• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (2 Viewers)

  • Chương 861-865

Chương 861 Trận ngộ thân pháp (2)

Bởi vì hai người bọn họ đại biểu cho một vị tiền bối kỳ nhân tại Lôi Châu, cũng là đại sư luyện bảo số một được thiên hạ công nhận trong Tu Hành Giới hiện nay, nhân vật truyền kỳ Lôi lão thái công.

Lôi Châu vốn là một dị loại trong Cửu Châu, Cửu Châu hưng thịnh đạo pháp, thiên kiêu tầng tầng lớp lớp, nhưng riêng người Lôi Châu lại trời sinh am hiểu luyện bảo, bọn hắn cho rằng so với tiêu tốn vô số tinh lực và tài nguyên đào thải không biết bao nhiêu thiên kiêu, đi theo đuổi con đường thành tiên hư vô mờ mịt kia, chẳng bằng đi tìm hiểu xem làm sao luyện chế ra pháp bảo uy lực càng mạnh, tài liệu càng đơn giản, giúp cho tu sĩ nắm giữ được lực lượng càng cường đại.

Lý niệm như thế, tự nhiên không hợp với Tiên Minh và các đại đạo thống Trung Châu.

Ba trăm năm trước, Lôi lão thái công từng phái một vị đệ tử cảnh giới Trúc Cơ, tay cầm thần khí, đánh bại nguyên một đám thiên kiêu Trung Châu, khiến cho lần Đạo chiến đó biến thành một mảnh đại loạn, cuối cùng Tiên Minh trục xuất vị đệ tử Lôi Châu kia ra khỏi Đạo chiến, hủy bỏ danh hiệu khôi thủ của hắn, đồng thời còn định ra quy củ từ nay về sau Đạo chiến không thể mang theo pháp bảo, bởi vậy Lôi lão thái công trong cơn phẫn nộ đoạn tuyệt qua lại với Tiên Minh suốt ba trăm năm.

Có thể nói, nếu không có câu chuyện lần đó, các luyện bảo phường khác căn bản đừng hòng mơ tưởng đến danh hiệu khôi thủ Khí Đạo.

Mà lần này, dù sao cũng là lần Đạo chiến sau cùng trước khi đại kiếp nạn trong truyền thuyết đi đến, bởi vậy Tiên Minh và vị Lôi lão thái công kia liền chủ động hòa hoãn quan hệ, Tiên Minh cho phép người tham dự Đạo chiến mang theo pháp bảo, chỉ là không biết pháp bảo mang theo có phẩm cấp nào...

... Chắc không khả năng vẫn là thần khí đấy chứ?

Bá!

Hai đạo kiếm quang lao vút mà đến, sắc bén đáng sợ, phong mang bức người.

Phương Nguyên vừa tiến vào trong nồng vụ liền phát giác được kiếm mang kinh người, hàn ý len lỏi tận sâu trong thần hồn kia. Trong lòng hắn lập tức cả kinh, biết hai đạo phi kiếm này dù không phải thần khí thì cũng là pháp bảo cao giai tiệm cận đẳng cấp thần khí. Trên người hắn tuy cũng mang theo mấy món pháp bảo phòng ngự, nhưng đối diện với hai đạo phi kiếm đáng sợ này, e rằng căn bản không thể ngăn cản.

Bá!

Hắn đột nhiên lướt tới, lại bất ngờ dừng lại, đột ngột lùi ra sau một bước.

Bá….Bá.

Hai đạo phi kiếm chém ở trước mặt, xuống đất hơn trượng, tạo thành một phù hiệu giao nhau.

Từ trong nồng vụ trước mặt, huynh đệ Lôi thị một người áo đỏ, một người áo xanh mơ hồ hiện thân, đứng thẳng cách đó trăm trượng, sương mù dày đặc che lấp thân hình, có vẻ rất là thần bí. Lúc này bọn hắn cũng đang nhìn về phía Phương Nguyên, người áo xanh bên trái lạnh lùng cười nói:

- Chẳng qua là kết thành Tử Đan rắm chó gì đó liền dám khinh thường người trong thiên hạ, tu sĩ Trung Châu cũng chỉ thế mà thôi!

Người áo đỏ còn lại cũng cười nói:

- Hắn không phải tu sĩ Trung Châu, chỉ là đứa chân đất (nhà quê) muốn được tu sĩ Trung Châu thừa nhận thôi!

Hai người vừa nói chuyện, tâm niệm vừa động, hai đạo phi kiếm đột nhiên bay lên, xoay tròn vòng quanh Phương Nguyên, sau đó bất ngờ khẽ run, kiếm quang phóng đại, hóa thành hai đạo tia sáng kề sát mặt đất bay tới, quỹ tích biến hóa tùy tâm, phong kín toàn bộ phương vị quanh người Phương Nguyên.

Không ngờ lại muốn một kiếm giảo sát Phương Nguyên.

- Cần dùng tới phòng ngự tuyệt đối rồi ư?

Hắn cảm ứng được phong mang đáng sợ trên hai đạo phi kiếm, trong lòng không khỏi có chút kinh hãi.

Nhưng rất nhanh hắn liền từ bỏ ý nghĩ này:

- Giờ còn chưa phải lúc vận dụng thủ đoạn phòng ngự sau cùng kia...

Tâm tư điện chuyển, hắn hít sâu một hơi, tâm thần căng chặt, đạp bước tiến tới.

Bá!

Một bước này của hắn có phương vị bước ra hết sức quỷ dị, kiếm quang bên người tăng vọt, mắt thường khó mà nhìn thẳng, thoạt nhìn hai đạo phi kiếm đã phong kín gắt gao hết mọi vị trí trước sau trái phải quanh người hắn, nhưng khăng khăng lại bị vài bước vô cùng quỷ dị của hắn hiểm hiểm lách qua hai đạo phong mang, sau đó phóng thẳng về phía hai vị tu sĩ kia.

- Điều này sao có thể?

Chứng kiến cảnh này, huynh đệ họ Lôi lập tức không giấu được kinh hãi, vẻ khó mà tin tưởng hiện đầy trên mặt.

Cùng lúc, bên ngoài bí cảnh, chư tu đang theo dõi chiến cuộc cũng cả kinh, dồn dập hỏi dò:

- Đó là bộ pháp gì?

- Có thể lách qua giữa hai kiếm đó tất không phải bộ pháp bình thường, nhưng sao ta chưa thấy qua bao giờ?

Cả đám bọn hắn đều là hạng kiến thức rộng lớn, tu vi kinh người, lúc này lại đều kinh ngạc không thôi.

Ngược lại một vị lão tu tuy tu vi không cao, nhưng sở trường về trận pháp bỗng chợt thì thào mở miệng:

- Đó hình như không phải bộ pháp, mà là một loại trận pháp... Đúng rồi, mỗi bước của hắn đều đạp lên chỗ quan khiếu của trận pháp, thì ra là đang lấy thân pháp làm trận pháp...

Người chung quanh nghe vậy, thần sắc ai nấy đều kinh dị, nhưng nhớ tới tên tuổi khôi thủ Trận đạo của Phương Nguyên, vẻ mặt mới thoáng hiện vẻ thoải mải.

Trên Tiên Đài, vị đại viện chủ Lang Gia các Ô Mộc tiên sinh kia cười lên ha hả, vươn ra một ngón tay chỉ hướng Trấn Thủ Tiên Minh Thái Khôn đạo nhân, nói:

- Vừa rồi lão phu cũng thiếu chút cho rằng trận đánh cược này phải thua, nhưng thấy thân pháp đó liền biết nhiều hơn một phần khả năng thắng lợi!

Thái Khôn đạo nhân khẽ gật đầu, cũng không mở miệng, mà vẫn chăm chú nhìn hiện trường.

...

...

Ầm ầm...

Phương Nguyên phá mở kiếm vây, thân hình hơi lắc, trên người lấp lánh lôi quang, phóng thẳng về phía hai huynh đệ Lôi thị. Lúc này, hai người kia cũng đều cả kinh, tâm thần điện chuyển, hai đạo phi kiếm bay vòng trở lại, đuổi sát theo Phương Nguyên.
Chương 862 Bắc Minh Thần Tức quyết (1)

Tốc độ Phương Nguyên dù nhanh đến mấy cũng không phải đối thủ của hai thanh phi kiếm, chớp mắt đã bị chúng bắt kịp, sau đó điện quang như mưa rơi cấp tốc chém tới.

Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại căn bản không có ý dây dưa với hai thanh phi kiếm, ngược lại thúc giục thân pháp đến cực hạn.

Thân pháp hắn đang dùng hiện tại đúng thật là ngộ ra từ trận pháp.

Thoạt nhìn tốc độ hắn không nhanh, nhưng mỗi bước ra một bước lại đều ám hợp với vị trí tứ tướng bát quái, tinh xảo đến cực điểm, lại thêm hắn có tu vi Tử Đan, đối với khống chế thân thể, cảm ứng khí tức phi kiếm và điều động pháp lực đều đạt đến cực hạn, điều này giúp cho hắn dù thi triển thân pháp cực quỷ dị, lại vẫn luôn duy trì được thân thể cân bằng, thậm chí có cảm giác như cá gặp nước.

Bá bá...

Thân hình hắn không ngừng lắc lư tránh né phi kiếm, đồng thời kéo gần khoảng cách với huynh đệ Lôi thị.

Thần sắc huynh đệ Lôi thị dần hiện vẻ ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Nguyên, tâm thần căng cứng, dùng hết toàn bộ lực lượng giá ngự phi kiếm, dù Phương Nguyên đang nhanh chóng áp sát, bọn hắn cũng không dám né tránh hay là kéo ra khoảng cách, bởi vì chỉ cần bọn hắn khẽ động, khống chế đối với phi kiếm lập tức sẽ giảm yếu, áp lực lên Phương Nguyên theo đó không còn mạnh mẽ được như trước.

Giờ đã thúc giục đến cực hạn mà vẫn không bắt được hắn, một khi phân tâm, chẳng phải càng cho hắn cơ hội?

- Ta không tin Lôi Châu Ngự Kiếm pháp không bắt được ngươi...

Tâm thần hai người nhất trí như một, hàm răng cắn chặt, kiếm quang càng sáng, tốc độ cũng càng nhanh.

Bá… Bá…. Bá…. Bá

Trong bí cảnh, người theo dõi chiến cuộc ở chung quanh đã không thấy rõ được hai đạo phi kiếm, chỉ có thể nhìn thấy hai đạo quang mang một xanh một đỏ đan xen vào nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh, hình thành một quang cầu cực lớn, ở bên trong quang cầu, bóng áo xanh của Phương Nguyên hiện ra dị thường rõ nét, lắc lư không ngừng, chợt trái chợt phải, thân hình đung đưa, thật khó khăn lắm mới đi đến trước mặt hai người kia.

Oành!

Lúc Phương Nguyên cách hai người bọn họ chừng khoảng ba bốn trượng thì bỗng đột ngột phóng vút lên trời, hai tay áo đột nhiên quăng ra.

Giống như hai con giao long cuốn thẳng về phía huynh đệ Lôi thị.

- Nằm xuống!

Sắc mặt hai huynh đệ đại biến, đồng thời tay niết pháp ấn, lớn tiếng hô quát.

Ngay khi bọn hắn không tiếc hết thảy thúc giục pháp lực đến cực hạn, hai đạo phi kiếm kia cũng hóa thành hai đạo quang mang sáng chói, chém thẳng tới sau lưng Phương Nguyên. Bên ngoài bí cảnh, số đông cao thủ theo dõi khảo thí đều căng thẳng đứng bật cả dậy, gắt gao nhìn chằm chằm hiện trường, thời khắc này, không ai biết rốt cuộc hai đạo phi kiếm sẽ chém tới trên người Phương Nguyên trước, hay là Phương Nguyên sẽ đánh tới huynh đệ Lôi thị trước.

Vèo...

Thoáng chốc đã có kết quả.

Lúc tay áo Phương Nguyên còn cách hai huynh đệ chừng ba thước, hai đạo phi kiếm đã tới sau lưng hắn.

Nhưng Phương Nguyên không hề có ý né tránh, vẫn cứ đánh về phía huynh đệ.

- Chẳng lẽ hắn không biết, đối với huynh đệ Lôi thị mà nói, phi kiếm cách bọn hắn càng gần, bọn hắn sẽ điều khiển phi kiếm càng linh hoạt?

Bên ngoài bí cảnh, có người nhịn không được mở miệng kêu to:

- Còn không biến chiêu liền nhất định phải thua...

Tiếng hét lớn này không nghi ngờ cũng đại biểu cho tiếng lòng của rất nhiều người.

Nhưng khi tiếng hét còn chưa rơi xuống âm cuối, tình thế tại trường đã đại biến.

Bên người Phương Nguyên trào lên một đạo thanh khí, bọc lấy hai đạo phi kiếm, phi kiếm cuốn theo phong mang đáng sợ, không gì không thể chém rụng kia bị thanh khí cuốn lấy, tốc độ và phương vị đều hơi biến, không thể sớm chém đến trên người Phương Nguyên. Riêng Phương Nguyên thì lại khua múa tay áo, trùng trùng đánh tới huynh đệ Lôi thị, quất cho cả hai bay vút ra xa.

Tiếp sau, hắn đột nhiên quay người, hai tay áo thu lại, một thân áo bào xanh tung bay phất phới.

Ánh mắt quét nhìn bốn phía, lạnh lùng nói:

- Người tiếp theo!

- Không ngờ huynh đệ Lôi thị lại thua nhanh như vậy...

Lúc này ở bên ngoài bí cảnh, chúng tu thấy cảnh đó đều kinh hãi đứng bật dậy. Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, huynh đệ Lôi thị với kiếm pháp sắc bén đáng sợ lại bại trận nhanh đến thế, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên không cách nào giấu nổi vẻ kinh ngạc.

- Tam ca, ta không phục...

Ngay chính hai huynh đệ Lôi thị cũng biệt khuất và nghi hoặc, hiển nhiên khó mà chấp nhận thực tế bị Phương Nguyên vung tay áo đánh bay. Ngược lại bởi thế mà không bị thương nặng, rất nhanh liền bò dậy, hai thanh phi kiếm cũng về lại bên người, người nhỏ tuổi hơn tên Lôi Viễn nhìn về phía thân ảnh Phương Nguyên nơi phương xa, nét mặt phẫn nộ, quay sang Lôi Tiến quát:

- Chúng ta lại tìm hắn đánh tiếp!

Vẻ mặt Lôi Tiến cũng không vui, song lại đè xuống Lôi Viễn, trầm giọng quát:

- Vừa rồi hắn đã xuống tay lưu tình, bằng không với khoảng cách gần như vậy, dựa vào lực lượng Tử Đan của hắn, hai người chúng ta căn bản không khả năng sống tiếp...

Lôi Viễn tức giận quát:

- Nhưng chúng ta còn một chiêu chưa dùng, nếu là song kiếm...

Lôi Tiến ngắt lời hắn, nói:

- Lão thái công sẽ không cho phép chúng ta dùng ra chiêu kia sớm vậy đâu, sau này tìm cơ hội phục thù cũng được!

Hai người vừa nói vừa khoanh chân ngồi xuống trên một tòa cô phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên nơi xa.

Đúng lúc này, có người sáp lại gần, nhỏ giọng nói:

- Hai vị...

Huynh đệ Lôi thị đang tức giận trong lòng, quát:

- Làm cái gì?

Người sáp lại là một tu sĩ trong đám theo đuôi Phương Nguyên khi trước, người đó cầm ra một chiếc khay gỗ, nói:

- Vừa rồi các ngươi đấu pháp với Phương tiểu tiên sinh, kết quả bị thua, đúng chứ? Dựa vào quy củ Đạo chiến, liệu có phải nên giao ra ma hạch hay không?

- Ngươi...

Đệ đệ Lôi Viễn phẫn nộ, đang định trở mặt.
Chương 863 Bắc Minh Thần Tức quyết (2)

Ca ca Lôi Tiến lại thở dài một tiếng, nói:

- Đưa cho họ đi, lão thái công nói, phải thủ quy củ!

Đệ đệ Lôi Viễn ủy khuất nhìn ca ca:

- Ta giữ lại một nửa được không?

Ca ca Lôi Tiến trừng mắt liếc hắn một cái, mắng:

- Không có tiền đồ!

Chẳng mấy chốc, chừng hơn ba trăm viên ma hạch đã được đổ xuống trên khay, tên tu sĩ đi theo Phương Nguyên kia lập tức cười tươi ra hoa.

...

...

- Người Lôi Châu truy cầu uy lực pháp bảo, điều này vốn cũng không sai, nhưng quá cực đoan, mất đi chính đạo!

Cùng lúc, Phương Nguyên cũng đã nghe được đối thoại giữa hai huynh đệ kia, trong lòng lại chỉ thấp giọng thở dài, vừa rồi hắn thắng thật ra cũng là may mắn, nếu hai huynh đệ này không phải Bạch Đan mà là Xích Đan, như vậy thắng bại thế nào còn khó mà biết được...

Hai thanh phi kiếm kia quả thực sắc bén dị thường, chẳng qua đến lúc sau cùng hắn sử dụng tới Huyền Hoàng Nhất Khí quyết, thúc giục Thanh Dương tông Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, đạo pháp môn ngự kiếm Huyền giai này sau khi được dung nhập Huyền Hoàng Nhất Khí quyết thì đã uy lực đại trướng, hơn nữa trong trường chiến đấu vừa rồi Phương Nguyên còn thúc giục thần niệm, dùng Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật đi bắt chước cách ngự kiếm của huynh đệ Lôi thị.

Nhờ những thay đổi đó, Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật đã tiếp cận Thần giai, có thể nói thu hoạch không nhỏ.

Cũng chính bởi vậy, hắn mới có thể ảnh hưởng tới tốc độ hai đạo phi kiếm, khiến mình nhanh hơn một nhịp, giành lấy phần thắng.

Trong lòng chớp qua ý niệm đó, chiến ý trên người Phương Nguyên vẫn không giảm, tiếp tục lao về phía trước.

Mắt lạnh quét nhìn bốn phía, thần niệm như điện, rất nhanh liền thấy được đằng sau lớp sương mù dày đặc có mấy thân hình mờ mờ ảo ảo chia nhau thủ ở các hướng, khí cơ dày nặng, chiến ý ngẩng cao. Phương Nguyên không ra tiếng, trực tiếp chọn trúng người có chiến ý mạnh nhất trong đó, thân hình hơi lắc, áo bào tung bay phần phật, chân đạp trận pháp, sau mấy lần chớp nháy liền đi đến trước mặt người kia, hung hăng đánh ra một chưởng.

Đứng ở vị trí kia là một nam tử trẻ tuổi chân trần, bên hông treo giỏ cá, hắn thấy Phương Nguyên tung chưởng đánh về phía mình, sắc mặt khẽ chuyển lạnh, thân hình bay vút ra sau, đồng thời tháo xuống giỏ cá, nghiêng đổ trước người.

Nước đổ ra từ bên trong giỏ cá, xào xào lăn động trên mặt đất.

Thế nước lên cực nhanh, chẳng mấy chốc đã thành đại dương!

Nam tử trẻ tuổi ăn mặc như ngư dân kia thuận thế gieo mình vào trong mảnh đại dương, dưới chân chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một chiếc thuyền con, nâng hắn dậy giữa biển sóng phập phồng, trong tay hắn thì lại hiện ra một cây gậy trúc, nhẹ nhàng điểm lên đầu sóng, thuyền con cứ thế cấp tốc di chuyển trong biển rộng, chẳng mấy chốc đã kéo ra khoảng cách mấy trăm trượng với Phương Nguyên.

- Phương đạo hữu, trước khi tham gia Đạo chiến ta đã chuẩn bị rất kỹ, ngươi dùng thiên lôi thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ, sau đó lại được truyền thừa Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Thiên Lai thành Kim gia, uy lực rất mạnh. Nhưng mà, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn kia nói trắng ra chỉ mới là thần pháp trung giai, trong khi Bắc Minh Thần Tức quyết ta tu luyện lại là thần pháp cao giai, ngươi lấy đâu ra tự tin để đấu với ta?

Thanh niên bộ dạng ngư dân kia đứng thẳng trên thuyền con, thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt nói.

- Đây là thật do thần thông biến hóa, hay chỉ là huyễn thuật?

Thời khắc này, Phương Nguyên đứng chân bên bờ đại dương mênh mông, thần sắc hơi ngớ, vừa rồi tưởng rằng một chưởng kia của hắn đã có thể đánh trúng nam tử trẻ tuổi, lại không ngờ mảnh đại dương mênh mông đột ngột xuất hiện, chưởng kia trực tiếp đánh vào trong thủy triều rồi cứ thế tan biến sạch sẽ, từ xa xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy nam tử kia đứng trên thuyền con giữa sóng nước ngập trời.

Chỉ là, mảnh đại dương mênh mông kinh người đến thế, làm sao lại có thể tùy tiện xuất hiện ở đây?

Nếu nói nó là giả, khăng khăng thủy triều và gió lớn lại đều hết sức chân thật.

- Không dám tới?

Nam tử bên hông treo giỏ có thấy Phương Nguyên do dự, bèn cười lên nói:

- Vậy ta tới tìm ngươi!

Dứt lời, cần trúc trong tay hắn khẽ đẩy nhẹ, thuyền con lướt đi như điện, lao thẳng về phía Phương Nguyên.

Tùy theo hắn di động, đại dương mênh mông cũng cuồng tuôn theo, chớp mắt đã đi đến trước mặt Phương Nguyên. Đối diện với thủy triều vô tận, Phương Nguyên tự biết khác thường, không muốn bị nó cuốn vào trong, lập tức phi thân vội vàng thối lui, nam tử như ngư dân liền lấy cần trúc làm thương, trực tiếp công kích đuổi theo.

Vèo!

Nháy mắt cần trúc đã vượt qua đại dương mênh mông vô biên, đâm thẳng đến trước người Phương Nguyên, thế tới như điện, đáng sợ dị thường.

Phương Nguyên chợt quay đầu, cần trúc sát qua gò má, kình phong theo đó quất lên mặt hắn.

Thế đâm thương của nam tử ngư dân lại vẫn không ngừng, trở tay kéo mạnh, lại là một thương chọc thẳng đến ngực hắn.

Chỉ sát na, Phương Nguyên đã bị đối phương liên tụp dồn ép, đánh cho không sức hoàn thủ, chỉ biết dựa vào thân pháp tránh né, mấy lần Phương Nguyên muốn dùng pháp lực, hoặc là binh khí phản kích, nhưng pháp lực hay công kích đều như cách đối phương một mảnh biển lớn mênh mông. Công kích dù cường đại đến mấy, ở trong đại dương mênh mông kia liền hoàn toàn bị cắn nuốt, không cách nào thương đến ngư dân kia...

Nhưng riêng cần trúc trong tay đối phương, lại luôn luôn kích trúng các nơi yếu hại trên người Phương Nguyên.

...

...

- Thần thông được lắm, đây là thiên kiêu Tử Đan do Đông Hải ba mươi sáu đại Động Thiên dạy ra, Vệ Ngư Tử?

Ở bên ngoài bí cảnh, chúng tu thấy cảnh này, ai nấy cũng đều kinh hãi, rất nhanh liền vang lên từng mảnh từng mảnh cảm thán, dù sao trong đám đông theo dõi khảo thí chung quanh, chiếm đa số vẫn là tu sĩ Kim Đan, mà dù là tu vi đạt đến Kim Đan trung giai, thậm chí là Kim Đan cao giai, thấy được thần thông kia của Vệ Ngư Tử, trong lòng cũng đều kinh thán không thôi, tự cảm thấy thay bằng bản thân mình cũng khó mà ngăn cản.
Chương 864 Cùng lên hết đi (1)

- Nguyễn đạo huynh, ngươi thấy kết quả trận chiến này thế nào?

Trên Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê, chư vị Đan Sư có phần xem mà không hiểu, có người nôn nóng hỏi Tử Tiêu động chủ.

Tử Tiêu động chủ cười khổ nói:

- Vệ Ngư Tử Vệ sư điệt này thì ta biết, hắn vốn là con một ngư dân trên Đông Hải, chỉ vì cha già ra biển đánh cá, chết trong hải triều, mẹ cũng theo đó bệnh chết mới thành cô nhi, đến sau nhờ có tư chất tu hành, được ba mươi sáu đại Động Thiên thu làm đệ tử, mới đầu cũng chỉ thường thường bậc trung, đến lúc Trúc Cơ, vốn tưởng có thể được đến nhất mạch Thủy hành Trúc Cơ liền đã biết đủ, không ngờ, trong sóng triều lại được đến Vạn Vật Mẫu Thủy gia trì, kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, từ đó một đường tiến tới, một đường phá cảnh, kết thành Tử Đan...

Chúng Đan Sư chung quanh nghe xong, thần sắc gấp gáp hỏi:

- Vậy vị ngũ đạo khôi thủ này đương đầu với hắn, ai càng có phần thắng?

- Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt a...

Tử Tiêu động chủ cười khổ nói:

- Phương tiểu hữu và ta tương giao tâm đầu ý hợp, hai người bọn họ dù ai thắng ai thua, trong lòng ta đều không dễ chịu...

Người bên cạnh nhịn không được:

- Ngươi cứ nói thẳng xem ai càng có phần thắng hơn nào?

Tử Tiêu động chủ nhịn không được trừng hắn một cái, cả giận nói:

- Ta đã nói nhiều như vậy mà ngươi còn nghe không rõ à? Mẹ nó, hai người này đều là quái thai cảnh giới Tử Đan, bằng chút tu vi này của ta, làm sao có thể nhìn ra được hai người bọn họ ai thắng ai bại?

...

...

Dù không ai dám nói trận chiến giữa Phương Nguyên và Vệ Ngư Tử rốt cục ai thắng ai thua, nhưng từ thế cục hiện tại thì thấy, Phương Nguyên đã rơi xuống hạ phong, mảnh đại dương mênh mông kia cuốn thốc tới, quả thực phô thiên cái địa, đi qua đâu, vạn vật đều bị nuốt chửng, Phương Nguyên một bên phải tránh né thủy triều, một bên phải đề phòng cần trúc từ Vệ Ngư Tử, càng lúc càng cảm thấy mất sức, thân pháp không ngừng di động quanh bốn phía.

Nhưng dù thân pháp hắn cực kỳ cao minh, nhưng cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng sẽ bị đánh bại.

- Nếu chỉ luận thần thông biến hóa, ngươi là người cao minh nhất mà đời này ta thấy được...

Phương Nguyên cảm nhận rất rõ điểm này, từ khi mảnh đại dương mênh mông kia xuất hiện, hắn liền một mực tử tế cảm ứng biến hóa trong đó, hiện nay rốt cục đã có chỗ lĩnh ngộ, trầm giọng hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, nhìn sang Vệ Ngư Tử trong đại dương mênh mông.

- Phương đạo hữu, ta và ngươi thành danh đều không dễ dàng gì, nếu ngươi nhận thua, giao ra ma hạch trên mặt, ta có thể lưu cho ngươi chút mặt mũi...

Lúc này Vệ Ngư Tử đứng thẳng trên thuyền con, từ đằng xa nhìn Phương Nguyên, thấp giọng mở miệng nói.

Vừa rồi hắn truy kích nửa ngày, cần trúc lại một mực không chạm được tới nửa góc chéo éo Phương Nguyên, trong lòng cũng đã hiểu, thần thông của mình tuy cao minh, có thể ép đối phương vào thế hạ phong, nhưng tu vi võ đạo bản thân lại rõ ràng không bằng được vị đại sư kiếm đạo này. Dưới tình thế bị thần thông áp chế, cần trúc vẫn không đâm được tới Phương Nguyên, càng không cần nhắc tới trong tình thế thần thông song phương ngang hàng thì sẽ thế nào.

Đương nhiên, hiện giờ chính là Đạo chiến, hắn dùng thần thông khắc chế đối thủ, vốn cũng là thiên kinh địa nghĩa.

- Ai nói ta muốn nhận thua!

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Thần thông ngươi cao minh, chẳng lẽ thần thông của ta lại kém?

Dứt lời, hắn đột nhiên đạp bước tiến về phía trước, chẳng những không tránh né sóng lớn ngất trời, ngược lại còn xông đến đón lấy, cùng lúc, một thân thanh khí trên người phóng đại, ẩn ẩn hóa thành một tòa núi cao đứng sừng sững trong sóng lớn, tiếp sau hắn giơ tay niết động vô số đạo pháp ấn, thần thông này chưa xong, thần thông khác liền đã theo kịp, một hơi liên tiếp thi triển bảy tám đạo thần thông.

Vệ Ngư Tử thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến:

- Ta bỏ ra hơn mười năm mới hiểu thấu đáo biến hóa này, làm sao ngươi cũng có thể làm được?

- Ngươi đã rất lợi hại!

Phương Nguyên vừa niết pháp ấn vừa đạp lên sóng triều, lao nhanh về phía trước, kiếm ý chỉ thẳng giữa hai hàng lông mày Vệ Ngư Tử.

- Ta không phải tìm hiểu đi ra, mà là vừa vặn học theo ngươi!

- Ta không tin ngươi thật có thể học được thần thông này...

Mắt thấy Phương Nguyên đạp lên sóng triều mà tới, Vệ Ngư Tử đại nộ, quá một tiếng, cần trúc trong tay trùng trùng đâm vào sóng triều, chỉ nghe một tiếng ầm vang, xung quanh cuộn lên sóng lớn ngập trời cao tận vài chục trượng, phô thiên cái địa cuốn lấy Phương Nguyên, ở trước mặt sóng triều dữ dội, Phương Nguyên nhỏ bé tựa như kiến hôi, tựa hồ đã hoàn toàn không cách nào thoát được!

Rầm rầm...

Sóng triều cuốn hắn vào trong, lập tức chìm ngập, Vệ Ngư Tử chân đạp thuyền con, hung hăng giơ cao cần trúc đánh tới sóng triều, nơi cần trúc chỉ tới chính là vị trí Phương Nguyên đang vị sóng triều cuốn đi, mắt thấy hắn đã không cách nào tránh thoát...

- Hắn làm thế chẳng phải là tự tìm đường chết?

Trong ngoài bí cảnh, chúng nhân thấy được cảnh này đều kinh hãi.

Vừa nãy Phương Nguyên bằng vào thân pháp còn có thể tránh né sóng triều tập kích, sao giờ lại chủ động vọt vào bên trong?

Bị sóng triều này cuốn lấy, chẳng phải nhất định sẽ bỏ mạng dưới đáy biển âm u...

- Luyện pháp như luyện đan, nhất khí thôn thiên địa!

Nhưng chợt lúc này, tiếng nói lạnh lùng của Phương Nguyên chợt vang lên, bên trong sóng triều, hắn đột nhiên thúc giục pháp lực, đất đá dưới chân bất ngờ chui đất mà lên, một ngọn núi lớn cấp tốc mọc ra, nâng dậy hắn khỏi sóng triều, vươn đến giữa không trung.

Vệ Ngư Tử chứng kiến cảnh này, ánh mắt trợn trừng, điên cuồng thúc giục sóng lớn cắn nuốt về phía ngọn núi.

Nhưng thân hình Phương Nguyên vẫn sừng sững không ngã, pháp lực cuồng tuôn.
Chương 865 Cùng lên hết đi (2)

Trên đỉnh núi chợt hiện đầy màu xanh mơn mởn, mọc ra cây cối dây leo, khiến cho sơn thể càng thêm ngưng kết, kiên cố phi phàm, trong núi ám sinh kim quáng, giống như bên trong ẩn giấu một thanh kiếm, khắc sau, kiếm ý trong núi xông thẳng trời cao, lại từ trên chín tầng trời, dẫn động lôi quang vô tận tuôn xuống, quấn quanh ngọn núi, xỏ xuyên đất trời, mặc cho sóng triều chung quanh mãnh liệt đánh tới, lại vẫn sừng sững bất động.

Sắc mặt Vệ Ngư Tử đại biến, không ngừng thúc giục sóng triều biến hóa, cấp tốc độn đi.

Nhưng mảnh hải vực này dường như đã bị ngọn núi cố định, không cách nào dao động dù chỉ nửa phần...

Phương Nguyên đứng trên đỉnh núi, tay cầm kiếm, từ xa xa chỉ hướng Vệ Ngư Tử, sau đó ngưng trệ bất động.

Kiếm này của hắn tuy còn cách Vệ Ngư Tử trên dưới trăm trượng, nhưng sắc mặt Vệ Ngư Tử đã đại biến, đại dương mênh mông chung quanh không nhúc nhích được, thuyền con dưới chân Vệ Ngư Tử cũng theo đó không thể động, cảnh này khiến hắn như cọc gỗ bị đóng xuống đất, ánh mắt phức tạp nhìn hướng Phương Nguyên đang cầm kiếm chỉ tới mình, cuối cùng, khe khẽ thở dài.

Trong giọng nói của hắn không có tức giận, chỉ có nghi hoặc khó hiểu:

- Ngươi sao mà làm được?

Lúc nói lời này, một thân pháp lực đã thu liễm, cảnh tượng chung quanh bất ngờ đại biến.

Nhìn lại mới thấy, khoảng cách giữa Phương Nguyên và Vệ Ngư Tử thực ra không xa đến trăm trượng, mà chỉ chừng khoảng ba trượng thôi.

Dưới chân Vệ Ngư Tử là một vũng nước màu lam nhạt, cùng lắm chỉ đủ đổ đầy một lu, nào có nửa điểm nhìn như đại dương mênh mông vừa nãy, cần trúc trong tay hắn thật ra cũng chỉ là một đoạn gậy trúc lớn bằng ngón cái do Thanh Trúc chế thành. Ở phía đối diện với hắn, Phương Nguyên đứng thẳng trên một đỉnh núi, đỉnh núi vươn cao như kiếm, cuốn theo từng sợi kiếm khí tí ti, cố định vũng nước dưới chân.

Bây giờ nhìn lại, hết thảy vừa rồi chỉ như là một giấc mộng ảo.

- Ý tưởng luyện pháp như luyện đan ta mới ngộ ra được từ trong thuật luyện đan cách đây không lâu, nhưng cụ thể nên vận chuyển thế nào thì vẫn một mực chưa hiểu được, lại không ngờ hôm nay thấy được thần thông của ngươi, nhờ đó bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra còn có thể làm như vậy!

Phương Nguyên thấp giọng nói, ngữ điệu không giấu được cảm thán:

- Ta ngược lại càng hiếu kỳ không biết làm sao mà ngươi lại ngộ ra được?

Vệ Ngư Tử cúi mặt xuống nói:

- Ta chính là nhờ Vạn Vật Mẫu Thủy gia trì mới thành được Thiên Đạo Trúc Cơ, vốn đã am hiểu biến hóa, sau khi Kết Đan càng là thôi diễn ra được huyền diệu của Vạn Vật Mẫu Thủy, đáng tiếc, ta không ngờ trong Lôi Pháp mà ngươi tu luyện cũng có một chiêu thế này!

Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:

- Chúng ta còn chưa phân ra thắng bại, muốn đấu tiếp nữa không?

Vệ Ngư Tử trầm mặc nửa buổi rồi thản nhiên nói:

- Võ pháp ngươi mạnh như vậy, còn đấu gì nữa?

Dứt lời, hắn đột nhiên thu lại cần câu, ném cho Phương Nguyên một chiếc Túi Càn Khôn, sau đó xoay người rời đi.

- Vệ Ngư Tử nhận thua?

Người chung quanh thấy vậy, tức thì kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế.

Trong bí cảnh, chỉ mình Phương Nguyên và Vệ Ngư Tử biết rõ nguyên nhân, còn ngoài bí cảnh, cũng chỉ có một vài trưởng lão hoặc tông chủ tu vi cao thâm mới hiểu, chẳng qua tất cả mọi người đều nhìn ra được, hẳn là Phương Nguyên đã thắng.

Về phần nguyên nhân, thật ra cũng rất đơn giản.

Ngay từ thời điểm Vệ Ngư Tử mới vừa ra tay, Phương Nguyên đã có chút kinh ngạc, không biết thứ Vệ Ngư Tử thi triển rốt cục là thần thông hay huyễn thuật, bởi vậy mới không dám đón đỡ, cũng không biết nên làm sao đón đỡ, sau nửa buổi cứng đối cứng dẫn đến bị Vệ Ngư Tử áp xuống hạ phong, cuối cùng Phương Nguyên đã có hiểu biết nhất định đối với thần thông này, thậm chí, bởi vì thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lĩnh ngộ của hắn còn cao hơn những người khác một bậc.

Bởi vậy, hắn mới liều mình tiến vào trong sóng triều, sau đó rất nhanh liền khám phá bản tướng của thần thông Vệ Ngư Tử.

Thứ này kỳ thật không phải thần thông, cũng không phải huyễn thuật, mà là một loại biến hóa chồng lên biến hóa.

Tựa như thứ Phương Nguyên học được lúc trước ở Thanh Dương tông, dùng hỏa thuật chồng lên phong thuật tạo thành “Lục Dương Phong Hỏa”.

Vệ Ngư Tử đúng là kỳ tài ngút trời, hắn thúc giục Bắc Minh Thần Tức quyết biến hóa đến cực hạn, từng đạo biến hóa hỗ trợ lẫn nhau, trong thần thông có lẫn cả huyễn thuật, lấy Vạn Vật Mẫu Thủy làm cơ sở, biến hóa đến tận cùng, nói thật, huyễn thuật ở trong đó khó mà phân biệt thiệt giả, nói là giả, lại đều trên nền tảng thần thông chân thật, đối thủ muốn phá giải, lại làm sao phá giải được nhiều như vậy?

Nhưng Phương Nguyên lại phá được.

Đỉnh núi Phương Nguyên biến hóa đi ra cũng là kết hợp giữa Thổ tướng biến hóa, Mộc pháp biến hóa, cùng với Tiểu Thanh Mộng thuật, Âm Dương Ngự Thần quyết, cộng với lĩnh ngộ kiếm đạo của bản thân..., toàn bộ biến hóa kết hợp lại, giống như luyện đan, luyện ra một đỉnh núi cô tuyệt...

Dùng biến hóa phá biến hóa!

Nhờ đó, rút cuộc hắn đã cố định được đại dương mênh mông của Vệ Ngư Tử, ở phương diện thần thông, hai người tính là đấu ngang tay.

Đến lúc này, muốn phân ra thắng bại, chỉ còn cách so đấu võ pháp.

Nhưng ngay từ lúc thần thông chiếm giữ ưu thế Vệ Ngư Tử đã phát hiện võ pháp Phương Nguyên mạnh vượt xa chính mình. Hắn lấy cần trúc làm thương, liên kích mấy chục thương, lại vẫn không thể chế trụ Phương Nguyên, nay đơn thuần bằng võ pháp đối địch, liền càng không phải đối thủ...

Ở chiều ngược lại, Phương Nguyên cũng không tiếp tục bức bách, bởi vì hắn cảm giác mình đã chiếm được tiện nghi rất lớn.

Vệ Ngư Tử tưởng rằng đây là Lôi Pháp do hắn thi triển, thực ra là hắn lấy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết làm cơ sở, lại ở trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nhập vào vô số biến hóa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom