• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (2 Viewers)

  • Chương 836-840

Chương 836 Các ngươi cùng lên (1)

- Ta nghĩ Tiên Minh hẳn là đã hiểu lầm!

Lúc này, Kiếm Sư áo trắng lại cười nhẹ một tiếng, nói tiếp:

- Bản ý của chúng ta không phải là không cho ngươi tham gia đại khảo Kiếm Đạo hay gì cả, mà là Kiếm Đạo của ngươi có vấn đề, cho nên chúng ta không muốn để ngươi tiếp tục dùng kiếm...

- Hả?

Nghe được lời này, trong lòng Phương Nguyên thoáng trầm xuống, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên đối phương.

Chúng tu chung quanh nghe lời ấy của nam tử áo trắng cũng đều lộ vẻ hoảng sợ, trong đầu không khỏi cuộn lên nghi hoặc vô tận, Tẩy Kiếm Trì không muốn người áo xanh kia tiếp tục tu luyện Kiếm Đạo? Đây là ý gì? Hiện trường bỗng chốc hoảng loạn, ngay cả Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn trên Tiên Đài cũng đều ngưng trọng, tựa hồ không nghĩ tới sự tình lại sẽ phát triển đến bước này!

Nhưng nam tử áo trắng đón lấy ánh mắt chúng nhân, lại chỉ nhếch miệng cười khẽ, nói:

- Ta cũng biết yêu cầu này nghe có vẻ hơi quá phận, nhưng ta hi vọng ngươi hiểu, Tẩy Kiếm Trì làm như vậy, tự nhiên có lý do của riêng mình...

Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nhưng không mở miệng.

Từ đương sơ ở trong Thông Thiên bí cảnh Thiên Lai Thành, đụng phải tên đệ tử áo đen Tẩy Kiếm Trì, Phương Nguyên đã biết chuyện này rồi sẽ phiền phức to, đến sau lại bị Tiên Minh báo cho nói không hy vọng mình tham gia đại khảo Kiếm Đạo, trong lòng hắn càng hiểu rõ, nhưng dù là thế, hắn vẫn không biết tại sao Tẩy Kiếm Trì lại cừu thị Kiếm Đạo của mình đến vậy, cừu thị đến mức thậm chí đưa ra yêu cầu vô lý, bắt mình phải từ bỏ Kiếm Đạo!

Hắn đương nhiên không thể đáp ứng, nhưng nói “Không” cũng chẳng nghĩa lý gì, bởi vậy hắn chỉ nhìn tên nam tử áo trắng mà không mở lời.

- Ha ha, ta biết ngay ngươi sẽ không đồng ý!

Nam tử áo trắng thấy biểu tình trên mặt Phương Nguyên, khẽ cười một tiếng đành chịu, nói tiếp:

- Tẩy Kiếm Trì muốn ngươi từ bỏ Kiếm Đạo, tự nhiên có rất nhiều cách, nhưng đoán rằng sẽ có người nói Tẩy Kiếm Trì lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi cũng sẽ không phục, chẳng qua, may mắn lần Đạo chiến này ta cũng sẽ tham gia, đến lúc đó, ta nghĩ ta sẽ tìm được một cách thích hợp để ngươi đáp ứng từ bỏ Kiếm Đạo...

- Mà nếu tự ngươi làm vậy, liền cũng sẽ không ai nói Tẩy Kiếm Trì bắt nạt ngươi, đúng không?

Hắn vừa nói vừa lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, cười cười, sau đó xoay người, từ từ tan biến trên Tiên Đài.

- Đây là... Tẩy Kiếm Trì muốn phế bỏ Kiếm Đạo của hắn?

- Không, đây là Tẩy Kiếm Trì khiêu chiến hắn, đây là một trận đánh cược Kiếm Đạo...

Thoáng chốc đó, không biết bao người nhịn không được hít sâu một hơi khí lạnh.

Ý tứ trong lời tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia, chúng nhân tại trường đều nghe ra được, trong lòng nhất thời vô cùng hoảng sợ:

- Trước là Cửu Trọng Thiên, sau lại có Tẩy Kiếm Trì, tên áo xanh này bản sự ở đâu ra, lại khiến cho hai đại Thánh Địa đều muốn nhắm vào hắn...

Rốt cuộc đa số tu sĩ tại trường lấy các đạo Đan, Trận, Pháp, Khí làm chủ, mà những người này đều tận mắt chứng kiến Phương Nguyên một đường đoạt lấy khôi thủ, cảm thấy hắn so với những người tu luyện thần thông thuật pháp khác thì càng thân cận, trong lòng đang nghĩ hắn liệu có thể tiếp tục tỏa sáng ở Đạo chiến hay không, lại không ngờ Đạo chiến còn chưa bắt đầu, hắn đã bị hai đại Thánh Địa nhắm đến...

Nhất thời không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng.

- Ha ha, thú vị, thú vị...

Trong bầu không khí có chút ngưng trọng đó, bỗng chợt có người cười khẽ, chúng nhân khẽ động, quay đầu nhìn lại, liền thấy được trên phương Tiên Đài phủ đầy sương mù khi trước, sương mù bắt đầu chậm rãi tán đi, từ bên trong đi ra một vị nam tử hình dung yêu dị, bộ dạng người này tuấn mỹ vô cùng, mặt mày âm nhu, bị hắn nhìn vào cứ có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, toàn thân rất không thoải mái.

Càng then chốt chính là, hắn một thân Yêu khí, rõ ràng không giống thường nhân, hơn nữa người này cũng hoàn toàn không có ý che giấu, thậm chí là cố ý thúc giục Yêu khí trên người, khiến cho sau lưng hiện ra hư ảnh một con rắn âm sâm cuộn tròn giữa hư không!

- Yêu quái?

- Không ngờ người này lại là yêu quái...

Trong đám đông vây xem chung quanh tự nhiên không thiếu cao nhân, vừa liếc mắt nhìn, lập tức kinh hãi, cao giọng quát lớn.

- Yêu Ma lớn mật, lại dám hiện thân ở Trung Châu?

- Quái vật này từ đâu chui ra, dám to gan lớn mật xuất hiện ngay trong đại khảo lục đạo?

Vừa nãy bọn họ chứng kiến hai tên Yêu Ma Kim Đan quấy rối đại khảo Kiếm Đạo, cuối cùng chết thảm đương trường, trong lòng còn đang suy đoán Yêu Ma kia là ai phái tới, giờ lại thấy được một tên Yêu Ma cứ thế hiện thân, sao có thể không kinh ngạc cho được?

Ngay cả Phương Nguyên khi thấy được người này, ánh mắt cũng hiện vẻ lạnh lùng.

Hắn một mực lưu lại chỗ này, vốn chính là muốn nhìn xem trên Tiên Đài sương mù kia rốt cục là người nào, cuối cùng đối phương cũng đã chủ động hiện thân.

...

...

Nghe được một mảnh tiếng gầm rộ lên xung quanh, nam tử âm nhu yêu mị kia lại chỉ cười mà không nói, tựa hồ không chút để ý.

Ở bên cạnh hắn còn có một vị lão giả mặc áo gấm năm màu sặc sỡ, người đó cười lạnh, cất bước tiến lên, hít sâu một hơi, đột nhiên mở miệng như sấm rền, tiếng gầm cuồn cuộn chấn đãng bốn phía:

- Im ngay, đây là Nam Hoang thành tiểu Yêu Vương Tân Trạch, hắn được Tiên Minh thỉnh mời, đặc ý tới Trung Châu tham dự đại khảo lục đạo, ai dám bất kính?

- Cái gì? Tiên Minh mời tới?

Chúng tu thần sắc kinh nộ, nhưng vừa nghe được lời ấy, sắc mặt đều thoáng ngẩn ngơ.

Vô số ánh mắt nghi hoặc hướng về phía chư vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh.

Nhưng mấy vị Tuần Giám Sứ trên Tiên Đài lại chỉ liếc nhau một cái, không ai đứng ra nói chuyện.

Chỉ là sắc mặt bọn hắn rõ ràng đều hiện vẻ bất mãn.
Chương 837 Các ngươi cùng lên (2)

Vị Nam Hoang thành Tân Trạch tiểu vương gia kia lại nhẹ giọng cười khẽ, nói:

- Tiên Minh Lộc Xuyên Thánh Nhân thuyết phục Yêu tộc trong hiên hạ cùng chống chọi đại kiếp, để bày tỏ thiện ý, bèn mời ta đại biểu sứ giả Nam Hoang thành đến Trung Châu xem lễ, bản vương không tiện chối từ ý tốt của Thánh Nhân, thế nên mới tới đây du lịch một phen, chỉ có điều, bản vương không thích phô trương, bởi vậy mới không công khai với thiên hạ, chư vị cần gì phải căng thẳng như thế?

Nghe hắn nói vậy, chúng tu tại trường đều nghẹn họng, sắc mặt không giấu được vẻ cổ quái.

Nghe người này nói ra tên họ một vị Thánh Nhân trong Tiên Minh, đoán rằng chuyện này không giả, huống hồ, dù trong lòng đại bộ phận chúng nhân có chút xem thường và phẫn hận Yêu Ma, nhưng mục đích trước nay của Tiên Minh vẫn luôn là ngưng tụ hết thảy lực lượng đề kháng đại kiếp, điều đó mọi người đều biết!

Đấy còn là ở Trung Châu, nếu là ở một ít địa khu giáp giới Yêu Vực, một số tiên môn, đạo thống thậm chí còn rất thân thiết với Yêu tộc.

Hơn nữa, có không ít còn sớm đã kết giao thông hôn cùng Yêu tộc, khó phân đây đó.

- Nếu ngươi chỉ đến xem lễ, tự nhiên không ai căng thẳng!

Phương Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía Tân Trạch tiểu vương gia, thản nhiên nói:

- Mấy tên tử sĩ Yêu Ma tiềm nhập Xích Thủy Đan Khê mưu đồ làm loạn, cuối cùng có ba tên chết ở trong tiểu viện của ta, hai tên chết ở chỗ này, có phải đều là do ngươi phái tới?

- Ha ha, vị tiểu hữu này, nói chuyện phải chú ý cẩn thận...

Tân Trạch tiểu vương gia nghe vậy, cười nhạt một tiếng, nói:

- Dù là Yêu vực cũng có thập đại yêu mạch, giữa đây đó vốn là nước sông không phạm nước giếng, thậm chí còn xung đột rất không thoải mái, bản vương làm sao biết được hết Yêu tộc trên khắp thiên hạ? Lần này ta tới đây chỉ là xem lễ, mang theo thiện ý mà đến, ngươi đừng có tùy tiện ô miệt thanh danh bản vương, nói cái gì cũng phải có chứng có cứ mới được!

- Hừ, phủi tay thì nhanh lắm...

Khoan nói Phương Nguyên, chúng tu sĩ tại trường nghe được lời ấy, không ít người đều nở nụ cười lạnh.

Có Yêu Ma làm loạn tại hiện trường đại khảo lục đạo, không cần nghĩ cũng biết, nhất định sẽ có người hoài nghi đến trên đầu vị Tân Trạch vương gia này. Xem ra hắn cũng là nắm chắc trong lòng, dứt khoát chủ động đứng ra, dù sao đều không lưu lại người sống, tùy tiện hắn muốn nói thế nào cũng được!

Mà Phương Nguyên nghe xong lời này của hắn, sắc mặt cũng là chuyển lạnh, lại không nói gì.

Chẳng qua trong lòng đã càng thêm khẳng định, những Yêu Ma này nhất định là do đối phương phái tới.

Hiện tại xem ra, đối phương không thành công, cho nên mới dứt khoát phủi hết mọi chuyện, nhưng nếu thành công, thật sự bắt đi Quan Ngạo, dùng đó âm thầm uy hiếp mình, như vậy không biết hắn cuối cùng sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì...

... Yêu Ma quả nhiên đáng chết!

- Ha ha, lần đại khảo Kiếm Đạo này, quả thực khiến bản vương mở rộng tầm mắt!

Tân Trạch vương gia ha ha cười lớn, nói:

- Vốn lần này bản vương chỉ định tới bái phỏng mấy vị bạn tốt, chiêm ngưỡng phong thái tu sĩ Trung Châu một phen, sau đó mới cùng Tiên Minh thảo luận chuyện đối kháng đại kiếp, sau đó liền lặng lẽ rời đi. Không ngờ, chỉ mới nhìn mấy trường khảo thí đã khiến bản vương có chút ngồi không yên, trận Đạo chiến cuối cùng, bản vương càng thêm động tâm, cũng muốn nhập cuộc chơi một lần...

Lúc nói đến đây, ánh mắt hắn tựa như vô ý liếc nhìn Phương Nguyên một cái, nhẹ giọng cười cười, thấp giọng nói:

- Vị tiểu hữu này, bản vương thấy ngươi rất là quen mặt, đối với danh tiếng năm đạo khôi thủ của ngươi cũng khâm phục vô cùng, chẳng biết liệu có thể cùng nhau luận bàn một phen trong Đạo chiến được không?

- Tên Yêu Ma Nam Hoang thành này lại muốn tham gia Đạo chiến?

Chúng tu sĩ chung quanh nghe vậy, ai nấy đều cả kinh, ngạc nhiên nói:

- Tu vi hắn rõ ràng là Kim Đan cao giai a...

- Đại khảo lục đạo chỉ không cho phép có người lần thứ hai tham gia mà thôi, trước kia hắn chưa từng tham gia, ngược lại hợp với quy củ...

- Đường đường Trung Châu Đạo chiến, không ngờ lại có Yêu Ma đến tham gia, vậy còn ra thể thống gì?

...

...

Quan trọng hơn là, từ trong lời lẽ của tên Yêu Ma Nam Hoang thành này, bọn họ nghe được địch ý của hắn đối với Phương Nguyên, trước có Cửu Trọng Thiên và Tẩy Kiếm Trì, giờ lại thêm cả Yêu Ma, chúng nhân không khỏi có chút lo lắng thay cho Phương Nguyên.

Thời khắc này, Phương Nguyên cũng đang nhìn thẳng vào mắt Tân Trạch tiểu vương gia.

Từ trong ánh mắt đối phương, hắn nhìn ra được một tia giễu cợt nhàn nhạt, ẩn ẩn còn có một tia tham lam mơ hồ.

Tu vi khí tức Kim Đan cao giai của đối phương càng giống như là núi cao, như mây đen trầm trọng chậm rãi áp lên đỉnh đầu, dưới áp lực khổng lồ đó, đạo tâm hắn phảng phất đều bị chấn rạn, xuất hiện vết rách không cách nào bù đắp...

Nhưng mà, dưới áp lực đó, hắn đột nhiên bật cười.

Lúc ý cười hiện lên trên mặt, phía đỉnh đầu, một đạo thanh khí xung thiên, xé nát mây đen.

Trong thanh khí, một mảnh Đan quang đỏ tía mơ hồ hiển hiện...

- Tử Đan...

Đám đông thấy được cảnh này, lập tức kinh hãi quát to:

- Hắn là tu sĩ Tử Đan!

- Tên áo xanh đoạt liên tiếp năm đạo khôi thủ không ngờ là một vị tu sĩ Tử Đan...

...

...

Trong một mảnh tiếng kinh hô, Phương Nguyên chậm rãi chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Được thôi, các ngươi cùng lên hết một lượt đi!

Sớm liền biết Đạo chiến sau cùng này sẽ rất náo nhiệt, nhưng chẳng ai ngờ lại có thể biết náo nhiệt đến vậy...

Tiểu công chúa Hoàng Châu Cửu Trọng Thiên, Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, thậm chí ngay cả tiểu vương gia Nam Hoang thành đều chuẩn bị tham gia Đạo chiến sau khi theo dõi đại khảo Kiếm Đạo.
Chương 838 Giao Long xuất thế (1)

Càng khiến người khó mà hiểu được chính là, ba người này dường như đều ẩn ẩn hiện ra địch ý với người áo xanh nổi danh trong đại khảo lục đạo, tựa hồ ai nấy đều muốn gây khó dễ cho hắn...

Đương nhiên, nếu nói tới bất ngờ lớn nhất trước Đạo chiến, vậy phải kể tới người áo xanh kia.

Xuyên suốt đại khảo lục đạo, ấn tượng hắn mang đến cho mọi người một mực là kẻ trầm mặc ít nói, một lòng nghiên cứu bàng môn, nhưng ai có thể nghĩ đến, khi bị ba đại cao thủ nhắm đến, hắn cũng triển lộ ra tu vi chân chính, không ngờ cũng là một vị tu sĩ Tử Đan?

(bàng môn: cửa lệch, lĩnh vực ít người theo đuổi)

Hơn nữa còn là một vị tu sĩ Tử Đan am hiểu Đan, Trận, Phù, Khí, Kiếm!

Cường nhân như thế xung đột với nhau, sau cùng sẽ có kết cục thế nào?

... ...

Rất nhanh, tin tức liền truyền ra, từ khía cạnh nào đó mà nói, ngay cả chuyện khôi thủ đại khảo Kiếm Đạo bị tùy tùng đi theo bên cạnh người áo xanh đoạt được đều xa không khiến người cảm thấy hứng thú, thậm chí là chờ mong bằng tin tức này!

- Ha ha, khoan nói gì tới tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên, chỉ bằng thực lực Hoàng Châu, trong thiên hạ còn có chuyện gì mà cần phải người trong hoàng tộc bọn hắn đích thân ra tay? Từ phong hào vị tiểu công chúa kia liền biết, đó đương nhiên là đích hệ của đương kim Tiên Hoàng, dù không là huyết mạch Chân Hoàng thuần chính, nhưng hẳn cũng có được một nửa Chân Hoàng chi huyết, với huyết mạch như thế, dù dính một tia cũng đều là tuyệt thế cao thủ!

- Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, đã bao nhiêu năm không đáng đi ra tranh cái hư danh này?

Vô số người dồn dập nghị luận thực lực mấy vị này, càng thảo luận càng kích động:

- Không biết các ngươi có để ý đến vị tiểu vương gia Nam Hoang thành kia không? Đã có người nghe ngóng ra thân phận vị này, hắn là ấu đệ của đương kim Yêu Vương Nam Hoang thành, cũng là thiên kiêu tuyệt diễm, được xưng là đại nhân vật xếp thứ hai Nam Hoang thành, nghe nói hiện tại đã có tu vi Kim Đan cao giai, không thua kém gì hai vị kia...

- Giờ ta chỉ muốn xem xem người áo xanh rốt cục thiên tư tuyệt diễm cỡ nào...

- Chẳng qua, đại khái có đổi thành ai lên trường đều không tư cách tranh phong với Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì, tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên hay là Kim Đan cao giai Nam Hoang thành, chỉ duy có người áo xanh này... Hắn chính là Tử Đan không gì không thể a!

...

...

- Không ngờ lục đạo đại khảo lần này lại náo nhiệt đến vậy!

Từng đợt từng đợt nghị luận kia rốt cục kinh động đến không ít thiên kiêu tiểu bối vốn ẩn núp chung quanh Vấn Đạo Sơn, chờ đợi một chiến thành danh trong Đạo chiến sau khi sáu đạo đại khảo kết thúc. Trên một tòa cô phong cách Vấn Đạo Sơn chừng trăm dặm, có người ngay từ trước khi sáu đạo đại khảo bắt đầu đã ngồi xếp bằng ở nơi này, lẳng lặng chờ hơn nửa tháng, cứ như thể đã dung hợp lại với cả ngọn núi!

- Hô...

Hắn thở ra một hơi thật dài, hơi đan khí ẩn ẩn hiện màu đỏ tía, sau đó, một thân pháp lực lưu chuyển, trong lồng ngực hiện ra Tử Đan phập phù mơ hồ, nửa ngày sau hắn mới chậm rãi thu công, quay đầu nhìn về hướng Vấn Đạo Sơn, nhàn nhạt nói:

- Thanh Lưu Tông chúng ta truyền thừa mấy ngàn năm, khiến ta an tâm bất động, tu luyện thành Tử Đan, đáng tiếc, Tử Đan vừa thành, ta lại đứt truyền thừa, nếu không tìm được truyền thừa thích hợp, đường thành tiên e rằng không đi tiếp được...

- May thay, ông trời giúp ta...

Hắn chậm rãi đứng dậy, khí nuốt sơn hà, cười lạnh nói tiếp:

- Đại kiếp buông xuống, Tiên Minh chuẩn bị bồi dưỡng thế hệ nối tiếp, đồng thời có cả tiên pháp truyền thừa, chỉ cần giành được tiên pháp, ta cần gì phải lo tương lai không kết thành Nguyên Anh chí tôn, thành tựu một phương cường giả?

- Tam giáp Đạo chiến lần này, ta chiếm chắc rồi!

...

...

- Ha ha, Đạo chiến lần này thật ra chính là Tiên Minh đang tuyển chọn kỳ tài quyển thượng Thiên Hạ Phổ. Người khác chỉ biết Thiên Hạ Phổ là cuốn ghi chép về thiên kiêu chí tôn trên thế gian, lại không ngờ, Thiên Hạ Phổ được chia làm ba cuốn Thượng, Trung, Hạ. Quyển Hạ ghi chép một ít tiên miêu Thiên Đạo Trúc Cơ, có hi vọng kết thành Tử Đan, quyển Trung thì ghi chép về hàn môn thiên kiêu đã kết thành Tử Đan, nhưng vì xuất thân không tốt, đến hiện tại vẫn chưa có được tiên pháp truyền thừa, con đường tu hành tương lai không dễ đi...

Một nơi khác, trên dòng sông bao la, mưa gió phiêu diêu, sóng triều cuồn cuộn, chính trong sóng lớn ngập trời ấy lại có một chiếc thuyền con, trên thuyền ngồi một nam tử trẻ tuổi đeo mũ rộng vành đang tại nấu rượu đọc kinh, ngẩng đầu nhìn lên mưa to gió rít phía sau thuyền, hắn đột nhiên cảm thấy lòng dạ khoáng đạt, cao giọng cười phá lên, nhìn ra thiên địa bên ngoài, nhẹ giọng tự nói.

- Chỉ có quyển Thượng mới thật sự ghi chép về những thiên kiêu tuyệt đỉnh trên Cửu Châu đại địa, có được tiềm lực vô hạn, sau đại kiếp nhất định có thể gánh nổi trách nhiệm tiếp diễn các đạo truyền thừa, mà như thế, cũng có thể tính là người thượng đẳng trong Tu Hành Giới...

- Đạo chiến lần này chính là cơ hội để những thiên kiêu quyển Trung như ta bước lên quyển Thượng!

- Chỉ là, không biết sau trận Đạo chiến này, mấy người một bước lên trời, lại có mấy người trực tiếp rơi rụng phàm trần...

...

...

- Ha ha, tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên cái gì, chẳng qua là tiểu nha đầu mới ra khuê các, ỷ vào thanh danh tổ tiên mấy vạn năm trước diễu võ dương oai trước mặt người đời. Còn đệ tử Tẩy Kiếm Trì, tuy được xưng cái gì mà một kiếm phá vạn pháp, nhưng thần thông trên thế gian này đâu chỉ một vạn, mười vạn, trăm vạn đều có, dựa vào ba tấc sắt vụn, cùng lắm ngươi phá được mấy pháp. Hừ, chẳng đáng là gì...
Chương 839 Giao Long xuất thế (2)

Trên bàn yến tiệc, một vị nam tử râu quai nón bụng phệ đã uống gần trăm cân rượu, mặt đỏ đến tận mang tai, hào sảng cười to nói:

- Mẹ nó, tiểu vương gia đến từ Nam Hoang thành gì đó chỉ là tên Yêu Ma không đáng nhắc tới, hắn ngay cả Tử Đan đều không phải, chẳng qua là cảnh giới hơi cao chút, cần gì phải để vào trong mắt? Ha ha, Đạo chiến lần này, gia gia ta chẳng sợ ai sất!

Bên cạnh cũng có người uống say khướt, cười nói:

- Ngươi nói thiếu mất một người...

- Ý ngươi là tên ngũ đạo khôi thủ kia?

Sắc mặt nam tử râu quai nón chợt trầm xuống, nhưng rất nhanh liền lại cười phá lên, nói tiếp:

- Ha ha, mẹ nó, đấy càng là chuyện cười. Tinh lực con người có hạn, từ lúc nào mà có người cái gì cũng biết? Gia hỏa đấy có lẽ thông minh, nhưng phân tâm quá nhiều, thuật pháp nhất định không tinh, ha ha, các ngươi chờ đấy, nếu là đụng phải, xem ta làm sao nặn ra trứng trứng của cái đứa luyện đan vẽ bùa kia...

...

...

Đủ loại lời bàn tán khen chê, một màn sau cùng tại đại khảo Kiếm Đạo tựa như tiếng sấm rền, kinh ra vô số Giao Long.

Sớm từ trước khi lục đạo đại khảo bắt đầu, đã có người nhìn thấu thực chất của trường khảo thí này.

Lục đạo đại khảo dù tổ chức ở Trung Châu, nhưng đối tượng nhắm đến lại không hoàn toàn gói gọn trong thiên kiêu đạo thống Trung Châu, ngược lại, đối tượng nhắm đến là tất cả các thiên kiêu tuyệt thế trong các đại địa vực trên thế gian...

Thế gian có câu con đường thành tiên, con đường chỉ dành cho những người đỉnh phong một đường bắt đầu từ Luyện Khí!

Những người này, Trúc Cơ, phải là Thiên Đạo Trúc Cơ;

Kết Đan, phải kết Tử Đan;

Nguyên Anh, phải kết Nguyên Anh Chí Tôn...

Chỉ người đi ở trên con đường này mới có thể tính là thiên kiêu chân chính.

Mà thiên kiêu như vậy, tự nhiên là ở Trung Châu nhiều nhất, bọn hắn bồi dưỡng đệ tử đều dựa theo tiêu chuẩn này, nhưng những địa phương khác, ai dám đảm bảo nhất định không ra được kỳ tài, ở trong hoàn cảnh tài nguyên và đạo uẩn kém chút, thậm chí là thiếu hụt rất nhiều, song vẫn có người có thể đi lên con đường thành tiên, lấy được thành tựu khiến người không tưởng tượng được, thậm chí cần phải ngưỡng vọng...

Nhưng mà những người này ở Cửu Châu đại địa tuy không ít, song đường lại càng chạy càng khó.

Không biết có bao nhiêu người, vốn là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng bởi không được đến truyền thừa Thần giai, bởi vậy lúc Kết Đan không thể kết thành Tử Đan, hoặc là kết thành Tử Đan, nhưng không có tiên pháp truyền thừa, bởi vậy khi Kết Anh lại không thể kết thành Pháp Tướng Chí Tôn...

Loại chuyện đáng buồn đó, trước nay đã xảy ra không ít lần!

Còn lần này, Tiên Minh lấy ra đại phách lực, muốn cứu vớt những thiên kiêu không may mắn như đã nói ở trên. Bọn hắn muốn thông qua lục đạo đại khảo cuối cùng trước khi đại kiếp tiến đến, tập hợp những thiên kiêu đường tương lai mù mịt lại, sàng lọc tuyển chọn ra một đám hữu dụng, âm thầm tiến hành bồi dưỡng, cho bọn hắn một cơ hội, hoặc là một bệ đỡ, giúp bọn hắn có tư cách sóng vai cùng thiên kiêu Trung Châu đứng trên thế gian!

Cho nên, lục đạo đại khảo thực ra chỉ là cánh cửa.

Bước vào, liền là tiền đồ vô lượng, bước không vào, liền chỉ có thể quay về ảm đạm!

Mà đấy cũng chính là lý do Đạo chiến sau cùng trong lục đạo đại khảo hấp dẫn vô số thiên kiêu nhắm tới...

- Lễ, nhân chi kiền dã, vô lễ, vô dĩ lập... (lễ, cái gốc của con ngươi, không lễ, không trưởng thành lên được)

Đêm trước Đạo chiến, khi thiên kiêu khắp các nơi hoặc là đang hân hoan hứng khởi, hoặc là tự mình động viên, hoặc là chuẩn bị những bước sau cùng, trong tiểu viện Xích Thủy Đan Khê, Phương Nguyên chính đang cầm một quyển kinh, tay chắp sau lưng, bước đi thong thả khoan thai, chăm chú dạy học cho Quan Ngạo.

Quan Ngạo đọc theo mấy câu liền vẻ mặt nhăn nhó, nhỏ giọng nói:

- Phương tiểu ca, đây là ý gì?

- Ý là lễ là cái gốc của con người, chỉ cần thủ lễ, hiểu chuyện, trong lòng sẽ tự có nguyên tắc...

Phương Nguyên giải thích một câu, sau đó nhíu mày nhìn Quan Ngạo:

- Dạy cả buổi sáng, thế mà ngươi vẫn không hiểu?

Mặt Quan Ngạo nhăn như đưa đám:

- Ta đau đầu...

- Đau cũng phải học!

Giọng Phương Nguyên nặng thêm một phần, lật sang tờ tiếp theo, tiếp tục ngâm nga.

Nhưng Quan Ngạo lại có chút chịu không được, quay đầu nhìn sang, thấy Tôn quản sự đang uống rượu trong tiểu viện, Toan Nghê cũng ở trên bàn, được phân cho một chiếc tai heo to tướng, thế mà mình lại phải ở chỗ này đọc đống kinh văn khiến người đau đầu kia, bèn nhịn không được nói:

- Trước kia ngươi dạy ta tu luyện, đánh người, ta có thể học một ít, nhưng những thứ này ta thật sự nghe không hiểu, hơn nữa học cái này hữu dụng ư?

- Hữu dụng ư?

Nghe vậy, Phương Nguyên lập tức giận điên người, tiện tay rút ra cây gậy trúc đánh lên đầu Quan Ngạo, vừa đánh vừa mắng:

- Hữu dụng ư? Hả? Ngươi nói hữu dụng ư? Ngươi đã bắt đầu ăn người đến nơi rồi, còn hỏi ta hữu dụng ư?

Cách bốn mươi dặm phía tây Vấn Đạo Sơn có một mảnh sơn vực, chung quanh vút lên bốn đỉnh núi, chính giữa là một mảnh bình nguyên rộng lớn, mà giờ, xung quanh bốn đỉnh núi đã được dựng lên vô số Tiên Đài, tùy theo đạo khảo thí sau cùng trong sáu đạo đại khảo sắp diễn ra, số lượng tu sĩ tới Vấn Đạo Sơn xem khảo thí cũng lên tới đỉnh phong, tương ứng với đó, số Tiên Đài được dựng lên cũng xuất hiện biến hóa.
Chương 840 Chân Long Phi Thiên (1)

Quan Ngạo thật sự là không dạy không được, phát điên lên ngay cả thịt người đều dám ăn?

Điều này quả thực khiến Phương Nguyên tuyệt không dám bỏ mặc, đứa này trước kia vốn là hán tử trung thực đôn hậu, tuy từ nhỏ lực lớn vô cùng, lại xưa nay chưa từng bắt nạt ai bao giờ, không thể để giờ theo mình rồi, thực lực có tiến bộ, kết quả tâm tính lại biến xấu, thế nên sau khi thấy được biểu hiện của hắn tại đại khảo Kiếm Đạo khi trước, Phương Nguyên liền quyết định, không thể cứ vậy thả rông mặc hắn tiếp tục đi sai đường, tu vi tự nhiên là phải dạy, các loại tài nguyên cũng không thể chặt đứt, nhưng càng quan trọng hơn là phải dạy hắn hiểu được một ít đạo lý!

Thế là, Phương Nguyên bắt đầu dạy hắn đọc sách từ đầu...

... Tuy vậy, việc dạy Quan Ngạo đọc sách quả thực không phải chuyện nhẹ nhàng!

Đối với kết quả của đợt bế quan lần này, Phương Nguyên cũng đã tử tế dò xét qua Quan Ngạo một lần, chỉnh thể khá là hài lòng, chỉ là trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Lúc hắn mang theo Quan Ngạo trở về, trong ngoài tiểu viện còn bày biện ngổn ngang mấy bộ thi thể Yêu Ma chết thảm, hắn đã sai người dọn dẹp, dù sao cũng đã biết kẻ đứng sau màn là ai, không việc gì phải nóng nảy...

Chẳng qua những Yêu Ma kia chết cũng quá oan, đoán chừng mới đầu bọn hắn chỉ nghĩ bằng vào thực lực năm người, bắt lại một tên tu sĩ Trúc Cơ không am hiểu thần thông hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay, lại không ngờ cuối cùng đụng phải một tên hung thần vừa mới xuất quan, càng không khéo chính là, bọn hắn rõ ràng còn dẫm lên dược miêu (mầm thuốc) ở hậu viện, sau đó… đối với bọn họ mà nói thì đã không có sau đó!

Còn về tu vi Quan Ngạo hiện tại, thật sự là khiến cho Phương Nguyên giật mình không nhỏ, lúc trước khi đưa viên đan dược kia cho Quan Ngạo Chi, hắn liền biết tu vi Quan Ngạo nhất định sẽ tiến nhanh, song không nghĩ rằng, hắn lại có thể đề thăng đến trình độ khủng bố như bây giờ...

Kết Đan thành công, Đan phẩm là Xích Đan.

Phương Nguyên sau một hồi quan sát, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, tu vi Quan Ngạo hiện tại xác thực đã tính là Kim Đan, chẳng qua Đan phẩm Xích Đan theo lý thuyết thực ra không cao, trong năm màu Đan phẩm Tử, Kim, Bạch, Xích, Thanh thì chỉ có thể tính là là hạ đẳng, nhưng then chốt ở chỗ, khí huyết và nhục thân Quan Ngạo đều quá cường hãn, điều này Đan phẩm Xích Đan sao mà có được?

Khí huyết như rồng, thân thể như sắt, sợ là ngay cả Đan phẩm Tử Đan như mình cũng không bằng được!

Hơn nữa viên Xích Đan kia khác với Xích Đan bình thường, màu sắc đỏ tía cực yêu dị, mặt ngoài được phủ một lớp hỏa diễm màu đỏ kỳ lạ, Xích Đan vừa chuyển, những hỏa diễm này liền tràn khắp toàn bộ tứ chi bách cốt Quan Ngạo, khiến một thân khí huyết của hắn càng thêm phần đáng sợ...

... Đây là tu vi quỷ quái gì?

Phương Nguyên thật sự có chút không hiểu, nhưng thấy Quan Ngạo sống nhăn ra đó, bộ dạng dường như cũng không có vấn đề gì.

Thế là, sau hồi lâu suy xét, Phương Nguyên hỏi Quan Ngạo một vấn đề:

- Lúc ác đấu với người trên Kiếm Đài, ngươi có cảm giác gì không?

Vấn đề này hắn hỏi rất nghiêm túc, trước kia, Quan Ngạo vẫn luôn lực lớn vô cùng, điều này không có gì hiếm lạ, nhưng trong trận chiến trên Kiếm Đài lúc trước, Phương Nguyên lại phát hiện Quan Ngạo không chỉ là lực lớn vô cùng, mà quả thực như biến thành người khác, vô luận là ý thức chiến đấu hay mức độ hung tàn, thậm chí là tốc độ phản ứng, tất cả đều không phải Quan Ngạo lúc trước có thể so...

Đương thời phản ứng của Quan Ngạo rất mê man:

- Lúc trước ta có đánh nhau với người?

Phương Nguyên chậm rãi gật đầu.

Quan Ngạo lập tức căng thẳng hỏi lại:

- Đánh thắng hay đánh thua?

Phương Nguyên nhịn không được nhíu mày, qua nửa ngày mới nói:

- Thắng thua thế nào thật ra không quan trọng...

Ngừng lại một chút mới nói tiếp:

- Được rồi, vẫn khá là quan trọng, ngươi thắng...

Quan Ngạo lập tức thở phào một hơi, trên mặt thoáng hiện vẻ đắc ý, chẳng qua đột nhiên hắn lại như nhớ tới chuyện gì, nói:

- Phương tiểu ca, lúc trước sau khi ngươi để ta nuốt xuống đan dược ta liền làm một giấc mộng, ở trong mộng, hình như ta đi đến trong một hang đá, ở đó ta nhìn thấy có một tượng thần, mặt xanh nanh vàng, còn có tiếng nói bắt ta quỳ ở nơi đó...

- Hang đá?

Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, vội hỏi:

- Ngươi làm theo không?

Quan Ngạo lắc đầu, nói:

- Ta không làm theo tiếng nói kia, bởi vì lúc ấy đã có người ở đó rồi!

- Có người ở đó?

Thần tình Phương Nguyên lập tức kinh ngạc vô cùng, đồng thời còn có chút khó hiểu.

Quan Ngạo khẽ gật đầu, nói:

- Có một cô nương rất dễ nhìn, nàng đã quỳ ở trước tượng thần sẵn rồi!

Nói đến đây, lông mày hắn bất giác nhíu lại, sắc mặt tựa hồ có chút trầm trọng.

Qua nửa buổi, hắn mới ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên nói:

- Ta cảm giác nàng rất quen, Phương tiểu ca, ngươi quen cô gái nào như vậy không?

...

...

Đối với vấn đề này, Phương Nguyên không trả lời, chỉ là ẩn ẩn cảm thấy, điều nên tới cuối cùng cũng đã tới.

Hắn không rõ trên người đôi huynh muội Quan Ngạo này rốt cục có bí mật gì, nhưng có thể phát giác ra được, bí mật đó cực kỳ đáng sợ, hơn nữa hắn cũng biết, nhục thân Quan Ngạo tuy cường đại, nhưng tâm chí lại phát triển theo hướng trái ngược với nhục thân, không biết tương lai sẽ xuất hiện hậu quả không thể dự liệu nào, điều hiện nay hắn có thể làm chỉ là dạy bảo Quan Ngạo, để hắn hiểu được càng nhiều đạo lý!

Dù không hiểu được, cũng phải ghi nhớ trong lòng!

Đối với một ít nỗi sợ chưa biết, chỉ có một cách để hóa giải, đó chính là đạo lý!

Phương Nguyên chính là nghĩ như vậy, con người phải hành động dựa theo đạo lý, vậy mới có thể chuyển nguy thành an...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom