• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31 Lâm Hồ Bang

Lời nịnh bợ như vậy mà cũng dám nói?

Phụt.

Tiểu Diên Nhi thực sự nhịn không nổi nữa liền phì cười.

Thấy sư phụ vẫn tỏ ra đoan chính nghiêm túc, nàng vội vàng áp chế tiếng cười lại.

Lại sợ hắn trách cứ, nàng quay người đi che miệng lại… nhịn không được, nàng dứt khoát cười thành tiếng, che miệng đổi thành ôm bụng.

Trên mặt Mộ Dung Hải vừa tràn đầy xấu hổ vừa tràn ngập nghi hoặc.

Đang nói chủ đề nghiêm túc như vậy, sao nàng ta cười được?

“Không cần để ý đến nó. Nói tiếp đi.” Lục Châu thản nhiên nói.

Mộ Dung Hải bị Tiểu Diên Nhi ngắt lời, không biết làm sao tiếp tục giọng điệu nghẹn ngào, đành dùng lại giọng bình thường nói: “Lâm Hồ Bang này là một môn phái không hề tồn tại, trước khi ra tay bắt cóc Từ gia, bọn chúng đến nghiên cứu địa hình ở An Dương, cả đám có hơn ba mươi người.”

“Làm sao ngươi biết?”

Đối phương nếu như đã nguỵ trang thành một môn phái, rõ ràng là không muốn để người khác biết.

Nhưng sao Mộ Dung gia có thể biết được thông tin này dễ dàng như vậy? Rất là mâu thuẫn.

Mộ Dung Hải khẽ giật mình, lộ vẻ xấu hổ.

“Nói.”

“Thực không dám giấu diếm, trong số các con tin bị bắt cũng có người của Mộ Dung gia ta.”

Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Vô sỉ!”

Lục Châu đưa tay ngăn nàng lại, nói: “Rất tốt, ngươi trả lời không tệ.”

“Cầu lão tiên sinh giơ cao đánh khẽ. Ta xin cam đoan với ngài, từ nay về sau sẽ không đối địch với Từ gia nữa.” Mộ Dung Hải cúi người nói.

Lục Châu chậm rãi xoay người.

“Còn một vấn đề cuối cùng. Ngươi có thể truy tung vị trí con tin không?”

Mộ Dung Hải nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ý của vị tiên sinh trước mắt này rõ ràng là muốn đi trêu chọc đám người đó nha!

“Chuyện này… chuyện này…”

“Hửm?”

“Có thể…” Mộ Dung Hải cúi đầu, đành thành thật trả lời.

Loại phương pháp truy tung cấp thấp này tên là tu hành ấn ký, đại tu hành giả vốn chẳng thèm sử dụng tới. Lâm Hồ Bang nếu có chỗ dựa là tu hành giả cường đại, không thể nào không nhìn thấu thủ đoạn này.

Nói cách khác, đối phương cố ý để lộ tin tức.

Mã tặc bắt cóc con tin vì cầu tài, vậy Lâm Hồ Bang làm ra cạm bẫy này là vì muốn cái gì?

“Về thôi.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Gia gia, con đỡ người.” Tiểu Diên Nhi nhảy đến bên cạnh Lục Châu.

Lục Châu vừa đi hai bước bỗng dừng lại, chỉ vào Mộ Dung Hải: “Đưa hắn đi cùng. Đừng quên lấy lại lệnh bài của hoàng thất.”

Mộ Dung Hải kinh ngạc đờ ra.

Hắn muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng Lục Châu đã kiên quyết quay đi, dường như không cho hắn một cơ hội từ chối nào.

Hắn dám phản kháng sao?

Mộ Dung Hải ngoan ngoãn cùng Vương Phú Quý đi theo sau lưng Lục Châu.

“Gia gia, lệnh bài hoàng thất đây rồi.”

“Cất kỹ.”

“Long văn này thật là đẹp.” Tiểu Diên Nhi cầm lệnh bài thưởng thức.

Lục Châu mỉm cười: “Đây là long văn đặc biệt chỉ có trên lệnh bài của hoàng thất, dùng để phân biệt thật giả. Con cất đi, đừng có rêu rao quá mức.”

Phịch!

Mộ Dung Hải hai chân nhũn ra ngã xuống mặt đất.

Trên trán hắn túa đầy mồ hôi, hai tay cũng run rẩy theo.

Tiểu Diên Nhi nghi hoặc quay đầu lại hỏi: “A, ngươi bị làm sao vậy?”

“Lệnh bài… đó… là… là thật?”

“Nói nhảm.”

Tiểu Diên Nhi cất lệnh bài vào trong ngực áo rồi chạy đến bên cạnh Lục Châu.

Sau lưng truyền đến tiếng của Vương Phú Quý: “Mộ Dung Hải, mau đứng dậy đi nha! Ngươi đang ngồi trên một đống sình kìa!”

Đi được nửa đường.

Lục Châu bỗng nhiên dừng bước nói: “Diên Nhi, gửi phi thư cho sư huynh con, nói rằng nếu có tu hành giả thân phận không rõ tới gần Kim Đình Sơn, giết không luận tội.”

“Tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi không khỏi rùng mình.

Một khắc này, nàng cảm nhận được trên người sư phụ đang tản ra sát khí.

Từ khi đánh lui thập đại cao thủ, trên người sư phụ luôn có một loại khí tức rất quỷ dị.

“Sáng sớm mai dẫn theo Mộ Dung Hải, chúng ta tìm cách cứu viện tộc nhân của con.”

Tiểu Diên Nhi nghe vậy, chắp tay nói: “Tạ ơn sư… gia gia!”

Từ phủ.

Màn đêm buông xuống.

Lục Châu như thường ngày, theo thói quen mở giao diện Hệ thống ra xem, nhìn điểm công đức hiện có.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 3.]

“Thẻ Nghịch Chuyển không đáng tiền sao?”

Lục Châu lập tức cảm thấy dường như mình đã bị Hệ thống hố. Trước đó hắn mua trong Thương thành, một tấm Thẻ Nghịch Chuyển tốn đến 500 điểm công đức. Bây giờ dùng 50 điểm rút được một lần 3 tấm, đây không phải là hắn bị hố thì là gì?

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Đỡ Đòn Chí Mạng x 5.]

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

Lục Châu lắc đầu.

Thôi xong. Lại dính độc.

Cái cảm giác bị câu ‘cảm ơn đã tham gia trò chơi’ chi phối lại tới nữa rồi.

Khắc chế bản thân, không được rút.

Nếu rút mười lần vẫn không được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển thì chẳng khác nào đã lỗ.

“Sử dụng.”

Lục Châu sử dụng hết ba tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

Hắn nhìn xuống giao diện Hệ thống:

[Tuổi thọ còn lại: 5.309 ngày.]

“Ba tấm tăng 1.000 ngày?”

Lục Châu còn nhớ rõ tấm Thẻ Nghịch Chuyển đầu tiên tăng 310 ngày, những tấm sau đó đều tăng 300 ngày, bây giờ lại là 333 ngày một tấm.

“Thú vị.”

Hắn cảm thấy cơ bắp toàn thân đã khá hơn nhiều.

Tuy tu vi còn thấp nhưng nội tình của bộ thân thể này vẫn còn.

Trong lúc đang nghi hoặc.

Lục Châu cảm thấy mắt mình hình như nhìn tốn hơn trước, ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào trông lấp loáng như mặt biển.

Hả?

Hắn dụi dụi mắt.

Tất cả khôi phục lại bình thường.

“Chẳng lẽ đây chính là lực lượng phi phàm của Ba Quyển Thiên Thư?”

Phải làm sao mới sử dụng được năng lực này? Hệ thống đã từng nhắc nhở hắn, phương thức tu hành Ba Quyển Thiên Thư hoàn toàn không giống với các loại công pháp khác. Nói cách khác những kinh nghiệm và tâm đắc trước kia của Cơ Thiên Đạo đều trở thành không đáng một xu.

Hắn chỉ có thể tự mình tìm tòi.

Lục Châu mở giao diện Thiên Thư ra, tiếp tục đọc.

Sáng hôm sau.

Lục Châu, Tiểu Diên Nhi, Mộ Dung Hải và Vương Phú Quý cùng họp mặt ở trong viện.

“Gia gia, người lại trẻ hơn rồi.”

“Nói linh tinh.”

Nha đầu này vốn từ rất nghèo nàn, chỉ biết dùng mỗi câu đấy để nịnh nọt.

Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Mộ Dung Hải, dẫn đường.”

Mộ Dung Hải làm thủ thế, từng đạo năng lượng yếu ớt quấn quanh cánh tay hắn rồi bỗng nhảy nhót, tan biến vào trong thiên địa.

“Từ đây đi về phía Bắc mười dặm.”

“Mười dặm?”

Có thể đem Từ gia bắt cóc, lại chỉ tập kết ở nơi cách đây mười dặm. Rõ ràng đám tu hành giả này không sợ có người đến cứu.

Nếu thật sự có liên quan đến bọn ác đồ, để Diên Nhi đến đó hình như có chút không ổn.

Hay là mặc kệ?

“Gia gia, người đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì. Lên đường thôi.”

“Vâng.”

Vương Phú Quý không có tu vi nên hắn ở lại Từ phủ trông coi.

Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Mộ Dung Hải đi về phương Bắc.

Phía Bắc cách thành An Dương mười dặm.

Tại Thanh Dương sơn trại.

“Hẳn là nơi này.” Mộ Dung Hải chỉ về dãy núi phía trước nói.

Ba người đứng ở chân núi, ngẩng đầu nhìn Thanh Dương Sơn.

“Nơi này là Thanh Dương sơn trại, ấn ký không thể sai được. Tu hành giả của Lâm Hồ Bang hẳn đều đang đóng tại nơi này.”

Lục Châu vuốt râu nói: “Diên Nhi, đi cứu người.”

“Vâng.”

Tiểu Diên Nhi nở nụ cười giảo hoạt.

Nàng bước từng bước hướng về phía Thanh Dương sơn trại.

“Phạn Hải cảnh bát mạch… tuổi còn nhỏ đã có thành tựu như thế, thật là hiếm thấy.” Mộ Dung Hải sợ hãi than.

Chính lúc này ——

Một đám tu hành giả trong Thanh Dương Sơn toát ra khỏi rừng cây.

Bọn hắn ngự kiếm phi hành, hành động rất đồng đều, tựa hồ đã sớm đợi sẵn ở đây.

Xoẹt.

Xoẹt.

Trong chớp mắt, hơn mười tên tu hành giả đã ngăn trước mặt nhóm người Lục Châu.

“Chờ các ngươi thật lâu.”
Chương 32 Đã sớm nói đây là cái bẫy

Hơn mười tên tu hành giả lăng không mà đứng, từ trên cao nhìn xuống.

Mộ Dung Hải thấy tình thế không ổn liền lùi lại một bước, hai mắt trừng to như trâu, ấp úng nói: “Lão, lão tiên sinh… tất cả đều là cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch… cái này, cái này….”

Đã sớm nói đây là cái bẫy mà!

Giờ thì tốt rồi.

“Ừm.” Lục Châu gật gật đầu, chỉ ừm một tiếng.

Hả?

Mộ Dung Hải muốn khóc, đến lúc này rồi còn ừm cái gì?

Mộ Dung gia của hắn chỉ là thương gia bình thường, tuy trong chuyện kinh doanh là cá gặp nước, nhưng trong mắt tu hành giả bọn hắn chẳng khác gì sâu kiến. Đó là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, ngoài sợ hãi ra hắn còn có thể làm gì?

Bản thân hắn cũng chỉ là Thông Huyền cảnh ngũ khiếu mà thôi. Loại cảnh giới này trước mặt Phạn Hải cảnh ngay cả tư cách đứng thẳng còn không có.

“Lão tiên sinh, chúng ta trốn đi!”

Mộ Dung Hải đề nghị.

Tiểu Diên Nhi cũng là cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch, nếu để một mình nàng ngăn chặn đám người tu hành này thì bọn họ còn có cơ hội chạy thoát.

Nhưng mà…

Lục Châu tỏ vẻ lạnh nhạt như thể không nghe thấy lời Mộ Dung Hải, toàn bộ lực chú ý của hắn đều dồn vào trận thế phía trước.

Điên.

Nhất định là điên rồi.

Tiểu Diên Nhi không hề sợ hãi mà còn vô cùng hăng hái nhìn hết một lượt, nàng một tay chống hông, một tay đếm:

“Một, hai, ba…”

“Bốn, năm…”

Lúc này rồi còn đếm?

Đám tu hành giả nhíu mày.

Người cầm đầu tức giận nói: “Bọn ta chưa từng giết hạng người vô danh. Xưng tên đi.”

Tiểu Diên Nhi đếm xong cười hì hì nói: “Mười hai tên tu hành giả Phạn Hải cảnh.”

Người cầm đầu sững sờ.

Tiểu nha đầu này thế mà không thèm để ý đến lời hắn.

Tu hành giả đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Vị tiền bối kia đã nói, cho dù là ai cũng giết không tha.”

Người cầm đầu khẽ gật đầu, hắn quan sát phía dưới rồi nói:

“Nhận tiền của người, vì người làm việc. Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ đã có tu vi không tệ, đáng tiếc… hết lần này tới lần khác ngươi lại có liên quan đến Từ gia.”

Hắn vung tay lên.

Mười một tên tu hành giả ở sau lưng lao về phía trước, vây Tiểu Diên Nhi ở giữa.

“Các ngươi là do ai sai khiến?” Giọng nói tang thương của Lục Châu truyền tới.

“Lão già, ngươi là kẻ nào?”

Người cầm đầu đưa mắt nhìn lướt qua Lục Châu và Mộ Dung Hải.

Một tên Ngưng Thức cảnh, một tên Thông Huyền cảnh…

Hắn không khỏi lắc đầu.

Lục Châu cũng lắc đầu.

Đạo lý và quy củ trên thế gian này rốt cuộc đều phải dựa vào nắm đấm để phân cao thấp, mới có thể nói phải trái trắng đen.

“Diên Nhi.”

Lục Châu ra dấu tay với Tiểu Diên Nhi.

Tiểu Diên Nhi hiểu ý cười một tiếng, hai tay triển khai chiêu thức, mũi chân điểm nhẹ.

Phanh.

Mặt đất bị đạp thành một cái hố lớn.

Toàn thân nàng bay vọt lên không trung.

“A?” Mộ Dung Hải hoàn toàn ngây người, hắn phát huy dáng vẻ của người chưa từng thấy việc đời một cách vô cùng tinh tế.

Mười hai tên tu hành giả Phạn Hải cảnh đều giật mình.

Khí tức này…

Không đúng!

“Giết nàng!”

Người cầm đầu vừa ra lệnh.

Tiếng cười như chuông bạc của Tiểu Diên Nhi đã vang vọng khắp cả Thanh Dương Sơn.

Vù.

Tiểu Diên Nhi biến mất tại chỗ.

"Thất Tinh Thải Vân Bộ."

Đây là một trong những thân pháp tinh tuý nhất Cơ Thiên Đạo cho nàng, có thể đạp không hành tẩu, biến thành huyễn ảnh, nhanh như điện xẹt!

Thân hình nàng trên không trung chỉ để lại từng đạo tàn ảnh.

Khiến người ta đầu váng mắt hoa, như thể khắp nơi đều là nàng.

Ầm!

Phanh phanh!

Từng tên tu hành giả Phạn Hải cảnh bị nàng đạp rơi xuống đất.

Không phải rơi xuống.

Mà là đập xuống mặt đất.

Ầm!

Mộ Dung Hải nhìn đến choáng váng.

Tu hành giả Phạn Hải cảnh bát mạch đều mạnh đến vậy sao?

[Ting — đánh giết một tên ác đồ, thu hoạch được 10 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết một tên ác đồ, thu hoạch được 10 điểm công đức.]



Chỉ trong vài nhịp thở.

Tiểu Diên Nhi đã đạp mười một tên tu hành giả đập xuống mặt đất.

Những kẻ nằm dưới đất đều óc văng tứ tung, máu me đầy mặt… toàn bộ đã mất đi sinh cơ.

Chỉ còn lại tu hành giả dẫn đầu, gương mặt đờ đẫn như bị doạ đến mất đi khả năng suy nghĩ.

Thân ảnh Tiểu Diên Nhi xuất hiện trước mặt hắn, nàng phất phất tay như thể những người chết bên dưới đều không liên quan đến nàng: “Cần ta giúp ngươi không?”

“Không… không không, tự ta xuống dưới.”

Phịch.

Người cầm đầu tiêu trừ nguyên khí toàn thân, hạ xuống đất.

Ít nhất như vậy hắn có thể giữ được tính mạng.

Sau khi hạ xuống, mặt đất tràn ngập mùi máu tươi kích thích thần kinh của hắn.

Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta định làm gì?

Hắn nhớ tới, hắn nhận một nhiệm vụ được treo thưởng, bắt cóc Từ phủ, giết chết người đến cứu.

Mộ Dung Hải lúc này mới tỉnh táo lại, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Lục Châu chậm rãi đi tới.

“Làm không tệ.”

“Hì hì, gia gia cuối cùng cũng khen con.” Tiểu Diên Nhi cố ý để lại một người sống và giết sạch những tên còn lại. Về điểm này Lục Châu cũng hơi ngoài ý muốn.

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía người còn sống sót, thản nhiên nói: “Kẻ chủ mưu là ai?”

Người còn sống gian nan ngẩng đầu lên.

Nhìn vị lão nhân trước mắt này.

“Không biết.”

“Con tin Từ gia đang ở đâu?”

“Bị người mang đi rồi.”

“Ai?”

“Không… không biết.”

“Ngươi có từng nhìn thấy hình dạng của hắn không?”

“Không… chưa từng nhìn thấy.”

Người này chẳng chịu khai gì cả.

Tiểu Diên Nhi nghe được mấy câu đã nổi giận, nói dối còn dám mạnh miệng, chán sống rồi sao!

Lục Châu cũng nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào tên cầm đầu.

Người cầm đầu nằm rạp trên mặt đất, không dám thở mạnh, đầu ngón tay bấu vào mặt đất không ngừng run rẩy.

“Giết.” Lục Châu thản nhiên nói.

“A?”

Không tra hỏi thêm hai câu sao? Chuyện này… chuyện này…

“Ta nhận, ta nhận… Đừng giết ta, đừng giết ta.”

Lục Châu không thèm nhìn hắn, chỉ chắp tay sau lưng đi lên Thanh Dương Sơn.

Tiểu Diên Nhi cười hì hì: “Vừa rồi tại sao không khai?”

Dù sao hắn cũng là cường giả Phạn Hải cảnh, chưa bị tí thương tích nào, người ta tuỳ tiện hỏi hai câu đã thành thật trả lời thì thật là mất mặt.

“Cả nhà Từ gia đều ở trên Thanh Dương Sơn.”

“Gia chủ Từ gia bị cố chủ mang đi… Ta, ta thật sự không biết thân phận của cố chủ!”

Người cầm đầu cuống quýt khai ra các tin tức trọng yếu.

Lục Châu không quay đầu lại.

Hắn đang suy nghĩ làm sao để tìm ra đám ác đồ giảo hoạt này, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong chỉ còn lại hai tấm, không thể sử dụng rồi mới đi tìm bọn hắn được.

Tiểu Diên Nhi nói: “Gia gia đúng là lợi hại. Doạ hắn giật mình, hắn liền khai ra hết.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Ta không có doạ hắn.”

“Gia gia?”

“Nơi này là một cái bẫy. Người sai sử sau màn cố ý muốn để lại tin tức, hắn không nói cũng sẽ có người tìm cách cho chúng ta biết. Giữ hắn lại để làm gì?”

Nếu nói hắn còn có chút giá trị gì, thì đó chính là cung cấp điểm công đức.

“…”

Người cầm đầu lập tức co rúm người lại.

Sắc mặt hắn trắng bệch, mặt xám ngoét như tro tàn.

Tại Diễn Nguyệt Cung.

Mười mấy tên nữ tu lần lượt phi hành ngang dãy núi rồi hạ xuống theo thứ tự.

Nơi tu luyện đẹp như tiên cảnh, nữ tu hành giả đẹp như thiên tiên.

Ai có thể ngờ được, đây chính là nơi toạ lạc của nữ ma đầu Diệp Thiên Tâm, cung chủ Diễn Nguyệt Cung, còn có danh xưng là Ngọc Diện Tu La.

“Cung chủ, phi thư hồi báo, có người đến Từ phủ, một già một trẻ.”

Nghe được tin tức này.

Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt đồng thời đứng lên.

“Đã xác nhận được thân phận của hai người đó chưa?”

“Trông họ có chút tương tự với trên chân dung, nhưng chưa dám xác nhận.”

Tương tự?

Diệp Thiên Tâm cười nói: “Với tính tình của lão gia hoả mà cũng biết cải trang hay sao?”

“Theo ta được biết, tam sư huynh đã thụ thương, Chính Nhất Đạo đã phái cao thủ đến Kim Đình Sơn. Hơn nữa, sau khi môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong chết, cho đến nay vẫn chưa có người kế vị. Tiền nhiệm môn chủ Lạc Hành Không vẫn luôn nhìn chằm chằm, tìm cơ hội báo thù đây.” Diệp Thiên Tâm tiếp tục nói. “Dựa vào một mình tứ sư huynh sẽ không ngăn nổi cao thủ Nguyên Thần cảnh.”

Chiêu Nguyệt minh bạch ý của nàng. Đây chính là thời cơ tốt nhất để hao tổn át chủ bài của Cơ Thiên Đạo.

“Vậy nếu như hai người này không phải là giả thì sao?”

Diệp Thiên Tâm cười khanh khách. “Như thế há không phải vừa vặn lọt vào bẫy của chúng ta?”

“Bẩm báo Cung chủ, phi thư hồi báo, tu hành giả Lâm Hồ Bang ở Thanh Dương Sơn toàn bộ bị diệt. Người Từ gia trừ Từ lão gia đều đã được cứu đi.”

Diệp Thiên Tâm dường như không hề bị bất ngờ, hai mắt nàng toả sáng:

“Có thể giết sạch nhóm Phạn Hải cảnh tu hành giả của Lâm Hồ Bang… hẳn là tiểu sư muội.”

Cao thủ Thần Đình cảnh vốn không nhiều.

Cao thủ Thần Đình cảnh của thập đại môn phái không có lý gì lại đi cứu viện một Từ gia nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Chỉ có mình Tiểu Diên Nhi có động cơ này.

“Gửi thư cho Tà Vương, kế hoạch không thay đổi, chuẩn bị khởi hành.”

“Vâng.”
Chương 33 Ngươi chỉ còn sống nhiều nhất ba tháng

Chiêu Nguyệt nhẹ giọng cười một tiếng: “Tu vi của lão bát mà cũng dám tự xưng là Tà Vương? Hắn không thấy ngại à?”

Trong số chín tên đồ đệ, tu vi của lão bát chỉ mạnh hơn Tiểu Diên Nhi một chút, nhưng vì Tiểu Diên Nhi nhập môn muộn nhất, thời gian tu hành lại chỉ mới năm năm. Chỉ cần một thời gian ngắn nữa, Tiểu Diên Nhi chắc chắn sẽ vượt mặt hắn.

Vừa nghe đến việc kẻ ngốc nghếch như lão bát cũng có thể tự xưng là Tà Vương, Chiêu Nguyệt đương nhiên thấy buồn cười.

Diệp Thiên Tâm lại nói: “Không phải do lão bát quá yếu, mà là vì lão già kia… quá mạnh.”

Người ngoài chỉ biết lão ma đầu qua những “thành tích vĩ đại” hắn từng làm.

Chỉ có những tên đồ đệ này mới hiểu rõ nhất cảm giác khi ở bên cạnh lão là như thế nào.

Cả nhà Từ gia sau khi được cứu đều quỳ rạp xuống tạ ơn Lục Châu.

Lục Châu cũng thuận lợi thu hoạch được điểm công đức do hơn một trăm người thành kính quỳ lạy.

Tiểu Diên Nhi và mẫu thân Từ Thường Thị nhận nhau, hưng phấn không thôi.

Tiếc là không kịp hàn huyên, Lục Châu đã bảo Tiểu Diên Nhi đưa tộc nhân trở về nhà an toàn.

Bọn họ còn phải tiếp tục đi cứu người.

Phụ thân Tiểu Diên Nhi vẫn đang ở trong tay một tu hành giả cường đại nào đó.

Trải qua trận chiến ngắn ngủi ở Thanh Dương Sơn, Mộ Dung Hải lại lần nữa nhận thức nha đầu Tiểu Diên Nhi này.

“Lão tiên sinh, tôn nữ của người là tu hành giả trẻ tuổi nhất mà ta biết đạt tới cảnh giới Phạn Hải cảnh bát mạch. Không đến ba năm nữa, nàng chắc chắn sẽ bước vào Thần Đình cảnh.” Mộ Dung Hải tán thưởng từ đáy lòng.

Lục Châu không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng bước đi.

Tiểu Diên Nhi vuốt lại mái tóc rồi chỉ tay vào Mộ Dung Hải nói: “Phi, ta còn nhớ rất rõ lúc nãy ngươi sợ muốn chết.”

“Ách…”

Mộ Dung Hải lộ vẻ xấu hổ.

“Ta nói ngươi còn dám không phục? Nếu không phải giữ lại mạng cho ngươi hữu dụng hơn thì bản cô nương đã đạp ngươi một cước chết tươi, có tin không…”

“…”

Nói thật, Mộ Dung Hải thật sự không tài nào hiểu nổi tư duy của tiểu nha đầu hỉ nộ vô thường này.

Nói lời tốt đẹp cũng khiến nàng tức giận.

Chẳng thà đừng nói gì thì hơn.

Hầy.

Mộ Dung Hải không khỏi tăng tốc đuổi theo Lục Châu. Vẫn là lão tiên sinh hoà ái dễ chịu hơn nhiều.

Đi được một lát, Mộ Dung Hải nhịn không được lại nói: “Lão tiên sinh, Từ gia tuy rằng đã được cứu, nhưng nếu lúc này lại có người tiếp tục bắt bọn họ đi thì chẳng phải là phí công phí sức rồi sao?”

Không đợi Lục Châu trả lời.

Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Đồ đần! Gia gia của ta có lệnh bài của cấm vệ quân hoàng gia. Ta đã đưa lệnh bài đó cho bọn họ rồi…”

“…” Mộ Dung Hải suýt tí nữa bị lời nói của Tiểu Diên Nhi làm cho nghẹn chết.

Lục Châu thản nhiên nói: “Không sao.”

Hắn ngừng một lát rồi chắp tay nói: “Mục tiêu của những tu hành giả này hẳn không phải là Từ gia…”

Mộ Dung Hải gật gật đầu, nói: “Có đạo lý. Nếu là cầu tài thì đòi tiền là được. Bọn hắn không cầu tài, cũng không giết người, chính là muốn cầu thứ khác. Vậy tại sao bọn hắn phải làm như thế?”

Ngay lúc này…

Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía chân trời nói: “Chim truyền tin!”

Hô!

Tiểu Diên Nhi tung người bay lên bắt lấy chim truyền tin.

“Là hồi âm của tứ sư huynh.”

Lần này Lục Châu không bảo nàng đọc mà là vẫy vẫy tay.

Tiểu Diên Nhi đưa thư cho Lục Châu.

Đọc xong thư, Lục Châu khẽ nhíu mày.

“Gia gia, trong thư nói gì vậy?”

“Một vài việc nhỏ.”

Lục Châu tiện tay vung lên.

Bức thư liền biến thành bột mịn bay theo cơn gió.

Mộ Dung Hải đương nhiên không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng đứng ở một bên.

Lục Châu nhìn cảnh núi đồi tú lệ, vuốt râu nói: “Gửi phi thư cho lão tứ, chờ vi sư trở về.”

“Vâng.”

Tiểu Diên Nhi không biết trong thư nói gì, nhưng trông sư phụ có vẻ trấn định ung dung như vậy, hẳn là không có chuyện gì quan trọng.

Mộ Dung Hải dựa vào cách xưng hô của hai ông cháu nhà này, âm thầm suy đoán đây là một môn phái nào đó.

Đại Viêm thiên hạ rộng lớn vô cùng, có vài cao thủ ẩn sĩ cũng là chuyện bình thường.

“Lão tiên sinh, trên người Từ lão gia không có ấn ký, không thể tiếp tục truy tung. Hay là… chúng ta trở về đi.” Mộ Dung Hải đưa ra đề nghị.

Lục Châu nhìn hắn một cái rồi hỏi:

“Mộ Dung Hải, ngươi có thể nhận ra lệnh bài của hoàng thất không?”

Mộ Dung Hải hồi đáp: “Lệnh bài là vật thiếp thân của Hoàng đế Đại Viêm, có thể điều động mười vạn cấm vệ quân. Tám vị thống lĩnh chia nhau thủ hộ tám phương đô thành. Nghe nói còn có bốn vị cao thủ Nguyên Thần cảnh toạ trấn tứ phương, biến đô thành trở thành hàng phòng ngự mạnh mẽ nhất. Tám vị thống lĩnh làm việc trực tiếp dưới trướng Hoàng đế Đại Viêm. Kẻ có thể điều động bọn họ, trừ Hoàng đế ra thì chính là tấm lệnh bài này. Muốn phân biệt thật giả rất đơn giản, chỉ cần xem long văn đặc biệt trên lệnh bài.”

Lục Châu gật đầu.

Lời hắn nói đều là thật.

Lúc trước Cơ Thiên Đạo vì nghe nói điểm đặc thù của lệnh bài này nên mới lẻn vào hoàng cung trộm lệnh bài đi.

Vật đổi sao dời, hoàng thất có ngu xuẩn cỡ nào cũng không thể để tấm lệnh bài bị mất đó có khả năng điều động cấm vệ quân. Thế nhưng ý nghĩa tượng trưng của tấm lệnh bài này vẫn còn nguyên vẹn.

“Ngươi đã nhận ra lệnh bài, sao còn có dũng khí bắt cóc Vương Phú Quý?”

Mộ Dung Hải nghẹn ngào đáp: “Chỉ trách ta có mắt mà không thấy thái sơn, trong lúc nhất thời không chú ý tới long văn.”

Lục Châu không tiếp tục hỏi nữa.

Tiểu Diên Nhi chỉ về phía trước nói: “Gia gia, hẳn là ở đây.”

“Ừm.”

Ba người đi vòng qua hồ.

Đến một bãi đất trống trải bốn bề đều là núi non.

Trong vòng ngàn dặm không có lấy một người sinh sống.

Lục Châu cẩn thận quan sát bốn phía rồi dùng giọng nói trầm thấp phát tán âm thanh: “Ra đi.”

Bốn phía vẫn yên tĩnh im ắng.

Rừng cây trên núi chỉ có tiếng chim hót, ngoài ra không còn bất kỳ âm thanh nào.

Chẳng hiểu tại sao, Mộ Dung Hải cảm thấy rất khó chịu, sống lưng lạnh buốt. Trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một dự cảm cực kỳ không tốt.

Hắn lui về sau một bước.

Soạt.

Chim chóc bay tứ tán ra khỏi rừng cây, đua nhau chạy trốn.

Tiếng cười quỷ dị âm hiểm truyền ra từ núi rừng, quanh quẩn trong không trung.

Khà khà.

Hắc hắc hắc ——

Một thân ảnh màu đen bay ra khỏi dãy núi, hướng về phía họ.

Dưới nách hắn còn kẹp một người.

Nhưng trông hắn vẫn nhẹ nhàng như lông vũ, từ từ hạ xuống.

Mộ Dung Hải lần nữa lui lại, nói: “Khí tức thật là mạnh, Thần Đình cảnh? Không tốt, có thể là ma đầu của Kim Đình Sơn! Chạy mau ——”

Mộ Dung Hải quay đầu bỏ chạy.

Thế nhưng hắn chạy chưa được bao xa đã bị cương khí vô hình ngăn lại.

“Muốn chạy? Muộn rồi.”

Giọng nói của bóng đen đó trầm khàn khiến người ta không rét mà run.

“Lão tiên sinh, cứu ta ——”

Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, không hề động đậy.

Dựa vào khí tức ba động có thể thấy kẻ vừa đến mạnh hơn Phạn Hải cảnh bát mạch, hẳn là cường giả Thần Đình cảnh.

Còn chưa đủ để hắn phải sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.

Kẻ đó có mái tóc đen dài che khuất gương mặt nên không thể nhìn rõ mặt mũi.

“Có thể vượt qua một kiếp ở Thanh Dương Sơn, chứng tỏ nhóm các ngươi cũng có chút thực lực.”

“Nhưng đáng tiếc… vẫn còn lâu mới đủ.”

“Thông Huyền cảnh nhị khiếu, Thối Thể bát trọng…” Ánh mắt hắn lướt qua Mộ Dung Hải và Lục Châu, cuối cùng dừng lại trên người Tiểu Diên Nhi, “Phạn Hải cảnh bát mạch, chậc chậc chậc… Xem ra vụ mua bán này cũng khá công bằng.”

Tiểu Diên Nhi hai mắt toả sáng, cười nói: “Tên này hẳn là có khả năng chịu đòn tốt hơn nè.”

Kẻ đó lại cười ha ha lần nữa.

Tiểu Diên Nhi vừa định xông lên lại bị Lục Châu đưa tay ngăn cản.

Bớt việc nào hay việc nấy.

Lục Châu vuốt râu nói: “Thả con tin ra rồi rời đi, ta sẽ tha chết cho ngươi.”

“…”

Mộ Dung Hải trong lòng run lên.

Lão tiên sinh trông thì hiền hoà mà sao nói chuyện lại khoác lác dữ vậy? Chẳng phải hắn chỉ có một đứa cháu gái là Phạn Hải cảnh bát mạch thôi sao?

“Lão già, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả?” Bóng đen đưa tay chỉ vào Lục Châu.

“Từ khi nào mà kẻ học được chút da lông của Tam Âm Thức Đạo môn đã dám không coi ai ra gì rồi?” Ngữ khí Lục Châu vẫn bình thản như trước.

Bóng đen giật mình, ánh mắt hắn rời khỏi Tiểu Diên Nhi chuyển sang người Lục Châu.

Trực giác nói với hắn, lão già này không phải là Thối Thể bát trọng mà đã sử dụng một thủ đoạn nào đó để ẩn tàng khí tức.

Chỉ bằng một ánh mắt đã nhìn thấu sư môn của hắn!

Thật không đơn giản!

“Ngươi là người phương nào?”

“Sử dụng phương pháp hô hấp ngược để nguyên khí của thiên địa tinh hoa đi qua lao cung trên hai tay, tụ tập tại đan điền. Phương thức tu luyện này giúp dễ dàng luyện thành cương chưởng, nhưng khuyết điểm là hàn phong lạnh thấu xương, mỗi tháng có ít nhất mười ngày phải trải qua đau đớn sống không bằng chết.”

Lục Châu dừng lại một lát rồi nói bổ sung: “Ngươi chỉ còn sống nhiều nhất ba tháng.”
Chương 34 Vừa mới bắt đầu

Bóng đen lấy làm kinh hãi.

Tu hành giả trong thiên hạ người nhiều vô số, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nhất là những khuyết điểm của công pháp mình đang tu luyện.

Trải qua hai mươi năm khổ tu Tam Âm Thức, hắn đã trở thành cường giả Thần Đình cảnh Ngự đạo người người kính sợ.

Nhưng muốn đạt được nhiều thì càng phải trả giá đại giới.

Đại giới khi đạt được Tam Âm Thức chính là một thân thể lạnh như băng.

Nhưng mà…

Làm sao lão già này lại biết được?

Hắn hất mớ tóc đen sang một bên, hai mắt trừng to như mắt trâu nhìn biểu tình vân đạm phong khinh của Lục Châu.

“Ta hỏi lại lần nữa, ngươi —— rốt cuộc là người phương nào?” Giọng hắn trở nên âm trầm.

Lục Châu và Tiểu Diên Nhi vẫn đứng yên như không có việc gì.

Ngược lại Mộ Dung Hải bị doạ sợ phát khóc, ngồi bệt dưới đất.

Giọng nói này mẹ nó quá doạ người!

Hắn nhất định là ma đầu của Kim Đình Sơn nha!

Lục Châu lục tìm trong ký ức ở não hải, tiếp tục nói: “Trước kia ngươi phản bội Đạo môn, chỉ học mỗi Tam Âm Thức, lại không học song song Lục Dương Công. Cực hàn mà không có chí dương điều hoà, ngươi có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích.”

“Lục Dương Công?” Bóng đen hồ nghi hỏi.

“Sao hả? Ngươi không biết Lục Dương Công?”

Bóng đen đột nhiên cuồng tiếu.

Ha ha ha ha!

Ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười rung chuyển cả núi rừng!

“Lão già ngươi hay lắm, dám hồ ngôn loạn ngữ để lừa gạt ta!”

Bóng đen đột nhiên lao vọt tới như một con mãnh thú điên cuồng.

Toàn thân hắn phát ra cương phong rét lạnh.

Một quyền đánh về phía mặt Lục Châu.

Hắn bộc phát tốc độ khiến Lục Châu cũng hơi kinh hãi.

Ầm!

Sóng lớn do cương phong đánh tới đột nhiên bị ngăn trở!

Tràng diện trở nên yên tĩnh lại.

Bóng đen tập trung nhìn.

Kẻ ngăn trở một kích như lôi đình của hắn không phải là lão đầu trông có vẻ yếu đuối này.

Mà là tiểu nha đầu vẫn luôn tươi cười kia.

Tiểu Diên Nhi chỉ đơn giản giơ tay ngăn trở nắm đấm của hắn.

Nàng cười đùa nói: “Muốn đánh gia gia của ta, phải hỏi ý ta trước đã.”

“Hử?”

Không phải là Phạn Hải cảnh bát mạch sao?

Trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ngay cả Mộ Dung Hải đang ngồi bệt dưới đất cũng há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.

Hắn cảm thấy tam quan sụp đổ.

Tại sao nàng ta lại lợi hại như vậy?

Giả heo ăn thịt hổ?

Thật là biết diễn!

Ầm!

Toàn thân Tiểu Diên Nhi toả ra cương phong sắc bén đánh lui bóng đen.

Nàng không tiếp tục che giấu khí tức bản thân nữa.

Chính tông Thần Đình cảnh!

Trên thực tế, cho dù Tiểu Diên Nhi không xuất thủ thì hắn cũng không thể nào tổn thương được Lục Châu.

Đỡ Đòn Chí Mạng còn tới 7 lần.

Có điều Tiểu Diên Nhi xuất thủ thì càng tốt, Lục Châu không phải xài tới đạo cụ.

“Ngươi… là Thần Đình cảnh? Ở tuổi này? Làm sao có thể?” Giọng của bóng đen có vẻ kinh ngạc.

Tiểu Diên Nhi chà xát nắm tay ra vẻ rất muốn được đánh nhau, nàng quay đầu lại nói: “Gia gia, con muốn đánh với hắn một trận!”

“Tuỳ con.”

Được sự cho phép của sư phụ.

Tiểu Diên Nhi càng cười vui vẻ hơn, nàng ngoắc tay với bóng đen, nói: “Đã lâu không gặp được đối thủ mạnh như vậy, ngươi phải ráng chịu đòn lâu một chút nha.”

“…”

Cái cảnh tượng này sao thấy là lạ?

Một tiểu nữ hài khiêu khích con quái vật to lớn?

Lục Châu lắc đầu.

Thôi cũng được, cứ đánh cho hắn một trận rồi tính.

Tiểu Diên Nhi bước đi như bay… mũi chân điểm trên cây cỏ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước đá một cước về phía bóng đen.

Phanh phanh phanh!

Hai bên bắt đầu giao đấu.

“Thật nhanh!”

Bóng đen theo bản năng giơ hai tay ra đỡ.

Phanh phanh phanh!

Liên hoàn kích đá mạnh vào tay hắn.

Lực lượng cường đại của cương khí đánh cho hắn không ngừng lùi về sau!

Hắn lùi vào tận bên trong rừng cây.

Cây cối bị hắn đụng phải đều ngã rạp xuống.

Loại lực lượng này… khiến người ta phải than thở.

Lục Châu đến kiểm tra Từ lão gia đang nằm trên mặt đất.

Cũng may hắn chỉ bị ngất đi chứ không bị thương.

Thấy Mộ Dung Hải đã bị doạ đến hồn phi phách tán, Lục Châu thản nhiên nói: “Tính tình nha đầu này vẫn luôn cáu kỉnh như vậy.”

Cái này mà gọi là tính tình cáu kỉnh?

Đây rõ ràng là một tên ác ma vừa thoát khỏi xiềng xích!

Mộ Dung Hải dở khóc dở cười… Hắn rất muốn đứng lên nhưng lại phát hiện hai chân mình như nhũn ra, không thể động đậy.

“Lão, lão tiên sinh… ngài có tôn nữ mạnh mẽ như vậy, đâu cần phải.. đâu cần phải làm như thế nha…”

Đâu cần phải giả vờ làm kẻ yếu như thế.

“Lòng người hiểm ác, không thể không đề phòng.” Lục Châu nói.

“Lão tiên sinh nhìn rõ thế sự như vậy, khó trách vẫn luôn có lòng tin cứu được Từ phủ. Ta vẫn là đã coi thường lão tiên sinh ngài rồi.” Mộ Dung Hải bình phục tâm tình kích động.

Hai người câu được câu không trò chuyện.

Dù sao Tiểu Diên Nhi và bóng đen kia vẫn đang đánh rất hăng say, bất phân thắng bại.

Người ngoài nhìn vào thì thấy hai người họ vẫn chưa phân thắng bại.

Nhưng trên thực tế thì Tiểu Diên Nhi vẫn luôn áp chế đối phương.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra nàng đang cố ý, rõ ràng là nàng muốn đánh lâu thêm một chút…

Có lẽ là vì ở trên núi quá lâu, nàng đã nhẫn nhịn đến phát chán, bị trói buộc quyền cước không thể phát tác. Nay có một đối thủ ngang tầm có thể đánh đấm thoải mái, nàng sao có thể bỏ qua?

Âm thanh cương khí giao phong vang lên không dứt.

Mộ Dung Hải nhìn mà tâm thần rung động thật sâu…

Thật khó tưởng tượng cương khí mạnh mẽ như vậy lại xuất phát từ một tiểu cô nương trông vô cùng nhu nhược.

“Lão… lão tiên sinh.” Mộ Dung Hải chắp tay hỏi Lục Châu: “Ta có thể hỏi ngài một chuyện được không?”

“Nói.”

“Ngài cũng đang ẩn giấu tu vi có phải không?”

Mộ Dung Hải đã nghĩ tới điều này từ sớm. Có thể trấn áp được tiểu ác ma như nàng ta thì sao có thể đơn giản chỉ dựa vào mị lực nhân cách và tình thân được chứ? Có quỷ mới tin.

Lục Châu nhìn hắn một cái, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Lục Châu càng như vậy, Mộ Dung Hải càng cho rằng hắn đã nghĩ đúng. Ngay cả cháu gái cũng là cường giả Thần Đình cảnh, vậy lão tiên sinh trước mắt hắn ít nhất cũng là cường giả Thần Đình cảnh!

Mộ Dung Hải vội vàng chắp tay nói: “Lão tiên sinh quả thật là cao nhân ẩn thế!”

“Cũng chẳng phải cao nhân gì.” Lục Châu khoát khoát tay.

Mộ Dung Hải rất là cảm khái.

Tiểu nha đầu kia hỉ nộ vô thường, tính khí nóng nảy, không ngờ gia gia của nàng lại rộng lượng và khiêm tốn như vậy.

“Lão tiên sinh, xin thứ cho ta lắm lời…”

“Ồ?”

“Đứa nhỏ này thiên phú kinh người, tu vi thành tựu cực cao, tiền đồ vô lượng. Chỉ tiếc cách đối nhân xử thế lại không hiểu rõ ràng.” Mộ Dung Hải nói.

Lục Châu ngẩng đầu nhìn Tiểu Diên Nhi đang đánh đấm ở phương xa.

Tính tình Tiểu Diên Nhi, hắn là người hiểu rõ nhất.

Muốn dạy bảo nàng thật tốt đâu phải là chuyện chỉ trong hai ba ngày là xong.

“Ngươi nói đúng… Gần đây ta cũng đang suy nghĩ phải dạy đạo lý làm người cho nha đầu này như thế nào.” Lục Châu thật lòng nói.

“Lão tiên sinh thật là người thông tuệ, đứa nhỏ này đúng là có phúc!”

Oanh!

Ầm ầm!

Cương phong mang theo năng lượng đập vào mặt bóng đen khiến mặt mũi hắn đầy bụi đất, không ngừng phát ra tiếng ho khan.

Bóng đen cuối cùng cũng nằm bẹp trên đất, không động đậy được nữa.

“Tiếp tục đi!” Tiểu Diên Nhi nhẹ nhàng cười nói.

“A? Ngươi mau dậy đi…”

“Một chiêu Liệu Thiên Thượng Dương vừa rồi của ngươi không tệ, mau mau mau ngồi dậy, chúng ta đánh tiếp.”

Tiểu Diên Nhi vô cùng lo lắng.

Cây cối bốn phía đều đã ngã rạp.

Tất cả đều do hai người đánh nhau tạo thành, không còn chỗ nào nguyên vẹn.

“Không vui gì hết.” Tiểu Diên Nhi nhìn bóng đen nằm rạp dưới đất không nhúc nhích, nói.

Khụ khụ.

Bóng đen giơ hai tay lên cố gắng vẫy vẫy, gian nan phát ra âm thanh: “Đừng đánh… đừng đánh nữa.”

Lục Châu lúc này mới đứng lên, lộ ra ý cười. “Xem ra bọn hắn đánh đủ rồi.”

“Thế thì tốt quá, chúc mừng lão tiên sinh. Từ gia đã được cứu, chuyến đi này cuối cùng cũng kết thúc.” Mộ Dung Hải nói.

Lục Châu lại lắc đầu nhìn về phía bóng đen đang nằm trên mặt đất. “Sự tình chưa kết thúc đâu… Mà ngược lại, tất cả chỉ mới vừa bắt đầu.”

“A?”

“Phan Trọng, ngươi nói xem?”

Bóng đen nằm dài dưới đất toàn thân run lên.

“Ngươi… làm sao ngươi biết tên của ta?”

“Trở về vấn đề chính.”

Lục Châu chậm rãi bước về phía trước, vừa đi vừa nói: “Ngươi vốn còn có thể sống thêm ba tháng, nhưng lại muốn tìm chết… vậy ta thành toàn cho ngươi.”

“Ngươi ——” Trong lòng Phan Trọng run lên.

Hắn lộn ngược ra sau, toàn bộ bụi bặm trên người đều rơi xuống.

Mặt mũi hắn sưng vù, thân hình lay động suýt chút nữa đứng không vững.

“Thật không ngờ… nha đầu này lại có tu vi thâm hậu như vậy. Nhưng muốn giết ta… còn chưa đủ đâu.” Phan Trọng đề phòng nhìn Tiểu Diên Nhi.

Đánh nhau mấy trăm hiệp, hắn hoàn toàn trở thành bia tập đánh cho nàng.

Nói thật, Phan Trọng rất muốn lập tức bỏ chạy…

“Tam Âm Thức cần phải phối hợp với Lục Dương Công mới phát huy được diệu dụng. Ngươi chỉ học Tam Âm Thức, không đánh ra được tinh tuý của nó.” Lục Châu nói.

“Lục Dương Công trong lời ngươi nói sao ta chưa từng nghe ai nhắc tới?”

Tiểu Diên Nhi liếc nhìn hắn, gắt gỏng: “Một bộ công pháp Lục Dương Công rách nát thì có gì lạ? Gia gia của ta có vô số công pháp.”

“Có vô số?”

Ngay lúc này.

Từng đạo âm thanh xé gió truyền tới.

Đó là tiếng phi kiếm và tiếng ngự không phi hành.

Khí thế vô cùng, số lượng không ít, mà tu vi lại càng thâm hậu.

“Tiểu sư muội, đã lâu không gặp.”

Trên bầu trời xa xăm có một cỗ phi liễn màu đỏ thắm đang trôi nổi.

Phía sau phi liễn là hơn trăm tên tu hành giả đang ngự không phóng tới như thuỷ triều.
Chương 35 Sư phụ, người trúng kế rồi

Đến rồi.

Lục Châu nhìn cỗ phi liễn màu đỏ thắm kia.

Tiểu Diên Nhi vốn đang vô câu vô thúc chơi đùa, vừa nhìn thấy phi liễn màu đỏ đã giật mình thốt lên: “Là phi liễn của sư tỷ.”

Sau đó nàng có hơi sợ hãi đứng bên cạnh sư phụ, ôm chặt lấy cánh tay người.

“Đừng sợ hãi, bảo vệ phụ thân của con đi.” Lục Châu phất phất tay.

“Vâng.”

Tiểu Diên Nhi ngẫm lại cũng thấy đúng. Sư phụ còn đang ở đây.

Có gì mà phải sợ?

Nàng đỡ Từ lão gia dậy, nhưng tiếc là Từ lão gia vẫn luôn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, không cách nào nhìn thấy một màn hùng vĩ này.

Về phần Phan Trọng, hắn vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, không biết đang nghĩ gì.

Mộ Dung Hải cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Ảo giác, nhất định đều là ảo giác.

Hắn dùng sức nhéo mình một cái. Ui da, đau muốn chết!

Sao lại có nhiều tu hành giả như vậy.

Tu hành giả cấp độ Phạn Hải cảnh bát mạch được xem là cường giả, là bởi vì đạt tới Phạn Hải cảnh sẽ có thể lăng không mà đứng, mở ra bát mạch có thể ngự không phi hành.

Cao thủ như vậy mà lại ngự không phi hành đến đông như đàn châu chấu… sao hắn có thể không sợ hãi?

Phạn Hải cảnh không đáng tiền như vậy sao?

Ngoài ra, có thể khống chế phi kiếm… ít nhất cũng là tu hành giả đã mở thông bát mạch, trong đó có không ít cao thủ Thần Đình cảnh.

Đã vậy còn có một cỗ phi liễn.

Phi liễn là biểu tượng của địa vị. Thường phải là một phương thế lực mới có quyền ngồi trên phi liễn.

Ngày trước khi thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn, cũng chỉ có thập đại cao thủ mới được ngồi trong phi liễn thôi.

Vậy thì vị ngồi trong phi liễn màu đỏ thắm này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Chỉ trong chớp mắt, các vị cao thủ đã tụ tập đầy trên bầu trời, tạo thành thế vây công hình bán nguyệt.

Chiếc phi liễn màu đỏ kia đang lơ lửng ở chính giữa đội hình.

Lục Châu, Mộ Dung Hải, Tiểu Diên Nhi và Phan Trọng đều nhìn về phía phi liễn.

Một âm thanh kiều diễm vang lên.

Vẫn như trước không thấy người nói, chỉ nghe được giọng của nàng ——

“Tiểu sư muội đúng là càng ngày càng xinh đẹp nha.”

Âm điệu quen thuộc khiến Tiểu Diên Nhi làu bàu trong miệng, chạy về đứng sau lưng Lục Châu.

Tiểu sư muội?

Phan Trọng chau mày.

Người có thể khiến cho tiểu nha đầu tu vi mạnh mẽ và ngang ngược này phải sợ hãi là ai?

Hắn dường như đã nhận ra chủ nhân của phi liễn màu đỏ thắm này, nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngón tay hắn khẽ run rẩy.

Tiểu Diên Nhi hầm hừ nói:

“Hừ! Kẻ phản bội, ta không thèm làm tiểu sư muội của ngươi đâu!”

Ha ha ha…

Trong phi liễn truyền đến tiếng cười.

“Tiểu sư muội… muội vẫn thiên chân khả ái y như lúc trước.”

Đúng lúc này.

Một tên tu hành giả Thần Đình cảnh ngự kiếm phi hành chắp tay nói với người trong phi liễn:

“Diệp cung chủ… Ngươi từng nói lão ma đầu dựa vào bí dược mới chống đỡ được kiếp nạn lần trước, nên đã gửi mật thư báo cho bọn ta biết ma đầu tổ sư gia sẽ xuất hiện ở chỗ này. Nhưng mà hiện tại chỉ có một tiểu ma đầu ở đây, ngươi có ý gì?”

Chỉ có một tiểu ma đầu?

Lục Châu không khỏi nghi hoặc.

Mình chỉ trẻ ra có mười năm thôi, tóc trở nên đen hơn, làn da cũng bớt nhăn nheo, nhưng tướng mạo ngũ quan vẫn không thay đổi là bao.

Bản toạ, rất khó nhận ra sao?

Vị tu hành giả ngồi trong phi liễn cười nói: “Mở to mắt các ngươi ra mà nhìn cho kỹ.”

“Hửm?”

Rầm rầm!

Phi liễn bay về phía trước một bước, tấm mành hất lên.

Toàn bộ tu hành giả đều quay sang nhìn.

Cả đám đều nín thở.

Một nữ tử mặc bạch y từ trên trời chậm rãi giáng xuống như tiên nữ hạ phàm.

Khí tức toàn thân nàng dịu dàng như nước, nhưng lại ẩn chứa sát khí.

Tuy nàng còn cách một khoảng xa.

Nhưng Lục Châu vẫn nhận ra.

[Diệp Thiên Tâm, Thần Đình cảnh, độ thù hận 45%, đang liên tục gia tăng…]

Lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm, hiện tại là Cung chủ Diễn Nguyệt Cung, danh chấn một phương.

Nghe nói trong Diễn Nguyệt Cung chỉ có nữ tu, mỗi người đều tài năng xuất chúng, hận nhất là nam nhân bạc tình bạc nghĩa.

Không ai biết tại vì sao. Lục Châu tìm tòi trong trí nhớ của mình cũng không tìm ra đáp án.

Thế nhưng chung quanh nàng không có bao nhiêu nữ tu.

Có thể thấy rõ nàng không muốn dùng người của mình, toàn bộ đều là người nàng muốn lợi dụng.

Tính toán thật hay.

Những tu hành giả khác cũng hạ xuống.

Vẫn duy trì một khoảng cách với Diệp Thiên Tâm.

Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.

Khí chất và ngoại hình của nàng khiến Lục Châu nhớ đến một câu thơ: Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Lục Châu không vội vàng động thủ.

Bởi vì hắn cảm thấy sự tình không hề đơn giản như vậy… Bọn hắn không chỉ thiết kế cạm bẫy để bắt mình. Đám ác đồ này không ngu xuẩn như thế.

Lão đại, lão nhị, lão ngũ, lão thất, lão bát… đều chưa hề lộ diện.

Một khi sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, hắn chỉ có nửa giờ.

Hắn nhất định phải tận lực sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cho tốt, bắt hết đám ác đồ kia!

Ánh mắt của mọi người đều tụ tập về phía Diệp Thiên Tâm.

Diệp Thiên Tâm từ từ bước về phía trước.

Nhóm tu hành giả nhường ra một lối đi cho nàng.

Đi được mười bước thì nàng ngừng lại.

Nàng không tiếp tục đi tới mà chỉ mỉm cười nhìn về phía Lục Châu, nói khẽ:

“Sư phụ, người trúng kế rồi.”

“…”

“…”

“…”

Xung quanh trở nên yên tĩnh không một tiếng động.

Mọi cặp mắt đều đổ dồn nhìn về phía Lục Châu trong bộ dạng ông lão sáu mươi, bảy mươi tuổi, có kinh ngạc, có rung động, có nghi hoặc, cũng có không thể tin nổi!

Đây chính là ma đầu tổ sư gia trong truyền thuyết, tội ác chồng chất, danh chấn thiên hạ?

Đây chính là lão ma đầu đã từng càn quét tám vạn tu hành giả dị tộc Nhung Bắc?

Có phải là nhầm rồi không?

Thật không thể tin được.

So với trong bức chân dung thì có hơi khác biệt.

Nhưng mà…

Đây là do Diệp Thiên Tâm tự mình xác nhận!

Diệp Thiên Tâm chính là lục đồ đệ của lão ma đầu!

Nàng nói phải… thì đó chính là hắn!

Xoẹt!

Vù vù!

Đám tu hành giả đồng loạt khống chế trường kiếm trong tay như gặp phải đại địch, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Châu.

Bầu không khí có chút quỷ dị.

Có mùi vị giương cung bạt kiếm.

Song phương đối chọi gay gắt, nhưng lại không có ai có can đảm động thủ trước.

Xung quanh yên ắng lạ thường, dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau.

Mộ Dung Hải nhìn lão tiên sinh mặt mũi hiền lành bên cạnh, hắn vậy mà cười lên thành tiéng.

Đây mà là ma đầu tổ sư gia danh chấn thiên hạ?

Ha ha ha.

Hay là giết ta đi.

Đều là bọn lừa đảo! Lừa đảo!

Lục Châu chắp tay sau lưng nhìn Diệp Thiên Tâm, thản nhiên nói: “Ngươi đã gọi bản toạ một tiếng sư phụ, vậy bản toạ sẽ cho ngươi thêm một cơ hội. Quay về Kim Đình Sơn đi, bảo toạ của cửu đại đệ tử vẫn luôn còn một chỗ cho ngươi.”

Lục Châu hồi đáp khiến toàn bộ tu hành giả có mặt ở đó đều trở nên xôn xao.

Điều này đồng nghĩa với việc hắn thừa nhận mình chính là ma đầu tổ sư gia!

Diệp Thiên Tâm cười nói: “Sư phụ, ta gọi người là sư phụ là vì xuất phát từ lòng tôn trọng thôi… Còn việc có được trở lại Kim Đình Sơn hay không thì người phải hỏi ý bọn họ trước đã.”

Tu hành giả xung quanh đều trừng mắt nhìn Lục Châu.

“Hay cho lão ma đầu nhà ngươi! Lần trước trận chiến ở Kim Đình Sơn ngươi may mắn chiến thắng, lần này thì không dễ dàng như vậy đâu!”

“Bí dược chung quy cũng chỉ là bí dược… Thường những loại bí dược có khả năng đề thăng tu vi trong thời gian ngắn đều sẽ có tác dụng phụ. Mọi người không cần lo lắng!”

“Chẳng trách lần trước lão ma đầu này tiêu hao nguyên khí không chút kiêng nể!”

“Lão ma đầu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Bó tay chịu trói đi!”

Đám tu hành giả lòng đầy căm phẫn, từng người đều lên tiếng chỉ trích Lục Châu.

Lục Châu đều xem như không nhìn thấy, không nghe thấy gì cả.

Hắn chỉ nhìn Diệp Thiên Tâm đang mỉm cười, mở miệng hỏi: “Sao ngươi có thể khẳng định bản toạ nhất định sẽ xuất hiện ở đây?”

Diệp Thiên Tâm vừa cười vừa vỗ tay, lập tức có người dâng lên bức chân dung.

“Thật khó mà tin được ma đầu tổ sư gia tung hoành vô địch ngày xưa, nay cũng biết cải trang che giấu tung tích.”

Lục Châu không đáp.

Diệp Thiên Tâm tiếp tục nói: “Sư phụ, ta nói là ta đoán, người có tin không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom