-
Chương 116-120
Chương 116 Lục Hợp Đạo Ấn
“Mời Các chủ nói ra.” Hoa Vô Đạo cung kính nói.
Trung niên nam tử thấy vậy trong lòng cực kỳ khó chịu, sư phụ mình vì muốn có được cơ hội giao thủ với người ta mà lại trở nên khúm núm như vậy. Nhớ ngày xưa Hoa Vô Đạo ở Vân Tông uy phong cỡ nào, có biết bao nhiêu người kính sợ và tôn trọng…
Vậy mà đến Ma Thiên Các lại bị khuất nhục như thế.
Nhưng hắn có thể làm được gì đây?
Đối mặt với một đám cao thủ hoàn toàn nghiền ép thế cục, ngoại trừ cúi đầu hắn còn biết làm gì?
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, một tay đặt sau lưng, một tay vuốt râu khẽ nói: “Thứ nhất, ngươi còn chưa có tư cách giao thủ với bản toạ, nếu ngươi phòng thủ được trước đòn tấn công của Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh thì mới có tư cách. Thứ hai, thời gian của bản toạ rất quý giá, nếu ngươi thua phải đáp ứng một điều kiện của bản toạ.”
Trung niên nam tử nghe vậy, mặt đỏ tới mang tai.
Hắn vừa định phát tác thì thanh âm của Lục Châu đã vang lên lần nữa: “Đương nhiên ngươi có quyền từ chối.”
“Ngươi ——” Trung niên nam tử nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn đầy không phục.
Rõ ràng bộ dạng là người trung niên mà lại hoàn toàn phát huy tố chất nghé con không sợ hổ của người trẻ tuổi vô cùng tinh tế.
Ầm!
Hoa Vô Đạo đột nhiên nhấc chân đạp ngã trung niên nam tử khiến hắn quỳ xuống rồi quát lớn: “Vi sư mang ngươi đến là muốn ngươi có thêm kiến thức. Ngươi thì hay rồi, ngay cả chuyện của sư phụ mà cũng dám ngang ngược ngăn cản?”
“Đồ nhi không dám!”
“Nếu còn dám nhúng tay vào chuyện của vi sư, vi sư sẽ đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ngươi.”
Lời hắn nói khiến trung niên nam tử ngơ ngẩn, đành phải gật đầu. “Đồ nhi… đồ nhi tuân mệnh!”
Hoa Vô Đạo chắp tay bước lên phía trước, cả người trở nên tự tin vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân, miệng gằn từng chữ: “Ta có thể đáp ứng yêu cầu của Các chủ, chỉ cần chuyện đó không liên quan đến Vân Tông, tất cả những điều kiện khác ta đều đồng ý.”
“Rất tốt.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu.
Minh Thế Nhân bước ra, hăng hái đánh giá Hoa Vô Đạo.
“Ta sẽ thay sư phụ xem thật kỹ thủ đoạn rùa đen của ngươi mạnh đến cỡ nào.”
Nghiên cứu một chiêu thức phòng ngự suốt hai mươi năm, gọi thủ đoạn này là rùa đen cũng không ngoa.
Hoa Vô Đạo không có tức giận, chỉ chậm rãi nâng tay phải lên. “Mời.”
Khi một tiếng này vừa thoát ra khỏi miệng, trên thân Hoa Vô Đạo đồng thời bay ra mấy đạo ấn hình chữ.
Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thuỷ, Hoả… Sáu chữ được viết theo thể chữ triện xuất hiện theo thứ tự, xoay chung quanh người Hoa Vô Đạo tạo thành một vòng tròn.
(Chú thích: Thể chữ triện là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ, chủ yếu được dùng để khắc con dấu vì độ phức tạp cao và đặc tính hình dáng khiến cho chữ rất khó giả mạo.)
“Lục Hợp Ấn!”
Lục Hợp Ấn là một pháp ấn Đạo môn cực kỳ phức tạp, có rất ít tu hành giả có thể tu luyện Đạo ấn này tới cực hạn.
Lục hợp là thuật ngữ dùng trong công pháp, sử dụng tinh, khí, thần làm nội tam hợp, sử dụng tay, mắt, thân làm ngoại tam hợp.
Mà Lục Hợp Ấn của Hoa Vô Đạo lại càng thêm đặc biệt…
Dưới chân hắn xuất hiện một vòng tròn có đường kính hai mét, trông không khác gì đồ án thái cực đang sinh sôi không ngừng.
Có thể cô đọng cương khí tới mức này, hai mươi năm nghiên cứu của hắn hoàn toàn không hề lãng phí.
Điều này cũng cho thấy trình độ si mê tu hành của Hoa Vô Đạo.
Minh Thế Nhân nhìn thấy Lục Hợp Ấn, lập tức thu hồi thái độ coi thường lúc đầu.
Thủ thế thay đổi, ngưng khí thành cương.
Từng đạo cương ấn xuất hiện đầy trời.
Thấy chiêu này của Minh Thế Nhân, Hoa Vô Đạo lên tiếng nhắc nhở: “Nếu trình độ chỉ có như thế… Ta đề nghị hai vị cùng lên!”
“Hử?”
Minh Thế Nhân nhướng mày.
Hắn tung người nhảy lên, điều khiển cương ấn đánh tới!
“Cuồng vọng!” Minh Thế Nhân hét lớn một tiếng.
Ngàn vạn cương ấn kia lập tức bổ xuống.
Trong chớp mắt…
Sáu tự phù kia đột nhiên biến lớn.
Vòng sáng dưới chân Hoa Vô Đạo cũng to lên gấp đôi.
Vù!
Âm thanh nguyên khí cộng hưởng với Đạo ấn vang lên dồn dập.
Ầm!
Toàn bộ cương ấn do Minh Thế Nhân đánh ra đều va vào Lục Hợp Ấn.
Thế nhưng…
Điều khiến mọi người không thể tin được là, Minh Thế Nhân không chỉ không phá vỡ được Lục Hợp Ấn mà còn bị Lục Hợp Ấn bắn cho bay ngược về sau.
Mọi người đều cả kinh!
Minh Thế Nhân lộn vòng trên không rồi lui lại ba bước mới có thể đứng vững.
Hai tay hắn tê rần!
Chẳng trách Hoa Vô Đạo tự tin như vậy, đồng ý với điều kiện của Lục Châu. Rõ ràng hắn vốn không để Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh vào mắt!
Một chiêu phòng ngự này đã thành công, Hoa Vô Đạo thắng!
“Lại lần nữa!”
Từ trước đến nay phong cách đánh nhau của Minh Thế Nhân là dùng thủ đoạn kinh người để chiến thắng đối thủ, tấn công bất ngờ tạo ra hiệu quả to lớn. Nhưng loại chiến đấu kiểu này hoàn toàn không thể áp dụng chiêu trò của hắn!
“Ly Biệt Câu!”
Minh Thế Nhân lấy ra vũ khí thiên giai.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ly Biệt Câu loé sáng giữa không trung.
Hoa Vô Đạo nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Lại có vũ khí thiên giai.”
Vũ khí thiên giai có một công năng đặc biệt vô cùng quan trọng, đó là —— phá cương!
Phá cương tức là năng lực phá vỡ cương khí, bao gồm cả cương khí hộ thể và pháp thân!
Ly Biệt Câu lập tức xuất hiện vô số điệp ảnh, nhiều không sao đếm xuể.
Ầm ầm ầm ầm!
Toàn bộ tấn công vào một điểm!
Lục Hợp Ấn dường như đã chuẩn bị cách ứng phó với vũ khí thiên giai.
Sáu tự phù lại nở rộ quang mang lần nữa!
Từ sáu đột nhiên hợp lại thành một, ngăn cản tại điểm tấn công!
Ầm!
Cương khí va chạm!
Lực tấn công của Minh Thế Nhân càng mạnh thì lực đàn hồi càng lớn… Lần này hắn bay ngược ra sau, suýt chút nữa đã đâm vào cột trụ trong đại điện Ma Thiên Các!
Thân mình còn chưa kịp hạ xuống đất, Minh Thế Nhân đã trầm giọng hô: “Lại lần nữa!”
Minh Thế Nhân có chút không phục, đạp không xoay người.
Nhưng mà…
Đoan Mộc Sinh bỗng nhiên lên tiếng: “Để ta lên! Đệ lui ra!”
Bá Vương Thương chắn ngang trước mặt Minh Thế Nhân, cản hắn lại!
Minh Thế Nhân dù sao cũng không phải là loại người hung mãnh dựa vào lực lượng mà thiên về linh động và xảo quyệt hơn.
Đối phương lại cứ co đầu rụt cổ trong Lục Hợp Ấn, Minh Thế Nhân đương nhiên phải chịu thiệt thòi!
Đoan Mộc Sinh vung mạnh Bá Vương Thương.
Vù!
Bách Kiếp Động Minh!
Pháp thân cao ba trượng đứng sừng sững trong đại điện.
Pháp thân được Đoan Mộc Sinh khống chế ở hình thái năng lượng nên không gây hư hại gì đến đại điện.
Lực lượng của Đoan Mộc Sinh rõ ràng mạnh hơn nhiều…
“Điệp Lãng Thiên Trọng!”
Từ thanh Bá Vương Thương lập tức bắn ra hàng trăm hàng ngàn đạo thương ảnh.
Thấy cảnh này, Hoa Vô Đạo tán thưởng nói: “Không hổ là Ma Thiên Các danh chấn thiên hạ, mỗi người đều có một thanh vũ khí thiên giai!”
Trong lúc nói chuyện, sáu tự phù vây xung quanh Hoa Vô Đạo lại hợp thành một khối, tạo thành một hộ thuẫn bằng cương khí!
Choang!
Ầm ầm!
Ngàn đạo thương ảnh đánh mạnh vào hộ thuẫn.
Lục Hợp Ấn hiện ra gợn sóng dập dờn, trong giây lát biến thành ảm đạm nhưng rất nhanh đã khôi phục lại quang mang lấp lánh!
“Đạo môn Lục Hợp Ấn… đúng là tạo hoá của thiên địa! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người sử dụng Lục Hợp Ấn như thế này.” Chu Kỷ Phong tán thưởng.
“Ta cũng thế… Ta xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, cũng khá rành Lục Hợp Ấn. Tất cả mọi người đều dùng nó để tu luyện cách tấn công, xem nhẹ việc phòng thủ! Trận chiến ngày hôm nay đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt!” Phan Trọng nói.
Đoan Mộc Sinh hừ một tiếng: “Chỉ biết phòng thủ, sao có thành tựu! Lại lần nữa!”
Bá Vương Thương vung mạnh.
Tốc độ càng nhanh hơn trước đó, thương ảnh mang theo lực lượng cường đại xuất hiện.
Lục Châu hài lòng gật đầu, chắp tay sau lưng nói: “Nếu đã biết dùng điểm để phá diện, vậy thì phải làm cho tới cùng…”
Tấn công trên diện rộng hoàn toàn không thích hợp để đối phó với phòng ngự cường đại.
Đoan Mộc Sinh âm thầm gật đầu: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm!”
Dưới sự gia trì của pháp thân Bách Kiếp Động Minh, thương ảnh đã nhanh tới mức không còn trông thấy rõ.
“Thiên Quyến Hữu Khuyết!”
Đại chiêu Thiên Nhất Quyết bộc phát!
Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói: “Không ngờ đệ tử Ma Thiên Các lại mạnh như thế… Đáng tiếc, như vậy vẫn chưa đủ!”
Vòng tròn dưới chân hắn đột nhiên thay đổi!
Đồ án hình thái cực mở rộng ra biến thành hình bát quái xoay tròn!
Bát quái phối với lục hợp!
Chương 117 Lôi Cương
Nhìn một màn này, Lục Châu cũng cảm thấy bất ngờ.
Hoa Vô Đạo lại có thể vận dụng công pháp bát quái để kết hợp với Lục Hợp Ấn.
Không cần biết uy lực của chiêu thức này ra sao, chỉ cần mỗi tinh thần cầu tiến và phần can trường này thôi đã đủ khiến người khác phải than thở… Hơn nữa, hắn đã dám đến Ma Thiên Các thì sao có thể chưa khảo nghiệm qua uy lực của chiêu Lục Hợp Ấn này.
Thiên Quyến Hữu Khuyết chính là đại chiêu của Thiên Nhất Quyết, lại được pháp thân Bách Kiếp Động Minh gia trì và vũ khí thiên giai hỗ trợ nên tất cả mọi người đều tràn ngập lòng tin đối với chiêu này của Đoan Mộc Sinh.
Vô số thương ảnh tụ lại thành một điểm, lấy điểm phá diện, đánh mạnh vào Lục Hợp Ấn.
Lục Hợp Ấn phối hợp với đồ án hình bát quái tạo thành cương khí có năng lực phòng hộ vô cùng quỷ dị.
Cương khí va chạm gây ra từng đạo gợn sóng đánh ra ngoài đại điện Ma Thiên Các.
“Lục Hợp Ấn thật mạnh… Tam tiên sinh đã dùng đến đại chiêu mà cũng không cách nào rung chuyển!”
“Tên Hoa Vô Đạo này đúng là có bản lĩnh.”
Phan Trọng xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, có thể xem như là cùng nguồn cội với Vân Tông, vì thế cũng hiểu rất rõ Đạo ấn. Lục Hợp Ấn của Hoa Vô Đạo đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của hắn. Nhưng ngẫm lại cũng phải, ai sẽ dùng toàn bộ thời gian hai mươi năm chỉ để nghiên cứu có một chiêu như thế chứ?
Quy tắc Hoa Vô Đạo đặt ra là Ma Thiên Các tấn công, hắn chỉ phòng thủ. Nếu bọn họ thật sự đánh nhau sống mái một phen thì chưa hẳn Hoa Vô Đạo đã đấu lại Đoan Mộc Sinh.
“Vẫn chưa xong đâu!” Đoan Mộc Sinh đột nhiên hét lớn một tiếng.
Bá Vương Thương sau khi va chạm với Lục Hợp Ấn lại lần nữa bay lên xoay tròn trên không.
Thương cũng như kiếm, đều tạo ra uy lực mạnh nhất khi đâm tới chứ không phải chém vào.
Một màn khiến người sợ hãi đột nhiên xuất hiện.
Trên đầu thương Bá Vương Thương bỗng có một cỗ cương khí hùng hồn bao vây lấy, cương khí xoay tròn tạo thành mũi nhọn.
Đầu thương loé lên quang mang màu đỏ rực.
Hoa Vô Đạo trầm giọng nói: “Vẫn chưa đủ!”
Sáu tự phù thể chữ triện tụ họp tại một điểm rồi chồng chất lên nhau, đồng thời đồ án hình bát quái dâng lên cao, dung hợp với sáu tự phù.
Rõ ràng là…
Hắn đã sớm nghĩ tới chiêu thức này sẽ bị người ta tấn công theo phương thức lấy điểm phá diện.
Ông ông ——
Khi Bá Vương Thương va chạm với Lục Hợp Ấn, tiếng ông ông liên tục vang lên.
Mọi người nhíu mày.
Âm thanh này tựa như tiếng nguyên khí va chạm vào nhau.
Khi xảy ra va chạm, nguyên khí chung quanh sẽ trở nên hỗn loạn, khi cộng hưởng cùng âm thanh sẽ tạo ra sóng âm xung kích rất quỷ dị, gần như là một loại âm công hỗn hợp.
Mọi người vội vàng điều động nguyên khí chống cự lại cỗ sóng âm quỷ dị này.
Duy chỉ có một mình Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh, trong lòng một mảnh không minh.
Hắn nhẹ nhàng thoải mái quan sát cuộc chiến, dường như không hề bị sóng âm ảnh hưởng chút nào.
Ầm!
Sóng âm xung kích quỷ dị chỉ duy trì trong một thời gian ngắn ngủi khoảng vài hơi thở đã kết thúc.
Bá Vương Thương đâm tới, sáu tự phù trên Lục Hợp Ấn đột nhiên tản ra!
Hoa Vô Đạo lảo đảo lui lại, vòng sáng dưới chân tiêu tán.
Tương tự…
Đoan Mộc Sinh cũng bị lực lượng va chạm bắn ngược ra sau, hắn lăng không xoay người, sau khi hạ xuống đất phải lui ba bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Đoan Mộc Sinh có chút khó tin nhìn Hoa Vô Đạo, hắn không ngờ Hoa Vô Đạo có thể đỡ được một chiêu này! Mà lão ta chỉ lui lại một hai bước chân.
Theo quy tắc này, Đoan Mộc Sinh rơi vào thế hạ phong.
Nhưng mà…
Hoa Vô Đạo lại còn kinh ngạc hơn của Đoan Mộc Sinh.
Hắn tự tin rằng một chiêu này của mình không ai có thể phá nổi.
Trước khi đến Ma Thiên Các, hắn từng đến tìm không ít cường giả Nguyên Thần cảnh để giao thủ. Không một người nào trong số đó thành công phá vỡ phòng ngự của hắn.
Không ngờ lại có ngày bị Đoan Mộc Sinh bức lui.
Nếu Đoan Mộc Sinh mạnh hơn một chút nữa… nói không chừng chiêu vừa rồi đã đánh tan Lục Hợp Ấn.
Hoa Vô Đạo khen ngợi từ tận đáy lòng: “Các hạ thật mạnh!”
Đoan Mộc Sinh không có tâm tình khích lệ đối thủ, hắn cầm Bá Vương Thương quét ngang, nói: “Thêm ba chiêu nữa!”
“. . .”
Đoan Mộc Sinh là loại người càng đánh càng hăng.
Hoa Vô Đạo chắp tay: “Ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Nhưng mà ba chiêu đã kết thúc. Dựa theo ước định trước đó… tiếp theo hẳn nên để Các chủ xuất thủ.”
Mọi người nhìn về phía Lục Châu.
Ước định này vốn là hắn định cùng người ta.
Đoan Mộc Sinh lắc lắc đầu. “Vừa rồi ta chưa dùng toàn lực, đánh thêm một chiêu nữa thôi là ta có thể phá Lục Hợp Ấn của ngươi rồi!”
Hoa Vô Đạo hờ hững nhìn Đoan Mộc Sinh. “Nếu không phải do ta chủ quan thì e là các hạ cũng không thể bức lui được ta. Chiêu Lục Hợp Ấn này của ta chỉ mới sử dụng có năm thành lực lượng mà thôi.”
Mọi người cả kinh.
Không rõ Hoa Vô Đạo đang khoác lác hay cố ý mỉa mai Đoan Mộc Sinh.
Mặc kệ là ý gì thì lời này đều có vẻ phách lối.
“Năm thành? Lục Hợp Ấn đỡ được đại chiêu của tam tiên sinh mà chỉ dùng mới có năm thành công lực!” Phan Trọng kinh ngạc.
“Đúng là chưa bao giờ thấy Đạo ấn phòng ngự mạnh tới vậy.”
Ánh mắt Hoa Vô Đạo từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào Lục Châu.
Hắn đang chờ đợi Lục Châu đáp lại.
Rốt cuộc…
Lục Châu chậm rãi bước xuống bậc thềm.
“Lục Hợp Ấn này là chiêu thức Đạo ấn ngươi đã khổ tu suốt hai mươi năm qua?”
“Đúng vậy.”
“Nếu bản toạ xuất thủ… Rất có thể ngươi sẽ chết.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Hoa Vô Đạo khẽ giật mình.
Sau khi hắn đã chứng minh sự cường đại của Lục Hợp Ấn mà Lục Châu còn có thể nói ra lời như vậy, thì lực lượng chân chính của Lục Châu còn mạnh đến cỡ nào?
Tính mệnh rất đáng quý.
Người có thể thật sự xem nhẹ việc sinh tử chẳng có mấy ai.
Trầm ngâm một lát, Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Mời Các chủ chỉ giáo. Nếu bất hạnh bỏ mình… Hoa Vô Đạo xin tự làm tự chịu.”
“Rất tốt.”
Lục Châu tiếp tục cất bước đi đến một vị trí rộng rãi trong đại điện.
Đồng thời, trong lòng bàn tay hắn cũng xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ…
Hoa Vô Đạo không cảm thấy trên người Lục Châu có khí tức ba động nào, cũng không thấy có sự điều động nguyên khí.
Nhưng Hoa Vô Đạo không hề chủ quan.
Hắn bước ra nửa vòng cung, một tay nhẹ nhàng nhấc lên.
Đồ án hình bát quái dưới chân và sáu chữ Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thuỷ, Hoả lấp loé kim quang xoay vòng thành hình tròn.
Mạnh mẽ và khí thế hơn trước đó rất nhiều.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ ——
Song chưởng Hoa Vô Đạo đánh ra, giữa không trung đột nhiên xuất hiện thêm hai tự phù “Có” và “Không”.
Có tất cả tám tự phù toả ra kim quang xoay vòng.
Nguyên khí ba động, cương ấn cũng xoay tròn theo tám tự phù này.
Không ngờ lúc trước hắn đã thật sự che giấu thực lực!
Lục Hợp Ấn nay đã biến thành Bát Hợp Ấn, lại thêm đồ án hình bát quái.
Hoa Vô Đạo không hề khoác lác! Vừa rồi hắn chỉ mới thi triển có năm thành công lực!
Ánh mắt Hoa Vô Đạo sáng rực nhìn chằm chằm vào Lục Châu, làm một tư thế mời!
“Mời!”
Tám tự phù to lớn lượn vòng trên không trung toả sáng lấp lánh.
Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Các chủ.
Không biết lão nhân gia người có thể đánh tan một chiêu này không.
Hoa Vô Đạo cũng không phải là Tả Tâm Thiền, hắn đâu chỉ mạnh hơn Tả Tâm Thiền một chút.
Chỉ riêng một chiêu này thôi, Lục Hợp Ấn của Hoa Vô Đạo đã mạnh hơn Kết Định Ấn của Tả Tâm Thiền gấp trăm gấp ngàn lần!
Hôm nay liệu Lục Châu có phá giải được chiêu thức của Hoa Vô Đạo không?
Mọi người đều rửa mắt trông đợi.
Lục Châu nhấc tay phải lên.
Tấm thẻ đạo cụ màu lam nhạt vỡ vụn trong lòng bàn tay hắn.
Lần này không xuất hiện vòng xoáy mà thay vào đó là một ký hiệu hình tia chớp.
Ngưng khí thành cương!
Tia chớp đột nhiên phóng đại, mang theo cương khí giánh mạnh từ trên trời xuống!
“Lôi Cương?! Chuyện này sao có thể?!” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng nghẹn họng nhìn trân trối.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đều bị chiêu thức xa lạ này làm cho kinh ngạc.
Bọn họ đi theo sư phụ đã nhiều năm nhưng chưa từng thấy sư phụ thi triển chiêu thức này!
Vậy mà lại là Lôi Cương!
Ầm!
Trước mắt tất cả mọi người, tia chớp mang theo cương khí đập mạnh vào Lục Hợp Ấn.
Tia lửa điện văng khắp nơi, khói bụi mù mịt tràn ngập đại điện!
Roẹt ——
Hoa Vô Đạo bị va chạm mạnh, nhanh chóng lui lại!
Chương 118 Cuối cùng ngươi vẫn phải lựa chọn
Cái gì mà Lục Hợp Ấn, cái gì mà đồ án bát quái hay tám tự phù… tất cả đều không có cơ hội ngưng tụ thành hình, chỉ kịp nghe ẦM một tiếng, đều bị đánh tan trong khoảnh khắc!
Tất cả đều biến mất vô tung vô ảnh không còn lại chút dấu vết.
Càng đáng sợ hơn là ——
Đại pháp co đầu rụt cổ của Hoa Vô Đạo dường như không có chút tác dụng gì.
Khi bị tia Lôi Cương đánh mạnh vào người, Hoa Vô Đạo điên cuồng lui lại!
Hắn trừng to mắt, hai mắt đỏ bừng, cố gắng giẫm mạnh chân để trụ lại…
Phụt ——
Hắn phun ra một ngụm máu tươi!
Đến lúc này mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình!
Chiến đấu đã kết thúc.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Lục Châu khẽ lắc đầu… thẻ đạo cụ Lôi Cương chỉ có 10% khả năng đánh trọng thương mục tiêu, vậy mà Hoa Vô Đạo cũng kích hoạt cho được. Không biết nên nói hắn may mắn hay là xui xẻo nữa.
Có điều, Hoa Vô Đạo tránh thoát được 1% một kích chí mạng thì đã xem như là may mắn rồi. Cho dù là bị đánh trúng hay bị trọng thương thì vẫn tốt hơn nhiều là bị giết chết ngay tức khắc!
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Bàn tay Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương, hắn không hề cảm thấy được rửa hận hay nhẹ nhõm, mà trong nội tâm hắn đang tràn ngập cảm giác rung động và uỷ khuất.
Lục Hợp Ấn mạnh như thế mà hoàn toàn chẳng có chút năng lực hoàn thủ nào trước mặt sư phụ. Cũng cùng chiêu thức ấy, Đoan Mộc Sinh hắn đã chẳng thể làm cho Hoa Vô Đạo mảy may rung chuyển.
Suy nghĩ của Minh Thế Nhân thì đơn giản hơn nhiều. Hoá ra sư phụ vẫn luôn một mực giấu tài. Từ khi sư phụ người bức lui được thập đại cao thủ, hắn đã biết con át chủ bài của sư phụ có rất nhiều, nhưng người có tất cả bao nhiêu át chủ bài thì chẳng ai biết hết được.
Trên mặt Tiểu Diên Nhi lộ vẻ sùng bái mãnh liệt!
Còn Chu Kỷ Phong và Phan Trọng trông giống như những kẻ chưa rõ việc đời, bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt đều là cảm giác không thể tin nổi nhìn về phía Hoa Vô Đạo bị bức đến trọng thương.
Bọn họ không phải kinh ngạc vì Hoa Vô Đạo bị đánh bại, mà là không thể nào ngờ được Lục Châu sẽ sử dụng Lôi cương.
Lôi Cương, tên cũng như ý nghĩa, khi ngưng khí thành cương, cương khí cường đại đến một mức độ nhất định sẽ có uy lực mạnh mẽ như lôi điện, là một loại thủ đoạn vô cùng hiếm thấy và cực kỳ đáng sợ.
Lôi Cương đã biến mất khỏi tu hành giới từ rất lâu trước đây.
Hiện tại Lôi Cương chỉ còn tồn tại trong sử sách, không có một người nào thật sự học được công pháp này, lại càng không có ai được tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Lôi Cương khi được thi triển.
“Lôi… vậy mà lại là Lôi Cương…”
Hoa Vô Đạo không nhịn được nữa, quỳ một gối xuống, tay chống xuống đất, trên mặt đều là không cam lòng.
Bại trong tay Lôi Cương là điều hắn chưa bao giờ ngờ tới… Nếu biết Cơ Thiên Đạo có thủ đoạn thông thiên như vậy, hắn sẽ không tìm tới Ma Thiên Các để tự rước lấy nhục nhã.
Đúng là quá mỉa mai mà!
“Sư phụ!”
Tên đệ tử của Hoa Vô Đạo vọt tới muốn đỡ hắn dậy.
Nhưng Hoa Vô Đạo khoát tay áo, ra hiệu cho hắn đừng qua đây.
Kẻ yếu thua cuộc không đáng sợ, đáng sợ là sau khi thua lại không còn chút tôn nghiêm.
Có chơi thì có chịu!
Lục Châu cũng bất đắc dĩ lắc đầu, các ngươi nghĩ nó là Lôi Cương thì cứ cho là Lôi Cương vậy…
Có lẽ bởi vì chưa từng có ai nhìn thấy Lôi Cương thật sự nên mới càng tin rằng chiêu thức Lục Châu vừa thi triển chính là “Lôi Cương” trong lòng bọn họ.
Khụ khụ.
Khụ khụ khụ.
Hoa Vô Đạo liên tục ho khan, gian nan đứng thẳng người, chắp tay lắc đầu nói: “Ta vốn cho là bỏ ra hai mươi năm để khổ tâm nghiên cứu một chiêu thức này, nhất định có thể đỡ được ba chiêu của ngươi. Đáng tiếc… ta đã sai rồi, hoàn toàn sai!”
Hắn cười.
Đó là nụ cười tự giễu.
Chỉ một chiêu đã đại bại, còn nói ba chiêu cái gì?
Ha ha ha…
Hoa Vô Đạo lại phun ra một ngụm máu tươi!
“Sư phụ!”
“Ta không sao…”
Hắn làm gì có chỗ nào không sao.
Từ vẻ mặt hắn đã nhìn ra được, thương thế trên người và vết thương trong lòng đang ngày càng nặng.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Ta tự làm tự chịu.”
Lục Châu gật gật đầu, xoay người bước lên bậc thềm rồi chậm rãi ngồi xuống.
Hoa Vô Đạo nói: “Chỉ cần là chuyện không liên quan đến Vân Tông thì ta sẽ đáp ứng.”
“Ngươi cũng là người thẳng thắn.” Lục Châu tiếp tục nói. “Bản toạ có một câu hỏi, ngươi chỉ cần thành thật trả lời là được.”
“Mời nói.”
“Kẻ chủ mưu sau lưng trong vụ án Ngư Long thôn là ai?” Lục Châu hỏi rất trực tiếp, không thèm quanh co lòng vòng.
Nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Hoa Vô Đạo vô cùng chấn động, hai mắt trừng lớn.
“Chuyện này…”
Hắn ấp úng, không nói ra lời.
“Sao hả? Không muốn nói?”
Trên mặt Hoa Vô Đạo lộ vẻ khó xử. “Không phải là ta không muốn nói, mà là một khi nói ra chuyện này sẽ gây ra hậu quả rất lớn.”
“Lão già này ngươi muốn gì đây? Nếu đã thua thì phải ngoan ngoãn mà trả nợ đi chứ!” Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào mặt hắn mắng.
“Hoa Vô Đạo, ngươi dù gì cũng là trưởng lão Vân Tông, lời đã hứa tuy không đạt tới khuôn vàng thước ngọc thì ít nhất cũng phải nhất ngôn cửu đỉnh chớ? Kẻ lật lọng như ngươi mà cũng được xem là danh môn chính phái sao! Ta khinh ——” Minh Thế Nhân cũng mắng không ngừng.
Chu Kỷ Phong ôn hoà hơn, chắp tay nói: “Hoa tiền bối, ta có một phương pháp thế này… Theo lời người nói thì đáp án của câu hỏi này rất quan trọng. Như vậy người chỉ cần nói cho một mình Các chủ nghe là được.”
“Đúng nha. Đến lúc đó đừng có lại nói ‘Các chủ mà biết thì thiên hạ sẽ đại loạn’. Chẳng phải ngươi cũng biết rồi đó sao, có thấy loạn cái gì đâu nào?” Tiểu Diên Nhi nói.
“Chuyện này…” Hoa Vô Đạo rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Mẹ nó đừng có lề mề chậm chạp nữa. Nếu không muốn nói thì để mạng hai người các ngươi lại đây!” Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh quét ngang, toàn thân bộc phát ra khí tức lạnh lẽo.
Vừa rồi Đoan Mộc Sinh đánh thua nên vẫn còn đang cực kỳ tức giận đây nè!
Mọi người trong đại điện đều chỉ trích Hoa Vô Đạo, nhưng mà hắn…
Hoa Vô Đạo lui lại một bước, thành khẩn nói: “Ta từng hứa hẹn với người đó sẽ không nói chuyện này với ai. Nếu có thể, xin Các chủ đổi một yêu cầu khác.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Minh Thế Nhân châm chọc nói: “Ta khinh! Ngươi thậm chí còn không tuân thủ lời hứa hẹn với sư phụ ta, bây giờ còn có mặt mũi nói chuyện này?”
“. . .”
Minh Thế Nhân mắng rất hào hùng.
Hoa Vô Đạo không giữ lời hứa với đệ nhất ma đầu trong thiên hạ, đúng là chẳng có tư cách gì lấy chuyện giữ lời hứa với người khác ra làm lý do.
Sắc mặt Hoa Vô Đạo vô cùng khó coi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Không sao.”
Mọi người đều giật mình kinh ngạc nhìn Lục Châu.
“Bản toạ cho ngươi hai lựa chọn. Một, nói ra kẻ chủ mưu sau lưng trong vụ án Ngư Long thôn. Hai, gia nhập vào Kim Đình Sơn, chức trưởng lão Ma Thiên Các trừ ngươi ra không thể là người nào khác.”
Có thể phòng thủ được đòn tấn công của Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân, tao nghệ về Lục Hợp Ấn của người này cực cao.
Chiêu này tuy là đại pháp co đầu rụt cổ nhưng nếu sử dụng thoả đáng thì vừa có thể công vừa có thể thủ.
Từ đầu đến cuối Hoa Vô Đạo còn chưa có dùng tới pháp thân Bách Kiếp Động Minh, hắn muốn giữ lại thực lực để ứng phó với chiêu thứ hai và chiêu thứ ba của Lục Châu. Nhưng ngay chiêu đầu tiên hắn đã bại, lại còn bị trọng thương.
Mà điều quan trọng nhất là, trong lòng người này không phân chính tà, chỉ làm việc theo bản tâm.
Nghe thấy hai lựa chọn này, Hoa Vô Đạo mở to hai mắt.
Toàn thân hắn rung động không thôi.
Hắn xuất thân từ Vân Tông, nếu bây giờ gia nhập ma đạo, bản thân hắn thân bại danh liệt chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là Vân Tông sẽ bị tu hành giả khắp thiên hạ chế nhạo.
Nhưng mà bí mật kia… hắn cũng không thể nói ra được.
Tình thế khó xử khiến hắn thống khổ không chịu nổi.
“Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của bản toạ.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“. . .”
Sắc mặt Hoa Vô Đạo càng thêm khó coi.
“Ngươi đã rời khỏi Vân Tông, còn cố kỵ cái gì nữa?” Minh Thế Nhân nói.
“Ta…”
Hoa Vô Đạo ấp úng nói không nên lời.
Chuyện này còn khó chịu hơn cả việc lấy mạng hắn.
Lục Châu cũng không vội, vẫn im lặng chờ nghe lựa chọn của hắn.
Cho dù lựa chọn của hắn là gì đi nữa thì đều là chuyện có lợi với Ma Thiên Các.
Chương 119 Hoa Vô, Vô Hoa, trưởng lão mạnh nhất
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân tuy không thích đại pháp co đầu rụt cổ của Hoa Vô Đạo, nhưng sư phụ đã lên tiếng thì bọn hắn cũng không dám nói thêm gì.
Vả lại Ma Thiên Các đang ngày càng suy thoái, nay được bổ sung thêm người mới có lẽ sẽ tái hiện được huy hoàng như ngày xưa.
Minh Thế Nhân quay đầu lại lén lút nhìn sư phụ.
Trông người làm gì có dáng vẻ như đại nạn sắp tới, ngược lại trông càng thêm hoạt bát khoẻ mạnh hơn lúc trước.
Hoa Vô Đạo rầu rĩ mãi vẫn chưa có quyết định.
Lục Châu trầm giọng nói: “Chỉ có hai lựa chọn, phải chọn một trong hai. Có thể được Ma Thiên Các đãi ngộ như vậy, ngươi là người duy nhất trong thiên hạ này đó. Kiên nhẫn của bản toạ cũng có hạn, đếm tới mười, bản toạ phải nghe được đáp án của ngươi.”
“Nếu vẫn không có đáp án thì sao?” Tim Hoa Vô Đạo đập thình thịch.
Không đợi Lục Châu nói chuyện.
Minh Thế Nhân đã nói trước: “Vậy thì ngươi sẽ giống như Phạm Tu Văn, bị cầm tù trong Ma Thiên Các cho đến khi nào nghĩ thông suốt mới thôi. Đương nhiên… ngươi đã nhìn thấu sinh tử thì chắc không quan tâm đến mấy chuyện này.”
“. . .”
“Hơn nữa, Ma Thiên Các chúng ta không nhiều nhặng gì nhưng chỗ ở thì có thừa. Đông Các, Nam Các, Tây Các, Bắc Các, thậm chí giữa sườn núi cũng có rất nhiều hang hốc bị bỏ hoang, bao gồm cả động diện bích hối lỗi ở hậu sơn lạnh như băng tuyết. Đừng mong có thể bỏ trốn, cho dù thập đại cao thủ cùng lúc xuất hiện cũng phá không nổi bình chướng Kim Đình Sơn đâu!” Minh Thế Nhân cười nói.
Lời này của hắn ngay cả Chu Kỷ Phong và Phan Trọng nghe thấy cũng phải khẩn trương theo.
Tứ tiên sinh đây là đang sử dụng công tâm kế, còn đáng sợ hơn là doạ đánh doạ giết!
Hoa Vô Đạo cũng là một nhân vật phong vân, đâu phải người tham sống sợ chết, nếu thế thì hắn đã không xuất hiện ở nơi này. Nhưng loại người như vậy lại càng quan tâm đến mặt mũi hơn.
“Đến lúc đó, ta sẽ thông báo cho tu hành giả khắp thiên hạ rằng Hoa Vô Đạo của Vân Tông không biết giữ lời hứa, chạy đến Ma Thiên Các đánh cược thua rồi quỵt nợ!”
“. . .” Hoa Vô Đạo hoàn toàn cạn lời.
Chuyện hắn đến Ma Thiên Các có không ít người biết, nếu không thì hắn chẳng cần phải từ bỏ chức vị trưởng lão Vân Tông làm gì.
Bắt đầu ở nơi nào thì kết thúc ở nơi ấy.
Cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.
Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói: “Ta bắt đầu đếm nha.”
Sợ Hoa Vô Đạo không nghe rõ, nàng nhắc lại lần nữa: “Ta bắt đầu đếm đó… Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một. Xong rồi, mau nói ra quyết định của ngươi!”
“. . .”
Có ai đếm số nhanh như vậy không???
Hoa Vô Đạo còn chưa kịp suy nghĩ, nàng đã đếm xong rồi.
Ánh mắt Lục Châu và những người trong đại điện Ma Thiên Các đều nhìn về phía Hoa Vô Đạo.
Yên lặng một lát.
Hoa Vô Đạo mới lắc đầu thở dài một hơi, mệt mỏi nói: “Thôi được.”
“Sư phụ, không thể…” Đồ đệ của hắn vội vàng quỳ xuống.
Thấy tên đồ đệ này, Hoa Vô Đạo không răn dạy như lúc trước nữa mà nhẹ nhàng nói: “Ngươi về Vân Tông đi.”
“A?”
“Từ nay về sau ngươi không còn là đồ đệ của ta nữa. Trưởng lão của Vân Tông còn rất nhiều, sẽ luôn có người chịu dạy dỗ ngươi. Sau khi trở về thì nói với bọn họ, Hoa Vô Đạo đã chết rồi.”
“Sư phụ!”
“Cút đi!”
Trung niên nam tử vốn định nói thêm, nhưng Hoa Vô Đạo đã nâng chân lên đá hắn một cước: “Ta bảo ngươi mau cút đi!”
Tiếng quát lớn này mang theo sóng âm bức lui trung niên nam tử.
Rơi vào đường cùng, trung niên nam tử đứng lên, cung kính bái lạy Hoa Vô Đạo một cái.
Minh Thế Nhân cười nói: “Để ta đưa ngươi xuống núi… Thật ra nếu ngươi nguyện ý ở lại, ta nghĩ sư phụ ta cũng sẽ đồng ý thôi. Kim Đình Sơn rất lớn, thêm một người cũng không sao cả.”
Toàn thân trung niên nam tử run lẩy bẩy. “Ta phải xuống núi, bây giờ ta lập tức xuống núi!”
“Chậc chậc chậc…” Minh Thế Nhân tặc lưỡi nhìn trung niên nam tử, tay làm một thế mời.
Hai người rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Đồ nhi này của ta vẫn còn ngu muội, mong Các chủ đừng trách tội, tha cho nó một con đường sống.”
Lục Châu vuốt râu ngồi xuống: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Mời ngồi.”
Hắn nói ra tiếng “mời”.
Đây gần như là chuyện chưa bao giờ xảy ra ở Ma Thiên Các.
Đồng thời điều này cũng nói rõ Lục Châu coi trọng Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo ngồi vào ghế.
Lục Châu có chút kỳ quái nhìn Hoa Vô Đạo rồi cảm thán: “Ngươi thà gia nhập vào Ma Thiên Các cũng không chịu nói ra kẻ chủ mưu thật sự của vụ án Ngư Long thôn.”
“Xin Các chủ thứ lỗi.”
“Ngươi không sợ sau này bản toạ dùng nghiêm hình tra hỏi ngươi sao?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Dù sao nơi này cũng là Ma Thiên Các, tất cả đều là đại ma đầu, bọn họ có làm ra chuyện gì kỳ quái thì cũng không có gì lạ.
Hoa Vô Đạo lắc đầu thở dài: “Nếu thật là như thế thì ta chỉ có thể xin được ban chết.”
“Ngươi không giống với Phạm Tu Văn. Phạm Tu Văn bị người khác khống chế nên không sợ sinh tử. Ngươi may mắn hơn hắn nhiều.” Lục Châu nói.
Hoa Vô Đạo trầm mặc không nói.
Nhưng trong lòng hắn đã có quyết định vững vàng.
[Ting — thu hoạch được một tên bộ hạ Nguyên Thần cảnh: Hoa Vô Đạo, độ trung thành 5%.]
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng rất thức thời, lập tức chắp tay nói với Hoa Vô Đạo: “Tham kiến Hoa trưởng lão.”
Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng, không biết nên đáp lời thế nào.
Nội tâm hắn vẫn thấy mất tự nhiên.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân cũng đã quay lại đại điện.
Thấy gương mặt nhăn nhó của Hoa Vô Đạo, Minh Thế Nhân bèn nói: “Chẳng phải là ngươi sợ bị thế nhân cười nhạo sao… chuyện này dễ xử lý thôi mà. Từ nay về sau ngươi thay tên đổi họ, còn Hoa Vô Đạo trước đây cứ coi như đã chết ở Ma Thiên Các. Với ác danh của chúng ta thì có giết thêm một người cũng không tính là nhiều.”
“. . .”
Mọi người gật gù.
Minh Thế Nhân nói cũng có lý lắm.
“Hay là ngươi đổi tên thành Hoa Vô hay Vô Hoa đi?” Minh Thế Nhân trêu ghẹo nói.
“. . .”
Ngay từ đầu cái tên Hoa Vô Đạo đã phạm huý với tên của Cơ Thiên Đạo rồi.
“Chỉ là một cái tên mà thôi, gọi là gì không quan trọng…” Hoa Vô Đạo tâm loạn như ma, hiện tại chỉ muốn tìm một xó xỉnh không người để tự kỷ, nào còn có tâm tình nói mấy chuyện này.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi bước tới bên Lục Châu, nói: “Sư phụ, có phi thư của Giang Ái Kiếm.”
“Trình lên.” Lục Châu có dự cảm bức phi thư này rất quan trọng, không nên đọc to lên.
Tiểu Diên Nhi cung kính dâng thư bằng hai tay.
Lục Châu tiện tay mở ra, trong đó viết ——
“Chủ mưu phía sau vụ án Ngư Long thôn là đương kim nhị hoàng tử. Kẻ ra tay tàn sát ở Độ Thiên Giang là Trường Ninh tướng quân Nguỵ Trác Ngôn, người phụ giúp là Phạm Tu Văn đứng đầu hắc kỵ. Lão tiền bối, vì thu thập manh mối này mà ta đã bị tổn thất nghiêm trọng… Nếu không có hảo kiếm để bù đắp thì ta sẽ cảm thấy cực kỳ đau khổ đó.”
Nhận được tin tức này.
Toàn bộ đã sáng tỏ.
Lục Châu tỏ ra vô cùng bình tĩnh…
Thật ra từ khi Phạm Tu Văn và Hoa Vô Đạo đều không dám nói ra sự thật thì Lục Châu đã đoán được đại khái.
Phi thư của Giang Ái Kiếm chẳng qua chỉ thêm xác minh suy đoán của hắn mà thôi.
Lục Châu vung tay lên, lá thư lập tức hoá thành bột mịn bay lả tả xuống đất.
“Sư phụ, trong đó viết gì vậy?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
“Kẻ chủ mưu đứng sau vụ tàn sát ở Độ Thiên Giang…” Lục Châu thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hoa Vô Đạo lảo đảo tuột khỏi ghế.
Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Đỡ Hoa trưởng lão về nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi vô cùng nghi hoặc: “Chẳng phải chỉ là một tên chủ mưu thôi sao, có cần căng thẳng như vậy không? Thiệt là khoa trương quá đi.”
Lục Châu gật đầu.
Nếu kẻ đó là một người bình thường hay là đại tu hành giả thì chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều. Cứ làm theo quy củ từ trước tới giờ của tu hành giới là được!
Nhưng không ngờ… chuyện này lại liên luỵ đến cả hoàng tử.
Phân tranh giữa các hoàng tử vốn không nên liên quan đến người bình thường mới phải.
Lục Châu không thể xem thường lực lượng của hoàng thất, dù sao Đại Viêm thiên hạ có được ổn định hay không là phải căn cứ vào hoàng thất.
Cho dù là tướng sĩ thủ vệ tứ phương hay đại tu hành giả làm việc cho hoàng thất trong tối ngoài sáng, tất cả đều là tiêu chuẩn cơ bản để Đại Viêm được bình ổn.
Chẳng trách… Hoa Vô Đạo không muốn nói ra cái tên này.
“Phi thư cho Giang Ái Kiếm, nói bản toạ đã chuẩn bị xong kiếm tốt, bảo hắn tự mình đến lấy.” Lục Châu nói.
Chương 120 Người cẩn trọng đều không tầm thường
Nhắc tới hảo kiếm, Tiểu Diên Nhi lại cảm thấy uỷ khuất, nàng phụng phịu nói: “Truyền có mấy cái tin tức không đáng tiền mà đã được sư phụ cho vũ khí tốt như vậy, đồ nhi còn không có đây nè.”
“Càn rỡ.” Lục Châu cố ý đề cao âm điệu.
Việc này hắn đã nói với nàng không chỉ một lần.
“Đồ nhi biết sai.” Tiểu Diên Nhi cúi đầu nói.
“Thanh vũ khí đó vốn thuộc về hoàng thất, vi sư giữ lại cũng vô dụng.” Lục Châu nói.
“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy đi vào trong mật thất.
“Cung tiễn sư phụ.”
Đợi bóng dáng Lục Châu hoàn toàn đi khuất.
Minh Thế Nhân mới nói: “Tiểu sư muội, muội cần gì phải gấp gáp như vậy. Từ trước tới nay sư phụ thương muội nhất, ngay cả ta còn có vũ khí thì sao muội không có được chứ. Ly Biệt Câu của ta tốt như vậy, vũ khí cho muội nhất định cũng sẽ không kém.”
“Lão tứ nói có đạo lý. Huống hồ với thiên phú của muội, rất nhanh thôi sẽ tấn thăng Nguyên Thần cảnh, đến lúc đó sư phụ nhất định sẽ cho muội một thanh vũ khí còn tốt hơn Bá Vương Thương của ta nhiều!”
“Hừ, không thèm để ý tới các huynh nữa!”
Tiểu Diên Nhi hậm hực tức giận quay đầu bỏ đi.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh ngơ ngác nhìn nhau.
Phan Trọng chắp tay nói: “Cửu tiên sinh đây là vì nhìn thấy Ly Biệt Câu và Bá Vương Thương nên mới càng thêm tức giận… A không, tam tiên sinh, tứ tiên sinh, tại hạ đột nhiên nhớ tới Lục Dương Công của mình vẫn chưa nhập môn, tại hạ đi về luyện đây, xin cáo từ.”
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh, Phan Trọng tuỳ tiện tìm một cái cớ rồi vội vàng chạy ra khỏi đại điện.
Chu Kỷ Phong tiễn Hoa Vô Đạo về nơi nghỉ ngơi nên thoát được một kiếp.
“Lão tứ, đi luyện tập thôi.”
“. . .”
Lục Châu vừa bước vào trong mật thất đã nhìn về phía cái rương thần bí.
Sau đó hắn lắc đầu, thứ này đến Vị Danh Kiếm cũng không làm gì được, chứng tỏ vũ khí thiên giai vô hiệu đối với nó. Hẳn là phải dùng một loại chìa khoá đặc thù mới có thể mở ra.
“Lão tứ là đứa thông minh… Có lẽ nên để nó xử lý cái rương này.” Lục Châu lạnh nhạt gật gù.
Đây là rương mua được từ trong Thương thành của Hệ thống nên hắn không sợ người khác thèm thuồng nó.
Nghĩ đến đây, Lục Châu không tiếp tục quan tâm tới chiếc rương nữa mà mở giao diện Hệ thống lên xem điểm công đức còn lại.
4.762 điểm.
Pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên may mắn có được khi rút thưởng.
Giá bán của Lục Hào Ly Hợp là 12.000 điểm.
Mua không nổi.
Với cách thức tích luỹ điểm công đức như thông thường thì e là hắn mua không nổi món này.
Trong não hải Lục Châu hiện ra vài phương thức khác, hắn hài lòng gật gật đầu, sau đó mở giao diện Thiên thư ra xem, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Ba canh giờ sau.
Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội.
Những con chữ khó hiểu kia đã hoàn toàn khắc hoạ vào trong đầu hắn, chỉ cần hắn sử dụng ý niệm chúng sẽ xuất hiện ở trong đầu.
Không hiểu cũng chẳng sao… Cảm thấy đúng là được.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm hồi âm.” Thanh âm Tiểu Diên Nhi từ ngoài mật thất truyền vào.
“Chuyện gì?”
“Hắn nói hắn không đến được. Ma Thiên Các… quá mức hung hiểm… Tốt nhất là tìm người đưa kiếm đến cho hắn.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu, hắn cũng đã nghĩ tới chuyện này.
Tiểu Diên Nhi nói: “Đúng là tên không biết điều. Hay là để con đến Nhữ Nam thành bắt hắn về đây?”
“Không cần.”
Lục Châu bước ra khỏi mật thất, chắp tay sau lưng nói: “Hắn rất sợ chết, đương nhiên sẽ không đích thân tới.”
“Hắn cũng quá đề cao bản thân rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Giang Ái Kiếm không phải là người tầm thường.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, lập tức tỏ vẻ hiếu kỳ: “Không phải người tầm thường?”
“Có thể lấy được hồ sơ vụ án trong cung, sao có thể là người bình thường.” Lục Châu lạnh nhạt đáp.
“Thế thì hắn là ai?”
“Người cẩn trọng đều không tầm thường.”
Lục Châu cười nhạt một tiếng rồi phất tay áo rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Nơi hắn đến là Bắc Các, khu vực giam giữ phạm nhân.
Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ rời đi bèn vội vàng chạy theo.
Không bao lâu sao, Lục Châu đã xuất hiện ở nơi giam giữ Phạm Tu Văn.
Bên ngoài có hai nữ tu đang trông chừng.
Tuy tu vi bọn họ chẳng ra làm sao, nhưng ít nhất trông họ rất nghiêm túc.
“Các chủ.” Hai nữ tu khom người hành lễ.
“Mở cửa.”
“Vâng.”
Đại môn vừa mở, Lục Châu bước vào trong gian phòng u ám.
Khắp nơi trong phòng đều có đồ vật linh tinh bày bừa vô cùng lộn xộn.
Đây chính là nơi Ma Thiên Các cất giữ tạp vật, được trưng dụng làm phòng giam giữ phạm nhân.
Phạm Tu Văn ngồi ở giữa phòng, tóc tai rối loạn, hoàn toàn không còn phong phạm cường cả của người đứng đầu hắc kỵ như trước.
Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng rực rỡ hắt vào mặt hắn.
Lục Châu đứng ngược sáng, Phạm Tu Văn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Lục Châu. Hắn khó khăn nói: “Ha ha… Nếu Ma Thiên Các chỉ có chút năng lực như vậy, sợ là chưa đủ để ta khai ra chân tướng đâu.”
Lục Châu chắp tay sau lưng hồi đáp: “Bản toạ đã biết chân tướng.”
Phạm Tu Văn cả kinh, vẻ mặt suy sụp hoàn toàn biến mất, hắn mở to hai mắt nói: “Không thể nào!”
“Trường Ninh đại tướng quân.” Lục Châu nói ra năm tiếng này, không hề đề cập đến nhị hoàng tử.
Nghe được lời hắn nói, Phạm Tu Văn toàn thân chấn động.
Năm tiếng này đủ để chứng minh lão giả cường đại trước mắt đã biết được toàn bộ sự thật.
Phạm Tu Văn yên lặng một lát rồi dần bình tĩnh lại. Hắn nói: “Ta phục.”
Lục Châu khẽ lắc đầu. “Nguỵ Trác Ngôn chưa đủ để ngươi thần phục, nhị hoàng tử cũng không thể khiến ngươi khăng khăng một mực như vậy… Cho nên, người có thể khống chế thủ lĩnh hắc kỵ hẳn là một người khác hoàn toàn.”
“Ngươi ——”
Phạm Tu Văn vốn đã bình tĩnh lại, nghe lời Lục Châu nói xong lại trở nên run rẩy kích động, mặt đỏ tới mang tai. “Rốt cuộc ngươi làm sao mà biết được?”
Ngữ khí của hắn vô cùng nhu nhược.
Cho dù là thủ lĩnh hắc kỵ như hắn cũng không thể không cúi đầu.
“Bản toạ làm như thế nào còn cần phải bẩm báo cho một tên tù nhân sao?”
“. . .”
Lục Châu chắp tay sau lưng bước tới trước mặt Phạm Tu Văn. “Bản toạ muốn biết… Ngươi nghe lệnh của người nào?”
“Không biết.” Phạm Tu Văn đáp.
“Ngươi cho rằng ngươi không nói thì bản toạ sẽ không biết?”
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, tiếp tục nói: “Bất kể là ai, có thể khiến cho ngươi nghe lời như thế, chắc chắn kẻ đó phải là người cực kỳ thân cận với nhị hoàng tử…”
Phạm Tu Văn mở to mắt.
Lục Châu chậm rãi nói ra: “Là nữ nhân, đúng không?”
“. . .”
“Một nữ nhân am hiểu vu thuật.” Lục Châu lại nói.
“Đủ rồi!” Phòng tuyến tâm lý của Phạm Tu Văn đã hoàn toàn bị phá vỡ. Gương mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn, vốn lúc đầu còn có ba phần cốt khí, chỉ trong giây lát
đã trở nên nhu nhược hoàn toàn. Hắn cầu khẩn nói: “Ta cầu xin ngươi, tha cho nàng ——”
Lục Châu phức tạp nhìn Phạm Tu Văn.
Ai có thể tin được người từng đứng đầu trên Hắc Bảng bây giờ lại trở thành chó săn của hoàng thất, không sợ sinh tử, không sợ tra tấn… chỉ là vì muốn bảo vệ một nữ nhân?
Lục Châu lắc đầu. “Phạm Tu Văn… Nói đi, nàng ta là ai?”
Phạm Tu Văn lắc mạnh đầu, mặt mũi vẫn rất hung tợn: “Ta không thể nói, ta không muốn nói… Dù có chết cũng không nói.”
Lục Châu cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Trên thực tế, Lục Châu đã nói gần như rõ ràng thân phận của nàng ta, dù Phạm Tu Văn có nói ra hay không cũng không có khác biệt quá lớn.
Tại sao bây giờ Phạm Tu Văn còn cố sống cố chết giấu diếm?
Ngay lúc Lục Châu đang cảm thấy kỳ quái, hắn chợt nhìn thấy trong tròng mắt Phạm Tu Văn loé lên quang mang màu xanh nhạt, vừa loé đã biến mất… sau đó lại khôi phục bộ dạng lúc trước.
Đúng lúc này ——
Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của nữ tu Diễn Nguyệt Cung:
“Bẩm Các chủ, ngũ tiên sinh xảy ra chuyện rồi!”
“Mời Các chủ nói ra.” Hoa Vô Đạo cung kính nói.
Trung niên nam tử thấy vậy trong lòng cực kỳ khó chịu, sư phụ mình vì muốn có được cơ hội giao thủ với người ta mà lại trở nên khúm núm như vậy. Nhớ ngày xưa Hoa Vô Đạo ở Vân Tông uy phong cỡ nào, có biết bao nhiêu người kính sợ và tôn trọng…
Vậy mà đến Ma Thiên Các lại bị khuất nhục như thế.
Nhưng hắn có thể làm được gì đây?
Đối mặt với một đám cao thủ hoàn toàn nghiền ép thế cục, ngoại trừ cúi đầu hắn còn biết làm gì?
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, một tay đặt sau lưng, một tay vuốt râu khẽ nói: “Thứ nhất, ngươi còn chưa có tư cách giao thủ với bản toạ, nếu ngươi phòng thủ được trước đòn tấn công của Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh thì mới có tư cách. Thứ hai, thời gian của bản toạ rất quý giá, nếu ngươi thua phải đáp ứng một điều kiện của bản toạ.”
Trung niên nam tử nghe vậy, mặt đỏ tới mang tai.
Hắn vừa định phát tác thì thanh âm của Lục Châu đã vang lên lần nữa: “Đương nhiên ngươi có quyền từ chối.”
“Ngươi ——” Trung niên nam tử nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn đầy không phục.
Rõ ràng bộ dạng là người trung niên mà lại hoàn toàn phát huy tố chất nghé con không sợ hổ của người trẻ tuổi vô cùng tinh tế.
Ầm!
Hoa Vô Đạo đột nhiên nhấc chân đạp ngã trung niên nam tử khiến hắn quỳ xuống rồi quát lớn: “Vi sư mang ngươi đến là muốn ngươi có thêm kiến thức. Ngươi thì hay rồi, ngay cả chuyện của sư phụ mà cũng dám ngang ngược ngăn cản?”
“Đồ nhi không dám!”
“Nếu còn dám nhúng tay vào chuyện của vi sư, vi sư sẽ đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ngươi.”
Lời hắn nói khiến trung niên nam tử ngơ ngẩn, đành phải gật đầu. “Đồ nhi… đồ nhi tuân mệnh!”
Hoa Vô Đạo chắp tay bước lên phía trước, cả người trở nên tự tin vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân, miệng gằn từng chữ: “Ta có thể đáp ứng yêu cầu của Các chủ, chỉ cần chuyện đó không liên quan đến Vân Tông, tất cả những điều kiện khác ta đều đồng ý.”
“Rất tốt.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu.
Minh Thế Nhân bước ra, hăng hái đánh giá Hoa Vô Đạo.
“Ta sẽ thay sư phụ xem thật kỹ thủ đoạn rùa đen của ngươi mạnh đến cỡ nào.”
Nghiên cứu một chiêu thức phòng ngự suốt hai mươi năm, gọi thủ đoạn này là rùa đen cũng không ngoa.
Hoa Vô Đạo không có tức giận, chỉ chậm rãi nâng tay phải lên. “Mời.”
Khi một tiếng này vừa thoát ra khỏi miệng, trên thân Hoa Vô Đạo đồng thời bay ra mấy đạo ấn hình chữ.
Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thuỷ, Hoả… Sáu chữ được viết theo thể chữ triện xuất hiện theo thứ tự, xoay chung quanh người Hoa Vô Đạo tạo thành một vòng tròn.
(Chú thích: Thể chữ triện là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ, chủ yếu được dùng để khắc con dấu vì độ phức tạp cao và đặc tính hình dáng khiến cho chữ rất khó giả mạo.)
“Lục Hợp Ấn!”
Lục Hợp Ấn là một pháp ấn Đạo môn cực kỳ phức tạp, có rất ít tu hành giả có thể tu luyện Đạo ấn này tới cực hạn.
Lục hợp là thuật ngữ dùng trong công pháp, sử dụng tinh, khí, thần làm nội tam hợp, sử dụng tay, mắt, thân làm ngoại tam hợp.
Mà Lục Hợp Ấn của Hoa Vô Đạo lại càng thêm đặc biệt…
Dưới chân hắn xuất hiện một vòng tròn có đường kính hai mét, trông không khác gì đồ án thái cực đang sinh sôi không ngừng.
Có thể cô đọng cương khí tới mức này, hai mươi năm nghiên cứu của hắn hoàn toàn không hề lãng phí.
Điều này cũng cho thấy trình độ si mê tu hành của Hoa Vô Đạo.
Minh Thế Nhân nhìn thấy Lục Hợp Ấn, lập tức thu hồi thái độ coi thường lúc đầu.
Thủ thế thay đổi, ngưng khí thành cương.
Từng đạo cương ấn xuất hiện đầy trời.
Thấy chiêu này của Minh Thế Nhân, Hoa Vô Đạo lên tiếng nhắc nhở: “Nếu trình độ chỉ có như thế… Ta đề nghị hai vị cùng lên!”
“Hử?”
Minh Thế Nhân nhướng mày.
Hắn tung người nhảy lên, điều khiển cương ấn đánh tới!
“Cuồng vọng!” Minh Thế Nhân hét lớn một tiếng.
Ngàn vạn cương ấn kia lập tức bổ xuống.
Trong chớp mắt…
Sáu tự phù kia đột nhiên biến lớn.
Vòng sáng dưới chân Hoa Vô Đạo cũng to lên gấp đôi.
Vù!
Âm thanh nguyên khí cộng hưởng với Đạo ấn vang lên dồn dập.
Ầm!
Toàn bộ cương ấn do Minh Thế Nhân đánh ra đều va vào Lục Hợp Ấn.
Thế nhưng…
Điều khiến mọi người không thể tin được là, Minh Thế Nhân không chỉ không phá vỡ được Lục Hợp Ấn mà còn bị Lục Hợp Ấn bắn cho bay ngược về sau.
Mọi người đều cả kinh!
Minh Thế Nhân lộn vòng trên không rồi lui lại ba bước mới có thể đứng vững.
Hai tay hắn tê rần!
Chẳng trách Hoa Vô Đạo tự tin như vậy, đồng ý với điều kiện của Lục Châu. Rõ ràng hắn vốn không để Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh vào mắt!
Một chiêu phòng ngự này đã thành công, Hoa Vô Đạo thắng!
“Lại lần nữa!”
Từ trước đến nay phong cách đánh nhau của Minh Thế Nhân là dùng thủ đoạn kinh người để chiến thắng đối thủ, tấn công bất ngờ tạo ra hiệu quả to lớn. Nhưng loại chiến đấu kiểu này hoàn toàn không thể áp dụng chiêu trò của hắn!
“Ly Biệt Câu!”
Minh Thế Nhân lấy ra vũ khí thiên giai.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ly Biệt Câu loé sáng giữa không trung.
Hoa Vô Đạo nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Lại có vũ khí thiên giai.”
Vũ khí thiên giai có một công năng đặc biệt vô cùng quan trọng, đó là —— phá cương!
Phá cương tức là năng lực phá vỡ cương khí, bao gồm cả cương khí hộ thể và pháp thân!
Ly Biệt Câu lập tức xuất hiện vô số điệp ảnh, nhiều không sao đếm xuể.
Ầm ầm ầm ầm!
Toàn bộ tấn công vào một điểm!
Lục Hợp Ấn dường như đã chuẩn bị cách ứng phó với vũ khí thiên giai.
Sáu tự phù lại nở rộ quang mang lần nữa!
Từ sáu đột nhiên hợp lại thành một, ngăn cản tại điểm tấn công!
Ầm!
Cương khí va chạm!
Lực tấn công của Minh Thế Nhân càng mạnh thì lực đàn hồi càng lớn… Lần này hắn bay ngược ra sau, suýt chút nữa đã đâm vào cột trụ trong đại điện Ma Thiên Các!
Thân mình còn chưa kịp hạ xuống đất, Minh Thế Nhân đã trầm giọng hô: “Lại lần nữa!”
Minh Thế Nhân có chút không phục, đạp không xoay người.
Nhưng mà…
Đoan Mộc Sinh bỗng nhiên lên tiếng: “Để ta lên! Đệ lui ra!”
Bá Vương Thương chắn ngang trước mặt Minh Thế Nhân, cản hắn lại!
Minh Thế Nhân dù sao cũng không phải là loại người hung mãnh dựa vào lực lượng mà thiên về linh động và xảo quyệt hơn.
Đối phương lại cứ co đầu rụt cổ trong Lục Hợp Ấn, Minh Thế Nhân đương nhiên phải chịu thiệt thòi!
Đoan Mộc Sinh vung mạnh Bá Vương Thương.
Vù!
Bách Kiếp Động Minh!
Pháp thân cao ba trượng đứng sừng sững trong đại điện.
Pháp thân được Đoan Mộc Sinh khống chế ở hình thái năng lượng nên không gây hư hại gì đến đại điện.
Lực lượng của Đoan Mộc Sinh rõ ràng mạnh hơn nhiều…
“Điệp Lãng Thiên Trọng!”
Từ thanh Bá Vương Thương lập tức bắn ra hàng trăm hàng ngàn đạo thương ảnh.
Thấy cảnh này, Hoa Vô Đạo tán thưởng nói: “Không hổ là Ma Thiên Các danh chấn thiên hạ, mỗi người đều có một thanh vũ khí thiên giai!”
Trong lúc nói chuyện, sáu tự phù vây xung quanh Hoa Vô Đạo lại hợp thành một khối, tạo thành một hộ thuẫn bằng cương khí!
Choang!
Ầm ầm!
Ngàn đạo thương ảnh đánh mạnh vào hộ thuẫn.
Lục Hợp Ấn hiện ra gợn sóng dập dờn, trong giây lát biến thành ảm đạm nhưng rất nhanh đã khôi phục lại quang mang lấp lánh!
“Đạo môn Lục Hợp Ấn… đúng là tạo hoá của thiên địa! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người sử dụng Lục Hợp Ấn như thế này.” Chu Kỷ Phong tán thưởng.
“Ta cũng thế… Ta xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, cũng khá rành Lục Hợp Ấn. Tất cả mọi người đều dùng nó để tu luyện cách tấn công, xem nhẹ việc phòng thủ! Trận chiến ngày hôm nay đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt!” Phan Trọng nói.
Đoan Mộc Sinh hừ một tiếng: “Chỉ biết phòng thủ, sao có thành tựu! Lại lần nữa!”
Bá Vương Thương vung mạnh.
Tốc độ càng nhanh hơn trước đó, thương ảnh mang theo lực lượng cường đại xuất hiện.
Lục Châu hài lòng gật đầu, chắp tay sau lưng nói: “Nếu đã biết dùng điểm để phá diện, vậy thì phải làm cho tới cùng…”
Tấn công trên diện rộng hoàn toàn không thích hợp để đối phó với phòng ngự cường đại.
Đoan Mộc Sinh âm thầm gật đầu: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm!”
Dưới sự gia trì của pháp thân Bách Kiếp Động Minh, thương ảnh đã nhanh tới mức không còn trông thấy rõ.
“Thiên Quyến Hữu Khuyết!”
Đại chiêu Thiên Nhất Quyết bộc phát!
Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói: “Không ngờ đệ tử Ma Thiên Các lại mạnh như thế… Đáng tiếc, như vậy vẫn chưa đủ!”
Vòng tròn dưới chân hắn đột nhiên thay đổi!
Đồ án hình thái cực mở rộng ra biến thành hình bát quái xoay tròn!
Bát quái phối với lục hợp!
Chương 117 Lôi Cương
Nhìn một màn này, Lục Châu cũng cảm thấy bất ngờ.
Hoa Vô Đạo lại có thể vận dụng công pháp bát quái để kết hợp với Lục Hợp Ấn.
Không cần biết uy lực của chiêu thức này ra sao, chỉ cần mỗi tinh thần cầu tiến và phần can trường này thôi đã đủ khiến người khác phải than thở… Hơn nữa, hắn đã dám đến Ma Thiên Các thì sao có thể chưa khảo nghiệm qua uy lực của chiêu Lục Hợp Ấn này.
Thiên Quyến Hữu Khuyết chính là đại chiêu của Thiên Nhất Quyết, lại được pháp thân Bách Kiếp Động Minh gia trì và vũ khí thiên giai hỗ trợ nên tất cả mọi người đều tràn ngập lòng tin đối với chiêu này của Đoan Mộc Sinh.
Vô số thương ảnh tụ lại thành một điểm, lấy điểm phá diện, đánh mạnh vào Lục Hợp Ấn.
Lục Hợp Ấn phối hợp với đồ án hình bát quái tạo thành cương khí có năng lực phòng hộ vô cùng quỷ dị.
Cương khí va chạm gây ra từng đạo gợn sóng đánh ra ngoài đại điện Ma Thiên Các.
“Lục Hợp Ấn thật mạnh… Tam tiên sinh đã dùng đến đại chiêu mà cũng không cách nào rung chuyển!”
“Tên Hoa Vô Đạo này đúng là có bản lĩnh.”
Phan Trọng xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, có thể xem như là cùng nguồn cội với Vân Tông, vì thế cũng hiểu rất rõ Đạo ấn. Lục Hợp Ấn của Hoa Vô Đạo đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của hắn. Nhưng ngẫm lại cũng phải, ai sẽ dùng toàn bộ thời gian hai mươi năm chỉ để nghiên cứu có một chiêu như thế chứ?
Quy tắc Hoa Vô Đạo đặt ra là Ma Thiên Các tấn công, hắn chỉ phòng thủ. Nếu bọn họ thật sự đánh nhau sống mái một phen thì chưa hẳn Hoa Vô Đạo đã đấu lại Đoan Mộc Sinh.
“Vẫn chưa xong đâu!” Đoan Mộc Sinh đột nhiên hét lớn một tiếng.
Bá Vương Thương sau khi va chạm với Lục Hợp Ấn lại lần nữa bay lên xoay tròn trên không.
Thương cũng như kiếm, đều tạo ra uy lực mạnh nhất khi đâm tới chứ không phải chém vào.
Một màn khiến người sợ hãi đột nhiên xuất hiện.
Trên đầu thương Bá Vương Thương bỗng có một cỗ cương khí hùng hồn bao vây lấy, cương khí xoay tròn tạo thành mũi nhọn.
Đầu thương loé lên quang mang màu đỏ rực.
Hoa Vô Đạo trầm giọng nói: “Vẫn chưa đủ!”
Sáu tự phù thể chữ triện tụ họp tại một điểm rồi chồng chất lên nhau, đồng thời đồ án hình bát quái dâng lên cao, dung hợp với sáu tự phù.
Rõ ràng là…
Hắn đã sớm nghĩ tới chiêu thức này sẽ bị người ta tấn công theo phương thức lấy điểm phá diện.
Ông ông ——
Khi Bá Vương Thương va chạm với Lục Hợp Ấn, tiếng ông ông liên tục vang lên.
Mọi người nhíu mày.
Âm thanh này tựa như tiếng nguyên khí va chạm vào nhau.
Khi xảy ra va chạm, nguyên khí chung quanh sẽ trở nên hỗn loạn, khi cộng hưởng cùng âm thanh sẽ tạo ra sóng âm xung kích rất quỷ dị, gần như là một loại âm công hỗn hợp.
Mọi người vội vàng điều động nguyên khí chống cự lại cỗ sóng âm quỷ dị này.
Duy chỉ có một mình Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh, trong lòng một mảnh không minh.
Hắn nhẹ nhàng thoải mái quan sát cuộc chiến, dường như không hề bị sóng âm ảnh hưởng chút nào.
Ầm!
Sóng âm xung kích quỷ dị chỉ duy trì trong một thời gian ngắn ngủi khoảng vài hơi thở đã kết thúc.
Bá Vương Thương đâm tới, sáu tự phù trên Lục Hợp Ấn đột nhiên tản ra!
Hoa Vô Đạo lảo đảo lui lại, vòng sáng dưới chân tiêu tán.
Tương tự…
Đoan Mộc Sinh cũng bị lực lượng va chạm bắn ngược ra sau, hắn lăng không xoay người, sau khi hạ xuống đất phải lui ba bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Đoan Mộc Sinh có chút khó tin nhìn Hoa Vô Đạo, hắn không ngờ Hoa Vô Đạo có thể đỡ được một chiêu này! Mà lão ta chỉ lui lại một hai bước chân.
Theo quy tắc này, Đoan Mộc Sinh rơi vào thế hạ phong.
Nhưng mà…
Hoa Vô Đạo lại còn kinh ngạc hơn của Đoan Mộc Sinh.
Hắn tự tin rằng một chiêu này của mình không ai có thể phá nổi.
Trước khi đến Ma Thiên Các, hắn từng đến tìm không ít cường giả Nguyên Thần cảnh để giao thủ. Không một người nào trong số đó thành công phá vỡ phòng ngự của hắn.
Không ngờ lại có ngày bị Đoan Mộc Sinh bức lui.
Nếu Đoan Mộc Sinh mạnh hơn một chút nữa… nói không chừng chiêu vừa rồi đã đánh tan Lục Hợp Ấn.
Hoa Vô Đạo khen ngợi từ tận đáy lòng: “Các hạ thật mạnh!”
Đoan Mộc Sinh không có tâm tình khích lệ đối thủ, hắn cầm Bá Vương Thương quét ngang, nói: “Thêm ba chiêu nữa!”
“. . .”
Đoan Mộc Sinh là loại người càng đánh càng hăng.
Hoa Vô Đạo chắp tay: “Ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Nhưng mà ba chiêu đã kết thúc. Dựa theo ước định trước đó… tiếp theo hẳn nên để Các chủ xuất thủ.”
Mọi người nhìn về phía Lục Châu.
Ước định này vốn là hắn định cùng người ta.
Đoan Mộc Sinh lắc lắc đầu. “Vừa rồi ta chưa dùng toàn lực, đánh thêm một chiêu nữa thôi là ta có thể phá Lục Hợp Ấn của ngươi rồi!”
Hoa Vô Đạo hờ hững nhìn Đoan Mộc Sinh. “Nếu không phải do ta chủ quan thì e là các hạ cũng không thể bức lui được ta. Chiêu Lục Hợp Ấn này của ta chỉ mới sử dụng có năm thành lực lượng mà thôi.”
Mọi người cả kinh.
Không rõ Hoa Vô Đạo đang khoác lác hay cố ý mỉa mai Đoan Mộc Sinh.
Mặc kệ là ý gì thì lời này đều có vẻ phách lối.
“Năm thành? Lục Hợp Ấn đỡ được đại chiêu của tam tiên sinh mà chỉ dùng mới có năm thành công lực!” Phan Trọng kinh ngạc.
“Đúng là chưa bao giờ thấy Đạo ấn phòng ngự mạnh tới vậy.”
Ánh mắt Hoa Vô Đạo từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào Lục Châu.
Hắn đang chờ đợi Lục Châu đáp lại.
Rốt cuộc…
Lục Châu chậm rãi bước xuống bậc thềm.
“Lục Hợp Ấn này là chiêu thức Đạo ấn ngươi đã khổ tu suốt hai mươi năm qua?”
“Đúng vậy.”
“Nếu bản toạ xuất thủ… Rất có thể ngươi sẽ chết.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Hoa Vô Đạo khẽ giật mình.
Sau khi hắn đã chứng minh sự cường đại của Lục Hợp Ấn mà Lục Châu còn có thể nói ra lời như vậy, thì lực lượng chân chính của Lục Châu còn mạnh đến cỡ nào?
Tính mệnh rất đáng quý.
Người có thể thật sự xem nhẹ việc sinh tử chẳng có mấy ai.
Trầm ngâm một lát, Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Mời Các chủ chỉ giáo. Nếu bất hạnh bỏ mình… Hoa Vô Đạo xin tự làm tự chịu.”
“Rất tốt.”
Lục Châu tiếp tục cất bước đi đến một vị trí rộng rãi trong đại điện.
Đồng thời, trong lòng bàn tay hắn cũng xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ…
Hoa Vô Đạo không cảm thấy trên người Lục Châu có khí tức ba động nào, cũng không thấy có sự điều động nguyên khí.
Nhưng Hoa Vô Đạo không hề chủ quan.
Hắn bước ra nửa vòng cung, một tay nhẹ nhàng nhấc lên.
Đồ án hình bát quái dưới chân và sáu chữ Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thuỷ, Hoả lấp loé kim quang xoay vòng thành hình tròn.
Mạnh mẽ và khí thế hơn trước đó rất nhiều.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ ——
Song chưởng Hoa Vô Đạo đánh ra, giữa không trung đột nhiên xuất hiện thêm hai tự phù “Có” và “Không”.
Có tất cả tám tự phù toả ra kim quang xoay vòng.
Nguyên khí ba động, cương ấn cũng xoay tròn theo tám tự phù này.
Không ngờ lúc trước hắn đã thật sự che giấu thực lực!
Lục Hợp Ấn nay đã biến thành Bát Hợp Ấn, lại thêm đồ án hình bát quái.
Hoa Vô Đạo không hề khoác lác! Vừa rồi hắn chỉ mới thi triển có năm thành công lực!
Ánh mắt Hoa Vô Đạo sáng rực nhìn chằm chằm vào Lục Châu, làm một tư thế mời!
“Mời!”
Tám tự phù to lớn lượn vòng trên không trung toả sáng lấp lánh.
Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Các chủ.
Không biết lão nhân gia người có thể đánh tan một chiêu này không.
Hoa Vô Đạo cũng không phải là Tả Tâm Thiền, hắn đâu chỉ mạnh hơn Tả Tâm Thiền một chút.
Chỉ riêng một chiêu này thôi, Lục Hợp Ấn của Hoa Vô Đạo đã mạnh hơn Kết Định Ấn của Tả Tâm Thiền gấp trăm gấp ngàn lần!
Hôm nay liệu Lục Châu có phá giải được chiêu thức của Hoa Vô Đạo không?
Mọi người đều rửa mắt trông đợi.
Lục Châu nhấc tay phải lên.
Tấm thẻ đạo cụ màu lam nhạt vỡ vụn trong lòng bàn tay hắn.
Lần này không xuất hiện vòng xoáy mà thay vào đó là một ký hiệu hình tia chớp.
Ngưng khí thành cương!
Tia chớp đột nhiên phóng đại, mang theo cương khí giánh mạnh từ trên trời xuống!
“Lôi Cương?! Chuyện này sao có thể?!” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng nghẹn họng nhìn trân trối.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đều bị chiêu thức xa lạ này làm cho kinh ngạc.
Bọn họ đi theo sư phụ đã nhiều năm nhưng chưa từng thấy sư phụ thi triển chiêu thức này!
Vậy mà lại là Lôi Cương!
Ầm!
Trước mắt tất cả mọi người, tia chớp mang theo cương khí đập mạnh vào Lục Hợp Ấn.
Tia lửa điện văng khắp nơi, khói bụi mù mịt tràn ngập đại điện!
Roẹt ——
Hoa Vô Đạo bị va chạm mạnh, nhanh chóng lui lại!
Chương 118 Cuối cùng ngươi vẫn phải lựa chọn
Cái gì mà Lục Hợp Ấn, cái gì mà đồ án bát quái hay tám tự phù… tất cả đều không có cơ hội ngưng tụ thành hình, chỉ kịp nghe ẦM một tiếng, đều bị đánh tan trong khoảnh khắc!
Tất cả đều biến mất vô tung vô ảnh không còn lại chút dấu vết.
Càng đáng sợ hơn là ——
Đại pháp co đầu rụt cổ của Hoa Vô Đạo dường như không có chút tác dụng gì.
Khi bị tia Lôi Cương đánh mạnh vào người, Hoa Vô Đạo điên cuồng lui lại!
Hắn trừng to mắt, hai mắt đỏ bừng, cố gắng giẫm mạnh chân để trụ lại…
Phụt ——
Hắn phun ra một ngụm máu tươi!
Đến lúc này mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình!
Chiến đấu đã kết thúc.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Lục Châu khẽ lắc đầu… thẻ đạo cụ Lôi Cương chỉ có 10% khả năng đánh trọng thương mục tiêu, vậy mà Hoa Vô Đạo cũng kích hoạt cho được. Không biết nên nói hắn may mắn hay là xui xẻo nữa.
Có điều, Hoa Vô Đạo tránh thoát được 1% một kích chí mạng thì đã xem như là may mắn rồi. Cho dù là bị đánh trúng hay bị trọng thương thì vẫn tốt hơn nhiều là bị giết chết ngay tức khắc!
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Bàn tay Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương, hắn không hề cảm thấy được rửa hận hay nhẹ nhõm, mà trong nội tâm hắn đang tràn ngập cảm giác rung động và uỷ khuất.
Lục Hợp Ấn mạnh như thế mà hoàn toàn chẳng có chút năng lực hoàn thủ nào trước mặt sư phụ. Cũng cùng chiêu thức ấy, Đoan Mộc Sinh hắn đã chẳng thể làm cho Hoa Vô Đạo mảy may rung chuyển.
Suy nghĩ của Minh Thế Nhân thì đơn giản hơn nhiều. Hoá ra sư phụ vẫn luôn một mực giấu tài. Từ khi sư phụ người bức lui được thập đại cao thủ, hắn đã biết con át chủ bài của sư phụ có rất nhiều, nhưng người có tất cả bao nhiêu át chủ bài thì chẳng ai biết hết được.
Trên mặt Tiểu Diên Nhi lộ vẻ sùng bái mãnh liệt!
Còn Chu Kỷ Phong và Phan Trọng trông giống như những kẻ chưa rõ việc đời, bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt đều là cảm giác không thể tin nổi nhìn về phía Hoa Vô Đạo bị bức đến trọng thương.
Bọn họ không phải kinh ngạc vì Hoa Vô Đạo bị đánh bại, mà là không thể nào ngờ được Lục Châu sẽ sử dụng Lôi cương.
Lôi Cương, tên cũng như ý nghĩa, khi ngưng khí thành cương, cương khí cường đại đến một mức độ nhất định sẽ có uy lực mạnh mẽ như lôi điện, là một loại thủ đoạn vô cùng hiếm thấy và cực kỳ đáng sợ.
Lôi Cương đã biến mất khỏi tu hành giới từ rất lâu trước đây.
Hiện tại Lôi Cương chỉ còn tồn tại trong sử sách, không có một người nào thật sự học được công pháp này, lại càng không có ai được tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Lôi Cương khi được thi triển.
“Lôi… vậy mà lại là Lôi Cương…”
Hoa Vô Đạo không nhịn được nữa, quỳ một gối xuống, tay chống xuống đất, trên mặt đều là không cam lòng.
Bại trong tay Lôi Cương là điều hắn chưa bao giờ ngờ tới… Nếu biết Cơ Thiên Đạo có thủ đoạn thông thiên như vậy, hắn sẽ không tìm tới Ma Thiên Các để tự rước lấy nhục nhã.
Đúng là quá mỉa mai mà!
“Sư phụ!”
Tên đệ tử của Hoa Vô Đạo vọt tới muốn đỡ hắn dậy.
Nhưng Hoa Vô Đạo khoát tay áo, ra hiệu cho hắn đừng qua đây.
Kẻ yếu thua cuộc không đáng sợ, đáng sợ là sau khi thua lại không còn chút tôn nghiêm.
Có chơi thì có chịu!
Lục Châu cũng bất đắc dĩ lắc đầu, các ngươi nghĩ nó là Lôi Cương thì cứ cho là Lôi Cương vậy…
Có lẽ bởi vì chưa từng có ai nhìn thấy Lôi Cương thật sự nên mới càng tin rằng chiêu thức Lục Châu vừa thi triển chính là “Lôi Cương” trong lòng bọn họ.
Khụ khụ.
Khụ khụ khụ.
Hoa Vô Đạo liên tục ho khan, gian nan đứng thẳng người, chắp tay lắc đầu nói: “Ta vốn cho là bỏ ra hai mươi năm để khổ tâm nghiên cứu một chiêu thức này, nhất định có thể đỡ được ba chiêu của ngươi. Đáng tiếc… ta đã sai rồi, hoàn toàn sai!”
Hắn cười.
Đó là nụ cười tự giễu.
Chỉ một chiêu đã đại bại, còn nói ba chiêu cái gì?
Ha ha ha…
Hoa Vô Đạo lại phun ra một ngụm máu tươi!
“Sư phụ!”
“Ta không sao…”
Hắn làm gì có chỗ nào không sao.
Từ vẻ mặt hắn đã nhìn ra được, thương thế trên người và vết thương trong lòng đang ngày càng nặng.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Ta tự làm tự chịu.”
Lục Châu gật gật đầu, xoay người bước lên bậc thềm rồi chậm rãi ngồi xuống.
Hoa Vô Đạo nói: “Chỉ cần là chuyện không liên quan đến Vân Tông thì ta sẽ đáp ứng.”
“Ngươi cũng là người thẳng thắn.” Lục Châu tiếp tục nói. “Bản toạ có một câu hỏi, ngươi chỉ cần thành thật trả lời là được.”
“Mời nói.”
“Kẻ chủ mưu sau lưng trong vụ án Ngư Long thôn là ai?” Lục Châu hỏi rất trực tiếp, không thèm quanh co lòng vòng.
Nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Hoa Vô Đạo vô cùng chấn động, hai mắt trừng lớn.
“Chuyện này…”
Hắn ấp úng, không nói ra lời.
“Sao hả? Không muốn nói?”
Trên mặt Hoa Vô Đạo lộ vẻ khó xử. “Không phải là ta không muốn nói, mà là một khi nói ra chuyện này sẽ gây ra hậu quả rất lớn.”
“Lão già này ngươi muốn gì đây? Nếu đã thua thì phải ngoan ngoãn mà trả nợ đi chứ!” Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào mặt hắn mắng.
“Hoa Vô Đạo, ngươi dù gì cũng là trưởng lão Vân Tông, lời đã hứa tuy không đạt tới khuôn vàng thước ngọc thì ít nhất cũng phải nhất ngôn cửu đỉnh chớ? Kẻ lật lọng như ngươi mà cũng được xem là danh môn chính phái sao! Ta khinh ——” Minh Thế Nhân cũng mắng không ngừng.
Chu Kỷ Phong ôn hoà hơn, chắp tay nói: “Hoa tiền bối, ta có một phương pháp thế này… Theo lời người nói thì đáp án của câu hỏi này rất quan trọng. Như vậy người chỉ cần nói cho một mình Các chủ nghe là được.”
“Đúng nha. Đến lúc đó đừng có lại nói ‘Các chủ mà biết thì thiên hạ sẽ đại loạn’. Chẳng phải ngươi cũng biết rồi đó sao, có thấy loạn cái gì đâu nào?” Tiểu Diên Nhi nói.
“Chuyện này…” Hoa Vô Đạo rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Mẹ nó đừng có lề mề chậm chạp nữa. Nếu không muốn nói thì để mạng hai người các ngươi lại đây!” Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh quét ngang, toàn thân bộc phát ra khí tức lạnh lẽo.
Vừa rồi Đoan Mộc Sinh đánh thua nên vẫn còn đang cực kỳ tức giận đây nè!
Mọi người trong đại điện đều chỉ trích Hoa Vô Đạo, nhưng mà hắn…
Hoa Vô Đạo lui lại một bước, thành khẩn nói: “Ta từng hứa hẹn với người đó sẽ không nói chuyện này với ai. Nếu có thể, xin Các chủ đổi một yêu cầu khác.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Minh Thế Nhân châm chọc nói: “Ta khinh! Ngươi thậm chí còn không tuân thủ lời hứa hẹn với sư phụ ta, bây giờ còn có mặt mũi nói chuyện này?”
“. . .”
Minh Thế Nhân mắng rất hào hùng.
Hoa Vô Đạo không giữ lời hứa với đệ nhất ma đầu trong thiên hạ, đúng là chẳng có tư cách gì lấy chuyện giữ lời hứa với người khác ra làm lý do.
Sắc mặt Hoa Vô Đạo vô cùng khó coi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Không sao.”
Mọi người đều giật mình kinh ngạc nhìn Lục Châu.
“Bản toạ cho ngươi hai lựa chọn. Một, nói ra kẻ chủ mưu sau lưng trong vụ án Ngư Long thôn. Hai, gia nhập vào Kim Đình Sơn, chức trưởng lão Ma Thiên Các trừ ngươi ra không thể là người nào khác.”
Có thể phòng thủ được đòn tấn công của Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân, tao nghệ về Lục Hợp Ấn của người này cực cao.
Chiêu này tuy là đại pháp co đầu rụt cổ nhưng nếu sử dụng thoả đáng thì vừa có thể công vừa có thể thủ.
Từ đầu đến cuối Hoa Vô Đạo còn chưa có dùng tới pháp thân Bách Kiếp Động Minh, hắn muốn giữ lại thực lực để ứng phó với chiêu thứ hai và chiêu thứ ba của Lục Châu. Nhưng ngay chiêu đầu tiên hắn đã bại, lại còn bị trọng thương.
Mà điều quan trọng nhất là, trong lòng người này không phân chính tà, chỉ làm việc theo bản tâm.
Nghe thấy hai lựa chọn này, Hoa Vô Đạo mở to hai mắt.
Toàn thân hắn rung động không thôi.
Hắn xuất thân từ Vân Tông, nếu bây giờ gia nhập ma đạo, bản thân hắn thân bại danh liệt chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là Vân Tông sẽ bị tu hành giả khắp thiên hạ chế nhạo.
Nhưng mà bí mật kia… hắn cũng không thể nói ra được.
Tình thế khó xử khiến hắn thống khổ không chịu nổi.
“Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của bản toạ.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“. . .”
Sắc mặt Hoa Vô Đạo càng thêm khó coi.
“Ngươi đã rời khỏi Vân Tông, còn cố kỵ cái gì nữa?” Minh Thế Nhân nói.
“Ta…”
Hoa Vô Đạo ấp úng nói không nên lời.
Chuyện này còn khó chịu hơn cả việc lấy mạng hắn.
Lục Châu cũng không vội, vẫn im lặng chờ nghe lựa chọn của hắn.
Cho dù lựa chọn của hắn là gì đi nữa thì đều là chuyện có lợi với Ma Thiên Các.
Chương 119 Hoa Vô, Vô Hoa, trưởng lão mạnh nhất
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân tuy không thích đại pháp co đầu rụt cổ của Hoa Vô Đạo, nhưng sư phụ đã lên tiếng thì bọn hắn cũng không dám nói thêm gì.
Vả lại Ma Thiên Các đang ngày càng suy thoái, nay được bổ sung thêm người mới có lẽ sẽ tái hiện được huy hoàng như ngày xưa.
Minh Thế Nhân quay đầu lại lén lút nhìn sư phụ.
Trông người làm gì có dáng vẻ như đại nạn sắp tới, ngược lại trông càng thêm hoạt bát khoẻ mạnh hơn lúc trước.
Hoa Vô Đạo rầu rĩ mãi vẫn chưa có quyết định.
Lục Châu trầm giọng nói: “Chỉ có hai lựa chọn, phải chọn một trong hai. Có thể được Ma Thiên Các đãi ngộ như vậy, ngươi là người duy nhất trong thiên hạ này đó. Kiên nhẫn của bản toạ cũng có hạn, đếm tới mười, bản toạ phải nghe được đáp án của ngươi.”
“Nếu vẫn không có đáp án thì sao?” Tim Hoa Vô Đạo đập thình thịch.
Không đợi Lục Châu nói chuyện.
Minh Thế Nhân đã nói trước: “Vậy thì ngươi sẽ giống như Phạm Tu Văn, bị cầm tù trong Ma Thiên Các cho đến khi nào nghĩ thông suốt mới thôi. Đương nhiên… ngươi đã nhìn thấu sinh tử thì chắc không quan tâm đến mấy chuyện này.”
“. . .”
“Hơn nữa, Ma Thiên Các chúng ta không nhiều nhặng gì nhưng chỗ ở thì có thừa. Đông Các, Nam Các, Tây Các, Bắc Các, thậm chí giữa sườn núi cũng có rất nhiều hang hốc bị bỏ hoang, bao gồm cả động diện bích hối lỗi ở hậu sơn lạnh như băng tuyết. Đừng mong có thể bỏ trốn, cho dù thập đại cao thủ cùng lúc xuất hiện cũng phá không nổi bình chướng Kim Đình Sơn đâu!” Minh Thế Nhân cười nói.
Lời này của hắn ngay cả Chu Kỷ Phong và Phan Trọng nghe thấy cũng phải khẩn trương theo.
Tứ tiên sinh đây là đang sử dụng công tâm kế, còn đáng sợ hơn là doạ đánh doạ giết!
Hoa Vô Đạo cũng là một nhân vật phong vân, đâu phải người tham sống sợ chết, nếu thế thì hắn đã không xuất hiện ở nơi này. Nhưng loại người như vậy lại càng quan tâm đến mặt mũi hơn.
“Đến lúc đó, ta sẽ thông báo cho tu hành giả khắp thiên hạ rằng Hoa Vô Đạo của Vân Tông không biết giữ lời hứa, chạy đến Ma Thiên Các đánh cược thua rồi quỵt nợ!”
“. . .” Hoa Vô Đạo hoàn toàn cạn lời.
Chuyện hắn đến Ma Thiên Các có không ít người biết, nếu không thì hắn chẳng cần phải từ bỏ chức vị trưởng lão Vân Tông làm gì.
Bắt đầu ở nơi nào thì kết thúc ở nơi ấy.
Cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.
Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói: “Ta bắt đầu đếm nha.”
Sợ Hoa Vô Đạo không nghe rõ, nàng nhắc lại lần nữa: “Ta bắt đầu đếm đó… Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một. Xong rồi, mau nói ra quyết định của ngươi!”
“. . .”
Có ai đếm số nhanh như vậy không???
Hoa Vô Đạo còn chưa kịp suy nghĩ, nàng đã đếm xong rồi.
Ánh mắt Lục Châu và những người trong đại điện Ma Thiên Các đều nhìn về phía Hoa Vô Đạo.
Yên lặng một lát.
Hoa Vô Đạo mới lắc đầu thở dài một hơi, mệt mỏi nói: “Thôi được.”
“Sư phụ, không thể…” Đồ đệ của hắn vội vàng quỳ xuống.
Thấy tên đồ đệ này, Hoa Vô Đạo không răn dạy như lúc trước nữa mà nhẹ nhàng nói: “Ngươi về Vân Tông đi.”
“A?”
“Từ nay về sau ngươi không còn là đồ đệ của ta nữa. Trưởng lão của Vân Tông còn rất nhiều, sẽ luôn có người chịu dạy dỗ ngươi. Sau khi trở về thì nói với bọn họ, Hoa Vô Đạo đã chết rồi.”
“Sư phụ!”
“Cút đi!”
Trung niên nam tử vốn định nói thêm, nhưng Hoa Vô Đạo đã nâng chân lên đá hắn một cước: “Ta bảo ngươi mau cút đi!”
Tiếng quát lớn này mang theo sóng âm bức lui trung niên nam tử.
Rơi vào đường cùng, trung niên nam tử đứng lên, cung kính bái lạy Hoa Vô Đạo một cái.
Minh Thế Nhân cười nói: “Để ta đưa ngươi xuống núi… Thật ra nếu ngươi nguyện ý ở lại, ta nghĩ sư phụ ta cũng sẽ đồng ý thôi. Kim Đình Sơn rất lớn, thêm một người cũng không sao cả.”
Toàn thân trung niên nam tử run lẩy bẩy. “Ta phải xuống núi, bây giờ ta lập tức xuống núi!”
“Chậc chậc chậc…” Minh Thế Nhân tặc lưỡi nhìn trung niên nam tử, tay làm một thế mời.
Hai người rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Đồ nhi này của ta vẫn còn ngu muội, mong Các chủ đừng trách tội, tha cho nó một con đường sống.”
Lục Châu vuốt râu ngồi xuống: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Mời ngồi.”
Hắn nói ra tiếng “mời”.
Đây gần như là chuyện chưa bao giờ xảy ra ở Ma Thiên Các.
Đồng thời điều này cũng nói rõ Lục Châu coi trọng Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo ngồi vào ghế.
Lục Châu có chút kỳ quái nhìn Hoa Vô Đạo rồi cảm thán: “Ngươi thà gia nhập vào Ma Thiên Các cũng không chịu nói ra kẻ chủ mưu thật sự của vụ án Ngư Long thôn.”
“Xin Các chủ thứ lỗi.”
“Ngươi không sợ sau này bản toạ dùng nghiêm hình tra hỏi ngươi sao?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Dù sao nơi này cũng là Ma Thiên Các, tất cả đều là đại ma đầu, bọn họ có làm ra chuyện gì kỳ quái thì cũng không có gì lạ.
Hoa Vô Đạo lắc đầu thở dài: “Nếu thật là như thế thì ta chỉ có thể xin được ban chết.”
“Ngươi không giống với Phạm Tu Văn. Phạm Tu Văn bị người khác khống chế nên không sợ sinh tử. Ngươi may mắn hơn hắn nhiều.” Lục Châu nói.
Hoa Vô Đạo trầm mặc không nói.
Nhưng trong lòng hắn đã có quyết định vững vàng.
[Ting — thu hoạch được một tên bộ hạ Nguyên Thần cảnh: Hoa Vô Đạo, độ trung thành 5%.]
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng rất thức thời, lập tức chắp tay nói với Hoa Vô Đạo: “Tham kiến Hoa trưởng lão.”
Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng, không biết nên đáp lời thế nào.
Nội tâm hắn vẫn thấy mất tự nhiên.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân cũng đã quay lại đại điện.
Thấy gương mặt nhăn nhó của Hoa Vô Đạo, Minh Thế Nhân bèn nói: “Chẳng phải là ngươi sợ bị thế nhân cười nhạo sao… chuyện này dễ xử lý thôi mà. Từ nay về sau ngươi thay tên đổi họ, còn Hoa Vô Đạo trước đây cứ coi như đã chết ở Ma Thiên Các. Với ác danh của chúng ta thì có giết thêm một người cũng không tính là nhiều.”
“. . .”
Mọi người gật gù.
Minh Thế Nhân nói cũng có lý lắm.
“Hay là ngươi đổi tên thành Hoa Vô hay Vô Hoa đi?” Minh Thế Nhân trêu ghẹo nói.
“. . .”
Ngay từ đầu cái tên Hoa Vô Đạo đã phạm huý với tên của Cơ Thiên Đạo rồi.
“Chỉ là một cái tên mà thôi, gọi là gì không quan trọng…” Hoa Vô Đạo tâm loạn như ma, hiện tại chỉ muốn tìm một xó xỉnh không người để tự kỷ, nào còn có tâm tình nói mấy chuyện này.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi bước tới bên Lục Châu, nói: “Sư phụ, có phi thư của Giang Ái Kiếm.”
“Trình lên.” Lục Châu có dự cảm bức phi thư này rất quan trọng, không nên đọc to lên.
Tiểu Diên Nhi cung kính dâng thư bằng hai tay.
Lục Châu tiện tay mở ra, trong đó viết ——
“Chủ mưu phía sau vụ án Ngư Long thôn là đương kim nhị hoàng tử. Kẻ ra tay tàn sát ở Độ Thiên Giang là Trường Ninh tướng quân Nguỵ Trác Ngôn, người phụ giúp là Phạm Tu Văn đứng đầu hắc kỵ. Lão tiền bối, vì thu thập manh mối này mà ta đã bị tổn thất nghiêm trọng… Nếu không có hảo kiếm để bù đắp thì ta sẽ cảm thấy cực kỳ đau khổ đó.”
Nhận được tin tức này.
Toàn bộ đã sáng tỏ.
Lục Châu tỏ ra vô cùng bình tĩnh…
Thật ra từ khi Phạm Tu Văn và Hoa Vô Đạo đều không dám nói ra sự thật thì Lục Châu đã đoán được đại khái.
Phi thư của Giang Ái Kiếm chẳng qua chỉ thêm xác minh suy đoán của hắn mà thôi.
Lục Châu vung tay lên, lá thư lập tức hoá thành bột mịn bay lả tả xuống đất.
“Sư phụ, trong đó viết gì vậy?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
“Kẻ chủ mưu đứng sau vụ tàn sát ở Độ Thiên Giang…” Lục Châu thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hoa Vô Đạo lảo đảo tuột khỏi ghế.
Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Đỡ Hoa trưởng lão về nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi vô cùng nghi hoặc: “Chẳng phải chỉ là một tên chủ mưu thôi sao, có cần căng thẳng như vậy không? Thiệt là khoa trương quá đi.”
Lục Châu gật đầu.
Nếu kẻ đó là một người bình thường hay là đại tu hành giả thì chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều. Cứ làm theo quy củ từ trước tới giờ của tu hành giới là được!
Nhưng không ngờ… chuyện này lại liên luỵ đến cả hoàng tử.
Phân tranh giữa các hoàng tử vốn không nên liên quan đến người bình thường mới phải.
Lục Châu không thể xem thường lực lượng của hoàng thất, dù sao Đại Viêm thiên hạ có được ổn định hay không là phải căn cứ vào hoàng thất.
Cho dù là tướng sĩ thủ vệ tứ phương hay đại tu hành giả làm việc cho hoàng thất trong tối ngoài sáng, tất cả đều là tiêu chuẩn cơ bản để Đại Viêm được bình ổn.
Chẳng trách… Hoa Vô Đạo không muốn nói ra cái tên này.
“Phi thư cho Giang Ái Kiếm, nói bản toạ đã chuẩn bị xong kiếm tốt, bảo hắn tự mình đến lấy.” Lục Châu nói.
Chương 120 Người cẩn trọng đều không tầm thường
Nhắc tới hảo kiếm, Tiểu Diên Nhi lại cảm thấy uỷ khuất, nàng phụng phịu nói: “Truyền có mấy cái tin tức không đáng tiền mà đã được sư phụ cho vũ khí tốt như vậy, đồ nhi còn không có đây nè.”
“Càn rỡ.” Lục Châu cố ý đề cao âm điệu.
Việc này hắn đã nói với nàng không chỉ một lần.
“Đồ nhi biết sai.” Tiểu Diên Nhi cúi đầu nói.
“Thanh vũ khí đó vốn thuộc về hoàng thất, vi sư giữ lại cũng vô dụng.” Lục Châu nói.
“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy đi vào trong mật thất.
“Cung tiễn sư phụ.”
Đợi bóng dáng Lục Châu hoàn toàn đi khuất.
Minh Thế Nhân mới nói: “Tiểu sư muội, muội cần gì phải gấp gáp như vậy. Từ trước tới nay sư phụ thương muội nhất, ngay cả ta còn có vũ khí thì sao muội không có được chứ. Ly Biệt Câu của ta tốt như vậy, vũ khí cho muội nhất định cũng sẽ không kém.”
“Lão tứ nói có đạo lý. Huống hồ với thiên phú của muội, rất nhanh thôi sẽ tấn thăng Nguyên Thần cảnh, đến lúc đó sư phụ nhất định sẽ cho muội một thanh vũ khí còn tốt hơn Bá Vương Thương của ta nhiều!”
“Hừ, không thèm để ý tới các huynh nữa!”
Tiểu Diên Nhi hậm hực tức giận quay đầu bỏ đi.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh ngơ ngác nhìn nhau.
Phan Trọng chắp tay nói: “Cửu tiên sinh đây là vì nhìn thấy Ly Biệt Câu và Bá Vương Thương nên mới càng thêm tức giận… A không, tam tiên sinh, tứ tiên sinh, tại hạ đột nhiên nhớ tới Lục Dương Công của mình vẫn chưa nhập môn, tại hạ đi về luyện đây, xin cáo từ.”
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh, Phan Trọng tuỳ tiện tìm một cái cớ rồi vội vàng chạy ra khỏi đại điện.
Chu Kỷ Phong tiễn Hoa Vô Đạo về nơi nghỉ ngơi nên thoát được một kiếp.
“Lão tứ, đi luyện tập thôi.”
“. . .”
Lục Châu vừa bước vào trong mật thất đã nhìn về phía cái rương thần bí.
Sau đó hắn lắc đầu, thứ này đến Vị Danh Kiếm cũng không làm gì được, chứng tỏ vũ khí thiên giai vô hiệu đối với nó. Hẳn là phải dùng một loại chìa khoá đặc thù mới có thể mở ra.
“Lão tứ là đứa thông minh… Có lẽ nên để nó xử lý cái rương này.” Lục Châu lạnh nhạt gật gù.
Đây là rương mua được từ trong Thương thành của Hệ thống nên hắn không sợ người khác thèm thuồng nó.
Nghĩ đến đây, Lục Châu không tiếp tục quan tâm tới chiếc rương nữa mà mở giao diện Hệ thống lên xem điểm công đức còn lại.
4.762 điểm.
Pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên may mắn có được khi rút thưởng.
Giá bán của Lục Hào Ly Hợp là 12.000 điểm.
Mua không nổi.
Với cách thức tích luỹ điểm công đức như thông thường thì e là hắn mua không nổi món này.
Trong não hải Lục Châu hiện ra vài phương thức khác, hắn hài lòng gật gật đầu, sau đó mở giao diện Thiên thư ra xem, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Ba canh giờ sau.
Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội.
Những con chữ khó hiểu kia đã hoàn toàn khắc hoạ vào trong đầu hắn, chỉ cần hắn sử dụng ý niệm chúng sẽ xuất hiện ở trong đầu.
Không hiểu cũng chẳng sao… Cảm thấy đúng là được.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm hồi âm.” Thanh âm Tiểu Diên Nhi từ ngoài mật thất truyền vào.
“Chuyện gì?”
“Hắn nói hắn không đến được. Ma Thiên Các… quá mức hung hiểm… Tốt nhất là tìm người đưa kiếm đến cho hắn.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu, hắn cũng đã nghĩ tới chuyện này.
Tiểu Diên Nhi nói: “Đúng là tên không biết điều. Hay là để con đến Nhữ Nam thành bắt hắn về đây?”
“Không cần.”
Lục Châu bước ra khỏi mật thất, chắp tay sau lưng nói: “Hắn rất sợ chết, đương nhiên sẽ không đích thân tới.”
“Hắn cũng quá đề cao bản thân rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Giang Ái Kiếm không phải là người tầm thường.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, lập tức tỏ vẻ hiếu kỳ: “Không phải người tầm thường?”
“Có thể lấy được hồ sơ vụ án trong cung, sao có thể là người bình thường.” Lục Châu lạnh nhạt đáp.
“Thế thì hắn là ai?”
“Người cẩn trọng đều không tầm thường.”
Lục Châu cười nhạt một tiếng rồi phất tay áo rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Nơi hắn đến là Bắc Các, khu vực giam giữ phạm nhân.
Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ rời đi bèn vội vàng chạy theo.
Không bao lâu sao, Lục Châu đã xuất hiện ở nơi giam giữ Phạm Tu Văn.
Bên ngoài có hai nữ tu đang trông chừng.
Tuy tu vi bọn họ chẳng ra làm sao, nhưng ít nhất trông họ rất nghiêm túc.
“Các chủ.” Hai nữ tu khom người hành lễ.
“Mở cửa.”
“Vâng.”
Đại môn vừa mở, Lục Châu bước vào trong gian phòng u ám.
Khắp nơi trong phòng đều có đồ vật linh tinh bày bừa vô cùng lộn xộn.
Đây chính là nơi Ma Thiên Các cất giữ tạp vật, được trưng dụng làm phòng giam giữ phạm nhân.
Phạm Tu Văn ngồi ở giữa phòng, tóc tai rối loạn, hoàn toàn không còn phong phạm cường cả của người đứng đầu hắc kỵ như trước.
Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng rực rỡ hắt vào mặt hắn.
Lục Châu đứng ngược sáng, Phạm Tu Văn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Lục Châu. Hắn khó khăn nói: “Ha ha… Nếu Ma Thiên Các chỉ có chút năng lực như vậy, sợ là chưa đủ để ta khai ra chân tướng đâu.”
Lục Châu chắp tay sau lưng hồi đáp: “Bản toạ đã biết chân tướng.”
Phạm Tu Văn cả kinh, vẻ mặt suy sụp hoàn toàn biến mất, hắn mở to hai mắt nói: “Không thể nào!”
“Trường Ninh đại tướng quân.” Lục Châu nói ra năm tiếng này, không hề đề cập đến nhị hoàng tử.
Nghe được lời hắn nói, Phạm Tu Văn toàn thân chấn động.
Năm tiếng này đủ để chứng minh lão giả cường đại trước mắt đã biết được toàn bộ sự thật.
Phạm Tu Văn yên lặng một lát rồi dần bình tĩnh lại. Hắn nói: “Ta phục.”
Lục Châu khẽ lắc đầu. “Nguỵ Trác Ngôn chưa đủ để ngươi thần phục, nhị hoàng tử cũng không thể khiến ngươi khăng khăng một mực như vậy… Cho nên, người có thể khống chế thủ lĩnh hắc kỵ hẳn là một người khác hoàn toàn.”
“Ngươi ——”
Phạm Tu Văn vốn đã bình tĩnh lại, nghe lời Lục Châu nói xong lại trở nên run rẩy kích động, mặt đỏ tới mang tai. “Rốt cuộc ngươi làm sao mà biết được?”
Ngữ khí của hắn vô cùng nhu nhược.
Cho dù là thủ lĩnh hắc kỵ như hắn cũng không thể không cúi đầu.
“Bản toạ làm như thế nào còn cần phải bẩm báo cho một tên tù nhân sao?”
“. . .”
Lục Châu chắp tay sau lưng bước tới trước mặt Phạm Tu Văn. “Bản toạ muốn biết… Ngươi nghe lệnh của người nào?”
“Không biết.” Phạm Tu Văn đáp.
“Ngươi cho rằng ngươi không nói thì bản toạ sẽ không biết?”
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, tiếp tục nói: “Bất kể là ai, có thể khiến cho ngươi nghe lời như thế, chắc chắn kẻ đó phải là người cực kỳ thân cận với nhị hoàng tử…”
Phạm Tu Văn mở to mắt.
Lục Châu chậm rãi nói ra: “Là nữ nhân, đúng không?”
“. . .”
“Một nữ nhân am hiểu vu thuật.” Lục Châu lại nói.
“Đủ rồi!” Phòng tuyến tâm lý của Phạm Tu Văn đã hoàn toàn bị phá vỡ. Gương mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn, vốn lúc đầu còn có ba phần cốt khí, chỉ trong giây lát
đã trở nên nhu nhược hoàn toàn. Hắn cầu khẩn nói: “Ta cầu xin ngươi, tha cho nàng ——”
Lục Châu phức tạp nhìn Phạm Tu Văn.
Ai có thể tin được người từng đứng đầu trên Hắc Bảng bây giờ lại trở thành chó săn của hoàng thất, không sợ sinh tử, không sợ tra tấn… chỉ là vì muốn bảo vệ một nữ nhân?
Lục Châu lắc đầu. “Phạm Tu Văn… Nói đi, nàng ta là ai?”
Phạm Tu Văn lắc mạnh đầu, mặt mũi vẫn rất hung tợn: “Ta không thể nói, ta không muốn nói… Dù có chết cũng không nói.”
Lục Châu cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Trên thực tế, Lục Châu đã nói gần như rõ ràng thân phận của nàng ta, dù Phạm Tu Văn có nói ra hay không cũng không có khác biệt quá lớn.
Tại sao bây giờ Phạm Tu Văn còn cố sống cố chết giấu diếm?
Ngay lúc Lục Châu đang cảm thấy kỳ quái, hắn chợt nhìn thấy trong tròng mắt Phạm Tu Văn loé lên quang mang màu xanh nhạt, vừa loé đã biến mất… sau đó lại khôi phục bộ dạng lúc trước.
Đúng lúc này ——
Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của nữ tu Diễn Nguyệt Cung:
“Bẩm Các chủ, ngũ tiên sinh xảy ra chuyện rồi!”
Bình luận facebook