• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (3 Viewers)

  • Chương 856-860

Chương 856 Chiến tận thiên kiêu vô địch thủ (1)

Bởi thế, số tu sĩ Tử Đan chạy tới Đạo chiến lần này mới chỉ có mười mấy người.

Mà trong những người tham gia Đạo chiến lần này, số chân chính muốn thành danh, có đòn sát thủ cho riêng mình để đánh cược một lần so với số bốn năm trăm người tới góp vui, dự cho đủ số, thử vận may… vân vân, mười mấy người vứt ở bên trong, tự nhiên không dễ mà gặp được, bởi vậy đây là lần đầu tiên từ sau khi tiến vào bí cảnh, Phương Nguyên gặp được một vị cũng là tu sĩ Tử Đan.

- A?

Ngay khi đám người Phương Nguyên thấy được nam tử tay cầm kích, đối phương cũng nhìn thấy Phương Nguyên.

Thần tình hắn hơi ngớ, sau đó liền bật cười ha ha, kích lớn màu đen trong tay đột nhiên lắc một cái, xoắn ma vật nhào tới trước người thành mảnh vụn, sau đó nắm tay trái hung hăng vỗ xuống mặt đất, chỉ nghe một tiếng ầm vang, mặt đất chung quanh đột ngột chui ra vô số mỏm đá màu đen, giống như một mảnh kiếm trận, đâm xuyên bốn năm con ma vật trong phạm vi ba mươi trượng.

Làm xong hết thảy, hắn mới cười lớn một tiếng, trở tay thu kích lại, mắt lạnh nhìn về phía Phương Nguyên, cười to nói:

- Thì ra là con mọt sách nhà ngươi, gần đây nghe nói thanh danh ngươi lớn lắm. Ha ha, hay là giờ chúng ta đấu một trận?

Ầm ầm!

Vừa mở miệng, dưới chân hắn vừa giậm mạnh, mặt đất đều bị hắn đạp cho rạn nứt, bùn đất bay tứ tung.

Những mảnh bùn đất này bị khí cơ hắn ảnh hưởng bay ngược mà lên, cát vàng đầy trời, giống như một đạo trường long bay lượn sau lưng, khí thế uy mãnh phi thường, hệt như một người mang theo một mảng lớn mây đen, thăm thẳm che rợp bầu trời.

- Được thôi...

Phương Nguyên thấy được uy thế người này, trong lòng ẩn ẩn ngưng trọng, thở ra một hơi thật dài.

Tùy theo hơi trọc khí dần dần thở ra, một thân chiến ý ngang nhiên mà lên!

Đạo chiến, tự nhiên là phải đấu pháp với ngươi!

Mà đã là đấu pháp, đương nhiên là phải đấu với cao thủ lực lượng tương đương mới càng thú vị...

- Thật muốn đánh?

Tống Long Chúc thấy hắn đáp ứng, ngược lại hơi ngớ, một thân pháp lực gào thét, tiếng như sấm rền, cười phá lên:

- Nếu ngươi không sợ đánh đến lưỡng bại câu thương, cuối cùng bị người khác chiếm tiện nghi, như vậy hôm nay Tống gia ta sẽ giáo huấn ngươi một trận...

Nói rồi bước chân tựa hồ hơi khẽ nhúc nhích, định xông tới Phương Nguyên.

Nhưng cũng đúng lúc này, bên người Phương Nguyên đột nhiên xông ra mấy người chặn lại Tống Long Chúc, miệng hét lớn:

- Chậm đã...

Tống Long Chúc ngẩn ngơ, bước chân hơi chậm, quát:

- Làm gì?

Ngay cả Phương Nguyên cũng sửng sờ, kinh ngạc nhìn mấy tên tu sĩ vọt tới trước mặt mình.

Mấy tên tu sĩ kia quét mắt nhìn trên dưới Tống Long Chúc một lượt, sau đó kêu lên:

- Muốn đấu pháp với Phương sư, trước lấy ra mười viên ma hạch!

Thần tình Tống Long Chúc lập tức không giấu được vẻ kinh ngạc:

- Đây là cái quỷ gì?

- Đây chính là quy củ Phương sư định ra, muốn đấu pháp với hắn, trước phải lấy ra mười viên ma hạch!

Mấy tên tu sĩ kia nhìn chằm chằm Tống Long Chúc, trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi, hét lớn nói:

- Nhìn thấy đám người chúng ta không, đều là giao ra ma hạch mới khiêu chiến hắn, ngươi cũng không thể ngoại lệ, chỉ lấy mười viên ma hạch đã tính tiện nghi lắm rồi...

Tống Long Chúc nghe vậy không khỏi có chút tức giận, chống nạnh nói:

- Vậy bằng cái gì mà không phải ngươi cho ta ma hạch?

Mấy tên tu sĩ kia giờ đều là fan của Phương Nguyên, cười lạnh nói:

- Dù sao quy củ chính là như thế, Phương sư há là ai cũng có thể khiêu chiến? Nếu không cầm ra được ma hạch, vậy liền đừng qua đây khiêu chiến...

Lời này được chúng nhân dồn dập hưởng ứng:

- Đúng đúng đúng, trước giao ma hạch!

- Dựa vào cái gì...

Tống Long Chúc nghe mà đại nộ, trong lòng hắn vốn đã có chút do dự, không muốn đấu pháp với Phương Nguyên ngay thời điểm này, giờ nghe nói vậy, dứt khoát trùng trùng nhổ bãi nước bọt xuống đất, xoay người cười lạnh nói:

- Chưa thấy qua ai lên mặt tự cao như vậy, muốn đấu pháp còn phải giao ra ma hạch? Ha ha, ma hạch ta có, nhưng ta không cho ngươi, cùng lắm thì không khiêu chiến...

- Vị đạo hữu này, xin dừng bước...

Nhưng cũng đúng lúc đó, Phương Nguyên rốt cục nhìn không được, đứng dậy cười nói:

- Ta không muốn ma hạch của ngươi, đến chiến một trận đi!

Tu sĩ chung quanh nghe xong không khỏi sửng sờ:

- Dựa vào cái gì mà hắn không cần giao ra ma hạch?

- Đúng a, chúng ta khiêu chiến ngươi đều phải giao ra ma hạch, dựa vào cái gì mà hắn được ngoại lệ?

Thần sắc Phương Nguyên có chút lúng túng, giao thủ với người tu vi thấp tự nhiên được tính là một loại gánh nặng, nhưng giao thủ với cao thủ cùng đẳng cấp thì lại là cơ duyên...

Chỉ là lời này quá thương người, không thể nói thẳng ra!

Sau một thoáng trầm mặc, hắn đành quay sang nhìn Tống Long Chúc, nét mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:

- Ta nghe được một vị sư huynh kể lại, mấy ngày trước ngươi từng uống rượu say ở Thiên Nam tửu lâu, khoác lác ngay trước mặt bao người, nói muốn bóp nát trứng ta?

- Chuyện này mà cũng biết?

Tống Long Chúc có vẻ đã quyết định muốn đi, lại không ngờ rằng Phương Nguyên sẽ nói ra lời này, sắc mặt lập tức có chút cổ quái, biết lần này có trốn cũng không thoát, bèn dứt khoát trực tiếp quay người, khẽ quát một tiếng đánh thẳng tới Phương Nguyên, kích lớn màu đen trong tay như hóa thành một con hắc long nhấp nhô trên mặt đất, chỉ thấy quanh người hắn cuồn cuộn cát vàng như thủy triều, tầng tầng cuộn lên mặt đất, ầm ầm hướng cuốn hướng Phương Nguyên, uy thế phô thiên cái địa...

- Quả nhiên không hổ là tu sĩ Tử Đan...

Phương Nguyên âm thầm thở dài một tiếng, cũng đạp bước tiến về phía trước.
Chương 857 Chiến tận thiên kiêu vô địch thủ (2)

Tay áo bên phải giơ ngang giữa trời, trùng trùng vung lên trước mặt, thanh khí quanh người theo đó xung thiên mà lên, hóa thành bộ dạng một thanh cự đao, trùng trùng chém xuống, tầng tầng đất đá cuốn về phía mình bỗng chốc bị chém thành hai nửa!

- Tiểu tử hay lắm, để ta xem xem thần thông của ngươi!

Từ phía sau lớp đất đá, Tống Long Chúc tay cầm kích lớn màu đen tung mình lao tới, vung kích chém hướng Phương Nguyên.

Tùy theo thân hình hắn xông ra, sau lưng xuất hiện một bàn tay bùn đất cấp tốc niết pháp ấn.

Pháp ấn vừa thành, bùn đất phô thiên cái địa bên người hắn lập tức bay múa, kết tinh, dung hợp giữa không trung, hóa thành trăm ngàn mảnh đá nhọn sắc bén, ầm ầm đâm về phía Phương Nguyên, cùng lúc, bùn đất dưới chân Phương Nguyên khẽ run, “Xoẹt” một tiếng, không biết bao nhiêu mỏm đá bén nhọn phá đất mà lên, giống như lợi kiếm đâm tới lòng bàn chân Phương Nguyên.

- Người này quả nhiên có chút bản lĩnh...

Sát na đó, dù có là Phương Nguyên cũng nhịn không được hãi hùng khiếp vía.

Hắn không ngờ được rằng thần thông người này đã cường hoành đến trình độ như thế, nếu là trước mình mình hiểu thông Phù đạo, đối mặt với thế công trước trước sau sau, từ trên xuống dưới hung mãnh thế này, sợ rằng căn bản không cách nào thi triển thần thông hóa giải. Nhưng giờ, dù hắn không dám khinh thường, thần tình lại không mấy hoảng hốt, trong lòng khẽ quát một tiếng, tay trái nâng lên, vạch mấy vạch giữa hư không.

Vèo!

Tùy theo động tác khẽ vạch, thanh khí bên người hắn phóng đại, thân hình xung thiên mà lên, một con Chu Tước toàn thân quấn quanh tia chớp xuất hiện dưới chân, chở hắn tránh thoát khỏi tập kích từ mỏm đá dưới chân, cùng lúc, Bất Tử Liễu hiện ra sau lưng phía, khua múa trăm ngàn đạo roi điện, quét bay toàn bộ mảnh đá lao tới gần, tay phải vươn ra chụp vào trong hư không, trong tay bất ngờ nhiều thêm một thanh kiếm.

- Bành bành bành...

Sát na đó, Tống Long Chúc cũng đã đến trước mặt, đại kích quét ngang, liên tiếp tấn công hơn mười chiêu.

Phương Nguyên thủ chặt tâm thần, thanh kiếm chuyển động, đỡ lấy hơn mười chiêu này.

- Ồ? Có vẻ không phải con mọt sách bình thường a...

Khí thế hung cuồng trên thân Tống Long Chúc càng thêm cuộn trào, nhưng liên tiếp tấn công mấy chục hiệp, lại vẫn không hiệu quả, trong lòng không khỏi hơi ngớ, càng thêm xem trọng Phương Nguyên mấy phần, thủ đoạn trên tay lại tuyệt không hàm hồ, kêu to một tiếng xoay người bay lên, một con Nê Long đột ngột hiện ra dưới chân, chở hắn lên giữa trời, đồng thời miệng hét lớn:

- Xem bí pháp đã từng đồ sát tiên môn của ta đây...

Phương Nguyên ngẩn người, thủ chặt trước mặt, miệng cười lạnh nói:

- Khoác lác!

Tống Long Chúc đại nộ:

- Ngươi mới khoác lác, ngay cả đại tu Nguyên Anh đều từng bị bí pháp này của ta dọa chạy...

Phương Nguyên hơi ngớ, nói:

- Cái này thì chắc chắn là khoác lác?

Tống Long Chúc khẽ cười hắc hắc, kêu nói:

- Bị ngươi nhìn ra rồi?

Trong lúc nói chuyện, trên tay hắn lại không nhàn rỗi, không ngừng niết động mấy đạo pháp ấn, một thân pháp lực Tử Đan gào thét mà lên, cả người sáng chói như vầng thái dương đỏ rực, sau đó pháp lực cuồn cuộn từ Nê Long dưới chân truyền xuống mặt đất, chỉ nghe mặt đất ầm ầm rung động, thoáng chốc, vô số hạt cát nhỏ đến cực điểm chấn rung liên hồi trên mặt đất, tiếp sau bất thần bắn lên, rơi vãi khắp không trung.

Lúc này mỗi hạt cát đều được quán chú pháp lực cuồng bạo vô cùng, không khác với phi kiếm là mấy.

Những hạt cát này từ dưới đất cuốn ngược mà lên, bay múa tứ tung, chỉ trong nháy mắt không ít nham thạch bị đánh ra trăm ngàn lỗ thủng dày đặc, nhìn qua hệt như tổ ong, lực đạo cực mạnh, khiến chúng bị cuốn lên lao thẳng tới Phương Nguyên đang ở giữa trời.

- Có lẽ không phải hắn khoác lác...

Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Phương Nguyên hơi biến.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, cái tên Tống Long Chúc bị người giễu cợt chỉ biết khoác lác này rõ ràng là có chút bản lĩnh. Trên thế gian người có pháp lực điều khiển đất, có thể thi triển thần thông hành Thổ sao mà nhiều, cũng đã có không biết bao nhiêu thần thông được người nghiên cứu đi ra, mỗi loại đều có uy lực cường đại, nhưng thật luận ra, bản thân hắn quả thực chưa từng gặp được kẻ nào lợi hại như là Tống Long Chúc...

Người khác hoặc là niết đất thành hình, hoặc là bố trí bẫy rập, mà hắn thì lại rót pháp lực vào tận từng hạt cát.

Chỉ riêng điểm này đã khiến mỗi công kích của hắn đều trở nên sắc bén mà tinh mịn, nếu trúng chiêu dù chỉ một chút thôi, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ. Bị thần thông này của đối phương cuốn vào, e rằng vấn đề không còn là toàn thây hay không, mà là trực tiếp bị hóa thành thịt vụn.

- Người ngộ ra được thần thông này đích thị là thiên tài...

Phương Nguyên không khỏi cảm thán, trong lòng thoáng do dự liệu có nên dùng tới thủ đoạn phòng ngự tuyệt đối mà mình vừa tìm hiểu ra được trước đây không lâu...

Song rất nhanh hắn liền phủ quyết ý nghĩ đó, thần thông này tuy lợi hại, nhưng tu vi Tống Long Chúc còn chưa đủ khiến cho thần thông có thể cường đại đến mức đẩy mình vào tuyệt cảnh, thủ đoạn phòng ngự tuyệt đối kia vẫn nên giữ lại dùng vào thời điểm then chốt!

Bởi thế hắn chỉ khẽ vung tay áo lên, thanh khí bên người chợt tăng vọt.

Trong thanh khí tức thì bay ra một con cá chép màu xanh, xoay tròn vòng quanh thân thể hắn...

Hiện tại, Lôi Linh luyện hóa từ thủy tương chi linh này đã có biến hóa mới.

Quấn quanh Phương Nguyên chạy một vòng, hư không quanh người hắn bỗng chốc trở nên mơ hồ, hệt như hóa thành một mảnh hồ lớn, hạt cát bay đầy trời vừa vọt vào trong phiến hư không đó liền như thực sự bay vào trong nước, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ đột ngột biến chậm, đến sau cùng thậm chí trực tiếp ngưng lại, cứ vậy treo giữa không trung, nhè nhẹ di động.

Hạt cát đến được gần Phương Nguyên nhất vẫn còn cách một gang tay.
Chương 858 Đừng nói nhảm, đến đi (1)

- Nếu không phải ta được đến thần vật như thủy tương chi linh, còn luyện hóa thành Lôi Linh cho riêng mình, có thể triệu hoán đầm nước, như vậy thần thông của ngươi quả thực đủ sức đẩy ta vào tuyệt cảnh, xem ra dự tính của ta không sai, Đạo chiến lần này đúng là cơ hội tốt!

Phương Nguyên khẽ thở phào một hơi, quay sang Tống Chúc Long thản nhiên nói.

Lúc nói lời này, hắn chậm rãi thu hồi cá chép màu xanh, đầm nước quanh mình cũng theo đó tan biến.

Hạt cát đầy trời ầm ầm rơi xuống đất!

Tiếp sau, trong tay hắn ngưng tụ ra một đạo trường kiếm màu xanh như ẩn như hiện, Chu Tước dưới chân giang ra đôi cánh cực lớn!

Oanh!

Vung kiếm chém tới, kiếm khí tăng vọt, đột phá khoảng cách hơn ba mươi trượng giữa hắn và Tống Long Chúc.

Cùng lúc, trên bầu trời, lôi quang gào thét trút xuống.

Sát na đó, chiến ý trong lòng Phương Nguyên tăng vọt tới đỉnh phong.

Hắn đang muốn thử pháp!

Trước đây hắn một lòng muốn tham gia Đạo chiến, dù biết rõ trong Đạo chiến sẽ có ba phương cường thế nhắm đến mình cũng phải tiến vào, chính là vì hắn biết đây là một cơ hội khó được, có thể khiến hắn sảng khoái thử pháp mà không cần cố kỵ gì.

Sau khi bước chân vào cảnh giới Kim Đan, hắn cũng đã bắt đầu thôi diễn con đường Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cho riêng mình, hắn xem qua rất nhiều điển tích, nhập vào trong đó rất nhiều cảm ngộ, đồng thời thôi diễn ra không ít biến hóa, có thể cảm giác được bản thân đề thăng không ít. Nhưng ngộ pháp chi lộ rốt cuộc không phải chuyện có thể đóng cửa tạo xe mà vẫn làm được, hết thảy những gì hắn tham ngộ đi ra đều cần quá trình thử luyện để ấn chứng!

Cách thích hợp nhất cho hắn thử nghiệm chính là chiến đấu với cao thủ trong Đạo chiến!

- Mẹ nó, ngươi quá đáng rồi đấy?

Tống Long Chúc bị một kiếm này của Phương Nguyên dọa sợ, liều mạng nâng lên kích lớn màu đen chống đỡ, sau đó chỉ cảm thấy lực lượng cuồng bạo trên kiếm điên cuồng vọt tới, ngay cả Nê Long dưới chân hắn đều bị chấn cho vỡ vụn, vội vàng lớn tiếng kêu hét:

- Ý tứ thoáng một cái là được rồi, cần gì phải làm đến bước này, trong bí cảnh thiếu gì cao thủ, sao ngươi không chừa chút khí lực đi đối phó những người khác...

- Ta đâu làm trái quy tắc Đạo chiến, có gì mà quá đáng?

Thần tình Phương Nguyên căng cứng, tay phải cầm kiếm, tay trái làm phép, không ngừng tấn công về phía Tống Long Chúc.

Bức cho Tống Long Chúc âm thầm kêu khổ, trong lòng nghĩ:

“Khi trước ta thật sự không nên nói muốn bóp trứng hắn trước mặt người khác... Hơn nữa lúc ấy trong tửu lâu rõ ràng người cũng không nhiều, rốt cuộc là đứa tiện nhân nào lắm mồm truyền chuyện này đến tai hắn?”

Mắt thấy Phương Nguyên càng lúc càng ép chặt, dường như đến cả thời gian thở dốc đều không có, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng. Tuy hắn vẫn còn sức đánh một trận, lại không bỏ được liều đến ngươi chết ta sống với Phương Nguyên sớm như vậy, bằng không hành trình trong Đạo chiến tất bị ảnh hưởng. Khoan nói có thể đánh bại được Phương Nguyên hay không, dù có thật đánh bại được, thì hắn cũng lấy đâu ra dư lực đi đối phó những người khác?

Trong lòng Tống Chúc Long vốn cũng không có ngạo ý phải muốn ác chiến đến cùng, dù chết không lùi, ý niệm này vừa hiện ra trong đầu, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy!

“Vèo” một tiếng, hắn vung thương bức lui Phương Nguyên, hét lên:

- Sợ ngươi rồi, ta đi, ta đi là được chứ gì?

Nói xong liền một đầu chui xuống dưới đất, chẳng thấy bóng người đâu nữa.

- Không ngờ lại chạy?

Phương Nguyên nhìn xuống mặt đất nơi Tống Long Chúc vừa tan biến, không khỏi nhíu mày.

Trên thực tế vừa rồi hắn vẫn còn lưu chút thủ đoạn chứ chưa thi triển ra hết toàn bộ, mục đích chính là không muốn phân ra thắng bại với Tống Long Chúc quá sớm, làm mất đi cơ hội cho mình thử pháp, lại không ngờ đứa này không có cốt khí đến thế, nói chạy liền chạy...

- Ta phải làm sao mới khiến những người này cam tâm tình nguyện đấu hết sức đây?

Hắn không chỉ nhíu mày, còn rất nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này.

Hắn biết, những cao thủ như vậy khác với tu sĩ bình thường.

Tu sĩ bình thường đều chỉ muốn đến chỗ mình thử thử xem sao, thắng rồi, lập tức thành danh, không thể thắng, lại cũng không nắm chắc cướp được danh thứ quá cao, tính ra không chịu thiệt, cho nên nguyên một đám mới xếp hàng đi đến, không tiếc hết thảy giao thủ với mình.

Nhưng cao thủ lại khác, bọn họ có hi vọng giết vào mười thứ hạng đầu, thậm chí là tiền tam giáp, trước khi tình thế sáng tỏ, bọn họ tuyệt đối không chịu dốc sức liều mạng với mình, không riêng gì mình, dù đụng phải những tu sĩ Tử Đan còn lại, cùng lắm cũng chỉ là đơn giản thăm dò một cái liền thu tay, ai nấy đều mang theo tâm tư giữ lại thực lực, ý đồ chờ tới giai đoạn sau cùng mới phát lực...

Song nếu là thế, mình muốn thử pháp, lại biết tìm ai để thử?

- Phải nghĩ cách bức bọn hắn tới đấu với ta mới được...

Sau một phen ngưng thần, trên mặt Phương Nguyên chớp qua ý cười, hắn đã nghĩ ra một cách.

Than nhẹ một tiếng, hắn giơ tay lên, viết ra một hàng chữ lớn giữa hư không.

“Chỉ cầu được người đánh bại, quần sơn chiến tận vô địch thủ!”

Viết xong hai hàng chữ lớn kia, Phương Nguyên lần nữa vung tay áo lên.

Mười bốn chữ lớn huyễn hóa linh quang, ngưng cố giữa hư không, sau khi được hắn vung lên liền bay ra giữa trời, càng lúc càng lớn, khí cơ gào thét, hệt như một biển chữ vàng cực lớn, sáng loáng treo giữa tầng trời. Thời khắc này, không biết bao nhiêu người đang kinh ngạc ngẩng đầu thấy được hai câu kia, như thể là đang gửi lời khiêu chiến với toàn bộ chúng nhân trong bí cảnh.

- Phương tiểu tiên sinh đang làm cái gì vậy?

Trong phiến bí cảnh, chúng tu vừa thấy Tống Long Chúc cuống cuồng đào tẩu, muốn tới chúc mừng Phương Nguyên, lại thấy được hai hàng chữ lớn trên không trung, lập tức ai nấy đều ngây ngốc đương trường.

...

...
Chương 859 Đừng nói nhảm, đến đi (2)

- Quá kiêu ngạo!

Ở ngoài bí cảnh, chúng tu theo dõi khảo thí, bao gồm cả các đại nhân vật, trưởng lão và tông chủ của các đại tiên môn, thế gia, đạo thống cũng đều thấy được rõ ràng mười bốn chữ lớn hiện ra trong bí cảnh, nhất thời không ít người biến sắc, hít sâu một hơi khí lạnh.

- Tán tu Tống Long Chúc kia đã nổi danh là cuồng nhân, nhưng so với đứa nhãi này...

- Khí phách lắm, dám viết ra lời này, hắn muốn chọc giận toàn bộ cao thủ trong bí cảnh ư?

- Xong rồi, trước đây lão phu còn đánh cược hắn có thể tiến vào tiền tam giáp, giờ xem ra, sợ rằng ngay cả mười thứ hạng đầu cũng khó...

Từng tiếng nghị luận từ trên Tiên Đài truyền xuống, ai nấy đều kinh thán, song phần nhiều lại là tiếc hận.

- Không sai, cây mọc cao hơn rừng tất bị gió quật ngã, đứa nhãi này đã không phải cây mọc cao hơn rừng, lại dám khiêu hấn toàn thiên hạ, chỉ sợ cao thủ trong bí cảnh vừa gặp được hắn liền đều muốn phân ra thắng bại, bằng không khó tránh khỏi sẽ bị chế nhạo là bại tướng dưới tay hắn...

- Ai, trong bí cảnh có mười mấy người là Tử Đan, ai nấy đều giấu trong mình đòn sát thủ, hắn dám cùng lúc khiêu chiến hơn chục Tử Đan, còn tự nhận mình là vô địch?

Những người theo dõi khảo thí này đều là địa nhân vật tay nắm quyền cao chức trọng trong các môn các phái, lăn lộn giang hồ mấy trăm năm, không ai không là tồn tại già đầu thành tinh, đối với sự thể nhân gian, đối với mọi mặt âm ám trong Tu Hành Giới đều rất rõ ràng, cũng biết trong thiên hạ có chút chuyện tuyệt không nên làm, cho nên vừa nhìn thấy những lời này, liền biết Phương Nguyên đã chọc phải tổ ong vò vẽ, tất sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm đến.

- Triệu huynh, thằng nhãi này là cái người mà khi trước Thái Hư tiên sinh để ý tới?

Trên Tiên Đài nơi có mấy vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh, có người thấy được mười bốn chữ lớn kia liền bật cười ha hả, quay đầu nhìn sang Triệu Chí Trăn nói:

- Căn cơ đúng thật không kém, nhưng tính tình lại không khỏi quá mức cao ngạo, sợ rằng khó thành đại khí...

Sắc mặt Triệu Chí Trăn cũng hiện vẻ rất phức tạp, khe khẽ thở dài một hơi, nói:

- Tuổi trẻ lớn lối, cũng là điều bình thường!

Trong lòng lại không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra trong Thông Thiên bí cảnh Kim gia, thầm nghĩ.

“Lúc đó đứa nhóc này cũng cường ngạnh như thế, khi ấy ta thảo luận với đám người Thái Hư tiên sinh, cảm thấy hắn bị Kim gia bức thái quá mới kiếm đi thiên phong, xử sự cực đoan, giờ nhìn lại, sợ là đứa nhỏ này trời sinh đã có tính cách như vậy, ngoài mặt bình thản, bên trong lại kiêu ngạo tận xương tủy!

Một vị Tuần Giám Sứ khoác áo bào màu lam nhạt gần đó cười nói:

- Trước đây ta có thảo luận với mấy người Tôn đạo huynh, Kỳ đạo huynh, đoán đứa nhóc này chí ít cũng có thể đứng chân trong mười thứ hạng đầu, giờ có vẻ đã nhìn lầm. Ai, khó, khó, khó...

Triệu Chí Trăn nhớ lại chuyện xảy ra trong Thông Thiên bí cảnh, trong lòng khẽ động, cười nói:

- Cũng chưa hẳn là không thể!

Mấy người xung quanh đều quay đầu nhìn lại Triệu Chí Trăn:

- Hả?

Triệu Chí Trăn nói:

- Ta lại cảm thấy, dù hắn thành là đích ngắm cho chúng nhân thì cũng vẫn có thể tiến vào mười thứ hạng đầu!

Thấy vẻ mặt đám người chung quanh đều hiện rõ kinh ngạc, hắn dứt khoát cười nói:

- Bằng không, chư vị đánh cược với Triệu mỗ thử xem?

Chúng tu quanh đó thấy vậy đều khẽ nhíu mày, có chút do dự không quyết.

Nhưng cũng đúng lúc này, vị Trấn Thủ Tiên Minh kia lại cười nói:

- Nếu các ngươi không dám, vậy để lão phu đánh cược cho. Ha ha, ta rất thích tính cách đứa nhóc này, chỉ là muốn thành rường cột, được đến trọng dụng, e rằng còn phải tận tình rèn luyện một phen mới được. Lần này luận thực lực, hắn quả thực có hi vọng tiến vào mười thứ hạng đầu, nhưng mấy lời kia vừa ra, tất sẽ bị người nhắm đến, làm sao mà đi được xa?

Triệu Chí Trăn nghe xong, cười khổ nói:

- Vãn bối thân không sở trường, làm sao có thể đánh cược với tiền bối?

Một người cạnh đó đột nhiên cười nói:

- Ngươi không dám đánh cược với hắn, vậy để cho lão phu!

Chúng nhân nhìn lại, thấy được người nói chuyện là một vị lão giả mặc áo choàng ố vàng, đầu bù tóc rối, chính là một trong bảy đại viện chủ Lang Gia các, Ô Mộc tiên sinh, hắn cười ha hả nhìn Trấn Thủ Tiên Minh Thái Khôn đạo nhân, nói:

- Đứa nhóc này bác lãm quần thư (đọc nhiều sách vở), một thân nho khí, há lại sẽ là người không rõ đạo lý, thế nên lão phu đánh cược hắn làm vậy tất có thâm ý, tuyệt sẽ không dừng ở bên ngoài mười thứ hạng đầu!

Trấn Thủ Tiên Minh Thái Khôn đạo nhân nghe vậy, ngược lại hơi ngớ, cười nói:

- Đánh cược với ngươi, top mười quá thiệt, ta phải cược top năm!

Đại viện chủ Lang Gia các Ô Mộc tiên sinh vỗ đùi, cười nói:

- Nói nhảm ít thôi, ta cược với ngươi, tiền tam giáp!

Hai người vừa vỗ tức hợp, thứ cầm ra cá cược là một vò rượu tám trăm năm.

...

...

- Nhìn khí cơ này, hình như là của vị ngũ đạo khôi thủ kia?

Trong bí cảnh, ở mặt bắc, có hai người đang ngự kiếm săn giết ma vật tại một mảnh sơn cốc, hai người một áo đỏ một áo xanh, lần lượt giá ngự hai đạo phi kiếm, hồng quang quét khắp bốn phía, ma vật dồn dập ngã xuống, không kham nổi một kích. Bọn hắn thấy được mười bốn chữ lớn bay múa trên trời cao phía xa xa, nét mặt đều hơi ngớ, khẽ liếc nhau một cái, đồng thời cười lạnh.

- Đứa này thật tưởng mình là bất thế thiên kiêu?

Người áo xanh cười lạnh, khe khẽ niết động pháp quyết, tiên kiếm lập tức bọc lấy hắn, phi thân mà đi.

...

...

- Có phách lực!

Ở mặt nam, nơi cách Phương Nguyên không xa, một vị nam tử tuấn mỹ khoác trường bào vàng nhạt, tay cầm một chiếc ngọc như ý màu trắng, vẻ mặt nho nhã, sau khi thấy được mười bốn chữ lớn kia cũng cười nhạt một tiếng, bàn tay vung khẽ, bốn năm con ma vật bên người lập tức hóa thành mảnh vụn, sau đó một dải lụa đỏ như linh xà bay tới, quấn trên cổ tay hắn.
Chương 860 Trận ngộ thân pháp (1)

- Vị ngũ đạo khôi thủ này thật có phách lực, ta sao có thể không tới xem?

Dứt lời, hắn đạp lên cát vàng, thân hình thong dong lướt đi, tốc độ lại cực nhanh, chẳng mấy chốc đã tan biến trên đường chân trời.

- Ai cũng nói ta khoác lác, nhưng so với người này thì đã tính là gì?

Tống Long Chúc vừa mới đào thoát khỏi trận chiến với Phương Nguyên cũng nhìn thấy mười bốn chữ kia, thần sắc lập tức hiện đầy vẻ kinh hãi khó mà tin nổi.

- Ha ha, chỉ đơn thuần dựa vào săn giết ma vật, e là rất khó lấy được đủ nhiều ma hạch...

Ở một nơi khác, một lão ẩu (bà lão) lưng còng, tay chống quải trượng hình đầu rồng cười lên âm trầm, phi thân lao nhanh về hướng đông.

- Hắn đang câu cá ư?

Một vị nam tử chân trần, bên hông treo giỏ cá đưa mắt nhìn về phía đông, trên mặt chớp qua một tia cười lạnh.

Mười bốn chữ vừa ra, bốn phía tuôn động.

Mà Phương Nguyên sau khi làm xong hết thảy thì lại bình tĩnh ngồi trên một khối nham thạch bằng phẳng, lẳng lặng chờ đợi. Ở bên cạnh hắn vây quanh hơn mười tu sĩ, những người này cơ bản đều đã giao thủ với hắn, giờ đây không còn xếp hàng tới quấy nhiễu, lại vẫn không chịu rời đi, thậm chí cũng không đi săn giết ma vật cướp lấy ma hạch, mà cứ đứng đó chờ xem thế cục phát triển.

Những người này về cơ bản cũng đều được đến ân huệ từ Phương Nguyên, trong lòng có hảo cảm, hiện tại không khỏi có chút bận tâm.

- Phương tiểu tiên sinh làm người rất tốt, thực lực hắn vượt xa chúng ta, nhưng lúc chúng ta khiêu chiến, hắn lại không thẳng tay hạ sát thủ, trục xuất khỏi Đạo chiến, ngược lại còn hạ thủ lưu tình, thậm chí không tiếc truyền pháp, chỉ điểm chỗ thiếu sót trong thần thông của chúng ta...

- Đúng vậy, vừa rồi ta cũng đã nhìn rõ ràng. Nếu hắn vận dụng toàn lực giao thủ, sợ rằng có hơn phân nửa số người trong chúng ta đến cả thần thông đều không kịp thi triển liền đã bị đánh bại. Nhưng lúc ra tay hắn không chỉ hạ thủ lưu tình, thậm chí còn nhẫn nại chờ chúng ta tung ra thần thông, đợi lúc uy lực phát huy đến mạnh nhất mới đánh trả...

- Người tốt tính như vậy, đối với chúng ta cũng khách khí, làm sao lại cứ muốn khiêu chiến đám thiên kiêu kia?

Nghi hoặc trong lòng bọn hắn càng lúc càng nặng, hoàn toàn nghĩ mãi mà không ra.

Chỉ là thấy được bộ dạng đó của Phương Nguyên, ai cũng không dám tiến lại hỏi rõ ngọn ngành.

Trên đỉnh đầu Phương Nguyên, mười bốn chữ lớn như được in khắc giữa trời, mãi mà không tiêu tán.

Đột nhiên, chẳng biết từ lúc nào, bất ngờ có lượng lớn sương mù cuộn lên, che rợp cả bầu trời.

Sương mù này cực kỳ cổ quái, bao phủ phương viên trăm trượng quanh Phương Nguyên, ở trong đó, thậm chí ngay cả ma vật đều tan biến, yên tĩnh đến đáng sợ...

Thời khắc này, chúng tu sĩ vây quanh bên người Phương Nguyên thậm chí ngay cả hô hấp đều không dám thở mạnh.

Đúng lúc đó, Phương Nguyên chợt trợn mắt, nhìn thoáng qua sương mù, trên mặt chớp qua ý cười.

Hắn biết có người đến, còn không phải chỉ một hai người...

- Ngũ đạo khôi thủ, ngươi lấy đâu ra lòng tin mà dám tự xưng vô địch?

Sâu trong sương mù, có tiếng nói âm trầm vang lên, mang theo ý tứ trào phúng lạnh lùng.

Phương Nguyên không mở miệng đáp lời, vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh.

- Nghe nói ngươi không biết tự lượng sức mình, chỉ với chút tu vi đã dám làm thầy thiên hạ, ba viên ma hạch liền chỉ điểm tu vi cho người khác?

Có giọng nói khác cười lên tiếp lời:

- Ha ha, như thế tính ra, ma hạch trên người ngươi chắc phải vài trăm rồi nhỉ?

Phương Nguyên đảo mắt nhìn lướt qua chung quanh, lại vẫn không mở miệng, mà chỉ khe khẽ gật đầu.

- Vốn định chờ vào sâu trong bí cảnh mới tận tình giao thủ một phen với ngươi, thử xem cân lượng thế nào, nhưng giờ nếu ngươi đã ngông cuồng như thế...

Một tiếng nói hùng hồn lạnh lùng vang lên:

- Vậy không cần giữ ngươi lại chờ tiến vào sâu trong bí cảnh nữa rồi!

Tiếng nói kia còn chưa dứt, ở một hướng khác đã vang lên tiếng cười lạnh nhàn nhạt:

- Ha ha, ta đoán ngươi làm vậy là muốn câu cá, đáng tiếc, ngươi biết không, đôi lúc cá câu đi ra quá lớn, ngược lại có khả năng kéo chính mình vào trong nước?

Đón lấy những âm thanh này, Phương Nguyên chậm rãi đứng lên.

- Nếu chư vị đã đến cả rồi...

Phương Nguyên nhìn vào sâu trong sương mù dày đặc, thanh âm đột nhiên trầm xuống:

- Thì mẹ nó đừng nhiều lời nữa!

Ầm ầm!

Dứt lời, pháp lực toàn thân hắn tung trào mà ra, lôi quang quanh người sáng rực lên, lao thẳng vào trong sương mù!

- Nếu muốn đánh, vậy cứ đánh cho thống khoái!

Một tiếng “vô địch thủ” của Phương Nguyên đưa tới rất nhiều cao thủ, chiến ý theo đó vọt thăng mà lên, trên thân bất ngờ cuốn theo một loại hào hùng hiếm thấy. Trong tiếng hét phẫn nộ, đủ loại thần thức, lực lượng đồng loạt đề thăng tới đỉnh phong, rồi cứ vậy lao thẳng vào trong sương mù dày đặc, quả thực hệt như thiên thần, từng đạo tia chớp như du xà quấn quanh toàn thân, chiếc áo choàng khoác trên người như được thêu đầy tia chớp...

Vèo…Vèo.

Hắn vừa vọt vào sương mù, lập tức có hai đạo kiếm quang bay tới, giao thoa chém đến trước mặt.

Hai đạo phi kiếm này một xanh một đỏ, sắc bén dị thường, xé rách cả hư không.

Tâm thần Phương Nguyên lập tức căng chặt, hắn nhận ra lai lịch hai đạo kiếm quang này.

Trong đám tu sĩ tham gia Đạo chiến lần này, tu sĩ Tử Đan tất nhiên là tồn tại được người chú ý nhất, nhưng cũng có một vài người được chú ý không thua gì tu sĩ Tử Đan. Trong đó nổi danh nhất là một đôi huynh đệ họ Lôi đến từ Lôi Châu.

Hai người bọn họ không phải Tử Đan, nhưng mức độ đáng sợ lại không thua gì Tử Đan.

Bởi vì hai người bọn họ đều mang theo pháp bảo!

Đạo chiến vốn không cho phép dùng pháp bảo, nhưng lần này lại phá lệ, nghe nói nguyên nhân phá lệ là để chiếu cố hai huynh đệ Lôi thị kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom