• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 311-315

Chương 311 Lão bằng hữu

Giang Ái Kiếm gãi đầu nói:

“Tại hạ Giang Ái Kiếm… xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?”

Trong quan tài truyền đến giọng nói trầm thấp:

“Là người tuổi trẻ?”

Giang Ái Kiếm nhìn lại mình.

Tuổi trẻ thì không tốt sao? Thân thể khoẻ mạnh, ngọc thụ lâm phong cơ mà…

Người trong quan tài tiếp tục nói: “Khắp thiên hạ này, người có thể phá được Ma Kiếm chỉ có một mà thôi… Gọi hắn ra đây.”

Kẻ này cũng thật là thông minh.

Giang Ái Kiếm đưa mắt nhìn Lục Châu.

Cũng khó trách…

Lão tiền bối vẫn một mực ẩn tàng khí tức toàn thân, trông người vô cùng nhỏ yếu, không có cảm giác tồn tại thế nên quan tài mới không nhận ra.

“Là ngươi?” Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng nói.

Mọi người đều cả kinh. Bọn họ biết nhau?

Người trong quan tài trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: “Quả nhiên là ngươi.”

Lục Châu cũng vuốt râu: “Lão phu còn tưởng là ngươi đã chết từ lâu… không ngờ lại trốn trong này.”

Trong quan tài phát ra một tràng cười quỷ dị.

“Lão bằng hữu, người thì đều phải chết… Ta chỉ là muốn thể nghiệm cảm giác chết sớm một chút.”

Lục Châu gật đầu nhưng lời nói ra lại kinh người: “Chỉ e không phải như thế. Ma Kiếm, Thất Tuyệt Kiếm Trận, bi văn… ngươi thật sự cho rằng mình có thể tìm được phương pháp gia tăng thọ mệnh sao?”

Thọ mệnh?!

Đám người nhạy cảm bắt được hai từ mấu chốt này, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Từ xưa đến nay, phàm là những tu hành giả có tu vi đỉnh phong đều không ngừng tìm kiếm chân lý về sinh mệnh.

Làm sao để đột phá đại nạn? Thậm chí là tìm kiếm cách thức… trường sinh?!

Vấn đề này quá cao cấp…

Chỉ có đại lão mới có tư cách nghiên cứu và thảo luận chuyện này.

“Không phải ngươi cũng thế sao?” Người trong quan tài hỏi ngược.

Trong lòng Lục Châu khẽ giật mình nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, hắn vuốt râu nói: “Không… ta đã sớm nhìn thấu sinh tử.”

Trong quan tài phát ra tiếng hắng giọng đầy nghi ngờ, sau đó mới lên tiếng: “Tính toán thời gian… đại nạn thọ mệnh của ngươi đã sắp đến, vẫn còn trông coi Ma Thiên Các sao?”

Lời này vừa nói ra, trên mặt đám tu hành giả tràn đầy kinh hãi.

Người ta đã nói đến thế mà còn nghe không hiểu thì chỉ có đồ đần.

Hay nói cách khác ——

Vị lão giả trước mắt chính là tổ sư gia Ma Thiên Các, là Cơ lão ma tung hoành thiên hạ!

“Là Cơ lão ma?”

“Chuyện này… chuyện này…”

Đám tu hành giả liên tục bị đả kích tâm lý, lúc này mặt mũi ai nấy cũng đều muốn khóc, trong lòng sợ hãi vô cùng.

“Chạy… chạy thôi!”

Tránh thoát bầy phi kiếm, tránh thoát Không Viễn hoà thượng, tránh thoát Ma Kiếm… Giờ mẹ nó lại lòi ra đại ma đầu bọn hắn sợ nhất!

Liều mạng mà chạy thôi!

Hơn mười tu hành giả chẳng còn biết đau đớn là gì, chật vật chạy trốn.

Lục Châu không thèm để ý đến đám tu hành giả tiểu môn phái… Nếu là người của thập đại môn phái thì hắn sẽ giết sạch, nhưng với tiểu môn phái không thù không oán thì Lục Châu quyết định mặc kệ.

Hắn vuốt râu nhìn cỗ quan tài kia, khẽ nói: “Cung Nguyên Đô, lão phu tuy lớn tuổi hơn ngươi nhưng nhất định sẽ sống lâu hơn ngươi.”

“Ha ha… ha ha ha…” Quan tài bật ra tiếng cười không cam lòng. “Có lẽ vậy.”

“Ngươi trốn trong Kiếm Khư là để tìm biện pháp trường sinh?” Lục Châu hỏi.

“Không chỉ có thế…” Cung Nguyên Đô khàn giọng nói, “Ta còn đồng thời cảm ngộ kiếm đạo, cảm ngộ phương pháp tu hành.”

“Cảm ngộ kiếm đạo?”

“Cả đời này của ta… rất muốn được cùng Cơ huynh phân thắng bại. Đáng tiếc tuổi tác không buông tha người… tu vi của ta dần dần trả hết cho thiên địa.”

Quan tài màu đen trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, không hề nhúc nhích.

“Không ngờ đến đây còn có cơ hội gặp lại Cơ huynh.”

Lục Châu lại hỏi: “Thất Tuyệt Kiếm Trận và Ma Kiếm là do ngươi bố trí?”

“Ta không hiểu về trận pháp…”

Điều này tương đương với việc thừa nhận Ma Kiếm và tấm bia mộ là do hắn lưu lại.

“Đã nhiều năm trôi qua… ngươi ở trong quan tài có cảm ngộ gì không?”

Cung Nguyên Đô thở dài một tiếng. “Kiếm đạo có tiến bộ, nhưng tu vi hạn chế nên không cách nào thi triển… Có lẽ không thể chiến đấu một trận với Cơ huynh được.”

Nhớ lại chuyện trước kia.

Hai người đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

Cung Nguyên Đô muốn chiến thắng Cơ Thiên Đạo đến mức nào, e là chỉ mình hắn biết.

“Ngươi rất muốn thắng lão phu?”

“Dưới gầm trời này, người muốn thắng huynh đâu chỉ có ta?” Cung Nguyên Đô đáp.

“Có lẽ vậy…”

Đáp án rất rõ ràng.

Người muốn cướp đoạt bảo bối Ma Thiên Các, muốn giết đệ nhất ma đầu trên thế gian này nhiều không kể xiết.

Nói đến đây, mọi người đều đã minh bạch rõ ràng… Lục Châu và người tên Cung Nguyên Đô nấp trong quan tài này là đối thủ cũ.

Trưởng bối trò chuyện, bọn họ đương nhiên không dám xen vào.

“Ta rất tò mò… đường đường là Các chủ Ma Thiên Các tại sao lại đến Kiếm Khư? Vì thanh Ma Kiếm của ta sao? Ha ha ha, trong tay ngươi có biết bao nhiêu bảo bối mạnh hơn nhiều.” Người trong quan tài lên tiếng trêu ghẹo.

Đối thủ cũ cùng nhau trò chuyện, bầu không khí trở nên hoà hợp hơn, cảm giác đè nén do quan tài đem lại cũng biến mất hơn phân nữa.

“Trong lăng mộ của Vĩnh Thọ hoàng đế có đồ vật của lão phu.” Lục Châu nói.

“Cơ huynh đúng là vẫn thẳng thắn như trước đây… Thứ huynh nói là vật này có phải không…”

Cung Nguyên Đô vừa nói xong, nắp quan tài đột nhiên xoay ba trăm sáu mươi độ ——

Một quyển sách từ trong quan tài bay ra.

Nắp quan tài xoay tròn rồi đóng lại.

Lục Châu nhanh tay lẹ mắt tiếp lấy quyển sách kia. Quyển sách toả ra hàn khí bức người nhưng không hề ảnh hưởng đến Lục Châu mảy may. Cương khí hộ thể của Thần Đình cảnh đã đủ để ngăn cản hàn khí.

Có lẽ vì sợ lăng mộ ẩm ướt sẽ làm hỏng sách nên bên ngoài quyển sách được bao bọc rất kỹ lưỡng, bên trên có khắc long văn đặc thù của hoàng thất.

Lục Châu mở sách ra.

[Ting — thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên (hạ).]

Không ngoài dự liệu, đây đích thực là một phần của Thiên Thư Khai Quyển.

Lục Châu gấp sách lại, ném cho Tiểu Diên Nhi đang đứng ở một bên.

Tiểu Diên Nhi nhận lấy quyển sách, nàng tò mò mở ra xem nhưng chẳng thấy gì, chỉ trong chốc lát đã mất đi hứng thú.

Trong quan tài truyền đến thanh âm ——

“Lăng mộ Vĩnh Thọ hoàng đế chỉ có vật này là đáng xem, những thứ khác đều là phàm vật… Nếu Cơ huynh đã đến đây đào mộ thì hẳn là vì vật này rồi.”

Cung Nguyên Đô không cho rằng ánh mắt Lục Châu lại thua kém mình.

Lục Châu khẽ gật đầu. “Đây chính là thứ lão phu muốn tìm.”

“Trong quyển sách này ẩn chứa năng lượng đặc thù nhưng ta vẫn không cách nào hiểu thấu đáo… Vĩnh Thọ hoàng đế dùng nó làm vật bồi táng, hẳn là bảo bối nên ta mới giữ lại bên người.”

Lời giải thích này khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng.

Mục đích của Lục Châu đã đạt thành, không cần thiết phải đi đào mộ tổ nhà Giang Ái Kiếm nữa.

“Cung Nguyên Đô, nếu ngươi muốn đi ra ngoài, lão phu có thể đưa ngươi đi.” Lục Châu nói.

Có qua có lại mới toại lòng nhau.

“Không được…”

Giọng nói phát ra từ trong quan tài càng thêm trầm thấp, yết hầu như nghẹn lại. “Có lẽ ta thật sự không sống lâu hơn huynh được.”

“Ngươi còn cả trăm năm mới đến đại nạn thọ mệnh.” Lục Châu nhìn về phía cỗ quan tài màu đen.

“Có lẽ vậy, nhưng người bình thường mấy ai sống đến trăm tuổi? Mà tu hành giả thì… khó càng thêm khó.” Người trong quan tài khẽ thở dài.
Chương 312 Ước chiến

Lục Châu: "Khụ khụ, lão phu đã nhận được kim phiếu của mysexylove50, tkay, rikka05, Billly và ThinhNhoc. Đa tạ! Nếu các ngươi tu hành gặp trắc trở, hãy đến Ma Thiên Các, ta sẽ chỉ điểm một lần."

Thấy ngữ khí của hắn vẫn bi quan, Lục Châu không khuyên thêm nữa.

Dù sao gia hoả này trước đây đã từng cùng Lục Châu phân cao thấp không ít lần.

Người cũ đi thì người mới đến, sinh lão bệnh tử, vật đổi sao dời cũng là quy tắc tự nhiên mà thôi.

“Đã thế thì lão phu không miễn cưỡng nữa.”

Khi Lục Châu chuẩn bị rời đi, Cung Nguyên Đô trong quan tài đột nhiên thở dài nói:

“Trước khi đại nạn của ta tới… có thể chiến một trận với Cơ huynh được không?”

Mọi người giật mình.

Đối thủ chung quy vẫn là đối thủ.

Trước khi chết vẫn không quên kéo đối thủ của mình xuống nước.

Tiểu Diên Nhi vốn còn chút thông cảm cho người này phải trốn trong quan tài tìm kiếm cơ hội sống sót, giờ thì một chút thông cảm cuối cùng cũng không còn.

“Ông bị gì vậy hả? Sư phụ ta vừa mới đánh với người ta mấy trận, bây giờ cho dù ông thắng thì cũng chẳng có gì vẻ vang đâu. Huống hồ gì ông còn không phải là đối thủ của sư phụ ta.” Tiểu Diên Nhi nói.

Quan tài khẽ động rồi cười ha hả.

“Cơ huynh… với tính tình của huynh mà vẫn còn có đồ đệ chịu ở bên cạnh, thật là bội phục, bội phục…”

Lục Châu lười nói nhiều, trực tiếp bảo:

“Ngươi muốn chiến thì ra đây đánh một trận.”

Trốn ở trong quan tài làm con rùa đen rụt đầu thì có gì tài ba?

Tiểu Diên Nhi phụ hoạ: “Đúng đó, ra đây!”

Giang Ái Kiếm cũng lên tiếng: “Tiền bối, đã là cố nhân thì vì sao phải đánh đến ngươi chết ta vong mới được? Mà chính tiền bối cũng đã nói đại nạn của mình sắp tới, hẳn là tu vi tiền bối đã giảm xuống không ít, sao có thể chiến được nữa?”

Cung Nguyên Đô đáp: “Các người hiểu lầm rồi… Ta đã muốn chiến một trận với Cơ huynh thì đương nhiên phải công bằng, sao có thể lợi dụng lúc người gặp khó khăn được. Cơ huynh, một tháng sau chúng ta gặp mặt ở Ma Thiên Các, được không?”

Lục Châu tỏ vẻ không quan trọng.

“Lão phu chỉ sợ ngươi sống không quá một tháng.”

Đại nạn đến, chẳng ai biết chắc được mình sẽ ra đi vào ngày tháng năm nào.

Có thể là hiện tại, có thể là tương lai, cũng có thể là một năm sau.

Cung Nguyên Đô cười, giọng khàn khàn: “Một tháng sau gặp mặt… Nếu ta không chống đỡ được thì đó là mệnh của ta.”

Chấp nhất một đời, cuối cùng cũng phải nhận mệnh.

Giang Ái Kiếm quay sang nói với quan tài: “Nếu ngài quyết định tiếp tục ở trong lăng mộ thì xin cho ta chút thể diện, đừng phá hỏng đồ vật bên trong.”

“Liên quan gì đến ngươi?”

“Tôn kính người quá cố mà thôi.”

Lần này quan tài không đáp lời.

Lục Châu nhìn về phía mấy thanh trường kiếm nằm tán loạn trên mặt đất.

Giang Ái Kiếm vội vàng nói: “Mấy món đồ cấp thấp này ta không cần đâu.”

Tần Quân xấu hổ gãi đầu gãi tai hỏi: “Ta… ta có thể nhặt hai thanh về không?”

Giang Ái Kiếm liếc hắn một cái: “Tự mình động thủ đi.”

Tần Quân mừng rỡ nhặt lên hai thanh trường kiếm địa giai tốt nhất.

Giang Ái Kiếm tán thưởng: “Ngươi cũng rất biết xem hàng nha.”

“Quân tử yêu kiếm thôi mà.”

“Ồ… thì ra là người đồng đạo, thất kính thất kính…”

“Thất kính thất kính…”

Lục Châu lắc đầu, hai tay chắp sau lưng đi ra khỏi Kiếm Khư.

Chiếc quan tài màu đen bay dọc theo hành lang ở đằng xa rồi biến mất không còn bóng ảnh.

Tiểu Diên Nhi theo chân sư phụ rời khỏi Kiếm Khư.

Kiếm Khư lăng mộ cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ ban đầu.

Thất Tuyệt Kiếm Trận dưới mặt đất lại bắt đầu hội tụ năng lượng.

“Sư phụ… người trong quan tài đó là ai vậy?”

“Một cố nhân.”

“Sư phụ, người cũng có bằng hữu sao?”

“Nói cho đúng thì là địch nhân.”

Lục Châu vừa đi vừa giải thích.

“Vậy sư phụ có bằng hữu nào không?” Tiểu Diên Nhi truy hỏi.

“Bằng hữu của vi sư rất nhiều…” Lục Châu đáp.

“Nha…”

Bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh đã lâu không được nhìn thấy, mọi người đều hít sâu một hơi.

“Bạch Trạch.”

Giang Ái Kiếm và Tần Quân cũng bước ra ngoài.

Lục Châu không vội nhảy lên lưng Bạch Trạch mà cất tiếng gọi:

“Giang Ái Kiếm.”

“Lão… lão tiền bối có việc gì phân phó?”

“Chiêu Nguyệt còn ở trong cung, chiếu cố nó một chút.” Lục Châu nói.

“Không thành vấn đề. Có điều, ta phải nói với tiền bối một việc.”

“Chuyện gì?”

“Đồ đệ thứ bảy của ngài, Tư Vô Nhai, chắc đã tra ra được thân phận của ta. Luận về khả năng tình báo thì ta không bằng hắn. Người của hắn vẫn luôn quấy nhiễu tai mắt của ta khiến ta tổn thất không dưới năm người, đều là tai mắt quan trọng. Nếu có thể, phiền ngài tìm cơ hội trị hắn một chút.” Giang Ái Kiếm hậm hực nói.

“Lão phu đã biết.” Lục Châu vuốt râu gật đầu.

“Đa tạ lão tiền bối.”

Lục Châu nhảy lên lưng Bạch Trạch.

Tiểu Diên Nhi ngồi ở phía trước, Tần Quân đứng ở phía sau, ba người xuất phát bay về phía Ma Thiên Các.

Giang Ái Kiếm đeo Ma Kiếm trên lưng, hớn ha hớn hở rời khỏi Kiếm Khư lăng mộ.

Cùng lúc đó, trong tiểu trúc thanh tĩnh.

Diệp Tri Hành xuất hiện ở bên ngoài tiểu trúc, khom người nói: “Giáo chủ, lão tiền bối đã an toàn rời khỏi lăng mộ. Ma Kiếm rơi vào tay Giang Ái Kiếm.”

Tư Vô Nhai mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh rồi khẽ thở dài:

“Rời đi thì tốt… Đã tra ra được nội tình của Giang Ái Kiếm chưa?”

“Người này hành tung quỷ dị, lông bông không cố định, tạm thời vẫn chưa tra ra được.”

“Tiếp tục điều tra.”

“Vâng.”

Tư Vô Nhai đứng lên, chắp tay sau lưng hỏi: “Có tin tức gì của bốn tên còn lại trong Ngũ Thử chưa?”

Từ khi Thượng Nguyên thành loạn, Ám Võng và Ngũ Thử đã kết oán sâu sắc… với tính tình của Ngũ Thử có khi sẽ làm ra hành vi quá phận.

“Bẩm Giáo chủ, tạm thời chưa có tin tức của Ngũ Thử.”

“Ma Thiên Các thì sao?”

“Thuộc hạ cho rằng Ngũ Thử không có lá gan lớn đến mức dám mò tới Ma Thiên Các… Nay ở Ma Thiên Các có Lãnh La, Lãnh La muốn giết Ngũ Thử dễ dàng như lấy đồ trong túi.” Diệp Tri Hành đáp.

Tư Vô Nhai giơ tay lên ngắt lời hắn, lắc đầu nói: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Tra đi.”

“Vâng.” Diệp Tri Hành chắp tay.

“Bên phía đại sư huynh sao rồi?” Tư Vô Nhai lại hỏi.

“Trong số lục đàn của Chính Nhất Đạo thì Thanh Ngọc đàn khó đánh hạ nhất, năm đàn còn lại không thành vấn đề. Vu giáo chủ cũng đang muốn hỏi ý của ngài.” Diệp Tri Hành nói.

Tư Vô Nhai trầm tư một lát rồi đáp:

“Ta và bát sư đệ từng đến thăm dò Thanh Ngọc đàn, lén lút vẽ lại đồ án trận pháp ở đó. Ngươi đưa đồ án trận pháp cho đại sư huynh.”

“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.” Diệp Tri Hành khom người nói.

Tư Vô Nhai sao có thể không rõ tâm tư Vu Chính Hải. Tịnh Minh Đạo đã bị diệt, Chính Nhất Đạo cũng không ngoại lệ. Vu Chính Hải gấp gáp muốn đánh hạ Chính Nhất Đạo, gì mà hỏi ý kiến, chẳng qua là muốn lấy được đồ án trận pháp từ trong tay hắn mà thôi.

Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đã về đến Ma Thiên Các.

Đoan Mộc Sinh lập tức cầm Bá Vương Thương đến tiếp đón.

“Sư phụ… người rốt cuộc cũng về rồi.” Đoan Mộc Sinh quỳ xuống nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lục Châu chú ý thấy sắc mặt Đoan Mộc Sinh có vẻ khó coi.

“Lư Lâm… được cứu đi rồi.” Đoan Mộc Sinh nói.

Lục Châu nghe vậy nhíu mày. Đám chuột nhắt này đúng là cả gan làm loạn. Lần trước đến Ma Thiên Các đã nhận giáo huấn mà vẫn không biết tốt xấu.

“Lão tứ đâu?”

Với bản sự của Minh Thế Nhân, cho dù không bắt được Ngũ Thử thì cũng có thể giữ được Lư Lâm.

“Lão tứ? Lão tứ đến Thần Đô rồi, sư phụ không gặp được hắn sao?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.

Lục Châu vừa trở về từ Thần Đô mà không hề chạm mặt Minh Thế Nhân, xem ra là đi khác đường rồi.

Nhưng Lục Châu cũng không lo lắng Minh Thế Nhân sẽ gặp phải chuyện gì. Lần nào con hàng này cũng có thể mang lại kinh hỉ cho hắn, mặc kệ đi thôi.

Với tình hình hiện tại, Lục Châu cũng không cần phải quản thúc đám người Minh Thế Nhân chặt chẽ như lúc mới xuyên không tới nữa.
Chương 313 Bạch y nữ tử

Đoan Mộc Sinh tiếp tục nói:

“Nhưng bọn hắn không trộm được gì, chỉ cứu được Lư Lâm. Hoa trưởng lão và Nguyệt Hành cô nương đã khiến bọn hắn bị thương! Đám chuột nhắt này thật là giảo hoạt…”

Vừa nói xong, Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành từ xa đi tới.

Hoa Nguyệt Hành khom người nói: “Thuộc hạ làm việc bất lực, để Ngũ Thử trốn thoát, xin Các chủ trừng phạt.”

Hoa Vô Đạo vốn không am hiểu tấn công, không làm gì được Ngũ Thử thì có thể hiểu được. Nhưng Hoa Nguyệt Hành là thần xạ thủ mà lại để Ngũ Thử trốn thoát.

Có thể thấy độ giảo hoạt của bọn Ngũ Thử này không hề tầm thường.

Lục Châu trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện của Ngũ Thử sau này nói. Tất cả lui xuống đi.”

Bận rộn mấy ngày liền, bây giờ Lục Châu chỉ muốn được yên tĩnh.

“Vâng.”

Trong rừng cây.

“Đại ca, ngũ đệ bị phong ấn tu vi rồi, trong nhất thời không giải được, phải làm sao đây?”

Kẻ đứng phía trước là lão đại Ngũ Thử, Hàn Ngọc Phương.

Hàn Ngọc Phương nhìn về phía Lư Lâm đang tựa người vào gốc cây, khẽ nói: “Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất… Ma Thiên Các sẽ không ngờ được chúng ta đang nghỉ ngơi ở ngay cạnh Kim Đình Sơn.”

“Lão đại anh minh, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không xong. Đã qua hai ngày rồi.” Lão nhị Hứa Văn nói.

Lão tam Khương Đường nhổ cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra. “Ta lại thấy đại ca nói rất đúng, chúng ta đến cứu người khó tránh khỏi sẽ kinh động người khác. Hiện tại cùng dưỡng thương chữa hẳn thương thế, sau đó mới là lúc chúng ta hiển lộ tài năng.”

“Đại ca, tam ca nói có lý. Cứu người đâu phải là mục tiêu chính của Ngũ Thử. Hai lần đến Ma Thiên Các lại không trộm được thứ gì, thật là đáng tiếc. Cầu phú quý trong nguy hiểm… dù sao chúng ta cũng đã đắc tội với Ma Thiên Các rồi. Sau khi trộm được bảo bối Ma Thiên Các, chúng ta mai danh ẩn tích rồi chờ năm năm hoặc mười năm, khi đó Cơ lão ma đã xuống mồ, còn ai có thể trả thù chúng ta được nữa?” Lão tứ Lưu Vân Bạch nói.

Bốn người còn lại đều gật đầu.

Lư Lâm chịu đựng vết thương trên người, mở miệng nói: “Đa tạ đại ca, nhị ca, tam ca và tứ ca đã liều mình cứu giúp.”

“Đều là huynh đệ trong nhà, đừng khách khí.”

Nhưng mà…

Khi bọn hắn đang lên kế hoạch cho lần trộm cắp tiếp theo, một cỗ hàn phong đột nhiên xuyên qua rừng cây thổi tới.

Soạt!

“Ai đó?!”

Hàn Ngọc Phương đứng đầu Ngũ Thử quay đầu nhìn về phía cánh rừng sâu hun hút.

Tu hành giả vốn rất mẫn cảm, lại thêm Ngũ Thử trời sinh có giác quan cực kỳ nhạy bén…

Trời trong gió nhẹ, nắng ấm tứ phương đột nhiên xuất hiện một cơn gió lạ khiến bọn hắn sinh lòng cảnh giác.

Ngũ Thử vội vàng đứng lên.

Ngay đằng trước cách bọn họ không xa, đột nhiên một bóng người xuất hiện trong tầm mắt ——

Nữ tử này mặc bộ váy trắng, khoác áo choàng trắng, mang giày trắng và mái tóc cũng trắng toát, trên tay nàng cầm một cây dù trắng…

Khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan động lòng người.

Năm người Ngũ Thử vô cùng sửng sốt.

Bọn hắn chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp thế này, trông như tiên tử trên trời không dính khói bụi nhân gian.

Nữ tử đứng cách bọn họ mười mét.

Hàn Ngọc Phương là người đầu tiên tỉnh táo lại. Hắn nhướng mày, tại nơi dã ngoại hoang vu này sao lại có một nữ tử xuất hiện?

“Xin hỏi danh tính cô nương, đến từ nơi nào, lại định đi đâu?” Hàn Ngọc Phương nói.

Hứa Văn cười nói: “Ở nơi hoang vu thế này… mỹ nữ, hay là để ta đưa nàng trở về.”

Nữ tử đứng đối diện quét mắt nhìn năm người rồi nói: “Ngũ Thử?”

“Cô nương nhận ra bọn ta?” Hàn Ngọc Phương cả kinh, lập tức đề phòng hỏi.

“Ha ha, thấy không, Ngũ Thử chúng ta nổi tiếng rồi… Đúng vậy, bọn ta chính là Ngũ Thử đây.”

“Vị này là đại ca của ta, Hàn Ngọc Phương, rất biết nhìn đại cục. Vị này là nhị ca một khi vào núi là vô ảnh vô tung Hứa Văn. Còn ta…” Khương Đường vỗ ngực nói, “Lão tam Khương Đường vô địch khi ở dưới nước chính là ta… Người đứng cạnh ta là tứ đệ, nhanh như cơn gió Lưu Vân Bạch… Vị cuối cùng là ngũ đệ, giỏi về độn thổ Lư Lâm…”

Nữ tử khẽ gật đầu: “Rất tốt.”

Hàn Ngọc Phương càng lúc càng cảm thấy kỳ quái. “Cô nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Ánh mắt nữ tử nhìn về phía Hàn Ngọc Phương: “Trả lời hay không cũng không có ý nghĩa… Các ngươi đều là người sắp chết.”

Hàn Ngọc Phương cau mày. “Cô nương, sao lại nói như vậy?”

Bạch y nữ tử không nói gì, trên người nàng tản mát khí tức nguyên khí ba động.

Hứa Văn cười ha hả: “Không phải là cô nương muốn bắt bọn ta đó chứ? Ha ha ha… thật không dám giấu diếm, bọn ta có thể đào thoát được từ tay thần xạ thủ Ma Thiên Các.”

“Đáng tiếc, đều bị thương.”

Tuy năm người bọn hắn có thể chạy thoát khỏi Ma Thiên Các nhưng trên người đều có vết thương, thế nên mới ở lại khu vực lân cận Kim Đình Sơn để tịnh dưỡng.

Không ngờ lại gặp phải bạch y nữ tử kỳ quái này.

Bạch y nữ tử lãnh đạm nói: “Lên đường đi.”

“Hả?”

Tay phải nàng khẽ nâng lên… rồi vung chiếc dù ra.

Chiếc dù trắng xoay tròn bay lên không trung.

Thân hình bạch y nữ tử như điện, lướt tới mang theo một trận hàn phong.

Hàn Ngọc Phương quá sợ hãi, vội thét lên: “Chạy mau!”

Ông!

Tốc độ của bạch y nữ tử nhanh như thiểm điện, trong tay nàng bắn ra một vật thể hình tròn không ngừng xoay vòng!

Ngũ Thử nhanh chóng hiểu ra một sự thật ——

Bạch y nữ tử này là cao thủ Nguyên Thần cảnh, hơn nữa trong tay nàng lại có vũ khí thiên giai!

Trốn!

Liều mạng mà trốn!

Kinh nghiệm chạy trốn của Ngũ Thử rất phong phú, lập tức tản ra bốn phía.

Bọn hắn đã từng dùng cách này để tránh né các loại truy kích, cực kỳ hữu hiệu.

Nhưng mà…

Khi bọn hắn vừa mới tản ra, vật thể hình tròn trông như cái mâm trên tay bạch y nữ tử đột nhiên dùng tốc độ cực kỳ đáng sợ phủ xuống.

Bóng ảnh lập loè, từ một biến thành bốn đạo thân ảnh!

Roạt roạt roạt!

Lưu Vân Bạch rơi xuống!

Chân Hứa Văn gãy!

Khương Đường mất mạng tại chỗ, toàn thân đổ rạp xuống đất.

Sắc mặt Hàn Ngọc Phương vô cùng khó coi, hắn ngồi bệt dưới đất, từ bỏ việc chạy trốn.

Hắn không ngờ thủ đoạn của bạch y nữ tử lại đáng sợ như thế.

Trong tay nàng ta, năm người bọn hắn hoàn toàn không có lực hoàn thủ…

“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai? Ngũ Thử bọn ta đâu có oán thù gì với ngươi!” Hàn Ngọc Phương nuốt một ngụm nước bọt, muốn tranh thủ một cơ hội sống cuối cùng.

“Ma Thiên Các, Diệp Thiên Tâm.”

Bạch y nữ tử lạnh lùng đáp.

Sáu chữ này đã chém đứt tia hy vọng cuối cùng của Hàn Ngọc Phương, gương mặt hắn xám như tro tàn…

Bạch y nữ tử này lại chính là lục đệ tử Diệp Thiên Tâm của Ma Thiên Các?

Ha ha ha.

Hàn Ngọc Phương há mồm vừa định nói chuyện ——

Soạt!

Mâm tròn xẹt qua cổ hắn.

Hàn Ngọc Phương trừng to mắt, không cam lòng ngã xuống.

Năm người đều chết sạch.

Chiếc dù trắng đang xoay vòng trên không trung lúc này cũng từ từ hạ xuống, chậm rãi rơi vào lòng bàn tay nàng.

Đúng như lời nàng nói, người sắp chết biết nhiều cũng có ích lợi gì đâu. Có nói nhiều cũng không ý nghĩa gì, lãng phí thời gian mà thôi.

Sau khi Ngũ Thử chết, Diệp Thiên Tâm chậm rãi xoay người đi về phía Canh Tử Trấn.

Không lâu sau đó, có mấy nam tử phàm nhân rời khỏi Canh Tử Trấn đi đến nơi này.

Mấy nam tử nhìn năm thi thể nằm rải rác trên mặt đất, im lặng rất lâu.

“Nàng ta bảo chúng ta mang đống thi thể này đến chân núi Kim Đình Sơn… Lỡ như đám ma đầu kia giết chúng ta thì phải làm sao?”

“Hầy… đừng nghĩ nhiều như vậy, nào có đồng tiền nào dễ kiếm chứ. Tu hành giới mỗi ngày đều có rất nhiều người chết mà.”

“Làm việc đi, đừng lo lắng nữa.”
Chương 314 Thần thông thứ ba

Trên Ma Thiên Các.

Chuyện đầu tiên Lục Châu làm sau khi trở lại Đông Các là đến xem tấm bản đồ da dê cổ.

Đúng như dự liệu của hắn.

Trên tấm bản đồ, khu vực Thần Đô và Kiếm Khư đã hiện ra khá rõ ràng.

Đương nhiên vị trí Ma Thiên Các cũng thế.

Vừa vặn đây chính là nơi ba phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên hạ lạc.

Lục Châu vừa vuốt râu vừa quan sát bản đồ ——

“Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên đã tìm được, bản đồ da dê này có phải đã mất giá trị sử dụng rồi không?”

Nhưng tấm bản đồ vẫn nằm yên trên bàn không nhúc nhích, như thể nó không chỉ được dùng để xác định vị trí của Thiên Thư Khai Quyển.

Như vậy thì…

Nó còn có tác dụng gì?

Lục Châu nghĩ cả buổi trời cũng không tìm ra đầu mối.

“Thôi vậy.”

Lục Châu lấy quyển Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên ra, bàn tay khẽ động.

Ngưng khí thành cương! Ầm!

Tàn thiên đã bị chấn nát.

[Ting — thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển.]

Thiên Thư Khai Quyển hoá thành từng điểm tinh quang bao phủ toàn thân Lục Châu.

Sau khi hoàn toàn dung nhập tinh quang, Lục Châu ngồi xếp bằng xuống, chuẩn bị tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Nhưng chợt nhớ ra một chuyện, lỡ như lĩnh hội xong thần thông thứ ba của Thiên thư, đống thẻ đạo cụ lại tăng giá thì hắn biết làm sao?

Thế là Lục Châu mở bảng giá thẻ đạo cụ ra xem ——

Miễn Dịch Sát Thương: 1.500 điểm.

Một Kích Chí Mạng: 1.800 điểm.

Tuyệt Địa Liệu Thương: 1.000 điểm.

Lôi Cương: 800 điểm.

Lồng Giam Trói Buộc: 1.000 điểm.

Mặt mo của Lục Châu đen như đít nồi.

Con mẹ nó tăng giá gì mà phi lý vậy? Chẳng phải chỉ thu hoạch được có một thần thông mới thôi sao? Đề thăng tu vi còn không tăng giá nhiều thế này!

Từ lần trước thẻ đạo cụ tăng giá, Lục Châu đã mơ hồ dự đoán giá cả tăng có liên quan đến những đồ vật hắn thu hoạch được.

Bây giờ xem ra đúng là như thế.

Tu vi, số lần mua, số lần sử dụng đều là phụ thôi.

Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem lại thẻ đạo cụ và điểm công đức ——

Điểm công đức: 3.350 điểm.

Thẻ đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 2, Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 12 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Luyện Hóa Phù x 1, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Tuyệt Địa Liệu Thương x 2, Lồng Giam Trói Buộc bản cường hóa x 3, Tuyệt Địa Liệu Thương bản cường hoá x 3, Lôi Cương x 2, Thẻ Nghịch Chuyển x 3.

Vũ khí: Vị Danh, Trảm Mệnh Đao, Lệ Ngân Tương, Bích Lạc Nhận, Ngọc Phất Trần, Phật Đà Niệm Châu.

Cũng may giá cả của Thẻ Nghịch Chuyển trước giờ vẫn không tăng lên.

Giá bán của pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương là 30.000 điểm công đức, đúng là hố người ta!

Với tình hình hiện tại thì việc giết người để kiếm điểm công đức đã không còn thực tế nữa. Với giá thẻ như thế này thì không chỉ không kiếm được lời mà còn thua lỗ thật nhiều.

Từ từ rồi tính vậy…

“Mua thẻ Một Kích Chí Mạng, còn lại rút thưởng hết vậy.”

Không phụ sự mong đợi của mọi người, điểm may mắn của Lục Châu đã tích luỹ được 41 điểm.

Lục Châu âm thầm thở dài, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Quả nhiên ——

Trong trạng thái lĩnh hội, những con chữ thiên thư trong não hải Lục Châu dường như càng thêm sinh động và rõ ràng hơn trước.

Điều này khiến trạng thái tinh thần của hắn trở nên hưng phấn dị thường.

Những con chữ viết theo thể chữ triện lấp lánh kim quang, sắp xếp đều đặn xinh đẹp như một bản nhạc phổ, mặc sức để hắn tưởng tượng.

Lục Châu vẫn không hiểu được ý nghĩa của những con chữ này, nhưng hắn rất thích cảm giác thoải mái dễ chịu do nó đem lại.

Lục Châu vứt bỏ hết tạp niệm, chìm đắm vào việc cảm ngộ.

“Thần thông thứ ba của Thiên thư sẽ là gì đây…”

Bên ngoài Ma Thiên Các.

Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành đứng chờ bên ngoài Đông Các.

Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh nghe thấy cũng chạy đến.

“Hoa trưởng lão, có chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Đoan Mộc Sinh còn chưa đi đến nơi đã lên tiếng hỏi.

Hoa Nguyệt Hành chắp tay đáp: “Dưới chân Kim Đình Sơn phát hiện thi thể của Ngũ Thử, không biết là ai đã giết những kẻ này.”

Đoan Mộc Sinh nghe thế lập tức nhíu mày.

“Ngũ Thử giảo hoạt như vậy… mà lại bị giết sạch?”

Hoa Vô Đạo gật đầu: “Hẳn là có người vẫn luôn trông chừng bọn hắn… Khi Ngũ Thử rời đi đã bị ta và Nguyệt Hành đánh bị thương, tuy bọn hắn giỏi chạy trốn nhưng nếu bị cao thủ tiếp cận quá gần thì vẫn phải chết như thường.”

Vấn đề là… không biết vị cao thủ nào đã ra tay?

“Chẳng lẽ là lão tứ?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu nói.

“Không thể nào, Minh Thế Nhân đã đi Thần Đô, không có lý do gì nán lại ở chân núi.” Hoa Vô Đạo nói.

Khi mọi người đang chẳng hiểu ra sao, Tiểu Diên Nhi bỗng thầm nói: “Chắc không phải là ông ta chứ…”

Mọi người nghi hoặc nhìn sang Tiểu Diên Nhi.

Đoan Mộc Sinh hỏi: “Tiểu sư muội biết người đó là ai sao?”

Tiểu Diên Nhi hừ một tiếng: “Là một quái nhân nấp trong quan tài, tên là Cung Nguyên Đô gì đó… Nhưng người này là một kẻ tâm thần, thế giới rộng lớn như vậy mà chỉ thích chui vào quan tài, thật doạ người!”

Hoa Vô Đạo: “. . .”

Người tuổi trẻ không biết danh tiếng Cung Nguyên Đô cũng rất bình thường.

Nhưng đối với lão nhân như Hoa Vô Đạo thì nghe như sét đánh bên tai.

“Cung Nguyên Đô?” Hoa Vô Đạo nhướng mày.

“…Hoa trưởng lão biết ông ta?”

“Có nghe nói tới.”

Tiểu Diên Nhi nói: “Sau khi sư phụ nhấc tay chụp chết Không Viễn, Cung Nguyên Đô chạy tới đòi đánh với sư phụ một trận. Nhưng mà người này đặc biệt nhát gan, bị thần uy của sư phụ doạ đến nỗi phải trốn trong quan tài không dám ra.”

“Chờ một chút.” Hoa Vô Đạo giơ tay lên ngăn lại. “Các chủ nhấc tay chụp chết Không Viễn?”

“Đúng vậy á… Sao thế?”

Hoa Vô Đạo sửng sốt.

Hắn không chỉ biết nhân vật như Cung Nguyên Đô, còn biết khá rõ về Không Viễn của Đại Không Tự.

Từ cách đây rất lâu, Không Viễn đã là cao thủ thất diệp.

Sau khi bế quan nghe nói hắn đã đột phá… Nếu không thì Không Huyền hoà thượng cũng không dám cả gan dẫn theo đám tăng nhân đến Thánh đàn Nhữ Nam thành làm xằng làm bậy như thế.

Một cao thủ thiên tài tu thiền như vậy sao có thể bị Các chủ nhấc tay chụp chết?

Hoa Vô Đạo không dám tin tưởng.

Nhưng nghĩ lại Tiểu Diên Nhi cũng không có lý do gì để nói dối… Có khả năng nàng đã nói quá, hoặc là đã nhận nhầm người.

Bây giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng. Đợi Các chủ bế quan xong hỏi thẳng người sẽ biết ngay thôi.

“Không có gì… Vừa rồi ngươi nói Cung Nguyên Đô cũng ở trong Kiếm Khư?” Hoa Vô Đạo hỏi.

“Đúng vậy đó.”

“Cung Nguyên Đô rất lợi hại sao?” Đoan Mộc Sinh hỏi.

“Nói ra rất dài dòng…”

Hoa Vô Đạo bắt đầu kể chuyện. “Có thể các ngươi sẽ không tin, nhưng Cung Nguyên Đô chính là tu hành giả cùng một thời với Các chủ.”

“Nói đúng hơn thì Cung Nguyên Đô nhỏ hơn Các chủ khoảng trăm tuổi, là một thiên tài tu hành… Tương tự như các cao thủ tu hành khác, cả đời hắn đã chú định sẽ cô độc. Cung Nguyên Đô là người Bắc Đô, theo điển tịch ghi chép thì ông ta bắt đầu tu hành từ năm 5 tuổi… Đến năm 15 tuổi vào Thần Đình cảnh, 20 tuổi vào Nguyên Thần cảnh. Mấy trăm năm sau đó ông ta đi khắp nơi khiêu chiến cao thủ, không ai biết ông ta là cao thủ mấy diệp, cho đến khi Cung Nguyên Đô gặp Các chủ…”

Hoa Vô Đạo dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Nói ra cũng thấy kỳ lạ, dường như Các chủ có khả năng khắc chế thiên tài tu hành. Khụ khụ, lúc trước ta cũng thua trong tay Các chủ chứ đâu.”

Đám người trợn trắng mắt nhìn hắn.

Còn nhân cơ hội mèo khen mèo dài đuôi, già rồi còn không biết xấu hổ.

“Nhưng mà, so sánh với Cung Nguyên Đô thì loại vãn bối như ta còn kém rất xa… Cung Nguyên Đô am hiểu đạo ấn và thiền pháp, đặc biệt rất am hiểu về kiếm đạo. Từ khi Cung Nguyên Đô bại trong tay Các chủ, hàng năm sau đó ông ta đều đến Ma Thiên Các khiêu chiến Các chủ, càng chiến càng bại, càng bại càng chiến…”

Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói xen vào: “Ông ta không vì thế mà mắc bệnh tâm lý chứ?”

“. . .”
Chương 315 Người trong quan tài

Ánh mắt mọi người đều nhìn Tiểu Diên Nhi.

Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu nói: “Đúng đó, ta cũng tò mò chuyện này…”

Hoa Vô Đạo ho khan mấy tiếng rồi đáp: “Trên con đường tu hành, càng về sau tâm cảnh càng quan trọng… Dù sao Cung Nguyên Đô cũng là thiên tài tu hành, tâm tính ông ta vượt xa các tu hành giả khác, nếu không đã không thể áp chế nhiều cao thủ khác như vậy.”

“Sau đó thì sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

“Về sau… Các chủ thu đồ đệ, bước lên tu vi đỉnh phong đánh đâu thắng đó. Cung Nguyên Đô từ bỏ việc tìm đến khiêu chiến, thứ duy nhất ông ta thắng được Các chủ chính là tuổi trẻ hơn người. Lúc đó tu hành giới cho rằng Cung Nguyên Đô cũng sẽ giống những người khác, chờ đợi Các chủ già đi… Đáng tiếc, từ dạo đó Cung Nguyên Đô hoàn toàn biến mất không còn tung tích.”

Nói đến đây, đám người cảm khái không thôi.

Đoan Mộc Sinh nghi hoặc nói: “Lời của Hoa trưởng lão khiến ta có chút ấn tượng. Khi ta nhập môn đã từng nghe đại sư huynh nhắc tới người này… Nhưng mà với tính tình của sư phụ lúc đó, Cung Nguyên Đô không thể nào nhiều lần đến khiêu chiến mà còn bình an vô sự được.”

“Ta cũng đâu có biết… ta chỉ nghe người ta kể lại thôi.” Hoa Vô Đạo lắc đầu.

Hoa Nguyệt Hành cũng cất tiếng hỏi:

“Cung Nguyên Đô là cao thủ kiếm đạo, việc ông ta xuất hiện trong Kiếm Khư để cảm ngộ kiếm đạo thì có thể hiểu được. Nhưng tại sao lại phải trốn trong quan tài?”

Hoa Vô Đạo lại tiếp tục lắc đầu.

“Giống như các tu hành giả đỉnh phong khác, hẳn là ông ta muốn tìm kiếm phương pháp trường sinh… Thế gian này rộng lớn, có biết bao nhiêu người tham lam mong có thể phá vỡ được chân lý và pháp tắc trong tu hành giới… Đời người một ngàn năm, trong đó tu hành giả tìm kiếm biện pháp trường sinh nhiều vô số kể… Nhưng cuối cùng cũng đều phải thất bại.”

“Đại nạn tu hành thật sự không thể phá vỡ sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

“Đương nhiên…”

Hoa Vô Đạo hít sâu một hơi. “Chân lý này đã được vô số người nghiệm chứng… Người có thọ mệnh dài nhất từ trước đến nay là một tu hành giả có tuổi thọ một ngàn một trăm năm mươi tuổi.”

“Đây có được xem là đột phá đại nạn ngàn năm không?”

“Không. Ngàn năm đại nạn là một loại cách nói thôi. Tu hành giả đề thăng tu vi có thể gia tăng thọ mệnh. Đến khoảng chín trăm tuổi tu vi sẽ từ từ hạ xuống, không còn cách nào đột phá thọ mệnh nữa. Cũng như đối với người bình thường thì trường thọ chính là trăm năm… Nhìn khắp cả thiên hạ Đại Viêm, người bình thường có thể sống đến trăm tuổi là vô cùng hiếm thấy.” Hoa Vô Đạo nói.

Nói xong những lời này, mọi người đều khẽ khàng gật đầu.

Đoan Mộc Sinh chắp tay với Hoa Vô Đạo: “Thụ giáo… Nghe một lời của Hoa trưởng lão ta đã tăng thêm không ít kiến thức.”

Những việc này sư phụ chưa từng dạy bọn họ.

Từ khi vào sơn môn, ngoại trừ tu hành thì chỉ có bị ăn đòn. Tiểu Diên Nhi cũng thế.

Trong lòng Hoa Vô Đạo thầm thở dài, hiểu rõ nỗi khổ của Đoan Mộc Sinh.

Trên thực tế, trong phe chính đạo cũng có rất nhiều môn phái dạy dỗ đệ tử như Ma Thiên Các, chỉ là không cách nào dạy ra được đệ tử xuất chúng như Ma Thiên Các mà thôi.

“Cung Nguyên Đô nói một tháng sau ông ta sẽ đến Ma Thiên Các, nhưng chưa gì bây giờ đã đến rồi… Thiên tài cái gì chứ, ta thấy người này là tiểu nhân thì có.” Tiểu Diên Nhi nói.

“Kẻ giết Ngũ Thử hẳn không phải là ông ta đâu.” Hoa Vô Đạo lắc đầu. “Cung Nguyên Đô là người tự cao tự đại, là đại nhân vật có ngạo khí ăn sâu vào cốt tuỷ. Loại chuyện hèn mọn như theo chân mọi người lên núi, còn giết bọn chuột nhắt giúp Ma Thiên Các… ông ta tuyệt đối không làm được đâu. Huống hồ gì Cung Nguyên Đô cũng chẳng phải người tốt.”

“Ồ.”

Tiểu Diên Nhi nói nhỏ. “Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi.”

“. . .”

Hoa Vô Đạo váng cả đầu.

Tiểu tổ tông, ngài thuận miệng nói một câu đã khiến ta phải giải thích cả nửa ngày nha!

Đoan Mộc Sinh khẽ nhíu mày nói:

“Cung Nguyên Đô lợi hại như vậy, một tháng sau khi ông ta đến Ma Thiên Các…”

“Đừng lo lắng.” Hoa Vô Đạo trấn an. “Trước đó ta đã quan sát trạng thái của Các chủ. Các chủ lão nhân gia người tuy vẫn cố ý áp chế khí tức ở cảnh giới Thần Đình cảnh nhưng ở giữa mi tâm vẫn để lộ ra nhuệ khí. Nếu Cung Nguyên Đô đến vẫn phải nắm chắc phần thua.”

“Nhuệ khí?”

“Một cách xem tướng mạo thôi. Dù sao Vân Tông cũng xuất xứ từ Đạo môn, trước kia khi ta học đạo cũng có biết chút ít về thuật xem tướng.” Hoa Vô Đạo mặt dày nói, trong lòng lại thầm khấn, đừng ai hỏi nữa nha.

“Ồ? Hoa trưởng lão, ông mau xem cho ta… sau này ta sẽ như thế nào?” Tiểu Diên Nhi lập tức hứng thú nhảy đến trước mặt Hoa Vô Đạo hỏi.

Hoa Vô Đạo: “. . .”

Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.

Trong lòng Hoa Vô Đạo hết sức tắc nghẹn, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh quan sát mặt mũi Tiểu Diên Nhi, sau đó mặt không đỏ tim không đập nói ra:

“Về sau thành tựu của ngươi sẽ vượt qua cả Cung Nguyên Đô, trở thành thiên tài tu hành đệ nhất từ cổ chí kim… Loại thiên tài như Cung Nguyên Đô ở trước mặt ngươi cũng chỉ có thể xem là phế vật.”

Sao Hoa Vô Đạo lại không biết thiên phú tu hành của Tiểu Diên Nhi cho được.

Loại cấp bậc như Tiểu Diên Nhi thì hai chữ “thiên phú” đã không đủ để hình dung.

Khoảng thời gian này ở Ma Thiên Các, Hoa Vô Đạo đã cố ý quan sát mỗi tên đồ đệ. Đã không xem thì thôi, một khi xem tới lại thấy vô cùng kinh ngạc.

Đám đệ tử Ma Thiên Các không quá khắc khổ tu luyện như người ta, nhưng tiến bộ lại thần tốc hơn bất kỳ tu hành giả nào.

Như Đoan Mộc Sinh là Hoa Vô Đạo hiểu rõ nhất. Lòng hiếu thắng của Đoan Mộc Sinh rất mạnh, vì muốn phá Lục Hợp Đạo Ấn mà ngày nào hắn cũng chạy sang tìm Hoa Vô Đạo đòi luận bàn…

Tiểu Diên Nhi được khen, trong lòng hí hửng, bèn cười hì hì nói: “Ta lợi hại dữ vậy sao?”

“Đương nhiên.”

“Chờ sau này ta thành cao thủ sẽ thử đấu với Lục Hợp Đạo Ấn của ông.” Tiểu Diên Nhi nói, “Giúp ông nâng cao lực phòng ngự.”

Hoa Vô Đạo: “. . .”

Đoan Mộc Sinh không quan tâm chuyện này mà tiếp tục hỏi: “Có phải Cung Nguyên Đô có tu vi bát diệp?”

Hoa Vô Đạo trả lời bằng giọng không mấy chắc chắn. “Hẳn là vậy.”

“Xem ra trận quyết chiến này không thể tránh khỏi rồi.” Đoan Mộc Sinh thở dài nói.

Hoa Vô Đạo cũng gật đầu. “Bình chướng Ma Thiên Các ngày càng yếu, không thích hợp để luận bàn. Ta thấy ở phía bắc Kim Đình Sơn có một khu đất hoang diện tích trăm dặm rất thích hợp cho việc chiến đấu.”

Hoa Nguyệt Hành đồng tình nói:

“Đúng là một nơi rất tốt, trận quyết chiến diễn ra ở phía bắc Kim Đình Sơn thì chúng ta có thể dễ dàng quan sát. Nếu được tận mắt chứng kiến loại quyết chiến giữa cường giả như thế… đời này ta đã thoả nguyện.”

Rất nhiều người muốn được quan sát cường giả chiến đấu nhưng lại khổ sở vì không có cơ hội.

Nhiều tu hành giả ngộ tính cao đã có được tâm đắc khi quan sát cuộc chiến giữa các cường giả, từ đó đột phá tu vi.

Đối với bọn họ mà nói thì đây là một loại cơ hội trời ban.

“Không đúng… sao tự nhiên chúng ta lại nói tới chuyện này?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu.

“. . .”

Nói một hồi lại thành ra tìm nơi quyết chiến cho sư phụ lão nhân gia người… Tư duy nhảy vọt kiểu này thật là khó đỡ.

Hoa Vô Đạo xấu hổ cười nói: “Quay về chuyện của Ngũ Thử…”

“Đúng đúng đúng… chuyện Ngũ Thử.”

“Bất kể là ai giết Ngũ Thử thì đều đang giúp đỡ Ma Thiên Các! Giết thì tốt, chúng ta không cần phải xoắn xuýt xem ai là người ra tay làm gì.” Hoa Vô Đạo nói.

“Hoa trưởng lão nói có lý lắm.” Đoan Mộc Sinh lại gật gù.

Vừa nói đến đây, từ xa chợt truyền đến thanh âm của Chu Kỷ Phong ——

“Hoa trưởng lão, Ngũ Thử chết rồi, vậy còn Bảo Thiền Y đâu?”

Hoa Vô Đạo: “. . .”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom