-
Chương 1431-1435
Chương 1431 Ta cũng muốn trừ mầm tai họa (2)
Có thể xuất hiện ở đây, bọn họ không ai đơn giản, đều tự điều khiển thần thông, pháp bảo bất đồng. Nếu là bình thường, ba mươi Nguyên Anh liên thủ, lực lượng kia quả thật không thể nào hình dung. Sợ là tu sĩ hóa thần, cũng không dám chính diện nhận một kích của bọn họ!
Ba nghìn tiên quân xung quanh đã sớm có chuẩn bị, cùng lúc động thủ. Đại trận một phương thành hình, bao vây Phương Nguyên ở tâm trận. Lực đại quân nổi dậy cuồn cuộn, trấn áp về phía Phương Nguyên, giống như ma bàn, muốn trực tiếp nghiền nát hắn.
Tám tôn ma thần, hơn ba mươi cao thủ Nguyên Anh thân phận huyền bí cùng với bốn lão giả không biết lai lịch, tu vi lại đặc biệt, còn có ba nghìn giáp sĩ che mặt. Thế lực mênh mông này, sợ ngay cả thần cũng có thể vây sát. Thời điểm bọn họ quyết định cùng giết một người, luồng sát khí kia, dường như có thể trực tiếp dọa người mất đi ý chí chiến đấu, quay đầu bỏ trốn! Loại lực lượng này vốn là bố cục một phương phải chết! Toàn bộ không cho Phương Nguyên cơ hội bỏ trốn, cũng không để hắn có nửa cơ hội sống sót.
Nhưng vào lúc này, Phương Nguyên lại không hề trốn mà đằng đằng sát khí, cầm kiếm nghênh đón.
- Đơn giản là việc ta phải làm chạm đến lợi ích của các ngươi...
- Đơn giản là ta không cho các ngươi Long Hồn, khiến các ngươi thất vọng rồi...
- Đơn giản là ta muốn huyền giáp ma biên sống yên ổn, uy hiếp đến địa vị các ngươi.
- Cho nên... các ngươi không tiếc gì bày ra tử cục, ám sát thần tướng?
Trong thanh âm của Phương Nguyên ẩn chứa tức giận khôn cùng. Nếu nghe chăm chú là tiếng sóng lớn ngập trời, thần sắc không thay đổi.
- Các ngươi vì bản thân, diệt trừ mầm tai họa ta?
Hắn cầm kiếm trong tay, trực tiếp vọt lên trước:
- Ta cũng đúng lúc muốn vì thiên hạ diệt tận mầm tai họa các ngươi.
“Bá!”
Hắn chém một kiếm ra ngoài!
Giữa thiên địa, xuất hiện bạch quang chói mắt cực điểm. Trong chốc lát, bạch quang tỏa khắp hư không, chiếu sáng một vùng thiên địa.Mà khi kiếm quang xuất hiện, trong hư không lại trào ra vô số yêu linh màu đen, cuồn cuộn dâng trào, hội tụ thành đàn, giống như một đại quân nháy mắt xuất hiện trong không trung, sau đó đuổi theo kiếm quang của Phương Nguyên, hướng thẳng đến phía trước...
- Ha ha, nhịn ba năm rồi, rốt cục có thể thả lỏng, ăn một bữa cơm no đủ...
Cũng vào lúc này, trong hư không xa xa, truyền đến tiếng cười quái dị.
Có người kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một luồng bảo quang xuyên qua sương mù đen vô biên. Kia rõ ràng là một con Giao Long đứng dậy, cong một chân, còn có một móng vuốt nằm dưới nách, mặc một quần cộc hoa, thoạt nhìn kỳ quái, nhưng hai mắt tỏa sáng, lộ ra vẻ kinh hãi, tiếng cười quái dị, thân hình đột nhiên biến lớn, hóa thành một con giao long lớn ba mươi trượng.
- Vì ăn một bữa cơm ngon, lão tử đã đặc biệt giặt quần cộc...
Nó cười quái dị, trực tiếp chui đầu vào, điều khiển sấm gió khôn cùng, đại sát vào trong đám người.
- Đạo tử chớ quấy nhiễu, ta đến rồi...
Nơi khác, có tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy người cầm đầu, chính là một vị lão tướng thần uy hiển hách, chính là lão chấp sự của Vong Tình Đảo, Nguyên Mạc. Bên người hắn, còn có hơn mười cao nhân khí cơ thâm hậu đi theo, cũng là một vài thần tướng huyền giáp trong Trấn Ma Quan, và một vài thần tướng ma biên nguyện trung thành với Vong Tình Đảo, dưới dẫn đường của Bạch Miêu, vội vàng vọt vào hắc ám.
- Làm sao có thể?
- Viện binh vì sao đến nhanh như vậy?
- Không hay rồi, đây... đây mới là bẫy rập hắn bày ra!
Nghênh đón những tu sĩ Vong Tình Đảo chạy đến, đám chư vị cao thủ bao vây xung quanh Phương Nguyên đều kinh hãi. Trận bố cục này không biết hao phí bao nhiêu tinh lực mới đưa tất cả bọn họ đến nơi này, chỉ cần một kích là có thể giết Phương Nguyên. Nhưng lúc sát cục sắp bắt đầu, đột nhiên viện binh chạy đến. Tuy số lượng và thực lực của những viện binh này không nhất định mạnh hơn nhân mã bọn họ liên hợp lại, nhưng cũng khiến bọn họ ý thức được một vấn đề phi thường đáng sợ.
Viện binh không có khả năng tới nhanh như vậy! Trừ phi những viện binh này đã được sắp đặt trước, chỉ còn chờ tuân lệnh đến... Nhưng mấu chốt là, bọn họ vẫn có người trông coi Trấn Ma Quan, không phát hiện Trấn Ma Quan điều động binh mã!
Những người này làm sao đột nhiên xuất hiện ở phụ cận Ma Uyên này?
- Bọn họ ít người, chư vị chớ hoảng, vô luận thế nào cũng phải giết chết mầm tia họa kia...
Hiển nhiên quan trận xung quanh và chúng tu tham gia vây giết đều hơi bối rối, nhưng rất nhanh đã có người rống lên lớn tiếng.
Thật nhanh đã ổn định quân tâm rồi, không tồi, Phương Nguyên quả thật có khả năng đoán trước sát cục này, thậm chí hạ mai phục trước. Nhưng như vậy thì sao, bọn họ người đông thế mạnh, mạnh mẽ khôn cùng, muốn giết sạch những người này thì cần gì khách khí?
Ầm ầm ầm!
Đại thế lập tức nổi dậy, bùng lên cuồn cuộn, thẳng hướng đến chỗ trung tâm của Phương Nguyên.
Pháp bảo thần binh, ùn ùn kéo đến, đánh nát hư không.
Đó quả thực là một vùng mây đen che thiên lấp nhật, sát khí vô tận, quấn quanh bốn phương tám hướng.
- Bảo hộ Đạo tử...
Lúc này, lão chấp sự Vong Tình Đảo hít sâu một hơi, trầm giọng quát khẽ. Hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này. Tuy đoán sẽ là kết cục như vậy, nhưng vẫn không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy. Nếu so sánh, những người mình sử dụng quả thật ít đến đáng thương. So với khí thế đối phương thể hiện, nói là trứng chọi đá cũng không đủ...
Ắt hẳn, Đạo tử nhà mình đã quên bước này.
Hắn hơi thở dài!
Chương 1432 Cục ẩn trong cục (1)
Chẳng qua, tới lúc này rồi, không có thời gian suy ngẫm nữa.
Nếu những người này gây bất lợi với Đạo tử Vong Tình Đảo, vậy chỉ có thể giết sạch sẽ
Mình có thể chết nhưng Đạo tử Vong Tình Đảo nhất định phải sống sót.
“Xoẹt!”
Hắn dẫn đầu ra tay, mang theo hơn mười đại tu Nguyên Anh xung quanh, vọt vào chiến trường, vừa giết vừa phóng đến bên người Phương Nguyên.
Nhưng đối mặt với trăm Nguyên Anh đối phương, ba nghìn tiên quân, cùng với rất nhiều cao thủ pháp lực thâm hậu bên trong, lực lượng mười mấy người bọn họ có vẻ quá ít ỏi, vừa vọt vào, lập tức bị bao vây, ác chiến khó khăn.
- Đeo Linh Quang Phù!
Phương Nguyên thấy đám người lão chấp sự đã đến, sắc mặt cũng âm trầm, đánh thần thức ra ngoài.
Cùng lúc đó, hắn đột nhiên nâng tay xuất chiêu, phương hướng Ma Uyên, đột nhiên có một trận kì bay lên trời cao.
Trận kì kia do Phương Nguyên lưu lại khi đi phụ cận Ma Uyên tra xét, hiện giờ được hắn gọi về, bay lên giữa không trung, lập tức tỏa hồng quang sáng loáng, cuồn cuộn nổi lên cuồng phong. Dựa theo trận kỳ này, xung quanh lập tức có một đại trận kỳ bí cực điểm dẫn động.
Chậm rãi vận chuyển, trời u ám, gào thét khắp nơi.
Không biết có bao nhiêu ma tức hắc ám nồng đậm đến cực điểm, bị cuồng phong vô cùng thổi về phía bọn họ!
- Không tốt rồi!
- Vì sao lại có nhiều ma tức hắc ám như vậy tiến đến...
- Là hắn... là trận đạo hắn mới bày ra?
Ma tức hắc ám vừa động, ma tức xung quanh lập tức nồng đậm lên mấy lần.
Hiện giờ vốn là bên cạnh Ma Uyên, tuy hiện giờ đại kiếp nạn còn chưa buông xuống, độ dày ma tức hắc ám nơi này không quá đến mức bọn họ không thể chống đỡ. Nhưng khi Phương Nguyên dẫn động trận thế, khiến độ dày ma tức hắc ám bành trướng, bọn họ lập tức bối rối. Ma tức hắc ám xung quanh cuồn cuộn lên nhanh chóng, trái tim chấn động, trận thế đại loạn.
- Ta thật muốn nhìn thử xem, lần này tột cùng dẫn đến bao nhiêu cá lớn...
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn quét qua toàn cảnh bao phủ ma tức hắc ám, cầm tà kiếm trong tay, chém thẳng qua.
Đám người lão chấp sự Vong Tình Đảo trên chiến trường chợt thấy biến hóa này, cũng cảm thấy mừng rỡ.
Bọn họ đã sớm sử dụng Linh Quang Phù Phương Nguyên tự tay viết cho bọn họ, có thể chống đỡ ma tức hắc ám so với người bên ngoài.
Càng mấu chốt hơn là dưới tình huống lực lượng song phương thật khác biệt, đối phương càng nhiều sẽ càng loạn. Mà đối phương một khi đã loạn, bản thân sẽ chiếm không ít tiện nghi, lập tức nắm chặt cơ hội, vội vàng khởi dậy chiến ý, xung phong liều chết ra bên ngoài.
- Rầm rầm...
Giao Long mừng rỡ, hai mắt sáng lên, trực tiếp chui đầu vào đám người, kêu gào mở miệng cắn xé, không biết một ngụm nuốt mấy người, xung quanh có vô số cao thủ Nguyên Anh xông tới, thi triển pháp bảo cuồng đánh, nhưng nó kim thân thiết cốt, làm sao để ý. Bảo giáp cũng tốt, thân thể cũng tốt, trực tiếp trảo nát, nuốt vào trong bụng.
Thậm chí sau khi nói thoát vây, thân thể có chỗ bị thương đều dần lành lại.
Quan Ngạo cầm đại đao trong tay, như điên như ma, cuồng chiến một vực. Hồng Liên Nghiệp Hỏa quanh thân bốc lên, giống như một tôn ma thần, ở trong đám người xung phong liều chết, một đường đi qua, cánh tay vỡ nát rơi ầm ầm từ trên bầu trời, cũng không biết bao nhiêu người chết dưới đao này.
- Meo!
Bạch Miêu ngồi xổm lên một tòa núi đen, thần uy lẫm liệt, tôn quý khó diễn tả.
Ở trước mặt nó, bốn con yêu thú điên cuồng hung ác bị thích khách mang đi đều lạnh run, đầu cũng không dám nâng, hận không thể nhét đầu xuống đất.
Nhưng đột nhiên, có một dòng linh quang pháp bảo không biết ở nơi nào đánh đến, bay thẳng đến nơi này, lập tức dọa Bạch Miêu xù lông, nhảy xuống ngọn núi, hoảng hốt.
Trong mấy mãnh thú kia, có con thông minh một chút, tỉnh ngộ, nhảy bật lên truy đuổi.
Nhưng mới vừa chạy không đến hai bước, liền có một con Toan Nghê uy phong lẫm liệt từ trên trời giáng xuống. Một móng vuốt vỗ chết mãnh thú này, sau đó trung thành và tận tâm ngăn cản trước mặt Bạch Miêu, gào thét với mấy con mãnh thú khác, hung uy vô tận, chấn hư không vực này.
Bạch Miêu thở phào nhẹ nhõm, nhảy lên đầu Toan Nghê, mắt lạnh nhìn những con mãnh thú này.
Những con mãnh thú này hiểu ý, bị khí tức nào đó chấn động, quay đầu xông kích chủ nhân của mình...
Phụ cận Quỷ Nha Sơn Ma Uyên, đã là một vùng đầy huyết quang, đầu người chồng chất!
......
......
Khi trận đại chiến này giết đến máu chảy thành sông, cả Ma Biên đều trở nên an tĩnh.
- Ngươi cảm thấy có thể thành công sao?
Trong một tòa Thiên Điện Lí của Bát Hoang Thành đang có người đánh cờ. Một bên là nam tử trung niên mặc hoàng bào, khí chất nho nhã, mọt bên là một lão giả lúc nào cũng tươi cười, thần sắc thong dong. Trên bàn đặt một ấm trà, tản ra hơi nóng lượn lờ, cách vách có tiếng tre trúc nhẹ nhàng, ôn nhã hòa đạm, thích ý và tao nhã nói không nên lời, phong cách cổ dạt dào.
- Bát Hoang thành chủ hiện giờ cũng không ở trong thành, nghe nói phát hiện tung tích người đứng đầu hắc ám, tiến vào Yêu vực!
Chương 1433 Cục ẩn trong cục (2)
Lão giả nhẹ nhàng nâng lên một quân cờ, nhẹ giọng cười nói:
- Mấy người có năng lực khác trong Bát Hoang Thành còn có năng lực cứu người ở thời điểm này, cũng vừa mới bị một vài sự tình quấn thân. Những người khác biết được cũng không thể chạy qua đó, cho nên ngươi cảm thấy sẽ thành công chứ?
Sau khi nam tử hoàng bào trầm mặc một lúc lâu, nói:
- Ngươi cảm thấy hắn là kẻ ngốc sao?
Lão giả nhẹ nhàng cười nói:
- Ngốc thế nào có thể tạo ra đại thế như thế?
Nam tử Hoàng Bào nói:
- Nếu không phải kẻ ngốc, vậy ngươi vì sao cảm thấy hắn đã sớm có chuẩn bị?
Khi nói chuyện, hắn đặt một quân cờ lên bàn cờ, nói thản nhiên:
- Ngươi vận dụng mọi quan hệ, mượn hận ý và bất mãn của thế nhân với hắn, cuối cùng bày ra cục kinh thiên này. Nhưng ngươi có nghĩ đến, hắn chẳng lẽ thật không biết làm sự tình đến mức này thì sẽ có người bất mãn với hắn, thậm chí sinh ra sát tâm?
- Ta đương nhiên biết hắn sớm đã phát hiện...
Lão giả bỗng nhiên cười cười, nói:
- Ta thậm chí biết hắn đang cố ý lộ sơ hở trong khoảng thời gian này, dẫn dụ những người ngoài sáng, nói không chừng, người ám sát cũng bị bao vây trong cục hắn thiết lập...
Nam tử hoàng bào ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
- Nhưng đó có quan hệ gì?
Lão giả nhẹ nhàng cười nói:
- Đạo tử Vong Tình Đảo rất tự tin, tự tin đến mức cảm thấy bản thân có thể tính toán hết thảy. Dù sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, hắn cho rằng bản thân đã dự đoán được thì thắng chắc rồi. Lại không biết, có lẽ lúc hắn cảm thấy bản thân đã tính toán hết thảy mới chính thức bước vào cục chúng ta đã định, nửa bước chân bước vào U Minh...
Nam tử hoàng bào hừ lạnh một tiếng, nói:
- Là cục của ngươi!
Qua một lúc lâu mới cười nói:
- Nhưng ta quả thật rất tò mò, ngươi đến tột cùng chuẩn bị cái gì...
Lão giả nói:
- Ngươi rất nhanh sẽ biết....
........
........
- Giết...
Cùng lúc đó, phụ cân Ma Uyên xảy ra một trận giết chóc, cuồng bạo đến cực điểm.
Cho dù Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị nhưng cũng không dự đoán được cục này nhằm vào mình, bày bố lớn như vậy, cao thủ tới lại nhiều như thế, chẳng qua hắn vẫn trước tiên bố trí chuẩn bị, dẫn động ma tức hắc ám, trấn áp ba nghìn tiên quân, sau đó bản thân cầm tà kiếm trong tay, cùng Giao Long, lão chấp sự, Quan Ngạo và thần tướng trấn ma quan,... vọt vào đám người.
Tổng thể bố cục này, hắn đã ổn định phần thắng.
Những thích khách này cũng hoảng sợ, nghịch chuyển vượt ngoài dự liệu, khiến bọn họ đã không còn thừa bao nhiêu chiến ý.
Hiển nhiên, bọn họ gặp phải cục diện tan tác!
- Đã đến lúc...
Nhưng trong một vùng bối rối, đã có mấy tu sĩ che mặt thần kỳ trấn định.
Bọn họ vẫn chưa bị thế cục nghịch chuyển này dọa sợ, lại ẩn thân trong đám người, mắt lạnh quan sát một vùng đại loạn, thẳng đến khi nhìn thấy Phương Nguyên và bảy tám vị trưởng lão Nguyên Anh đến từ các thế gia gặp gỡ, pháp lực song phương dây dưa cùng một chỗ, vài tu sĩ che mặt đột nhiên nhảy dựng lên, đồng thời hai tay án thiên, pháp lực vô cùng khởi động lên giống như không cần mạng sống!
Ầm!
Khi pháp lực bọn họ dâng trào, bỗng nhiên, trong không trung, một vùng minh quang xuất hiện.
Sau đám mây đen kịt, đột nhiên có ánh lửa bùng lên, sau đó xiềng xích kim sắc vắt ngang hư không, giống như xúc tua, tạo thành từng vùng sương đen. Cuối sợi xiềng xích này rõ ràng nối tiếp một cái lồng đậy của Thần Long, kích thước cỡ mười dặm, cả vật thể vàng óng ánh, mặt trên in chín ngọn lửa bùng cháy, dữ tợn vô tận, trực tiếp đáp xuống từ trong cửu thiên...
- Đó là cái gì?
Thấy biến hóa này, đám lão chấp sự của Vong Tình Đảo đều kinh hãi.
Ngay cả Giao Long đang hưng phấn xông kích trong đám người cũng bị dọa nhảy dựng, sợ đến mức hai tròng mắt muốn nhảy ra ngoài.
- Meo...
Bạch Miêu hét lên, lông trên cổ đều dựng đứng.
Một lão thần tướng ở ma biên trấn thủ mấy trăm năm, bị dọa kêu lên thất thanh:
- Cửu Long Ly Hỏa Tráo sao?
- Ầm ầm!
Cái lồng màu vàng kia xuất hiện đột ngột, đến cũng cực nhanh! Hầu như chỉ nháy mắt, cái lồng kia liền từ trên trời giáng xuống, bao phủ Phương Nguyên cùng với mấy tu sĩ che mặt đang giao thủ với Phương Nguyên, lại không phân địch ta, hoàn toàn không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Mà từ trình độ nào đó, chế tạo cái lồng này vốn là vì nhằm vào những ma vật Hắc ám thực lực khủng bố, một khi tế lên, sẽ lập tức khóa chặt một phương hư không, coi như là đám người Phương Nguyên phản ứng kịp, cũng không thể trốn ra!
Dù sao cái này là sát khí cường đại nhất của Ma Biên bây giờ, Cửu Long Ly Hỏa Tráo!
- Thậm chí ngay cả đại sát khí bực này cũng lấy ra?
Phương Nguyên cũng là nhất thời không quan sát, đột nhiên nhìn thấy đất trời sáng chói, phảng phất như hư không xung quanh đều bị phong tỏa ngăn cản.
Hắn vội vàng vận chuyển pháp lực tới cực hạn, thân hình xê dịch mười mấy lần, lại không trốn khỏi lồng ánh sáng, thật giống như cái lồng này bao phủ lại không gian, trực tiếp tách rời với thế giới xung quanh, vây hắn ở trong một tiểu thế giới độc lập.
- Cửu Long Ly Hỏa Tráo...
- Vật này là ai lấy ra...
- Thả chúng ta đi ra ngoài...
Chương 1434 Cửu Long Ly Hỏa Tráo (1)
Mấy vị Nguyên Anh khác bị vây ở trong lồng cũng hoảng hồn, có người liều mạng vọt tới biên giới lồng ánh sáng, dùng sức nện đánh, liều mạng kêu lớn, chỉ là mặc cho lực lượng của hắn tung hoành, cũng không thể động được Cửu Long Ly Hỏa Tráo.
- Hống...
Mà ở trong lồng, trong hư không đột nhiên xuất hiện chín con rồng vàng, trên người mỗi một con đều đốt lên ngọn lửa quỷ dị, lửa màu trắng, vô cùng nóng, quả thực giống như chín mặt trời chiếu rọi thế gian.
Thời điểm bọn chúng xuất hiện, ngọn lửa trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo đạt đến trình độ không cách nào hình dung, ngay cả hư không cũng bị đốt đến vặn vẹo, tựa như muốn hóa thành lưu ly năm màu.
- Tại sao... Tại sao...
- Ngay cả chúng ta cũng bị thiêu chết sao?
Một lão giả bị vây ở trong lồng tuyệt vọng, lớn tiếng rống to.
Mà thời điểm chín con rồng vàng xuất hiện, trong năm vị tu sĩ Nguyên Anh, một người mới vừa rồi bị Phương Nguyên đánh trúng, vốn bị thương, pháp lực bất ổn thì lớn tiếng kêu thảm, mắt thường có thể thấy, ở trên vết thương của hắn, bắt đầu tuôn ra ngọn lửa màu trắng, từ bên trong đến bên ngoài, cơ thể của hắn thiêu đốt lên, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Lão giả này vừa vừa giận, vội vàng Nguyên Anh thoát xác, trốn ra cơ thể của mình, nhưng Nguyên Anh đến giữa không trung, lại lập tức dính lên hỏa diễm, sau đó trong nháy mắt hóa thành quả cầu lửa, tiếng kêu rên liên hồi, không ngừng va đập lên Cửu Long Ly Hỏa Tráo... ngọn lửa kia ngay cả thần hồn cũng có thể thiêu đốt!
- Phốc phốc phốc...
Mắt thấy một đoàn Nguyên Anh hóa thành quả cầu lửa, không ngừng va đập trên vách Cửu Long Ly Hỏa Tráo, hóa thành tro tàn, mấy vị tu sĩ khác cũng sửng sốt.
Chỉ thất thần một chút, bọn họ liền liều mạng điều động pháp lực, gắt gao bảo vệ xung quanh.
Lúc này Phương Nguyên cũng hơi thay đổi sắc mặt. Hắn biết Cửu Long Ly Hỏa Tráo, biết cái này là đại sát khí của Ma Biên, tác phẩm đắc ý của Lôi lão gia tử, thần uy vô hạn, tồn tại có thể giết thần đồ ma, kể từ khi biết Bát Hoang thành chủ vì chuẩn bị sự tình càn quét ma vật, mà dự định lấy ra loại đại sát khí này, hắn vẫn chờ mong tận mắt xem thử, lại không nghĩ rằng nhìn thấy nhanh như vậy.
Càng không nghĩ tới là, lần thứ nhất nhìn thấy, chính là bị người dùng để đối phó mình! Trong lòng hắn nhất thời có lửa giận khó có thể hình dung bay lên...
Những người kia đến cùng làm sao làm được?
Loại đại sát khí mà ngay cả thần quan cũng không có tư cách tùy tiện lấy được kia, lại dùng để ám sát Thần Tướng như mình?
Bọn họ đến tột cùng có năng lượng lớn bao nhiêu? Lẽ nào bọn họ thật không sợ sự tình náo đến trình độ không thể vãng hồi?
So can đảm với bọn họ, mình ở Ma Biên thúc đẩy đại thế lại đáng là gì?
Chỉ đáng giận là, những người kia có quyết đoán như vậy, vì sao lại dùng để làm những việc như thế này?
Trái tim cực kỳ phẫn nộ, nhưng Phương Nguyên vẫn ép buộc mình bình tĩnh lại, hắn biết bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ kia, lúc này mình chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp sống sót...
- Ầm!
Hai tay hắn ấn nhẹ, trực tiếp ngưng tụ ra một con chép xanh, triệu hoán đầm nước bảo vệ mình.
Thế nhưng vô dụng, ở dưới ngọn lửa khủng bố kia, cá chép vừa xuất hiện, liền lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy nóng chảy, hỏa lực kia quá lợi hại, căn bản không phải thần vật như cá chép xanh có thể ngăn cản, hắn lại gọi ra kim tướng lôi linh, muốn tiến vào tiểu thế giới ẩn thân, nhưng bất ngờ phát hiện, lúc này đã không cách nào mở ra tiểu thế giới.
Hắn hiểu rõ, trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo có một loại pháp tắc nào đó đè ép hư không, không cách nào mở ra tiểu thế giới.
Hơi kinh hãi, hắn lắc mình đạp bước phóng về phía đông.
Dù là vào lúc này, Phương Nguyên cũng duy trì tỉnh táo, nhìn ra bên trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo có càn khôn, theo vị trí Cửu Cung Bát Quái, phía đông là cung Tốn, Tốn chúc phong, bởi vậy ở cung Tốn hẳn là nơi hỏa lực nhỏ nhất trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo.
Bây giờ ở cung Tốn, đã có hai Nguyên Anh tranh cướp, ngươi đẩy ta xô, nhưng vừa thấy Phương Nguyên vọt tới, hai người lại lập tức liên thủ, hai đạo thần thông ngưng thành một cổ, sau đó đánh thẳng về phía Phương Nguyên, Phương Nguyên hơi cắn răng, ra tay tàn nhẫn, trước mặt có một mảnh thanh khí cuồn cuộn quét qua, thần uy khủng bố, như đại giang bao phủ hai tu sĩ kia lại.
- Rào...
Hai tu sĩ này rên lên, một người bị Phương Nguyên vỗ chết, một người bị trọng thương.
Xung quanh tuôn trào hỏa diễm, không ai còn dám chậm trễ, vội vàng ngưng tụ pháp lực bảo vệ toàn thân.
Phương Nguyên chiếm cung Tốn, cũng lập tức điều động thanh khí bao vây toàn thân, cảm giác hỏa lực ở cung Tốn hơi yếu hơn một chút, cộng thêm thanh khí hộ thể, có thể tạm thời không bị hỏa diễm xâm lấn, nhưng hắn cũng rõ ràng cảm ứng được, lực lượng thần diễm ở trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo quá đáng sợ, pháp lực của mình đang nhanh chóng tiêu hao, chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống...
- A...
Chỉ qua thời gian uống cạn chung trà, mấy tu sĩ bị nhốt giống như Phương Nguyên kia, đã có một người thất thanh kêu thảm.
Căn cơ của hắn không tốt, pháp lực tiêu hao nhanh nhất, lộ ra chút kẽ hở, ngọn lửa lập tức đốt lên người, làm cho hắn biến thành một quả cầu lửa thật lớn, trong tiếng kêu gào thê thảm, ngay cả Nguyên Anh cũng không trốn ra được, bị đốt thành tro bụi...
Chương 1435 Cửu Long Ly Hỏa Tráo (2)
Sau đó qua không bao lâu, lại có một người khác kêu thảm, cháy thành tro bụi... Chín con rồng vàng bay múa ở giữa không trung, làm cho trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo biển lửa cuồn cuộn, đủ để luyện hóa hết thảy thế gian...
Trong lòng mọi người đều bay lên cảm giác tuyệt vọng! Đây chính là đại sát khí đủ để luyện hóa Thiên Ma, mình có thể chịu đựng được bao lâu?
...
- ...
- Nhanh, nhanh nhấc lồng lên...
Mà lúc này ở ngoại giới, thời điểm Phương Nguyên bị Cửu Long Ly Hỏa Tráo bao phủ, đám người lão chấp sự của Vong Tình Đảo kinh hãi, muốn rách cả mí mắt, liều mạng kêu lớn, sau đó không để ý xung quanh, liều mạng vọt tới lồng ánh sáng.
- Nứt ra cho ta!
Giao Long bình thường thích hồ đồ, nhưng lúc này lại rất lo lắng, đánh bay bảy tám tu sĩ chặn đường, sau đó bốn cái long trảo mở ra, tinh quang lấp loé, còn sắc bén hơn bất kỳ thần binh lợi khí nào trên thế gian, chộp thẳng về phía Cửu Long Ly Hỏa Tráo, móng vuốt xẹt qua vách lồng, phát ra thanh âm bén nhọn, chấn đến mấy Tiên Binh ở xung quanh màng tai chảy máu.
Nhưng sau khi xẹt qua, cái lồng kia lại chẳng chút thương tổn, không có bất kỳ biến hóa nào.
- Phương tiểu ca đừng sợ, ta tới cứu ngươi!
Quan Ngạo liều mạng lao tới, đại đao trong tay mạnh mẽ chém xuống Cửu Long Ly Hỏa Tráo.
- Oanh
Một đao đủ để chém nứt đại địa kia chém lên Cửu Long Ly Hỏa Tráo, lực lượng cuồn cuộn, sau đó kích xạ ra bốn phía, trong phạm vi mấy trăm trượng, tất cả mọi người đều bị phản lực chấn bay, nhưng cái lồng kia vẫn vững vàng nằm đó.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Quan Ngạo không chịu từ bỏ, vẫn vung đại đao chém liên tục, hổ khẩu nứt toát, máu me đầm đìa.
- Chỉ có... Chỉ có mấy người tế lên bảo vật này mới có thể mở ra, tới tìm bọn họ!
Lão chấp sự của Vong Tình Đảo như đã biến thành người điên, xông khắp mọi nơi.
Hắn tay cầm thiết kiếm, nhìn chòng chọc vào chúng tu, muốn tìm được kẻ tế ra Cửu Long Ly Hỏa Tráo.
Nhưng xung quanh hỗn loạn tưng bừng, làm sao đi tìm?
Có khi mấy người tế ra Cửu Long Ly Hỏa Tráo kia sớm đã thừa dịp loạn đào tẩu rồi.
Vì vậy Cửu Long Ly Hỏa Tráo cứ lặng lẽ nằm ở trong hư không. Tất cả mọi người đều biết Phương Nguyên ở bên trong.
Bọn hắn đều biết mỗi qua một tức, người trong lồng sẽ nguy hiểm thêm một phần... Nhưng lại không có cách nào.
Lão chấp sự sợ hãi đến tuyệt vọng, cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
Đường đường Thánh Tử của Vong Tình Đảo, từng được lão tổ chính miệng tán thành, lẽ nào phải chết ở nơi này?
Hắn quả thực không dám tưởng tượng, nếu Phương Nguyên chết ở nơi này, sẽ xuất hiện hậu quả như thế nào...
...
- Nhanh... Nhanh đi đoạt Vạn Long Hồn Châu...
Mà ở trong hỗn loạn, chúng tu lúc trước đến ám sát Phương Nguyên đều bình tĩnh lại, bọn họ cũng không nghĩ tới, sẽ có đại sát khí như Cửu Long Ly Hỏa Tráo xuất hiện ở trong lần ám sát này, càng không nghĩ tới là, nếu sớm đã chuẩn bị thứ này, vậy trực tiếp tế ra là được, còn để cho bọn hắn chém giết hơn nửa ngày làm gì?
Bất quá cũng chỉ hơi sững sờ, bọn họ đều phản ứng lại, vội vã nhìn bốn phía.
Giết Phương Nguyên tự nhiên trọng yếu, nhưng quan trọng hơn là đoạt Vạn Long Hồn Châu!
Nhiều người tham dự ám sát như vậy, ngoại trừ nhất định phải diệt trừ Phương Nguyên, thì tiếp theo chính là Vạn Long Hồn Châu!
Người kia có thể cổ động được bọn họ, là vì bảo đảm có thể lấy được Vạn Long Hồn Châu!
- Nói như vậy hắn là chết chắc rồi...
Trong một tiên điện ở Bát Hoang thành, nam tử hoàng bào nghe nam tử trung niên kia nói, hơi trầm ngâm chốc lát nói:
- Bất quá giết hắn, sẽ để thế giới này thanh tĩnh hơn không ít, nhưng chuyện về sau phải xử lý sạch sẽ...
Nam tử trung niên kia nâng chén trà lên, khẽ nhấm một hớp, cười nói:
- Đây là tự nhiên!
Nam tử hoàng bào ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói:
- Bát Hoang thành chủ không chắc đồng ý nhìn thấy chuyện hoang đường như vậy xuất hiện ở Ma Biên, Tiên Minh cũng không hy vọng ở thời khắc đại kiếp nạn sắp tới, lại xuất hiện sự tình Thần Tướng bị ám sát, Vong Tình Đảo càng không cần phải nói, dù Đạo Tử này chỉ là bọn họ nhặt tiện nghi, kết quả còn chưa dùng, đã chết ở Ma Biên, làm sao có thể ngồi im không lý đến?
Nói đến chỗ này, hắn lại cười nói:
- Mặt khác, ngươi cổ động những thế gia kia, có ai là kẻ ngu si, bọn họ thật sẽ vì diệt trừ một cây gai trong mắt mà liều lĩnh hiến thân sao? Ha ha, còn không phải vì long hồn, nếu như sau khi chuyện thành công, bọn họ không có được đầy đủ thù lao, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức phát tiết lửa giận lên người ngươi, di hoạ vô tận nha...
Tựa hồ nam tử trung niên kia không thèm để ý, nhàn nhạt nói:
- Điện hạ nói sai một điểm, những thế gia kia không phải ta cổ động, mà là bọn họ vốn có rất nhiều bất mãn, ta chỉ thuận thế đẩy một cái mà thôi, nói ra còn là ta giúp bọn họ...
Sau đó lại cười tủm tỉm nhìn về phía nam tử hoàng bào, cười nói:
- Còn vấn đề ngươi nói, dù Bát Hoang thành chủ bất mãn, cũng không thể trục xuất gần ba phần mười người ở Ma Biên nha. Hắn muốn để Ma Biên thùng rỗng kêu to sao? Tiên Minh một lòng cầu ổn, năm đó chuyện trên cánh đồng tuyết, cũng sống chết mặc bay, bây giờ hắn sẽ cam lòng vì một kẻ đã chết, mà trục xuất những thế gia kia sao?
Có thể xuất hiện ở đây, bọn họ không ai đơn giản, đều tự điều khiển thần thông, pháp bảo bất đồng. Nếu là bình thường, ba mươi Nguyên Anh liên thủ, lực lượng kia quả thật không thể nào hình dung. Sợ là tu sĩ hóa thần, cũng không dám chính diện nhận một kích của bọn họ!
Ba nghìn tiên quân xung quanh đã sớm có chuẩn bị, cùng lúc động thủ. Đại trận một phương thành hình, bao vây Phương Nguyên ở tâm trận. Lực đại quân nổi dậy cuồn cuộn, trấn áp về phía Phương Nguyên, giống như ma bàn, muốn trực tiếp nghiền nát hắn.
Tám tôn ma thần, hơn ba mươi cao thủ Nguyên Anh thân phận huyền bí cùng với bốn lão giả không biết lai lịch, tu vi lại đặc biệt, còn có ba nghìn giáp sĩ che mặt. Thế lực mênh mông này, sợ ngay cả thần cũng có thể vây sát. Thời điểm bọn họ quyết định cùng giết một người, luồng sát khí kia, dường như có thể trực tiếp dọa người mất đi ý chí chiến đấu, quay đầu bỏ trốn! Loại lực lượng này vốn là bố cục một phương phải chết! Toàn bộ không cho Phương Nguyên cơ hội bỏ trốn, cũng không để hắn có nửa cơ hội sống sót.
Nhưng vào lúc này, Phương Nguyên lại không hề trốn mà đằng đằng sát khí, cầm kiếm nghênh đón.
- Đơn giản là việc ta phải làm chạm đến lợi ích của các ngươi...
- Đơn giản là ta không cho các ngươi Long Hồn, khiến các ngươi thất vọng rồi...
- Đơn giản là ta muốn huyền giáp ma biên sống yên ổn, uy hiếp đến địa vị các ngươi.
- Cho nên... các ngươi không tiếc gì bày ra tử cục, ám sát thần tướng?
Trong thanh âm của Phương Nguyên ẩn chứa tức giận khôn cùng. Nếu nghe chăm chú là tiếng sóng lớn ngập trời, thần sắc không thay đổi.
- Các ngươi vì bản thân, diệt trừ mầm tai họa ta?
Hắn cầm kiếm trong tay, trực tiếp vọt lên trước:
- Ta cũng đúng lúc muốn vì thiên hạ diệt tận mầm tai họa các ngươi.
“Bá!”
Hắn chém một kiếm ra ngoài!
Giữa thiên địa, xuất hiện bạch quang chói mắt cực điểm. Trong chốc lát, bạch quang tỏa khắp hư không, chiếu sáng một vùng thiên địa.Mà khi kiếm quang xuất hiện, trong hư không lại trào ra vô số yêu linh màu đen, cuồn cuộn dâng trào, hội tụ thành đàn, giống như một đại quân nháy mắt xuất hiện trong không trung, sau đó đuổi theo kiếm quang của Phương Nguyên, hướng thẳng đến phía trước...
- Ha ha, nhịn ba năm rồi, rốt cục có thể thả lỏng, ăn một bữa cơm no đủ...
Cũng vào lúc này, trong hư không xa xa, truyền đến tiếng cười quái dị.
Có người kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một luồng bảo quang xuyên qua sương mù đen vô biên. Kia rõ ràng là một con Giao Long đứng dậy, cong một chân, còn có một móng vuốt nằm dưới nách, mặc một quần cộc hoa, thoạt nhìn kỳ quái, nhưng hai mắt tỏa sáng, lộ ra vẻ kinh hãi, tiếng cười quái dị, thân hình đột nhiên biến lớn, hóa thành một con giao long lớn ba mươi trượng.
- Vì ăn một bữa cơm ngon, lão tử đã đặc biệt giặt quần cộc...
Nó cười quái dị, trực tiếp chui đầu vào, điều khiển sấm gió khôn cùng, đại sát vào trong đám người.
- Đạo tử chớ quấy nhiễu, ta đến rồi...
Nơi khác, có tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy người cầm đầu, chính là một vị lão tướng thần uy hiển hách, chính là lão chấp sự của Vong Tình Đảo, Nguyên Mạc. Bên người hắn, còn có hơn mười cao nhân khí cơ thâm hậu đi theo, cũng là một vài thần tướng huyền giáp trong Trấn Ma Quan, và một vài thần tướng ma biên nguyện trung thành với Vong Tình Đảo, dưới dẫn đường của Bạch Miêu, vội vàng vọt vào hắc ám.
- Làm sao có thể?
- Viện binh vì sao đến nhanh như vậy?
- Không hay rồi, đây... đây mới là bẫy rập hắn bày ra!
Nghênh đón những tu sĩ Vong Tình Đảo chạy đến, đám chư vị cao thủ bao vây xung quanh Phương Nguyên đều kinh hãi. Trận bố cục này không biết hao phí bao nhiêu tinh lực mới đưa tất cả bọn họ đến nơi này, chỉ cần một kích là có thể giết Phương Nguyên. Nhưng lúc sát cục sắp bắt đầu, đột nhiên viện binh chạy đến. Tuy số lượng và thực lực của những viện binh này không nhất định mạnh hơn nhân mã bọn họ liên hợp lại, nhưng cũng khiến bọn họ ý thức được một vấn đề phi thường đáng sợ.
Viện binh không có khả năng tới nhanh như vậy! Trừ phi những viện binh này đã được sắp đặt trước, chỉ còn chờ tuân lệnh đến... Nhưng mấu chốt là, bọn họ vẫn có người trông coi Trấn Ma Quan, không phát hiện Trấn Ma Quan điều động binh mã!
Những người này làm sao đột nhiên xuất hiện ở phụ cận Ma Uyên này?
- Bọn họ ít người, chư vị chớ hoảng, vô luận thế nào cũng phải giết chết mầm tia họa kia...
Hiển nhiên quan trận xung quanh và chúng tu tham gia vây giết đều hơi bối rối, nhưng rất nhanh đã có người rống lên lớn tiếng.
Thật nhanh đã ổn định quân tâm rồi, không tồi, Phương Nguyên quả thật có khả năng đoán trước sát cục này, thậm chí hạ mai phục trước. Nhưng như vậy thì sao, bọn họ người đông thế mạnh, mạnh mẽ khôn cùng, muốn giết sạch những người này thì cần gì khách khí?
Ầm ầm ầm!
Đại thế lập tức nổi dậy, bùng lên cuồn cuộn, thẳng hướng đến chỗ trung tâm của Phương Nguyên.
Pháp bảo thần binh, ùn ùn kéo đến, đánh nát hư không.
Đó quả thực là một vùng mây đen che thiên lấp nhật, sát khí vô tận, quấn quanh bốn phương tám hướng.
- Bảo hộ Đạo tử...
Lúc này, lão chấp sự Vong Tình Đảo hít sâu một hơi, trầm giọng quát khẽ. Hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này. Tuy đoán sẽ là kết cục như vậy, nhưng vẫn không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy. Nếu so sánh, những người mình sử dụng quả thật ít đến đáng thương. So với khí thế đối phương thể hiện, nói là trứng chọi đá cũng không đủ...
Ắt hẳn, Đạo tử nhà mình đã quên bước này.
Hắn hơi thở dài!
Chương 1432 Cục ẩn trong cục (1)
Chẳng qua, tới lúc này rồi, không có thời gian suy ngẫm nữa.
Nếu những người này gây bất lợi với Đạo tử Vong Tình Đảo, vậy chỉ có thể giết sạch sẽ
Mình có thể chết nhưng Đạo tử Vong Tình Đảo nhất định phải sống sót.
“Xoẹt!”
Hắn dẫn đầu ra tay, mang theo hơn mười đại tu Nguyên Anh xung quanh, vọt vào chiến trường, vừa giết vừa phóng đến bên người Phương Nguyên.
Nhưng đối mặt với trăm Nguyên Anh đối phương, ba nghìn tiên quân, cùng với rất nhiều cao thủ pháp lực thâm hậu bên trong, lực lượng mười mấy người bọn họ có vẻ quá ít ỏi, vừa vọt vào, lập tức bị bao vây, ác chiến khó khăn.
- Đeo Linh Quang Phù!
Phương Nguyên thấy đám người lão chấp sự đã đến, sắc mặt cũng âm trầm, đánh thần thức ra ngoài.
Cùng lúc đó, hắn đột nhiên nâng tay xuất chiêu, phương hướng Ma Uyên, đột nhiên có một trận kì bay lên trời cao.
Trận kì kia do Phương Nguyên lưu lại khi đi phụ cận Ma Uyên tra xét, hiện giờ được hắn gọi về, bay lên giữa không trung, lập tức tỏa hồng quang sáng loáng, cuồn cuộn nổi lên cuồng phong. Dựa theo trận kỳ này, xung quanh lập tức có một đại trận kỳ bí cực điểm dẫn động.
Chậm rãi vận chuyển, trời u ám, gào thét khắp nơi.
Không biết có bao nhiêu ma tức hắc ám nồng đậm đến cực điểm, bị cuồng phong vô cùng thổi về phía bọn họ!
- Không tốt rồi!
- Vì sao lại có nhiều ma tức hắc ám như vậy tiến đến...
- Là hắn... là trận đạo hắn mới bày ra?
Ma tức hắc ám vừa động, ma tức xung quanh lập tức nồng đậm lên mấy lần.
Hiện giờ vốn là bên cạnh Ma Uyên, tuy hiện giờ đại kiếp nạn còn chưa buông xuống, độ dày ma tức hắc ám nơi này không quá đến mức bọn họ không thể chống đỡ. Nhưng khi Phương Nguyên dẫn động trận thế, khiến độ dày ma tức hắc ám bành trướng, bọn họ lập tức bối rối. Ma tức hắc ám xung quanh cuồn cuộn lên nhanh chóng, trái tim chấn động, trận thế đại loạn.
- Ta thật muốn nhìn thử xem, lần này tột cùng dẫn đến bao nhiêu cá lớn...
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn quét qua toàn cảnh bao phủ ma tức hắc ám, cầm tà kiếm trong tay, chém thẳng qua.
Đám người lão chấp sự Vong Tình Đảo trên chiến trường chợt thấy biến hóa này, cũng cảm thấy mừng rỡ.
Bọn họ đã sớm sử dụng Linh Quang Phù Phương Nguyên tự tay viết cho bọn họ, có thể chống đỡ ma tức hắc ám so với người bên ngoài.
Càng mấu chốt hơn là dưới tình huống lực lượng song phương thật khác biệt, đối phương càng nhiều sẽ càng loạn. Mà đối phương một khi đã loạn, bản thân sẽ chiếm không ít tiện nghi, lập tức nắm chặt cơ hội, vội vàng khởi dậy chiến ý, xung phong liều chết ra bên ngoài.
- Rầm rầm...
Giao Long mừng rỡ, hai mắt sáng lên, trực tiếp chui đầu vào đám người, kêu gào mở miệng cắn xé, không biết một ngụm nuốt mấy người, xung quanh có vô số cao thủ Nguyên Anh xông tới, thi triển pháp bảo cuồng đánh, nhưng nó kim thân thiết cốt, làm sao để ý. Bảo giáp cũng tốt, thân thể cũng tốt, trực tiếp trảo nát, nuốt vào trong bụng.
Thậm chí sau khi nói thoát vây, thân thể có chỗ bị thương đều dần lành lại.
Quan Ngạo cầm đại đao trong tay, như điên như ma, cuồng chiến một vực. Hồng Liên Nghiệp Hỏa quanh thân bốc lên, giống như một tôn ma thần, ở trong đám người xung phong liều chết, một đường đi qua, cánh tay vỡ nát rơi ầm ầm từ trên bầu trời, cũng không biết bao nhiêu người chết dưới đao này.
- Meo!
Bạch Miêu ngồi xổm lên một tòa núi đen, thần uy lẫm liệt, tôn quý khó diễn tả.
Ở trước mặt nó, bốn con yêu thú điên cuồng hung ác bị thích khách mang đi đều lạnh run, đầu cũng không dám nâng, hận không thể nhét đầu xuống đất.
Nhưng đột nhiên, có một dòng linh quang pháp bảo không biết ở nơi nào đánh đến, bay thẳng đến nơi này, lập tức dọa Bạch Miêu xù lông, nhảy xuống ngọn núi, hoảng hốt.
Trong mấy mãnh thú kia, có con thông minh một chút, tỉnh ngộ, nhảy bật lên truy đuổi.
Nhưng mới vừa chạy không đến hai bước, liền có một con Toan Nghê uy phong lẫm liệt từ trên trời giáng xuống. Một móng vuốt vỗ chết mãnh thú này, sau đó trung thành và tận tâm ngăn cản trước mặt Bạch Miêu, gào thét với mấy con mãnh thú khác, hung uy vô tận, chấn hư không vực này.
Bạch Miêu thở phào nhẹ nhõm, nhảy lên đầu Toan Nghê, mắt lạnh nhìn những con mãnh thú này.
Những con mãnh thú này hiểu ý, bị khí tức nào đó chấn động, quay đầu xông kích chủ nhân của mình...
Phụ cận Quỷ Nha Sơn Ma Uyên, đã là một vùng đầy huyết quang, đầu người chồng chất!
......
......
Khi trận đại chiến này giết đến máu chảy thành sông, cả Ma Biên đều trở nên an tĩnh.
- Ngươi cảm thấy có thể thành công sao?
Trong một tòa Thiên Điện Lí của Bát Hoang Thành đang có người đánh cờ. Một bên là nam tử trung niên mặc hoàng bào, khí chất nho nhã, mọt bên là một lão giả lúc nào cũng tươi cười, thần sắc thong dong. Trên bàn đặt một ấm trà, tản ra hơi nóng lượn lờ, cách vách có tiếng tre trúc nhẹ nhàng, ôn nhã hòa đạm, thích ý và tao nhã nói không nên lời, phong cách cổ dạt dào.
- Bát Hoang thành chủ hiện giờ cũng không ở trong thành, nghe nói phát hiện tung tích người đứng đầu hắc ám, tiến vào Yêu vực!
Chương 1433 Cục ẩn trong cục (2)
Lão giả nhẹ nhàng nâng lên một quân cờ, nhẹ giọng cười nói:
- Mấy người có năng lực khác trong Bát Hoang Thành còn có năng lực cứu người ở thời điểm này, cũng vừa mới bị một vài sự tình quấn thân. Những người khác biết được cũng không thể chạy qua đó, cho nên ngươi cảm thấy sẽ thành công chứ?
Sau khi nam tử hoàng bào trầm mặc một lúc lâu, nói:
- Ngươi cảm thấy hắn là kẻ ngốc sao?
Lão giả nhẹ nhàng cười nói:
- Ngốc thế nào có thể tạo ra đại thế như thế?
Nam tử Hoàng Bào nói:
- Nếu không phải kẻ ngốc, vậy ngươi vì sao cảm thấy hắn đã sớm có chuẩn bị?
Khi nói chuyện, hắn đặt một quân cờ lên bàn cờ, nói thản nhiên:
- Ngươi vận dụng mọi quan hệ, mượn hận ý và bất mãn của thế nhân với hắn, cuối cùng bày ra cục kinh thiên này. Nhưng ngươi có nghĩ đến, hắn chẳng lẽ thật không biết làm sự tình đến mức này thì sẽ có người bất mãn với hắn, thậm chí sinh ra sát tâm?
- Ta đương nhiên biết hắn sớm đã phát hiện...
Lão giả bỗng nhiên cười cười, nói:
- Ta thậm chí biết hắn đang cố ý lộ sơ hở trong khoảng thời gian này, dẫn dụ những người ngoài sáng, nói không chừng, người ám sát cũng bị bao vây trong cục hắn thiết lập...
Nam tử hoàng bào ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
- Nhưng đó có quan hệ gì?
Lão giả nhẹ nhàng cười nói:
- Đạo tử Vong Tình Đảo rất tự tin, tự tin đến mức cảm thấy bản thân có thể tính toán hết thảy. Dù sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, hắn cho rằng bản thân đã dự đoán được thì thắng chắc rồi. Lại không biết, có lẽ lúc hắn cảm thấy bản thân đã tính toán hết thảy mới chính thức bước vào cục chúng ta đã định, nửa bước chân bước vào U Minh...
Nam tử hoàng bào hừ lạnh một tiếng, nói:
- Là cục của ngươi!
Qua một lúc lâu mới cười nói:
- Nhưng ta quả thật rất tò mò, ngươi đến tột cùng chuẩn bị cái gì...
Lão giả nói:
- Ngươi rất nhanh sẽ biết....
........
........
- Giết...
Cùng lúc đó, phụ cân Ma Uyên xảy ra một trận giết chóc, cuồng bạo đến cực điểm.
Cho dù Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị nhưng cũng không dự đoán được cục này nhằm vào mình, bày bố lớn như vậy, cao thủ tới lại nhiều như thế, chẳng qua hắn vẫn trước tiên bố trí chuẩn bị, dẫn động ma tức hắc ám, trấn áp ba nghìn tiên quân, sau đó bản thân cầm tà kiếm trong tay, cùng Giao Long, lão chấp sự, Quan Ngạo và thần tướng trấn ma quan,... vọt vào đám người.
Tổng thể bố cục này, hắn đã ổn định phần thắng.
Những thích khách này cũng hoảng sợ, nghịch chuyển vượt ngoài dự liệu, khiến bọn họ đã không còn thừa bao nhiêu chiến ý.
Hiển nhiên, bọn họ gặp phải cục diện tan tác!
- Đã đến lúc...
Nhưng trong một vùng bối rối, đã có mấy tu sĩ che mặt thần kỳ trấn định.
Bọn họ vẫn chưa bị thế cục nghịch chuyển này dọa sợ, lại ẩn thân trong đám người, mắt lạnh quan sát một vùng đại loạn, thẳng đến khi nhìn thấy Phương Nguyên và bảy tám vị trưởng lão Nguyên Anh đến từ các thế gia gặp gỡ, pháp lực song phương dây dưa cùng một chỗ, vài tu sĩ che mặt đột nhiên nhảy dựng lên, đồng thời hai tay án thiên, pháp lực vô cùng khởi động lên giống như không cần mạng sống!
Ầm!
Khi pháp lực bọn họ dâng trào, bỗng nhiên, trong không trung, một vùng minh quang xuất hiện.
Sau đám mây đen kịt, đột nhiên có ánh lửa bùng lên, sau đó xiềng xích kim sắc vắt ngang hư không, giống như xúc tua, tạo thành từng vùng sương đen. Cuối sợi xiềng xích này rõ ràng nối tiếp một cái lồng đậy của Thần Long, kích thước cỡ mười dặm, cả vật thể vàng óng ánh, mặt trên in chín ngọn lửa bùng cháy, dữ tợn vô tận, trực tiếp đáp xuống từ trong cửu thiên...
- Đó là cái gì?
Thấy biến hóa này, đám lão chấp sự của Vong Tình Đảo đều kinh hãi.
Ngay cả Giao Long đang hưng phấn xông kích trong đám người cũng bị dọa nhảy dựng, sợ đến mức hai tròng mắt muốn nhảy ra ngoài.
- Meo...
Bạch Miêu hét lên, lông trên cổ đều dựng đứng.
Một lão thần tướng ở ma biên trấn thủ mấy trăm năm, bị dọa kêu lên thất thanh:
- Cửu Long Ly Hỏa Tráo sao?
- Ầm ầm!
Cái lồng màu vàng kia xuất hiện đột ngột, đến cũng cực nhanh! Hầu như chỉ nháy mắt, cái lồng kia liền từ trên trời giáng xuống, bao phủ Phương Nguyên cùng với mấy tu sĩ che mặt đang giao thủ với Phương Nguyên, lại không phân địch ta, hoàn toàn không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Mà từ trình độ nào đó, chế tạo cái lồng này vốn là vì nhằm vào những ma vật Hắc ám thực lực khủng bố, một khi tế lên, sẽ lập tức khóa chặt một phương hư không, coi như là đám người Phương Nguyên phản ứng kịp, cũng không thể trốn ra!
Dù sao cái này là sát khí cường đại nhất của Ma Biên bây giờ, Cửu Long Ly Hỏa Tráo!
- Thậm chí ngay cả đại sát khí bực này cũng lấy ra?
Phương Nguyên cũng là nhất thời không quan sát, đột nhiên nhìn thấy đất trời sáng chói, phảng phất như hư không xung quanh đều bị phong tỏa ngăn cản.
Hắn vội vàng vận chuyển pháp lực tới cực hạn, thân hình xê dịch mười mấy lần, lại không trốn khỏi lồng ánh sáng, thật giống như cái lồng này bao phủ lại không gian, trực tiếp tách rời với thế giới xung quanh, vây hắn ở trong một tiểu thế giới độc lập.
- Cửu Long Ly Hỏa Tráo...
- Vật này là ai lấy ra...
- Thả chúng ta đi ra ngoài...
Chương 1434 Cửu Long Ly Hỏa Tráo (1)
Mấy vị Nguyên Anh khác bị vây ở trong lồng cũng hoảng hồn, có người liều mạng vọt tới biên giới lồng ánh sáng, dùng sức nện đánh, liều mạng kêu lớn, chỉ là mặc cho lực lượng của hắn tung hoành, cũng không thể động được Cửu Long Ly Hỏa Tráo.
- Hống...
Mà ở trong lồng, trong hư không đột nhiên xuất hiện chín con rồng vàng, trên người mỗi một con đều đốt lên ngọn lửa quỷ dị, lửa màu trắng, vô cùng nóng, quả thực giống như chín mặt trời chiếu rọi thế gian.
Thời điểm bọn chúng xuất hiện, ngọn lửa trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo đạt đến trình độ không cách nào hình dung, ngay cả hư không cũng bị đốt đến vặn vẹo, tựa như muốn hóa thành lưu ly năm màu.
- Tại sao... Tại sao...
- Ngay cả chúng ta cũng bị thiêu chết sao?
Một lão giả bị vây ở trong lồng tuyệt vọng, lớn tiếng rống to.
Mà thời điểm chín con rồng vàng xuất hiện, trong năm vị tu sĩ Nguyên Anh, một người mới vừa rồi bị Phương Nguyên đánh trúng, vốn bị thương, pháp lực bất ổn thì lớn tiếng kêu thảm, mắt thường có thể thấy, ở trên vết thương của hắn, bắt đầu tuôn ra ngọn lửa màu trắng, từ bên trong đến bên ngoài, cơ thể của hắn thiêu đốt lên, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Lão giả này vừa vừa giận, vội vàng Nguyên Anh thoát xác, trốn ra cơ thể của mình, nhưng Nguyên Anh đến giữa không trung, lại lập tức dính lên hỏa diễm, sau đó trong nháy mắt hóa thành quả cầu lửa, tiếng kêu rên liên hồi, không ngừng va đập lên Cửu Long Ly Hỏa Tráo... ngọn lửa kia ngay cả thần hồn cũng có thể thiêu đốt!
- Phốc phốc phốc...
Mắt thấy một đoàn Nguyên Anh hóa thành quả cầu lửa, không ngừng va đập trên vách Cửu Long Ly Hỏa Tráo, hóa thành tro tàn, mấy vị tu sĩ khác cũng sửng sốt.
Chỉ thất thần một chút, bọn họ liền liều mạng điều động pháp lực, gắt gao bảo vệ xung quanh.
Lúc này Phương Nguyên cũng hơi thay đổi sắc mặt. Hắn biết Cửu Long Ly Hỏa Tráo, biết cái này là đại sát khí của Ma Biên, tác phẩm đắc ý của Lôi lão gia tử, thần uy vô hạn, tồn tại có thể giết thần đồ ma, kể từ khi biết Bát Hoang thành chủ vì chuẩn bị sự tình càn quét ma vật, mà dự định lấy ra loại đại sát khí này, hắn vẫn chờ mong tận mắt xem thử, lại không nghĩ rằng nhìn thấy nhanh như vậy.
Càng không nghĩ tới là, lần thứ nhất nhìn thấy, chính là bị người dùng để đối phó mình! Trong lòng hắn nhất thời có lửa giận khó có thể hình dung bay lên...
Những người kia đến cùng làm sao làm được?
Loại đại sát khí mà ngay cả thần quan cũng không có tư cách tùy tiện lấy được kia, lại dùng để ám sát Thần Tướng như mình?
Bọn họ đến tột cùng có năng lượng lớn bao nhiêu? Lẽ nào bọn họ thật không sợ sự tình náo đến trình độ không thể vãng hồi?
So can đảm với bọn họ, mình ở Ma Biên thúc đẩy đại thế lại đáng là gì?
Chỉ đáng giận là, những người kia có quyết đoán như vậy, vì sao lại dùng để làm những việc như thế này?
Trái tim cực kỳ phẫn nộ, nhưng Phương Nguyên vẫn ép buộc mình bình tĩnh lại, hắn biết bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ kia, lúc này mình chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp sống sót...
- Ầm!
Hai tay hắn ấn nhẹ, trực tiếp ngưng tụ ra một con chép xanh, triệu hoán đầm nước bảo vệ mình.
Thế nhưng vô dụng, ở dưới ngọn lửa khủng bố kia, cá chép vừa xuất hiện, liền lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy nóng chảy, hỏa lực kia quá lợi hại, căn bản không phải thần vật như cá chép xanh có thể ngăn cản, hắn lại gọi ra kim tướng lôi linh, muốn tiến vào tiểu thế giới ẩn thân, nhưng bất ngờ phát hiện, lúc này đã không cách nào mở ra tiểu thế giới.
Hắn hiểu rõ, trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo có một loại pháp tắc nào đó đè ép hư không, không cách nào mở ra tiểu thế giới.
Hơi kinh hãi, hắn lắc mình đạp bước phóng về phía đông.
Dù là vào lúc này, Phương Nguyên cũng duy trì tỉnh táo, nhìn ra bên trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo có càn khôn, theo vị trí Cửu Cung Bát Quái, phía đông là cung Tốn, Tốn chúc phong, bởi vậy ở cung Tốn hẳn là nơi hỏa lực nhỏ nhất trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo.
Bây giờ ở cung Tốn, đã có hai Nguyên Anh tranh cướp, ngươi đẩy ta xô, nhưng vừa thấy Phương Nguyên vọt tới, hai người lại lập tức liên thủ, hai đạo thần thông ngưng thành một cổ, sau đó đánh thẳng về phía Phương Nguyên, Phương Nguyên hơi cắn răng, ra tay tàn nhẫn, trước mặt có một mảnh thanh khí cuồn cuộn quét qua, thần uy khủng bố, như đại giang bao phủ hai tu sĩ kia lại.
- Rào...
Hai tu sĩ này rên lên, một người bị Phương Nguyên vỗ chết, một người bị trọng thương.
Xung quanh tuôn trào hỏa diễm, không ai còn dám chậm trễ, vội vàng ngưng tụ pháp lực bảo vệ toàn thân.
Phương Nguyên chiếm cung Tốn, cũng lập tức điều động thanh khí bao vây toàn thân, cảm giác hỏa lực ở cung Tốn hơi yếu hơn một chút, cộng thêm thanh khí hộ thể, có thể tạm thời không bị hỏa diễm xâm lấn, nhưng hắn cũng rõ ràng cảm ứng được, lực lượng thần diễm ở trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo quá đáng sợ, pháp lực của mình đang nhanh chóng tiêu hao, chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống...
- A...
Chỉ qua thời gian uống cạn chung trà, mấy tu sĩ bị nhốt giống như Phương Nguyên kia, đã có một người thất thanh kêu thảm.
Căn cơ của hắn không tốt, pháp lực tiêu hao nhanh nhất, lộ ra chút kẽ hở, ngọn lửa lập tức đốt lên người, làm cho hắn biến thành một quả cầu lửa thật lớn, trong tiếng kêu gào thê thảm, ngay cả Nguyên Anh cũng không trốn ra được, bị đốt thành tro bụi...
Chương 1435 Cửu Long Ly Hỏa Tráo (2)
Sau đó qua không bao lâu, lại có một người khác kêu thảm, cháy thành tro bụi... Chín con rồng vàng bay múa ở giữa không trung, làm cho trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo biển lửa cuồn cuộn, đủ để luyện hóa hết thảy thế gian...
Trong lòng mọi người đều bay lên cảm giác tuyệt vọng! Đây chính là đại sát khí đủ để luyện hóa Thiên Ma, mình có thể chịu đựng được bao lâu?
...
- ...
- Nhanh, nhanh nhấc lồng lên...
Mà lúc này ở ngoại giới, thời điểm Phương Nguyên bị Cửu Long Ly Hỏa Tráo bao phủ, đám người lão chấp sự của Vong Tình Đảo kinh hãi, muốn rách cả mí mắt, liều mạng kêu lớn, sau đó không để ý xung quanh, liều mạng vọt tới lồng ánh sáng.
- Nứt ra cho ta!
Giao Long bình thường thích hồ đồ, nhưng lúc này lại rất lo lắng, đánh bay bảy tám tu sĩ chặn đường, sau đó bốn cái long trảo mở ra, tinh quang lấp loé, còn sắc bén hơn bất kỳ thần binh lợi khí nào trên thế gian, chộp thẳng về phía Cửu Long Ly Hỏa Tráo, móng vuốt xẹt qua vách lồng, phát ra thanh âm bén nhọn, chấn đến mấy Tiên Binh ở xung quanh màng tai chảy máu.
Nhưng sau khi xẹt qua, cái lồng kia lại chẳng chút thương tổn, không có bất kỳ biến hóa nào.
- Phương tiểu ca đừng sợ, ta tới cứu ngươi!
Quan Ngạo liều mạng lao tới, đại đao trong tay mạnh mẽ chém xuống Cửu Long Ly Hỏa Tráo.
- Oanh
Một đao đủ để chém nứt đại địa kia chém lên Cửu Long Ly Hỏa Tráo, lực lượng cuồn cuộn, sau đó kích xạ ra bốn phía, trong phạm vi mấy trăm trượng, tất cả mọi người đều bị phản lực chấn bay, nhưng cái lồng kia vẫn vững vàng nằm đó.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Quan Ngạo không chịu từ bỏ, vẫn vung đại đao chém liên tục, hổ khẩu nứt toát, máu me đầm đìa.
- Chỉ có... Chỉ có mấy người tế lên bảo vật này mới có thể mở ra, tới tìm bọn họ!
Lão chấp sự của Vong Tình Đảo như đã biến thành người điên, xông khắp mọi nơi.
Hắn tay cầm thiết kiếm, nhìn chòng chọc vào chúng tu, muốn tìm được kẻ tế ra Cửu Long Ly Hỏa Tráo.
Nhưng xung quanh hỗn loạn tưng bừng, làm sao đi tìm?
Có khi mấy người tế ra Cửu Long Ly Hỏa Tráo kia sớm đã thừa dịp loạn đào tẩu rồi.
Vì vậy Cửu Long Ly Hỏa Tráo cứ lặng lẽ nằm ở trong hư không. Tất cả mọi người đều biết Phương Nguyên ở bên trong.
Bọn hắn đều biết mỗi qua một tức, người trong lồng sẽ nguy hiểm thêm một phần... Nhưng lại không có cách nào.
Lão chấp sự sợ hãi đến tuyệt vọng, cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
Đường đường Thánh Tử của Vong Tình Đảo, từng được lão tổ chính miệng tán thành, lẽ nào phải chết ở nơi này?
Hắn quả thực không dám tưởng tượng, nếu Phương Nguyên chết ở nơi này, sẽ xuất hiện hậu quả như thế nào...
...
- Nhanh... Nhanh đi đoạt Vạn Long Hồn Châu...
Mà ở trong hỗn loạn, chúng tu lúc trước đến ám sát Phương Nguyên đều bình tĩnh lại, bọn họ cũng không nghĩ tới, sẽ có đại sát khí như Cửu Long Ly Hỏa Tráo xuất hiện ở trong lần ám sát này, càng không nghĩ tới là, nếu sớm đã chuẩn bị thứ này, vậy trực tiếp tế ra là được, còn để cho bọn hắn chém giết hơn nửa ngày làm gì?
Bất quá cũng chỉ hơi sững sờ, bọn họ đều phản ứng lại, vội vã nhìn bốn phía.
Giết Phương Nguyên tự nhiên trọng yếu, nhưng quan trọng hơn là đoạt Vạn Long Hồn Châu!
Nhiều người tham dự ám sát như vậy, ngoại trừ nhất định phải diệt trừ Phương Nguyên, thì tiếp theo chính là Vạn Long Hồn Châu!
Người kia có thể cổ động được bọn họ, là vì bảo đảm có thể lấy được Vạn Long Hồn Châu!
- Nói như vậy hắn là chết chắc rồi...
Trong một tiên điện ở Bát Hoang thành, nam tử hoàng bào nghe nam tử trung niên kia nói, hơi trầm ngâm chốc lát nói:
- Bất quá giết hắn, sẽ để thế giới này thanh tĩnh hơn không ít, nhưng chuyện về sau phải xử lý sạch sẽ...
Nam tử trung niên kia nâng chén trà lên, khẽ nhấm một hớp, cười nói:
- Đây là tự nhiên!
Nam tử hoàng bào ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói:
- Bát Hoang thành chủ không chắc đồng ý nhìn thấy chuyện hoang đường như vậy xuất hiện ở Ma Biên, Tiên Minh cũng không hy vọng ở thời khắc đại kiếp nạn sắp tới, lại xuất hiện sự tình Thần Tướng bị ám sát, Vong Tình Đảo càng không cần phải nói, dù Đạo Tử này chỉ là bọn họ nhặt tiện nghi, kết quả còn chưa dùng, đã chết ở Ma Biên, làm sao có thể ngồi im không lý đến?
Nói đến chỗ này, hắn lại cười nói:
- Mặt khác, ngươi cổ động những thế gia kia, có ai là kẻ ngu si, bọn họ thật sẽ vì diệt trừ một cây gai trong mắt mà liều lĩnh hiến thân sao? Ha ha, còn không phải vì long hồn, nếu như sau khi chuyện thành công, bọn họ không có được đầy đủ thù lao, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức phát tiết lửa giận lên người ngươi, di hoạ vô tận nha...
Tựa hồ nam tử trung niên kia không thèm để ý, nhàn nhạt nói:
- Điện hạ nói sai một điểm, những thế gia kia không phải ta cổ động, mà là bọn họ vốn có rất nhiều bất mãn, ta chỉ thuận thế đẩy một cái mà thôi, nói ra còn là ta giúp bọn họ...
Sau đó lại cười tủm tỉm nhìn về phía nam tử hoàng bào, cười nói:
- Còn vấn đề ngươi nói, dù Bát Hoang thành chủ bất mãn, cũng không thể trục xuất gần ba phần mười người ở Ma Biên nha. Hắn muốn để Ma Biên thùng rỗng kêu to sao? Tiên Minh một lòng cầu ổn, năm đó chuyện trên cánh đồng tuyết, cũng sống chết mặc bay, bây giờ hắn sẽ cam lòng vì một kẻ đã chết, mà trục xuất những thế gia kia sao?