-
Chương 21-25
Chương 21 Tác dụng của điểm may mắn
Sau hôm gửi thư về báo cáo nhiệm vụ, Ma Thiên Các không còn nhận được tin tức gì về Chiêu Nguyệt nữa.
Lục Châu lúc đó đã biết có lẽ nàng sẽ không trở lại.
Nàng giống với những tên đồ đệ kia, đều lựa chọn rời đi.
Hắn có thể hiểu được vì cái gì Chiêu Nguyệt phải làm thế.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân chỉ ra ngoài làm việc một lần, độ trung thành đã hạ xuống dưới mức chấp nhận được. Vậy thì hẳn là Chiêu Nguyệt đã gặp phải sự mê hoặc mạnh mẽ hơn nên mới lựa chọn phản bội.
Lục Châu không hề cảm thấy tức giận.
Suy cho cùng thì đây đều là nghiệp do Cơ Thiên Đạo gây ra.
Muốn dạy dỗ tốt những tên đồ đệ này không phải là chuyện một sớm một chiều.
Điều Lục Châu cần làm nhất lúc này là nhanh chóng khôi phục sinh mệnh lực, đề thăng tu vi của mình.
Tiểu Diên Nhi cảm thấy không đáng thay cho sư phụ, nàng hậm hực nói: “Chiêu Nguyệt sư tỷ sao cũng là loại người như vậy chứ!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Mỗi người đều có chí riêng, vi sư không giận nó.”
“Sư phụ, tỷ ấy làm vậy là khi sư diệt tổ, sao người còn nói thay tỷ ấy làm gì?” Tiểu Diên Nhi càng nói càng tức giận.
Lục Châu nhìn nàng thở phì phò trông rất đáng yêu, bèn nói:
“Đã như vậy thì mấy ngày tới con nhớ đến dịch trạm hỏi thăm chút tin tức về Chiêu Nguyệt.”
“Đồ nhi biết rồi.”
“Vi sư muốn ở một mình, con tự mình tu luyện đi thôi.”
“Vâng!”
Tiểu Diên Nhi còn tưởng rằng Lục Châu đang không vui nên rất ngoan ngoãn rời khỏi lương đình.
Cùng lúc đó.
Sau khi nắm được tầng khẩu quyết cuối cùng của tâm pháp, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh gặp nhau ở chân núi.
Đoan Mộc Sinh mặt đầy ao ước nói: “Lão tứ, lần này đệ đúng là may mắn, sư phụ không chỉ không trách đệ mà còn đem tầng cuối của Thanh Mộc Tâm Pháp giao cho đệ.”
Minh Thế Nhân khoanh tay nói: “Đệ cũng không biết lão nhân gia người nghĩ như thế nào nữa. Có lẽ… là do đệ nghĩ nhiều rồi.”
“Đệ nghĩ nhiều?”
“Đệ đi chấp hành nhiệm vụ, thuận lợi hoàn thành. Sư phụ khen thưởng cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà lão thất nói sư phụ nắm trong tay một loại bí dược nào đó mới có thể tạm thời che giấu thương thế, cho nên… đệ mới muốn thử thăm dò.” Minh Thế Nhân không che giấu mà thẳng thắn nói ra.
Đoan Mộc Sinh nghe vậy sắc mặt biến hoá nói: “Đệ đúng là to gan!”
“Hầy, hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Đoan Mộc Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Hiện tại trong số đồng môn ở Kim Đình Sơn chỉ có đệ là còn thông minh một chút, sao bây giờ lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế? Không cần lão thất nói, đến ta cũng có thể suy nghĩ rõ ràng. Nếu sư phụ không bị thương, tu vi người vẫn ở cảnh giới đại viên mãn thì người còn phải ở mãi trên núi làm gì?”
Minh Thế Nhân liên tục gật đầu.
Với tính tình của sư phụ, nếu tu vi vẫn ở trạng thái đỉnh phong chỉ sợ đã sớm giết ra ngoài. Cuộc đại chiến ngày đó người dùng nhiều đại chiêu như vậy vẫn bình yên vô sự. Đổi lại là tu hành giả bình thường sao dám tiêu xài nguyên khí đến mức đó.
“Sư huynh, Thanh Mộc Tâm Pháp là thứ đệ vẫn luôn truy cầu bấy lâu nay. Có nó, đệ tin là không bao lâu nữa sẽ bước vào Thần Đình cảnh đại viên mãn, cũng có thể được như đại sư huynh và nhị sư huynh, tiến vào Nguyên Thần cảnh. Nhưng là hôm nay khi đệ thật sự đạt được nó rồi, lại có cảm giác nói không nên lời.” Minh Thế Nhân nói.
“Từ khi Thiên Tâm sư muội rời bỏ sư môn, sư phụ không còn truyền thụ tầng cuối cùng của công pháp và tâm pháp cho chúng ta nữa, cũng không ban thưởng vũ khí cấp thiên giai… Đệ sợ sư phụ có ý đồ khác phải không?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đúng là như thế. Sư huynh nghĩ như thế nào?” Minh Thế Nhân thỉnh giáo.
Đoan Mộc Sinh nói thẳng:
“Lời khuyên của ta dành cho đệ chính là cứ ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ do sư phụ giao cho. Đệ nghĩ lại mà xem, lão nhân gia người hiện tại đang có thương tích, kiếp nạn thọ mệnh cũng sắp đến rồi, người không thể ra tay độc ác với chúng ta được. Hơn nữa thập đại môn phái đều bị trọng thương, không còn ai dám tuỳ tiện đụng chạm đến Kim Đình Sơn. Ta tin tưởng trong một đoạn thời gian dài sắp tới Kim Đình Sơn vẫn như cũ là tấm bùa hộ mệnh của chúng ta.”
“Có đạo lý. Sư huynh thật sự là đại trí giả ngu. Nghe một lời của sư huynh, đệ như được khai sáng đầu óc.” Minh Thế Nhân khom người tạ ơn Đoan Mộc Sinh.
Nếu nhận được tâm pháp rồi lại phản bội sư môn.
Không chỉ sẽ chọc giận sư phụ mà còn có nguy cơ bị cả giới tu hành chính đạo vây công. Bọn hắn bây giờ còn lâu mới có năng lực như đại sư huynh tự lập môn hộ. Hiện tại ở lại Kim Đình Sơn mới là sự lựa chọn tốt nhất.
[Ting — dạy dỗ Minh Thế Nhân, thu hoạch được 200 điểm công đức. Độ trung thành của Minh Thế Nhân tăng 5%, độ trung thành của Đoan Mộc Sinh tăng 5%.]
Lục Châu đang ngồi ngay ngắn trong lương đình, chợt mở to mắt.
Hắn gật đầu cười.
Cơ Thiên Đạo không dám giao ra tầng cuối cùng của tâm pháp, nhưng Lục Châu hắn dám.
Con đường của hắn chỉ mới vừa bắt đầu. Cơ Thiên Đạo đã đi đến đoạn cuối của nhân sinh, bất đắc dĩ mới phải dựa vào loại thủ đoạn này để ước thúc đồ đệ.
Lục Châu hắn không cần.
——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền cảnh, Nhãn khiếu
Pháp thân: Lưỡng Nghi Hóa Sinh
Điểm công đức: 1.604
Tuổi thọ còn lại: 1.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch
“Tam Hoa Tụ Đỉnh cần đến 3.000 điểm công đức, hiện tại mới có 1.604 điểm, còn thiếu nhiều lắm.” Lục Châu âm thầm suy nghĩ.
Có nên chờ tiếp không?
Không được, hắn chờ không nổi. Cơ năng của thân thể này quá kém, hắn không thể dẫm vào vết xe đổ của Cơ Thiên Đạo được. Cơ Thiên Đạo cũng bởi vì vấn đề tuổi thọ nên tu vi mới dần dần hạ xuống.
Thẻ Nghịch Chuyển lại quá đắt, một tấm tốn 500 điểm công đức.
Vậy thì rút thưởng trước đã.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
…….
Hắn rút đủ mười lần, tổng cộng tiêu hao 500 điểm công đức, toàn bộ đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Lục Châu nhíu mày không vui nói: “Hệ thống, cộng thêm 18 lần rút thưởng hụt đợt trước, tổng cộng ta đã hụt 28 lần rồi. Xác suất rút thưởng này của ngươi có phải có vấn đề rồi không?”
Hệ thống không thèm trả lời.
Lục Châu suýt chút nữa đã không nhịn được mà văng tục.
Còn lại có 1.104 điểm công đức.
Thôi cứ rút thưởng thêm hai lần, sau đó mua Thẻ Nghịch Chuyển!
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Moá!
Lục Châu thầm mắng.
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“….”
Không biết các bạn có cảm giác như vậy không, lúc chơi trò may mắn… càng xui xẻo, ta càng muốn chơi tiếp!
Chẳng hạn như lúc đánh bài đến tận khuya, trong lòng luôn nói một câu, chỉ cần thắng một ván ta sẽ đi ngủ!
“Ta rút thêm một lần nữa… nếu thất bại thì nghỉ chơi!”
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Lại chơi thêm lần nữa.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
……
Một ngàn điểm công đức cứ thế bay mất chỉ trong giây lát.
Tất cả đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Điểm may mắn của hắn đã lên được 48 điểm.
“Thôi ta hiểu rồi, cái này mà là điểm may mắn cái gì, là điểm xui xẻo thì có!”
Lục Châu nhìn lại bảng thông tin, hắn chỉ còn lại có 104 điểm công đức.
“Được, ta chịu thua.”
Còn thừa lại có bấy nhiêu điểm cũng chẳng làm được việc gì, chẳng mua nổi thứ gì.
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 48 điểm may mắn, thu hoạch được công pháp “Ba Quyển Thiên Thư”, pháp thân Tam Hoa Tụ Đỉnh, Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
“? ? ?”
Chương 22 Như được hồi xuân
Lục Châu kinh ngạc nhìn thông báo của Hệ thống.
Càng không ôm hy vọng, càng dễ trúng thưởng.
Lục Châu bình phục tâm tình kích động, hắn nhìn lại đống đạo cụ được ban thưởng.
Hời rồi!
Nếu mua trong Thương thành thì Tam Hoa Tụ Đỉnh có giá đến 3.000 điểm công đức, mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển cũng cần 5.000 điểm công đức.
Trừ mấy thứ đó ra, hắn còn thu hoạch được công pháp Ba Quyển Thiên Thư!
Hắn chú ý tới bên phải bảng thông tin cá nhân có cột công pháp, đúng là có một bộ Ba Quyển Thiên Thư đang phát sáng. Ý niệm khẽ động.
Ba Quyển Thiên Thư lần lượt mở ra theo thứ tự.
Quyển đầu tiên là “Thiên Thư Chi Nhân”.
“Quyển Nhân là quyển mở đầu của bộ ba quyển, còn có tên là Tam Sinh Minh Thư! Tu luyện đến cực hạn có thể đột phá sinh tử, chưởng khống luân hồi.”
“…”
Lục Châu nhíu mày.
Những nội dung bên dưới đều giống như những ký hiệu bị người vẽ linh tinh, loạn thất bát tao, hắn chẳng hiểu được lấy một chữ!
Cái này…
Đến quyển đầu tiên hắn còn đọc không hiểu thì nói chi tới quyển thứ hai, thứ ba. Lục Châu muốn mở ra xem nhưng Hệ thống chỉ hiển thị màu xám, không mở ra được.
“Hay đấy, thật là xứng với tên của mày, Thiên Thư Đọc Không Hiểu!”
Lục Châu nhìn 10 tấm Thẻ Nghịch Chuyển… Nếu một tấm được khoảng 300 ngày thọ mệnh thì mười tấm là gần mười năm thọ mệnh.
Đúng là kiếm bộn rồi.
“Sử dụng.”
Mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển lần lượt biến mất.
Phía trên lương đình tụ tập một vòng xoáy năng lượng không ngừng rót vào cơ thể Lục Châu.
Lục Châu cảm thấy sinh mệnh lực đang khôi phục và đủ đầy hơn trước đây rất nhiều, hắn cảm thấy mình đang mạnh mẽ hơn.
Làn da vốn nhăn nheo bỗng trở nên căng mịn hơn.
Động tác chậm chạp cũng nhẹ nhàng hơn trước một chút.
3.000 ngày thọ mệnh giống như rót sức sống quật cường vào cơ thể tàn úa.
Lục Châu đắm chìm trong cảm giác thư thái này không biết bao lâu. Từ khi xuyên không đến nay hắn chưa từng được hưởng thụ cảm giác thoải mái như hiện tại… cảm giác tuổi trẻ.
Một đầu tóc bạc cũng biến thành mái tóc muối tiêu.
Lục Châu cảm nhận được sức sống đến từ khí hải và đan điền… pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh mang năng lượng đến ngập tràn trong đan điền hắn.
Tuy không cách nào so sánh với cảm giác khi sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nhưng bấy nhiêu đã là mạnh hơn bình thường rất nhiều.
——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện khí Hóa thần
Điểm công đức: 54
Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Tuổi thọ còn lại: 4.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch
Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư (Nhắc nhở: Cách tu hành công pháp Thiên Thư không giống với bất kỳ công pháp nào khác trong tu hành giới, mà phải dựa vào cảm ngộ của ký chủ mới thu được lực lượng phi phàm).
“Cảm ngộ? Tu hành Thiên Thư phải dựa vào thứ này?”
Tuy Lục Châu không cách nào tu luyện các công pháp có sẵn trong đầu nhưng tri thức và kinh nghiệm tu luyện thì hắn vẫn còn, cách thức tu hành quyển Thiên Thư này đúng là lần đầu tiên mới thấy.
Trong thiên hạ Đại Viêm, quá trình tu hành bắt đầu từ Thối Thể cảnh. Thối Thể cảnh tu luyện gân, xương, da, sau cửu trọng thì đột phá lên Thông Huyền cảnh, tu luyện ngũ khiếu thì bước vào Ngưng Thức cảnh. Đột phá ba cảnh giới của Ngưng Thức sẽ thành tựu Phạn Hải cảnh. Sau khi khai mở bát mạch Phạn Hải sẽ bước vào Thần Đình cảnh.
Bắt đầu từ cảnh giới Thần Đình cảnh, kẻ đó mới là một đại tu hành giả chân chính.
Đại tu hành giả có ba cấp: Thần Đình cảnh, Nguyên Thần cảnh và Huyền Thiên cảnh.
Từ xưa tới nay, tu hành giả có thể bước vào cảnh giới Huyền Thiên cảnh đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có người gặp được. Nghe nói chỉ khi nào đột phá đến Huyền Thiên cảnh mới có thể phá vỡ hạn chế về thọ mệnh, vĩnh sinh cùng thiên địa.
Cơ Thiên Đạo chỉ còn thiếu một bước nữa… nhưng lại đột ngột qua đời trong lương đình.
Thật là đáng tiếc.
Bây giờ nghĩ lại, việc xuyên không này có lẽ cũng không tệ như hắn tưởng.
“Mở bảng nhiệm vụ.”
[Nhiệm vụ chính tuyến hiện tại: dạy dỗ ác đồ.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 1: dạy dỗ bát đồ đệ Chư Hồng Cộng, không cho phép hắn làm việc ác.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 2: điều tra Chu Kỷ Phong, người thi hành: Đoan Mộc Sinh.]
“Như vậy thì hiện tại, dạy dỗ ác đồ và tuyên bố nhiệm vụ là hai cách nhanh nhất và quan trọng nhất để thu hoạch được điểm công đức.” Lục Châu lẩm bẩm nói.
Hắn đang nghĩ cách làm sao có thể thu được nhiều điểm công đức hơn.
Ngay lúc Lục Châu đang suy tư, bên tai bỗng truyền đến tiếng nhắc nhở ——
[Ting — kiểm tra ác đồ Chiêu Nguyệt, độ trung thành giảm xuống còn 0%, phản bội sư môn.]
Điểm này Lục Châu đã dự đoán được từ trước.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Hệ thống nhắc nhở, Lục Châu vẫn thở dài một cái.
Bây giờ Kim Đình Sơn chỉ còn lại ba tên đồ đệ.
“Bát đồ đệ Chư Hồng Cộng hình như là kẻ ngu ngốc, theo lý thuyết thì hắn phải dễ dạy dỗ nhất… Tại sao bây giờ lại không có chút độ trung thành nào?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.
Theo báo cáo của Minh Thế Nhân thì sau lưng bát đồ đệ hẳn có lão thất liên tục tung chiêu mê hoặc.
Lão thất giỏi về tâm kế, nếu muốn có chỗ đứng trong tu chân giới thì phải có quan hệ tốt với lão đại và lão nhị.
Hắn vẫn chưa đủ khả năng để dạy dỗ những tên đồ đệ này.
Thực lực bản thân phải đề cao mới có thể chấn nhiếp bọn ác đồ và tu hành giả phe chính đạo. Thế nhưng tu vi hiện tại của hắn lại quá thấp.
“Đúng là có hơi khó khăn.” Lục Châu lắc đầu.
Kim Đình Sơn là mục tiêu quá lớn.
Suy nghĩ một lát, Lục Châu quyết định tìm hiểu Thiên Thư trước.
Lục Châu cứ thế bế quan trong Ma Thiên Các hai ngày để lĩnh hội Thiên Thư.
Tiểu Diên Nhi canh giữ bên nogài Ma Thiên Các, chờ sư phụ xuất quan.
Cùng lúc đó.
Tại Diễn Nguyệt Cung.
Phía sau tấm bình phong trắng như tuyết, Cung chủ Diễn Nguyệt Cung Diệp Thiên Tâm nằm nghiêng người, chiếc quạt lông trên tay khẽ lay động.
Dáng người uyển chuyển, da thịt nõn nà, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi vị Cung chủ này chính là lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm của đại ma đầu Cơ Thiên Đạo, xếp thứ chín trên Hắc Bảng.
Nàng mở mắt nhìn thân ảnh đứng bên ngoài bình phong, cười nói: “Sư tỷ, tỷ nên rời khỏi Kim Đình Sơn sớm hơn mới phải. Không nên đợi tới bây giờ.”
Người đứng bên ngoài chính là ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt của đại ma đầu Cơ Thiên Đạo, xếp thứ 28 trên Hắc Bảng.
“Hầy… Sư muội, ta đâu có vận khí tốt như vậy. Vốn tưởng có thể đạt được đồ tốt từ trong tay lão già kia, ai ngờ lão bất tử này chẳng chịu nhả ra lấy một thứ. Từ sau khi muội rời đi, hắn không còn tín nhiệm bọn ta nữa.” Chiêu Nguyệt nói.
“Lúc trước ta đã khuyến cáo tỷ rồi… Sư tỷ, tuy tỷ nhập môn sớm hơn ta, nhưng có một số chuyện tỷ chẳng nhìn rõ ràng gì cả.” Diệp Thiên Tâm cười ha hả nói.
“Trên người lão già này giấu không biết bao nhiêu là bảo bối. Chỉ tiếc những bảo bối này đều phải cùng lão chui vào nấm mồ.”
Ha ha ha…
Diệp Thiên Tâm cười rất thanh thuý: “Ta có thể gợi ý cho tỷ một chuyện.”
“Ồ? Là chuyện gì?”
“Lão đầu luôn rất yêu thương tiểu sư muội. Tỷ có thể dùng tiểu sư muội để thử xem ranh giới cuối cùng của lão. Lão tam và lão tứ có dị tâm, lão già tất nhiên không thể hoàn toàn tín nhiệm bọn họ, chỉ có tiểu sư muội vẫn luôn ở cạnh lão, bảo vệ lão chu toàn. Cho dù lão đầu có bí dược và át chủ bài thì những vật chết này từ đầu đến cuối đều không thể so sánh với người sống.”
“Chuyện này…”
Chiêu Nguyệt nghe được chủ ý này, trong lòng kinh hãi.
Nói thật, có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám lấy tiểu sư muội ra để uy hiếp sư phụ.
Nếu thật sự chọc giận lão nhân gia, ông ta có thể không tiếc vận dụng át chủ bài như lúc đánh giết Lạc Trường Phong, dùng một chiêu giết gà doạ khỉ, nàng sẽ cực thảm.
“Sư tỷ, tỷ sợ rồi.”
“Không có.” Chiêu Nguyệt phủ nhận.
“Không, tỷ sợ hãi… Sư tỷ, tỷ nghĩ lại xem, lão già kia trước nay đối xử với chúng ta như thế nào? Tỷ nhất định phải giữ vững quyết tâm, không thể mềm lòng.”
Chiêu Nguyệt nói: “Lời muội nói ta đều hiểu. Nhưng vấn đề là… ngay cả đại sư huynh cũng không dám làm thế, nếu ta làm vậy, lỡ như chọc giận lão thì chẳng phải là ta tìm chết rồi sao?”
“Sư tỷ, tỷ ở trên núi quá lâu, đầu óc đều trở nên đần độn rồi…”
Diệp Thiên Tâm bước xuống giường, gương mặt lạnh lùng phối hợp với ngũ quan động lòng người mang lại cảm giác kinh diễm.
“Ai nói tỷ phải tự mình động thủ?”
“Muội…” Chiêu Nguyệt mở to mắt, nhìn lục sư muội bước ra từ phía sau bình phong.
Chương 23 Lực lượng phi phàm của Thiên Thư
“Sư tỷ, rõ ràng là tỷ sợ.”
Diệp Thiên Tâm khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng cười: “Tỷ nhìn đại sư huynh, nhị sư huynh xem, nhìn cả ta nữa… chẳng phải bọn ta vẫn sống rất tốt đó sao? Ta thừa nhận lão già có át chủ bài, nhưng lão rất cẩn thận, không dám tuỳ tiện sử dụng nó. Nếu không sao lão có thể tha thứ cho chúng ta? Điều này cũng vừa vặn chứng minh một điều… át chủ bài trong tay lão là có hạn.”
“Hơn nữa, tuổi tác của lão cũng ngày càng cao, khí hải cũng ngày càng khô quắt lại. Đến lúc đó trong lòng lão nảy sinh hận ý sẽ mặc sức dùng hết át chủ bài. Ở lại bên cạnh lão mới là chuyện nguy hiểm nhất.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, nội tâm khẽ động. “Muội nói có đạo lý.”
“Cho nên… việc cấp bách, chẳng bằng sử dụng một chút thủ đoạn để moi ra lá bài tẩy của lão. Trường hợp xấu nhất, lão biết đây là trò do chúng ta gây ra thì chúng ta tránh đi là được. Đánh không lại, chẳng lẽ còn không hao tổn được tu vi lão hay sao?” Diệp Thiên Tâm cười tủm tỉm.
“…”
Không thể không nói, Diệp Thiên Tâm có thể có được vị trí như ngày hôm nay không chỉ dựa vào tu vi mà còn cả trí tuệ và sự giảo hoạt của nàng.
Khó trách ban đầu lúc còn ở trên núi, ngay cả đến lão thất cũng tán thưởng lục sư muội thông minh lanh lợi.
Chiêu Nguyệt tuy là sư tỷ nhưng cảnh giới hai người bằng nhau, Diệp Thiên Tâm lại có một bảo vật thiên giai là Đa Tình Hoàn, nên xét về thực lực thì Chiêu Nguyệt không bằng lục sư muội Diệp Thiên Tâm.
“Sư tỷ, khoảng thời gian này tỷ hãy ở lại Diễn Nguyệt Cung. Nếu tỷ có quyết tâm thì sư muội sẽ dốc lòng tương trợ.”
“Được, làm phiền sư muội.”
Đến ngày thứ ba, ngày thứ tư, Lục Châu vẫn đóng cửa bế quan. Vì muốn lĩnh hội Quyển Nhân của Thiên Thư, hắn sắp cào nát da đầu mình rồi.
Trừ phần mô tả chung trên trang bìa ra thì những nội dung còn lại trong sách hắn chẳng hiểu được chút gì, đầu óc như lạc vào sương mù.
Suốt bốn ngày nay, Lục Châu cảm giác việc giải nghĩa quyển Thiên Thư này còn thống khổ hơn gấp trăm lần việc phân tích mấy bài thơ cổ ở kiếp trước.
“Dùng tâm trí thông suốt, để biết tâm của chúng sinh ở ba ngàn Đại Thiên thế giới không có khác biệt, như một thế giới đồng nhất.”
“Dùng Thiên nhãn thần thông và trí tuệ siêu việt không ngại ảnh hưởng đến sự thanh tịnh, cái gọi là chúng sinh ở thập phương thế giới, chết rồi lại sinh, nào thiện nào ác, nào số hưởng phúc hay số kiếp nạn, đều nhìn thấy rõ ràng.”
“…”
Đọc tới đây.
Lục Châu nhíu mày nói: “Lời lẽ này có phần giống với Đạo gia trong Bách gia chư tử ở Địa Cầu… Chẳng lẽ chính là nó?”
Kiếp trước Lục Châu không có nghiên cứu về phương diện này, chỉ biết được một chút. Cho dù là người có nghiên cứu cũng chưa chắc đã hiểu được. Rất nhiều thứ nói quá mơ hồ, có thứ nói ra nghe có vẻ như là triết học nửa đúng nửa sai, có thứ nghe rất rập khuôn, lại có thứ nói tới những điều mà ai cũng biết.
Đây chính là lực lượng phi phàm của Thiên Thư sao?
Lục Châu trăm mối không thể giải.
Nhiều thứ nói quá chung chung, quá đại thể.
Những thứ mà ai cũng biết thì lại khiến người ta không hiểu được mục đích.
“Sư phụ, người đã bế quan bốn ngày rồi. Hôm qua tứ sư huynh cầu kiến, đồ nhi không dám quấy rầy người nên bảo huynh ấy rời đi.”
Lục Châu nghe vậy bèn đóng lại giao diện Thiên Thư.
Thời gian trôi qua thật nhanh… Quá trình đọc sách của hắn rõ ràng là rất khô khan và khổ sở, nhưng không ngờ nháy mắt đã trôi qua bốn ngày.
Lục Châu mở miệng nói: “Lão tứ có nói là chuyện gì không?”
“Không có.”
“Hẳn là hắn gặp phải khó khăn trong tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Hắn chạm vào mái tóc muối tiêu của mình.
Gương mặt cũng trở nên hồng hào hơn trước.
Lúc hắn bước ra khỏi phòng.
Tiểu Diên Nhi mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Lục Châu: “Sư… sư phụ?”
Lục Châu tỏ ra bình thản, đứng chắp tay sau lưng.
Chỉ là trẻ ra mười tuổi thôi, vẻ ngoài biến hoá rõ ràng nhưng khí thế bên trong của lão ma đầu vẫn còn đó.
“Sư phụ, người lại trẻ ra rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Mồm mép láu lỉnh.”
Lục Châu thản nhiên nói.
“Vi sư bế quan không chỉ để đề thăng tu vi, mà còn để chữa trị bộ xương già này… Mấy ngày nay vất vả cho con rồi.”
“Hì hì, đây là chuyện đồ nhi phải làm. Sư phụ phúc thọ vô cương, nhất định có thể đột phá Nguyên Thần cảnh, trở thành tu hành giả Huyền Thiên cảnh duy nhất trong thiên hạ Đại Viêm!”
Lục Châu cười vài tiếng rồi nói:
“Lão tam mấy ngày nay có gửi thư về không?”
Hắn tuyên bố nhiệm vụ mấy ngày trước, đến giờ vẫn chưa nghe thông báo của Hệ thống.
Với tu vi của Đoan Mộc Sinh thì việc điều tra Chu Kỷ Phong không khó. Nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không thấy Hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Đoan Mộc Sinh lẽ ra cũng phải gửi thư báo cáo tình hình mới phải, tại sao lại bặt vô âm tín?
“Sư huynh không gửi về phong thư nào cả.”
“Kỳ lạ thật.”
Lục Châu vuốt râu, chậm rãi đi ra khỏi Ma Thiên Các.
Tiết trời sáng sủa, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
“Sư phụ, có khi nào tam sư huynh cũng giống như Chiêu Nguyệt sư tỷ…” Tiểu Diên Nhi có hơi lo lắng nói.
“Không có khả năng.”
Lục Châu phất tay ngắt lời nàng.
Hắn biết độ trung thành của Đoan Mộc Sinh trên 70%, không thấp như của Chiêu Nguyệt. Lúc Chiêu Nguyệt phản bội, Hệ thống cũng thông báo độ trung thành của Chiêu Nguyệt giảm xuống còn 0%. Nhưng đến giờ vẫn không có thông báo nào, nói rõ Đoan Mộc Sinh không có phản bội.
Vậy thì nguyên nhân là gì?
Lục Châu âm thầm suy nghĩ.
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, con cũng cảm thấy tam sư huynh không có khả năng phản bội. Huynh ấy làm người trung thực, không phải là loại như vậy.”
Lục Châu không nói gì.
Tri nhân tri diện bất tri tâm.
Khi độ trung thành của bọn hắn chưa đạt đến 80%, Lục Châu sẽ không yên lòng.
Chiêu Nguyệt đạt 60% không phải vẫn có thể phản bội hắn đó sao?
Ở cái thế giới này, lòng người đều khó dò, không thể không đề phòng.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào bóng người đang ngự không phía chân trời. “Là tứ sư huynh!”
Trên bầu trời.
Minh Thế Nhân quanh quẩn trên không, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Nếu đang ở trạng thái đỉnh phong, hắn sẽ chẳng thấy tốc độ này có bao nhiêu chói mắt, thế nhưng với tu vi hiện tại… thực lực của hắn cách Thần Đình cảnh quá xa.
“Hắn đã lĩnh ngộ được bảy tám phần tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp…”
Không thể không nói, thiên phú của đám ác đồ này khiến người ta ao ước vô cùng.
Minh Thế Nhân đáp xuống.
Khi hắn đang lăng không hạ xuống đất, nhìn thấy Lục Châu đã hoàn toàn thay đổi khí tức, trong lòng hắn lập tức run lên.
Người này…
Là sư phụ?
Vẻ ngoài biến hoá sẽ chỉ làm Minh Thế Nhân cảm thấy kinh ngạc mà thôi. Nhưng khí tức toàn thân của sư phụ lúc này lại khiến hắn không rét mà run, lại thêm trong lòng đã có sẵn hạt giống sợ hãi sư phụ, Minh Thế Nhân cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, vội vàng quỳ xuống, chắp tay nói: “Cung nghênh sư phụ xuất quan!”
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
“Ngươi đã lĩnh ngộ được bảy tám phần tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp… Công pháp tu hành của ngươi lại có thuộc tính mộc, có khả năng tạo sinh cơ. Phải biết lợi dụng ưu thế này, không được bỏ phế.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Đa tạ sư phụ chỉ điểm! Đồ nhi ghi nhớ trong lòng.”
Độ trung thành tăng 2%!
Ngoài mặt Minh Thế Nhân không tỏ vẻ gì nhưng trong nội tâm lại không ngừng rung động.
Rất nhiều năm rồi.
Từ khi lục sư muội rời khỏi Kim Đình Sơn, sư phụ không còn chỉ điểm cho một đệ tử nào nữa, ngay cả cửu sư muội Tiểu Diên Nhi mà người sủng ái nhất cũng chỉ ban cho công pháp, lại càng chẳng trò chuyện với ai.
Không ngờ trong tình huống bị người người xa lánh như lúc này, sư phụ lại rộng lượng chỉ điểm cho mình, Minh Thế Nhân sao có thể không kinh ngạc?
“Sư phụ, lúc đồ nhi đang tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp ngự không phi hành, bay ngang qua vùng phụ cận An Dương thành đã nghe được một tin tức.”
“Nói.”
“Từ gia… cũng chính là tộc nhân của tiểu sư muội… hình như lại bị người ta bắt đi rồi.” Minh Thế Nhân bẩm báo.
“Hả???” Hai mắt Tiểu Diên Nhi trợn tròn, nàng tức giận tới mức lông mày xoắn cả lại.
“Đồ nhi nguyện ý đi điều tra, lần này nhất định phải bắt được tên hắc thủ sau màn, diệt cỏ tận gốc!” Minh Thế Nhân lộ ra vẻ tàn nhẫn!
Chương 24 Cùng vi sư cưỡi Bạch Trạch
Tiểu Diên Nhi nghe vậy liền phịch một tiếng quỳ xuống nói: “Sư phụ, lần này hãy để đồ nhi tự mình xử lý…”
Dù sao đây cũng là tộc nhân của Tiểu Diên Nhi.
Nàng có gấp gáp sốt ruột cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng Lục Châu không lập tức đáp ứng nàng.
Trong việc xử lý vấn đề, Minh Thế Nhân có kinh nghiệm hơn nàng rất nhiều, tu vi hắn cũng cao hơn, để hắn đi làm càng ổn thoả hơn.
Lúc này chợt có một chú chim bồ câu bay tới.
“Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi hiểu ý, toàn thân nhẹ như chim yến phóng lên bắt lấy chim bồ câu.
“Sư phụ, là thư của tam sư huynh.”
“Đọc.”
“Sư phụ, mấy ngày trước đồ nhi đến Thiên Kiếm Môn điều tra, vị trí Môn chủ Thiên Kiếm Môn tạm thời vẫn để trống, Chu Kỷ Phong đã rời khỏi Thiên Kiếm Môn. Sau khi điều tra phát hiện Chu Kỷ Phong đã bái nhập vào môn phái Chính Nhất Đạo. Đạo chủ Chính Nhất Đạo là Trương Viễn Sơn nhận hắn là một trong bốn vị trưởng lão, Chu Kỷ Phong trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Chính Nhất Đạo. Nhận thấy tu vi của Trương Viễn Sơn cao thâm, đồ nhi không xâm nhập vào Chính Nhất Đạo mà chuyển sang nghe ngóng tứ phía, biết được Trương Viễn Sơn đã nhiều lần công khai vũ nhục sư phụ, hắn đã lập cờ hiệu thề không đội trời chung với Kim Đình Sơn.”
Đọc đến đây, Tiểu Diên Nhi dừng lại, nhìn thoáng qua Lục Châu.
Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Đối với chuyện này hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.
Trên đời này người hận ta nhiều lắm, thêm một người cũng chẳng tính là bao.
Lục Châu chẳng mấy quan tâm đến chuyện này. Nguy cơ bị thập đại cao thủ vây công đã hoá giải, một môn phái Chính Nhất Đạo cũng chẳng làm nên trò trống gì.
“Lúc đồ nhi điều tra Chính Nhất Đạo ở Trúc Sơn, đã cùng nhị trưởng lão Phương Đầu Đà đại chiến mấy trăm hiệp, đồ nhi đại thắng. Đáng tiếc vẫn không giết được tên tiểu nhân âm hiểm Phương Đầu Đà này.” Tiểu Diên Nhi lại lần nữa cau mày.
“Đồ nhi đợi cơ hội tốt, dự định ban đêm sẽ tiến vào Chính Nhất Đạo thăm dò và ám sát Trương Viễn Sơn để giải mối hận trong lòng sư phụ.”
Sau khi đọc xong.
Tiểu Diên Nhi chắp tay nói với Lục Châu: “Sư phụ, Phương Đầu Đà dù sao cũng là cường giả Thần Đình cảnh, con đoán là tam sư huynh đã bị thương!”
Minh Thế Nhân cũng kinh ngạc nói: “Tam sư huynh đây là đang đặt mình vào nguy hiểm rồi!”
Phương Đầu Đà là cường giả của môn phái Chính Nhất Đạo, hắn chỉ đứng sau Trương Viễn Sơn, hiện đã đạt tới cảnh giới Thần Đình cảnh đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là bước chân vào Nguyên Thần cảnh.
Lúc trước khi thập đại cao thủ vây công Cơ Thiên Đạo, Phương Đầu Đà dẫn theo mấy trăm tu hành giả vây công đồ đệ Cơ Thiên Đạo. Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh luôn rất căm hận kẻ này.
Nhưng việc ám sát Trương Viễn Sơn là hành vi không biết tự lượng sức.
Lục Châu vuốt râu nói:
“Lão tam nhìn thì trung thực nhưng thật ra cũng là người cẩn thận, rất có chủ ý. Môn chủ Trương Viễn Sơn của Chính Nhất Đạo đã bước vào Nguyên Thần cảnh được trăm năm, tam sư huynh ngươi tuy là Thần Đình cảnh nhưng lại kém hắn cả một cảnh giới, khoảng cách xa như hồng câu không thể vượt qua. Nó đi ám sát hắn, chẳng khác nào là đi chịu chết.”
“Vậy tại sao sư huynh phải nói như vậy?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
Minh Thế Nhân nói: “Chiêu Nguyệt phản bội sư môn… Tam sư huynh đây là đang muốn thể hiện lòng trung thành với sư phụ. Hắc hắc, sư phụ người nói đúng lắm, kỳ thật con trung thực hơn huynh ấy nhiều!”
“…”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không.
Hắn có thể nhìn ra lão tam vẫn xem Lục Châu hiện tại là Cơ Thiên Đạo trước đây. Nếu là Cơ Thiên Đạo thật sự, chắc hẳn lão sẽ để Đoan Mộc Sinh đi mạo hiểm, đợi đêm khuya lẻn vào thăm dò Chính Nhất Đạo.
Nhưng dù có thật sự bảo hắn đi thì Đoan Mộc Sinh đương nhiên cũng sẽ tìm cách bảo vệ bản thân trước. Cứ tiếp tục như vậy, hiềm khích giữa hai người sẽ ngày càng lớn.
Ngẫm nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Lão tứ, vi sư vốn phạt các ngươi chữa trị bình chướng của Kim Đình Sơn, trận pháp tạo nên bình chướng có thể ngăn cản cao thủ Nguyên Thần cảnh… Nhưng hiện tại lão tam đang có nhiệm vụ trong người, ngươi đi giúp hắn một chút. Sau khi chuyện này kết thúc, các ngươi hãy ở yên trên núi chăm chỉ tu luyện. Vi sư sẽ ban cho các ngươi thiên giai chí bảo.”
Nếu vẫn không chữa trị bình chướng của Kim Đình Sơn thì đại đồ đệ và nhị đồ đệ sẽ lại mê hoặc bọn danh môn chính đạo thảo phạt nơi này lần nữa.
Đến lúc đó… chỉ riêng bọn cao thủ chính đạo cũng đã làm Lục Châu phải đau đầu.
Minh Thế Nhân vui mừng quá đỗi, vội vàng quỳ rạp xuống đất:
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Để đổi lấy một kiện chí bảo cấp thiên giai, đừng nói bắt hắn ở trên núi ba năm, cho dù có ở năm năm, mười năm hắn cũng chẳng ngại.
Rất nhiều tu hành giả cho đến cuối đời cũng không thể có được một kiện thiên giai chí bảo.
Đại sư huynh Vu Chính Hải nắm giữ Bích Ngọc Đao, từng dùng thanh đao này chém đứt đầu mấy vạn tu hành giả, danh chấn thiên hạ. Tu hành giả cùng giai nhưng không có thiên giai chí bảo thì cũng chỉ có thể để mặc hắn chém giết!
Có người còn nói, tu hành giả có thiên giai chí bảo đấu với tu hành giả không có thiên giai chí bảo, giống như gia gia đang dạy dỗ cháu trai nhà mình.
Chênh lệch lớn đến thế!
Bao nhiêu năm nay sư phụ đều giấu kỹ thiên giai chí bảo, không ngờ tại thời điểm then chốt như bây giờ lại nguyện ý lấy ra ban tặng cho bọn họ.
Hắn sao có thể không kích động.
Độ trung thành lập tức tăng 5%.
“Sư phụ, còn chuyện của tộc nhân tiểu sư muội…”
“Chuyện này không hề đơn giản. Vi sư sẽ thương lượng với Tiểu Diên Nhi rồi mới quyết định.”
“Đồ nhi minh bạch… Đồ nhi đi chi viện cho tam sư huynh ngay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức trở về Kim Đình Sơn chữa trị bình chướng.”
“Đi đi.”
Minh Thế Nhân xoay người rời đi.
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ: chi viện tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh, người thi hành: Minh Thế Nhân.]
Tiểu Diên Nhi cảm thấy kỳ quái: “Sư phụ… chỉ là một tên Chu Kỷ Phong thôi mà, hình như người nhìn trúng hắn?”
“Kẻ này trước đó ám sát vi sư. Sở dĩ vi sư lưu tính mạng hắn lại là vì muốn hắn thấy rõ bộ mặt thật của Thiên Kiếm Môn. Nếu hắn có thể trưởng thành và đối phó với Thiên Kiếm Môn thì xem như là một sự trợ giúp lớn đối với chúng ta. Cho dù hắn không gia nhập Kim Đình Sơn thì hắn cũng đã trở mặt hoàn toàn với Thiên Kiếm Môn rồi. Vi sư chỉ muốn xác nhận xem hắn còn sống hay không.”
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Sư phụ, trước kia người đều chỉ trực tiếp dùng một nhát kiếm chấm dứt hết tất cả… Bây giờ lại trở nên…”
“Biết dùng tới đầu óc, đúng không?”
Tiểu Diên Nhi thè lưỡi, không dám nói tiếp.
Lục Châu cười ha ha vài tiếng. “Nha đầu này… Vi sư không trách con.”
Hắn làm như thế là muốn một mũi tên bắn hai con chim.
Một là để dạy dỗ ác đồ, lôi kéo lòng trung thành của bọn hắn.
Hai là để bảo tồn thực lực của Kim Đình Sơn. Ác đồ tuy độc ác, nhưng nếu không có bọn hắn thì thực lực của Kim Đình Sơn sẽ giảm xuống rất nhiều. Không cho bọn hắn vũ khí thì khác nào nuôi hổ không nanh.
Còn chuyện đối phố thập đại môn phái thì vẫn còn quá sớm.
“Sư phụ, vậy chuyện của Từ gia đồ nhi sẽ đi xử lý nhé?”
Lục Châu thản nhiên nói: “Chuyện này không đơn giản như là con tưởng. Ta không để tứ sư huynh của con đi là vì sợ hắn xử lý quá cứng nhắc.”
Nhìn cách xử lý lần trước của hắn là biết. Phương pháp giải quyết vấn đề của Minh Thế Nhân gần như bắt chước Cơ Thiên Đạo y hệt, trực tiếp chém giết mã tặc rồi cứu người, thế là xong. Việc điều tra tên chủ mưu sau lưng lại rất qua loa.
“Sư phụ… Diên Nhi cầu xin sư phụ tìm biện pháp!” Tiểu Diên Nhi quỳ xuống đất nói.
Dù sao trên Kim Đình Sơn này ngoài Diên Nhi ra hắn không còn ai có thể dùng được.
“Đã như vậy, vi sư sẽ tự mình đến An Dương thành một chuyến.”
“A? Sư phụ người muốn đích thân ra tay?” Tiểu Diên Nhi quá sợ hãi.
Sư phụ ở trên Kim Đình Sơn đã rất rất lâu rồi, chưa từng rời đi.
Tuy mọi người đều không nói rõ vì cái gì, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được nguyên nhân là do thân thể già yếu.
Không ngờ người lại vì chuyện của Từ gia mà muốn tự thân xuất mã!
Độ trung thành của Tiểu Diên Nhi lập tức tăng 5%.
“Việc này không thể tiết lộ ra ngoài… Mặt khác, nhớ để lại thư báo cho các sư huynh của con biết, nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Nếu có việc cần giao phó, vi sư sẽ tự tay gửi thư về truyền lệnh.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu làm thế, không chỉ có thể ra lệnh cho đồ đệ từ xa mà còn bảo vệ bản thân an toàn.
Diện mạo của hắn bây giờ nếu sửa sang lại một chút sẽ không ai nhận ra, cũng chẳng ai tin nổi hắn chính là lão ma đầu ở Kim Đình Sơn.
Huống hồ hắn còn có Tiểu Diên Nhi đi cùng, an toàn hơn cả ở Kim Đình Sơn.
“Bạch Trạch.”
Trên bầu trời bỗng xuất hiện ánh sáng mang theo điềm lành.
Một con toạ kỵ hoa lệ xuất hiện giữa không trung rồi từ từ hạ xuống.
“Sư phụ đổi toạ kỵ rồi?” Tiểu Diên Nhi thất thanh hô lên.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Leo lên đi.”
“A? Đồ nhi… đồ nhi không dám cưỡi toạ kỵ của sư phụ.”
“Không sao, con ngồi phía trước, chưa tới một canh giờ đã đến An Dương thành rồi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Chương 25 Lão tiểu tử, ta thấy ngươi không tệ
Tốc độ ngự không mà đi của cường giả Thần Đình cảnh hoàn toàn không chậm, nhưng khi đem so sánh với việc ngồi toạ kỵ phi hành thì cách biệt một trời một vực. Hơn nữa tu hành giả khi phi hành phải tiêu hao nguyên khí, nếu muốn nhanh hơn toạ kỵ phi hành thì chỉ còn cách thi triển đại thần thông Thiên Lý Truy. Nhưng hành động này lại càng hao tổn nguyên khí hơn bao giờ hết.
Tiểu Diên Nhi lo lắng bất an nhảy lên lưng Bạch Trạch.
Từ đám lông trắng mềm mại đến hai chiếc sừng phát ra ánh sáng lấp lánh của nó đều khiến Tiểu Diên Nhi âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Toạ kỵ được phân chia thành nhiều đẳng cấp: cấp phổ thông, cấp ưu lương, cấp tinh lương, cấp thượng thừa, cấp sử thi, cấp truyền thuyết.
Đừng nói tới việc khống chế toạ kỵ cấp truyền thuyết như Bạch Trạch, đa số tu hành giả nếu có thể bắt giữ và thuần phục một con toạ kỵ phổ thông đã là không tệ rồi.
Còn toạ kỵ cấp truyền thuyết thì trong tu chân giới có một câu nói thế này: nếu lúc sinh ra đã không có, thì cả đời cũng không có nổi.
Đương nhiên đây chỉ là một lời trêu chọc người khác để nói lên độ hiếm có của toạ kỵ cấp truyền thuyết mà thôi.
“Ngồi cho vững.”
Lục Châu nâng tay phải lên đỡ Tiểu Diên Nhi.
Bạch Trạch kêu to một tiếng lồng lộng cả toà Kim Đình Sơn.
Các loài cầm thú khác bay chạy tứ tán.
Bạch Trạch lướt đi trên mây, bay về phía An Dương thành.
Một canh giờ sau.
Đến một mảnh rừng ở ngoại ô An Dương thành, Lục Châu khống chế Bạch Trạch từ từ hạ xuống.
Tiểu Diên Nhi rung động không thôi, sau khi đáp xuống đất vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Chúng ta đến An Dương rồi.” Lục Châu nhìn về phía An Dương thành, tung người nhảy xuống lưng Bạch Trạch.
Thân thể hắn bây giờ đã có thể hoạt động tự nhiên.
Thấy Tiểu Diên Nhi còn đang ngẩn người, Lục Châu gọi một tiếng: “Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi lấy lại tinh thần. “Sư…sư phụ…”
Nàng cũng tung người nhảy xuống.
“Đồ nhi không có cố ý, là do con Bạch Trạch này quá xinh đẹp.”
“Xinh đẹp?”
Quả nhiên góc nhìn sự vật của nữ nhân đều như thế.
“Dạ vâng, cho tới bây giờ con còn chưa từng nhìn thấy toạ kỳ nào xinh đẹp tới vậy.”
“Đã đến An Dương rồi, để không làm người khác chú ý, vi sư sẽ thu hồi toạ ky. Ngoài ra… trang phục và khí tức của con cũng tương đối đặc thù, nên thay đổi một chút.”
Tuy danh khí của Tiểu Diên Nhi trong tu chân giới kém xa sư huynh sư tỷ, nhưng nàng cũng được xem là một nhân vật có tiếng. Nếu muốn đi điều tra sự tình của Từ gia thì đương nhiên phải che giấu tung tích.
“Đồ nhi minh bạch.”
Tiểu Diên Nhi học theo sư phụ, thu liễm khí tức lại.
Hai người cùng nhau đi bộ đến nhà một hộ nông dân trong thôn, đổi lại quần áo thông thường.
Sau khi cải trang xong, trông hai người giống hệt một cặp ông cháu nhà nông.
“Hì hì, sư phụ, bây giờ trông người giống hệt một ông lão nông dân.” Tiểu Diên Nhi che miệng cười.
“Không sao.”
Lục Châu phất phất tay nói: “Từ giờ trở đi, chúng ta xưng hô là ông cháu.”
“Đồ nhi minh bạch.”
“Hử?”
“Ách… Gia gia…”
Đột nhiên đổi giọng gọi thành gia gia, toàn thân Tiểu Diên Nhi đều cảm thấy không quen.
Nhưng không lâu sau, sự nghịch ngợm của Tiểu Diên Nhi đã bùng lên, rất nhanh nàng liền thích ứng, mở miệng ngậm miệng đều gọi ‘gia gia’ ngọt xớt.
Ban đầu Lục Châu cũng không nói nên lời, dù sao kiếp trước hắn cũng chỉ là một thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Bị người ta gọi là ‘gia gia’, hắn cũng thấy hơi xấu hổ.
Nhưng khi đã quen tai thì từ từ cũng không còn thấy ngượng nữa.
Cũng may hắn còn có Hệ thống, có thể giúp hắn nghịch chuyển sinh mệnh, nếu không… hắn thà không xuyên qua.
Vào An Dương thành.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi nhìn trái nhìn phải.
Đường phố ở An Dương thành rất là náo nhiệt, có gánh xiếc, có tiên sinh kể chuyện, có quầy bán hàng, gần như thứ gì cũng có.
“Không ngờ An Dương thành lại phát triển đến thế.” Lục Châu cảm thán.
“Hì hì, ông nôi, chơi thật vui.”
Tiểu Diên Nhi nhảy nhót hết quầy hàng này đến quầy hàng khác.
Nàng tiện tay cầm lấy một xâu mứt quả.
“Này này tiểu nha đầu, sao cướp mứt quả của ta!” Tiểu thương bán mứt quả vọt lên.
Tiểu Diên Nhi nhe răng nanh hù doạ nói: “Cút, bản cô nương ăn đồ của ngươi là phúc phận cho ngươi đó, còn kêu nữa ta xé nát miệng ngươi!”
“…”
Tiểu thương kia bị doạ giật nảy mình, hắn chưa từng thấy tiểu cô nương nào lại hung ác như vậy.
“Diên Nhi.”
“A? Gia gia…” Tiểu Diên Nhi lập tức sợ hãi, biến thành một đứa cháu ngoan ngoãn biết nghe lời.
“Trả tiền.”
“Gia gia, hắn rất dữ tợn, con nghe lời người nên không có đánh hắn mà.” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm như đang chịu oan ức.
Lục Châu lắc đầu. Những tên ác đồ này sợ là bình thường đã quen thói cướp giật, ngay cả nguyên tắc cư xử cơ bản nhất cũng không hiểu. Cũng may cho nàng xuống núi, những vẫn đề này đều dần dần lộ ra.
Từ từ dạy dỗ vậy.
“Người nào cũng giống như con chỉ biết giật đồ, vậy còn ai đi làm mứt quả nữa?”
“Dạ.”
Tiểu Diên Nhi đành phải trả tiền.
[Ting — dạy dỗ Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Hai người lại tiếp tục đi tới.
Đằng trước phi thường náo nhiệt, một đám người trẻ tuổi đang vây lại xem.
Lục Châu chỉ vào đám người, nói: “Đi xem một chút.”
“Con đi ngay.” Tiểu Diên Nhi thích nhất là náo nhiệt.
Nàng nhảy chân sáo chạy tới, nhưng đám người quá đông, trong tình huống bình thường thì Tiểu Diên Nhi sao có thể chen vào nổi.
Tiểu Diên Nhi thở phì phì, chân nhỏ giẫm mạnh một cái.
Răng rắc!
Đường dưới chân nàng xuất hiện một lổ thủng.
“Tránh ra.”
Nam đinh hai bên thấy bộ dạng của Tiểu Diên Nhi đều bị doạ sợ lùi lại một bước.
“Là cường giả Thối Thể cảnh!”
“Ít nhất cũng là Thối Thể ngũ trọng, đạp nhẹ một cái đã tạo thành hố! Ông trời ơi…”
“Ngay cả một tiểu cô nương còn lợi hại như vậy!”
Đám người tự động né ra nhường đường cho nàng.
Lục Châu thấy vậy chỉ đành lắc đầu. Cái tính tình này còn táo bạo hơn lúc ở trên núi nhiều.
Khó trách đám ác đồ này luôn muốn rời khỏi Kim Đình Sơn đi chấp hành nhiệm vụ.
Ra ngoài rồi tự do dễ chịu hơn nhiều nhỉ?
Đám người tản ra, để lộ một cái bàn.
Cái bàn bày ở trên phố, trước bàn có ba người ngồi, bên hông đeo đại đao. Nam tử có râu ngồi ở giữa nhìn Tiểu Diên Nhi rồi gật đầu khen ngợi: “Không tệ không tệ, tiểu cô nương, ngươi cũng muốn gia nhập môn phái của bọn ta sao?”
“Cái gì?”
“Ngươi có cơ sở không tệ. Một cước vừa rồi là bản sự của Thối Thể ngũ trọng. Báo danh đi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thành viên của Thanh Long Hội phân đà An Dương thành.” Thanh niên nam tử nói.
“Bản cô nương nói muốn gia nhập cái Thanh Long Hội rắm thúi đó bao giờ?” Tiểu Diên Nhi chẳng hiểu ra sao.
“Hử? Tiểu nha đầu lá gan không nhỏ, ngươi mà cũng dám vũ nhục Thanh Long Hội?”
Tiểu Diên Nhi nghênh ngang đi tới, nhấc chân giẫm lên bàn, “rắc” một tiếng cái bàn sụp xuống. “Thanh Long Hội là cái gì? Các ngươi đây là đang làm gì? Nói mau, gia gia của ta đang chờ kìa!”
“Dã nha đầu từ đâu đến lại đập phá quán của ta? Thanh Long Hội mà ngươi cũng không biết…”
Vừa định động thủ.
Lục Châu bước tới nói: “Dừng tay.”
Thanh âm không tính là mạnh mẽ, nhưng có xen lẫn một chút nguyên khí nên có thể truyền rõ ràng vào tai đối phương.
“Thú vị đấy, lão đầu, ngươi là Thối Thể thất, bát trọng?” Thanh niên nam tử tò mò nhìn Lục Châu.
Lục Châu không thèm trả lời hắn, chỉ nói: “Diên Nhi, có thể để Thanh Long Hội ở An Dương thành hỗ trợ điều tra sự tình của Từ gia.”
Tiểu Diên Nhi hai mắt toả sáng nói: “Con minh bạch rồi gia gia.”
Nàng quay đầu, nụ cười trên mặt biến thành dữ tợn: “Mấy người các ngươi… cùng lên đi!”
“Hắc… dã nha đầu này sợ là không biết chỗ dựa sau lưng của Thanh Long Hội chính là U Minh Giáo nha?”
“Cái gì? U Minh Giáo?” Tiểu Diên Nhi sững sờ quay đầu lại nhìn sư phụ. Giáo chủ U Minh Giáo chẳng phải chính là đại sư huynh sao? Đồ đệ, đồ tử, đồ tôn lại muốn thu lão tổ nhập môn… chuyện này thật là…
Tiểu Diên Nhi lo lắng bất an không ngừng liếc trộm sư phụ, sợ lão nhân gia người vì vậy mà tức giận.
“Sợ rồi à?”
Lục Châu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía nam tử kia, nói: “Ngươi nói là, chỗ dựa phía sau của Thanh Long Hội là U Minh Giáo?”
“Không sai!”
“Lão tiểu tử, ta thấy ngươi không tệ, gia nhập Thanh Long Hội của bọn ta làm đầu bếp đi, được ăn ngon uống ngon, Thanh Long Hội sẽ bảo bọc ngươi.”
Sau hôm gửi thư về báo cáo nhiệm vụ, Ma Thiên Các không còn nhận được tin tức gì về Chiêu Nguyệt nữa.
Lục Châu lúc đó đã biết có lẽ nàng sẽ không trở lại.
Nàng giống với những tên đồ đệ kia, đều lựa chọn rời đi.
Hắn có thể hiểu được vì cái gì Chiêu Nguyệt phải làm thế.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân chỉ ra ngoài làm việc một lần, độ trung thành đã hạ xuống dưới mức chấp nhận được. Vậy thì hẳn là Chiêu Nguyệt đã gặp phải sự mê hoặc mạnh mẽ hơn nên mới lựa chọn phản bội.
Lục Châu không hề cảm thấy tức giận.
Suy cho cùng thì đây đều là nghiệp do Cơ Thiên Đạo gây ra.
Muốn dạy dỗ tốt những tên đồ đệ này không phải là chuyện một sớm một chiều.
Điều Lục Châu cần làm nhất lúc này là nhanh chóng khôi phục sinh mệnh lực, đề thăng tu vi của mình.
Tiểu Diên Nhi cảm thấy không đáng thay cho sư phụ, nàng hậm hực nói: “Chiêu Nguyệt sư tỷ sao cũng là loại người như vậy chứ!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Mỗi người đều có chí riêng, vi sư không giận nó.”
“Sư phụ, tỷ ấy làm vậy là khi sư diệt tổ, sao người còn nói thay tỷ ấy làm gì?” Tiểu Diên Nhi càng nói càng tức giận.
Lục Châu nhìn nàng thở phì phò trông rất đáng yêu, bèn nói:
“Đã như vậy thì mấy ngày tới con nhớ đến dịch trạm hỏi thăm chút tin tức về Chiêu Nguyệt.”
“Đồ nhi biết rồi.”
“Vi sư muốn ở một mình, con tự mình tu luyện đi thôi.”
“Vâng!”
Tiểu Diên Nhi còn tưởng rằng Lục Châu đang không vui nên rất ngoan ngoãn rời khỏi lương đình.
Cùng lúc đó.
Sau khi nắm được tầng khẩu quyết cuối cùng của tâm pháp, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh gặp nhau ở chân núi.
Đoan Mộc Sinh mặt đầy ao ước nói: “Lão tứ, lần này đệ đúng là may mắn, sư phụ không chỉ không trách đệ mà còn đem tầng cuối của Thanh Mộc Tâm Pháp giao cho đệ.”
Minh Thế Nhân khoanh tay nói: “Đệ cũng không biết lão nhân gia người nghĩ như thế nào nữa. Có lẽ… là do đệ nghĩ nhiều rồi.”
“Đệ nghĩ nhiều?”
“Đệ đi chấp hành nhiệm vụ, thuận lợi hoàn thành. Sư phụ khen thưởng cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà lão thất nói sư phụ nắm trong tay một loại bí dược nào đó mới có thể tạm thời che giấu thương thế, cho nên… đệ mới muốn thử thăm dò.” Minh Thế Nhân không che giấu mà thẳng thắn nói ra.
Đoan Mộc Sinh nghe vậy sắc mặt biến hoá nói: “Đệ đúng là to gan!”
“Hầy, hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Đoan Mộc Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Hiện tại trong số đồng môn ở Kim Đình Sơn chỉ có đệ là còn thông minh một chút, sao bây giờ lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế? Không cần lão thất nói, đến ta cũng có thể suy nghĩ rõ ràng. Nếu sư phụ không bị thương, tu vi người vẫn ở cảnh giới đại viên mãn thì người còn phải ở mãi trên núi làm gì?”
Minh Thế Nhân liên tục gật đầu.
Với tính tình của sư phụ, nếu tu vi vẫn ở trạng thái đỉnh phong chỉ sợ đã sớm giết ra ngoài. Cuộc đại chiến ngày đó người dùng nhiều đại chiêu như vậy vẫn bình yên vô sự. Đổi lại là tu hành giả bình thường sao dám tiêu xài nguyên khí đến mức đó.
“Sư huynh, Thanh Mộc Tâm Pháp là thứ đệ vẫn luôn truy cầu bấy lâu nay. Có nó, đệ tin là không bao lâu nữa sẽ bước vào Thần Đình cảnh đại viên mãn, cũng có thể được như đại sư huynh và nhị sư huynh, tiến vào Nguyên Thần cảnh. Nhưng là hôm nay khi đệ thật sự đạt được nó rồi, lại có cảm giác nói không nên lời.” Minh Thế Nhân nói.
“Từ khi Thiên Tâm sư muội rời bỏ sư môn, sư phụ không còn truyền thụ tầng cuối cùng của công pháp và tâm pháp cho chúng ta nữa, cũng không ban thưởng vũ khí cấp thiên giai… Đệ sợ sư phụ có ý đồ khác phải không?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đúng là như thế. Sư huynh nghĩ như thế nào?” Minh Thế Nhân thỉnh giáo.
Đoan Mộc Sinh nói thẳng:
“Lời khuyên của ta dành cho đệ chính là cứ ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ do sư phụ giao cho. Đệ nghĩ lại mà xem, lão nhân gia người hiện tại đang có thương tích, kiếp nạn thọ mệnh cũng sắp đến rồi, người không thể ra tay độc ác với chúng ta được. Hơn nữa thập đại môn phái đều bị trọng thương, không còn ai dám tuỳ tiện đụng chạm đến Kim Đình Sơn. Ta tin tưởng trong một đoạn thời gian dài sắp tới Kim Đình Sơn vẫn như cũ là tấm bùa hộ mệnh của chúng ta.”
“Có đạo lý. Sư huynh thật sự là đại trí giả ngu. Nghe một lời của sư huynh, đệ như được khai sáng đầu óc.” Minh Thế Nhân khom người tạ ơn Đoan Mộc Sinh.
Nếu nhận được tâm pháp rồi lại phản bội sư môn.
Không chỉ sẽ chọc giận sư phụ mà còn có nguy cơ bị cả giới tu hành chính đạo vây công. Bọn hắn bây giờ còn lâu mới có năng lực như đại sư huynh tự lập môn hộ. Hiện tại ở lại Kim Đình Sơn mới là sự lựa chọn tốt nhất.
[Ting — dạy dỗ Minh Thế Nhân, thu hoạch được 200 điểm công đức. Độ trung thành của Minh Thế Nhân tăng 5%, độ trung thành của Đoan Mộc Sinh tăng 5%.]
Lục Châu đang ngồi ngay ngắn trong lương đình, chợt mở to mắt.
Hắn gật đầu cười.
Cơ Thiên Đạo không dám giao ra tầng cuối cùng của tâm pháp, nhưng Lục Châu hắn dám.
Con đường của hắn chỉ mới vừa bắt đầu. Cơ Thiên Đạo đã đi đến đoạn cuối của nhân sinh, bất đắc dĩ mới phải dựa vào loại thủ đoạn này để ước thúc đồ đệ.
Lục Châu hắn không cần.
——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền cảnh, Nhãn khiếu
Pháp thân: Lưỡng Nghi Hóa Sinh
Điểm công đức: 1.604
Tuổi thọ còn lại: 1.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch
“Tam Hoa Tụ Đỉnh cần đến 3.000 điểm công đức, hiện tại mới có 1.604 điểm, còn thiếu nhiều lắm.” Lục Châu âm thầm suy nghĩ.
Có nên chờ tiếp không?
Không được, hắn chờ không nổi. Cơ năng của thân thể này quá kém, hắn không thể dẫm vào vết xe đổ của Cơ Thiên Đạo được. Cơ Thiên Đạo cũng bởi vì vấn đề tuổi thọ nên tu vi mới dần dần hạ xuống.
Thẻ Nghịch Chuyển lại quá đắt, một tấm tốn 500 điểm công đức.
Vậy thì rút thưởng trước đã.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
…….
Hắn rút đủ mười lần, tổng cộng tiêu hao 500 điểm công đức, toàn bộ đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Lục Châu nhíu mày không vui nói: “Hệ thống, cộng thêm 18 lần rút thưởng hụt đợt trước, tổng cộng ta đã hụt 28 lần rồi. Xác suất rút thưởng này của ngươi có phải có vấn đề rồi không?”
Hệ thống không thèm trả lời.
Lục Châu suýt chút nữa đã không nhịn được mà văng tục.
Còn lại có 1.104 điểm công đức.
Thôi cứ rút thưởng thêm hai lần, sau đó mua Thẻ Nghịch Chuyển!
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Moá!
Lục Châu thầm mắng.
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“….”
Không biết các bạn có cảm giác như vậy không, lúc chơi trò may mắn… càng xui xẻo, ta càng muốn chơi tiếp!
Chẳng hạn như lúc đánh bài đến tận khuya, trong lòng luôn nói một câu, chỉ cần thắng một ván ta sẽ đi ngủ!
“Ta rút thêm một lần nữa… nếu thất bại thì nghỉ chơi!”
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Lại chơi thêm lần nữa.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
……
Một ngàn điểm công đức cứ thế bay mất chỉ trong giây lát.
Tất cả đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Điểm may mắn của hắn đã lên được 48 điểm.
“Thôi ta hiểu rồi, cái này mà là điểm may mắn cái gì, là điểm xui xẻo thì có!”
Lục Châu nhìn lại bảng thông tin, hắn chỉ còn lại có 104 điểm công đức.
“Được, ta chịu thua.”
Còn thừa lại có bấy nhiêu điểm cũng chẳng làm được việc gì, chẳng mua nổi thứ gì.
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 48 điểm may mắn, thu hoạch được công pháp “Ba Quyển Thiên Thư”, pháp thân Tam Hoa Tụ Đỉnh, Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
“? ? ?”
Chương 22 Như được hồi xuân
Lục Châu kinh ngạc nhìn thông báo của Hệ thống.
Càng không ôm hy vọng, càng dễ trúng thưởng.
Lục Châu bình phục tâm tình kích động, hắn nhìn lại đống đạo cụ được ban thưởng.
Hời rồi!
Nếu mua trong Thương thành thì Tam Hoa Tụ Đỉnh có giá đến 3.000 điểm công đức, mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển cũng cần 5.000 điểm công đức.
Trừ mấy thứ đó ra, hắn còn thu hoạch được công pháp Ba Quyển Thiên Thư!
Hắn chú ý tới bên phải bảng thông tin cá nhân có cột công pháp, đúng là có một bộ Ba Quyển Thiên Thư đang phát sáng. Ý niệm khẽ động.
Ba Quyển Thiên Thư lần lượt mở ra theo thứ tự.
Quyển đầu tiên là “Thiên Thư Chi Nhân”.
“Quyển Nhân là quyển mở đầu của bộ ba quyển, còn có tên là Tam Sinh Minh Thư! Tu luyện đến cực hạn có thể đột phá sinh tử, chưởng khống luân hồi.”
“…”
Lục Châu nhíu mày.
Những nội dung bên dưới đều giống như những ký hiệu bị người vẽ linh tinh, loạn thất bát tao, hắn chẳng hiểu được lấy một chữ!
Cái này…
Đến quyển đầu tiên hắn còn đọc không hiểu thì nói chi tới quyển thứ hai, thứ ba. Lục Châu muốn mở ra xem nhưng Hệ thống chỉ hiển thị màu xám, không mở ra được.
“Hay đấy, thật là xứng với tên của mày, Thiên Thư Đọc Không Hiểu!”
Lục Châu nhìn 10 tấm Thẻ Nghịch Chuyển… Nếu một tấm được khoảng 300 ngày thọ mệnh thì mười tấm là gần mười năm thọ mệnh.
Đúng là kiếm bộn rồi.
“Sử dụng.”
Mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển lần lượt biến mất.
Phía trên lương đình tụ tập một vòng xoáy năng lượng không ngừng rót vào cơ thể Lục Châu.
Lục Châu cảm thấy sinh mệnh lực đang khôi phục và đủ đầy hơn trước đây rất nhiều, hắn cảm thấy mình đang mạnh mẽ hơn.
Làn da vốn nhăn nheo bỗng trở nên căng mịn hơn.
Động tác chậm chạp cũng nhẹ nhàng hơn trước một chút.
3.000 ngày thọ mệnh giống như rót sức sống quật cường vào cơ thể tàn úa.
Lục Châu đắm chìm trong cảm giác thư thái này không biết bao lâu. Từ khi xuyên không đến nay hắn chưa từng được hưởng thụ cảm giác thoải mái như hiện tại… cảm giác tuổi trẻ.
Một đầu tóc bạc cũng biến thành mái tóc muối tiêu.
Lục Châu cảm nhận được sức sống đến từ khí hải và đan điền… pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh mang năng lượng đến ngập tràn trong đan điền hắn.
Tuy không cách nào so sánh với cảm giác khi sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nhưng bấy nhiêu đã là mạnh hơn bình thường rất nhiều.
——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện khí Hóa thần
Điểm công đức: 54
Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Tuổi thọ còn lại: 4.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch
Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư (Nhắc nhở: Cách tu hành công pháp Thiên Thư không giống với bất kỳ công pháp nào khác trong tu hành giới, mà phải dựa vào cảm ngộ của ký chủ mới thu được lực lượng phi phàm).
“Cảm ngộ? Tu hành Thiên Thư phải dựa vào thứ này?”
Tuy Lục Châu không cách nào tu luyện các công pháp có sẵn trong đầu nhưng tri thức và kinh nghiệm tu luyện thì hắn vẫn còn, cách thức tu hành quyển Thiên Thư này đúng là lần đầu tiên mới thấy.
Trong thiên hạ Đại Viêm, quá trình tu hành bắt đầu từ Thối Thể cảnh. Thối Thể cảnh tu luyện gân, xương, da, sau cửu trọng thì đột phá lên Thông Huyền cảnh, tu luyện ngũ khiếu thì bước vào Ngưng Thức cảnh. Đột phá ba cảnh giới của Ngưng Thức sẽ thành tựu Phạn Hải cảnh. Sau khi khai mở bát mạch Phạn Hải sẽ bước vào Thần Đình cảnh.
Bắt đầu từ cảnh giới Thần Đình cảnh, kẻ đó mới là một đại tu hành giả chân chính.
Đại tu hành giả có ba cấp: Thần Đình cảnh, Nguyên Thần cảnh và Huyền Thiên cảnh.
Từ xưa tới nay, tu hành giả có thể bước vào cảnh giới Huyền Thiên cảnh đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có người gặp được. Nghe nói chỉ khi nào đột phá đến Huyền Thiên cảnh mới có thể phá vỡ hạn chế về thọ mệnh, vĩnh sinh cùng thiên địa.
Cơ Thiên Đạo chỉ còn thiếu một bước nữa… nhưng lại đột ngột qua đời trong lương đình.
Thật là đáng tiếc.
Bây giờ nghĩ lại, việc xuyên không này có lẽ cũng không tệ như hắn tưởng.
“Mở bảng nhiệm vụ.”
[Nhiệm vụ chính tuyến hiện tại: dạy dỗ ác đồ.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 1: dạy dỗ bát đồ đệ Chư Hồng Cộng, không cho phép hắn làm việc ác.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 2: điều tra Chu Kỷ Phong, người thi hành: Đoan Mộc Sinh.]
“Như vậy thì hiện tại, dạy dỗ ác đồ và tuyên bố nhiệm vụ là hai cách nhanh nhất và quan trọng nhất để thu hoạch được điểm công đức.” Lục Châu lẩm bẩm nói.
Hắn đang nghĩ cách làm sao có thể thu được nhiều điểm công đức hơn.
Ngay lúc Lục Châu đang suy tư, bên tai bỗng truyền đến tiếng nhắc nhở ——
[Ting — kiểm tra ác đồ Chiêu Nguyệt, độ trung thành giảm xuống còn 0%, phản bội sư môn.]
Điểm này Lục Châu đã dự đoán được từ trước.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Hệ thống nhắc nhở, Lục Châu vẫn thở dài một cái.
Bây giờ Kim Đình Sơn chỉ còn lại ba tên đồ đệ.
“Bát đồ đệ Chư Hồng Cộng hình như là kẻ ngu ngốc, theo lý thuyết thì hắn phải dễ dạy dỗ nhất… Tại sao bây giờ lại không có chút độ trung thành nào?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.
Theo báo cáo của Minh Thế Nhân thì sau lưng bát đồ đệ hẳn có lão thất liên tục tung chiêu mê hoặc.
Lão thất giỏi về tâm kế, nếu muốn có chỗ đứng trong tu chân giới thì phải có quan hệ tốt với lão đại và lão nhị.
Hắn vẫn chưa đủ khả năng để dạy dỗ những tên đồ đệ này.
Thực lực bản thân phải đề cao mới có thể chấn nhiếp bọn ác đồ và tu hành giả phe chính đạo. Thế nhưng tu vi hiện tại của hắn lại quá thấp.
“Đúng là có hơi khó khăn.” Lục Châu lắc đầu.
Kim Đình Sơn là mục tiêu quá lớn.
Suy nghĩ một lát, Lục Châu quyết định tìm hiểu Thiên Thư trước.
Lục Châu cứ thế bế quan trong Ma Thiên Các hai ngày để lĩnh hội Thiên Thư.
Tiểu Diên Nhi canh giữ bên nogài Ma Thiên Các, chờ sư phụ xuất quan.
Cùng lúc đó.
Tại Diễn Nguyệt Cung.
Phía sau tấm bình phong trắng như tuyết, Cung chủ Diễn Nguyệt Cung Diệp Thiên Tâm nằm nghiêng người, chiếc quạt lông trên tay khẽ lay động.
Dáng người uyển chuyển, da thịt nõn nà, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi vị Cung chủ này chính là lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm của đại ma đầu Cơ Thiên Đạo, xếp thứ chín trên Hắc Bảng.
Nàng mở mắt nhìn thân ảnh đứng bên ngoài bình phong, cười nói: “Sư tỷ, tỷ nên rời khỏi Kim Đình Sơn sớm hơn mới phải. Không nên đợi tới bây giờ.”
Người đứng bên ngoài chính là ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt của đại ma đầu Cơ Thiên Đạo, xếp thứ 28 trên Hắc Bảng.
“Hầy… Sư muội, ta đâu có vận khí tốt như vậy. Vốn tưởng có thể đạt được đồ tốt từ trong tay lão già kia, ai ngờ lão bất tử này chẳng chịu nhả ra lấy một thứ. Từ sau khi muội rời đi, hắn không còn tín nhiệm bọn ta nữa.” Chiêu Nguyệt nói.
“Lúc trước ta đã khuyến cáo tỷ rồi… Sư tỷ, tuy tỷ nhập môn sớm hơn ta, nhưng có một số chuyện tỷ chẳng nhìn rõ ràng gì cả.” Diệp Thiên Tâm cười ha hả nói.
“Trên người lão già này giấu không biết bao nhiêu là bảo bối. Chỉ tiếc những bảo bối này đều phải cùng lão chui vào nấm mồ.”
Ha ha ha…
Diệp Thiên Tâm cười rất thanh thuý: “Ta có thể gợi ý cho tỷ một chuyện.”
“Ồ? Là chuyện gì?”
“Lão đầu luôn rất yêu thương tiểu sư muội. Tỷ có thể dùng tiểu sư muội để thử xem ranh giới cuối cùng của lão. Lão tam và lão tứ có dị tâm, lão già tất nhiên không thể hoàn toàn tín nhiệm bọn họ, chỉ có tiểu sư muội vẫn luôn ở cạnh lão, bảo vệ lão chu toàn. Cho dù lão đầu có bí dược và át chủ bài thì những vật chết này từ đầu đến cuối đều không thể so sánh với người sống.”
“Chuyện này…”
Chiêu Nguyệt nghe được chủ ý này, trong lòng kinh hãi.
Nói thật, có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám lấy tiểu sư muội ra để uy hiếp sư phụ.
Nếu thật sự chọc giận lão nhân gia, ông ta có thể không tiếc vận dụng át chủ bài như lúc đánh giết Lạc Trường Phong, dùng một chiêu giết gà doạ khỉ, nàng sẽ cực thảm.
“Sư tỷ, tỷ sợ rồi.”
“Không có.” Chiêu Nguyệt phủ nhận.
“Không, tỷ sợ hãi… Sư tỷ, tỷ nghĩ lại xem, lão già kia trước nay đối xử với chúng ta như thế nào? Tỷ nhất định phải giữ vững quyết tâm, không thể mềm lòng.”
Chiêu Nguyệt nói: “Lời muội nói ta đều hiểu. Nhưng vấn đề là… ngay cả đại sư huynh cũng không dám làm thế, nếu ta làm vậy, lỡ như chọc giận lão thì chẳng phải là ta tìm chết rồi sao?”
“Sư tỷ, tỷ ở trên núi quá lâu, đầu óc đều trở nên đần độn rồi…”
Diệp Thiên Tâm bước xuống giường, gương mặt lạnh lùng phối hợp với ngũ quan động lòng người mang lại cảm giác kinh diễm.
“Ai nói tỷ phải tự mình động thủ?”
“Muội…” Chiêu Nguyệt mở to mắt, nhìn lục sư muội bước ra từ phía sau bình phong.
Chương 23 Lực lượng phi phàm của Thiên Thư
“Sư tỷ, rõ ràng là tỷ sợ.”
Diệp Thiên Tâm khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng cười: “Tỷ nhìn đại sư huynh, nhị sư huynh xem, nhìn cả ta nữa… chẳng phải bọn ta vẫn sống rất tốt đó sao? Ta thừa nhận lão già có át chủ bài, nhưng lão rất cẩn thận, không dám tuỳ tiện sử dụng nó. Nếu không sao lão có thể tha thứ cho chúng ta? Điều này cũng vừa vặn chứng minh một điều… át chủ bài trong tay lão là có hạn.”
“Hơn nữa, tuổi tác của lão cũng ngày càng cao, khí hải cũng ngày càng khô quắt lại. Đến lúc đó trong lòng lão nảy sinh hận ý sẽ mặc sức dùng hết át chủ bài. Ở lại bên cạnh lão mới là chuyện nguy hiểm nhất.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, nội tâm khẽ động. “Muội nói có đạo lý.”
“Cho nên… việc cấp bách, chẳng bằng sử dụng một chút thủ đoạn để moi ra lá bài tẩy của lão. Trường hợp xấu nhất, lão biết đây là trò do chúng ta gây ra thì chúng ta tránh đi là được. Đánh không lại, chẳng lẽ còn không hao tổn được tu vi lão hay sao?” Diệp Thiên Tâm cười tủm tỉm.
“…”
Không thể không nói, Diệp Thiên Tâm có thể có được vị trí như ngày hôm nay không chỉ dựa vào tu vi mà còn cả trí tuệ và sự giảo hoạt của nàng.
Khó trách ban đầu lúc còn ở trên núi, ngay cả đến lão thất cũng tán thưởng lục sư muội thông minh lanh lợi.
Chiêu Nguyệt tuy là sư tỷ nhưng cảnh giới hai người bằng nhau, Diệp Thiên Tâm lại có một bảo vật thiên giai là Đa Tình Hoàn, nên xét về thực lực thì Chiêu Nguyệt không bằng lục sư muội Diệp Thiên Tâm.
“Sư tỷ, khoảng thời gian này tỷ hãy ở lại Diễn Nguyệt Cung. Nếu tỷ có quyết tâm thì sư muội sẽ dốc lòng tương trợ.”
“Được, làm phiền sư muội.”
Đến ngày thứ ba, ngày thứ tư, Lục Châu vẫn đóng cửa bế quan. Vì muốn lĩnh hội Quyển Nhân của Thiên Thư, hắn sắp cào nát da đầu mình rồi.
Trừ phần mô tả chung trên trang bìa ra thì những nội dung còn lại trong sách hắn chẳng hiểu được chút gì, đầu óc như lạc vào sương mù.
Suốt bốn ngày nay, Lục Châu cảm giác việc giải nghĩa quyển Thiên Thư này còn thống khổ hơn gấp trăm lần việc phân tích mấy bài thơ cổ ở kiếp trước.
“Dùng tâm trí thông suốt, để biết tâm của chúng sinh ở ba ngàn Đại Thiên thế giới không có khác biệt, như một thế giới đồng nhất.”
“Dùng Thiên nhãn thần thông và trí tuệ siêu việt không ngại ảnh hưởng đến sự thanh tịnh, cái gọi là chúng sinh ở thập phương thế giới, chết rồi lại sinh, nào thiện nào ác, nào số hưởng phúc hay số kiếp nạn, đều nhìn thấy rõ ràng.”
“…”
Đọc tới đây.
Lục Châu nhíu mày nói: “Lời lẽ này có phần giống với Đạo gia trong Bách gia chư tử ở Địa Cầu… Chẳng lẽ chính là nó?”
Kiếp trước Lục Châu không có nghiên cứu về phương diện này, chỉ biết được một chút. Cho dù là người có nghiên cứu cũng chưa chắc đã hiểu được. Rất nhiều thứ nói quá mơ hồ, có thứ nói ra nghe có vẻ như là triết học nửa đúng nửa sai, có thứ nghe rất rập khuôn, lại có thứ nói tới những điều mà ai cũng biết.
Đây chính là lực lượng phi phàm của Thiên Thư sao?
Lục Châu trăm mối không thể giải.
Nhiều thứ nói quá chung chung, quá đại thể.
Những thứ mà ai cũng biết thì lại khiến người ta không hiểu được mục đích.
“Sư phụ, người đã bế quan bốn ngày rồi. Hôm qua tứ sư huynh cầu kiến, đồ nhi không dám quấy rầy người nên bảo huynh ấy rời đi.”
Lục Châu nghe vậy bèn đóng lại giao diện Thiên Thư.
Thời gian trôi qua thật nhanh… Quá trình đọc sách của hắn rõ ràng là rất khô khan và khổ sở, nhưng không ngờ nháy mắt đã trôi qua bốn ngày.
Lục Châu mở miệng nói: “Lão tứ có nói là chuyện gì không?”
“Không có.”
“Hẳn là hắn gặp phải khó khăn trong tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Hắn chạm vào mái tóc muối tiêu của mình.
Gương mặt cũng trở nên hồng hào hơn trước.
Lúc hắn bước ra khỏi phòng.
Tiểu Diên Nhi mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Lục Châu: “Sư… sư phụ?”
Lục Châu tỏ ra bình thản, đứng chắp tay sau lưng.
Chỉ là trẻ ra mười tuổi thôi, vẻ ngoài biến hoá rõ ràng nhưng khí thế bên trong của lão ma đầu vẫn còn đó.
“Sư phụ, người lại trẻ ra rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Mồm mép láu lỉnh.”
Lục Châu thản nhiên nói.
“Vi sư bế quan không chỉ để đề thăng tu vi, mà còn để chữa trị bộ xương già này… Mấy ngày nay vất vả cho con rồi.”
“Hì hì, đây là chuyện đồ nhi phải làm. Sư phụ phúc thọ vô cương, nhất định có thể đột phá Nguyên Thần cảnh, trở thành tu hành giả Huyền Thiên cảnh duy nhất trong thiên hạ Đại Viêm!”
Lục Châu cười vài tiếng rồi nói:
“Lão tam mấy ngày nay có gửi thư về không?”
Hắn tuyên bố nhiệm vụ mấy ngày trước, đến giờ vẫn chưa nghe thông báo của Hệ thống.
Với tu vi của Đoan Mộc Sinh thì việc điều tra Chu Kỷ Phong không khó. Nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không thấy Hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Đoan Mộc Sinh lẽ ra cũng phải gửi thư báo cáo tình hình mới phải, tại sao lại bặt vô âm tín?
“Sư huynh không gửi về phong thư nào cả.”
“Kỳ lạ thật.”
Lục Châu vuốt râu, chậm rãi đi ra khỏi Ma Thiên Các.
Tiết trời sáng sủa, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
“Sư phụ, có khi nào tam sư huynh cũng giống như Chiêu Nguyệt sư tỷ…” Tiểu Diên Nhi có hơi lo lắng nói.
“Không có khả năng.”
Lục Châu phất tay ngắt lời nàng.
Hắn biết độ trung thành của Đoan Mộc Sinh trên 70%, không thấp như của Chiêu Nguyệt. Lúc Chiêu Nguyệt phản bội, Hệ thống cũng thông báo độ trung thành của Chiêu Nguyệt giảm xuống còn 0%. Nhưng đến giờ vẫn không có thông báo nào, nói rõ Đoan Mộc Sinh không có phản bội.
Vậy thì nguyên nhân là gì?
Lục Châu âm thầm suy nghĩ.
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, con cũng cảm thấy tam sư huynh không có khả năng phản bội. Huynh ấy làm người trung thực, không phải là loại như vậy.”
Lục Châu không nói gì.
Tri nhân tri diện bất tri tâm.
Khi độ trung thành của bọn hắn chưa đạt đến 80%, Lục Châu sẽ không yên lòng.
Chiêu Nguyệt đạt 60% không phải vẫn có thể phản bội hắn đó sao?
Ở cái thế giới này, lòng người đều khó dò, không thể không đề phòng.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào bóng người đang ngự không phía chân trời. “Là tứ sư huynh!”
Trên bầu trời.
Minh Thế Nhân quanh quẩn trên không, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Nếu đang ở trạng thái đỉnh phong, hắn sẽ chẳng thấy tốc độ này có bao nhiêu chói mắt, thế nhưng với tu vi hiện tại… thực lực của hắn cách Thần Đình cảnh quá xa.
“Hắn đã lĩnh ngộ được bảy tám phần tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp…”
Không thể không nói, thiên phú của đám ác đồ này khiến người ta ao ước vô cùng.
Minh Thế Nhân đáp xuống.
Khi hắn đang lăng không hạ xuống đất, nhìn thấy Lục Châu đã hoàn toàn thay đổi khí tức, trong lòng hắn lập tức run lên.
Người này…
Là sư phụ?
Vẻ ngoài biến hoá sẽ chỉ làm Minh Thế Nhân cảm thấy kinh ngạc mà thôi. Nhưng khí tức toàn thân của sư phụ lúc này lại khiến hắn không rét mà run, lại thêm trong lòng đã có sẵn hạt giống sợ hãi sư phụ, Minh Thế Nhân cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, vội vàng quỳ xuống, chắp tay nói: “Cung nghênh sư phụ xuất quan!”
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
“Ngươi đã lĩnh ngộ được bảy tám phần tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp… Công pháp tu hành của ngươi lại có thuộc tính mộc, có khả năng tạo sinh cơ. Phải biết lợi dụng ưu thế này, không được bỏ phế.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Đa tạ sư phụ chỉ điểm! Đồ nhi ghi nhớ trong lòng.”
Độ trung thành tăng 2%!
Ngoài mặt Minh Thế Nhân không tỏ vẻ gì nhưng trong nội tâm lại không ngừng rung động.
Rất nhiều năm rồi.
Từ khi lục sư muội rời khỏi Kim Đình Sơn, sư phụ không còn chỉ điểm cho một đệ tử nào nữa, ngay cả cửu sư muội Tiểu Diên Nhi mà người sủng ái nhất cũng chỉ ban cho công pháp, lại càng chẳng trò chuyện với ai.
Không ngờ trong tình huống bị người người xa lánh như lúc này, sư phụ lại rộng lượng chỉ điểm cho mình, Minh Thế Nhân sao có thể không kinh ngạc?
“Sư phụ, lúc đồ nhi đang tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp ngự không phi hành, bay ngang qua vùng phụ cận An Dương thành đã nghe được một tin tức.”
“Nói.”
“Từ gia… cũng chính là tộc nhân của tiểu sư muội… hình như lại bị người ta bắt đi rồi.” Minh Thế Nhân bẩm báo.
“Hả???” Hai mắt Tiểu Diên Nhi trợn tròn, nàng tức giận tới mức lông mày xoắn cả lại.
“Đồ nhi nguyện ý đi điều tra, lần này nhất định phải bắt được tên hắc thủ sau màn, diệt cỏ tận gốc!” Minh Thế Nhân lộ ra vẻ tàn nhẫn!
Chương 24 Cùng vi sư cưỡi Bạch Trạch
Tiểu Diên Nhi nghe vậy liền phịch một tiếng quỳ xuống nói: “Sư phụ, lần này hãy để đồ nhi tự mình xử lý…”
Dù sao đây cũng là tộc nhân của Tiểu Diên Nhi.
Nàng có gấp gáp sốt ruột cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng Lục Châu không lập tức đáp ứng nàng.
Trong việc xử lý vấn đề, Minh Thế Nhân có kinh nghiệm hơn nàng rất nhiều, tu vi hắn cũng cao hơn, để hắn đi làm càng ổn thoả hơn.
Lúc này chợt có một chú chim bồ câu bay tới.
“Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi hiểu ý, toàn thân nhẹ như chim yến phóng lên bắt lấy chim bồ câu.
“Sư phụ, là thư của tam sư huynh.”
“Đọc.”
“Sư phụ, mấy ngày trước đồ nhi đến Thiên Kiếm Môn điều tra, vị trí Môn chủ Thiên Kiếm Môn tạm thời vẫn để trống, Chu Kỷ Phong đã rời khỏi Thiên Kiếm Môn. Sau khi điều tra phát hiện Chu Kỷ Phong đã bái nhập vào môn phái Chính Nhất Đạo. Đạo chủ Chính Nhất Đạo là Trương Viễn Sơn nhận hắn là một trong bốn vị trưởng lão, Chu Kỷ Phong trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Chính Nhất Đạo. Nhận thấy tu vi của Trương Viễn Sơn cao thâm, đồ nhi không xâm nhập vào Chính Nhất Đạo mà chuyển sang nghe ngóng tứ phía, biết được Trương Viễn Sơn đã nhiều lần công khai vũ nhục sư phụ, hắn đã lập cờ hiệu thề không đội trời chung với Kim Đình Sơn.”
Đọc đến đây, Tiểu Diên Nhi dừng lại, nhìn thoáng qua Lục Châu.
Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Đối với chuyện này hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.
Trên đời này người hận ta nhiều lắm, thêm một người cũng chẳng tính là bao.
Lục Châu chẳng mấy quan tâm đến chuyện này. Nguy cơ bị thập đại cao thủ vây công đã hoá giải, một môn phái Chính Nhất Đạo cũng chẳng làm nên trò trống gì.
“Lúc đồ nhi điều tra Chính Nhất Đạo ở Trúc Sơn, đã cùng nhị trưởng lão Phương Đầu Đà đại chiến mấy trăm hiệp, đồ nhi đại thắng. Đáng tiếc vẫn không giết được tên tiểu nhân âm hiểm Phương Đầu Đà này.” Tiểu Diên Nhi lại lần nữa cau mày.
“Đồ nhi đợi cơ hội tốt, dự định ban đêm sẽ tiến vào Chính Nhất Đạo thăm dò và ám sát Trương Viễn Sơn để giải mối hận trong lòng sư phụ.”
Sau khi đọc xong.
Tiểu Diên Nhi chắp tay nói với Lục Châu: “Sư phụ, Phương Đầu Đà dù sao cũng là cường giả Thần Đình cảnh, con đoán là tam sư huynh đã bị thương!”
Minh Thế Nhân cũng kinh ngạc nói: “Tam sư huynh đây là đang đặt mình vào nguy hiểm rồi!”
Phương Đầu Đà là cường giả của môn phái Chính Nhất Đạo, hắn chỉ đứng sau Trương Viễn Sơn, hiện đã đạt tới cảnh giới Thần Đình cảnh đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là bước chân vào Nguyên Thần cảnh.
Lúc trước khi thập đại cao thủ vây công Cơ Thiên Đạo, Phương Đầu Đà dẫn theo mấy trăm tu hành giả vây công đồ đệ Cơ Thiên Đạo. Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh luôn rất căm hận kẻ này.
Nhưng việc ám sát Trương Viễn Sơn là hành vi không biết tự lượng sức.
Lục Châu vuốt râu nói:
“Lão tam nhìn thì trung thực nhưng thật ra cũng là người cẩn thận, rất có chủ ý. Môn chủ Trương Viễn Sơn của Chính Nhất Đạo đã bước vào Nguyên Thần cảnh được trăm năm, tam sư huynh ngươi tuy là Thần Đình cảnh nhưng lại kém hắn cả một cảnh giới, khoảng cách xa như hồng câu không thể vượt qua. Nó đi ám sát hắn, chẳng khác nào là đi chịu chết.”
“Vậy tại sao sư huynh phải nói như vậy?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
Minh Thế Nhân nói: “Chiêu Nguyệt phản bội sư môn… Tam sư huynh đây là đang muốn thể hiện lòng trung thành với sư phụ. Hắc hắc, sư phụ người nói đúng lắm, kỳ thật con trung thực hơn huynh ấy nhiều!”
“…”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không.
Hắn có thể nhìn ra lão tam vẫn xem Lục Châu hiện tại là Cơ Thiên Đạo trước đây. Nếu là Cơ Thiên Đạo thật sự, chắc hẳn lão sẽ để Đoan Mộc Sinh đi mạo hiểm, đợi đêm khuya lẻn vào thăm dò Chính Nhất Đạo.
Nhưng dù có thật sự bảo hắn đi thì Đoan Mộc Sinh đương nhiên cũng sẽ tìm cách bảo vệ bản thân trước. Cứ tiếp tục như vậy, hiềm khích giữa hai người sẽ ngày càng lớn.
Ngẫm nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Lão tứ, vi sư vốn phạt các ngươi chữa trị bình chướng của Kim Đình Sơn, trận pháp tạo nên bình chướng có thể ngăn cản cao thủ Nguyên Thần cảnh… Nhưng hiện tại lão tam đang có nhiệm vụ trong người, ngươi đi giúp hắn một chút. Sau khi chuyện này kết thúc, các ngươi hãy ở yên trên núi chăm chỉ tu luyện. Vi sư sẽ ban cho các ngươi thiên giai chí bảo.”
Nếu vẫn không chữa trị bình chướng của Kim Đình Sơn thì đại đồ đệ và nhị đồ đệ sẽ lại mê hoặc bọn danh môn chính đạo thảo phạt nơi này lần nữa.
Đến lúc đó… chỉ riêng bọn cao thủ chính đạo cũng đã làm Lục Châu phải đau đầu.
Minh Thế Nhân vui mừng quá đỗi, vội vàng quỳ rạp xuống đất:
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Để đổi lấy một kiện chí bảo cấp thiên giai, đừng nói bắt hắn ở trên núi ba năm, cho dù có ở năm năm, mười năm hắn cũng chẳng ngại.
Rất nhiều tu hành giả cho đến cuối đời cũng không thể có được một kiện thiên giai chí bảo.
Đại sư huynh Vu Chính Hải nắm giữ Bích Ngọc Đao, từng dùng thanh đao này chém đứt đầu mấy vạn tu hành giả, danh chấn thiên hạ. Tu hành giả cùng giai nhưng không có thiên giai chí bảo thì cũng chỉ có thể để mặc hắn chém giết!
Có người còn nói, tu hành giả có thiên giai chí bảo đấu với tu hành giả không có thiên giai chí bảo, giống như gia gia đang dạy dỗ cháu trai nhà mình.
Chênh lệch lớn đến thế!
Bao nhiêu năm nay sư phụ đều giấu kỹ thiên giai chí bảo, không ngờ tại thời điểm then chốt như bây giờ lại nguyện ý lấy ra ban tặng cho bọn họ.
Hắn sao có thể không kích động.
Độ trung thành lập tức tăng 5%.
“Sư phụ, còn chuyện của tộc nhân tiểu sư muội…”
“Chuyện này không hề đơn giản. Vi sư sẽ thương lượng với Tiểu Diên Nhi rồi mới quyết định.”
“Đồ nhi minh bạch… Đồ nhi đi chi viện cho tam sư huynh ngay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức trở về Kim Đình Sơn chữa trị bình chướng.”
“Đi đi.”
Minh Thế Nhân xoay người rời đi.
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ: chi viện tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh, người thi hành: Minh Thế Nhân.]
Tiểu Diên Nhi cảm thấy kỳ quái: “Sư phụ… chỉ là một tên Chu Kỷ Phong thôi mà, hình như người nhìn trúng hắn?”
“Kẻ này trước đó ám sát vi sư. Sở dĩ vi sư lưu tính mạng hắn lại là vì muốn hắn thấy rõ bộ mặt thật của Thiên Kiếm Môn. Nếu hắn có thể trưởng thành và đối phó với Thiên Kiếm Môn thì xem như là một sự trợ giúp lớn đối với chúng ta. Cho dù hắn không gia nhập Kim Đình Sơn thì hắn cũng đã trở mặt hoàn toàn với Thiên Kiếm Môn rồi. Vi sư chỉ muốn xác nhận xem hắn còn sống hay không.”
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Sư phụ, trước kia người đều chỉ trực tiếp dùng một nhát kiếm chấm dứt hết tất cả… Bây giờ lại trở nên…”
“Biết dùng tới đầu óc, đúng không?”
Tiểu Diên Nhi thè lưỡi, không dám nói tiếp.
Lục Châu cười ha ha vài tiếng. “Nha đầu này… Vi sư không trách con.”
Hắn làm như thế là muốn một mũi tên bắn hai con chim.
Một là để dạy dỗ ác đồ, lôi kéo lòng trung thành của bọn hắn.
Hai là để bảo tồn thực lực của Kim Đình Sơn. Ác đồ tuy độc ác, nhưng nếu không có bọn hắn thì thực lực của Kim Đình Sơn sẽ giảm xuống rất nhiều. Không cho bọn hắn vũ khí thì khác nào nuôi hổ không nanh.
Còn chuyện đối phố thập đại môn phái thì vẫn còn quá sớm.
“Sư phụ, vậy chuyện của Từ gia đồ nhi sẽ đi xử lý nhé?”
Lục Châu thản nhiên nói: “Chuyện này không đơn giản như là con tưởng. Ta không để tứ sư huynh của con đi là vì sợ hắn xử lý quá cứng nhắc.”
Nhìn cách xử lý lần trước của hắn là biết. Phương pháp giải quyết vấn đề của Minh Thế Nhân gần như bắt chước Cơ Thiên Đạo y hệt, trực tiếp chém giết mã tặc rồi cứu người, thế là xong. Việc điều tra tên chủ mưu sau lưng lại rất qua loa.
“Sư phụ… Diên Nhi cầu xin sư phụ tìm biện pháp!” Tiểu Diên Nhi quỳ xuống đất nói.
Dù sao trên Kim Đình Sơn này ngoài Diên Nhi ra hắn không còn ai có thể dùng được.
“Đã như vậy, vi sư sẽ tự mình đến An Dương thành một chuyến.”
“A? Sư phụ người muốn đích thân ra tay?” Tiểu Diên Nhi quá sợ hãi.
Sư phụ ở trên Kim Đình Sơn đã rất rất lâu rồi, chưa từng rời đi.
Tuy mọi người đều không nói rõ vì cái gì, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được nguyên nhân là do thân thể già yếu.
Không ngờ người lại vì chuyện của Từ gia mà muốn tự thân xuất mã!
Độ trung thành của Tiểu Diên Nhi lập tức tăng 5%.
“Việc này không thể tiết lộ ra ngoài… Mặt khác, nhớ để lại thư báo cho các sư huynh của con biết, nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Nếu có việc cần giao phó, vi sư sẽ tự tay gửi thư về truyền lệnh.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu làm thế, không chỉ có thể ra lệnh cho đồ đệ từ xa mà còn bảo vệ bản thân an toàn.
Diện mạo của hắn bây giờ nếu sửa sang lại một chút sẽ không ai nhận ra, cũng chẳng ai tin nổi hắn chính là lão ma đầu ở Kim Đình Sơn.
Huống hồ hắn còn có Tiểu Diên Nhi đi cùng, an toàn hơn cả ở Kim Đình Sơn.
“Bạch Trạch.”
Trên bầu trời bỗng xuất hiện ánh sáng mang theo điềm lành.
Một con toạ kỵ hoa lệ xuất hiện giữa không trung rồi từ từ hạ xuống.
“Sư phụ đổi toạ kỵ rồi?” Tiểu Diên Nhi thất thanh hô lên.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Leo lên đi.”
“A? Đồ nhi… đồ nhi không dám cưỡi toạ kỵ của sư phụ.”
“Không sao, con ngồi phía trước, chưa tới một canh giờ đã đến An Dương thành rồi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Chương 25 Lão tiểu tử, ta thấy ngươi không tệ
Tốc độ ngự không mà đi của cường giả Thần Đình cảnh hoàn toàn không chậm, nhưng khi đem so sánh với việc ngồi toạ kỵ phi hành thì cách biệt một trời một vực. Hơn nữa tu hành giả khi phi hành phải tiêu hao nguyên khí, nếu muốn nhanh hơn toạ kỵ phi hành thì chỉ còn cách thi triển đại thần thông Thiên Lý Truy. Nhưng hành động này lại càng hao tổn nguyên khí hơn bao giờ hết.
Tiểu Diên Nhi lo lắng bất an nhảy lên lưng Bạch Trạch.
Từ đám lông trắng mềm mại đến hai chiếc sừng phát ra ánh sáng lấp lánh của nó đều khiến Tiểu Diên Nhi âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Toạ kỵ được phân chia thành nhiều đẳng cấp: cấp phổ thông, cấp ưu lương, cấp tinh lương, cấp thượng thừa, cấp sử thi, cấp truyền thuyết.
Đừng nói tới việc khống chế toạ kỵ cấp truyền thuyết như Bạch Trạch, đa số tu hành giả nếu có thể bắt giữ và thuần phục một con toạ kỵ phổ thông đã là không tệ rồi.
Còn toạ kỵ cấp truyền thuyết thì trong tu chân giới có một câu nói thế này: nếu lúc sinh ra đã không có, thì cả đời cũng không có nổi.
Đương nhiên đây chỉ là một lời trêu chọc người khác để nói lên độ hiếm có của toạ kỵ cấp truyền thuyết mà thôi.
“Ngồi cho vững.”
Lục Châu nâng tay phải lên đỡ Tiểu Diên Nhi.
Bạch Trạch kêu to một tiếng lồng lộng cả toà Kim Đình Sơn.
Các loài cầm thú khác bay chạy tứ tán.
Bạch Trạch lướt đi trên mây, bay về phía An Dương thành.
Một canh giờ sau.
Đến một mảnh rừng ở ngoại ô An Dương thành, Lục Châu khống chế Bạch Trạch từ từ hạ xuống.
Tiểu Diên Nhi rung động không thôi, sau khi đáp xuống đất vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Chúng ta đến An Dương rồi.” Lục Châu nhìn về phía An Dương thành, tung người nhảy xuống lưng Bạch Trạch.
Thân thể hắn bây giờ đã có thể hoạt động tự nhiên.
Thấy Tiểu Diên Nhi còn đang ngẩn người, Lục Châu gọi một tiếng: “Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi lấy lại tinh thần. “Sư…sư phụ…”
Nàng cũng tung người nhảy xuống.
“Đồ nhi không có cố ý, là do con Bạch Trạch này quá xinh đẹp.”
“Xinh đẹp?”
Quả nhiên góc nhìn sự vật của nữ nhân đều như thế.
“Dạ vâng, cho tới bây giờ con còn chưa từng nhìn thấy toạ kỳ nào xinh đẹp tới vậy.”
“Đã đến An Dương rồi, để không làm người khác chú ý, vi sư sẽ thu hồi toạ ky. Ngoài ra… trang phục và khí tức của con cũng tương đối đặc thù, nên thay đổi một chút.”
Tuy danh khí của Tiểu Diên Nhi trong tu chân giới kém xa sư huynh sư tỷ, nhưng nàng cũng được xem là một nhân vật có tiếng. Nếu muốn đi điều tra sự tình của Từ gia thì đương nhiên phải che giấu tung tích.
“Đồ nhi minh bạch.”
Tiểu Diên Nhi học theo sư phụ, thu liễm khí tức lại.
Hai người cùng nhau đi bộ đến nhà một hộ nông dân trong thôn, đổi lại quần áo thông thường.
Sau khi cải trang xong, trông hai người giống hệt một cặp ông cháu nhà nông.
“Hì hì, sư phụ, bây giờ trông người giống hệt một ông lão nông dân.” Tiểu Diên Nhi che miệng cười.
“Không sao.”
Lục Châu phất phất tay nói: “Từ giờ trở đi, chúng ta xưng hô là ông cháu.”
“Đồ nhi minh bạch.”
“Hử?”
“Ách… Gia gia…”
Đột nhiên đổi giọng gọi thành gia gia, toàn thân Tiểu Diên Nhi đều cảm thấy không quen.
Nhưng không lâu sau, sự nghịch ngợm của Tiểu Diên Nhi đã bùng lên, rất nhanh nàng liền thích ứng, mở miệng ngậm miệng đều gọi ‘gia gia’ ngọt xớt.
Ban đầu Lục Châu cũng không nói nên lời, dù sao kiếp trước hắn cũng chỉ là một thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Bị người ta gọi là ‘gia gia’, hắn cũng thấy hơi xấu hổ.
Nhưng khi đã quen tai thì từ từ cũng không còn thấy ngượng nữa.
Cũng may hắn còn có Hệ thống, có thể giúp hắn nghịch chuyển sinh mệnh, nếu không… hắn thà không xuyên qua.
Vào An Dương thành.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi nhìn trái nhìn phải.
Đường phố ở An Dương thành rất là náo nhiệt, có gánh xiếc, có tiên sinh kể chuyện, có quầy bán hàng, gần như thứ gì cũng có.
“Không ngờ An Dương thành lại phát triển đến thế.” Lục Châu cảm thán.
“Hì hì, ông nôi, chơi thật vui.”
Tiểu Diên Nhi nhảy nhót hết quầy hàng này đến quầy hàng khác.
Nàng tiện tay cầm lấy một xâu mứt quả.
“Này này tiểu nha đầu, sao cướp mứt quả của ta!” Tiểu thương bán mứt quả vọt lên.
Tiểu Diên Nhi nhe răng nanh hù doạ nói: “Cút, bản cô nương ăn đồ của ngươi là phúc phận cho ngươi đó, còn kêu nữa ta xé nát miệng ngươi!”
“…”
Tiểu thương kia bị doạ giật nảy mình, hắn chưa từng thấy tiểu cô nương nào lại hung ác như vậy.
“Diên Nhi.”
“A? Gia gia…” Tiểu Diên Nhi lập tức sợ hãi, biến thành một đứa cháu ngoan ngoãn biết nghe lời.
“Trả tiền.”
“Gia gia, hắn rất dữ tợn, con nghe lời người nên không có đánh hắn mà.” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm như đang chịu oan ức.
Lục Châu lắc đầu. Những tên ác đồ này sợ là bình thường đã quen thói cướp giật, ngay cả nguyên tắc cư xử cơ bản nhất cũng không hiểu. Cũng may cho nàng xuống núi, những vẫn đề này đều dần dần lộ ra.
Từ từ dạy dỗ vậy.
“Người nào cũng giống như con chỉ biết giật đồ, vậy còn ai đi làm mứt quả nữa?”
“Dạ.”
Tiểu Diên Nhi đành phải trả tiền.
[Ting — dạy dỗ Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Hai người lại tiếp tục đi tới.
Đằng trước phi thường náo nhiệt, một đám người trẻ tuổi đang vây lại xem.
Lục Châu chỉ vào đám người, nói: “Đi xem một chút.”
“Con đi ngay.” Tiểu Diên Nhi thích nhất là náo nhiệt.
Nàng nhảy chân sáo chạy tới, nhưng đám người quá đông, trong tình huống bình thường thì Tiểu Diên Nhi sao có thể chen vào nổi.
Tiểu Diên Nhi thở phì phì, chân nhỏ giẫm mạnh một cái.
Răng rắc!
Đường dưới chân nàng xuất hiện một lổ thủng.
“Tránh ra.”
Nam đinh hai bên thấy bộ dạng của Tiểu Diên Nhi đều bị doạ sợ lùi lại một bước.
“Là cường giả Thối Thể cảnh!”
“Ít nhất cũng là Thối Thể ngũ trọng, đạp nhẹ một cái đã tạo thành hố! Ông trời ơi…”
“Ngay cả một tiểu cô nương còn lợi hại như vậy!”
Đám người tự động né ra nhường đường cho nàng.
Lục Châu thấy vậy chỉ đành lắc đầu. Cái tính tình này còn táo bạo hơn lúc ở trên núi nhiều.
Khó trách đám ác đồ này luôn muốn rời khỏi Kim Đình Sơn đi chấp hành nhiệm vụ.
Ra ngoài rồi tự do dễ chịu hơn nhiều nhỉ?
Đám người tản ra, để lộ một cái bàn.
Cái bàn bày ở trên phố, trước bàn có ba người ngồi, bên hông đeo đại đao. Nam tử có râu ngồi ở giữa nhìn Tiểu Diên Nhi rồi gật đầu khen ngợi: “Không tệ không tệ, tiểu cô nương, ngươi cũng muốn gia nhập môn phái của bọn ta sao?”
“Cái gì?”
“Ngươi có cơ sở không tệ. Một cước vừa rồi là bản sự của Thối Thể ngũ trọng. Báo danh đi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thành viên của Thanh Long Hội phân đà An Dương thành.” Thanh niên nam tử nói.
“Bản cô nương nói muốn gia nhập cái Thanh Long Hội rắm thúi đó bao giờ?” Tiểu Diên Nhi chẳng hiểu ra sao.
“Hử? Tiểu nha đầu lá gan không nhỏ, ngươi mà cũng dám vũ nhục Thanh Long Hội?”
Tiểu Diên Nhi nghênh ngang đi tới, nhấc chân giẫm lên bàn, “rắc” một tiếng cái bàn sụp xuống. “Thanh Long Hội là cái gì? Các ngươi đây là đang làm gì? Nói mau, gia gia của ta đang chờ kìa!”
“Dã nha đầu từ đâu đến lại đập phá quán của ta? Thanh Long Hội mà ngươi cũng không biết…”
Vừa định động thủ.
Lục Châu bước tới nói: “Dừng tay.”
Thanh âm không tính là mạnh mẽ, nhưng có xen lẫn một chút nguyên khí nên có thể truyền rõ ràng vào tai đối phương.
“Thú vị đấy, lão đầu, ngươi là Thối Thể thất, bát trọng?” Thanh niên nam tử tò mò nhìn Lục Châu.
Lục Châu không thèm trả lời hắn, chỉ nói: “Diên Nhi, có thể để Thanh Long Hội ở An Dương thành hỗ trợ điều tra sự tình của Từ gia.”
Tiểu Diên Nhi hai mắt toả sáng nói: “Con minh bạch rồi gia gia.”
Nàng quay đầu, nụ cười trên mặt biến thành dữ tợn: “Mấy người các ngươi… cùng lên đi!”
“Hắc… dã nha đầu này sợ là không biết chỗ dựa sau lưng của Thanh Long Hội chính là U Minh Giáo nha?”
“Cái gì? U Minh Giáo?” Tiểu Diên Nhi sững sờ quay đầu lại nhìn sư phụ. Giáo chủ U Minh Giáo chẳng phải chính là đại sư huynh sao? Đồ đệ, đồ tử, đồ tôn lại muốn thu lão tổ nhập môn… chuyện này thật là…
Tiểu Diên Nhi lo lắng bất an không ngừng liếc trộm sư phụ, sợ lão nhân gia người vì vậy mà tức giận.
“Sợ rồi à?”
Lục Châu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía nam tử kia, nói: “Ngươi nói là, chỗ dựa phía sau của Thanh Long Hội là U Minh Giáo?”
“Không sai!”
“Lão tiểu tử, ta thấy ngươi không tệ, gia nhập Thanh Long Hội của bọn ta làm đầu bếp đi, được ăn ngon uống ngon, Thanh Long Hội sẽ bảo bọc ngươi.”
Bình luận facebook