• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (7 Viewers)

  • Chương 871-875

Chương 871 Vô địch chi danh (2)

- Hắn không ngờ lại tu luyện hai đạo thần pháp?

- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết kia là truyền thừa gì?

- Thanh Dương tông là đạo thống nào, là tiên tông ẩn thế bị người quên lãng ư?

Lúc này bên ngoài bí cảnh, chư tu theo dõi khảo thú đều lộ vẻ chấn kinh, nghi hoặc không thôi.

Dù không có mặt trong bí cảnh, trực diện với thế công hung cuồng từ Phương Nguyên, nhưng kinh hãi trong lòng bọn hắn thì vẫn không thua kém nửa phần, tiếng nghị luận vang lên dồn dập như sóng triều, dù chính tai nghe được Phương Nguyên thừa nhận hắn tu luyện hai đạo thần thông, thần tình ai nấy cũng đều khó mà tin tưởng.

Rốt cuộc, số lượng thần pháp trong thiên hạ có hạn, chỉ một ít đại gia tộc mới có được đại truyền thừa, mỗi một đạo truyền thừa, ở trong Tu Hành Giới đều là công pháp thần dị trong truyền thuyết. Có thể nói thế này, tuyệt đại bộ phận thần pháp trên thế gian, tuy chúng tu chưa từng học qua, lại đều đã từng nghe nói, nhưng khi nghe được cái tên Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nói ra từ trong miệng Phương Nguyên, bọn hắn lại đều hơi ngớ.

So tuy có chút quen thuộc, khăng khăng lại khiến bọn hắn cảm thấy xa lạ, chết sống vẫn nghĩ không ra?

Trong hỗn loạn, ngược lại có mấy người xuất thân tiểu tiên môn chạy tới từ Vân Châu lộ ra thần sắc kinh ngạc, ai nấy đều hoảng sợ như gặp phải quỷ:

- Thanh Dương tông... Thật là Thanh Dương tông lay lắt hơi tàn ở Việt quốc kia?

- Thanh Dương tông đó từng đi ra một vị tuyệt thế thiên kiêu trong truyền thuyết... Là thật?

Trong chúng tu theo dõi khảo thí, có người ẩn ẩn liên hệ Thanh Dương tông mà Phương Nguyên nói với tiểu tiên môn ở Việt quốc hiện giờ kia, song lại cũng có một chút không dám khẳng định, rốt cục, nếu là ở ngàn năm trước, có lẽ còn có người liên hệ tới Thanh Dương tông, nhưng giờ, dù ẩn ẩn nghĩ tới cũng không dám xác định, ngược lại còn cảm thấy, thiên kiêu họ Phương này, sao tiểu tiên môn có thể bồi dưỡng ra được?

Song bất luận thế nào, bọn hắn đều ý thức được một vấn đề, tùy theo ngũ đạo khôi thủ Phương Nguyên ác chiến chúng thiên kiêu trong bí cảnh, vô địch chi thế đã dần hình thành, danh tiếng thiên kiêu cũng truyền khắp tứ vực, cái tên Thanh Dương tông và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nhất định đều sẽ vang danh thiên hạ!

- Đi, vô luận thế nào cũng phải tra được Thanh Dương tông kia là tiên môn ra làm sao!

- Thanh Dương tông này có lẽ là đại tông môn ẩn thế nào đó, nhưng nếu bọn hắn đã phái đệ tử hành tẩu trên thế gian, chứng tỏ bọn hắn có tâm tư kết giao đạo thống trong thiên hạ, chúng ta cũng đừng chậm trễ, có thể phái người tới biểu đạt thiện ý...

- Không ngờ hắn lại cùng lúc tu hai đạo thần pháp, khó trách dám phách lối đến vậy!

Trong bí cảnh, lúc này thần sắc các lộ thiên kiêu đã từng giao thủ qua với Phương Nguyên đều phức tạp dị thường.

Huynh đệ Lôi thị liếc nhau một cái, ánh mắt đều có chút đành chịu, huynh trưởng Lôi Tiến thấp giọng nói:

- Nếu chỉ có một đạo thần pháp, hai huynh đệ chúng ta còn có nắm chắc chém đi căn cơ hắn, nhưng hai đạo thần pháp, biến ảo khó lường, trận chiến này, chúng ta thua không oan!

Đệ đệ Lôi Viễn vẫn có chút không phục:

- Lão thái công nói, chúng ta không cần phải e ngại bất cứ tên Tử Đan nào!

Ca ca Lôi Tiến thở dài:

- Nhưng đây đâu phải mỗi Tử Đan, đây là quái vật a...

- Chà chà, may mà lúc ấy ta chạy nhanh...

Tống Long Chúc âm thầm nấp trong bóng tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:

- Tu sĩ Tử Đan nắm trong tay hai đạo thần pháp, e là đã có thể thử so chiêu với đám quái thai Trung Châu rồi, không ngờ lại chạy tới Đạo chiến tranh cao thấp với đám chúng ta, mẹ nó, đây không phải bắt nạt người khác thì là gì!

- Khó trách ngươi có thể học được biến hóa trong thần thông của ta, nguyên lai ngươi còn một đạo thần thông truyền thừa nữa...

Vệ Ngư Tử cũng mắt lạnh nhìn Phương Nguyên tả xung hữu đột trong nồng vụ, trên mặt chớp qua ý cười lạnh lùng, nói:

- Chẳng qua nếu thật luận ra, hai đạo thần pháp của ngươi đánh ngang một đạo thần pháp của ta, như vậy vẫn là thần pháp của ta càng cao minh!

Ở một nơi khác, chư vị tu sĩ Tử Đan như đám người Hứa Ngọc Nhân, Mạnh Quỷ Vương, Trương đà tử, lúc này thần sắc ai nấy cũng đều phức tạp, thậm chí còn có chút tiếc nuối. Mới đầu bọn hắn liên thủ lại vẫn bại dưới tay Phương Nguyên, cục tức trong lòng thực sự khó mà nuốt xuống, nhưng sau khi phát hiện thì ra Phương Nguyên tu luyện hai đạo thần pháp, kết quả này lại không phải thứ gì đó quá khó để chấp nhận, trong lòng cũng dễ chịu phần nào.

- Người này nghênh ngang như thế, song thật ra cũng có vài phần khí phách. Có vẻ trong Đạo chiến lần này, người thực sự có tư cách giao thủ với hắn chắc chỉ có tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên, Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì và vị vương gia Nam Hoang thành kia!

- Không sai, nhìn bộ dạng ác chiến của hắn bây giờ, tựa hồ là đang dưỡng thành khí thế, chuẩn bị sẵn sàng giao thủ với mấy người kia!

- Khi đó lại có trò hay để nhìn, thời điểm hắn tiến vào sâu trong bí cảnh cũng chính là lúc đại hí khai màn!

- Đến lúc kết thúc rồi...

Trong tiếng nghị luận, Phương Nguyên đã bay vút mấy chục dặm, một đường liên chiến, chiến ý đã đạt đến cực điểm, đột nhiên hắn phi thân lên giữa không trung, thanh khí từ từ triển khai, bao phủ phương viên gần trăm trượng, nháy mắt sau đó, thanh khí này hóa thành từng mảnh lôi vân, phun trào ra bốn phía, không biết có bao nhiêu tu sĩ tiềm phục bên cạnh hắn bị đánh bay...

Ầm ầm!

Ngay cả nồng vụ chung quanh cũng bị hắn xé nát, trời đất trở lại vẻ trong sáng như bình thường.

Hô...
Chương 872 Đạo chiến sau cùng (1)

Mắt thấy bên người đã không có đối thủ, ở phương xa cũng dần dần thấy xuất hiện một phương bình đài bằng bạch ngọc cực lớn, hắn bèn dừng tay lại, chậm rãi hạ xuống trên một tòa cô phong, từ đằng xa nhìn lại bình đài bạch ngọc, ánh mắt lạnh lùng.

Ở chung quanh hắn là một mảnh kêu thảm, khắp đất toàn là đối thủ vừa thảm bại.

Một đường đi tới, hắn dẫn động Huyền Hoàng Nhất Khí, kích động không biết bao nhiêu cao thủ, cũng có không ít người cả gan ra tay với hắn, có kẻ thần thông kinh người, chính diện ác đấu với hắn, cũng có kẻ ngắm chuẩn cơ hội, âm thầm giở trò đánh lén, nhưng kết cục cuối cùng vẫn đều là thảm bại, có người nôn ra máu, có người bị thương, có người bị hắn trực tiếp đánh cho gần chết, lui ra khỏi Đạo chiến.

Nhưng bất luận là người lòng mang oán hận hay thực tâm bội phục, lúc này trong mắt đều đã không còn chiến ý.

Thật sự là đánh không lại!

Lúc này Phương Nguyên cũng tính là được đánh một trận sảng khoái đầm đìa, trong lòng rất mãn ý.

Trước khi Kết Đan hắn đã bắt đầu thôi diễn phương pháp tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, dung nhập vô số biến hóa, chỉ là một mực không tìm được cơ hội ấn chứng uy lực pháp môn này, hiện giờ sau khi trải qua một phen đại chiến, trong lòng rốt cục đã nắm chắc, xác định quyển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thứ hai mà mình thôi diễn ra này đã có thể đường đường chính chính, danh chính ngôn thuận xưng là thần pháp...

Hơn nữa, nếu có cao nhân tại trường chỉ điểm, như vậy uy lực thần pháp chí ít cũng có thể xếp hàng trung giai.

Càng quan trọng hơn là, nó không chỉ dừng lại ở đó, mà còn có thể tiếp tục thôi diễn đến trình độ cao hơn!

Người ngoài chỉ thấy Phương Nguyên có thể nắm giữ hai đạo thần pháp, trong lòng kinh ngạc dị thường, nhưng lại không biết, trên thực tế Phương Nguyên sớm đã dung nhập Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đồng thời Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng chỉ vừa mới phát triển đến trình độ sơ cấp mà thôi, nếu cho hắn thêm chút thời gian, để hắn có thể thỏa thích đọc sách trong Lang Gia các, lĩnh hội đủ các quyển thần thông huyền pháp, ai biết còn sẽ trưởng thành tới trình độ nào?

Phương Nguyên đứng trên cô phong, ngẩng đầu nhìn xuống đài cao làm bằng bạch ngọc sâu trong bí cảnh.

- Khí thế và chiến ý đều đã dưỡng thành, giờ cũng nên đi đối mặt hai cao thủ chân chính kia rồi...

Hiện tại, Đạo chiến đã diễn ra được ba ngày, cũng đã đến lúc nên kết thúc.

Trước khi tham gia Đạo chiến, Phương Nguyên đã chuẩn bị rất kỹ, biết quá trình đại thể của trận Đạo chiến này. Chúng tu sĩ tiến vào bí cảnh, liền cần một đường giết tới khu vực trung tâm Đạo chiến, ven đường săn giết ma vật, thu hoạch ma hạch, trong lúc này tự nhiên cũng có thể đấu pháp với người khác, cướp đoạt ma hạch đối phương. Nhưng vì thành tích sau cùng trong Đạo chiến, trước khi tiến vào khu vực trung tâm bí cảnh, số chân chính đánh chết đánh sống với người khác để cướp đoạt ma hạch không nhiều, phần đông đều muốn chờ tiến vào chỗ sâu nhất trong bí cảnh rồi mới quyết ra cao thấp.

Phía đài bạch ngọc kia mới chính là nơi thực sự quyết ra thắng bại của Đạo chiến!

Ở nơi đó, ai cảm thấy ma hạch trên người quá ít có thể chọn lựa mục tiêu, khiêu chiến người khác, cướp đoạt ma hạch trong tay đối phương, cũng chính bởi có quy củ này, thường thường sẽ có một ít cao thủ cực kỳ tự tin, chọn cách trực tiếp tiến vào ngọc đài, ngồi đợi các lộ cao thủ tới cửa.

Trên tay ta có hay không có ma hạch đều không sao cả, xem ai trên tay có nhiều ma hạch, trực tiếp đoạt lấy là được.

Đương nhiên, những người như thế nhất định phải cực tự tin, tự tin đến mức cảm thấy mình chí ít có thể đánh bại hơn phân nửa các lộ cao thủ.

Người như vậy không nhiều, nhưng Phương Nguyên biết, tối thiểu có hai cái.

Một người là tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên Lý Hồng Kiêu, nàng xuất thân Hoàng tộc Cửu Trọng Thiên, không ai biết rốt cục nàng tu luyện pháp môn gì, nhưng mọi người đều biết, Cửu Trọng Thiên là nơi có thiên công truyền thừa, dù Lý Hồng Kiêu không phải người thừa kế hoàng triều, không giành được thiên công truyền thừa, nhưng Cửu Trọng Thiên hẳn cũng có đầy đủ tiên pháp truyền thừa cho nàng, người như vậy, vốn không phải tu sĩ Tử Đan bình thường có thể so.

Trong lúc đám Tử Đan bọn hắn đấu đến đầu rơi máu chảy vì một đạo thần pháp truyền thừa, nàng lại có thể tùy tiện chọn lựa tiên pháp.

Người còn lại tự nhiên chính là Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ.

Tẩy Kiếm Trì đến cùng có để uẩn sâu dày cỡ nào, không ai nói rõ được...

Nhưng mọi người đều biết, đấy là thánh địa Kiếm Đạo, đủ sức sánh ngang với quái vật khổng lồ như Cửu Trọng Thiên!

Dù là Kiếm Đồ áo đen của Tẩy Kiếm Trì, thân phận và thực lực cũng đủ để sánh vai một ít Đạo Tử và người thừa kế của tiên môn nhất lưu, trong khi về thân phận Kiếm Sư áo trắng lại càng trên Kiếm Đồ áo đen một bậc, nếu nói Kiếm Đồ áo đen chỉ được tính là đệ tử nội môn Tẩy Kiếm Trì, như vậy Kiếm Sư áo trắng sẽ là tồn tại tương đương chân truyền tiên môn, thực lực bọn hắn chỉ có thể dùng sâu không lường được để hình dung!

Lần Đạo chiến này, theo lý thuyết không nên xuất hiện kiểu người như bọn hắn.

Trên thực tế, trong Đạo chiến, có tu sĩ Tử Đan tham dự đã là một chuyện đại sự không ngờ.

Đặt ở dĩ vãng, tham dự Đạo chiến thường thường chỉ là một ít tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ, tựa như Đạo Tử Thôi gia từng giao thủ với Phương Nguyên trong Thông Thiên bí cảnh Thiên Lai thành Kim gia năm đó, nghe nói hắn cũng từng là khôi thủ Đạo chiến, bởi thế dương danh tứ vực.

Nhưng lần Đạo chiến này, Thiên Đạo Trúc Cơ không dám trộn cùng vào trong đây.

Bọn hắn được Tiên Minh bố trí cho một phương tiểu Đạo chiến khác, để tiện từ đó chọn lựa lương tài.
Chương 873 Đạo chiến sau cùng (2)

Lần này Phương Nguyên đánh bại mấy vị Tử Đan, vô số cao thủ, đặt ở dĩ vãng, mười danh hiệu khôi thủ đều lấy được, nhưng giờ vẫn còn phải đối mặt với hai ngọn núi lớn nữa. Chẳng qua hắn cũng không có gì oán trách, nếu gặp được, vậy liền tranh đấu một trận thôi...

Tựa như đạo lý mà trước nay hắn vẫn luôn thờ phụng trong lòng: “Phàn nàn mà có tác dụng, ngươi còn liều mạng phấn đấu làm cái gì?”

- Giờ ta có trong tay bao nhiêu ma hạch rồi?

Tín niệm trong lòng đã định, Phương Nguyên đứng trên cô phong, quay đầu hỏi.

Lúc này sau lưng hắn có đủ các lộ cao thủ, vô luận là thua trong tay hắn, hay là trước đây liền một mực đi theo đều đã chạy tới, trong đó có hai, ba người vừa rồi giúp đỡ Phương Nguyên đòi lấy ma hạch từ tay các lộ cao thủ, bọn họ làm điều này thật ra cũng là được Phương Nguyên âm thầm dặn dò, dù sao hắn còn phải bận rộn ấn chứng thần pháp, làm sao có thời gian đi tính tiền từng người một...

Chẳng qua cũng may, mấy người này làm việc rất đáng tin.

- Một ngàn tám trăm bốn mươi chín viên...

Phía dưới cô phong, mấy người giúp hắn thu nợ vội vàng ném tới một chiếc Túi Càn Khôn, sau đó nhíu mày nói:

- Đại bộ phận người thua cuộc đều giao ra ma hạch, nhưng phần nhiều chỉ đưa hai ba trăm viên, cũng không biết có giữ lại không, dù sao bọn hắn bản lĩnh lớn, chúng ta không dám soát người, còn có một số sau khi bại trận liền len lén chạy đi, rất là gian trá...

- Gần hai ngàn, chừng đó hẳn là đủ rồi!

Phương Nguyên ước lượng trong tay một cái, liền khẽ gật đầu, thu lại Túi Càn Khôn.

Dù không biết lần Đạo chiến này Vạn Lý Lưu Quang Kính đã chiếu ra bao nhiêu ma vật, nhưng từ tốc độ săn giết ma vật của chư lộ cao thủ thì thấy, với hai ngàn viên ma hạch trong tay, vô luận thế nào mình cũng có thể chiếm một trong ba vị trí đứng đầu.

Rốt cuộc, Phương Nguyên đã tính toán qua, nếu sau khi tiến vào bí cảnh mình không để ý tới ai cả, chỉ một lòng tận tình thi triển thần thông đi săn giết ma vật, như vậy trong ba ngày nay, số lượng ma hạch có thể săn bắt được cùng lắm cũng chỉ khoảng năm sáu trăm viên, mà trong bí cảnh này, thực lực mạnh hơn mình vốn đã không nhiều, năm sáu trăm viên hẳn đã là định mức rất cao.

Trừ phi có người cũng như hắn chiến bại vô số cao thủ, đoạt đi ma hạch trong tay những người kia, bằng không thì không khả năng so được với mình, đương nhiên, hai người Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ là ngoại lệ, Phương Nguyên đoán không được để uẩn của hai người.

Hắn không muốn chậm trễ thời gian ở ngoài này thêm nữa, dù sao thu hoạch nhiều ma hạch đến mấy, đến sau thua dưới tay hai người kia, ma hạch cũng sẽ bị cướp đi.

Quan trọng hơn là, sau khi trải qua mấy lần luân phiên đại chiến này, vô luận chiến ý, lực lượng, hay là mức độ quen thuộc đối với Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đều đã nuôi đến đỉnh phong, có thể mang đến cho bản thân uy thế vô địch, đủ sức chiến một trận với hai cường địch kia.

- Nếu nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã vượt qua khảo nghiệm, thăng làm thần pháp, vậy giờ liền đến lượt ta!

Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, đột nhiên phi thân mà lên, áo xanh tung bay phần phật, thẳng tắp xông lên đài cao làm bằng bạch ngọc. Lúc hắn bước vào mảnh trận quang chung quanh đài cao, liền chợt thấy một đạo linh quang quét tới trên người, sau đó trên đỉnh đầu bất ngờ có tinh khí lưu động, hiển lộ ra một con số không ngừng biến hóa, chính là đại trận đang tấn tốc kiểm kê số lượng ma hạch trên người hắn.

Đây là một thủ đoạn của Đạo chiến, mục đích chính là công khai số lượng ma hạch trên người chúng tu, nhằm tránh cho có người thân mang lượng lớn ma hạch, lại ẩn mà không báo, trốn ở trong góc nhằm giành được thứ hạng càng tốt.

- Lên đài xong rồi hẵng tính!

Sau lưng Phương Nguyên, đám người Tống Long Chúc, huynh đệ Lôi thị, Vệ Ngư Tử, Hứa Ngọc Nhân, Trương đà tử, Mạnh Quỷ Vương, Vi Long Tuyệt cũng theo tới, bọn hắn đều là tu sĩ Tử Đan, đều là nhân vật có tư cách tranh đoạt mười thứ hạng đầu trong Đạo chiến. Nếu lúc thua dưới tay Phương Nguyên, Phương Nguyên lại không trục xuất bọn hắn khỏi Đạo chiến, như vậy bọn hắn tự nhiên cũng phải lên ngọc đài một chuyến.

Bằng vào thực lực bọn hắn, dù trên thân không có một viên ma hạch nào thì vẫn có thể cướp đoạt từ tay người khác.

Đương nhiên, thẳng đến lúc này bọn hắn mới phát hiện, trên đỉnh đầu Tống Long Chúc không ngờ lại hiển lộ con số bốn trăm hai hai, dẫn lên vô số ánh mắt kinh ngạc, Tống Long Chúc thoáng đỏ mặt, cười hắc hắc mấy tiếng, hắn rất cơ trí, lúc giao thủ với Phương Nguyên, vừa thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy, Phương Nguyên đuổi đều đuổi không kịp, càng đừng nói tới đoạt đi ma hạch của hắn.

Tùy theo lượng lớn người bị Phương Nguyên đánh bại lần lượt tiến vào ngọc đài, chữ số trên không trung cũng biến hóa không ngừng.

Đến lúc này, mọi người mới phát hiện, quả nhiên có người giấu diếm không báo...

Tỷ như Trương đà tử, rõ ràng đã giao cho Phương Nguyên hơn ba trăm viên ma hạch, nhưng trên người vẫn còn ẩn giấu hơn hai trăm...

Ngay cả người nhìn có vẻ thành thật như Hứa Ngọc Nhân, không ngờ trên thân cũng giấu hơn trăm viên.

Quá đáng nhất là Vệ Ngư Tử, hắn chủ động nhận thua, giao hơn một trăm viên ma hạch cho Phương Nguyên, cả Túi Càn Khôn đều ném ra, bộ dạng rất là thống khoái, vậy mà giờ con số “ba trăm năm ba” sáng loang loáng trên đỉnh đầu kia là thế nào?

Ma hạch trên người Phương Nguyên nhiều nhất, kiểm điểm cũng chậm, nhờ đó thấy được không ít tình huống dở khóc dở cười như vậy.

Hắn ý vị sâu xa quét mắt nhìn những người kia một lượt, khiến nguyên một đám mặt mo đỏ ửng, vội vã bay vút đi lên.

Chỉ tính riêng mấy người này thôi, Phương Nguyên đã phát hiện, tối thiểu mình còn có gần ngàn ma hạch không thu hồi được...

... Thật không ngờ các lộ thiên kiêu cũng có nhiều người mặt dày đến thế!
Chương 874 Thần thông đấu Kiếm Đạo (1)

- Chẳng qua cũng không sao...

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên đài cao, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một đạo kiếm ý, một đạo khí tức kinh người.

Hắn biết, đấy chỉ có thể là Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ và tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên Lý Hồng Kiêu, xem ra hai người kia quả nhiên không khác dự liệu của mình là mấy, sớm đã đi tới trên đài cao, nói không chừng vừa tiến vào bí cảnh, bọn hắn liền không chút chậm trễ trực tiếp nhập đài, dù sao lấy thực lực bọn hắn, gặp người nào cướp người đó là được...

- Đến bước này rồi, để xem đám con em đại tộc các ngươi rốt cục mạnh tới đâu...

Trên đỉnh đầu, cuối cùng số lượng ma hạch cũng được xác định, dẫn lên vô số ánh mắt kinh dị, thời khắc này, tâm thần Phương Nguyên kéo căng đến cực điểm, chiến ý cũng dâng trào đến tận cùng, dưới chân toát ra khói xanh, phi thân lên, phóng thẳng lên ngọc đài cao chín mươi chín trượng, một thân áo xanh bị gió thổi tung bay phần phật, pháp lực tăng vọt, sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến...

- Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ, hai các ngươi...

Ý niệm vừa chớp qua trong đầu thì hắn đã leo lên đài, sau đó liền hơi ngớ.

- Hả?

Người có mặt trên đài cao đã không ít, cao thủ cũng rất nhiều, nhưng bất ngờ không ai để ý tới hắn.

Thuận theo ánh mắt những người kia nhìn lại, sắc mặt hắn lập tức càng thêm phần cổ quái:

- Sao các ngươi lại đánh lên?

Vốn tưởng rằng mình vừa lên đài cao, lập tức sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn, lại không ngờ thành là người trong suốt.

Lúc này trên đài cao đã tụ tập không ít tu sĩ, có thể nói đại bộ phận cao thủ tham gia Đạo chiến đều đã có mặt. Phương Nguyên bởi vì thử pháp, không ngừng ác chiến với người, trước trước sau sau để lỡ không ít thời gian, ngược lại gần như thành là nhóm sau cùng lên đài.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy chung quanh đài cao có gần ba trăm người hoặc đứng hoặc ngồi, trong đó có vài vị tu sĩ Tử Đan khí cơ huyền diệu, khí độ bất phàm, đây đều là mấy người tiến vào bí cảnh từ hướng khác, không bị khiêu hấn của Phương Nguyên kinh động.

Trên đài cao, hai người Lý Hồng Kiêu và Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ cũng có mặt, nhưng bọn hắn không đứng im chờ Phương Nguyên như đã nói lúc trước, mà đang thần thông đầy trời, kiếm quang lẫm liệt, đấu cho thiên hôn địa ám.

- Ha ha, nghe nói Cửu Trọng Thiên có để uẩn mười vạn năm, ba đại thiên công, vô số tiên pháp, huyết mạch tôn quý, chưởng ngự thiên hạ, nhưng giờ vừa gặp, lại cũng chỉ thế mà thôi. Hồng Kiêu công chúa, Tinh Hà Tiên Điển này của ngươi xem ra còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn a...

Lý Bạch Hồ tay cầm ba thước thanh phong, du tẩu trên đài cao, sau lưng hắn có quầng sáng mờ ảo, cực kỳ linh dị lúc tụ lúc tán như dải lụa cùng theo, kiếm quang trong tay thỉnh thoảng lóe lên, giảo nát từng mảnh chùm sáng tụ tập đến trước người, nhìn có vẻ rất là nhàn nhã tự tại, còn có ranhr rỗi xoay người qua trêu chọc Lý Hồng Kiêu.

- Ha ha, nghe bảo Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì một kiếm phá vạn pháp, nhưng sao ta thấy ngươi trừ chạy nhanh ra thì có vẻ không còn bản sự nào khác?

Lý Hồng Kiêu cười lạnh đáp, tay niết pháp quyết, ở trước ngực nàng treo lên một mặt dây chuyền tinh xảo.

Mặt dây chuyền lớn cỡ ngón cái, như một viên đá màu đen không chút thu hút, chính diện dùng Bí Ngân Tuyến khảm lên, ẩn ẩn tạo thành một phù văn, lúc nàng niết pháp ấn, trong viên đá chợt có từng tia ánh sáng nhàn nhạt chảy xuôi đi ra, tụ hợp với quầng sáng trên thân nàng, nàng giơ pháp ấn chỉ tới, quầng sáng lập tức càng thêm phần sắc bén cuồng tuôn về phía Lý Bạch Hồ.

- Người tu luyện Kiếm Đạo, thân pháp tuyệt sẽ không kém, chạy nhanh, chứng tỏ Kiếm Đạo tu luyện không tệ...

Lý Bạch Hồ tuy ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng không dám để cho quá nhiều chùm sáng bọc lại, thấy chùm sáng lần nữa vọt tới, lập tức “Sưu” một tiếng bay ra xa vài chục trượng, một thân áo trắng đón gió phất phới, đồng thời cười lạnh nói:

- Đạo lý đơn giản như vậy ngươi cũng không hiểu?

- Tự xem bất phàm, xúc phạm hoàng uy, lại không dám ứng chiến, Tẩy Kiếm Trì đều là hạng người như ngươi?

Lý Hồng Kiêu cười lạnh một tiếng, pháp ấn giương lên, chùm sáng lao vút lên không, sau đó hóa thành đủ kiểu binh khí từ trên trời giáng xuống, giống như mưa sao băng.

Lý Bạch Hồ rõ ràng sự đáng sợ của chùm sáng, thân hình cấp tốc tránh né, nhưng làm sao có thể bằng vào thân pháp tránh thoát khỏi vô số thần binh từ trời giáng xuống, giữa lúc nguy cấp, kiếm quang trong tay sáng bừng lên, chớp mắt liền đâm ra mấy chục kiếm, từng đạo kiếm quang trước mặt như là Khổng Tước xòe đuôi, rực rỡ sáng chói, dưới kiếm quang, tất cả binh khí do chùm sáng hóa thành đều bị chấn nát, hóa thành từng điểm sáng tiêu tán giữa hư không.

Nhưng dù là vậy, vẫn có một thanh đoản kiếm do chùm sáng hóa thành âm thầm đánh tới, cắt lên cổ hắn.

Thần thức Lý Bạch Hồ rất cường đại, kịp thời có phản ứng, bất chợt quay đầu, đoản kiếm bay sát qua cổ hắn, cắt ra một vết rách trên áo lông cáo, mấy đoạn lông trắng nhẹ nhàng rơi xuống, sắc mặt hắn cũng theo đó khẽ biến.

Ngấm ngầm cắn răng nhìn sang Lý Hồng Kiêu:

- Biết áo lông cáo này của ta đắt thế nào không?

- Thời đại nào rồi, còn mặc áo lông cáo?

Lý Hồng Kiêu cười lạnh, khinh thường phun ra ba chữ:

- Đồ nhà quê!

Lý Bạch Hồ khẽ biến sắc:

- Vốn thấy ngươi tuổi nhỏ, nhường ngươi vài kiếm, ngươi lại không biết tiến thoái?

Lý Hồng Kiêu cười lạnh:

- Có bản lĩnh cứ tới đây, tưởng bản cung sợ ngươi?

Sưu...

Lý Bạch Hồ hơi cắn răng, thân hình gấp chuyển, kiếm quang trong tay tăng vọt, chém thẳng về phía Lý Hồng Kiêu.

Lý Hồng Kiêu cũng không chút yếu thế, điều khiển chùm sáng lưu chuyển bên người, tầng tầng lớp lớp bao phủ tới trên thân Lý Bạch Hồ.
Chương 875 Thần thông đấu Kiếm Đạo (2)

Hai người bọn họ một am hiểu Kiếm Đạo, một thi triển thần thông kinh người, nhất thời ác đấu cân sức ngang tài, ai cũng không làm gì được ai, khắc này ngươi nguy hiểm, khắc sau lại đến lượt ta rơi xuống hạ phong, chúng tu quan chiến chung quanh thấy bọn họ đánh ra chân hỏa, trong lòng không khỏi cả kinh, lập tức nhường ra vòng tròn càng lớn cho hai người.

Phương Nguyên cũng kinh ngạc không thôi, hắn lên đài mang theo một cỗ chiến ý, vốn định thừa lúc chiến ý mình mạnh nhất quyết đấu một trận với hai người, lại không ngờ bọn họ chẳng ai để ý mình, bất giác trên mặt chớp qua một tia lúng túng...

- Ta nói hai vị...

Hắn rốt cục nhịn không được, đạp bước tiến tới, nhẹ giọng nói.

- Im ngay!

Lý Hồng Kiêu trực tiếp quát hắn ngậm mồm.

Lý Bạch Hồ cũng mắt lạnh nhìn sang, thấy là Phương Nguyên bèn nói:

- Ngươi chờ một chút, ta phải giáo huấn bát phụ này trước...

Lý Hồng Kiêu giận dữ:

- Ngươi dám mắng ta?

Thần thông trên tay càng thêm mãnh liệt, liên tục thi triển mấy đạo thần thông lợi hại, điên cuồng đánh qua.

- Một lời không hợp liền líu lo không ngừng, đuổi sát không bỏ, không phải bát phụ thì là gì?

Lý Bạch Hồ cười lạnh đáp:

- Chắc ngươi nghĩ Cửu Trọng Thiên vẫn như mười vạn năm trước, một tay che trời?

Trong tiếng quát khẽ, Kiếm Đạo triển khai, kiệt lực ngăn cản thần thông.

Phương Nguyên có chút đành chịu lui ngược trở về, chung quanh có mấy ánh mắt thông cảm nhìn hắn.

Trong đám tu sĩ trên đài cao này cũng có không ít người vì muốn được tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Phương Nguyên và tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên, Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì mới hối hả chạy tới, rốt cuộc trước khi Đạo chiến bắt đầu, mâu thuẫn giữa ba người bọn họ đã là chuyện mà cả thiên hạ đều biết, lại thêm trước đây Phương Nguyên một đường liên chiến, thanh danh cực thịnh, càng khiến trận chiến này thêm phần thu hút.

Đến cùng là ngũ đạo khôi thủ không phụ sự mong đợi của chúng nhân, hay là Cửu Trọng Thiên và Tẩy Kiếm Trì cao hơn một bậc, ai mà không mong đợi?

Nhưng thật không dễ dàng mới chờ đến vị ngũ đạo khôi thủ chạy lên đài cao, kết quả hai người kia lại đang tự đánh lẫn nhau, thực sự là có chút lúng túng.

Chẳng qua nói thật, trận chiến giữa hai người họ Lý này cũng rất đáng xem.

Thần thông Lý Hồng Kiêu chắc không cần phải nói nhiều, biến hóa tinh diệu, uy lực cường hoành, thực sự khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, không biết có bao nhiêu tu sĩ Tử Đan xưa nay vốn tâm cao khí ngạo, nay tận mắt chứng kiến uy lực tiên pháp của nàng, trong lòng không khỏi ẩn ẩn có chút thất lạc.

Trong khi đó Lý Bạch Hồ chỉ dựa vào một kiếm, liền ngăn đỡ toàn bộ thần thông từ Lý Hồng Kiêu, thậm chí còn mấy lần uy hiếp được nàng, càng khiến người kinh thán không thôi.

Thấy hai người đều không để ý tới mình, Phương Nguyên âm thầm thở dài một hơi, đành phải lần nữa tính toán lại. Hắn chắp hai tay sau lưng, từ từ dạo vòng quanh đài cao, âm thầm đánh giá chúng tu sĩ. Hắn thấy được bao quanh mảnh đài cao thực ra chính là một tòa đại trận, trận lý hết sức huyền ảo, thậm chí còn mang theo thần thông của đại trận truyền tống.

Điều này cũng dễ hiểu, sau khi Đạo chiến kết thúc, tất cả bọn hắn đều phải thông qua đài cao, truyền tống rời đi bí cảnh.

Truyền tống đại trận chính là loại trận lý huyền ảo cao minh nhất trong các loại trận pháp, bản thân Phương Nguyên cũng là trận thuật đại sư, nhưng tạo nghệ Trận đạo của hắn còn chưa đạt tới trình độ có thể tu kiến đại trận bực này, giờ có thể tử tế quan sát cũng là dịp hiếm có.

Từ từ đi dạo trên đài cao, hắn phát hiện tại trường còn có mấy vị tu sĩ Tử Đan, hơn nữa lúc quét thần thức vào trong đại trận chung quanh đài cao còn có thể biết được một ít tin tức về chư vị cao thủ trong trận, những thông tin này có cả số lượng ma hạch mỗi người mang trên thân, từ số lượng ma hạch, về cơ bản có thể phân ra được thực lực mạnh yếu của các tu vi.

Thực lực tương đối mạnh, trên thân hoặc nhiều hoặc ít đều có chừng năm sáu trăm viên ma hạch, ít hơn chút thì là hai ba trăm, thậm chí có vài người chỉ mang mấy chục viên ma hạch.

Lúc này, nếu riêng luận số lượng ma hạch, hắn chỉ được xếp thứ hai, xếp hạng thứ nhất chính là Lý Hồng Kiêu, không biết nàng làm thế nào mà trong tay có tận hơn hai ngàn bảy trăm viên ma hạch, nhiều hơn mình cả ngàn viên, còn vị Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ kia thì lại ít đến thương cảm, trong tay không ngờ chỉ có bảy viên ma hạch, xem ra còn chưa kịp đoạt lấy từ người khác.

Một bên dạo quanh, một bên hiểu rõ tình thế tại trường, tâm tình Phương Nguyên dần thả lỏng.

Vô luận thế nào, một trong ba vị trí đầu khó mà thoát khỏi tay hắn...

Tiếp sau, hắn vừa suy tư vừa quan sát đại trận bố trí quanh đài cao, trong lòng dần dần hiểu rõ về hoàn cảnh chung quanh, chẳng qua, lúc nhìn lên đài cao, hắn bỗng thất kinh, như chợt nghĩ tới vấn đề nào đó...

- Hả?

Đúng lúc này, nội tâm Phương Nguyên khẽ động, tựa hồ cảm ứng được điều gì.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ đã đấu ra chân hỏa, mỗi chiêu mỗi thức đều như muốn liều mạng, nhưng bọn hắn một người Kiếm Đạo cao minh, một người tiên pháp đáng sợ, thật sự là khó phân thắng bại, dần dần hai người bắt đầu có chút nôn nóng, bằng thần niệm, Phương Nguyên có thể cảm ứng được rõ ràng pháp lực bọn hắn đang cuộn trào mãnh liệt.

Oanh!

Lý Hồng Kiêu đột nhiên niết động pháp ấn, quầng sáng trên người tăng vọt, từng chùm sáng cuồn cuộn tuôn ra từ viên đá nhỏ trước ngực, bành trướng với tốc độ khó mà hình dung, ầm ầm tuôn về phía Lý Bạch Hồ, cùng lúc, Lý Bạch Hồ cũng quát khẽ một tiếng, kiếm khí càng tích càng nhiều, tung hoành quanh người, giống như một mảnh mưa tuyết, cường hành đụng tới Lý Hồng Kiêu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom