• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 321-325

Chương 321 Khuyên người hãy uống cạn chén rượu

Một lão ăn mày, một đại tu hành giả từng bị phế tu vi trở thành kẻ đầu đường xó chợ… rốt cuộc đã có chút bóng dáng của thời huy hoàng ngày xưa.

Chỉ là… Thái Cực Quang Ấn là công pháp Đạo môn gì đây?

Bên dưới lớp mặt nạ, Lãnh La cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Phan Ly Thiên tung ra một chưởng.

Đạo Thái Cực Quang Ấn toát ra một tia kiếm cương…

Dùng ấn để gia trì kiếm cương!

Đồng thời, phía đối diện Cung Nguyên Đô cũng biến ra từng đạo kiếm cương.

Theo lý thuyết thì Thông Huyền cảnh chỉ có thể khống chế nhiều nhất hai đạo kiếm cương. Nhưng được trận pháp nhỏ gia trì nên có thể tạo ra nguyên khí cuồn cuộn không ngừng.

Kiếm cương hai bên bắn ra vùn vụt.

Tất cả mọi người bất giác lui lại. Mẹ nó cái này đâu còn là chiến đấu cấp Thông Huyền cảnh nữa… Nhìn thế nào cũng thấy là Phạn Hải cảnh mà!

Ầm ầm ầm!

Kiếm cương va chạm.

Phan Ly Thiên mỉm cười, dậm chân bước về phía trước. Bàn tay già nua vỗ xuống đất.

Oanh!

Đá xanh dưới đất vỡ vụn ra. Trận văn cũng vỡ vụn!

“Hay!” Phan Trọng không khỏi vỗ tay.

Gừng càng già càng cay!

Đâu ai quy định kiếm đạo chỉ được sử dụng mỗi kiếm cương!

Tu hành giả Thông Huyền cảnh đánh nát sàn nhà cũng là chuyện rất hợp lý, Thối Thể cảnh là đã làm được.

Ngay khi mọi người tưởng là Phan Ly Thiên sắp thắng ——

Những trận văn bị chấn nát kia đột nhiên lại ngưng kết thành cương, tụ vào một chỗ rồi bắn về phía Thái Cực Quang Ấn của Phan Ly Thiên.

Ầm!

Thái Cực Quang Ấn bị chấn nát.

Nhưng Cung Nguyên Đô vẫn còn lại hai đạo kiếm cương lơ lửng giữa không trung.

“Đặc sắc!” Lãnh La vỗ tay tán thưởng.

Mọi người thấy vậy đều nghi hoặc. Sao lại không đánh nữa? Còn chưa phân thắng bại mà.

Phan Ly Thiên vẫn còn thời gian để đánh ra chiêu thức mới, Cung Nguyên Đô có còn lại hai đạo kiếm cương thì có ích lợi gì?

Khi mọi người còn chưa hiểu ra làm sao, Phan Ly Thiên đã chắp tay nói: “Lão hủ cam bái hạ phong.”

Hoa Vô Đạo gật đầu, lại lần nữa đóng vai trò xướng ngôn viên giải thích trận đấu.

“Đã đến cực hạn của Thông Huyền cảnh.”

Mọi người nghe vậy đều giật mình hiểu ra.

Bọn họ đúng là đã quên mất chuyện này… Hoa trưởng lão nói không sai, Thông Huyền cảnh có thể khống chế một đạo pháp ấn và hai đạo kiếm cương đã là cực hạn. Khi trận văn của Cung Nguyên Đô vỡ vụn, trong tay hắn vẫn còn hai đạo kiếm cương, mạnh hơn Phan Ly Thiên một bậc.

Phan Ly Thiên cười nói: “Thủ đoạn của các hạ đúng là khiến lão hủ phải mở rộng tầm mắt.”

Nói xong hắn lui về sau mấy bước.

Nếu ngay cả dạng tiền bối kinh nghiệm phong phú như Lãnh La và Phan Ly Thiên mà còn không thể chiến thắng được kiếm đạo của Cung Nguyên Đô thì những người khác càng không có khả năng.

Tuổi trẻ hậu bối, kinh nghiệm tu hành còn nông cạn, chỉ dựa vào thiên phú tuyệt đối không thể bù đắp được.

Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Ta thì thôi vậy, ta chỉ am hiểu phòng thủ… Huống hồ Lục Hợp Đạo Ấn phải vào Nguyên Thần cảnh mới có thể phát huy tác dụng. Mà ta lại không có chút am hiểu nào về kiếm thuật.”

Hoa Vô Đạo khẽ phất tay rồi cũng lui về.

Ba vị đại lão đều đã chịu thua, không ai có thể chiến đấu nữa.

Tình cảnh hiện tại có vẻ hơi xấu hổ.

Cung Nguyên Đô ha hả cười: “Ta ở trong Kiếm Khư khổ tu nghiên cứu kiếm đạo trăm năm, thắng các ngươi cũng không có gì lạ…”

Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương, khẽ nói:

“Chỉ là công phu mồm mép, đâu phải chân chính so đấu tu vi. Trên chiến trường chém giết, nào có ai cùng ngươi nói chuyện quy tắc công bằng?”

Đúng vậy.

Ai sẽ chịu áp chế tu vi, giấu đi đòn sát thủ không dùng tới?

Ầm!

Bá Vương Thương nện vào đá xanh dưới sàn nhà.

Nguyên khí trên người Đoan Mộc Sinh phát tiết khắp nơi như sóng biển.

Những người khác liên tục lui về sau. Cho dù là Phan Ly Thiên và Lãnh La cũng không có nhiều năng lượng như vậy.

Tình cảnh hiện tại chỉ có Đoan Mộc Sinh và người trong quan tài có thể so đấu.

Trầm mặc một lát, Cung Nguyên Đô mới mở miệng ——

“Nếu ta dùng toàn lực chém giết thì ngươi chắc chắn sẽ chết… Đương nhiên sau đó ta cũng không thể tái chiến được nữa.”

Quan tài không hề động, tựa như đang cho Đoan Mộc Sinh thời gian suy nghĩ.

Ngươi dám không?

Đám người Ma Thiên Các biết rõ tính tình Đoan Mộc Sinh, đều lắc đầu thở dài.

Đoan Mộc Sinh giơ tay lên!

Bá Vương Thương lao vụt ra khỏi mặt đất, ngoan ngoãn nằm trong tay hắn. Cương khí hùng hồn bao quanh Bá Vương Thương.

“Vậy thì thử xem…”

Ông!

Một toà pháp thân cao ba trượng xuất hiện sau lưng Đoan Mộc Sinh. Kim liên dưới trướng nở ra hai phiến lá chầm chậm xoay tròn.

Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

“Đoan Mộc Sinh, nghe lời khuyên của ta, đừng lỗ mãng.” Hoa Vô Đạo khuyên nhủ.

Dù sao kẻ trước mắt cũng là thiên tài kiếm đạo Bắc Đô.

Hắn định ra quy củ dùng tu vi Thông Huyền cảnh để luận bàn đã là cho chúng ta cơ hội. Cần gì phải lấy mệnh ra để chém giết?

Thật sự không đáng!

“Hoa trưởng lão không cần khuyên can nữa… Sư phụ không có ở đây, ta không đứng ra thì ai làm?”

Không có Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, sư phụ lại không ở đây, đương nhiên Đoan Mộc Sinh hắn phải gánh vác trách nhiệm.

Theo lý thuyết, Phan Ly Thiên và Lãnh La đều có tư cách đứng ở phía trước, nhưng tu vi của bọn họ còn lâu mới khôi phục được, hiện tại chỉ có thể đứng nhìn.

“Thật là… rất tốt.”

Cung Nguyên Đô cao giọng nói: “Ta đã xem nhẹ Cơ huynh rồi, không ngờ Cơ huynh lại có đồ nhi như thế… Đã vậy thì ta sẽ cho các ngươi xem kiếm đạo chân chính là như thế nào.”

Nguyên khí xung quanh quan tài kịch liệt khởi động. so với ban nãy đúng là khác biệt một trời một vực.

Thế nhưng…

Ngay khi cỗ quan tài vừa lơ lửng bay lên, từ phía Đông Các đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp:

“Lui ra.”

Thân hình Đoan Mộc Sinh chấn động, lập tức quỳ một gối xuống: “Sư phụ!”

Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo đều quay đầu nhìn về phía Đông Các.

Trừ ba người bọn họ, những người khác đều vội vàng quỳ xuống hô: “Các chủ.”

Trên bầu trời Đông Các, Lục Châu chân đạp hư không nhẹ nhàng bay tới.

Tiểu Diên Nhi chạy ra nghênh đón, hưng phấn nói: “Sư phụ, người rốt cuộc cũng xuất quan. Tên bệnh tâm thần trong Kiếm Khư chạy tới quấy rối kìa!”

Lục Châu hạ xuống, tay chắp sau lưng chậm rãi bước tới.

Đám người Lãnh La hơi khom người chắp tay với Lục Châu.

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía cỗ quan tài, hơi dò xét rồi nói: “Đi chuẩn bị rượu.”

Thanh âm Cung Nguyên Đô trong quan tài trở nên rung động, không biết là vì kích động hay vì hưng phấn: “Ha ha… ha ha ha… Vẫn là Cơ huynh hiểu ta.”

Mấy nữ đệ tử lập tức chạy đến Bắc Các, mang rượu ủ trăm năm đến.

Những người khác bày bàn ghế ra trước đại điện Ma Thiên Các.

Lục Châu vuốt râu nói: “Có thế nào thì ngươi cũng là trưởng bối, lại đi bắt nạt hậu sinh vãn bối… Bản toạ thấy xấu hổ thay ngươi.”

“. . .”

Quan tài chậm rãi hạ xuống.

Mọi người âm thầm cảm thán không thôi.

Cung Nguyên Đô vừa rồi còn hung hăng không ai bì nổi, bây giờ lại ỉu xìu như cá ướp muối.

Khí tràng bậc này chỉ sợ mỗi mình nhân vật như sư phụ mới áp chế được.

“Cơ huynh cũng không phải là người thất hứa.”

Thần thái Lục Châu vẫn tỏ ra tự nhiên. Thực tình thì hắn cũng không biết tại sao mình lại bế quan lâu như vậy.

Kỳ diệu là hắn cảm thấy mình bế quan chỉ mới mấy ngày… Khi mở mắt ra mới giật mình nhận thức đã qua một tháng.

Lục Châu không dây dưa về đề tài này mà khẽ phất tay. Một vò rượu bay lên bàn.

“Ngươi định cứ trốn ở trong quan tài suốt như thế?”

Hương rượu bay ra.

Thấy thế trong lòng Phan Ly Thiên lại ngứa ngáy khó nhịn, bật cười ha hả. “Không ngờ là người đồng đạo! Sớm biết như vậy lão hủ đã cùng ngươi đấu rượu chứ chẳng luận kiếm làm gì.”
Chương 322 Chân diện mục

Rượu vốn là vật khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Từ xưa đến nay, các văn nhân ngâm thơ đối tửu đều cần đến rượu.

Quân nhân luận bàn, múa đao lộng thương lại càng không thể thiếu rượu.

Lục Châu chậm rãi ngồi xuống, khẽ vung tay lên. Vò rượu được khống chế tinh chuẩn tỉ mỉ nghiêng ra đổ đầy chén rượu.

Hai chén rượu đầy toả ra mùi hương bay khắp tứ phía.

Nước bọt Phan Ly Thiên đã muốn chảy dài xuống đất… Nếu không phải vì biết rõ kẻ đến không thiện, có lẽ hắn đã xông lên uống luôn một bát cho sảng khoái.

Lục Châu bưng chén rượu đưa lên môi, khẽ nhấp một cái.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt…

Trong quan tài phát ra âm thanh dị thường.

Độ mê rượu của Cung Nguyên Đô chẳng hề thua kém Phan Ly Thiên.

Hương rượu tràn ngập bốn phía khiến hắn ngứa ngáy khắp người.

Lục Châu không hề nuốt ngụm rượu này mà khẽ phun ra.

Phụt —— ——

Rượu bắn ra sắc bén như kiếm, chỉ trong giây lát chia thành ba đường trái phải và giữa, bắn về phía quan tài.

Keng keng keng!

Ba đạo kiếm cương cắm phập vào quan tài.

Hoa Vô Đạo lập tức tán thưởng:

“Suýt tí nữa ta đã quên tạo nghệ về kiếm đạo của Các chủ. Nhớ ngày đó Vân Tông La Trường Khanh không chỉ một lần khen ngợi kiếm thuật của Ngu Thượng Nhung, nhưng sở học của Ngu Thượng Nhung không phải do chính tay Các chủ dạy dỗ sao?”

Đồ nhi đáng sợ như thế, sư phụ sao có thể kém hơn?

Cung Nguyên Đô khàn giọng nói: “Bội phục, bội phục. Cao thủ kiếm đạo thông thường chỉ có thể ngưng khí thành cương. Cao thủ kiếm đạo chân chính mới có thể biến vạn vật thành kiếm.”

Đối mặt với những lời nịnh nọt của người xung quanh, Lục Châu không hề dao động, chỉ vuốt râu nói: “Điêu trùng tiểu kỹ không đáng nhắc tới mà thôi. Một chiêu này ngươi vẫn có thể chống đỡ được.”

Vậy tại sao Cung Nguyên Đô lại không ngăn cản?

Két ——

Nắp quan tài đột nhiên lượn vòng bay ra.

Cỗ cương khí bên trong quan tài tán ra bốn phía, một bóng người từ từ xuất hiện.

Vù!

Cung Nguyên Đô hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.

Bẩn thỉu dơ dáy như người nguyên thuỷ, trên mặt mọc đầy râu ria, toàn thân quấn vải rách, cánh tay đầy cáu bẩn đến mức chẳng thấy da đâu.

Đây chính là chân diện mục của đệ nhất thiên tài kiếm đạo Bắc Đô, Cung Nguyên Đô.

Chẳng khác gì một bộ xác ướp!

Mọi người cả kinh lui lại một bước. Đây rõ ràng là hậu quả của việc sống trong quan tài quá lâu.

Tu hành giả thông thường khi bước vào cảnh giới Thông Huyền cảnh đã có thể ăn ít thức ăn lại, vào Phạn Hải cảnh thường ba đến năm ngày mới ăn một bữa cơm. Vào Thần Đình cảnh thì mười ngày nửa tháng mới cần phải ăn uống một lần. Một khi bước vào Nguyên Thần cảnh thì chỉ cần thổ nạp nguyên khí trong thiên địa là đủ… nhưng trong một khoảng thời gian dài cũng cần phải ăn uống một lần.

Thật khó tưởng tượng Cung Nguyên Đô sống trong quan tài như thế nào suốt quãng thời gian qua.

Ăn uống ngủ nghỉ chỉ trong một thước vuông, chẳng lẽ hắn ăn chuột bọ trong lăng mộ?

Thôi việc này tốt nhất không nên nghĩ tới, vừa nghĩ đã thấy toàn thân khó ở.

Cũng may đủ loại mùi khó ngửi đều đã bị cương khí hộ thể ngăn chặn.

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Cung Nguyên Đô.

Lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt. Dường như chưa quen với tia nắng chói loà, đôi mắt chớp chớp mất một lúc mới nhìn thấy đống rượu trên bàn.

Sau đó đôi mắt nhìn sang Lục Châu.

“Cơ huynh thay đổi rồi.” Cung Nguyên Đô chậm rãi ngồi xuống ghế.

“Ồ?”

“Không biết nói sao.”

Tay phải hắn khẽ nhấc, toàn bộ vò rượu lơ lửng trên đỉnh đầu. Cung Nguyên Đô ngửa đầu há miệng, rượu trong vò đổ xuống như thác.

Ừng ực, ừng ực, ừng ực…

“Thống khoái!”

So sánh với hắn, Lục Châu chỉ bưng chén rượu nhỏ uống từng nhấp, có vẻ không sảng khoái phóng khoáng.

Cung Nguyên Đô uống cạn một vò lại vung tay lên, vò rượu đáp xuống đất chuẩn xác không sai lệch.

“Cơ huynh… tu vi của ta đã không còn được như trước. Nếu thật sự động đao kiếm, ta chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.”

Cung Nguyên Đô vừa nói, từng khối bùn đất trên mặt vừa tróc ra.

Lục Châu thở dài. “Biết rõ đại nạn sắp tới, cần gì phải giữ mãi chấp niệm?”

Cung Nguyên Đô cũng thở dài nói: “Cơ huynh, huynh không bằng ta.”

“Ồ?”

“Huynh không tâm ngoan thủ lạt bằng ta, không quả quyết lãnh huyết bằng ta. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Lúc trước khi ta bại trong tay huynh, nếu huynh giết ta ngay thì ta sẽ không liên tiếp đến khiêu chiến, càng sẽ không có tình cảnh như ngày hôm nay.” Cung Nguyên Đô nói.

Lục Châu bưng chén rượu lên, chậm rãi nói:

“Ngươi không hiểu.”

Cung Nguyên Đô nghi hoặc.

“Ngươi mà chết, bản toạ sẽ không còn đối thủ. Người ở chỗ cao không tránh khỏi rét lạnh vì đơn độc, chẳng còn gì thú vị nữa.”

“Cơ huynh xem trọng ta rồi.”

Được đệ nhất ma đầu tung hoành thiên hạ thưởng thức như thế, trong lòng Cung Nguyên Đô âm thầm nở hoa. Nhưng đám bùn đất trên mặt đã che đi vẻ mặt hắn.

“Mang rượu tới.” Cung Nguyên Đô phất tay.

Các nữ đệ tử đứng gần đó nhanh chóng mang tới mấy chục vò rượu ủ trăm năm khiến Phan Ly Thiên nhìn mà ước ao ghen tị.

Ma Thiên Các dù có nhiều rượu ủ trăm năm cỡ nào cũng không chịu nổi tửu lượng của Cung Nguyên Đô.

Cung Nguyên Đô nào thèm chiếu cố đến cảm nhận của Phan Ly Thiên, lại lần nữa bưng từng vò lên uống sạch.

“Xin Cơ huynh thoả mãn tiếc nuối cuối cùng của một kẻ sắp chết như ta.” Cung Nguyên Đô chắp tay nói.

“Đã như vậy… bản toạ sẽ thành toàn cho ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Quy củ cũ, lấy đạo luận kiếm.”

Cung Nguyên Đô đảo mắt nhìn sang đám người Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo.

Hoa Vô Đạo đứng dậy, trình bày lại sự tình lúc nãy.

Tuy không nói nhưng Lục Châu vẫn minh bạch được ý tứ của Cung Nguyên Đô.

Lúc ở Kiếm Khư hắn đã nói tu vi mình sụt giảm nghiêm trọng, không có khả năng đánh một trận huỷ thiên diệt địa với Lục Châu.

Bốp!

Cung Nguyên Đô lật tay đánh ra một chưởng, bình rượu trước mặt bay lên, vẩy rượu ra.

Rượu rơi xuống thành kiếm cương. Trên mặt đất lại xuất hiện Thái Cực Ấn sau đó biến hoá thành Tứ Tượng Trận, trước người hắn xuất hiện từng đạo kiếm cương.

Chiêu số này… vị đệ nhất ma đầu tung hoành thiên hạ sẽ ứng phó như thế nào?

Phan Ly Thiên vừa rồi thất bại dưới chiêu số này, lập tức trừng to mắt nhìn Lục Châu chằm chằm không muốn bỏ sót một chi tiết nào.

Nhưng hắn lại phát hiện, Lục Châu vẫn bưng chén rượu mà không hề nhúc nhích. Trong đôi mắt thâm thuý hiện ra sự tự tin vô cùng… Rốt cuộc là quá tự tin hay là tự phụ?

Vù vù vù…

Khi mấy đạo kiếm cương bay đến trước mặt, Lục Châu đột nhiên vung chén.

Chén rượu xoay tròn tạo thành một Thái Cực Ấn.

Phan Ly Thiên cau mày: “Lão hủ phán đoán không sai…”

Ầm!

Thái Cực Ấn ngăn cản kiếm cương, bàn tay Lục Châu cũng hạ xuống.

Trận văn bị đánh tan. Thái cực Ấn tiêu thất. Tứ Tượng Trận cũng biến mất… Điểm khác biệt duy nhất chính là, Cung Nguyên Đô không còn một đạo kiếm cương nào trong tay.

Lục Châu chắp tay nói: “Cùng một chiêu thức nhưng do người khác đánh ra, không ngờ hiệu quả lại chênh lệch lớn tới vậy.”

Mặt mo của Phan Ly Thiên đỏ ửng. “Đừng có sỉ nhục ta nha…”

Lãnh La đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Vừa rồi Phan Ly Thiên sỉ nhục hắn không ít.

“Thông Huyền cảnh đã đến cực hạn… Đánh ngang tay.”

Cung Nguyên Đô lắc đầu: “Chiêu này ta bại.”

Hắn nhìn về phía đám người Lãnh La rồi chậm rãi giải thích: “Tứ Tượng Trận tiêu hao năng lượng nhiều gấp bốn lần Thái Cực Ấn. Một chưởng do Cơ huynh đánh ra tiêu hao năng lượng ít hơn ta rất nhiều! Lấy năng lượng nguyên khí ít nhất để tạo ra uy lực lớn nhất, ta tâm phục khẩu phục…”

Lục Châu vẫn thản nhiên, không để ý đến lời tâng bốc của Cung Nguyên Đô.

Đây chỉ là một phần rất nhỏ trong lịch duyệt và kinh nghiệm về kiếm đạo của Cơ Thiên Đạo trong nhiều năm qua.

Chỉ là không ngờ trong trường hợp này lại có ích.

Cung Nguyên Đô cầm vò rượu, tung lên không trung.

Vù!

Rượu bên trong vẩy ra.

“Lại lần nữa!”

Bình rượu vỡ toang, rượu bên trong ngưng tụ thành từng lưỡi dao sắc bén!
Chương 323 Thần thông phá vạn pháp

Từng lưỡi dao sắc bén đều có hình thù bất quy tắc phóng về phía Lục Châu.

Tay phải Lục Châu đặt trên bàn.

Ầm!

Lấy bàn tay Lục Châu làm trung tâm, xung quanh xuất hiện đạo nguyên khí ba động nhộn nhạo.

Những lưỡi dao khi phóng đến gần Lục Châu đều biến trở lại thành rượu rồi rơi xuống đất.

Hộ thể cương khí của Lục Châu ngăn rượu không làm ướt vạt áo hắn.

Tí tách tí tách.

Lại kết thúc một chiêu…

Kết quả không cần nói cũng biết.

Mí mắt Cung Nguyên Đô giật liên hồi.

Đây là chiêu thức kiếm đạo hắn khổ tu trong Kiếm Khư, mất hết năm này tháng nọ mới nghiên cứu ra. Biến vạn vật thành kiếm… không ngờ lại bị Lục Châu tuỳ tiện phá giải.

Đám vãn bối đứng quan sát đều nhìn không hiểu.

Bọn họ chỉ có thể ngưng khí thành cương… Rượu làm sao có thể biến thành kiếm cương được?

Rượu vốn không phải là nước, rất khó có thể đông lạnh nhanh chóng để biến thành lưỡi dao.

Lãnh La lên tiếng giải thích: “Cương khí tạo thành có dạng rỗng ruột, bao bọc lấy rượu bên trong, muốn làm được như vậy cần có khả năng khống chế nguyên khí cực cao.”

“Thì ra là thế.” Hoa Vô Đạo chắp tay.

Tu hành giả muốn sử dụng vũ khí thiên giai tấn công đối thủ cũng phải đem cương khí bao bọc lấy toàn thân vũ khí, tạo thành nguồn lực lượng cực lớn.

Đối với chất lỏng như rượu và nước, độ cứng không đủ, không thích hợp dùng để tấn công nên đại đa số tu hành giả đều không nghĩ tới cách thức lợi dụng chúng.

Thật không ngờ Cung Nguyên Đô có thể dễ dàng làm được.

Càng không ngờ Các chủ có thể nhẹ nhàng hoá giải.

“Chiêu thứ ba…”

Cung Nguyên Đô lui về sau mấy bước… hai tay mở ra.

Trong giây lát xung quanh đã xuất hiện mấy đạo kiếm cương.

Thấy thế Tiểu Diên Nhi dẩu môi nói: “Không phải nói Thông Huyền cảnh chỉ có thể điều khiển được hai đạo kiếm cương thôi sao? Chơi xấu!”

Cung Nguyên Đô không nhìn tới nàng mà chỉ thuận miệng giải thích:

“Nha đầu, ai nói với ngươi kiếm cương của ta không phải là hai đạo?”

“Hả?”

Những kiếm cương kia xoay tròn xung quanh Cung Nguyên Đô.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện, kiếm cương lúc này chỉ nhỏ xíu bằng ngón tay.

Sau đó chúng lại từ từ chia tách ra, một chia thành hai, hai chia thành bốn, mỗi lần chia tách lại nhỏ đi một nửa, số lượng kiếm cương cũng ngày càng nhiều.

Lãnh La lắc đầu nói: “Ta vẫn cho rằng chất lượng quan trọng hơn số lượng. Số lượng có nhiều cũng không có ý nghĩa gì.”

Cung Nguyên Đô khinh thường đáp: “Nhiều sẽ thành trận!”

Kiếm cương lít nhít đầy trời đếm không xuể, tựa như những mũi kim châm, tạo thành kiếm trận.

“Vậy mà cũng được?” Mọi người hoàn toàn cạn lời.

Điều này đã vượt ngoài nhận thức của bọn họ đối với Thông Huyền cảnh.

Nghiêm túc mà nói, đây không phải là thứ mà một tu hành giả Thông Huyền cảnh có khả năng thi triển được. Dù sao thì kiến giải, lịch duyệt, kinh nghiệm và khả năng điều khiển năng lượng nguyên khí của Cung Nguyên Đô đều là đăng phong tạo cực, hiếm có người nào làm được.

“Bộ kiếm trận này là do ta ngày đêm quan sát Thất Tuyệt Kiếm Trận trong Kiếm Khư mà tạo thành.” Cung Nguyên Đô tự hào nói. “Không biết Cơ huynh có thể phá trận này hay không?”

Thất Tuyệt Kiếm Trận? Đám người đứng nghe lại càng thêm nghẹn lời.

Mẹ nó đúng là một chút mặt mũi cũng không cần mà!

Thứ mình dùng mất bao nhiêu năm mới có thể hiểu thấu đáo, lại chạy đến trước mặt Các chủ đòi người phải phá giải trong thời gian ngắn…

Có ai luận đạo kiểu này không?

Luận đạo công bằng không phải là hai người đứng ra đánh một trận sao?

Lần này đến phiên mặt mo của Hoa Vô Đạo đỏ ửng.

Tình cảnh này cực giống với hắn lúc trước… Khi đó hắn dành ra hai mươi năm để nghiên cứu đại pháp co đầu rụt cổ, xong lại chạy đến đòi Các chủ phá giải. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình khi đó ngu không ai bằng, ấu trĩ vô cùng.

Đường đường là thiên tài kiếm đạo Bắc Đô cũng sẽ có lúc ấu trĩ như vậy?

Kiếm cương rơi xuống đất… tạo thành thất tinh liên thể toả ra kim quang nhàn nhạt.

Nếu dùng tu vi Nguyên Thần cảnh dậm chân một cái đã đủ để khiến kiếm trận này vỡ vụn. Nhưng muốn dùng tu vi Thông Huyền cảnh phá trận thì rất khó khăn.

Lãnh La thấy thế, khẽ lắc đầu.

Phan Ly Thiên nói: “Đúng là chất lượng quan trọng hơn số lượng… Nhưng nếu vừa có chất lượng vừa có số lượng thì sẽ vô cùng đáng sợ. Lão Lãnh, ngươi nói xem?”

Lãnh La: “? ? ?”

Lão già này ngày nào không tranh cãi với hắn thì ăn không ngon ngủ không yên hay gì?

Lúc này Lục Châu vẫn án binh bất động.

Tay phải nâng chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ. Tay trái khẽ xoay chuyển, nhẹ vung lên.

Toàn bộ đám bàn ghế, bao gồm cả bản thân Lục Châu, đều di chuyển lui ra sau nửa mét, rời khỏi khu vực kiếm trận.

“Kiếm trận gân gà.” Lục Châu lạnh nhạt nói, quăng ra một câu đánh giá.

“Hả?”

“Bản toạ không ở trong trận, lúc nào cũng có thể công kích ngươi.”

Nói xong, bàn tay Lục Châu khẽ chuyển, hai đạo kiếm cương lập tức lơ lửng giữa trời, dị thường chói mắt.

“. . .”

Cung Nguyên Đô lảo đảo ôm ngực lui lại. Trong ngực hắn lúc này khí huyết đã dâng lên cuồn cuộn…

Đột nhiên bị những lời vô tình của Lục Châu đả kích, hắn khó lòng mà chấp nhận được.

Thất Tuyệt Kiếm Trận mà hắn khổ tâm nghiên cứu bấy lâu, từ ý nghĩ tinh diệu đến kiếm trận tuyệt luân, đủ mọi thứ đều đã làm được, duy chỉ có một sự thật mà hắn không hề nghĩ tới —— đó là đối thủ không ở bên trong kiếm trận.

Hắn nghiên cứu tất cả, đều dựa trên giả thiết đối thủ đã ở trong trận.

Với tình hình hiện tại, kiếm trận có tinh tế huyền diệu đến đâu đều chỉ là gân gà, chẳng có chút ý nghĩa nào.

Thấy bộ dáng này của hắn, đám người đứng quan sát đều lắc đầu thở dài không thôi.

Trong tu hành giới không thiếu loại thiên tài say mê nghiên cứu như Cung Nguyên Đô. Nhưng lý luận có vững chắc đến đâu mà không trải qua chiến đấu để thí nghiệm kiểm trắc thì cuối cùng cũng chỉ phí công.

Bàn tay Cung Nguyên Đô nắm chặt!

Vù!

Một trận gió cuốn lên.

Thất Tuyệt Kiếm Trận cỡ nhỏ dưới mặt đất tiêu tán theo cơn gió.

Cung Nguyên Đô nhắm chặt mắt lại, trầm mặc không nói một lời.

Mọi người thấy thế đều kỳ quái, không rõ hắn định làm gì…

Lục Châu đặt chén rượu xuống, chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng nói:

“Buông bỏ chấp niệm đi, đại nạn của ngươi còn rất xa xôi. Bản toạ lớn tuổi hơn ngươi còn không sợ hãi đại nạn… Bản toạ có thể cho ngươi một cơ hội.”

“Cơ hội?”

Cung Nguyên Đô mở mắt, trong mắt lúc này đã tràn đầy tơ máu.

“Bản toạ có thể bảo đảm ngươi sống đến hết một trăm năm cuối cùng này…” Lục Châu thản nhiên nói.

Còn việc đột phá đại nạn… Lục Châu không có khả năng đảm bảo.

Trong cả tu hành giới này không ai có thể đảm bảo mình có thể vượt qua đại nạn thọ mệnh.

Lần bế quan này hắn còn rất nhiều nghi vấn muốn nhanh chóng làm rõ.

“Không cần.”

Cung Nguyên Đô đáp khiến mọi người ngoài ý muốn.

Đột nhiên nguyên khí quanh thân Cung Nguyên Đô tăng vọt.

Không còn là Thông Huyền cảnh mà nâng lên Ngưng Thức cảnh, xông phá Phạn Hải cảnh, Thần Đình cảnh… cho đến Nguyên Thần cảnh!

“Một chiêu cuối cùng…” Ánh mắt Cung Nguyên Đô nhìn thẳng Lục Châu. “Xin chỉ giáo.”

Khí thế toàn thân hắn đã nói rõ, một chiêu quyết đấu cuối cùng này không còn áp dụng tu vi Thông Huyền cảnh mà phải toàn lực ứng phó.

Thậm chí là liều chết đánh cược một phen.

Ông!

Một toà pháp thân cao không thấy đỉnh xuất hiện. Xung quanh pháp thân có hằng hà sa số kiếm cương lượn vòng.

Trong phút chốc, toàn bộ Ma Thiên Các đều bị bao phủ bởi kiếm cương…

Lãnh La và Phan Ly Thiên đều ngẩng đầu nhìn, sau đó đồng thời lắc đầu.

Hoa Vô Đạo chân đạp Lục Hợp Đạo Ấn bao phủ tất cả mọi người.

Duy chỉ có mình Lục Châu đứng bên ngoài Lục Hợp Đạo Ấn, hai tay chắp sau lưng.

Cung Nguyên Đô khẽ điểm mũi chân, toàn thân bay thẳng lên đỉnh đầu pháp thân. Pháp thân hội tụ năng lượng, đồng thời song chưởng của Cung Nguyên Đô cũng chắp lại.

Vù vù!

Kiếm cương không ngừng hội tụ. Đây là muốn giết người!

Bọn họ chẳng ai ngờ được Cung Nguyên Đô lại đột nhiên ra chiêu, dùng toàn lực thi triển.

Nhưng mà như lời Đoan Mộc Sinh đã nói, trong tu hành giới nào có chuyện tuyệt đối công bằng?

Dưới sự điều khiển của Cung Nguyên Đô và pháp thân, ngàn vạn kiếm cương không ngừng bành trướng, như thể toàn bộ nguyên khí của Kim Đình Sơn đều bị toà pháp thân khổng lồ này hút hết.

Chim chóc trong rừng bay tán loạn, trong phương viên ngàn mét không khí cuồn cuộn, mây tụ mây tan.

Trong giây lát kiếm cương hội tụ xong, lập tức lao thẳng về phía Lục Châu.

“Sư phụ!”“Các chủ!”

Ngay khi ngàn vạn kiếm cương đã đâm tới trước mi tâm Lục Châu, hắn mới đạm mạc mở miệng nói ra một tiếng:

“Cút.”
Chương 324 Bí mật của cửu diệp

Chương bonus, cảm ơn các bạn đã ủng hộ Kim phiếu cho truyện, hy vọng có thể leo lên được top 10 Kim Thánh Bảng. ^^

Đây không phải là thần thông Thiên thư thứ ba mà Lục Châu mới ngộ ra.

Đây chính là thần thông sóng âm chữ “Cút” vô cùng quen thuộc, thế như sấm sét nổ tung trong tai mọi người.

Đám kiếm cương lít nha lít nhít đầy trời bị sóng âm chấn vỡ thành từng mảnh rồi tiêu tán giữa thiên địa.

Hơn nghìn đạo kiếm cương trước mi tâm Lục Châu như bị bắn ngược, quay đầu bay về phía ngược lại.

Pháp thân to lớn rực rỡ kim quang của Cung Nguyên Đô vẻn vẹn chỉ duy trì được một hơi thở rồi bị sóng âm đánh tan tác như bọt xà phòng.

Nghìn đạo kiếm cương bay ngược, chĩa mũi dùi về phía Cung Nguyên Đô…

Cung Nguyên Đô bất ngờ không kịp phòng bị, hộ thể cương khí như quả bóng bị kiếm cương đâm xuyên qua vỡ tan.

Một số kiếm cương rạch nát cánh tay, khuôn mặt và chân của hắn. Sắc mặt Cung Nguyên Đô kinh hãi kêu lên một tiếng đầy đau đớn rồi rơi xuống đất.

Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo trong chớp mắt bị đánh tan tác thành từng mảnh.

Toàn bộ đám người đứng quan sát đều bị chấn đến bay ngược ra sau, ngã lộp bộp xuống đất.

Cho dù là người từng chứng kiến thần thông chữ “Cút” này một lần như Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cũng phải giật nảy mình.

Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của mọi người. Đạo sóng âm kia đánh Cung Nguyên Đô rơi xuống đất lại tiếp tục hướng lên trên.

ẦM!

Bình chướng lực lượng vốn đã vô cùng yếu ớt, nay lại bị sóng âm chấn vỡ, lập tức tan tành rồi biến mất.

Bình chướng tan thành mây khói.

Cung Nguyên Đô rơi xuống.

Ma Thiên Các hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời… nào còn chút bóng dáng của bình chướng.

Chuyện này…

Uy lực hình như còn lớn hơn lúc trước. Đau đầu rồi đây.

Lục Châu rất muốn đưa tay gãi gãi đầu… Hắn đâu có muốn làm như vậy đâu!

Bình chướng không còn nữa, bọn danh môn chính đạo sẽ có cảm tưởng gì đây?

Người nghẹn lời còn có đám Lãnh La vừa bị chấn bay. Bọn họ chẳng thể nào lý giải được tình hình vừa rồi.

Mọi người lục tục đứng dậy, chật vật nhìn về phía Cung Nguyên Đô. Lục Châu cũng đưa mắt nhìn sang.

Cung Nguyên Đô vẫn chưa chết.

Lực lượng bình chướng tuy yếu nhưng vẫn mạnh hơn khả năng phòng ngự của một cao thủ tu vi Nguyên Thần cảnh nhiều.

Thần thông chữ “Cút” chỉ trong giây lát đã đánh tan bình chướng, vậy mà giết không được Cung Nguyên Đô.

Hắn làm cách nào mà sống được?

Lúc này Cung Nguyên Đô nằm yên dưới đất một lúc mới gian nan ngồi dậy, dở khóc dở cười nhìn xuống đất.

Bại rồi.

Hoàn toàn thất bại.

Cung Nguyên Đô là một đại nam nhân, sao có thể khóc lóc trước mặt mọi người.

Thế nên hắn cười.

Hắn thấp giọng cười một hồi, không quan tâm đến đau đớn trên thân thể, chỉ khẽ nói: “Ta thua rồi.”

“Nghĩ thông suốt chưa?” Lục Châu nhìn Cung Nguyên Đô.

“Nghĩ thông suốt chuyện gì?”

“Nguyên nhân khiến ngươi thất bại.”

“Không nghĩ ra.” Cung Nguyên Đô lắc đầu. Hắn không nói gì nữa mà ngẩng đầu nhìn Lục Châu, khoé mắt mang theo ý cười.

Cung Nguyên Đô bò dậy, tập tễnh đi đến bên bàn rượu, ngồi xuống đối diện Lục Châu.

Hai người chậm rãi rót rượu.

“Ngươi còn đến trăm năm… thật sự cam lòng từ bỏ?” Lục Châu hỏi.

Cung Nguyên Đô thở dài: “Cơ huynh có điều không biết.”

Hắn bưng rượu lên uống mấy ngụm lớn rồi mới buông xuống. “Ta không quay đầu được nữa.”

“Tại sao?”

“Ta đã thiêu đốt tinh huyết từ lâu…” Cung Nguyên Đô đáp.

Tinh huyết là bản nguyên của sinh mệnh, là thứ duy trì sự sống của một người.

Lục Châu khẽ chau mày: “Là để đề thăng tu vi?”

Khụ khụ… Cung Nguyên Đô kịch liệt ho khan rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Không biết là vì bị thần thông chữ “Cút” làm cho bị thương hay vì vết thương cũ tái phát.

Điều quỷ dị là…

Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, mái tóc Cung Nguyên Đô chỉ trong giây lát đã bạc đi một nửa.

Cung Nguyên Đô không thèm để ý, chỉ lau đi vết máu bên khoé môi rồi lại bưng rượu lên uống một ngụm, nở nụ cười miễn cưỡng. “Chỉ còn thiếu một chút.”

“Hả?”

“Chỉ còn thiếu một chút… là đạt cửu diệp.”

Đám người đứng xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trong tu hành giới, chẳng ai là không biết ý nghĩa của cửu diệp.

Nguyên Thần cảnh bát diệp là tu vi cực hạn của nhân loại. Cho đến nay chưa từng có tu hành giả nào thuận lợi đột phá tới cửu diệp, hoặc ít nhất những người từng xuất hiện trong tu hành giới không hề có cao thủ cửu diệp.

Cho dù là Mê Vụ Sâm Lâm huyền bí hay vòng xoáy Hải Vực đầy nguy hiểm… đều chưa từng xuất hiện cao thủ cửu diệp.

Trong tất cả những điển tịch có thể tra cứu được của nhân loại cũng không hề tồn tại loại cao thủ này.

“Thiếu một chút… nhưng lại là khoảng cách không cách nào vượt qua.” Lục Châu nói.

“Cơ huynh, huynh không có cảm giác sao?”

“Cảm giác gì?” Lục Châu hỏi.

“Cảm giác nguy hiểm, cảm giác thọ mệnh dần biến mất, quỷ dị khó lường…” Nói tới đây, Cung Nguyên Đô hạ thấp giọng. “Mỗi khi tu vi của ta tăng lên… ta lại có cảm giác mình đang dần già đi, cực kỳ nhanh chóng, nhanh đến mức ta không thể ngăn cản…”

Trong mắt Cung Nguyên Đô lộ ra một tia bất lực. “Một khi ta có ý định ngăn cản, nguyên khí mà ta vất vả tích luỹ được đều sẽ rời khỏi khí hải.”

“Ngươi có loại cảm giác này từ khi nào?” Lục Châu hỏi.

“Năm thứ mười sau khi đến Kiếm Khư… Và năm thứ ba mươi.”

“Thế nên, lần thứ nhất ngươi ngăn cản, lần thứ hai lại không ngăn được.”

“Ta không còn lựa chọn nào khác.”

Tóc Cung Nguyên Đô nếu không phải dính đầy bùn đất thì đã hiện ra màu trắng toát.

Lục Châu cũng lâm vào trầm tư. Nếu lời Cung Nguyên Đô là thật thì cực hạn tu hành của con người chính là bát diệp.

Chỉ tiếc mới có một mình Cung Nguyên Đô đột phá cực hạn, quá ít người để Lục Châu có thể tham khảo.

Khụ khụ.

Cung Nguyên Đô lại ho khan lần nữa. Lần này mái tóc hắn hoàn toàn bạc màu, bùn đất cũng không thể che giấu được.

Mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng này, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lục Châu nhìn mái tóc bạc trắng của hắn, dường như đã minh bạch điều gì, nhẹ giọng nói: “Ngu xuẩn.”

“Nếu không làm thế, ta sẽ chết ngay lập tức.” Cung Nguyên Đô nở nụ cười thê lương, hắn không uống rượu nữa, bàn tay phải không ngừng run run. “Có đôi khi ngu xuẩn một chút chưa hẳn đã không tốt.”

Nói xong Cung Nguyên Đô lại cầm vò rượu lên đổ vào trong miệng.

Rượu ủ trăm năm nhộn nhạo trong dạ dày hắn.

Hắn không cảm thấy khó chịu mà còn vô cùng hưởng thụ. Những năm tháng sống trong quan tài quá dài, từ rất lâu hắn không có được loại cảm giác này. Rượu kích thích dạ dày hắn, khiến hắn cảm thấy mình còn sống, còn là con người.

Nhưng đáng tiếc…

Mỗi một lần uống rượu là một lần tóc hắn trắng toát.

Bùn đất bong ra từng mảng. Làn da trở nên nhăn nheo khô quắt, trông chẳng khác nào vỏ cây.

“Kỳ thật vừa rồi khi động thủ… ta bỗng nhiên có một loại ảo giác rằng mình có thể giết huynh.” Cung Nguyên Đô cười ha hả nói.

“Nếu bản toạ không nương tay, khi ở trong Kiếm Khư ngươi đã là người chết.” Lục Châu tự tin nói.

Cung Nguyên Đô vô lực gật đầu, nhớ lại Thất Tuyệt Kiếm Trận và Ma Kiếm của mình trong Kiếm Khư, Lục Châu còn có thể phá thì đánh bại hắn có là gì?

“Cơ huynh lớn tuổi hơn ta, tu vi cũng cao hơn ta nhiều… Không bao lâu nữa, huynh cũng sẽ xuất hiện cảm giác giống ta.” Cung Nguyên Đô cười ha hả. “Có lẽ các tiền bối khi tìm kiếm cách đột phá đều có loại cảm giác này…”
Chương 325 Rời khỏi Dương Quan chẳng còn ai

Quà bất ngờ đâyyyy! Bù lại 5 chương cho các bạn luôn nè! ^^ Hãy ủng hộ Kim phiếu cho truyện nha, cảm ơn các bạn nhiều!

Lục Châu nhớ tới lời Cung Nguyên Đô miêu tả, lại nghĩ đến cảm giác khi mình bế quan… bèn thản nhiên cười.

“Người bình thường chỉ sống được nhiều nhất trăm năm… Tu hành giả có lẽ cũng chỉ là một loại người bình thường khác mà thôi.”

Cung Nguyên Đô nhìn Lục Châu rồi lại nhìn đến mái tóc trắng của hắn, khẽ nói: “Lời giải thích này của Cơ huynh rất mới mẻ. Cơ huynh đã thay đổi… thay đổi thật nhiều.”

Bọn họ là đối thủ lâu năm. Nói theo một cách nào đó thì đối thủ lâu năm còn hiểu rõ nhau hơn cả bằng hữu nhiều.

Lục Châu chỉ gật đầu, không hề phủ nhận.

Hắn không thể nói thẳng ra rằng, ta đến từ một thế giới khác, một thế giới đặc thù rất xa xôi.

“Ngươi cũng thế.” Lục Châu lần theo ký ức trong não hải. Trong ký ức của Cơ Thiên Đạo, Cung Nguyên Đô cũng chẳng phải là người tốt lành gì.

Một núi không thể chứa hai hổ.

Cung Nguyên Đô trời sinh tính tình âm hiểm, vừa ẩn nhẫn vừa xảo trá.

Hắn có thể sống cả trăm năm dài đằng đẵng trong Kiếm Khư, chịu đựng được những điều mà người khác không thể chịu đựng.

Người như hắn há có thể chịu khuất phục trước bất kỳ ai?

Có lẽ do người sắp chết đều sẽ hướng thiện, lúc này Cung Nguyên Đô đã không còn chút bóng dáng của kẻ âm hiểm lúc trước.

………..

Qua ba tuần rượu, mặt trời từ từ lặn xuống.

Ánh nắng chói lọi vừa vặn chiếu lên người Cung Nguyên Đô.

Hắn vô cùng hưởng thụ cảm giác này.

Cung Nguyên Đô quay đầu nhìn về phía Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo… ánh mắt cũng lướt qua đám vãn bối Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi.

Rồi quay đầu nhìn về phía đại điện Ma Thiên Các, khẽ nói:

“Hai vị cùng ta luận kiếm…”

“Lãnh La.” Lãnh La lại lần nữa báo ra danh tính.

Có thể Lãnh La đã cảm giác được trạng thái tinh thần của Cung Nguyên Đô không bình thường, tựa như người già mất trí nhớ, ký ức rất ngắn.

“Phan Ly Thiên.” Phan Ly Thiên vốn muốn nói mình là lão ăn mày, nhưng nghĩ ngợi một lát lại quyết định báo ra tên thật.

Cung Nguyên Đô hơi kinh ngạc nói:

“Đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo… Ta nhớ được ngươi.”

“Quá khen.”

“Tiền nhiệm Môn chủ của Tịnh Minh Đạo vừa chết, ngươi đại chiến một trận với bát đại trưởng lão. Nghe nói ngươi đã bị trọng thương rồi được tứ hoàng tử cứu nên chạy tới trấn thủ biên cương?” Cung Nguyên Đô nghi hoặc nhìn Phan Ly Thiên.

Mọi người cũng đưa mắt nhìn lão.

Đây chính là nguyên nhân Phan Ly Thiên rời khỏi Tịnh Minh Đạo?

“Đều là chuyện của quá khứ, không đáng nhắc tới.” Phan Ly Thiên khoát tay nói.

Còn việc làm sao Cung Nguyên Đô biết được cũng không quan trọng.

“Cơ huynh đúng là tài năng, ngay cả loại người như Lãnh La và Phan Ly Thiên mà cũng thu phục được… Bội phục, bội phục!”

Cung Nguyên Đô tựa như đang hồi quang phản chiếu, cả người ngồi thẳng tắp.

Nói xong lời này, hắn lại ho khan kịch liệt. Nhưng lần này không ho ra máu, tóc cũng không còn trắng thêm được nữa.

Lần này, hắn hoàn toàn biến thành một lão già.

Người thiêu đốt tinh huyết chẳng khác gì đã tiêu hao sinh mệnh lực từ lâu, dùng thủ đoạn khác thường để tu vi được đề thăng trong khoảng thời gian ngắn.

Cho dù có thi triển Tuyệt Địa Liệu Thương cũng không tài nào cứu chữa được.

Huống chi Cung Nguyên Đô vừa rồi tung ra một chiêu kinh thiên động địa là có ý định muốn giết người.

Ánh mắt Cung Nguyên Đô nhìn về phía Lục Châu, giọng điệu thay đổi: “Thời hạn của ta đã đến.”

“Ngươi không tiến vào trong quan tài sao?” Lục Châu khẽ đưa mắt nhìn về phía cỗ quan tài màu đen.

Lục Châu vốn định cho hắn một cơ hội lưu lại Ma Thiên Các, nhưng nghe xong cảm ngộ của hắn trong Kiếm Khư, cơ hội này xem như không còn.

“Không.” Cung Nguyên Đô lắc đầu. “Ta chợt nhớ tới một loại vu thuật. Nếu có người muốn lợi dụng điều khiển thi thể ta… Lão tử sẽ thấy rất buồn nôn!”

“Cũng đúng.”

Lục Châu khẽ gật đầu, bưng chén rượu lên.

Khoé miệng Cung Nguyên Đô cong lên, ha ha cười nói: “Lão già này, huynh không thể nói một lời dễ nghe sao?”

Gió bắt đầu thổi…

Không có bình chướng bảo hộ Ma Thiên Các, gió thổi cỏ lay có cảm giác rất rõ ràng.

Ngay cả ánh sáng đỏ rực của hoàng hôn cũng trông như đã nhiễm vô số tiên huyết.

Sàn sạt ——

Một màn khiến mọi người ngạc nhiên bỗng xuất hiện.

Chân Cung Nguyên Đô tựa như làm từ hạt cát, từng chút từng chút một bong ra tiêu tán theo cơn gió.

Như thể toàn thân hắn được điêu khắc từ cát.

“Ngươi thích rượu, uống thêm hai chén đi.” Lục Châu nâng chén nói.

“Được.”

Thanh âm khàn khàn của Cung Nguyên Đô biến mất, thay vào đó là một giọng nói tràn đầy sức sống, trẻ trung hoạt bát.

Hắn dùng đan điền khí hải ngăn trở thần thông chữ “Cút”, phong bế năng lượng vào trong khí hải, cuối cùng không chịu đựng được nữa.

Một chén rượu rót vào trong bụng. Đùi phải của hắn đã biến mất hoàn toàn.

Hạt cát bay theo cơn gió cuốn. Tiếp theo là chân trái...

Gió càng lúc càng lớn.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Cung Nguyên Đô.

Năng lượng quay về trong thiên địa, nguyên khí trở về trạng thái tự nhiên tiêu tán trong cơn gió.

“Rượu ngon…” Cung Nguyên Đô đặt chén rượu xuống, hai tay để ở trước thân.

Hai chân hắn đều đã biến mất. Tốc độ tiêu tán càng lúc càng nhanh.

“Sắp phải đi rồi, ngươi còn lời gì muốn nói không?”

“Không còn.”

Lục Châu lắc đầu, thở dài nói:

“Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,

Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.”

(Chú thích: đây là hai câu thơ sau trong bài Vị Thành Khúc, dịch nghĩa: khuyên người hãy uống cạn chén rượu, ra khỏi Dương Quan về phía tây e là không còn có bạn nữa.)

Lục Châu bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Cung Nguyên Đô cũng uống chén rượu cuối cùng trong đời mình.

Hắn thả chén rượu xuống mặt bàn.

Một cơn gió to lại cuốn tới…

Khi chỉ còn lại mỗi cái đầu, Cung Nguyên Đô thì thào nói một câu: “Dương Quan ở đâu?”

Chỉ tiếc…

Hắn không đợi được đáp án của Lục Châu, câu hỏi này đã theo gió phiêu tán trên Kim Đình Sơn.

Năng lượng tan hết.

Đối diện Lục Châu đã chẳng còn lại gì.

Trước cửa đại điện Ma Thiên Các lại trở nên yên tĩnh.

Lục Châu trầm mặc một lát rồi chắp tay đứng dậy, ánh mắt hắn đảo qua cỗ quan tài màu đen và sàn nhà bong tróc vì trận chiến.

Mọi người thổn thức không thôi…

Đối thủ một mất một còn nay đã tan biến.

Cung Nguyên Đô thiêu đốt tinh huyết, mất đi trăm năm thọ mệnh, cho dù không đến Ma Thiên Các khiêu chiến thì cũng sẽ lặng lẽ chết đi.

Hắn vốn định chết trong quan tài, lưu lại toàn thây. Nhưng thời điểm đang uống rượu đột nhiên cảm nhận được điều gì, thế là thay đổi chủ ý.

“Thu dọn đi.” Lục Châu bình tĩnh nói.

“Vâng.”

Lục Châu quay đầu bước vào trong đại điện Ma Thiên Các.

Mọi người cũng lục tục theo sau.

“Các chủ.”

“Sư phụ.”

Lục Châu đưa mắt nhìn quanh rồi nghi hoặc hỏi: “Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt không có ở đây sao?”

Đoan Mộc Sinh chắp tay nói: “Khi sư phụ bế quan, lão tứ có gửi phi thư về nói hắn đang ở Thần Đô, đợi Chiêu Nguyệt sư muội xong việc để đưa về Ma Thiên Các, cần một chút thời gian.”

“Tuỳ nó thôi.”

Đoan Mộc Sinh lui ra.

Lục Châu nhìn về phía Phan Ly Thiên, Lãnh La và Hoa Vô Đạo, thấy bộ dạng tóc bạc trắng, tuổi già sức yếu của bọn họ…

Có hơi lúng túng.

Ma Thiên Các sắp thành Lão Niên Các luôn rồi.

Chỉ có mỗi Tiểu Diên Nhi là mang theo sức sống tuổi trẻ, mặt mày toả sáng…

Lục Châu nhớ lại cảnh Cung Nguyên Đô bị gió thổi tan đi, bèn lâm vào trầm tư. Bản thân hắn có Thẻ Nghịch Chuyển nên không lo lắng, nhưng còn bọn họ thì sao?

“Các chủ, có phi thư của Giang Ái Kiếm.”

“Đọc đi.”

“Lão tiền bối, Chính Nhất Đạo đã bị U Minh Giáo tiêu diệt, Trương Viễn Sơn không rõ tung tích. Hành động của U Minh Giáo đã khiến cho hoàng thất chú ý. Nói ra cũng thật trùng hợp, An Dương thành và Thượng Nguyên thành loạn khiến hoàng thất không thể phân thân đi đối phó với U Minh Giáo.”

“Ngoài ra, tứ đồ đệ và ngũ đồ đệ của ngài ở Thần Đô vẫn mạnh khoẻ, ta sẽ thay ngài chăm sóc cho bọn họ. Tặng ngài thêm một tin tức nữa, Ngũ Thử đã chết, người giết bọn hắn chính là lục đồ đệ của ngài, Diệp Thiên Tâm.”

Đọc xong, toàn bộ đại điện lâm vào yên tĩnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom