-
Chương 51-55
Chương 51 Cút cmm đi
Điểm công đức ban thưởng đột ngột xuất hiện khiến Lục Châu giật mình.
Thành kính quỳ lạy?
Đám ác đồ này chẳng lẽ đều chạy đi làm việc thiện cả rồi?
Chính lúc hắn đang suy nghĩ, Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào.
“Sư phụ, tứ sư huynh lại đi giết người!”
Lục Châu ngồi thẳng người dậy, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
Tiểu Diên Nhi kể lại chuyện lúc nãy gặp Minh Thế Nhân.
Lục Châu vừa nghe vừa nhíu mày.
Nữ tu ở Diễn Nguyệt Cung đều là thủ hạ của Diệp Thiên Tâm. Hiện tại Diệp Thiên Tâm bị cầm tù, bọn họ lại bị người người xâu xé, thế mà còn dám tới Kim Đình Sơn? Lá gan này không phải chỉ là lớn thôi đâu.
Chẳng qua chỉ là một nhóm nữ tu, tu vi cao nhất là Thần Đình cảnh. Tuổi tác hắn đã cao, nếu chuyện gì cũng phải tự làm thì mệt mỏi biết bao.
“Mấy chuyện nhỏ nhặt này các con tự xử lý là được.” Lục Châu nói khẽ.
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi thì thầm nói, “Sư phụ nghỉ ngơi cho tốt, đồ nhi đi canh chừng sư huynh.”
Lục Châu tựa người vào ghế, tay che trán, tiếp tục nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay rút thưởng liên tục đến nỗi đầu óc hắn mụ mị, phải từ từ lại mới được. Có thời gian đi lo mấy chuyện bao đồng còn không bằng nghĩ xem quy luật rút thưởng cho trúng là như thế nào.
Dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Minh Thế Nhân tà mị cười một tiếng: “Sao hả? Ngươi không vui?”
Hắc bào tu hành giả giật mình, vừa định nói gì đó thì trong long liễn màu đen phía sau lưng bỗng phát ra một tiếng chuông thanh thuý. Hắc bào tu hành giả nén giận, bay vào trong long liễn.
Những hắc bào tu hành giả còn lại đều giữ nguyên đội ngũ, yên lặng chờ mệnh lệnh.
Ngay sau đó, trong long liễn màu đen truyền ra một âm thanh:
“Tứ tiên sinh, có thể gặp tôn sư một lần không?”
Thanh âm này mang theo một cỗ sóng âm cực mạnh, tuy không có tính công kích nhưng nguyên khí ẩn hàm trong đó ngay cả cường giả Phạn Hải cảnh đã mở bát mạch cũng phải chào thua.
Minh Thế Nhân xem thường nói: “Gia sư há có phải là người mà đến con chó con mèo linh tinh cũng có thể tuỳ tiện gặp?”
“…”
Long liễn màu đen hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động.
Những hắc bào tu hành giả khác tuy không nhúc nhích, nhưng vẫn có thể cảm ứng được trên người bọn họ đang toả ra một cỗ tức giận.
“Nhân lúc tâm tình ta còn tốt, mau giải tán đi.”
Minh Thế Nhân hôm nay đúng là tâm tình đang tốt, hắn nói đều là sự thật.
Nhưng lời này rơi vào trong tai đối phương lại có cảm giác bị sỉ nhục.
Ngay lúc Minh Thế Nhân chuẩn bị xoay người đi vào trong bình chướng…
Vù ——
Âm thanh cộng hưởng năng lượng đột ngột xuất hiện.
Nhóm nữ tu Diễn Nguyệt Cung ngồi bệt dưới đất, hoảng sợ nhìn về phía pháp thân màu đen xuất hiện bên trên long liễn.
Hả?
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn lên.
Đó là pháp thân Bách Kiếp Động Minh màu đen đã mở tứ diệp, cao khoảng năm trượng.
Dưới sự mở màn của toà pháp thân này, các hắc bào tu hành giả xung quanh long liễn sinh ra một loại cộng hưởng vi diệu, khí tức từng người đều tăng lên mấy lần.
“Tứ tiên sinh, bây giờ ta có tư cách gặp mặt tôn sư chưa?”
Minh Thế Nhân nhíu mày.
Loại đối thủ mạnh mẽ như vậy, ngoại trừ sư phụ ra, cũng chỉ có đại sư huynh và nhị sư huynh có khả năng đối phó. Đáng tiếc là Kim Đình Sơn đã không còn huy hoàng như năm đó.
Minh Thế Nhân lạnh lùng cất tiếng: “Thì ra là cao thủ Nguyên Thần cảnh, nếu ngươi tới đây để khoe khoang vũ lực thì sợ là đã đến nhầm chỗ rồi.”
“Nào dám.”
Thanh âm kia càng trở nên hùng hậu. “Ma Sát Tông, Tả Tâm Thiền, chân thành mong muốn được gặp Cơ lão tiền bối một lần, mong tứ tiên sinh dẫn ta vào cầu kiến!”
Sau khi hắn nói ra câu đó.
Các hắc bào tu hành giả xung quanh đều hạ xuống đất.
Long liễn màu đen cũng đáp xuống.
Ken két, ken két…
Tả Tâm Thiền chậm rãi bước ra khỏi long liễn màu đen.
Mặt thì đen đúa, hai mắt tiều tuỵ thâm xì, trông hắn hệt như một lão đầu suy dinh dưỡng.
“Đây chính là thành ý của ta.” Tả Tâm Thiền phất phất tay.
Mấy chục tên hắc bào tu hành giả lui ra sau.
Chỉ còn lại khoảng bốn tên đứng yên.
Ánh mắt Tả Tâm Thiền nhìn thẳng Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân lắc đầu. Muốn uy hiếp, muốn hù doạ ta sao?
Hắn vừa định cự tuyệt thì thanh âm của Tiểu Diên Nhi lặng lẽ truyền tới.
“Tứ sư huynh…”
Thân ảnh của Tiểu Diên Nhi xuất hiện bên ngoài bình chướng. “Sư phụ cho mời.”
Tả Tâm Thiền chậm rãi ngẩng đầu, thấy Tiểu Diên Nhi đang ngự không phi hành, bèn gật đầu tán thán: “Thì ra là cửu tiên sinh, nghe đại danh đã lâu.”
“Ồ? Tên tuổi của ta nổi tiếng lắm à?” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Đâu chỉ có thế.”
Tả Tâm Thiền không nhanh không chậm nói: “Cửu tiên sinh mười tuổi gia nhập Kim Đình Sơn, sau mười ngày vào Thông Huyền cảnh, sau ba tháng vào Ngưng Thức cảnh, sau hai năm vào Phạn Hải cảnh bát mạch, sau ba năm vào Thần Đình cảnh. Trong cả thiên hạ này sợ là không tìm được một người nào có thể so sánh với cửu tiên sinh.”
Minh Thế Nhân cạn lời.
Đây mà là cao thủ tứ diệp kim liên?
Kỹ thuật vỗ mông ngựa cũng thật là tài tình.
(Chú thích cho bạn nào chưa biết: vỗ mông ngựa = nịnh bợ.)
Tiểu Diên Nhi nghe vậy vui vẻ cười nói: “Ngươi đúng là biết ăn nói. Sư phụ bảo ngươi vào tiền điện gặp mặt.”
Tả Tâm Thiền khẽ vuốt cằm, quay đầu nhìn lướt qua bọn thuộc hạ.
Mấy chục tên tu hành giả lui về sau một bước.
Tả Tâm Thiền mang theo bốn tên bộ hạ, theo sau Minh Thế Nhân bước vào trong bình chướng.
Lúc vào trong bình chướng, Tả Tâm Thiền hơi dừng lại một chút khiến đám nữ tu Diễn Nguyệt Cung sợ hãi đến toàn thân run rẩy.
Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi lên núi.
Ma Thiên Các.
Lục Châu ngồi ngay ngắn trong đại điện, từ trên cao nhìn xuống.
Đã rất lâu hắn không ngồi lên vị trí này, cảm thấy hơi lạnh lẽo, không quen thuộc cho lắm.
Đoan Mộc Sinh, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đứng hai bên.
Không lâu sau, Minh Thế Nhân dẫn theo Tả Tâm Thiền xuất hiện ở đằng xa, chậm rãi đi vào trong điện.
“Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền, tham kiến Cơ lão tiền bối.”
Tả Tâm Thiền ôm quyền nói.
Ánh mắt Lục Châu đảo qua Tả Tâm Thiền.
Hắn không nói gì.
Trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.
Lục Châu không nói một lời, những người khác nào dám mở miệng.
Sau một lúc lâu, Lục Châu mới lạnh nhạt nói: “Ban thưởng ghế ngồi.”
“Đa tạ.”
Sau khi ngồi xuống, Tả Tâm Thiền mới có cơ hội ngẩng đầu dò xét vị ma đầu tổ sư gia danh chấn thiên hạ này.
Hắn không có dũng khí chủ động dò la cảnh giới tu vi của lão. Nếu chỉ dựa vào phán đoán thì khí tức của ma đầu tổ sư gia kia có vẻ rất bình thường. Nhưng trong tu hành giới, việc ẩn giấu tu vi là chuyện thường tình, không có gì kỳ quái.
Đồng thời hắn nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh…
Đại điện không hề xa hoa, cũng không đủ uy nghiêm, trông như một môn phái tu hành rất bình thường, không nhìn thấy có chỗ nào đặc biệt.
Nơi đây… chính là Ma Thiên Các.
Là hang ổ của đại ma đầu khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật.
“Nói đi. Có chuyện gì?” Lục Châu vuốt râu nói.
Tả Tâm Thiền ôm quyền trình bày.
“Ma Sát Tông đã nghe qua đại danh của Kim Đình Sơn, hôm nay tới đây là muốn thương lượng ba việc. Một là, Diễn Nguyệt Cung năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Sát Tông chúng ta, nay Diệp cung chủ đã bị lão tiền bối bắt về, quả thật là chuyện chính đáng hiển nhiên, do nàng ta gieo gió gặt bão. Còn những nữ tu khác, mong lão tiền bối giao bọn chúng cho Ma Sát Tông chúng ta.”
Còn chưa mở miệng nói tới chuyện thứ hai.
Đoan Mộc Sinh đã vung xiềng xích trên tay, nói: “Diễn Nguyệt Cung là do phản đồ của Kim Đình Sơn bọn ta tạo ra, cho dù muốn trừng trị cũng không đến lượt các ngươi!”
“Tam tiên sinh nói có lý…”
Tả Tâm Thiền không phản bác mà nói tiếp: “Hai là, ta được Tịnh Minh Đạo nhờ vả, Phan Trọng là phản đồ của tông môn bọn họ, trước đây lại còn có ý định bái nhập Ma Sát Tông. Tên thuộc hạ bất trung như vậy không xứng đứng trong hàng ngũ Ma Thiên Các…”
Đoan Mộc Sinh vốn định phản bác lần nữa.
Lục Châu đã chậm rãi giơ tay lên, thản nhiên nói: “Tiếp tục.”
Tả Tâm Thiền khẽ khom người. “Nếu chuyện thứ ba này được thành toàn thì hai chuyện trước có thể không cần nói tới nữa.” Nói tới đây, hắn đứng lên cất cao giọng. “Suy cho cùng, Ma Sát Tông và Ma Thiên Các của Kim Đình Sơn cũng như nhau, đều bị những kẻ tự xưng là chính đạo căm thù. Thập đại cao thủ đã nhiều lần ra tay với lão tiền bối, tần suất tấn công càng lúc càng nhiều. Nếu Ma Thiên Các nguyện ý cùng Ma Sát Tông liên thủ… thì trong thiên hạ này, chúng ta là vô địch không có đối thủ.”
“Cút cmm đi!” Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở miệng mắng to.
Chương 52 Bây giờ xứng chưa?
Tiếng mắng chửi vang lên rất đột ngột.
Cho dù Đoan Mộc Sinh là người trầm ổn nhưng cũng không nhịn nổi nữa.
Kim Đình Sơn chưa từng bị người ta khiêu khích tới mức này.
Tả Tâm Thiền nói ra ba việc, việc nào cũng thể hiện bọn hắn xem thường Kim Đình Sơn.
“Cái Ma Sát Tông đẳng cấp thấp của ngươi còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với Ma Thiên Các đâu.” Đoan Mộc Sinh trợn mắt.
Những người trong điện đều hơi kinh ngạc nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh, không nhìn ra đang suy nghĩ chuyện gì.
Tả Tâm Thiền bị ăn mắng cũng không hề giận, lại còn nói: “Tả mỗ nếu có chỗ nào đắc tội, mong tam tiên sinh rộng lòng tha thứ.”
Đoan Mộc Sinh ăn nói vụng về, thấy cái loại người mặt dày vô sỉ nói chuyện không đâu ra đâu như Tả Tâm Thiền liền tức giận. Hắn vừa định phát tác thì Minh Thế Nhân đã đứng dậy.
“Tả Tâm Thiền, để ta trả lời ngươi.”
“Tứ tiên sinh xin chỉ giáo.”
“Chuyện thứ nhất, chủ nhân của Diễn Nguyệt Cung là Diệp Thiên Tâm. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, ngươi nói có phải hay không?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Có lý.”
“Chuyện thứ hai, Phan Trọng đã gia nhập Kim Đình Sơn thì hắn chính là người của Kim Đình Sơn, những gì đã trả qua trước đó Ma Thiên Các không hề hỏi tới. Ngươi muốn tìm hắn gây phiền phức, thì chính là đang gây chuyện với Ma Thiên Các.”
“Có lý.”
“Chuyện thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, ngươi muốn liên thủ với Ma Thiên Các… Rất xin lỗi, ngươi, không xứng!”
Hắn nói xong, cả đại điện lại lâm vào yên tĩnh.
Lục Châu vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh không lên tiếng.
Hắn không gật, cũng không lắc đầu, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Lúc này Tả Tâm Thiền lại bắt đầu cười ha hả lắc đầu. “Không dám gật bừa.”
“Hử?”
“Khi Ma Thiên Các còn cường thịnh, đương nhiên Ma Sát Tông không xứng. Nhưng trước khác nay khác, Ma Thiên Các ngày càng có xu hướng suy tàn, cho dù Cơ lão tiền bối có tu vi cao thâm cũng không cách nào thay đổi tình trạng hiện tại. Ma Sát Tông thì ngày càng mạnh, cả tu hành giới đều rõ như ban ngày. Huống hồ thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn là thêm một kẻ địch chứ?” Tả Tâm Thiền nói.
Nói xong.
Tả Tâm Thiền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Châu tựa như đang chờ đợi câu trả lời của lão. Ý tứ hắn rất rõ ràng, ý kiến của toàn bộ những người này hắn đều xem nhẹ không thèm để ý. Hắn chỉ để ý đến thái độ của Lục Châu.
Lục Châu vẫn mang bộ mặt bình tĩnh.
Nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt râu trông rất hiền hoà. Lát sau lại bình thản nói ra một câu: “Ngươi nói đúng.”
Tiểu Diên Nhi sững sờ, sư phụ già nên hồ đồ rồi sao?
Cái Ma Sát Tông rắm thúi nào đó tự nhiên chạy đến Ma Thiên Các phát ngôn bừa bãi, sư phụ vậy mà không tức giận!?
Tả Tâm Thiền gật đầu, sang sảng nói: “Vẫn là Cơ lão tiền bối hiểu rõ tình hình.”
Lục Châu đột nhiên nói tiếp: “Tả Tâm Thiền.”
Hắn dừng lại một chút rồi hỏi:
“Ngươi có biết vì cái gì bản toạ lại mời ngươi lên đây gặp mặt không?”
Tả Tâm Thiền nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ lão tiền bối đã sớm đoán được mục đích chuyến đi này của vãn bối?”
Lục Châu lắc đầu, hỏi: “Ngươi tu luyện ma thiền?”
“Đúng vậy.”
“Bồ Đề bản vô thụ, Minh Kính diệc phi đài. Thiên hạ có rất ít người tu luyện ma thiền, nghe nói chỉ có một mình ngươi luyện thành Bách Kiếp Động Minh?” Lục Châu tiếp tục hỏi.
(Chú thích: hai câu thơ trên nằm trong bài thơ đề của Lục Tổ Huệ Năng.)
“Lão tiền bối quá khen, đúng là như thế.”
Nhắc tới chuyện mà hắn am hiểu, Tả Tâm Thiền không khỏi trở nên ngạo nghễ: “Tả mỗ tu ma thiền trăm năm, có thể lên được hạng ba của Hắc Bảng đều là nhờ vào Ma Thiền Tông thủ ấn…”
“Không tệ, không tệ.” Lục Châu gật gật đầu tán thưởng Tả Tâm Thiền.
Điều này khiến các đồ đệ đều đờ ra.
Lời nói của Tả Tâm Thiền chẳng đâu vào đâu, ngầm trào phúng Ma Thiên Các ngày càng suy thoái, lời này sư phụ nghe không rõ sao?
Thế mà còn khen ngợi hắn!
Đây là sáo lộ kiểu gì?
Đúng lúc này…
Đoan Mộc Sinh nhảy ra, hai tay liên hoàn đánh ra mấy chưởng.
“Vậy thì để ta lĩnh giáo một chút!”
Ầm ầm!
Biến hoá đột nhiên xuất hiện khiến mọi người không kịp phản ứng, đều kinh ngạc nhìn một màn này.
Tả Tâm Thiền hai mắt toả sáng nói:
“Đang có ý này.”
Đây chính là cơ hội để thể hiện thực lực của Ma Sát Tông bọn hắn.
Cương phong va chạm, hai người một tiến một lui đánh nhau tới tấp trong đại điện.
“Sư phụ… bọn họ đây là…” Tiểu Diên Nhi sợ bọn họ phá sập đại điện.
“Không sao, cứ để bọn hắn đánh.” Lục Châu yên tĩnh quan sát.
Hai người đều khống chế cương phong cực kỳ tinh diệu, mỗi khi cương phong sắp đánh vào công trình kiến trúc trong đại điện đều sẽ tự động tiêu thất.
Đây chính là cao thủ so chiêu.
Tả Tâm Thiền vừa lui vừa tán thưởng: “Tam tiên sinh có thương tích trong người mà thực lực còn cao đến thế, bội phục bội phục.”
Nhưng dù sao thì hắn vẫn chưa bước vào Nguyên Thần cảnh, vẫn còn thiếu một chút. Những năm này bọn hắn đều bị Cơ Thiên Đạo áp chế nên không cách nào đột phá, khi chân chính chiến đấu với Tả Tâm Thiền, hắn vẫn rơi vào thế hạ phong.
Mà Tả Tâm Thiền thì lại có vẻ rất nhẹ nhàng.
“Thủ ấn!” Tiểu Diên Nhi chỉ vào thủ ấn Tả Tâm Thiền vừa đánh ra, có hơi lo lắng.
Thủ ấn vừa ra, cương khí của Đoan Mộc Sinh như bị cắt giảm, uy lực hạ thấp rất nhiều.
Chu Kỷ Phong bất đắc dĩ lắc đầu: “Rốt cuộc vẫn là cách nhau một cảnh giới…”
Không chỉ như thế, Đoan Mộc Sinh còn đang bị thương, trên người còn có xiềng xích.
“Tam sư huynh… đánh hắn, đánh hắn!” Tiểu Diên Nhi chỉ huy.
“…”
Ầm!
Một đạo thủ ấn đánh vào xích sắt trên người Đoan Mộc Sinh khiến tia lửa văng khắp nơi, Đoan Mộc Sinh liên tiếp lui về sau.
Từng đạo thủ ấn hình bàn tay toả ra hào quang nhè nhẹ liên tiếp đánh về phía Đoan Mộc Sinh.
Dưới trướng Lục Châu, Đoan Mộc Sinh có thể được xem là vô địch bên dưới cảnh giới Nguyên Thần cảnh, hắn không chỉ chịu đòn rất tốt, còn rất mạnh mẽ. Chỉ tiếc là vẫn thua người ta một cảnh giới.
Nhưng cũng không sao, Lục Châu không giống như Cơ Thiên Đạo, hắn không định tiếp tục áp chế tu vi của bọn đồ đệ. Con đường tu hành chậm rãi, đám đồ đệ lại có thiên phú cực cao, việc trở thành cao thủ một phương chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
“Để ta!”
Minh Thế Nhân tung người nhảy lên, thân hình như thiểm điện, nguyên khí toàn thân phát ra thôn phệ từng đạo thủ ấn khiến chúng hoàn toàn biến mất.
“Tứ tiên sinh đúng là Nguyên Thần cảnh…” Tả Tâm Thiền càng đánh càng hăng.
Bốn tên thuộc hạ của hắn vẫn đứng yên đó, sống lưng thẳng tắp, không lo lắng tí nào về thực lực của nhị thủ toạ Ma Sát Tông.
Ầm ầm ầm.
Minh Thế Nhân xuất thủ khiến cục diện ổn định hơn một chút.
Dù sao hắn cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, cho dù cương khí được khống chế tinh diệu cỡ nào cũng không thể hoàn toàn không chạm vào các kiến trúc trong đại điện.
Cuối cùng có mấy chiêu đánh trúng vào cột trong điện, xuất hiện vết rạn nứt.
“Chuyện này…” Đám người Phan Trọng nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu chỉ lẳng lặng nhìn xem, như thể việc trước mắt chẳng liên quan gì đến mình.
Thanh Mộc Tâm Pháp của Minh Thế Nhân lúc này thể hiện uy lực kỳ diệu, trong phút chốc nghịch chuyển thế cục, chiếm được thượng phong.
Lúc này cương phong và thủ ấn đã phủ đầy đại điện khiến người hoa mắt.
Tả Tâm Thiền trầm giọng nói: “Đã như vậy, Tả mỗ không khách khí nữa!”
Vù!
Pháp thân xuất hiện!
Nguyên Thần cảnh cường đại đều là nhờ vào pháp thân.
Độ cao năm trượng đủ để phá hỏng Ma Thiên Các.
Nhưng điều kỳ diệu là pháp thân màu đen tựa như hư ảnh đứng trong đại điện.
Phan Trọng âm thầm líu lưỡi, nhớ tới ba việc mà hắn đã nói, cuối cùng cũng giật mình hiểu ra hắn dựa vào cái gì mà dám đòi thương lượng với Ma Thiên Các. “Người này thật đúng là rất mạnh!”
Pháp thân vừa xuất hiện, thế cục lập tức xoay chuyển.
Thực lực đáng sợ của Nguyên Thần cảnh bắt đầu thể hiện ra.
Thủ ấn to gấp mấy lần trước đó đánh về phía Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân gọi ra pháp thân cao hai trượng của hắn, cương phí vờn quanh…
Ầm ầm ầm!
Ngăn trở hàng loạt thủ ấn đang bay tới.
Nhưng hắn vẫn phải lui lại mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Khí huyết cuồn cuộn, cánh tay tê dại!
Tả Tâm Thiền chiếm được thượng phong, vân đạm phong khinh nói ra: “Các vị, bây giờ Ma Sát Tông xứng chưa?”
Chương 53 Lực lượng không thể mô tả
“Xứng cái rắm!”
Tính tình nóng nảy của Đoan Mộc Sinh một khi đã bộc lộ ra thật đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Ngay cả Lục Châu cũng không ngờ tới, ngày thường luôn trầm ổn và có phong thái của huynh trưởng như Đoan Mộc Sinh, lại có lúc táo bạo như vậy.
Tên mãng phu!
Hắn dứt khoát lợi dụng xích sắt, rót nguyên khí vào trong rồi vừa đi vừa vung vẩy.
Múa dây xích đến hoa cả mắt.
Cũng may không gian trong điện đủ lớn, nếu không với lực lượng như thế thì có mười toà Ma Thiên Các cũng không đủ cho hắn phá.
Ầm ầm ầm!
Hắn lại lao vào đấu kịch liệt với Tả Tâm Thiền.
Cương khí tung hoành làm người đứng xem cũng rung động không thôi.
Cũng có thể nhìn ra, Tả Tâm Thiền lợi dụng việc chênh lệch cảnh giới, dùng Đoan Mộc Sinh để ra tay thể hiện thực lực!
Lục Châu ngồi yên tĩnh trên ghế chủ toạ, không có ý định ngăn cản, cũng không bảo mọi người ngừng lại.
Thứ nhất hắn có thể nhân cơ hội này để tìm hiểu tu vi và thực lực của các đồ đệ, thứ hai hắn cũng muốn xem thử thực lực của nhị thủ toạ Ma Sát Tông.
Tuy nói Lục Châu đã nhiều lần đánh lui các cao thủ phe chính đạo, thể hiện ra lực lượng thống trị cường đại, nhưng phe chính đạo trong thiên hạ từ đầu đến cuối đều kiên trì cho rằng, một ngày nào đó Cơ Thiên Đạo sẽ già đi, tu hành giả có mạnh thế nào mà không có đầy đủ thế lực thì cũng là uổng công.
Cho đến nay trong tu hành giới, vẫn chưa có ai đột phá được sự hạn chế này!
Ma Sát Tông là tông phái có dã tâm lớn nhất trong phe ma đạo.
Bọn họ vẫn luôn làm lớn mạnh thế lực bản thân bằng cách nuốt chửng các môn phái khác.
Trước đây Ma Sát Tông cũng đã từng có va chạm với U Minh Giáo.
Song phương vẫn luôn kiêng kỵ lực lượng lẫn nhau, từ đầu đến cuối chưa từng phát sinh xung đột quy mô lớn.
Vây bắt nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng chỉ là cái cớ.
Sự thật là bọn hắn muốn bái phỏng Kim Đình Sơn, muốn liên minh, đồng thời càng muốn thể hiện sức mạnh.
Chỉ là…
Lục Châu cần sao?
Hắn xứng không?
Thiên hạ rộng lớn, có nhiều thế lực như vậy, kẻ muốn mượn sức Kim Đình Sơn đâu chỉ có Ma Sát Tông?
Luận về địa vị, luận về tư cách, hay luận về thế lực thì Ma Sát Tông đều không phải là tông phái đứng đầu.
Chỉ dựa vào vị trí thứ ba trên Hắc Bảng…
Không khỏi quá buồn cười!
Cho nên Lục Châu không hề ngăn cản bọn đồ đệ tỏ ra phẫn nộ.
Một lát sau.
Chênh lệch cảnh giới ngày càng thể hiện rõ ràng.
Tả Tâm Thiền chỉ dùng mấy chiêu đã đánh lui được Đoan Mộc Sinh, bức hắn lui đến cạnh Phan Trọng.
Ầm!
Phan Trọng bị lực chấn đẩy lùi đến mấy bước, hai tay run lên!
“Tam tiên sinh, đừng lên nữa!” Phan Trọng khuyên nhủ.
Cảnh giới chênh lệch không phải cứ chịu đòn tốt là có thể bù đắp được! Đoan Mộc Sinh cũng ý thức được chuyện này.
Minh Thế Nhân lại lần nữa nhảy vào chiến đấu.
Cuộc chiến giữa các Nguyên Thần cảnh, lại có nhiều người đang nhìn như vậy.
Trừ việc phải khống chế khả năng phá hoại kiến trúc nơi này, còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đánh bại đối thủ.
Quanh năm bị Cơ Thiên Đạo tra tấn, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều có thể đánh bại được mọi đối thủ ở cùng cảnh giới.
Đáng tiếc là… đối thủ hiện tại là Nguyên Thần cảnh tứ diệp kim liên.
Tả Tâm Thiền đã quên hết mọi thứ, chiếm được thượng phong trong chiến đấu khiến hắn có chút đắc ý vênh váo.
Dưới pháp thân tứ diệp cường đại, Tả Tâm Thiền trầm giọng nói: “Minh Tâm Kiến Tính!”
Hai tay chồng lên nhau đặt ở đan điền khí hải, trong lòng một mảnh sáng trong!
Chiêu này gọi là Kết Định Ấn…
Là một trong những chiêu thức cường đại nhất trong Thiền tông, cương phong như thuỷ triều, gió thổi bát phương cũng không động.
Quả nhiên.
Kết Định Ấn vừa xuất hiện.
Tả Tâm Thiền vững như bàn thạch, cương phong xung quanh toàn bộ bị Kết Định Ấn ngăn chặn, lại thêm lực áp chế của pháp thân… Nguyên Thần cảnh sơ kỳ Minh Thế Nhân cuối cùng không chống lại được, bay ngược ra ngoài.
“Sư huynh!”
Trên mặt Tiểu Diên Nhi tràn đầy lo lắng.
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng kinh hồn bạt vía…
Nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền của Ma Sát Tông lại có tu vi như vậy!
Khó trách chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Ma Sát Tông đã trở thành một trong những tông phái đáng sợ nhất của ma đạo!
Chiến đấu kết thúc.
Nhưng Tả Tâm Thiền vẫn không có ý định thu hồi pháp thân màu đen tứ diệp kim liên của hắn.
Cũng không thu hồi pháp ấn Minh Tâm Kiến Tính.
Hắn rất hài lòng với kết quả chiến đấu.
Tả Tâm Thiền giương mắt lên nhìn, nhắc lại: “Trận chiến này ba vị tiên sinh có hài lòng không?”
“…”
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Không một ai trả lời!
Tiểu Diên Nhi không phục nói: “Pháp thân Nguyên Thần cảnh tứ diệp mà ngươi cũng có mặt mũi khoe khoang?”
Tả Tâm Thiền đáp:
“Tam tiên sinh và tứ tiên sinh không phải là tu hành giả thông thường, Tả mỗ hoàn toàn bất đắc dĩ mới phải sử dụng tới Kết Định Ấn… Chiêu này đúng là ỷ lớn hiếp nhỏ, mong được tha thứ.”
Da mặt dày tới mức này cũng là hiếm có trên đời.
“Nếu đại sư huynh và nhị sư huynh ở đây… đừng nói tới tứ diệp kim liên, cho dù ngươi có là lục diệp cũng phải nằm mọp xuống!” Tiểu Diên Nhi nói.
Lời nói này cũng chỉ là muốn gỡ gạc lại chút thể diện mà thôi.
Tả Tâm Thiền cũng không để trong lòng mà thản nhiên nói: “Đã nhường.”
Nhưng đúng lúc này.
Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói tang thương nhưng không mất đi lực lượng:
“Tả Tâm Thiền.”
Ba chữ này thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong đại điện.
“Kết Định Ấn không tệ.”
“Đa tạ Cơ lão tiền bối khích lệ… Nếu có thể, Tả mỗ muốn xin được lĩnh giáo Cơ lão tiền bối hai chiêu.”
……
Chuyện này…
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đều chấn kinh.
Ngay cả bốn tên thuộc hạ đứng sau lưng Tả Tâm Thiền cũng giật mình.
Chuyện này hình như đâu có trong kế hoạch ban đầu! Cho dù là cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh phong có pháp thân thất diệp hay bát diệp kim liên cũng không dám nói ra yêu cầu như vậy!
Hành động lần này của nhị thủ toạ là có ý gì?
Thắng được Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân là đã đủ, tại sao lại còn làm như vậy?
Ánh mắt Lục Châu lạnh nhạt, tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Không hề cảm thấy bất ngờ trước câu nói này của Tả Tâm Thiền.
Kết Định Ấn màu đen vẫn còn trôi nổi ở giữa đại điện, sáng lấp loáng như mực nước.
Pháp thân màu đen trông giống hệt Tả Tâm Thiền, hiển lộ lực lượng cường đại!
Dường như đang chờ đợi Lục Châu nghênh chiến.
Tả Tâm Thiền lên giọng nhắc lại: “Cơ lão tiền bối cứ yên tâm đi. Chiêu Kết Định Ấn này của Tả mỗ có thể ngăn cản được đại thần thông! Trong vòng mười chiêu nếu bị đánh bại, Tả mỗ mặc cho người xử trí!”
Lời nói này vừa kiêu ngạo vừa đầy tự hào.
Cuối cùng.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Tả Tâm Thiền.
“Ma Thiên Các tuy không bằng năm đó…”
Thanh âm hùng hậu từ từ vang lên.
“Nhưng cũng không phải là nơi để bọn chuột nhắt các ngươi càn rỡ!”
Lục Châu giơ một cánh tay về phía trước, năm ngón tay duỗi ra, bàn tay hướng ra ngoài.
Thẻ đạo cụ Một Kích Chí Mạng đang xoay vòng trong lòng bàn tay hắn… vòng xoay ngược chiều kim đồng hồ tạo thành một vòng xoáy mạnh!
Sau đó vòng xoáy đột nhiên phóng đại…
Toả ra quang mang chói mắt!
Khi quang mang đã sáng đến mức bão hoà…
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo.
Một chưởng ấn hình bàn tay cực lớn bay về phía Tả Tâm Thiền.
Giống hệt như thủ ấn của Phật Tổ!
“Đại Vô Uý Ấn?” Tả Tâm Thiền thất thanh nói.
So sánh với Đại Vô Uý Ấn, Kết Định Ấn của hắn sao mà nhỏ bé.
Bốn tên thuộc hạ đồng thanh kêu lên: “Nhị thủ toạ!”
Mọi người ở đây đều bị loại “lực lượng không thể mô tả” này doạ sợ!
Đại thủ ấn của Phật Tổ Như Lai làm sao ngăn chặn được Tề Thiên Đại Thánh? Đại Vô Uý Ấn cũng làm hệt như vậy!
Vù ——
Chỉ trong một hô hấp, Đại Vô Uý Ấn đã thôn phệ Kết Định Ấn.
Tả Tâm Thiền trừng to mắt, nâng hai tay lên, tạo thành ngàn vạn Kết Định Ấn! Pháp thân tứ diệp kim liên cũng bành trướng tới cực hạn.
Nhưng mà…
Đại Vô Uý Ấn kia vẫn băng băng lao tới!
Nuốt mất từng quang ấn nhỏ bé của hắn!
Ầm!
Đại Vô Uý Ấn khổng lồ đập mạnh vào ngực Tả Tâm Thiền! Nói đúng hơn là toàn thân hắn đều nằm gọn trong lòng bàn tay của Đại Vô Uý Ấn.
Ầm!
Dưới lực va chạm cực mạnh, Tả Tâm Thiền bị đẩy văng ra sau, vọt ra khỏi đại điện bay thẳng ra ngoài sân Ma Thiên Các.
Đám người đều kinh ngạc. Con hàng này mạnh vậy sao?
Ma đầu tổ sư gia tự mình xuất thủ mà hắn còn chống đỡ được?!
Tả Tâm Thiền bị đánh bay, lăng không xoay một vòng rồi nhanh chóng hạ xuống.
Oành một tiếng, hai chân hắn đạp xuống đất!
Đá xanh văng tung toé khắp nơi!
Tả Tâm Thiền vững vàng đứng trên mặt đất, toàn thân thẳng tắp… Trong đôi mắt hắn là sợ hãi vô tận.
Chương 54 Kiếm Ma đoạt mệnh
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, đến tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước…
Lực lượng không thể mô tả.
Chính là như vậy sao?
Kỳ thật Lục Châu không hề ngờ tới mình sẽ phóng ra Đại Vô Uý Ấn.
Bởi vì hắn đã bao giờ tu luyện Thiền tông đâu.
Trong trí nhớ của hắn chỉ có một số kiến thức cơ bản về thủ ấn của Thiền tông, chỉ có thể nhận ra một số chiêu thức thường thấy chứ đừng nói tới việc tu hành.
Tại sao thẻ đạo cụ lại phóng ra Đại Vô Uý Ấn thì Lục Châu hoàn toàn không rõ.
Chỉ là lúc hắn thi triển có từng nghĩ đến một chút thôi.
“Nhị thủ toạ!”
“Nhị thủ toạ!”
Bốn tên thuộc hạ của Tả Tâm Thiền sắc mặt kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài.
Trực giác nói với bọn hắn, nhị thủ toạ gánh không nổi chiêu này.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng, năm người theo chân bọn họ bước ra khỏi Ma Thiên Các.
Duy chỉ có một mình Lục Châu lại chậm rãi ngồi xuống.
Hắn không cần thiết phải đi ra…
Khi xuất thủ, hắn đã cảm nhận được sự cường đại của cỗ lực lượng đó. Chỉ có người từng cảm nhận được lực lượng của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo như hắn mới biết tấm thẻ vừa rồi mạnh mẽ cỡ nào.
Rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào ấy à?
Dựa trên cảm giác vừa rồi, có thể trong giây lát đã đánh bay Tả Tâm Thiền thì hình như lực bộc phát mạnh hơn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nhưng Tả Tâm Thiền ngạnh kháng còn có thể đứng vững, vậy có lẽ chỉ mạnh hơn Tả Tâm Thiền một chút.
Gặp mạnh thì càng mạnh?
Đáng tiếc thẻ đạo cụ này chỉ mới dùng có một lần, chưa có căn cứ để tham khảo.
Đúng là không thể miêu tả…
Bốn tên hắc bào tu hành giả vọt về phía Tả Tâm Thiền.
Đến khoảng cách hơn mười mét thì dừng lại, không tiến tới nữa.
Xung quanh Tả Tâm Thiền, vụn đá xanh tản mát nằm đầy đất và nền đất đầy kẽ nứt, đủ để nhìn ra khi Tả Tâm Thiền hạ xuống đã phải dùng lực lớn thế nào để ổn định thân hình.
“Nhị thủ toạ!”
Bọn hắn bỗng phát hiện, Tả Tâm Thiền đứng bất động hệt như bị hoá đá.
Hai mắt hắn vẫn hoảng sợ nhìn về phía Ma Thiên Các.
Không phải là người xảy ra chuyện, vĩnh viễn không thể lý giải được người trong cuộc rốt cục đã có tâm tình gì.
Nhưng có thể xác định được một điều…
Hắn bại. Bị một chiêu đánh bại.
Bốn tên thủ hạ chưa từng nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tả Tâm Thiền, đều kinh hãi nhìn hắn.
Một người trong số đó cẩn thận từng li từng tí bước lại gần hắn.
Gã giơ tay lên huơ huơ trước mặt Tả Tâm Thiền.
Tả Tâm Thiền vẫn nhìn thẳng về phía trước, hướng về Ma Thiên Các.
Cơn gió lạnh phất phơ thổi tới.
Nguyên khí màu đen trên người Tả Tâm Thiền phiêu tán theo gió.
Ngay sau đó ——
Tả Tâm Thiền biến thành bụi đất, từ từ tản mát theo cơn gió cuốn bay đi.
Chỉ trong giây lát, Tả Tâm Thiền đã hoàn toàn tan biến trong thiên địa.
Chỉ còn lại mặt đất hư hại và hai hố sâu nơi chân hắn đạp xuống.
Tả Tâm Thiền, kẻ đứng hạng ba trên Hắc Bảng, cứ như vậy mà vẫn lạc.
Đám người Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đều nuốt nước bọt, không dám tin nhìn một màn này.
Vừa rung động vừa thấy hả giận.
Con hàng này dám can đảm trang bức trong Ma Thiên Các, giờ gặp phải kết quả này cũng là gieo gió gặt bão.
Chỉ là…
Đập một phát đã tan tành thành mây khói… có phải là hơi tàn nhẫn không?
Sư phụ lão nhân gia người rốt cuộc tu vi sâu tới mức nào? Còn giấu trong tay bao nhiêu thủ đoạn?
Bọn hắn với tư cách là đồ đệ đã đi theo sư phụ nhiều năm, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua sư phụ sử dụng thủ ấn của Thiền tông. Bây giờ người lại một kích tất sát tứ diệp kim liên Tả Tâm Thiền, điều này sao có thể không khiến họ kinh hãi.
Yên lặng thật lâu sau, Minh Thế Nhân mới nói thầm: “Tính tình của sư phụ thật là…”
“Hắn đáng chết.” Đoan Mộc Sinh huých Minh Thế Nhân một cái.
Minh Thế Nhân gật đầu: “Ừ, cả đám đều đáng chết.”
Kẻ lúng túng nhất là bốn tên thuộc hạ mặc hắc bào.
Nhị thủ toạ một phát đã bị đập chết, mất đi chỗ dựa, bốn người bọn hắn bị doạ sợ tới mức run lẩy bẩy.
Ngạo khí tận xương cũng tiêu tán không còn chút tăm hơi…
Thần Đình cảnh đỉnh phong thì thế nào?
Trong Ma Thiên Các có người nào không phải là Thần Đình cảnh?
Minh Thế Nhân hoạt động gân cốt, nở nụ cười gian xảo: “Bốn người các ngươi… muốn xem pháp thân Bách Kiếp Động Minh của ta không?”
“Tứ, tứ tiên sinh… Các, các ngươi…”
Đã nói năng lộn xộn còn nói không đầu không đuôi.
Nhìn Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân như con hổ chuẩn bị nhào về phía con mồi, bốn người đều bị doạ đến mức không ngừng lùi lại.
Cũng chính lúc này.
Trong Ma Thiên Các truyền đến thanh âm của Lục Châu.
“Quay về nói cho Tông chủ của các ngươi biết, nên quản tốt người của mình.”
Sư phụ đã lên tiếng, Minh Thế Nhân đương nhiên không dám loạn động.
“Cút.” Minh Thế Nhân trừng mắt nói.
Trong Ma Thiên Các.
Lục Châu nhận được nhắc nhở của Hệ thống, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.
Một tấm thẻ đạo cụ giá 500 điểm công đức, giết một tên cao thủ Nguyên Thần cảnh được thưởng 1.000 điểm công đức, vậy là lời gấp đôi.
Thẻ đạo cụ tuy tốt nhưng về sau phải sử dụng cẩn thận mới được.
Uy lực “không thể mô tả” của cái đồ chơi này, nếu gặp phải người mình không muốn giết thì làm sao mà dùng?
Lục Châu chịu mời Tả Tâm Thiền lên diện kiến.
Trừ việc muốn hiểu rõ mục đích của Ma Sát Tông ra, hắn còn muốn thử hiệu quả của tấm thẻ này.
Nhưng không sao, giết rồi thì thôi, cũng coi như cho Ma Sát Tông một lời cảnh cáo.
Đám người Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân lúc này đã quay lại.
“Sư phụ thần uy cái thế, không ra tay thì thôi, đã ra tay là khiến hắn hôi phi yên diệt!” Minh Thế Nhân vỗ mông ngựa nói.
“Sư phụ, con cũng muốn học!”
Tiểu Diên Nhi chạy đến bên cạnh Lục Châu, khéo léo bóp vai cho hắn, nắm tay nhỏ nhẹ nhàng đấm bóp sau lưng.
Lục Châu lắc đầu nói: “Hồ đồ.”
“Con tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, tâm pháp chủ luyện thân pháp, quyền pháp,… tương khắc với Thiền tông. Luyện thêm món này không sợ tẩu hoả nhập ma?”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm: “Con đã là ma đầu sẵn rồi mà.”
“Lắm miệng.” Lục Châu đề cao âm điệu.
Tiểu Diên Nhi rụt đầu không nói nữa.
Đoan Mộc Sinh hơi nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, vì sao người lại thả bọn họ đi?”
Không đợi Lục Châu đáp lời.
Minh Thế Nhân đứng bên cạnh đã nói: “Sư phụ chỉ muốn giết gà doạ khỉ, đâu phải thật sự muốn huỷ diệt Ma Sát Tông. Ma Sát Tông dã tâm bừng bừng, một lòng muốn mở rộng thế lực. Đại sư huynh… U Minh Giáo chính là chướng ngại vật của bọn họ. Nếu Ma Sát Tông không còn nữa, lấy ai ra kềm chế U Minh Giáo đây?”
Đoan Mộc Sinh cái hiểu cái không nói: “Dù sao Tả Tâm Thiền cũng là nhị thủ toạ của Ma Sát Tông, hắn chết như vậy sao Ma Sát Tông có thể bỏ qua?”
“Huynh suy nghĩ nhiều rồi… bọn họ bực tức thì sao chứ, chẳng lẽ còn dám kéo theo toàn tông tới đánh Kim Đình Sơn?”
Những lời còn lại không cần nói cũng biết. Đến Vu Chính Hải còn không có cái gan này, Ma Sát Tông bọn họ dám sao?
Huống hồ Kim Đình Sơn vừa mới đánh lui thập đại cao thủ xong, đến thất diệp pháp thân của Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong còn phải thất bại trong tay sư phụ, ai còn dám tiến đến?
Nói xong, Minh Thế Nhân lộ ra thần sắc cực kỳ tự hào.
“Tứ tiên sinh nói có lý, làm ta hiểu ra nhiều điều.” Phan Trọng ban đầu cũng rất nghi hoặc, vừa nghe giải thích xong đã khom người nói.
“Tứ tiên sinh đại tài, giải khai nghi hoặc trong lòng ta…” Chu Kỷ Phong nghiêm trang nói.
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Hai tên ngốc bức này… có phải vỗ mông ngựa nhầm người rồi không?
Minh Thế Nhân cẩn thận len lén nhìn trộm Lục Châu.
Lục Châu không có tức giận, hắn cũng đang suy nghĩ…
Con hàng này thật đúng là biết phân tích.
Hết lần này đến lần khác đều phân tích đạo lý vô cùng rõ ràng.
Nghe phân tích xong, đến hắn còn thấy có lý nữa là!
Cùng lúc đó.
Đám hắc bào tu hành giả đã trở về nơi đặt long liễn màu đen.
Biết tin nhị thủ toạ đã vẫn lạc, toàn bộ hắc bào tu hành giả đều không thể tin nổi.
Bọn hắn chẳng còn dám ở lại Kim Đình Sơn thêm một giây phút nào.
Không có Tả Tâm Thiền làm chỗ dựa, đến cả việc điều khiển long liễn màu đen đều trở nên vô cùng phí sức.
Miễn cưỡng cũng bay lên được… nhưng tốc độ phi hành rất chậm.
Long liễn màu đen theo đường cũ bay trở về.
Bay hết nửa canh giờ, còn chưa cách Kim Đình Sơn được trăm dặm.
Đám hắc bào tu hành giả vây xung quanh long liễn, dùng toàn lực thôi động nguyên khí.
Đột nhiên bọn hắn nhìn thấy ở phía trước long liễn có một bóng lưng mặc thanh bào, lưng đeo trường kiếm, mái tóc đen xoã tung, đang khoanh tay đứng lơ lửng giữa không trung.
Chương 55 Không giận không giận
Thanh bào kiếm khách đang nhẹ nhàng lơ lửng ở phía trước.
Tựa như đã đợi bọn hắn rất lâu.
Xung quanh hắn có cương khí nhàn nhạt quấn quanh và một cỗ khí tức quỷ dị không thể nói rõ.
Trường kiếm đeo trên lưng, toàn thân lưỡi kiếm toả ra hồng quang nhàn nhạt.
Cho dù đám hắc bào tu hành giả này có ngu ngốc đến thế nào đi nữa, cũng có thể nhận ra đây là khí tức của cường giả.
Long liễn không thể không ngừng lại.
Một tên hắc bào tu hành giả trong đám lễ phép hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ? Vì sao lại ngăn trở đường đi của bọn ta?”
Thanh bào kiếm khách chậm rãi xoay người lại.
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên mặt luôn duy trì một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại mang đến cho bọn hắn cảm giác là lạ không thể nói rõ được.
Thanh bào kiếm khách khoanh tay nhưng lời nói ra lại giống như một người khiêm tốn hữu lễ: “Thật xin lỗi.”
“Đã là hiểu lầm thì không sao cả.” Hắc bào tu hành giả chắp tay. “Cáo từ.”
Tiếc là thanh bào kiếm khách lại không hề có ý tránh đi.
Hắn vẫn y như cũ mỉm cười nhìn long liễn và đám hắc bào tu hành giả.
“Thật xin lỗi.”
Lời xin lỗi nói ra lần thứ hai khiến bầu không khí càng trở nên quỷ dị.
Đám hắc bào tu hành giả nhìn thấy thanh kiếm sau lưng hắn tự động bay lên.
Một cỗ cương khí từ trên người kiếm khách bay ra, vờn quanh thanh kiếm.
Tên hắc bào tu hành giả kia bỗng trừng to mắt, quả quyết hô lên: “Kiếm Ma? Bỏ liễn, chạy trốn!”
Đám hắc bào tu hành giả thân hình như thiểm điện.
Bỏ chạy tứ tán.
Nhưng thanh trường kiếm màu đỏ nhạt kia bỗng một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám…
Xạ kích về phía đám hắc bào tu hành giả đang bỏ chạy.
Cơn mưa kiếm ảnh phủ rạp bầu trời, xuyên qua từng thân ảnh mặc hắc bào.
Từ đầu đến cuối thanh bào kiếm khách vẫn mỉm cười, khoanh tay… Sau khi xuất kiếm, hắn không còn nhìn về phía đám người kia nữa.
“Thật xin lỗi.”
Sau khi nói lời xin lỗi thứ ba, hư ảnh của thanh bào kiếm khách bỗng nhoáng lên rồi biến mất.
Cùng lúc đó.
Trong Ma Thiên Các, Kim Đình Sơn.
Thấy sư phụ dường như đang suy nghĩ chuyện gì, Minh Thế Nhân khom người nói:
“Sư phụ, Ma Sát Tông đã rút lui toàn bộ, vậy đám nữ tu Diễn Nguyệt Cung nên xử trí như thế nào ạ?”
Hiện tại hắn cũng không nắm rõ sáo lộ của sư phụ cho lắm.
Dù sao thì phản đồ Diệp Thiên Tâm cũng là kẻ khi sư diệt tổ, theo logic thông thường mà đoán thì hẳn phải giết sạch.
Lục Châu không trả lời thẳng vấn đề của hắn mà quay đầu lại nhìn Tiểu Diên Nhi.
Tiểu nha đầu này tuy ngây thơ đơn thuần, nhưng đôi khi lại có những suy nghĩ rất nguy hiểm, hắn bèn khảo nghiệm nàng một chút. “Diên Nhi, con nói xem.”
“Con á?”
Tiểu Diên Nhi có hơi mờ mịt thất thố, nàng nhỏ giọng nói: “Hay là, giết hết?”
Khụ khụ.
Minh Thế Nhân ho khan, có chút đau lòng nhìn tiểu sư muội.
Lục Châu lắc đầu, vươn tay cốc đầu nàng một cái.
“Con hiểu rồi, sư phụ… Con sẽ thả bọn họ đi.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Vi sư nói muốn thả bọn họ đi lúc nào?”
“Ách…”
Minh Thế Nhân lúc này mới chắp tay nói: “Sư phụ, khoảng thời gian này Ma Thiên Các bị hư hại nhiều nơi, rất nhiều kiến trúc cần phải quét dọn sửa chữa lại. Sao không phạt bọn họ ở lại đây làm lao dịch?”
Lục Châu liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân, hơi suy tư.
Gia hoả này trong đầu cả ngày đều nghĩ gì thế?
Bộ hắn thật sự xem ta như là tên đốc công ác độc thích ngược đãi người khác à?
Có điều…
Biện pháp vẹn cả đôi đường này rất tốt.
“Vậy phạt bọn họ sửa chữa Ma Thiên Các, sau đó nhốt vào động diện bích hối lỗi cùng với Diệp Thiên Tâm.
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Dường như nghĩ tới cái gì, Minh Thế Nhân lại lấy dũng khí hỏi: “Sư phụ… nay toàn bộ Diễn Nguyệt Cung đều đã bị trừng phạt, Diệp Thiên Tâm bị phế tu vi, trong động diện bích hối lỗi lại quá lạnh lẽo, nếu nhốt lâu sợ là muội ấy sẽ mất mạng, có phải nên…”
Lục Châu hồi tưởng lại những chuyện liên quan tới Diệp Thiên Tâm, đưa tay ngắt lời hắn: “Ngươi đồng cảm với nó?”
“Đồ nhi không dám!” Trong lòng Minh Thế Nhân lập tức hoảng hốt. “Diệp Thiên Tâm khi sư diệt tổ, đúng ra nên phạt nặng! Đây là kết quả muội ấy tự làm tự chịu!”
“Vi sư tự có tính toán.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân không dám nhắc tới Diệp Thiên Tâm nữa, xoay người rời đi.
Ra khỏi Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân hít sâu một hơi.
Tính tình của sư phụ lão nhân gia không hề dễ đoán chút nào.
Vừa nghĩ tới kết cục của Tả Tâm Thiền tan thành cát bụi, Minh Thế Nhân lắc đầu, sau này không nên quá kiêu ngạo…
Đoan Mộc Sinh thấy lão tứ rời đi bèn nói: “Sư phụ… thương thế của đồ nhi vẫn chưa khỏi hẳn, xin được cáo lui trước.”
“Chờ đã.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Đi đến trước mặt Đoan Mộc Sinh, ánh mắt hắn rơi vào đống xích sắt.
Đây là xích sắt do hàn thiết ngàn năm luyện chế thành, vũ khí bình thường rất khó phá huỷ, muốn phá huỷ nó chỉ có cách sử dụng vũ khí thiên giai. Nhưng trước mắt trong tay Lục Châu hình như không có vũ khí thiên giai, chỉ có hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng…
Vấn đề là, thẻ đạo cụ có thể dùng trên xiềng xích được không?
Có khi nào nó đập nát Đoan Mộc Sinh ra luôn không?
Thấy sư phụ chú ý tới xiềng xích hàn thiết trên người mình, Đoan Mộc Sinh đại hỷ, khom người nói: “Sư phụ ra tay thì đống xích sắt này cũng chỉ như đồng nát sắt vụn, chẳng khác gì giấy lộn!”
“…”
Tiểu Diên Nhi cũng chạy tới.
Bàn tay nhỏ sờ sờ xích sắt lạnh buốt, thấy trên chỗ khoá có một hàng chữ nhỏ, nàng nói thầm: “Trên này có khắc chữ Thiên Kiếm Môn…”
Chu Kỷ Phong nghe vậy, vội vàng quỳ một gối xuống: “Chuyện này… chuyện này chuyện này… không liên quan gì đến ta mà!”
Đoan Mộc Sinh lườm Chu Kỷ Phong một cái: “Không sao, có sư phụ ở đây, cho dù có một trăm sợi xích cũng chỉ cần chưởng một cái là xong.”
“…”
Lục Châu nhìn đống xích sắt.
Sắc mặt bình tĩnh, không ai đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Hắn chắp tay sau lưng, xoay người nói: “Diên Nhi, dìu vi sư trở về.”
“Dạ.”
Đoan Mộc Sinh: “? ? ?”
Chờ đến khi bóng dáng của Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đã khuất hẳn, Đoan Mộc Sinh vẫn không rõ mình đã nói sai ở chỗ nào.
Chu Kỷ Phong đứng lên, có chút lúng túng nói: “Tam tiên sinh… Chuyện này… xiềng xích này ta không giải được!”
Phan Trọng cũng nói theo: “Ta cũng thế.”
“Cút!”
“Vâng vâng.”
Hai người xám xịt chạy ra khỏi Ma Thiên Các.
Đoan Mộc Sinh gãi đầu, có lẽ là trước đó hắn mang theo xiềng xích dùng làm công cụ tấn công Tả Tâm Thiền, nên sư phụ có ý chỉ điểm hắn, ý là mang theo xiềng xích có chỗ tốt đối với việc tu hành chăng?
Sư phụ đại trí giả ngu, tốt nhất vẫn nên ít đoán ý người thì hơn.
Hẳn là như vậy, không cần phải gấp gáp, mang theo xiềng xích thì cứ mang thôi.
Ma Sát Tông.
Bên trong Ma Sát điện.
“Tông chủ, nhị thủ toạ bái phỏng Kim Đình Sơn đã gặp bất trắc. Ở phía Bắc cách Kim Đình Sơn tám mươi dặm đã phát hiện thấy long liễn và thi thể của một trăm năm mươi tên thuộc hạ.”
Hồi báo xong, vốn cho rằng Tông chủ sẽ giận tím mặt, không ngờ vẻ mặt ông ta lại rất bình tĩnh.
“Hành động lần này của nhị thủ toạ đã có sự hợp tác của Tịnh Minh Đạo, lại còn có điện hạ chèo chống sau lưng, liên hợp với nhau tạo áp lực lên Kim Đình Sơn. Không ngờ lão ma đầu lại…”
“Câm miệng.”
Thanh âm hùng hậu của Tông chủ như một tiếng sét giáng xuống nổ tung trong tai tên thuộc hạ đang bẩm báo.
Doạ hắn ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
“Tông chủ bớt giận! Tông chủ bớt giận!”
“Báo cho đám lão già trong Tịnh Minh Đạo… Bản tông chủ sẽ không vì việc này mà tức giận, cũng sẽ không vì thế mà ghi hận Tịnh Minh Đạo. Ma Sát Tông và Tịnh Minh Đạo từ đầu đến cuối vẫn là liên minh, có điều… hy vọng Tịnh Minh Đạo có thể lấy ra một chút thành ý.”
“Vâng… Vâng… Thuộc hạ, thuộc hạ còn có một chuyện cần bẩm báo.”
“Nói.”
“Hôm qua hai vị cao thủ của Tịnh Minh Đạo luận bàn với Kiếm Si, đã bị trọng thương. Chỉ sợ là không có cách nào gặp Tông chủ được!”
“Cút!”
Sóng âm chập chờn!
Tên thuộc hạ bị doạ sợ suýt tè ra quần, nhanh chân chạy ra khỏi đại điện.
Hai bên trái phải vang lên thanh âm răng rắc, chỗ ngồi bên cạnh hắn đều bị rạn nứt rồi vỡ vụn ra.
“Chờ bản toạ tu thành thần công, nhất định phải đem xương cốt lão ma đầu này nghiền nát thành tro!”
Điểm công đức ban thưởng đột ngột xuất hiện khiến Lục Châu giật mình.
Thành kính quỳ lạy?
Đám ác đồ này chẳng lẽ đều chạy đi làm việc thiện cả rồi?
Chính lúc hắn đang suy nghĩ, Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào.
“Sư phụ, tứ sư huynh lại đi giết người!”
Lục Châu ngồi thẳng người dậy, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
Tiểu Diên Nhi kể lại chuyện lúc nãy gặp Minh Thế Nhân.
Lục Châu vừa nghe vừa nhíu mày.
Nữ tu ở Diễn Nguyệt Cung đều là thủ hạ của Diệp Thiên Tâm. Hiện tại Diệp Thiên Tâm bị cầm tù, bọn họ lại bị người người xâu xé, thế mà còn dám tới Kim Đình Sơn? Lá gan này không phải chỉ là lớn thôi đâu.
Chẳng qua chỉ là một nhóm nữ tu, tu vi cao nhất là Thần Đình cảnh. Tuổi tác hắn đã cao, nếu chuyện gì cũng phải tự làm thì mệt mỏi biết bao.
“Mấy chuyện nhỏ nhặt này các con tự xử lý là được.” Lục Châu nói khẽ.
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi thì thầm nói, “Sư phụ nghỉ ngơi cho tốt, đồ nhi đi canh chừng sư huynh.”
Lục Châu tựa người vào ghế, tay che trán, tiếp tục nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay rút thưởng liên tục đến nỗi đầu óc hắn mụ mị, phải từ từ lại mới được. Có thời gian đi lo mấy chuyện bao đồng còn không bằng nghĩ xem quy luật rút thưởng cho trúng là như thế nào.
Dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Minh Thế Nhân tà mị cười một tiếng: “Sao hả? Ngươi không vui?”
Hắc bào tu hành giả giật mình, vừa định nói gì đó thì trong long liễn màu đen phía sau lưng bỗng phát ra một tiếng chuông thanh thuý. Hắc bào tu hành giả nén giận, bay vào trong long liễn.
Những hắc bào tu hành giả còn lại đều giữ nguyên đội ngũ, yên lặng chờ mệnh lệnh.
Ngay sau đó, trong long liễn màu đen truyền ra một âm thanh:
“Tứ tiên sinh, có thể gặp tôn sư một lần không?”
Thanh âm này mang theo một cỗ sóng âm cực mạnh, tuy không có tính công kích nhưng nguyên khí ẩn hàm trong đó ngay cả cường giả Phạn Hải cảnh đã mở bát mạch cũng phải chào thua.
Minh Thế Nhân xem thường nói: “Gia sư há có phải là người mà đến con chó con mèo linh tinh cũng có thể tuỳ tiện gặp?”
“…”
Long liễn màu đen hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động.
Những hắc bào tu hành giả khác tuy không nhúc nhích, nhưng vẫn có thể cảm ứng được trên người bọn họ đang toả ra một cỗ tức giận.
“Nhân lúc tâm tình ta còn tốt, mau giải tán đi.”
Minh Thế Nhân hôm nay đúng là tâm tình đang tốt, hắn nói đều là sự thật.
Nhưng lời này rơi vào trong tai đối phương lại có cảm giác bị sỉ nhục.
Ngay lúc Minh Thế Nhân chuẩn bị xoay người đi vào trong bình chướng…
Vù ——
Âm thanh cộng hưởng năng lượng đột ngột xuất hiện.
Nhóm nữ tu Diễn Nguyệt Cung ngồi bệt dưới đất, hoảng sợ nhìn về phía pháp thân màu đen xuất hiện bên trên long liễn.
Hả?
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn lên.
Đó là pháp thân Bách Kiếp Động Minh màu đen đã mở tứ diệp, cao khoảng năm trượng.
Dưới sự mở màn của toà pháp thân này, các hắc bào tu hành giả xung quanh long liễn sinh ra một loại cộng hưởng vi diệu, khí tức từng người đều tăng lên mấy lần.
“Tứ tiên sinh, bây giờ ta có tư cách gặp mặt tôn sư chưa?”
Minh Thế Nhân nhíu mày.
Loại đối thủ mạnh mẽ như vậy, ngoại trừ sư phụ ra, cũng chỉ có đại sư huynh và nhị sư huynh có khả năng đối phó. Đáng tiếc là Kim Đình Sơn đã không còn huy hoàng như năm đó.
Minh Thế Nhân lạnh lùng cất tiếng: “Thì ra là cao thủ Nguyên Thần cảnh, nếu ngươi tới đây để khoe khoang vũ lực thì sợ là đã đến nhầm chỗ rồi.”
“Nào dám.”
Thanh âm kia càng trở nên hùng hậu. “Ma Sát Tông, Tả Tâm Thiền, chân thành mong muốn được gặp Cơ lão tiền bối một lần, mong tứ tiên sinh dẫn ta vào cầu kiến!”
Sau khi hắn nói ra câu đó.
Các hắc bào tu hành giả xung quanh đều hạ xuống đất.
Long liễn màu đen cũng đáp xuống.
Ken két, ken két…
Tả Tâm Thiền chậm rãi bước ra khỏi long liễn màu đen.
Mặt thì đen đúa, hai mắt tiều tuỵ thâm xì, trông hắn hệt như một lão đầu suy dinh dưỡng.
“Đây chính là thành ý của ta.” Tả Tâm Thiền phất phất tay.
Mấy chục tên hắc bào tu hành giả lui ra sau.
Chỉ còn lại khoảng bốn tên đứng yên.
Ánh mắt Tả Tâm Thiền nhìn thẳng Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân lắc đầu. Muốn uy hiếp, muốn hù doạ ta sao?
Hắn vừa định cự tuyệt thì thanh âm của Tiểu Diên Nhi lặng lẽ truyền tới.
“Tứ sư huynh…”
Thân ảnh của Tiểu Diên Nhi xuất hiện bên ngoài bình chướng. “Sư phụ cho mời.”
Tả Tâm Thiền chậm rãi ngẩng đầu, thấy Tiểu Diên Nhi đang ngự không phi hành, bèn gật đầu tán thán: “Thì ra là cửu tiên sinh, nghe đại danh đã lâu.”
“Ồ? Tên tuổi của ta nổi tiếng lắm à?” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Đâu chỉ có thế.”
Tả Tâm Thiền không nhanh không chậm nói: “Cửu tiên sinh mười tuổi gia nhập Kim Đình Sơn, sau mười ngày vào Thông Huyền cảnh, sau ba tháng vào Ngưng Thức cảnh, sau hai năm vào Phạn Hải cảnh bát mạch, sau ba năm vào Thần Đình cảnh. Trong cả thiên hạ này sợ là không tìm được một người nào có thể so sánh với cửu tiên sinh.”
Minh Thế Nhân cạn lời.
Đây mà là cao thủ tứ diệp kim liên?
Kỹ thuật vỗ mông ngựa cũng thật là tài tình.
(Chú thích cho bạn nào chưa biết: vỗ mông ngựa = nịnh bợ.)
Tiểu Diên Nhi nghe vậy vui vẻ cười nói: “Ngươi đúng là biết ăn nói. Sư phụ bảo ngươi vào tiền điện gặp mặt.”
Tả Tâm Thiền khẽ vuốt cằm, quay đầu nhìn lướt qua bọn thuộc hạ.
Mấy chục tên tu hành giả lui về sau một bước.
Tả Tâm Thiền mang theo bốn tên bộ hạ, theo sau Minh Thế Nhân bước vào trong bình chướng.
Lúc vào trong bình chướng, Tả Tâm Thiền hơi dừng lại một chút khiến đám nữ tu Diễn Nguyệt Cung sợ hãi đến toàn thân run rẩy.
Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi lên núi.
Ma Thiên Các.
Lục Châu ngồi ngay ngắn trong đại điện, từ trên cao nhìn xuống.
Đã rất lâu hắn không ngồi lên vị trí này, cảm thấy hơi lạnh lẽo, không quen thuộc cho lắm.
Đoan Mộc Sinh, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đứng hai bên.
Không lâu sau, Minh Thế Nhân dẫn theo Tả Tâm Thiền xuất hiện ở đằng xa, chậm rãi đi vào trong điện.
“Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền, tham kiến Cơ lão tiền bối.”
Tả Tâm Thiền ôm quyền nói.
Ánh mắt Lục Châu đảo qua Tả Tâm Thiền.
Hắn không nói gì.
Trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.
Lục Châu không nói một lời, những người khác nào dám mở miệng.
Sau một lúc lâu, Lục Châu mới lạnh nhạt nói: “Ban thưởng ghế ngồi.”
“Đa tạ.”
Sau khi ngồi xuống, Tả Tâm Thiền mới có cơ hội ngẩng đầu dò xét vị ma đầu tổ sư gia danh chấn thiên hạ này.
Hắn không có dũng khí chủ động dò la cảnh giới tu vi của lão. Nếu chỉ dựa vào phán đoán thì khí tức của ma đầu tổ sư gia kia có vẻ rất bình thường. Nhưng trong tu hành giới, việc ẩn giấu tu vi là chuyện thường tình, không có gì kỳ quái.
Đồng thời hắn nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh…
Đại điện không hề xa hoa, cũng không đủ uy nghiêm, trông như một môn phái tu hành rất bình thường, không nhìn thấy có chỗ nào đặc biệt.
Nơi đây… chính là Ma Thiên Các.
Là hang ổ của đại ma đầu khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật.
“Nói đi. Có chuyện gì?” Lục Châu vuốt râu nói.
Tả Tâm Thiền ôm quyền trình bày.
“Ma Sát Tông đã nghe qua đại danh của Kim Đình Sơn, hôm nay tới đây là muốn thương lượng ba việc. Một là, Diễn Nguyệt Cung năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Sát Tông chúng ta, nay Diệp cung chủ đã bị lão tiền bối bắt về, quả thật là chuyện chính đáng hiển nhiên, do nàng ta gieo gió gặt bão. Còn những nữ tu khác, mong lão tiền bối giao bọn chúng cho Ma Sát Tông chúng ta.”
Còn chưa mở miệng nói tới chuyện thứ hai.
Đoan Mộc Sinh đã vung xiềng xích trên tay, nói: “Diễn Nguyệt Cung là do phản đồ của Kim Đình Sơn bọn ta tạo ra, cho dù muốn trừng trị cũng không đến lượt các ngươi!”
“Tam tiên sinh nói có lý…”
Tả Tâm Thiền không phản bác mà nói tiếp: “Hai là, ta được Tịnh Minh Đạo nhờ vả, Phan Trọng là phản đồ của tông môn bọn họ, trước đây lại còn có ý định bái nhập Ma Sát Tông. Tên thuộc hạ bất trung như vậy không xứng đứng trong hàng ngũ Ma Thiên Các…”
Đoan Mộc Sinh vốn định phản bác lần nữa.
Lục Châu đã chậm rãi giơ tay lên, thản nhiên nói: “Tiếp tục.”
Tả Tâm Thiền khẽ khom người. “Nếu chuyện thứ ba này được thành toàn thì hai chuyện trước có thể không cần nói tới nữa.” Nói tới đây, hắn đứng lên cất cao giọng. “Suy cho cùng, Ma Sát Tông và Ma Thiên Các của Kim Đình Sơn cũng như nhau, đều bị những kẻ tự xưng là chính đạo căm thù. Thập đại cao thủ đã nhiều lần ra tay với lão tiền bối, tần suất tấn công càng lúc càng nhiều. Nếu Ma Thiên Các nguyện ý cùng Ma Sát Tông liên thủ… thì trong thiên hạ này, chúng ta là vô địch không có đối thủ.”
“Cút cmm đi!” Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở miệng mắng to.
Chương 52 Bây giờ xứng chưa?
Tiếng mắng chửi vang lên rất đột ngột.
Cho dù Đoan Mộc Sinh là người trầm ổn nhưng cũng không nhịn nổi nữa.
Kim Đình Sơn chưa từng bị người ta khiêu khích tới mức này.
Tả Tâm Thiền nói ra ba việc, việc nào cũng thể hiện bọn hắn xem thường Kim Đình Sơn.
“Cái Ma Sát Tông đẳng cấp thấp của ngươi còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với Ma Thiên Các đâu.” Đoan Mộc Sinh trợn mắt.
Những người trong điện đều hơi kinh ngạc nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh, không nhìn ra đang suy nghĩ chuyện gì.
Tả Tâm Thiền bị ăn mắng cũng không hề giận, lại còn nói: “Tả mỗ nếu có chỗ nào đắc tội, mong tam tiên sinh rộng lòng tha thứ.”
Đoan Mộc Sinh ăn nói vụng về, thấy cái loại người mặt dày vô sỉ nói chuyện không đâu ra đâu như Tả Tâm Thiền liền tức giận. Hắn vừa định phát tác thì Minh Thế Nhân đã đứng dậy.
“Tả Tâm Thiền, để ta trả lời ngươi.”
“Tứ tiên sinh xin chỉ giáo.”
“Chuyện thứ nhất, chủ nhân của Diễn Nguyệt Cung là Diệp Thiên Tâm. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, ngươi nói có phải hay không?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Có lý.”
“Chuyện thứ hai, Phan Trọng đã gia nhập Kim Đình Sơn thì hắn chính là người của Kim Đình Sơn, những gì đã trả qua trước đó Ma Thiên Các không hề hỏi tới. Ngươi muốn tìm hắn gây phiền phức, thì chính là đang gây chuyện với Ma Thiên Các.”
“Có lý.”
“Chuyện thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, ngươi muốn liên thủ với Ma Thiên Các… Rất xin lỗi, ngươi, không xứng!”
Hắn nói xong, cả đại điện lại lâm vào yên tĩnh.
Lục Châu vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh không lên tiếng.
Hắn không gật, cũng không lắc đầu, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Lúc này Tả Tâm Thiền lại bắt đầu cười ha hả lắc đầu. “Không dám gật bừa.”
“Hử?”
“Khi Ma Thiên Các còn cường thịnh, đương nhiên Ma Sát Tông không xứng. Nhưng trước khác nay khác, Ma Thiên Các ngày càng có xu hướng suy tàn, cho dù Cơ lão tiền bối có tu vi cao thâm cũng không cách nào thay đổi tình trạng hiện tại. Ma Sát Tông thì ngày càng mạnh, cả tu hành giới đều rõ như ban ngày. Huống hồ thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn là thêm một kẻ địch chứ?” Tả Tâm Thiền nói.
Nói xong.
Tả Tâm Thiền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Châu tựa như đang chờ đợi câu trả lời của lão. Ý tứ hắn rất rõ ràng, ý kiến của toàn bộ những người này hắn đều xem nhẹ không thèm để ý. Hắn chỉ để ý đến thái độ của Lục Châu.
Lục Châu vẫn mang bộ mặt bình tĩnh.
Nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt râu trông rất hiền hoà. Lát sau lại bình thản nói ra một câu: “Ngươi nói đúng.”
Tiểu Diên Nhi sững sờ, sư phụ già nên hồ đồ rồi sao?
Cái Ma Sát Tông rắm thúi nào đó tự nhiên chạy đến Ma Thiên Các phát ngôn bừa bãi, sư phụ vậy mà không tức giận!?
Tả Tâm Thiền gật đầu, sang sảng nói: “Vẫn là Cơ lão tiền bối hiểu rõ tình hình.”
Lục Châu đột nhiên nói tiếp: “Tả Tâm Thiền.”
Hắn dừng lại một chút rồi hỏi:
“Ngươi có biết vì cái gì bản toạ lại mời ngươi lên đây gặp mặt không?”
Tả Tâm Thiền nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ lão tiền bối đã sớm đoán được mục đích chuyến đi này của vãn bối?”
Lục Châu lắc đầu, hỏi: “Ngươi tu luyện ma thiền?”
“Đúng vậy.”
“Bồ Đề bản vô thụ, Minh Kính diệc phi đài. Thiên hạ có rất ít người tu luyện ma thiền, nghe nói chỉ có một mình ngươi luyện thành Bách Kiếp Động Minh?” Lục Châu tiếp tục hỏi.
(Chú thích: hai câu thơ trên nằm trong bài thơ đề của Lục Tổ Huệ Năng.)
“Lão tiền bối quá khen, đúng là như thế.”
Nhắc tới chuyện mà hắn am hiểu, Tả Tâm Thiền không khỏi trở nên ngạo nghễ: “Tả mỗ tu ma thiền trăm năm, có thể lên được hạng ba của Hắc Bảng đều là nhờ vào Ma Thiền Tông thủ ấn…”
“Không tệ, không tệ.” Lục Châu gật gật đầu tán thưởng Tả Tâm Thiền.
Điều này khiến các đồ đệ đều đờ ra.
Lời nói của Tả Tâm Thiền chẳng đâu vào đâu, ngầm trào phúng Ma Thiên Các ngày càng suy thoái, lời này sư phụ nghe không rõ sao?
Thế mà còn khen ngợi hắn!
Đây là sáo lộ kiểu gì?
Đúng lúc này…
Đoan Mộc Sinh nhảy ra, hai tay liên hoàn đánh ra mấy chưởng.
“Vậy thì để ta lĩnh giáo một chút!”
Ầm ầm!
Biến hoá đột nhiên xuất hiện khiến mọi người không kịp phản ứng, đều kinh ngạc nhìn một màn này.
Tả Tâm Thiền hai mắt toả sáng nói:
“Đang có ý này.”
Đây chính là cơ hội để thể hiện thực lực của Ma Sát Tông bọn hắn.
Cương phong va chạm, hai người một tiến một lui đánh nhau tới tấp trong đại điện.
“Sư phụ… bọn họ đây là…” Tiểu Diên Nhi sợ bọn họ phá sập đại điện.
“Không sao, cứ để bọn hắn đánh.” Lục Châu yên tĩnh quan sát.
Hai người đều khống chế cương phong cực kỳ tinh diệu, mỗi khi cương phong sắp đánh vào công trình kiến trúc trong đại điện đều sẽ tự động tiêu thất.
Đây chính là cao thủ so chiêu.
Tả Tâm Thiền vừa lui vừa tán thưởng: “Tam tiên sinh có thương tích trong người mà thực lực còn cao đến thế, bội phục bội phục.”
Nhưng dù sao thì hắn vẫn chưa bước vào Nguyên Thần cảnh, vẫn còn thiếu một chút. Những năm này bọn hắn đều bị Cơ Thiên Đạo áp chế nên không cách nào đột phá, khi chân chính chiến đấu với Tả Tâm Thiền, hắn vẫn rơi vào thế hạ phong.
Mà Tả Tâm Thiền thì lại có vẻ rất nhẹ nhàng.
“Thủ ấn!” Tiểu Diên Nhi chỉ vào thủ ấn Tả Tâm Thiền vừa đánh ra, có hơi lo lắng.
Thủ ấn vừa ra, cương khí của Đoan Mộc Sinh như bị cắt giảm, uy lực hạ thấp rất nhiều.
Chu Kỷ Phong bất đắc dĩ lắc đầu: “Rốt cuộc vẫn là cách nhau một cảnh giới…”
Không chỉ như thế, Đoan Mộc Sinh còn đang bị thương, trên người còn có xiềng xích.
“Tam sư huynh… đánh hắn, đánh hắn!” Tiểu Diên Nhi chỉ huy.
“…”
Ầm!
Một đạo thủ ấn đánh vào xích sắt trên người Đoan Mộc Sinh khiến tia lửa văng khắp nơi, Đoan Mộc Sinh liên tiếp lui về sau.
Từng đạo thủ ấn hình bàn tay toả ra hào quang nhè nhẹ liên tiếp đánh về phía Đoan Mộc Sinh.
Dưới trướng Lục Châu, Đoan Mộc Sinh có thể được xem là vô địch bên dưới cảnh giới Nguyên Thần cảnh, hắn không chỉ chịu đòn rất tốt, còn rất mạnh mẽ. Chỉ tiếc là vẫn thua người ta một cảnh giới.
Nhưng cũng không sao, Lục Châu không giống như Cơ Thiên Đạo, hắn không định tiếp tục áp chế tu vi của bọn đồ đệ. Con đường tu hành chậm rãi, đám đồ đệ lại có thiên phú cực cao, việc trở thành cao thủ một phương chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
“Để ta!”
Minh Thế Nhân tung người nhảy lên, thân hình như thiểm điện, nguyên khí toàn thân phát ra thôn phệ từng đạo thủ ấn khiến chúng hoàn toàn biến mất.
“Tứ tiên sinh đúng là Nguyên Thần cảnh…” Tả Tâm Thiền càng đánh càng hăng.
Bốn tên thuộc hạ của hắn vẫn đứng yên đó, sống lưng thẳng tắp, không lo lắng tí nào về thực lực của nhị thủ toạ Ma Sát Tông.
Ầm ầm ầm.
Minh Thế Nhân xuất thủ khiến cục diện ổn định hơn một chút.
Dù sao hắn cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, cho dù cương khí được khống chế tinh diệu cỡ nào cũng không thể hoàn toàn không chạm vào các kiến trúc trong đại điện.
Cuối cùng có mấy chiêu đánh trúng vào cột trong điện, xuất hiện vết rạn nứt.
“Chuyện này…” Đám người Phan Trọng nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu chỉ lẳng lặng nhìn xem, như thể việc trước mắt chẳng liên quan gì đến mình.
Thanh Mộc Tâm Pháp của Minh Thế Nhân lúc này thể hiện uy lực kỳ diệu, trong phút chốc nghịch chuyển thế cục, chiếm được thượng phong.
Lúc này cương phong và thủ ấn đã phủ đầy đại điện khiến người hoa mắt.
Tả Tâm Thiền trầm giọng nói: “Đã như vậy, Tả mỗ không khách khí nữa!”
Vù!
Pháp thân xuất hiện!
Nguyên Thần cảnh cường đại đều là nhờ vào pháp thân.
Độ cao năm trượng đủ để phá hỏng Ma Thiên Các.
Nhưng điều kỳ diệu là pháp thân màu đen tựa như hư ảnh đứng trong đại điện.
Phan Trọng âm thầm líu lưỡi, nhớ tới ba việc mà hắn đã nói, cuối cùng cũng giật mình hiểu ra hắn dựa vào cái gì mà dám đòi thương lượng với Ma Thiên Các. “Người này thật đúng là rất mạnh!”
Pháp thân vừa xuất hiện, thế cục lập tức xoay chuyển.
Thực lực đáng sợ của Nguyên Thần cảnh bắt đầu thể hiện ra.
Thủ ấn to gấp mấy lần trước đó đánh về phía Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân gọi ra pháp thân cao hai trượng của hắn, cương phí vờn quanh…
Ầm ầm ầm!
Ngăn trở hàng loạt thủ ấn đang bay tới.
Nhưng hắn vẫn phải lui lại mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Khí huyết cuồn cuộn, cánh tay tê dại!
Tả Tâm Thiền chiếm được thượng phong, vân đạm phong khinh nói ra: “Các vị, bây giờ Ma Sát Tông xứng chưa?”
Chương 53 Lực lượng không thể mô tả
“Xứng cái rắm!”
Tính tình nóng nảy của Đoan Mộc Sinh một khi đã bộc lộ ra thật đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Ngay cả Lục Châu cũng không ngờ tới, ngày thường luôn trầm ổn và có phong thái của huynh trưởng như Đoan Mộc Sinh, lại có lúc táo bạo như vậy.
Tên mãng phu!
Hắn dứt khoát lợi dụng xích sắt, rót nguyên khí vào trong rồi vừa đi vừa vung vẩy.
Múa dây xích đến hoa cả mắt.
Cũng may không gian trong điện đủ lớn, nếu không với lực lượng như thế thì có mười toà Ma Thiên Các cũng không đủ cho hắn phá.
Ầm ầm ầm!
Hắn lại lao vào đấu kịch liệt với Tả Tâm Thiền.
Cương khí tung hoành làm người đứng xem cũng rung động không thôi.
Cũng có thể nhìn ra, Tả Tâm Thiền lợi dụng việc chênh lệch cảnh giới, dùng Đoan Mộc Sinh để ra tay thể hiện thực lực!
Lục Châu ngồi yên tĩnh trên ghế chủ toạ, không có ý định ngăn cản, cũng không bảo mọi người ngừng lại.
Thứ nhất hắn có thể nhân cơ hội này để tìm hiểu tu vi và thực lực của các đồ đệ, thứ hai hắn cũng muốn xem thử thực lực của nhị thủ toạ Ma Sát Tông.
Tuy nói Lục Châu đã nhiều lần đánh lui các cao thủ phe chính đạo, thể hiện ra lực lượng thống trị cường đại, nhưng phe chính đạo trong thiên hạ từ đầu đến cuối đều kiên trì cho rằng, một ngày nào đó Cơ Thiên Đạo sẽ già đi, tu hành giả có mạnh thế nào mà không có đầy đủ thế lực thì cũng là uổng công.
Cho đến nay trong tu hành giới, vẫn chưa có ai đột phá được sự hạn chế này!
Ma Sát Tông là tông phái có dã tâm lớn nhất trong phe ma đạo.
Bọn họ vẫn luôn làm lớn mạnh thế lực bản thân bằng cách nuốt chửng các môn phái khác.
Trước đây Ma Sát Tông cũng đã từng có va chạm với U Minh Giáo.
Song phương vẫn luôn kiêng kỵ lực lượng lẫn nhau, từ đầu đến cuối chưa từng phát sinh xung đột quy mô lớn.
Vây bắt nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng chỉ là cái cớ.
Sự thật là bọn hắn muốn bái phỏng Kim Đình Sơn, muốn liên minh, đồng thời càng muốn thể hiện sức mạnh.
Chỉ là…
Lục Châu cần sao?
Hắn xứng không?
Thiên hạ rộng lớn, có nhiều thế lực như vậy, kẻ muốn mượn sức Kim Đình Sơn đâu chỉ có Ma Sát Tông?
Luận về địa vị, luận về tư cách, hay luận về thế lực thì Ma Sát Tông đều không phải là tông phái đứng đầu.
Chỉ dựa vào vị trí thứ ba trên Hắc Bảng…
Không khỏi quá buồn cười!
Cho nên Lục Châu không hề ngăn cản bọn đồ đệ tỏ ra phẫn nộ.
Một lát sau.
Chênh lệch cảnh giới ngày càng thể hiện rõ ràng.
Tả Tâm Thiền chỉ dùng mấy chiêu đã đánh lui được Đoan Mộc Sinh, bức hắn lui đến cạnh Phan Trọng.
Ầm!
Phan Trọng bị lực chấn đẩy lùi đến mấy bước, hai tay run lên!
“Tam tiên sinh, đừng lên nữa!” Phan Trọng khuyên nhủ.
Cảnh giới chênh lệch không phải cứ chịu đòn tốt là có thể bù đắp được! Đoan Mộc Sinh cũng ý thức được chuyện này.
Minh Thế Nhân lại lần nữa nhảy vào chiến đấu.
Cuộc chiến giữa các Nguyên Thần cảnh, lại có nhiều người đang nhìn như vậy.
Trừ việc phải khống chế khả năng phá hoại kiến trúc nơi này, còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đánh bại đối thủ.
Quanh năm bị Cơ Thiên Đạo tra tấn, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều có thể đánh bại được mọi đối thủ ở cùng cảnh giới.
Đáng tiếc là… đối thủ hiện tại là Nguyên Thần cảnh tứ diệp kim liên.
Tả Tâm Thiền đã quên hết mọi thứ, chiếm được thượng phong trong chiến đấu khiến hắn có chút đắc ý vênh váo.
Dưới pháp thân tứ diệp cường đại, Tả Tâm Thiền trầm giọng nói: “Minh Tâm Kiến Tính!”
Hai tay chồng lên nhau đặt ở đan điền khí hải, trong lòng một mảnh sáng trong!
Chiêu này gọi là Kết Định Ấn…
Là một trong những chiêu thức cường đại nhất trong Thiền tông, cương phong như thuỷ triều, gió thổi bát phương cũng không động.
Quả nhiên.
Kết Định Ấn vừa xuất hiện.
Tả Tâm Thiền vững như bàn thạch, cương phong xung quanh toàn bộ bị Kết Định Ấn ngăn chặn, lại thêm lực áp chế của pháp thân… Nguyên Thần cảnh sơ kỳ Minh Thế Nhân cuối cùng không chống lại được, bay ngược ra ngoài.
“Sư huynh!”
Trên mặt Tiểu Diên Nhi tràn đầy lo lắng.
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng kinh hồn bạt vía…
Nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền của Ma Sát Tông lại có tu vi như vậy!
Khó trách chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Ma Sát Tông đã trở thành một trong những tông phái đáng sợ nhất của ma đạo!
Chiến đấu kết thúc.
Nhưng Tả Tâm Thiền vẫn không có ý định thu hồi pháp thân màu đen tứ diệp kim liên của hắn.
Cũng không thu hồi pháp ấn Minh Tâm Kiến Tính.
Hắn rất hài lòng với kết quả chiến đấu.
Tả Tâm Thiền giương mắt lên nhìn, nhắc lại: “Trận chiến này ba vị tiên sinh có hài lòng không?”
“…”
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Không một ai trả lời!
Tiểu Diên Nhi không phục nói: “Pháp thân Nguyên Thần cảnh tứ diệp mà ngươi cũng có mặt mũi khoe khoang?”
Tả Tâm Thiền đáp:
“Tam tiên sinh và tứ tiên sinh không phải là tu hành giả thông thường, Tả mỗ hoàn toàn bất đắc dĩ mới phải sử dụng tới Kết Định Ấn… Chiêu này đúng là ỷ lớn hiếp nhỏ, mong được tha thứ.”
Da mặt dày tới mức này cũng là hiếm có trên đời.
“Nếu đại sư huynh và nhị sư huynh ở đây… đừng nói tới tứ diệp kim liên, cho dù ngươi có là lục diệp cũng phải nằm mọp xuống!” Tiểu Diên Nhi nói.
Lời nói này cũng chỉ là muốn gỡ gạc lại chút thể diện mà thôi.
Tả Tâm Thiền cũng không để trong lòng mà thản nhiên nói: “Đã nhường.”
Nhưng đúng lúc này.
Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói tang thương nhưng không mất đi lực lượng:
“Tả Tâm Thiền.”
Ba chữ này thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong đại điện.
“Kết Định Ấn không tệ.”
“Đa tạ Cơ lão tiền bối khích lệ… Nếu có thể, Tả mỗ muốn xin được lĩnh giáo Cơ lão tiền bối hai chiêu.”
……
Chuyện này…
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đều chấn kinh.
Ngay cả bốn tên thuộc hạ đứng sau lưng Tả Tâm Thiền cũng giật mình.
Chuyện này hình như đâu có trong kế hoạch ban đầu! Cho dù là cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh phong có pháp thân thất diệp hay bát diệp kim liên cũng không dám nói ra yêu cầu như vậy!
Hành động lần này của nhị thủ toạ là có ý gì?
Thắng được Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân là đã đủ, tại sao lại còn làm như vậy?
Ánh mắt Lục Châu lạnh nhạt, tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Không hề cảm thấy bất ngờ trước câu nói này của Tả Tâm Thiền.
Kết Định Ấn màu đen vẫn còn trôi nổi ở giữa đại điện, sáng lấp loáng như mực nước.
Pháp thân màu đen trông giống hệt Tả Tâm Thiền, hiển lộ lực lượng cường đại!
Dường như đang chờ đợi Lục Châu nghênh chiến.
Tả Tâm Thiền lên giọng nhắc lại: “Cơ lão tiền bối cứ yên tâm đi. Chiêu Kết Định Ấn này của Tả mỗ có thể ngăn cản được đại thần thông! Trong vòng mười chiêu nếu bị đánh bại, Tả mỗ mặc cho người xử trí!”
Lời nói này vừa kiêu ngạo vừa đầy tự hào.
Cuối cùng.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Tả Tâm Thiền.
“Ma Thiên Các tuy không bằng năm đó…”
Thanh âm hùng hậu từ từ vang lên.
“Nhưng cũng không phải là nơi để bọn chuột nhắt các ngươi càn rỡ!”
Lục Châu giơ một cánh tay về phía trước, năm ngón tay duỗi ra, bàn tay hướng ra ngoài.
Thẻ đạo cụ Một Kích Chí Mạng đang xoay vòng trong lòng bàn tay hắn… vòng xoay ngược chiều kim đồng hồ tạo thành một vòng xoáy mạnh!
Sau đó vòng xoáy đột nhiên phóng đại…
Toả ra quang mang chói mắt!
Khi quang mang đã sáng đến mức bão hoà…
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo.
Một chưởng ấn hình bàn tay cực lớn bay về phía Tả Tâm Thiền.
Giống hệt như thủ ấn của Phật Tổ!
“Đại Vô Uý Ấn?” Tả Tâm Thiền thất thanh nói.
So sánh với Đại Vô Uý Ấn, Kết Định Ấn của hắn sao mà nhỏ bé.
Bốn tên thuộc hạ đồng thanh kêu lên: “Nhị thủ toạ!”
Mọi người ở đây đều bị loại “lực lượng không thể mô tả” này doạ sợ!
Đại thủ ấn của Phật Tổ Như Lai làm sao ngăn chặn được Tề Thiên Đại Thánh? Đại Vô Uý Ấn cũng làm hệt như vậy!
Vù ——
Chỉ trong một hô hấp, Đại Vô Uý Ấn đã thôn phệ Kết Định Ấn.
Tả Tâm Thiền trừng to mắt, nâng hai tay lên, tạo thành ngàn vạn Kết Định Ấn! Pháp thân tứ diệp kim liên cũng bành trướng tới cực hạn.
Nhưng mà…
Đại Vô Uý Ấn kia vẫn băng băng lao tới!
Nuốt mất từng quang ấn nhỏ bé của hắn!
Ầm!
Đại Vô Uý Ấn khổng lồ đập mạnh vào ngực Tả Tâm Thiền! Nói đúng hơn là toàn thân hắn đều nằm gọn trong lòng bàn tay của Đại Vô Uý Ấn.
Ầm!
Dưới lực va chạm cực mạnh, Tả Tâm Thiền bị đẩy văng ra sau, vọt ra khỏi đại điện bay thẳng ra ngoài sân Ma Thiên Các.
Đám người đều kinh ngạc. Con hàng này mạnh vậy sao?
Ma đầu tổ sư gia tự mình xuất thủ mà hắn còn chống đỡ được?!
Tả Tâm Thiền bị đánh bay, lăng không xoay một vòng rồi nhanh chóng hạ xuống.
Oành một tiếng, hai chân hắn đạp xuống đất!
Đá xanh văng tung toé khắp nơi!
Tả Tâm Thiền vững vàng đứng trên mặt đất, toàn thân thẳng tắp… Trong đôi mắt hắn là sợ hãi vô tận.
Chương 54 Kiếm Ma đoạt mệnh
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, đến tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước…
Lực lượng không thể mô tả.
Chính là như vậy sao?
Kỳ thật Lục Châu không hề ngờ tới mình sẽ phóng ra Đại Vô Uý Ấn.
Bởi vì hắn đã bao giờ tu luyện Thiền tông đâu.
Trong trí nhớ của hắn chỉ có một số kiến thức cơ bản về thủ ấn của Thiền tông, chỉ có thể nhận ra một số chiêu thức thường thấy chứ đừng nói tới việc tu hành.
Tại sao thẻ đạo cụ lại phóng ra Đại Vô Uý Ấn thì Lục Châu hoàn toàn không rõ.
Chỉ là lúc hắn thi triển có từng nghĩ đến một chút thôi.
“Nhị thủ toạ!”
“Nhị thủ toạ!”
Bốn tên thuộc hạ của Tả Tâm Thiền sắc mặt kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài.
Trực giác nói với bọn hắn, nhị thủ toạ gánh không nổi chiêu này.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng, năm người theo chân bọn họ bước ra khỏi Ma Thiên Các.
Duy chỉ có một mình Lục Châu lại chậm rãi ngồi xuống.
Hắn không cần thiết phải đi ra…
Khi xuất thủ, hắn đã cảm nhận được sự cường đại của cỗ lực lượng đó. Chỉ có người từng cảm nhận được lực lượng của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo như hắn mới biết tấm thẻ vừa rồi mạnh mẽ cỡ nào.
Rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào ấy à?
Dựa trên cảm giác vừa rồi, có thể trong giây lát đã đánh bay Tả Tâm Thiền thì hình như lực bộc phát mạnh hơn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nhưng Tả Tâm Thiền ngạnh kháng còn có thể đứng vững, vậy có lẽ chỉ mạnh hơn Tả Tâm Thiền một chút.
Gặp mạnh thì càng mạnh?
Đáng tiếc thẻ đạo cụ này chỉ mới dùng có một lần, chưa có căn cứ để tham khảo.
Đúng là không thể miêu tả…
Bốn tên hắc bào tu hành giả vọt về phía Tả Tâm Thiền.
Đến khoảng cách hơn mười mét thì dừng lại, không tiến tới nữa.
Xung quanh Tả Tâm Thiền, vụn đá xanh tản mát nằm đầy đất và nền đất đầy kẽ nứt, đủ để nhìn ra khi Tả Tâm Thiền hạ xuống đã phải dùng lực lớn thế nào để ổn định thân hình.
“Nhị thủ toạ!”
Bọn hắn bỗng phát hiện, Tả Tâm Thiền đứng bất động hệt như bị hoá đá.
Hai mắt hắn vẫn hoảng sợ nhìn về phía Ma Thiên Các.
Không phải là người xảy ra chuyện, vĩnh viễn không thể lý giải được người trong cuộc rốt cục đã có tâm tình gì.
Nhưng có thể xác định được một điều…
Hắn bại. Bị một chiêu đánh bại.
Bốn tên thủ hạ chưa từng nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tả Tâm Thiền, đều kinh hãi nhìn hắn.
Một người trong số đó cẩn thận từng li từng tí bước lại gần hắn.
Gã giơ tay lên huơ huơ trước mặt Tả Tâm Thiền.
Tả Tâm Thiền vẫn nhìn thẳng về phía trước, hướng về Ma Thiên Các.
Cơn gió lạnh phất phơ thổi tới.
Nguyên khí màu đen trên người Tả Tâm Thiền phiêu tán theo gió.
Ngay sau đó ——
Tả Tâm Thiền biến thành bụi đất, từ từ tản mát theo cơn gió cuốn bay đi.
Chỉ trong giây lát, Tả Tâm Thiền đã hoàn toàn tan biến trong thiên địa.
Chỉ còn lại mặt đất hư hại và hai hố sâu nơi chân hắn đạp xuống.
Tả Tâm Thiền, kẻ đứng hạng ba trên Hắc Bảng, cứ như vậy mà vẫn lạc.
Đám người Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đều nuốt nước bọt, không dám tin nhìn một màn này.
Vừa rung động vừa thấy hả giận.
Con hàng này dám can đảm trang bức trong Ma Thiên Các, giờ gặp phải kết quả này cũng là gieo gió gặt bão.
Chỉ là…
Đập một phát đã tan tành thành mây khói… có phải là hơi tàn nhẫn không?
Sư phụ lão nhân gia người rốt cuộc tu vi sâu tới mức nào? Còn giấu trong tay bao nhiêu thủ đoạn?
Bọn hắn với tư cách là đồ đệ đã đi theo sư phụ nhiều năm, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua sư phụ sử dụng thủ ấn của Thiền tông. Bây giờ người lại một kích tất sát tứ diệp kim liên Tả Tâm Thiền, điều này sao có thể không khiến họ kinh hãi.
Yên lặng thật lâu sau, Minh Thế Nhân mới nói thầm: “Tính tình của sư phụ thật là…”
“Hắn đáng chết.” Đoan Mộc Sinh huých Minh Thế Nhân một cái.
Minh Thế Nhân gật đầu: “Ừ, cả đám đều đáng chết.”
Kẻ lúng túng nhất là bốn tên thuộc hạ mặc hắc bào.
Nhị thủ toạ một phát đã bị đập chết, mất đi chỗ dựa, bốn người bọn hắn bị doạ sợ tới mức run lẩy bẩy.
Ngạo khí tận xương cũng tiêu tán không còn chút tăm hơi…
Thần Đình cảnh đỉnh phong thì thế nào?
Trong Ma Thiên Các có người nào không phải là Thần Đình cảnh?
Minh Thế Nhân hoạt động gân cốt, nở nụ cười gian xảo: “Bốn người các ngươi… muốn xem pháp thân Bách Kiếp Động Minh của ta không?”
“Tứ, tứ tiên sinh… Các, các ngươi…”
Đã nói năng lộn xộn còn nói không đầu không đuôi.
Nhìn Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân như con hổ chuẩn bị nhào về phía con mồi, bốn người đều bị doạ đến mức không ngừng lùi lại.
Cũng chính lúc này.
Trong Ma Thiên Các truyền đến thanh âm của Lục Châu.
“Quay về nói cho Tông chủ của các ngươi biết, nên quản tốt người của mình.”
Sư phụ đã lên tiếng, Minh Thế Nhân đương nhiên không dám loạn động.
“Cút.” Minh Thế Nhân trừng mắt nói.
Trong Ma Thiên Các.
Lục Châu nhận được nhắc nhở của Hệ thống, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.
Một tấm thẻ đạo cụ giá 500 điểm công đức, giết một tên cao thủ Nguyên Thần cảnh được thưởng 1.000 điểm công đức, vậy là lời gấp đôi.
Thẻ đạo cụ tuy tốt nhưng về sau phải sử dụng cẩn thận mới được.
Uy lực “không thể mô tả” của cái đồ chơi này, nếu gặp phải người mình không muốn giết thì làm sao mà dùng?
Lục Châu chịu mời Tả Tâm Thiền lên diện kiến.
Trừ việc muốn hiểu rõ mục đích của Ma Sát Tông ra, hắn còn muốn thử hiệu quả của tấm thẻ này.
Nhưng không sao, giết rồi thì thôi, cũng coi như cho Ma Sát Tông một lời cảnh cáo.
Đám người Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân lúc này đã quay lại.
“Sư phụ thần uy cái thế, không ra tay thì thôi, đã ra tay là khiến hắn hôi phi yên diệt!” Minh Thế Nhân vỗ mông ngựa nói.
“Sư phụ, con cũng muốn học!”
Tiểu Diên Nhi chạy đến bên cạnh Lục Châu, khéo léo bóp vai cho hắn, nắm tay nhỏ nhẹ nhàng đấm bóp sau lưng.
Lục Châu lắc đầu nói: “Hồ đồ.”
“Con tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, tâm pháp chủ luyện thân pháp, quyền pháp,… tương khắc với Thiền tông. Luyện thêm món này không sợ tẩu hoả nhập ma?”
Tiểu Diên Nhi lầm bầm: “Con đã là ma đầu sẵn rồi mà.”
“Lắm miệng.” Lục Châu đề cao âm điệu.
Tiểu Diên Nhi rụt đầu không nói nữa.
Đoan Mộc Sinh hơi nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, vì sao người lại thả bọn họ đi?”
Không đợi Lục Châu đáp lời.
Minh Thế Nhân đứng bên cạnh đã nói: “Sư phụ chỉ muốn giết gà doạ khỉ, đâu phải thật sự muốn huỷ diệt Ma Sát Tông. Ma Sát Tông dã tâm bừng bừng, một lòng muốn mở rộng thế lực. Đại sư huynh… U Minh Giáo chính là chướng ngại vật của bọn họ. Nếu Ma Sát Tông không còn nữa, lấy ai ra kềm chế U Minh Giáo đây?”
Đoan Mộc Sinh cái hiểu cái không nói: “Dù sao Tả Tâm Thiền cũng là nhị thủ toạ của Ma Sát Tông, hắn chết như vậy sao Ma Sát Tông có thể bỏ qua?”
“Huynh suy nghĩ nhiều rồi… bọn họ bực tức thì sao chứ, chẳng lẽ còn dám kéo theo toàn tông tới đánh Kim Đình Sơn?”
Những lời còn lại không cần nói cũng biết. Đến Vu Chính Hải còn không có cái gan này, Ma Sát Tông bọn họ dám sao?
Huống hồ Kim Đình Sơn vừa mới đánh lui thập đại cao thủ xong, đến thất diệp pháp thân của Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong còn phải thất bại trong tay sư phụ, ai còn dám tiến đến?
Nói xong, Minh Thế Nhân lộ ra thần sắc cực kỳ tự hào.
“Tứ tiên sinh nói có lý, làm ta hiểu ra nhiều điều.” Phan Trọng ban đầu cũng rất nghi hoặc, vừa nghe giải thích xong đã khom người nói.
“Tứ tiên sinh đại tài, giải khai nghi hoặc trong lòng ta…” Chu Kỷ Phong nghiêm trang nói.
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Hai tên ngốc bức này… có phải vỗ mông ngựa nhầm người rồi không?
Minh Thế Nhân cẩn thận len lén nhìn trộm Lục Châu.
Lục Châu không có tức giận, hắn cũng đang suy nghĩ…
Con hàng này thật đúng là biết phân tích.
Hết lần này đến lần khác đều phân tích đạo lý vô cùng rõ ràng.
Nghe phân tích xong, đến hắn còn thấy có lý nữa là!
Cùng lúc đó.
Đám hắc bào tu hành giả đã trở về nơi đặt long liễn màu đen.
Biết tin nhị thủ toạ đã vẫn lạc, toàn bộ hắc bào tu hành giả đều không thể tin nổi.
Bọn hắn chẳng còn dám ở lại Kim Đình Sơn thêm một giây phút nào.
Không có Tả Tâm Thiền làm chỗ dựa, đến cả việc điều khiển long liễn màu đen đều trở nên vô cùng phí sức.
Miễn cưỡng cũng bay lên được… nhưng tốc độ phi hành rất chậm.
Long liễn màu đen theo đường cũ bay trở về.
Bay hết nửa canh giờ, còn chưa cách Kim Đình Sơn được trăm dặm.
Đám hắc bào tu hành giả vây xung quanh long liễn, dùng toàn lực thôi động nguyên khí.
Đột nhiên bọn hắn nhìn thấy ở phía trước long liễn có một bóng lưng mặc thanh bào, lưng đeo trường kiếm, mái tóc đen xoã tung, đang khoanh tay đứng lơ lửng giữa không trung.
Chương 55 Không giận không giận
Thanh bào kiếm khách đang nhẹ nhàng lơ lửng ở phía trước.
Tựa như đã đợi bọn hắn rất lâu.
Xung quanh hắn có cương khí nhàn nhạt quấn quanh và một cỗ khí tức quỷ dị không thể nói rõ.
Trường kiếm đeo trên lưng, toàn thân lưỡi kiếm toả ra hồng quang nhàn nhạt.
Cho dù đám hắc bào tu hành giả này có ngu ngốc đến thế nào đi nữa, cũng có thể nhận ra đây là khí tức của cường giả.
Long liễn không thể không ngừng lại.
Một tên hắc bào tu hành giả trong đám lễ phép hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ? Vì sao lại ngăn trở đường đi của bọn ta?”
Thanh bào kiếm khách chậm rãi xoay người lại.
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên mặt luôn duy trì một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại mang đến cho bọn hắn cảm giác là lạ không thể nói rõ được.
Thanh bào kiếm khách khoanh tay nhưng lời nói ra lại giống như một người khiêm tốn hữu lễ: “Thật xin lỗi.”
“Đã là hiểu lầm thì không sao cả.” Hắc bào tu hành giả chắp tay. “Cáo từ.”
Tiếc là thanh bào kiếm khách lại không hề có ý tránh đi.
Hắn vẫn y như cũ mỉm cười nhìn long liễn và đám hắc bào tu hành giả.
“Thật xin lỗi.”
Lời xin lỗi nói ra lần thứ hai khiến bầu không khí càng trở nên quỷ dị.
Đám hắc bào tu hành giả nhìn thấy thanh kiếm sau lưng hắn tự động bay lên.
Một cỗ cương khí từ trên người kiếm khách bay ra, vờn quanh thanh kiếm.
Tên hắc bào tu hành giả kia bỗng trừng to mắt, quả quyết hô lên: “Kiếm Ma? Bỏ liễn, chạy trốn!”
Đám hắc bào tu hành giả thân hình như thiểm điện.
Bỏ chạy tứ tán.
Nhưng thanh trường kiếm màu đỏ nhạt kia bỗng một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám…
Xạ kích về phía đám hắc bào tu hành giả đang bỏ chạy.
Cơn mưa kiếm ảnh phủ rạp bầu trời, xuyên qua từng thân ảnh mặc hắc bào.
Từ đầu đến cuối thanh bào kiếm khách vẫn mỉm cười, khoanh tay… Sau khi xuất kiếm, hắn không còn nhìn về phía đám người kia nữa.
“Thật xin lỗi.”
Sau khi nói lời xin lỗi thứ ba, hư ảnh của thanh bào kiếm khách bỗng nhoáng lên rồi biến mất.
Cùng lúc đó.
Trong Ma Thiên Các, Kim Đình Sơn.
Thấy sư phụ dường như đang suy nghĩ chuyện gì, Minh Thế Nhân khom người nói:
“Sư phụ, Ma Sát Tông đã rút lui toàn bộ, vậy đám nữ tu Diễn Nguyệt Cung nên xử trí như thế nào ạ?”
Hiện tại hắn cũng không nắm rõ sáo lộ của sư phụ cho lắm.
Dù sao thì phản đồ Diệp Thiên Tâm cũng là kẻ khi sư diệt tổ, theo logic thông thường mà đoán thì hẳn phải giết sạch.
Lục Châu không trả lời thẳng vấn đề của hắn mà quay đầu lại nhìn Tiểu Diên Nhi.
Tiểu nha đầu này tuy ngây thơ đơn thuần, nhưng đôi khi lại có những suy nghĩ rất nguy hiểm, hắn bèn khảo nghiệm nàng một chút. “Diên Nhi, con nói xem.”
“Con á?”
Tiểu Diên Nhi có hơi mờ mịt thất thố, nàng nhỏ giọng nói: “Hay là, giết hết?”
Khụ khụ.
Minh Thế Nhân ho khan, có chút đau lòng nhìn tiểu sư muội.
Lục Châu lắc đầu, vươn tay cốc đầu nàng một cái.
“Con hiểu rồi, sư phụ… Con sẽ thả bọn họ đi.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
“Vi sư nói muốn thả bọn họ đi lúc nào?”
“Ách…”
Minh Thế Nhân lúc này mới chắp tay nói: “Sư phụ, khoảng thời gian này Ma Thiên Các bị hư hại nhiều nơi, rất nhiều kiến trúc cần phải quét dọn sửa chữa lại. Sao không phạt bọn họ ở lại đây làm lao dịch?”
Lục Châu liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân, hơi suy tư.
Gia hoả này trong đầu cả ngày đều nghĩ gì thế?
Bộ hắn thật sự xem ta như là tên đốc công ác độc thích ngược đãi người khác à?
Có điều…
Biện pháp vẹn cả đôi đường này rất tốt.
“Vậy phạt bọn họ sửa chữa Ma Thiên Các, sau đó nhốt vào động diện bích hối lỗi cùng với Diệp Thiên Tâm.
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Dường như nghĩ tới cái gì, Minh Thế Nhân lại lấy dũng khí hỏi: “Sư phụ… nay toàn bộ Diễn Nguyệt Cung đều đã bị trừng phạt, Diệp Thiên Tâm bị phế tu vi, trong động diện bích hối lỗi lại quá lạnh lẽo, nếu nhốt lâu sợ là muội ấy sẽ mất mạng, có phải nên…”
Lục Châu hồi tưởng lại những chuyện liên quan tới Diệp Thiên Tâm, đưa tay ngắt lời hắn: “Ngươi đồng cảm với nó?”
“Đồ nhi không dám!” Trong lòng Minh Thế Nhân lập tức hoảng hốt. “Diệp Thiên Tâm khi sư diệt tổ, đúng ra nên phạt nặng! Đây là kết quả muội ấy tự làm tự chịu!”
“Vi sư tự có tính toán.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân không dám nhắc tới Diệp Thiên Tâm nữa, xoay người rời đi.
Ra khỏi Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân hít sâu một hơi.
Tính tình của sư phụ lão nhân gia không hề dễ đoán chút nào.
Vừa nghĩ tới kết cục của Tả Tâm Thiền tan thành cát bụi, Minh Thế Nhân lắc đầu, sau này không nên quá kiêu ngạo…
Đoan Mộc Sinh thấy lão tứ rời đi bèn nói: “Sư phụ… thương thế của đồ nhi vẫn chưa khỏi hẳn, xin được cáo lui trước.”
“Chờ đã.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Đi đến trước mặt Đoan Mộc Sinh, ánh mắt hắn rơi vào đống xích sắt.
Đây là xích sắt do hàn thiết ngàn năm luyện chế thành, vũ khí bình thường rất khó phá huỷ, muốn phá huỷ nó chỉ có cách sử dụng vũ khí thiên giai. Nhưng trước mắt trong tay Lục Châu hình như không có vũ khí thiên giai, chỉ có hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng…
Vấn đề là, thẻ đạo cụ có thể dùng trên xiềng xích được không?
Có khi nào nó đập nát Đoan Mộc Sinh ra luôn không?
Thấy sư phụ chú ý tới xiềng xích hàn thiết trên người mình, Đoan Mộc Sinh đại hỷ, khom người nói: “Sư phụ ra tay thì đống xích sắt này cũng chỉ như đồng nát sắt vụn, chẳng khác gì giấy lộn!”
“…”
Tiểu Diên Nhi cũng chạy tới.
Bàn tay nhỏ sờ sờ xích sắt lạnh buốt, thấy trên chỗ khoá có một hàng chữ nhỏ, nàng nói thầm: “Trên này có khắc chữ Thiên Kiếm Môn…”
Chu Kỷ Phong nghe vậy, vội vàng quỳ một gối xuống: “Chuyện này… chuyện này chuyện này… không liên quan gì đến ta mà!”
Đoan Mộc Sinh lườm Chu Kỷ Phong một cái: “Không sao, có sư phụ ở đây, cho dù có một trăm sợi xích cũng chỉ cần chưởng một cái là xong.”
“…”
Lục Châu nhìn đống xích sắt.
Sắc mặt bình tĩnh, không ai đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Hắn chắp tay sau lưng, xoay người nói: “Diên Nhi, dìu vi sư trở về.”
“Dạ.”
Đoan Mộc Sinh: “? ? ?”
Chờ đến khi bóng dáng của Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đã khuất hẳn, Đoan Mộc Sinh vẫn không rõ mình đã nói sai ở chỗ nào.
Chu Kỷ Phong đứng lên, có chút lúng túng nói: “Tam tiên sinh… Chuyện này… xiềng xích này ta không giải được!”
Phan Trọng cũng nói theo: “Ta cũng thế.”
“Cút!”
“Vâng vâng.”
Hai người xám xịt chạy ra khỏi Ma Thiên Các.
Đoan Mộc Sinh gãi đầu, có lẽ là trước đó hắn mang theo xiềng xích dùng làm công cụ tấn công Tả Tâm Thiền, nên sư phụ có ý chỉ điểm hắn, ý là mang theo xiềng xích có chỗ tốt đối với việc tu hành chăng?
Sư phụ đại trí giả ngu, tốt nhất vẫn nên ít đoán ý người thì hơn.
Hẳn là như vậy, không cần phải gấp gáp, mang theo xiềng xích thì cứ mang thôi.
Ma Sát Tông.
Bên trong Ma Sát điện.
“Tông chủ, nhị thủ toạ bái phỏng Kim Đình Sơn đã gặp bất trắc. Ở phía Bắc cách Kim Đình Sơn tám mươi dặm đã phát hiện thấy long liễn và thi thể của một trăm năm mươi tên thuộc hạ.”
Hồi báo xong, vốn cho rằng Tông chủ sẽ giận tím mặt, không ngờ vẻ mặt ông ta lại rất bình tĩnh.
“Hành động lần này của nhị thủ toạ đã có sự hợp tác của Tịnh Minh Đạo, lại còn có điện hạ chèo chống sau lưng, liên hợp với nhau tạo áp lực lên Kim Đình Sơn. Không ngờ lão ma đầu lại…”
“Câm miệng.”
Thanh âm hùng hậu của Tông chủ như một tiếng sét giáng xuống nổ tung trong tai tên thuộc hạ đang bẩm báo.
Doạ hắn ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
“Tông chủ bớt giận! Tông chủ bớt giận!”
“Báo cho đám lão già trong Tịnh Minh Đạo… Bản tông chủ sẽ không vì việc này mà tức giận, cũng sẽ không vì thế mà ghi hận Tịnh Minh Đạo. Ma Sát Tông và Tịnh Minh Đạo từ đầu đến cuối vẫn là liên minh, có điều… hy vọng Tịnh Minh Đạo có thể lấy ra một chút thành ý.”
“Vâng… Vâng… Thuộc hạ, thuộc hạ còn có một chuyện cần bẩm báo.”
“Nói.”
“Hôm qua hai vị cao thủ của Tịnh Minh Đạo luận bàn với Kiếm Si, đã bị trọng thương. Chỉ sợ là không có cách nào gặp Tông chủ được!”
“Cút!”
Sóng âm chập chờn!
Tên thuộc hạ bị doạ sợ suýt tè ra quần, nhanh chân chạy ra khỏi đại điện.
Hai bên trái phải vang lên thanh âm răng rắc, chỗ ngồi bên cạnh hắn đều bị rạn nứt rồi vỡ vụn ra.
“Chờ bản toạ tu thành thần công, nhất định phải đem xương cốt lão ma đầu này nghiền nát thành tro!”
Bình luận facebook