• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (2 Viewers)

  • Chương 851-855

Chương 851 Định cái quy củ (2)

- Ha ha, khiêu chiến người khác nào thú vị bằng khiêu chiến ngươi?

Có người cười phá lên nói:

- Đã là Đạo chiến, còn mong Phương đạo hữu chỉ giáo, thành toàn tâm nguyện chúng ta!

Nhìn biểu tình kích động và bức thiết của bọn hắn, Phương Nguyên biết, những người này cảm thấy trong các tu sĩ Tử Đan tham gia Đạo chiến, mình tính là quả hồng mềm, hơn nữa còn là quả hồng mềm có thanh danh rất lớn, chỉ cần đánh bại mình, dù không tiến được vào tiền tam giáp Đạo chiến, bọn hắn tất cũng sẽ dương danh hậu thế, đây quả thực là mối làm ăn cực ổn thỏa...

Ngoài ra, bọn hắn cũng lo lắng trước chạy đi khiêu chiến người khác, vô luận thắng thua, pháp lực đều sẽ tiêu hao không ít, sau đó đến lúc khiêu chiến mình lại không phát huy ra được lực lượng mạnh nhất, bởi vậy, đây đó mới bất chấp hết thảy đuổi tới, thậm chí không đi săn bắt ma hạch, trước tìm đến mình.

- Hô...

Thông suốt vấn đề này, Phương Nguyên thở dài một hơi, trong lòng lại thăng lên chút tâm tư khác.

Đây dù sao cũng là Đạo chiến!

Hơn nữa còn là trường Đạo chiến sau cùng.

Ban đầu hắn tham gia Đạo chiến cũng chỉ có hai mục đích đơn giản, một là lấy tiếng, hai là giành được thưởng lệ từ Tiên Minh...

Nghĩ đến đây, hắn ngược lại nghĩ thông, bực bội trong lòng cũng chậm rãi tiêu tán!

Quay đầu nhìn chung quanh, hắn thở dài, thành khẩn nói với đám đông:

- Các ngươi làm thế này là không đúng!

...

...

- Đạo chiến này vốn chính là đấu pháp, chúng ta khiêu chiến ngươi thì có gì không đúng?

Chúng tu thoáng sửng sờ nhìn Phương Nguyên, không nghĩ tới hắn sẽ nói những lời này.

Phương Nguyên thấy thần tình bọn hắn có vẻ nghi hoặc lẫn không phục, bèn nhẹ giọng cười nói:

- Nếu đã tham gia Đạo chiến, chúng ta vốn nên luận bàn thần thông thuật pháp, đấy quả thực là thiên kinh địa nghĩa, nhưng cả đám các ngươi đều nhắm đến ta, chẳng lẽ ta liền không cần săn tìm ma hạch, giành lấy thứ hạng khả quan trong Đạo chiến? Dù ta có được vô cùng vô tận pháp lực cũng không lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy a!

- Vấn đề này...

Chúng tu hoàn toàn không nghĩ tới Phương Nguyên lại sẽ hồi đáp thành thật như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Trong lòng ai nấy đều có chút không cam tâm, cố chấp vây kín chung quanh, không chịu thối lui.

Không chỉ thế, xa xa tùy thời có thể thấy được bóng người bay vút, cấp tốc lao về phía này, loáng thoáng còn có thể nghe được bọn hắn kêu hô:

- Nhanh, ngũ đạo khôi thủ đang ở kia, chúng ta bọc đánh qua đó, nhẹ giọng chút, đừng để hắn chạy...

- Thế này đi, nếu các ngươi đều muốn khiêu chiến ta, vậy chúng ta định ra quy củ trước!

Phương Nguyên nâng tay hướng về chúng nhân chung quanh, hành lễ một cái.

Chúng nhân chung quanh lập tức ngẩn ngơ:

- Quy củ gì?

Phương Nguyên vươn ba ngón tay, nói:

- Khiêu chiến ta cũng được, nhưng chí ít phải cầm ra ba viên ma hạch!

- Ba viên ma hạch?

Đám đông ngây ngốc, có người giận nói:

- Chúng ta nghiêm túc tới khiêu chiến ngươi, ngươi lại cầm chúng ta làm culi?

Phương Nguyên thở dài, thần tình nghiêm túc nói:

- Ta hi vọng mọi người hiểu được đạo lý này, tuy Đạo chiến cho phép luận bàn đấu pháp với nhau, nhưng tiêu chuẩn cuối cùng để nhận định thứ hạng Đạo chiến vẫn là dựa vào số lượng ma hạch. Nếu là lúc bình thường, hai người đấu pháp với nhau tuy sẽ làm chậm trễ chút thời gian, nhưng người thắng liền có thể cầm đi ma hạch trong tay kẻ bại, coi như đền bù tổn thất cho thời gian bị chậm trễ, nhưng giờ nguyên một đám các ngươi không đi săn tìm ma hạch, lại nhào đến đây xếp đội khiêu chiến ta, khiến ta rất khổ não a!

- Càng then chốt chính là...

Hắn cười khổ một tiếng, nói tiếp:

- Đến cả thực lực săn giết ma vật đều không có, lại còn muốn tới khiêu chiến ta, ta không khổ não sao được!

Chúng tu sĩ nghe xong đều sửng sờ, cảm thấy cái này tựa hồ hơi khác so với những gì mình nghĩ.

Trên Đạo chiến làm sao lại có người đi giảng đạo lý?

... Hơn nữa nói còn rất có lý!

- Ha ha, tên ngũ đạo khôi thủ này tưởng chúng ta là kẻ ngu chắc...

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng nói the thé vang lên:

- Vừa vào Đạo chiến, thắng bại tại người không tại trời, ai có thể đánh bại ngũ đạo khôi thủ, người đó liền nhất định dương danh trong đại khảo lục đạo. Chúng ta cần gì phải nói đạo lý với hắn, cứ bằng bản sự mà lên, đứa này vừa mới đấu pháp với nhiều người như vậy, pháp lực chắc không thừa lại bao nhiêu, không chừng giờ chính đang nghỉ ngơi dưỡng sức...

Tiếng nói kia vang vọng, chợt trái chợt phải, phương vị chuyển đổi không ngừng, tất cả mọi người đều nghe thấy được rõ ràng, tựa như vang ở bên tai, nhưng nhìn quanh bốn phía lại không thấy được thanh âm này phát ra từ đâu, càng không biết là do ai nói...

Phương Nguyên nghe xong lời ấy liền cũng trầm mặc, ánh mắt nhàn nhạt quét quanh.

Có thể thấy, người xung quanh nghe vậy đều khá là động tâm.

Thanh âm kia lại chợt cười lạnh một tiếng, lần nữa vang lên, nói:

- Mọi người khách khí với hắn cái gì, cùng lên đi, hắn có thể địch nổi một người, hai người, chứ làm sao địch nổi mười người tám người? Sớm muộn gì cũng sẽ mệt chết hắn, giờ là lúc chúng ta thành danh, còn về đến cùng là ai chiếm được vinh dự đánh bại ngũ đạo khôi thủ, vậy thì phải xem ai vận khí tốt, thời cơ ở ngay trước mắt...

Oanh!

Lời nói đổ thêm dầu vào lửa này càng khiến chúng nhân kích động trong lòng, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ điên cuồng.

Cả đám đều nghĩ, nếu mọi người cùng lúc nhào lên, dù là mài cũng có thể cường hành mài chết hắn, đợi khi hắn kiệt sức, chỉ cần hơi chút lưu ý, cho hắn một kích chí mạng, vinh dự này chẳng phải sẽ về tay?

Ý niệm đó càng lúc càng điên cuồng lớn mạnh, tựa hồ ai nấy đều quên mất chuyện tốt như thế chưa hẳn sẽ đến lượt mình.

Trong thanh âm kia dường như có một loại lực lượng nào đó, khiến người càng lúc càng điên cuồng...
Chương 852 Quá lời (1)

- Đúng vậy, thời cơ ở ngay trước mắt...

Cũng lúc này, Phương Nguyên đột nhiên cười cười, đầu ngón tay khẽ vạch.

Đồng thời, thanh khí trên người hắn tựa hồ khẽ động.

Sau đó hắn thở dài nói tiếp:

- Dùng tà pháp mê hoặc nhân tâm, mượn ý đồ kích bại ta, dẫn động tham niệm trong lòng bọn hắn, thậm chí bất chấp nguy hiểm tính mạng vây công ta, cuối cùng đấu đến lưỡng bại câu thương, sau đó ngươi liền có thể dễ dàng đứng ra làm ngư ông đắc lợi, chẳng phải là một cử thành danh?

- Đúng nhỉ, ta làm vậy chẳng phải may đồ cưới cho người khác?

Chúng nhân chung quanh nghe được lời này của Phương Nguyên, lập tức kịp thời phản ứng, mồ hôi lạnh chảy đầy người, sau đó liền chợt thấy trong đám đông đi ra một nữ tử mặc áo đen, nàng vừa cười khanh khách vừa có chút điên cuồng nói:

- Đến lúc đó, dù không vào được tiền tam giáp thì ta cũng nhất định có thể dương danh thiên hạ, được Tiên Minh nhìn trúng, truyền cho tiên pháp, quang tông diệu tổ...

Ngữ điệu nói chuyện của nàng giống hệt tiếng nói vừa rồi, chỉ là lần này lại biến thành giọng nữ.

Nhưng chính nàng lại hồn nhiên bất giác, vẫn cứ hưng phấn cất tiếng, ánh mắt mê ly, tựa hồ đang thật thấy được khoảnh khắc mỹ diệu kia...

- Nàng là đại trưởng lão Bách Mị Sơn, am hiểu mị thuật, vừa rồi không ngờ lại chẳng để ý tới nàng...

Rất nhanh có người nhận ra thân phận nữ tử áo đen, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Bị người đoán được thân phận, nữ tử áo đen lại vẫn cười lên khanh khách, qua nửa buổi, thậm chí còn nhẹ nhàng nâng tay lên, vươn vào trong hư không, như đang sờ lên khuôn mặt người nào đó, khanh khách cười nói:

- Ngươi là công tử thế gia, ngày thường mắt cao hơn đỉnh, không thèm nhìn ta lấy một lần, mà giờ thì sao, bằng thân phận Nguyên Anh lão tổ của ta, ngươi còn không mau tận lực lấy lòng...

Vừa nói vừa vươn tay cởi áo nới dây lưng, tiếng nói êm dịu như đang tán tỉnh với người nào đó.

- Nàng... Nàng sa vào mộng cảnh?

Có người kinh hãi, ánh mắt hoảng sợ nhìn Phương Nguyên.

Chúng tu cũng không ngu, lập tức biết được nguyên do, đoán rằng nữ tử áo đen này âm thầm thi triển mị công, khiêu khích chúng tu vây công Phương Nguyên, để mình đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi, kết quả lại bị Phương Nguyên lấy huyễn thuật phá huyễn thuật, khiến nàng trúng chiêu, hiện tại đã sa vào trong mộng cảnh đẹp đẽ, lại không biết bản thân đã thành trò cười trong mắt người khác.

Huyễn pháp tương tranh, vốn chính là quỷ dị như thế.

Chúng nhân kinh hãi nhìn Phương Nguyên, không ngờ huyễn pháp của hắn cũng lợi hại như thế.

Mắt thấy nữ tử thi triển mị pháp đã trúng Tiểu Thanh Mộng Thuật của mình, Phương Nguyên liền cũng dừng tay, lãnh đạm nhìn nàng một cái, thấy nàng lúc này đã cởi hết chỉ còn mỗi chiếc áo lót, chính ôm lấy một khối đá mài quẹt, liền cũng thở dài một hơi, bất ngờ đạp bước tiến tới, trùng trùng kích một chưởng lên lưng nữ tử, trực tiếp đánh cho nàng cuồng phun máu tươi, ngất đi.

Chung quanh lập tức có không ít người thán ra tiếng...!

- Kẻ làm loạn đã bị trừng phạt, giờ chúng ta có thể nói chính sự được rồi!

Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, thấy trong chúng tu xung quanh có vài người trên mặt mang theo vẻ tiếc nuối, trong lòng khá là đành chịu, hắng giọng nói:

- Đối với Phương mỗ mà nói, ta không ngại luận bàn cùng chư vị, nhưng cũng phải cần quy củ, nếu các ngươi chịu cầm ra ba khối ma hạch... đương nhiên nhiều hơn nữa thì càng tốt, ba khối là tối thiểu, tối đa không giới hạn... Cầm ra rồi chúng ta không những có thể đấu pháp, thậm chí còn có thể trao đổi tâm đắc một phen. Còn nếu các ngươi cảm thấy Phương mỗ là quả hồng mềm, cứ phải muốn buộc ta đấu pháp...

Nói đến đây, hắn thoáng dừng lại rồi thấp giọng nói tiếp:

- Vậy để tiết kiệm thời gian, Phương mỗ ra tay không phân nặng nhẹ đâu...

Vèo!

Lời còn chưa dứt, thân hình hắn lóe lên, đột nhiên lao thẳng tới.

Chớp mắt liền đã lướt hơn mười trượng, đi đến trước mặt con ma vật đáng sợ vừa nãy, vung chưởng lăng không trảo tới, lập tức từng đạo thiểm điện đột ngột xuất hiện, đánh lật ma vật cao mấy chục trượng ra đất, sau đó vung tay hất ngược lên, thanh khí hóa kiếm, chém xuống đầu lâu ma vật, hóa thành một viên ma hạch lấp lánh, từ từ rơi vào trong tay.

Sau đó hắn nâng ma hạch lên, chậm rãi đi về, hướng chúng nhân khẽ cười, nói:

- Như thế nào?

- Còn thế nào được nữa, chuẩn bị đi săn giết ma vật thôi...

Chư tu vây quanh Phương Nguyên đều bị thủ đoạn lăng lệ săn giết ma vật trong nháy mắt của hắn dọa cho hơi sững, phải mất một lúc sau mới ủ rũ đáp ứng. Nói thật, đối với bọn họ mà nói, khi trước thật sự không nghĩ qua vấn đề này, ngược lại đúng như lời nữ tử áo đen nói, ai nấy đều hận không thể nhào lên, trước đánh gục Phương Nguyên rồi tính. Nhưng then chốt là kết cục của nữ tử áo đen và ma vật bị chém đầu trong nháy mắt kia nhắc nhở bọn hắn, Phương Nguyên không phải chỉ biết mỗi giảng đạo lý!

Nắm đấm của hắn còn lớn hơn cả đạo lý, như vậy không giảng đạo lý với hắn thì còn làm thế nào?

Thật ra trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng, khiêu chiến cao thủ Tử Đan liền phải trả ra đại giá, vạn nhất tên Tử Đan này hung cuồng ngang ngược, một khi ra tay liền thống hạ sát thủ, như vậy ngươi muốn giao thủ với hắn nhất định phải cân nhắc thiệt hơn về cái đại giá kia. Thật không dễ dàng mới đụng phải người khách khí như vậy, dù thua cũng không gánh lấy nguy hiểm bị trục xuất khỏi Đạo chiến, tính ra vẫn là rất đáng được!

Oanh! Oanh! Oanh!

Chúng tu sĩ tản ra, chạy đi các hướng tìm kiếm tung tích ma vật.

Rống...

Rất nhanh xung quanh liền không ngừng vang lên tiếng ma vật gào rú, tiếng người hô quát chửi đổng, thậm chí còn có một vài tiếng kêu thảm cứu mạng.

Phương Nguyên nghe mà thở dài trong lòng, vừa rồi hắn ra tay liền đã cảm giác được, lực lượng ma vật này quả thực không kém, đã đạt đến cảnh giới Kim Đan phổ thông, lúc nãy là bởi hắn ra tay cực nhanh, trực tiếp áp chế ma vật, cho nên mới có thể nhẹ nhàng dứt khoát được như vậy.
Chương 853 Quá lời (2)

Nhưng đám tu sĩ kia, nếu có ai bởi thế mà khinh thị ma vật, như vậy người đó tất phải chịu xui xẻo.

Nghĩ lấy điểm này, hắn cũng ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi đi tới, gặp ma vật liền lập tức ra tay chém gục!

Hiện tại không ai biết đến cùng trong mảnh bí cảnh này có bao nhiêu ma vật, cũng không biết lấy được bao nhiêu ma hạch mới có thể chắc chắn nằm trong tiền tam giáp, càng không biết, liệu có tuyệt đỉnh cao thủ nào lúc này đang chuyên tâm săn giết ma vật hay không. Bởi vậy nội tâm Phương Nguyên không có nửa điểm buông lỏng, tranh thủ mỗi giây phút thời gian, tích lũy càng nhiều ma hạch vào trong tay.

Nếu đã tham gia Đạo chiến, danh thứ tự nhiên vẫn phải tranh...

Vèo…Vèo…Vèo

Thân hình hắn du tẩu, chuyển ngoặt trái phải tựa như quỷ mị, chỉ giây lát đã lấy về tay bảy tám viên ma hạch, đúng lúc này, khi hắn đang chuẩn bị lướt tới nơi càng xa, lại chợt nghe được có tiếng người kêu lớn, từ đằng xa vọt về phía mình.

- Ba viên ma hạch ở đây, ngũ đạo khôi thủ, Linh Kiếm Tông Chu Nhất Đạo cầu ngươi chỉ giáo...

Phương Nguyên vừa quay đầu liền nhìn thấy một đạo kiếm quang hối hả bay tới, trên thân kiếm đứng một vị nam tử áo bào xám khôi ngô, chính đang giơ tay lên cao cao, ba viên ma hạch được hắn dùng pháp lực đẩy về phía Phương Nguyên. Dưới pháp lực gia trì, ba bối ma hạch sắc bén đáng sợ hệt như ba đạo phi kiếm, lúc này đã lao đến ngay trước mặt.

- Được!

Phương Nguyên đáp ứng, tay áo vung lên, thu lại ba viên ma hạch, sau đó thân hình khẽ chuyển, thanh khí lay động, tung người bay lên giữa không trung, chớp mắt đã đánh tới vị chân truyền Linh Kiếm Tông kia. Dưới một kích này của hắn, đất đá tung bay, gió thổi rít gào, tên đệ tử Linh Kiếm Tông quát to một tiếng, trực tiếp ngã bay xuống từ trên phi kiếm, cả người đều bị đất đá bao phủ.

Ngược lại phi kiếm dưới chân hắn vẫn cứ thẳng tắp đâm tới trước ngực Phương Nguyên, lại trong nháy mắt liền bị Phương Nguyên bấm tay búng ra, một đạo ngự kiếm chi lực vô hình vọt thăng, lập tức nhiếp lấy thanh phi kiếm, khiến nó không ngừng xoay tròn quanh người, một vòng tiếp một vòng.

- Đa tạ!

Phương Nguyên quét nhìn đống đất đá, khẽ gật đầu một cái.

- Thế là xong?

Tên đệ tử Linh Kiếm Tông từ trong đống đất ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, thần sắc khó mà tin tưởng.

- Vị huynh đài này, phi kiếm của ngươi phẩm giai không thấp. Ngươi ngưng tụ thần thông trên thân kiếm, dù đối thủ nghênh đỡ được phi kiếm thì cũng rất khó nghênh đỡ thuật pháp kèm theo trên đó. Nhìn thì có vẻ khá là lợi hại, nhưng biến hóa như vậy vẫn chưa mấy ổn thỏa, người không biết gặp ngươi, rất dễ chịu thiệt, nhưng nếu là người hiểu ngươi, hoặc là nhìn thấu thuật pháp, vậy thì kẻ chịu thiệt sẽ chính là ngươi!

Ngón tay Phương Nguyên khẽ vạch một cái, phi kiếm đang chuyển động vòng quanh hắn lập tức bay ngược trở về, cắm ở trước mặt đệ tử Linh Kiếm Tông, cùng lúc, hắn thu lấy ba viên ma hạch, thả lại trong Túi Càn Khôn của chính mình, nghiêm túc nói.

- Ngay cả ba đạo thần thông ngầm giấu trên thân kiếm đều nhìn ra được?

Tên đệ tử Linh Kiếm Tông hơi ngớ, vô thức nói:

- Nhưng ta âm thầm tu luyện một đạo pháp môn có thể bằng tâm ngự kiếm, rất khó đề phòng!

Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:

- Thế ta dùng tâm niệm chặt đứt linh tính trên kiếm, vậy ngươi làm thế nào?

Đệ tử Linh Kiếm Tông ngẩn ngơ:

- Ngươi có thể làm được?

Phương Nguyên nói:

- Ta từng xem qua một quyển Đạo thư đến từ U Châu, trong đó ghi chép về Đoạn Linh chi thuật, nó có thể làm được...

Nét mặt đệ tử Linh Kiếm Tông chớp qua một tia mê man:

- Đó là cái gì?

Phương Nguyên nói:

- Nếu muốn học, ta có thể dạy pháp môn cho ngươi!

...

...

Hai người một hỏi một đáp, khoái tốc thảo luận mấy câu, tên đệ tử Linh Kiếm Tông kia nghe mà chấn kinh không thôi.

Đặc biệt là sau khi nghe được Phương Nguyên tỉ mỉ giới thiệu làm sao dùng Đoạn Linh thuật chặt đứt kiếm ý, hơn nữa còn truyền thụ pháp môn Đoạn Linh thuật pháp cho hắn. Lúc này sắc mặt hắn cực kỳ ngưng trọng, vội vàng đứng dậy hướng Phương Nguyên thi lễ, nói:

- Không ngờ ngươi thật sự chỉ điểm thần thông cho ta, có được thuật này, Linh Kiếm chi pháp của ta nhất định có thể càng thăng một bậc, đại ân lần này, Chu mỗ muôn đời không quên, hi vọng ngày sau có cơ hội báo đáp ngươi!

Phương Nguyên cười cười, nói:

- Ngươi đã cho ta ba viên ma hạch, chúng ta không ai nợ ai!

Đệ tử Linh Kiếm Tông ngẩn người, thần sắc hết sức phức tạp, thoáng do dự một lát, sau đó cúi người thi lễ.

Chúng tu chung quanh chứng kiến cảnh này, nhất thời đều kinh ngốc.

Bọn hắn ngược lại không cảm thấy đệ tử Linh Kiếm Tông làm quá khoa trương, trên thực tế, trong Tu Hành Giới, pháp bất khinh truyền (pháp môn không dễ truyền cho người khác), dưới tình huống song phương chưa từng có giao tình, thậm chí còn là đối thủ, ai sẽ truyền pháp môn khắc địch chế thắng cho đối thủ. Tên đệ tử Linh Kiếm Tông này được pháp môn bí truyền của Phương Nguyên, đã tính là nhận lấy ân huệ cực lớn!

Càng then chốt chính là, truyền pháp xong, Phương Nguyên lại không cầu hồi báo, chỉ nói ba viên ma hạch là đủ rồi.

Điều này không khỏi khiến chúng tu thay đổi cách nhìn về hắn...

... Song trên thực tế, bọn hắn không biết được tâm tư chân thực trong lòng Phương Nguyên!

Lúc thảo luận thuật pháp với đệ tử Linh Kiếm Tông, tên đệ tử Linh Kiếm Tông cũng trong vô thức nói ra pháp môn vận chuyển của bản thân, mặc dù pháp môn vận chuyển này của hắn không bằng được công pháp Phương Nguyên đang tu luyện, nhưng hiện tại đang là lúc Phương Nguyên thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đến cực hạn, những pháp môn độc đạo này rất có ích với hắn, cho nên tính toán ra, hắn không hề chịu thiệt.

Rốt cuộc, Đoạn Linh thuật kia là thứ hắn vô tình nhìn thấy được trong điển tịch hoàng thất Ô Trì quốc mà thôi, đối với hắn mà nói thì chỉ là một đạo pháp môn bình thường đã tham ngộ hết sức thấu triệt, dùng thứ mình đã biết đổi lấy thứ chưa biết, lời to.
Chương 854 Tu sĩ Tử Đan thích khoác lác (1)

- Phương đạo hữu, ba viên ma hạch ở đây, cầu ngươi chỉ giáo...

Chúng tu ngây người mất một lát, có không ít người hâm mộ nhìn đệ tử Linh Kiếm Tông kia, rõ ràng là khiêu chiến ngũ đạo khôi thủ, đổi thành người khác, đây chính là mạo phạm, không trực tiếp đánh ngươi ra khỏi Đạo chiến đã là tốt lắm rồi, không ngờ còn giành được chỉ điểm, dưới gầm trời này còn biết đi đâu tìm chuyện tốt như thế. Vậy là nguyên một đám kích động không thôi, có người cầm ra ba viên ma hạch kêu to chạy tới...

Bên cạnh cũng vọt ra một người, kêu lên:

- Ta có bốn viên ma hạch nơi tay, ta tới trước...

- Ta tới trước, ta là Thái Hóa Tông, mong Phương tiền bối chỉ giáo...

- Ta là Hợp Hoan Tông, ta có một đạo pháp quyết song tu... Cầu Phương sư chỉ giáo!

- Ngươi chen ta...

- Ngươi cũng giẫm chân ta?

- Mẹ nó, muốn đấu một trận đúng không?

- ... Lại đây!

- …

- ...

Nhất thời, người chạy tới muốn giao thủ với Phương Nguyên càng lúc càng nhiều, người sau tiếp kẻ trước, thậm chí đây đó còn tranh giành nhau. Chứng kiến cảnh này, Phương Nguyên không khỏi nhẹ nhàng, thậm chí trong lòng ẩn ẩn có chút cảm động...

... Những người này thật sự quá tốt!

- Chư vị đừng gấp...

Hắn đề cao thanh âm, đè ép lại đám đông ồn ào chung quanh:

- Xếp thành hàng, từng người từng người một!

Ầm ầm...

Từng trường từng trường đấu pháp diễn ra không ngừng, Phương Nguyên tâm bình khí hòa đấu pháp với từng người, với ai cũng đều nghiêm cách thu lấy ma hạch, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết chiến đấu, tiếp theo ngưng thần quan sát thần thông pháp môn đối phương, cuối cùng nói vài lời, chỉ điểm chỗ huyền diệu trong thần thông kia, đồng thời hắn cũng sẽ trao đổi một ít pháp môn mình nắm giữ với đối phương, thấy chỗ nào quả thực khó hiểu, hắn cũng trực tiếp thừa nhận rằng mình không hiểu.

Chẳng qua vì thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, hắn từng xem qua không ít các loại thần thông pháp môn, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể giao lưu trao đổi mấy câu.

Những người này sau khi bị Phương Nguyên đánh bại, có người lập tức rời đi, có người nán lại theo dõi chiến cuộc tiếp theo, thần sắc ai nấy cũng đều chất đầy vẻ hưng phấn và sùng bái.

Cùng lúc này, ở bên ngoài bí cảnh, chúng tu theo dõi khảo thí thấy được cảnh này, lập tức đều hiện vẻ ngạc nhiên.

Vạn Lý Lưu Quang kính thường trực phân ra một quầng sáng chiếu lên hư không, để cho người bên ngoài được chiêm ngưỡng tình hình ác đấu trong bí cảnh.

Phương Nguyên đấu pháp với người nhiều nhất, tự nhiên thời gian xuất hiện trong hình ảnh trên hư không cũng lâu nhất.

Chỉ là nhìn hắn đấu pháp, tâm thần chúng nhân theo dõi khảo thí không khỏi càng thêm phần phức tạp. Từ lúc có Đạo chiến đến nay, chưa thấy thấy qua cảnh nào như vậy, giữa song phương đấu pháp không hề có bất kỳ sát khí nào, chỉ có đơn thuần triển lộ thần thông thuật pháp, hơn nữa sau khi đấu pháp còn ngồi lại nghiên cứu thảo luận với nhau, chỉ điểm thiếu hụt của đối thủ, trao đổi một ít tâm pháp, bầu không khí quả thực hài hòa đến cực điểm...

Càng khiến người ngạc nhiên chính là, Phương Nguyên thoạt nhìn tuổi tác không lớn, nhưng pháp môn hiểu được lại thật sự không ít.

Nghe được hắn chỉ điểm một vài pháp môn thần thông, ngay cả số ít lão tu Kim Đan cao giai đều phải âm thầm tán thưởng...

Chẳng qua, nếu luận tới ai là đối tượng kích động nhất, vậy phải kể đến Xích Thủy Đan Khê.

- Các ngươi tin được không?

Chứng kiến trường cảnh Phương Nguyên truyền thụ pháp môn, cùng đối phương nghiên cứu thảo luận thần thông, Tử Tiêu động chủ hít sâu một hơi thật dài, ngón tay chỉ lên hư không nói:

- Vị Phương tiểu hữu này không phải người hẹp hòi, lần trước hắn đã muốn cùng ta nghiên cứu thảo luận thần thông...

Chúng Đan Sư nghe mà không khỏi kích động, vội hỏi:

- Sau đó thì sao?

Tử Tiêu động chủ trầm mặc một lát, nói:

- Ha ha, ta không để ý hắn...

Một đường vừa chiến đấu vừa tiến vào sâu trong bí cảnh..

Người tiến đến tìm Phương Nguyên so tài càng lúc càng nhiều, có đôi lúc đã không chỉ là muốn mượn Phương Nguyên thành danh, mà là thật ý thức được sau khi giao thủ với vị ngũ đạo khôi thủ này, được đến một ít kiến nghị và chỉ điểm của hắn, hơn nữa loại chỉ điểm đấy còn không phải là loại chỉ điểm cao cao tại thượng, mà là có lý có cứ, thậm chí ngay cả một ít xuất xứ và biến hóa rất nhỏ đều có thể miêu tả đi ra, bởi vậy đến sau cùng, bắt đầu có một ít người thuần túy vì mong được đến chỉ điểm mà cầm theo lượng lớn ma thạch tới khiêu chiến Phương Nguyên.

Trong số đó, tự nhiên cũng có người khinh thường không chịu tuân thủ quy củ Phương Nguyên định ra, vừa đi lên liền muốn cường hành động thủ, mà đối mặt thể loại này, Phương Nguyên cũng không khách khí, mỗi lần ra tay đều rất nặng, hoặc là đánh cho trọng thương, hoặc là trực tiếp trục xuất đối phương khỏi Đạo chiến!

Quy củ do chính hắn định ra, tự nhiên phải nghiêm khắc duy trì.

Dưới tình huống ấy, tùy theo một đường đi tới, người đuổi theo phía sau Phương Nguyên càng lúc càng nhiều.

Bọn hắn hoặc là đã khiêu chiến qua, hoặc là chưa khiêu chiến, chỉ muốn đi theo bên người Phương Nguyên, nhìn hắn và một số người luận bàn giao lưu, từ đó thu hoạch được chút lĩnh ngộ. Đối với bọn hắn mà nói, loại lĩnh ngộ này ngược lại càng trọng yếu hơn cả săn tìm ma hạch, đoạt lấy thứ hạng càng cao trong Đạo chiến. Đồng thời bọn họ cũng bắt đầu vô thức duy trì quy củ này, mỗi khi thấy có người chạy tới khiêu chiến liền nhiệt tình hỏi:

- Chuẩn bị chừng nào ma hạch rồi?

Cứ vậy một đường xông vào sâu trong bí cảnh, số cao thủ Phương Nguyên gặp phải càng lúc càng nhiều.

Mới đầu là ba viên ma hạch, đến sau, liền biến thành mười viên ma hạch, thậm chí mấy chục viên ma hạch...

Đối với cái này, hắn ai đến cũng không cự tuyệt, có bao nhiêu thu bấy nhiêu.
Chương 855 Tu sĩ Tử Đan thích khoác lác (2)

Sau một ngày, trong tay hắn đã nắm giữ tận bốn năm trăm viên ma hạch, bản thân hắn cũng phải trải qua mấy chục trận chiến lớn có nhỏ có, nhưng thần thái vẫn cứ tràn trề sức sống, chẳng hề có chút dấu hiệu bị thương hay pháp lực tiêu hao đáng kể nào.

Đấy cũng là bởi phương thức xử lý hắn đưa ra cực kỳ chính xác, mỗi đấu xong một trận, hắn lại cùng người nghiên cứu thảo luận một phen, lúc nào quá mệt nhọc thì lại nuốt mấy viên đan dược khôi phục pháp lực. Chứ nếu là địch với hết thảy mọi người, sợ rằng hắn sẽ không có cơ hội đó, đám đông sẽ thừa dịp hắn mỏi mệt từng bước ép sát, còn giờ ngươi mang theo loại ý nghĩ đó tuy cũng có lại không nhiều, bởi vì những người khác sẽ không đồng ý...

... Dựa vào cái gì chúng ta giao ma hạch mới được giao thủ với vị ngũ đạo khôi thủ này, còn ngươi lại tới ép người ta?

... Dựa vào cái gì sau khi chúng ta giao thủ, khiến hắn mệt thành dạng này, ngươi lại đi qua kiếm tiện nghi?

... Ngươi đây là chiếm tiện nghi của ngũ đạo khôi thủ ư?

... Phi, rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của chúng ta!

Đồng thời trong quá trình này, lĩnh ngộ đối với thần thông của Phương Nguyên cũng được tinh tiến không ít, hiện tại hắn lần nữa tỉ mỉ nghiên cứu Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đối với thần thông biến hóa cực kỳ nhạy cảm, nhất là trong tình huống sau khi giao thủ với nhiều người như vậy lại ngồi xuống cùng nhau nghiên cứu thảo luận, ánh mắt theo đó càng lúc càng sắc bén, với huyền pháp bình thường, hắn đã có cảm giác vừa nhìn liền thấu hiểu biến hóa bên trong.

Có thể tham gia Đạo chiến, dù không phải Tử Đan hay là tu sĩ thiên kiêu tư chất tuyệt đỉnh, thì nhất định cũng phải có mấy phần lực lượng, ai cũng đều có chỗ hơn người của riêng mình, mà những chỗ hơn người đó đều được Phương Nguyên từ từ học lén trong quá trình vừa rồi...

Chỉ là chúng tu sĩ giao thủ với Phương Nguyên lại hồn nhiên không ý thức được mà thôi!

Thậm chí trong lòng bọn họ còn nghĩ, đường đường tu sĩ Tử Đan, sao lại để ý mấy thứ trong tay chúng ta?

...

...

Từ từ tiến về phía trước, lượng ma vật gặp phải dần càng lúc càng nhiều, đến sau, thậm chí có thể nói là mỗi giết xong một nhóm liền sẽ có một nhóm ma vật mới xuất hiện. Song lúc này bên người Phương Nguyên cũng đã tụ tập được hơn mười người, ngược lại thành là một phương lực lượng cường hãn, uy hiếp từ ma vật gần như có thể lơ là không kể, chỉ riêng bằng người đứng bên cạnh hắn, vừa xông lên liền một hơi chém sạch hết ma vật.

- Hả?

Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên đột nhiên cảm ứng được điều gì, ngẩng đầu nhìn sang hướng tây.

Tiếp đó chỉ thấy phương tây có từng đạo ánh sáng đỏ bay múa đầy trời, từng con từng con ma vật gầm rú thê thảm, chân tàn tay cụt bay loạn, hắn và chúng tu sĩ chung quanh đều kinh hãi, đến càng gần một chút mới phát hiện trong đám ma vật kia bất ngờ có một nam tử mặc giáp đen, râu quai nón đang trầm giọng hô quát, trong tay cầm một thanh kích lớn màu đen, khuấy động phong vân, xé tan đám ma vật chung quanh thành mảnh nhỏ.

- Đây là một vị cao thủ...

Trong lòng chúng nhân không khỏi sinh ra ý niệm như vậy, thần tình có chút kích động.

Phương Nguyên càng là ngưng thần quan sát đối phương, một lúc sau mới nhìn sang người bên cạnh hỏi:

- Có ai nhận ra người này không?

Chúng tu sĩ bên cạnh dồn dập nghị luận, có người nói:

- Người đó chính là Tống Long Chúc, phách lối vô cùng, trước lúc Đạo chiến diễn ra từng công khai nói muốn đoạt lấy vị trí khôi thủ Đạo chiến, chẳng qua mọi người không ai để tâm, bởi vì đứa này quá hay khoác lác, tỷ như nói truyền thừa của hắn đi, khi thì nói mình từng giành được truyền thừa của tu sĩ Thái Cổ mới tu thành Tử Đan, khi lại nói mình lập công lớn ở Ma Biên, được một vị tiền bối thưởng thức ban cho thần pháp, mỗi lần nói đều không giống nhau, mọi người cũng đều không tin...

- Đúng đúng đúng...

Bên cạnh có người tiếp lời, cười nói:

- Còn có người nói hắn đã từng một mình tiêu diệt qua tiên môn có Kim Đan cao giai tọa trấn, nhưng mỗi lần lời kể lại khác nhau. Có khi nói chính diện tìm tới cửa, diệt tiên môn kia, có khi lại nói là âm thầm ẩn núp hơn một tháng, mới tìm được cơ hội ám sát môn chủ tiên môn, đôi khi lại nói là tốn giá cao mời Cửu U cung ra tay...

- Tống Long Chúc...

Phương Nguyên nghe chúng nhân giới thiệu, ngược lợi hơi ngớ.

Lần Đạo chiến này hắn cực kỳ coi trọng, trước khi đến tự nhiên đã làm qua rất nhiều chuẩn bị.

Thông qua Tôn quản sự và một vài quan hệ với Tiên Minh, về cơ bản hắn đã hiểu rõ sơ qua về chư vị cao thủ tham gia Đạo chiến lần này, mặc dù không nhất định sẽ giống trăm phần trăm, nhưng đối với tên họ các vị cao thủ lại đều nhớ kỹ.

Cái tên Tống Long Chúc này chính là một trong số đó!

Nghe nói, lần này chí ít có hơn mười vị tử đan Tử Đan tham dự Đạo chiến.

Mặc dù tu sĩ Tử Đan rất hiếm thấy, nhưng đưa mắt toàn thiên hạ, số lượng thật ra lại không ít, thậm chí có thể nói là nhiều như cá diếc sang sông, như cỏ dại trong núi.

Chẳng qua Đạo chiến cũng có quy củ của Đạo chiến, nhất là Đạo chiến lần này, càng là dịp để Tiên Minh tuyển chọn nhân tài, quy củ càng nghiêm.

Người trước đây đã từng tham gia qua Đạo chiến, đương nhiên sẽ không lần nữa tham gia, một ít truyền nhân chân chính của các đại tiên môn, đại thế lực, tự có ngạo khí, đương nhiên cũng sẽ không tới tham gia Đạo chiến, cũng có một ít cao thủ tà phái, thế gia lánh đời, trong lòng đều có tính toán, vô cùng biết giấu mình, chỉ sợ bị người khác chú ý, hận không thể trốn sâu dưới mặt đất, càng sẽ không đi ra lộ diện.

Còn có một số tu sĩ Tử Đan thành danh đã lâu, tỷ như thành tựu Tử Đan mấy chục năm nay rồi, tu sĩ Tử Đan như thế, thường thường đều đã tìm được truyền thừa cho riêng mình, ban thưởng Tiên Minh đưa ra đối với bọn hắn mà nói thì không có mấy sức hấp dẫn, thế nên cũng sẽ không tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom