trên người nó không ngừng dung nhập vào Vị Danh Kiếm.

Bi văn lít nhít trên bia mộ có đến hàng ngàn, hàng vạn… lúc này cũng bốc lên như một làn khói đen.

Vị Danh Kiếm đạt được năng lượng bi văn, không ngừng xoay tròn trên không.

Lục Châu nghi ngờ nhìn Vị Danh Kiếm…

Từ khi có được Vị Danh, Lục Châu chỉ thể nghiệm trình độ sắc bén của nó…

Sau khi hấp thu năng lượng trên bi văn, uy lực của Vị Danh Kiếm có phải sẽ lại tăng lên?

Một lát sau, Vị Danh không tiếp tục xoay tròn nữa.

Ma Kiếm nằm đơ ra dưới đất, không còn nhúc nhích. Bi văn trên thân nó và trên bia mộ đã bị hấp thu sạch sành sanh.

Lục Châu có thể cảm giác được hào quang quanh thân Vị Danh Kiếm trở nên đỏ rực.

Hình như nó cũng đã dài hơn.

Lên cấp rồi?

Lục Châu không có khái niệm rõ ràng bèn nhấc tay lên, Vị Danh Kiếm bay trở lại vào lòng bàn tay hắn.

Ý niệm khẽ động.

Vị Danh Kiếm biến thành một cục đá, lại biến thành một cây chuỳ, thành đao, thương… đủ loại vũ khí.

Đáng tiếc là, chỉ khi Vị Danh Kiếm ở trạng thái “kiếm” thì quanh thân nó mới xuất hiện bí văn quỷ dị kia.

Vị Danh ở hình thái kiếm rõ ràng mạnh hơn các hình thái khác rất nhiều.

“Vũ khí này… vẫn chưa đạt đến phẩm cấp vốn có của nó?”

Nhưng lúc này cũng không thích hợp để nghiên cứu Vị Danh.

Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm rồi nhìn quanh bốn phía.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí quá mức yên tĩnh đến đáng sợ.

Lục Châu chậm rãi hạ xuống, trong lòng không khỏi sầu khổ. Lần này xuất thủ, hắn mất trắng hai tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương mà đến một điểm công đức cũng không thu được.

Hắn nhìn về phía Thất Tuyệt Kiếm Trận đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, không còn hoạt động.

Kỳ quái.

Lục Châu đi về phía thanh Ma Kiếm.

Khi bi văn thoát khỏi bia mộ khiến bia mộ vỡ vụn, tám sợi xiềng xích khổng lồ cũng vỡ nát rơi rải rác dưới đất.

Trên mặt đất lúc này chỉ còn lại một số ít trường kiếm chưa bị phá huỷ.

Đương nhiên những thanh kiếm sống sót sau trận chiến này đều là bảo kiếm.

Cách đó không xa…

Nhóm tu hành giả bị thương đều cố sức bò dậy, dập đầu với Lục Châu.

Người nào người nấy đều dồn hết sức lực dập đầu, phát ra âm thanh bôm bốp.

“Cảm tạ lão tiền bối!”

“Cảm tạ đại sư!”

“Ơn tái sinh như phụ mẫu, xin nhận một lạy của ta.”

[Ting — nhận được 15 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 150 điểm công đức.]

Nghe được tiếng thông báo, Lục Châu có chút dở khóc dở cười.

Xem ra lão phu phải làm việc thiện dài dài rồi…

Tu hành giả thuộc tứ đại danh môn đều đã chết sạch, những người còn sống đều là các tiểu môn phái.

Lục Châu đến trước mặt Ma Kiếm, vừa điều động nguyên khí ——

Không Viễn hoà thượng đột nhiên ngồi dậy, lăng không bay lên… Song trọng Kết Định Ấn xuất hiện.

Hai mắt hắn trừng to nhìn chung quanh.

Đợi đến khi thấy rõ ràng tình cảnh hiện tại, trên mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Mới có bao lâu mà Thất Tuyệt Kiếm Trận đã không còn, Ma Kiếm nằm im dưới mặt đất?

Đầu của hắn hơi đau… trong khoảnh khắc ký ức ùa về não hải.

Hắn nhớ lại, trong lúc cướp đoạt Ma Kiếm, hắn bị Ma Kiếm đánh trọng thương rơi xuống.

Cũng may trên người có Phật Đà Niệm Châu hộ thân nên tránh được một kích chí mạng kia.

“Là ngươi?” Biểu lộ kinh ngạc trên mặt Không Viễn từ từ biến thành phẫn nộ.

“Không Viễn…” Lục Châu vuốt râu nói.

“Đồ của lão nạp đừng hòng có ai nhúng chàm được. Lão nạp mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì để phá Thất Tuyệt Kiếm Trận… Nhưng thanh Ma Kiếm này lão nạp nhất định phải có.”

Không Viễn hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra sau khi bất tỉnh.

“Ồ?”

Lục Châu thật sự cảm thấy vui vẻ vì Không Viễn chưa chết.

Không Viễn chắp một tay trước ngực: “Lão thí chủ… lão nạp rất cảm kích việc ngươi phá giải Thất Tuyệt Kiếm Trận. Nhưng bảo kiếm thế này chỉ có người tài mới có tư cách lấy đi.”

Song trọng Kết Định Ấn lập loè quang mang.

Lục Châu vuốt râu, khẽ nói: “Lão phu đã nói, thiền là thiền, ma là ma… Nhập ma thiền không phải là thiền chân chính.”

“Ngươi đang dạy lão nạp tu hành?”

Không Viễn cười ha hả, trên mặt nở nụ cười khinh thường: “Ma thiền của Tả Tâm Thiền chỉ là trò trẻ con, há có thể đánh đồng với ma thiền của lão nạp? Thế gian này chỉ có lão nạp tu thành ma thiền, lão nạp mà tự xưng đứng thứ hai thì chẳng ai dám xưng đứng nhất!”

Hai đạo quang mang của song trọng Kết Định Ấn là minh chứng tốt nhất.

Lục Châu lắc đầu ——

“Ếch ngồi đáy giếng…”

Hắn ngừng lại một giây rồi gằn từng chữ: “Lão phu sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là ma thiền.”

Tay phải nâng lên, bàn tay úp xuống.

Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một đạo quang mang xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ…

“Hả?”

Không Viễn cảm thấy bất ổn.

Tuy lão giả trước mặt không tạo ra nguyên khí ba động nhưng lại khiến hắn cảm nhận được lực uy hiếp rất rõ ràng.

Đám tu hành giả xung quanh đều cau mày.

“Lão tiên sinh này rốt cuộc là ai?”

“Không ngờ có thể phân cao thấp với Không Viễn!”

“Phật môn nội chiến?”

Nhớ lại toà Phật Tổ kim thân khổng lồ lúc này, bọn họ lập tức liên tưởng đến người Phật môn nội đấu với nhau.

Trước đó vài ngày, trong tu hành giới đã lan truyền tin tức Thiên Tuyển Tự và Đại Không Tự phát sinh mâu thuẫn. Đại Không Tự phái người đến thảo phạt Thiên Tuyển Tự. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà tứ đại thần tăng vẫn lạc, toàn bộ Thiên Tuyển Tự biến mất trong tu hành giới. Đến nay vẫn không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Tình cảnh hiện tại rõ ràng là Phật môn đang nội đấu!
Chương 310 Hoạt tử nhân

(Chú thích: hoạt tử nhân = zombie, xác sống)

Lục Châu đứng thẳng tắp, cánh tay vươn ra phía trước tạo thành chưởng thế.

Một đạo chưởng ấn cỡ nhỏ xuất hiện.

“Tiểu Vô Uý Ấn?”

Không Viễn dở khóc dở cười, trên mặt lộ vẻ khinh thường. “Đây là thứ mà ngươi gọi là ma thiền chân chính sao? Lão nạp… này… này…”

Không Viễn vừa nói được một nửa, chưởng ấn ở trước mặt hắn đã biến thành cực đại khổng lồ!

Cao đến mấy trượng!

Tiểu Vô Uý Ấn chỉ trong giây lát đã biến thành Đại Vô Uý Ấn.

Hơn nữa còn là Đại Vô Uý Ấn màu đen!

Không Viễn mang theo song trọng Kết Định Ấn liên tục lui về sau, vẻ mặt kinh hãi.

Các tu hành giả khác thấy cảnh này đều kinh hoảng đến trợn mắt há mồm… Mẹ nó lại là một tu hành giả song thiền!

Phật môn từ khi nào lại xuất hiện nhiều cao thủ đến vậy?

Thiên lý ở đâu???

Ông!

Không Viễn lập tức thi triển Phật Tổ kim thân!

“Đại Vô Uý Ấn không làm gì được lão nạp…”

Ầm!

Đại Vô Úy Ấn lại biến lớn một lần nữa!

Phật Tổ kim thân lúc này trông như một vật trang sức nho nhỏ ở giữa chưởng ấn màu đen khổng lồ.

Một tiếng ầm vang thật lớn.

Cả thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Lục Châu hờ hững nhìn thoáng qua chưởng ấn màu đen của mình đang dần dần tiêu thất.

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Không lời cũng không lỗ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Lục Châu cũng rơi vào cảnh không còn đủ điểm để mua thẻ Một Kích Chí Mạng.

Nhưng tên Không Viễn này nhất định phải giết.

Sau khi chưởng ấn màu đen tiêu tán, một chuỗi phật châu từ trên không rơi xuống.

[Ting — thu về Phật Đà Niệm Châu, cần phải luyện hoá lần nữa mới có thể sử dụng.]

Đây xem như là niềm vui ngoài ý muốn.

Lục Châu khẽ vung tay lên, Phật Đà Niệm Châu bay vào trong tay hắn.

Người đứng đầu tứ đại Phật môn, phương trượng chủ trì Đại Không Tự, đệ nhất song thiền tự cổ chí kim Không Viễn… cứ thế mà vẫn lạc.

Giang Ái Kiếm hoàn toàn ngơ ngác!

Loảng xoảng.

Long Ngâm Kiếm trong tay hắn rơi xuống đất.

Tiểu Diên Nhi thấy thế khinh thường nói: “Chỉ có vậy mà cũng dám tự xưng là đệ nhất ma thiền… Hừ!”

Giang Ái Kiếm tỉnh táo lại, vội vàng nhặt Long Ngâm Kiếm lên rồi ôm vào trong ngực, dùng tay áo lau lau…

“Lão tiền bối đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay là thiên hạ thần phục! Giang Ái Kiếm ta ai cũng không phục, chỉ phục một mình lão tiền bối người!”

Đám tu hành giả cũng vội vàng dập đầu lần nữa.

“Đa tạ lão tiền bối!”

Đáng tiếc lần này Lục Châu không thu được điểm công đức lễ bái nữa.

Lục Châu không chú ý đến bọn họ, bàn tay khẽ vung lên, Ma Kiếm nằm dưới đất bay vào lòng bàn tay hắn.

Từ thân Ma Kiếm truyền tới hàn khí lạnh đến thấu xương.

Quả nhiên không phải phàm phẩm!

Lục Châu híp mắt, Ma Kiếm khẽ rung động, không biết vì sợ hãi hay là muốn tránh thoát sự khống chế của hắn.

Đúng lúc này…

Trong hành lang ở phía xa đột nhiên truyền đến một âm thanh quỷ dị.

Kẽo kẹt…

Kẽo kẹt…

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hướng đó.

Ông ——

Ma Kiếm vẫn không ngừng rung động.

Không có bi văn gia trì, lực lượng trên thân Ma Kiếm yếu đi rất nhiều.

Lục Châu không thèm chú ý tới động tĩnh trong hành lang mà điều động nguyên khí áp chế Ma Kiếm!

Giang Ái Kiếm lắp bắp nói: “Lão, lão tiền bối… ta, ta…” Hắn chỉ tay vào người mình.

Lục Châu liếc mắt nhìn hắn. “Ngươi muốn?”

Giang Ái Kiếm ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Thanh Ma Kiếm này rất to, cao đến nửa thân người, bề ngang cũng rất rộng và dày.

Mất đi lực lượng của bi văn, trông Ma Kiếm cực kỳ xấu xí, thân kiếm gồ ghề nham nhở không còn mượt mà sáng bóng như trước.

Lục Châu buông lỏng tay ném Ma Kiếm đi.

Thanh Ma Kiếm bay về phía Giang Ái Kiếm.

Giang Ái Kiếm mừng rỡ nắm chặt Ma Kiếm rồi đánh lên thân kiếm mấy đạo chưởng ấn.

Một chút lực lượng còn sót lại của vi văn hoàn toàn tiêu tán giữa không trung.

Ma Kiếm triệt để yên tĩnh.

“Đa tạ lão tiền bối… Đừng nói mười năm, ta nguyện ý đi theo làm tuỳ tùng cho ngài thêm mười năm nữa.” Giang Ái Kiếm thoả mãn nhìn thanh Ma Kiếm trong tay.

Tiểu Diên Nhi và Tần Quân không nói một lời, chỉ khinh bỉ nhìn hắn.

Lục Châu không thèm để ý tới thanh Ma Kiếm này, trực giác nói với hắn năng lượng bi văn mới là căn bản của Ma Kiếm.

Ma Kiếm đã mất đi bi văn chẳng khác nào mất đi linh hồn, không còn chút lực hấp dẫn nào.

Chỉ có kẻ đam mê thu thập kiếm đến tận xương như Giang Ái Kiếm mới yêu thích nó như thế.

Giang Ái Kiếm lấy trong ngực ra một sợi dây thừng, cột chặt Ma Kiếm trên lưng, trước ngực lại ôm Long Ngâm Kiếm, trông hắn hạnh phúc đến ngất trời.

Chuyện vui vẻ nhất trong đời chính là đạt được thứ mình muốn.

Kẽo kẹt ——

Kẽo kẹt ——

Thanh âm phát ra từ trong hành lang càng lúc càng vang dội.

Đám người lại quay đầu nhìn sang.

Những tu hành giả còn sống sót chưa có ý định rời đi.

Tần Quân nói bằng giọng run rẩy: “Nơi đó là hành lang đi thông đến lăng mộ hoàng thất… hình như đã bị người ta đả thông từ lâu.”

Giang Ái Kiếm lúng túng nói: “Lão tiền bối, hay là… sau này quay lại vậy?”

“Hử?”

“Ta đi, ta đi ngay…” Giang Ái Kiếm liên tục xua tay.

Hắn cũng không thể để người khác đào mộ tổ nhà mình được.

Tần Quân nhìn Giang Ái Kiếm đầy kỳ quái. Phong cách hành sự của người này đúng là quái dị, sao ngay cả loại sự tình này cũng giành đi? Tần Quân đã từng nghe nói tới danh tiếng của Giang Ái Kiếm, biết người này là kẻ vô cùng tiếc mệnh.

Hành lang kia đầy rẫy nguy hiểm, hắn tình nguyện đi tới đó, chẳng lẽ không sợ bị đâm chết?

Giang Ái Kiếm đeo Ma Kiếm trên lưng, cẩn thận bước tới trước từng bước.

Vừa đi đến cửa khẩu hành lang ——

Một vật thể màu đen đột nhiên bay vọt ra.

Ầm! Keng keng…

Giang Ái Kiếm theo bản năng điều động cương khí đấu với vật thể màu đen hình chữ nhật kia.

Đám người đứng bên này đã nhìn ra vật thể đó là gì.

“Quan tài!”

“Mẹ ơi… là quan tài!”

Nhóm tu hành giả bị doạ đến tè ra quần, hai chân mềm nhũn.

Cả đám đều đã bị bầy phi kiếm đâm bị thương, làm gì còn khả năng chạy trốn…

Phanh phanh phanh!

Quan tài đen kia lượn vòng ba trăm sáu mươi độ trong không trung, đánh về phía Giang Ái Kiếm.

Cũng may Giang Ái Kiếm tu luyện Đạo Ẩn chi thuật nên thân hình cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ bị quan tài bức lui về sau.

“Thật là tà môn, sao ta lại xui xẻo như vậy chứ.” Giang Ái Kiếm vừa đánh vừa lui.

Khi bay đến cửa khẩu hành lang, quan tài màu đen không tiếp tục tấn công mà dừng hẳn lại, lơ lửng trên không.

“Là hoạt tử nhân?” Tần Quân cau mày.

“Người chết không thể sống lại được, làm gì có thứ gọi là hoạt tử nhân, đều là do người sống làm trò cả thôi.” Giang Ái Kiếm đáp.

Mọi người nhìn chằm chằm cỗ quan tài không chớp mắt.

Từ trong quan tài bỗng vang lên một giọng nói trầm khàn ——

“Kẻ nào xâm nhập Kiếm Khư lăng mộ?”

Thanh âm rất nặng nề và trầm thấp.

Tiểu Diên Nhi liếc Giang Ái Kiếm rồi nói: “Ngươi đến nói chuyện với hắn đi. Người trong quan tài này rất có thể là tổ tông của ngươi đó.”

“. . .”

Tiểu Diên Nhi nói không sai.

Quan tài này bay ra từ trong hành lang. Bên trong lăng mộ hoàng gia thì đương nhiên phải là người hoàng gia rồi.

Tần Quân trừng to mắt kinh ngạc nhìn Giang Ái Kiếm… Hắn là người trong hoàng thất? Hay là nha đầu này nói vậy để trêu chọc hắn?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom