-
Chương 316-320
Chương 316 Bế quan
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế này, thật vất vả mới có cơ hội Các chủ bế quan để mình khoe khoang phong phạm trưởng giả, thế mà toàn chuyện hóc búa gì đâu không.
“Đúng rồi, suýt chút nữa là quên mất! Vấn đề của bát sư đệ phải có Bảo Thiền Y mới áp chế được.” Đoan Mộc Sinh vỗ trán một cái.
“Chuyện này…”
Hoa Vô Đạo càng thêm lúng túng. “Hiện tại xem ra có kẻ giết người cướp của, cướp Bảo Thiền Y đi rồi.”
Chu Kỷ Phong nói: “Tình huống của bát tiên sinh không thể trì hoãn quá lâu được.”
Hoa Vô Đạo nhíu mày đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Đông Các.
Đáng tiếc trong Đông Các vẫn không có động tĩnh gì.
Hoa Vô Đạo lâm vào trầm tư.
Dạo gần đây hắn cũng suy nghĩ, tại sao tu vi của các đệ tử Ma Thiên Các đều có vấn đề. Về sau hắn mới hiểu được, có lẽ vì Cơ lão ma muốn áp chế đồ đệ, không cho bọn họ rời đi nên cố ý để lại một chút vấn đề trong công pháp.
“Hay là đến xin chỉ thị của Các chủ?” Chu Kỷ Phong đề nghị.
“Không được.” Tiểu Diên Nhi nói. “Khi sư phụ vào phòng đã dặn dò, lần này không ai được đến gần! Ta sẽ trông giữ ở Đông Các…”
Tiểu Diên Nhi vừa nói vừa bước ra đối diện mọi người, hai tay dang rộng ngăn cản không cho ai đi qua.
Thế thì hết cách.
Các chủ đã lên tiếng, bọn họ không dám tự ý tiến vào. Huống hồ gì lần trước đã có vết xe đổ, lần này mà tái phạm thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Ngay khi mọi người đang vô kế khả thi ——
“Hoa trưởng lão, có người để vật này dưới chân núi Kim Đình Sơn.”
Mọi người quay đầu nhìn lại. Một nữ tu đang ôm Bảo Thiền Y trong lòng, vội vàng chạy tới.
Tất cả kinh ngạc nói không ra lời.
Hoa Vô Đạo vội hỏi: “Ai đưa đến?”
“Một bách tính phổ thông ở Canh Tử Trấn…”
“Bách tính phổ thông sao có thể lấy được Bảo Thiền Y từ trong tay Ngũ Thử? Không thể nào!” Đoan Mộc Sinh nói.
Nữ tu kia tiếp tục giải thích: “Bẩm tam tiên sinh, người đó nói là có một vị bạch y nữ tử với mái tóc bạc trắng bảo hắn đưa Bảo Thiền Y đến Ma Thiên Các…”
Nữ tử bạch y, tóc trắng?
Tiểu Diên Nhi thốt lên: “Lục sư tỷ!”
Chỉ có Diệp Thiên Tâm phù hợp với mô tả này, mà cũng chỉ có nàng có động cơ giúp đỡ Ma Thiên Các.
Tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
Đoan Mộc Sinh thở dài nói: “Hẳn là lục sư muội rồi. Chắc tu vi của muội ấy đã khôi phục, muốn bắt được Ngũ Thử cũng không khó. Vả lại Ngũ Thử cũng đã bị thương.”
Mọi người đều gật đầu.
Không ngờ lại là lục đệ tử Diệp Thiên Tâm của Ma Thiên Các.
Đáng tiếc nàng đã bị trục xuất khỏi sư môn, không còn là người Ma Thiên Các nữa.
Tại sao nàng phải làm như vậy? Muốn trở về Ma Thiên Các sao?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đông Các… Chỉ có người đó mới có thể quyết định được chuyện này.
Giờ phút này, Lục Châu đang chìm đắm trong cảm ngộ mới do Thiên Thư Khai Quyển mang đến.
Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu…
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được từng động tĩnh chung quanh như gió thổi cỏ lay, nhưng dường như mọi thứ đều đang đứng im, như thể thời gian đã ngừng trôi.
Loại cảm giác này thoải mái và dễ chịu đến mức Lục Châu không muốn nó kết thúc quá nhanh.
Trạng thái đắm chìm vào việc cảm ngộ Thiên thư không dễ xuất hiện. Lục Châu quyết định sẽ không gián đoạn việc lĩnh hội cho tới khi tự nó kết thúc.
Thế là…
Thời gian bảy ngày trôi qua thấm thoát như thoi đưa.
Đám người Hoa Vô Đạo vẫn tiếp tục chờ bên ngoài Đông Các.
“Nha đầu, Các chủ có động tĩnh gì chưa?” Hoa Vô Đạo hỏi.
Tiểu Diên Nhi đúng thật vẫn canh giữ ở cửa Đông Các, thỉnh thoảng nàng lấy Phạm Thiên Lăng ra tu luyện nhưng không rời khỏi nơi đây một phân một tấc.
“Vẫn chưa.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Thôi vậy…”
“Sư phụ sẽ ra ngoài nhanh thôi, Hoa trưởng lão đừng gấp.” Tiểu Diên Nhi khuyên nhủ.
“Ta không gấp, chỉ là đến nay Minh Thế Nhân vẫn chưa trở về nên có hơi lo lắng.” Hoa Vô Đạo nói.
Tiểu Diên Nhi cười hì hì. “Hoa trưởng lão đừng lo lắng cho huynh ấy làm gì. Tứ sư huynh là người giảo hoạt nhất mà ta biết đấy.”
“Quả thật là như thế.” Hoa Vô Đạo nở nụ cười.
“Hoa trưởng lão cứ trở về đi. Sư phụ mà xuất quan ta sẽ lập tức thông báo cho ông.”
“Làm phiền rồi.”
Hoa Vô Đạo rời khỏi Đông Các.
Tiểu Diên Nhi tiếp tục tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Thoáng chốc lại qua bảy ngày.
Ma Thiên Các nhận được phi thư của Minh Thế Nhân gửi về từ Thần Đô, nói là muốn đón Chiêu Nguyệt về Ma Thiên Các nên cần phải ở lại một đoạn thời gian.
Đoan Mộc Sinh muốn báo cáo chuyện này cho sư phụ, nhưng vừa đến Đông Các lại bị Tiểu Diên Nhi đuổi về.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tiếp tục chờ.
Khi thời gian ước định với Cung Nguyên Đô sắp đến… mọi người trên Ma Thiên Các không ngồi yên được nữa.
Đám người Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh liên tục đến Đông Các.
“Hoa trưởng lão, tu vi của ông cao nhất, ông có cảm nhận được tình huống bên trong Đông Các không?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Không thể đi vào vậy chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát.
Hoa Vô Đạo lắc đầu:
“Trạng thái bế quan tốt nhất không nên bị quấy rầy… Nhưng xem độ ba động của nguyên khí thì khí tức lưu động bên trong vẫn rất bình thường.”
Đoan Mộc Sinh khẽ gật đầu, đến trước cửa Đông Các.
Thấy Tiểu Diên Nhi ngồi trên mái nhà đong đưa chân, hai mắt toả sáng, Đoan Mộc Sinh bèn nói: “Tiểu sư muội, mau vào mời sư phụ xuất quan đi.”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Tam sư huynh, ta đã nói rất nhiều lần, không được quấy nhiễu sư phụ. Sư phụ đã cẩn thận dặn dò, lần bế quan này không kẻ nào được phép quấy rầy, nếu không người sẽ nghiêm trị đó.”
“Ách…”
Đoan Mộc Sinh gãi đầu quay trở ra.
Hắn vốn định nhờ Tiểu Diên Nhi ra tay, dù sao nàng cũng là tiểu đệ tử được sư phụ thương yêu nhất, hẳn là sư phụ sẽ không trách phạt nàng.
Thật không ngờ Tiểu Diên Nhi vốn không muốn làm như thế.
Hoa Vô Đạo nhìn về phía Đông Các, khẽ nói: “Nếu đã thế thì chỉ còn cách tuân theo ý chỉ của Các chủ.”
Hoa Vô Đạo chắp tay sau lưng rời khỏi Đông Các.
Hoa Nguyệt Hành, Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Đoan Mộc Sinh và các nữ đệ tử khác cũng theo sau.
Hoa Vô Đạo ngẩng đầu nhìn tầng bình chướng yếu ớt rồi thở dài: “Lực lượng bình chướng lại yếu đi rồi.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Hoa trưởng lão, cứ tiếp tục như vậy e là không xong. Nếu sư phụ vẫn một mực không xuất quan thì ai sẽ đối phó với Cung Nguyên Đô đây?”
Nhớ lại lời hôm trước Hoa Vô Đạo nói, trong lòng mọi người khẽ run lên.
Người kia là thiên tài tu hành của Bắc Đô.
Là cao thủ cùng một thời đại với Các chủ lão nhân gia!
Hoa Vô Đạo nhớ tới Phan Ly Thiên và Lãnh La, bèn nói: “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng… Việc này không thể gấp gáp được. Như vầy đi, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dẫn theo mấy người xuống dưới chân núi Kim Đình Sơn trấn giữ, nếu có phát hiện thì báo lại ngay lập tức.”
“Tuân mệnh.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dẫn người rời đi.
“Còn ta thì sao?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“Ngươi đi cùng ta.”
Hai người đi về phía Tây Các.
Không bao lâu sau, Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh đã xuất hiện trước cửa phòng Lãnh La.
Trong khoảnh sân trước phòng hoàn toàn im ắng. Hoa Vô Đạo nhìn quanh, tằng hắng mấy tiếng rồi chắp tay, cao giọng nói:
“Hoa Vô Đạo cầu kiến.”
Trước mặt Lãnh La, Hoa Vô Đạo chỉ được xem là vãn bối.
Đoan Mộc Sinh cũng chắp tay.
Kẽo kẹt ——
Cửa phòng bị một cỗ cương khí nhẹ nhàng đẩy mở.
Lãnh La đeo mặt nạ màu bạc, chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng, tầm mắt nhìn về phía Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh.
“Có chuyện gì?”
Hoa Vô Đạo nói thẳng vào vấn đề: “Ma Thiên Các sợ là gặp phải nguy nan, mời Lãnh tiền bối xuất thủ.”
Lãnh La khàn giọng cười ha hả. “Ma Thiên Các có Các chủ toạ trấn, sao có thể gặp nguy nan?”
Từ đầu đến cuối Lãnh La và Phan Ly Thiên không hề xem trọng chuyện lực lượng bình chướng đang yếu dần.
Chương 317 Quan tài bay
Hoa Vô Đạo khom người nói: “Các chủ hiện đang bế quan, trong khoảng thời gian này sợ là sẽ không xuất quan… Ma Thiên Các sắp có cường địch xâm phạm, chỉ có Lãnh tiền bối có thể ứng phó được.”
Lãnh La lại tiếp tục cười ha hả, chỉ tay sang phòng lão hàng xóm bên cạnh: “Ngươi có thể tìm lão Phan.”
Vừa dứt lời, cửa phòng sát vách đột nhiên “két” một tiếng mở ra.
Phan Ly Thiên cầm hồ lô rượu trong tay, lười biếng nói:
“Lão Lãnh, ngươi đúng là không chịu suy nghĩ trước khi nói gì cả. Các chủ bế quan, người nên xông pha chiến đấu là ngươi. Lão hủ đây chỉ là một lão già khọm ăn nhờ ở đậu.”
“Bớt nói nhảm đi, tu vi của ngươi đang khôi phục, đừng tưởng là ta không biết.” Lãnh La nói.
“Không phải ngươi cũng vậy sao…”
Tình cảnh này có vẻ hơi kỳ cục.
Dù thế nào cũng là nhân vật tầm cỡ đại lão, sao lại cứ như mấy đứa con nít choai choai suốt ngày đấu võ mồm thế này?
Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh đứng ngáo ngơ chẳng biết làm gì.
“Hai vị tiền bối… Hai vị tiền bối, xin nghe ta nói một lời.” Hoa Vô Đạo liều mạng ngắt ngang lời cãi nhau của hai người.
Lãnh La và Phan Ly Thiên đồng thời quay sang nhìn Hoa Vô Đạo.
“Nói đi.”
“Người này là thiên tài kiếm đạo, chỉ có hai vị tiền bối có thể ứng phó nổi. Nếu hai vị nguyện ý cùng chung tay kháng địch thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.”
Lãnh La liếc nhìn Phan Ly Thiên.
Tuy trên mặt hắn đeo mặt nạ bạc nhưng thái độ vẫn rất rõ ràng: ta đường đường là Lãnh La, sao có thể hợp tác với lão ăn mày này?
Phan Ly Thiên vẫn mang dáng vẻ liêu xiêu uể oải ngã trái ngã phải, đến mắt cũng không thèm nhìn Lãnh La.
Lãnh La nhìn Hoa Vô Đạo. “Ngươi xuất thân từ Vân Tông, Lục Hợp Đạo Ấn lại càng xuất thần nhập hoá… Ngay cả ngươi cũng không ứng phó được?”
Hoa Vô Đạo xấu hổ đáp lời: “Ta chỉ biết phòng thủ, không biết tấn công. Huống hồ gì tu vi người này hơn xa ta.”
“Hơn xa ngươi?”
“Đúng vậy.”
Lãnh La giật mình. Hắn cũng là người có kiến thức am tường.
Trên thế gian này, người có tu vi ngang ngửa Các chủ rất ít. Có thể là ai được?
“Thiên tài kiếm đạo?”
“Đúng vậy.”
Lãnh La khinh thường nói: “La Trường Khanh và La Sĩ Tam của Vân Tông chỉ là hậu sinh vãn bối. Hai người này không xứng giao thủ với ta.”
Hoa Vô Đạo lại càng thêm xấu hổ.
Nếu thật sự là hai người đó thì bản thân Hoa Vô Đạo hắn cũng có thể tự xử lý được. Dù sao Hoa Vô Đạo cũng được xem là trưởng bối của bọn họ.
“Người này tên là Cung Nguyên Đô.”
Cạch.
Hồ lô rượu trong tay Phan Ly Thiên rơi xuống đất. Toàn thân hắn cứng lại, ngón út tay phải khẽ run run.
Gương mặt Lãnh La cũng đờ ra, nếu không phải nhờ mặt nạ bạc che khuất mặt thì rất khó tưởng tượng biểu tình hiện tại trên mặt hắn là gì.
Khụ khụ.
Phan Ly Thiên ho khan liên tục để che đi sự lúng túng rồi cúi người xuống nhặt hồ lô rượu lên.
“Già rồi, đến hồ lô cũng không cầm chắc được nữa… Lão Lãnh à, lão hủ không thể không thừa nhận mình kém xa ngươi. Loại thiên tài kiếm đạo này chỉ có ngươi đối phó được thôi… Khụ khụ, khụ khụ… A? Sao hết rượu rồi, nhân sinh thiếu vắng rượu chả khác gì đã chết… lão hủ phải đi tìm rượu đây.”
Thân hình Lãnh La loé lên, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh trước cửa phòng.
Một giây sau, Lãnh La đã xuất hiện trước mặt Phan Ly Thiên mấy mét.
“Lão Phan, ta biết ngươi thích uống rượu. Vì sợ chân ngươi đi đứng không tiện nên đã sai người chuẩn bị rượu đặt trước sân nhà ngươi…”
“A? Còn có việc này sao?” Phan Ly Thiên trưng ra vẻ mặt hồ đồ.
Tay phải Lãnh La khẽ nâng, một cỗ cương khí yếu ớt nâng vại rượu trong khoảnh sân trước phòng Phan Ly Thiên lên rồi chậm rãi hạ xuống.
“Rượu ủ trăm năm…”
Phan Ly Thiên: “. . .”
Lãnh La thu tay lại chắp sau lưng, khàn giọng thở dài.
“Về các điểm tâm đắc và tạo nghệ trong tu hành đúng là ta hơn xa ngươi… nhưng mà ta đã bị thương nặng, khí hải và đan điền còn lâu mới khôi phục nhanh bằng ngươi. Ngươi có Hắc Mộc Liên tương trợ, nếu bộc phát toàn lực thì gạch ngói cùng tan. Ta nghĩ Cung Nguyên Đô sẽ không dám khinh thường ngươi đâu.”
“Khụ khụ khụ… gạch ngói cùng tan…” Gương mặt mo của Phan Ly Thiên đã đen như nhọ nồi, trong lòng thầm nghĩ, nghiêm trọng dữ vậy sao?
“Ta nghe người ta nói, lão Phan ngươi đã từng hứa hẹn trước mặt Các chủ rằng cái mạng già này của ngươi từ nay thuộc về Ma Thiên Các! Đừng trốn tránh nữa, cả Ma Thiên Các cũng chỉ có ngươi có năng lực ngăn cản Cung Nguyên Đô.” Lãnh La nói.
“Nếu Các chủ cần lão hủ liều mạng, đương nhiên lão hủ sẽ liều mạng… Ngươi thì ngược lại, toàn rụt rè sợ hãi trốn tránh trách nhiệm.” Phan Ly Thiên nói.
Nhìn hai người vẫn không ngừng đấu võ mồm, Hoa Vô Đạo bèn lớn tiếng nói:
“Mời hai vị tiền bối đồng thời xuất thủ.”
Đoan Mộc Sinh cũng khom người nói theo: “Mời hai vị tiền bối đồng thời xuất thủ!”
Kẻ tám lạng người nửa cân, đều là người già yếu bệnh tật, cần gì phải xem thường lẫn nhau.
Cùng lúc đó.
Trong dãy hành lang ở Kiếm Khư lăng mộ.
Ken két… Soàn soạt…
Chiếc quan tài màu đen kia đột nhiên chuyển động.
Không có ai bước ra từ trong quan tài mà toàn bộ chiếc quan tài trôi nổi giữa không trung rồi chậm rãi bay ra khỏi hành lang, bay ngang qua Thất Tuyệt Kiếm Trận, bay qua khu kiếm mộ, rời khỏi Kiếm Khư.
Khi cỗ quan tài màu đen xuất hiện dưới ánh mặt trời, nó khẽ dừng lại tựa như đang do dự chuyện gì.
Hoặc cũng có lẽ vì ở sâu trong bóng tối quá lâu nên đột nhiên bước ra ngoài khiến nó chưa kịp thích ứng.
Lơ lửng được một lát, bên trong quan tài vang lên một tiếng thở dài…
Tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai đang nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Tri Hành đọc phi thư xong, khom người nói: “Giáo chủ, Ngũ Thử đã chết, thi thể được mang đến dưới chân núi Kim Đình Sơn.”
Tư Vô Nhai bình tĩnh hỏi: “Ai giết?”
“Một vị bạch y nữ tử có mái tóc trắng… Người của chúng ta chỉ điều tra được đến đó.”
Tư Vô Nhai mở mắt ra, thầm thì: “Lục sư tỷ…”
Diệp Tri Hành nghe vậy liền kinh ngạc: “Là lục tiên sinh của Ma Thiên Các?”
Tư Vô Nhai mỉm cười. “Tra xem tỷ ấy đang ở đâu, ta muốn gặp mặt tỷ ấy một lần.”
“Vâng.”
Diệp Tri Hành tiếp tục nói: “Thuộc hạ còn một việc bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Sau khi Thượng Nguyên thành đại loạn, Thần Đô phái quân đến bình loạn, tướng quân thủ thành đã chết. Vu Giáo chủ biết việc này nên rất vui vẻ, một tháng trước đã dẫn vạn giáo chúng tiến đánh Chính Nhất Đạo. Chính Nhất Đạo không địch lại, môn chủ Trương Viễn Sơn không rõ tung tích. Hiện nay địa bàn của Chính Nhất Đạo đã thuộc về U Minh Giáo.” Diệp Tri Hành nói.
Tư Vô Nhai nghe vậy, khẽ thở dài. “Đại sư huynh vẫn là quá vội vàng… Vốn không cần phải làm vậy. Nếu làm theo tính toán của ta, Trương Viễn Sơn sẽ không thể chạy thoát.”
“Vu giáo chủ không hề để ý đến sống chết của Trương Viễn Sơn.” Diệp Tri Hành nói.
“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đại sư huynh làm việc chưa đủ triệt để.”
“Giáo chủ anh minh.”
Diệp Tri Hành vỗ mông ngựa xong nhưng vẫn không rời đi.
Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Giáo chủ, ngài ủng hộ Vu giáo chủ như vậy, lỡ như làm nhị tiên sinh tức giận…”
“Chỗ nhị sư huynh ta sẽ tự giải thích, đừng lo lắng.”
Diệp Tri Hành khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Thế lực của U Minh Giáo càng lúc càng lớn… Thuộc hạ lo lắng ngài… công cao lấn chủ.”
Từ xưa đến nay, phàm là những người công cao lấn chủ đều không có kết cục tốt.
Tư Vô Nhai hiện tại chính là kiểu người như vậy.
Chương 318 Quan tài đến rồi
Tư Vô Nhai vẫn luôn giúp đỡ Vu Chính Hải vô điều kiện, thậm chí tận lực ở trong bóng tối trợ giúp U Minh Giáo nên U Minh Giáo mới có được ngày hôm nay.
Vu Chính Hải đã hứa hẹn ban cho Tư Vô Nhai rất nhiều thứ nhưng Tư Vô Nhai vẫn luôn từ chối.
Quan hệ giữa bọn họ đúng thật là sư huynh đệ, tình nghĩa đồng môn tốt hơn những người khác rất nhiều.
Nhưng vấn đề là, Vu Chính Hải có ý chí cửu ngũ chí tôn. Loại người này nếu không có tâm thuật của đế vương thì làm sao giúp đỡ thiên hạ?
Tư Vô Nhai quay đầu lại nhìn Diệp Tri Hành. “Tri Hành, ngươi cảm thấy ý nghĩa tồn tại của một tu hành giả là gì?”
Diệp Tri Hành giật mình.
Không ngờ Giáo chủ lại hỏi một câu thâm ảo như vậy. Nếu hắn làm ra vẻ, trả lời không thành thực thì không tốt, nhưng trả lời tuỳ tiện thì lại có vẻ quá nông cạn.
“Giữa chúng ta có thể thoải mái trò chuyện.” Tư Vô Nhai nói.
“Giáo chủ, thuộc hạ cho rằng, tu hành giả đều muốn đề thăng tu vi, gia tăng thực lực. Có thực lực thì mới có được những thứ khác.” Diệp Tri Hành nói.
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu, chậm rãi ngồi xuống. “Ngươi hiểu như vậy cũng đúng. Sau này có cơ hội… ta sẽ nói cho ngươi biết những điều khác.”
“Cẩn tuân dạy bảo của Giáo chủ.”
Ngày hôm sau.
Dưới chân Kim Đình Sơn, các nữ tu Ma Thiên Các tản ra tứ phía để tuần tra theo mệnh lệnh của Hoa Vô Đạo.
Rẹt.
Rẹt rẹt ——
Đám nữ tu bị âm thanh rèn rẹt của tầng bình chướng gây chú ý, ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn.
Tầng bình chướng màu xanh lam đang xuất hiện ba động rất rõ ràng, khiến các nàng cực kỳ bất an.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng trên một ngọn cây nhìn ra đằng xa.
“Các chủ lão tiền bối đang bế quan tu hành, chẳng lẽ người định hấp thu phần lực lượng còn lại bên trong bình chướng luôn sao?” Chu Kỷ Phong nói.
“Cũng khó nói lắm…”
“Hầy, nếu thật là như vậy, chỉ mong lực lượng bình chướng có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian.”
Phan Trọng nhìn sang Chu Kỷ Phong. “Huynh hối hận rồi à?”
“Chưa từng hối hận.” Chu Kỷ Phong thản nhiên đáp.
Phan Trọng nhìn nhóm nữ tu đứng cách đó không xa rồi lại quay đầu nhìn Chu Kỷ Phong. “Nếu bảo huynh đi chết, huynh có làm không?”
“Phan huynh, huynh thật là thú vị…” Chu Kỷ Phong khinh bỉ nhìn Phan Trọng.
Ngay khi hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất thì ——
“Đó là cái gì?”
Vụt!
Các nữ tu rút trường kiếm ra, vẻ mặt nghiêm trọng như lâm đại địch, nhìn về phía điểm đen ở đằng xa.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng ngẩng đầu nhìn.
Ở tít chân trời, một điểm đen đang từ từ bay tới, khi đến gần hơn nó lộ rõ ra hình dạng khối chữ nhật...
Đến khu vực phụ cận Kim Đình Sơn, mọi người lúc này mới nhìn rõ ràng, đó là một cỗ… quan tài màu đen!
Chu Kỷ Phong trợn to mắt. “Phan huynh, ta lớn như vầy rồi mới lần đầu tiên nhìn thấy có người phi hành kiểu này… Huynh từng nhìn thấy chưa?”
Phan Trọng cũng trợn tròn mắt, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Chưa… chưa từng thấy.”
“Ông ta làm sao thấy đường mà phi hành thế? Đục một cái lỗ trên quan tài sao?” Chu Kỷ Phong dần dần bình tĩnh lại, chân mày nhíu chặt.
Phan Trọng nhún vai. “Huynh hỏi ta… ta biết hỏi ai?”
Nhóm nữ tu vội vàng thối lui đến cửa vào bình chướng, đứng thành ba hàng.
Chu Kỷ Phong nhảy xuống đứng trước mặt bọn họ, quay đầu phân phó: “Cô trở về bẩm báo cho trưởng lão.”
“Vâng.”
Phan Trọng cũng nhảy xuống, đứng sóng vai cùng Chu Kỷ Phong.
Cỗ quan tài từ từ hạ thấp độ cao, nhẹ nhàng bay lướt tới.
Xung quanh quan tài có một luồng hắc khí quỷ dị tựa như một loại cương khí đặc thù. Trong quá trình phi hành, luồng hắc khí dạt ra phía sau trông như một cái đuôi, cực kỳ ghê rợn.
Vù —— ——
Chỉ trong chốc lát, cỗ quan tài đã bay đến trước mặt mọi người rồi dừng lại, lơ lửng trên không.
Không một ai dám thở mạnh, hai mắt mở to nhìn cỗ quan tài kỳ dị. Đời này bọn họ đều chưa từng nhìn thấy cách thức xuất hiện kinh dị đến vậy.
Nay được nhìn thấy một lần, trong lòng vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Có lẽ thiên tính của con người là mang lòng kính sợ với quan tài, nên khi nhìn thấy nó, bọn họ trở nên luống cuống không biết phải làm gì.
Không khí ngột ngạt đến cùng cực.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cỗ quan tài kia mới cất giọng khàn khàn ——
“Kim Đình Sơn.”
Chu Kỷ Phong cố nén căng thẳng, chắp tay nói: “Xin, xin hỏi… các, các hạ… chính là, Cung lão tiền bối… sao?”
“Ngươi rất căng thẳng.” Thanh âm trong quan tài trầm thấp mang theo vẻ trêu chọc.
“Chuyện này…”
Hắn không căng thẳng sao được?
Cung Nguyên Đô thở dài. “Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không có tư cách khiến Cơ huynh phải tự mình ra nghênh đón… Thật hổ thẹn, hổ thẹn.”
“. . .” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đều lộ vẻ xấu hổ.
“Dẫn đường đi…” Cung Nguyên Đô nói.
“Cung lão tiền bối… Các chủ không khoẻ, có thể đợi ngày khác hãy đến không?” Phan Trọng cả gan nói.
“Hửm?”
Nguyên khí xung quanh quan tài đột nhiên ba động mãnh liệt hơn trước rất nhiều.
Một tiếng cười trầm thấp vang lên khiến người nghe phải nổi da gà.
Bọn họ không hiểu vì sao Cung Nguyên Đô lại bật cười. Chu Kỷ Phong quả quyết hạ lệnh: “Lui.”
Đám người lập tức lui ra sau, chui trở vào bên trong bình chướng.
Phan Trọng ngẩng đầu nhìn tầng bình chướng, trong lòng lo lắng không thôi.
Lực lượng của bình chướng đã hết sức yếu ớt, làm sao có thể đối phó được cường giả như Cung Nguyên Đô.
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng tự biết mình ngăn không nổi cao thủ bậc này, đành ra hạ sách chui vào trong bình chướng.
Thế nhưng…
Cỗ quan tài kia thản nhiên bay vào bên trong bình chướng như đi vào chỗ không người, mà tầng bình chướng cũng không có bất kỳ ba động nào.
“Đây, đây là…”
Bọn họ không tài nào hiểu được.
Quan tài vẫn tiếp tục lơ lửng trên đầu bọn họ, dường như có một đôi mắt vẫn đang nhìn họ chằm chằm.
Phan Trọng rốt cuộc nhìn thấy bên dưới quan tài có những đường vân bất quy tắc, hắn kinh ngạc thốt lên: “Trận văn?”
Đây không phải là một cỗ quan tài bình thường, nếu không làm sao nó có thể tồn tại năm này qua tháng nọ trong Kiếm Khư mà không bị hư hao mục nát.
Bề mặt quan tài vẫn rất bóng bẩy, đường vân đều nằm ở mặt dưới.
Thanh âm Cung Nguyên Đô khàn khàn vang lên. “Hậu sinh khả uý.”
“Cung lão tiền bối… ông, ông.. tốt nhất ngày khác hãy đến…” Chu Kỷ Phong rút trường kiếm, tỏ vẻ sẵn sàng chiến đấu.
“Thần Đình cảnh? Ha ha ha ha…”
Tiếng cười trào phúng của Cung Nguyên Đô rõ ràng không xem Chu Kỷ Phong ra gì.
Vù!
Quan tài lao vụt xuống!
Đám người lập tức điều động cương khí hộ thể và nguyên khí.
Ầm!
Quan tài màu đen đánh tan cương khí hộ thể chỉ trong chớp mắt.
Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và đám nữ tu lảo đảo lui về sau, không chịu nổi một kích.
Không cần phải thể hiện nhiều, chỉ một chiêu thôi đã đủ chứng minh tu vi Cung Nguyên Đô ít nhất là Nguyên Thần cảnh.
Thần Đình cảnh rốt cuộc cũng chỉ là Thần Đình cảnh.
Cho dù có một trăm tên Thần Đình cảnh cũng không làm gì được một Nguyên Thần cảnh.
Nhưng người trong quan tài không ra tay tàn nhẫn. Sau khi đánh tan cương khí, quan tài lơ lửng phát ra tiếng nói trầm thấp: “Dẫn đường.”
Cũng chính lúc này.
Một nữ tu bay từ trên núi xuống, cao giọng nói: “Hoa trưởng lão có lệnh, mời Cung lão tiền bối lên núi.”
Chương 319 Cao thủ so chiêu
Bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Lãnh La, Phan Ly Thiên, Hoa Vô Đạo đứng ở phía trước, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đứng hai bên trái phải, toàn bộ những người còn lại đứng ở phía sau.
Cỗ quan tài lơ lửng trước mặt tất cả mọi người. Hai bên lâm vào thế giằng co.
Tận mắt nhìn thấy cỗ quan tài, Lãnh La và Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn nhau, âm thầm lắc đầu. Thế giới này đúng là không thiếu cái lạ.
Tuy bọn hắn đều là lão tiền bối kiến thức rộng rãi nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Ha ha, một cỗ quan tài bay tới tìm ta… Mẹ nó ngươi có tin không?
Trầm mặc một lúc lâu, quan tài mới phát ra tiếng nói: “Cơ huynh đâu?”
Lãnh La thản nhiên đáp: “Các chủ hiện đang bế quan.”
Đều là lão hồ ly sống đến từng tuổi này, ai nấy đều biết bụng dạ đối phương nghĩ gì. Lúc này mà chơi chiêu trò thì chẳng qua cũng chỉ là hạ sách, không có ý nghĩa gì, chẳng thà thẳng thắn thành thật với nhau.
“Bế quan?” Thanh âm Cung Nguyên Đô có vẻ nghi hoặc.
“Sau khi trở về từ Kiếm Khư, Các chủ đã bế quan cho đến tận hôm nay. Ngươi không tin sao?” Phan Ly Thiên nói.
Cỗ quan tài khẽ rung động, chung quanh quan tài xuất hiện nguyên khí ba động rất rõ ràng.
Ngay sau đó, những nguyên khí này đột nhiên biến mất.
Quan tài bay đến lơ lửng trước mặt Phan Ly Thiên và Lãnh La.
“Các ngươi là ai?”
Lãnh La không che giấu mà đáp thẳng: “Lãnh La.”
Phan Ly Thiên nói: “Lão hủ…” Hắn vốn định tự xưng mình là Phan Ly Thiên, nhưng đột nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra ở Tịnh Minh Đạo, bèn sửa lời: “Lão hủ chỉ là một tên ăn mày không đáng nhắc tới.”
Cung Nguyên Đô cười ha hả.
“Lãnh La hẳn là cao thủ đứng đầu trên Hắc Bảng ba trăm năm trước… Còn ngươi, ha ha, từ khi nào mà Cơ huynh lại trở nên nhân nghĩa như vậy, đến cả một lão ăn mày cũng thu nhận?”
“Các chủ là người nhân hậu, lão hủ tự nguyện ở lại đây.”
“Thú vị, thú vị…”
Đây là lần đầu tiên Cung Nguyên Đô nghe thấy có người đứng trước mặt hắn khen ngợi Cơ Thiên Đạo.
Đúng là chuyện lạ trong thiên hạ.
Đã quen nghe người khác mắng hắn, lên án hắn, đột nhiên có người khen ngợi đúng là thấy không quen.
“Cung Nguyên Đô, ngươi muốn khiêu chiến Các chủ, chỉ sợ lần này phải thất vọng rồi.” Lãnh La nói.
Mọi người đều nhìn về phía Lãnh La.
Quả thật Lãnh La có đủ tư cách gọi thẳng tên Cung Nguyên Đô. Ngay cả Phan Ly Thiên đứng bên cạnh cũng thế.
“Hửm?”
“Ta đã gia nhập Ma Thiên Các.” Lãnh La thản nhiên nói.
Cung Nguyên Đô trầm mặc. Tuy hắn nấp trong quan tài nhưng ai cũng có thể nhận ra hắn đang suy tư.
Một lát sau, thanh âm của Cung Nguyên Đô mới âm trầm truyền ra:
“Lãnh La, ngươi đang bị thương, đừng hù doạ ta làm gì. Còn lão ăn mày, tuy khí tức lưu động trên người ngươi khá yếu nhưng cũng là người đã trải qua thiên chuy bách luyện… Đáng tiếc, với tu vi hiện tại của ngươi không thể nào chiến thắng được ta.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn nhau.
Những người còn lại đều cảm thấy kinh ngạc.
Theo lý thuyết, khi cao thủ so chiêu thường cố ý che giấu tu vi và khí tức của mình. Làm sao Cung Nguyên Đô nhìn ra được?
Lãnh La nhớ lại ban nãy xung quanh quan tài phát ra khí tức nguyên khí ba động, bèn nói: “Ngươi đúng là có nhiều thủ đoạn.”
“Quá khen.”
“Thiên tài kiếm đạo Bắc Đô, Cung Nguyên Đô ngươi hẳn đã chín trăm tuổi… Nếu ngươi không sợ chết thì còn mang quan tài đến đây làm gì?” Lãnh La nói.
Song phương lại rơi vào trầm mặc.
Cung Nguyên Đô mang quan tài đến, mục đích rất rõ ràng, đó là đã chuẩn bị tinh thần chịu chết.
Nếu hắn còn ở thời kỳ đỉnh phong thì sao có thể sợ chết như vậy?
Ha ha.
Ha ha ha.
Trong quan tài lại vang lên tiếng cười ——
“Đời này của ta chỉ có hai điều tiếc nuối…”
“Một là, không thể phá vỡ nan đề về thọ mệnh.”
“Hai là, không thể chiến thắng Cơ huynh.”
“Đáng tiếc thời gian của ta không còn nhiều. Nếu có thể thoả mãn được điều tiếc nuối này thì ta chết cũng nhắm mắt.”
Lãnh La nói: “Nếu ngươi muốn thắng Các chủ, trước tiên phải qua được cửa của ta.”
“Của lão hủ nữa.”
“Còn có ta.”
“Cả ta nữa.”
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cũng đồng thời lên tiếng.
Phan Trọng, Chu Kỷ Phong và nhóm nữ tu cũng rút trường kiếm ra.
Thế trận không nhỏ.
Cung Nguyên Đô cảm khái nói: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước… Tốt, rất tốt…”
Nói xong, xung quanh quan tài bắt đầu xuất hiện luồng hắc khí quỷ dị.
Đây không phải là tín hiệu tấn công. Ký hiệu khắc hoạ trên bốn góc quan tài từ từ biến mất. Dường như Cung Nguyên Đô đang chủ động làm yếu bớt lực lượng của mình.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía quan tài. Rốt cuộc người này đang định làm gì?
Quan tài chậm rãi hạ xuống đất.
Lãnh La thấy thế, mọi nghi ngờ trong lòng đều đã có câu trả lời. Tu vi Cung Nguyên Đô đã thụt lùi vô cùng nghiêm trọng.
“Với tu vi bây giờ của ngươi, e là ngay cả Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa trưởng lão ngươi cũng không thể phá vỡ, sao có thể đánh cùng Các chủ một trận được?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía quan tài.
Tu vi hạ thấp như vậy còn chạy đến đây, không phải là đi chịu chết hay sao?
Hoá ra bọn họ đều sợ bóng sợ gió một trận. Trong lòng ai nấy đều khẽ thở phào.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Vãn bối bất tài, Vân Tông Hoa Vô Đạo.”
Sau khi quan tài hạ xuống, đột nhiên dựng thẳng lên.
Ầm!
Đường vân dưới đáy quan tài lại biến mất.
Không có trận văn này, cỗ quan tài không thể bay được nữa.
Người sắp chết chẳng còn cố kỵ điều gì. Thái độ của Cung Nguyên Đô đã rõ ràng. Giọng nói của hắn truyền đi khắp Ma Thiên Các.
“Lấy đạo luận kiếm…”
Lấy đạo luận kiếm? Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trong tu hành giới, các phương pháp tu hành của trăm nhà đều trăm sông đổ về một biển, về cơ bản đều là điều động nguyên khí trong khí hải hoặc quanh thân để ngưng kết thành cương. Chỉ có khái niệm lý thuyết giữa các nhà là khác nhau, từ đó sáng tạo ra nhiều phương pháp tu hành.
Đạo môn có thành tựu cao nhất về mặt kiếm đạo, thế nên có rất nhiều tu hành giả tu kiếm sẽ lựa chọn công pháp tu hành của Đạo môn.
Giang Ái Kiếm, Vân Tông La Sĩ Tam, La Trường Khanh, Kiếm si Trần Văn Kiệt, thậm chí là Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng tu hành theo công pháp có nguồn gốc từ Đạo môn.
Điều cốt lõi giống nhau nhưng cách lý giải thì khác biệt, thế nên trăm nhà mới có người am hiểu đào thoát, có người giỏi phòng thủ, có người thiện tấn công…
Cũng có người ngộ tính cao, lĩnh ngộ ra một loại lý thuyết về kiếm đạo mới.
Cung Nguyên Đô chính là người như thế.
“Luận kiếm?” Phan Ly Thiên cười ha hả. “Lão hủ còn tưởng là ngươi muốn quyết chiến sinh tử với chúng ta.”
Quan tài trầm mặc không nói gì.
Đoan Mộc Sinh hít một hơi, khẽ nói: “Vậy không có việc của ta rồi. Việc cãi nhau chỉ có lão tứ am hiểu, ta không làm được đâu.”
Lời này thật là đâm tâm.
Rõ ràng là luận kiếm, sao vào miệng ngươi lại thành tranh cãi mồm mép rồi?
Tiểu Diên Nhi ồ một tiếng: “Ta cũng không am hiểu việc cãi nhau. Ta không muốn sau này thành người đàn bà chanh chua.”
“. . .”
Lãnh La và Phan Ly Thiên đều nhìn về phía cỗ quan tài.
Không biết giờ phút này, thiên tài kiếm đạo Cung Nguyên Đô trong cỗ quan tài đang có cảm tưởng gì.
Phan Ly Thiên cười nói: “Lão hủ lại cảm thấy, nếu thật muốn luận kiếm… Tiểu Diên Nhi có thể thắng ngươi.”
“Ta đồng ý.” Lãnh La gật đầu.
“Vãn bối cũng đồng ý.” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đồng thanh nói.
Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”
Chương 320 Luận kiếm trên Ma Thiên Các
Ngày mai mình sẽ đăng bù chương cho hôm thứ Năm, các đạo hữu đừng buồn nha! ^^
Ông ——
Quan tài khẽ rung động, phát ra thanh âm quỷ dị.
Cỗ nguyên khí yếu ớt xung quanh quan tài chợt ngưng kết thành cương.
Đạo kiếm cương giống như nhũ băng lơ lửng bên cạnh quan tài, toàn thân xoay tròn rồi tan ra, biến mất không còn bóng dáng.
Rõ ràng Cung Nguyên Đô trong quan tài đang tức giận.
Cung Nguyên Đô trầm giọng nói: “Luận kiếm đương nhiên không chỉ có công phu miệng lưỡi mà còn phải thực hành.”
“Ồ?” Phan Ly Thiên ngạc nhiên hỏi, “Ý của ngươi là vừa luận kiếm, vừa đánh nhau?”
“Đương nhiên.”
Đám người lập tức giật mình. Tâm tình vừa buông lỏng lại trở nên căng như dây đàn.
Người này chắc chắn là có bệnh tâm thần! Hơn nữa còn bệnh không nhẹ.
“Có điều… cũng không nhất thiết phải liều mạng đánh.” Cung Nguyên Đô nói. “Tu hành giả từ Thối Thể cảnh vào Thông Huyền cảnh đã có thể nắm giữ nguyên khí. Cho đến khi vào Thần Đình cảnh Ngự đạo mới có thể nắm giữ đạo tu hành… Lấy đạo của Ngự đạo để khống chế nguyên khí Thông Huyền cảnh gọi là lấy kiếm luận đạo… Kiếm đạo về cơ bản chính là như thế.”
Phan Ly Thiên cười ha hả: “Lão hủ hiểu rồi, ý ngươi là chúng ta chỉ sử dụng tu vi Thông Huyền cảnh để luận bàn, không gọi ra pháp thân, không dùng vũ khí… Lão hủ nói có đúng không?”
Nói trắng ra chính là áp chế tu vi, chỉ đơn giản so đấu tâm đắc tu hành và kiếm thuật.
Đối với cả hai bên thì đây chính là phương pháp tốt nhất.
Tu vi Lãnh La và Phan Ly Thiên vẫn chưa khôi phục.
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi tuy có tu vi cao nhưng nếu song phương liều chết đánh nhau thì cũng không chiếm được lợi ích gì.
Dù sao Cung Nguyên Đô cũng là người sắp chết.
"Đương nhiên."
Cung Nguyên Đô nói xong lời này, quan tài lại lần nữa xoay lại dựng nghiêng trên mặt đất, một bên cao một bên thấp, bên cao đối diện với mọi người.
Trên quan tài có khắc hai chữ “Sắc Lệnh” màu đen theo lối chữ triện, trông cực kỳ quỷ dị.
“Trước luận kiếm, sau định thắng thua… Mời.” Thanh âm Cung Nguyên Đô mang theo nguyên khí tạo thành sóng âm truyền đi khắp Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo phất tay, quay đầu lại nói:
“Các hậu sinh vãn bối không cần tham dự… Loại so đấu này phải dựa vào tâm đắc đối với kiếm đạo của từng người. Các ngươi hãy xem cho kỹ…”
Đám người chắp tay.
Phan Ly Thiên và Lãnh La đưa mắt nhìn nhau.
Lãnh La bước lên mấy bước. “Để ta…”
Khi Lãnh La đi vào giữa sân, xung quanh cỗ quan tài lại xuất hiện mấy đạo kiếm cương trông như nhũ băng vô cùng kỳ quái.
“Bản nguyên của kiếm đạo dẫn động nguyên khí ngưng kết thành cương, nguyên khí Thông Huyền cảnh chỉ ngưng tụ được hai đạo kiếm cương.”
Nói xong, những đạo kiếm cương khác lập tức tiêu tán, chỉ để lại hai đạo kiếm cương.
Tay phải Lãnh La khẽ nâng, lòng bàn tay mở ra: “Quý hồ tinh, bất quý hồ đa…”
(Chú thích: chỉ cần tốt chứ không cần nhiều; nhiều hay ít không quan trọng.)
Trong lòng bàn tay Lãnh La xuất hiện một đạo kiếm cương khổng lồ.
Uy lực cũng chỉ ở mức Thông Huyền cảnh.
Hoa Vô Đạo thấy thế vội nói: “Đây chính là điểm khác biệt về lý niệm trong kiếm đạo… Phải nhìn xem thắng thua thế nào.”
Một giây sau.
Hai đạo kiếm cương của quan tài bay tới xoay vòng quanh Lãnh La.
Mà đạo kiếm cương to lớn trong tay Lãnh La cũng bay ra ngoài.
Lúc này mọi người đã nhìn thấy điểm khác biệt.
Bởi vì không có quy tắc hình dạng cụ thể nên đạo kiếm cương của Cung Nguyên Đô đang phi hành trên không trung đột nhiên thay đổi quỹ tích, đánh về phía Lãnh La.
Quan tài cũng xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ.
Vẻn vẹn chỉ dùng tu vi Thông Huyền cảnh để né tránh đạo kiếm cương to lớn kia.
Thân ảnh Lãnh La loé lên… tránh đi một đạo kiếm cương của Cung Nguyên Đô.
Ầm!
Một đạo kiếm cương còn lại đột nhiên thay đổi quỹ tích, vượt ngoài dự đoán của Lãnh La ——
Lãnh La giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy đạo kiếm cương.
Kiếm cương tiêu tán.
Xung quanh trở nên yên tĩnh. Đám người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, chẳng biết vừa rồi ai thắng ai thua.
Không có những chiêu thức đánh nhau hoa lệ, không có nguyên khí ba động mãnh liệt, càng không có âm mưu quỷ kế.
Chỉ có lý giải về kiếm thuật.
“Ta thua.” Lãnh La chắp tay nói.
Hắn không muốn giải thích, cũng không cần phải giải thích.
Kỳ thật mọi người cũng nhìn ra được Lãnh La có hơi bất cẩn. Nhưng luận bàn chính là như vậy, chủ quan và khinh địch đều là nhược điểm chí mạng.
Khi Lãnh La đưa tay kẹp lấy đạo kiếm cương kia, hắn đã biết cho dù có nghiêm túc đối đãi thì cũng chỉ chống đỡ được mấy chiêu rồi cũng phải nhận thua.
Kết quả chẳng khác biệt, không bằng sảng khoái nhận thua.
“. . .”
Hoa Vô Đạo lại đảm nhiệm chức vụ xướng ngôn viên bất đắc dĩ lần nữa.
“Lãnh tiền bối dùng tay không tiếp kiếm cương, đúng là cách xử lý thoả đáng. Nhưng mà điều đáng tiếc là Thông Huyền cảnh vừa trải qua Thối Thể, không cách nào dùng tay không tiếp kiếm cương được. Nếu thật sự là luận bàn ở tu vi Thông Huyền cảnh thì đạo kiếm cương vừa rồi đã xẹt qua cổ Lãnh tiền bối rồi. Có điều Lãnh tiền bối am hiểu nhất là Đạo Ẩn chi thuật, không có sở trường về kiếm đạo.”
Mọi người gật gù.
“Không hổ là đệ nhất thiên tài kiếm đạo của Bắc Đô… Ngưng kết ra kiếm cương bất quy tắc, bội phục, bội phục…” Lãnh La lui lại.
Phan Ly Thiên bước ra.
Đầu tiên hắn uống một ngụm rượu, sau đó ném hồ lô rượu cho Phan Trọng. “Đón lấy.”
Lòng dạ Lão Phan quả thật rộng lớn, có thể tuỳ ý ném vũ khí thiếp thân như vậy.
“Lão hủ không phải là Lãnh La… Dù sao Lãnh La còn quá non, kinh nghiệm thực chiến ít…”
Lãnh La trầm mặc không nói một lời. Thua chính là thua, chẳng có gì để giải thích.
Mấy lời rác rưởi của lão Phan ngày nào hắn cũng nghe, chẳng có chút mới lạ nào.
Cung Nguyên Đô mở miệng nói: “Lão ăn mày?”
“Chính là lão hủ.”
“Đạo của kiếm đạo, từ Thông Huyền cảnh đã có thể sinh âm dương, hoá thái cực, sinh tứ tượng, kéo dài liên miên không dứt, sinh sôi không ngừng…” Cung Nguyên Đô nói.
Phan Ly Thiên đáp: “Nếu là Thông Huyền cảnh, nhiều nhất cũng chỉ ngưng tụ được hai đạo kiếm cương, đừng nói là sinh sôi không ngừng, sợ là tứ tượng cũng không làm được.”
Cung Nguyên Đô đang định nói chuyện ——
Phan Ly Thiên lại lần nữa cất cao giọng nói: “Lão hủ vào Nam ra Bắc, đã từng gặp gỡ không ít cao thủ kiếm đạo. Ngươi muốn dùng cương khí để làm kiếm trận, hình thành tứ tượng, đạt đến sinh sôi không ngừng?”
“Thú vị.” Cung Nguyên Đô hào hứng khen.
“Lão hủ đã nói… lão hủ không như Lãnh La.” Phan Ly Thiên có vẻ đắc ý quay đầu nhìn Lãnh La đầy trêu tức.
Nhưng Cung Nguyên Đô lại lên tiếng: “Vậy để ta lĩnh giáo xem phương pháp phá giải của ngươi là gì…”
Bên dưới quan tài đột nhiên xuất hiện một vòng sáng hình thái cực có đường kính hơn hai mét.
Một âm một dương, âm dương luân chuyển.
Từng đạo kiếm cương trôi lơ lửng.
Lãnh La vỗ tay: “Thông Huyền cảnh mà có thể làm tới mức độ này… Lão Phan, nhận thua đi.”
“Hả?” Phan Ly Thiên kinh ngạc nhìn vòng sáng dưới đất.
Tuy kiến thức của hắn rất uyên bác, cũng có biết đến phương pháp này…
Nhưng tất cả những thiên tài kiếm đạo mà hắn biết đều không thể thực hiện được lý luận này… Rất nhiều nghiên cứu về kiếm đạo đã mất đi mục đích và giá trị vốn có ban đầu. Kiếm tu trong thiên hạ có mấy người không quan tâm đến uy lực và bản sự giết địch?
Phan Ly Thiên cảm thấy rất hào hứng.
Tuy hắn không biết làm sao Cung Nguyên Đô làm được, nhưng hắn rất phấn khích được lĩnh giáo một chiêu kiếm đạo này.
Tay phải Phan Ly Thiên khẽ nhấc, một chiêu Thái Cực Quang Ấn hiện ra trong lòng bàn tay.
Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và các nữ đệ tử hai mắt toả sáng. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Phan trưởng lão xuất thủ, cũng là lần đầu tiên thấy lão giả trong truyền thuyết này điều động nguyên khí.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế này, thật vất vả mới có cơ hội Các chủ bế quan để mình khoe khoang phong phạm trưởng giả, thế mà toàn chuyện hóc búa gì đâu không.
“Đúng rồi, suýt chút nữa là quên mất! Vấn đề của bát sư đệ phải có Bảo Thiền Y mới áp chế được.” Đoan Mộc Sinh vỗ trán một cái.
“Chuyện này…”
Hoa Vô Đạo càng thêm lúng túng. “Hiện tại xem ra có kẻ giết người cướp của, cướp Bảo Thiền Y đi rồi.”
Chu Kỷ Phong nói: “Tình huống của bát tiên sinh không thể trì hoãn quá lâu được.”
Hoa Vô Đạo nhíu mày đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Đông Các.
Đáng tiếc trong Đông Các vẫn không có động tĩnh gì.
Hoa Vô Đạo lâm vào trầm tư.
Dạo gần đây hắn cũng suy nghĩ, tại sao tu vi của các đệ tử Ma Thiên Các đều có vấn đề. Về sau hắn mới hiểu được, có lẽ vì Cơ lão ma muốn áp chế đồ đệ, không cho bọn họ rời đi nên cố ý để lại một chút vấn đề trong công pháp.
“Hay là đến xin chỉ thị của Các chủ?” Chu Kỷ Phong đề nghị.
“Không được.” Tiểu Diên Nhi nói. “Khi sư phụ vào phòng đã dặn dò, lần này không ai được đến gần! Ta sẽ trông giữ ở Đông Các…”
Tiểu Diên Nhi vừa nói vừa bước ra đối diện mọi người, hai tay dang rộng ngăn cản không cho ai đi qua.
Thế thì hết cách.
Các chủ đã lên tiếng, bọn họ không dám tự ý tiến vào. Huống hồ gì lần trước đã có vết xe đổ, lần này mà tái phạm thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Ngay khi mọi người đang vô kế khả thi ——
“Hoa trưởng lão, có người để vật này dưới chân núi Kim Đình Sơn.”
Mọi người quay đầu nhìn lại. Một nữ tu đang ôm Bảo Thiền Y trong lòng, vội vàng chạy tới.
Tất cả kinh ngạc nói không ra lời.
Hoa Vô Đạo vội hỏi: “Ai đưa đến?”
“Một bách tính phổ thông ở Canh Tử Trấn…”
“Bách tính phổ thông sao có thể lấy được Bảo Thiền Y từ trong tay Ngũ Thử? Không thể nào!” Đoan Mộc Sinh nói.
Nữ tu kia tiếp tục giải thích: “Bẩm tam tiên sinh, người đó nói là có một vị bạch y nữ tử với mái tóc bạc trắng bảo hắn đưa Bảo Thiền Y đến Ma Thiên Các…”
Nữ tử bạch y, tóc trắng?
Tiểu Diên Nhi thốt lên: “Lục sư tỷ!”
Chỉ có Diệp Thiên Tâm phù hợp với mô tả này, mà cũng chỉ có nàng có động cơ giúp đỡ Ma Thiên Các.
Tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
Đoan Mộc Sinh thở dài nói: “Hẳn là lục sư muội rồi. Chắc tu vi của muội ấy đã khôi phục, muốn bắt được Ngũ Thử cũng không khó. Vả lại Ngũ Thử cũng đã bị thương.”
Mọi người đều gật đầu.
Không ngờ lại là lục đệ tử Diệp Thiên Tâm của Ma Thiên Các.
Đáng tiếc nàng đã bị trục xuất khỏi sư môn, không còn là người Ma Thiên Các nữa.
Tại sao nàng phải làm như vậy? Muốn trở về Ma Thiên Các sao?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đông Các… Chỉ có người đó mới có thể quyết định được chuyện này.
Giờ phút này, Lục Châu đang chìm đắm trong cảm ngộ mới do Thiên Thư Khai Quyển mang đến.
Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu…
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được từng động tĩnh chung quanh như gió thổi cỏ lay, nhưng dường như mọi thứ đều đang đứng im, như thể thời gian đã ngừng trôi.
Loại cảm giác này thoải mái và dễ chịu đến mức Lục Châu không muốn nó kết thúc quá nhanh.
Trạng thái đắm chìm vào việc cảm ngộ Thiên thư không dễ xuất hiện. Lục Châu quyết định sẽ không gián đoạn việc lĩnh hội cho tới khi tự nó kết thúc.
Thế là…
Thời gian bảy ngày trôi qua thấm thoát như thoi đưa.
Đám người Hoa Vô Đạo vẫn tiếp tục chờ bên ngoài Đông Các.
“Nha đầu, Các chủ có động tĩnh gì chưa?” Hoa Vô Đạo hỏi.
Tiểu Diên Nhi đúng thật vẫn canh giữ ở cửa Đông Các, thỉnh thoảng nàng lấy Phạm Thiên Lăng ra tu luyện nhưng không rời khỏi nơi đây một phân một tấc.
“Vẫn chưa.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Thôi vậy…”
“Sư phụ sẽ ra ngoài nhanh thôi, Hoa trưởng lão đừng gấp.” Tiểu Diên Nhi khuyên nhủ.
“Ta không gấp, chỉ là đến nay Minh Thế Nhân vẫn chưa trở về nên có hơi lo lắng.” Hoa Vô Đạo nói.
Tiểu Diên Nhi cười hì hì. “Hoa trưởng lão đừng lo lắng cho huynh ấy làm gì. Tứ sư huynh là người giảo hoạt nhất mà ta biết đấy.”
“Quả thật là như thế.” Hoa Vô Đạo nở nụ cười.
“Hoa trưởng lão cứ trở về đi. Sư phụ mà xuất quan ta sẽ lập tức thông báo cho ông.”
“Làm phiền rồi.”
Hoa Vô Đạo rời khỏi Đông Các.
Tiểu Diên Nhi tiếp tục tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Thoáng chốc lại qua bảy ngày.
Ma Thiên Các nhận được phi thư của Minh Thế Nhân gửi về từ Thần Đô, nói là muốn đón Chiêu Nguyệt về Ma Thiên Các nên cần phải ở lại một đoạn thời gian.
Đoan Mộc Sinh muốn báo cáo chuyện này cho sư phụ, nhưng vừa đến Đông Các lại bị Tiểu Diên Nhi đuổi về.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tiếp tục chờ.
Khi thời gian ước định với Cung Nguyên Đô sắp đến… mọi người trên Ma Thiên Các không ngồi yên được nữa.
Đám người Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh liên tục đến Đông Các.
“Hoa trưởng lão, tu vi của ông cao nhất, ông có cảm nhận được tình huống bên trong Đông Các không?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Không thể đi vào vậy chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát.
Hoa Vô Đạo lắc đầu:
“Trạng thái bế quan tốt nhất không nên bị quấy rầy… Nhưng xem độ ba động của nguyên khí thì khí tức lưu động bên trong vẫn rất bình thường.”
Đoan Mộc Sinh khẽ gật đầu, đến trước cửa Đông Các.
Thấy Tiểu Diên Nhi ngồi trên mái nhà đong đưa chân, hai mắt toả sáng, Đoan Mộc Sinh bèn nói: “Tiểu sư muội, mau vào mời sư phụ xuất quan đi.”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Tam sư huynh, ta đã nói rất nhiều lần, không được quấy nhiễu sư phụ. Sư phụ đã cẩn thận dặn dò, lần bế quan này không kẻ nào được phép quấy rầy, nếu không người sẽ nghiêm trị đó.”
“Ách…”
Đoan Mộc Sinh gãi đầu quay trở ra.
Hắn vốn định nhờ Tiểu Diên Nhi ra tay, dù sao nàng cũng là tiểu đệ tử được sư phụ thương yêu nhất, hẳn là sư phụ sẽ không trách phạt nàng.
Thật không ngờ Tiểu Diên Nhi vốn không muốn làm như thế.
Hoa Vô Đạo nhìn về phía Đông Các, khẽ nói: “Nếu đã thế thì chỉ còn cách tuân theo ý chỉ của Các chủ.”
Hoa Vô Đạo chắp tay sau lưng rời khỏi Đông Các.
Hoa Nguyệt Hành, Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Đoan Mộc Sinh và các nữ đệ tử khác cũng theo sau.
Hoa Vô Đạo ngẩng đầu nhìn tầng bình chướng yếu ớt rồi thở dài: “Lực lượng bình chướng lại yếu đi rồi.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Hoa trưởng lão, cứ tiếp tục như vậy e là không xong. Nếu sư phụ vẫn một mực không xuất quan thì ai sẽ đối phó với Cung Nguyên Đô đây?”
Nhớ lại lời hôm trước Hoa Vô Đạo nói, trong lòng mọi người khẽ run lên.
Người kia là thiên tài tu hành của Bắc Đô.
Là cao thủ cùng một thời đại với Các chủ lão nhân gia!
Hoa Vô Đạo nhớ tới Phan Ly Thiên và Lãnh La, bèn nói: “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng… Việc này không thể gấp gáp được. Như vầy đi, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dẫn theo mấy người xuống dưới chân núi Kim Đình Sơn trấn giữ, nếu có phát hiện thì báo lại ngay lập tức.”
“Tuân mệnh.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dẫn người rời đi.
“Còn ta thì sao?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“Ngươi đi cùng ta.”
Hai người đi về phía Tây Các.
Không bao lâu sau, Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh đã xuất hiện trước cửa phòng Lãnh La.
Trong khoảnh sân trước phòng hoàn toàn im ắng. Hoa Vô Đạo nhìn quanh, tằng hắng mấy tiếng rồi chắp tay, cao giọng nói:
“Hoa Vô Đạo cầu kiến.”
Trước mặt Lãnh La, Hoa Vô Đạo chỉ được xem là vãn bối.
Đoan Mộc Sinh cũng chắp tay.
Kẽo kẹt ——
Cửa phòng bị một cỗ cương khí nhẹ nhàng đẩy mở.
Lãnh La đeo mặt nạ màu bạc, chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng, tầm mắt nhìn về phía Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh.
“Có chuyện gì?”
Hoa Vô Đạo nói thẳng vào vấn đề: “Ma Thiên Các sợ là gặp phải nguy nan, mời Lãnh tiền bối xuất thủ.”
Lãnh La khàn giọng cười ha hả. “Ma Thiên Các có Các chủ toạ trấn, sao có thể gặp nguy nan?”
Từ đầu đến cuối Lãnh La và Phan Ly Thiên không hề xem trọng chuyện lực lượng bình chướng đang yếu dần.
Chương 317 Quan tài bay
Hoa Vô Đạo khom người nói: “Các chủ hiện đang bế quan, trong khoảng thời gian này sợ là sẽ không xuất quan… Ma Thiên Các sắp có cường địch xâm phạm, chỉ có Lãnh tiền bối có thể ứng phó được.”
Lãnh La lại tiếp tục cười ha hả, chỉ tay sang phòng lão hàng xóm bên cạnh: “Ngươi có thể tìm lão Phan.”
Vừa dứt lời, cửa phòng sát vách đột nhiên “két” một tiếng mở ra.
Phan Ly Thiên cầm hồ lô rượu trong tay, lười biếng nói:
“Lão Lãnh, ngươi đúng là không chịu suy nghĩ trước khi nói gì cả. Các chủ bế quan, người nên xông pha chiến đấu là ngươi. Lão hủ đây chỉ là một lão già khọm ăn nhờ ở đậu.”
“Bớt nói nhảm đi, tu vi của ngươi đang khôi phục, đừng tưởng là ta không biết.” Lãnh La nói.
“Không phải ngươi cũng vậy sao…”
Tình cảnh này có vẻ hơi kỳ cục.
Dù thế nào cũng là nhân vật tầm cỡ đại lão, sao lại cứ như mấy đứa con nít choai choai suốt ngày đấu võ mồm thế này?
Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh đứng ngáo ngơ chẳng biết làm gì.
“Hai vị tiền bối… Hai vị tiền bối, xin nghe ta nói một lời.” Hoa Vô Đạo liều mạng ngắt ngang lời cãi nhau của hai người.
Lãnh La và Phan Ly Thiên đồng thời quay sang nhìn Hoa Vô Đạo.
“Nói đi.”
“Người này là thiên tài kiếm đạo, chỉ có hai vị tiền bối có thể ứng phó nổi. Nếu hai vị nguyện ý cùng chung tay kháng địch thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.”
Lãnh La liếc nhìn Phan Ly Thiên.
Tuy trên mặt hắn đeo mặt nạ bạc nhưng thái độ vẫn rất rõ ràng: ta đường đường là Lãnh La, sao có thể hợp tác với lão ăn mày này?
Phan Ly Thiên vẫn mang dáng vẻ liêu xiêu uể oải ngã trái ngã phải, đến mắt cũng không thèm nhìn Lãnh La.
Lãnh La nhìn Hoa Vô Đạo. “Ngươi xuất thân từ Vân Tông, Lục Hợp Đạo Ấn lại càng xuất thần nhập hoá… Ngay cả ngươi cũng không ứng phó được?”
Hoa Vô Đạo xấu hổ đáp lời: “Ta chỉ biết phòng thủ, không biết tấn công. Huống hồ gì tu vi người này hơn xa ta.”
“Hơn xa ngươi?”
“Đúng vậy.”
Lãnh La giật mình. Hắn cũng là người có kiến thức am tường.
Trên thế gian này, người có tu vi ngang ngửa Các chủ rất ít. Có thể là ai được?
“Thiên tài kiếm đạo?”
“Đúng vậy.”
Lãnh La khinh thường nói: “La Trường Khanh và La Sĩ Tam của Vân Tông chỉ là hậu sinh vãn bối. Hai người này không xứng giao thủ với ta.”
Hoa Vô Đạo lại càng thêm xấu hổ.
Nếu thật sự là hai người đó thì bản thân Hoa Vô Đạo hắn cũng có thể tự xử lý được. Dù sao Hoa Vô Đạo cũng được xem là trưởng bối của bọn họ.
“Người này tên là Cung Nguyên Đô.”
Cạch.
Hồ lô rượu trong tay Phan Ly Thiên rơi xuống đất. Toàn thân hắn cứng lại, ngón út tay phải khẽ run run.
Gương mặt Lãnh La cũng đờ ra, nếu không phải nhờ mặt nạ bạc che khuất mặt thì rất khó tưởng tượng biểu tình hiện tại trên mặt hắn là gì.
Khụ khụ.
Phan Ly Thiên ho khan liên tục để che đi sự lúng túng rồi cúi người xuống nhặt hồ lô rượu lên.
“Già rồi, đến hồ lô cũng không cầm chắc được nữa… Lão Lãnh à, lão hủ không thể không thừa nhận mình kém xa ngươi. Loại thiên tài kiếm đạo này chỉ có ngươi đối phó được thôi… Khụ khụ, khụ khụ… A? Sao hết rượu rồi, nhân sinh thiếu vắng rượu chả khác gì đã chết… lão hủ phải đi tìm rượu đây.”
Thân hình Lãnh La loé lên, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh trước cửa phòng.
Một giây sau, Lãnh La đã xuất hiện trước mặt Phan Ly Thiên mấy mét.
“Lão Phan, ta biết ngươi thích uống rượu. Vì sợ chân ngươi đi đứng không tiện nên đã sai người chuẩn bị rượu đặt trước sân nhà ngươi…”
“A? Còn có việc này sao?” Phan Ly Thiên trưng ra vẻ mặt hồ đồ.
Tay phải Lãnh La khẽ nâng, một cỗ cương khí yếu ớt nâng vại rượu trong khoảnh sân trước phòng Phan Ly Thiên lên rồi chậm rãi hạ xuống.
“Rượu ủ trăm năm…”
Phan Ly Thiên: “. . .”
Lãnh La thu tay lại chắp sau lưng, khàn giọng thở dài.
“Về các điểm tâm đắc và tạo nghệ trong tu hành đúng là ta hơn xa ngươi… nhưng mà ta đã bị thương nặng, khí hải và đan điền còn lâu mới khôi phục nhanh bằng ngươi. Ngươi có Hắc Mộc Liên tương trợ, nếu bộc phát toàn lực thì gạch ngói cùng tan. Ta nghĩ Cung Nguyên Đô sẽ không dám khinh thường ngươi đâu.”
“Khụ khụ khụ… gạch ngói cùng tan…” Gương mặt mo của Phan Ly Thiên đã đen như nhọ nồi, trong lòng thầm nghĩ, nghiêm trọng dữ vậy sao?
“Ta nghe người ta nói, lão Phan ngươi đã từng hứa hẹn trước mặt Các chủ rằng cái mạng già này của ngươi từ nay thuộc về Ma Thiên Các! Đừng trốn tránh nữa, cả Ma Thiên Các cũng chỉ có ngươi có năng lực ngăn cản Cung Nguyên Đô.” Lãnh La nói.
“Nếu Các chủ cần lão hủ liều mạng, đương nhiên lão hủ sẽ liều mạng… Ngươi thì ngược lại, toàn rụt rè sợ hãi trốn tránh trách nhiệm.” Phan Ly Thiên nói.
Nhìn hai người vẫn không ngừng đấu võ mồm, Hoa Vô Đạo bèn lớn tiếng nói:
“Mời hai vị tiền bối đồng thời xuất thủ.”
Đoan Mộc Sinh cũng khom người nói theo: “Mời hai vị tiền bối đồng thời xuất thủ!”
Kẻ tám lạng người nửa cân, đều là người già yếu bệnh tật, cần gì phải xem thường lẫn nhau.
Cùng lúc đó.
Trong dãy hành lang ở Kiếm Khư lăng mộ.
Ken két… Soàn soạt…
Chiếc quan tài màu đen kia đột nhiên chuyển động.
Không có ai bước ra từ trong quan tài mà toàn bộ chiếc quan tài trôi nổi giữa không trung rồi chậm rãi bay ra khỏi hành lang, bay ngang qua Thất Tuyệt Kiếm Trận, bay qua khu kiếm mộ, rời khỏi Kiếm Khư.
Khi cỗ quan tài màu đen xuất hiện dưới ánh mặt trời, nó khẽ dừng lại tựa như đang do dự chuyện gì.
Hoặc cũng có lẽ vì ở sâu trong bóng tối quá lâu nên đột nhiên bước ra ngoài khiến nó chưa kịp thích ứng.
Lơ lửng được một lát, bên trong quan tài vang lên một tiếng thở dài…
Tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai đang nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Tri Hành đọc phi thư xong, khom người nói: “Giáo chủ, Ngũ Thử đã chết, thi thể được mang đến dưới chân núi Kim Đình Sơn.”
Tư Vô Nhai bình tĩnh hỏi: “Ai giết?”
“Một vị bạch y nữ tử có mái tóc trắng… Người của chúng ta chỉ điều tra được đến đó.”
Tư Vô Nhai mở mắt ra, thầm thì: “Lục sư tỷ…”
Diệp Tri Hành nghe vậy liền kinh ngạc: “Là lục tiên sinh của Ma Thiên Các?”
Tư Vô Nhai mỉm cười. “Tra xem tỷ ấy đang ở đâu, ta muốn gặp mặt tỷ ấy một lần.”
“Vâng.”
Diệp Tri Hành tiếp tục nói: “Thuộc hạ còn một việc bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Sau khi Thượng Nguyên thành đại loạn, Thần Đô phái quân đến bình loạn, tướng quân thủ thành đã chết. Vu Giáo chủ biết việc này nên rất vui vẻ, một tháng trước đã dẫn vạn giáo chúng tiến đánh Chính Nhất Đạo. Chính Nhất Đạo không địch lại, môn chủ Trương Viễn Sơn không rõ tung tích. Hiện nay địa bàn của Chính Nhất Đạo đã thuộc về U Minh Giáo.” Diệp Tri Hành nói.
Tư Vô Nhai nghe vậy, khẽ thở dài. “Đại sư huynh vẫn là quá vội vàng… Vốn không cần phải làm vậy. Nếu làm theo tính toán của ta, Trương Viễn Sơn sẽ không thể chạy thoát.”
“Vu giáo chủ không hề để ý đến sống chết của Trương Viễn Sơn.” Diệp Tri Hành nói.
“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đại sư huynh làm việc chưa đủ triệt để.”
“Giáo chủ anh minh.”
Diệp Tri Hành vỗ mông ngựa xong nhưng vẫn không rời đi.
Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Giáo chủ, ngài ủng hộ Vu giáo chủ như vậy, lỡ như làm nhị tiên sinh tức giận…”
“Chỗ nhị sư huynh ta sẽ tự giải thích, đừng lo lắng.”
Diệp Tri Hành khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Thế lực của U Minh Giáo càng lúc càng lớn… Thuộc hạ lo lắng ngài… công cao lấn chủ.”
Từ xưa đến nay, phàm là những người công cao lấn chủ đều không có kết cục tốt.
Tư Vô Nhai hiện tại chính là kiểu người như vậy.
Chương 318 Quan tài đến rồi
Tư Vô Nhai vẫn luôn giúp đỡ Vu Chính Hải vô điều kiện, thậm chí tận lực ở trong bóng tối trợ giúp U Minh Giáo nên U Minh Giáo mới có được ngày hôm nay.
Vu Chính Hải đã hứa hẹn ban cho Tư Vô Nhai rất nhiều thứ nhưng Tư Vô Nhai vẫn luôn từ chối.
Quan hệ giữa bọn họ đúng thật là sư huynh đệ, tình nghĩa đồng môn tốt hơn những người khác rất nhiều.
Nhưng vấn đề là, Vu Chính Hải có ý chí cửu ngũ chí tôn. Loại người này nếu không có tâm thuật của đế vương thì làm sao giúp đỡ thiên hạ?
Tư Vô Nhai quay đầu lại nhìn Diệp Tri Hành. “Tri Hành, ngươi cảm thấy ý nghĩa tồn tại của một tu hành giả là gì?”
Diệp Tri Hành giật mình.
Không ngờ Giáo chủ lại hỏi một câu thâm ảo như vậy. Nếu hắn làm ra vẻ, trả lời không thành thực thì không tốt, nhưng trả lời tuỳ tiện thì lại có vẻ quá nông cạn.
“Giữa chúng ta có thể thoải mái trò chuyện.” Tư Vô Nhai nói.
“Giáo chủ, thuộc hạ cho rằng, tu hành giả đều muốn đề thăng tu vi, gia tăng thực lực. Có thực lực thì mới có được những thứ khác.” Diệp Tri Hành nói.
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu, chậm rãi ngồi xuống. “Ngươi hiểu như vậy cũng đúng. Sau này có cơ hội… ta sẽ nói cho ngươi biết những điều khác.”
“Cẩn tuân dạy bảo của Giáo chủ.”
Ngày hôm sau.
Dưới chân Kim Đình Sơn, các nữ tu Ma Thiên Các tản ra tứ phía để tuần tra theo mệnh lệnh của Hoa Vô Đạo.
Rẹt.
Rẹt rẹt ——
Đám nữ tu bị âm thanh rèn rẹt của tầng bình chướng gây chú ý, ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn.
Tầng bình chướng màu xanh lam đang xuất hiện ba động rất rõ ràng, khiến các nàng cực kỳ bất an.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng trên một ngọn cây nhìn ra đằng xa.
“Các chủ lão tiền bối đang bế quan tu hành, chẳng lẽ người định hấp thu phần lực lượng còn lại bên trong bình chướng luôn sao?” Chu Kỷ Phong nói.
“Cũng khó nói lắm…”
“Hầy, nếu thật là như vậy, chỉ mong lực lượng bình chướng có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian.”
Phan Trọng nhìn sang Chu Kỷ Phong. “Huynh hối hận rồi à?”
“Chưa từng hối hận.” Chu Kỷ Phong thản nhiên đáp.
Phan Trọng nhìn nhóm nữ tu đứng cách đó không xa rồi lại quay đầu nhìn Chu Kỷ Phong. “Nếu bảo huynh đi chết, huynh có làm không?”
“Phan huynh, huynh thật là thú vị…” Chu Kỷ Phong khinh bỉ nhìn Phan Trọng.
Ngay khi hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất thì ——
“Đó là cái gì?”
Vụt!
Các nữ tu rút trường kiếm ra, vẻ mặt nghiêm trọng như lâm đại địch, nhìn về phía điểm đen ở đằng xa.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng ngẩng đầu nhìn.
Ở tít chân trời, một điểm đen đang từ từ bay tới, khi đến gần hơn nó lộ rõ ra hình dạng khối chữ nhật...
Đến khu vực phụ cận Kim Đình Sơn, mọi người lúc này mới nhìn rõ ràng, đó là một cỗ… quan tài màu đen!
Chu Kỷ Phong trợn to mắt. “Phan huynh, ta lớn như vầy rồi mới lần đầu tiên nhìn thấy có người phi hành kiểu này… Huynh từng nhìn thấy chưa?”
Phan Trọng cũng trợn tròn mắt, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Chưa… chưa từng thấy.”
“Ông ta làm sao thấy đường mà phi hành thế? Đục một cái lỗ trên quan tài sao?” Chu Kỷ Phong dần dần bình tĩnh lại, chân mày nhíu chặt.
Phan Trọng nhún vai. “Huynh hỏi ta… ta biết hỏi ai?”
Nhóm nữ tu vội vàng thối lui đến cửa vào bình chướng, đứng thành ba hàng.
Chu Kỷ Phong nhảy xuống đứng trước mặt bọn họ, quay đầu phân phó: “Cô trở về bẩm báo cho trưởng lão.”
“Vâng.”
Phan Trọng cũng nhảy xuống, đứng sóng vai cùng Chu Kỷ Phong.
Cỗ quan tài từ từ hạ thấp độ cao, nhẹ nhàng bay lướt tới.
Xung quanh quan tài có một luồng hắc khí quỷ dị tựa như một loại cương khí đặc thù. Trong quá trình phi hành, luồng hắc khí dạt ra phía sau trông như một cái đuôi, cực kỳ ghê rợn.
Vù —— ——
Chỉ trong chốc lát, cỗ quan tài đã bay đến trước mặt mọi người rồi dừng lại, lơ lửng trên không.
Không một ai dám thở mạnh, hai mắt mở to nhìn cỗ quan tài kỳ dị. Đời này bọn họ đều chưa từng nhìn thấy cách thức xuất hiện kinh dị đến vậy.
Nay được nhìn thấy một lần, trong lòng vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Có lẽ thiên tính của con người là mang lòng kính sợ với quan tài, nên khi nhìn thấy nó, bọn họ trở nên luống cuống không biết phải làm gì.
Không khí ngột ngạt đến cùng cực.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cỗ quan tài kia mới cất giọng khàn khàn ——
“Kim Đình Sơn.”
Chu Kỷ Phong cố nén căng thẳng, chắp tay nói: “Xin, xin hỏi… các, các hạ… chính là, Cung lão tiền bối… sao?”
“Ngươi rất căng thẳng.” Thanh âm trong quan tài trầm thấp mang theo vẻ trêu chọc.
“Chuyện này…”
Hắn không căng thẳng sao được?
Cung Nguyên Đô thở dài. “Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không có tư cách khiến Cơ huynh phải tự mình ra nghênh đón… Thật hổ thẹn, hổ thẹn.”
“. . .” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đều lộ vẻ xấu hổ.
“Dẫn đường đi…” Cung Nguyên Đô nói.
“Cung lão tiền bối… Các chủ không khoẻ, có thể đợi ngày khác hãy đến không?” Phan Trọng cả gan nói.
“Hửm?”
Nguyên khí xung quanh quan tài đột nhiên ba động mãnh liệt hơn trước rất nhiều.
Một tiếng cười trầm thấp vang lên khiến người nghe phải nổi da gà.
Bọn họ không hiểu vì sao Cung Nguyên Đô lại bật cười. Chu Kỷ Phong quả quyết hạ lệnh: “Lui.”
Đám người lập tức lui ra sau, chui trở vào bên trong bình chướng.
Phan Trọng ngẩng đầu nhìn tầng bình chướng, trong lòng lo lắng không thôi.
Lực lượng của bình chướng đã hết sức yếu ớt, làm sao có thể đối phó được cường giả như Cung Nguyên Đô.
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng tự biết mình ngăn không nổi cao thủ bậc này, đành ra hạ sách chui vào trong bình chướng.
Thế nhưng…
Cỗ quan tài kia thản nhiên bay vào bên trong bình chướng như đi vào chỗ không người, mà tầng bình chướng cũng không có bất kỳ ba động nào.
“Đây, đây là…”
Bọn họ không tài nào hiểu được.
Quan tài vẫn tiếp tục lơ lửng trên đầu bọn họ, dường như có một đôi mắt vẫn đang nhìn họ chằm chằm.
Phan Trọng rốt cuộc nhìn thấy bên dưới quan tài có những đường vân bất quy tắc, hắn kinh ngạc thốt lên: “Trận văn?”
Đây không phải là một cỗ quan tài bình thường, nếu không làm sao nó có thể tồn tại năm này qua tháng nọ trong Kiếm Khư mà không bị hư hao mục nát.
Bề mặt quan tài vẫn rất bóng bẩy, đường vân đều nằm ở mặt dưới.
Thanh âm Cung Nguyên Đô khàn khàn vang lên. “Hậu sinh khả uý.”
“Cung lão tiền bối… ông, ông.. tốt nhất ngày khác hãy đến…” Chu Kỷ Phong rút trường kiếm, tỏ vẻ sẵn sàng chiến đấu.
“Thần Đình cảnh? Ha ha ha ha…”
Tiếng cười trào phúng của Cung Nguyên Đô rõ ràng không xem Chu Kỷ Phong ra gì.
Vù!
Quan tài lao vụt xuống!
Đám người lập tức điều động cương khí hộ thể và nguyên khí.
Ầm!
Quan tài màu đen đánh tan cương khí hộ thể chỉ trong chớp mắt.
Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và đám nữ tu lảo đảo lui về sau, không chịu nổi một kích.
Không cần phải thể hiện nhiều, chỉ một chiêu thôi đã đủ chứng minh tu vi Cung Nguyên Đô ít nhất là Nguyên Thần cảnh.
Thần Đình cảnh rốt cuộc cũng chỉ là Thần Đình cảnh.
Cho dù có một trăm tên Thần Đình cảnh cũng không làm gì được một Nguyên Thần cảnh.
Nhưng người trong quan tài không ra tay tàn nhẫn. Sau khi đánh tan cương khí, quan tài lơ lửng phát ra tiếng nói trầm thấp: “Dẫn đường.”
Cũng chính lúc này.
Một nữ tu bay từ trên núi xuống, cao giọng nói: “Hoa trưởng lão có lệnh, mời Cung lão tiền bối lên núi.”
Chương 319 Cao thủ so chiêu
Bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Lãnh La, Phan Ly Thiên, Hoa Vô Đạo đứng ở phía trước, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đứng hai bên trái phải, toàn bộ những người còn lại đứng ở phía sau.
Cỗ quan tài lơ lửng trước mặt tất cả mọi người. Hai bên lâm vào thế giằng co.
Tận mắt nhìn thấy cỗ quan tài, Lãnh La và Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn nhau, âm thầm lắc đầu. Thế giới này đúng là không thiếu cái lạ.
Tuy bọn hắn đều là lão tiền bối kiến thức rộng rãi nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Ha ha, một cỗ quan tài bay tới tìm ta… Mẹ nó ngươi có tin không?
Trầm mặc một lúc lâu, quan tài mới phát ra tiếng nói: “Cơ huynh đâu?”
Lãnh La thản nhiên đáp: “Các chủ hiện đang bế quan.”
Đều là lão hồ ly sống đến từng tuổi này, ai nấy đều biết bụng dạ đối phương nghĩ gì. Lúc này mà chơi chiêu trò thì chẳng qua cũng chỉ là hạ sách, không có ý nghĩa gì, chẳng thà thẳng thắn thành thật với nhau.
“Bế quan?” Thanh âm Cung Nguyên Đô có vẻ nghi hoặc.
“Sau khi trở về từ Kiếm Khư, Các chủ đã bế quan cho đến tận hôm nay. Ngươi không tin sao?” Phan Ly Thiên nói.
Cỗ quan tài khẽ rung động, chung quanh quan tài xuất hiện nguyên khí ba động rất rõ ràng.
Ngay sau đó, những nguyên khí này đột nhiên biến mất.
Quan tài bay đến lơ lửng trước mặt Phan Ly Thiên và Lãnh La.
“Các ngươi là ai?”
Lãnh La không che giấu mà đáp thẳng: “Lãnh La.”
Phan Ly Thiên nói: “Lão hủ…” Hắn vốn định tự xưng mình là Phan Ly Thiên, nhưng đột nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra ở Tịnh Minh Đạo, bèn sửa lời: “Lão hủ chỉ là một tên ăn mày không đáng nhắc tới.”
Cung Nguyên Đô cười ha hả.
“Lãnh La hẳn là cao thủ đứng đầu trên Hắc Bảng ba trăm năm trước… Còn ngươi, ha ha, từ khi nào mà Cơ huynh lại trở nên nhân nghĩa như vậy, đến cả một lão ăn mày cũng thu nhận?”
“Các chủ là người nhân hậu, lão hủ tự nguyện ở lại đây.”
“Thú vị, thú vị…”
Đây là lần đầu tiên Cung Nguyên Đô nghe thấy có người đứng trước mặt hắn khen ngợi Cơ Thiên Đạo.
Đúng là chuyện lạ trong thiên hạ.
Đã quen nghe người khác mắng hắn, lên án hắn, đột nhiên có người khen ngợi đúng là thấy không quen.
“Cung Nguyên Đô, ngươi muốn khiêu chiến Các chủ, chỉ sợ lần này phải thất vọng rồi.” Lãnh La nói.
Mọi người đều nhìn về phía Lãnh La.
Quả thật Lãnh La có đủ tư cách gọi thẳng tên Cung Nguyên Đô. Ngay cả Phan Ly Thiên đứng bên cạnh cũng thế.
“Hửm?”
“Ta đã gia nhập Ma Thiên Các.” Lãnh La thản nhiên nói.
Cung Nguyên Đô trầm mặc. Tuy hắn nấp trong quan tài nhưng ai cũng có thể nhận ra hắn đang suy tư.
Một lát sau, thanh âm của Cung Nguyên Đô mới âm trầm truyền ra:
“Lãnh La, ngươi đang bị thương, đừng hù doạ ta làm gì. Còn lão ăn mày, tuy khí tức lưu động trên người ngươi khá yếu nhưng cũng là người đã trải qua thiên chuy bách luyện… Đáng tiếc, với tu vi hiện tại của ngươi không thể nào chiến thắng được ta.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn nhau.
Những người còn lại đều cảm thấy kinh ngạc.
Theo lý thuyết, khi cao thủ so chiêu thường cố ý che giấu tu vi và khí tức của mình. Làm sao Cung Nguyên Đô nhìn ra được?
Lãnh La nhớ lại ban nãy xung quanh quan tài phát ra khí tức nguyên khí ba động, bèn nói: “Ngươi đúng là có nhiều thủ đoạn.”
“Quá khen.”
“Thiên tài kiếm đạo Bắc Đô, Cung Nguyên Đô ngươi hẳn đã chín trăm tuổi… Nếu ngươi không sợ chết thì còn mang quan tài đến đây làm gì?” Lãnh La nói.
Song phương lại rơi vào trầm mặc.
Cung Nguyên Đô mang quan tài đến, mục đích rất rõ ràng, đó là đã chuẩn bị tinh thần chịu chết.
Nếu hắn còn ở thời kỳ đỉnh phong thì sao có thể sợ chết như vậy?
Ha ha.
Ha ha ha.
Trong quan tài lại vang lên tiếng cười ——
“Đời này của ta chỉ có hai điều tiếc nuối…”
“Một là, không thể phá vỡ nan đề về thọ mệnh.”
“Hai là, không thể chiến thắng Cơ huynh.”
“Đáng tiếc thời gian của ta không còn nhiều. Nếu có thể thoả mãn được điều tiếc nuối này thì ta chết cũng nhắm mắt.”
Lãnh La nói: “Nếu ngươi muốn thắng Các chủ, trước tiên phải qua được cửa của ta.”
“Của lão hủ nữa.”
“Còn có ta.”
“Cả ta nữa.”
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cũng đồng thời lên tiếng.
Phan Trọng, Chu Kỷ Phong và nhóm nữ tu cũng rút trường kiếm ra.
Thế trận không nhỏ.
Cung Nguyên Đô cảm khái nói: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước… Tốt, rất tốt…”
Nói xong, xung quanh quan tài bắt đầu xuất hiện luồng hắc khí quỷ dị.
Đây không phải là tín hiệu tấn công. Ký hiệu khắc hoạ trên bốn góc quan tài từ từ biến mất. Dường như Cung Nguyên Đô đang chủ động làm yếu bớt lực lượng của mình.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía quan tài. Rốt cuộc người này đang định làm gì?
Quan tài chậm rãi hạ xuống đất.
Lãnh La thấy thế, mọi nghi ngờ trong lòng đều đã có câu trả lời. Tu vi Cung Nguyên Đô đã thụt lùi vô cùng nghiêm trọng.
“Với tu vi bây giờ của ngươi, e là ngay cả Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa trưởng lão ngươi cũng không thể phá vỡ, sao có thể đánh cùng Các chủ một trận được?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía quan tài.
Tu vi hạ thấp như vậy còn chạy đến đây, không phải là đi chịu chết hay sao?
Hoá ra bọn họ đều sợ bóng sợ gió một trận. Trong lòng ai nấy đều khẽ thở phào.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Vãn bối bất tài, Vân Tông Hoa Vô Đạo.”
Sau khi quan tài hạ xuống, đột nhiên dựng thẳng lên.
Ầm!
Đường vân dưới đáy quan tài lại biến mất.
Không có trận văn này, cỗ quan tài không thể bay được nữa.
Người sắp chết chẳng còn cố kỵ điều gì. Thái độ của Cung Nguyên Đô đã rõ ràng. Giọng nói của hắn truyền đi khắp Ma Thiên Các.
“Lấy đạo luận kiếm…”
Lấy đạo luận kiếm? Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trong tu hành giới, các phương pháp tu hành của trăm nhà đều trăm sông đổ về một biển, về cơ bản đều là điều động nguyên khí trong khí hải hoặc quanh thân để ngưng kết thành cương. Chỉ có khái niệm lý thuyết giữa các nhà là khác nhau, từ đó sáng tạo ra nhiều phương pháp tu hành.
Đạo môn có thành tựu cao nhất về mặt kiếm đạo, thế nên có rất nhiều tu hành giả tu kiếm sẽ lựa chọn công pháp tu hành của Đạo môn.
Giang Ái Kiếm, Vân Tông La Sĩ Tam, La Trường Khanh, Kiếm si Trần Văn Kiệt, thậm chí là Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng tu hành theo công pháp có nguồn gốc từ Đạo môn.
Điều cốt lõi giống nhau nhưng cách lý giải thì khác biệt, thế nên trăm nhà mới có người am hiểu đào thoát, có người giỏi phòng thủ, có người thiện tấn công…
Cũng có người ngộ tính cao, lĩnh ngộ ra một loại lý thuyết về kiếm đạo mới.
Cung Nguyên Đô chính là người như thế.
“Luận kiếm?” Phan Ly Thiên cười ha hả. “Lão hủ còn tưởng là ngươi muốn quyết chiến sinh tử với chúng ta.”
Quan tài trầm mặc không nói gì.
Đoan Mộc Sinh hít một hơi, khẽ nói: “Vậy không có việc của ta rồi. Việc cãi nhau chỉ có lão tứ am hiểu, ta không làm được đâu.”
Lời này thật là đâm tâm.
Rõ ràng là luận kiếm, sao vào miệng ngươi lại thành tranh cãi mồm mép rồi?
Tiểu Diên Nhi ồ một tiếng: “Ta cũng không am hiểu việc cãi nhau. Ta không muốn sau này thành người đàn bà chanh chua.”
“. . .”
Lãnh La và Phan Ly Thiên đều nhìn về phía cỗ quan tài.
Không biết giờ phút này, thiên tài kiếm đạo Cung Nguyên Đô trong cỗ quan tài đang có cảm tưởng gì.
Phan Ly Thiên cười nói: “Lão hủ lại cảm thấy, nếu thật muốn luận kiếm… Tiểu Diên Nhi có thể thắng ngươi.”
“Ta đồng ý.” Lãnh La gật đầu.
“Vãn bối cũng đồng ý.” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đồng thanh nói.
Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”
Chương 320 Luận kiếm trên Ma Thiên Các
Ngày mai mình sẽ đăng bù chương cho hôm thứ Năm, các đạo hữu đừng buồn nha! ^^
Ông ——
Quan tài khẽ rung động, phát ra thanh âm quỷ dị.
Cỗ nguyên khí yếu ớt xung quanh quan tài chợt ngưng kết thành cương.
Đạo kiếm cương giống như nhũ băng lơ lửng bên cạnh quan tài, toàn thân xoay tròn rồi tan ra, biến mất không còn bóng dáng.
Rõ ràng Cung Nguyên Đô trong quan tài đang tức giận.
Cung Nguyên Đô trầm giọng nói: “Luận kiếm đương nhiên không chỉ có công phu miệng lưỡi mà còn phải thực hành.”
“Ồ?” Phan Ly Thiên ngạc nhiên hỏi, “Ý của ngươi là vừa luận kiếm, vừa đánh nhau?”
“Đương nhiên.”
Đám người lập tức giật mình. Tâm tình vừa buông lỏng lại trở nên căng như dây đàn.
Người này chắc chắn là có bệnh tâm thần! Hơn nữa còn bệnh không nhẹ.
“Có điều… cũng không nhất thiết phải liều mạng đánh.” Cung Nguyên Đô nói. “Tu hành giả từ Thối Thể cảnh vào Thông Huyền cảnh đã có thể nắm giữ nguyên khí. Cho đến khi vào Thần Đình cảnh Ngự đạo mới có thể nắm giữ đạo tu hành… Lấy đạo của Ngự đạo để khống chế nguyên khí Thông Huyền cảnh gọi là lấy kiếm luận đạo… Kiếm đạo về cơ bản chính là như thế.”
Phan Ly Thiên cười ha hả: “Lão hủ hiểu rồi, ý ngươi là chúng ta chỉ sử dụng tu vi Thông Huyền cảnh để luận bàn, không gọi ra pháp thân, không dùng vũ khí… Lão hủ nói có đúng không?”
Nói trắng ra chính là áp chế tu vi, chỉ đơn giản so đấu tâm đắc tu hành và kiếm thuật.
Đối với cả hai bên thì đây chính là phương pháp tốt nhất.
Tu vi Lãnh La và Phan Ly Thiên vẫn chưa khôi phục.
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi tuy có tu vi cao nhưng nếu song phương liều chết đánh nhau thì cũng không chiếm được lợi ích gì.
Dù sao Cung Nguyên Đô cũng là người sắp chết.
"Đương nhiên."
Cung Nguyên Đô nói xong lời này, quan tài lại lần nữa xoay lại dựng nghiêng trên mặt đất, một bên cao một bên thấp, bên cao đối diện với mọi người.
Trên quan tài có khắc hai chữ “Sắc Lệnh” màu đen theo lối chữ triện, trông cực kỳ quỷ dị.
“Trước luận kiếm, sau định thắng thua… Mời.” Thanh âm Cung Nguyên Đô mang theo nguyên khí tạo thành sóng âm truyền đi khắp Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo phất tay, quay đầu lại nói:
“Các hậu sinh vãn bối không cần tham dự… Loại so đấu này phải dựa vào tâm đắc đối với kiếm đạo của từng người. Các ngươi hãy xem cho kỹ…”
Đám người chắp tay.
Phan Ly Thiên và Lãnh La đưa mắt nhìn nhau.
Lãnh La bước lên mấy bước. “Để ta…”
Khi Lãnh La đi vào giữa sân, xung quanh cỗ quan tài lại xuất hiện mấy đạo kiếm cương trông như nhũ băng vô cùng kỳ quái.
“Bản nguyên của kiếm đạo dẫn động nguyên khí ngưng kết thành cương, nguyên khí Thông Huyền cảnh chỉ ngưng tụ được hai đạo kiếm cương.”
Nói xong, những đạo kiếm cương khác lập tức tiêu tán, chỉ để lại hai đạo kiếm cương.
Tay phải Lãnh La khẽ nâng, lòng bàn tay mở ra: “Quý hồ tinh, bất quý hồ đa…”
(Chú thích: chỉ cần tốt chứ không cần nhiều; nhiều hay ít không quan trọng.)
Trong lòng bàn tay Lãnh La xuất hiện một đạo kiếm cương khổng lồ.
Uy lực cũng chỉ ở mức Thông Huyền cảnh.
Hoa Vô Đạo thấy thế vội nói: “Đây chính là điểm khác biệt về lý niệm trong kiếm đạo… Phải nhìn xem thắng thua thế nào.”
Một giây sau.
Hai đạo kiếm cương của quan tài bay tới xoay vòng quanh Lãnh La.
Mà đạo kiếm cương to lớn trong tay Lãnh La cũng bay ra ngoài.
Lúc này mọi người đã nhìn thấy điểm khác biệt.
Bởi vì không có quy tắc hình dạng cụ thể nên đạo kiếm cương của Cung Nguyên Đô đang phi hành trên không trung đột nhiên thay đổi quỹ tích, đánh về phía Lãnh La.
Quan tài cũng xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ.
Vẻn vẹn chỉ dùng tu vi Thông Huyền cảnh để né tránh đạo kiếm cương to lớn kia.
Thân ảnh Lãnh La loé lên… tránh đi một đạo kiếm cương của Cung Nguyên Đô.
Ầm!
Một đạo kiếm cương còn lại đột nhiên thay đổi quỹ tích, vượt ngoài dự đoán của Lãnh La ——
Lãnh La giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy đạo kiếm cương.
Kiếm cương tiêu tán.
Xung quanh trở nên yên tĩnh. Đám người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, chẳng biết vừa rồi ai thắng ai thua.
Không có những chiêu thức đánh nhau hoa lệ, không có nguyên khí ba động mãnh liệt, càng không có âm mưu quỷ kế.
Chỉ có lý giải về kiếm thuật.
“Ta thua.” Lãnh La chắp tay nói.
Hắn không muốn giải thích, cũng không cần phải giải thích.
Kỳ thật mọi người cũng nhìn ra được Lãnh La có hơi bất cẩn. Nhưng luận bàn chính là như vậy, chủ quan và khinh địch đều là nhược điểm chí mạng.
Khi Lãnh La đưa tay kẹp lấy đạo kiếm cương kia, hắn đã biết cho dù có nghiêm túc đối đãi thì cũng chỉ chống đỡ được mấy chiêu rồi cũng phải nhận thua.
Kết quả chẳng khác biệt, không bằng sảng khoái nhận thua.
“. . .”
Hoa Vô Đạo lại đảm nhiệm chức vụ xướng ngôn viên bất đắc dĩ lần nữa.
“Lãnh tiền bối dùng tay không tiếp kiếm cương, đúng là cách xử lý thoả đáng. Nhưng mà điều đáng tiếc là Thông Huyền cảnh vừa trải qua Thối Thể, không cách nào dùng tay không tiếp kiếm cương được. Nếu thật sự là luận bàn ở tu vi Thông Huyền cảnh thì đạo kiếm cương vừa rồi đã xẹt qua cổ Lãnh tiền bối rồi. Có điều Lãnh tiền bối am hiểu nhất là Đạo Ẩn chi thuật, không có sở trường về kiếm đạo.”
Mọi người gật gù.
“Không hổ là đệ nhất thiên tài kiếm đạo của Bắc Đô… Ngưng kết ra kiếm cương bất quy tắc, bội phục, bội phục…” Lãnh La lui lại.
Phan Ly Thiên bước ra.
Đầu tiên hắn uống một ngụm rượu, sau đó ném hồ lô rượu cho Phan Trọng. “Đón lấy.”
Lòng dạ Lão Phan quả thật rộng lớn, có thể tuỳ ý ném vũ khí thiếp thân như vậy.
“Lão hủ không phải là Lãnh La… Dù sao Lãnh La còn quá non, kinh nghiệm thực chiến ít…”
Lãnh La trầm mặc không nói một lời. Thua chính là thua, chẳng có gì để giải thích.
Mấy lời rác rưởi của lão Phan ngày nào hắn cũng nghe, chẳng có chút mới lạ nào.
Cung Nguyên Đô mở miệng nói: “Lão ăn mày?”
“Chính là lão hủ.”
“Đạo của kiếm đạo, từ Thông Huyền cảnh đã có thể sinh âm dương, hoá thái cực, sinh tứ tượng, kéo dài liên miên không dứt, sinh sôi không ngừng…” Cung Nguyên Đô nói.
Phan Ly Thiên đáp: “Nếu là Thông Huyền cảnh, nhiều nhất cũng chỉ ngưng tụ được hai đạo kiếm cương, đừng nói là sinh sôi không ngừng, sợ là tứ tượng cũng không làm được.”
Cung Nguyên Đô đang định nói chuyện ——
Phan Ly Thiên lại lần nữa cất cao giọng nói: “Lão hủ vào Nam ra Bắc, đã từng gặp gỡ không ít cao thủ kiếm đạo. Ngươi muốn dùng cương khí để làm kiếm trận, hình thành tứ tượng, đạt đến sinh sôi không ngừng?”
“Thú vị.” Cung Nguyên Đô hào hứng khen.
“Lão hủ đã nói… lão hủ không như Lãnh La.” Phan Ly Thiên có vẻ đắc ý quay đầu nhìn Lãnh La đầy trêu tức.
Nhưng Cung Nguyên Đô lại lên tiếng: “Vậy để ta lĩnh giáo xem phương pháp phá giải của ngươi là gì…”
Bên dưới quan tài đột nhiên xuất hiện một vòng sáng hình thái cực có đường kính hơn hai mét.
Một âm một dương, âm dương luân chuyển.
Từng đạo kiếm cương trôi lơ lửng.
Lãnh La vỗ tay: “Thông Huyền cảnh mà có thể làm tới mức độ này… Lão Phan, nhận thua đi.”
“Hả?” Phan Ly Thiên kinh ngạc nhìn vòng sáng dưới đất.
Tuy kiến thức của hắn rất uyên bác, cũng có biết đến phương pháp này…
Nhưng tất cả những thiên tài kiếm đạo mà hắn biết đều không thể thực hiện được lý luận này… Rất nhiều nghiên cứu về kiếm đạo đã mất đi mục đích và giá trị vốn có ban đầu. Kiếm tu trong thiên hạ có mấy người không quan tâm đến uy lực và bản sự giết địch?
Phan Ly Thiên cảm thấy rất hào hứng.
Tuy hắn không biết làm sao Cung Nguyên Đô làm được, nhưng hắn rất phấn khích được lĩnh giáo một chiêu kiếm đạo này.
Tay phải Phan Ly Thiên khẽ nhấc, một chiêu Thái Cực Quang Ấn hiện ra trong lòng bàn tay.
Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và các nữ đệ tử hai mắt toả sáng. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Phan trưởng lão xuất thủ, cũng là lần đầu tiên thấy lão giả trong truyền thuyết này điều động nguyên khí.
Bình luận facebook