• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 146-150

Chương 146 Lời to rồi

Tay thơm?

Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi chẳng hiểu ra sao, chỉ biết đứng nhìn sư phụ đang rơi vào trầm tư.

Lục Châu thỉnh thoảng gật gật đầu, khi thì lại lắc lắc đầu.

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Lui ra.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Hai người ngoan ngoãn lui xuống.

Lục Châu nào có thời gian rảnh rỗi mà đoán xem họ đang nghĩ gì, hắn cầm chiếc rương quay trở về mật thất.

Hắn cũng không biết trong bảo rương là thứ gì, nếu mở ra được đồ tốt bị hai tên đồ đệ nhìn thấy thì không hay.

Vào trong mật thất.

Lục Châu tiện tay vung lên, chiếc rương rơi xuống.

Hắn mở giao diện Hệ thống lên.

“Đa Tình Hoàn.”

Vũ khí Đa Tình Hoàn của Diệp Thiên Tâm đang lăng không ở trước mặt hắn, tản ra quang mang nhàn nhạt.

Vũ khí sau khi đã nhận chủ và được kích hoạt phẩm giai, dù không cần đến nguyên khí thôi động cũng có thể nhìn ra sự bất phàm của nó.

Lục Châu dùng cương khí bọc lấy Đa Tình Hoàn rồi nhấn nó vào đồ án trên mặt rương.

Một tiếng “két ——” khẽ vang lên như thể cơ quan bên trong đã được kích hoạt.

Bảo rương thần bí tách ra làm hai nửa.

Một trái một phải.

[Ting — thành công mở ra bảo rương thần bí, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]

[Thu hoạch đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Phạm Thiên Lăng, Luyện Hoá Phù x 3, Lục Hào Ly Hợp.]

Lục Châu: “? ? ?”

Hắn xuyên qua đã lâu, dần dần tâm tình cũng trở nên chết lặng, nhưng lần này lại rung động không thôi.

Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo!

Dù chỉ là loại trạng thái tồn tại trong 30 phút nhưng cũng là một con át chủ bài cực kỳ mạnh mẽ!

“Đen lâu như vậy, cuối cùng cũng đỏ được một lần!”

Loại cảm giác này còn kích thích hơn kiếp trước khi hắn chơi game Warcraft mở ra được trang bị Song Đản Đao!

Có lẽ vì đã hoàn toàn dung nhập vào thân phận mới này nên tính tình của Lục Châu bình tĩnh và ổn trọng hơn kiếp trước rất nhiều.

Hắn nhìn tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo một lúc lâu.

Sau khi tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại, Lục Châu mới thì thào tự nói: “Có vết xe đổ từ những lần trước, lần này nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không dùng tới tấm thẻ này.”

“Phạm Thiên Lăng?”

[Vũ khí chưa kích hoạt Phạm Thiên Lăng, đề nghị mục tiêu nhận chủ: Tiểu Diên Nhi.]

Trước kia hắn chưa từng thấy qua loại vũ khí như vậy nên cũng không biết Phạm Thiên Lăng mạnh đến cỡ nào.

Có điều, nếu là vật của đồ đệ thì hắn chẳng cần giữ lại làm gì. Phạm Thiên Lăng giống như một tấm vải, nam nhân dùng trông rất khó coi, hắn vẫn nên sử dụng vũ khí mạnh mẽ thì hơn.

Thế này thì ổn rồi, sau này không cần phải lo rầu vì chuyện tìm vũ khí cho Diên Nhi nữa.

[Luyện Hoá Phù, có thể luyện hoá được vũ khí tứ giai thiên địa huyền hoàng đã nhận chủ.]

Luyện hoá vũ khí từ trước tới nay luôn là bài toán khó đối với các tu hành giả.

Rất nhiều người sau khi giết người cướp của, đoạt được vũ khí rồi thì chính thứ vũ khí đã nhận chủ kia mới là thứ làm hắn nhức đầu nhất.

Vũ khí đã nhận chủ thường có độ phù hợp với chủ cũ cực cao. Muốn đánh tan độ phù hợp này để nó chịu phối hợp với chủ nhân mới thì nhất định phải luyện hoá lại lần nữa.

Điều kiện luyện hoá vũ khí rất hà khắc, không chỉ yêu cầu tu hành giả dùng nguyên khí làm lửa đốt rèn luyện lại, mà còn cần có Năng Thạch chuyên dùng để luyện hoá. Năng Thạch có thể gia tăng phẩm chất vũ khí, điều này khiến nó trở thành vật phẩm vô cùng quý giá.

“Không tệ nha.”

Lục Châu chợt nhớ tới lúc Minh Thế Nhân giết Trương Thu Trì đã thu về một thanh vũ khí thiên giai tên là Trảm Mệnh Đao.

Nếu không có Luyện Hoá Phù thì thanh Trảm Mệnh Đao kia cao lắm cũng chỉ có thể được luyện hoá lại thành vũ khí huyền giai.

“Trảm Mệnh Đao!”

Thanh Trảm Mệnh Đao lập tức xuất hiện, lơ lửng trước mặt Lục Châu.

Lòng bàn tay hắn xuất hiện Luyện Hoá Phù.

Ý niệm vừa động.

Trong bán kính nửa mét, Luyện Hoá Phù dần dần tản mát ra hồng sắc quang mang nhàn nhạt như hoả diễm đang thiêu đốt, bao phủ lấy Trảm Mệnh Đao.

Năng lượng hoả diễm đặc thù này thiêu đốt Trảm Mệnh Đao khiến nó trở nên đỏ rực, phát ra âm thanh rung động.

Lục Châu giật mình.

Hắn có được ký ức của Cơ Thiên Đạo, kiến thức vô cùng rộng rãi nhưng trong trí nhớ lại không hề tìm thấy phương thức luyện hoá nào giống với hoả diễm này.

Xoẹt.

Xoẹt xoẹt.

Trảm Mệnh Đao giống như bị nung nóng chảy, trở nên mềm hoá.

Hoả diễm toả ra từ Luyện Hoá Phù giúp Trảm Mệnh Đao giữ được hình thái ban đầu.

Ngay khi Lục Châu đang nghĩ xem loại phương thức luyện hoá này sẽ mất thời gian bao lâu…

[Ting — luyện hoá hoàn thành, thu hoạch được vũ khí Trảm Mệnh Đao chưa kích hoạt.]

“Vậy là được rồi hả?”

Tốc độ luyện hoá cỡ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lục Châu.

Thông thường thì một lần luyện hoá lại vũ khí thiên giai phải mất ít nhất nửa năm, nhiều là ba đến năm năm, còn phải tốn thời gian chuẩn bị các nguyên vật liệu cần thiết.

Vậy mà tấm Luyện Hoá Phù này chỉ trong chớp mắt đã luyện hoá xong vũ khí thiên giai, sao Lục Châu có thể không bất ngờ cho được.

Trảm Mệnh Đao vẫn đang lơ lửng giữa không trung.

Toàn thân phát ra màu lửa đỏ.

Nhưng sau đó nó từ từ nguội lại, sắc đỏ trên thân nó cũng biến mất.

Chẳng cần phải đem đi nhúng nước làm gì.

“Cứ giữ lại đã…” Lục Châu đã có Vị Danh Kiếm có thể tuỳ ý biến thành đủ loại hình thái nên cũng không có bao nhiêu yêu thích đối với các loại vũ khí khác.

Hắn phất tay áo, thu lại Trảm Mệnh Đao.

Luyện Hoá Phù dùng xong một tấm, còn lại hai tấm.

“Lục Hào Ly Hợp…” Lục Châu chú ý tới phần thưởng cuối cùng khi mở được bảo rương.

Cái pháp thân này được bán trong Thương thành với giá 12.000 điểm công đức.

Hắn mua bảo rương chỉ tốn có 2.000 điểm!

Lời to rồi.

Lục Châu không chút do dự sử dụng Lục Hào Ly Hợp.

Lục Hào Ly Hợp là pháp thân cực kỳ quan trọng được tu hành giả Phạn Hải cảnh dùng để củng cố tu vi.

Nó có ý nghĩa là thông qua kỳ kinh bát mạch để điều động nguyên khí một cách thuần thục.

Bát mạch của Lục Châu đã được mở ra từ lâu… cho nên khi lực lượng của Lục Hào Ly Hợp rót vào cơ thể đã trực tiếp khiến cho tu vi hắn tăng cao.

Trước đó hắn chỉ có thể miễn cưỡng được xem là Phạn Hải cảnh bát mạch.

Bây giờ hắn chính là tu hành giả Phạn Hải cảnh bát mạch danh xứng với thực!

Cùng lúc đó.

Khi Lục Châu đề thăng tu vi, xung quanh Ma Thiên Các lại xuất hiện động tĩnh.

Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân đứng trong đại điện, cảm nhận được từ phía mật thất truyền tới năng lượng nguyên khí.

Ngã một lần nên đã khôn ra.

Minh Thế Nhân mỉm cười: “Tiểu sư muội, không cần đến xem làm gì… Hẳn là sư phụ lão nhân gia người lại đang thử tập pháp môn của môn phái khác.”

Tiểu Diên Nhi chớp chớp đôi mắt to: “Pháp môn của môn phái khác sao?”

“Lần trước trên Ma Thiên Các có người mở bát mạch, ta còn tưởng là có kẻ địch xâm lấn… Cũng may sư phụ chỉ phạt ta vào động diện bích hối lỗi… Rất rõ ràng, sư phụ là đang tu luyện công pháp của môn phái khác. Loại ba động nguyên khí này cao nhất là Phạn Hải cảnh.”

“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật gật đầu.

“Đừng quên… Tả Tâm Thiền đã bị sư phụ dùng Đại Vô Uý Ấn của Phật môn tiễn về tây thiên.” Minh Thế Nhân tán thán.

“Tứ sư huynh phân tích rất có lý. Ta vẫn nên đi tu luyện thì hơn…” Tiểu Diên Nhi có đôi khi cảm thấy mình quá lười biếng. Sư phụ đã lớn tuổi như vậy còn cực kỳ cố gắng tu luyện, mình thì ngược lại, cả ngày rong chơi không làm gì.

“Tiểu sư muội, con đường tu luyện phải chậm rãi, nhất định không thể vội vàng xao động. Thiên phú của muội đương thời hiếm thấy, sau này các sư huynh sư tỷ có khi còn phải nhờ muội bảo vệ đó nha.” Minh Thế Nhân trêu ghẹo nói.

“Hì hì…” Tiểu Diên Nhi được tâng bốc lên tận mây xanh, trong lòng vui vẻ, đột nhiên nghĩ tới gì đó nàng lại trở nên nghiêm túc, hừ nhẹ một tiếng: “Ta không thèm bảo vệ các sư huynh sư tỷ đâu!”

Nói rồi nàng quay đầu chạy đi.

Minh Thế Nhân gãi gãi đầu suy nghĩ, bình thường hắn đối xử với tiểu sư muội rất tốt mà, đâu có đắc tội với nàng, sao thái độ nàng lại như thế?

Lúc này Chiêu Nguyệt bỗng bước nhanh vào đại điện.

“Tứ sư huynh, Canh Tử Trấn có dị động, hình như là có người đang nhắm vào Ma Thiên Các.”
Chương 147 Bảo bối bị bỏ quên

“Có người nhắm vào Ma Thiên Các?” Trên mặt Minh Thế Nhân tràn đầy nghi hoặc. “Sao muội biết?”

Canh Tử Trấn tuy cách Ma Thiên Các không xa nhưng cũng là có khoảng cách.

Người trên Ma Thiên Các bình thường nếu không xảy ra chuyện gì đặc thù thì sẽ không rời khỏi Kim Đình Sơn.

Trước đó sư phụ muốn thu thập tin tức ngoại giới nên để Tiểu Diên Nhi đến dịch trạm ở Canh Tử Trấn nghe ngóng, nhưng dạo gần đây Tiểu Diên Nhi cũng không ra ngoài nữa.

Chiêu Nguyệt thì không cần phải nói, gần đây nàng luôn một mực ở trong phòng chữa thương để khôi phục tu vi.

“Có người mật báo.”

“Người nào?”

“Kẻ đến báo tin là người bình thường, hẳn đã có cao nhân chỉ điểm cho hắn. Ta phái mấy nữ tu cải trang đến Canh Tử Trấn điều tra việc này, xác nhận Canh Tử Trấn đúng là có dị động.”

Chiêu Nguyệt dừng lại một chốc rồi tiếp tục nói: “Canh Tử Trấn có ba ngàn kỵ binh đóng quân, điều này không đáng sợ. Nhưng ngoài ra còn có hơn ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào lúc ẩn lúc hiện, thường phiêu đãng ở vùng lân cận Canh Tử Trấn.”

Minh Thế Nhân không biết nói gì. “Muội mô tả bọn họ cứ như là cô hồn dã quỷ vậy.”

“Ách… Tứ sư huynh, trọng điểm vấn đề đâu phải ở đó.”

“Muội nói tiếp đi.”

“Đám tu hành giả mặc hồng bào này hẳn là hậu nhân thập vu mấy ngày trước đã đến bái phỏng Ma Thiên Các. Cho nên… ta hoài nghi là bọn họ đang giở trò quỷ.” Chiêu Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình.

Minh Thế Nhân lộ vẻ khinh thường. “Sư phụ đã không thèm so đo với bọn hắn, bọn hắn còn dám không phục?”

“Dù sao bọn hắn cũng đến từ trong cung, kẻ đứng sau màn… tuy ngoài mặt kiêng kỵ thực lực Ma Thiên Các nhưng rất có thể lại ở sau lưng làm ra một số việc động trời.” Chiêu Nguyệt nói.

Minh Thế Nhân gật gù, nhìn Chiêu Nguyệt bằng ánh mắt dò xét. “Ừm, chuyện này cứ giao cho ta đi…”

“Làm phiền tứ sư huynh rồi.”

“Tu vi của muội khôi phục thế nào rồi?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Khoảng năm thành. Công pháp Minh Ngọc Công có ưu thế về thiên nhiên, sau khi được sư phụ bù đắp thì càng có lợi hơn cho tu vi của ta.” Chiêu Nguyệt đáp.

“Vậy là tốt rồi…” Minh Thế Nhân gật đầu.

Ông ——

Phía mật thất truyền đến tiếng cơ quan di động.

Lục Châu chậm rãi bước ra khỏi mật thất, chắp tay sau lưng bước vào đại điện.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt.

Lần này đi lấy bảo rương, độ trung thành của Minh Thế Nhân chưa từng dao động… Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải đều là người am hiểu cách thu phục lòng người, nhưng Minh Thế Nhân không bị bọn hắn mê hoặc, nói rõ hàng loạt những hành động trước đó của Lục Châu đã có hiệu quả rất lớn.

Độ trung thành của Chiêu Nguyệt đã tăng lên không ít, tuy vẫn chưa đạt tới 70% nhưng vẫn đang trong trạng thái không ngừng tăng lên.

Lục Châu mở miệng nói: “Các ngươi nói chuyện vi sư đã nghe thấy.”

Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ… đồ nhi thấy đám người này không biết tốt xấu, ngoài mặt thì đi cầu hoà, sau lưng lại lén lút ngấp nghé Ma Thiên Các. Đồ nhi nguyện ý xuống núi!”

Lục Châu lắc đầu nói:

“Chỉ e sự tình không đơn giản như vậy… Nếu Mạc Ly biết thực lực của Ma Thiên Các há lại sẽ chỉ chuẩn bị có mấy thủ đoạn này.”

“Ý của sư phụ là…?”

“Thập vu am hiểu về trận pháp. Vu Sinh và Vu Quan tuy vẫn kiệt lực ẩn giấu tu vi nhưng sẽ không thấp hơn tứ diệp.”

Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt vừa nghe đã giật mình.

Trong tu hành giới, tu hành giả cấp thấp rất đông đảo.

Vào Phạn Hải cảnh ngự không phi hành chỉ mới được xem là nhập môn.

Bước vào Thần Đình cảnh mới được xem là có chút thành tựu.

Chỉ có vào Nguyên Thần cảnh mới xứng đáng được gọi là cường giả chân chính, rong ruổi trong tu hành giới.

Từ nhất diệp đến tam diệp tu vi không chênh lệch nhiều, nhưng từ tứ diệp trở lên, mỗi khi mở ra một diệp là lại tăng vọt về chất.

Vu Sinh và Vu Quan tuy trông bình thường nhưng lại có tu vi tứ diệp.

“Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng nhìn bọn hắn làm càn trước mặt mình thôi sao?” Minh Thế Nhân nói.

Lục Châu lắc đầu.

Nếu không phải Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cực kỳ trân quý thì một mình hắn đến đó đã có thể đập nát cả đám bọn họ.

Lục Châu nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Phi liễn của Ma Thiên Các đâu?”

Minh Thế Nhân đáp: “Xuyên Vân phi liễn đặt ở Bắc Các, đã lâu chưa được dùng tới.” Hắn nghĩ một lát rồi lại nói: “Sư phụ, người không phải đã có toạ kỵ rồi sao? Dùng phi liễn… không hợp với thân phận của người.”

“Toạ kỵ không chở được nhiều người… Bọn hắn đã thích gây sự thì ta sẽ dẫn người tới cùng bọn hắn chơi đùa.”

Trong lòng Minh Thế Nhân thầm nghĩ, sư phụ lão nhân gia người đây là muốn mang đám đồ đệ ra ngoài đại sát tứ phương nha…

Đã lâu rồi không làm chuyện này, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thật kích thích!

Minh Thế Nhân liền vội vàng khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi lập tức cho người đi quét dọn phi liễn! Rất nhanh sẽ sẵn sàng cho người sử dụng.”

“Đi đi.”

Minh Thế Nhân hưng phấn chạy đi.

Lục Châu nhìn về phía Chiêu Nguyệt…

Chiêu Nguyệt nhập môn không muộn, nhưng tu vi lại thấp hơn Diệp Thiên Tâm không chỉ một chút, hiện tại vẫn chỉ mới là Thần Đình cảnh đỉnh phong. Công pháp Minh Ngọc Công thiếu sót đã ảnh hưởng rất lớn đến tu vi của nàng.

Lại thêm việc nàng không có vũ khí tốt để sử dụng nên giống như mất đi một cánh tay.

Tính đi tính lại, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đều cần có một kiện vũ khí thích hợp.

Tiểu Diên Nhi đã có Phạm Thiên Lăng. Vậy Chiêu Nguyệt dùng cái gì đây?

Trảm Mệnh Đao?

Lục Châu hồi tưởng lại dáng vẻ của Trảm Mệnh Đao.

Vũ khí này vừa to vừa nặng, một nữ nhân mảnh mai như Chiêu Nguyệt dùng vũ khí kiểu này liệu có khó chịu không?

Lục Châu hỏi:

“Minh Ngọc Công tu luyện đến đâu rồi?”

“Bẩm sư phụ, đã tiến bộ rất nhiều. Từ sau khi Minh Ngọc Công được bù đắp sửa chữa, tu vi của con cũng không ngừng tăng lên. Đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ.” Chiêu Nguyệt thành khẩn nói.

Lục Châu gật gù nói: “Đáng tiếc, ngươi tu luyện Minh Ngọc Công, trước mắt chưa có vũ khí nào thích hợp với ngươi.”

Chiêu Nguyệt vội vàng quỳ xuống, khom người nói: “Chiêu Nguyệt có thể được như bây giờ đã cực kỳ thoả mãn… Con không dám yêu cầu xa vời sư phụ ban thưởng vũ khí cho con!”

Lục Châu để ý thấy độ trung thành của nàng lại tăng lên 2%.

Hắn chỉ mới thuận miệng nói mà độ trung thành đã tăng lên, đúng là ngoài dự liệu.

Có thể thấy được trước kia Cơ Thiên Đạo đối xử với bọn đồ đệ toàn là trách mắng nặng nề.

“Lui ra đi.” Lục Châu khoát tay.

“Đồ nhi cáo lui.”

Chiêu Nguyệt đứng dậy rời khỏi Ma Thiên Các.

Lục Châu còn đang suy nghĩ tới việc tìm vũ khí.

Bảo rương?

Hai mắt Lục Châu sáng lên.

Hắn lại quay trở về mật thất, nhìn hai nửa chiếc rương nằm chỏng chơ trên mặt đất.

“Chiếc rương này có thể chống lại Vị Danh Kiếm, tuyệt đối không phải là phàm phẩm.” Lục Châu suy tư.

Tư Vô Nhai, Ngu Thượng Nhung, Vu Chính Hải nhìn thấy chiếc rương đều muốn biết bên trong là vật gì, nhưng bọn hắn không có khả năng mở được chiếc rương.

Lục Châu chú ý thấy cả sáu mặt rương đều có đồ án.

Ba mặt nằm ở nửa bên trái, ba mặt nằm ở nửa bên phải.

Hắn vung tay lên.

Két két két…

Ba đồ án trên nửa rương bên trái tự động xoay ghép lại với nhau, tạo thành một vật có hình thù kỳ quái!

Hắn lại vung tay.

Ba đồ án trên nửa rương bên phải cũng xoay ghép lại hệt như vậy, tạo thành hình dạng giống nửa rương bên trái y như đúc!

“Đây là…?”

Lục Châu không nhận ra thứ này.

Mười tám loại võ nghệ hình như chẳng có thứ nào trông như thế này!

Không phải tròn, cũng chả phải vuông, có chút giống với một hình khối bất quy tắc.

[Ting — thu được vũ khí Lệ Ngân Tương, hình thái sử dụng: quyền sáo (găng tay).]

Chiếc rương này đúng thật là một kiện vũ khí!

Bây giờ xem lại, đúng là hai khối kỳ quái này trông giống với quyền sáo thật.

Có thể đối phó được với hầu hết các đòn tấn công của vũ khí thiên giai khác, bản thân quyền sáo này chắc chắn cũng là thiên giai!

Từ đầu đến cuối chiếc rương này là bảo bối bị bỏ quên!
Chương 148 Xuyên Vân phi liễn

Nhưng Lục Châu không nhìn thấy thông báo mục tiêu nhận chủ của Hệ thống…

Những vũ khí lúc trước đều có đề nghị mục tiêu nhận chủ, nhưng chiếc rương này thì không.

Không phải nó nên đề nghị nhận chủ là Chiêu Nguyệt sao?

Trong não Lục Châu đột nhiên tưởng tượng ra hình ảnh hai tay Chiêu Nguyệt đeo quyền sáo vững chắc như thiết chuỳ.

Cái này…

Có hơi xốn con mắt.

Dù nói thế nào thì đây cũng là bảo bối, ít nhất nó cũng không hề thua kém Trảm Mệnh Đao.

Lục Châu thu hồi vũ khí rồi bước ra khỏi mật thất.

Đến bên trong đại điện, hắn nhìn thấy Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt đang đứng đó.

Chiêu Nguyệt không quay về phòng tu luyện?

Thấy sư phụ xuất hiện, Chiêu Nguyệt khom người nói:

“Đồ nhi tham kiến sư phụ.”

“Có chuyện gì?”

“Thất sư đệ phái người gửi thư tới nói, Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình cũng đến Canh Tử Trấn. Hơn nữa…”

“Nói.”

“Hơn nữa, hậu nhân thập vu đang bày trận, có âm mưu ăn cắp bình chướng Kim Đình Sơn!” Chiêu Nguyệt nói.

Trong lòng Lục Châu khẽ động nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. “Tin tức của lão thất có đáng tin không?”

Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Không chỉ có thất sư huynh, Giang Ái Kiếm cũng phi thư, sư phụ người nhìn này… Bọn hắn ngoài mặt thì cầu hoà, sau lưng lại có đai âm mưu, hôm đó lẽ ra con nên tháo bọn hắn thành tám khối mới đúng!” Nàng vừa mắng vừa đưa ra bức phi thư của Giang Ái Kiếm.

Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm đồng thời truyền tin, lại còn là hai tin giống hệt nhau…

Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.

Bình chướng Kim Đình Sơn cường đại là chuyện ai cũng rõ như ban ngày.

Lúc trước khi thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn, trong lúc nhất thời đều không làm gì được bình phong này.

Nếu dùng trận pháp cường đại để ăn cắp bình chướng thì… dùng trận khắc trận, cũng khó nói.

Vả lại chuyện này còn liên quan đến hậu nhân của thập vu và cường giả vu thuật Mạc Ly. Với tao nghệ vu thuật của bọn hắn thì thần không biết quỷ không hay trộm mất bình chướng cũng không có gì lạ.

Muốn đối phó với những tên này phải thật cẩn thận.

Vấn đề là… lấy cớ gì đây?

Cũng đâu thể đợi bọn hắn trộm mất bình chướng rồi mới đi lý luận?

Nghĩ tới đây, Lục Châu lắc đầu. Không đúng! Ma Thiên Các ta cần gì phải lấy cớ!

Lục Châu mở miệng nói: “Thúc giục Minh Thế Nhân làm nhanh lên. Mặc khác đưa Phạm Tu Văn và hắc kỵ tới đây.”

Đã như thế thì ta sẽ đánh đòn phủ đầu!

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Cùng lúc đó.

Tại Bắc Các trên Ma Thiên Các.

Minh Thế Nhân dẫn theo mấy nữ tu nhanh chóng quét dọn phi liễn.

Đây là phi liễn lớn nhất ở Ma Thiên Các —— Xuyên Vân phi liễn, nó hẹp dài và có hình bầu dục, toàn thân đều do vật liệu quý hiếm chế tác thành, dài hơn mười trượng, rộng hơn ba trượng.

Trên thân phi liễn có khắc trận văn và những hình dáng điêu khắc phức tạp hoa mĩ.

Màu sắc phi liễn hơi tối.

Thoạt trông thì nó có vẻ rất bình thường.

Nhưng nếu cẩn thận thưởng thức sẽ thấy những trận văn và hình dáng điêu khắc kia rất có quy luật. Khi nguyên khí rót vào sẽ sinh ra hiệu quả kinh diễm. Lúc phi hành ban đêm trên không trung trông nó hệt như một ngôi sao băng có cái đuôi thật dài.

Phi liễn cỡ nhỏ chỉ cần một con hung thú kéo là được, nhưng đồng thời cũng chỉ chở được một đến hai người, tác dụng có hạn.

Còn loại phi liễn cự hình như Xuyên Vân có thể xem như một ngôi nhà di động.

Minh Thế Nhân đứng bên cạnh phi liễn, chắp tay sau lưng vừa đi vừa suy nghĩ.

“Thiếu nhân thủ rồi… phi liễn làm sao mà bay.” Minh Thế Nhân khi thì sờ cằm, khi thì gãi đầu.

Phi liễn lớn như vậy cần ít nhất ba mươi tu hành giả Phạn Hải cảnh và năm tu hành giả Thần Đình cảnh. Lại còn phải có hai mươi tu hành giả Phạn Hải cảnh dự phòng để thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Đối với các tiểu môn phái, có được một tu hành giả Thần Đình cảnh đã là chuyện rất khó khăn rồi. Phạn Hải cảnh bát mạch được xem như là lực lượng chính của tiểu môn phái.

Lúc trước khi Vân Thiên La tam tông hợp tác, chọn từ hơn vạn tên đệ tử ra mười tên tu hành giả Thần Đình cảnh, phối hợp với Diệp Thiên Tâm đi vây công Lục Châu, lại bị hắn dùng một chiêu giây giết toàn bộ. Tam tông tức điên người. Bọn họ tổn thất nhiều tinh anh như vậy sao có thể không hận Ma Thiên Các?

“Ngươi, lại đây.” Minh Thế Nhân chỉ vào một nữ tu.

“Tứ tiên sinh có việc gì phân phó?”

“Nữ tu Diễn Nguyệt Cung các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người, tu vi cao nhất là gì?”

“Bẩm tứ tiên sinh, có mười người Thông Huyền cảnh, mười người Ngưng Thức cảnh, hai mươi người Phạn Hải cảnh.”

“Không có Thần Đình cảnh?”

Nữ tu lắc đầu. “Lúc đầu có ba vị tu hành giả Thần Đình cảnh, nhưng một vị phản bội, hai vị sau khi Cung chủ xảy ra chuyện thì bị Ma Sát Tông giết chết.”

Minh Thế Nhân lúng túng nói: “Diễn Nguyệt Cung của Thiên Tâm sư muội mà cũng có người phản bội, xem ra cách quản lý cũng không có gì đặc biệt hơn người.”

“Cho nên Cung chủ đã định ra quy củ, phàm là người gia nhập vào Diễn Nguyệt Cung thì cả đời không được có tư tình nhi nữ.”

“Thật là hung ác!” Ánh mắt Minh Thế Nhân phức tạp nhìn về phía đám nữ tu.

Nữ tu khom người, tiếp tục đi làm việc.

Minh Thế Nhân lại vò đầu bứt tai, chỉ có hai mươi Phạn Hải cảnh, vẫn còn thiếu nhiều lắm. Chuyện này khó à nha.

Có một số phi liễn cần tu hành giả phải đứng bên ngoài liễn rót nguyên khí vào, như thế cần có tu hành giả có khả năng phi hành. Xuyên Vân phi liễn có thể đứng bên trong rót nguyên khí, nhưng vấn đề là… nhân lực không đủ.

“Tứ tiên sinh có việc tìm chúng tôi?”

Cách đó không xa, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đang khom người chào Minh Thế Nhân.

“Tới đúng lúc lắm… nhìn xem cái phi liễn này trông như thế nào?”

“Xuyên Vân phi liễn, danh tiếng như sấm bên tai. Năm đó Các chủ ngồi trên liễn này quét ngang cả Đại Viêm và Nhung Bắc, danh chấn thiên hạ.”

“Vậy là tốt rồi. Có muốn ngồi lên không? Vừa nhìn là biết các ngươi muốn ngồi rồi. Không sao, lát nữa giúp ta một tay điều khiển phi liễn… phi liễn tốt mà không sử dụng thì rất lãng phí.” Minh Thế Nhân kiêu ngạo nói.

“Ách…”

“Sao hả? Có ý kiến?”

“Không, không, chúng tôi hoàn toàn nguyện ý mà.” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng vội vàng gật đầu.

Một người là đại đệ tử tiền nhiệm của Thiên Kiếm Môn Chu Kỷ Phong, tu vi Thần Đình cảnh. Một người là môn nhân của Tịnh Minh Đạo Phan Trọng. Tuy nói hai người này đều mạnh hơn Thần Đình cảnh bình thường một chút, nhưng vẫn là chưa đủ.

Tiểu sư muội?

Thôi quên đi, mấy ngày nay tiểu sư muội dường như vẫn chưa hết giận.

Hoa Vô Đạo… dù sao bây giờ ông ta cũng là trưởng lão Ma Thiên Các, hơn nữa còn có tu vi lục diệp. Đường đường là lục diệp lại đi lái phi liễn, rất có lỗi với thân phận của mình.

“Tứ sư huynh…”

Chiêu Nguyệt nhanh chân bước tới.

“Sao rồi?”

“Sư phụ lại thúc giục.” Chiêu Nguyệt nói.

“Ngũ sư muội, vừa hay ta đang thiếu nhân thủ… thêm muội nữa là có ba Thần Đình cảnh… hình như vẫn còn hơi thiếu.” Minh Thế Nhân cau mày.

Ngay lúc bọn họ đang thảo luận ——

Lục Châu đã xuất hiện bên ngoài Bắc Các.

Ngoại trừ Lục Châu còn có Phạm Tu Văn và hai người hắc kỵ Nhạc Trùng cùng Đoạn Diên Hồng. Ba người bị phong bế tu vi cực kỳ chặt chẽ.

Tiểu Diên Nhi, Đoan Mộc Sinh và Hoa Vô Đạo cũng ở bên cạnh, cùng sóng vai với Lục Châu chậm rãi đi tới.

Mọi người khom lưng.

“Sư phụ!”

“Các chủ.”

Lục Châu hài lòng nhìn về phía Xuyên Vân phi liễn, gật đầu nói: “Lên liễn.”

Minh Thế Nhân cao giọng nói:

“Sư phụ, Canh Tử Trấn cách Kim Đình Sơn không xa… Hay là chúng ta đi bộ đi. Sử dụng phi liễn phải cần quá nhiều người, có vẻ hơi rêu rao quá mức.”

Tiểu Diên Nhi che miệng cười: “Tứ sư huynh, huynh để sư phụ đi bộ sao?”

Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Xuyên Vân cự liễn có tốc độ bộc phát rất nhanh. Nghe nói hậu nhân thập vu đang ở Canh Tử Trấn, bọn hắn am hiểu về đại trận vu thuật. Phi liễn này có thể tránh được ảnh hưởng của trận pháp… đồng thời còn có thể dùng để truy kích địch nhân. Sử dụng đại thần thông thuật quá mức lãng phí nguyên khí, nếu đã có liễn thì đương nhiên phải sử dụng cho tốt.”

“Ách…”

Mọi người nhảy lên phi liễn.

Các nữ tu ném đám người Phạm Tu Văn lên.

Sắc mặt Phạm Tu Văn cực kỳ khó coi. “Ngươi bắt ta đi cũng vô dụng, nàng sẽ không bị ngươi uy hiếp đâu. Ta tuy là thủ lĩnh hắc kỵ nhưng đã nhìn thấu sinh tử từ lâu.”

“Câm miệng! Tù nhân nào mà nói nhảm nhiều như ngươi hả?” Tiểu Diên Nhi hung dữ nói.

Không bao lâu sau, mọi người đều đã ngồi ổn định trong phi liễn.

“Sao còn chưa đi? Mau mau mau… ta còn chưa bao giờ được ngồi thử Xuyên Vân phi liễn đâu á!” Tiểu Diên Nhi thúc giục.

Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, không thể không khom người nói: “Còn thiếu hai Thần Đình cảnh thì phi liễn mới cất cánh được.”

Lục Châu phất phất tay.

“Minh Thế Nhân.”

“Có đồ nhi.”

“Ngươi cầm lái, một Nguyên Thần cảnh có thể thay thế cả mười Thần Đình cảnh.” Lục Châu nói.

“Ách…” Trong lòng Minh Thế Nhân thầm kêu khổ, không phải chứ, sao cuối cùng lại rơi xuống đầu ta rồi? Hắn vội vàng nói: “Sư phụ, đồ nhi tốt xấu gì cũng là chủ lực của Ma Thiên Các, việc lái phi liễn này… có phải là hơi bị…”

Ánh mắt Lục Châu dừng lại trên người Minh Thế Nhân.

“Vu Chính Hải từng cầm lái mười năm, chưa từng nói một lời oán giận… Ngươi còn quý giá hơn hắn?” Lục Châu không mặn không nhạt nói.

“Đồ nhi không dám! Đồ nhi chỉ thuận miệng nói thế thôi, để con cầm lái! Con cầm lái thành thạo lắm!” Minh Thế Nhân lập tức thay đổi thái độ.

Hắn nhảy lên phi liễn rồi ngoan ngoãn chạy tới nơi điều khiển phi liễn.

Đoan Mộc Sinh cũng nhảy lên, vỗ vào bả vai Minh Thế Nhân. “Hầy, đừng nhìn ta. Sư phụ có lệnh bảo ta trông chừng ba người Phạm Tu Văn thật kỹ, không thể để xảy ra sai lầm nào. Đệ lái cẩn thận nhé!”

“. . .”

Tam sư huynh, ngoài mặt huynh luôn tỏ ra trung thực nhưng trong lòng thật là âm u mà!

Minh Thế Nhân mặt mũi tràn đầy khổ sở, tay đặt lên bánh lái của Xuyên Vân phi liễn.

Mọi người đã ngồi yên vị.

Trong giây lát khi nguyên khí rót vào!

Ông ——

Đã lâu không được sử dụng, âm thanh cộng hưởng nguyên khí của phi liễn vang lên vô cùng rung động!

Năng lượng hùng hồn kích hoạt trận văn và các hình dáng điêu khắc trên thân phi liễn.

Xuyên Vân phi liễn sáng rực lên!

Toả ra hào quang chói mắt.

Trận văn trên thân phi liễn phát ra nguyên khí, khi ngưng kết rồi va chạm với cương khí bên ngoài lập tức sinh ra động lực!

Toàn bộ vùng hư không của Bắc Các đều rung chuyển.

Phi liễn từ từ bay lên cao!
Chương 149 Dám can đảm có ý đồ xấu với Kim Đình sơn?

Xuyên Vân phi liễn dừng lại trên bầu trời Ma Thiên Các một lát…

Đám nữ tu không có cơ hội ngồi phi liễn đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Từ bên dưới nhìn lên, trông phi liễn như một chiếc thuyền nhỏ phát sáng.

Minh Thế Nhân đột nhiên cảm thấy đứng ở đầu thuyền cầm lái cảm giác cũng không tệ lắm.

Cả toà Kim Đình Sơn đều thu hết vào mắt.

“Đi nhé.” Minh Thế Nhân lên tiếng nhắc nhở.

Phi liễn trên không trung dần di chuyển về phía trước.

“Canh Tử Trấn cách đây không xa… thả tốc độ chậm nhất.” Lục Châu phân phó.

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Tốc độ hoãn chậm lại, mọi người đều đứng bên hông phi liễn nhìn ra ngoài quan sát đại địa non sông.

Một số hung thú giống phi cầm đặc thù bay trên tầng mây, ánh nắng xuyên thấu hắt vào trong phi liễn.

Cảnh tượng đẹp kinh người.

Lục Châu nói: “Hoa trưởng lão… Mời.”

Hoa Vô Đạo được sủng mà kinh, lập tức cũng làm tư thế mời, để Lục Châu dẫn đầu đi trước.

Hai người sóng vai đi đến phía trước phi liễn, đứng ở vị trí tốt nhất để thưởng thức cảnh sắc.

“Vân Tông có hai chiếc phi liễn, một chiếc do Tông chủ sử dụng, một chiếc do nữ nhi của Tông chủ dùng. Nhưng đem ra so sánh với Xuyên Vân phi liễn thì cả hai chiếc đó cộng lại cũng không thể nào bằng.” Hoa Vô Đạo tán thưởng từ tận đáy lòng.

Lục Châu chậm rãi đáp: “Cũng chỉ là công cụ thay thế cho việc đi bộ mà thôi, không đáng nhắc tới.”

“Công cụ thay thế cho đi bộ? Thuyết pháp này của Các chủ thật đúng là khiến người ta cảm thấy mới lạ.” Hoa Vô Đạo gật gù.

Xuyên Vân phi liễn vẫn tiếp tục thong thả bay.

Hoa Vô Đạo ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Phạm Tu Văn là tù nhân, tu vi cũng đã bị phong bế. Nếu chúng ta đến tìm hậu nhân thập vu đòi lại công đạo thì sao phải dẫn bọn họ theo?”

“Phạm Tu Văn là thủ lĩnh hắc kỵ, tu vi cao thâm nhưng lại nguyện ý vì Mạc Ly mà quỳ gối cầu xin bản toạ.” Lục Châu nói.

“Ý Các chủ là nói, có lẽ Mạc Ly sẽ vì Phạm Tu Văn mà nhượng bộ?”

“Không hẳn.”

Lục Châu vuốt râu nói: “Với kiến thức và tính tình của Phạm Tu Văn thì dạng nữ nhân nào hắn chưa từng gặp qua? Sao có thể tồn tại người khiến cho hắn cam nguyện cúi đầu làm trâu làm ngựa, thậm chí không sợ sinh tử?”

Phạm Tu Văn nhìn kiểu gì cũng không giống với loại người si tình.

Hoa Vô Đạo bất đắc dĩ lắc đầu. “Vu thuật?”

“Hẳn là như vậy.”

“Quả nhiên là thế…” Hoa Vô Đạo lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Ta vốn cho rằng loại thủ đoạn hèn hạ tà ác này đã sớm thất truyền, không ngờ đến nay vẫn còn tồn tại.”

“Thế giới rộng lớn không thiếu điều lạ.” Lục Châu nói.

Phi liễn bay lướt qua chân trời.

Khi đến gần Canh Tử Trấn…

Một số tu hành giả bay ở tầng trời thấp nhìn thấy cảnh này.

“Phi liễn, là phi liễn!”

“Là phi liễn của đại môn phái nào thế?”

“Cờ xí nhìn không rõ… cũng chẳng thấy danh hào đâu.”

Các tu hành giả tuổi trẻ đương nhiên không nhận ra Xuyên Vân phi liễn.

Một số tu hành giả lão thành lại mở to hai mắt, kích động nói:

“Đây là Xuyên Vân phi liễn của Cơ Thiên Đạo Ma Thiên Các!”

“Phi liễn của Ma Thiên Các?”

Đám tu hành giả lập tức hạ thấp xuống, sợ hãi nhìn Xuyên Vân phi liễn đang chầm chậm phi hành trên bầu trời, một số người lá gan nhỏ đã lục tục chạy trốn!

“Năm đó khi Cơ Thiên Đạo tung hoành thiên hạ… đã ngồi trên chiếc phi liễn này.”

“Không phải mọi người đều nói đại nạn của Cơ Thiên Đạo sắp tới, hiện tại đang an hưởng tuổi già ở Kim Đình Sơn sao?”

“Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo… Đừng quên lần trước thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn cuối cùng có kết cục thảm bại như thế nào.”

Nhóm tu hành giả vùng phụ cận Canh Tử Trấn đều ngẩng đầu nhìn lên.

Nhắc đến tên tổ sư gia Ma Thiên Các, ai nấy đều biến sắc.

Không bao lâu sau.

Xuyên Vân phi liễn lướt qua non sông gấm vóc bay đến Canh Tử Trấn.

Phan Trọng quan sát đại địa rồi nhướng mày nói: “Mời Các chủ nhìn, bên dưới có vụ khí bốc lên mù mịt, có chút quái dị.”

“Đúng vậy nhỉ… đang nắng đẹp thế này sao lại xuất hiện vụ khí mù mịt như thế?” Chu Kỷ Phong nghi ngờ nói.

“Là đại trận vu thuật?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

Nàng đã từng cùng Lục Châu đến Độ Thiên Giang, loại hiện tượng trên mặt đất tràn ngập vụ khí như thế này, trừ việc nó không có màu tím nhạt ra thì còn lại trông giống hệt với đại trận vu thuật ở Độ Thiên Giang.

“Trận thế này không giống với đại trận chỉ mới được bày ra từ bảy ngày trước…” Phan Trọng nhíu mày nói.

Minh Thế Nhân quay đầu nhìn hắn. “Chuyện này rất đơn giản… điều đó có nghĩa là bọn hắn đã bố trí đại trận này từ rất lâu trước khi đến Ma Thiên Các.”

Mọi người đều cả kinh.

Hoa Vô Đạo nhìn về phía Lục Châu đang đứng bên cạnh… Vẻ mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh không có một tia ba động.

“Xem ra… vị trong cung kia từ đầu đến cuối đều không có dự định cầu hoà.” Hoa Vô Đạo nói.

“Đã đoán trước được.” Lục Châu không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Trông thấy nồng độ vụ khí mù mịt thế kia đã biết đại trận này không hề tầm thường, nó đã được chuẩn bị trong khoảng thời gian rất dài.

Đưa Xuyên Vân phi liễn tới đây là đúng.

“Minh Thế Nhân.”

“Có đồ nhi.”

“Lái một vòng quanh Kim Đình Sơn.”

“Tuân lệnh!” Minh Thế Nhân đứng thẳng người lên, toàn thân lộ vẻ khí phách đầy phấn chấn.

Hoa Vô Đạo gật đầu. “Các chủ thật cao kiến.”

“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.” Lục Châu đáp.

Tốc độ của Xuyên Vân phi liễn đột nhiên tăng tốc.

Gần như nhanh gấp mấy lần trước đó.

Phong cảnh và kiến trúc dưới mặt đất trôi qua vùn vụt.

Phan Trọng rất cẩn thận quan sát mọi dị động bên dưới.

Ma Thiên Các từ trước đến nay vẫn luôn bị thế nhân sợ hãi và kính sợ, thế nên trong vòng bán kính mấy chục dặm quanh đây, ngoại trừ Canh Tử Trấn, đều chẳng có người nào dám sinh sống, cũng rất ít khi có tu hành giả xuất hiện.

Phi liễn bay vụt qua, rất nhiều nơi bên dưới đều bốc lên vụ khí mù mịt. Hơn nữa những vụ khí này còn đang chậm rãi di chuyển về phía Kim Đình Sơn, một phần của chúng đã tiếp xúc đến bình chướng!

Người không hiểu trận pháp sẽ cho rằng đây chỉ là hiện tượng rất bình thường trong tự nhiên.

Tốc độ của Xuyên Vân phi liễn lại tăng lên.

Minh Thế Nhân cầm lái, Chiêu Nguyệt, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cùng hỗ trợ rót nguyên khí vào.

Hiệu ứng chiếc đuôi dài loé sáng của phi liễn đã xuất hiện.

Kim Đình Sơn vốn rất lớn, khoảng thời gian dùng để đi quanh một vòng không hề ngắn…

Nhưng đối với Xuyên Vân phi liễn mà nói thì nhiêu đó chẳng thấm tháp vào đâu.

Một lát sau.

Minh Thế Nhân cao giọng nói: “Lại sắp đến Canh Tử Trấn.”

Hắn cố ý thêm chữ “lại” vào câu.

Ý nói Xuyên Vân phi liễn đã đi hết một vòng.

Phan Trọng nói: “Các chủ, ta đã xem kỹ rồi… Chỉ có khu vực cách Kim Đình Sơn ba dặm về phía Nam mới có bố trí trận pháp, những chỗ khác đều không có.”

Lục Châu gật đầu. “Hậu nhân của thập vu suy cho cùng cũng không phải là thập vu, không thể nào có được toàn bộ thủ đoạn của thập vu được.”

Hoa Vô Đạo tán thành: “Thập vu là người đã tu hành vu thuật đại thành… nhưng hậu nhân của thập vu có thể bày ra đại trận ba dặm đã là không đơn giản rồi.”

Tốc độ của Xuyên Vân phi liễn dần dần chậm lại.

Hiệu ứng chiếc đuôi sao băng loé sáng cũng dần biến mất.

Cùng lúc đó.

Đám tu hành giả mặc hồng bào đang bố trí đại trận ở phụ cận Canh Tử Trấn đều dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên thiên không.

Xuyên Vân phi liễn to lớn đã hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn.

Ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào rất nhanh đã tụ lại một chỗ, xếp thành ba hàng.

Vu Sinh và Vu Quan nhìn nhau.

“Là phi liễn của Ma Thiên Các.”

“Bọn họ vẫn chưa nhìn ra đâu.” Gương mặt bình tĩnh của Vu Quan nở một nụ cười quỷ dị.

“Ma Sát Tông đã đồng ý liên hợp với chúng ta, không biết lúc nào mới tới?” Một tu hành giả hồng bào khác nói.

Lời còn chưa nói xong.

Vù ——

Từ chân trời đã truyền đến thanh âm của Xuyên Vân phi liễn.

Xuyên Vân phi liễn bắt đầu giảm tốc, từ từ hạ xuống.

Khi nguyên khí ngưng quán thâu vào…

Quang mang toàn thân Xuyên Vân phi liễn cũng biến mất. Không có quang mang bao bọc, phi liễn trông càng giống một chiếc thuyền con trôi nổi ở phía chân trời.

Khi phi liễn hạ xuống đến ngang tầm ngọn cây trong rừng thì dừng lại, đứng im bất động.

Mí mắt Vu Sinh và Vu Quan giật mấy lần.

Phía trên phi liễn, Lục Châu và Hoa Vô Đạo đứng ngoài cùng, đang từ trên cao nhìn xuống.

Đám tu hành giả mặc hồng bào không hề rời đi mà bay về phía phi liễn.

Khi lên đến cùng độ cao với Xuyên Vân phi liễn, bọn hắn đồng thời cúi chào.

“Vu Sinh tham kiến Cơ lão tiền bối.”

Những tu hành giả mặc hồng bào cũng khom người.

Lục Châu chắp tay sau lưng, ánh mắt đảo qua ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào.

“Đại trận bố trí đến đâu rồi?”

Hỏi thẳng vấn đề, vào đúng trọng tâm.

Trong lòng Vu Sinh run lên. Hiển nhiên là Ma Thiên Các đã biết hành vi bày trận của bọn hắn.

Chuyện cơ mật như vậy, là ai dám để lộ ra?

“Các chủ nói đùa… chúng ta phụng mệnh làm việc, trùng hợp ở lại Canh Tử Trấn vài ngày.” Vu Sinh nói.

Loại đối thoại này vừa lãng phí thời gian vừa không có chút ý nghĩa nào.

Lục Châu lại hỏi: “Mạc Ly đâu?”

“Mạc đại nhân… ở xa tận Thần Đô. Không biết Các chủ tìm người có chuyện gì? Ta có thể thay lời truyền đạt.” Vu Sinh đáp.

Ánh mắt Lục Châu lãnh đạm nhìn đám tu hành giả mặc hồng bào trước mắt. Bọn hắn không chỉ không biết sợ mà còn dám lén lút ngấp nghé đồ của Ma Thiên Các, muốn ăn cắp lực lượng bình chướng còn giả vờ như chuyện gì cũng không biết, đúng là lũ dối trá.

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Can đảm lắm.”

Nhóm tu hành giả mặc hồng bào khẽ giật mình, không hiểu lắm lời của Lục Châu.

Minh Thế Nhân lạnh giọng quát: “Dám can đảm có ý đồ xấu với Kim Đình Sơn… các ngươi chán sống rồi? Tranh thủ thời gian huỷ trận pháp này đi, ngoan ngoãn quỳ xuống buông tay chịu trói, nếu gia sư vui thì còn có thể tha cho các ngươi một mạng.”
Chương 150 Cố ý làm thế

Vu Sinh nghe tiếng liền xoay người nhìn lại, phát hiện ra Minh Thế Nhân đang cầm lái.

“Trận pháp? Vãn bối thật sự nghe không hiểu.”

Hắn vẫn giữ vẻ mặt vô tội.

Lục Châu lắc đầu thở dài: “Đoan Mộc Sinh, nếu bọn hắn không hiểu thì ngươi đi dạy dỗ một chút đi…”

Đoan Mộc Sinh vui mừng, tay huy động Bá Vương Thương: “Đồ nhi lĩnh mệnh!”

Nói rồi Đoan Mộc Sinh tung người nhảy xuống, rời khỏi phi liễn!

Lục Châu thấy có nữ tu mang ghế tới, bèn ra hiệu cho Hoa Vô Đạo: “Mời.”

“Đa tạ.”

Hai người ngồi ở phía trước phi liễn, lăng không quan sát trận chiến.

Vu Sinh cũng không ngờ Ma Thiên Các nói ra tay liền ra tay.

Đến lúc này thì… hắn đã xác định, kế hoạch thập vu bị bại lộ!

“Lui!”

Ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào lăng không lui lại.

Trận hình tản ra.

Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay, đứng chắn trước mặt Vu Sinh và Vu Quan.

Thương ảnh ngàn trọng!

Vu Sinh nhíu mày, nhấc tay lên!

Ầm!

Một vòng sáng màu tím nhạt xuất hiện trước mặt Vu Sinh, ngăn cản thương ảnh. Hai bên đồng thời lui lại.

Đây là lần thứ nhất giao thủ.

Quả nhiên là tu hành giả vu thuật Nguyên Thần cảnh!

Vu Sinh và Vu Quan lăng không mà đứng, phía sau là hai mươi tám tên tu hành giả mặc hồng bào.

Khí thế và thái độ của hai người đã hoàn toàn thay đổi so với lúc ở Ma Thiên Các.

Bọn hắn đứng thẳng lưng.

“Vãn bối đến thăm Ma Thiên Các, dùng chân thành để đối đãi. Nhưng Ma Thiên Các lại hùng hổ doạ người như vậy, vãn bối bất đắc dĩ chỉ có thể ra tay tự bảo vệ mình!”

“Đồ không biết xấu hổ! Tam sư huynh, đánh hắn!” Tiểu Diên Nhi đứng trên phi liễn chỉ tay vào mặt Vu Sinh mà mắng.

Đoan Mộc Sinh cũng lười nói lý lẽ với loại người như bọn hắn.

Có mưu đồ làm loạn sau lưng Ma Thiên Các, lại còn mở miệng nói đạo lý chính nghĩa. Trong lòng Đoan Mộc Sinh bị lửa giận thiêu đốt không thôi.

Bá Vương Thương vung lên.

Nguyên khí bốn phía dao động.

Toàn thân Bá Vương Thương được cương khí bao bọc tấn công về phía trước.

Một thương này, sóng trùng điệp ngàn trọng.

Mấy ngàn đạo thương ảnh cùng lao tới tấn công.

Vu Sinh và Vu Quan kết thành thủ thế, hai vòng sáng màu tím nhạt xuất hiện hợp lại làm một, ngăn ở trước mặt Đoan Mộc Sinh.

Ầm!

Hai bên lại lui ra sau.

Nhưng Đoan Mộc Sinh không dừng lại…

Song phương lại kịch liệt chiến đấu.

Đám tu hành giả cấp thấp quanh Canh Tử Trấn không ai dám đến gần.

Hoa Vô Đạo đứng từ xa quan chiến, không tiếc lời tán thưởng: “Đoan Mộc Sinh có vũ khí thiên giai, lấy một địch hai, có thể nói là dũng mãnh vô song.”

Lục Châu lắc đầu, không thấy hài lòng.

Tu vi của Đoan Mộc Sinh cũng chỉ mới khai diệp, nếu tiếp tục đánh thì còn phải mất bao lâu?

Có điều… trận chiến này lại có thể ma luyện hắn, giúp hắn nhanh chóng trưởng thành.

Hai bên kịch đấu một lát.

Từ phía Canh Tử Trấn truyền đến tiếng vang trầm thấp.

Mọi người đứng trên Xuyên Vân phi liễn đều quay đầu nhìn về phía đó.

Ở hậu phương Canh Tử Trấn, có một chiếc long liễn màu đen nhỏ hơn Xuyên Vân phi liễn một chút đang chậm rãi bay tới.

Vượt qua màn vụ khí, lướt ngang Canh Tử Trấn.

Tốc độ không nhanh không chậm, cũng không bay cao.

Điều khiến người khác e ngại là ——

Bốn phía quanh long liễn có khoảng bốn trăm tên tu hành giả Phạn Hải cảnh hộ vệ đang ngự không lướt đến.

“Ma Sát Tông!”

Bách tính Canh Tử Trấn đều hoảng hốt trốn vào nhà, đóng cửa không dám bước ra.

Đây đều là bọn ma đầu tội ác tày trời, ai còn dám ló mặt?

Lục Châu tỏ vẻ bình tĩnh.

Long liễn màu đen của Ma Sát Tông tuy không bằng Xuyên Vân nhưng chung quanh lại có bốn trăm tên Phạn Hải cảnh, lại thêm mấy tên Thần Đình cảnh. Chiến trận này cộng thêm tu hành giả quán thâu nguyên khí tạo ra âm thanh cộng hưởng vừa rồi, khiến người ta cảm thấy áp lực.

Biểu hiện của những người không liên quan ở Canh Tử Trấn là minh chứng tốt nhất.

Các tu hành giả cấp thấp đều tản ra xa.

Khi long liễn màu đen xuất hiện trong tầm mắt, Đoan Mộc Sinh lăng không lui lại. Dưới khống chế của hắn, Bá Vương Thương đẩy lui Vu Sinh và Vu Quan, hai bên đều không bị thương.

Ông ——

Long liễn màu đen vững vàng dừng lại trên không trung.

Bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp.

“Cơ lão tiền bối… đã lâu không gặp.”

Nhậm Bất Bình mặc hắc sắc trường bào, gương mặt tiều tuỵ, tóc tai hơi lộn xộn, hai mắt thâm thuý chậm rãi bước ra.

Đây chính là người đứng đầu Ma Sát Tông, cũng Ma Sát Tông đại thủ toạ.

Bốn mắt chạm nhau.

Trong đầu Lục Châu hiện ra bộ dáng trước kia của Nhậm Bất Bình.

“Ngươi già rồi.”

Nhậm Bất Bình khom người đáp: “Vẫn thua xa Cơ lão tiền bối… Ta có sống thêm mấy trăm năm cũng không thành vấn đề.”

“Bản toạ cược, ngươi sống không quá hôm nay.”

Trong mắt Lục Châu… hắn đã là người chết.

Từ khi Ma Sát Tông nhiều lần khiêu khích Ma Thiên Các, kết cục của hắn đã định.

Nhậm Bất Bình cười ha hả nói: “Cơ lão tiền bối… ngươi đúng là già thật rồi. Ngươi không cảm thấy nơi này rất kỳ quái sao?”

Lục Châu không nhanh không chậm đáp: “Nói nghe xem.”

Vu Sinh bay lên không, ngang độ cao với Lục Châu ——

“Vãn bối ban đầu bái phỏng Ma Thiên Các đích thật là muốn chân thành đối đãi. Nhưng… Ma Thiên Các lại hùng hổ doạ người. Vãn bối đành phải ra hạ sách này, dẫn dụ các ngươi tới đây.” Vu Sinh nói.

Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương chỉ vào mặt Vu Sinh: “Ý ngươi là, các ngươi cố ý làm thế?”

Vu Sinh gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Ánh mắt hắn dời từ Đoan Mộc Sinh đến người Lục Châu. “Lão tiền bối, vãn bối vốn muốn cầu hoà, nhưng nửa đường thay đổi chủ ý… vãn bối chỉ có một thỉnh cầu.”

“Hửm?”

“Mong tiền bối giao phản đồ Ma Thiên Các Diệp Thiên Tâm cho người trong cung!” Vu Sinh nói.

Vì Diệp Thiên Tâm?

Cố ý dẫn dụ Ma Thiên Các?!

Mọi người đứng trên Xuyên Vân phi liễn đều đưa mắt nhìn nhau.

Chiêu Nguyệt nghe vậy liền vội vàng cúi đầu nói: “Đồ nhi không biết đây là cạm bẫy, mong sư phụ thứ tội!”

Lục Châu phất phất tay. “Không sao.”

Cho dù Chiêu Nguyệt không nói thì chuyện này cũng sẽ xảy ra…

Ma Thiên Các không có khả năng đứng yên nhìn hậu nhân thập vu ăn cắp bình chướng Kim Đình Sơn.

Minh Thế Nhân cười lạnh. “Ta nhổ vào! Ai cho các ngươi lòng tin vậy hả? Chỉ dựa vào ngươi và Nhậm Bất Bình mà cũng xứng gọi là cạm bẫy?”

Trong số những kẻ trước mặt, có thể được xem là đối thủ cũng chỉ có Nhậm Bất Bình, Vu Sinh và Vu Quan.

Bên phía Ma Thiên Các có Hoa Vô Đạo, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân… còn có tổ sư gia Ma Thiên Các tu vi thâm bất khả trắc tự mình ra trận.

Vu Sinh nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Nhậm Bất Bình. “Lòng tin sao?”

Hai tay hắn dang ra hướng về phía đại địa. “Ở đây… ta có lòng tin.”

Nhậm Bất Bình nhìn thấy hơn hai mươi tên tu hành giả mặc hồng bào đồng loạt chắp hai tay lại, trên người toả ra năng lượng nguyên khí nhàn nhạt.

“Đây là…”

Vu Sinh và Vu Quan cũng chắp tay.

Trong vòng bán kính ba dặm, vụ khí mù mịt đột nhiên biến mất…

Lấy đám tu hành giả mặc hồng bào làm trung tâm, nửa vòng tròn hình bán nguyệt phía trước xuất hiện thêm mười vòng sáng màu tím nhạt.

“Đại trận mà chúng ta bố trí không phải dùng để ăn cắp bình chướng Kim Đình Sơn. Đó chỉ là tin tức cố ý để lộ ra mà thôi…” Vu Sinh tiếp tục nói. “Đại trận này tên là… Tiên Hiền Đại Trận.”

“Tiên Hiền Đại Trận?” Hoa Vô Đạo bỗng nhiên đứng bật dậy, hai mắt mở to.

Lục Châu vẫn tỏ ra thờ ơ.

Tiểu Diên Nhi dữ dằn nói: “Cái gì mà tiên hiền với chả hậu hiền?! Ai thèm quan tâm! Ta đánh cho các ngươi răng rơi đầy đất!”

Hoa Vô Đạo lắc đầu. “Thập vu chính là tiên hiền… đại trận này có thể khiến cho lực lượng thập vu phụ thể vào bọn họ. Nói cách khác… người chúng ta phải đối mặt là thập vu cao thủ!”

“. . .” Minh Thế Nhân giật mình, bánh lái trong tay khẽ run. “Sư phụ, hay là… chúng ta tránh né mũi nhọn?”

Mục đích lái Xuyên Vân phi liễn đến là để bọn họ có thể nhanh chóng thoát khỏi đại trận.

Lục Châu hờ hững lắc đầu. “Không cần.”

Đường đường là tổ sư gia Ma Thiên Các, cần gì phải trốn?

Hắn chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói: “Vậy thì để bản toạ nhìn xem, thập vu các ngươi có bao nhiêu năng lực…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom