• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (3 Viewers)

  • Chương 846-850

Chương 846 Giết ngươi thì đã sao (1)

- Ha ha, xem ra người nhắm đến ngươi có vẻ không ít, chẳng qua nếu ngươi đã khiến ta bất ngờ ở Đan Trận Phù Khí, thậm chí là cả Kiếm đạo, như vậy ta ngược lại hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng trong trường khảo thí Đạo chiến sau cùng này, mục đích hàng đầu của ta chuyến này chính là đoạt lấy khôi thủ, mục đích tiếp sau mới là tìm đến ngươi, hi vọng trước khi ta hoàn thành mục tiêu thứ nhất, ngươi đừng biểu hiện kém quá...

Lý Hồng Kiêu quay đầu, như cười mà không phải cười nhìn Phương Nguyên một cái, hồng bào tung bay, lao vút tiến vào trong sương mù màu bạc.

Xem ra nàng thật sự muốn đoạt lấy vị trí khôi thủ, rất có vài phần ý tứ đi sau mà tới trước.

- Ta tìm ngươi là có chính sự muốn thương lượng, chứ thực ra không cố ý phá hoại cơ hội trong Đạo chiến lần này của ngươi, vậy nên ta sẽ chờ ngươi sâu trong bí cảnh, hi vọng trước lúc đối mặt ta, ngươi đã thu thập đủ số ma hạch nên cầm...

Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì hướng về phía Phương Nguyên khẽ cười, thở dài một tiếng, tựa hồ có chút tiếc hận cho vận mệnh của Phương Nguyên, sau đó mới xoay người qua, lại vẫn không vẻ gì là gấp gáp mà khoan thai phi thân lên từ đỉnh núi phía bắc, lượn quanh một vòng trên không trung bí cảnh, cuối cùng mới xác định một phương hướng nào đó, thân hình hóa thành một đạo kiếm quang lao thẳng vào trong bí cảnh.

Phương Nguyên không ngờ hai người kia tuy rõ ràng tỏ ý muốn quyết chiến một trận với mình, lại đều không hề chỉ chăm chăm nhắm vào hắn.

Hắn cười lên đành chịu, quay đầu nhìn về hướng tây.

Trên đỉnh núi phía tây, Tân Trạch tiểu vương gia Nam Hoang thành hai tay chắp sau lưng, như cười mà không cười nhìn xem Phương Nguyên, hàm ý trong ánh mắt rất phức tạp, không cần ngôn ngữ, Phương Nguyên cũng biết hắn muốn nói điều gì, chẳng qua Tân Trạch tiểu vương gia không công khai nói ra, hắn tự nhiên cũng sẽ không để lộ cho người khác, chẳng qua là cái chết của tiểu thế tử Nam Hoang thành cùng với phương Huyết Hải ma ấn quỷ dị kia thôi.

Mối thâm thù giữa hắn và Nam Hoang thành sớm đã kết xuống từ khi hắn bước chân vào Tu Hành Giới.

Yêu Ma tiềm nhập tiểu viện, ý đồ gây hại với Quan Ngạo đương nhiên là do tên tiểu vương gia này phái tới.

Giờ tiến vào bí cảnh Đạo chiến, hắn đương nhiên càng sẽ không bỏ qua cho mình...

Những chuyện này đây đó đều đã biết rõ trong lòng, tự nhiên không cần nói cũng biết!

Bởi vậy, ngay dưới vô số đạo ánh mắt kích động nhìn chằm chằm, hắn lại làm như không thấy, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tân Trạch tiểu vương gia, người Cửu Trọng Thiên và Tẩy Kiếm Trì đã nối gót nhau tiến vào bí cảnh, tiếp sau hẳn nên đến lượt vị tiểu vương gia này!

- Bản vương tham dự Đạo chiến lần này đương nhiên là muốn được mở mang kiến thức, chiêm ngưỡng phong thái của thiên kiêu Nhân tộc...

Tân Trạch tiểu vương gia sau khi liếc nhìn Phương Nguyên một cái liền khẽ cười, tay áo phất nhẹ, thán nói:

- Cho nên bản vương cũng không vội giao thủ với ngươi, dù sao bản vương rõ ràng, ngươi cũng rõ ràng, lần này chúng ta tất sẽ gặp lại, đúng chứ?

Dứt lời, hắn sảng giọng cười to, nhẹ nhàng phi thân lên, chọn một vị trí, lao vút vào trong bí cảnh.

- Ồ, ba vị cao thủ nhắm đến hắn đều chọn cách tiến vào bí cảnh trước?

Chúng nhân xem khảo thí thấy vậy, trong lòng đều hơi ngớ.

Trước đây có người còn nghĩ, Phương Nguyên liệu có phải đối mặt tình huống vừa tiến vào bí cảnh liền lập tức tao ngộ ba đại cường địch...

Giờ xem ra, ở tiền kỳ, hắn tạm thời sẽ được an toàn...

Nhưng chúng nhân không ngờ tới chính là, ngay khi Tân Trạch tiểu vương gia tùy tiện tìm một vị trí tiến vào bí cảnh, Phương Nguyên ở cách hắn xa chừng mấy trăm trượng lại đột nhiên phi thân mà lên, thân hình giống như điện quang, xoải qua cự ly giữa đỉnh núi phía đông và đỉnh núi phía tây, sau đó thúc giục một thân pháp lực, ầm vang bước chân vào bí cảnh...

Phạm vi bí cảnh hắn tiến vào vừa khéo chính là vị trí mà Tân Trạch tiểu vương gia tiến vào, không sai một li!

Biến cố này diễn ra quá nhanh, quá mức đột nhiên, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của chúng nhân xem khảo thí, nhất thời không ai kịp có phản ứng:

- Tân Trạch tiểu vương gia đã buông tha hắn rồi, sao hắn còn đuổi theo?

Chỉ có cực ít người thấy được, thoáng chốc khi tiến vào bí cảnh, trên mặt Phương Nguyên bỗng chốc chớp qua một mạt sát cơ dày đặc!

- Trước buông tha ta ư?

Lúc xuyên qua tầng sương mù màu bạc, một thân pháp lực trên người hắn đột nhiên tăng vọt:

- Nhưng mà ta không có ý buông tha ngươi!

Ầm ầm...

Lúc tiến vào trong sương mù màu bạc tràn ngập giữa không trung, hắn chỉ thấy được chung quanh lóng lánh ngân quang, cảm giác thời không như bị xé nứt.

Nhưng giống như là vén ra mây đen dày đặc, thoáng chốc hắn đã xuyên qua một tầng sương mù bàng bạc, rất nhanh trước mắt liền trống trải, rõ ràng đã đi đến một mảnh thế giới xám xịt vô biên. Vượt qua Thời Không Chi Môn, hiện tại hắn đang ở trong không trung của một phiến thế giới khác, cả người lao vút xuống dưới, sau lưng là khói đen sặc sỡ...

Chỉ là Phương Nguyên không có thời gian để đi cảm thán về sự biến hóa huyền diệu này.

Hắn vừa tiến vào thế giới lập tức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó liền thấy được ở cách xa hơn mười trượng, một đạo trường bào màu trắng tung bay phần phật, cấp tốc lao xuống dưới, chính là Tân Trạch tiểu vương gia Nam Hoang thành, đối phương cũng đang hạ xuống mặt đất!

Rầm rầm...

Phương Nguyên tiện tay khẽ vạch, một thân pháp lực sớm đã tung trào gào thét mà lên, sương mù xanh quanh người tụ lại, hóa thành một thanh trường kiếm xanh biếc, bị hắn cầm ở trong tay, sau đó chân đạp hư không, trực tiếp chém tới sau lưng Tân Trạch tiểu vương gia.

- Hả?

Tân Trạch tiểu vương gia có vẻ không nghĩ tới mình còn chưa rơi xuống đất, sau lưng đã truyền đến sát cơ kinh người.
Chương 847 Giết ngươi thì đã sao (2)

Hắn cả kinh trong lòng, vừa quay đầu lại, liền thấy được Phương Nguyên từ đằng sau vọt tới.

Khẽ giật mình, hắn bất giác cười gằn, không hề ngăn trở thế lao xuống, tay phải hướng ra không trung dùng sức trảo mạnh, Đan quang màu vàng quanh người lưu chuyển, hóa thành một thanh trường mâu, vung sức ném hướng Phương Nguyên.

Thời khắc này, một thân tu vi Kim Đan cao giai triển lộ không chút nghi ngờ, trên trường mâu màu vàng, pháp lực gào thét, kéo xé cả hư không, đi đến đâu, hư không nơi đó trào ra vân sóng, mũi mâu chỉ nơi đâu, nơi đó liền hiện ra một chuỗi vòng tròn hư ảo, dần dần khuếch đại, đâm thẳng đến trước người Phương Nguyên.

Nếu muốn tránh qua thương này, tất phải kéo ra khoảng cách với hắn!

Nhưng Phương Nguyên không định kéo ra khoảng cách!

- Đi!

Tâm niệm hắn khẽ động, thanh kiếm bên người bay đi ra, trực tiếp cuốn lấy kim mâu, cả hai cùng lúc bay về phía xa xa.

Đồng thời, hắn trùng trùng oanh xuống một quyền.

Sát na khi quyền đầu oanh xuống, sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh màu xanh lượn lờ, hình dạng y hệt hắn, khắc này hư ảnh kia cũng nắm tay lại, trùng trùng lao hướng Tân Trạch tiểu vương gia, khoảnh cách vài chục trượng bị thu hẹp chỉ trong nháy mắt!

Một quyền này chính là biến hóa ra từ trong tứ đại huyền công của Thanh Dương tông Âm Dương Ngự Thần Quyết.

Âm Dương Ngự Thần Quyết đã được Phương Nguyên tan vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, uy lực đề thăng, sớm đã không phải huyền công đương sơ có thể so.

- Không ngờ ngươi lại hận ta đến vậy, ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi ngược lại đã vội vã tới tìm ta?

Tân Trạch tiểu vương gia vốn đã phản ứng chậm một nhịp, lại thêm Phương Nguyên thế tới hung mãnh, chiêu chiêu đoạt công, nên càng có vẻ rơi xuống hạ phong. Nhưng đón lấy thế công cuồng mãnh của Phương Nguyên, hắn lại chợt cười khẽ, cao giọng hét lớn, sau đó thúc giục một đạo pháp lực, yêu khí quanh người đột nhiên bạo tăng, lấy thân thể hắn làm trung tâm, một đoàn sương mù màu vàng như là núi lửa khuếch tán ra, tràn ngập phương viên hơn mười trượng.

Oanh!

Quyền kia của Phương Nguyên đâm thủng sương mù, nhưng không có cảm giác đánh trúng lên người Tân Trạch tiểu vương gia.

Tân Trạch tiểu vương gia quả không hổ là Kim Đan cao giai, thần thông thuật pháp thi triển cực kỳ xảo diệu...

- Hừ!

Sắc mặt Phương Nguyên khẽ biến, bên người cũng trào lên sương mù màu xanh, từng sợi tí ti như là xúc tu vô tận bạo trướng ra, cấp tốc quét qua hư không chung quanh, chớp mắt đã quất đánh đến từng tấc từng tấc không gian. Đây chính là một trong những chỗ tốt giành được sau khi hắn trùng tu Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, thần thức bám vào trên Huyền Hoàng Nhất Khí liền có thể nhìn quét hư không, không gì giấu qua được.

Khắc sau, ánh mắt hắn đột nhiên liếc sang hư không bên trái.

Nơi đó có một đạo hư ảnh vốn rất khó phát hiện, nhưng sau khi bị sương mù xanh đánh tới liền lộ ra sơ hở.

Thoáng chốc, tâm niệm Phương Nguyên khẽ động, bất thần vung kiếm chém tới.

Rầm rầm rầm

Kiếm ý tung hoành, thuật pháp gào thét, Phương Nguyên một hơi dốc hết toàn lực, căn bản không cho Tân Trạch tiểu vương gia có chút thời gian thở dốc nào, liền một chuỗi thần thông nối liền như một, liên miên không ngừng, dồn dập đánh tới, hung ác đến cực điểm. Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn vốn nổi tiếng với pháp lực hùng hồn, khí uẩn lâu dài, đấu pháp như thế càng đặc biệt thích hợp với hắn.

Đã ra tay, vậy liền không cho đối phương có chút cơ hội nào!

Đối với Phương Nguyên mà nói, hắn trước nay chưa từng cân nhắc cái khác, từ lần đầu tiên gặp được tên Tân Trạch tiểu vương gia này hắn đã biết, lúc trước đám tử sĩ gây bất lợi với Quan Ngạo chính là do đối phương phái ra, cũng biết người này nhất định sẽ không dễ dàng chịu để yên cho mình.

Hơn nữa, hắn và Nam Hoang thành vốn sớm đã kết thành thâm thù đại hận.

Hắn nhìn ra được, Tân Trạch tiểu vương gia tham dự Đạo chiến, có bảy thành mục đích là nhắm đến mình.

Chắc là hắn cảm thấy mình xung đột với Tẩy Kiếm Trì, Cửu Trọng Thiên, vào trong bí cảnh nhất định sẽ gặp xui xẻo, cho nên mới cũng tiến đến giải quyết mình?

Như vậy mình cần gì phải cho hắn cơ hội!

Trước thu thập đối phương xong đã rồi tính...

- Tiểu bối vô tri, ngươi thật muốn giết ta?

Mới đầu Tân Trạch tiểu vương gia thấy Phương Nguyên đằng đằng sát khí nhắm đến mình, trong lòng vốn không mấy để ý, nhưng sau thoáng chốc giao thủ vừa rồi, lại ngoài ý phát hiện tình tình có chút không đúng. Phương Nguyên ra tay quá mức đột ngột, hắn không ngờ người tuổi trẻ thoạt nhìn có vẻ thư sinh này lại có sát tâm nặng đến vậy, trực tiếp đuổi tới, thấy mặt liền ra tay, không khỏi có chút vội vàng.

Song hắn vẫn không để ở trong lòng.

Dù sao bản thân mình cũng có tu vi Kim Đan cao giai, trong khi người tuổi trẻ này chẳng qua là Kim Đan đê giai đỉnh phong, xem ra còn chưa bước đến Kim Đan trung giai, cảnh giới mình cao hơn hắn, dù hắn có là Tử Đan, phần chênh lệch như vậy không khả năng nhìn mà không thấy.

Nhưng hắn không ngờ được rằng Phương Nguyên lại ra tay nhanh đến vậy.

Dù là hắn, muốn thi triển thần thông pháp thuật cũng cần trải qua quá trình niết ấn, thi pháp, nhưng Phương Nguyên tựa hồ lại không cần, dường như chỉ cần tâm niệm vừa động, các loại pháp thuật thần thông liền dồn dập thi triển ra, mới đầu mình quả đúng là bị hắn đánh lén, mất đi chủ động, nhưng mãi một lúc sau vẫn không cách nào đoạt lại tiên cơ, ngược lại còn bị đối phương một đường lấn lướt, đánh cho đỡ trái hở phải!

Hắn tu luyện không ít thần thông rất có uy lực, song đến hiện tại vẫn không cách nào thi triển ra được.

Trong lòng không khỏi kinh nộ.

- Ngươi là Yêu Ma, ta là người, giết ngươi thì đã làm sao?

Đón lấy vẻ mặt tức giận của Tân Trạch tiểu vương gia, Phương Nguyên vẫn bình tĩnh trước sau như một, bình tĩnh đến mức gần như không có nửa phần tình tự ba động, hắn khẽ quát một tiếng, sát khí vọt thăng tới cực điểm!
Chương 848 Có hết hay không (1)

Hô...

Hắn vung kiếm bức lui Tân Trạch tiểu vương gia, sau đó lồng ngực phập phồng, một hơi phun đi ra!

Ầm ầm, một đạo thanh khí kinh người gào thét mà ra, bên trong ẩn ẩn lấp lánh điện quang, trực tiếp bọc lấy Tân Trạch tiểu vương gia.

Đạo thanh khí này chính là bản nguyên chi khí của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.

Nói cách khác, đây là đạo Lôi Linh thứ năm của hắn...

Bản nguyên chi khí này không thể dễ dàng cầm ra sử dụng, một khi dùng ra, đồng nghĩa với đến lúc phải liều mạng.

Nhưng lúc này Phương Nguyên đã mặc kệ không quản được nhiều như vậy, trước thi triển đi ra rồi tính!

Hắn chiêu chiêu cường công thế này thật ra đã có chút phí sức, nhưng lại không thể có nửa điểm buông lỏng, bởi vì hắn biết, khoan nói Tân Trạch tiểu vương gia còn có thủ đoạn nào khác hay không, chỉ riêng tu vi Kim Đan cao giai đã thực sự không phải chuyện đùa, nếu thật bị đối phương đoạt lại tiên cơ, trận chiến này sợ rằng sẽ rất dai dẳng, nói không chừng mình còn sẽ bị đẩy xuống hạ phong, thế là quyết định không giữ lại chút lực lượng dự phòng nào!

- Ngươi...

Tân Trạch tiểu vương gia bị đạo khí cơ cường hoành kia bao bọc lại, trong lòng không khỏi kinh hãi, chỉ cảm thấy đạo thanh khí này mạnh vượt xa dự liệu, thậm chí đã không phải lực lượng mà Kim Đan sơ giai có thể có được. Ngay lúc hắn đang vung sức liều mạng giãy dụa, Phương Nguyên đã áp tới, hung hăng kích một chưởng lên ngực, trực tiếp đánh tan đan quang hộ thân, cả người hắn theo đó ngã bay ra.

Nhưng không đợi hắn bay ra xa, Phương Nguyên đã lần nữa tiếp cận, trùng trùng vung cước đạp hắn xuống đất.

- Thằng nhãi, ngươi tìm chết...

Bảo y hộ thân trên người Tân Trạch tiểu vương gia đã ảm đạm vô quang, hắn phẫn nộ dị thường, khàn giọng rống giận.

- Bá!

Nhưng tiếng hô còn chưa dứt, Phương Nguyên đã chém tới một kiếm, chém cho cả người hắn đầm đìa máu tươi, một vết thương sâu hoắm vắt ngang nửa người, ngay cả tâm tạng đều bị cắt nát, nếu không phải yêu thể hắn cường hoành, khả năng đã bị trực tiếp chém thành hai nửa.

- Phốc...

Tân trạch tiểu vương gia phun ra một búng máu tươi, thân hình từ trên trời rơi rớt xuống như diều đứt dây.

Phương Nguyên lại vẫn không ngừng, quay người vung kiếm, nhằm thẳng đầu hắn chém tới, tàn nhẫn tới cực điểm.

Chứng kiến cảnh này, Tân Trạch tiểu vương gia kinh hãi không thôi, trong lòng rốt cục đưa ra quyết định, âm thầm niết động pháp ấn, một ngụm máu tươi phun ra, máu tươi mang theo một loại màu hồng yêu diễm, bỗng chốc tràn ngập hư không, sắc mặt hắn cũng theo đó trở nên xám xịt dị thường, thân hình trực tiếp bạo tán, một đạo huyết quang màu xám cấp tốc độn về phương xa.

- Vừa ra tay liền hủy đi mấy chục năm tu hành của ta, thằng nhãi, ngươi được lắm...

Trước khi tan biến, hắn lạnh lùng quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, trên mặt chớp qua một mạt cười lạnh.

- Không ngờ lại thi triển ra loại tà pháp tổn thương đến bản nguyên để đào thoát?

Phương Nguyên vẫy vẫy tay áo, xua tán huyết vụ trước mặt, nhìn theo hướng Tân Trạch tiểu vương gia biến mất, khẽ nhíu mày.

Mới đầu hắn chỉ muốn bức đối phương lui ra Đạo chiến, bởi vì hắn cũng hiểu, ác chiến một trận trong này, muốn thực sự chém giết đối phương e rằng không mấy thực tế, nhưng không ngờ, đối phương lại thi triển tà pháp trốn thoát...

Phải biết, với tà pháp như vậy, yêu cầu phải thiêu đốt bản nguyên chính mình, một khi thi triển, sợ rằng không có thời gian mấy tháng căn bản không hồi phục lại được. Hơn nữa tà pháp như thế vừa thi triển ra, dù hồi phục được, tu vi cũng phải rơi rớt xuống Kim Đan trung giai, tổn thất có thể nói là cực kỳ thảm trọng, hắn liều mạng chấp nhận tổn thương cỡ đó cũng không lui ra Đạo chiến, nguyên nhân là vì đâu?

Nhớ lại nét cười quỷ dị trên mặt đối phương trước lúc rời đi, trong lòng Phương Nguyên càng không khỏi hồ nghi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đánh lên chưa?

Ngay khi Phương Nguyên đang nghĩ tới chuyện này, lại thấy được sau lưng có mấy đạo linh quang cấp tốc bay tới, ở chung quanh cách đó không xa cũng có một ít tu sĩ cùng theo mình xông vào bí cảnh. Bọn hắn nhìn thấy Phương Nguyên một thân một mình đứng trên một ngọn núi trong bí cảnh, còn tưởng rằng Phương Nguyên chưa tìm thấy Tân Trạch tiểu vương gia, lại không biết trong nháy mắt trận chiến kia đã kết thúc xong xuôi.

- Hô...

Thấy bọn hắn cùng lao tới bên này, Phương Nguyên khẽ nhíu mày, quay người bay vút về phía trước.

- Nhanh nhanh, mau đuổi kịp hắn...

Đám người kia thấy thế liền vội vàng hô bằng gọi hữu, chạy đuổi theo sau lưng Phương Nguyên.

Tiên hạ thủ vi cường, nhân khi Tân Trạch tiểu vương gia Nam Hoang thành sơ ý, một hơi đánh hắn thành trọng thương, xác định lấy tình trạng thương thế của hắn bây giờ, dù không trực tiếp lui ra Đạo chiến thì cũng sẽ không gây ra được phiền toái gì cho mình, thậm chí nếu gặp phải cường địch khác, sợ rằng đến cả giữ mạng đều khó. Lúc này Phương Nguyên mới an tâm phần nào, bay vút mà đi, đồng thời âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh!

Trong tầm mắt, mảnh bí cảnh nơi này lớn đến kinh người, trải ra trước mắt mênh mông vô ngần, chỉ ẩn ẩn thấy được khói đen phía xa xa, ở hướng nam sau lưng thì lại thấy một tuyến màu bạc rất đậm, có thể đoán được, tuyến màu bạc kia chính là biên giới bí cảnh, điều này cũng chứng tỏ, nếu bọn hắn muốn đi tới trung tâm bí cảnh, chỉ cần nhắm chuẩn hướng bắc, một đường đi thẳng là được.

Chẳng qua, tiêu chuẩn nhận định Đạo chiến không phải là xem ai tiến vào càng sâu trong bí cảnh, mà là xem xem săn giết được bao nhiêu ma hạch.

Càng đi vào sâu trong bí cảnh, số lượng ma vật liền càng nhiều, cũng càng dễ săn tìm ma hạch.

Chỉ có điều, nếu thực lực chưa đủ, tiến vào quá nhanh, quá sâu, vậy rất có khả năng sẽ bị ma vật vây khốn, thảm bại lui trường.

- Trước tìm mấy con ma vật bên ngoài thử tay xem sao, tìm hiểu kỹ thực lực bọn chúng mới dễ dàng mưu đồ bước tiếp theo!
Chương 849 Có hết hay không (2)

Phương Nguyên âm thầm quyết định, thả chậm tốc độ, trên người tán phát ra vài sợi sương mù xanh dò xét chung quanh, rất nhanh, trong lòng hắn khẽ động, tung người phi thân lên đỉnh một mỏm đá bén nhọn, sau đó chân đạp lên mỏm đá, mắt nhìn về hướng tây, liền thấy được sâu trong mảnh khói đen kia, quả thực đang có một con ma vật chậm rãi đi lại, động tác chậm chạp cứng nhắc, nhìn qua hệt như con rối.

- Những ma vật này chính là mô phỏng của quái vật Ma Biên do Vạn Lý Lưu Quang kính chiếu rọi mà thành?

Phương Nguyên thoáng nhíu mày, tử tế đánh giá một lúc, thấy được đó là một con cự thú cao chừng ba trượng, toàn thân mọc từng lớp từng lớp lân phiến tựa như tiền đồng, lại giống như đinh thép, mặt trước mọc ra một chiếc sừng, trong miệng nhe ra hai răng nanh màu đen sắc bén như lưỡi đao, ánh mắt đần độn ngốc trệ, trong lỗ mũi lúc nào cũng phun ra từng luồng từng luồng khói đen, có vẻ khá là đáng sợ.

- Đây hẳn là một loại ma vật cao giai?

Nội tâm Phương Nguyên khẽ động, thoáng sa vào trầm tư.

Hắn không lạ gì ma vật, khi xưa ở trong Ma Tức Hồ Việt Quốc cũng từng giết không biết bao nhiêu ma vật mà kể.

Nhưng thứ hắn gặp được trong Ma Tức Hồ Việt Quốc chẳng qua là một ít ma vật sơ cấp, toàn thân hư thối, lộ cả cốt cách nội tạng... chứng tỏ chúng còn chưa hoàn toàn thích ứng đối với ma tức hắc ám, chỉ là mới chịu ảnh hưởng, hóa thành thứ gì đó nửa sống nửa chết mà thôi.

Đến sau, hắn gặp được một con ma ưng, ma ưng kia rõ ràng mạnh hơn ma vật bình thường.

Lúc ấy nếu không phải đệ tử ngũ đại tiên môn cùng lúc liều mạng, sợ rằng chỉ bằng con ma ưng kia liền đã khiến bọn hắn toàn quân lật chìm.

Nhưng sau khi nhìn thấy ma vật, Phương Nguyên lại ẩn ẩn cảm thấy, e rằng ma vật trong bí cảnh Đạo chiến còn mạnh hơn ma ưng kia không chỉ một hai cấp bậc, đây rõ ràng đã là một sinh linh dung hợp hoàn mỹ với ma tức hắc ám. Chẳng qua, sinh linh này hẳn chỉ là giả tượng, là hư ảnh do Vạn Lý Lưu Quang Kính chiếu vào tạo nên, cho nên mới không có nửa phần thần trí.

Nếu thật đúng là ma vật chân thực, không biết còn sẽ mạnh mẽ tới trình độ nào.

- Bất luận thế nào, sớm muộn gì cũng phải gặp, trước xem xem năng lực chiến đấu của chúng là gì cũng tốt...

Phương Nguyên biết ý đồ Tiên Minh, liền cũng không chút do dự, chuẩn bị tiến lên chém giết thử một con.

- Vị này... Phương đạo hữu...

Nhưng không đợi Phương Nguyên ra tay, chợt nghe phía sau truyền tiếng một tiếng hô hoán trầm thấp.

Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, liền thấy đám tu sĩ vừa rồi cùng theo mình tiến vào bí cảnh cũng đang đuổi theo, lúc này, trong đám tu sĩ kia, một người tuổi trẻ thân mặc áo bào trắng quần đen, sắc mặt thoạt nhìn hơi có mấy phần non nớt, phồng lên dũng khí đứng ra, từ rất xa hướng về Phương Nguyên thi lễ, nói:

- Tại hạ là chân truyền Thiên Nam Tông Phạm Ly, muốn hướng ngươi lĩnh giáo mấy chiêu!

- Ngươi... Khiêu chiến ta?

Phương Nguyên nhìn hắn một cái, thấy Đan phẩm hắn không phải Tử Đan, tu vi cũng mới là Kim Đan sơ giai, không khỏi nhíu mày.

Dù không trực tiếp mở miệng nói gì, nhưng ý tứ lại đã rất rõ ràng.

- Phương tiền bối, chớ có khinh thường ta!

Sắc mặt người tuổi trẻ hơi đỏ lên, nói:

- Tuy ta không phải tu sĩ Tử Đan, nhưng tuyệt sẽ không khiến ngươi thất vọng, sư tôn ta từng nói qua, Tử Đan chẳng qua chỉ là một tiêu chuẩn, chỉ cần ta tu luyện thần thông đến trình độ vượt xa đồng bối, đồng dạng cũng có thể bước lên con đường thành tiên!

Sắc mặt Phương Nguyên có chút cổ quái:

- Ngươi tu luyện đến trình độ kia rồi?

Nghe vậy, trên mặt người tuổi trẻ chớp qua một tia ngạo khí, nói:

- Với Thiên Hợp Thanh Hư pháp của Thiên Nam Tông chúng ta, tu sĩ Kim Đan bình thường chỉ có thể tu luyện tới tầng thứ tư, mà ta mới Kết Đan không lâu, lại đã tu luyện đến tầng thứ bảy, sư tôn nói ta là thiên tài thần thông thuật pháp, cho nên ta muốn luận bàn một phen với ngươi, xem xem rốt cục là Tử Đan lợi hại, hay là thần thông của ta lợi hại!

Nhìn bộ dạng thành khẩn của người tuổi trẻ kia, Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:

- Vậy ngươi tới đi!

Người tuổi trẻ đại hỉ, dùng sức gật đầu, đột nhiên vung tay niết động pháp ấn, trước người hiển hiện một đoàn thanh quang, sau đó hai tay từ từ đẩy thẳng tới, đoàn thanh quang kia tuôn trào mà ra, tựa như một mảnh hồ nước, thoáng chốc liền bay đến dưới chân Phương Nguyên.

Không đợi Phương Nguyên kịp làm ra phản ứng, pháp ấn lại đã hơi biến, khe khẽ điểm hướng mảnh thanh quang, thoáng chốc, trong mảnh thanh quang liền có vô số đóa hoa sen nở rộ, một đường lan tràn ra giữa không trung, bốn phương tám hướng xung quanh Phương Nguyên đều bày đầy hoa sen, chật kín cả hư không, hơn nữa còn đang không ngừng biến hóa, tựa hồ muốn bao bọc cả người hắn lại, rất là kỳ dị...

Tiếp sau, pháp ấn trên tay người tuổi trẻ đột nhiên lại có biến hóa, miệng nhổ lôi điện, quát một tiếng “Đốt”!

Rầm rầm...

Cánh sen đột ngột bung ra thành từng mảnh giống như phi kiếm, gào thét mà lên, cuộn trào vờn quanh người Phương Nguyên...

Phương Nguyên một mực không động chủ, mà chỉ chăm chú nhìn xem hắn thi triển pháp ấn, cùng với biến hóa của pháp lực trên người.

Đợi khi liên kiếm đã đến trước mặt, hắn mới chợt thở dài một tiếng, khen:

- Diệu thay!

Sau đó ngón tay hắn nhẹ nhàng khẽ vạch, liên kiếm đầy trời quanh người đồng loạt hóa thành mảnh vỡ, người tuổi trẻ kia cũng bay ngược ra sau!

Phốc...

Người tuổi trẻ ngã dúi dụi, lúc bò dậy từ trên mặt đất, nét mặt hiện đầy vẻ khó mà tin tưởng, không ngừng hét lớn:

- Không thể nào, không thể nào, thần thông của ta đã biến hóa đến tầng thứ ba, uy lực đạt đến cực hạn, làm sao ngươi phá được...

Đang hô, hắn chợt nhớ tới động tác của Phương Nguyên, lập tức lớn tiếng kêu to:

- Ngươi dùng phù pháp?
Chương 850 Định cái quy củ (1)

Phương Nguyên chỉ nhìn hắn cười cười, không đáp lời.

Vừa rồi hết thảy chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn, tu vi không tới liền khó mà nhìn ra được thanh niên Phạm Ly kia làm sao lại thua.

Thực tế lại rất đơn giản, lúc liên kiếm tới trước người, Phương Nguyên đưa tay vạch một cái, nhìn qua giống như là viết ra một chữ.

Cái khẽ vạch đó của hắn rất giản đơn, nhẹ nhàng linh hoạt dị thường.

Nếu là chữ, đó cũng là lối chữ thảo đã được đơn giản hoá đến cực hạn, chỉ cần một nét liền xong.

Khắc sau, sương mù màu xanh trên người hắn chợt tăng vọt, một con Thanh Lý (cá chép xanh) từ trong sương mù nhảy ra, vờn quanh bên người hắn, ngăn lại tất cả kiếm quang, chấn cho chúng không ngừng nứt vỡ, cùng lúc, một con Chu Tước toàn thân quấn quanh điện quang bổ nhào ra từ trong sương mù, hai cánh giang rộng chừng hơn mười trượng, lôi quang cuộn trào đáng sợ dị thường, đánh bay người tuổi trẻ Thiên Nam Tông kia.

Chỉ trong chớp mắt liền thi triển ra thần thông phá vỡ thuật pháp đối phương.

Chuyện này thoạt nhìn gần như là điều không thể, bởi vì hắn tựa hồ đến cả thời gian niết động pháp ấn đều không cần, cho nên mới sẽ nhanh đến vậy.

Chân truyền Thiên Nam Tông Phạm Ly nghĩ mãi mà không thông điểm này.

Hắn lại không biết, Phương Nguyên sau khi tham ngộ được mối liên hệ giữa Phù Đạo và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết liền đã bắt đầu dung nhập thần thông vào trong phù pháp, nhờ đó tránh qua được phiền phức niết ấn và vận chuyển pháp lực, luận về tốc độ thi triển, bản thân hắn chính là một trong những người nhanh nhất!

Lúc trước hắn có thể một hơi không ngừng ra tay với Tân Trạch tiểu vương gia Nam Hoang thành, khiến cho đường đường tu sĩ Kim Đan cao giai không ngẩng đầu lên lên, kỳ thật cũng là dựa nào tầng nguyên nhân này. Chẳng qua, nếu suy xét thật kỹ thì hắn chỉ là dùng Phù Đạo vận chuyển thần thông thôi chứ chưa phải phù pháp chân chính, nhưng điểm này rất khó giải thích với người, bởi vậy hắn liền dứt khoát mặc nhận...

... Ở trong Đạo chiến lần này, khiến người khác sinh ra cảm giác cao thâm khó lường, đối với hắn rất có lợi!

- Dùng Phù Đạo phá thần thông của ta, cao thủ cảnh giới Tử Đan quả nhiên sâu không lường được...

Người tuổi trẻ kia thở dài một tiếng, có vẻ khá là bội phục, hướng về phía Phương Nguyên chắp tay.

Phương Nguyên cũng khẽ gật đầu với hắn, không nói gì thêm mà quay đầu nhìn sang ma vật vừa nãy. Hắn biết trong bí cảnh này, chuyện khiêu chiến đấu pháp tuyệt đối khó mà tránh khỏi, nhưng mà thành tích khảo hạch chủ yếu vẫn là dựa vào ma hạch...

- Ha ha ha ha, ngũ đạo khôi thủ, thì ra ngươi ở đây...

Đúng lúc này, từ hướng tây lại có tiếng cười to truyền lại, một nam tử cục mịch khoác áo choàng đen bay vút mà đến.

Hắn thấy được Phương Nguyên, ánh mắt lập tức sáng ngời, từ đằng xa đã kêu lên:

- Muốn dương danh trong Đạo chiến lần này, cách đơn giản nhất chính là đánh bại ngươi. Phương đạo hữu, đừng trách ta đây không khách khí, ta và ngươi không cừu không oán, còn rất bội phục bản lĩnh Đan Phù Khí Trận của ngươi, nhưng đây là Đạo chiến, ta tìm ngươi đấu pháp cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên)!

Trong lúc nói chuyện, hắn đã bay vút đến trước mặt Phương Nguyên, hai tay đồng thời niết động pháp ấn.

Ầm ầm!

Toàn thân hắn lưu chuyển kim quang, trên đỉnh đầu hình thành một bàn tay khổng lồ, phô thiên cái địa, chộp thẳng hướng Phương Nguyên.

Thậm chí ngay cả bắt chuyện đều không làm, trực tiếp liền ra tay.

- Hả?

Phương Nguyên khẽ nhíu mày, bước ra trước một bước.

Sương mù trên người lưu chuyển, thân hình tựa như hư huyễn, lúc tái xuất hiện thì đã đến phía sau nam tử áo choàng đen, tiếp đó ngón tay nhẹ nhàng khẽ vạch xuống, ầm ầm, trên bầu trời, mây đen rậm rạp, có mấy đạo tia chớp thô như cánh tay người trút xuống.

Nam tử áo choàng đen kinh hãi, thân hình đột ngột bổ nhào ra trước, ngã gục xuống.

Dưới chân hắn, một cành liễu được tia chớp quấn quanh lặng lẽ thu về, vừa nãy chính là cành liễu này trói lại hai chân hắn.

Cú ngã vừa rồi, cộng thêm mấy đạo thiểm điện chụp xuống, vô luận thế nào hắn đều tránh không thoát.

Đùng...

Mỗi đạo thiểm điện đánh tới, nam tử cục mịch lại run rẩy một hồi, cứ vậy liên tiếp ba bốn lần.

Quần áo đều nát bấy, mặt cháy đen, tóc tai dựng ngược cả lên.

Trong miệng phun ra một cỗ khói đen, vung sức vươn cánh tay kêu thảm nói:

- Ta nhận thua...

Phương Nguyên lắc đầu đành chịu, xoay người qua, lần nữa tiến về phía ma vật.

- Tứ đạo khôi thủ...

- Phương tiên sinh...

- Ha ha, cuối cùng cũng tìm được ngươi...

Nhưng không đợi hắn nhấc lên bước chân, chợt nghe chung quanh ầm ầm vang rền, vô số đạo áo bào kèm theo tiếng gió rít truyền tới, tiếp sau liền thấy nguyên một đám tu sĩ thần sắc kích động từ bốn phương tám hướng bay vút mà đến, cả đám hạ xuống xung quanh Phương Nguyên, pháp lực tuôn trào, ánh mắt bức thiết nhìn Phương Nguyên, trên mặt hiện đầy vẻ háo hức...

Lần này Phương Nguyên thực sự rất là đành chịu, quay đầu nhìn sang:

- Các ngươi có hết hay không?

Trước khi tiến vào bí cảnh Đạo chiến, Phương Nguyên sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đấu pháp với người, thậm chí còn chuẩn bị rất chu đáo.

Nhưng dù chu đáo thế nào cũng không thể đối phó với kiểu không ngơi không dứt thế này…

Quay đầu nhìn lại, bốn phương tám hướng đều vây quanh một đám tu sĩ kích động, tu vi những tu sĩ này có cao có thấp, cao thì là Kim Đan, thấp chút thì là Xích Đan... Song vô luận là loại đan cơ nào, tu vi ra sao, lúc này cả đám đều thần sắc kích động nhìn hắn, như thể khắc sau liền muốn ùn ùn lao tới đây, cho hắn một loại cảm giác, những người này chỉ sợ mình bị người khác đánh ngã, không tới lượt bọn hắn, cho nên ai nấy đều rất là gấp gáp.

- Sao đều vây quanh ta hết cả thế này, không chạy đi khiêu chiến người khác hay săn giết ma vật à?

Phương Nguyên nhíu mày, qua nửa buổi mới khẽ mở miệng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom