-
Chương 11-15
Chương 11 Tiếp tục dạy dỗ
Trong lòng Lục Châu khẽ động.
Cái Hệ thống này toàn làm hắn bất ngờ.
Cũng may bây giờ thân thể hắn già cỗi, da nhăn mặt mốc, không có biểu cảm gì nên chẳng ai nhận ra cảm xúc của hắn.
Chu Kỷ Phong nghe vậy lập tức gào to:
“Ngươi nói bậy! Lão ma đầu ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián! Ai mà chẳng biết thất đệ tử Tư Vô Nhai của Kim Đình Sơn là một tên tiểu nhân hèn hạ giỏi về tâm kế. Đáng tiếc loại thủ đoạn ti tiện này chẳng có tác dụng gì với ta đâu!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Đúng là thanh niên máu nóng dồn lên não… Đã như vậy bản toạ sẽ kể lại toàn bộ sự tình cho ngươi nghe. Năm đó khi bản toạ đến Ích Châu đã nghỉ chân ở Khương gia, ngay lúc thiếu phu nhân của Khương gia lâm bồn. Bản toạ thấy đứa nhỏ mới sinh của Khương gia căn cốt kỳ lạ, thiên phú kỳ giai nên có ý định muốn thu làm đồ đệ. Bản toạ cho vợ chồng Khương gia ba ngày để cân nhắc. Không cần biết bọn họ có đồng ý hay không, sau ba ngày bản toạ đều sẽ đưa đứa nhỏ kia đi… Thế nhưng qua hôm sau, cả nhà Khương gia đều bị tru diệt.”
“Khi bản toạ đến Khương gia thì đã trễ… Khắp tu chân giới đều cho rằng bản toạ giết sạch cả nhà Khương gia. Bản toạ cả đời giết người vô số, có thêm một vụ cũng không nhiều, bớt đi một vụ cũng không ít. Phe chính đạo trong thiên hạ đều tưởng đây là việc làm của bản toạ… nhưng chẳng ai biết việc đó thật ra là do Lạc Trường Phong gây ra.”
“Dối trá… ngươi cứ tiếp tục nói dối đi.”
Lục Châu biết hắn sẽ không tin tưởng.
Thế là hắn ra đòn quyết định:
“Trên vai ngươi có một cái bớt. Khi ngươi vừa mới sinh, thể nội có tính hàn, chính bản toạ đã ra tay giúp ngươi, đó cũng là lý do trong cơ thể ngươi luôn có một đạo tà khí. Ngươi vốn họ Khương, đứa nhỏ của Khương gia chính là ngươi…”
Chu Kỷ Phong giật mình.
Chuyện hắn có vết bớt rất ít người biết.
Sao lão ma đầu này lại biết được?
“Bản toạ thấy ngươi tuổi còn quá nhỏ, nếu nói toàn bộ sự thật cho ngươi biết, chỉ sợ ngươi sẽ không thể chịu nổi áp lực… Thôi được rồi, ngươi đi đi.”
Lấy lùi làm tiến là cách đơn giản nhất để gợi lên sự tò mò của người khác.
Quả nhiên.
Chu Kỷ Phong tuy không tin nhưng vẫn nói: “Ta vốn chẳng tin lời của ngươi.. nên chẳng sợ áp lực gì cả. Lão ma đầu, ngươi là kẻ giết người không chớp mắt, không cần phải chơi chiêu với ta như vậy.”
“Ngươi mà còn dám chửi bới sư phụ ta, có tin ta chém chết ngươi ngay bây giờ không?” Tiểu Diên Nhi nâng tay lên.
Chu Kỷ Phong: “…”
Hắn đột nhiên cảm thấy lão ma đầu không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, nhưng tiểu cô nương này lại rất doạ người.
Người tốt bị lấn lướt, ngựa tốt bị người cưỡi. Lục Châu đột nhiên cảm giác được, đối phó với loại thanh niên như thế này không thể quá mức tốt bụng hiền hoà.
Lục Châu cười ha ha nói:
“Sư phụ Lạc Trường Phong của ngươi diệt Khương gia, làm nhục mẫu thân ngươi rồi mang ngươi đi… Ba mươi năm trước Lạc Trường Phong đột phá Nguyên Thần cảnh, cảnh giới này chia thành ba đại cảnh giới là Đạo nguyên, Hỗn nguyên và Hợp đạo. Trong đó cảnh giới Hợp đạo có một cách để đột phá…”
Lời còn chưa nói hết.
Tiểu Diên Nhi đứng một bên đã cười nói xen vào: “Sư phụ, cái này con cũng biết… Cảnh giới Hợp đạo có thể dùng tu vi cường đại của mình để thôn phệ tu vi tinh nguyên của người khác, hợp hai thành một, nên mới gọi là Hợp đạo. Sư phụ, con nói có đúng không?”
Lục Châu không thèm trả lời nàng.
Tiểu Diên Nhi lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Chu Kỷ Phong chau mày, không nhịn được lắc đầu.
Lục Châu lại nói tiếp.
“Toàn bộ Thiên Kiếm Môn cũng chỉ có ngươi tu hành cùng một đại đạo với Lạc Trường Phong… Ngươi vẫn còn cho rằng Lạc Trường Phong không có vấn đề?”
Những thứ còn lại cũng không cần nói nữa.
Lời này tuy không thể khiến Chu Kỷ Phong lập tức thay đổi hay tin tưởng.
Nhưng ít nhất cũng sẽ khiến hắn nghi ngờ.
“Bản toạ biết ngươi không tin… Sau khi trở về ngươi hãy hỏi lại sư gia của mình. Tiểu Diên Nhi, tiễn hắn rời đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Sư phụ, để hắn đi như vậy sao? Hắn đánh lén người mà?” Tiểu Diên Nhi dẩu môi.
“Làm càn.”
Tiểu Diên Nhi bất đắc dĩ đành khẽ dậm chân.
Nàng hừ một tiếng nói với Chu Kỷ Phong: “Đồ con lợn! Sư phụ ta có cần phải nói dối để lừa ngươi không? Người trực tiếp giết ngươi chẳng tốt hơn sao? Đồ não lợn!”
Chu Kỷ Phong: “…”
Bây giờ hắn chỉ còn như một đống bột nhão.
Trong lòng hắn vẫn cứ lặp đi lặp lại câu ‘ta không tin’, ‘ta không tin’.
Sau khi Tiểu Diên Nhi đưa Chu Kỷ Phong rời núi.
Lục Châu nhìn xem thông tin của nhiệm vụ. Hắn cũng biết nhiệm vụ này không thể lập tức mà hoàn thành được.
Nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Trừ khi Chu Kỷ Phong là một kẻ ngu, nếu hắn có một chút đầu óc thì sẽ đi điều tra thực hư.
“Sư phụ… Tại sao người lại không giết hắn?” Tiểu Diên Nhi vừa trở lại Ma Thiên Các đã hỏi.
Lục Châu lắc đầu.
Sát khí của nha đầu này quá nặng.
Nàng giống với các sư huynh sư tỷ của mình, đều bị Cơ Thiên Đạo ảnh hưởng.
Lục Châu đứng dậy, chắp tay sau lưng nói: “Giết người không phải là phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề.”
“Nhưng sư phụ vừa sai con xuống núi giết chết không ít tu hành giả phe chính đạo mà… Bọn hắn dám rình rập Kim Đình Sơn, nên giết!” Tiểu Diên Nhi thở phì phò nói.
Lục Châu cạn lời. Hắn cốc đầu nàng một cái. “Đừng có giảo biện.”
“Ui.”
“Vi sư có nói không được giết người sao? Giết người không phải là phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề, nhưng nó vĩnh viễn là một trong những phương thức đó!”
Tiểu Diên Nhi mơ mơ hồ hồ, “ồ” một tiếng.
[Ting — đồ đệ của ký chủ đang làm việc ác, sắp khấu trừ điểm công đức tương ứng.]
[Ting — đồ đệ của ký chủ đang làm việc ác, sắp khấu trừ điểm công đức tương ứng.]
Đờ mờ!
Điểm công đức cũng có thể bị trừ?
Dù Lục Châu muốn tỏ ra vững vàng như con chó già thì lúc này đây cũng suýt nữa lật bàn chửi ầm lên.
Cái quái gì thế, còn có chiêu này.
“Gọi sư huynh sư tỷ con tới đây.”
“Đồ nhi đi ngay ạ.”
Lục Châu cau mày nói: “Hệ thống, ta chỉ có bấy nhiêu điểm công đức mà ngươi cũng nỡ trừ?”
Hệ thống vẫn không đáp lại hắn.
Điều này có nghĩa là, công đức có thể thu hoạch nhờ đồ đệ làm việc tốt, cũng có thể bị khấu trừ khi bọn hắn làm chuyện ác.
Nhưng mà… làm chuyện gì mới gọi là ác đây?
Không bao lâu sau.
Tiểu Diên Nhi dẫn đầu bước vào, theo sau là ba tên ác đồ Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt cúi đầu đi vào Ma Thiên Các như không có việc gì.
Ba người đồng thời hành lễ.
“Sư phụ!”
“Nói đi, vừa rồi các ngươi đã làm gì?” Vẻ mặt Lục Châu không thay đổi.
“Dạ? Sư phụ… Đồ nhi nghe lời người, vẫn luôn tuần tra ở khu vực phụ cận Kim Đình Sơn, chẳng làm gì cả ạ!” Minh Thế Nhân tỏ ra vô tội nói.
Lục Châu thản nhiên đáp.
“Các ngươi hẳn phải hiểu rõ tính tình của vi sư. Vi sư ghét nhất là nói láo.”
Ba người nghe vậy, sắc mặt đồng thời biến hoá.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân vội vàng nói: “Ở chân núi phía Nam có xuất hiện mấy tên thợ săn… Kim Đình Sơn là nơi nào, sao có thể để bọn hắn đi săn được chứ.”
“Ngươi ra tay rồi?”
“Đồ nhi… đồ nhi biết sai! Lẽ ra đồ nhi nên giết sạch bọn chúng mới đúng!” Minh Thế Nhân vội nói.
Lục Châu: “…”
“Kim Đình Sơn danh chấn cả giới tu hành, thế mà mấy tên thợ săn lại không biết. Có khi chúng là do bọn danh môn chính đạo phái tới làm gian tế cũng nên. Sư phụ, để đồ nhi đi giết sạch bọn này!”
Minh Thế Nhân xoay người định đi.
Lục Châu đen mặt.
“Đứng lại.”
“A?”
“Bình chướng của Kim Đình Sơn chưa khôi phục, có người đi nhầm cũng là chuyện bình thường. Đuổi họ ra xa là được, nếu phát hiện có người cố ý gây rối thì ngươi ra tay cũng không muộn.” Lục Châu nói.
Bọn Minh Thế Nhân ba mặt nhìn nhau, thầm nghĩ, như thế này đâu phải là sáo lộ của sư phụ. Bình thường hẳn phải là ‘giết cả nhà bọn hắn’ mới đúng chứ!
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Độ trung thành của ba người là 68%, 62%, 65%.
Sau đó ba người cùng nhau rời đi.
Ra khỏi Ma Thiên Các, áp lực trên người bọn hắn cũng biến mất.
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt vừa vuốt tóc vừa nhẹ nhàng cười nói: “Sư phụ đột nhiên trở nên ôn nhu, ta thấy không quen. Sư huynh… các huynh có thấy sư phụ trở nên khác trước rồi không?”
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân tự xưng là người giỏi phân tích sự việc, hắn vuốt cằm nói: “Đừng hoảng hốt, cũng đừng suy nghĩ lung tung. Ta ngã một lần đã khôn hơn một chút… có lẽ là sư phụ đang chơi thử sáo lộ mới.”
“Đúng vậy, chúng ta cứ phục tùng mệnh lệnh của người là được, đừng nghĩ mấy chuyện khác.” Đoan Mộc Sinh không thèm để ý, chỉ trực chỉ xuống dưới núi.
Không lâu sau…
Lục Châu đang nghỉ ngơi trong Ma Thiên Các bỗng nghe tiếng Hệ thống nhắc nhở.
[Cứu vớt mười lăm sinh mệnh vô tội, ban thưởng 150 điểm công đức.]
[Thu hoạch được mười bốn người quỳ bái, ban thưởng 14 điểm công đức. Thu hoạch được một người thành kính quỳ bái, ban thưởng 10 điểm công đức.]
[Nhắc nhở: thành kính quỳ bái thu hoạch được gấp mười lần điểm thưởng, quỳ bái thông thường không được tăng thêm.]
Lục Châu lập tức mở hai mắt ra.
“Còn có trò này? Sao không sớm nói chứ?”
Công đức, công đức, được người ta quỳ bái là được công đức.
Chương 12 Sáo lộ mới?
“Tiểu Diên Nhi đâu?”
“Có đồ nhi.”
Tiểu Diên Nhi mặc trang phục màu xanh như một chú chim nhỏ nhảy từ bên ngoài vào.
“Đi nói với các sư huynh sư tỷ của con, phải đối xử tốt với người vô tội.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Đối xử… tốt?”
Lời này phát ra từ miệng sư phụ khiến Tiểu Diên Nhi tỏ ra hoang mang khó lòng tin nổi.
“Đi đi.”
“A, đồ nhi đi ngay.”
Tiểu Diên Nhi lòng đầy nghi hoặc bước xuống núi.
Khi nàng nhắc lại lời Lục Châu cho ba tên ác đồ.
Chiêu Nguyệt lảo đảo, suýt tí nữa đã ngã nhào xuống đất.
“Mẹ ơi, tứ sư huynh, sáo lộ mới của sư phụ hình như có chút không đúng… Dù lão nhân gia người có thay đổi khẩu vị, cũng không có khả năng nói ra mấy lời tốt đẹp như vậy.”
Minh Thế Nhân nhìn Tiểu Diên Nhi: “Tiểu sư muội, sư phụ nói vậy thật sao?”
Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Nguyên văn lời sư phụ đó, ‘phải đối xử tốt với người vô tội’.”
“Xong đời.” Minh Thế Nhân đi qua đi lại.
“Lão tứ, lời đệ nói là có ý gì?” Đoan Mộc Sinh cau mày hỏi.
“Sư phụ cả đời làm nhiều việc ác. Làm mãi cũng chán, nay lão nhân gia người muốn chơi sáo lộ mới, vậy chỉ có thể là làm điều ‘Thiện’.”
“Vậy thì cũng đâu đến mức xong đời?” Chiêu Nguyệt cười nói.
“Vấn đề là, ta vốn chẳng biết phải làm điều thiện như thế nào cả!” Minh Thế Nhân khóc không ra nước mắt.
“…”
Nhìn bộ dáng đầy vẻ bất đắc dĩ của sư huynh sư tỷ, Tiểu Diên Nhi ho khan nói: “Sư huynh sư tỷ, các người có phải là nghĩ hơi nhiều rồi không?”
Ánh mắt ba người nhìn về phía Tiểu Diên Nhi. “Tiểu sư muội thân cận với sư phụ nhất, chẳng lẽ biết nội tình bên trong?”
“Đúng đúng đúng, tiểu sư muội mau nói.”
“Nội tình thì muội không biết, nhưng sư phụ có nói một câu…”
“Câu gì?”
“Giết người không phải là phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề.”
Ba người sững sờ.
Minh Thế Nhân chợt vỗ đùi. “Ta biết ngay sự tình không đơn giản như vậy mà! Tuy tu vi của sư phụ rất lợi hại… nhưng lão nhân gia người tuyệt đối không thể nói ra
một câu có chiều sâu như vậy!”
Cùng lúc đó.
Tại tổng bộ Mãnh Hổ Cương sơn trại.
“Trại chủ, có hồi âm của Diễn Nguyệt Cung…”
“Trong thư nói gì?” Chư Hồng Cộng cực kỳ vui sướng.
“Cung chủ Diễn Nguyệt Cung nói, lão ma đầu Kim Đình Sơn có thể dùng một chiêu giết chết Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong, tu vi hẳn đã khôi phục. Diệp Cung chủ vô pháp hiệp trợ Trại chủ. Thực lực của Trại chủ là thấp nhất, nhất định phải trốn đi thôi.”
Phịch!
Chư Hồng Cộng ngã sấp xuống đất.
“Trại chủ!”
“Nhanh, nhanh đỡ Trại chủ về phòng thay quần!”
[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 50 điểm công đức.]
Lục Châu nghe được thông báo của Hệ thống, cảm thấy không thể hiểu thấu.
Hắn không hề làm gì tên Chư Hồng Cộng, sao đột nhiên lại thu hoạch được điểm công đức?
Lục Châu nhìn vào bảng thông tin cá nhân ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền Cảnh, tâm khiếu.
Điểm công đức: 244
Tuổi thọ còn lại: 610 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động)
Vẫn y như trước, ít ỏi đến đáng thương.
Tuy hắn đã phát hiện được phương pháp mới để tích luỹ điểm công đức, nhưng hắn chỉ có hơn hai trăm điểm, đối với Thương thành toàn bán đạo cụ giá ngàn điểm trở lên thì đúng là hạt cát trong sa mạc.
Nhiêu đây điểm công đức chỉ đủ để rút thưởng vài lần, chẳng làm gì khác được.
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Bạch Trạch.]
[Bạch trạch, một con, là toạ kỵ có thời hạn sử dụng vĩnh viễn.]
Lục Châu không khỏi trợn to đôi mắt già nua đục ngầu của mình, kích động nói: “Toạ kỵ Bạch Trạch?”
Cái trò rút thưởng này đúng là nghịch thiên.
Cơ Thiên Đạo trước đây nhất định có rất nhiều công pháp, vũ khí, thậm chí là toạ kỵ hiếm thấy, dù sao lão cũng là đại ma đầu tung hoành ngàn năm, không đến mức một chút đồ tích góp cũng không có.
Nhưng khi Lục Châu xuyên không đến thay thế Cơ Thiên Đạo thì trên người lão chẳng còn lại thứ gì, nghèo đến một xu cũng chẳng còn.
Không ngờ hắn lại có thể rút thưởng được một con toạ kỵ hiếm thấy như vậy.
Ở cái xứ Đại Viêm này, người không bắt được yêu thú hoặc hung thú làm thú cưỡi thì sẽ nghĩ biện pháp chế tạo phi liễn, phi kiếm để ngự không mà đi. Nhưng những thứ này đều không oai phong bằng việc có toạ kỵ.
Nếu so sánh với thời hiện đại thì Bạch Trạch chẳng khác gì là một chiếc siêu xe xa hoa sang trọng.
Tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Đẳng cấp của hung thú bị khống chế càng cao thì càng chứng minh thực lực của người đó lợi hại.
“Bạch Trạch.” Lục Châu gọi một tiếng.
Trên bầu trời Ma Thiên Các đột nhiên xuất hiện một con sư tử hai sừng, toàn thân nó tắm trong ánh sáng lấp lánh, bước xuống từ trên mây.
Nó bước vào trong viện Lục Châu.
Lục Châu nhìn Bạch Trạch toàn thân phủ đầy ánh sáng, giật mình trong chốc lát.
Dù có ký ức rộng rãi của Cơ Thiên Đạo, khi trông thấy Bạch Trạch hắn vẫn cảm thấy phấn khích.
Lục Châu vung tay lên.
Bạch Trạch xoay một vòng như đang chui vào hư không, nháy mắt đã biến mất.
Ba tên ác đồ dưới núi quay đầu nhìn về phía Ma Thiên Các, ngẩn người suy nghĩ.
“Ta bị hoa mắt sao? Vừa rồi hình như có một cỗ năng lượng cực mạnh mang theo điềm lành xuất hiện?”
“Huynh không có hoa mắt, muội cũng nhìn thấy.”
“Là sáo lộ mới đó, sư phụ rõ ràng là muốn che giấu tà khí trên người mình, ta coi như không nhìn thấy.”
“Đúng vậy, cứ coi như không nhìn thấy.”
Trên Ma Thiên Các, Lục Châu đang lâng lâng vì liên tục rút thưởng ra đồ tốt.
Còn lại đống điểm công đức, hắn quyết định rút thưởng tiếp.
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
Hai lần liên tiếp rút hụt.
“Ngươi cho ta nếm qua hoa ngon quả ngọt rồi bây giờ bắt đầu bóc lột ta sao?” Lục Châu cạn lời.
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
“…”
Còn thừa lại 44 điểm.
Không đủ điểm rút thưởng.
Lục Châu bất đắc dĩ đóng lại chức năng rút thưởng.
“Quả nhiên đều là chơi chiêu.”
Tuy vậy hắn vẫn không quá mức thất vọng hay tiếc nuối. Nói chung thì kết quả vẫn rất phong phú. Bốn lần rút thưởng hắn có một con toạ kỵ Bạch Trạch, rất lời rồi.
Ở gần chân núi Kim Đình Sơn.
Có ba nam tử trung niên đang cưỡi ngựa phóng về phía Kim Đình Sơn.
“Phía trước chính là Kim Đình Sơn… cũng chính là hang ổ của lão ma đầu nổi tiếng bậc nhất tu chân giới, khiến người người kinh sợ.”
“Quản sự, tại sao lúc trước tộc trưởng phải đưa Diên Nhi đến Kim Đình Sơn để bái sư chứ? Thanh danh nơi này cũng không tốt lành gì!”
“Ngươi cho rằng tộc trưởng muốn như vậy sao? Lão ma đầu này giết người không chớp mắt, tộc trưởng cũng bất đắc dĩ mới phải chủ động đưa Diên Nhi đến đây bái sư.”
“Hy vọng lão ma đầu này nể mặt Diên Nhi, trợ giúp tộc ta vượt qua đại kiếp nạn.”
Vị quản sự cưỡi ngựa phía trước bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ mong là vậy… Nghe nói mấy ngày trước lão ma đầu dùng sức một người bức lui thập đại cao thủ, dùng một chiêu chém giết Môn chủ Thiên Kiếm Môn là Lạc Trường Phong. Nếu lão ma đầu chịu ra tay hỗ trợ thì Từ gia nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này.”
Ba người tiếp tục phi ngựa về phía trước.
Lúc đi vào sơn lâm.
Một bóng đen như quỷ mị phiêu đãng giữa không trung, giọng nói khiến người ta sợ hãi vang lên:
“Kẻ nào dám cả gan bước vào Kim Đình Sơn?”
Ba người lập tức xuống ngựa, quỳ một gối xuống.
“Từ gia ở An Dương Thành, xin bái kiến chư vị ma.. cao, cao nhân của Ma Thiên Các…” Quản sự nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
“Từ gia ở An Dương Thành?”
Thân ảnh của Minh Thế Nhân từ trên không trăm mét đột nhiên phi xuống, tạo thành từng đạo tàn ảnh lưu lại trong không trung.
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt đứng hai bên trái phải, ba người sắp thành một đường thẳng.
Ba kẻ đang quỳ dưới đất trừng to mắt, bờ môi run rẩy. Đều nghe nói ma đầu ở Kim Đình Sơn cực kỳ đáng sợ, nay gặp rồi mới thấy quả thật là vậy.
“Lão tứ, Từ gia ở An Dương Thành chính là tộc nhân của tiểu sư muội.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Ta hiểu rồi… may mà ta cơ trí… Theo sáo lộ mới của sư phụ, bây giờ chúng ta không thể giết hắn, mà còn phải đối xử tốt với bọn hắn… huống hồ đây còn là tộc nhân của tiểu sư muội.” Minh Thế Nhân gật gật đầu.
“Tứ sư huynh nói có lý.”
Ba người Từ gia nhìn nhau, chẳng hiểu ra sao.
Minh Thế Nhân mỉm cười bước tới, đỡ Từ quản sự dậy: “Không cần đa lễ, mau mau đứng lên.”
“A?”
Từ quản sự suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy nhất định là trong nụ cười của hắn có dao, liền càng khách khí hơn. “Không dám, không dám…”
“Lời ấy sai rồi, các ngươi là tộc nhân của tiểu sư muội thì chính là người trong nhà. Người trong nhà thì không cần đa lễ. Nào nào nào, đừng khẩn trương…”
“Tiểu nhân không dám.”
Minh Thế Nhân nhướng mày, nhấc chân đá hắn một cước.
Ầm!
Từ quản sự té đập mặt xuống đất trông như tư thế chó đớp cứt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt! Nhanh lên, toàn bộ đi lên núi cho ta, chờ xử lý!”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt ngẩn cả người.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không còn cách nào. Sáo lộ mới của sư phụ thiệt là khó chơi.”
Chương 13 Tuyên bố nhiệm vụ
Ma Thiên các, Kim Đình Sơn.
“Sư phụ, Từ gia ở An Dương Thành cầu kiến.”
“Từ gia?”
“Họ là tộc nhân của Tiểu Diên Nhi.”
Hình ảnh năm năm trước khi thu Tiểu Diên Nhi làm đồ đệ ở An Dương Thành hiện lên trong đầu.
Lục Châu vuốt cằm nói: “Cho bọn họ vào, nhân tiện gọi Tiểu Diên Nhi tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau.
Ba tên ác đồ dẫn theo người Từ gia tiến vào Ma Thiên Các.
Tiểu Diên Nhi nhận được tin tức lập tức chạy tới.
Ba người nhà Từ gia hoàn toàn không ngờ mình có thể thuận lợi vào được Ma Thiên Các. Càng thuận lợi, bọn họ càng lo lắng bất an.
Khi bọn họ nhìn thấy ông lão Lục Châu, hai chân đều run lẩy bẩy, không dám làm ra một hành động nào bất kính.
“Bái kiến Các chủ!” Quản sự Từ gia quỳ rạp xuống đất, hai người khác cũng quỳ theo.
Ánh mắt Lục Châu đảo qua ba người, thản nhiên nói:
“Bản toạ từng lập ra quy củ, phàm là người đã bái nhập vào Ma Thiên Các thì không được qua lại với tộc nhân và bằng hữu cũ. Tiểu Diên Nhi, con còn nhớ chứ?”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, vội vàng nói:
“Đồ nhi nhớ rõ. Đồ nhi sẽ đuổi bọn họ đi ngay.”
Quản sự Từ gia quay đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, mặt đầy mồ hôi nói: “Thiếu chủ, ta… là Từ An đây!”
“Từ An? Là ngươi?!”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.
Từ An lập tức khóc lên: “Thiếu chủ, ta cuối cùng cũng được gặp người! Từ gia gặp nạn, lão gia và phu nhân cũng gặp nạn rồi!”
Vừa nói vừa chảy nước mắt nước mũi.
Dù sao Tiểu Diên Nhi cũng chỉ mới xa nhà năm năm, trong năm năm này nàng cũng thường xuyên nhớ tới cha mẹ ruột của mình. Lão ma đầu cũng rất yêu thương chứ không làm hư nàng.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt lại có vẻ xem thường.
Một đại nam nhân mà khóc sướt mướt, đúng là mất hết mặt mũi.
Đoan Mộc Sinh trầm giọng nói: “To gan!”
Từ An ngừng khóc thút thít, hắn khẩn trương và thấp thỏm cúi thấp đầu xuống.
“Đây là Ma Thiên Các, không phải nơi để ngươi khóc lóc ỉ ôi.” Chiêu Nguyệt cười nói. “Tiểu sư muội, nếu không phải nể mặt đây là tộc nhân của muội thì tỷ tỷ đã lấy kim châm khâu miệng hắn lại từ lâu rồi.”
Từ An: “…”
Tiểu Diên Nhi quỳ rạp xuống đất. “Sư phụ.”
Lục Châu tỏ ra rất bình tĩnh, không biểu lộ cảm xúc gì.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân đảo mắt một vòng rồi chắp tay nói: “Sư phụ, quy củ là người định. Người nhà của tiểu sư muội cũng chính là người nhà bọn sư huynh sư tỷ chúng con. Người nhà gặp nạn, nếu không ra tay tương trợ thì chẳng bằng loài heo chó.”
“Chiêu Nguyệt cũng tán thành.” Chiêu Nguyệt nói hùa theo.
“Tứ sư đệ nói có lý, ta cũng nghĩ vậy.” Đoan Mộc Sinh nói.
Thấy ba vị sư huynh sư tỷ thay mình nói chuyện, Tiểu Diên Nhi cảm thấy ngoài ý muốn.
Lục Châu khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Trẻ con dễ dạy. Không uổng công vi sư dạy dỗ các ngươi.”
Ánh mắt hắn lướt qua ba tên ác đồ.
Độ trung thành của bọn hắn đã tăng thêm 5 điểm, gần đạt 70%.
“Có điều Ma Thiên Các không phải chuyện gì cũng sẽ nhúng tay.” Ánh mắt Lục Châu rơi vào người Từ An.
“Đúng vậy, sư phụ thần uy cái thế, sao có thể để người xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.” Minh Thế Nhân nói.
Chiêu Nguyệt trắng mắt liếc hắn.
Tứ sư huynh không chỉ giỏi phân tích mà kỹ năng vỗ mông ngựa cũng xịn hơn hẳn người thường!
Tiểu Diên Nhi nháy mắt với Từ An một cái.
Từ An vội vàng nói:
“Toàn bộ Từ gia khoảng một ngàn người sống ở An Dương Thành lâu nay luôn rất quy củ, cũng chỉ làm giao thương buôn bán với người bình thường, mấy năm nay đều bình an vô sự. Một tháng trước, thương đội của Từ gia đi ngang qua Hà Cốc gặp phải một đám mã tặc cướp bóc. Từ gia không muốn gây chuyện thị phi nên giao nộp một khoản tiền lớn cho mã tặc… Không ngờ bọn mã tặc này được một tấc lại muốn một thước, chạy suốt đêm đến An Dương Thành tấn công Từ phủ, bắt trói hơn một trăm người của Từ gia làm con tin!”
Tiểu Diên Nhi khẽ nhíu mày.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Chiêu Nguyệt mỉm cười nói: “Một đám mã tặc thôi mà, sao không đi báo quan?”
“Lão gia cũng nghĩ như vậy, nhưng quan phủ vừa nghe là mã tặc ở Hà Cốc liền đuổi lão gia đi, không dám quản!”
“Bọn mã tặc này lợi hại như vậy?” Chiêu Nguyệt xem thường.
Từ An khẩn trương nói: “Nghe nói sau lưng bọn mã tặc này có tu hành giả làm chỗ dựa…”
“Khó trách.”
Đầu đuôi sự tình đã rõ ràng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Lục Châu.
Dựa theo thói quen trước kia của lão nhân gia, ông ta nhất định sẽ không để Ma Thiên Các nhúng tay vào loại sự tình này.
Nhưng trước khác nay khác.
Cộng thêm việc này còn liên quan đến tiểu sư muội mà sư phụ thương yêu nhất…
Cho nên.
Không đợi sư phụ nói chuyện, Minh Thế Nhân bước ra, đại nghĩa lẫm nhiên nói: “Sư phụ, việc này người cứ giao cho đồ nhi làm… Đám mã tặc này dám bắt cóc người nhà của tiểu sư muội, sao có thể tha cho chúng. Đồ nhi nhất định sẽ xử lý chuyện này thoả đáng.”
Đoan Mộc Sinh: “…”
Chiêu Nguyệt: “…”
Lão tứ, ngươi thật vô sỉ.
Từ An nghe vậy vô cùng vui mừng như thể đang nằm mơ. Việc này còn thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Lục Châu cũng đang suy nghĩ.
Dựa vào thực lực trước mắt của hắn, nhúng tay vào chuyện của bọn tu hành giả chẳng khác gì tự tìm phiền phức. Nhưng nếu giao cho đồ đệ làm thì hắn lại còn thu được điểm công đức, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
“Sư phụ, xin hãy cho đồ nhi được lấy công chuộc tội. Trước kia đồ nhi nghiệp chướng nặng nề, nay người nhà của tiểu sư muội đang gặp nguy, con là sư huynh há có thể ngồi xem mặc kệ. Tuy sư phụ đang cấm túc con, nhưng tình huống đặc thù nên mong sư phụ cho phép.” Từng câu từng chữ của Minh Thế Nhân đều toát ra phong thái của bọn nhân sĩ phe chính đạo, khiến Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt đều được mở rộng tầm mắt.
Kỹ thuật diễn của lão tứ từ khi nào lại tốt như vậy?
Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân, thản nhiên nói: “Chuyện này vốn nên để Tiểu Diên Nhi tự mình xử lý. Nhưng Diên Nhi tuổi còn nhỏ, ra tay không có chừng có mực. Nếu người sư huynh như ngươi đã có tâm thì ta giao việc này cho ngươi làm.”
“Đồ nhi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Minh Thế Nhân cực kỳ mừng rỡ.
“Ta cho ngươi thời gian ba ngày.”
“A? Ba, ba ngày… Sư phụ, có phải là hơi gấp quá không…” Minh Thế Nhân cò kè mặc cả.
Chiêu Nguyệt cười nói: “Sư huynh, huynh dù gì cũng là cường giả Thần Đình cảnh, nếu là muội thì chỉ cần hai ngày là đủ. Từ khi nào mà huynh trở nên thiếu tự tin quá vậy?”
“Ách…”
Vốn là sư huynh đệ đồng môn, muội thọc gậy bánh xe vậy mà coi được sao?
“Đi làm việc đi.” Lục Châu phất tay.
“Cẩn tuân sư mệnh.”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ thành công: cứu Từ gia. Thời hạn nhiệm vụ: ba ngày.]
Lục Châu ngơ ngác.
Hắn còn có thể tuyên bố nhiệm vụ?
Trên bảng nhiệm vụ quả nhiên hiện ra một mục mới là ‘tuyên bố nhiệm vụ’, hàng đầu tiên ghi rất rõ: cứu Từ gia, người chấp hành: Minh Thế Nhân, thời gian đếm ngược 2 ngày 32 giờ…
Tiểu Diên Nhi quỳ bái nói: “Đa tạ sư phụ.”
Đám ba người Từ An cũng quỳ bái: “Tạ ơn Các chủ.”
[Ting — thu hoạch được ba người thành kính quỳ bái, ban thưởng 30 điểm công đức.]
“Tiểu Diên Nhi, con đưa bọn họ xuống núi đi.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi muốn nói lại thôi.
Lục Châu nhìn thấy vẻ mặt nàng bèn nói: “Tứ sư huynh của con tuy ham chơi rong ruổi thế gian phồn hoa, nhưng nó luôn luôn nghiêm túc làm việc, biết dùng đầu óc. Với tính tình của nó thì chưa đến một ngày đã giải quyết xong vấn đề rồi, không cần lo lắng.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt đồng thời giật mình.
Sư phụ rõ ràng biết lão tứ sẽ ham chơi thêm hai ngày.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta!
“Lão ngũ.”
“Có đồ nhi.”
“Vi sư cho con thời gian hai ngày, con đến Thiên Kiếm Môn điều tra tình hình của đại đệ tử Thiên Kiếm Môn, Chu Kỷ Phong.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy vẻ mặt mừng rỡ nói: “Đồ nhi tuân mệnh. Đồ nhi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ thành công: điều tra Chu Kỷ Phong của Thiên Kiếm Môn, thời hạn hai ngày.]
Chương 14 Hoàn thành nhiệm vụ
Hôm sau.
Tháng tám trên Kim Đình Sơn trời nóng bức dị thường.
Lục Châu ngồi vào đình hóng mát.
Không cần tu luyện công pháp, cả cuộc đời hắn trở nên vô vị, tựa như một ông lão thôn quê ngồi trước đình hóng mát.
Tam đồ đệ và cửu đồ đệ như thần giữ cửa đứng canh giữ bên ngoài.
Sau khi xảy ra sự tình Chu Kỷ Phong ám sát sư phụ, hai người cũng không dám bất cẩn.
Tuy bọn họ đều tin rằng Lục Châu có đủ thực lực để ngăn cản thích khách, nhưng để bọn đạo chích này lẻn vào Kim Đình Sơn là do bọn họ thất trách.
“Sư phụ, tứ sư huynh… thật sự sẽ không xảy ra việc gì chứ?” Tiểu Diên Nhi nhịn không được bèn hỏi.
Lục Châu nở nụ cười nhat. “Yên tâm đi.”
Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh đứng bên cạnh nói: “Tiểu sư muội, tuy lão tứ ham chơi, đôi khi có vẻ không đáng tin cậy, nhưng khi làm việc thì hắn luôn luôn cố gắng hết sức mình, điểm đó muội có thể yên tâm.”
“Vâng… Ta chỉ sợ tứ sư huynh mải chơi mà quên đi chính sự.”
“Nó mà dám… Nếu nó dám quên thì không cần sư phụ ra tay, ta là sư huynh cũng quyết không tha cho nó.” Đoan Mộc Sinh nói.
Đoan Mộc Sinh kỳ thật là một người chất phác.
“Nếu thất sư huynh có ở đây thì tốt rồi.” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
“Tiểu sư muội, chớ có nói bậy bạ.” Tam đồ đệ nhắc nhở.
Phản bội lại sư môn là chuyện đại nghịch bất đạo. Ở trước mặt sư phụ mà dám nhắc đến hắn, là muốn ăn mắng hay sao.
Tiểu Diên Nhi cũng ý thức được mình lỡ lời, vội vàng thè lưỡi.
Lục Châu lắc đầu nói:
“Không sao.”
“Lão thất giỏi bày mưu tính kế, đích thực là một nhân tài hiếm có. Nhưng kẻ này quá mức âm hiểm, thường chú tâm vào những chuyện vụn vặt, tâm tính lại hay nghi ngờ vô căn cứ, đi không được xa.”
Tính tình như thế khiến Lục Châu nhớ tới Tào Tháo.
Thành hay bại đều là ở chỗ đó.
“Sư tỷ gửi thư về…” Tiểu Diên Nhi chỉ vào chú chim truyền tin vừa xuất hiện nơi chân trời.
Chim truyền tin này không phải là chim truyền tin thông thường mà đã được Kim Đình Sơn nuôi dưỡng, dùng linh lực để tẩm bổ nên chúng đều là chim biến dị. Một số chim truyền tin lợi hại còn biến thành một loài hung thú trong Đại Viêm thế giới. Trong đám hung thú hoang dã ngoài kia còn có nhiều loài nhanh nhẹn hơn cả chim truyền tin như chim hồng nhạn, cá đưa thư,…
Chim truyền tin nhả thư vào lòng bàn tay Tiểu Diên Nhi.
“Sư phụ.”
“Đọc.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi mở thư ra đọc: “Sư phụ, từ sau sự kiện thập đại tông môn vây công Kim Đình Sơn, Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong bỏ mình, vì muốn tranh đoạt vị trí Môn chủ nên Thiên Kiếm Môn bây giờ đã loạn thành một đoàn.”
“Chu Kỷ Phong sau khi trở về Thiên Kiếm Môn không kế nhiệm vị trí Môn chủ. Môn chủ tiền nhiệm Lạc Hành Không bế quan, đồ nhi cho rằng Lạc Hành Không đang muốn đột phá cảnh giới Hợp đạo của Nguyên Thần cảnh.”
“Đêm qua lúc đồ nhi đi thăm dò tin tức, phát hiện tên Chu Kỷ Phong có dị tâm.”
Sau khi đọc xong.
Tiểu Diên Nhi đưa thư tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu lắc đầu nói: “Con viết thư cho Chiêu Nguyệt, khi cần thiết có thể giúp đỡ hắn một chút.”
“Vâng.”
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc, chắp tay hỏi: “Sư phụ, Chu Kỷ Phong chỉ là một tên tu hành giả mới bước vào Thần Đình cảnh, lại còn là đối thủ một mất một còn với chúng ta, tại sao lại phải giúp hắn?”
Lục Châu không trả lời câu hỏi của hắn.
Khi độ trung thành của bọn hắn chưa đạt đến 80% thì vẫn phải cẩn thận.
Thấy sư phụ không nói một lời.
Đoan Mộc Sinh lúng túng quay đầu đi, không dám tiếp tục truy vấn.
[Ting — Minh Thế Nhân đã hoàn thành nhiệm vụ do ký chủ tuyên bố.]
[Ting — nhiệm vụ lần này cứu được 105 người Từ gia, thu hoạch được 1.050 điểm công đức.]
[Ting — nhận được 105 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 1.050 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết 82 tên mã tặc, thu hoạch được 820 điểm công đức.]
….
Nghe được âm thanh nhắc nhở của Hệ thống, Lục Châu không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ đây mới là phương pháp đúng để sử dụng Hệ thống?
Chỉ là một nhiệm vụ đơn giản.
Lại thu hoạch được nhiều công đức đến vậy. Cộng thêm số điểm còn dư từ trước, hiện tại hắn có 2.904 điểm.
“Sư phụ, tứ sư huynh gửi thư về.” Tiểu Diên Nhi vọt người lên không trung nhanh như thiểm điện.
“Đọc.”
“Đồ nhi may mắn không nhục mệnh, đã cứu được tộc nhân của Từ gia, chém giết mã tặc… Ngoài ra đồ nhi còn phát hiện thấy tu hành giả đứng sau đám mã tặc này hình như có liên quan đến Mãnh Hổ sơn trại của lão bát, đồ nhi sẽ tra rõ ràng việc này.”
Câu trước là báo cáo nhiệm vụ.
Câu sau rõ ràng là đang tìm lý do để mình được rong chơi hai ngày.
Tâm tình Lục Châu không tệ, đương nhiên sẽ không so đo với hắn. Muốn ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ thì đúng là chuyện phi lý.
“Sư phụ, tứ sư huynh nói chuyện này có liên quan đến bát sư huynh… Bát sư huynh sao có thể làm như vậy?!” Tiểu Diên Nhi tức giận nói.
“Lão bát dù sao cũng là cường giả Thần Đình cảnh, hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục. Ta đoán là đám tu hành giả kia lấy danh nghĩa sư huynh con để làm chuyện tàn ác…”
Nói rồi Lục Châu gật đầu. “Mà bất kể có phải do hắn gây ra hay không, cứ để lão tứ đi điều tra một chút.”
Sư phụ đã lên tiếng, các đồ đệ đương nhiên không còn ý kiến, đều gật đầu phụ hoạ.
Buổi chiều.
Lục Châu không nhận được thông báo nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ liên quan tới Chu Kỷ Phong, nên trở về Ma Thiên Các.
Hắn kiểm tra lại điểm công đức của mình: 2.904 điểm.
“Thương thành.”
“Mua pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh.”
[Ting — tiêu hao 1.000 điểm công đức, thu hoạch được pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh, tất cả thuộc tính gia tăng 10%.]
Ngay khi nhận được pháp thân, Lục Châu cảm giác tu vi của mình đang cấp tốc tăng vọt.
Từ Thông Huyền Cảnh Tâm khiếu tăng lên thành Thông Huyền Cảnh Khẩu khiếu.
Lợi ích của pháp thân không chỉ có thế. Năng lượng trong đan điền và kinh mạch hắn tuôn chảy như một dòng sông, liên tục không ngừng.
Chỉ trong chốc lát, từ Thông Huyền Cảnh Khẩu khiếu tăng lên thành Tị khiếu rồi nhảy hẳn lên Nhãn khiếu.
Thông Huyền Cảnh gồm ngũ khiếu, nay đã được đả thông tứ khiếu.
Cảm thấy toàn thân mình tràn ngập năng lượng, Lục Châu cực kỳ hài lòng gật gật đầu.
Cái tốc độ tiến bộ này của hắn sợ là từ trước đến nay chẳng có một ai bì kịp.
“Mua hai tấm Thẻ Nghịch Chuyển.”
[Ting — tiêu hao 1.000 điểm công đức, thu hoạch được 2 tấm Thẻ Nghịch Chuyển.]
“Sử dụng.”
Trên bầu trời Ma Thiên Các như xuất hiện một vòng xoáy, sinh cơ từ tứ phía bị vòng xoáy vô hình hút vào rồi chui tọt vào thân thể già nua của Lục Châu.
Sinh cơ toả sáng, tóc đen trên đầu hắn dần nhiều hơn.
Hai tấm thẻ khiến cho Lục Châu trẻ lại 600 ngày.
Có lẽ trong khoảng thời gian này hắn đã quen với các động tác chậm rãi của một thân thể già yếu, nên vừa trẻ lại 600 ngày khiến hắn cảm thấy thần thanh khí sảng.
Không quá rõ ràng, nhưng mang lại cảm giác dễ chịu.
Trên khắp hành tinh này, không ai có thể được hưởng thụ trải nghiệm trẻ hoá như hắn.
Đây chính là cảm giác của Lục Châu hiện tại.
“Thoáng một cái đã xài hết 2.000 điểm công đức, đúng là tiền chẳng để lâu được trong túi mà.”
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
….
Hắn rút thưởng năm lần, đều chỉ gia tăng điểm may mắn.
Lục Châu tạm dừng rút thưởng, nhìn lại bảng thông tin cá nhân ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền Cảnh, Nhãn khiếu
Pháp thân: Lưỡng Nghi Hóa Sinh
Điểm công đức: 654
Tuổi thọ còn lại: 1.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng thái Đỉnh phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch.
“Nhìn vào bảng này lại cảm thấy điểm công đức đạt được khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không phong phú như trong tưởng tượng.” Lục Châu lẩm bẩm một câu.
Chương 15 Tâm tư của ác đồ (Thượng)
Lục Châu xem sơ qua các công pháp và vũ khí trong Thương thành.
Thấp nhất cũng cần đến 1.000 điểm công đức.
Thế nên Lục Châu không tiếp tục tiêu xài số điểm công đức còn lại.
Hắn dự định sẽ giao thêm nhiệm vụ cho đám đồ đệ để tăng thêm tuổi thọ cho mình. Sau đó khi tích luỹ được nhiều điểm công đức thì mua công pháp hoặc vũ khí đáng tiền một chút.
Trong trí nhớ của hắn thì thế giới này quá mức hung hiểm, với tu vi hiện tại của hắn mà rời khỏi Kim Đình Sơn thì rất khó có thể tự bảo vệ mình.
Tạm thời hắn chỉ có thể ngồi yên trên núi để đám đồ đệ này bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Đương nhiên, hắn cũng phải đề phòng đám đồ đệ này làm phản.
Năm tên đồ đệ đã bỏ đi, hắn càng phải cẩn thận với bốn tên ở lại. Cũng may hắn còn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong và Đỡ Đòn Chí Mạng, bọn họ có muốn lật trời hắn cũng chống đỡ được.
“Diên Nhi.”
Vụt!
Thân ảnh của Diên Nhi như tinh linh lặng yên xuất hiện trước mặt hắn, khom người nói: “Sư phụ!”
“Lấy bộ văn phòng tứ bảo trong Ma Thiên Các đem lại đây.”
(Chú thích: văn phòng tứ bảo gồm có giấy, bút, mực và nghiên mực.)
“A… Sư phụ, từ trước tới giờ người chưa từng viết chữ, đều là đồ nhi viết thay người. Hôm nay người muốn tự mình viết sao?”
“Tiểu nha đầu này, sư phụ làm việc còn cần con quản?”
“Đồ nhi đi ngay…” Tiểu Diên Nhi le lưỡi.
Không lâu sau, Tiểu Diên Nhi đem văn phòng tứ bảo tới đặt trước mặt Lục Châu.
Sau đó nàng rất cung kính đứng ở một bên như nha hoàn, cứ thế đứng nhìn sư phụ. Nàng rất muốn nhìn xem sư phụ định làm gì. Thấy sư phụ cũng không có ý muốn xua đuổi mình, nàng liền to gan hơn, đứng gần lại một chút.
“Sư phụ, để con mài mực cho người.” Tiểu Diên Nhi linh cơ khẽ động, quỳ gối ngồi xuống cạnh bàn trà, bắt đầu cẩn thận mài mực.
Kiếp trước Lục Châu đường đường là sinh viên khoa Văn học, lúc hắn rảnh rỗi không có việc gì làm đều sẽ ngồi viết thư pháp, còn từng được giải thưởng về viết thư pháp ở trường.
Đối với hắn thì việc viết chữ chẳng gặp phải khó khăn gì.
Nhấc bút lông lên, chấm mực.
Trên trang giấy trắng nõn viết xuống từng chữ: Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Diên Nhi…
Viết từ trên xuống dưới, theo thứ tự lớp lang.
Đây chính là chín tên đồ đệ do đại ma đầu Cơ Thiên Đạo lợi dụng Hệ thống dạy dỗ thành chín tên ác ma tội ác chồng chất, chấn kinh thiên hạ.
Nhìn vào danh sách này, Lục Châu rơi vào trầm tư.
Ngay cả đồ đệ nhỏ nhất cũng đã là cường giả Thần Đình cảnh, vậy thì tu vi của tên đại đồ đệ sẽ mạnh đến mức nào? Có vượt qua được Cơ Thiên Đạo hay không? Nếu vượt qua thì với sát tâm của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, sao bọn chúng có thể để cho lão ma đầu Cơ Thiên Đạo tiếp tục tồn tại trên thế gian này?
Vả lại, Cơ Thiên Đạo hẳn phải rõ ràng mỗi tên ác đồ hắn dạy ra đều như lang như hổ, tất nhiên sẽ có ngày bọn chúng phản bội lại mình. Từ lúc ban đầu dạy dỗ, chẳng lẽ lão không lưu lại một chút thủ đoạn hay át chủ bài nào để bóp chết ác đồ hay sao?
Tất cả đều đáng phải suy nghĩ.
Những ký ức bị thiếu trong đầu hắn đều là ký ức mấu chốt, khiến hắn không tài nào nghĩ ra nguyên nhân thật sự bên trong.
Cơ Thiên Đạo à Cơ Thiên Đạo, ngươi có đạo cụ bảo mệnh gì không?
Trong lúc Lục Châu đang trầm tư, Tiểu Diên Nhi lại đang xuýt xoa trước mặt hắn, trên mặt mang đầy vẻ sùng bái:
“Chữ sư phụ thật là đẹp… Người viết tên con làm gì thế ạ?”
Lục Châu thở dài một tiếng. “Vi sư đang tự mình suy xét lại.”
“Tự suy xét?”
“Làm người phải luôn tự suy xét về bản thân mình. Vi sư dạy dỗ chín đồ đệ, nhưng chúng lại làm xằng làm bậy khắp nơi khiến người người oán trách. Có lẽ, trước đây vi sư đã sai rồi.”
Lục Châu ngoài miệng nói lời lẽ tốt đẹp, trong nội tâm lại đang thầm oán, ta mà sai cái gì chứ, sai là Cơ Thiên Đạo! Thượng bất chính hạ tắc loạn, nhìn vào bọn đồ đệ là biết ngay, hở chút là đòi giết cả nhà người ta, đúng là làm sư phụ như hắn phải thấy xấu hổ.
“Sư phụ, vậy tại sao người phải thu nhận bọn con làm đồ đệ? Mà lại chỉ thu có chín người… Với bản sự của người, chỉ cần mở rộng Ma Thiên Các thì lúc đó đồ tử đồ tôn trên Kim Đình Sơn sẽ lên tới ngàn vạn, ai còn dám ngỗ nghịch lại người? Bọn danh môn chính phái cũng sẽ không dám lên núi khiêu khích nữa, ai mà không phục, người chỉ cần ra lệnh một tiếng, đồ tử đồ tôn đều có thể dẹp yên bọn hắn. Lúc đó ‘thuận ta thì sống nghịch ta thì chết’, tốt biết bao nhiêu!”
“…”
Lục Châu giơ bàn tay già nua lên định cốc vào trán Tiểu Diên Nhi. Tiểu Diên Nhi không dám né tránh, chỉ biết rụt cổ lại, nhắm mắt chờ ăn đòn.
Nhưng bàn tay Lục Châu nửa đường lại dừng lại, hắn đặt tay lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Tiểu nha đầu con sao trong óc toàn là chuyện giết người như thế… Lời vi sư dạy con đều đã quên rồi?”
“Đồ nhi không dám.”
“Hầy… Vi sư từng nói, giết người không phải là phương thức giải quyết vấn đề duy nhất. Vi sư không phủ nhận hành vi giết người, mà là chúng ta phải xem xem điều đó có cần thiết hay không. Ví dụ như những lão bách tính tay không tấc sắt kia, cả đời họ vất cả cần cù lao động, không tranh quyền thế, chỉ muốn an ổn mà sống, con có lý do gì để giết họ chứ?”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Lại ví dụ như chuyện lão tứ đi cứu cả trăm người Từ gia, nếu bọn mã tặc cũng giống như các con, trực tiếp ra tay giết sạch Từ gia thì con còn có cơ hội cứu tộc nhân của mình hay sao?”
Tiểu Diên Nhi lại lắc đầu.
“Bọn mã tặc kia đúng là đều đáng chết, nhưng mục đích của mã tặc là cầu tài chứ không phải giết người. Vậy mục đích của chúng ta là gì?”
Tiểu Diên Nhi cẩn thận đáp lời. “Là tu hành? Đột phá Nguyên Thần cảnh để bước vào cảnh giới tối cao, ngộ đạo Trường Sinh?”
“Rất tốt. Vậy thì con phải cố gắng tu luyện.”
“Đồ nhi… dường như có chút minh bạch.”
“Minh bạch thì tốt.”
Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không gật đầu, dường như nghĩ tới chuyện gì, nàng nói: “Sư phụ có tiếp tục thu đồ đệ không ạ?”
Ánh mắt Lục Châu rơi vào tờ giấy vừa viết.
Hả?
Thì ra là thế.
“Tiểu Diên Nhi, vừa rồi con hỏi vi sư vì cái gì lại thu đồ đệ, con cảm thấy lý do là gì?”
“Là bởi vì thiên phú của chúng con rất tốt, mỗi người đều là thiên tài tu luyện.” Tiểu Diên Nhi tự tin nói.
Lục Châu lắc đầu.
“Con nhìn kỹ tờ giấy này đi… Tên của các con có hàm nghĩa gì?”
Tiểu Diên Nhi suy nghĩ nửa ngày cũng không nhìn ra hàm nghĩa gì, đành phải lắc đầu.
Lục Châu cười ha hả.
Trong lòng hắn đang chế giễu Cơ Thiên Đạo đúng là không biết xấu hổ.
“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì…”
(Dịch nghĩa: Trăng sáng trên mặt biển, Soi chung cả chân trời.
Đây là hai câu thơ đầu trong bài Ngắm Trăng Nhớ Người Xa của Trương Cửu Linh thời Đường.)
Tiểu Diên Nhi vẫn ngây ngây ngô ngô chẳng hiểu ra làm sao, nhưng nghe được hai câu thơ này liền vỗ tay nói: “Thơ thật hay!”
Vừa vỗ tay xong, Tiểu Diên Nhi dường như đã minh bạch chuyện gì, ánh mắt nàng nhìn về phía chín cái tên trên tờ giấy trắng! Ặc… Hai câu thơ này chẳng phải được ghép từ chín cái tên của các đồ đệ sao?
“Sư phụ là vì đoạn thơ này mới thu bọn đồ đệ? Nhưng hình như còn thiếu một chữ…” Tiểu Diên Nhi gãi đầu, cảm thấy có chút không thể tin được.
Lục Châu cũng không thể tin được Cơ Thiên Đạo là loại người như vậy.
Đúng là trong số đồ đệ vẫn còn thiếu một chữ “Thì”. Nếu Cơ Thiên Đạo dựa theo bài thơ này để thu đồ đệ thì rõ ràng tiêu chuẩn của hắn chẳng phải là thiên phú khỉ gì, mà là tên của bọn họ. Chỉ là… Lục Châu tìm kiếm trong trí nhớ, thế giới này dường như không phải là thế giới của kiếp trước, vậy bài thơ này ở đâu ra?
Chẳng lẽ… Cơ Thiên Đạo cũng là người xuyên không tới sao?
Cùng lúc đó.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân ngự không mà đi, hai mắt quan sát đất trời, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
“Khó khăn lắm mới được rời khỏi Kim Đình Sơn một lần, ta phải chơi cho thật đã mới được!” Thân ảnh Minh Thế Nhân lướt trên bầu trời Canh Tử trấn khiến bách tính bên dưới hô hoán ầm lên.
“Một đám sâu kiến, vậy mà cũng kinh ngạc… Hôm nay tiểu gia ta tâm tình tốt, đi tìm mỹ nữ mới được.”
Hắn vừa định lao xuống bỗng nhớ tới lời sư phụ, vội vàng dừng lại, thầm nói: “Mà thôi đi, sư phụ gần đây thích chơi sáo lộ mới, vẫn nên chiều theo ý lão nhân gia thì hơn… Khụ khụ, vậy ta đành làm người tốt, lấy đống vàng bạc châu báu của bọn mã tặc thưởng cho các ngươi!”
Minh Thế Nhân mở túi ra dốc xuống một con đường trên trấn Canh Tử.
Ngân phiếu và vàng bạc châu báu rơi đầy xuống đất như mưa sa.
“Tiểu gia ta cũng muốn được làm đại gia tung tiền một lần!”
Minh Thế Nhân vốn định lấy tiền đi hưởng dụng mỹ nữ, nay đã không đi thì giữ tiền lại cũng vô dụng. Mà hắn thì vốn chẳng hề thiếu tiền tiêu.
Dân chúng dưới trấn đều tránh né vật lạ đang rơi xuống.
Đến khi thấy rõ thứ nằm đầy đất là vàng bạc châu báu thì đều bay vào giành giật.
Chỉ trong chốc lát, tiền tài đã được nhặt sạch.
Dân chúng nhìn lên bầu trời, thấy phương xa có bóng người lướt đi, đều quỳ rạp xuống mặt đất mà quỳ bái.
“Tạ ơn Bồ Tát, tạ ơn Bồ Tát sống!”
“Tạ ơn ông trời!”
Trong lòng Lục Châu khẽ động.
Cái Hệ thống này toàn làm hắn bất ngờ.
Cũng may bây giờ thân thể hắn già cỗi, da nhăn mặt mốc, không có biểu cảm gì nên chẳng ai nhận ra cảm xúc của hắn.
Chu Kỷ Phong nghe vậy lập tức gào to:
“Ngươi nói bậy! Lão ma đầu ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián! Ai mà chẳng biết thất đệ tử Tư Vô Nhai của Kim Đình Sơn là một tên tiểu nhân hèn hạ giỏi về tâm kế. Đáng tiếc loại thủ đoạn ti tiện này chẳng có tác dụng gì với ta đâu!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Đúng là thanh niên máu nóng dồn lên não… Đã như vậy bản toạ sẽ kể lại toàn bộ sự tình cho ngươi nghe. Năm đó khi bản toạ đến Ích Châu đã nghỉ chân ở Khương gia, ngay lúc thiếu phu nhân của Khương gia lâm bồn. Bản toạ thấy đứa nhỏ mới sinh của Khương gia căn cốt kỳ lạ, thiên phú kỳ giai nên có ý định muốn thu làm đồ đệ. Bản toạ cho vợ chồng Khương gia ba ngày để cân nhắc. Không cần biết bọn họ có đồng ý hay không, sau ba ngày bản toạ đều sẽ đưa đứa nhỏ kia đi… Thế nhưng qua hôm sau, cả nhà Khương gia đều bị tru diệt.”
“Khi bản toạ đến Khương gia thì đã trễ… Khắp tu chân giới đều cho rằng bản toạ giết sạch cả nhà Khương gia. Bản toạ cả đời giết người vô số, có thêm một vụ cũng không nhiều, bớt đi một vụ cũng không ít. Phe chính đạo trong thiên hạ đều tưởng đây là việc làm của bản toạ… nhưng chẳng ai biết việc đó thật ra là do Lạc Trường Phong gây ra.”
“Dối trá… ngươi cứ tiếp tục nói dối đi.”
Lục Châu biết hắn sẽ không tin tưởng.
Thế là hắn ra đòn quyết định:
“Trên vai ngươi có một cái bớt. Khi ngươi vừa mới sinh, thể nội có tính hàn, chính bản toạ đã ra tay giúp ngươi, đó cũng là lý do trong cơ thể ngươi luôn có một đạo tà khí. Ngươi vốn họ Khương, đứa nhỏ của Khương gia chính là ngươi…”
Chu Kỷ Phong giật mình.
Chuyện hắn có vết bớt rất ít người biết.
Sao lão ma đầu này lại biết được?
“Bản toạ thấy ngươi tuổi còn quá nhỏ, nếu nói toàn bộ sự thật cho ngươi biết, chỉ sợ ngươi sẽ không thể chịu nổi áp lực… Thôi được rồi, ngươi đi đi.”
Lấy lùi làm tiến là cách đơn giản nhất để gợi lên sự tò mò của người khác.
Quả nhiên.
Chu Kỷ Phong tuy không tin nhưng vẫn nói: “Ta vốn chẳng tin lời của ngươi.. nên chẳng sợ áp lực gì cả. Lão ma đầu, ngươi là kẻ giết người không chớp mắt, không cần phải chơi chiêu với ta như vậy.”
“Ngươi mà còn dám chửi bới sư phụ ta, có tin ta chém chết ngươi ngay bây giờ không?” Tiểu Diên Nhi nâng tay lên.
Chu Kỷ Phong: “…”
Hắn đột nhiên cảm thấy lão ma đầu không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, nhưng tiểu cô nương này lại rất doạ người.
Người tốt bị lấn lướt, ngựa tốt bị người cưỡi. Lục Châu đột nhiên cảm giác được, đối phó với loại thanh niên như thế này không thể quá mức tốt bụng hiền hoà.
Lục Châu cười ha ha nói:
“Sư phụ Lạc Trường Phong của ngươi diệt Khương gia, làm nhục mẫu thân ngươi rồi mang ngươi đi… Ba mươi năm trước Lạc Trường Phong đột phá Nguyên Thần cảnh, cảnh giới này chia thành ba đại cảnh giới là Đạo nguyên, Hỗn nguyên và Hợp đạo. Trong đó cảnh giới Hợp đạo có một cách để đột phá…”
Lời còn chưa nói hết.
Tiểu Diên Nhi đứng một bên đã cười nói xen vào: “Sư phụ, cái này con cũng biết… Cảnh giới Hợp đạo có thể dùng tu vi cường đại của mình để thôn phệ tu vi tinh nguyên của người khác, hợp hai thành một, nên mới gọi là Hợp đạo. Sư phụ, con nói có đúng không?”
Lục Châu không thèm trả lời nàng.
Tiểu Diên Nhi lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Chu Kỷ Phong chau mày, không nhịn được lắc đầu.
Lục Châu lại nói tiếp.
“Toàn bộ Thiên Kiếm Môn cũng chỉ có ngươi tu hành cùng một đại đạo với Lạc Trường Phong… Ngươi vẫn còn cho rằng Lạc Trường Phong không có vấn đề?”
Những thứ còn lại cũng không cần nói nữa.
Lời này tuy không thể khiến Chu Kỷ Phong lập tức thay đổi hay tin tưởng.
Nhưng ít nhất cũng sẽ khiến hắn nghi ngờ.
“Bản toạ biết ngươi không tin… Sau khi trở về ngươi hãy hỏi lại sư gia của mình. Tiểu Diên Nhi, tiễn hắn rời đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Sư phụ, để hắn đi như vậy sao? Hắn đánh lén người mà?” Tiểu Diên Nhi dẩu môi.
“Làm càn.”
Tiểu Diên Nhi bất đắc dĩ đành khẽ dậm chân.
Nàng hừ một tiếng nói với Chu Kỷ Phong: “Đồ con lợn! Sư phụ ta có cần phải nói dối để lừa ngươi không? Người trực tiếp giết ngươi chẳng tốt hơn sao? Đồ não lợn!”
Chu Kỷ Phong: “…”
Bây giờ hắn chỉ còn như một đống bột nhão.
Trong lòng hắn vẫn cứ lặp đi lặp lại câu ‘ta không tin’, ‘ta không tin’.
Sau khi Tiểu Diên Nhi đưa Chu Kỷ Phong rời núi.
Lục Châu nhìn xem thông tin của nhiệm vụ. Hắn cũng biết nhiệm vụ này không thể lập tức mà hoàn thành được.
Nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Trừ khi Chu Kỷ Phong là một kẻ ngu, nếu hắn có một chút đầu óc thì sẽ đi điều tra thực hư.
“Sư phụ… Tại sao người lại không giết hắn?” Tiểu Diên Nhi vừa trở lại Ma Thiên Các đã hỏi.
Lục Châu lắc đầu.
Sát khí của nha đầu này quá nặng.
Nàng giống với các sư huynh sư tỷ của mình, đều bị Cơ Thiên Đạo ảnh hưởng.
Lục Châu đứng dậy, chắp tay sau lưng nói: “Giết người không phải là phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề.”
“Nhưng sư phụ vừa sai con xuống núi giết chết không ít tu hành giả phe chính đạo mà… Bọn hắn dám rình rập Kim Đình Sơn, nên giết!” Tiểu Diên Nhi thở phì phò nói.
Lục Châu cạn lời. Hắn cốc đầu nàng một cái. “Đừng có giảo biện.”
“Ui.”
“Vi sư có nói không được giết người sao? Giết người không phải là phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề, nhưng nó vĩnh viễn là một trong những phương thức đó!”
Tiểu Diên Nhi mơ mơ hồ hồ, “ồ” một tiếng.
[Ting — đồ đệ của ký chủ đang làm việc ác, sắp khấu trừ điểm công đức tương ứng.]
[Ting — đồ đệ của ký chủ đang làm việc ác, sắp khấu trừ điểm công đức tương ứng.]
Đờ mờ!
Điểm công đức cũng có thể bị trừ?
Dù Lục Châu muốn tỏ ra vững vàng như con chó già thì lúc này đây cũng suýt nữa lật bàn chửi ầm lên.
Cái quái gì thế, còn có chiêu này.
“Gọi sư huynh sư tỷ con tới đây.”
“Đồ nhi đi ngay ạ.”
Lục Châu cau mày nói: “Hệ thống, ta chỉ có bấy nhiêu điểm công đức mà ngươi cũng nỡ trừ?”
Hệ thống vẫn không đáp lại hắn.
Điều này có nghĩa là, công đức có thể thu hoạch nhờ đồ đệ làm việc tốt, cũng có thể bị khấu trừ khi bọn hắn làm chuyện ác.
Nhưng mà… làm chuyện gì mới gọi là ác đây?
Không bao lâu sau.
Tiểu Diên Nhi dẫn đầu bước vào, theo sau là ba tên ác đồ Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt cúi đầu đi vào Ma Thiên Các như không có việc gì.
Ba người đồng thời hành lễ.
“Sư phụ!”
“Nói đi, vừa rồi các ngươi đã làm gì?” Vẻ mặt Lục Châu không thay đổi.
“Dạ? Sư phụ… Đồ nhi nghe lời người, vẫn luôn tuần tra ở khu vực phụ cận Kim Đình Sơn, chẳng làm gì cả ạ!” Minh Thế Nhân tỏ ra vô tội nói.
Lục Châu thản nhiên đáp.
“Các ngươi hẳn phải hiểu rõ tính tình của vi sư. Vi sư ghét nhất là nói láo.”
Ba người nghe vậy, sắc mặt đồng thời biến hoá.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân vội vàng nói: “Ở chân núi phía Nam có xuất hiện mấy tên thợ săn… Kim Đình Sơn là nơi nào, sao có thể để bọn hắn đi săn được chứ.”
“Ngươi ra tay rồi?”
“Đồ nhi… đồ nhi biết sai! Lẽ ra đồ nhi nên giết sạch bọn chúng mới đúng!” Minh Thế Nhân vội nói.
Lục Châu: “…”
“Kim Đình Sơn danh chấn cả giới tu hành, thế mà mấy tên thợ săn lại không biết. Có khi chúng là do bọn danh môn chính đạo phái tới làm gian tế cũng nên. Sư phụ, để đồ nhi đi giết sạch bọn này!”
Minh Thế Nhân xoay người định đi.
Lục Châu đen mặt.
“Đứng lại.”
“A?”
“Bình chướng của Kim Đình Sơn chưa khôi phục, có người đi nhầm cũng là chuyện bình thường. Đuổi họ ra xa là được, nếu phát hiện có người cố ý gây rối thì ngươi ra tay cũng không muộn.” Lục Châu nói.
Bọn Minh Thế Nhân ba mặt nhìn nhau, thầm nghĩ, như thế này đâu phải là sáo lộ của sư phụ. Bình thường hẳn phải là ‘giết cả nhà bọn hắn’ mới đúng chứ!
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Độ trung thành của ba người là 68%, 62%, 65%.
Sau đó ba người cùng nhau rời đi.
Ra khỏi Ma Thiên Các, áp lực trên người bọn hắn cũng biến mất.
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt vừa vuốt tóc vừa nhẹ nhàng cười nói: “Sư phụ đột nhiên trở nên ôn nhu, ta thấy không quen. Sư huynh… các huynh có thấy sư phụ trở nên khác trước rồi không?”
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân tự xưng là người giỏi phân tích sự việc, hắn vuốt cằm nói: “Đừng hoảng hốt, cũng đừng suy nghĩ lung tung. Ta ngã một lần đã khôn hơn một chút… có lẽ là sư phụ đang chơi thử sáo lộ mới.”
“Đúng vậy, chúng ta cứ phục tùng mệnh lệnh của người là được, đừng nghĩ mấy chuyện khác.” Đoan Mộc Sinh không thèm để ý, chỉ trực chỉ xuống dưới núi.
Không lâu sau…
Lục Châu đang nghỉ ngơi trong Ma Thiên Các bỗng nghe tiếng Hệ thống nhắc nhở.
[Cứu vớt mười lăm sinh mệnh vô tội, ban thưởng 150 điểm công đức.]
[Thu hoạch được mười bốn người quỳ bái, ban thưởng 14 điểm công đức. Thu hoạch được một người thành kính quỳ bái, ban thưởng 10 điểm công đức.]
[Nhắc nhở: thành kính quỳ bái thu hoạch được gấp mười lần điểm thưởng, quỳ bái thông thường không được tăng thêm.]
Lục Châu lập tức mở hai mắt ra.
“Còn có trò này? Sao không sớm nói chứ?”
Công đức, công đức, được người ta quỳ bái là được công đức.
Chương 12 Sáo lộ mới?
“Tiểu Diên Nhi đâu?”
“Có đồ nhi.”
Tiểu Diên Nhi mặc trang phục màu xanh như một chú chim nhỏ nhảy từ bên ngoài vào.
“Đi nói với các sư huynh sư tỷ của con, phải đối xử tốt với người vô tội.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Đối xử… tốt?”
Lời này phát ra từ miệng sư phụ khiến Tiểu Diên Nhi tỏ ra hoang mang khó lòng tin nổi.
“Đi đi.”
“A, đồ nhi đi ngay.”
Tiểu Diên Nhi lòng đầy nghi hoặc bước xuống núi.
Khi nàng nhắc lại lời Lục Châu cho ba tên ác đồ.
Chiêu Nguyệt lảo đảo, suýt tí nữa đã ngã nhào xuống đất.
“Mẹ ơi, tứ sư huynh, sáo lộ mới của sư phụ hình như có chút không đúng… Dù lão nhân gia người có thay đổi khẩu vị, cũng không có khả năng nói ra mấy lời tốt đẹp như vậy.”
Minh Thế Nhân nhìn Tiểu Diên Nhi: “Tiểu sư muội, sư phụ nói vậy thật sao?”
Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Nguyên văn lời sư phụ đó, ‘phải đối xử tốt với người vô tội’.”
“Xong đời.” Minh Thế Nhân đi qua đi lại.
“Lão tứ, lời đệ nói là có ý gì?” Đoan Mộc Sinh cau mày hỏi.
“Sư phụ cả đời làm nhiều việc ác. Làm mãi cũng chán, nay lão nhân gia người muốn chơi sáo lộ mới, vậy chỉ có thể là làm điều ‘Thiện’.”
“Vậy thì cũng đâu đến mức xong đời?” Chiêu Nguyệt cười nói.
“Vấn đề là, ta vốn chẳng biết phải làm điều thiện như thế nào cả!” Minh Thế Nhân khóc không ra nước mắt.
“…”
Nhìn bộ dáng đầy vẻ bất đắc dĩ của sư huynh sư tỷ, Tiểu Diên Nhi ho khan nói: “Sư huynh sư tỷ, các người có phải là nghĩ hơi nhiều rồi không?”
Ánh mắt ba người nhìn về phía Tiểu Diên Nhi. “Tiểu sư muội thân cận với sư phụ nhất, chẳng lẽ biết nội tình bên trong?”
“Đúng đúng đúng, tiểu sư muội mau nói.”
“Nội tình thì muội không biết, nhưng sư phụ có nói một câu…”
“Câu gì?”
“Giết người không phải là phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề.”
Ba người sững sờ.
Minh Thế Nhân chợt vỗ đùi. “Ta biết ngay sự tình không đơn giản như vậy mà! Tuy tu vi của sư phụ rất lợi hại… nhưng lão nhân gia người tuyệt đối không thể nói ra
một câu có chiều sâu như vậy!”
Cùng lúc đó.
Tại tổng bộ Mãnh Hổ Cương sơn trại.
“Trại chủ, có hồi âm của Diễn Nguyệt Cung…”
“Trong thư nói gì?” Chư Hồng Cộng cực kỳ vui sướng.
“Cung chủ Diễn Nguyệt Cung nói, lão ma đầu Kim Đình Sơn có thể dùng một chiêu giết chết Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong, tu vi hẳn đã khôi phục. Diệp Cung chủ vô pháp hiệp trợ Trại chủ. Thực lực của Trại chủ là thấp nhất, nhất định phải trốn đi thôi.”
Phịch!
Chư Hồng Cộng ngã sấp xuống đất.
“Trại chủ!”
“Nhanh, nhanh đỡ Trại chủ về phòng thay quần!”
[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 50 điểm công đức.]
Lục Châu nghe được thông báo của Hệ thống, cảm thấy không thể hiểu thấu.
Hắn không hề làm gì tên Chư Hồng Cộng, sao đột nhiên lại thu hoạch được điểm công đức?
Lục Châu nhìn vào bảng thông tin cá nhân ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền Cảnh, tâm khiếu.
Điểm công đức: 244
Tuổi thọ còn lại: 610 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động)
Vẫn y như trước, ít ỏi đến đáng thương.
Tuy hắn đã phát hiện được phương pháp mới để tích luỹ điểm công đức, nhưng hắn chỉ có hơn hai trăm điểm, đối với Thương thành toàn bán đạo cụ giá ngàn điểm trở lên thì đúng là hạt cát trong sa mạc.
Nhiêu đây điểm công đức chỉ đủ để rút thưởng vài lần, chẳng làm gì khác được.
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Bạch Trạch.]
[Bạch trạch, một con, là toạ kỵ có thời hạn sử dụng vĩnh viễn.]
Lục Châu không khỏi trợn to đôi mắt già nua đục ngầu của mình, kích động nói: “Toạ kỵ Bạch Trạch?”
Cái trò rút thưởng này đúng là nghịch thiên.
Cơ Thiên Đạo trước đây nhất định có rất nhiều công pháp, vũ khí, thậm chí là toạ kỵ hiếm thấy, dù sao lão cũng là đại ma đầu tung hoành ngàn năm, không đến mức một chút đồ tích góp cũng không có.
Nhưng khi Lục Châu xuyên không đến thay thế Cơ Thiên Đạo thì trên người lão chẳng còn lại thứ gì, nghèo đến một xu cũng chẳng còn.
Không ngờ hắn lại có thể rút thưởng được một con toạ kỵ hiếm thấy như vậy.
Ở cái xứ Đại Viêm này, người không bắt được yêu thú hoặc hung thú làm thú cưỡi thì sẽ nghĩ biện pháp chế tạo phi liễn, phi kiếm để ngự không mà đi. Nhưng những thứ này đều không oai phong bằng việc có toạ kỵ.
Nếu so sánh với thời hiện đại thì Bạch Trạch chẳng khác gì là một chiếc siêu xe xa hoa sang trọng.
Tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Đẳng cấp của hung thú bị khống chế càng cao thì càng chứng minh thực lực của người đó lợi hại.
“Bạch Trạch.” Lục Châu gọi một tiếng.
Trên bầu trời Ma Thiên Các đột nhiên xuất hiện một con sư tử hai sừng, toàn thân nó tắm trong ánh sáng lấp lánh, bước xuống từ trên mây.
Nó bước vào trong viện Lục Châu.
Lục Châu nhìn Bạch Trạch toàn thân phủ đầy ánh sáng, giật mình trong chốc lát.
Dù có ký ức rộng rãi của Cơ Thiên Đạo, khi trông thấy Bạch Trạch hắn vẫn cảm thấy phấn khích.
Lục Châu vung tay lên.
Bạch Trạch xoay một vòng như đang chui vào hư không, nháy mắt đã biến mất.
Ba tên ác đồ dưới núi quay đầu nhìn về phía Ma Thiên Các, ngẩn người suy nghĩ.
“Ta bị hoa mắt sao? Vừa rồi hình như có một cỗ năng lượng cực mạnh mang theo điềm lành xuất hiện?”
“Huynh không có hoa mắt, muội cũng nhìn thấy.”
“Là sáo lộ mới đó, sư phụ rõ ràng là muốn che giấu tà khí trên người mình, ta coi như không nhìn thấy.”
“Đúng vậy, cứ coi như không nhìn thấy.”
Trên Ma Thiên Các, Lục Châu đang lâng lâng vì liên tục rút thưởng ra đồ tốt.
Còn lại đống điểm công đức, hắn quyết định rút thưởng tiếp.
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
Hai lần liên tiếp rút hụt.
“Ngươi cho ta nếm qua hoa ngon quả ngọt rồi bây giờ bắt đầu bóc lột ta sao?” Lục Châu cạn lời.
“Rút thưởng.”
[Ting — rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn +1.]
“…”
Còn thừa lại 44 điểm.
Không đủ điểm rút thưởng.
Lục Châu bất đắc dĩ đóng lại chức năng rút thưởng.
“Quả nhiên đều là chơi chiêu.”
Tuy vậy hắn vẫn không quá mức thất vọng hay tiếc nuối. Nói chung thì kết quả vẫn rất phong phú. Bốn lần rút thưởng hắn có một con toạ kỵ Bạch Trạch, rất lời rồi.
Ở gần chân núi Kim Đình Sơn.
Có ba nam tử trung niên đang cưỡi ngựa phóng về phía Kim Đình Sơn.
“Phía trước chính là Kim Đình Sơn… cũng chính là hang ổ của lão ma đầu nổi tiếng bậc nhất tu chân giới, khiến người người kinh sợ.”
“Quản sự, tại sao lúc trước tộc trưởng phải đưa Diên Nhi đến Kim Đình Sơn để bái sư chứ? Thanh danh nơi này cũng không tốt lành gì!”
“Ngươi cho rằng tộc trưởng muốn như vậy sao? Lão ma đầu này giết người không chớp mắt, tộc trưởng cũng bất đắc dĩ mới phải chủ động đưa Diên Nhi đến đây bái sư.”
“Hy vọng lão ma đầu này nể mặt Diên Nhi, trợ giúp tộc ta vượt qua đại kiếp nạn.”
Vị quản sự cưỡi ngựa phía trước bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ mong là vậy… Nghe nói mấy ngày trước lão ma đầu dùng sức một người bức lui thập đại cao thủ, dùng một chiêu chém giết Môn chủ Thiên Kiếm Môn là Lạc Trường Phong. Nếu lão ma đầu chịu ra tay hỗ trợ thì Từ gia nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này.”
Ba người tiếp tục phi ngựa về phía trước.
Lúc đi vào sơn lâm.
Một bóng đen như quỷ mị phiêu đãng giữa không trung, giọng nói khiến người ta sợ hãi vang lên:
“Kẻ nào dám cả gan bước vào Kim Đình Sơn?”
Ba người lập tức xuống ngựa, quỳ một gối xuống.
“Từ gia ở An Dương Thành, xin bái kiến chư vị ma.. cao, cao nhân của Ma Thiên Các…” Quản sự nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
“Từ gia ở An Dương Thành?”
Thân ảnh của Minh Thế Nhân từ trên không trăm mét đột nhiên phi xuống, tạo thành từng đạo tàn ảnh lưu lại trong không trung.
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt đứng hai bên trái phải, ba người sắp thành một đường thẳng.
Ba kẻ đang quỳ dưới đất trừng to mắt, bờ môi run rẩy. Đều nghe nói ma đầu ở Kim Đình Sơn cực kỳ đáng sợ, nay gặp rồi mới thấy quả thật là vậy.
“Lão tứ, Từ gia ở An Dương Thành chính là tộc nhân của tiểu sư muội.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Ta hiểu rồi… may mà ta cơ trí… Theo sáo lộ mới của sư phụ, bây giờ chúng ta không thể giết hắn, mà còn phải đối xử tốt với bọn hắn… huống hồ đây còn là tộc nhân của tiểu sư muội.” Minh Thế Nhân gật gật đầu.
“Tứ sư huynh nói có lý.”
Ba người Từ gia nhìn nhau, chẳng hiểu ra sao.
Minh Thế Nhân mỉm cười bước tới, đỡ Từ quản sự dậy: “Không cần đa lễ, mau mau đứng lên.”
“A?”
Từ quản sự suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy nhất định là trong nụ cười của hắn có dao, liền càng khách khí hơn. “Không dám, không dám…”
“Lời ấy sai rồi, các ngươi là tộc nhân của tiểu sư muội thì chính là người trong nhà. Người trong nhà thì không cần đa lễ. Nào nào nào, đừng khẩn trương…”
“Tiểu nhân không dám.”
Minh Thế Nhân nhướng mày, nhấc chân đá hắn một cước.
Ầm!
Từ quản sự té đập mặt xuống đất trông như tư thế chó đớp cứt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt! Nhanh lên, toàn bộ đi lên núi cho ta, chờ xử lý!”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt ngẩn cả người.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không còn cách nào. Sáo lộ mới của sư phụ thiệt là khó chơi.”
Chương 13 Tuyên bố nhiệm vụ
Ma Thiên các, Kim Đình Sơn.
“Sư phụ, Từ gia ở An Dương Thành cầu kiến.”
“Từ gia?”
“Họ là tộc nhân của Tiểu Diên Nhi.”
Hình ảnh năm năm trước khi thu Tiểu Diên Nhi làm đồ đệ ở An Dương Thành hiện lên trong đầu.
Lục Châu vuốt cằm nói: “Cho bọn họ vào, nhân tiện gọi Tiểu Diên Nhi tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau.
Ba tên ác đồ dẫn theo người Từ gia tiến vào Ma Thiên Các.
Tiểu Diên Nhi nhận được tin tức lập tức chạy tới.
Ba người nhà Từ gia hoàn toàn không ngờ mình có thể thuận lợi vào được Ma Thiên Các. Càng thuận lợi, bọn họ càng lo lắng bất an.
Khi bọn họ nhìn thấy ông lão Lục Châu, hai chân đều run lẩy bẩy, không dám làm ra một hành động nào bất kính.
“Bái kiến Các chủ!” Quản sự Từ gia quỳ rạp xuống đất, hai người khác cũng quỳ theo.
Ánh mắt Lục Châu đảo qua ba người, thản nhiên nói:
“Bản toạ từng lập ra quy củ, phàm là người đã bái nhập vào Ma Thiên Các thì không được qua lại với tộc nhân và bằng hữu cũ. Tiểu Diên Nhi, con còn nhớ chứ?”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, vội vàng nói:
“Đồ nhi nhớ rõ. Đồ nhi sẽ đuổi bọn họ đi ngay.”
Quản sự Từ gia quay đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, mặt đầy mồ hôi nói: “Thiếu chủ, ta… là Từ An đây!”
“Từ An? Là ngươi?!”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.
Từ An lập tức khóc lên: “Thiếu chủ, ta cuối cùng cũng được gặp người! Từ gia gặp nạn, lão gia và phu nhân cũng gặp nạn rồi!”
Vừa nói vừa chảy nước mắt nước mũi.
Dù sao Tiểu Diên Nhi cũng chỉ mới xa nhà năm năm, trong năm năm này nàng cũng thường xuyên nhớ tới cha mẹ ruột của mình. Lão ma đầu cũng rất yêu thương chứ không làm hư nàng.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt lại có vẻ xem thường.
Một đại nam nhân mà khóc sướt mướt, đúng là mất hết mặt mũi.
Đoan Mộc Sinh trầm giọng nói: “To gan!”
Từ An ngừng khóc thút thít, hắn khẩn trương và thấp thỏm cúi thấp đầu xuống.
“Đây là Ma Thiên Các, không phải nơi để ngươi khóc lóc ỉ ôi.” Chiêu Nguyệt cười nói. “Tiểu sư muội, nếu không phải nể mặt đây là tộc nhân của muội thì tỷ tỷ đã lấy kim châm khâu miệng hắn lại từ lâu rồi.”
Từ An: “…”
Tiểu Diên Nhi quỳ rạp xuống đất. “Sư phụ.”
Lục Châu tỏ ra rất bình tĩnh, không biểu lộ cảm xúc gì.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân đảo mắt một vòng rồi chắp tay nói: “Sư phụ, quy củ là người định. Người nhà của tiểu sư muội cũng chính là người nhà bọn sư huynh sư tỷ chúng con. Người nhà gặp nạn, nếu không ra tay tương trợ thì chẳng bằng loài heo chó.”
“Chiêu Nguyệt cũng tán thành.” Chiêu Nguyệt nói hùa theo.
“Tứ sư đệ nói có lý, ta cũng nghĩ vậy.” Đoan Mộc Sinh nói.
Thấy ba vị sư huynh sư tỷ thay mình nói chuyện, Tiểu Diên Nhi cảm thấy ngoài ý muốn.
Lục Châu khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Trẻ con dễ dạy. Không uổng công vi sư dạy dỗ các ngươi.”
Ánh mắt hắn lướt qua ba tên ác đồ.
Độ trung thành của bọn hắn đã tăng thêm 5 điểm, gần đạt 70%.
“Có điều Ma Thiên Các không phải chuyện gì cũng sẽ nhúng tay.” Ánh mắt Lục Châu rơi vào người Từ An.
“Đúng vậy, sư phụ thần uy cái thế, sao có thể để người xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.” Minh Thế Nhân nói.
Chiêu Nguyệt trắng mắt liếc hắn.
Tứ sư huynh không chỉ giỏi phân tích mà kỹ năng vỗ mông ngựa cũng xịn hơn hẳn người thường!
Tiểu Diên Nhi nháy mắt với Từ An một cái.
Từ An vội vàng nói:
“Toàn bộ Từ gia khoảng một ngàn người sống ở An Dương Thành lâu nay luôn rất quy củ, cũng chỉ làm giao thương buôn bán với người bình thường, mấy năm nay đều bình an vô sự. Một tháng trước, thương đội của Từ gia đi ngang qua Hà Cốc gặp phải một đám mã tặc cướp bóc. Từ gia không muốn gây chuyện thị phi nên giao nộp một khoản tiền lớn cho mã tặc… Không ngờ bọn mã tặc này được một tấc lại muốn một thước, chạy suốt đêm đến An Dương Thành tấn công Từ phủ, bắt trói hơn một trăm người của Từ gia làm con tin!”
Tiểu Diên Nhi khẽ nhíu mày.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Chiêu Nguyệt mỉm cười nói: “Một đám mã tặc thôi mà, sao không đi báo quan?”
“Lão gia cũng nghĩ như vậy, nhưng quan phủ vừa nghe là mã tặc ở Hà Cốc liền đuổi lão gia đi, không dám quản!”
“Bọn mã tặc này lợi hại như vậy?” Chiêu Nguyệt xem thường.
Từ An khẩn trương nói: “Nghe nói sau lưng bọn mã tặc này có tu hành giả làm chỗ dựa…”
“Khó trách.”
Đầu đuôi sự tình đã rõ ràng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Lục Châu.
Dựa theo thói quen trước kia của lão nhân gia, ông ta nhất định sẽ không để Ma Thiên Các nhúng tay vào loại sự tình này.
Nhưng trước khác nay khác.
Cộng thêm việc này còn liên quan đến tiểu sư muội mà sư phụ thương yêu nhất…
Cho nên.
Không đợi sư phụ nói chuyện, Minh Thế Nhân bước ra, đại nghĩa lẫm nhiên nói: “Sư phụ, việc này người cứ giao cho đồ nhi làm… Đám mã tặc này dám bắt cóc người nhà của tiểu sư muội, sao có thể tha cho chúng. Đồ nhi nhất định sẽ xử lý chuyện này thoả đáng.”
Đoan Mộc Sinh: “…”
Chiêu Nguyệt: “…”
Lão tứ, ngươi thật vô sỉ.
Từ An nghe vậy vô cùng vui mừng như thể đang nằm mơ. Việc này còn thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Lục Châu cũng đang suy nghĩ.
Dựa vào thực lực trước mắt của hắn, nhúng tay vào chuyện của bọn tu hành giả chẳng khác gì tự tìm phiền phức. Nhưng nếu giao cho đồ đệ làm thì hắn lại còn thu được điểm công đức, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
“Sư phụ, xin hãy cho đồ nhi được lấy công chuộc tội. Trước kia đồ nhi nghiệp chướng nặng nề, nay người nhà của tiểu sư muội đang gặp nguy, con là sư huynh há có thể ngồi xem mặc kệ. Tuy sư phụ đang cấm túc con, nhưng tình huống đặc thù nên mong sư phụ cho phép.” Từng câu từng chữ của Minh Thế Nhân đều toát ra phong thái của bọn nhân sĩ phe chính đạo, khiến Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt đều được mở rộng tầm mắt.
Kỹ thuật diễn của lão tứ từ khi nào lại tốt như vậy?
Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân, thản nhiên nói: “Chuyện này vốn nên để Tiểu Diên Nhi tự mình xử lý. Nhưng Diên Nhi tuổi còn nhỏ, ra tay không có chừng có mực. Nếu người sư huynh như ngươi đã có tâm thì ta giao việc này cho ngươi làm.”
“Đồ nhi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Minh Thế Nhân cực kỳ mừng rỡ.
“Ta cho ngươi thời gian ba ngày.”
“A? Ba, ba ngày… Sư phụ, có phải là hơi gấp quá không…” Minh Thế Nhân cò kè mặc cả.
Chiêu Nguyệt cười nói: “Sư huynh, huynh dù gì cũng là cường giả Thần Đình cảnh, nếu là muội thì chỉ cần hai ngày là đủ. Từ khi nào mà huynh trở nên thiếu tự tin quá vậy?”
“Ách…”
Vốn là sư huynh đệ đồng môn, muội thọc gậy bánh xe vậy mà coi được sao?
“Đi làm việc đi.” Lục Châu phất tay.
“Cẩn tuân sư mệnh.”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ thành công: cứu Từ gia. Thời hạn nhiệm vụ: ba ngày.]
Lục Châu ngơ ngác.
Hắn còn có thể tuyên bố nhiệm vụ?
Trên bảng nhiệm vụ quả nhiên hiện ra một mục mới là ‘tuyên bố nhiệm vụ’, hàng đầu tiên ghi rất rõ: cứu Từ gia, người chấp hành: Minh Thế Nhân, thời gian đếm ngược 2 ngày 32 giờ…
Tiểu Diên Nhi quỳ bái nói: “Đa tạ sư phụ.”
Đám ba người Từ An cũng quỳ bái: “Tạ ơn Các chủ.”
[Ting — thu hoạch được ba người thành kính quỳ bái, ban thưởng 30 điểm công đức.]
“Tiểu Diên Nhi, con đưa bọn họ xuống núi đi.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi muốn nói lại thôi.
Lục Châu nhìn thấy vẻ mặt nàng bèn nói: “Tứ sư huynh của con tuy ham chơi rong ruổi thế gian phồn hoa, nhưng nó luôn luôn nghiêm túc làm việc, biết dùng đầu óc. Với tính tình của nó thì chưa đến một ngày đã giải quyết xong vấn đề rồi, không cần lo lắng.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt đồng thời giật mình.
Sư phụ rõ ràng biết lão tứ sẽ ham chơi thêm hai ngày.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta!
“Lão ngũ.”
“Có đồ nhi.”
“Vi sư cho con thời gian hai ngày, con đến Thiên Kiếm Môn điều tra tình hình của đại đệ tử Thiên Kiếm Môn, Chu Kỷ Phong.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy vẻ mặt mừng rỡ nói: “Đồ nhi tuân mệnh. Đồ nhi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ thành công: điều tra Chu Kỷ Phong của Thiên Kiếm Môn, thời hạn hai ngày.]
Chương 14 Hoàn thành nhiệm vụ
Hôm sau.
Tháng tám trên Kim Đình Sơn trời nóng bức dị thường.
Lục Châu ngồi vào đình hóng mát.
Không cần tu luyện công pháp, cả cuộc đời hắn trở nên vô vị, tựa như một ông lão thôn quê ngồi trước đình hóng mát.
Tam đồ đệ và cửu đồ đệ như thần giữ cửa đứng canh giữ bên ngoài.
Sau khi xảy ra sự tình Chu Kỷ Phong ám sát sư phụ, hai người cũng không dám bất cẩn.
Tuy bọn họ đều tin rằng Lục Châu có đủ thực lực để ngăn cản thích khách, nhưng để bọn đạo chích này lẻn vào Kim Đình Sơn là do bọn họ thất trách.
“Sư phụ, tứ sư huynh… thật sự sẽ không xảy ra việc gì chứ?” Tiểu Diên Nhi nhịn không được bèn hỏi.
Lục Châu nở nụ cười nhat. “Yên tâm đi.”
Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh đứng bên cạnh nói: “Tiểu sư muội, tuy lão tứ ham chơi, đôi khi có vẻ không đáng tin cậy, nhưng khi làm việc thì hắn luôn luôn cố gắng hết sức mình, điểm đó muội có thể yên tâm.”
“Vâng… Ta chỉ sợ tứ sư huynh mải chơi mà quên đi chính sự.”
“Nó mà dám… Nếu nó dám quên thì không cần sư phụ ra tay, ta là sư huynh cũng quyết không tha cho nó.” Đoan Mộc Sinh nói.
Đoan Mộc Sinh kỳ thật là một người chất phác.
“Nếu thất sư huynh có ở đây thì tốt rồi.” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
“Tiểu sư muội, chớ có nói bậy bạ.” Tam đồ đệ nhắc nhở.
Phản bội lại sư môn là chuyện đại nghịch bất đạo. Ở trước mặt sư phụ mà dám nhắc đến hắn, là muốn ăn mắng hay sao.
Tiểu Diên Nhi cũng ý thức được mình lỡ lời, vội vàng thè lưỡi.
Lục Châu lắc đầu nói:
“Không sao.”
“Lão thất giỏi bày mưu tính kế, đích thực là một nhân tài hiếm có. Nhưng kẻ này quá mức âm hiểm, thường chú tâm vào những chuyện vụn vặt, tâm tính lại hay nghi ngờ vô căn cứ, đi không được xa.”
Tính tình như thế khiến Lục Châu nhớ tới Tào Tháo.
Thành hay bại đều là ở chỗ đó.
“Sư tỷ gửi thư về…” Tiểu Diên Nhi chỉ vào chú chim truyền tin vừa xuất hiện nơi chân trời.
Chim truyền tin này không phải là chim truyền tin thông thường mà đã được Kim Đình Sơn nuôi dưỡng, dùng linh lực để tẩm bổ nên chúng đều là chim biến dị. Một số chim truyền tin lợi hại còn biến thành một loài hung thú trong Đại Viêm thế giới. Trong đám hung thú hoang dã ngoài kia còn có nhiều loài nhanh nhẹn hơn cả chim truyền tin như chim hồng nhạn, cá đưa thư,…
Chim truyền tin nhả thư vào lòng bàn tay Tiểu Diên Nhi.
“Sư phụ.”
“Đọc.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi mở thư ra đọc: “Sư phụ, từ sau sự kiện thập đại tông môn vây công Kim Đình Sơn, Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong bỏ mình, vì muốn tranh đoạt vị trí Môn chủ nên Thiên Kiếm Môn bây giờ đã loạn thành một đoàn.”
“Chu Kỷ Phong sau khi trở về Thiên Kiếm Môn không kế nhiệm vị trí Môn chủ. Môn chủ tiền nhiệm Lạc Hành Không bế quan, đồ nhi cho rằng Lạc Hành Không đang muốn đột phá cảnh giới Hợp đạo của Nguyên Thần cảnh.”
“Đêm qua lúc đồ nhi đi thăm dò tin tức, phát hiện tên Chu Kỷ Phong có dị tâm.”
Sau khi đọc xong.
Tiểu Diên Nhi đưa thư tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu lắc đầu nói: “Con viết thư cho Chiêu Nguyệt, khi cần thiết có thể giúp đỡ hắn một chút.”
“Vâng.”
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc, chắp tay hỏi: “Sư phụ, Chu Kỷ Phong chỉ là một tên tu hành giả mới bước vào Thần Đình cảnh, lại còn là đối thủ một mất một còn với chúng ta, tại sao lại phải giúp hắn?”
Lục Châu không trả lời câu hỏi của hắn.
Khi độ trung thành của bọn hắn chưa đạt đến 80% thì vẫn phải cẩn thận.
Thấy sư phụ không nói một lời.
Đoan Mộc Sinh lúng túng quay đầu đi, không dám tiếp tục truy vấn.
[Ting — Minh Thế Nhân đã hoàn thành nhiệm vụ do ký chủ tuyên bố.]
[Ting — nhiệm vụ lần này cứu được 105 người Từ gia, thu hoạch được 1.050 điểm công đức.]
[Ting — nhận được 105 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 1.050 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết 82 tên mã tặc, thu hoạch được 820 điểm công đức.]
….
Nghe được âm thanh nhắc nhở của Hệ thống, Lục Châu không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ đây mới là phương pháp đúng để sử dụng Hệ thống?
Chỉ là một nhiệm vụ đơn giản.
Lại thu hoạch được nhiều công đức đến vậy. Cộng thêm số điểm còn dư từ trước, hiện tại hắn có 2.904 điểm.
“Sư phụ, tứ sư huynh gửi thư về.” Tiểu Diên Nhi vọt người lên không trung nhanh như thiểm điện.
“Đọc.”
“Đồ nhi may mắn không nhục mệnh, đã cứu được tộc nhân của Từ gia, chém giết mã tặc… Ngoài ra đồ nhi còn phát hiện thấy tu hành giả đứng sau đám mã tặc này hình như có liên quan đến Mãnh Hổ sơn trại của lão bát, đồ nhi sẽ tra rõ ràng việc này.”
Câu trước là báo cáo nhiệm vụ.
Câu sau rõ ràng là đang tìm lý do để mình được rong chơi hai ngày.
Tâm tình Lục Châu không tệ, đương nhiên sẽ không so đo với hắn. Muốn ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ thì đúng là chuyện phi lý.
“Sư phụ, tứ sư huynh nói chuyện này có liên quan đến bát sư huynh… Bát sư huynh sao có thể làm như vậy?!” Tiểu Diên Nhi tức giận nói.
“Lão bát dù sao cũng là cường giả Thần Đình cảnh, hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục. Ta đoán là đám tu hành giả kia lấy danh nghĩa sư huynh con để làm chuyện tàn ác…”
Nói rồi Lục Châu gật đầu. “Mà bất kể có phải do hắn gây ra hay không, cứ để lão tứ đi điều tra một chút.”
Sư phụ đã lên tiếng, các đồ đệ đương nhiên không còn ý kiến, đều gật đầu phụ hoạ.
Buổi chiều.
Lục Châu không nhận được thông báo nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ liên quan tới Chu Kỷ Phong, nên trở về Ma Thiên Các.
Hắn kiểm tra lại điểm công đức của mình: 2.904 điểm.
“Thương thành.”
“Mua pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh.”
[Ting — tiêu hao 1.000 điểm công đức, thu hoạch được pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh, tất cả thuộc tính gia tăng 10%.]
Ngay khi nhận được pháp thân, Lục Châu cảm giác tu vi của mình đang cấp tốc tăng vọt.
Từ Thông Huyền Cảnh Tâm khiếu tăng lên thành Thông Huyền Cảnh Khẩu khiếu.
Lợi ích của pháp thân không chỉ có thế. Năng lượng trong đan điền và kinh mạch hắn tuôn chảy như một dòng sông, liên tục không ngừng.
Chỉ trong chốc lát, từ Thông Huyền Cảnh Khẩu khiếu tăng lên thành Tị khiếu rồi nhảy hẳn lên Nhãn khiếu.
Thông Huyền Cảnh gồm ngũ khiếu, nay đã được đả thông tứ khiếu.
Cảm thấy toàn thân mình tràn ngập năng lượng, Lục Châu cực kỳ hài lòng gật gật đầu.
Cái tốc độ tiến bộ này của hắn sợ là từ trước đến nay chẳng có một ai bì kịp.
“Mua hai tấm Thẻ Nghịch Chuyển.”
[Ting — tiêu hao 1.000 điểm công đức, thu hoạch được 2 tấm Thẻ Nghịch Chuyển.]
“Sử dụng.”
Trên bầu trời Ma Thiên Các như xuất hiện một vòng xoáy, sinh cơ từ tứ phía bị vòng xoáy vô hình hút vào rồi chui tọt vào thân thể già nua của Lục Châu.
Sinh cơ toả sáng, tóc đen trên đầu hắn dần nhiều hơn.
Hai tấm thẻ khiến cho Lục Châu trẻ lại 600 ngày.
Có lẽ trong khoảng thời gian này hắn đã quen với các động tác chậm rãi của một thân thể già yếu, nên vừa trẻ lại 600 ngày khiến hắn cảm thấy thần thanh khí sảng.
Không quá rõ ràng, nhưng mang lại cảm giác dễ chịu.
Trên khắp hành tinh này, không ai có thể được hưởng thụ trải nghiệm trẻ hoá như hắn.
Đây chính là cảm giác của Lục Châu hiện tại.
“Thoáng một cái đã xài hết 2.000 điểm công đức, đúng là tiền chẳng để lâu được trong túi mà.”
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
….
Hắn rút thưởng năm lần, đều chỉ gia tăng điểm may mắn.
Lục Châu tạm dừng rút thưởng, nhìn lại bảng thông tin cá nhân ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền Cảnh, Nhãn khiếu
Pháp thân: Lưỡng Nghi Hóa Sinh
Điểm công đức: 654
Tuổi thọ còn lại: 1.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng thái Đỉnh phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch.
“Nhìn vào bảng này lại cảm thấy điểm công đức đạt được khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không phong phú như trong tưởng tượng.” Lục Châu lẩm bẩm một câu.
Chương 15 Tâm tư của ác đồ (Thượng)
Lục Châu xem sơ qua các công pháp và vũ khí trong Thương thành.
Thấp nhất cũng cần đến 1.000 điểm công đức.
Thế nên Lục Châu không tiếp tục tiêu xài số điểm công đức còn lại.
Hắn dự định sẽ giao thêm nhiệm vụ cho đám đồ đệ để tăng thêm tuổi thọ cho mình. Sau đó khi tích luỹ được nhiều điểm công đức thì mua công pháp hoặc vũ khí đáng tiền một chút.
Trong trí nhớ của hắn thì thế giới này quá mức hung hiểm, với tu vi hiện tại của hắn mà rời khỏi Kim Đình Sơn thì rất khó có thể tự bảo vệ mình.
Tạm thời hắn chỉ có thể ngồi yên trên núi để đám đồ đệ này bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Đương nhiên, hắn cũng phải đề phòng đám đồ đệ này làm phản.
Năm tên đồ đệ đã bỏ đi, hắn càng phải cẩn thận với bốn tên ở lại. Cũng may hắn còn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong và Đỡ Đòn Chí Mạng, bọn họ có muốn lật trời hắn cũng chống đỡ được.
“Diên Nhi.”
Vụt!
Thân ảnh của Diên Nhi như tinh linh lặng yên xuất hiện trước mặt hắn, khom người nói: “Sư phụ!”
“Lấy bộ văn phòng tứ bảo trong Ma Thiên Các đem lại đây.”
(Chú thích: văn phòng tứ bảo gồm có giấy, bút, mực và nghiên mực.)
“A… Sư phụ, từ trước tới giờ người chưa từng viết chữ, đều là đồ nhi viết thay người. Hôm nay người muốn tự mình viết sao?”
“Tiểu nha đầu này, sư phụ làm việc còn cần con quản?”
“Đồ nhi đi ngay…” Tiểu Diên Nhi le lưỡi.
Không lâu sau, Tiểu Diên Nhi đem văn phòng tứ bảo tới đặt trước mặt Lục Châu.
Sau đó nàng rất cung kính đứng ở một bên như nha hoàn, cứ thế đứng nhìn sư phụ. Nàng rất muốn nhìn xem sư phụ định làm gì. Thấy sư phụ cũng không có ý muốn xua đuổi mình, nàng liền to gan hơn, đứng gần lại một chút.
“Sư phụ, để con mài mực cho người.” Tiểu Diên Nhi linh cơ khẽ động, quỳ gối ngồi xuống cạnh bàn trà, bắt đầu cẩn thận mài mực.
Kiếp trước Lục Châu đường đường là sinh viên khoa Văn học, lúc hắn rảnh rỗi không có việc gì làm đều sẽ ngồi viết thư pháp, còn từng được giải thưởng về viết thư pháp ở trường.
Đối với hắn thì việc viết chữ chẳng gặp phải khó khăn gì.
Nhấc bút lông lên, chấm mực.
Trên trang giấy trắng nõn viết xuống từng chữ: Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Diên Nhi…
Viết từ trên xuống dưới, theo thứ tự lớp lang.
Đây chính là chín tên đồ đệ do đại ma đầu Cơ Thiên Đạo lợi dụng Hệ thống dạy dỗ thành chín tên ác ma tội ác chồng chất, chấn kinh thiên hạ.
Nhìn vào danh sách này, Lục Châu rơi vào trầm tư.
Ngay cả đồ đệ nhỏ nhất cũng đã là cường giả Thần Đình cảnh, vậy thì tu vi của tên đại đồ đệ sẽ mạnh đến mức nào? Có vượt qua được Cơ Thiên Đạo hay không? Nếu vượt qua thì với sát tâm của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, sao bọn chúng có thể để cho lão ma đầu Cơ Thiên Đạo tiếp tục tồn tại trên thế gian này?
Vả lại, Cơ Thiên Đạo hẳn phải rõ ràng mỗi tên ác đồ hắn dạy ra đều như lang như hổ, tất nhiên sẽ có ngày bọn chúng phản bội lại mình. Từ lúc ban đầu dạy dỗ, chẳng lẽ lão không lưu lại một chút thủ đoạn hay át chủ bài nào để bóp chết ác đồ hay sao?
Tất cả đều đáng phải suy nghĩ.
Những ký ức bị thiếu trong đầu hắn đều là ký ức mấu chốt, khiến hắn không tài nào nghĩ ra nguyên nhân thật sự bên trong.
Cơ Thiên Đạo à Cơ Thiên Đạo, ngươi có đạo cụ bảo mệnh gì không?
Trong lúc Lục Châu đang trầm tư, Tiểu Diên Nhi lại đang xuýt xoa trước mặt hắn, trên mặt mang đầy vẻ sùng bái:
“Chữ sư phụ thật là đẹp… Người viết tên con làm gì thế ạ?”
Lục Châu thở dài một tiếng. “Vi sư đang tự mình suy xét lại.”
“Tự suy xét?”
“Làm người phải luôn tự suy xét về bản thân mình. Vi sư dạy dỗ chín đồ đệ, nhưng chúng lại làm xằng làm bậy khắp nơi khiến người người oán trách. Có lẽ, trước đây vi sư đã sai rồi.”
Lục Châu ngoài miệng nói lời lẽ tốt đẹp, trong nội tâm lại đang thầm oán, ta mà sai cái gì chứ, sai là Cơ Thiên Đạo! Thượng bất chính hạ tắc loạn, nhìn vào bọn đồ đệ là biết ngay, hở chút là đòi giết cả nhà người ta, đúng là làm sư phụ như hắn phải thấy xấu hổ.
“Sư phụ, vậy tại sao người phải thu nhận bọn con làm đồ đệ? Mà lại chỉ thu có chín người… Với bản sự của người, chỉ cần mở rộng Ma Thiên Các thì lúc đó đồ tử đồ tôn trên Kim Đình Sơn sẽ lên tới ngàn vạn, ai còn dám ngỗ nghịch lại người? Bọn danh môn chính phái cũng sẽ không dám lên núi khiêu khích nữa, ai mà không phục, người chỉ cần ra lệnh một tiếng, đồ tử đồ tôn đều có thể dẹp yên bọn hắn. Lúc đó ‘thuận ta thì sống nghịch ta thì chết’, tốt biết bao nhiêu!”
“…”
Lục Châu giơ bàn tay già nua lên định cốc vào trán Tiểu Diên Nhi. Tiểu Diên Nhi không dám né tránh, chỉ biết rụt cổ lại, nhắm mắt chờ ăn đòn.
Nhưng bàn tay Lục Châu nửa đường lại dừng lại, hắn đặt tay lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Tiểu nha đầu con sao trong óc toàn là chuyện giết người như thế… Lời vi sư dạy con đều đã quên rồi?”
“Đồ nhi không dám.”
“Hầy… Vi sư từng nói, giết người không phải là phương thức giải quyết vấn đề duy nhất. Vi sư không phủ nhận hành vi giết người, mà là chúng ta phải xem xem điều đó có cần thiết hay không. Ví dụ như những lão bách tính tay không tấc sắt kia, cả đời họ vất cả cần cù lao động, không tranh quyền thế, chỉ muốn an ổn mà sống, con có lý do gì để giết họ chứ?”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Lại ví dụ như chuyện lão tứ đi cứu cả trăm người Từ gia, nếu bọn mã tặc cũng giống như các con, trực tiếp ra tay giết sạch Từ gia thì con còn có cơ hội cứu tộc nhân của mình hay sao?”
Tiểu Diên Nhi lại lắc đầu.
“Bọn mã tặc kia đúng là đều đáng chết, nhưng mục đích của mã tặc là cầu tài chứ không phải giết người. Vậy mục đích của chúng ta là gì?”
Tiểu Diên Nhi cẩn thận đáp lời. “Là tu hành? Đột phá Nguyên Thần cảnh để bước vào cảnh giới tối cao, ngộ đạo Trường Sinh?”
“Rất tốt. Vậy thì con phải cố gắng tu luyện.”
“Đồ nhi… dường như có chút minh bạch.”
“Minh bạch thì tốt.”
Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không gật đầu, dường như nghĩ tới chuyện gì, nàng nói: “Sư phụ có tiếp tục thu đồ đệ không ạ?”
Ánh mắt Lục Châu rơi vào tờ giấy vừa viết.
Hả?
Thì ra là thế.
“Tiểu Diên Nhi, vừa rồi con hỏi vi sư vì cái gì lại thu đồ đệ, con cảm thấy lý do là gì?”
“Là bởi vì thiên phú của chúng con rất tốt, mỗi người đều là thiên tài tu luyện.” Tiểu Diên Nhi tự tin nói.
Lục Châu lắc đầu.
“Con nhìn kỹ tờ giấy này đi… Tên của các con có hàm nghĩa gì?”
Tiểu Diên Nhi suy nghĩ nửa ngày cũng không nhìn ra hàm nghĩa gì, đành phải lắc đầu.
Lục Châu cười ha hả.
Trong lòng hắn đang chế giễu Cơ Thiên Đạo đúng là không biết xấu hổ.
“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì…”
(Dịch nghĩa: Trăng sáng trên mặt biển, Soi chung cả chân trời.
Đây là hai câu thơ đầu trong bài Ngắm Trăng Nhớ Người Xa của Trương Cửu Linh thời Đường.)
Tiểu Diên Nhi vẫn ngây ngây ngô ngô chẳng hiểu ra làm sao, nhưng nghe được hai câu thơ này liền vỗ tay nói: “Thơ thật hay!”
Vừa vỗ tay xong, Tiểu Diên Nhi dường như đã minh bạch chuyện gì, ánh mắt nàng nhìn về phía chín cái tên trên tờ giấy trắng! Ặc… Hai câu thơ này chẳng phải được ghép từ chín cái tên của các đồ đệ sao?
“Sư phụ là vì đoạn thơ này mới thu bọn đồ đệ? Nhưng hình như còn thiếu một chữ…” Tiểu Diên Nhi gãi đầu, cảm thấy có chút không thể tin được.
Lục Châu cũng không thể tin được Cơ Thiên Đạo là loại người như vậy.
Đúng là trong số đồ đệ vẫn còn thiếu một chữ “Thì”. Nếu Cơ Thiên Đạo dựa theo bài thơ này để thu đồ đệ thì rõ ràng tiêu chuẩn của hắn chẳng phải là thiên phú khỉ gì, mà là tên của bọn họ. Chỉ là… Lục Châu tìm kiếm trong trí nhớ, thế giới này dường như không phải là thế giới của kiếp trước, vậy bài thơ này ở đâu ra?
Chẳng lẽ… Cơ Thiên Đạo cũng là người xuyên không tới sao?
Cùng lúc đó.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân ngự không mà đi, hai mắt quan sát đất trời, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
“Khó khăn lắm mới được rời khỏi Kim Đình Sơn một lần, ta phải chơi cho thật đã mới được!” Thân ảnh Minh Thế Nhân lướt trên bầu trời Canh Tử trấn khiến bách tính bên dưới hô hoán ầm lên.
“Một đám sâu kiến, vậy mà cũng kinh ngạc… Hôm nay tiểu gia ta tâm tình tốt, đi tìm mỹ nữ mới được.”
Hắn vừa định lao xuống bỗng nhớ tới lời sư phụ, vội vàng dừng lại, thầm nói: “Mà thôi đi, sư phụ gần đây thích chơi sáo lộ mới, vẫn nên chiều theo ý lão nhân gia thì hơn… Khụ khụ, vậy ta đành làm người tốt, lấy đống vàng bạc châu báu của bọn mã tặc thưởng cho các ngươi!”
Minh Thế Nhân mở túi ra dốc xuống một con đường trên trấn Canh Tử.
Ngân phiếu và vàng bạc châu báu rơi đầy xuống đất như mưa sa.
“Tiểu gia ta cũng muốn được làm đại gia tung tiền một lần!”
Minh Thế Nhân vốn định lấy tiền đi hưởng dụng mỹ nữ, nay đã không đi thì giữ tiền lại cũng vô dụng. Mà hắn thì vốn chẳng hề thiếu tiền tiêu.
Dân chúng dưới trấn đều tránh né vật lạ đang rơi xuống.
Đến khi thấy rõ thứ nằm đầy đất là vàng bạc châu báu thì đều bay vào giành giật.
Chỉ trong chốc lát, tiền tài đã được nhặt sạch.
Dân chúng nhìn lên bầu trời, thấy phương xa có bóng người lướt đi, đều quỳ rạp xuống mặt đất mà quỳ bái.
“Tạ ơn Bồ Tát, tạ ơn Bồ Tát sống!”
“Tạ ơn ông trời!”
Bình luận facebook