• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46 Đợt này có hơi xui

“Sư phụ, người đang nói gì vậy?” Tiểu Diên Nhi khó hiểu hỏi lại.

“Không có gì.”

Lục Châu vất đi suy nghĩ, từ từ quay người lại. Ánh mắt hắn nhìn lần lượt từng người, lại cứ cảm thấy trên mặt người nào cũng hiện dòng chữ ‘cảm ơn đã tham gia trò chơi’.

Có thể đã nhìn ra sư phụ lão nhân gia có hơi không vui, Tiểu Diên Nhi cười đùa nói: “Sư phụ đừng nóng giận, đồ nhi đã giết sạch đám người xâm nhập Kim Đình Sơn. Nếu người vẫn còn không vui thì để con quay lại tìm thi thể bọn họ chém thêm vài đao.”

Chu Kỷ Phong: “? ? ?”

Lục Châu giơ tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Lão tứ đâu?”

Đoan Mộc Sinh lôi theo xích sắt chắp tay nói: “Lão tứ tuy bị trọng thương nhưng may mắn gặp được cơ duyên. Bây giờ hắn đang được Thanh Mộc bảo hộ, e là không thể tới gặp sư phụ.”

Lục Châu có chút ngoài ý muốn.

“Trong vòng bảy ngày không được đến gần Thanh Mộc.”

Muốn nhờ trạng thái bảo hộ của Thanh Mộc để đột phá cần đến bảy ngày.

Nếu trong khoảng thời gian này có người cắt ngang thì cả đời này Minh Thế Nhân sẽ không thể bước vào Nguyên Thần cảnh được nữa.

Diệp Thiên Tâm nhìn thẳng vào mắt Lục Châu, khinh thường nói: “Giả nhân giả nghĩa, sợ là đến nửa đêm chính ngươi lại cố ý cho hắn một chưởng.”

Lục Châu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thậm chí không thèm nhìn tới nàng, chỉ đạm mạc nói:

“Diên Nhi.”

“Có đồ nhi.”

“Nhốt nàng vào hậu sơn, diện bích hối lỗi.”

“Tuân mệnh.”

Tiểu Diên Nhi bước lên một bước tóm lấy Diệp Thiên Tâm.

Diệp Thiên Tâm nhớ đến hậu sơn vừa âm lãnh vừa cô độc, toàn thân nàng run rẩy. Trong đầu nàng dần hiện lên từng tràng cảnh diện bích hối lỗi trước đây. Nàng muốn phản kháng, nhưng đan điền khí hải trống rỗng, đến một tia nguyên khí cũng không điều động nổi.

Lục Châu nhìn về phía Chu Kỷ Phong.

Chu Kỷ Phong vội vàng quỳ xuống đất, cung kính nói: “Lão tiền bối, Chu Kỷ Phong nguyện bái nhập làm môn hạ Ma Thiên Các, cầu lão tiền bối thu ta làm đồ đệ.”

Lục Châu từ khi xuyên không đến nay đều chưa từng nghĩ tới chuyện thu thêm đồ đệ.

Theo thời gian mà tính toán thì khi tu vi lão ma đầu đạt tới đỉnh phong, lão mới bắt đầu kế hoạch thu đồ đệ.

Với tu vi hiện tại của hắn thì khó đảm bảo sẽ không thu nhầm bọn người lòng lang dạ sói.

Chỉ chín tên đồ đệ này thôi đã khiến hắn đau đầu gần chết, nào có tinh lực dư thừa đi dạy dỗ thêm kẻ khác?

Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt, Thiên Nhai Cộng Thử Thì.

Lão ma đầu cũng thật thú vị, cố ý để trống một chỗ, vì nguyên nhân gì thì cũng không còn quan trọng nữa.

“Thiên phú của ngươi không tệ, nhưng ngươi tu hành kiếm đạo của Thiên Kiếm Môn, giờ kiếm đạo đã thành, nửa đường thay đổi sẽ chỉ lợi bất cập hại.” Lục Châu thản nhiên nói.

Ý tứ đã rất rõ ràng, ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ.

“Lão tiền bối…” Chu Kỷ Phong kiên nhẫn cầu xin.

Lục Châu chậm rãi giơ tay lên ngắt lời hắn rồi cầm một quyển bí tịch trên bàn lên ném đến trước mặt Chu Kỷ Phong. “Đây là Thái Nhất Kiếm Pháp của Thiên Kiếm Môn, với thiên phú của ngươi thì tu luyện không khó.”

Chu Kỷ Phong mở to hai mắt, kích động nhìn quyển bí tịch này.

Hắn từng là đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của quyển bí tịch này.

Phương pháp truyền thụ Thái Nhất Kiếm Pháp của Thiên Kiếm Môn từ trước đến nay đều là sư phụ truyền cho đệ tử, học xong nhất trọng mới dạy tiếp nhị trọng. Vì thế Chu Kỷ Phong tuy đang học kiếm pháp này nhưng Lạc Trường Phong chưa từng truyền thụ toàn bộ kiếm pháp cho hắn… Loại hiện tượng này không chỉ có ở Thiên Kiếm Môn mà danh môn chính đạo đều làm thế, đây được xem là quy củ truyền thống, đệ tử chính đạo cũng không có nghi vấn gì.

Hắn nào có ngờ được, bản kiếm pháp Thiên Kiếm Môn xem như trân bảo, ở trong tay lão tiền bối lại trở thành thứ chẳng đáng một xu, tuỳ tiện ném cho hắn.

Sao hắn có thể không kích động?

Có bản kiếm pháp này, hắn lo gì không bước vào được Nguyên Thần cảnh!

“Đa tạ lão tiền bối! Đa tạ lão tiền bối!” Hai tay Chu Kỷ Phong nâng bản bí tịch lên, hắn quỳ xuống đất dập đầu, trán hắn đập xuống nền đất phát ra âm thanh vang dội bày tỏ lòng thành kính.

Đoan Mộc Sinh nói: “Ngươi đã không phải là đệ tử Ma Thiên Các thì sau này hãy gọi là Các chủ.”

“Tuân mệnh.” Chu Kỷ Phong cung kính nói.

“Phòng ốc trong Ma Thiên Các khá nhiều, trừ Đông Các và Nam Các ra, ngươi có thể tuỳ ý chọn một chỗ để ở lại.”

“Vâng.”

“Lui ra đi.”

Chu Kỷ Phong hai tay nâng bí tịch, cung cung kính kính rời khỏi Ma Thiên Các.

Lục Châu khẽ gật đầu.

Trên phương diện quản lý nhóm đệ tử thì Đoan Mộc Sinh có kinh nghiệm hơn hẳn.

Đợi Chu Kỷ Phong rời đi, Đoan Mộc Sinh mới khom người nói: “Sư phụ, tên Chu Kỷ Phong này dù sao cũng là đệ tử của Thiên Kiếm Môn…”

Chuyện này giải thích cũng quá dài dòng, còn phải nhắc đến cha mẹ ruột Chu Kỷ Phong, rồi thù giết cha…

Quá phiền phức.

Lục Châu phất tay thản nhiên nói:

“Vi sự tự có tính toán.”

“Đồ nhi minh bạch.”

Ngươi dám nói không minh bạch sao?

Lục Châu chậm rãi đứng lên, chỉ thoáng nhìn qua đám xích sắt trên người Đoan Mộc Sinh rồi xoay người bước vào bên trong mật thất.

Đoan Mộc Sinh vốn định nói gì đó, nhưng lại nghe được sư phụ lẩm bẩm một câu: “Nên đổi vận rồi…”

Đoan Mộc Sinh vội vàng quỳ xuống đất: “Cung tiễn sư phụ.”

Lúc hắn ngẩng đầu lên, thân ảnh sư phụ đã đi mất.

Đoan Mộc Sinh đưa tay lau đi mồ hôi trên trán rồi bất đắc dĩ kéo đống xiềng xích hàn thiết ngàn năm… Hắn vốn định cầu trợ sư phụ giúp hắn giải khai xiềng xích, nhưng xem ra vẫn nên thôi đi. Sư phụ vẫn là sư phụ… vẫn không màng thế sự, mặc kệ bọn hắn tự sinh tự diệt.

Sau khi Tiểu Diên Nhi nhốt Diệp Thiên Tâm vào hậu sơn, nàng lập tức quay lại Ma Thiên Các.

Nàng không nhìn thấy sư phụ, lại thấy tam sư huynh trên mặt tràn đầy sầu khổ, bèn hỏi: “Sư huynh? Huynh làm sao thế?”

Đoan Mộc Sinh khoát tay nói: “Không có gì, chẳng qua sư huynh cứ cảm thấy sư phụ lão nhân gia người có vẻ không yên lòng, thỉnh thoảng lại lơ đễnh suy nghĩ chuyện khác.”

“Không yên lòng? Vừa rồi sư phụ có nói gì sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

“Này thì không có, người chỉ nói một điều.”

“Điều gì?”

“Sư phụ hình như bị say xe.” Đoan Mộc Sinh nói.

(Chú giải: từ ‘chuyển vận’ của Lục Châu có ý là thay đổi vận may để tiếp tục rút thưởng, từ này đồng âm với từ ‘chuyển vận’ khác trong tiếng Trung có nghĩa là di chuyển nhiều nên bị chóng mặt, Đoan Mộc Sinh nghe loáng thoáng nên hiểu nhầm ý của Lục Châu.)

Say xe?

Tiểu Diên Nhi gật gật đầu nói: “Dù sao sư phụ cũng đã lớn tuổi, còn phải cưỡi Bạch Trạch bay tới bay lui trên trời, sao có thể không chóng mặt?”

“Có đạo lý.” Minh Thế Nhân gật gù.
Chương 47 To gan lớn mật

“Sư huynh, kẻ phản đồ kia nên xử lý như thế nào?” Tiểu Diên Nhi nói ra.

“Đợi lão tứ vượt qua kiếp nạn này đã rồi nói sau. Lão tứ là người thông minh, phản đồ làm ra hành vi như thế, nếu không trừng phạt đích đáng sao có thể bàn giao với sư phụ?” Đoan Mộc Sinh nghĩa chính ngôn từ nói.

“Sư huynh, ta vẫn luôn không hiểu. Nàng phản bội sư môn thì thôi đi, vì sao lại cứ nhất định muốn dồn sư phụ vào đường chết?” Tiểu Diên Nhi vừa nghĩ đến việc này đã tức giận bất bình.

Đoan Mộc Sinh thở dài nói: “Thiên Tâm sư muội là người số khổ…”

“Số khổ?”

Tiểu Diên Nhi lộ ra biểu tình tủi thân, hai đầu ngón trỏ chạm vào nhau, thầm nói: “Ta cũng khổ lắm nè.”

Đoan Mộc Sinh cạn lời. “Ta phải đi chữa thương, nơi này giao lại cho muội.”

“Nha. Sư huynh đi thong thả!”

Cùng lúc đó.

Lục Châu nhìn số điểm công đức trên giao diện Hệ thống.

Hắn đã rút thưởng hết 3.000 điểm, chỉ còn thừa lại 1.540 điểm.

Điểm may mắn đã tích luỹ tới 60 điểm.

Tiếp tục rút?

Đợt này hắn thua thảm hại.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

Điểm may mắn của hắn đã lên tới 61 điểm.

“Rất tốt.”

Lục Châu bình ổn lại tâm tình, quyết định kiểm soát bản thân, hoặc phải đi rửa tay mới có thể tiếp tục chơi.

Hắn chợt nhớ tới lúc ở Từ phủ đọc Thiên thư, thầm nghĩ: “Đọc Thiên thư để đổi vận mới được.”

Giao diện Thiên thư mở ra, Lục Châu đọc hết một lượt những chữ mình có thể hiểu trong đó, nhưng số lượng vẫn không tăng lên.

Số lượng chữ trông như gà bới khiến người ta đọc không hiểu hình như cũng không giảm đi.

Hắn rút ra kết luận, cần phải đọc phần trước của quyển Thiên Thư Chi Nhân này thật nhiều lần để lĩnh hội được hàm nghĩa trong đó, thì phần sau mới có thể từ từ đọc được.

Những trang mà trước đó hắn hoàn toàn chẳng đọc hiểu gì cả thì nay đã nhìn thấy được vài chữ.

Điều này cho thấy Thiên thư có thể lĩnh hội được.

Chỉ là độ khó của nó rất cao mà thôi.

Ánh sáng trong mật thất vẫn u ám như trước.

Lục Châu lại không kềm chế được mà đắm chìm trong việc lĩnh ngộ Thiên thư.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút.

Cảnh tượng kỳ diệu lại xuất hiện lần nữa.

Trên đỉnh phòng lấp lánh ánh nước loang loáng…

Lục Châu hoàn toàn không biết, hắn vẫn giữ bộ dáng ngồi xếp bằng xem sách, cứ thế trôi qua ba ngày.

Trên Kim Đình Sơn, Chu Kỷ Phong đắm chìm trong việc tu luyện kiếm đạo, Đoan Mộc Sinh bế quan chữa thương, lão tứ đang trong thời điểm mấu chốt để đột phá, chỉ có Tiểu Diên Nhi một mình buồn chán nhưng lại không thể rời khỏi Kim Đình Sơn.

Cũng may Kim Đình Sơn đã có bình chướng bảo hộ, không đến mức phải thời thời khắc khắc lo lắng có kẻ địch xâm lấn.

Đến ngày thứ tư nàng tới Ma Thiên Các, Thanh Mộc đột nhiên có động tĩnh ——

Ken két.

Ken két.

Thân hình nàng như điện, lập tức bay vào sân Ma Thiên Các.

Ánh mắt quét một vòng…

“Tứ sư huynh?”

Nàng chú ý tới chỗ Thanh Mộc vốn đang rậm rạp lại lần nữa sinh trưởng, càng lúc càng nhanh.

Nàng cảm thấy kỳ quái. Sư phụ từng nói tứ sư huynh cần đến bảy ngày mới có thể vượt qua kiếp nạn, sao bây giờ mới bốn ngày đã có biến động?

Ken két.

Ken két.

Thanh Mộc sinh trưởng rất nhanh, gần như đã cao bằng với Ma Thiên Các.

Tiểu Diên Nhi không ngừng lùi lại, nửa khoảng sân gần như đã bị Thanh Mộc chiếm cứ.

Càng như vậy nàng càng không thể rời đi. Tiểu Diên Nhi quyết định ngự không phi hành, bay quanh Thanh Mộc.

Ầm!

Thanh Mộc đột nhiên vỡ ra, cánh hoa bay lả tả đầy trời.

Cương khí của Tiểu Diên Nhi ngăn cản Thanh Mộc bắn về phía nàng.

Một bóng người bay ra từ đống Thanh Mộc vụn vỡ, toàn thân hắn tản mát ra từng đạo cương khí như lớp sóng thuỷ triều.

Tiểu Diên Nhi không ngừng lùi lại, ngăn cản dư ba.

Ngay cả Ma Thiên Các cũng khẽ chấn động.

Giữa sân xuất hiện một vòng xoáy cương khí, Minh Thế Nhân nhắm mắt, hai tay dang rộng phiêu phù bên trong.

“Chúc mừng tứ sư huynh bước vào Nguyên Thần cảnh.” Tiểu Diên Nhi đại hỉ.

Cơn chấn động này cũng kinh động đến Lục Châu đang lĩnh hội Thiên thư trong mật thất.

Lục Châu vốn đang đọc sách say sưa ngon lành.

Đột nhiên giá sách, tạp vật và vũ khí bốn phía đều lắc lư.

Khiến Lục Châu đang trong cơn trầm mê bỗng bị kéo về.

Chuyện này khiến ai mà vui vẻ cho được?

Giống như đang ngủ say sưa ngon giấc lại có người đánh thức mình, sao có thể không bực mình?

Đám ác đồ này, ba ngày không đánh đã muốn nhảy lên đầu hắn ngồi.

“To gan lớn mật.” Lục Châu mắng nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục đọc sách.

Cũng chính vào lúc này.

Minh Thế Nhân đang lơ lửng trên sân Ma Thiên Các, được vây quanh bởi cương khí và hưởng thụ khoái cảm sau khi đột phá cảnh giới.

Hai tay hắn mở ra, hai mắt khép hờ nở nụ cười thoả mãn.

“Tiểu sư muội…”

“Sư huynh nhanh như vậy đã tỉnh lại rồi?”

“Cảm giác đạt đến Nguyên Thần cảnh thật tốt… Pháp thân trong tay, có cả thiên hạ!”

“Sư huynh nắm giữ pháp thân Bách Kiếp Động Minh rồi?” Trên mặt Tiểu Diên Nhi tràn đầy ao ước.

Minh Thế Nhân vẫn đang khép hờ hai mắt, thản nhiên nói: “Tiểu sư muội xem cho kỹ!”

Vù.

Ngay giây phút Minh Thế Nhân định thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh, trên đỉnh Ma Thiên Các đột nhiên bay tới một luồng ánh sáng nhàn nhạt.

Đồng thời còn có âm thanh cực kỳ uy nghiêm truyền vào tai: “To gan lớn mật.”

Xì xì!

Ánh sáng nhàn nhạt kia lại có thể ăn mòn đi cương phong và nguyên khí đang ba động như thuỷ triều. Chỉ trong giây lát, cương khí đã hoàn toàn biến mất.

Không có cương khí thì chuyện gì xảy ra?

Vù vù.

Minh Thế Nhân ngã nhào xuống đất.

Ui da!

Minh Thế Nhân nào còn dám tiếp tục trang bức trước mặt tiểu sư muội, hắn vội vàng quỳ xuống hướng mặt về Ma Thiên Các nói: “Đồ nhi biết sai.”

Muốn trang bức cũng phải biết lựa nơi mà làm.

Dám càn rỡ nơi sư phụ đang nghỉ ngơi, không đánh ngươi thì đánh ai?

Minh Thế Nhân rất hoảng hốt, không dám đứng lên.

Một mặt hắn kinh ngạc trước thủ đoạn của sư phụ lão nhân gia, một mặt hắn lại thấy may mắn vì mình không có bị thương.

“A? Tứ sư huynh, pháp thân của huynh cần phải quỳ xuống mới thả ra được sao?” Tiểu Diên Nhi từ trên không chậm rãi hạ xuống đất.

“Khụ khụ…”

Minh Thế Nhân thấy bên trong Ma Thiên Các không có đáp lời, bèn lúng túng đứng lên.

Hắn giả vờ như vừa rồi không xảy ra chuyện gì, tằng hắng một tiếng rồi nói: “Ta vừa bước vào Nguyên Thần cảnh nên chưa thích ứng lắm. À, sư phụ đâu rồi?”

Tiểu Diên Nhi bèn kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay cho Minh Thế Nhân nghe.

Minh Thế Nhân vừa nghe xong đã nhíu mày nói: “Lục sư muội bị phế tu vi? Còn bị nhốt vào hậu sơn diện bích hối lỗi?”

“Vâng.”

“Để ta đi xem một chút… Chuyện trên núi cứ giao cho ta, muội xuống dịch trạm Canh Tử Trấn hỏi thăm tin tức đi. Sư phụ xuất quan nhất định sẽ hỏi tới.” Minh Thế Nhân dặn dò.

“Vẫn là tứ sư huynh suy nghĩ chu đáo, ta sẽ đi ngay…” Tiểu Diên Nhi vui vẻ đến mức nhảy nhót.

“Đừng gây chuyện đó!”

“Yên tâm, ta rất ngoan mà.” Tiểu Diên Nhi vừa nói vừa xoay người lại bay vù xuống chân núi, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta âm thầm tặc lưỡi.

Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía Ma Thiên Các, nhớ đến lời truyền âm nhập mật mang theo ý cảnh cáo vừa rồi, hắn không khỏi run rẩy cả người.

Hắn vốn tưởng rằng bước vào Nguyên Thần cảnh có thể nhẹ nhõm hơn một chút, bây giờ xem ra vẫn còn kém rất xa nha.
Chương 48 Tiếp tục thi gan

Minh Thế Nhân bước ra khỏi Ma Thiên Các, thân hình nhanh như quỷ mị.

Trước đây một bước của hắn đi được mười trượng, hiện tại một bước đến ba mươi trượng.

Chỉ trong chớp mắt đã đi tới hậu sơn…

“A? Là ngươi?” Minh Thế Nhân nhìn thấy Chu Kỷ Phong đang luyện kiếm.

Chu Kỷ Phong thấy Minh Thế Nhân bóng dáng như quỷ mị, không khỏi hoảng hốt, vội vàng thu lại trường kiếm, cất bí tịch vào trong ngực rồi chột dạ nhìn sang Minh Thế Nhân, chắp tay nói: “Tham kiến tứ… tứ sư huynh?”

Hắn không phải đệ tử Ma Thiên Các, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xưng hô như thế nào.

Minh Thế Nhân cười giả dối. “Nghe tiểu sư muội nói, ngươi là kỳ tài trăm năm khó gặp của Thiên Kiếm Môn.”

“Không dám nhận, không dám nhận…”

“Vừa hay, ta đang muốn thử nghiệm.” Minh Thế Nhân vặn tay chân giãn gân cốt.

“Hả?” Chu Kỷ Phong không hiểu rõ ý tứ của hắn.

Vù!

“Bách Kiếp Động Minh!”

Một toà pháp thân cao hai trượng, rộng nửa trượng xuất hiện sau lưng Minh Thế Nhân.

Chu Kỷ Phong nhìn thoáng qua rồi nói thầm: “Bách Kiếp Động Minh nhỏ như vậy…”

“Ngươi nói cái gì?”

Phốc!

Chu Kỷ Phong rạp xuống mặt đất, ngoẹo đầu thì thầm một câu: “Thật mạnh!”

Minh Thế Nhân nhíu mày, pháp thân Nguyên Thần cảnh lợi hại như thế thật sao? Mình còn chưa kịp ra tay đã doạ ngất hắn rồi? Cái gì mà kỳ tài tu hành chứ, cũng chỉ bình thường thôi. Minh Thế Nhân xoay người đi về phía động diện bích hối lỗi ở hậu sơn.

Chu Kỷ Phong cẩn thận mở mắt ra, hít sâu một hơi, ép xuống khí huyết đang cuồn cuộn trong lồng ngực.

Nếu không diễn kịch sao lừa được ma đầu như gã này.

Thà tự mình hại mình còn hơn là bị đánh nha!

Ma Thiên Các.

Lục Châu từ từ mở mắt.

Các điểm sáng màu xanh trong mật thất lập tức biến mất.

Mấy ngày trời lĩnh hội Thiên thư tựa như chỉ là một giấc chiêm bao, khiến hắn có thêm rất nhiều nhận thức mới.

Chỉ là trong đó vẫn còn rất nhiều chỗ tối nghĩa, hắn phải tiếp tục từ từ tham ngộ.

Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra.

“Điểm may mắn lên đến 61 rồi… Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

Lục Châu nhíu mày.

Sao vận khí chẳng thay đổi gì thế này?

Chả lẽ do tư thế rút thưởng không đúng?

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, tiếp tục rút thưởng.

Hắn rút liên tục 4 lần đều chỉ được cảm ơn đã tham gia trò chơi.

Đúng là hố to mà!

Sự thật đã chứng minh, chuyện này chả liên quan gì đến tư thế rút thưởng.

Tuy trong lòng không ngừng oán hận, nhưng ngoài mặt Lục Châu vẫn không mảy may dao động.

Gương mặt mo này của hắn đủ dày, đủ đen!

“Điểm may mắn là 66, lục lục chắc là đại thuận?”

Nữ nhân có giác quan thứ sáu.

Nam nhân có trực giác nhạy bén.

Lần này nhất định trúng!

“Rút thưởng!”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 66 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 1.]

“….”

Thử hỏi coi có tức không!

Lục Châu hít sâu một hơi, đôi mắt già nua thâm thuý nhìn về phương xa.

Dcmm…

Thôi bỏ đi.

Nói tục không phù hợp với phong cách của ma đầu tổ sư gia, cũng không thích hợp với thân phận của hắn.

Nhưng mà nhiều điểm công đức và điểm may mắn như vậy lại chỉ rút được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển!

Mẹ nó thật là… hắn biết tìm ai mà nói lý lẽ?

Trong lòng Lục Châu dở khóc dở cười.

Kiếp trước khi chơi game, đập vũ khí lên +15 bị thất bại hắn cũng chưa thấy tức như lúc này.

Tức lắm luôn á.

Bình tĩnh, không tức giận, tâm tình không thể dao động.

Lục Châu nhìn qua điểm công đức còn lại của mình, 1.190 điểm.

Cái trò rút thưởng hiểm ác này có nên tiếp tục không?

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được vũ khí ‘Vị Danh’, thu hoạch được toạ kỵ ‘Bệ Ngạn’.]

(Chú thích: Vị Danh có nghĩa là ‘không tên’.)

Lục Châu: “? ? ?”

Tin nổi không?

Tích luỹ 66 điểm may mắn chỉ đổi lại được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

Mà lần này không có một điểm may mắn nào lại đổi được một thanh vũ khí, còn thêm một con toạ kỵ Bệ Ngạn.

Lục Châu hoàn toàn cạn lời.

“Vị Danh.”

Tên của thanh vũ khí này thật là tuỳ tiện, nhưng cũng không quan trọng, hắn thi gan với trò rút thưởng lâu như vậy, vũ khí này chắc không đến nỗi thua cả đám sắt vụn trong mật thất này chứ nhỉ?

Theo tiếng gọi của Lục Châu, trên bàn tay hắn từ từ xuất hiện một vật thể màu đen toả ra ánh sáng nhàn nhạt, khi thì tròn, khi thì dài.

“Cái quỷ gì đây?” Chân mày Lục Châu nhíu lại.

Hắn muốn nghe một ít thông báo nhắc nhở của Hệ thống, nhưng Hệ thống chả buồn nói một lời.

Thật là xấu hổ.

Hắn tiện tay vung lên.

Vật thể màu đen đó lập tức biến mất.

Trên giao diện vật phẩm trong Hệ thống xuất hiện một vật trông như hòn đá màu đen.

Lục Châu nhìn lại, thấy phần mô tả bên dưới có một dòng chữ nhỏ: ‘Là loại vũ khí có thể tuỳ ý biến hoá thành đủ loại hình dạng khác nhau. Tu vi càng cao, uy lực càng mạnh.’

“…”

Đồ tốt nha.

Lục Châu đột nhiên thấy hứng thú.

Tay phải nhấc lên, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một thanh vũ khí… Lần này nó là một thanh kiếm tinh xảo lung linh, sau đó nó biến thành thanh chuỷ thủ, tiếp theo thành đao, thương, côn, kích… đủ loại hình dạng.

“Thì ra là thế.”

Đây là một thanh vũ khí có thể tuỳ ý biến đổi hình dạng.

Một vật mà tiện hơn cả mười vật.

Đợt rút thưởng này không lỗ!

“Thử uy lực xem sao.”

Cùng lúc đó.

Tại động diện bích hối lỗi ở phía hậu sơn.

Minh Thế Nhân đột ngột xuất hiện.

Thấy Diệp Thiên Tâm đang ngồi buồn bã, hắn nói: “Sư muội… muốn xem pháp thân Bách Kiếp Động Minh của ta không?”

Diệp Thiên Tâm: “? ? ?”

Nàng nhíu mày nhìn về phía Minh Thế Nhân, có chút không thể hiểu nổi. “Nếu là lão ma đầu bảo huynh tới giết ta thì huynh mau động thủ đi, đừng có khoe khoang…”

Minh Thế Nhân đưa tay gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ta không có ý đó.”

“Muốn chém muốn giết, muốn lóc thịt rọc xương ta thì cứ làm đi.” Diệp Thiên Tâm quay đầu sang hướng khác.

Minh Thế Nhân lắc đầu thở dài.

“Sư muội, nếu sư phụ muốn giết muội thì lão nhân gia người đã sớm động thủ, còn cần đến ta làm gì?”

“Vậy hắn bảo huynh đến đây làm chi?”

“Là ta tự đến thôi… Tốt xấu gì chúng ta cũng là sư huynh muội, ta không thể trơ mắt đứng nhìn muội trầm mê lạc lối như thế.” Minh Thế Nhân nói.

Diệp Thiên Tâm cười. “Trầm mê lạc lối? Người thật sự lạc lối chính là các người…”

“Muội vẫn còn hận sư phụ vì chuyện đó?”

Diệp Thiên Tâm quay đầu đi.

Nàng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.

Mắt nàng lạnh băng mang theo hàn ý.

Minh Thế Nhân bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng, vung tay lên, một đạo ánh sáng xuất hiện soi rọi trong động.

“Ta nhập môn sớm hơn muội, khổ cực phải chịu cũng nhiều hơn muội, ta có nói tiếng nào đâu?” Minh Thế Nhân nói.

“Phi… huynh toàn mắng lén sau lưng.”

Khụ khụ.

Minh Thế Nhân vội vàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác, ngượng ngùng nói: “Trước khác nay khác. Sư phụ lão nhân gia người gần đây cực kỳ hiền lành.”

“Hiền lành? Tứ sư huynh… câu chuyện đùa này của huynh chẳng buồn cười chút nào.” Diệp Thiên Tâm lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu nhìn xuống bộ dạng đầy chật vật của mình, ý tứ nàng rất rõ ràng, không nói cũng hiểu.

“Ta không có nói đùa.”

Minh Thế Nhân đứng lên, chắp tay sau lưng, chân thành nói: “Sư phụ sống đến từng tuổi này, suy nghĩ đã thông suốt rồi. Thái độ của người bây giờ rất khác so với trước kia.”

“Thì làm sao?”

“Sao nói mãi mà muội vẫn không chịu hiểu vậy?” Minh Thế Nhân bỗng quay đầu lại, có chút tức giận. “Sư phụ vốn không hề để bụng những chuyện chúng ta đã từng làm!”

“Nhưng ta để bụng! Lão già không chết, lòng ta không yên!”

Chát!

Minh Thế Nhân đột nhiên giơ tay tát Diệp Thiên Tâm một cái.

Hắn không dùng tới cương khí, cũng không hề điều động nguyên khí, chỉ là một cái tát tai bình thường.

Cái tát của hắn khiến Diệp Thiên Tâm ngơ ngác, nhưng nàng vẫn quật cường ngẩng cao đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân lại giơ tay lên…

Vù!

Diệp Thiên Tâm nhắm mắt lại!

Bàn tay hắn chỉ còn cách gương mặt Diệp Thiên Tâm một khoảng nhỏ thì dừng lại.

Hắn không tát nàng nữa.

Minh Thế Nhân lắc đầu than nhẹ, bàn tay hắn vỗ vỗ lên vai nàng.

“Muội nên đối mặt với sư phụ mà hỏi rõ ràng… Ta nói đến đây thôi, muội tự giải quyết cho tốt.”

Hắn cảm thấy không cần phải khuyên nàng thêm nữa.

Vừa định quay người rời đi.

Diệp Thiên Tâm bỗng kêu lên. “Chờ một chút.”

“Muội còn muốn nói chuyện gì?”

“Các tỷ muội Diễn Nguyệt Cung nhất định sẽ liên hợp lại cứu ta… Nếu có thể, xin sư huynh hạ thủ lưu tình.” Diệp Thiên Tâm nói.

Minh Thế Nhân nghe vậy, thản nhiên cười. “Muội đúng là tự mình đa tình. Bọn họ bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, an nguy của bản thân còn không lo được, nào có thời gian đi cứu muội?”

“Hả?”

“Tu hành giả Thần Đình cảnh của Vân Tông, Thiên Tông, La Tông đã chết nhiều như vậy, muội cho rằng bọn họ sẽ trút giận lên người sư phụ hay sao? Muội sai rồi! Kẻ đầu tiên bọn họ tiêu diệt chính là Diễn Nguyệt Cung của muội!”

Nói xong, Minh Thế Nhân lắc mình một cái, lập tức biến mất.

Bên trong động trở nên yên tĩnh, Diệp Thiên Tâm kinh ngạc không biết phải làm sao.

Khi Lục Châu lấy Vị Danh ra, bên tai truyền đến tiếng thông báo trên trời rơi xuống của Hệ thống ——

[Ting — dạy bảo phản đồ Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 100 điểm công đức.]

Đúng là ngoài dự liệu.

Mặc kệ là đồ đệ nào đã dạy bảo nàng ta, ít nhất Lục Châu nhận ra được một điều, tên phản đồ Diệp Thiên Tâm này vẫn còn chút giá trị.

Hắn điều động Vị Danh kiếm trong tay khiến nó xoay tròn, sau đó dừng lại, bàn tay nắm chặt.

“Khả năng khống chế vũ khí của Ngưng Thức cảnh vẫn còn kém lắm.”

Khi tu vi không đủ, hắn cảm giác lệnh tiễn vào trong tay hắn cũng chỉ như lông gà.

Tay hắn vung lên, Vị Danh kiếm chém vào một thanh đại đao đang nằm trên giá để vũ khí.

Choang!

Tia lửa bắn ra khắp nơi!

Thanh đại đao vẫn nguyên vẹn không chút hư tổn.

Vị Danh kiếm cũng không hư hại gì.

Đây chính là đồ vật rút thưởng với điểm may mắn bằng không.

“Quả nhiên là hàng phế phẩm.”
Chương 49 Ma mới

Vị Danh kiếm bay về lòng bàn tay hắn, một điểm ánh sáng màu xanh nhạt loé lên trên lưỡi kiếm rồi ngay lập tức biến mất.

Khi Lục Châu vừa định bước tới kiểm tra thanh đại đao.

Bên ngoài chợt truyền tới thanh âm.

“Sư phụ, Phan Trọng của Tịnh Minh Đạo cầu kiến.”

Bàn tay Lục Châu khẽ nắm lại.

Vị Danh kiếm biến mất.

Tuy quá trình rút thưởng không được tốt đẹp cho lắm nhưng dù sao thì cũng thu được một ít đồ vật. Trước mắt hắn vẫn chưa quen thuộc với Vị Danh kiếm, chỉ có thể từng bước nghiên cứu. Vả lại tu vi của hắn còn khá thấp, có lẽ không thể phát huy được uy lực vốn có của Vị Danh kiếm.

Còn Bệ Ngạn thì đợi khi nào có thời gian sẽ đem ra nghiên cứu.

Sau khi Lục Châu rời đi.

Thanh đại đao trên giá vũ khí bỗng xẹt qua một tia sáng màu xanh, răng rắc… trên lưỡi đao nứt ra một đường.

Bước ra bên ngoài, Lục Châu mới ý thức được đã rất lâu hắn không rời khỏi mật thất. Ánh sáng bên ngoài khiến hắn chưa kịp thích ứng.

Bên trong điện đã có mấy người đứng chờ.

“Lão tiền bối!”

“Lão… lão tiên sinh!”

Hai người nhìn thấy Lục Châu xuất hiện đã vội vàng quỳ xuống.

Tiểu Diên Nhi chạy tới đỡ Lục Châu, cười hì hì nói: “Sư phụ, lúc con đến dịch trạm nghe ngóng tin tức, trùng hợp nhìn thấy bọn họ đang quỳ bên ngoài bình chướng nên nhân tiện dẫn vào đây, sư phụ người không trách con chứ?”

Phan Trọng ngoan ngoãn quỳ dưới đất, thỉnh thoảng lại len lén nhìn trộm lão đầu trước mắt. Thật khó tưởng tượng lão đầu có vẻ ngoài già cỗi này lại chính là ma đầu tổ sư gia Kim Đình Sơn oai phong một cõi.

Người quỳ gối bên cạnh hắn chính là Mộ Dung Hải.

Mộ Dung Hải vẫn đang run rẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Nha đầu con, không đi gây chuyện chứ?” Lục Châu cốc đầu nàng.

“Làm gì có… con còn nghe ngóng được rất nhiều tin tức đó.” Tiểu Diên Nhi nói.

Lục Châu gật gật đầu.

Ánh mắt hắn nhìn về phía hai người trong điện.

“Đứng lên rồi nói.”

“Vâng…”

Phan Trọng còn đỡ, Mộ Dung Hải lúc đứng lên lại lảo đảo, suýt nữa lại ngã sấp xuống.

Đúng lúc đó ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt Lục Châu, toàn thân Mộ Dung Hải run lên, lập tức lại quỳ xuống.

“Lão tiên sinh… cầu xin người tha mạng cho ta! Đều do ta có mắt mà không nhìn thấy thái sơn!”

Lục Châu thầm nghĩ, ta có làm gì ngươi đâu, trên đường đi còn rất thân thiện với ngươi, vậy mà ngươi làm như ta đã giết cả nhà ngươi không bằng.

Nhưng ngoài mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như nước.

Hắn đạm mạc gọi. “Diên Nhi.”

“Có đồ nhi.”

“Đưa hắn rời đi.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Mộ Dung Hải giật mình, không kịp nói gì đã bị Tiểu Diên Nhi xách lên như diều hâu bắt gà con, phi thân bay xuống núi.

Thấy thế Phan Trọng âm thầm nuốt nước bọt.

Việc gia nhập Kim Đình Sơn… hình như có chút không ổn nha.

“Phan Trọng.” Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Phan Trọng.

Phan Trọng giật mình, chắp tay cung kính nói: “Lão tiền bối.”

Lục Châu không đáp mà xoay người bước tới ghế chủ toạ, chậm rãi ngồi xuống.

“Ngươi thật sự muốn gia nhập Kim Đình Sơn của ta?” Ánh mắt Lục Châu thâm thuý, giọng nói già nua nhưng không kém phần uy nghiêm.

Phịch!

Phan Trọng lập tức quỳ xuống, chắp tay nói: “Phan Trọng tự nguyện gia nhập Kim Đình Sơn, xin lão tiền bối thành toàn!”

Lục Châu vuốt râu, ánh mắt lướt qua mắt Phan Trọng.

Tuy là Tam Âm Thức có thân thể chí hàn, nhưng cũng là một tài liệu tốt.

Trầm ngâm một lát, Lục Châu thản nhiên nói: “Thiên hạ này người người đều e ngại bản toạ. Chính đạo muốn diệt trừ bản toạ, ngay cả những đồ đệ do bản toạ tự mình dạy dỗ cũng vọng tưởng khi sư diệt tổ…”

Những lời này khiến Phan Trọng thấp thỏm bất an.

Không biết lão tiền bối muốn làm gì, mục đích khi nói mấy câu này là gì.

“Ngươi đã gia nhập Kim Đình Sơn, bản toạ đương nhiên sẽ che chở cho ngươi. Nhưng nếu có một ngày…” Lục Châu dừng lại.

Phan Trọng giật mình minh bạch, lập tức dập đầu bôm bốp xuống đất nói: “Nếu có dị tâm, nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả!”

Độ trung thành +10%.

“Rất tốt.” Lục Châu vuốt râu nói, “Bản toạ luôn là người giữ lời hứa, ngươi đứng lên đi…”

“Tạ lão tiền bối.”

Phan Trọng khẩn trương đứng lên.

Ngay lúc này, tứ đồ đệ Minh Thế Nhân đột nhiên từ bên ngoài đi vào.

Mặt như gió xuân, tinh thần phấn chấn.

Thấy Phan Trọng đứng trong điện, Minh Thế Nhân khẽ gật đầu rồi quỳ xuống trước mặt Lục Châu. “Sư phụ! Đồ nhi đã đột phá tới Nguyên Thần cảnh!”

Nghe thế, Phan Trọng kinh hãi không thôi.

Có thể đạt tới cảnh giới này đều được xem là cao thủ một phương.

Kim Đình Sơn có tới tận mấy vị… sao có thể không khiến người khác kiêng kị?

Lục Châu gật đầu nói: “Vào Nguyên Thần cảnh sẽ nắm giữ pháp thân Bách Kiếp Động Minh, mỗi khi pháp thân mở thêm một diệp thì cảnh giới sẽ hoàn toàn khác biệt, ngươi nhất định không thể tự cao tự đại!”

“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!” Minh Thế Nhân ngoan ngoãn dập đầu.

[Ting — dạy bảo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 100 điểm công đức.]

Phan Trọng thấy nghi hoặc khó hiểu. Không phải mọi người đều nói lão ma đầu Kim Đình Sơn tính tình nóng nảy, giết người không chớp mắt, đối xử với bọn đồ đệ bằng thủ đoạn độc ác hay sao?

Hôm nay gặp mặt mới thấy hoàn toàn không giống như trong lời đồn, ngược lại hắn còn cảm thấy lão tiền bối rất có phong phạm trưởng giả, phong phạm lão sư! So với những lão già cổ hủ trong Tịnh Minh Đạo thì tốt hơn rất nhiều!

“Sư phụ, đồ nhi nghe nói phản đồ Diệp Thiên Tâm bị nhốt trong động diện bích hối lỗi ở hậu sơn nên đã đi giáo huấn nàng, xả giận cho sư phụ!” Minh Thế Nhân nói.

Lục Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Thì ra là lão tứ làm.

Nhưng sự tình của Diệp Thiên Tâm không cần phải nóng vội. Lục Châu nói:

“Cứ để nó ở trong động diện bích hối lỗi… Mặt khác, trong vụ bắt cóc người Từ phủ, lão bát và lão ngũ đều có liên quan trực tiếp.”

Minh Thế Nhân nghe vậy, con ngươi đảo một vòng. “Sư phụ, đồ nhi vừa bước vào Nguyên Thần cảnh, đang buồn rầu vì không có chỗ để luyện tập, hay là để đồ nhi đi bắt lão bát về cho sư phụ xử lý?”

Hắn không nhắc tới ngũ sư muội Chiêu Nguyệt, vì hiện tại chẳng ai biết nàng đang ở đâu.

Tuy thực lực lão bát yếu ớt nhưng lại có lão thất đứng sau lưng hiến kế, cho dù bắt hắn về đây cũng không có tác dụng gì lớn, lại còn khiến cho lão thất cảnh giác.

Trầm ngâm một lát, Lục Châu khoát tay nói: “Tạm thời cứ mặc kệ nó đi.”

Minh Thế Nhân khẽ giật mình, những vẫn khom người nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”

“Vi sư mệt rồi, các ngươi tản đi.”

“Vâng.”

Minh Thế Nhân nháy mắt với Phan Trọng đang đứng ngơ ngác bên cạnh.

“Tiền… tiền bối?”

Minh Thế Nhân lập tức kéo hắn ra ngoài.

Rời khỏi Ma Thiên Các.

Minh Thế Nhân cười gian xảo. “Ma mới hả?”

“Tham kiến… tứ, tứ tiên sinh.”

“Ta thích cách gọi này… Ừm, ngươi có muốn xem pháp thân Bách Kiếp Động Minh của ta một chút không?”

Phan Trọng: “? ? ?”

Tiểu Diên Nhi một đường vội vã đạp không vọt lên trên núi.

“Tứ sư huynh!”

“Tiểu sư muội? Muội tới đúng lúc lắm… xem pháp thân Bách Kiếp Động Minh của sư huynh nè.” Minh Thế Nhân dang rộng hai tay, bộ dáng như chuẩn bị đánh người.

Tiểu Diên Nhi vội vàng nói: “Sư huynh, để lần sau đi… Dưới núi có một đám tu hành giả xuất hiện, ta nghi ngờ lại có người muốn xâm chiếm Kim Đình Sơn!”

Minh Thế Nhân nghe vậy vui mừng quá đỗi: “Quá tốt! Tiểu sư muội, ta xuống xử lý cho… loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền sư phụ động thủ, một mình ta nhất định có thể giết sạch bọn chúng!”

“Sư huynh… bọn họ đều là nữ tu Diễn Nguyệt Cung.”

Nàng còn chưa nói xong, Minh Thế Nhân đã biến mất, chỉ còn lưu lại một đạo tàn ảnh.

Phan Trọng đứng như trời trồng, không biết có nên đi theo hắn hay không.

Tiểu Diên Nhi im lặng dậm chân, vừa quay đầu lại thấy bộ dạng ngơ ngác của Phan Trọng, nàng tức giận nói: “Nhìn cái gì, còn nhìn nữa ta đâm mù mắt ngươi!”

Phan Trọng: “. . .”

Ta… ta có nhìn ngươi đâu?
Chương 50 Cầu xin che chở

Minh Thế Nhân nghẹn sắp điên rồi.

Trên đường đi cương khí toàn thân hắn bộc phát, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới chân núi.

Khi Minh Thế Nhân xuống tới chân núi thấy đám tu hành giả đứng bên ngoài bình chướng, hắn nở nụ cười gian xảo. “Bách Kiếp Động Minh!”

Dù gì cũng là Nguyên Thần cảnh.

Tuy pháp thân chỉ cao hai trượng nhưng khí thế đó tu hành giả Thần Đình cảnh không cách nào so sánh được.

Đám nữ tu đứng bên ngoài bình chướng nhìn thấy toà pháp thân kia, sắc mặt biến hoá.

“Pháp thân Bách Kiếp Động Minh?” Nữ tu hành giả dẫn đầu cau mày.

“Chạy mau!” Có người muốn chạy.

“Không đúng… pháp thân Bách Kiếp Động Minh này tương đối nhỏ, hẳn là đại tu hành giả Nguyên Thần cảnh sơ kỳ. Pháp thân của ma đầu tổ sư gia cao hơn mười trượng, đây không phải là ông ta!”

“Hơn nữa, chúng ta còn biết chạy đi đâu?”

Ngay lúc đám nữ tu đang lo lắng bất an bàn bạc với nhau, toà pháp thân cao hai trượng kia đã bay tới trên đầu bọn họ.

Ánh mắt Minh Thế Nhân nhìn xuống đám người.

Lạnh lùng nói: “Kẻ nào có can đảm tấn công Kim Đình Sơn của ta?”

Đám nữ tu đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

“Hả?” Minh Thế Nhân nhíu mày.

Không phải nên cự cãi đôi ba câu, đối phương không phục, hắn liền chơi đại chiêu tiêu diệt cả đám bọn họ sao? Sao vừa mới bắt đầu đã quỳ xuống xin tha mạng rồi?

Nữ tu hành giả dẫn đầu lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Minh Thế Nhân đang lơ lửng trên không trung.

Nàng không biết hắn là ai.

Nhưng nàng có thể khẳng định người này không phải là ma đầu tổ sư gia của Kim Đình Sơn.

“Chúng ta là đệ tử Diễn Nguyệt Cung, cầu xin tiền bối ra tay cứu giúp!”

“Cầu tiền bối ra tay cứu giúp!”

Toàn bộ nữ tu đều quỳ rạp dưới đất, trăm miệng một lời.

Minh Thế Nhân khẽ giật mình.

Thiệt là xấu hổ, trang bức nửa ngày, hoá ra không phải kẻ xâm lược mà là người của lục sư muội.

Lục sư muội bị sư phụ phế tu vi nhốt trong động diện bích hối lỗi, Diễn Nguyệt Cung đương nhiên như rắn mất đầu.

Tam tông phía Nam của Đại Viêm không muốn xung đột với Kim Đình Sơn, tất cả lửa giận đều sẽ trút hết lên người Diễn Nguyệt Cung.

Nhưng vấn đề là, cho dù đi cầu cứu, cũng không nên tới cầu cứu Kim Đình Sơn chứ?!

Minh Thế Nhân rất là nghi hoặc.

Hắn nhìn kỹ lại nhóm người.

Có khoảng một trăm nữ tu, người nào người nấy đều chật vật, tóc tai lộn xộn, có người còn bị thương đứng không vững.

Minh Thế Nhân khẽ thở dài, thu hồi pháp thân hạ xuống đất.

“Lục sư muội khi sư diệt tổ, đã bị sư phụ nhốt ở hậu sơn, theo lý mà nói Diễn Nguyệt Cung các ngươi toàn bộ đều phải bị phạt, vậy mà còn có dũng khí chạy tới Kim Đình Sơn, các ngươi đều chán sống rồi?” Ánh mắt tà mị của Minh Thế Nhân quét qua khiến người ta không rét mà run.

Uy danh của các ma đầu trên Kim Đình Sơn không có lửa sao có khói.

“Cầu tiền bối nể mặt Cung chủ chúng ta mà ra tay cứu giúp.” Nữ tu kia khẩn cầu.

Điều này nằm ngoài dự liệu của Minh Thế Nhân.

Diễn Nguyệt Cung bây giờ đã rơi vào tình trạng chó nhà có tang, không còn chỗ nào để đi sao?

“Không cứu.” Minh Thế Nhân vung tay xoay người đi.

Thật là khôi hài.

Các ngươi có chết hay không liên quan gì đến ta? Không động thủ với các ngươi đã là ân huệ lớn rồi đó.

Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi.

Một tiếng chuông quỷ dị từ xa truyền tới.

Hả?

Minh Thế Nhân nhíu mày, xoay người lại nhìn lên bầu trời.

Bầu trời như bị một đám mây đen che khuất, tiếng chuông đó phát ra từ bên trong mây đen.

Nhóm nữ tu Diễn Nguyệt Cung sắc mặt đại biến, dùng hết sức đứng dậy chạy về phía bình chướng Kim Đình Sơn.

Nhưng bình chướng này chỉ có người trong Kim Đình Sơn mới có thể tự do ra vào.

Cho dù bọn họ có cố gắng đi vào thế nào thì bình chướng cũng vẫn kiên cố như một bức tường, ngăn bọn họ ở bên ngoài.

Minh Thế Nhân không để ý đến nhóm nữ tu.

Lực chú ý của hắn toàn bộ đặt vào đám mây đen trên bầu trời.

Trực giác nói cho hắn biết, kẻ đến không tốt lành gì, hơn nữa dùng loại phương thức này để di chuyển thì hẳn cũng là một đại nhân vật.

“Người của Ma Sát Tông đến rồi!”

“Là Ma Sát Tông!”

“Cầu xin tiền bối cho chúng tôi vào Kim Đình Sơn!”

“Chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa, mặc cho người sai sử!”

Đây chính là nữ tu Diễn Nguyệt Cung do Diệp Thiên Tâm cầm đầu danh chấn một phương sao?

Minh Thế Nhân chỉ liếc các nàng một cái.

Trong lòng hơi thất vọng.

Không có cao thủ Nguyên Thần cảnh toạ trấn, những Thần Đình cảnh còn lại dù có mạnh thế nào thì cũng chỉ là binh tướng nhãi nhép.

“Ma Sát Tông?” Minh Thế Nhân cảm thấy kỳ quái.

Không phải kẻ ra tay với Diễn Nguyệt Cung là Vân Thiên La tam tông hay sao? Ma Sát Tông ở đâu ra?

Ánh mắt Minh Thế Nhân đảo qua đám nữ tu, thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của bọn họ, trong lòng hắn không mấy hài lòng.

Sao lại sợ đến như vậy?

Thế gian này còn có nơi đáng sợ hơn cả Kim Đình Sơn à?

Dám sợ Ma Sát Tông mà không sợ Kim Đình Sơn à?

Đám mây đen kia chậm rãi tới gần.

Lúc này Minh Thế Nhân mới nhìn rõ đó là cái gì.

Đây không phải là mây đen mà là một nhóm tu hành giả dàn thành một phương trận hình tròn đồng loạt bay tới. Toàn bộ bọn họ đều mặc đồ đen. Thứ được bảo vệ ở giữa là một long liễn màu đen huyền khổng lồ.

“Thú vị.” Minh Thế Nhân chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng đợi.

Ba người xếp hạng đầu trên Hắc Bảng lần lượt là Cơ Thiên Đạo, Vu Chính Hải… và Tả Tâm Thiền.

Xếp hạng trên Hắc Bảng căn cứ vào những chuyện ác mà kẻ đó đã làm ra chứ không căn cứ vào cảnh giới tu hành. Thông thường những kẻ được lên Hắc Bảng nếu không phải có tu vi cực cao thì chính là cực kỳ âm hiểm xảo trá.

Chiếc long liễn màu đen này chính là thuộc về kẻ đứng hạng ba, Tả Tâm Thiền.

Cũng chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng Tông chủ Ma Sát Tông.

Nhưng điều khiến Minh Thế Nhân kỳ quái là… Ma Sát Tông từ trước đến nay cùng Kim Đình Sơn nước sông không phạm nước giếng, vì sao bây giờ lại xuống tay với Diễn Nguyệt Cung?

Leng keng leng keng.

Tiếng chuông của long liễn màu đen khiến người nghe được cảm thấy không hề thoải mái.

Rốt cuộc long liễn cũng dừng lại ở một nơi cách bình chướng khoảng một trăm mét, tiếng chuông cũng ngừng theo.

Long liễn cứ thế lơ lửng trên không trung.

Minh Thế Nhân không hề nhúc nhích, mắt vẫn nhìn về phía đối phương.

Yên lặng một lát.

Trên long liễn đột nhiên có một tên tu hành giả Thần Đình cảnh bay ra.

Bay được một nửa, hắn dừng lại khom lưng, hai tay ôm quyền.

“Ma Sát Tông không có ý mạo phạm Kim Đình Sơn. Tứ tiên sinh có thể giao đám nữ tu này cho Ma Sát Tông được không?” tu hành giả mặc hắc bào lễ phép khiêm tốn nói.

Minh Thế Nhân quay đầu nhìn đám nữ tu đang run lẩy bẩy.

Trong lòng thầm nghĩ, sau này mình cũng mặc đồ đen trang bức, hẳn là trông hắn sẽ đáng sợ hơn bây giờ nhiều nhỉ?

“Cứ việc.”

Minh Thế Nhân xoay người đi vào bình chướng.

“Đa tạ tứ tiên sinh, hôm khác chúng ta nhất định sẽ đến cửa tạ ơn.” Tên hắc bào tu hành giả vẫy vẫy tay.

Nhóm tu hành giả đang bảo vệ long liễn lập tức ập về phía đám nữ tu như một bầy châu chấu.

“Khoan đã.”

Minh Thế Nhân lại bước ra.

“Tứ tiên sinh còn có chuyện gì phân phó?”

“Suýt chút nữa ta quên mất sáo lộ mới của sư phụ… Gần đây lão nhân gia người thích đối xử tử tế với kẻ khác.” Minh Thế Nhân khẽ vung tay.

Bình chướng bên cạnh hắn đột nhiên biến mất, đám nữ tu mất chỗ dựa lảo đảo té vào bên trong bình chướng.

Toàn bộ nữ tu đều đã vào được bên trong.

Từ miệng hắc bào tu hành giả, đám nữ tu đã biết vị nam tử này chính là tứ đồ đệ của Kim Đình Sơn, bèn vội vàng quỳ xuống đất khấu đầu tạ ơn.

“Tạ ơn cứu mạng của tứ tiên sinh!”

“Tạ ơn cứu mạng của tứ tiên sinh!”

Hắc bào tu hành giả nhíu mày, chạy khỏi hang hùm lại vào miệng sói, đám nữ nhân này đầu óc bị úng nước rồi hay sao? Hắn dùng giọng điệu không vui khàn khàn chất vấn: “Tứ tiên sinh lật lọng như vậy, sợ là không tốt đâu.”

Cùng lúc đó.

Lục Châu tựa người vào ghế, che trán nghỉ ngơi.

Bên tai hắn bỗng truyền tới tiếng nhắc nhở của Hệ thống ——

[Ting — được thành kính quỳ lạy, thu hoạch 1.450 điểm công đức.]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom